ZingTruyen.Com

(Hoàn) [NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 3

kntv_1808

Nửa năm trôi qua, tôi vẫn tiếp tục làm gia sư cho cặp song sinh. Điều này khiến đàn anh, người giới thiệu cho tôi công việc này cảm thấy rất ngạc nhiên. Thật ra, đàn anh và gia đình của cặp song sinh là bạn bè lâu năm, và họ đã biết nhau kể từ khi còn nhỏ. Anh nói rằng 2 anh em song sinh rất khó gần và cực kỳ xảo quyệt. Tuy nhiên, tôi đơn giản là không bao giờ có ấn tượng đó. Thái độ của Triệu Nghi Bác luôn thân thiện và tốt bụng. Mặc dù Triệu Nghi Hiên không chủ động nói chuyện, hắn cũng chưa bao giờ làm khó hay gây rắc rối trong giờ học của tôi, và về bài tập tôi giao mỗi buổi, cả hai luôn hoàn thành đúng hạn.

Sau một thời gian dài thân thiết, tôi gần như coi hai đứa như em trai, nhiều lúc còn than thở sao thằng em ruột không ngoan, chẳng nể nang gì chị mình.

Từ chính miệng đàn anh, tôi cũng biết được đôi điều về nhà họ Triệu.

Tôi nghe nói những người đứng đầu Triệu gia kết hôn vì lý do kinh doanh, đơn giản là họ không yêu nhau, mỗi người đều có cuộc sống và người yêu riêng, và họ hiện định cư ở nước ngoài. Có thể nói, cha mẹ đôi song sinh đã thực sự bỏ rơi cả hai ở Đài Loan, trong căn biệt thự nhà họ Triệu chỉ có hai anh em và một quản gia lạnh lùng chăm lo cho cuộc sống của họ.

Nghe những lời này từ đàn anh, tôi cảm thấy đôi song sinh thật sự rất đáng thương, dù cha mẹ vẫn còn, gia đình dư dả nhưng cũng chẳng khác nào những đứa trẻ mồ côi.

Gia đình tôi không có nhiều tiền, trước khi tôi đến Đài Bắc, gia đình tôi sống cùng nhau trong một căn hộ khá nhỏ. Buổi tối, mọi người quây quần bên nhau trong phòng khách để xem TV. Và vào những ngày nghỉ làm, bố mẹ tôi thích sắp xếp một số hoạt động gia đình mà chỉ những người lớn tuổi mới thích làm. Tôi và em trai tôi cũng thường xuyên tranh nhau vì những vấn đề nhỏ nhặt cho đến khi một trong hai phải bỏ cuộc.

Nhưng những hạnh phúc bình thường này, cặp song sinh chưa bao giờ cảm nhận được.

Cuối tuần trước lễ Giáng sinh, tôi đến nhà họ Triệu để dạy thêm như đã hẹn, sau khi ấn chuông cửa và đợi khá lâu, lão quản gia già cũng không ra mở cổng, thật kỳ lạ, vì bình thường mỗi khi tôi đặt tay lên chuông cửa, ông quản gia già sẽ lập tức ra mở, có lúc tôi có cảm giác như ông đã đứng đợi sẵn để mở cửa cho những vị khách như tôi. Hồi lâu sau, cánh cổng thép chạm khắc công phu cuối cùng cũng từ từ mở ra, người mở cổng không ngờ lại là Triệu Nghi Hiên.

"Quản gia đâu? Ông ấy ra ngoài sao?"

"Chết rồi."
Sau khi Triệu Nghi Hiên mở cổng, liền tự mình xoay người đi vào trong, mặc kệ tôi có theo vào hay không.

"Hả?"
Tôi sững người ngay tại chỗ, nhưng cũng nhanh chóng định thần lại, tôi đuổi theo Triệu Nghi Hiên và nắm lấy tay áo hắn.

"Sao em có thể nói những lời này với một người lớn tuổi? Thật quá thô lỗ." Tôi hơi tức giận. Tuy rằng lão quản gia luôn luôn lạnh nhạt, chưa bao giờ nói một lời với tôi, gần như là người xa lạ, nhưng ý nghĩ kính trọng người già khiến tôi rất tức giận với những lời nói của Triệu Nghi Hiên.

"Hôm thứ hai, ông ta bị tai nạn ô tô, chết rồi."
Triệu Nghi Hiên quay đầu lại và vô cảm giải thích với giọng điệu hết sức thẳng thừng. Lúc đó tôi mới nhận ra nước da của hắn rất kém, Dưới đôi mắt đỏ ngầu, đôi môi đã nứt toác, đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch.

"Đừng quá buồn..."
Hoàn toàn mất hồn, tôi lúng túng buông tay áo hắn ra rồi đi theo hắn vào nhà.

Tôi không thấy Triệu Nghi Bác trong phòng khách, vì vậy tôi lại tiếp tục theo Triệu Nghi Hiên lên lầu, tôi nghĩ hắn sẽ đến thư phòng, nhưng hắn đã không làm thế, thay vào đó, hắn quay người và đi vào phòng của Triệu Nghi Bác.

Tôi dừng lại ở cửa. Mặc dù tôi thường xuyên đến Triệu gia, ngoài phòng khách, phòng làm việc trên tầng ba và phòng tắm, tôi chưa bao giờ bước vào bất kỳ một căn phòng nào khác. Tôi không biết mình có nên vào trong hay không.

Do dự một lúc, tôi cũng đi vào.
Vẻ ngoài của Triệu Nghi Hiên khiến tôi hơi lo lắng, và việc tôi không hề nhìn thấy dấu vết của Triệu Nghi Bác cũng khiến tôi không yên.

Trong phòng, Triệu Nghi Hiên lặng lẽ ngồi ở bên giường, còn Triệu Nghi Bác nằm ở trên giường đang nhắm chặt mắt, trong lòng hơi nhói lên, tôi vội vàng chạy tới.

Ở trên giường, Triệu Nghi Bác khuôn mặt đỏ bừng, trên trán còn quấn một chiếc khăn lạnh, thở dốc, trên tủ đầu giường gần đó có mấy gói thuốc đã mở ra, tôi vươn tay sờ trán hắn, trời ơi, nóng quá!

"Thằng bé sốt cao."

"Ừm."

"Em làm sao vậy? Còn không mau đưa thằng bé đến bệnh viện."
Vừa ra lệnh cho Triệu Nghi Hiên tôi leo lên giường, cố gắng đỡ Triệu Nghi Hiên ngồi dậy.

Triệu Nghi Hiên kéo tay tôi ra.

"Ban nãy bác sĩ đã tiêm cho anh ấy một liều IV."

[IV: Liệu pháp tiêm tĩnh mạch, là một liệu pháp đưa chất lỏng trực tiếp vào tĩnh mạch ...]

Nhất thời giật mình, tôi liền nhớ ra nhà họ Triệu từ trước đến nay đều có bác sĩ riêng.

"Sốt bao lâu rồi?"

"Ba ngày rồi."

Triệu Nghi Hiên ngồi xuống bên cạnh giường và lặng lẽ chăm sóc Triệu Nghi Bác.

Sau ba ngày tiêm thuốc mà cơ thể vẫn còn nóng đến vậy. Có lẽ là do không có ai chăm sóc.

Tuy ra dáng người lớn, nhưng dù sao cả hai vẫn chỉ là những đứa trẻ chưa đến mười sáu tuổi.

"Mấy ngày nay em không đi học phải không? Hai đứa đã ăn gì vậy?"
Tôi cảm thấy trái tim mình đau nhói.

"Gọi đồ mang tới."
Đôi mắt của Triệu Nghi Hiên chỉ dán chặt vào Triệu Nghi Bác đang nằm trên giường. Tôi sợ rằng người anh trai duy nhất sẽ rời bỏ hắn giống như cách cha mẹ hắn và người quản gia cũ đã bỏ lại cả hai anh em.

Tôi leo xuống giường, đi đến bên cạnh và ôm lấy hắn, vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn, cảm thấy cơ thể hắn như cứng lại trong giây lát, nhưng rất nhanh chóng liền thả lỏng ra.

Một đứa trẻ đáng thương.

"Khi nào thì bố mẹ em về?"

"Họ sẽ không đến. Hôm qua họ gọi điện để nói rằng quyền giám hộ bọn em tạm thời sẽ giao cho luật sư cho đến khi bọn em đủ tuổi."

Giọng nói như bị bóp nghẹt và kiệt sức của hắn phát ra từ lồng ngực tôi.

Nghe đến đây, trong lòng tôi trào lên một nỗi tức giận, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được rằng lại có thể tồn tại những bậc làm cha làm mẹ vô trách nhiệm như vậy, nếu họ ở đây bây giờ có lẽ tôi sẽ cho họ hai cái tát.

"Tôi sẽ làm một cái gì đó để ăn. Em muốn ăn gì? Mấy ngày nay không có ăn cơm đúng không? Tay nghề cô rất tốt nha."

Không biết làm sao để an ủi thằng bé, tôi chỉ có thể miễn cưỡng chuyển đề tài.

"Gì cũng được."

Tôi buông hắn ra, quay người bước ra ngoài.

Tủ lạnh trong phòng nhà bếp gần như trống rỗng và không có gì bên trong. Có lẽ họ vẫn chưa kịp bổ sung từ khi người quản gia già qua đời. Từ bên trong, tôi lấy ra một con gà đông lạnh, một hộp tôm và hai quả trứng. Tôi quyết định làm một tô mì gà cho Triệu Nghi Hiên, và một nồi cháo cho Triệu Nghi Bác.

Vừa chuẩn bị, tôi vừa chửi rủa cha mẹ họ Triệu vô trách nhiệm.

"Súc sinh, vô lương tâm, cầu các người bị sặc chết khi ăn, chết đuối, bị ô tô đâm ..."

Chẳng bao lâu sau, tôi đã nấu nướng xong, tôi dùng khay để mang thức ăn lên lầu, khi đi ngang qua tủ rượu, chợt nghĩ ra điều gì đó, từ trong tủ rượu tôi lấy ra hai chai rượu. Tôi không có rành về rượu, nhưng từ những gì tôi biết về nhà họ Triệu, những thứ sẽ xuất hiện trong nhà họ đắt đến kinh ngạc.

Mâm đầy thức ăn rất nặng, tôi phải bưng bằng cả hai tay, và nhét hai chai rượu dưới cánh tay của mình, sau đó tôi trở lại phòng ngủ của Triệu Nghi Bác.

Trong phòng ngủ, Triệu Nghi Hiên vẫn ngồi nguyên vị trí cũ lúc tôi rời đi.

Tôi thở dài và bước tới. Đặt khay thức ăn bên cạnh giường, sau đó đặt hai chai rượu trên bàn.

Triệu Nghi Hiên đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào tôi, trong mắt như có gì đó lóe lên.

"Em cũng mệt rồi, đến ăn tô mì gà này đi, ngon lắm."
Nhìn bộ dạng mệt mỏi của thằng nhỏ, trong lòng tôi nhói đau, tôi nhẹ nhàng nói như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Hắn ngoan ngoãn bước đến bàn, cầm bát lên và bắt đầu ăn mì.

Tôi chuyển sự chú ý đến Triệu Nghi Bác đang nằm trên giường. Mặt hắn vẫn còn khá đỏ, rõ ràng là cơn sốt vẫn chưa hạ. Hình như thuốc không có tác dụng với thằng bé, và tôi không biết liệu phương pháp của tôi có hiệu quả hay không, chỉ hy vọng rằng bản thân có thể giúp hắn hạ sốt đúng cách.

Tôi leo lên giường và cố gắng giúp Triệu Nghi Bác ngồi dậy, nhưng hắn quá nặng tôi hoàn toàn không thể di chuyển được.

Vì vậy tôi đành phải nhờ Triệu Nghi Hiên đến giúp.

Tôi nhìn Triệu Nghi Hiên, lúc này đã ngừng ăn mì, ánh mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Làm ơn, vẻ mặt gì đây? Chẳng lẽ hắn cho rằng tôi lợi dụng người anh trai không còn khả năng chống đỡ để xâm hại hắn?

Xin lỗi chứ, tôi thậm chí còn không có hứng thú với trẻ vị thành niên chưa đủ tuổi.

"Mau tới giúp cô."

Thấy hắn ngừng ăn, tôi vội vàng gọi hắn lại, nếu Triệu Nghi Bác tiếp tục sốt như thế này, tôi sợ thằng bé thực sự sẽ đi tìm lão quản gia đó.

Triệu Nghi Hiên ngoan ngoãn đặt bát mì gà còn thừa trong tay xuống, sau đó leo lên giường nâng Triệu Nghi Bác dậy.

Vì có người giúp đỡ nên tôi leo ra khỏi giường để chuẩn bị cho việc tiếp theo, đồng thời hướng dẫn Triệu Nghi Hiên những việc cần phải làm.

"Cởi quần áo, ngoại trừ đồ lót, còn lại cởi tất cả mọi thứ của em ấy."

Về phần mình, tôi mở hai chai rượu đổ vào một cái chậu rửa mặt nhỏ, một lúc sau không nghe thấy tiếng cởi quần áo, tôi nhìn về phía giường nhưng đứa nhỏ lại không hề nhúc nhích.

"Nhanh nào!"

Tôi lại thúc giục thằng bé, đến khi nhìn thấy hắn bắt đầu lột quần áo trên người Triệu Nghi Bác, tôi mới quay lại tiếp tục công việc trên tay.

Tôi trở lại giường với một cái chậu rửa nhỏ đầy rượu và một chiếc khăn tắm, lúc này Triệu Nghi Hiên đã lột trần Triệu Nghi Bác đến trơ xương.

Sau khi nhúng khăn vào rượu, tôi bắt đầu lau người cho Triệu Nghi Bác và giải thích với Triệu Nghi Hiên đang quỳ bên cạnh tôi,

"Khi bị sốt, dùng cồn tẩy rửa để lau người có thể làm giảm nhiệt độ và các triệu chứng của cơn sốt."

Triệu Nghi Hiên lặng lẽ theo dõi nhất cử nhất động của tôi.

Tôi cứ tiếp tục lau cơ thể nóng bỏng của
Triệu Nghi Bác và không dừng lại cho đến khi dùng hết chậu cồn. Cánh tay tôi đau như muốn rụng rời khỏi cơ thể, nhưng nhìn hơi thở thằng bé có phần dễ dàng hơn, nhiệt độ cơ thể cũng không còn nóng nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm cả người.

Trời gần tối, tôi vẫn phải đi làm thêm, dù rất muốn xin nghỉ phép để ở lại chăm sóc cặp song sinh nhưng tôi chưa báo cho nơi làm việc. Tôi sợ rằng sếp sẽ không tìm được người làm thay ca, nên tôi đành phải đi.

Trước khi rời đi, tôi đã liên tục nhắc nhở Triệu Nghi Hiên một số điều quan trọng, phải đến khi thằng bé có thể lặp lại những gì tôi đã nói từng chữ một, cuối cùng tôi mới rời khỏi Triệu gia.

À... Mặc dù vậy, tôi vẫn rất lo lắng. Sau khi kết thúc công việc, hãy ghé qua một lần nữa và mang theo một số thứ để cả hai ăn...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com