ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

27- của ai lớn hơn - h

kntv_1808

Cổ mất hồn sớm đã lan vào tận xương tủy, thắt lưng Yến Đạo tựa lang sói, điên cuồng ra vào hoa huyệt cực kì lầy lội sưng đỏ, thiếu nữ càng khóc dữ dội, hắn càng thêm nghiện!

Mãi đến khi lỗ nhỏ khép kín mở rộng ra, từng luồng tinh dịch đậm đặc nóng bỏng không ngừng bắn trên nhụy hoa, Yến Loan thét chói tai không thôi, sau đó một đợt dâm thủy lần nữa tiết ra.

Một lúc sau, Yến Loan mới tỉnh lại từ cao trào, nàng mềm như bông ghé vào trong lòng ngực Yến Đạo, vì lỗ huyệt trướng khó chịu, nàng chỉ vặn vẹo mông nhỏ trần trụi ướt át một chút, đã khiến Yến Đạo hít hà một hơi.

"Đừng nhúc nhích, bằng không ta lại muốn."

"Ngươi mau rút ra, bên trong không thoải mái, trướng khó chịu quá."
Yến Loan bàn tay nhỏ trắng nõn túm chặt tóc hắn, khẽ lôi kéo, lệ rơi trên mắt vô cùng quyến rũ mê ngươi.

Đường đi chật hẹp đều là hỗn hợp chất lỏng của hắn cùng nàng, thịt non ẩm ướt không ngừng run rẩy quấn chặt dương cụ Yến Đạo, làm sao hắn có thể bằng lòng rời bỏ, tay bóp nhéo vòng eo nhỏ nhắn của Yến Loan, hắn nhặt lấy chiếc áo sam bên hông, phủ kín cơ thể hai người lại.

"Ngủ cùng ta một lát, tỉnh ngủ liền rút ra, ta sẽ để muội thả lỏng một chút, mỗi lần đều kẹp chặt như vậy."

"Ta không cần! Ngươi nhanh rút ra đi!"
Cự vật khổng lồ nhét đầy tiểu huyệt, Yến Loan làm sao có thể ngủ được, dù là cố nằm bất động nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được côn thịt nam nhân bên trong cứng ngắc hơn phân nửa đầy nguy hiểm.

Yến Đạo nhắm mắt lại, dưới háng liền hơi động, 'bạch' tiếng nước chảy vang lên, tinh dịch trên quy đầu ở nơi sâu nhất còn vang dội một chút, Yến Loan kinh hô một tiếng, lập tức trở nên ngoan ngoãn ghé vào trên người hắn nằm bất động.

Hơn nửa ngày, Yến Đạo mở to mắt, bắt gặp đôi mắt đẹp ngập nước đỏ hoe, môi liền thương tiếc hôn hôn.

"Là của ta lớn, hay đại ca hắn lớn? Muội thích của ai hơn?"

Giọng nói hắn có chút lạnh lẽo, trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh mang theo tia hàn ý, khát vọng nghe nàng trả lời. Yến Loan ngẩn người, thật sự mà nói, hai huynh đệ bọn họ đều thật lớn, cũng đều có thể làm nàng đến chết đi sống lại, nhưng Yến Đạo lại mang theo một cổ tàn nhẫn, làm nàng có chút hít thở không thông.

"Hay là chúng ta ngủ đi!"

Nàng tránh trả lời, vội vàng nhắm mắt lại, trên hàng mi dài còn treo giọt nước mắt trong suốt, không muốn so sánh cự vật nhét tại lỗ huyệt mình.

Ánh mắt Yến Đạo nháy mắt hiện lên một tia hung ác nham hiểm, hắn thô bạo bóp mạnh eo thon Yến Loan, tàn nhẫn nhấp vào nơi mẫn cảm, đến khi nghe tiếng nàng kêu khóc xin tha, mới chịu ngừng lại.

"Là của ta lớn hay là hắn lớn? Muội thích ai? Nói!"

Phía sau lưng nàng đều ướt sũng mồ hôi nóng, tay nhỏ ôm lấy cổ Yến Đạo, trong lòng hoang mang lo sợ, khóc không thành tiếng kêu:
"Ngươi lớn, ngươi lớn! A ~"

"Muội thích ai hơn!"

"Thích ngươi! Aaah ~ thích ngươi!"

"Ngoan lắm, mau ngủ đi, nếu Loan nhi thích, về sau ca ca sẽ thường xuyên cho muội ăn côn thịt."

Nội tâm Yến Loan sớm đã không thể phản kháng, chỉ có thể bất lực lệ rơi đầy mặt.

Đến khi tiếng khóc dần lắng xuống, nàng mới dần dần chìm vào trong mộng, Yến Đạo mới vừa rồi còn chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên mở to đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn về phía cửa đại điện, một góc áo bào thêu hoa văn rồng sớm đã biến mất không thấy, khóe môi lạnh băng nháy mắt đắc ý cười lạnh......

Nhìn thiếu nữ trong lòng ngực phấn má hồng nhuận thơm mát, tựa hồ ngủ cực không an ổn, mông nhỏ bị hắn ôm trong tay còn thỉnh thoảng hơi run rẩy, mà bên trong hang động hoa huyệt quyến rũ càng làm hắn ngây ngất mất hồn.

"Muội là của ta, bất luận thế nào ta cũng sẽ không buông tay! Nếu dám rời khỏi ta, nhất định sẽ thao chết muội ~"

Thanh âm hắn rất nhỏ, nhưng lại lộ ra tia hàn ý lạnh lẽo thấu xương, trong lúc ngủ mơ Yến Loan bất chợt rùng mình, rồi lại chìm vào giấc ngủ sâu.

......

Lúc Yến Loan tỉnh lại đã là chạng vạng, nhưng Yến Đạo đã không thấy tăm hơi, nàng cắn răng bò dậy khỏi giường, nhưng cơn nhức mỏi sau cuộc hoan ái kịch liệt buộc nàng không thể không trở về giường nằm xuống lần nữa. Đại khái là thân thể thơm mát sau khi tắm gội xong, nàng đã đổi sang chiếc váy dài mới.

"Ông Chủ tỉnh rồi sao? Người có muốn dùng bữa không?"

Yến Loan lười biếng ngước mắt nhìn, nhớ lại Yến Cảnh trước đây phái lão bà này đến, liền gật gật đầu, lại chần chờ nói:
"...... Nhị ca ta đâu?"

Bà lão cúi đầu, cung kính trả lời:
"Giờ Mùi thế tử có trở lại, nhưng nói trong phủ còn có việc, nên chưa tới giờ Dậu, người đã cùng nhị công tử trở về Nghiệp Thành."

"Ngươi nói gì? Giờ Mùi đại ca đã trở lại sao?"

Yến Loan sửng sốt ngồi dậy, vội tính thời gian, thời điểm nàng bị Yến Đạo làm trên giường, đoán chừng là trước hoặc sau giờ Mùi, Yến Cảnh chẳng phải là......

Nàng bỗng nhiên có dự cảm không lành.

Bởi vì việc này, bữa tối nàng chỉ ăn một ít, sau đó lệnh tôi tớ lui ra, cũng may người truyền tin nói Yến Đạo phải hồi phủ mấy ngày nên không thể trở lại đây sớm, làm căng thẳng trong lòng nàng nháy mắt được thả lỏng chút.

Hiếm khi ban đêm không ai tranh đoạt giường cùng nàng, nàng một mình phá lệ được tự do lăn lộn qua lại, nhưng lại xuất hiện giấc mộng kì quái, mặt trời vừa ló dạng lúc bình minh nàng đã sớm tỉnh giấc.

Sáng sớm trang điểm, thị nữ cài trâm ngọc búi tóc cho Yến Loan xinh đẹp như Chiêu Dương, nàng không thể không ngước mắt nhìn mình trong gương, cùng thân váy dài sắc trắng như trăng có chút khác biệt.

Mỹ nhân ngây ngô, xinh đẹp dịu dàng, hơi phảng phất sự trưởng thành, xác thật so với trước kia càng khiến người không thể rời mắt.

Nàng biết đây là do nam nhân bọn họ mang đến sự xinh tươi cho nàng......

Đang dùng đồ ăn sáng, ngoài cửa có người hầu đưa thư đến, nói là do Chử gia đưa đến, Yến Loan nhíu mày mở hộp hoa ra, lại phát hiện nét chữ khác hẳn.

Chữ viết vừa nhỏ vừa khó coi, như thể người viết không biết cách cầm bút, giữa những hàng chữ lại có quá nhiều mực, hiển nhiên không thể nào là do Chử Vân Thường viết ra.

Yến Loan lập tức hiểu ra, nghĩ đến cũng chỉ có Khương Phúc Viện mới có thể viết ra những chữ như vậy, biết là nàng đến, liền không ăn sáng, trong lòng vui sướng vội vàng mang theo người hầu ra ngoài. Mới đầu nàng còn có chút hoài nghi nàng có thể ra ngoài hay không, nhưng đến khi kiệu đi đến trang viên Chử gia, mới biết vì sao Yến Cảnh cho phép nàng rời khỏi.

Thế nhưng không chỉ có Khương Phúc Viện tới, Tề Linh đế cũng xuất cung, theo sau còn có Chử Vân Thường đi cùng với Yến Phi.

"Muốn cậu đại giá tớ còn phải gửi thư mời mới chịu đến, mà mới mấy ngày không gặp, trông cậu có vẻ đầy đặn nha, chậc chậc, nhưng lại rất xinh đẹp!"
Bộ dạng Khương Phúc Viện không thục nữ, túm lấy Yến Loan.

Yến Loan nhoẻn miệng cười, hắc ám trong lòng nhiều ngày cũng xem như tan biến hết, nàng dặn dò Khương Phúc Viện ngừng lại chút, cùng nàng bái kiến Tề Linh đế.

"Bệ hạ."

Hoàng đế mặc thường phục con cháu thế gia vội phất tay, long nhan thần thái cốt cách hắn tràn đầy ôn nhu cười nói:
"Loan nhi đa lễ, hôm nay quả nhân cải trang du ngoạn, cứ gọi biểu huynh được rồi."

Hắn xuất thân hoàng tộc từ nhỏ, tuổi nhỏ đã là bậc đế tôn, thế nhưng một hoàng đế gần gũi bình dị như thế lại không nhiều lắm, Yến Loan ngọt ngào liền gọi một tiếng:
"Biểu ca!"

Vừa mới gọi xong, Chử Vân Thường mặc váy hoa phe phẩy quạt tròn trong tay khinh thường cười, ả nhìn ánh mắt Yến Loan, cùng lần trước khá giống nhau, như thể nhìn thấy chất độc.

Yến Loan chỉ xem như không nhìn thấy, tiếp tục trò chuyện cùng Khương Phúc Viện.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info