ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

34 - hồi phủ

kntv_1808

Lúc chạng vạng tối ở Hoài Âm hầu phủ, Yến Vinh lệnh Yến Cảnh cùng Yến Loan hồi phủ, tựa hồ là vì sự tình liên quan đến Yến Phi.

"Vậy chúng ta trở về một chuyến đi, vừa hay muội đang bị thương lại có thể tránh được chuyến đi nghỉ mát đến thủ đô."

Yến Cảnh cũng không nhiều lời, nắm lấy cổ tay mảnh mai đeo vòng ngọc của Yến Loan nhẹ nhàng vuốt ve, lần này Chử Thái hậu cùng Hoàng đế đều muốn đi nghỉ mát trước, chuyến đi này nhất định không yên ổn, vì lý do an toàn, hắn cũng hi vọng Yến Loan sẽ không đi cùng họ, nhưng việc này vẫn phải do Yến Loan tự đi nói với phụ thân.

"Ta, ta không muốn hồi phủ......"
Yến Loan một mực cúi đầu, ồm ồm nói một câu.

"Là bởi vì chúng ta...?"
Yến Cảnh cũng không ngạc nhiên lắm, Loan nhi của hắn từ trước đến giờ không phải là nữ tử dũng cảm, nàng đã quen với việc trốn tránh cùng cự tuyệt. Hắn chỉ kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ vỗ về sau lưng bất an, trầm giọng nói:
"Lần này đều là do ta quá sốt ruột, nếu không phải vì...... Nhưng đã đến nước này, ta cũng không hối hận, muội không cần sợ hãi, đại ca sẽ luôn bảo vệ muội."

Cho dù là loạn luân làm trái đạo trời, hắn cũng muốn được chịu tội cùng nàng, sẽ không để nàng một mình chịu đựng bất kỳ ủy khuất hoặc tổn thương nào.

"Loan nhi, muội không cần quá lo lắng, ta cùng nhị ca muội, đời này chỉ sợ không thể rời xa muội."

Hắn kiên quyết cười bất đắc dĩ, cưng chiều nâng khuôn mặt che kín kinh ngạc, ôn nhu dán môi mỏng trên cái trán bóng loáng của nàng."

......

Vĩnh Khang công chúa rời phủ đi phong ấp, mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ đều do Yến Vinh chưởng quản, khi Yến Phi phạm phải đại tội bị người Chử gia người trả lại, còn có khẩu dụ của Tề Linh Đế truyền xuống chính là muốn xử tử Yến Phi. Sau khi Yến Vinh nghe nói, tất nhiên là sinh lòng trắc ẩn, cho nên mới sai người mời Yến Loan hồi phủ, muốn nàng tha thứ và bỏ qua cho Yến Phi một mạng.

"Phụ thân, hôm qua nếu không phải Vũ An hầu (Vương An Chi) đỡ được Loan nhi, con nghĩ hậu quả như thế nào người nên rõ ràng nhất."

Đối với thứ muội Yến Phi này, Yến Cảnh đã sớm nhìn thấu triệt để, mấy năm đầu hắn một mực vô cùng chán ghét, may mà nàng không dám làm tổn thương Yến Loan quá lớn, mới để nàng sống đến ngày nay, lại không ngờ là chừa lại cái tai hoạ.

Thanh âm Yến Cảnh lạnh lẽo dọa người, Yến Phi quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn cũng không dám lên tiếng, chỉ phủ phục dưới chân Yến Loan, bả vai gầy yếu lay động, nghẹn ngào khóc.

Yến Vinh ngồi ở vị trí đầu, sắc mặt hắn vô cùng căng thẳng, bởi vì Biện phu nhân, đáy lòng hắn càng cảm thấy đau đớn cho Yến Phi. Trước đây hắn thật sự rất tức giận khi Vĩnh Khang công chúa đưa Yến Phi đến Chử gia làm thiếp, nhưng vì thái độ của Vĩnh Khang công chúa vô cùng kiên quyết, hắn đành phải thôi. Hắn đã tìm mọi cách nhờ người đối đãi thứ nữ hắn tốt một chút, thậm chí còn tìm cách gây áp lực với Chử Mông cũng chỉ vì muốn ép hắn để Yến Phi làm 'phù chính'.

[phù chính: thời xưa từ thiếp lên làm vợ]

Nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện lớn như vậy, khiến hắn cũng khó xử không thôi.

"Dù sao đây cũng là muội muội của ngươi, tỷ tỷ Yến Loan, con bé nhất thời hồ đồ thiếu suy nghĩ, ta nghĩ nên tha cho con bé lần này......"

Yến Cảnh tiện tay ném nắp trà giữa các ngón tay lên trên chén trà quấn nhánh sen, thanh âm trong trẻo vang lên cắt ngang lời Yến Vinh, chỉ thấy hắn ôn hòa cười một tiếng:
"Phụ thân, đây cũng không phải lần một lần hai con tha cho nàng, hôm nay nếu ban cho nàng một dải lụa trắng, còn có thể bảo toàn được thi thể, ngược lại chờ Mẫu thân trở về, vì tâm tình yêu thương đối với Loan nhi, chỉ sợ người đi 'sông hộ thành' cũng không thể vớt được toàn thây."

[sông hộ thành: sông đào bảo vệ thành]

Đây mới thật sự là Yến Cảnh, ẩn dưới lớp mặt nạ nho nhã là một kẻ vô cùng độc ác và tàn nhẫn, như thể trong lúc nói cười bình thản, lại thật sự khiến người kinh hãi khiếp sợ.

Yến Vinh rất là xấu hổ, quả thật nếu như đợi Vĩnh Khang công chúa trở về, xem chừng cơ hội hắn lên tiếng cũng sẽ không có......

"Không! Đại ca tha cho ta đi! Ta thật sự không cố ý! Ta lúc ấy cũng không biết chuyện gì xảy ra mới vươn tay, van cầu các ngươi đừng giết ta!!"

Yến Phi triệt để bị Yến Cảnh hù dọa, tựa hồ đã liên tưởng đến hình ảnh kinh khủng chính mình bị chém thành muôn mảnh trôi trên sông hộ thành, ngược lại ôm lấy chân Yến Cảnh, như thể bắt lấy cây cỏ cứu mạng cuối cùng, khóc rống lên.

Đang nghịch tua cờ ngọc thạch bên trên cán quạt, Yến Loan liền nghĩ tới hôm qua khuôn mặt Yến Phi đẩy nàng xuống đáng sợ thế nào, nếu như không có người đỡ được nàng, ả có phải sẽ đứng ở trên lầu nhìn nàng nằm trong vũng máu mà cười lớn nói đáng đời hay không?

"Loan nhi Loan nhi! Van cầu muội, nể tình ta là tỷ tỷ của muội, tha cho ta đi! Ta quả thật không định giết muội a! Ô ô!"

Yến Phi bị Yến Cảnh đá văng lại nhào tới dưới chân Yến Loan, khóc lóc thê thảm không thôi.

"Tỷ muội sao? Hôm qua chính Chử Vân Thường đã để ngươi ra tay, khó trách ta không hiểu tại sao Khương Phúc Viện lại xảy ra tranh chấp với ả, có phải chính là vì muốn tạo cơ hội cho ngươi làm bậy? Các ngươi tính thế nào, sẽ nói cho người khác biết là do chính ta không cẩn thận tự mình trượt chân rơi xuống? Sau đó có lẽ các ngươi còn có thể diễn lại cảnh tỷ muội tình thâm hối hận vì đã không kịp thời cứu ta?"

Hôm qua mấy người cùng đi thay y phục, Chử Vân Thường lại bởi vì một chiếc áo ngoài cộc tay mà cùng Khương Phúc Viện làm rùm beng, không ai nhường ai mới làm chậm trễ chút thời gian, cũng trong lúc đó sau khi Yến Loan thay quần áo xong đã đứng chờ Khương Phúc Viện ở bên ngoài, kết quả lại tạo cơ hội cho Yến Phi.

Ước chừng là bị Yến Loan nói trúng, Yến Phi hoảng hốt luống cuống vài giây.

"Không, không phải! Loan nhi, ta thật không cố ý đẩy muội, lúc ta bình tĩnh lại đã thấy muội rơi xuống, sẽ không có lần sau! Những lời ta nói đều là sự thật, các ngươi thả ta ra đi!"

Yến Loan cũng chưa muốn đẩy nàng vào chỗ chết, Yến Phi dù chết hay sống đối với nàng mà nói, đều như nhau, chỉ là nàng thật sự sợ hãi khi nhớ lại hôm qua Yến Phi cuồng loạn muốn giết chết nàng......

Nhìn thấy Yến Loan dao động, khóe miệng Yến Cảnh cười càng đậm, tựa hồ sớm biết nàng không thể hạ quyết tâm, ánh mắt sắc bén đành phải nhìn về phía phụ thân Yến Vinh.

"Như lời cha nói, đến cùng đều là tỷ muội một nhà, vậy miễn tội chết đi."

Đừng nói Yến Phi, Yến Vinh đang cau mày sầu khổ, ánh mắt bỗng nhiên sáng lên, từ trước đến nay hắn đều cực kỳ kiêng kị trưởng tử, thật vất vả hắn mới lên tiếng, vội vàng đứng dậy truy vấn:
"Thật sao? Vi phụ......"

Yến Cảnh phất phất tay, hắn cũng không muốn nghe những lời đường hoàng của Yến Vinh, chuyển đầu ngón tay bên trên chiếc nhẫn bảo thạch, liền 'vân đạm phong khinh' nói:
"Là thật, chỉ là tội chết có thể miễn, nhưng không thể tránh được phải chịu một hai hình phạt."

[vân đạm phong khinh: mây nhạt gió nhẹ _biểu đạt tâm trạng điềm đạm, nhàn nhã, an tĩnh.]

Yến Phi nghe xong lập tức liền ngừng tiếng khóc, quỳ gối dưới chân Yến Cảnh đập đầu, vô cùng chân thành vội vàng nói:
"Đại ca ta nguyện ý bị phạt, chỉ cần tha cho ta một mạng, muốn ta làm gì cũng được!"

"Đây là lẽ đương nhiên, nếu là muốn trừng phạt, liền mời gia pháp đi."

Kéo Yến Phi từ Quỷ Môn quan trở về, Yến Vinh đương nhiên sẽ không để ý đến hình phạt thế nào, hắn nghĩ hình phạt nặng nhất có lẽ là gia pháp, nếu đã giữ lại Yến Phi một mạng, cũng phải cho Yến Loan một cái công đạo.

"Gia pháp?"

Khuôn mặt Yến Cảnh ôn hòa tuấn mỹ như quan ngọc, chợt nhíu mày hoài nghi.

Trái tim Yến Loan đập thình thịch một tiếng không rõ lý do, những ngày qua ở chung, nàng cũng coi như khá hiểu rõ con người Yến Cảnh, ngoài mặt hắn càng tỏ ra giả nhân giả nghĩa, thì trong lòng càng thêm ngoan độc đầy mánh khoé, Nhìn Yến Vinh cùng Yến Phi vui mừng trong yên lặng, nàng chỉ cảm thấy bọn họ đã cao hứng quá sớm.

"Gia pháp thì miễn đi, thứ nghiệt chủng cũng không đáng phải động đến gia pháp, có câu lấy đạo của người trả lại cho người...... Ta nghĩ hay là gọi người tới đưa nàng đến Lăng Phong các đi, ném nàng từ lầu hai xuống chắc hẳn sẽ không chết được, Loan nhi cảm thấy thế nào?"

"Khụ khụ, cứ làm theo ý đại ca vậy."

Yến Loan không muốn nhìn vẻ mặt Yến Vinh cùng Yến Phi đang khiếp sợ, cầm chiếc quạt gấm nâng trán, phía sau lưng đều rùng mình kinh hãi, nàng hiện tại từ tận đáy lòng là vô cùng sợ hãi Yến Cảnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info