ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

29 - té lầu

kntv_1808

Một giây trước Yến Phi còn dịu dàng thùy mị, giây sau sắc mặt đột nhiên thay đổi, giống như một kẻ điên, ả ném cây quạt trong tay xuống đất, chợt nhào tới và hung tợn đẩy Yến Loan một phát.

"Đi chết đi!"

Đúng lúc bốn bề đều vắng lặng, Yến Loan dựa vào lan can gỗ lim ở tầng ba lầu các, vì vội vàng không kịp chuẩn bị, thậm chí không kịp kêu cứu, nàng mất trọng tâm ngã người ra phía sau, lập tức lộn xuống!

Khi Yến Loan ngã xuống, Yến Phi ghé vào cây cột bên cạnh nàng đã tựa đầu vào, miệng giễu cợt cười lạnh, vẻ mặt điên cuồng, ánh mắt đầy hận ý, miệng còn không ngừng lẩm bẩm gì đó.

Có cơn gió thoảng qua bên tai, nàng cũng không nghe rõ, chỉ sợ lần này sẽ không xong!

Cũng không biết Yến Cảnh Yến Đạo nếu biết nàng té chết, có vì nàng mà thương tâm đau lòng hay không......hẳn là như vậy?

Quả nhiên, việc thay đổi lịch sử sẽ không có kết cục tốt đẹp, nàng cư nhiên lại chết sớm, thậm chí lại chết trong tay Yến Phi một kẻ vô danh trong lịch sử danh tự còn không có, thật quá bi thảm.

[danh tự: tên tuổi]

Lúc tiếp đất, nàng thậm chí nhắm chặt hai mắt lại, chuẩn bị đón nhận một trận đau đớn kịch liệt, thế nhưng trước khi nàng chạm đất phần lưng lại mềm nhũn ra, sau một tiếng thét kêu đau, thật lâu sau nàng cũng không cảm thấy đau nhức gì.

Nàng run rẩy mở to mắt, mới phát hiện mình còn chưa có chết, thân thể mềm mại phát run ngã vào trong lòng ngực của một người khác, mà người kia dường như bị đè không nhẹ, hắn ngã xuống đất nửa ngày, thân thể đau đến mức thở hổn hển mồ hôi lạnh đều túa ra.

"Ngọa tào! Tiểu Yến Loan cậu không sao chứ! Đồ tiện nhân, ngươi đã làm gì vậy!"

Chẳng biết Khương Phúc Viện đã chạy vọt lên lầu từ lúc nào, vừa đến nơi đã bắt lấy Yến Phi, cũng không biết nàng làm cái gì, ngay sau đó lại cùng Chử Vân Thường cãi vả ầm ĩ phía trên.

[ngọa tào: từ chửi thục, đồng nghĩa vs 'ĐM' trong tiếng Việt]

Trái tim Yến Loan dần dần khôi phục một chút bình tĩnh, tay chân như nhũn ra thoáng chốc lấy lại chút khí lực, nhanh chóng từ trên người nam nhân đứng dậy.

"Ngài không sao chứ?"

Lúc nhìn thấy khuôn mặt nam nhân, nàng đứng ngẩn người, càng không ngờ tới, người đón được nàng lại là Vương An Chi. Dù hắn là người luyện võ, nàng nhẹ như chim yến, nhưng đón người rơi trên cao xuống không phải chuyện đùa, hắn lại không có sự chuẩn bị, nên bị thương không nhẹ.

Khương Phúc Viện từ trên lầu chạy xuống, nắm lấy Yến Loan sờ khắp người nàng, lo lắng hỏi:
"Cậu không sao chứ? Ngã có đau không? Tiện nhân kia ả thật sự muốn giết cậu!"

Thanh âm nàng như sắp khóc, Yến Loan vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau cú sốc vừa rồi, khóe mắt cũng hơi ướt, nàng chua xót lắc đầu, an ủi:
"Tớ không sao, hắn đã đỡ lấy tớ."

Cách trường đua ngựa không xa, giọng nói ồn ào của Khương Phúc Viện vừa rồi đã thu hút sự chú ý của Hoàng đế Tề Linh cùng một vài người khác, vừa đến nơi cũng chưa kịp hỏi rõ nguyên do, Yến Loan liền vội vàng phân phó người đưa Vương An Chi vào trong hiên nhà, sau đó truyền y sư đến.

Cũng may hắn không bị thương nặng, chỉ là lúc đón được nàng, hắn đã vô tình ngã xuống đất, đầu đập phải tảng đá, nên nhất thời hôn mê bất tỉnh.

Nhìn ân nhân cứu mạng mình còn nằm bất tỉnh trên giường hoa cúc thật lâu, Yến Loan càng không dám lười biếng, nếu không có hắn, chỉ sợ nàng không chết thì cũng thành tàn phế, thuốc y sư mang đến, đều là nàng tự tay đút cho hắn.

Lúc này nàng mới có thể nhìn rõ dung mạo của nam nhân này, phải nói hắn quả thực là một mỹ nam tử, ngũ quan thâm thúy, thần thái cốt cách hiên ngang, khóe môi không khỏi nhếch lên, lan tràn từng tia từng tia lãnh tịch.

Gian ngoài truyền đến một trận ồn ào, Yến Phi khóc lóc thảm thương, Khương Phúc Viện nộ khí xung thiên, Hoàng đế Tề Linh vẫn nhu hòa như cũ, lạnh giọng ra lệnh:
"Kẻ ác độc rắp tâm giết hại tỷ muội mình như thế, làm sao có thể lưu lại, Chử biểu huynh sớm xử lý đi."

[nộ khí xung thiên: vô cùng tức giận, ví như có thể nổi xung, bốc lên tận trời cao]

"Bệ hạ bệ hạ! Tha mạng! Thần cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra, thần không giết muội muội! Thật là oan uổng a! Bệ hạ!"

Yến Phi kêu gào cực kỳ thê thảm, thanh âm lại càng ngày càng nhỏ, xen lẫn tiếng Chử Mông tức giận chửi mắng, ả bị lôi ra ngoài, sau đó nàng lại nghe thấy Chử Vân Thường còn cố ý né tránh như muốn phủi sạch quan hệ với Yến Phi.

Ngay sau đó Khương Phúc Viện đi tới, trên tay cầm một chiếc hộp nhỏ, đặt lên tay Yến Loan, nói:

"Tớ cá là cậu vẫn còn sốc, phải không? Đây là thuốc an thần tớ tìm được, mau uống một viên đi, cậu vốn là nhát gan, đừng có bị làm sao nha, Yến Phi ả đúng là điên rồi."

Một cỗ mùi hương nồng đậm xộc lên mạnh mẽ ngay khi chiếc hộp nhỏ vừa được mở ra, bên trong là một viên thuốc không lớn màu đen bọc trong tơ lụa, Yến Loan cau mày bỏ vào trong miệng, tim nàng đập dữ dội, mồ hôi lạnh ứa ra khắp thân thể.

Nếu như không phải vì nam nhân đang nằm trên giường, đoán chừng nàng đã bị đưa đến Diêm La điện.

[Diêm La điện: âm tào địa phủ]

"Yến Phi đâu?"

"Bị người Chử gia đưa đi rồi, Chử Mông còn nói sẽ báo với mẹ cậu một tiếng, đoán chừng không thể giữ lại ả ta, nữ nhân này tâm địa thật độc ác, còn dám ồn ào nói không phải cố ý, tớ chỉ hận không thể tự tay tát chết ả."

Khương Phúc Viện là người 'hộ độc tử', trước kia luôn là người che chở Từ Uyển, bây giờ cũng không thay đổi, vừa nhắc đến Yến Phi nàng liền tức giận, đôi bàn tay thon thả trắng nõn còn không ngừng quạt tới quạt lui vào không khí.

[hộ độc tử: bao che cho con; che chở con cái]

Yến Loan uất ức cười cười, nhưng rất nhanh không cười được nữa, vừa nghĩ tới mấy người kia sẽ mang Yến Phi về Hoài Âm Hầu phủ, đến lúc đó để Yến Cảnh Yến Đạo biết nàng xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ chạy vội đến......

Đột nhiên, người nằm trên giường lâu không thấy tỉnh lại chợt nhúc nhích, hít sâu một hơi rồi bỗng nhiên mở mắt ra.

Trong khoảnh khắc đó, Yến Loan như đập vào tầm mắt hắn, ánh mắt của nam nhân có chút thâm trầm, con ngươi màu nâu lộ ra lãnh đạm cùng hờ hững, Yến Loan hơi sững sờ liền miễn cưỡng cười cười.

"Ngài tỉnh rồi sao? Cám ơn ngài đã cứu ta, ngài không sao chứ?"

Đúng là một mỹ nam tử, lại thật giống Yến Đạo ánh mắt lạnh lùng lãnh khốc, mà đôi mắt nhìn chằm chằm người khác, lực uy hiếp so với Yến Cảnh cũng không chênh lệch mấy.

Vương đại công tử bị đập đầu tựa hồ có chút không nhớ rõ chuyện gì đã xảy ra, nhìn dung nhan như hoa của Yến Loan, đôi đồng tử thâm trầm chợt hiện lên ngạc nhiên cùng kinh diễm, nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường lệ.

"Không sao, ta chỉ tiện tay mà thôi, Ông Chủ có sao không?"

"Yến Loan xinh tươi cười một tiếng, răng trắng như ngà voi, bích ngọc trên tai khẽ rung nhẹ, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

"May nhờ có ngài, nếu không ta đã......"

Vương An Chi hơi ngẩn ngơ, đôi mắt tựa hồ bị lúm đồng tiền của nàng làm lóa mắt, chầm chậm từ trên giường ngồi dậy, hai tai đã ửng đỏ một mảnh, nhìn Khương Phúc Viện ngồi một bên cười trộm, Yến Loan liền quay lại nhìn nàng một cách khó hiểu.

"Ta chỉ trùng hợp đi ngang qua thôi, Ông Chủ hôm nay bị dọa kinh sợ như vậy, nên là sớm hồi phủ đi, sau này đừng ra ngoài một mình nữa."

Diễn xuất của hắn nhìn không giống như người cha của hắn vị thừa tướng gian nịnh kia, mọi cử chỉ đều nho nhã lễ độ, ngoại trừ sự lạnh nhạt hờ hững kia, ngược lại có thể xem là người nàng có thể kết giao. Ân nhân cứu mạng đã nói như thế, Yến Loan cũng không muốn tiếp tục chờ đợi, nàng đứng dậy cám ơn lần nữa, sau đó cùng Khương Phúc Viện rời đi.

[gian nịnh: gian thần kẻ hay nịnh nọt, bợ đỡ]

Trước khi ra khỏi cửa, nàng cũng không quên nhắc nhở:

"Y sư nói ngài bị thương ở đầu, phải nghỉ ngơi mấy ngày, đừng quên uống thuốc."

Tóc đen như thác nước vẽ một đường cong kinh hồng dưới ánh mặt trời rực rỡ thiêu đốt, nam nhân ngồi trên giường trố mắt sửng sờ thật lâu, bên tai còn quanh quẩn thanh âm thiếu nữ yêu kiều, dịu dàng đáng yêu......

[kinh hồng: hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, gói gọn thành hai chữ 'kinh hồng'.]

Vừa đi tới uyển đình, hai người liền gặp được Chử Vân Thường, trên khuôn mặt thanh tú, mới lưu lại một dấu bàn tay, Yến Loan kinh ngạc nhìn Khương Phúc Viện, nàng chỉ lãnh đãm cười.

"Tớ không vừa mắt nàng ta lâu rồi, nên thuận thế đánh thôi, thật là hả giận."

Chử Vân Thường vội vàng đi xem Vương An Chi, trừng mắt nhìn Khương Phúc Viện một cái, rồi đi qua, nhưng lúc đi ngang qua Yến Loan, nàng ta hơi dừng bước chân lại.

"Yến Loan, không phải lần nào ngươi cũng có thể may mắn trở về từ cõi chết như vậy......"

Chờ Yến Loan lạnh lùng nhìn về phía nàng ta, ả đã cầm cây quạt nửa che hai gò má như hoa, miệng cười khẽ, sau đó uyển chuyển bước đi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info