ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

16 - thè lưỡi - h

kntv_1808

Nghe hơi thở thiếu nữ trở nên gấp gáp hỗn loạn, Yến Cảnh mới hợp thời tới gần môi nàng, trước tiên mập mờ lướt trên khóe miệng, ngậm lấy đôi môi mềm trơn, đầu lưỡi vừa liếm vừa hôn, thi thoảng lại lướt qua hàm răng khép hờ của nàng.

"Ngoan, thè lưỡi ra."

Thanh âm hắn tràn đầy mê hoặc, mang theo gợi cảm từ tính, hơi thở nam tính cường thế chi phối mọi sự phản kháng của nàng.

Yến Loan đầu óc trống rỗng, tim đập loạn xạ, mở ra hai hàng răng trắng muốt, lưỡi hồng phấn run rẩy đưa ra, Yến Cảnh cũng không nhanh không chậm, cười ôn hòa, dùng lưỡi của mình trêu chọc lưỡi trơn mềm khẽ run, thoa hương vị chính mình lên khắp miệng nàng.

Lưỡi nhỏ run rẩy như con mèo nhỏ đáng thương, nhận ra nguy hiểm liền muốn né tránh, lại bị đầu lưỡi Yến Cảnh tựa như mãng xà khổng lồ quấn chặt lấy, không cho phép trốn thoát, lực đạo hắn cực kỳ hung ác, xoay vòng quanh chiếc lưỡi thơm ngọt, hút vào trong miệng mình, không nhịn được liền phát ra âm thanh rên rỉ sung sướng.

Hừmm!

Tiếng Yến Cảnh thở dốc càng ngày càng nặng, động tác hôn Yến Loan cũng càng lúc càng đáng sợ, bàn tay to lớn buông đôi ngọc nhũ bị nhào nặn sưng đỏ ra, sau đó đưa lên giữ chặt gáy Yến Loan đang cố gắng giẫy giụa tránh né.

Trước nụ hôn mãnh liệt như vậy, Yến Loan hoàn toàn không còn chút sức lực để chống cự, đầu lưỡi cường thế xâm nhập sâu vào khoang miệng chiếm lấy chút không khí cuối cùng của nàng, đến khi cánh môi bị cắn đến tê dại, môi và lưỡi đều tràn ngập mùi hương nam tính, cánh tay nhỏ nhắn vẫn đang đánh vào ngực nam nhân, dần dần trở nên bất lực buông thỏng xuống hai bên hông.

Đến khi Yến Cảnh lưu luyến không rời kết thúc nụ hôn, Yến Loan đã hoàn toàn xụi lơ nằm trong ngực hắn, Yến Loan miệng bị hôn đến sưng đỏ không khép lại được, khóe môi dính liền một chỗ vừa tách ra, một vệt nước bọt không thể nuốt xuống, tràn ra khỏi miệng nàng.

Ôm ngọc thể thơm ngát của thiếu nữ,
Yến Cảnh thỏa mãn bắt đầu dùng thon ngón tay thon dài lướt trên khắp đường cong hoàn mỹ, sau đó ngón tay cứng cáp chợt dừng trên trái tim đang đập của Yến Loan, tận lực ngưng lại một chút.

"Nhịp tim Loan nhi đập thật nhanh, quả thực là rất giống ta."

Dường như là muốn nghiệm chứng, Yến Cảnh bắt lấy bàn tay nhỏ yếu ớt của nàng đặt trước ngực mình.

Thình thịch! Thình thịch! Thình thịch!

Nhịp tim nam nhân trưởng thành nhanh và mạnh mẽ, Yến Cảnh động tình, tim đập dồn dập khiến Yến Loan đều run sợ, nàng yếu ớt vặn vẹo trong ngực hắn, đôi mắt đẹp ướt nước khép hờ, nhìn tay nhỏ của mình dán trên da thịt khỏe mạnh màu mật ong, ngón tay dường như đều bị nóng ran cả lên bởi tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn.

Lúc này Yến Cảnh buộc tóc bằng ngọc không biết đã rơi xuống nơi nào, tóc dài bị ao nước làm ướt rơi tán loạn, rối tung dính trên bờ vai cường tráng của hắn, giữa đôi lông mày nho nhã giờ đây chỉ còn lại sự dịu dàng, nhu tình cưng chiều vô bờ bến.

Phát hiện Yến Loan sững sờ nhìn mình, hắn duỗi ngón tay dài nhéo nhéo chiếc mũi thanh tú, lòng bàn tay lướt qua gương mặt như hoa đào của nàng,

"Loan nhi của ta thật đẹp, về sau làm sao bây giờ?"

Yến Loan mười ba tuổi, so với tám chín tuổi càng lúc càng đẹp, dung mạo tuyệt sắc khuynh thành, còn chưa đến tuổi cập kê đã có vô số nam tử theo đuổi, nếu là sau khi thành niên, chỉ sợ sẽ càng sâu.

"Trông muội nhiều năm như vậy, thật hận không thể mãi mãi khóa chặt bên mình, bất luận là ai cũng không được gặp, cả ngày lẫn đêm duy chỉ có ta mới có thể thương yêu muội."

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Yến Loan sửa sang lại mái tóc tán loạn của nàng, thanh âm bỗng nhiên có chút lãnh đạm, nhưng lại khắc sâu sự cố chấp điên cuồng, lau đi giọt nước mắt rơi trên khóe mắt Yến Loan, khẽ thở dài một tiếng, sau đó bế nàng từ trong nước đi lên.

Soạt một tiếng, vô số bọt nước rơi xuống hồ nước gợn sóng lăn tăn, những cánh hoa tươi bị văng đi tứ tán, hắn ôm chặt mỹ nhân nhỏ bé thơm tho trong ngực, chậm rãi đi đến bên cạnh ao.

Yến Loan lúc này mới thanh tỉnh một chút, trực giác là lạ, nhìn thấy Yến Cảnh ôm nàng nghỉ ngơi trên giường lạnh, mới chợt nhớ thân thể hai người đều là trần truồng, bị Yến Cảnh đặt trên giường lạnh, vẻ mặt hốt hoảng kinh sợ lập tức nhắm chặt mắt lại.

Yến Cảnh nụ cười rực rỡ truyền đến,

"Sợ cái gì, sau này đều sẽ nhìn thấy, chi bằng hiện tại hảo hảo sờ sờ."

Hắn cố ý trêu đùa, bắt lấy bàn tay nhỏ của nàng đặt trên người mình bóp nắn, đến khi càng lúc càng trượt xuống phía dưới, Yến Loan mới vội vã rút ra từ trong tay hắn, tiện tay nhặt lên chiếc khăn vuông bên cạnh, ném mạnh về phía hắn.

"Không biết xấu hổ!"

Sau đó lại vội vàng dùng vải lụa che thân mình lại, nhưng vải gấm quá mỏng, che chắn ở trên người nàng chỉ càng lộ ra thân thể yểu điệu mảnh mai.

Yến Loan mở to mắt đã nhìn thấy Yến Cảnh sắc mặt như thường, cũng may nàng dùng khăn vuông che khuất eo, nhưng Yến Cảnh chợt nở nụ cười nhạt, lòng bàn tay to lớn đặt trên chiếc eo thon thả, sau đó nhéo xuống cặp mông đầy đặn của nàng, dọa Yến Loan sợ hãi không nhịn được trốn về phía sau.

"Huynh, huynh đừng sờ, ta không thoải mái......"

Có lẽ là do ngâm lâu trong nước lạnh, bụng dưới Yến Loan hiện tại hơi ẩn ẩn đau, nàng theo bản năng đưa tay xoa xoa, nhưng lại phát hiện cơn đau càng thêm rõ ràng.

"Để y sư đến xem đi."

Cao triều rút đi, hai gò má ửng đỏ Yến Loan trắng bệch bất thường, Yến Cảnh sợ nàng cảm lạnh, liền mặc lại áo bào chỉnh tề đứng dậy đi tới, Yến Loan đã đau đến co rúm cả người.

"Đau lắm sao?"

Ngày trước dẫu núi thái sơn có sụp đổ, vẻ mặt Yến Cảnh cũng đều không thay đổi, nay lại có chút gấp gáp, mày rậm uy nghi cau lại.

Yến Loan không dễ chịu, vừa đau vừa sợ, nỗi đau quen thuộc này đã theo nàng tầm mười năm, từ lúc xuyên đến triều đại này, biết Yến Loan mười ba tuổi còn chưa có kinh, trong lòng còn có chút trộm vui, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy đã đến......

Nàng cũng không quên ban nãy ở trong ao, Yến Cảnh cũng bởi vì nàng chưa đến quý thủy mới chỉ là chạm!

'Trời muốn diệt nàng!'

Yến Cảnh vội vã định đi gọi y sư, Yến Loan sợ bị bại lộ, cũng không quan tâm mình đang đau đớn lập tức nắm lấy tay hắn, khóe mắt ngập nước chớp chớp, cắn răng nói,

"Muội không sao, có lẽ do ngâm lâu trong nước lạnh nên không thoải mái, chốc lát sẽ ổn, không cần kinh động như vậy."

"Là thật?"

Nhìn cánh tay Yến Loan mềm nhũn nắm lấy hắn cảm thấy có chút nóng và bất lực, Yến Cảnh chân cũng nhất thời không thể rời đi, liền thuận thế ngồi xuống bên giường, xoa xoa búi tóc tán loạn của Yến Loan.

Yến Loan khuôn mặt nhỏ tái nhợt gật đầu nhẹ, khóe môi sưng đỏ khẽ giương lên,

"Không có việc gì, muội ngủ một giấc sẽ ổn, huynh đi trước đi, hãy để ma ma tới giúp muội."

Giữa hai chân đã có một cỗ nóng quen thuộc tuôn ra, nàng sợ Yến Cảnh lại ngồi xuống sẽ phát hiện ra, liền bắt đầu nghĩ cách muốn đuổi hắn đi. Bất luận thế nào nàng cũng không thể để hắn biết mình vừa đến quý thủy, nếu không vài ngày nữa, hắn nhất định sẽ......

Nàng không dám nghĩ tới nữa, trong lòng cảm thấy rối bời gấp gáp, nói chuyện càng thêm lộ ra ngượng ngùng, Yến Cảnh xưa nay đều hiểu rất rõ lòng người, rất nhanh liền phát hiện Yến Loan bất thường. Bỗng nhiên hắn cười một tiếng, vươn tay chạm vào khuôn mặt tái nhợt của nàng, lòng bàn tay lạnh lẽo, vuốt trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng.

"Sao ta có cảm giác muội đang nói dối?"

Yến Cảnh ý cười trong mắt trở nên giá lạnh, một khắc trước còn lo lắng đau lòng giờ đây đã biến mất sạch sành sanh, nụ cười trên mặt Yến Loan tức thì cứng đờ lại.

"Nghe nói nữ tử cứ mỗi tháng chắc chắn sẽ có mấy ngày đau bụng, đó là bởi vì......"

Vẫn là giọng nói ôn nhu như cũ, nhưng lại không còn khiến Yến Loan cảm thấy như làn gió xuân ấm áp, thậm chí ngược lại mang theo từng tia hàn ý đâm thẳng vào huyết mạch khẩn trương của nàng.

Sắc mặt hắn không thay đổi liền vung tay lên, lôi thân thể được che chắn bởi gấm vóc của Yến Loan ra, băng tơ lụa gấm đáng giá ngàn vàng từng chút từng chút một bay xuống mặt đất, trái tim của nàng cũng rơi vào đáy vực.

Yến Cảnh ngồi bên chân nàng, tay bắt lấy mắt cá chân, hơi dùng lực một chút, lập tức tách rộng đôi chân nàng ra.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info