ZingTruyen.Com

(Hoàn) [NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 5

kntv_1808

Chỉ còn hai ngày nữa là đến Giáng Sinh, tuy rằng gia đình tôi chưa từng có thói quen ăn mừng lễ hội phương Tây, nhưng Giáng Sinh năm nay lại vào cuối tuần, vì vậy bố tôi đã đặc biệt gọi tôi về quê ăn lễ.

Tranh thủ buổi chiều được nghỉ học, tôi chuẩn bị đi đến cửa hàng bách hóa để mua một vài món quà cho bố, mẹ và em trai. Nhưng khi vừa bước vào cửa hàng bách hóa, điện thoại di động lại đột nhiên đổ chuông.

"Alo?"

"Chào cô, em là Triệu Nghi Bác."

"Có chuyện gì sao?"
Tôi vô cùng bối rối, sau khi đã quen biết bọn họ hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên tôi nhận được cuộc gọi từ họ.

"Mai là Giáng sinh rồi, bọn em muốn mời cô đến nhà cùng đón Giáng sinh."

"Thật xin lỗi, cô không thể đi. Bố đã gọi cô về nhà."
Tôi lúng túng đáp.

"Không sao, ngày lễ là phải dành cho gia đình."
Giọng hắn có vẻ thất vọng, nhưng cũng không ép buộc tôi.

Nghe giọng nói thất vọng của hắn, tôi bỗng thấy bứt rứt vô cùng. Mặc dù tôi có thể về nhà vào những ngày lễ, nhưng bọn hắn lại không có nơi nào để đi. Lão quản gia đã mất, e rằng cha mẹ cả hai có lẽ cũng sẽ không trở về. Chỉ có hai anh em trông coi căn biệt thự trơ trọi và trống trải của Triệu gia.

Thật đáng thương!

Tôi vẫn không thể ngừng lo lắng cho hai đứa trẻ tội nghiệp này.

Rốt cục, tôi quyết định gọi điện về nhà nói với bố mẹ rằng tôi không thể về quê nghỉ lễ. Trên điện thoại mẹ tôi cằn nhằn gần hai tiếng đồng hồ, tai tôi gần như điếc hẳn, cuối cùng mẹ cũng thương xót và buông tha cho tôi.

Sau cùng, tôi đã được phép đón Giáng sinh ở Đài Bắc.

Sau khi phải chịu đựng một trận bắn phá mệt mỏi này, tôi cũng không còn sức lực và tâm trạng để tiếp tục mua sắm. Tôi quyết định hôm nay sẽ đến dinh thự Triệu gia, hai ba ngày này tôi đã không đến, không biết cả hai đã ăn uống như thế nào trong những ngày qua.

Ah.... Tôi thực sự là kẻ nghiện công việc mà. Tôi thậm chí trở thành một người mẹ khi chưa kết hôn.

Sau khi trở về căn phòng nhỏ, tôi bắt đầu dọn dẹp, giặt giũ, đến siêu thị mua một ít thịt tươi và rau quả, sau đó chậm rãi đi đến Triệu gia.

Tôi dùng chiếc chìa khóa mà hai anh em sinh đôi đã đưa cho để mở cửa vào Triệu gia. Kể từ khi tôi ở lại Triệu gia chăm sóc Triệu Nghi Bác bị bệnh, cả hai đã xem tôi như người thân ruột thịt của chúng, không chỉ giao chìa khóa Triệu gia, còn đưa tôi cả số tiền họ gửi trong ngân hàng.

Hai tên ngốc không có tâm cơ đề phòng người khác, các ngươi không sợ ta có dã tâm cuỗm hết tiền bỏ chạy sao?

Thế nhưng tôi vẫn nhận. Nghe nói bố mẹ bọn hắn và người tình cũng đã có con, có thể một ngày nào đó họ sẽ hoàn toàn bỏ rơi cặp song sinh, thậm chí là ngưng hỗ trợ tài chính. Cả hai đều chưa tròn 16, lại đang học cấp 3, sắp vào đại học và có thể sẽ khởi nghiệp trong tương lai, tiết kiệm nhiều tiền vẫn luôn an toàn hơn. Hơn nữa, họ hoàn toàn không có khái niệm quản lý tài chính, Bất cứ khi nào đi ăn, cả hai luôn chọn dùng bữa ở những nhà hàng hạng sang cao cấp nhất. Nếu cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cả hai cũng sẽ trở thành những người vô gia cư. Sẽ tốt hơn nếu tôi là người giám hộ và giữ hộ số tiền thay cho chúng.

Mặc dù anh em sinh đôi nói rằng họ không muốn nợ tôi quá nhiều, đồ ăn họ mua và tiền lương gia sư của tôi được trích từ sổ tiết kiệm, nhưng tôi chưa bao giờ nhận lấy dù chỉ một lần và tôi cũng không nhận thêm tiền lương từ sau khi lão quản gia qua đời.

Trong phòng khách, tôi vô tình nhìn thấy Triệu Nghi Bác và Triệu Nghi Hiên đáng lẽ không nên ở nhà lúc này, tôi nhướng mày, híp mắt nguy hiểm.

"Các em thật sự trốn tiết?"

"Không ạ. Hôm nay bọn em có một kỳ thi thử ở trường, nên tan học sớm."
Triệu Nghi Bác luôn giải thích, không biết tại sao Triệu Nghi Hiên đặc biệt không thích nói chuyện, khi hắn nói chuyện, mọi thứ đều diễn ra rất ngắn ngủi.

"Ồ."
Tôi tin đôi song sinh sẽ không nói dối mình.

"Cô không về quê à?"
Triệu Nghi Bác hỏi,

"Bố mẹ cô đột nhiên quyết định không muốn cô về nhà ăn chực. Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài đến tìm hai đứa."
Tôi bịa ra một lời nói dối. Tôi không muốn họ nghĩ rằng tôi không về nhà chỉ vì họ, tôi sợ họ sẽ cảm thấy tội lỗi.

Tôi không biết họ có tin hay không, nhưng cả hai chỉ im lặng không hỏi gì thêm.

Tôi mang túi đồ ăn vào bếp, bây giờ nơi này là nơi tôi quen thuộc nhất.

Đêm Giáng sinh đến, tôi đã làm một nồi lẩu lớn. Ăn lẩu vào dịp lễ Giáng sinh hơi lạ, nhưng tôi vẫn muốn thử. Không biết cả hai có thích không, nếu không thì có thể ăn bánh bao tôi đã chuẩn bị từ trước.

Haha ~~ Tôi thấy yêu nước ghê, không ngờ tôi lại có thể tự tổ chức một lễ hội lớn nhất phương Tây ở Trung Quốc.

Đôi song sinh có vẻ không kén chọn lắm, cả hai vui vẻ ăn hết đồ ăn mà tôi nấu. Tôi lại phát hiện một ưu điểm khác của hai anh em mà thằng nhỏ nhà tôi không có.

Mỗi khi bố mẹ tôi không thể về nhà đúng giờ vì công việc, tôi phải chuẩn bị đồ ăn cho thằng em. Hắn rất kén chọn, chỉ thích ăn những thứ hắn muốn và luôn chê những món tôi nấu kinh khủng và không ngon. Vì vậy, mỗi khi dùng bữa ở nhà một mình với thằng nhỏ, tôi chỉ ước mình có thể lôi hắn ra ngoài để chôn sống.

Tôi lấy ra một món quà đã chuẩn bị từ trước cho cả hai, không phải là thứ có giá trị gì, nhưng đây là hai chiếc khăn tôi đã đan bằng kỹ năng tôi học được khi tham gia câu lạc bộ may vá. Chiếc khăn màu vàng là dành cho Triệu Nghi Bác và của Triệu Nghi Hiên là màu xanh da trời.

Họ cũng tặng quà cho tôi. Hai con quỷ nhỏ không có khái niệm tài chính này, chẳng phải cả hai đã giao hết số tiền tiết kiệm cho tôi sao? Họ lấy nhiều tiền từ đâu ra vậy?

Tôi quyết định sẽ đến cửa hàng để trả lại ngay khi Giáng sinh kết thúc và gửi lại số tiền vào tài khoản của bọn hắn.

Sau bữa tối Giáng sinh, đang chuẩn bị dọn bàn thì Triệu Nghi Hiên đột nhiên lấy ra một chiếc bánh sinh nhật trong hộp.

Tôi nhìn hắn đầy nghi ngờ. Giáng sinh ăn lẩu cùng bánh bao, thêm bánh sinh nhật cũng đủ kỳ lạ lắm rồi... hehe ~~ Giáng sinh năm nay thật kỳ cục làm sao.

"Hôm nay là sinh nhật của bọn em,"
Triệu Nghi Hiên giải thích, nhìn thấu suy nghĩ của tôi.

"Á !? Sao hai đứa không nói sớm, cô không có chuẩn bị quà sinh nhật."
Tôi bật dậy và hét lên.

Nghe tôi hét, cả hai đều bật cười. Triệu Nghi Bác thường hay nở nụ cười trên môi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy Triệu Nghi Hiên nở nụ cười lộ liễu như vậy.

Không, tôi phải tìm hai món làm quà sinh nhật cho họ. Sinh nhật lần thứ 16, quan trọng như thế nào. Vào sinh nhật lần thứ 16 của tôi, bố và mẹ mỗi người đã tặng tôi một phong bì đỏ 1.000 nhân dân tệ.

A có rồi!

Tôi luồn tay vào cổ áo và lấy ra hai chiếc khóa bằng bạch kim, một chiếc có khắc chữ "chúc may mắn" và chiếc còn lại khắc chữ "tự do", là chiếc khóa do bà nội đã tặng cho tôi khi tôi vừa mới chào đời và tôi chưa bao giờ tháo kể từ đó. Mặc dù hơi miễn cưỡng khi phải rời bỏ chúng nhưng tôi vẫn tháo hai chiếc khóa ra và quyết định đưa chúng cho họ.

"Cô không cần tặng quà cho bọn em nữa, bọn em đã nhận được quà từ cô rồi."
Triệu Nghi Hiên nhẹ nhàng nói khi cầm chiếc khóa.

"Quà tặng ngày lễ không giống như quà sinh nhật,"
Tôi vặn lại, nghĩ hắn muốn nhắc đến món quà Giáng sinh - chiếc khăn len dệt kim tồi tàn đó.

Tôi trao những chiếc khóa cho đôi song sinh, và bắt đầu hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Hôm nay mọi người đều rất vui vẻ, nụ cười trên mặt đôi song sinh có chút kỳ quái, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com