ZingTruyen.Info

(Hoàn) [NP, bdsm, cao H, hiện đại] Thiên sứ gãy cánh

Chương 21

kntv_1808

Đúng sáu giờ tôi đến quán bar Western, quán bar này cách Đại học T không xa, không gian tương đối đơn giản, có nhân viên pha chế, đồ uống cùng điểm tâm cũng không quá đắt, vài ban nhạc nhỏ có chút danh tiếng đã hát ở đây một thời gian dài, nên thu hút rất nhiều học sinh.

"Thanh Hạ, bọn tớ ở đây."

Tôi vừa đi vào quán đã nhìn thấy Hạ Mỹ Vi đứng bên quầy bar nhiệt tình vẫy tay. Tôi nhanh chóng đi về phía cô.

"Những người khác đâu?"
Tôi hỏi. Sau đó mới phát hiện bộ trang phục quái dị cô nàng đang diện.
"Chẳng phải hôm nay chỉ đơn thuần là hội hữu nghị thôi sao? Đổi thành vũ hội hóa trang lúc nào vậy?"
Tôi sững sờ nhìn cô.

Cô nàng đang mặc cái gì vậy? Thân váy dài màu nâu tím với một vài họa tiết báo vằn mờ nhạt phía trên, trên váy còn thêu vài đóa hồng đỏ quỷ dị, thân váy dài không biết làm từ chất liệu gì lại phản chiếu ánh kim dưới ánh đèn mờ, mái tóc dài ngọt ngào cũng được nhuộm thành sắc tím, vài lọn tóc chuyển thành màu bạc nổi bật, phía trên lông mày đính một loạt kim cương giả lóe sáng. Cô đến đây là để tham dự vũ hội hóa trang à?

Hạ Mỹ Vi tức giận trừng mắt nhìn tôi.
"Cậu không biết sao, đây là xu hướng thịnh hành nhất năm nay."

Năm nay lưu hành loại trang phục kinh khủng kỳ dị này? Tôi không dám gật bừa.

"Nói cho cậu một tin tức tốt!!"
Cô đột nhiên tiến đến bên tai tôi thần bí hề hề nói:
"Đôi song sinh minh tinh cũng tới tham gia nha. Bọn hắn thật là đẹp trai, nếu không phải tuổi bọn họ quá nhỏ tớ thật chỉ muốn nhào tới nuốt trọn cả hai vào bụng. Nhưng nếu cậu đã để mắt đến bọn hắn như vậy, nhớ nắm chặt cơ hội lần này, nếu không sẽ không còn cơ hội tiếp cận bạch mã vương tử như bọn hắn."

Tin tức đột ngột này khiến đại não tôi cơ hồ trống rỗng. Bọn hắn thế nào lại đến tham gia? Chẳng phải lúc trưa ăn cơm bọn hắn bảo sẽ không đến sao. Đừng nói cả hai đặc biệt đến đây để giám sát xem tôi có vụng trộm với đàn ông khác sau lưng bọn hắn hay không? Tôi đói khát đến vậy sao?

Tôi không biết tại sao bọn hắn đến, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định bọn hắn đến đây tuyệt đối sẽ đem đến tai họa to lớn cho tôi, có lẽ sẽ hủy toàn bộ cuộc sống yên tĩnh của tôi.

"Tớ..... Tớ còn có có việc...... muốn đi trước......"
Cảm giác khủng hoảng mãnh liệt, tôi quyết định rời đi ngay lập tức.

Tôi nắm chặt chiếc ví nhỏ của mình, và bước xuống khỏi chiếc ghế cao trước quầy bar, nhân lúc còn chưa bị phát hiện tôi quyết phải chuồn đi trước. Tiếc thay tôi lại không được toại nguyện......

"Ai nha, cậu đừng ngại. Nữ sinh quá nhàm chán làm sao bắt được đàn ông tốt, phải chủ động tấn công mới có thể ăn được mỹ thực vào miệng."
Hạ Mỹ Vi đột nhiên xuất hiện giữ chặt lấy cánh tay tôi, kéo mạnh tôi vào một góc.

"Không phải...... tớ......"
Giây lát sau tôi bị cô nàng lôi kéo đến chỗ đám bạn học tham gia hội.

"Thạch Thanh Hạ?! Đã lâu không thấy em ở câu lạc bộ, không ngờ hôm nay em lại đến tham gia hội hữu nghị."
Một vị học trưởng trong câu lạc bộ tuyên truyền nhận ra tôi và nhiệt tình chào đón tôi, ngay lập tức mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người tôi, kể cả Triệu Nghi Bác cùng Triệu Nghi Hiên.

"Chào học trưởng."
Tôi lúng túng chào hỏi.

Hạ Mỹ Vi, đều là cậu! Tớ sẽ bị cậu hại chết!

Bị phát hiện, tôi không thể làm gì khác hơn là tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngồi xuống, chỉ hy vọng đêm nay có thể bình an về đến nhà.

Rất nhanh mọi người liền quên lãng tôi, bắt đầu nhiệt tình tìm kiếm đối tượng thuận mắt để trò chuyện, trong khi tôi ngồi ở một góc ủ rũ uống đồ uống của mình, ánh mắt dò xét nam nữ ở đây, tôi phát hiện hôm nay mọi người đều rất ăn diện, những nam sinh bình thường ăn mặc lôi thôi luộm thuộm, hôm nay tất cả đều âu phục phẳng phiu, dáng vẻ đầy tinh anh -- Nhưng sau khi trải qua quan sát, tôi cảm thấy trong số những nam sinh ở đây, anh em nhà họ Triệu vẫn là hấp dẫn và đẹp trai nhất. Các nữ sinh cũng đều thật xinh đẹp và trang điểm lộng lẫy -- ngoại trừ Hạ Mỹ Vi, mặc dù đối với những loại trang phục hàng hiệu tôi không hiểu rõ lắm, nhưng chỉ cần nhìn chất liệu quần áo cùng kiểu dáng trên người bọn họ, tôi vẫn có thể khẳng định những tranh phục này nhất định không rẻ.

Quan sát một vòng, tôi mới phát hiện trong số nữ sinh chỉ có tôi là ăn mặc kín đáo nhất với một thân váy màu trắng tầm thường nhất, chẳng trách lại không có nam sinh nào muốn đến bắt chuyện.

Tôi không phải không có quần áo, sau khi phát sinh quan hệ cùng đôi song sinh, mỗi tháng bọn hắn đều sẽ mua rất nhiều đồ trang sức, quần áo thông thường, váy, áo khoác, đồ ngủ, giày da, túi xách, mũ, dây chuyền, vòng tai, đồng hồ, thậm chí còn có thật nhiều nội y gợi cảm nóng bỏng, những vật này đã tràn ngập phòng thay quần áo của tôi, và xu hướng này vẫn tiếp tục gia tăng. Ngoại trừ những đồ nội y khiêu gợi tôi mặc theo yêu cầu của bọn hắn vài lần, những loại trang phục như quần áo hay đồ trang sức còn lại tôi cũng không động đến, với tôi mà nói bọn chúng chẳng khác gì những phần thưởng mà một con điếm nhận được từ những người khách vip. Chiếc váy tôi mặc trên người tôi là món quà mẹ tặng cho tôi khi tôi đến Đài Bắc học đại học, dù không quá đắt đỏ, nhưng là chiếc váy đẹp nhất mà tôi có trong tủ quần áo ban đầu của mình.

"Tiền bối không trò chuyện cùng mọi người sao?"
Một thanh âm dịu dàng thanh lịch đột nhiên vang lên, làm gián đoạn sự quan sát nhàm chán của tôi.

Thanh âm quen thuộc khiến cả da đầu tôi râm ran, tôi cứng ngắc quay đầu nhìn mới phát hiện Triệu Nghi Bác đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.

"Tôi không giỏi tán gẫu lắm."
Nhìn tầm mắt của mọi người lại lần nữa quét trên người tôi, tôi chỉ cười khổ.

"Trông dáng vẻ tiền bối rất cô đơn. Hay là chúng ta trò chuyện chút đi."
Dáng vẻ Triệu Nghi Bác dù rất hiền lành nhiệt tình, nhưng tôi lại thấy ác ý sâu trong đôi mắt hắn.

"Không...... Không cần....."
Khuôn mặt tươi cười của tôi so với khóc càng khó coi hơn. Hắn có thể đừng dựa sát vào tôi gần như thế có được không? Chẳng lẽ hắn không phát hiện tất cả nữ sinh ở đây đều đang chém tôi với ánh mắt ghen tỵ hay sao?

"Tiền bối, đừng cự tuyệt em mà. Nghe nói chị đứng đầu bảng khoa thông tin, thật là ngưỡng mộ nha, cứ tưởng nữ sinh đều chỉ biết ăn mặc đẹp và dạo phố thôi, không ngờ tiền bối học giỏi đến vậy."

Tôi chết chắc, những ánh mắt kia càng lúc càng sắc bén, tựa hồ muốn chém tôi thành ngàn mảnh.

"Ha ha ~~"
Tôi không biết nên đáp lại ra sao mới không khiến dư luận phẫn nộ, chỉ miễn cưỡng cười khổ hai tiếng qua loa.

"Mà tiền bối xinh đẹp như thế, nhất định có rất nhiều nam sinh theo đuổi."

Hắn có thể đừng nói nữa được không? Làm ơn tha cho tôi đi? Sau đêm nay làm sao tôi có thể tiếp tục đến trường đây? Tôi gào khóc trong lòng, nhưng hắn không thể nghe thấy, coi như hắn có nghe thấy, tôi nghĩ hắn cũng sẽ không bỏ qua cho mình.

"Tiền bối, uống một ly đi."
Triệu Nghi Hiên ở trường luôn tỏ ra trầm mặc lãnh khốc, cũng ân cần bưng đồ uống đến cho tôi, ánh mắt ghen ghét của các nữ sinh lại sâu hơn mấy phần.

Tôi tranh thủ một hơi uống sạch ly rượu trong tay hắn.

"Tiền bối có bạn trai chưa?"
Triệu Nghi Bác tiếp tục hỏi:"Nếu chưa, em có thể làm bạn trai tiền bối được không?" Tay của hắn ngả vào trên ghế sau lưng tôi, như muốn ôm lấy tôi.

Tôi vội vàng nghiêng người về phía trước lấy thức uống, cũng uống một hớp cạn sạch thức uống với màu sắc sặc sỡ.

"Được không, tiền bối?"
Hắn đánh đuổi tôi tới cùng.

"Học đệ, đừng đùa nữa......"
Tôi cười khan.

Vì không muốn đáp lại những lời trêu chọc của hắn, tôi chỉ biết uống sạch tất cả đồ uống trên bàn, từng ly từng ly một.

Tước sự trêu đùa quá trớn của Triệu Nghi Bác cùng Triệu Nghi Hiên, tôi chỉ lặng lẽ uống hết thức uống trên bàn trước ánh mắt chém giết đầy ghen tị của các nữ sinh, khung cảnh trước mắt tôi dần dần mờ đi, khuôn mặt của mọi người đung đưa trước mặt, thân thể tôi cũng trở nên thật nhẹ nhàng, giống như đang ngủ vậy......

"Tôi..... Tôi đi trước......"
Chút sức lực còn sót lại sắp bị đoạt đi, tôi không thiết quan tâm mình bất lịch sự hay không, vội vội vàng vàng đứng dậy muốn rời khỏi hội hữu nghị hỗn loạn này.

"Tiền bối say rồi, để em đưa tiền bối về."
Triệu Nghi Bác nắm lấy cánh tay của tôi.

"Không cần......"
Tôi không bận tâm mình có chọc giận hắn hay không, tôi dùng sức hất mạnh bàn tay to lớn của hắn đang giữ chặt mình ra, động tác quá mạnh khiến tôi bất ngờ ngã sấp về phía trước.

"Cẩn thận......"
Một vài tiếng hô vang lên. Tôi ngã trên đùi Hạ Mỹ Vi.

"Để em đưa tiền bối trở về."
Đôi tay to lớn lần nữa giữ chặt cánh tay tôi, nhìn bề ngoài động tác của hắn trông có vẻ rất dịu dàng nhưng thực chất lại khiến tôi đau đớn kịch liệt, chỉ có tôi mới biết được hắn dùng bao nhiêu lực đạo giữ chặt cánh tay mình.

"Được rồi, cám ơn cậu......"
Bàn tay hắn truyền đến cảm giác uy hiếp mãnh liệt khiến tôi không còn dám phản kháng, đành phải ngoan ngoãn đáp ứng.

Nhờ hắn đỡ dậy, tôi chậm rãi bò dậy từ trên đùi Hạ Mỹ Vi.

"Nhớ phải xài áo mưa."
Lúc tôi bò dậy, Hạ Mỹ Vi nhanh chóng nhỏ giọng thì thầm, còn mập mờ nháy mắt với tôi.

Câu nói này như một tiếng sét đánh thật mạnh vào tâm trí tôi, nhưng đầu óc hỗn loạn cùng suy nghĩ đang trôi đi đã khiến tôi bất lực không thể suy nghĩ được gì, rốt cuộc tôi vẫn phải ngoan ngoãn rời khỏi quán bar Western cùng Triệu Nghi Bác, Triệu Nghi Hiên...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info