ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

31 - Cắm cái gì - h

kntv_1808

Yến Cảnh thay xong áo bào thì đi đến, lúc này Yến Loan ngồi trước bàn gương được thị nữ cầm lược ngà voi chậm rãi chải tóc, tựa hồ đang trò chuyện cùng nàng, chỉ thấy thiếu nữ trong gương lúm đồng tiền của nàng hơi xoáy, nở nụ cười xinh xắn.

"Để ta làm."

Gương mặt tươi cười liền dừng lại, trong tấm gương sáng, Yến Loan ngẩng đầu đối mặt ánh mắt ôn hòa của Yến Cảnh, hắn nhận lấy chiếc lược trên tay thị nữ, nhẹ nhàng chải tóc cho nàng.

"Huynh không biết vấn tóc, để thị nữ làm đi."
Kể từ lần hắn buộc những bím tóc lỏng lẻo cho nàng, nàng liền biết rõ không thể để nam nhân này vấn tóc cho mình.

Nhìn thấy sự gian xảo ẩn trong đôi mắt đẹp của thiếu nữ, Yến Cảnh cưng chiều gõ đầu nàng, phát ra thanh âm dễ nghe:

"Không được lộn xộn, lần này sẽ khá hơn một chút, mau nhắm mắt lại nào."

Hôm đó sau khi bị Yến Loan cười nhạo, hắn cố ý tìm thị nữ đến chỉ dẫn cách vấn tóc cho nữ nhân, bàn tay to lớn đã quen cầm đao kiếm, trong lúc nhất thời chỉ có thể dựa vào ký ức, buộc một hai búi tóc nhỏ đơn giản cho nàng.

Cũng may Yến Loan chưa đến tuổi cập kê, nên búi tóc không cần quá phức tạp, không lâu sau một búi tóc thấp đáng yêu được buộc lên, Yến Cảnh lúc này mới dặn dò Yến Loan mở to mắt nhìn.

"Huynh nói đây là khá hơn?"

Yến Loan hơi động một chút, vài sợi tua trên chiếc trâm cài bạch ngọc cài vào tóc nàng khẽ đung đưa, cơ hồ như muốn rơi xuống, nói chi là hai bên thái dương buộc lỏng lẻo, chiếc trâm ngọc Nam Hải còn trượt xuống hơn phân nửa, nhưng nhìn Yến Cảnh mỉm cười tự đắc, nàng chỉ cảm thấy đau đầu.

"Không đẹp sao?"

Không biết xấu hổ mà còn hỏi?

"A, đẹp mắt, thôi chúng ta đi ăn sáng đi!"

Đồ ăn sáng mới dùng đến một nửa, ở phong ấp liền đưa thư báo đến, Yến Cảnh đành phải về thư phòng xử lý sự vụ, hắn vừa đi khỏi, Yến Loan đã vứt đũa xuống, sau đó gọi thị nữ đến buộc lại hơn phân nửa tóc dài cho mình.

......

"Ông Chủ, thế tử gọi người đến thư phòng một chuyến."

Đúng lúc Yến Loan không có việc gì, nàng vô cùng hối hận vì hôm qua để Khương Phúc Viện rời đi, liền theo thị nữ đi đến thư phòng, đây là lần đầu nàng đến thư phòng ở Hoàng Trang này, xưa nay nơi này chỉ có Yến Cảnh cùng Yến Đạo dùng đến.

"Đến rồi sao? Muội qua đây."

Yến Cảnh yêu thích yên tĩnh, thư phòng to như vậy chỉ có một thị nữ mài mực dâng trà đứng một bên, khi Yến Loan đi tới, mọi người đã rời đi không còn tăm hơi, cánh cửa cũng đóng lại.

Phía trước thư án đặt một vạc đồng khổng lồ, làn khói xanh cùng hương hoa chậm rãi lượn lờ khắp căn phòng, đây là mùi hương yêu thích của Yến Cảnh, bình thường vật này được dùng để xông quần áo, cực kỳ thanh nhã.

[thư án: Bàn dùng để xếp sách]

"Huynh đang làm gì vậy..... A! Huynh!"

Nhìn Yến Cảnh vẫn chưa đặt bút xuống, Yến Loan hiếu kì bước đến xem, vừa mới nhìn sang, nàng nháy mắt đỏ mặt, lập tức che mắt sợ hãi hét lớn. Lúc này Yến Cảnh mới buông bút trong tay xuống, lưu loát bắt được nàng đang định chạy trốn.

Hắn ôm nàng, kéo đôi tay nhỏ nhắn che mắt ra, chống đỡ thân thể mềm mại trước bàn sách, cắn vào vành tai phấn hồng của nàng, trầm giọng nói:
"Đẹp không?"

Đó là một bức họa, trên tấm giấy Tuyên Thành màu sắc còn chưa khô chỉ có một thiếu nữ nằm trên bàn, toàn thân không mảnh vải che thân bị dây thừng trói chặt, giữa hai chân mở rộng có màu đỏ nhạt ở hoa tâm, mà thiếu nữ mặt mày như hoa đào kia, lại có mấy phần giống với Yến Loan.....

Màu Yến Cảnh vẽ là sắc đỏ thuần túy, bầu ngực thiếu nữ được phác hoạ tròn trịa dị thường, khe hoa phấn hồng nơi âm hộ trơn bóng tựa hồ còn đặt vật gì bên trong, trong khi thần sắc thiếu nữ cực kỳ xấu hổ.

"Lấy ra mau, ta không muốn xem! Ngươi thế mà vẽ ra thứ này!"

Yến Loan đã thấy qua những bức họa của Yến Cảnh trước đây, Phương Hoa quán của nàng cũng được treo một vài bức, mỗi một quyển đều sinh động như thật, nàng thật sự rất khâm phục hắn, chỉ không ngờ rằng hắn lại dùng tài nghệ của mình để......

Biết rõ nàng muốn bỏ chạy, Yến Cảnh nhanh chóng vây lấy thiếu nữ nhỏ xinh ở trong ngực, một mực chống đỡ trước bàn khóa chặt nàng lại, hôn lên khuôn mặt nhỏ xinh nóng hổi, hắn cười xấu xa bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng chạm vào bức vẽ.

"Nhìn xem, nó lớn như của Loan nhi. Biết phía dưới này cắm cái gì không? Ngoan, một lát nữa muội sẽ rõ."

Đầu ngón tay Yến Loan chạm vào điểm chu sa trên ngực thiếu nữ, nàng xấu hổ ngượng chín mặt, lại nhìn tay Yến Cảnh di chuyển đến hoa tâm thiếu nữ, khe hở hoa tâm dường như ngậm lấy một mảnh vật được vẽ không rõ ràng, nhưng nàng mơ hồ vẫn có thể đoán ra đó là thứ gì.

[chu sa: màu đỏ]

"Ta không muốn biết, huynh thả ta ra, a!"

Nàng uốn éo lợi hại, Yến Cảnh vốn đã kìm nén dục vọng của mình, bị nàng trêu chọc liền nhịn không được, nam nhân hất văng quyển sổ trên bàn, đè ép hai đầu vai nàng xuống bàn, thuần thục rút dải lụa mỏng màu trắng trên cổ tay ra, nắm lấy hai mảnh cổ tay nàng trói chặt lại, sau đó lấy dải lụa mỏng còn thừa cột vào tay vịn trước bàn.

Lần này, Yến Loan hoàn toàn không thể tránh thoát, đôi tay mềm mại bị cột vào trước bàn, trong lòng liền biết Yến Cảnh sắp làm chuyện cầm thú, nàng vội kêu lên.

"Ta không muốn không muốn! Huynh thả ta ra, vô sỉ!"

Lúc này nàng mới phát hiện, cách mấy centimet trên bức họa, thiếu nữ kia giống như nàng hai tay đều bị trói chặt, chỉ e là hắn đã có ý đồ xấu từ trước...... Sớm biết nàng đã không đến!

Yến Cảnh được toại nguyện từ trong ngực phát ra tràng cười êm tai, ngón tay lộ ra từng tia lạnh lẽo vuốt ve chiếc cổ trắng muốt, cách váy lụa mỏng đơn bạc, hắn vuốt dọc sống lưng, một đường mò xuống cặp mông tròn trịa của nàng.

"Loan nhi cử động nữa đi, ca ca rất thích nhìn muội uốn qua uốn lại như vậy, thật mềm."

Yến Cảnh bóp véo bờ mông non nớt của nàng, trong lúc sợ hãi kêu lớn váy dài đã bị vén lên, váy gấm thiên kim chồng đến hông nàng, ngón tay ác liệt cũng đã sờ đến thắt lưng quần bên trong.

Yến Loan trong miệng chửi rủa không ngớt, mơ hồ cảm thấy hôm nay Yến Cảnh muốn trả thù, nàng liền hoảng sợ toàn thân phát run, không biết hắn định trêu đùa mình thế nào.

"Đại ca đại ca, ta sợ, không muốn như vậy! Chúng ta cư xử bình thường một chút đi!"

Nàng nâng đôi lúm đồng tiền ngạc nhiên, khóc không ra nước mắt lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhìn ra sau lưng nam nhân đang tháo dây lưng mình, Yến Cảnh 'vân đạm phong khinh' hiện tại vô cùng cao hứng, một ngón tay duỗi ra đặt trên phấn môi khẽ run của nàng, nhẹ thở dài một tiếng.

[vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến điều gì khác]

"Loan nhi ngoan, đại ca chỉ muốn chơi đùa cùng muội một chút thôi."

Vừa dứt lời, quần trong tuyết trắng lặng yên không tiếng động từ giữa hai chân nàng rơi xuống mắt cá chân, ngay sau đó chiếc quần nhỏ nơi tư mật cũng rơi xuống theo.

"A! Ngươi tên biến thái chết tiệt!"

Dưới thân phát lạnh, Yến Loan liền tranh thủ thời gian khép hai chân lại, nàng cố nhìn ra sau lưng, chỉ thấy Yến Cảnh chậm rãi ngồi xổm xuống, bên dưới dù nhìn không thấy, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được, hắn mạnh mẽ bắt lấy một bắp chân nàng, cởi giày thêu phía trên ra, lột đi tất lưới, cởi bỏ quần trong dưới mắt cá chân nàng, sau đó đứng dậy nắm lấy bắp chân trên tay mình nhấc lên cao.

"Biến thái? Loan nhi luôn luôn nói như vậy, vậy hôm nay chúng ta cùng chơi đùa thật vui vẻ đi."

Vải sa mỏng nhét trên eo nàng lại rớt xuống, Yến Cảnh cũng không định vén lên, ngược lại cách lớp lụa mỏng lấy bàn tay đặt lên vùng kín của nàng, nhẹ nhàng ấn trên khe hoa hở đã mấy ngày chưa chạm qua.

Nhị hoa nhỏ nhắn hơi bỏng, so với vệt màu đỏ hắn vẽ trên tranh non mịn hơn nhiều.

"Loan nhi, thoải mái không?"

Ngón tay thon dài nhịp nhàng xoa ấn âm vật Yến Loan, thỉnh thoảng móng tay được cắt tỉa gọn gàng còn cọ vào miệng hoa huyệt mẫn cảm, cách một lớp váy lụa mỏng không chỉ có tác dụng che chắn, ngược lại càng tăng thêm tình thú.

Một chân Yến Loan bị ép nâng lên, chân còn lại miễn cưỡng giẫm lên nền đất, nàng gần như sắp khóc, run rẩy kêu rên:

"Không thoải mái! Huynh buông ra...... hừ!"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info