ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, cấm luyến, cao H, xuyên không] Huynh trưởng vi phu.

10 - Khương Phúc Viện

kntv_1808

Ba ngày nữa Yến Cảnh sẽ trở về phủ, Yến Loan cuối cùng cũng gặp được Khương Phúc Viện, Hằng quốc công đại tiểu thư, nghe nói hai bên gia đình là bằng hữu lâu năm, trước đây Hoài Âm hầu quê quán tại Hằng quốc, chính là lãnh thổ của Khương gia, cho nên Yến Loan cũng thường xuyên qua lại với Khương Phúc Viện.

"Các ngươi lui xuống đi."

Khương Phúc Viện là đích nữ của Hằng quốc công, tuy rằng dung mạo không sánh bằng Yến Loan, nhưng cũng rực rỡ động lòng người, thế nhưng Yến Loan dù nhìn thế nào cũng không thấy dấu vết của Khương Sa Sa trên người Khương Phúc Viện, nàng nhiều lần muốn nói lại thôi.

Yến Loan vẫy tay, đuổi đám người hầu đang quỳ tứ phía. Người vừa đi xong, Khương Phúc Viện liền không chịu nổi, nghiến răng nghiến lợi nói,

"Từ Tiểu Uyển?"

Yến Loan đột ngột đứng lên, bởi vì vội vàng, chân trái mang tất giẫm lên làn váy uốn lượn, cả người lảo đảo, suýt chút nữa bị vấp ngã, khi đứng vững lại thì nước mắt đã lưng tròng trên mặt.

"Sa Sa?!"

"Chết tiệt! Cái cậu này cứ giả bộ như công chúa, hại tớ không dám mở miệng!"
Khương Phúc Viện cũng vui mừng khôn xiết, chạy tới ôm nàng hồi lâu, cũng không có ý định buông tay.

"Thật là cậu rồi! Tớ đã muốn gặp cậu từ lâu, nhưng lại sợ nhận nhầm, huhu!"

Từ cõi chết đi đến vương triều xa lạ này, trong lòng mơ hồ có một tia hy vọng, nhưng không ai dám tùy tiện đi chứng thực, nếu kết quả không như mong muốn thì sao? Cũng may, cả hai thật sự đã gặp lại.

"Tớ xin lỗi, nếu hôm đó không kiên quyết quay lại lấy điện thoại thì đã không xảy ra loại chuyện này, nhưng ... nhìn cậu bây giờ, cũng là quá hời, nếu như chúng ta quay lại, cậu nhất định sẽ rất nổi tiếng!"

Khóc xong, Khương Sa Sa lại bắt đầu lạc đề, giở trò với Yến Loan.

"Được rồi, đừng sờ nữa, cũng không biết chúng ta có thể quay về hay không."
Điều Yến Loan không thể buông bỏ chính là vấn đề này, nàng biết lịch sử, và những gì sắp xảy ra trong tương lai, đối với nàng mà nói, đều không phải là chuyện tốt.

Loạn luân với ca ca, hồng nhan bạc mệnh, ngẫm lại đều là nước mắt.

"Trở về làm gì, tai nạn xe cộ như vậy, chúng ta ngỏm củ tỏi là cái chắc, mà nơi này cũng không tệ nha, không cần ngày ngày đi sớm về khuya nhìn sắc mặt lãnh đạo, trước sau đều có người hầu hạ, rất thoải mái."

Khương Phúc Viện từ trước đến nay đều là gặp sao yên vậy, một mực không đồng ý lời của Yến Loan.

Nhéo nhéo da mặt đang cười vui vẻ của Khương Phúc Viện,
"Trông cậu thoải mái như vậy, sau này còn có thể tùy ý tìm một mỹ nam mà gả, ai dám bất kính thiên kim đại tiểu thư của Hằng quốc công, tớ thì thảm rồi, còn nhớ tiết học lịch sử của thầy Triệu về hoàng đế Tề Vũ không?"

"Hoàng đế Tề Vũ? Nghe có chút quen tai, có phải vị hoàng đế có quan hệ loạn luân cùng muội muội?"

Hai người bọn họ học cùng lớp từ thời trung học, cho đến lên đại học, học khoa lịch sử vẫn là ngồi cùng một chỗ, lúc ấy không may gặp phải thầy Triệu, cả một buổi học đầu tiên chỉ giảng về Tề Vũ Đế, làm cả hai đau đầu nhức óc không thôi.

Yến Loan buông tay, phải cảm ơn vì Khương Sa Sa đã không trả lại tất cả những kiến ​​thức còn lại cho thầy.

"Này, Hoàng đế Tề Vũ? Hiện tại chúng ta đang ở Bắc Tề, hoàng đế chính là Tề Linh ... cậu, đừng nói cậu là? Trời ạ, tớ cảm thấy chúng ta có thể tìm biện pháp quay về."
Khương Phúc Viện ôm đầu, nàng dù mù lịch sử, nhưng các sự kiện lịch sử liên quan Yến Loan, nàng có biết một chút.

"Yến Cảnh sắp trở lại, tớ thật sự không hề có hứng thú với loạn luân."

Khương Phúc Viện cười,

"Chẳng phải cậu nói vị hoàng đế bá đạo đó là một mỹ nam tử? Hay là cứ thuận theo tự nhiên, nghĩ nhiều làm gì, chẳng phải người Ai Cập cổ đại, tất cả huynh, muội, ... cũng đều quan hệ như vậy...."

Yến Loan hừ lạnh, nàng không quên Khương Sa Sa trong giờ học lịch sử trước đây luôn tự tưởng tượng ra những cảnh dâm dục, là một fan trung thành của anh chị em loạn luân...

"Được rồi, đừng lo lắng, chúng ta đều biết lịch sử. Đây là con át chủ bài lớn nhất của cậu. Chỉ cần cậu hạn chế tiếp xúc với Yến Cảnh, đợi đến tuổi cập kê, nhanh chóng tìm một mỹ nam kết hôn. Hắn cũng chỉ có thể nhìn cậu rời đi."

Quả thật, ý tưởng này cũng giống như những gì Yến Loan đang nghĩ, trước mắt đây là lối thoát duy nhất."

"Đó là cách duy nhất. Này, cậu ở tại Khương gia có tốt không?"
Yến Loan nhướng mày nhìn Khương Phúc Viện, cả hai người đang nằm trên một chiếc gối trên giường,nhận ra mình đã hỏi hơi nhiều.

"Rất tốt, cha mẹ thương yêu, anh em hòa thuận, tớ nói một cũng không ai dám nói hai, nhìn cậu cũng không tệ nha, nghe nói Vĩnh Khang công chúa thương nhất chính là tiểu nhi nữ. Chỉ cần nũng nịu vài câu, liền có ngay cả sơn trang."

Năm đó ông chúa Vĩnh Khang xuất giá, hoàng đế Tề Minh đã viết tặng hơn phân nửa Hoàng Trang ở ngoại ô kinh thành làm của hồi môn cho công chúa, tất cả đều là vườn thượng uyển, cũng khó trách Khương Sa Sa lại có chút ghen tị.

Yến Loan suy nghĩ một chút, liền nhìn sang người bên cạnh nói:
"Yến Cảnh ba ngày nữa sẽ trở lại. Sau yến tiệc, chúng ta hãy đi đi, vừa vặn có thể tránh hắn."

......

Đáng tiếc Khương Phúc Viện là theo Khương phu nhân đến đây, không bao lâu liền phải lên đường hồi phủ, Yến Loan đứng tại cửa phủ đưa tiễn người bạn lưu luyến không rời, hơn nửa ngày mới chịu quay về Phương Hoa quán.

Không may, đi được nửa đường, nàng gặp Yến Đạo đang luyện võ, trong mùa hè oi ả, hắn một tay cầm một thanh trường kiếm, tay kia khoác áo choàng gấm, trên người chỉ mặc bộ y phục màu nâu đơn giản, đai lưng nới rộng, lộ ra một mảng lớn cơ ngực cường tráng, mồ hôi túa trên trán thấm ướt xuống tóc đen, dọc theo khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, rơi vào khuôn ngực bên trong lớp áo...

Yến Loan vô thức che mũi lại, nàng trước đây từng thích nhất những nam nhi cuồng dã như thế này!

Một cơn gió nhẹ thổi qua lớp vải đơn bạc, dính sát vóc dáng cường tráng, mơ hồ ẩn hiện phần hông mạnh mẽ và cơ bụng sáu múi, đủ để khiến một nữ tử phải thét lên.

"Nhị, nhị ca"

Không biết vì sao, Yến Loan nói chuyện lại không lưu loát, âm thanh yêu kiều nghe như khó thở.

Yến Đạo chớp chớp mày kiếm, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng hồng không thể giải thích được của Yến Loan, lại cúi đầu nhìn xuống cơ ngực trần trụi hơn phân nửa của mình, hắn thoáng chốc hiểu ra điều gì đó. Chân khẽ nhúc nhích, bước đến trước mặt Yến Loan, cơ thể chuyển động vô ý làm giọt mồ hôi rơi xuống vạt áo phía trước.

Yến Loan ngây người, nhìn chằm chằm động tác mạnh mẽ của hắn, đôi mắt đẹp thất thần lưu lạc trên cơ ngực, tâm như khẽ động, nhịp tim cũng run rẫy đập mạnh trong ngực.

Khuôn miệng luôn lạnh lùng của Yến Đạo bất chợt cong lên ý cười, làn da trắng sứ không tì vết của thiếu nữ lúc này lại diễm lệ và kiều mị như hoa đào tháng ba, sắc đỏ mê người đã lan đến tận mang tai.

"Loan nhi?"

Giọng nói trầm thấp của nam nhân bên tai Yến Loan nổ tung, giống như tiếng sét đánh, kéo thiếu nữ lạc đường trở lại thực tại, sau khi định thần lại, nàng tay chân có chút luống cuống, bối rối trốn tránh ánh mắt hắn.

"Khụ khụ, nhị ca, muội có việc đi trước!"

Nhìn bóng dáng mảnh mai của thiếu nữ hoảng hốt bỏ trốn, trong phút chốc, Yến Đạo ánh mắt hung ác nham hiểm, cũng may Yến Loan chạy nhanh. Vừa cởi bỏ chiếc áo choàng gấm đang cầm trên tay, bên trong lớp vải y phục, gốc rễ nam nhi đã cương cứng đến mức dọa người, dựng thẳng đứng chống lên đũng quần.

Mà Yến Loan, người vừa chạy về Phương Hoa quán, tay che kín khuôn mặt mình, lăn lộn trên chiếc giường dài mát lạnh.

"A!"

Thật khủng khiếp, nàng thế mà nhìn nhị ca ca đến suýt chảy cả máu mũi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info