ZingTruyen.Info

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 99: Bằng cái thực lực đó của các ngươi á?

yaneyy_

Chiêu Bình trố mắt nhìn, tròng mắt của ông ta như muốn rớt ra ngoài.

"Ơ...Ơ ơ..."

'Muốn chết à?'

Chiêu Bình trong phút chốc không thể hiểu được lời mình vừa nghe nên cứ lặp đi lặp lại.

Ông ta chưa từng tưởng tượng ra khung cảnh một lời thô lỗ như vậy lại đổ xối xả về phía Đường Trản.

Đường Trản là ai cơ chứ?

Chẳng phải hắn ta là ngũ công tử của Tứ Xuyên Đường Môn - thế lực thống lĩnh Thành Đô, đồng thời là một kẻ có thế lực ở Tứ Xuyên này hay sao?

Có người có thể ở ngay trên đất Thành Đô chứ không phải là một nơi nào khác, dùng lời lẽ này nói với nhi tử của Tứ Xuyên Đường Môn ư?

Nếu có người đó đi nữa thì chắc hẳn hắn ta phải là một kẻ mạnh trong thiên hạ, có thể đè bẹp cả Tứ Xuyên Đường Môn dưới lòng bàn chân, nếu không thì...

'Chắc là một tên điên rồi.'

Thật không may là trong tình huống này, nhìn thế nào đi nữa thì cũng gần với vế sau hơn. Vì một tên thanh niên trẻ tuổi như vậy không thể nào là một kẻ mạnh đến mức không xem Tứ Xuyên Đường Môn ra gì.

Nói cách khác.

'...Chuyện này phải xử lý thế nào đây nhỉ?' Đầu óc Chiêu Bình trống rỗng.

Tứ Xuyên Đường Môn tuy không đông người nhưng tên tuổi bọn họ lại lan rộng khắp thiên hạ, không phải chỉ đơn thuần vì bọn họ mạnh.

Mà là vì sự ương bướng và tàn bạo.

Tuy là chánh phái nhưng lại được đánh giá là gần với tà phái hơn, bọn họ không bao giờ quên đi thù hận và rất nhạy cảm với sự xúc phạm.

Nhưng hắn ta lại ngang nhiên báng bổ Tứ Xuyên Đường Môn như vậy, hắn ta định giải quyết hậu quả thế nào đây. Thậm chí, hậu họa này có khả năng cao sẽ không đơn thuần chỉ kết thúc ở Hoa Sơn. Có thể Tứ Hải Thương Hội cũng sẽ phải chịu một phần trách nhiệm nhất định. Nhưng khác xa với những lo nghĩ của Chiêu Bình, Đường Trản không hề bị kích động.

So với sự phẫn nộ thì Đường Trản lại cảm thấy hoang đường nhiều hơn, lời dạy bảo không được kích động trước bất kỳ tình huống nào của gia môn đang kiềm chế hắn ta. Hắn ta nheo mắt nhìn kỹ vào kẻ bước ra phía ngoài cửa thay vì kích động.

Bộ võ phục được thêu hoạ tiết hoa mai của Hoa Sơn. Tuy gương mặt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nét trẻ con nhưng lại hiên ngang theo một cách nào đó.

Hắn ta có thể chắc chắn rằng kẻ đó là đệ tử của Hoa Sơn nhưng lại không thể biết được kẻ đó là ai trong số các đệ tử Hoa Sơn.

"Các hạ là ai vậy?"

Đường Trản mở lời với sự điềm tĩnh và phép lịch sự tối đa mà hắn ta có lúc này.

Nhưng phản ứng nhận về lại khiến cho phép lịch sự hắn cất công chuẩn bị đó trở nên vô nghĩa.

"Ngươi là ai?"

"..."

Một phản ứng vô lễ.

Khuôn mặt đỏ bừng.

Và vò rượu cầm trên tay.

Sau khi tổng hợp hết những thứ này lại, Đường Trản đã có thể đưa ra được một kết luận.

'Tên này say rồi.'

Hắn ta không muốn ẩu đả với một kẻ say.

Nhưng.

'Ra ngoài uống đến mức say xỉn thế này sao. Những lời giang hồ đồn đại về đệ tử Hoa Sơn đều là phô trương ư?' Những đánh giá về Hoa Sơn trong đầu Đường Trản bắt đầu tụt dốc không phanh.

Ngay lúc đó, những người khác cũng khoác trên mình bộ võ phục Hoa Sơn lao ồ ạt từ trong phòng ra như muốn phản bác lại đánh giá kia vậy.

"Ahahahahahaha!"

"Thằng bé say quá nên mới vậy. Xin lỗi ngài nhé!"

"Đi vào trong thôi nào! Nào, Thanh Minh! Đi vào thôi nào, mau lên!"

Các đệ tử Hoa Sơn bắt đầu túm lấy tứ chi của kẻ say rượu kia và lôi vào bên trong. Nếu đến đây thôi thì mọi việc sẽ có thể chấm dứt ở mức cười xuề xòa cho qua chuyện rồi...

Vấn đề nằm ở chỗ cái tên của kẻ say rượu đó.

"Thanh Minh?"

Giọng nói không giấu nổi sự ngỡ ngàng thốt ra từ miệng của Đường Trản.

"Người kia là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh đó sao?"

"..."

Ngay lập tức, mắt hắn ta thấm đẫm sự kinh ngạc. Chiêu Bình nghe lời đấy xong cũng ngỡ ngàng, ông ta hết quay sang nhìn đệ tử Hoa Sơn rồi lại nhìn Đường Trản.

"Hoa, Hoa Sơn Thần Long á? Là người đó sao?" Lời của Chiêu Bình như nói thay nỗi lòng của Đường Trản.

Hoa Sơn Thần Long.

Bây giờ phía trước cái tên đó đã được gắn thêm một danh hiệu nhất định phải có.

Thiên hạ đệ nhất Hậu khởi chi tú.

Cụm từ này chứa đựng sự thèm muốn và kỳ vọng của các nhân sĩ giang hồ.

Đó là vị trí mà bất cứ hậu khởi chi tú nào mơ ước đến vị trí thiên hạ đệ nhất nhân cũng muốn nắm trong tay. Đó là danh hiệu vô cùng vinh quang mà chỉ duy nhất một người trong một thời đại được xướng danh. Thắng hết 10 đệ tử đời thứ hai của Tông Nam. Thậm chí còn thắng cả Vô bối tử chứ không phải chỉ là Chân bối tử của Võ Đang.

Người đó lao vào Kiếm Trủng vô cùng nguy hiểm, ngăn chặn được trận thảm sát, nhận được sự công nhận của Hư Tán Tử chân nhân của Võ Đang.

Đệ nhất Hậu khởi chi tú của thời đại bấy giờ, võ lực và trí lực đều vẹn toàn!

"...Người đó sao?"

Đầu của Đường Trản và Chiêu Bình đồng thời nghiêng sang một bên. 'Hình như đâu có phải.' Ầy, lý nào lại vậy.

Trông những người đứng bên cạnh tên say xỉn lè nhè đó còn xuất chúng hơn nhiều. Trong số đó, có một người toát ra khí thế ngút trời khiến cả Đường Trản còn cảm thấy hồi hộp.

Vậy mà những người đó thì không phải, cái tên lè nhè kia lại là Hoa Sơn Thần Long á?

'Chắc chắn là có sự nhầm lẫn gì đó ở đây rồi.'

Nếu không phải vậy thì những gì thiên hạ đồn đại về Hoa Sơn Thần Long toàn bộ đều là giả dối.

Đường Trản chau mày.

Hắn ta đắn đo một chặp rồi mở lời.

"Các hạ là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh sao?"

Thanh Minh đang bị kéo lê lết đi vào trong chợt phản ứng lại lời nói của Đường Trản.

"Bỏ ra! Bỏ ra coi! Tên đó đang gọi ta kia kìa!"

"Không, không phải đâu. Không có ai gọi đệ cả."

"Đệ nghe nhầm rồi. Nghe nhầm thôi! Đi vào thôi nào, Thanh Minh!"

"Ơ, đã bảo vừa mới gọi ta cơ mà! Hây da!"

Thanh Minh khua tay gạt phăng các sư huynh sư thúc ra rồi hai tay vung vẩy đi về phía trước. Thế rồi hắn ta nheo mắt nhìn Đường Trản.

"Ngươi gọi ta à?"

"...Tiểu đạo trưởng là Thanh Minh sao?"

"Ha."

Thanh Minh thở dài một hơi. Thế rồi hắn ta khẽ tặc lưỡi. "Ơ, mấy đứa oắt con dạo này đem lễ nghĩa đi cuốn cơm ăn hết rồi à. Trước khi hỏi tên của người khác thì phải giới thiệu tên của mình trước mới phải chứ?" Đường Trản ngậm chặt mồm.

Nghe Thanh Minh nói vậy, hắn thấy bản thân mình đúng là có thất lễ thật. Vốn cảm thấy hoang đường nên phút chốc hắn ta đã quên mất lễ nghĩa rồi.

"Ngươi là ai?"

"...Ta đã thất lễ rồi. Ta là Đường Trản của Tứ Xuyên Đường Môn."

"Đường Môn á?"

"Đúng vậy."

"Ơ..."

Gương mặt của Thanh Minh méo xệch.

"Nếu là người của Đường Môn thì cũng là những kẻ có học hành lễ nghĩa cơ mà, sao đêm hôm khuya khoắt lại xông vào đây gây náo loạn đòi người thế hả? Bộ Đường Môn mà ta biết đã bị giết sạch, họ Đường khác đã gây dựng nên một Đường môn mới rồi à?"

Thanh Minh càng nói, khuôn mặt của Đường Trản càng phừng phừng đỏ chót.

Việc sỉ nhục Đường Trản không sao cả. Nhưng lời nói này lại trực tiếp sỉ nhục đến Đường Môn.

Đường Trản rốt cuộc không khỏi kích động, định phản bác lại thì Nhuận Tông chạy ra phía trước, bắt đầu đánh tới tấp vào mồm của Thanh Minh.

"Cái mồm của tên tiểu tử này đúng là! Ăn nói thế đấy hả!"

Bốp! Bốp!

"Á! Á! Sao đánh ta!"

"Thiệt tình!"

Nhuận Tông túm lấy gáy của Thanh Minh rồi kéo lê hắn ta về phía sau.

Bạch Thiên khẽ tằng hắng một tiếng rồi bước ra trước mặt Đường Trản - người đang chứng kiến khung cảnh hiện tại với con mắt ngỡ ngàng. Gương mặt của Bạch Thiên cũng có chút ửng đỏ.

"Thật thất lễ quá. Ta là Bạch Thiên của Hoa Sơn."

"...Là Hoa Chính Kiếm sao?"

"Tuy có hơi thái quá nhưng đúng là mọi người đang gọi ta bằng biệt hiệu đó."

"Nói vậy thì các hạ chính là người đã đánh bại Kiếm Long của Võ Đang rồi nhỉ."

"...Chúng ta chỉ tỉ thí nhẹ nhàng với nhau thôi." Ánh mắt của Đường Trản trở nên lạnh lùng.

Dẫu sao thì cũng đã gặp được người có thể nói chuyện rồi. Từ nãy đến giờ hắn ta chỉ toàn gặp những chuyện hoang đường, giờ gặp được một người hiểu chuyện lại khiến hắn ta thấy vui mừng hẳn.

"Ta mong các hạ thông cảm cho việc ta tìm đến đây vào đêm hôm khuya khoắt thế này. Nghe tin các đệ tử Hoa Sơn lừng danh thiên hạ ghé đến Thành Đô, ta không thể kiềm chế được lòng hiếu thắng đang sôi sục."

"Ta không nghĩ hành động đó gọi là vô lễ đâu. Ta chỉ cảm thấy xấu hổ vì đã mạn phép khơi dậy lòng hiếu thắng của công tử Đường Môn."

Khóe miệng của Đường Trản nhích lên.

"Đó là chuyện đương nhiên thôi mà. Đặc biệt là..." Ánh mắt của Đường Trản hướng về Chiêu Kiệt, người đang đứng phía sau Bạch Thiên.

"Chiêu công tử và Đường Môn có nhiều chuyện liên quan đến nhau. Vì vậy mà hôm nay, ngay chỗ này, ta muốn xem thử Chiêu công tử đã học được gì ở Hoa Sơn." Khuôn mặt của Bạch Thiên có chút đông cứng.

"Ta không hiểu Đường công tử đang nói gì. Tại sao Đường Môn lại đi kiểm tra thành tựu của đệ tử Hoa Sơn chứ?"

"Đơn giản thôi mà."

Đường Trản ung dung nở nụ cười.

"Bởi vì Chiêu công tử tuy là đệ tử Hoa Sơn, nhưng cũng đồng thời là nhị công tử của Tứ Hải Thương Hội. Những người bám trụ và sinh sống trên đất Thành Đô này đều phải có nghĩa vụ nhận được sự kiểm chứng của Tứ Xuyên Đường Môn."

Bạch Thiên nhíu mày.

Bạch Thiên muốn vặn hỏi hắn ta rằng 'Các ngươi cũng đâu phải người của Hoàng thất, lấy đâu ra cái quyền hạn đó?' nhưng có hỏi vậy cũng vô nghĩa. Bởi vì ít ra thì Tứ Xuyên Đường Môn đang thống trị cái đất Thành Đô này chẳng khác gì một vị vua.

Nếu né tránh một cách vụng về thì có khi không phải Chiêu Kiệt mà cả Tứ Hải Thương Hội cũng phải gánh hậu quả. Và đó là chuyện mà Bạch Thiên hay Chiêu Kiệt đều không mong muốn.

"Sư thúc."

Nghe tiếng gọi của Chiêu Kiệt vang đến từ đằng sau, Bạch Thiên khẽ quay lại nhìn.

"Con sẽ ra mặt ạ."

"Tiểu Kiệt này."

"Đợi đã..."

Chiêu Kiệt gọi Bạch Thiên rồi lùi về phía sau. Thế rồi hắn ta thì thầm vào tai Bạch Thiên bằng một giọng thật bé, không để cho đám người của Đường Môn nghe được. "Đây là quy tắc của những người sống ở Thành Đô."

"Ta không hiểu. Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

"...Bởi vì danh tiếng của Hoa Sơn đã cao lên đấy ạ. Những kẻ đó không muốn những người có thế lực ở Thành Đô thoát khỏi sự cai trị của Đường Môn. Nếu bọn họ bỏ qua cho con thì con cái của những nhà có thế lực khác sẽ biết rằng có thể gia nhập danh môn chánh phái ở vùng đất khác, vì vậy mà bọn họ định khiến con bẽ mặt, dẹp bỏ hết suy nghĩ đó của những người khác ngay từ đầu."

"Hơ?"

Ánh mắt của Bạch Thiên ngập tràn sự hoang đường. "Nói vậy mà cũng nghe được sao?"

"Đó là quy tắc của Tứ Xuyên, cũng là quy tắc của Đường Môn. Nếu Hoa Sơn xen vào chuyện này thì mọi việc sẽ phức tạp thêm. Xin cứ giao việc này cho con đi ạ." Bạch Thiên lặng lẽ gật đầu.

"Ta hiểu rồi. Đợi ta một tí."

"Vâng, sư thúc."

Bạch Thiên lại đi về phía trước.

Hắn ta tiến lại gần Đường Trản hơn so với khi nãy, ưỡn ngực nói.

"Công tử định kiểm chứng sư điệt của ta bằng cách nào vậy?"

"Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Việc một võ giả kiểm chứng võ giả khác thì còn dùng cách nào nữa chứ?" Khóe miệng của Đường Trản nhích lên một cách thâm hiểm.

"Trực tiếp động thủ là biết ngay thôi mà." Bạch Thiên vừa cười vừa gật gù.

"Nói vậy là, công tử muốn kiểm chứng thực lực của Chiêu Kiệt - tức nhị công tử của Tứ Hải Thương hội, đồng thời là đệ tử của Hoa Sơn rồi đem tuyên bố kết quả ấy cho người ở Thành Đô biết nên mới đòi gặp Chiêu Kiệt đúng không?"

"Tuy lời lẽ có hơi quá khích nhưng cũng không sai. Với cả, nhân cơ hội này, ta cũng muốn kết bằng hữu với các môn đồ Hoa Sơn nhưng có vẻ như tình huống không cho phép. Cho nên việc đó để sau này hẵng tính..." Ánh mắt của Đường Trản sắc lạnh.

"Hãy giao Chiêu Kiệt ra trước cái đã. Đây là chuyện của Tứ Xuyên Đường môn. Ta sẽ không cho phép kẻ nào cản trở." Nụ cười của Bạch Thiên càng tươi hơn.

"Đương nhiên rồi. Hoa Sơn bọn ta không hề có ý định cản trở chuyện của Tứ Xuyên Đường Môn."

"Cũng may là các hạ hiểu những gì ta nói."

"Nhưng... có chút vấn đề."

"Vấn đề á?"

"Vâng, có vấn đề." Bạch Thiên khẽ vặn cổ.

"Tuy ta không có suy nghĩ cản trở việc của Tứ Xuyên Đường Môn, nhưng chẳng phải bây giờ những người có mặt ở đây đều muốn kiểm chứng Chiêu Kiệt hay sao?"

"...Chuyện đó thì có vấn đề gì?"

"Bằng cái thực lực của các ngươi á?"

"..."

Đường Trản mở to mắt.

Nhưng Bạch Thiên lại không có chút động đậy nào, hắn ta chỉ đang nhìn chằm chằm Đường Trản bằng một ánh mắt trong veo.

"Các ngươi dám ra mặt đòi kiểm chứng đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn, thì ta đây cũng phải tiếp đãi các ngươi một cách thật tương xứng chứ. Ta sẽ kiểm chứng thực lực của các ngươi trước. Chẳng phải làm vậy mới gọi là công bằng hay sao?"

Bạch Thiên đập vào thanh kiếm đang đeo bên hông.

Và nói một cách quả quyết.

"Nếu không chịu làm vậy thì đừng hòng động vào một ngón tay của sư điệt ta. Đây là chuyện của Hoa Sơn. Ta không cho phép kẻ nào gây cản trở."

Các đệ tử Hoa Sơn đứng quan sát sự tình từ phía xa ngớ người ra nhìn Bạch Thiên.

"Sư thúc!"

"Woa... Sư thúc."

"Sư huynh!"

...Sao bảo bọn ta đừng gây chuyện.

Đến huynh mà còn đi gây chuyện thì bọn ta biết làm sao đây?

Nể cái môn phái này thật sự!

Khuôn mặt Đường Trản ngập tràn sát khí .

'Tên này đang nói gì vậy chứ ?' Kiểm chứng?

Ai kiểm chứng ai?

Môn đồ Hoa Sơn đòi đi kiểm chứng người của Đường môn á?

Đường Trản nắm chặt nắm đấm. Trước khi hắn ta mở miệng nói thì những thủ hạ đứng hai bên trái phải của hắn ta đã lên tiếng trước.

"Công tử, dù nói gì đi nữa thì những tên đó quả nhiên không được tỉnh táo cho lắm."

"Chúng ta đã cố đối đãi hết mực lễ nghĩa với Hoa Sơn các người rồi nhưng việc các ngươi gây sự trước thì nó lại thành chuyện khác rồi đúng không?"

Ngay cả thủ hạ của hắn cũng thể hiện bộ mặt không nén được tức giận .

Suy nghĩ lại thì đó cũng là điều đương nhiên thôi. Bọn chúng chưa từng bị đối xử như vậy bao giờ cả?.

'Những tên môn đồ Hoa Sơn đó bị điên hết rồi ư?'

Tên nghiện rượu kia thì cũng có thể hiểu được đi. Quy mô của một môn phái ngày càng lớn thì xuất hiện một vài tên không được bình thường như vậy là điều đương nhiên. Chẳng phải ở Đường Môn cũng có vài tên vô lại mà môn phái không muốn cho người khác nhìn thấy hay sao?

Nhưng ngay cả Bạch Thiên Hoa Chính Kiếm cũng gây sự trước thì chuyện này lại là vấn đề khác. Bởi vì như thế không khác gì với lời nói rằng Hoa Sơn chỉ xem Đường Môn như một tên hề.

Ken két.

Đường Trản nghiến răng lao tới rồi nhìn chằm chằm Bạch Thiên như thể muốn giết chết hắn ngay lập tức.

"Ngươi có dám chịu trách nhiệm cho lời nói của mình không?"

"Ta lúc nào cũng chịu trách nhiệm lời nói của mình. Ngay cả lần này cũng không ngoại lệ." Bạch Thiên trả lời một cách thong thả.

Đường Trản khi nghe những lời đó trái lại hắn ta cảm nhận được sự tức giận đã nguôi đi dần. Khi con người ta đạt đến sự phẫn nộ cực hạn thì ngược lại người đó sẽ trở nên điềm tĩnh hơn, có vẻ như lời nói đó là đúng. "Hoa Sơn hình như là một môn phái tuyệt vời. Vì bảo vệ một tên môn đồ mà dám chặn trước mặt Đường Môn ta. Ngươi chắc chắn cáng đáng được việc này chứ?" Bạch Thiên cười nhạt.

"Đường Môn có vẻ không như vậy nhưng Hoa Sơn luôn bảo vệ môn đồ của mình mà không toan tính gì. Đó phải là việc được ưu tiên hàng đầu nên cần gì phải đắn đo suy nghĩ chứ? "

"..."

"Tuy giả thiết này sẽ không bao giờ thành sự thật nhưng dù Hoa Sơn có diệt môn vì chuyện này đi nữa thì sẽ không có một môn đồ nào đổ lỗi cho ta. Đó chính là Hoa Sơn." Lời nói đó thật xúc động.

Phản ứng của các môn đồ Hoa Sơn thì khác hoàn toàn.

"Nói gì vậy?"

"Sư thúc có trăn trối gì không?"

"Bởi vì sư thúc sẽ chết một mình."

Bạch Thiên ngậm chặt miệng với khuôn mặt nóng bừng lên.

Mấy tên sư điệt hư hỏng, đến giờ phút này mà vẫn không chịu ngậm mồm vào!

Dù các môn đồ Hoa Sơn suy nghĩ gì thì Đường Môn cũng không cần thiết phải cân nhắc điều đó nữa. Bởi vì việc quan trọng hơn là phải trừng phạt những tên tiểu tử dám coi thường danh tiếng của Đường Môn.

'Hoa Chính Kiếm... là hậu khởi chi tú - người đã đánh bại Kiếm Long của Võ Đang.'

Một số người đã đánh giá cao Hoa Chính Kiếm hơn là Hoa Sơn Thần Long khi đặt hai người bọn họ lên bàn cân.

Hoa Sơn Thần Long trước giờ được biết đến với những thành tựu vô cùng khủng khiếp và kỳ quái nên trong mắt người khác, nhất định có sự phô trương, còn Hoa Chính Kiếm thì khác, những việc hắn ta làm từ trước đến nay đều rất thực tế.

Đặc biệt, việc đánh bại Kiếm Long - một trong số Ngũ Long, không phải là sự kiện có thể đánh giá rằng Bạch Thiên không có bất kỳ thiếu sót gì để trở thành một thành viên mới của Ngũ Long hay sao? "Chắc ngươi đủ thực lực để đánh với ta nhỉ." Đường Trản bước một bước lên phía trước.

"Ta là Đường Trản của Đường Môn Tứ Xuyên. Bàn tay ta không biết từ bi là gì đâu, ngươi hãy cẩn thận đấy."

"Ta là Bạch Thiên của Hoa Sơn. Ngươi không cần phải lo lắng đâu. Bởi vì kiếm của ta rất từ bi."

"Tên này tới cuối cùng mà vẫn..."

Ngay khi Đường Trản đút tay vào tay áo.

Thanh Minh ở sau lưng Bạch Thiên ló cái mặt vẫn còn nhăn nhó ra nhìn.

"Tại sao sư thúc lại đánh nhau?"

"Hửm?"

Bạch Thiên mặc kệ Đường Trản đang chuẩn bị cho trận tỉ võ, hắn ta quay về phía sau.

"...Hả?"

Tên kia thật sự bị điên rồi ư?

Trong khi đối thủ đang đứng trước mặt mà lại xoay lưng lại là một việc tuyệt đối không được phép làm. Ngoài ra, việc nhắm vào lưng của đối thủ khi kẻ đó đang xoay lưng lại phía mình là hành vi không đúng đắn của những kẻ cho mình là chính phái.

Nhờ vậy mà Đường Trản chỉ biết thẫn thờ nhìn theo hành động của Bạch Thiên.

"Sư thúc liên tục ra mặt từ nãy đến giờ nhưng việc này không phải là của Chiêu Kiệt sư huynh hay sao?"

"...Con bảo ta hãy để tiểu Kiệt ra mặt ư?"

"Con biết sư thúc có dã tâm trong mấy chuyện này nhưng sư thúc đã đủ ngầu rồi. Bây giờ phải cho Sư huynh Chiêu Kiệt một cơ hội để thể hiện đi chứ. Đã lâu rồi huynh ấy mới gặp lại phụ mẫu mà." Mắt Bạch Thiên run rẩy.

'Tên này rốt cuộc có suy nghĩ gì với Đường Môn vậy chứ?' Đường Môn – Đường Môn Tứ Xuyên.

Một danh môn của Tứ Xuyên nổi tiếng về dùng độc và ám khí.

Khi đối diện với cao thủ của Đường Môn Tứ Xuyên thì những người dù có lăn lộn nhiều năm ở giang hồ đi chăng nữa, chỉ cần mắc một lỗi nhỏ thôi là tiêu đời ngay .Vậy mà lại để Chiêu Kiệt - người có ít kinh nghiệm thực chiến đi đấu với những kẻ có tiếng trong Đường môn sao?

"Chẳng phải quá nguy hiểm rồi ư?"

"Không sao,không sao đâu mà. Kiểu như con hổ cũng hay thả con nó xuống vách đá vậy á."

"Nhưng mà sẽ chết đấy thằng kia."

Con hổ mà nghe Thanh Minh nói vậy chắc nó cũng hét thất thanh lên mất.

Thanh Minh tặc lưỡi khi thấy phản ứng gấp gáp của Bạch Thiên.

"Chậc chậc. Mấy người ở bề trên đúng là."

Thanh Minh biết rõ Bạch Thiên lo lắng điều gì. Nhưng mà hành động bảo vệ và trân trọng một ai đó không phải là việc giúp đỡ họ. Việc yêu quý hậu bối cũng giống với việc lấy đi hết kinh nghiệm của họ.

Việc Thanh Minh cảnh giác nhất cũng chính là việc này .

Bởi vì Thanh Minh biết rõ rằng, nếu như bản thân hắn ta gánh hết mọi việc thì những hậu duệ sau này sẽ mất đi cơ hội phát triển vượt bậc .

Nhờ có Thanh Minh mà bọn họ sẽ nhận được tối đa những thứ sẽ được nhận, nhờ có Thanh Minh mà bọn họ sẽ giảm được tối đa những thứ sẽ đánh mất. "Sư huynh Chiêu Kiệt trông yếu ớt vậy sao?"

"..."

Thanh Minh cười nhạt và nói.

"Huynh ấy không thua mấy tên kia được đâu."

Mặt Bạch Thiên cứng lại. Những điều Thanh Minh nói đó chứng tỏ được sự tin tưởng dành cho Chiêu Kiệt.

Chắc chắn là như vậy...

"Ta đã bón cho huynh ấy biết bao nhiêu là yêu thương rồi cơ mà!"

"..."

Không nói câu trên thì ta suýt nữa cảm động rồi đấy.

Không biết Thanh Minh có hiểu được tâm trạng của Bạch Thiên hay không, hắn ta quay đầu lại nhìn Chiêu Kiệt.

"Không phải sao? Sư huynh?" Chiêu Kiệt gật đầu một cách nặng nề.

Việc thua hay không không phải là vấn đề.

Vấn đề là ở mối quan hệ giữa Chiêu Kiệt với Đường Môn Tứ Xuyên. Nhưng dù vậy thì Chiêu Kiệt nhất định phải tự giải quyết chuyện này.

Chiêu Kiệt nhìn thẳng vào Thanh Minh.

'Tiêu tiểu tử này thiệt tình.'

Nếu để Thanh Minh ra mặt thì việc này không biết chừng có thể giải quyết một cách dễ dàng. Bởi vì tên tiểu tử đó giống như một con yêu tinh ranh mãnh vậy, dù là bất cứ chuyện gì thì bằng mọi giá hắn ta đều sẽ giải quyết được tất.

Nhưng Chiêu Kiệt biết rằng.

'Mình không thể cứ trốn mãi sau lưng Thanh Minh được.'

Hắn ta chưa từng nghĩ rằng mình sẽ trở thành gánh nặng của Thanh Minh. Nếu có suy nghĩ đó trong đầu thì hắn ta đã không đi theo đến Vân Nam rồi.

Hắn ta cũng biết bản thân không mạnh bằng Thanh Minh. Nhưng ít ra thì Chiêu Kiệt cũng muốn giúp ích được chút gì đó. Chiêu Kiệt nghĩ rằng đó là điều kiện tối thiểu để hắn có thể được đi cùng với Thanh Minh. Ba cái việc này mà một mình giải quyết không xong thì giúp đỡ cái con khỉ khô gì chứ?

"Sư thúc."

Ánh mắt của Bạch Thiên và Chiêu Kiệt chạm nhau.

"Con hiểu lời Sư thúc nói. Nhưng đây là việc con phải giải quyết." Ánh mắt của Bạch Thiên đã vơi đi sự nặng nề.

"Con có thể làm được chứ?" Chiêu Kiệt cười tươi rói.

"Con cũng là môn đồ của Hoa Sơn mà."

Bây giờ ngay thời điểm này, bất kì lời nào trên thế gian cũng không thể đáng tin hơn lời này nữa . Bạch Thiên đón nhận nụ cười của Chiêu Kiệt.

"Đi đi."

"Vâng."

Bạch Thiên và Thanh Minh lùi về sau, ngay khi Chiêu Kiệt bước ra, Đường Trản liền nhíu mày.

"Ngươi á hả?"

"Ngay từ đầu người ngươi muốn không phải là ta sao?" Chiêu Kiệt thúc vào thanh kiếm đang đeo bên hông.

"Vì vậy việc ta đấu với ngươi chẳng phải mới đúng đạo lý hay sao?"

Đường Trản trở nên nhăn nhó.

"Ngươi dám."

Việc Bạch Thiên và Thanh Minh ngạo mạn có thể hiểu được. Vì con chó một ngày tuổi chưa mở mắt thì không thể biết được con hổ đáng sợ đến mức nào.

Nhưng Chiêu Kiệt thì khác.

Hắn ta xuất thân từ Thành Đô, không lí nào lại không biết đến sự đáng sợ của Đường Môn Tứ Xuyên. Vậy mà bây giờ hắn ta lại nghênh ngang đòi đấu với Đường Trản.

Đường Trản cảm thấy rằng không cần thiết nói gì thêm nữa.

Giờ phép lịch sự cũng chẳng còn. Chỉ cần làm theo mục đích đầu tiên mà bọn họ đến đây, đánh tên Chiêu Kiệt kia một trận nhừ tử để cảnh cáo cho tất cả người ở Thành Đô biết rằng bọn họ sẽ phải nhận hậu quả gì nếu làm trái lại Đường môn. Thêm một điều nữa.

'Tốt nhất là đừng nghĩ đến chuyện kết thúc mọi việc bằng một cơ thể lành lặn.'

Đường Trản quyết tâm giải tỏa hết những lời chửi rủa nhận được từ nơi này lên Chiêu Kiệt, hắn ta lặng lẽ đeo lục bì quyền sáo vào.

Lục bì quyền sáo - thứ mà các võ giả của Đường Môn Tứ Xuyên mang theo bên mình được làm từ da hươu đã qua xử lý bằng chế phẩm đặc biệt để chất độc không thể thấm vào.

Việc đeo Lục bì quyền sáo vào đó chính là tín hiệu sẽ sử dụng chất độc nhưng cũng có ý nghĩa rằng bản thân sẽ không nương tay với đối thủ.

Chiêu Kiệt nhìn Đường Trản với ánh mắt điềm tĩnh.

Cuộc chạm trán giữa hai con người này đã bắt đầu.

Tất cả những người đang xem quang cảnh đó đều duy trì được sự điềm tĩnh của riêng mình. Nhưng có duy nhất một người là hoàn toàn không thể giữ được sự bình tĩnh.

Chiêu Bình.

Chiêu Bình dường như mất trí hoàn toàn ngay khi nhìn thấy nhi tử của mình bước ra phía trước.

Ôi trời ơi!

Chiêu Kiệt đang bước ra và nói rằng sẽ đối đầu với Đường Trản của Đường Môn Tứ Xuyên kia kìa.

Đường Trản là ai chứ hả?

Hắn được công nhận là người nổi trội nhất trong số những kì tài mới nổi của Đường Môn đáng sợ kia. Khi nhi tử Chiêu Kiệt bước ra và nói sẽ đấu với người như vậy ông đã quay mặt đi .'Phải ngăn lại!'

Trong mắt Chiêu Bình lúc này không nhìn thấy được gì cả.

Nếu ông ta đứng ra bảo vệ Chiêu Kiệt thì lửa giận của Đường Môn sẽ trút xuống Tứ Hải Thương Hội nhưng hiện giờ trong đầu ông không suy nghĩ thêm được gì nữa .

"Đường,Đường Thiếu hiệp! Việc này!"

Ông chỉ nghĩ đến việc xoa dịu tình huống này như thế nào thôi.

Nhưng ngay lúc đó.

"Phụ thân!"

"...Kiệt nhi?"

Chiêu Kiệt nhìn vào đôi mắt đầy dứt khoát của Chiêu Bình.

"Đây không chỉ là việc của Tứ Hải Thương Hội mà còn là việc của Hoa Sơn. Phụ thân hãy tin và đợi con ạ."

"Con, con có biết bây giờ con đang nói gì không hả?"

Xoẹt.

Lời hồi đáp của Chiêu Kiệt không phải bằng lời nói mà nó xuất phát từ tay hắn ta. Chiêu Kiệt rút kiếm ra và đứng yên nhìn Đường Trản.

"Đường Môn Tứ Xuyên ư."

Tên của Đường Môn đối với hắn ta một thời là biểu tượng của sự sợ hãi và lo lắng giống như bức tường không thể vượt qua được. Từ giây phút sinh ra là con cháu của thương gia ở Thành Đô thì Đường Môn Tứ Xuyên lúc nào cũng giống như thiên hình tồn tại trên đầu hắn ta vậy. Nhưng mà bây giờ thì sao?

'Việc sợ hãi thật là nực cười'

Coi tên đang đứng tu rượu ừng ực ở phía sau kia thì Đường Trản đại loại như một tiểu tử lương thiện vậy.

Chiêu Kiệt đã đánh nhau với con quái vật kia từ trước đến giờ thì sao lại có thể thua Đường Trản được cơ chứ? Bản thân Chiêu Kiệt đã nhận được gì từ Hoa Sơn ư? 'Vì nhận quá nhiều nên không thể diễn tả thành lời'. Chỉ có thể cho thấy qua thanh kiếm này thôi.

Đường Trản nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của Chiêu Kiệt, ngay khi hắn ta định xuất chiêu thì...

"Đại ca."

Đường Trản quay đầu ra sau

"Giết gà thì đâu cần phải dùng đến dao mổ bò chứ? Để đệ ra tay."

Đường Hạo - đệ đệ của hắn đột nhiên bước ra nói.

"Việc này ta sẽ..."

"Hoa Chính Kiếm không ra mặt mà đại ca lại ra mặt thì khó coi lắm."

Đường Trản gật đầu lia lịa.

Hắn ta nói không sai. Việc con người hành động đúng với tiêu chuẩn là quan trọng. Đường Trản vừa thì thào vừa lùi lại một bước.

"Tuyệt đối không được nương tay đâu đấy."

"Tất nhiên rồi."

Đường Hạo đứng trước Chiêu Kiệt và luồn tay vào tay áo của hắn.

Đó là khởi thủ thức đặc trưng của Tứ Xuyên Đường môn - khởi thủ thức mà những kẻ chưa gặp qua Tứ Xuyên Đường môn chỉ được nghe qua lời đồn đại. Tất cả các ám khí của Đường môn đều sẽ được bắn ra từ trong tay áo kia.

"Ta là Đường Hạo của Đường Môn Tứ Xuyên."

"Ta là Chiêu Kiệt của Hoa Sơn."

Sát khí xanh thẫm hằn trên ánh mắt của Đường Hạo .

Hắn vẫn còn nhớ khuôn mặt của Chiêu Kiệt. Ai mà không biết con cháu của Tứ Hải Thương Hội chứ. Vì họ được dạy từ khi con nhỏ là phải khắc ghi gương mặt của những người họ cai trị ở trong đầu.

Chiêu Kiệt - người thậm chí không thể nhìn vào mắt hắn trong quá khứ nhưng bây giờ lại dám chĩa kiếm vào hắn ta.

'Tên ngạo mạn'

Phải khiến cho hắn ta mất đi một cánh tay thì mới có thể hả giận được.

Đường Hạo nhẹ nhàng vuốt những chiếc lông vũ bên trong tay áo hắn, bỗng những chiếc lông vũ ấy bắn ra như những tia sáng.

Hàng chục chiếc lông vũ không nhìn thấy rõ được bằng mắt đang bắn với tốc độ kinh khủng về phía Chiêu Kiệt.

'Gì vậy chứ? Có gì ghê gớm đâu?'

Nhìn dáng vẻ không thể phản ứng của Chiêu Kiệt khiến Đường Hạo sảng khoái.

Trước tiên sẽ dùng lông vũ bắn trúng Chiêu Kiệt, đến khi hắn ta không thể nhúc nhích được nữa thì...

"Hử"

Ngay lúc đó.

Pặc.

Chiêu Kiệt trông có vẻ như không thể phản ứng lại được nhưng đột nhiên kiếm của hắn ta vung lên với tốc độ kinh khủng .

Keng!

Hàng chục chiếc lông vũ chạm vào kiếm Chiêu Kiệt đều bị đánh văng.

Đường Hạo trợn ngược hai mắt không thể tin vào cảnh tượng kia.

Và hắn lúc này đã nhận ra.

Vẫn còn quá sớm để ngạc nhiên.

Bịch bịch!

Chân của Chiêu Kiệt đạp mạnh xuống sàn. Cơ thể của hắn ta lao nhanh về hướng Đường Hạo như tia chớp. "Ơ...?"

Pặc!

Người mất bình tĩnh thì không thể thắng được.

Hắn cảm nhận được mặt kiếm của Chiêu Kiệt đang đánh vào cổ mình và Đường Hạo từ từ ngã gục xuống. 'Khô,không thể tin được...'

Phịch.

Chiêu Kiệt nhếch khóe môi đứng yên nhìn Đường Hạo ngã xuống đất Sau đó hắn ta ngẩng đầu lên nhìn Đường Trản và hét lớn.

"Người tiếp theo!"

Mình đã luôn muốn làm thử điều này một lần! Khà. Đã!

Một chiêu?

Ánh mắt của Đường Trản không dấu nổi vẻ kinh ngạc.

Chỉ một chiêu duy nhất.

Hắn chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Đường Hạo đang nằm sõng soài dưới đất. 'Chuyện này sao có thể chứ?'

Mặc dù Đường Hạo có năng lực yếu kém hơn Đường Trản nhưng nói gì thì nói hắn cũng là nhi tử của Đường Môn Tứ Xuyên. Hắn tuyệt đối không phải loại người dễ dàng bị đánh bại bởi những kẻ đâu đâu.

Một Đường Hạo như vậy mà lại bị đánh gục nằm bất tỉnh trên sàn chỉ sau một chiêu ư?

Là do hắn mất cảnh giác?

Có thể là như vậy lắm chứ.

Nhưng chỉ như vậy thôi thì hắn đã không thể đưa mọi chuyện đi đến bước đường này. Dù sao, việc nhắm đến điểm yếu của một kẻ đang lơ là cảnh giác cũng là một loại năng lực.

Đường Trản mím môi, hắn định nói gì đó vài lần nhưng rồi lại không thể mở lời.

Khác với Đường Trản đang cố gắng che dấu sự kinh nghi, vẻ mặt của Chiêu Kiệt lại hơi đỏ lên một chút.

'Woa, không thể tin được...!'

Ánh mắt hắn dính chặt trên người Đường Hạo đang nằm dưới đất.

Trực hệ của Đường Môn.

Trong quá khứ, Đường Hạo đã từng là một bức tường mà Chiêu Kiệt có làm gì chăng nữa cũng không thể vượt qua được. Sự tồn tại của hắn tựa như một ác duyên mà Chiêu Kiệt phải chịu đựng suốt cả cuộc đời.

Nhưng bức tường đó giờ đây đã sụp đổ.

Chiêu Kiệt nắm chặt kiếm trong tay. Tâm trạng của hắn bây giờ tràn ngập niềm vui và sự hưng phấn.

Và ngay giây phút ấy.

"Người tiếp theooooo?"

"..."

Một giọng nói méo mó vang lên ngay bên tai Chiêu Kiệt.

'Không được nhìn về phía sau. Không được phép nhìn về phía sau.'

Hắn có thể dễ dàng đoán được, phía sau kia, các sư huynh đệ, sư thúc của hắn đang nhìn hắn với ánh mắt như thế nào. Hắn không thể để lộ sơ hở cho lũ chó sói đó được.

"Kiếm thần giá lâm kìa."

"Đúng là chỉ được cái soái."

"Chỗ kia, chỗ kia kìa. Phải đánh chỗ đó thêm vài cái nữa chứ?"

Chắc chắn là chẳng thân thiện ấm áp gì đâu.

Không biết là "thân thiện" đến mức nào mà nó đã khiến cơ thể Chiêu Kiệt đổ mồ hôi ròng ròng.

'Tạm thời tốt nhất mình không nên chạm mắt với người đó.' Nếu như đối diện thì...

"Người tiếp theooooo?"

"..."

Cho dù thế nào, hắn cũng phái né cái tên đó ra mới được.

Chiêu Kiệt thổi bay sự ngượng ngùng bằng một tiếng ho, sau đó hắn rút kiếm hướng thẳng vào Đường Trản.

"Ngươi không định xông lên à?"

"..."

Lời nói đó không nhắm vào Đường Trản mà hóa ra là hướng đến người đứng bên cạnh hắn ta - Đường Minh.

"Nhà ngươi dám!!!"

Ngay khi Đường Minh nghiến răng định xông ra thì một bàn tay đeo sẵn lục bì quyền sáo đã chặn trước mặt hắn.

"Đại ca?"

Đường Trản nhìn Đường Minh bằng một ánh mắt lạnh lùng. "Tránh ra"

"Nhưng tên tiểu tử khốn kiếp đó quá hỗn láo..."

"Đệ không phải đối thủ của hắn đâu." Đường Minh run rẩy.

Hắn hiểu rất rõ những lời mà Đường Trản vừa nói nghĩa là gì. Đường Minh hoảng loạn hết quay sang nhìn Đường Trản, Chiêu Kiệt rồi lại cúi xuống nhìn Đường Hạo đang nằm dưới đất.

"..."

Năng lực của Đường Hạo và hắn không khác nhau là mấy. Điều đó có nghĩa là nếu như Đường Hạo bị đánh bại thì hắn cũng không khác được.

Và câu nói của Đường Trản cũng đã ngầm khẳng định rằng việc Chiêu Kiệt đánh bại Đường Hạo không phải là ngẫu nhiên.

Đường Minh cắn chặt môi, tâm trạng của hắn lúc này cực kỳ tệ. Hắn không nói lời nói cứ vậy tiến lên phía trước. Lần này Đường Trản cũng không ngăn cản hắn nữa.

Đường Minh chạy đến cõng Đường Hạo đang ngất xỉu rồi quay về vị trí.

"Đệ đứng yên ở đây."

"Vâng."

Ngay cả khi hắn không thừa nhận năng lực của Chiêu Kiệt, hắn cũng không thể chống lại mệnh lệnh của Đường Trản. Mặc dù họ là huynh đệ nhưng Đường Trản và vị thế của hắn ở một đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.

Sau khi Đường Minh lùi về phía sau, Đường Trản quay sang nhìn các môn đồ Hoa Sơn - những kẻ đang có vẻ rất thong thả đứng phía sau Chiêu Kiệt rồi cất lời.

"Đệ đệ của ta đã thất lễ rồi."

"..."

"Nhưng ta khác hoàn toàn với đệ ấy nên tốt hơn hết nhà ngươi nên cẩn thận thì hơn."

Giọng nói của hắn vang lên một cách rõ ràng và lạnh lùng. Cơ thể của Chiêu Kiệt tràn đầy sức mạnh khi nghe những lời đó.

Trước khi đầu óc hắn kịp nhận ra thì cơ thể hắn đã nắm bắt được sức mạnh của Đường Trản.

'Hắn còn mạnh hơn cả đệ tử đời hai Võ Đang?'

Hắn đã từng giao đấu với Chân Tử Bối của Võ Đang và không khó để giành được phần thắng. Nhưng có vẻ như Đường Trản trước mặt hắn lúc này là một tồn tại ở cấp độ cao hơn. Cửa dưới.

Đương nhiên đệ tử của một bang phái lớn như Võ Đang sẽ không thể so sánh với thiểu số tinh nhuệ của trực hệ thế gia được. Nếu như phải đối phó với Đường Trản thì ít nhất Kiếm Long phải ra trận.

'Kiếm Long ư?'

Việc này cũng giống như việc Bạch Thiên từng đối đầu với Kiếm Long vậy.

'Mình rốt cuộc mạnh tới mức nào đây?'

Trái tim Chiêu Kiệt trở nên phấn khích hơn bao giờ hết.

Ngay lúc ấy.

"Nhìn kìa, nhìn kìa! Nhìn cái vai đang lắc lư của huynh ấy kìa! Huynh muốn chết đấy à?"

"..."

Cái tên ma quỷ này.

Giọng điệu bực bội của Thanh Minh như đâm thẳng vào tai Chiêu Kiệt.

"Ta đã nói như đóng đinh vào tai huynh là đừng có quá hưng phấn khi đứng trước đối thủ mạnh rồi kia mà? Tại sao huynh lại lắc lư như một con bò đang trông thấy cỏ dại vậy chứ? Tai của huynh là vạn niên hàn thiết nên đinh đóng không có thủng đấy à?"

Phựt.

Lời nói của Thanh Minh tựa như một con dao găm đâm vào lưng Chiêu Kiệt.

"Ta đã bảo rồi. Trên chiến trường, kẻ nào hưng phấn sẽ là kẻ chết đầu tiên. Nói bao nhiêu lần rồi mà tại sao huynh không nghe vậy hả? Vì huynh muốn chết nên như vậy đúng chứ? Nhưng mà huynh đâu nhất định phải chết như vậy nhỉ? Huynh có thể bịt mũi rồi nhúng mặt xuống chậu nước kia mà? Sao huynh nhất định phải chết trong tay kẻ khác như thế này chứ?"

Tiếp tục thêm một nhát nữa.

Cơ thể Chiêu Kiệt run lên bần bật.

Thực tế có bị dao cắm vào người cũng chẳng đau đớn như thế này.

Nhưng không chỉ đơn thuần là đau thôi đâu.

'Mình điên thật rồi.'

Mình đang mặc kệ kẻ thù đứng trước mặt để hưng phấn chỉ vì được đánh nhau với hắn ư? Cho dù là đứa trẻ lần đầu cầm kiếm cũng chẳng mắc phải cái sai lầm ngu ngốc này.

Cái đầu phải lạnh. Còn trái tim thì?

'Trái tim cũng phải lạnh.'

Võ công của Hoa Sơn đặt chủ đạo ở sự tinh tế trên đầu kiếm. Nếu như không thể khống chế kiếm một cách hoàn hảo, uy lực được tạo ra sẽ không bằng một nửa bình thường.

'Lạnh lùng. Phải lạnh lùng hơn nữa.' Ánh mắt Chiêu Kiệt dần dịu xuống.

"Được."

Phải đến khi nhìn thấy dáng vẻ đó, Thanh Minh mới có thể gật đầu hài lòng.

"Cứ để người ta phải nói lắm."

Huynh phải tự biết mà làm thế nào cho tốt chứ! Tự mà biết lấy!

Và rồi hắn cũng lấy lại được bình tĩnh. Thật may công lao huấn luyện thời gian qua của hắn không đổ sông đổ bể.

Ở phía sau, Bạch Thiên đang ném về hắn một ánh nhìn kỳ lạ.

'Cái tên tiểu tử này...'

Bạch Thiên không thể dẫn dắt các sư điệt giống như Thanh Minh được.

Hắn đã không thể đứng ra chỉ dạy cho sư điệt của mình. Nhưng hắn tự tin rằng bản thân sẽ làm tốt hơn Thanh Minh trong việc bao bọc và dẫn dắt hậu bối đi đúng hướng.

Nhưng trong giờ phút này, Bạch Thiên đã nhận ra một sự thật.

'Có vẻ như mình đã không suy nghĩ cho các sư điệt bằng thằng nhóc này.'

Càng được che chở thì sẽ không thể trưởng thành.

Nếu chỉ vì sợ đầu gối bị trầy hay sợ đứa trẻ bị rơi xuống nước mà không đưa bọn trẻ ra bờ biển thì có lẽ cả đời này đứa trẻ đó sẽ không bao giờ dám chạm chân vào nước.

Hãy cứ để bọn trẻ đi.

Cho dù là lo lắng hay bất an, hãy cứ tin tưởng để bọn trẻ tự bước bằng chính đôi chân của mình. Đó chính là cách để trồng người.

Nếu như Thanh Minh trực tiếp ra mặt, có lẽ tên tiểu tử kia đã không thể cầm cự được cho dù là 1 chiêu. Nhưng hắn lại không chọn phương thức dễ dàng đó. Thay vào đó hắn chỉ nắm chặt nắm đấm trong tay cố gắng trấn an sự bất an trong lòng.

'Mình vẫn còn kém lắm.'

Bạch Thiên cắn nhẹ môi rồi nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Chiêu Kiệt.

Ta tin con.

Con là sư điệt của ta.

Và là đệ tử của Hoa Sơn phái.

Đôi mắt của Đường Trản nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt.

Tĩnh lặng.

Khuôn mặt của Chiêu Kiệt đang chăm chú vào thanh kiếm mà không thể hiện ra bất kỳ tạp niệm nào.

Đó là một khả năng tập trung rất đáng kinh ngạc.

Không, vượt qua cả khả năng tập trung, phải chăng thằng nhóc này đang rơi tiến vô ngã chi cảnh?

'Mình có thể tập trung được như vậy không?'

Không thể.

Chí ít là cho đến lúc này.

Nhưng Đường Trản nghĩ rằng hắn không hề thua kém gì cả. Khả năng tập trung chỉ là một phần của của võ công mà thôi. Đứng trước một sức mạnh tuyệt đối thì tất cả chỉ là vô nghĩa.

Soạt.

Liễu Diệp Phi Đao bên trong ống tay áo hắn phát ra những âm thanh đáng sợ.

Loạt. Soạt.

Âm thanh ma sát đó bắt đầu nhanh hơn theo sự nóng hơn của bầu không khí lúc này.

Ngay lúc ấy!

Bàn tay bên trong ống tay áo của Đường Trản được rút ra nhanh như chớp. Cùng với đó là ba thanh Liễu Diệp Phi Đao đang lao đến Chiêu Kiệt với tốc độ đáng sợ.

Xoẹtttttt!

Ngay khi nhận thấy có gì đó lóe lên, những thanh phi đao đã tiến rất gần về phía Chiêu Kiệt.

Ánh mắt Chiêu Kiệt lóe sáng.

Kwang! Kwang!

Chiêu Kiệt xoay người đánh bay 2 thanh phi đao. Hắn luôn tự hào rằng bản thân là một trong những đệ tử đời ba Hoa Sơn giỏi nhất, vậy mà giờ đây, hắn đã không thể đánh trúng toàn bộ ba thanh phi đao đó.

Thanh phi đao cuối cùng hắn đành phải vặn mình để tránh.

Xoẹtttttt!

Tiếp tục hai thanh Liễu Diệp Phi Đao bay về phía Chiêu Kiệt!

"Bịch!"

Cơ thể Chiêu Kiệt đã không giữ nổi cân bằng. Hắn đành phải chéma thanh kiếm xuống đất để lợi dụng lực phản chấn của nó bay cơ thể lên không trung.

Sượt.

Liệu Diệp Phi Đao sượt qua đầu hắn và chém đứt vài sợi tóc.

'Hắn quá mạnh'

Chiêu Kiệt rùng mình trước sức mạnh của đối phương.

Chỉ với phi đao thuật đơn giản.

Hắn chỉ truyền chân khí vào các thanh phi đao rồi phóng đi mà thôi. Nhưng kỹ thuật này lại hoàn hảo một cách đáng sợ như để chứng minh sự khổ luyện của Đường Trản trong một khoảng thời gian dài.

Động tác không chút thừa thãi. Và một tốc độ đáng sợ.

Không chỉ vậy...

"Yaaaaaaa!"

Năm thanh phi đao dồn dập hướng về phía Chiêu Kiệt đang nằm dưới đất.

'Liên tục.'

Ngay từ khi hắn phóng 2 thanh phi đao đã mưu đồ đến tình cảnh này. Những thanh phi đao của Đường Trản đã không còn bất kỳ chướng ngại vật nào.

Soạttttt.

Năm thanh Liễu Diệp Phi Đao quay vòng rồi nhắm vào toàn thân Chiêu Kiệt.

Chỉ cần trúng một thanh phi đao thôi cũng sẽ bị thương rất nặng thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Huống hồ còn chẳng biết trên các thanh phi đao kia liệu có tẩm độc hay không.

'Hắn quá mạnh.'

Rõ ràng là Đường Trản rất mạnh.

Nhưng!

'Xin lỗi!'

Chiêu Kiệt cắn chặt môi.

Chiêu Kiệt thu nhẹ chân lại rồi dùng toàn lực bay mình lên không trung. Lợi dụng tốc độ của phản chấn được tạo ra từ nguyên khí mà hắn phát ra, Chiêu Kiệt bất ngờ lao vào những thanh phi đao được hướng đến mình.

'Ta đã phải chiến đấu với một con quái vật còn kinh khủng hơn nhà ngươi gấp bội lần mỗi ngày.'

Đầu ngón tay của hắn vươn ra bám vào thanh kiếm.

Dường như thanh kiếm đã trở thành cánh tay của hắn.

Đối phương mạnh ư?

Nguy hiểm ư?

Thì sao chứ?

Hoa Mai của Hoa Sơn vẫn sẽ nở rộ trong giông bão thậm chí là cả trong cơn bão tuyết khắc nghiệt.

Phía cuối thanh kiếm của Chiêu Kiệt chợt xuất hiện một nụ hoa nhỏ.

Nở đi.

Nở đi!!!

Hoa Mai của Chiêu Kiệt cuối cùng đã nở rộ và bao trùm lên toàn bộ năm thanh phi đao đang lao đến.

Kwang! Kwangg!

Những thanh phi đao của Đường Trản đã không thể xuyên thủng hoa mai và rồi bị văng ra ngoài.

Chiêu Kiệt định lao đến Đường Trản với khí thế mạnh mẽ nhưng rồi hắn đã phải dừng lại ngay lập tức.

Roẹttttt.

Thanh Liễu Diệp Phi Đao cuối cùng bên trong tay áo của Đường Trản được rút ra với tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp.

Có thể biết được hắn đã dồn vào rất nhiều chân khí vào thanh phi đao đó thông qua nét mặt của hắn lúc này.

'Thập Nhất Phi Đao'

Trong quá khứ Chiêu Kiệt đã từng nghe nói đến.

Đó chính là phi đao thuật trứ danh của Đường Môn.

'Hãy cẩn thận với những kẻ mang trong mình mười một thanh phi đao. Bởi vì thanh phi đao cuối cùng có thể cướp đi linh hồn của ngươi trước khi ngươi kịp nhận ra điều đó.'

Và thanh phi đao cuối cùng trong tay Đường Trản đang chuẩn bị tước đi linh hồn của Chiêu Kiệt.

Vụtttttt.

Thanh phi đao rời khỏi tay của Đường Trản chầm chậm lao vào Chiêu Kiệt.

Chầm chậm. Rất chầm chậm.

Chiêu Kiệt nhìn cảnh tượng đó bằng một khuôn mặt sửng sốt.

Thật đáng ngạc nhiên! Thanh phi đao lao đến với cái tốc độ đó mà không hề bị rơi xuống sàn. Tốc độ của thanh phi đao đó chậm đến mức có muốn đánh cũng không thể đánh được.

Nhưng rồi bất chấp cảnh tượng lố bịch đó, bất chấp nhìn thấy rõ mồn một thanh phi đao đó, mồ hôi toàn thân Chiêu Kiệt vẫn tuôn ra xối xả.

Đến rồi.

Nó đến rồi. Một thứ gì đó rất kinh khủng.

Ngay lúc ấy.

Vúttttt!

Thanh phi đao đang bay chầm chậm đến mức sắp dừng lại bỗng nhiên lao vào Chiêu Kiệt với tốc độ kinh khủng khiếp.

Khi Chiêu Kiệt nhận ra sự thật đó cũng là lúc thanh phi đao đó đã đến ngay phía trước cổ của hắn.

"Chiêu Kiệt!"

"Áaaaaaa!"

Các đệ tử Hoa Sơn vô cùng hoảng hốt trước tốc độ đáng sợ đó.

Nhưng ánh mắt của Chiêu Kiệt lại không hề bị lung lay dù chỉ một chút. Tiến lên phía trước.

Một bước xoay!!!

Toàn thân!!!

Cùng với âm thanh khủng khiếp, cổ của Chiêu Kiệt bị cắt vào nửa tấc. Máu phun ra từ cổ hắn tung tóe khắp không trung.

Cơ thể Chiêu Kiệt lắc lư như sắp ngã quỵ.

'Tóm được nhà ngươi...!'

Đường Trản chưa kịp vui mừng thì.

Cơ thể Chiêu Kiệt xoay một vòng sau đó đập mạnh xuống đất rồi lao vào Đường Trản với tốc độ của một tia chớp.

"Ơ?"

Đường Trản ngay lập tức nhận ra, thứ đang lao về phía mình không phải là Chiêu Kiệt.

'Hoa Mai?'

Và rồi Hoa Mai nở rộ bao phủ toàn bộ tầm nhìn của hắn ta.

Phải nói rằng đây là một khung cảnh rất tuyệt vời.

Bịch!

Đường Trản lập tức cảm nhận được sức nặng của một vật gì đó trên vai mình.

Nơi Hoa Mai biến mất xuất hiện một người.

Chiêu Kiệt đang đứng đó với vết thương chảy máu ướt đẫm cổ.

Thanh kiếm trên tay hắn từ khi nào đã đặt trên vai Đường Trản.

"..."

Đường Trản há hốc mồm không nói nên lời.

"Người... người tiếp theo, chết tiệt. Không làm nổi nữa rồi." Chiêu Kiệt mỉm cười lắc đầu.

"Dù sao thì chiến thắng đã thuộc về ta."

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chiêu Kiệt, hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.

Thua rồi.

Đó là một trận thua hoàn toàn mà hắn không thể biện minh.

Chiêu Bình trợn tròn hai mắt như thể không tin vào mắt mình.

Thắng rồi.

Nhi tử của ông, Chiêu Kiệt đã thắng Đường Trản rồi.

Thế nhưng Chiêu Bình vẫn chưa thể tiếp nhận những gì mình vừa nhìn thấy.

Đường Trản là ai kia chứ?

Tứ Xuyên Đường Môn thống trị Tứ Xuyên. Chỉ có những kẻ mang huyết thống trực hệ của Đường Môn mới được coi trọng.

Vậy nên thực lực của hắn không cần phải kiểm chứng, và danh tiếng của hắn cũng không chỉ dừng lại ở Tứ Xuyên.

Ấy thế mà bây giờ, hắn lại bại trận trước nhi tử của Chiêu Bình.

'Rốt cuộc chuyện này là sao?'

Ông ta gửi nhi tử đến Hoa Sơn không phải vì hắn là thiên tài kiếm pháp.

Không, không!

Chắc chắn là hắn có tài!

Bởi vì hắn có tài nên ông ta mới không muốn để cho hắn, người nhất định phải trở thành thương gia đến kiếm môn.

Nhưng Chiêu Bình không thể ngờ Chiêu Kiệt lại tài giỏi đến mức chiến thắng được dòng dõi trực hệ của Đường Môn. Một thương nhân như Chiêu Bình có thể phán đoán chính xác giá trị của đối phương.

Chiêu Bình là người biết rõ nhất Chiêu Kiệt không phải là kỳ tài thiên hạ.

Nhưng đứa trẻ ấy lại thắng Đường Trản.

Thắng Đường Trản đó.

"..."

Ông ta biết mình phải nói gì đó, nhưng lại không thể mở lời một cách dễ dàng.

Đúng lúc đó, Chiêu Kiệt thu thanh kiếm kề trên cổ Đường Trản về, rồi xoay người.

Hắn mỉm cười với Chiêu Bình rồi bước về phía các đệ tử Hoa Sơn.

"Sư thúc. Con thắng rồi."

"Giỏi lắm, Chiêu Kiệt!"

Tỏng. Tỏng.

"Con, con thắng r... Ơ, cái gì... Hể? Sao lại nhiều máu thế này... Sư thúc, con chóng mặt quá..."

"Đừng, đừng nói nữa!"

"Hức! Sư thúc! Chiêu Kiệt chảy nhiều máu quá! Đệ ấy sẽ không chết đấy chứ?"

"Lang y! Lang y! Mau gọi lang y đến đây!"

Trong lúc Bạch Thiên và Nhuận Tông hoảng loạn không biết làm thế nào thì Lưu Lê Tuyết đã nhanh chóng tiến lên giữ lấy cổ Chiêu Kiệt rồi cầm máu cho hắn.

"A, sư thúc. Con không sao..."

"Đừng nói nữa. Mất sức đấy."

"A, vâng."

Gương mặt Chiêu Kiệt bỗng chốc trở nên trắng bệch. Mặc dù hắn đã thắng, nhưng vết thương ở cổ lại chảy quá nhiều máu. Có vẻ như Liễu Diệp Phi Đao đã chạm đến kinh mạch của hắn.

"Chậc chậc chậc."

Thanh Minh vừa tặc lưỡi vừa ấn chặt vào hai điểm trên cổ của Chiêu Kiệt.

Dòng máu đang tuôn ra ào ào bắt đầu ngừng lại.

"Ây da. Nếu mà chém sâu thêm nửa tấc nữa là huynh chết rồi đấy."

"Đệ nói vớ vẩn gì thế hả!"

"Con câm miệng đi! Câm miệng đi! Cái đồ vô lương tâm!"

Thanh Minh bĩu môi trước những phản ứng kích động đó.

"Ta chỉ nói sự thật thôi mà."

"Khừ."

Trong lúc Bạch Thiên và Nhuận Tông đang chửi Thanh Minh xối xả thì đương sự là Chiêu Kiệt lại chỉ mỉm cười.

"Vui lắm à?"

"Ừ."

"Huynh vui đến vậy cơ à?"

"Tất nhiên rồi!"

"Thế cho ta vay mười nghìn lượng đi."

"Được, ta sẽ cho đệ vay... Ê không có đâu nha, thằng quỷ này!"

"Hừ. Không lừa được rồi."

Thanh Minh tặc lưỡi chậc chậc.

Hắn muốn đùa thêm một tý nữa, nhưng nhìn Chiêu Kiệt đang cười như có được cả thế giới với gương mặt trắng bệch thì ham muốn đó của hắn lại bay biến đi đâu mất.

Ngay cả khi thắng các đệ tử Võ Đang, hay thậm chí là có được Hỗn Nguyên Đan trong tay, Chiêu Kiệt cũng không hạnh phúc đến mức này.

'Hóa ra Đường Môn lại là một bức tường lớn đến như vậy đối với Chiêu Kiệt sư huynh.' Chỉ khi vượt qua được bức tường đó, Chiêu Kiệt mới có thể trưởng thành.

Nếu như xét về tài năng kiếm pháp thì ngay từ đầu, chẳng ai ở Hoa Sơn có thể bì kịp Chiêu Kiệt. Nếu Thanh Minh không xuất hiện thì Chiêu Kiệt sẽ là người sở hữu cái danh Hoa Sơn đệ nhất kiếm sau Bạch Thiên.

'Thật tốt vì huynh ấy có thể khai hoa thông qua sự việc lần này.'

Kiếm pháp không chỉ khiến hoa mai nở rộ, mà làm cho cả con người ở Hoa Sơn cũng phải nở rộ.

Thanh Minh quay đầu.

Hắn nhìn thấy ba người của Đường Môn. Trong số đó, Đường Trản vẫn chưa thoát khỏi cú sốc sau trận thất bại này, hắn vẫn đứng đó nhìn lên hư không bằng ánh mắt vô hồn.

"Còn chưa đi à?"

"..."

"Hay các ngươi vẫn còn muốn kiểm chứng nữa?" Đường Trản cắn chặt môi.

Hắn có rất nhiều lời muốn nói. Nhưng trong tình cảnh này, lời nói của hắn chẳng còn ý nghĩa nữa.

Không phải Hoa Sơn Thần Long, cũng không phải Hoa Chính Kiếm. Hắn đã bại dưới tay Chiêu Kiệt. Một Chiêu Kiệt còn chưa có được một danh hiệu đàng hoàng nào.

Đường Trản siết chặt nắm đấm. Cảm giác nhục nhã và thất bại. Hàng ngàn cảm xúc không tên đang khuấy đảo bên trong hắn.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện vì việc này mà địa vị của hắn trong gia môn bị tụt xuống một cách thảm hại là mọi thứ trước mắt hắn lại trở nên choáng váng.

Đúng lúc ấy.

"Này."

"...?"

Đường Trản quay đầu.

Hắn nhìn thấy Thanh Minh đang chìa vò rượu về hướng của mình.

"Lúc đang đau nhức mà làm một hớp là đỉnh nhất đấy. Uống đi, không phải ngại đâu."

"..."

Gương mặt Đường Trản tràn ngập sự ngạc nhiên.

'Hắn đang đùa cợt mình đấy à?'

Mặc dù Đường Trản luôn cho rằng tên này không bình thường, nhưng hắn thật sự không ngờ đến việc...

"Hình như ngươi cho rằng mình sẽ không bao giờ thua thì phải?"

"..."

Đường Trản trợn trừng mắt trước câu hỏi đến quá đột ngột.

Câu nói của Thanh Minh đã đánh trúng tim đen của hắn. Thế nhưng Đường Trản lại ngay lập tức phủ nhận điều đó.

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì hết. Ta không tự mãn đến mức đó đâu. Ngay cả trong gia môn của ta còn rất nhiều huynh đệ mạnh hơn ta!"

"Vâng. Nhưng mà đại ca à."

"Cái gì?"

Thanh Minh bật cười.

"Ngươi chưa bao giờ thua các sư đệ của mình. Cũng như chưa bao giờ thua những kẻ bằng tuổi ngươi."

"..."

"Mặc dù hiện nay có rất nhiều người mạnh hơn ngươi, nhưng ngươi nghĩ rồi ngươi sẽ đuổi kịp tất cả bọn họ đúng không?"

Đường Trản cắn chặt môi không thể nói được bất cứ điều gì.

Thanh Minh bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ đó của hắn.

'Tại sao lại không chứ?'

Các hậu khởi chi tú trong độ tuổi này đều nghĩ như vậy. Nếu họ tiếp tục trưởng thành như thế này, thì đến một lúc nào đó, trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân không còn là giấc mơ xa vời nữa rồi.

Thanh Minh?

Tất nhiên là Thanh Minh cũng nghĩ như vậy.

'Mình thực sự không thua, hừ...'

Thế nhưng, phần lớn các hậu khởi chi tú đều không thể làm được điều đó. Đến một lúc nào đó họ sẽ phải nhận thất bại và nhận ra giới hạn của mình. Duy chỉ...

"Ngươi nghĩ một kẻ chưa từng thất bại sẽ mạnh lên được sao?"

"...?"

Đường Trản nhìn Thanh Minh.

Và rồi hắn giật mình.

Thanh Minh không nói đùa. Ánh mắt trầm lặng của Thanh Minh khi nhìn chằm chằm về phía này khiến cả Đường Trản tiếng tăm lừng lẫy cũng cảm thấy bị áp đảo.

"Vết thương lành lại thì cơ thể sẽ càng cứng cáp hơn. Vậy nên một cơ thể không có vết thương nào thì không thể mạnh lên được."

Thanh Minh nhún vai.

"Tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của ngươi. Nếu ngươi coi sự thất bại lần này là bàn đạp, thì sau này ngươi sẽ càng mạnh hơn. Còn nếu ngươi coi việc này là một việc khiến ngươi bị tổn thương lòng tự tôn thì ngươi sẽ chỉ càng tệ hại hơn mà thôi."

Thanh Minh lại một lần nữa chìa vò rượu ra.

"Chọn đi?"

"..."

Đường Trản lặng lẽ nhìn Thanh Minh rồi giật lấy vò rượu trên tay hắn.

Rồi hắn bắt đầu tu rượu ừng ực mà không đắn đo gì nữa.

"Ực."

Mặt hắn nhăn lại vì rượu quá mạnh. Hắn trả lại bình rượu cho Thanh Minh.

"Đắng quá."

Thanh Minh phì cười đón lấy bình rượu trong tay Đường Trản.

Ọc ọc ọc ọc.

"Khàaaaaaaa!"

Thanh Minh sảng khoái uống rượu rồi nói bằng một gương mặt không thể thích thú hơn. "Ngươi không cần phải thất vọng như vậy đâu. Mặc dù bây giờ ngươi sẽ hơi xấu hổ một chút." Nói rồi Thanh Minh quay lại nhìn Chiêu Kiệt.

"Bởi vì thiên hạ sẽ nhận ra chuyện ngươi thua Chiêu Kiệt không phải là một việc nhục nhã."

"..."

Đường Trản cắn chặt môi.

"Thật vậy sao."

"Tất nhiên rồi."

Thấy Thanh Minh vừa quay người đi, Đường Trản liền gọi hắn lại.

"Ta có thể hỏi ngươi một chuyện được không?"

"Hả?"

Thanh Minh quay lại nhìn hắn với ánh mắt nghi hoặc. Đường Trản cau mày.

"Ngươi mạnh đến mức nào vậy?"

"Haha."

Thanh Minh bật cười.

"Bây giờ ngươi không phải đối thủ của ta."

"...Vậy sao..."

"Nhưng cũng không biết chừng."

"Hửm?"

Gương mặt Thanh Minh lại tràn đầy nét bỡn cợt.

"Bởi vì nếu số thanh đao của ngươi là mười hai cái chứ không phải mười một, thì đến ta cũng cần phải cẩn thận."

"..."

Đường Trản nhìn Thanh Minh bằng một gương mặt ngơ ngác.

"Tại sao ngươi có... có thể..."

"Nhưng đó là chuyện của rất lâu sau này. Dù sao thì ngươi cũng phải cố gắng nhiều hơn nữa. Có như vậy thì ngươi mới trở thành Đường Môn Đệ Nhất Nhân mà ta không thể thắng được." Thanh Minh xua tay rồi quay người lại, nói.

"Tiễn khách."

Và hắn bước thẳng vào trong điện các.

Bạch Thiên thấy thế thì thở dài rồi bước tới phía Đường Trản.

"Đã thất lễ rồi. Nó vốn là một tên tiểu tử không biết lễ nghĩa như vậy đấy."

"...Không đâu."

Đường Trản lắc đầu.

Thật lạ là hắn lại cảm thấy thoải mái.

'Đó là điều mà mình không thể minh ngộ.'

Không ngờ, chỉ qua vài câu nói ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy thật thanh thản.

Đường Trản hướng về phía Bạch Thiên tạo thế bao quyền.

"Xin thứ lỗi vì đã thất lễ."

"Không có gì."

Bạch Thiên cũng tạo thế bao quyền đáp lễ Đường Trản.

Dù sao thì Bạch Thiên cũng không thể quên việc mình đã nhìn Đường Trản bằng một ánh mắt mới lạ.

'Đúng là một việc kỳ lạ.'

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Thanh Minh quan tâm đến người của môn phái khác ngoài các đệ tử Hoa Sơn. Dù cho hắn chưa từng gặp người của môn phái đó...

Bạch Thiên dời ánh mắt xuống bàn tay đã được tháo ra khỏi lục bì quyền sáo của Đường Trản.

Khi nãy đứng ở xa nhìn nên hắn không nhận ra, bây giờ đứng gần thế này hắn mới thấy trên bàn tay ấy có vô vàn vết thương lớn nhỏ chi chít.

'Hắn đã nỗ lực đến nhường này sao?'

Đây là chuyện Bạch Thiên không thể biết được. Ai biết được bên trong hắn là người thế nào chứ?

"Vậy bọn ta xin cáo từ."

"Chuyện này kết thúc rồi đúng không?"

"Hmmm... Chuyện đó ta cũng không rõ. Bởi vì đó là chuyện của gia môn nên ta không thể nói trước được điều gì. Ta chỉ có thể quay về bẩm báo rằng mình đã thua Chiêu Kiệt mà thôi. Mọi chuyện sau đó sẽ do gia môn quyết định."

Bạch Thiên gật đầu.

"Xin cáo từ."

"Vâng."

Đường Trản quay người thu hồi những thanh Liễu Diệp Phi Đao đang rơi dưới đất.

"Đi thôi!"

"Vâng, đại ca!"

Đường Minh dìu Đường Hạo ngã trên đất dậy đuổi theo Đường Trản.

Các môn đồ Hoa Sơn thở dài một hơi sau khi nhìn thấy hình bóng của họ xa dần.

"Thật giống một cơn cuồng phong."

"Liệu Đường Môn có để yên chuyện này không, sư huynh?"

"Hmmmm."

Bạch Thiên vuốt vuốt cằm.

'Nghe nói Tứ Xuyên Đường Môn không bao giờ quên dù đó là những mối hận thù nhỏ nhất.'

Mặc dù Đường Trản đã nói như vậy, nhưng ý của hắn không thể đại diện cho cả Tứ Xuyên Đường Môn. Đường Môn chắc chắn sẽ giải quyết việc này một cách triệt để mặc kệ ý của hắn.

Bạch Thiên thở dài.

"Tên đó lại gây họa nữa rồi."

"..."

"..."

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt hoang mang.

"Sư thúc..."

"Mau vào trong đi. Con còn phải trị thương nữa."

"Không. Chuyện này..."

"Ơ kìa. Con đừng nói nữa. Vết thương của con sâu lắm đấy."

"..."

"E hèmmmmmm!"

Bạch Thiên ho lớn một tiếng rồi ngúng nguẩy bước vào trong.

Để lại Lưu Lê Tuyết và các đệ tử đời thứ ba nhìn nhau.

"...Sư huynh."

"Hửm?"

"Hình như bây giờ sư thúc cũng có gì đó hơi khác đúng không?"

"...Bây giờ? Một chút á?"

"..."

"Khừ. Hoa Sơn phải làm sao đây." Ba người đồng loạt thở dài.

***

Ọcccc.

Thanh Minh quay trở về phòng để né tránh bầu không khí ngột ngạt ấy. Hắn đang rót rượu vào ly. Đúng là không giống hắn thường ngày chút nào.

Rồi hắn lặng lẽ đặt chén rượu sang phía đối diện mình.

Nơi đó không có ai cả. Nhưng Thanh Minh vẫn nâng chén rượu lên cụng như thể có người ngồi đó. "Giống thật đấy."

Thanh Minh bật cười.

Hình ảnh của Đường Trản đã khiến hắn nhớ đến một ký ức từ rất lâu về trước.

Trước đây. Cách đây rất xa.

Đúng vậy. Rất xa xưa.

- Không, đạo hữu! Ta đã bảo đó là việc của ta mà! Làm gì có ai chém bay đầu được lũ Ma Giáo chết tiệt đó giỏi bằng ta chứ!

- Chỉ vì lũ khốn khiếp đó mà Tứ Xuyên đã trở thành một bãi chiến trường! Ta nhất định sẽ khiến chúng nợ máu phải trả bằng máu!

- Ngươi có đúng là đạo sĩ không thế? Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy một tên đạo sĩ mũi ngựa giống như sưhuynh đấy... Ấy, sư huynh bỏ kiếm xuống trước đi! Người gì đâu có miệng không nói, cứ hở ra là dùng kiếm là thế nào! Á á!

- Sư huynh. Đường Môn... Đường Môn... Sư thúc sư điệt của ta... toàn bộ nhờ cậy ngươi...

Cạch.

Thanh Minh nặng nề đặt vò rượu xuống rồi lặng lẽ nhắm mắt lại.

Hoa Sơn đã đánh cược tất cả những gì mình có để chiến đấu với Ma Giáo.

Thế nhưng, những người đã cược cả tính mạng của mình và tham gia vào cuộc chiến dài đằng đẵng đó có phải chỉ có Hoa Sơn không?

'Ta xin lỗi.'

Thanh Minh đã không thể thực hiện được di nguyện chăm sóc Đường môn mà người đó đã nhờ hắn. Bởi vì Thanh Minh cũng đã chết. Mặc dù có thể nói rằng hắn đã bảo vệ Đường môn khi đánh bại Thiên Ma...

Nhưng Thanh Minh biết. Hắn đã không thể giữ trọn vẹn lời hứa đó.

"Tuyệt kỹ của đệ vẫn đang được truyền nối." Mười hai thanh phi đao.

Thập nhị phi đao.

Mặc dù Đường Trản mới chỉ dùng được mười một thanh phi đao, nhưng đến một lúc nào đó, Lưu Diệp Phi Đao với mười hai thanh phi đao sẽ xuất kích trong tay của hắn.

"Tất nhiên đối với ta Hoa Sơn vẫn là trên hết." Thế nhưng...

"Đệ không phải lo đâu. Bởi vì nếu Đường môn lại gây chuyện thì ta sẽ tha cho chúng một lần." Ta nể mặt đệ lắm rồi đấy nhé.

Thanh Minh uống hết rượu trong chiếc chén ở phía đối diện rồi lại rót đầy rượu vào đó.

"Lâu lắm rồi chúng ta mới uống với nhau một chén. Thế nhưng vị đã chẳng còn ngon như ngày xưa nữa rồi." Khóe miệng Thanh Minh run rẩy nở một nụ cười gượng gạo.

Ngày hôm sau.

"Thanh Minh! Dậy đi! Thương hội chủ đang tìm... Ớ? Cái gì thế này?"

Nhuận Tông mở toang cửa bước vào, mắt hắn ta bỗng tròn xoe.

"Ơ, tất cả mấy cái vò rượu này là?"

Trên mặt đất ngập tràn các vò rượu bị vung vãi khắp nơi, Thanh Minh nằm ở chính giữa theo hình chữ đại, ngủ say như chết.

Nhuận Tông hoảng hốt nhìn quanh phòng một lượt.

'Một mình nó nốc hết đống này sao?'

Trên đời lại có đứa như này à? Đống này ít gì cũng được năm vò lớn chứ chẳng đùa.

Nhuận Tông vội vàng lay Thanh Minh dậy.

"Thanh Minh! Thanh Minh, tên tiểu tử này! Dậy ta xem nào!"

"Ư ư ư ư ư..."

Thanh Minh mở he hé nửa con mắt rồi nhăn nhó, xua xua tay.

"Đừng, đừng mà... Đầu ta ong ong đây này."

"Ơ, cái tên điên này. Đệ hốc rượu cỡ đó thì sao mà ổn cho được chứ! Dùng chân khí tống khứ tửu độc ra là được còn gì!"

"Nếu, nếu làm vậy thì uống rượu vào làm gì..."

Ờ... Nó nói cũng đúng thật.

Nếu muốn xóa bỏ cơn say bằng cách đó thì cần gì phải uống rượu vào. Chẳng thà uống trà... Mà không, chuyện này đâu có quan trọng!

"Tỉnh dậy đi nào! Thương hội chủ bảo muốn cùng dùng điểm tâm đấy!"

"Ư."

Thanh Minh miễn cưỡng chầm chậm nhấc mình lên. Nhưng hắn ta không thể đứng dậy hẳn, chỉ có thể lấy tay ôm đầu rồi rên rỉ.

"Ư ư ư ư. Chắc chết mất thôi!"

Nhuận Tông lắc đầu. Lúc đó, Lưu Lê Tuyết đi theo Nhuận Tông bước vào căn phòng, cô ta nhìn hết một lượt rồi liền chau mày.

"Thật là làm mất mặt sư môn."

"..."

"Đến nhà sư điệt mà lại làm ra trò này. Thật kinh tởm."

"..."

"Nhuận Tông."

"Vâng, sư thúc."

"Dọn dẹp thôi."

"..."

Nhuận Tông thở dài một hơi rồi bắt đầu cùng cô ta dồn hết tất cả các vò rượu vương vãi trên sàn nhà lại. 'Nhưng làm gì mà lại uống rượu nhiều thế nhỉ?'

Đúng là Thanh Minh thích rượu thật, nhưng hắn ta biết nghĩ đến thời gian và địa điểm. Vì thế mà từ trước đến nay Lưu Lê Tuyết chưa từng thấy Thanh Minh uống say khướt ở một nơi không được phép làm điều đó như thế này. Nhưng mà chuyện này... Chẳng phải hắn ta đã uống rượu thỏa thuê như một người thật sự mất trí hay sao?

"Đã có chuyện gì à?"

"Chuyện gì đâu."

Thanh Minh nghiến răng đứng dậy rồi đi loạng choạng về phía cửa chính.

"Ư. Không được rồi. Tiếc thật đấy mà phải làm thôi."

Thanh Minh chép miệng một cái rồi duỗi thẳng tay đưa ra phía ngoài cửa.

'Hửm?'

Nhuận Tông nhìn theo Thanh Minh rồi bỗng chợt mở to mắt.

Phừng!

Một ngọn lửa cháy bùng lên ở cuối bàn tay của Thanh Minh. Đồng thời, mùi hương của rượu bốc lên sặc sụa lan ra khắp nơi.

"Cái, cái gì thế? Tự nhiên lửa ở đâu ra thế!"

Ơ, cái tên tiểu tử kia để yên cho nó muốn làm gì thì làm giờ nó châm lửa trong nhà người ta luôn rồi kìa!

Nhưng không cần quan tâm Nhuận Tông có bất ngờ hay không, Thanh Minh đã khiến ngọn lửa cuối bàn tay mình mỗi lúc một bùng lên hơn.

Cái tên điên đó...

"Ớ?"

Đợi đã, lửa bùng cháy ở cuối bàn tay sao?

Lý nào lại vậy?

'Tam Muội Sân Hỏa?'(三昧瞋火 - Sân Hỏa: Lửa Nộ)

Nhuận Tông trố mắt ra nhìn.

"Ơ kìa, cái tên điên đó lại dùng Tam Muội Sân Hỏa để ép tửu độc ra ngoài á?"

Việc vận nội công phải đạt đến cảnh giới cao mới có thể dùng được Tam Muội Sân Hỏa, ấy thế mà Thanh Minh đã có thể dùng được rồi. Điều này cũng bất ngờ đấy, nhưng dùng Tam Muội Sân Hỏa để ép tửu độc ra ngoài lại càng bất ngờ hơn.

Chuyện này chẳng khác gì với việc dùng thanh kiếm lừng danh thiên hạ đi cắt củ cải!

"Ư ư."

Sau khi ép hết toàn bộ tửu độc ra ngoài, Thanh Minh tắt tia lửa ấy đi rồi chép chép miệng tỏ vẻ tiếc nuối.

"Ngày xưa ta thà chết chứ đâu có làm mấy trò tống tửu độc ra ngoài thế này."

"Rốt cuộc đệ hốc rượu từ năm mấy tuổi vậy hả!"

"Ớ? Lời đó lại hiểu theo cách này sao?" Thanh Minh cười thẹn thùng.

"Nào nào. Đừng bận tâm đến mấy chuyện vô bổ nữa, đi thôi nào."

Ngay vừa lúc Thanh Minh định nhấc chân rời đi.

Soạt.

Lưu Lê Tuyết ấn vào vai Thanh Minh một cái.

"Hửm? Sư thúc?"

Thanh Minh xoay đầu lại thì thấy Lưu Lê Tuyết đang nhìn chằm chằm mình với một khuôn mặt không chút cảm xúc.

"Có chuyện gì à?"

Lưu Lê Tuyết dùng cằm ra hiệu, chỉ về phía sau. Hình ảnh căn phòng bừa bộn bởi các vò rượu lọt vào mắt Thanh Minh.

"Dọn đi."

"...Vâng ạ."

Dẫu vậy thì Thanh Minh cũng biết bản thân đã gây ra tội gì. Thanh Minh dọn dẹp lại căn phòng, sẵn tiện đi tắm rửa sạch sẽ, thay bộ y phục khác rồi cùng các sư huynh đệ đi đến chỗ dùng bữa điểm tâm. Chiêu Bình đã ngồi ở đầu bàn từ sớm.

'Ồ ồ?'

Thanh Minh nhìn ông ta rồi cười nhạt.

Tuy đang ra sức tỏ ra nghiêm nghị nhưng khóe miệng của ông ta cứ liên tục nhảy múa không ngừng. Mặc dù ông ta cố gầm gừ để có thể giữ bản thân điềm tĩnh nhưng rốt cuộc khuôn mặt của ông ta hình như không chịu nghe lời.

'Cũng đúng thôi mà.'

Nói gì đi nữa thì đứa nhi tử rời khỏi nhà của ông ta vừa quay về đã đánh bại được nhi tử trực hệ của gia chủ Tứ Xuyên Đường Môn - gia môn xưng bá tại Tứ Xuyên này, ông ta mà không thấy vui thì mới là chuyện lạ.

Hơn nữa, theo như Thanh Minh thấy thì người đàn ông này là người yêu thương con cái hết mực. Cho nên niềm vui của ông ta chắc sẽ nhiều gấp đôi những người cha khác.

"E, e hèm. Các... Các vị đã đến rồi sao!"

"À. Vâng."

Ông ta cứ cố nhịn cười khiến giọng nói có phần không ổn định. Thanh Minh cười khẩy rồi ngồi vào chỗ. Cả Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông cũng ngồi vào chỗ.

Kẻ tiếp theo thu hút sự chú ý của Thanh Minh là Chiêu Kiệt. 'Ruồi bay thẳng vào mồm mất thôi.'

Chiêu Kiệt quấn mấy vòng băng trên cổ mà vẫn cười ngoác cả mồm từ nãy đến giờ, hắn ta không thể nào ngậm chặt mồm lại được.

'Phụ tử nhà này vui như mới vừa chết đi sống lại ấy nhỉ.' Nhìn phản ứng quá khích của bọn họ thế này thì cũng có thể dễ dàng đoán được rằng việc đánh thắng Tứ Xuyên Đường Môn ở Tứ Xuyên có ý nghĩa gì.

"E hèm! E hèm!"

Cứ cái đà này coi chừng khản cả giọng đấy.

Chiêu Bình lại tằng hắng một tiếng thật to thêm lần nữa, ông ta bày ra gương mặt méo mó kỳ quặc rồi mở lời. "Nói, nói gì đi nữa thì đêm hôm qua đã xảy... xảy ra chuyện lớn, vì thế mà ta mời mọi người đến đây để bàn về đối sách cho chuyện đó, sẵn tiện dùng điểm tâm cùng nhau."

Chiêu Bình đang nói mà vẫn không quên nhìn Chiêu Kiệt bằng một ánh mắt chứa chan tình yêu thương.

Ánh mắt ngọt ngào như mật vậy.

Bạch Thiên khẽ cười và nói hộ nỗi lòng của ông ta.

"Chắc ngài tự hào về nhi tử của mình lắm."

"Ha... Chẳng phải gặp may nên mới vậy sao?" Bạch Thiên nhanh chóng chỉnh lại lời nói khiêm nhường của Chiêu Bình.

"Không phải do gặp may đâu ạ."

"..."

"Là nhờ thực lực của Chiêu Kiệt đấy ạ." Mắt của Chiêu Bình đảo nhẹ.

"Không thể nào đánh thắng nhi tử trực hệ Đường Môn bằng sự may mắn được. Đó là kết quả của quá trình tập luyện khắc nghiệt không ngừng nghỉ của Chiêu Kiệt trong khoảng thời gian ở Hoa Sơn. Tại hạ biết thương hội chủ đây sợ nhi tử mình sẽ tự mãn trước những lời khen nhưng đã tạo ra được thành quả tốt thì phải được khen ngợi một cách tương xứng."

"Ta sẽ cân nhắc đến lời khuyên của Bạch thiếu hiệp." Chiêu Bình liên tục gật đầu.

Quả là một khung cảnh "ấm áp" không gì sánh bằng. Nhưng đáng tiếc thay, nơi đây lại tồn tại một tên chỉ mới nghe đến chữ "ấm" không thôi đã dị ứng nổi mẩn đỏ rồi.

"Thành quảảảảả áaaaaa?

"..."

"..."

Bạch Thiên và Nhuận Tông đồng thời xoay đầu lại.

'Nó lại định làm gì nữa vậy!'

'Ngậm lại đi. Thanh Minh. Làm ơn ngậm cái mồm vào!' Nhưng sự khẩn thiết của bọn họ đã không thể nào chạm đến được Thanh Minh.

"Tạo ra thêm được thành quả lần nữa chắc vô quan tài nằm luôn quá!"

Chiêu Kiệt giật mình.

"Ta đã nói đến khô cả nước bọt rồi! Nói đến khô cả nước bọt luôn ấy chứ!"

"Ư ư."

Chiêu Kiệt thở dài rồi cúi gằm xuống.

'Sao cái tên tiểu tử đó hễ mở miệng ra là nói cái gì cũng đúng thế nhỉ?'

Đến giờ phút này Chiêu Kiệt có lẽ đã biết được rằng vì sao các bậc trung thần trong lịch sử lại đoản mệnh như vậy. Nếu phải nghe từ ngày này qua ngày khác thì so với một lời nói sai, một lời nói đúng sẽ khiến con người ta tức lộn ruột hơn.

"...Nói gì đi nữa thì ta cũng né được rồi còn gì."

"Nếu huynh suy nghĩ kỹ càng hơn thì đã không bị thương rồi!"

"Thì đúng là thế thật nhưng mà..." Chiêu Kiệt chép miệng một cái.

Thứ Thanh Minh dạy cho bọn họ không chỉ là cách tập luyện đơn thuần. Hắn ta đã nói đi nói lại không biết bao nhiêu lần về cách ứng phó khi rơi vào những nguy cơ mà bọn họ sẽ gặp phải khi lăn lộn trên giang hồ.

Đương nhiên là trong lúc tập luyện, hắn ta đập bọn họ như đập chó, rồi đứng bên cạnh những người vì quá kiệt sức nên ngất xỉu và giảng giải những chuyện đó bằng lối nói chuyện đáng ghét nên có khi bọn họ không dễ dàng gì mà nghe cho lọt hết những lời ấy được.

Nhưng nói cho cùng!

Trong số những lời hắn ta đã nói với bọn họ có những lời khuyên về tình huống giống như lần tỉ võ ngày hôm qua.

- Đòn chí mạng vì sao lại được gọi là đòn chí mạng? Bởi vì chỉ cần một chiêu là có thể lấy đi mạng sống của người khác ư? Hay vì uy lực của chiêu đó mạnh khủng khiếp? Không phải vậy. Có dốc hết sức mình đi nữa mà không thể giết được đối thủ thì bản thân sẽ phải chết, vì thế nó mới gọi là đòn chí mạng. Nó có nghĩa là sau khi tung chiêu ấy ra nếu ngươi không chết thì là ta vong đấy.

-...

- Nếu không thể giết kẻ địch bằng một chiêu đó thì sao? Thì bản thân sẽ chết chứ sao! Nếu nhìn thấy kẻ địch chuẩn bị tung đòn chí mạng để kết thúc thì bằng mọi giá phải chặn đường trọng tâm của cơ thể lại. Bằng mọi giá phải làm vậy! Không có kẻ nào muốn chết vì bị mất một cánh tay cả, cho nên mục tiêu của đòn chí mạng nhất định sẽ nhắm vào bộ phận có thể giết chết đối thủ.

Và đại đa số bộ phận đó chắc chắn sẽ nằm trên đường trọng tâm của cơ thể - đường nối liền từ đầu đến bẹn.

Cho nên, khi cảm thấy đối thủ sắp dùng đến chiêu thức cuối cùng thì cách tốt nhất là né theo chiều ngang. 'Đã nghe lời này khoảng 36 lần rồi. Mà không, có khi còn hơn ấy chứ.'

Nếu ở giây phút cuối cùng, Chiêu Kiệt không nhớ lại lời nói ấy thì có khi đã không thể đánh thắng được Đường Trản.

Nhưng Thanh Minh lại đang quở mắng hắn ta vì nghĩ đến điều đó quá trễ.

Đúng vậy, Thanh Minh mắng thế cũng đúng mà. Thiệt tình.

Chiêu Kiệt chép miệng một cách cay đắng.

Còn Chiêu Bình thì nhìn khung cảnh đó bằng một ánh mắt ngỡ ngàng.

Ông ta có thể hiểu được việc một người là sư đệ như Thanh Minh lại có thể quở mắng Chiêu Kiệt. Bởi vì ông ta là thương nhân, là người đề cao chủ nghĩa thực lực. So với những thứ như thân phận hay địa vị thì ai là người có thể kiếm được nhiều tiền về hơn quan trọng hơn, ông ta luôn tin rằng cần phải trọng dụng những người như thế.

Chỉ cần có thực lực thì người đó có là sư đệ đi nữa thì cũng cần phải học hỏi từ người đó.

Có hai lý do khiến ông ta ngạc nhiên.

Thứ nhất, kẻ tên là Thanh Minh kia bây giờ không xem chuyện Chiêu Kiệt đánh thắng Đường Trản là một thành quả gì to tát.

Và lý do thứ hai là...

'Kẻ đó thực sự có thực lực sao?'

Dáng vẻ Chiêu Kiệt chấp nhận những lời quở mắng của Thanh Minh vô cùng tự nhiên như dòng nước chảy. Điều đó có nghĩa là thường ngày Thanh Minh cũng khuyên nhủ và dạy bảo Chiêu Kiệt.

'Đứa trẻ đó rốt cuộc là ai vậy nhỉ?'

Chiêu Bình không thể che giấu nổi sự ngạc nhiên về nhi tử của mình và cả về Hoa Sơn nữa.

Thanh Minh thì cứ cho là vậy đi, người tên Bạch Thiên kia rõ ràng mạnh hơn Chiêu Kiệt. Chẳng phải có thể đoán được điều đó thông qua thái độ của Chiêu Kiệt đối với Bạch Thiên hay sao?

Hơn nữa, nữ tử tên Lưu Lê Tuyết kia là sư thúc của Chiêu Kiệt, Nhuận Tông thì là sư huynh của Chiêu Kiệt thì cả hai người bọn họ cũng không thể nào yếu hơn Chiêu Kiệt được.

'Hoa Sơn cũng đâu phải là Long Đàm Hổ Huyệt gì.' Sao lại đầy rẫy nhân tài thế này chứ?

Chiêu Bình quan sát từng môn đồ của Hoa Sơn rồi gật đầu thật sâu.

Sau khi hạ quyết tâm, ông ta nhanh chóng thu hút mọi sự chú ý về phía mình trước khi những người khác nói thêm bất cứ điều gì.

"Cho nên."

Tất cả các ánh mắt đều dồn vào Chiêu Bình.

Chiêu Bình nhìn Bạch Thiên rồi nở một nụ cười hiền hậu.

"Mọi người nói sẽ đi đến Vân Nam sao?"

"Đúng vậy."

Chiêu Bình gật đầu.

"Ta vốn dĩ không yên tâm nên định ngăn cản khuyển tử đi đến Vân Nam, nhưng sau trận tỉ võ đêm hôm qua thì ta đã thay đổi suy nghĩ rồi. Nếu đi cùng với những người đã có thể giúp nó trưởng thành một cách tài giỏi như vậy thì đi đến Vân Nam có gì là to tát đâu?"

"À."

Khuôn mặt Bạch Thiên rạng rỡ hẳn.

"Vậy thì..."

"Vâng."

Chiêu Bình mở lời giải thích tiếp như có ý định hỗ trợ bọn họ hết mình.

"Thật lòng mà nói thì Tứ Hải Thương Hội bọn ta và Vân Nam có mối nhân duyên từ trước đến nay. Vì thế mà ta có thể phái đoàn thương hành với quy mô nhỏ lên đường. Vừa đúng lúc hôm nay đoàn thương hành đó xuất phát nên mọi người hãy đi cùng đi."

Bạch Thiên đứng bật dậy làm thế bao quyền với Chiêu Bình.

"Xin cảm ơn ngài. Thương Hội chủ."

"Haha. Có gì phải cảm ơn đâu? Thiếu hiệp đã dạy bảo khuyển tử của ta thành tài thế này mà, ngược lại ta mới là người cần cảm ơn mới phải. Xin cảm tạ. Thật sự cảm tạ. Bạch thiếu hiệp."

"Người ngài cần cảm ơn không phải là tại hạ..." Bạch Thiên khẽ liếc nhìn Thanh Minh rồi tiếp lời cùng với một nụ cười tươi trên môi.

"Những người xứng đáng nhận được lời cảm ơn đấy là chưởng môn nhân và các bậc trưởng bối của Hoa Sơn mới phải."

"À à, đương nhiên là vậy rồi. Ta cũng muốn một lần được diện kiến các bậc trưởng bối của Hoa Sơn." Mọi chuyện đều suôn sẻ.

Cứ nghĩ đến chuyện những chuyện vốn tưởng như vô vọng giờ đang dần được giải quyết mà Bạch Thiên không kiềm được niềm vui sướng, hắn ta hỏi nhỏ Chiêu Bình. "Đoàn thương hành đó khi nào lên đường vậy ạ?"

"Chiều nay sẽ lên đường đấy. Mọi người dùng bữa xong rồi bắt đầu chuẩn bị là vừa. Khách quý đi đường xa đến đây, chưa kịp đón tiếp chu đáo đã phải lại lên đường, lòng ta cảm thấy không thoải mái chút nào."

"Xin ngài đừng nói vậy. Đó là việc chúng ta muốn làm. Biết đi đâu mới được tiếp đãi như thế này chứ?"

"Haha. Cảm ơn thiếu hiệp đã thông cảm cho ta." Bạch Thiên khẽ xoay đầu lại.

"Chắc tất cả đã nghe thấy những lời thương hội chủ vừa nói rồi đúng không? Ngay sau khi dùng bữa xong chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn sàng để rời khỏi đây."

"Vâng ạ!"

"Vâng, thưa sư thúc!"

"Con rõ rồi ạ, sư thúc!"

"Ta không thích!"

"Được rồi. Vậy thì..." Hả?

Hình như có lời nói kỳ lạ nào đấy đã chen ngang vào thì phải?

Bạch Thiên chậm rãi xoay đầu lại.

Thanh Minh đang khoanh tay lại với gương mặt ngập tràn sự bất mãn.

"...Gì cơ?"

"Ta bảo không thích."

"...Sao lại không thích?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info