ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

35 - mẫu thân

kntv_1808

Lầu hai Lăng Phong các dù không cao, không chết người được, thế nhưng nếu bị ném xuống dưới cũng phải là nửa tàn phế nha.

Lúc này Yến Vinh cùng Yến Phi quả thật đã chọc giận Yến Cảnh, Ngày thường người khác chọc hắn, thẳng thắn mà nói chính là chết với hắn, nếu hắn thật sự ngấm ngầm tức giận, vậy thì càng phải giữ lại để chậm rãi hành hạ, dù sao có câu sống không bằng chết.

Yến Vinh chỉ vào Yến Cảnh không thể tin được, lòng bàn tay đập mạnh xuống bàn, hất đổ chén trà, cả giận nói:
"Yến Cảnh! Ngươi, cái này so với giết Yến Phi có gì khác biệt!"

"Ngươi đưa lụa trắng tới đây, thôi không cần nữa, trực tiếp mang rượu độc tới đi."
Mí mắt Yến Cảnh thậm chí còn không nhấc lên, hai ngón tay gõ trên mặt bàn, phân phó thân vệ đứng sau lưng mình.

"Ngươi! Ngươi!"

Yến Vinh có tức giận đến đâu cũng vô dụng, cuối cùng chỉ có thể để người ta túm lấy Yến Phi gào khóc đưa đi, nghe nói nàng sẽ bị ném xuống lầu, trong miệng còn không ngừng mắng chửi Yến Loan, nhưng đến cùng vẫn là giữ lại được một mạng, chỉ tàn phế một cái chân, đến đêm bị người đưa đi khỏi phủ, về phần đưa đến nơi nào, không cách nào biết được.

Cách một ngày sau, lúc Yến Loan đang ngồi trang điểm, mới tình cờ nghe bọn thị nữ nói những chuyện này, nàng cũng không để ý, Chử gia bây giờ muốn cưới công chúa Tắc Na, Yến Phi bị gãy chân Chử Mông tất nhiên là cự tuyệt không cần, người sau đó cũng được đưa đến biệt trang của Yến Vinh.

Giữa trưa xa giá Vĩnh Khang công chúa trở về Hoài Âm Hầu phủ, Yến Loan đến chính viện liền bị Vĩnh Khang công chúa giữ lại, trải qua dò xét một hồi, xác nhận không việc gì mới buông nàng ra.

"Đại ca con làm rất đúng, nghiệt chướng như thế làm sao có thể tuỳ tiện ban chết được, bản cung ta sẽ điều tra thêm, xem người đã được đưa đến nơi nào."

Mắt phượng Vĩnh Khang công chúa khẽ chớp, môi đỏ lan tràn ý cười lạnh nhạt, vừa vuốt tay Yến Loan, vừa dặn dò lão Triệu bên cạnh mình.

"Nương, kỳ thật cũng không cần......"

Yến Loan muốn bỏ qua, lại bị Vĩnh Khang công chúa cắt ngang lời nói:
"Được rồi, Loan nhi, vi nương nhiều năm chăm sóc con như vậy, nuôi con mềm lòng thuần khiết như vậy, con phải biết không phải đối với bất kỳ ai nhân từ cũng đều hữu dụng."

Vĩnh Khang công chúa gặp qua vô số người, nhưng chưa từng nhân từ nương tay bất kỳ ai, nhìn lại cách nàng xử lý Biện Thị năm đó liền có thể biết được một hai, cách làm của Yến Cảnh bây giờ, phần lớn cũng đến từ cách dạy dỗ của nàng, duy chỉ có ấu nữ Yến Loan nàng luôn che chở sủng ái, nên không muốn để nàng tiếp xúc phù thế dơ bẩn quá nhiều.

"Nha đầu Chử gia kia xưa nay đều có hiềm khích với con, ngược lại dã tâm quá lớn, con quạ đen chỉ cần gõ một cái, đã nhảy lên đầu cành làm Phượng Hoàng, làm sao có thể được."

Nghe ra sự xem thường cười nhạo trong lời nói của Vĩnh Khang công chúa, Yến Loan khẽ mím môi mỉm cười không nói gì, lời này đâu chỉ đang nói chử Vân Thường nha, tính cả Chử Thái hậu biến thành Phượng Hoàng ở Trường Lạc cung kia đều bị nàng 'đâm vào cột sống'.

[đâm vào cột sống: bóc tách vết sẹo của người khác, nói nôm na là chỉ trích, nói xấu sau lưng.]

"Loan nhi của ta chừng hai năm nữa đến tuổi cập kê, đến lúc đó mẹ nhất định phải chọn lựa nam tử xuất sắc nhất thế gian làm vi phu con, A Tuấn tuy tốt, nhưng đến cùng lại thân xương quá yếu, không thích hợp."

A Tuấn? Yến Loan lúc này mới kịp phản ứng, kia là tục danh nguyên Tuấn của hoàng đế Tề Linh, khắp thiên hạ cũng chỉ Vĩnh Khang công chúa mới có thể xưng hô như thế. Nói đến chuyện lấy chồng này, sau lưng Yến Loan lập tức cứng ngắc lợi hại, trong lòng đầy lo lắng bất an, thậm chí không dám nhìn tới ánh mắt của mẫu thân, sợ đáy lòng tiết lộ khẩn trương cùng xấu hổ.

Thực sự không thể tưởng tượng, nếu Vĩnh Khang công chúa biết, hai nam một nữ cùng ngủ trên một cái giường, làm chuyện thân mật nhất, nàng sẽ......

"Nương, con không có tâm tư như vậy đối với biểu ca!"

Về sự tình liên quan hoàng đế Tề Linh, Yến Loan cảm thấy không thể ngồi yên chờ chết, lịch sử ghi chép nói hắn bởi vì hôn ước mới bị Yến Cảnh độc chết, như vậy hôn ước này dứt khoát là không được xảy ra, như vậy mới có thể thay đổi?

Vĩnh Khang công chúa cầm tay nhỏ rét run của Yến Loan, nhàn nhạt nói:
"Loan nhi, tay con sao đột nhiên lại lạnh như vậy? A Tuấn bây giờ mười tám, sớm nên cân nhắc quốc hôn mới phải, Chử thị cũng không chỉ một lần đề cập với ta, nàng ngược lại là sẽ tính toán, vị trí Trung cung kia cũng không thể coi thường được."

Một hai năm gần đây, quyền thế Vương Ung trấn áp triều chính, làm Thái hậu Chử Diệu Tử càng thêm không thuận mắt, mà Chử gia ngoại thích (họ hàng bên ngoại) cũng không có người để dựa vào, nếu không tranh thủ thời gian lôi kéo một số người, chỉ sợ mẹ con hai người đều mất hết thực quyền.

Yến Loan biết rõ sự kiêu ngạo cùng khinh thường của Vĩnh Khang công chúa là đến từ đâu, nàng cùng Chử thị cho tới bây giờ đều đối đầu nhau, thậm chí năm đó khi hoàng huynh Thuận đế chết, còn công khai đối nghịch cùng Chử Diệu Tử, những năm này thế lực Hoài Âm Hầu phủ ngày một lớn dần, nàng lựa chọn ẩn giấu thực lực, dù cảm thấy Chử thị chướng mắt, đáy lòng nàng vẫn không thể xem thường chi vị hoàng hậu.

"Nương, con cũng không thích sống trong cung, về sau xin người đừng nhắc lại sự tình con cùng biểu ca."
Yến Loan thừa dịp 'rèn sắt khi còn nóng', muốn đem việc này nói rõ ràng.

[Rèn sắt khi còn nóng: tranh thủ cho kịp thời cơ.]

Trước sự mong đợi tha thiết của nàng, Vĩnh Khang công chúa cuối cùng cũng gật đầu.

"Loan nhi không thích A Tuấn là bởi vì nha đầu Khương gia? Trước giờ ta chưa từng nhìn ra tâm tư nha đầu kia, nếu không phải hai ngày trước Hằng quốc công phu nhân đưa tin cho vi nương, ta suýt chút đã suy tính cùng Chử thị."

"Khương Phúc Viện? Xem ra Khương gia thật sự dự định đưa nàng tiến cung."

"Không liên quan đến Phúc Viện a, nương đừng nghĩ lung tung."
Dù không thèm để ý đến địa vị hoàng hậu, thế nhưng việc cùng một nữ nhi tranh nhau đồ vật lại là một chuyện khác, sợ Vĩnh Khang công chúa nhạy cảm, Yến Loan bận bịu giải thích.

Vĩnh Khang công chúa mắt lộ ra hiểu rõ, khẽ cười nói:
"Con gấp cái gì, nếu nha đầu Khương gia đã thích A Tuấn, để con bé tiến cung đi, chỉ cần không phải họ Chử là được, huống hồ nếu hai đứa gần với nhau, con cũng không mất một trợ lực."

Yến Loan lúc này tươi sáng cười một tiếng, sầu lo trong lòng chồng ép bấy lâu nay xem như cũng được giải quyết!

Ra chính viện, liền trông thấy Yến Đạo ngồi bên trên hoa đỏ chằng chịt dưới hiên, một thân ăn vận cẩm bào xanh nhạt tùy ý vắt chân, thảnh thơi không thôi, trông thấy Yến Loan đi ra, hắn liền tiến đến gần vài bước.

"Nhanh cho ta xem muội có bị ngã không?"

Hắn lấy một bông hoa mẫu đơn lớn hái trong vườn nhét vào tay Yến Loan, sau đó lôi kéo nàng xem xét cẩn thận, vì có thị nữ người hầu ở bên cạnh, động tác ngược lại không đến nỗi khác thường.

"Ai nha, ta không sao, ngươi mau buông tay. Nơi đây phức tạp lại nhiều người." Yến Loan đẩy người hắn ra, vân vê hoa mẫu đơn diễm lệ trong tay, lông mi nhăn lại:
"Đây là bông hoa nương thích nhất, ngươi vậy mà làm gãy, còn không mau nhanh lên!"

Nữ tử quý tộc thời này đều yêu thích búi tóc lên cao, sáng sớm hái được hoa tươi xinh đẹp nhất trong vườn cài lên tóc, cũng là cực đẹp, mà Vĩnh Khang công chúa là nữ nhân đứng đầu giới quý tộc, vì vậy hoa trong vườn nàng trồng đều là những chủng loại quý, xưa nay đều không cho phép người khác đụng chạm vào khu vườn của mình.

Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng của Yến Đạo ngoại trừ lo lắng như ban đầu, sau khi nhìn thấy Yến Loan không việc gì, lại trở về yên lặng như lúc trước, nhìn lướt qua bông hoa kia, hừ nhẹ lấy:
"Chỉ là một bó hoa thôi, ngược lại mới hai ngày không gặp Loan nhi tựa hồ càng xinh đẹp......"

Chỉ cần thấy bất kỳ vật nào xứng với Yến Loan, hắn đều sẽ mang đến cho nàng, cái rương ngọc đựng trang sức lần trước cũng vậy, đóa hoa này cũng vậy.

Khi hắn không nhịn được đưa ngón tay phủ lên gương mặt của nàng, Yến Loan khó khăn lắm mà né tránh, mắt hạnh má đào tràn đầy phẫn uất nhìn hắn chằm chằm, rồi vội vàng rời đi. Nàng cực kỳ không thích tình trạng hiện tại, chạy không thoát cũng không thể cự tuyệt, mỗi thời khắc khắc đều sợ người khác sẽ phát hiện, hai chữ loạn luân này nặng nề vô cùng, đủ để hủy hoại ba người bọn họ.

Hết lần này tới lần khác, bất luận là Yến Cảnh hay Yến Đạo, tựa hồ cũng không thèm quan tâm. Bọn hắn đi ngược lại thế tục, chỉ vì muốn ích kỷ giam giữ nàng làm của riêng.....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info