ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 4

kntv_1808

Tôi tan sở lúc 11 giờ, sau khi rời khỏi nhà hàng nơi làm việc, tôi dừng lại tại một siêu thị mở cửa 24 giờ để mua một ít rau và thịt mang đến Triệu gia.

Trong đêm khuya thanh vắng, tôi xách hai túi ni lông nặng trên đường đến dinh thự Triệu gia.

Khu này toàn là biệt thự cao cấp, khoảng cách mỗi căn đều rất xa, vào buổi tối thường không có người qua lại. Trong lòng hơi lo lắng, tôi chẳng sợ gì, ngoại trừ "ma", nghe nói chúng thường lai vãng ở những nơi không có nhiều sự hiện diện của con người, vì vậy tôi hi vọng mình sẽ không may mắn mà gặp phải bọn chúng.

Đi bộ gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến Triệu gia, tôi nhanh chóng lao tới bấm chuông cửa.

Vẫn như cũ, Triệu Nghi Hiên là người ra mở cửa, thằng bé có vẻ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi trở lại, nhưng lại im lặng không nói gì, chỉ chu đáo đón lấy những chiếc túi nặng trĩu trên tay tôi.

"Triệu Nghi Bác khá hơn chưa?" Tôi dẫn đầu bước vào phòng.

"Tỉnh rồi ạ." Triệu Nghi Hiên đóng cửa, khởi động lại hệ thống an ninh rồi theo tôi vào nhà.

Trong phòng, Triệu Nghi Bác lúc này đang ngồi trên giường ăn cháo tôi nấu ban nãy, dù trông hắn vẫn còn yếu nhưng so với lúc tôi rời đi sắc mặt hắn đã đỡ hơn rất nhiều. Tôi cuối cùng cũng nhẹ nhõm cả người.

"Thật xin lỗi muộn như vậy mà vẫn phiền cô phải đến đây." Thấy tôi đến, hắn lễ phép chào hỏi.

Aw ... thật là một đứa trẻ đáng thương.

"Em thấy khá hơn chưa? Cháo có ngon không?"

"Đỡ hơn rồi ạ. Cảm ơn vì món cháo, nó rất ngon."

Tôi đưa tay sờ trán hắn, thực sự không còn nóng nữa. Nhìn tô cháo tôm trên tay hắn, nó nguội lạnh và có hơi tanh, nhưng miệng vẫn bảo ngon. Nhưng người bệnh ăn đồ nguội thì làm sao khỏe lên được?

Tôi đón lấy cái bát từ tay hắn và đặt nó trên bàn cạnh giường.

Sau đó, tôi quay đầu lại hỏi Triệu Nghi Hiên đang ở phía sau tôi,

"Em ăn gì chưa?"

Triệu Nghi Hiên lắc đầu.

Hai đứa trẻ này vẫn chưa thể tự chăm sóc bản thân. Nếu tối nay không đến, e rằng một đứa sẽ đói, đứa còn lại ăn cháo nguội chắc chắn sẽ bị tiêu chảy.

"Cô sẽ đi làm chút gì đó ăn, hai đứa chờ một lát nhé."

Tôi lập tức lao vào bếp, nhanh chóng chuẩn bị bốn món ăn và một món canh. Nhờ có mẹ là đầu bếp, tôi mới học hỏi và có được tay nghề tốt như vậy.

Vì có quá nhiều món, tôi không có cách nào mang hết được vào phòng ngủ, nên tôi lên lầu và gọi cả hai xuống phòng ăn.

Triệu Nghi Bác vẫn còn rất yếu nên Triệu Nghi Hiên phải dìu hắn đến phòng ăn. Thấy hắn định chỉ mặc một bộ đồ mỏng manh ra khỏi phòng ngủ, tôi vội vàng lấy chiếc chăn trên giường ngủ, kiễng chân lên, tôi đắp lên người hắn.

Hắn quay đầu nhìn tôi, trong khoảnh khắc, trên khuôn mặt hắn hiện lên một biểu cảm sâu sắc mà người khác không thể ngờ lại có thể xuất hiện ở một đứa trẻ. Tuy nhiên, chỉ là trong chốc lát, ánh mắt đó đã nhanh chóng biến mất. Tôi gần như nghĩ rằng đó chỉ là do bản thân mình tự tưởng tượng ra.

Sau khi ăn xong, Triệu Nghi Hiên dìu Triệu Nghi bác trở về phòng, tôi ở trong bếp dọn dẹp bát đĩa đã dùng, mặc dù rất mệt mỏi nhưng vì hơi ám ảnh về sự sạch sẽ, tôi đơn giản là không thể để bát đĩa bẩn nằm lăn lóc mà không được rửa sạch.

Chúa ơi, tôi không thể tin được mình có thể giúp việc tự nhiên như vậy...

"Em có thể giúp được gì không?"

Tôi quay lại và thấy Triệu Nghi Hiên đang đứng sau lưng tôi.

"Triệu Nghi Bác đâu? Ngủ chưa?"

"Mm."

"Cô gần xong rồi. Em cũng nghỉ ngơi đi. Mấy ngày qua em không nghỉ ngơi, trông cũng không được tốt lắm. Tối nay cô sẽ ở đây chăm sóc cho Triệu Nghi Bác, em đừng lo lắng."

Hắn trông cũng hốc hác, nghe nói các cặp song sinh thường có mối liên hệ rất mạnh mẽ, Khi một trong hai bị bệnh, người kia cũng sẽ bắt đầu cảm thấy không ổn. Phải chăng thằng bé cũng trải qua như vậy?

Hắn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đứng ở cửa bếp đợi tôi dọn dẹp, rồi theo tôi lên lầu.

Phòng hắn ở ngay cạnh phòng Triệu Nghi Bác, Tuy nhiên, hắn vẫn đi cùng tôi vào phòng Triệu Nghi Bác và ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Có thể nói, hắn không muốn nghỉ ngơi.

Thật bướng bỉnh!

Tôi bước đến gần và đưa tay kéo cánh tay hắn.

"Mau về phòng ngủ đi, em vất vả rồi."

"Em sẽ ngủ ở đây," hắn nhấn mạnh.

"Không được! Ở đây chỉ có một chiếc giường. Em không thể ngủ trên giường cùng hắn, em sẽ bị nhiễm bệnh; cũng không thể ngủ trên ghế hoặc trên sàn nhà, sẽ bị cảm lạnh mất."

Tôi không chùn bước. Nếu hắn cũng lâm bệnh, tôi sẽ chết mất.

Cả hai nhìn nhau một lúc lâu, nhìn dáng vẻ cương quyết của tôi, hắn cuối cùng cũng chịu thua và đứng dậy đi về phòng.

Trước khi về phòng, hắn còn mất công tìm cho tôi một chiếc chăn bông rất dày.

Hehe ~~ Mặc dù hơi ít nói, nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ rất chu đáo và ngoan ngoãn.

Cứ như thế, trong ba ngày qua, tôi đã ở Triệu gia để chăm sóc cho đôi song sinh, đến khi Triệu Nghi Bác hoàn toàn bình phục, tôi mới trở về căn hộ nhỏ của mình.

Trải qua ba ngày bên cạnh đôi song sinh, tôi đã hoàn toàn coi bọn hắn như em trai nhỏ của mình và tôi quyết định sẽ làm hết sức mình để chăm sóc cho cả hai đến khi trưởng thành....

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info