ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 98: Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy?

yaneyy_

Xe ngựa chạy không dừng... À không, thực ra thì giữa chừng họ có dừng lại nghỉ ngơi một chút rồi mới tiếp lên đường.

Theo đúng kế hoạch, nếu họ đổi ngựa rồi chạy liên tục không ngừng nghỉ thì có lẽ họ đã sớm đến Tứ Xuyên rồi. Nhưng vì giữa chừng bị kế hoạch huấn luyện của Thanh Minh xen vào nên tình hình hiện nay có hơi khác một chút.

Mỗi lần như vậy, Lý Bảo lại chờ Thanh Minh nện các sư huynh sư thúc của mình một trận nhừ tử xong chất họ lên xe ngựa rồi mới tiếp tục lên đường.

'Rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì thế nhỉ?'

Đứng trên lập trường của Lý Bảo thì hắn ta hoàn toàn không thể hiểu được hai bên đang làm gì.

Thanh Minh thì lì lợm đến mức vừa nện vừa chửi các sư huynh sư thúc, còn các sư huynh sư thúc của hắn, dù có bị đánh nhừ tử đến mức ngất đi, thế nhưng hôm sau, đến thời gian huấn luyện là ánh mắt họ lại tràn ngập sát khí lao về phía Thanh Minh.

'Từ bao giờ mà Hoa Sơn trở thành một môn phái man rợ thế này?' Nhưng hắn biết chắc một điều.

Mặc dù mọi người đều nói rằng Hoa Sơn đã bại lụi, nhưng nếu tất cả môn hạ của Hoa Sơn đều chăm chỉ luyện tập như những người ở đây thì chẳng bao lâu nữa, Hoa Sơn sẽ tìm lại ánh hào quang hơn 100 năm trước của mình.

"Đấy là nếu họ không bị nội thương mà chết trước lúc đó."

Lý Bảo nhìn chằm chằm các đệ tử Hoa Sơn đang bị đánh đến thừa sống thiếu chết. 'Đúng là quái lạ thật.'

Những chuyện không thể xảy ra trong thường thức của hắn lại đang xảy ra.

Năm ngày đi tới tận nơi này, cũng là từng ấy lần các đệ tử Hoa Sơn bị Thanh Minh đánh cho bầm dập.

Dù họ lành lặn đến đâu đi chăng nữa, thì khi bị đánh đến thế kia, cũng chẳng có ai có thể đứng dậy được. Ấy vậy mà họ lại bị một cao thủ võ lâm tên là Thanh Minh nện ròng rã suốt năm ngày.

Thế nhưng, cái kiểu huấn luyện kỳ quái đó lại khiến bọn họ khỏe mạnh hơn cả ngày đầu tiên.

Bị đánh lại có thể giúp họ mạnh hơn ư?

Còn có đạo lý đó nữa cơ à?

Nhưng sự thật là chuyện không thể tin nổi đó lại đang diễn ra ngay trước mặt Lý Bảo.

'Cứ thế này thì mình cũng không biết bên nào kinh khủng hơn nữa.'

Tất nhiên là kết quả của chuyện này không vì hắn nghĩ thế mà khác đi.

"Khừ."

Nhuận Tông phun nước bọt rồi ngã nhào ra phía trước.

Bịch.

Hắn ngã xuống đất, cả người co quắp run rẩy.

Thanh Minh chậc lưỡi.

"Hạ thể! Hạ thể! Sao ta dạy suốt cả năm trời mà hạ thể của các ngươi không thay đổi gì hết vậy hả? Ta đã dặn phải giữ trọng tâm ở hạ thể rồi cơ mà, hạạạ thể!" Thanh Minh vừa chửi vừa nhìn các sư huynh sư thúc đang nằm bẹp dưới đất.

Bọn họ nằm la liệt thở. Thanh Minh thấy thế thì chậc lưỡi.

"Các ngươi chỉ vờ vịt là giỏi!"

"Vờ vịt con khỉ!"

Rõ ràng là sau khi kết thúc trận chiến với Thanh Minh, nội lực của bọn họ đã tăng lên, cơ thể cũng mạnh hơn. Đây là sự thật mà họ không thể chối bỏ.

Thế nhưng, cơn đau mà họ phải chịu không phải là giả. Mỗi lần kết thúc trận chiến là cơn đau lại kéo đến khiến họ thực sự không thể đứng vững được. Chỉ riêng việc chịu đựng được điều đó thôi cũng không dễ dàng rồi.

"Vận khí, rồi chỉnh đốn lại đi!"

Thanh Minh xoay người. Hắn ngúng nguẩy bước về phía bụi cây rậm rạp.

"Đi đâu đấy?"

"Tiểu tiện, làm sao?"

Chiêu Kiệt dứ nắm đấm về phía lưng hắn.

"Đừng để ta đấm gãy mũi đệ."

Nhuận Tông ngã sõng xoài bên cạnh hắn thều thào nói. "...Đệ nói tiếng người đi. Nó lại đánh cho tơi tả bây giờ."

"Khừ."

Chiêu Kiệt lật người, vừa ngắm nhìn bầu trời vừa thở hồng hộc. "Sư huynh."

"Hửm?"

"Cách này thật sự sẽ giúp chúng ta mạnh lên sao?"

"...Tất nhiên rồi."

Nhuận Tông đã sớm cảm nhận được.

Chỉ mới huấn luyện mấy ngày, nội lực trong cơ thể hắn đã tăng lên rõ rệt. Thậm chí, lưỡi kiếm của hắn cũng sắc bén hơn.

Chỉ bằng việc dùng kiếm đối đầu với Thanh Minh mà trong nháy mắt, họ đã đạt đến một cảnh giới cao hơn.

Tất nhiên là Thanh Minh dùng tay không đấu với họ, nên họ không nhận ra hắn có chút khác lạ khi đứng trước lưỡi kiếm của mình.

"Khừ. Phải vậy mới được chứ." Chiêu Kiệt thở dài.

Mặc dù hắn không phủ nhận hiệu quả của việc này, nhưng cách huấn luyện này cũng quá tàn bạo rồi.

'Chứ nếu đã hy sinh đến mức này rồi mà không mạnh lên được nữa thì mình sẽ ấm ức chết mất!'

Trong lúc Chiêu Kiệt đang bừng bừng khí thế, thì Bạch Thiên lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thanh Minh với lý do khác.

"Sư thúc?"

"Hửm?"

"Sư thúc đang nhìn gì thế?"

"A..."

Bạch Thiên ngập ngừng không đáp. Hắn suy nghĩ một lúc với biểu cảm khác lạ, rồi cất lời.

"Con nói ta nghe."

"Vâng, sư thúc."

"Con đã thấy cái tên tiểu quỷ đó đổ mồ hôi bao giờ chưa?"

"Dạ?"

Sư thúc nói gì vô nghĩa vậy?

"Ý của người là sao ạ?"

"Ý trên mặt chữ. Con đã thấy nó đổ mồ hôi bao giờ chưa."

"Haha. Sư thúc nói gì lạ vậy ạ. Tất nhiên là..." Nhuận Tông nghiêng đầu.

"Chưa ạ?"

"Hình như đệ cũng chưa thấy bao giờ, sư huynh."

"Nghĩ lại thì lúc ở trong Kiếm Trủng, Thanh Minh cũng không hề đổ mồ hôi phải không?"

"Vậy sao?"

Nghe thấy những lời đó, biểu cảm của Bạch Thiên càng trở nên kỳ quái hơn.

"Nhưng sao tự nhiên sư thúc lại hỏi như vậy thế ạ?"

"Không, không có gì đâu."

Bạch Thiên lắc đầu. Thế nhưng, ánh mắt hắn lại bắt đầu hướng về phía Thanh Minh vừa đi.

'Gáy của nó ướt nhẹp hết rồi.' Cái tên quái vật đó.

Điều này có nghĩa là cái tên đã từng bất phân thắng bại với trưởng lão của Võ Đang lại đang kiệt sức khi chiến đấu với họ.

Nếu là những người khác thì có khi họ sẽ nhảy cẫng lên sung sướng vì sự phát triển của bản thân, nhưng Bạch Thiên lại là một người điềm đạm. Bởi vì hắn biết, với sức của họ bây giờ vẫn chưa đủ để đối đầu với Hư Tán Tử.

Nếu vậy thì...

Bạch Thiên cắn chặt môi.

Mắt hắn lóe lên một tia sáng khủng khiếp nhìn chằm chằm về nơi Thanh Minh vừa biến mất.

Sau một lúc nhìn chằm chằm vào nơi đó, Bạch Thiên nói như thể bị nghẹn.

"Tất cả đứng lên!"

"...Dạ?"

Và rồi hắn hét lên lấy khí thế bằng một giọng nặng nề.

"Khừừừ."

Thanh Minh nằm ở một nơi mà các sư huynh sư thúc của hắn không thể nhìn thấy.

"Aigu... Aigu. Chết mất thôi."

Hắn nhìn những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời.

"Sư huynh, đệ chết mất thôi. Chết thật đấy."

Thanh Minh vừa nằm vừa thở hồng hộc. Mồ hôi chảy tỏng tỏng trên khắp người hắn.

"Khừ. Nếu cứ thế này thì đệ sẽ chết sớm đấy." Thôi cung quá huyệt.

Nói thì dễ.

Thôi cung quá huyệt không phải là việc nắn bóp huyệt đạo một cách bừa bãi, mà đó là một trong những kỹ thuật vô cùng khó mà ngay cả cao thủ cũng khó có thể thực hiện được.

Việc truyền nguyên khí của bản thân mình vào cơ thể của người khác rồi tung ra những cú đánh một cách hợp lý đâu phải là chuyện dễ?

Quá mạnh cũng không được mà quá nhẹ cũng không xong.

Nếu như quá mạnh tay thì khí huyết sẽ bị tổn thương nghiêm trọng, còn nếu ra tay quá nhẹ thì thôi cung quá huyệt lại không có ý nghĩa nữa. Phải là một sức mạnh hợp lý. Vậy nên đây là một kỹ thuật mà người thực hiện nó phải nắm rõ nguyên khí của từng người để có thể ra đòn một cách chính xác.

Thanh Minh đã ăn Hỗn Nguyên Đan và sức mạnh của hắn cũng tăng tiến lên một bậc nên đây là việc mà hắn có thể thử. Tất nhiên là mỗi lần như thế, sự tập trung của hắn đã bị tiêu hao hết sạch đến mức đầu óc trống rỗng.

"Thế này thì sao đệ có thể tận hưởng được vinh hoa phú quý nữa cơ chứ."

Nếu là Thanh Minh của quá khứ thì chắc chắn hắn sẽ không cố gắng quá sức như thế này vì người khác. Bởi vì lúc đó Thanh Minh đã cho rằng thà nhanh chóng gia tăng sức mạnh tổng hợp còn hơn là huấn luyện như thế này.

Thế nhưng Thanh Minh của bây giờ không phải là Thanh Minh của quá khứ.

- Dù đệ có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì sẽ có gì thay đổi sao? Cuối cùng thì vẫn có những chuyện mà một mình đệ không thể làm được, có những nơi mà một mình đệ không thể đặt chân đến.

"Đệ biết rồi! Đệ biết rồi mà! Sao huynh cứ càu nhàu mãi thế... Xì." Thanh Minh xì một tiếng.

Thực ra dù hắn không ra tay giúp đỡ, thì đến một lúc nào đó, những đứa trẻ ấy cũng sẽ hấp thụ hết nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan. Về cơ bản thì nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan không khó hấp thụ, bởi vì bây giờ bọn họ đã đạt tới cảnh giới đó rồi.

'Nhưng như vậy vẫn chưa đủ.'

Hắn không thể đợi đến "một lúc nào đó" được.

Mặc dù chỉ cần nỗ lực thì ai cũng có thể trèo lên đến đỉnh của một ngọn núi không cao, nhưng vẫn sẽ có khoảng cách giữa những người leo lên tới đỉnh núi sớm nhất và những kẻ leo lên sau.

Bởi vì nếu họ mạnh sớm hơn những người khác vài năm, thì sau này họ có thể đi xa hơn những người khác.

Do đó Thanh Minh mới muốn giúp cho bọn họ nhanh chóng mạnh lên trong từng giờ tức khắc.

Cho dù đó là con đường khó khăn hơn gấp mấy lần.

Tuy nhiên, hắn vẫn có một điều an ủi...

"Ý chí của chúng thật tuyệt vời."

Nhớ lại hình ảnh của các sư huynh sư thúc dù bị đập đến chết đi sống lại vẫn bừng bừng khí thế xông lên, hắn bất giác bật cười khanh khách.

Trong quá khứ, mỗi khi Thanh Minh bảo đi huấn luyện là các sư đệ của hắn sẽ viện cớ bận rồi cong mông chạy trốn. Tất nhiên cũng là vì Thanh Minh không công nhận họ giống như bây giờ...

'Dù sao thì các Thanh tử cũng quyết tâm hơn nhiều so với trước đây.' Hưng phấn quá.

Cứ mỗi ngày nhìn thấy bọn họ mạnh lên từng chút, là trong lòng hắn lại dâng trào khao khát muốn dạy họ thêm nhiều chút.

Vì vậy nên hắn đã làm hơi quá sức.

"Vì vậy nên..."

Thanh Minh vừa ngắm nhìn bầu trời đêm vừa làu bàu.

"Nếu như đệ dạy cho chúng, thì chúng sẽ dạy lại cho các huynh đệ khác hay đệ tử của mình, nếu chuyện đó cứ lặp đi lặp lại thì cả Hoa Sơn sẽ mạnh lên, phải không chưởng môn sư huynh?"

Dường như Thanh Vấn đang mỉm cười.

"Khừ. Đệ biết rồi mà." Đúng là nực cười.

Một Thanh Minh vốn lừng lẫy thiên hạ với danh hiệu Mai Hoa Kiếm Tôn lại đang cảm thấy nặng nề về việc mà hắn chưa bao giờ phải lo lắng.

"Chậc!"

Thanh Minh vận nội công hong khô toàn bộ mồ hôi trên cơ thể, hắn chỉnh đốn y phục gọn gàng. Bây giờ trên mặt hắn chỉ còn lại nét mệt mỏi.

"Hình như mình thấy thoải mái hơn rồi!"

Các ngươi có biết ta đã vất vả như thế nào không hả? Hừ? Mấy cái đứa này!

Trời ạ!

Thanh Minh bĩu môi làu bàu rồi lê bước về phía các sư huynh sư thúc.

'Dù sao thì...'

Có lẽ thời kỳ đó đã đến nhanh hơn hắn nghĩ.

Bây giờ bọn họ không phải là gánh nặng cho hắn nữa, mà đã trở thành những người đồng đội vững chắc, chống lưng cho hắn.

"Ầy. Phải thế mới đáng mong đợi chứ."

Nếu muốn thời kỳ đó đến nhanh thì hắn phải tăng cường huấn luyện ít nhất là gấp đôi so với bây giờ.

Nhưng nếu cố quá thì sẽ thành quá cố. Việc cưỡng ép rèn luyện cũng có giới hạn của nó. Quá tham vọng sẽ chỉ khiến hắn nổi đóa mà thôi.

Thanh Minh bình tĩnh, tập trung suy nghĩ lâu hơn một chút. Cho tới lúc đó, một mình hắn phải làm sao để...

"Ơ?"

Thanh Minh lắc đầu.

Các sư huynh sư thúc mà hắn tưởng đang nằm bẹp dưới đất hoặc sõng soài trên xe ngựa đã đứng dậy chờ hắn quay lại từ bao giờ.

"Làm gì thế? Sao không nghỉ ngơi đi?"

"Nghỉ á?"

Bạch Thiên nghiêng đầu.

"Ta không thể nghỉ ngơi khi huấn luyện ở mức độ này được. Làm thêm một trận nữa đi!"

"...Hơ."

Thanh Minh cười khẩy.

Mấy người á?

Nhưng bây giờ chân mấy người còn đang run lẩy bẩy kia kìa?

Mấy người có đứng được không thế?

Chiêu Kiệt cũng nhếch môi khiêu khích Thanh Minh.

"Úi chà, Thanh Minh à, nếu đệ mệt thì cứ nghỉ đi."

"Hơ?"

Nhuận Tông cũng không chịu thua.

"Đừng nói là mới đó mà đệ đã kiệt sức rồi đấy nhé?"

"Hơ ơ?"

Ơ, bọn bây chơi á phiện cả lũ à?

Lưu Lê Tuyết rút kiếm chĩa về phía Thanh Minh nói.

"Nếu như ta khoét một cái lỗ vào người con thì sẽ mát lắm đấy."

"..."

Trán Thanh Minh hằn gân máu.

"Dù sao thì..."

Ùnggg.

Những gân máu trên trán đã chuyển xuống cánh tay. Nắm đấm của hắn run run.

"Có vẻ như các ngươi vẫn cần phải học thêm đấy." Thanh Minh hét lên.

"Đừng câu giờ nữa, xông lên hết một lượt đi!"

"Xông lên!"

"Ta sẽ chém bay đầu đệ!"

"Ta sẽ đập chết đệ chỉ trong một đòn! Chỉ trong một đòn!" Mắt các sư huynh sư thúc hằn gân máu, họ lao về phía Thanh Minh.

Thanh Minh khẽ cười trước cảnh tượng ấy. 'Ta rất hài lòng đấy, mấy cái đứa bần tiện này.' Sư huynh.

Chưởng môn sư huynh.

Hoa Sơn bây giờ cũng được lắm đấy.

Hê hê hê.

Cứ như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa.

Cuối cùng chiếc xe ngựa chở đệ tử Hoa Sơn đã đến thủ phủ Tứ Xuyên.

"Woaaaa."

Chiếc tứ mã xa ngay lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Thế lực có đủ khả năng để đi tứ mã xa chắc chắn phải là những người cực kỳ cao quý.

Vì vậy mà việc mọi người tò mò cũng là điều dễ hiểu thôi.

Lý Bảo kéo dây cương dừng xe ngựa lại. Sau đó hắn quay đầu lại phía sau rồi hét lên.

"Chúng ta đã vào thành rồi."

Hắn có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự bất ngờ bên trong xe ngựa.

Kéttttt.

Cánh cửa mở ra, từ bên trong các đệ Hoa Sơn chầm chậm bước ra ngoài.

"...Gì đây?"

"Những người đó bị làm sao vậy?"

"Họ đã từ cuộc chiến nào trở về ư?" Tất cả mọi người bắt đầu rì rầm bàn tán.

Lý do cho tất cả chuyện này chính là vì bộ dạng của các môn đồ Hoa Sơn lúc này đã chẳng còn là bộ dạng của một con người nữa.

"Ư... Chết mất thôi."

"Xa nhà là khổ thế này sao?"

"Đến Tứ Xuyên thì mới đi được có nửa đường mà thôi. Vậy thì đến khi nào chúng ta mới đến được Vân Nam chứ?"

Hình ảnh các môn đồ Hoa Sơn khi xuống xe ngựa làm người ta liên tưởng đến những người bệnh hiểm nghèo. Mắt của bọn họ trũng xuống, đầu thì run lên bần bật, vai thì lệch hẳn về phía sau.

Thậm chí ngay cả Thanh Minh cũng đang có bộ dạng tương tự như vậy.

"Phải gọi chuyến đi này là hành trình địa ngục mới đúng."

"Ta sẽ không bao giờ làm những chuyện như thế này nữa đâu"

"...Vẫn còn tận nửa quãng đường nữa!!!..."

Cổng thành Tứ Xuyên xa lạ đối với họ lúc này lại giống như cánh cửa mở đường lên tiên giới vậy. Chỉ cần nghĩ đến việc có thể thoát được cái vòng lặp luyện tập chết tiệt đó, các môn hạ Hoa Sơn lại rớt nước mắt vì sung sướng.

"Ha... Nếu như có thêm 2 ngày nữa thôi, chúng ta rất có thể đã làm nên công chuyện gì đó rồi."

Thanh Minh nói với một giọng điệu vô cùng tiếc nuối. Nhưng đáp lại câu nói đó là một loạt sự oán trách.

"Công chuyện ư? Tất nhiên là tới công chuyện rồi! Cái tên tiểu tử này! Công chuyện đó là ta sẽ trở thành 1 thi thể lạnh lẽo chứ còn công chuyện gì nữa chứ?"

"Thà rằng ngươi cứ giết chết ta đi cho rồi, giết chết ta đi!"

"Đối với ngươi không có cái gì gọi là lương tâm của một con người sao? Hả?"

Ngay cả Thanh Minh cũng phải rùng mình trước cái khí thế đầy ắp sự tức giận đó.

"A, dù sao mọi người vẫn còn sống đến được đây còn gì!"

"Hừm."

Trong lúc các môn hạ Hoa Sơn đang nói chuyện thì Lý Bảo từ khi nào đã xuống xe và tiến về phía họ.

"Các đạo trưởng định thế nào? Mọi người có muốn cùng tại hạ đến phân bộ Ân Hạ Thương Đoàn tại Tứ Xuyên này không?"

"Hừm..."

Bạch Thiên hơi nhăn mặt lại một chút. Lý Bảo tiếp tục nói khi nhìn thấy dáng vẻ đó.

"Ân Hạ Thương Đoàn đã ra lệnh cho phân bộ Tứ Xuyên tìm hiểu trước các thông tin liên quan đến Vân Nam rồi đấy ạ."

"Các thông tin đó liệu đã đủ chưa?"

"Hừmm."

Lý Bảo thở dài.

"Thật lòng mà nói, với khả năng thu thập thông tin của Ân Hạ Thương Đoàn hiện tại thì việc có được các thông tin về Vân Nam là tương đối khó khăn. Trong quá khứ đúng là thương đoàn đã từng buôn bán hàng hóa đến từ Vân Nam. Nhưng thực tế chuyện đó chỉ được thực hiện thông qua trung gian là những thương đoàn nhỏ mà thôi."

"Thì ra là vậy."

"Nói cách khác, Ân Hạ Thương Đoàn không thể tìm ra phương thức nào để tiến vào Vân Nam cả. Kể từ bây giờ, khu vực mà các đạo trưởng đi không còn thuộc phạm vi mà thương đoàn có thể hỗ trợ. Thay vào đó, thương đoàn sẽ giúp đỡ các đạo trưởng về mặt chỗ ở tại nơi này, nếu các vị cần, xin hãy đến phân bộ của thương đoàn."

"Tại hạ xin cảm tạ hảo ý của Ân Hạ Thương Đoàn. Bọn ta cũng đã hiểu được tình hình lúc này và sẽ ghé thăm phân bộ của Ân Hạ Thương Đoàn sau. Còn bây giờ, các hạ hãy cứ nghỉ ngơi thoải mái đi."

"Tại hạ hiểu rồi. Vậy tại hạ sẽ đến phân bộ để sửa chữa xe ngựa trước. Hãy thông báo cho tại hạ biết khi mọi người đã xong việc tại nơi này."

"Vâng. Xin cảm tạ các hạ."

Bạch Thiên tạo thế bao quyền, Lý Bảo cũng cúi đầu chào rồi quay lại xe ngựa. Ngay sau khi Lý Bảo đánh xe ngựa vào trong thành, Bạch Thiên quay lại nhìn các sư điệt của mình.

"Chúng ta cũng vào thôi."

"Vâng."

"Nhưng trước đó tất cả phải ghi nhớ điều này."

Bạch Thiên nói bằng một khuôn mặt thận trọng.

"Chúng ta đến đây để tìm cách đến Vân Nam, không phải là để gây rắc rối. Thành Tứ Xuyên là khu vực thuộc Đương Gia Tứ Xuyên (không phải Đường gia nhé các độc giả). Cách đây không xa còn có phái Thanh Thành, cho nên đạo sĩ của phái Thanh Thành sẽ xuất hiện rất nhiều tại đây. Mặc dù không nhiều, nhưng cũng có khả năng là chúng ta còn sẽ gặp các đệ tử của phái Nga Mi nữa. Vì vậy mà tất cả phải cư xử cho đúng mực vào đấy!"

"Sư thúc không cần phải lo lắng đâu. Các sư huynh sẽ tự biết phải làm như thế nào mà."

Trên trán Bạch Thiên hằn lên một đường gân máu.

"Ta nói con đó! Chính là con đó! Cái tên tiểu tử này! Tất cả những người khác chẳng có gì đáng lo cả! Con mới là vấn đề đấy!"

"Sư thúc đã thấy con gây chuyện bao giờ chưa hả?"

"Có mà ta chưa từng thấy con không gây chuyện khi nào cả ấy."

Bạch Thiên thở dài. Hắn cố làm nguôi cơn giận đang sục sôi trong lòng bằng một giọng điệu nghiêm trọng.

"Các con phải ghi nhớ điều này. Chúng ta sẽ rời đi ngay sau khi tìm được cách đến Vân Nam. Làm ơn đừng gây ra chuyện gì cả! Bây giờ ở Hoa Sơn, chưởng môn nhân và các trưởng lão đều đang đỏ mắt chờ đợi chúng ta. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra Tử Mộc Thảo rồi quay lại sư môn."

"Có lo cũng vô ích thôi"

"..."

Bạch Thiên thực sự muốn tìm ra loại thuốc nào đó có thể khiến con người im lặng để nhét ngay vào mồm tên tiểu tử ngay trước mặt hắn lúc này.

"Trước tiên chúng ta sẽ ghé qua phân đà của Cái Bang. Mặc dù vậy, khả năng cao là các thương nhân sẽ biết được nhiều thông tin về Vân Nam hơn Cái Bang nên chúng ta cũng nên điều tra theo hướng đó nữa."

"Vâng, sư huynh."

Bạch Thiên gật đầu sau câu trả lời của Lưu Lê Tuyết.

"Chúng ta đi thôi."

Nhóm người Hoa Sơn nhanh chóng vào thành. Họ bắt đầu ghé vào phân đà Cái Bang để dò la các tin tức về Vân Nam.

Thanh Minh liên tục phàn nàn rằng tất cả chuyện này đều sẽ vô ích nhưng lập trường của Bạch Thiên thì khác.

Bởi vì hắn tin rằng đôi khi một thông tin nhỏ nhặt cũng có thể thay đổi toàn bộ đại cục.

Dù sao thì sau vùng đất này, bọn họ sẽ đến với khu vực vốn đã cắt đứt việc ngoại giao với bên ngoài. Vì vậy mà hắn muốn chắt chiu từng chút một để có được gì đó cho dù đó chỉ là một chút thông tin ít ỏi.

Nhưng...

"Haizz..."

Đó là tiếng thở dài của các đệ tử Hoa Sơn sau khi quay lại khách điếm.

"Chẳng phải Tứ Xuyên là vùng đất giáp ranh với Vân Nam hay sao? Sao có thể không có 1 chút thông tin như thế này được chứ?"

"Nhất là Cái Bang, thật không thể tin được."

Nhuận Tông không che dấu nổi cảm xúc hoang mang ngay lúc này.

- "Cách đến Vân Nam ư? Tại sao các người lại hỏi bọn ta chuyện đó chứ?"

Câu nói của phân đà chủ Cái Bang văng vẳng trong đầu hắn.

Khi được hỏi rằng có cách nào để có được thông tin không, phân đà chủ Cái Bang đã vừa xì mũi vừa trả lời bọn họ.

- "Vân Nam là vùng đất mà ăn mày không thể sinh sống.Vậy thì bọn ta bằng cách nào có thể lấy được thông tin đây?"

Câu trả lời đó đã giẫm đạp lên mọi hy vọng của đệ tử Hoa Sơn phái.

Vân Nam là một vùng đất cằn cỗi. Vì vậy cũng chẳng có ai dư giả mà cho tiền ăn mày cả. Chính vì vậy mà đệ tử Cái Bang chẳng chạy đến Vân Nam làm gì. Đương nhiên là họ phải có cơm ăn thì mới tính đến chuyện hoạt động hay làm gì đó khác.

Không những vậy, Nam Man Dã Thú Cung rất cảnh giác với Cái Bang. Họ đã bài trừ tất cả ăn mày ra khỏi vùng đất Vân Nam. Theo lẽ đó, Cái Bang chẳng có chút sức mạnh nào ở Vân Nam cả.

"Thương đoàn quả nhiên cũng giống như vậy."

"Còn không có đường để đi thì chúng ta có thể làm được gì chứ?"

"Hừm..."

Nhuận Tông thở dài.

"Chưa nói đến đường đi, ngay cả thông tin về Vân Nam đến bây giờ vẫn là một con số không tròn trĩnh..."

"Không hẳn vậy đâu."

"Hả?"

Nhuận Tông quay lại. Chiêu Kiệt bắt đầu nói với khuôn mặt đờ đẫn.

"Cái Bang có thể không có chút thông tin nào về Vân Nam. Nhưng các thương gia không lý nào lại vậy cả. Rõ ràng bọn họ biết, chỉ là không nói với chúng ta mà thôi."

"Tại sao lại vậy chứ?"

"...Vì không có lý do gì để làm vậy cả. Chẳng phải họ không nhận được bất cứ lợi ích nào từ việc đó hay sao?"

"Chúng ta đã bảo là sẽ trả phí thông tin rồi mà nhỉ?"

"Chỉ vậy thôi thì không được đâu. Chí ít chúng ta phải bỏ cái hoạ tiết Hoa Mai này đi mới được."

"...A"

Bạch Thiên thở dài. Đến tận lúc này hắn mới ngấm những lời mà Chiêu Kiệt nói.

"Họ đang kì thị những ngoại nhân như chúng ta ư?"

Chiêu Kiệt gật đầu.

Tứ Xuyên là vùng đất kỳ thị ngoại nhân nghiêm trọng hơn những gì họ nghĩ. Về cơ bản, họ ở khá xa khu vực trung tâm Trung Nguyên và có một số vấn đề liên quan đến lịch sử.

"Đúng vậy."

Thậm chí có tin đồn những người xuất thân từ Tứ Xuyên sẽ không được chọn làm quan sai làm việc tại nha phủ. Mặc dù họ cũng là người dân thuộc Trung Nguyên, nhưng lại bị chính người Trung Nguyên kỳ thị.

"Đương gia Tứ Xuyên rất có tầm ảnh hưởng tại nơi này. Đến mức một người nếu muốn sinh sống ở đây thì bắt buộc người đó phải nhìn sắc mặt của Đương Gia. Những người như vậy sao có thể chào đón người từ vùng khác đến, đặc biệt là họ còn mặc võ phục có thêu hoạ tiết của môn phái khác được chứ?"

Thanh Minh vốn im lặng nãy giờ đột nhiên bĩu môi.

"Vậy thì phải nói sớm cho người ta biết chứ!"

"Nói ra thì có ích lợi gì chứ?"

"Có chứ. Chắc chắn là có rồi!" Thanh Minh ưỡn bụng ra.

Giấu việc mình là đệ tử của Hoa Sơn ư? Không đời nào. Thà là cứ bị kì thị đi cho rồi!

"Hay là chúng ta cứ bịt mặt rồi đi ra ngoài thôi?"

"Vậy lại thành ra vấn đề khác đó."

"Dù sao thì cũng không nên làm như vậy. Nếu như thực sự muốn có được thông tin, chúng ta nên có được sự giúp đỡ của Đương gia. Nếu như không thể làm vậy, chúng ta đành phải che dấu chuyện chúng ta là những người đến từ bên ngoài."

Bạch Thiên gật đầu với khuôn mặt trầm tĩnh.

"Hừm. Ta hiểu rồi. Vậy thì..."

Ngay khi ấy, Nhuận Tông quay sang hỏi Chiêu Kiệt. "Nhưng mà, sao đệ lại biết những chuyện như thế này chứ? Khoan đã, đệ xuất thân là người Tứ Xuyên đúng chứ?"

"..."

Khuôn mặt Chiêu Kiệt dần trở nên khó chịu.

"Nhắc mới nhớ, hình như ta đã từng nghe đệ nói rằng gia môn của đệ ở Tứ Xuyên thì phải...?"

"Ư..."

Chiêu Kiệt như sắp chết đến nơi. Cuối cùng hắn chỉ biết thở dài.

"...Đúng vậy."

"A, vậy là..."

Bạch Thiên hét lên như thể đến lúc đó hắn mới hiểu ra mọi chuyện.

Nếu như không phải là người Tứ Xuyên, bọn họ khó lòng biết được những sự thật như thế này. Dường như hắn đã nắm được manh mối gì đấy.

Ánh mắt của Thanh Minh trở nên lấp lánh.

"Nhắc mới nhớ, Chiêu Kiệt sư huynh chẳng phải là nhi tử của một thương gia hay sao? Chúng ta có thể đến gia môn của huynh mà không cần đi xung quanh nơi này mà nhỉ?"

"Ơ..."

"Tính cách của huynh xấu đến mức nào mà không thích khách đến nhà kia chứ? Huynh muốn mọi người phải tiếp tục chạy ngược chạy xuôi như thế này sao? Đúng là xấu tính xấu nết quá mà!"

"Ta thực sự không muốn nghe những lời đó từ một đứa như đệ đâu."

Chiêu Kiệt run rẩy.

Trong khoảnh khắc ấy, tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều đồng tình với lời nói của Chiêu Kiệt. Rõ ràng việc nghe những lời nói đó từ Thanh Minh là một sự xúc phạm vô cùng nghiêm trọng.

"Không... không phải như vậy đâu... Haizz..." Chiêu Kiệt thở dài.

"Được rồi, được rồi."

Thanh Minh cười cười rồi vỗ nhẹ vào vai Chiêu Kiệt.

"Chúng ta đều giống nhau cả mà. Huynh đã bỏ nhà đi nên là mới ghét về nhà như vậy đúng chứ?"

"..."

"Không sao. Không sao. Không sao. Bạch Thiên sư thúc sẽ hiểu cho tấm lòng của huynh mà."

"Ta, ta sẽ đứng bằng chính đôi chân này! "

"Sư thúc, sư thúc cũng hiểu chuyện này mà đúng chứ?"

"Ừm."

Thanh Minh cười rồi chọc chọc vào hông Chiêu Kiệt.

"Dù sao mọi chuyện đã thành ra thế này rồi thì chúng ta cứ ghé về nhà xem sao đi, sư huynh." Chiêu Kiệt thở dài rồi đứng dậy.

"Được rồi, ta về là được chứ gì. Tất cả những chuyện này đều là vì sư môn của chúng ta cả đấy."

"Vậy chúng ta xuất phát luôn thôi nhỉ?"

"Vâng, sư thúc."

Thế rồi, tất cả mọi người bước ra khỏi khách điếm với khuôn mặt tươi sáng hơn một chút. Họ bắt đầu đi bộ phía sau Chiêu Kiệt.

Thanh Minh vắt chéo tay ra sau gáy. Vừa đi hắn vừa huýt sáo vui vẻ.

"Làm kiểu gì mà bị cả nhà ghét thế không biết?" Cảm tưởng như có ai vừa đâm kim vào lưng mình, Bạch Thiên nhăn nhó quay lại nhìn Thanh Minh.

"Không, ta không nói sư thúc đâu. Ta đang nói chung chung vậy thôi."

"...Dù sao câu nói đó cũng không sai chút nào." Bạch Thiên nghiến răng.

"Một kẻ được gia môn yêu thương sao lại nhập môn tại Hoa Sơn kia chứ?"

"Hả? Ta không thể bỏ qua cho câu nói đó đâu nhé? Nếu vậy là nếu không bị ghét bỏ sư thúc đã gia nhập Tông Nam rồi ư? Chuyện đó ta phải mách chưởng môn nhân mới được."

"Hừmmmm."

Bạch Thiên lắc đầu trước sự láu cá của Thanh Minh.

"Quan trọng là bây giờ ta là môn đồ của Hoa Sơn."

"Nếu như sư thúc đến Tông Nam, có lẽ giờ này sư thúc đang được huynh trưởng của mình chăm sóc rồi đấy..." Bạch Thiên yên lặng đặt tay lên thanh kiếm của bản thân. Nhuận Tông nhanh chóng nắm lấy cánh tay của sư thúc rồi lắc đầu.

"Sư thúc bình tĩnh lại đi."

"...Hazzz"

Bịt tai, nhắm mắt lại. Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi.

Cái tên này lắm mồm y chang mẹ chồng vậy.

Trong lúc đó, Chiêu Kiệt đã dẫn họ đến một nơi nằm khuất bên trong tòa thành.

"Ô? Hình như là đằng kia thì phải?"

Một thương đoàn nhỏ ngay lập tức lọt vào mắt Thanh Minh.

Thành Đô Thương Đoàn.

Cái tên như thể mới được hắn bịa ra nhưng chắc chắn là họ đã đến một thương đoàn.

Quy mô có phần nhỏ bé với các điện các trông hơi cũ kỹ nhưng xét về tổng thể lại rất hài hoà.

"Wow, Huynh là nhị công tử ôm trong mình kỳ vọng của gia môn rồi bái nhập Hoa Sơn đấy ư?"

"..."

"Dù sao Chiêu Kiệt sư huynh cũng có mặt đáng yêu. Nên chúng ta cũng nên đi chào hỏi phụ mẫu của huynh ấy chút nhỉ?"

Trong khi Thanh Minh đang định đi vòng vòng thì hắn bị Chiêu Kiệt gọi lại.

"Đệ đi đâu đấy?"

"Hả? Huynh muốn đi trước hả?"

"Không phải hướng đó. Là hướng này này."

"Hả? Ở đâu cơ?"

"Lối này."

Thanh Minh ngay lập tức chuyển ánh mắt của mình theo hướng chỉ của Chiêu Kiệt.

'Đấy là bức tường à?'

Hắn không nhìn thấy gì ngoài bức tường cả.

Từ nãy đến giờ, hắn cũng quay đi quay lại vài lần nhưng tất cả những gì hắn nhìn thấy chỉ là tường mà thôi.

Phải quay đến mức gần như cổ hắn sắp gãy đến nơi thì hắn mới phát hiện ra một cánh cửa cực kỳ... lớn.

Tứ Hải Thương Hội.

"..."

Đôi mắt Thanh Minh run lên bần bật.

Hàng rào rộng lớn đến mức hắn không thể thu hết mọi thứ vào tầm nhìn được. Và xen kẽ vào đó là vô số các điện các nguy nga tráng lệ.

Đứng trước cảnh tượng này, Thanh Minh quay sang nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt mấy lần rồi hắn bắt đầu mở lời bằng một giọng điệu không thể run hơn.

"Không phải đấy chứ?"

"Đúng rồi đấy!"

"Là chỗ này á?"

"Ừm,"

"Chỗ này là gia môn của Chiêu Kiệt sư huynh á? Không phải là hoàng cung của hoàng đế à?"

"...Đúng là nhà ta đấy."

A...

Sư huynh là nhi tử của nhà này á?

Ôi mẹ ơi, trời đất ơi. Chuyện này là thế quái nào vậy.

Tất cả hết nhìn điện các khổng lồ rồi lại quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

Tiêu điểm của sự chú ý cứ dồn vào hai nơi đó. Chiêu Kiệt – một trong hai nhân vật chính của những ánh mắt kia đưa nắm tay lên miệng rồi khẽ tằng hắng một tiếng. "Ở đây sao?"

"Đúng vậy."

"Đây á?"

"Ơ, đã bảo đúng vậy rồi cơ mà!"

Thanh Minh há hốc mồm.

"...Sư huynh Chiêu Kiệt là công tử gia môn này á? Chứ không phải là người hầu à?"

"Nhà của ta đấy!"

Thanh Minh lắc đầu nguây nguẩy rồi đặt tay lên vai Chiêu Kiệt.

"Không đâu. Sư huynh nghĩ kỹ lại đi."

"Nghĩ gì cơ?"

"Cuộc sống của một người sẽ lộ rõ trên khuôn mặt của người đó. Nhìn mặt của sư huynh thì làm gì có ai nghĩ huynh là con nhà giàu có đâu chứ. Ai nhìn vào cũng nghĩ sư huynh mới mò từ vùng quê nghèo hẻo lánh nào đấy..."

"Thiệt tình!"

Chiêu Kiệt không nhịn nổi đá bay Thanh Minh.

"Sao! Vì ta là con nhà khá giả nên mọi người thấy kỳ cục lắm à?"

"Vô cùng kỳ cục."

"Quá ư kỳ cục."

"Thật sự rất kỳ cục đấy, Chiêu Kiệt."

Thậm chí đến cả Bạch Thiên cũng nhìn hắn ta bằng ánh mắt không thể tin nổi khiến Chiêu Kiệt cúi gằm mặt xuống.

'Uổng công mình coi bọn họ là sư huynh đệ.' Hắn ta thấy khóe mắt có chút gì đó cay cay.

"Chiêu Kiệt. Đệ hãy nói thật đi. Ở đây đúng là nhà của đệ à?"

"Sư huynhhh..."

Thấy Nhuận Tông cũng hỏi mình với một giọng điệu đầy nghi hoặc, Chiêu Kiệt đưa hai tay lên ôm chặt đầu. Nhuận Tông thấy vậy hoảng hốt nói.

"À, không. Chẳng phải đệ nói với ta rằng nhà của đệ chỉ là một thương đoàn nhỏ ở vùng quê hẻo lánh hay sao?"

"...Tại vì nói thẳng ra với huynh thì đệ cũng khó xử."

"Hơ. Lúc đệ nói vậy ta thấy rất hợp với đệ nên đã tin sái cổ luôn ấy chứ."

"Ơ kìa, bộ nhìn đệ thảm hại đến mức đó sao? Bây giờ huynh thấy kỳ lạ lắm à?"

"Không, đâu có. Không phải là kỳ lạ gì..."

"Bây giờ ánh mắt của huynh đang biểu hiện rõ sự kỳ lạ đó đấy!"

"Ơ... Lộ liễu thế cơ à?"

Nhuận Tông hoảng hốt thấy rõ.

Và phản ứng ấy càng khiến Chiêu Kiệt thấy buồn rầu hơn.

Thanh Minh khi nãy vừa bị ăn một cú vào mông và bay ra xa đã quay trở lại.

"Không, không. Chuyện đó có thể xảy ra chứ. Mấy việc như này cũng thường thấy thôi mà. Công tử con nhà giàu bị đối xử lạnh nhạt, không chịu nổi nên bỏ nhà ra đi..."

"Ừng ó ói ữa...(Đừng có nói nữa)"

Bạch Thiên nghiến chặt răng kén két.

"A, ta đâu có nói sư thúc đâu."

"Đúng là tên hư hỏng!"

Hình như tiếng nói ầm ĩ của bọn họ đã vang vào đến bên trong.

"Ai dám gây náo loạn trước đại môn của Tứ Hải Thương Hội thế hả?"

Đại môm đồ sộ mở toang, một lão già với ánh mắt sắc lẹm bước ra. Lão ta nhìn các đệ tử Hoa Sơn một cách dữ tợn.

Thế rồi sau cùng...

"Ơ? Ớ? Thiếu, thiếu gia!"

Thiếu... Thiếu gia.

Thanh Minh nói thầm với Nhuận Tông.

"Chắc những gì ta vừa nghe là đúng nhỉ?"

"Hình như và vậy đó. Nghe giọng nói ông ta cứ như đục vào lỗ tai thế kia cơ mà." Lão già ấy vội vàng chạy đến chỗ Chiêu Kiệt.

"À không! Không phải! Là nhị công tử! Nhị công tử đây mà! Trời đất ơi! Cậu đã trở nên hiên ngang như thế này rồi sao!" Thanh Minh lại thì thầm.

"Hình như từ "hiên ngang" ở Tứ Xuyên dùng theo nghĩa khác thì phải?"

"Ta cũng nghĩ vậy đấy. Là từ địa phương à?"

"Đệ nghe cả đấy!"

Chiêu Kiệt nghiến răng ken két lườm nguýt hai người bọn họ. Nhưng trong mắt của lão già đấy hình như không có sự tồn tại của các đệ tử Hoa Sơn. Ông ta chỉ ôm lấy Chiêu Kiệt với khuôn mặt rưng rưng nước mắt.

"Nhị công tử! Thật tốt quá, cậu thật sự đã quay về rồi!"

"Ta, tam tổng quản. Ông bình tĩnh lại đi nào!" Thanh Minh lại nói nhỏ vào tai Nhuận Tông.

"Hình như là con cái nhà khá giả thật đấy. Thấy huynh ấy nói trống không với ông lão kìa?"

"Ưm. Thật sự là... Mà khoan, đợi đã. Lời đó đâu đến lượt đệ nói?"

Trong lúc đó Nhuận Tông vẫn trợn trừng mắt lên tỏ vẻ vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật này.

"Này! Lại đây! Mau đi bẩm báo rằng nhị công tử đã quay về! Đi ngay bây giờ đi!"

Nghe thấy giọng nói oang oang của ông lão, tất cả đám hạ nhân hớt ha hớt hải chạy thẳng một mạch vào trong.

Thanh Minh tặc lưỡi một cái rồi quay sang nhìn Chiêu Kiệt - người nãy giờ vẫn đang bận trấn an Tam Tổng quản.

Đúng là không thể nhìn bề ngoài mà đoán biết được con người nhưng ai mà ngờ được rằng Chiêu Kiệt là con nhà giàu có như này chứ.

"Nhuận Tông sư huynh. Huynh có che giấu thân thế gì phía sau không đấy? Công tử nhà trâm anh thế phiệt chẳng hạn?"

"...Ta là trẻ mồ côi mà."

"Phải thế chứ. Bình thường sẽ là như thế." Chuyện này hiếm có thật.

Sau một hồi ướt đẫm nước mắt tương phùng, Tam Tổng quản mới bắt đầu chú ý đến bọn họ.

"Những vị này là?"

"Là sư thúc và các sư huynh trong sư môn của ta."

"À!"

Bạch Thiên để thế bao quyền chào Tam Tổng quản.

"Taị hạ là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn - Bạch Thiên. Tại hạ xin thứ lỗi vì không báo tin trước mà lại đường đột đến gia môn của sư điệt mình thế này."

"Không sao đâu ạ! Sao thiếu hiệp lại nói vậy chứ. Tôi thật sự cảm ơn mọi người vì đã đến gia môn nhà chúng tôi."

Tam Tổng quản dùng tay áo lau quanh mắt.

"Kể từ ngày nhị công tử đi đến Hoa Sơn đến nay không hề có hồi âm, tôi thật sự vô cùng lo lắng. Nếu không vì có lệnh của gia chủ đại nhân thì tôi cũng đã đến Hoa Sơn tìm công tử mấy lần rồi."

Chiêu Kiệt tỏ vẻ ngượng nghịu, xua xua tay rồi đẩy lưng Tam Tổng quản.

"Đi vào trong trước cái đã. Để sư thúc đứng mãi ở đây thế này cũng không phải là phép lịch sự."

"À, tại tôi vui quá nên không nghĩ được nhiều. Mời các vị vào trong ạ!"

Tam tổng quản dẫn bọn họ vào bên trong thương hội. Các đệ tử Hoa Sơn khi đi qua đại môn khổng lồ đấy đều có chung một suy nghĩ.

'Cái cổng này còn lớn hơn sơn môn của Hoa Sơn nữa thì phải?'

'Sống ngần ấy năm mà mới lần đầu thấy ngôi nhà nguy nga thế này.'

'Trời đất ơi, thấy con người cũng trở nên khác hẳn.'

Các đệ tử của Hoa Sơn sống trong túng thiếu nên nhạy cảm(?) với chuyện tiền bạc. Vậy nên khi biết Chiêu Kiệt là con nhà giàu có, bọn họ như cảm thấy từ người Chiêu Kiệt phát ra một luồng ánh sáng rực rỡ.

Và.

"Kiệt Nhi!"

Bọn họ nhìn thấy hai người vội vội vàng vàng chân còn chưa kịp mang giày chạy ra. Một người là nữ nhân trung niên mặc trên mình bộ thanh y được làm từ lụa, người còn lại là một người nam nhân mặc bộ y phục đỏ cũng làm từ lụa.

Nhìn vậy thì không thể nào không biết được thân phận của hai người bọn họ.

Người nữ nhân trung niên lao đến ôm chặt lấy Chiêu Kiệt.

"Tên tiểu tử vô lương tâm! Sao bây giờ mới chịu về hả!"

"Con xin lỗi, thưa mẫu thân."

Người nam nhân kia thì chắp tay ra sau lưng rồi quay mặt sang hướng khác. Có vẻ hắn ta đang cố kiềm nén không cho những giọt nước mắt trào ra ngoài.

Phải nói sao nhỉ...

Sắc phục và mọi thứ xung quanh quá tráng lệ đến nỗi không thể dùng từ đầm ấm để thể hiện được cảnh tượng này... Tóm lại là khung cảnh trước mắt bọn họ có thứ gì đó ấm áp đến tận cùng.

Ba tên mồ côi cùng với một kẻ bỏ nhà đi đứng sững như bức bình phong, trên trán bọn họ hằn lên gân máu.

'Cuộc đời quả là lắm bất công mà, thiệt tình!'

'Tưởng đâu có cùng hoàn cảnh nên mình mới đối xử tốt với đệ ấy, vậy mà...!'

'Kẻ dối trá!'

Thậm chí cả Thanh Minh nhìn thấy khung cảnh đó cũng run cầm cập.

'Ai đó dù cho có được sinh ra một lần nữa cũng bị rớt vào động ăn mày!'

Mình mà sinh ra trong một gia đình giàu có thì quá trình đi đến ngày hôm nay chắc còn dễ hơn cả 10 lần!

Cứ như thế, một môn đồ của Hoa Sơn đã gặp lại người thân.

Những đệ tử Hoa Sơn còn lại chỉ biết đau khổ khi nhìn thấy niềm hạnh phúc trên gương mặt của sư huynh đệ mình.

* * *

"...Nói vậy là."

Thanh Minh liếc nhìn bữa ăn thịnh soạn được bày lên trước mặt mình rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Chiêu Kiệt.

Chiêu Kiệt giật mình khi chạm phải ánh mắt đó.

"Chắc huynh nhiều tiền lắm nhỉ?"

"..."

"Khừ, vậy mà ta lại không biết cơ đấy! Công tử con nhà giàu có thế này mà ta lại không biết gì cả!"

Chiêu Kiệt tằng hằng một tiếng lớn.

"Đã nhập môn thì tất cả các sư huynh đệ ai cũng như nhau. Hoàn cảnh gia đình có gì quan trọng đâu chứ?"

"Sao lại không quan trọng được! Ta đâu có nhà!"

"Ta cũng vậy."

"Ta cũng không có."

"Ờ... ta thì ờ..."

Thấy Bạch Thiên có chút chần chừ, Thanh Minh gật gù với vẻ đau lòng.

"Sư thúc, không sao đâu. Sư thúc bị đuổi ra khỏi nhà cơ mà."

"Là ta tự bỏ đi đấy nhé! Là ta tự bước ra khỏi nhà!"

Thanh Minh ngó lơ lời biện minh của Bạch Thiên một cách triệt để rồi nói với giọng run run.

"Tiền nhiều thế này mà lúc Hoa Sơn lụi bại lại không góp được một cắc nào cả!"

"Ơ! Ta đã mấy tuổi rồi mà đi xài tiền của gia môn chứ! Với cả tiền đó là tiền của ta sao? Tiền của ta chắc?"

"Nhờ vả là được còn gì! Chỉ cần bố thí vài đồng thôi thì Hoa Sơn đã có cái ăn cái mặc rồi!"

"Thứ phản bội."

"Thứ lừa đảo."

Chiêu Kiệt tức đến lộn ruột khi nhìn thấy những ánh mắt sắc bén của các sư huynh đệ nhìn mình.

Bọn họ không biết gì nên mới nói vậy.

Nếu Chiêu Kiệt thông báo cho gia môn nhờ bọn họ chi viện cho Hoa Sơn lúc Hoa Sơn đang suy yếu thì phụ thân của hắn ta ngay lập tức sẽ chạy đến Hoa Sơn lôi cổ hắn ta về Tứ Xuyên ngay.

Vì phụ thân của hắn ta cũng là một thương nhân.

Ông ta sẽ không dùng một cắc nào vào cái nơi không có chút giá trị đầu tư.

"Thôi."

Thấy Chiêu Kiệt khó xử, Bạch Thiên mới chen vào hòa giải.

"Không nên quá dồn ép người khác như vậy thì hơn. Chỉ là do chúng ta hiểu lầm thôi, nhìn tiểu Kiệt cũng không có ý định muốn giấu diếm gì chúng ta cả." Nhưng dư luận thì chẳng bao giờ đi theo chiều hướng tốt.

"Nhìn đám con nhà giàu có nói đỡ cho nhau kìa!"

"Ai mồ côi lại hết đây đi nào."

"Vậy thì ta sẽ ngồi đây."

Bạch Thiên tằng hắng bằng một khuôn mặt nóng bừng.

"Ta đâu có ý đó! Bây giờ chuyện này quan trọng đến vậy sao? Việc quan trọng lúc này là phải tìm được cách tiến vào Vân Nam! Không phải vậy à?"

"Hừ!"

Thanh Minh định hành hạ bọn họ bằng câu 'Dù Hoa Sơn có lụi bại thì chẳng phải các người vẫn còn nơi để quay về hay sao?' nhưng rồi hắn ta lại đắn đo suy nghĩ, cuối cùng câu nói đó đã bị đè nén bởi tiếng nghiến răng.

"Thế rồi phụ thân huynh nói gì?"

"Ta vẫn chưa dám nói gì cả."

"...Tại sao chứ?"

"Chuyện đó có hơi..."

Chiêu Kiệt thở dài thườn thượt.

"Thời hạn ta hứa sẽ ở lại Hoa Sơn vốn đã trôi qua từ lâu rồi. Nếu theo đúng lời hứa đó thì đáng lẽ từ năm ngoái ta phải quay về giúp đỡ chuyện trong gia môn mới phải."

"Thế sao huynh không đi?"

"Ừ thì..."

Vì tên tiểu tử nhà ngươi xuất hiện đấy.

Nhưng hắn ta không muốn nói lời này ra cho Thanh Minh nghe.

"Tóm lại là chuyện thành ra như vậy đấy. Vì thế mà bây giờ phụ thân ta cứ nghĩ rằng lần này quay về thì ta sẽ ở lại luôn gia môn. Chắc phải giải thích hiểu lầm này trước!"

"Không cần đâu, không sao hết. Huynh ở lại đi, bọn ta lên đường cũng được mà."

"Đệ nói gì thế hả! Ta là đệ tử Hoa Sơn! Dù có chết ta cũng phải đi theo đến Vân Nam!"

"Thân phận cao quý thế kia hà tất gì phải làm thế chứ." Thanh Minh nhún vai.

Nghe vậy Nhuận Tông rón rén hỏi.

"Thân phận của Chiêu Kiệt bộ cao quý lắm à?"

"Chậc chậc. Sư huynh. Huynh nhìn vậy mà không biết sao? Tuy ta không biết đây là nơi nào nhưng nhìn quy mô chỗ này thì có vẻ như cũng chả thua kém gì Ân Hạ Thương Đoàn. Vậy thì sư huynh Chiêu Kiệt ít nhất cũng ngang ngửa với tiểu đoàn chủ của Ân Hạ Thương Đoàn! Đúng thế! Cỡ như tiểu đoàn chủ Hoàng Tông Nghĩa vậy đó!" Thanh Minh nói một cách quả quyết rồi chỉ tay vào Chiêu Kiệt.

"Tức là sư huynh Chiêu Kiệt ít gì cũng cùng cấp bậc với Hoàng tiểu đoàn chủ... Mà khoan. Nếu nghĩ như thế này thì cũng đâu có gì ghê gớm?"

"Đúng không?"

"Ta cũng thấy vậy đấy."

Hoàng Tông Nghĩa mỗi khi mò đến Hoa Sơn thì lại cúi rạp đến mức đầu hắn ta như sắp chạm mặt đất, nghĩ đến hình ảnh đó thôi thì bỗng nhiên đánh giá về thân phận của Chiêu Kiệt lại bắt đầu sụt giảm mạnh.

"Ầy. Đúng là có gì ghê gớm đâu."

"Ta cứ tưởng thân phận gì cao quý lắm chứ."

"Ha. Ta lại thấy Chiêu Kiệt gần gũi trở lại rồi."

Hoàng Tông Nghĩa mà nghe được lời này chắc sùi bọt mép bật ngửa ra đằng sau mất thôi, vậy mà các đệ tử Hoa Sơn lại nói ra một cách dễ dàng như không.

Và lần này, đến lượt Chiêu Kiệt lại run bần bật trước phản ứng đấy của bọn họ.

Tuy hắn ta cảm thấy khó xử khi bị các sư huynh đệ tâng bốc lên tận mây xanh, nhưng giờ bỗng nhiên bị xem thường nên hắn ta cảm thấy tức giận một cách kỳ lạ.

"Hừ... Sao cũng được."

Chiêu Kiệt thở dài rồi nói.

"Lát nữa con sẽ cùng ăn tối với gia đình, khi đó con sẽ hỏi cách đi đến Vân Nam, thưa sư thúc."

"Ừm."

Bạch Thiên gật đầu.

"Ta biết chuyện này không dễ dàng gì, nhờ cả vào con đấy. Dù có thương lượng với Nam Man Dã Thú Cung hay buộc phải lẻn vào nơi có Tử Mộc Thảo đi chăng nữa, nếu chúng ta bị người khác cảnh giác lúc mới vào Vân Nam thì cả hai chuyện đó sẽ nằm ngoài tầm với."

"Con biết rồi ạ."

"Nếu có việc gì bọn ta cần phải làm thì cứ nói nhé."

"Vâng ạ, thưa sư thúc!"

Chiêu Kiệt nhìn các sư huynh đệ một lượt rồi khẽ thở dài.

"Vậy con xin phép..."

"À, sư huynh."

"Hửm?"

"Huynh nói hạ nhân mang đến đây chút mỹ tửu đi."

"..."

"Chậc. Đâu phải bọn họ khinh thường đạo sĩ đâu, sao lại không cho rượu chứ. Đồ nhắm thì dọn đầy ra thế kia. Cho bọn đệ chút rượu nhé. Loại nào đắt đắt vào."

"..."

"Sư huynh. Đệ nói lại một lần nữa nhé!"

Thanh Minh nói bằng một gương mặt nghiêm túc vô cùng.

"Nhất định phải mang rượu nào đắt tiền vào đấy!" Quỷ thần giờ đang làm gì thế nhỉ...

Sao không bắt tên tiểu tử này đi đi.

***

"Con đang hỏi Vân Nam ư?"

Giọng Chiêu Bình tràn đầy nộ khí.

Chiêu Kiệt nghe thấy thế thì vội nhắm chặt mắt lại. Chẳng biết từ lúc nào mà phụ thân của hắn đã sớm mái đầu bạc trắng.

"Vâng."

"Con có biết Vân Nam là nơi như thế nào không mà dám hỏi vậy?"

"Con biết ạ."

"Biết mà còn hỏi ư!"

Chiêu Bình tức đến phát run.

"Con quay về nhà sau năm năm chỉ để hỏi cách đi đến Vân Nam thôi sao. Con không định về nhà luôn à?"

"Không ạ."

"Cái tên tiểu tử này!"

Chiêu Bình nhìn Chiêu Kiệt bằng ánh mắt không thể hoang mang hơn.

"Mới đó mà đã một năm trôi qua kể từ ngày con hứa con sẽ quay trở về. Vậy mà sau khi trở về trễ như thế này, con lại không ở nhà. Con có biết mình đang nói gì không đấy?"

Giọng nói của ông ta tràn ngập sự giận dữ.

Thế nhưng, Chiêu Kiệt cũng biết ông ấy đang lo lắng và thương xót cho mình hơn là giận.

'Vậy nên mình mới không muốn về nhà.'

Chiêu Kiệt thở dài rồi ngẩng đầu lên. Sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt với chuyện này.

"Phụ thân."

"Được. Con nói thử đi."

"Con có việc nhất định phải làm ở Vân Nam."

"Việc con nhất định phải làm chính là quay về gia môn tiếp quản thương hội đấy."

"Chẳng phải chuyện đó đã có đại ca lo rồi hay sao ạ?"

"Con quên truyền thống của gia môn chúng ta rồi sao? Tất cả các thành viên trong gia tộc phải cùng tiếp nối gia nghiệp, đây chính là gia quy, cũng chính là truyền thống của gia môn chúng ta!"

Chiêu Kiệt thở dài.

"Con đã hứa với chưởng môn nhân rằng lần này con nhất định sẽ hoàn thành chuyến đi tới Vân Nam."

"Vậy giao ước với ta thì không phải là giao ước à?"

"Chuyện đó..."

"Không cần nhiều lời nữa!" Chiêu Bình hét lên.

"Bởi vì con nói con muốn thử thách bản thân ở một nơi không chịu ảnh hưởng của thương hội nên ta mới cho phép con gia nhập môn phái Hoa Sơn đang lụi bại. Bởi vì ta tin con sẽ trưởng thành khi phải đối đầu với gian khổ ở nơi đó. Vậy mà con lại vứt bỏ giao ước với ta rồi ru rú ở Hoa Sơn!"

"Bây giờ Hoa Sơn không phải là một môn phái lụi bại nữa. Tên tuổi của Hoa Sơn sẽ sớm vang danh thiên hạ."

Chiêu Bình nhìn thẳng vào Chiêu Kiệt.

"...Nếu con nói thế thì cũng có thể là như vậy." Ông ta không hề phủ nhận hay coi thường lời nói của nhi tử.

"Nhưng đó là việc của Hoa Sơn. Còn Tứ Hải Thương Hội, gia môn của chúng ta mới là nơi cần đến sức mạnh của con."

"..."

"Kiệt nhi."

Chiêu Bình thở dài.

"Ta là phụ thân của con. Làm sao ta có thể an lòng khi để con sống ở nơi khác chứ?"

"...Phụ thân."

Chiêu Kiệt cắn chặt môi. Cuối cùng thì mục đích của họ trong cuộc hội thoại này cũng giống như hai đường thẳng song song. Và hắn cũng đã nhận thức rõ ràng sai lầm của bản thân mình.

"Xin phụ thân hãy chỉ con cách đến Vân Nam."

"Cuối cùng con vẫn...!"

"Sau khi xong việc, con sẽ tiếp tục nói chuyện này với người."

Chiêu Bình nhìn Chiêu Kiệt bằng ánh mắt khác lạ.

Chiêu Kiệt thẳng thắn đón nhận ánh mắt đó rồi cất lời. "Đây là việc mà con nhất định phải thực hiện với tư cách là một nam tử hán, một đệ tử của Hoa Sơn. Nếu không thể hoàn thành việc này thì con cũng không thể làm được bất kỳ việc nào khác. Xin phụ thân hãy cho phép con có thể tự làm theo ý mình thêm một lần nữa."

"Hừm."

Chiêu Bình thở ra một tiếng nặng nề.

"Con biết đường đến Vân Nam nguy hiểm đến mức nào mà vẫn muốn tới đó sao?"

"Vâng. Con đã quyết tâm rồi ạ."

"Ta biết ý của con là gì. Nhưng ta cũng không biết làm thế nào để có thể an toàn đi đến Vân Nam cả." Chiêu Kiệt lặng lẽ nhìn Chiêu Bình rồi mở lời. "Con biết trà Phổ Nhĩ của Vân Nam Sơn đang được giao thương ở Thành Đô."

"..."

"Thương hội của gia môn chúng ta cũng bán trà Phổ Nhĩ. Nếu như không có con đường giao thương thì việc này không thể thực hiện được. Dù cho Nam Man Dã Thú Cung có ngăn chặn nhưng chúng ta vẫn đang tìm được một nguồn cung với một số lượng vừa đủ. Đúng không ạ?"

"Hừm."

Chiêu Bình thở dài.

Theo như ông ta biết thì Chiêu Kiệt chỉ vừa mới đến đây hôm nay. Và hắn mới chỉ tìm kiếm thông tin ở Thành Đô trong một thời gian rất ngắn. Vậy mà hắn đã nắm rõ việc trà Phổ Nhĩ đang được bán và nghĩ đến chuyện này ngay lập tức.

'Quả là có thiên phú giao thương.'

Vậy mà Chiêu Kiệt lại chìm đắm vào việc luyện kiếm giống như một đứa trẻ ham chơi. Chiêu Bình hoàn toàn không thể hiểu được. "Con muốn ta nói gì?"

"Con đường giao thương với Vân Nam ạ."

Ánh mắt Chiêu Kiệt rực sáng.

"Dù là buôn lậu, hay được Dã Thú Cung cho phép, dù quy mô lớn hay nhỏ, chắc chắn phải phải có con đường giao thương với Vân Nam. Xin phụ thân hãy cho con đi cùng. Dẫu có phải làm phu dịch con cũng rất sẵn lòng."

"Không được."

Chủ nhân của lời phản đối đó không phải Chiêu Bình. Mà là mẫu thân của hắn, Hoa Liên Phi, người nãy giờ vẫn yên lặng ngồi lắng nghe cuộc hội thoại của hai người họ.

"Mẫu thân."

"Vân Nam là một nơi rất nguy hiểm. Và lý do con nhất định phải giấu diếm, thay đổi thân phận của mình khi tới Vân Nam là để thực hiện một việc nguy hiểm hơn ở nơi đó sao?"

Chiêu Kiệt gật đầu không đáp.

Hắn không thể lừa dối các đấng sinh thành sau năm năm gặp lại họ.

"Con nghĩ chúng ta sẽ đưa con tới nơi đó để rồi đi nhặt xác của con về à. Không được. Tuyệt đối không được."

"Mẫu thân."

Chiêu Kiệt nói một cách khí thế.

"Chẳng phải người luôn nói với con rằng nếu muốn dẫn dắt thương đoàn thì con phải sẵn sàng đối mặt với nguy hiểm sao."

"..."

"Làm sao con có thể trở thành một thương nhân giỏi nếu không dám đến Vân Nam chứ? Xin hai người hãy cho con đi đi mà."

"Cái tên tiểu tử này, con có muốn trở thành thương nhân đâu!"

Đúng lúc đó, Chiêu Bình nói bằng một giọng gượng ép.

"Con nhất định phải đi tới đó à?"

"Vâng."

"Nếu ta không cho phép con thì sao?"

"Nếu vậy thì..."

Ánh mắt Chiêu Kiệt tràn ngập sự kiên quyết.

"Con sẽ mặc bộ võ phục được thêu hoa mai này, và đi đến Vân Nam, dù có phải đi bộ đi chăng nữa."

"Cái tên tiểu tử này!"

Chiêu Bình không thể kiềm chế được cơn giận, đứng bật dậy.

Ông nhìn con trai mình bằng một ánh mắt khủng khiếp. Thế nhưng, Chiêu Kiệt lại chỉ dùng ánh mắt trầm lặng đón nhận ánh mắt của phụ thân.

Sau một thời gian đấu mắt, Chiêu Bình đành từ bỏ quay lại chỗ ngồi.

'Con trưởng thành thật rồi.'

Đó không phải là làm nũng.

Kinh nghiệm của một thương nhân đã thực hiện hàng nghìn, hàng vạn giao dịch đã cho ông ta biết. Đó không phải là làm nũng, cũng không phải là sự khách khí. Đó là ý chí cực kỳ quyết tâm của một nam tử hán.

Chiêu Bình cắn chặt môi khi biết nếu ông cứ cương quyết và cầm chân Chiêu Kiệt thì có khi ông ta sẽ thực sự đánh mất nhi tử của chính mình.

"Vậy quyết thế này đi."

"...Dạ?"

"Bây giờ con phải đến Vân Nam để xử lý việc của Hoa Sơn phải không?"

"Vâng."

"Vậy là các môn đồ Hoa Sơn cũng sẽ hành động cùng con?"

"Đúng... rồi ạ?"

Giọng Chiêu Kiệt dần nặng nề hơn.

Ơ...

Chẳng lẽ đi như vậy không được à?

"Vậy là các môn hạ Hoa Sơn cùng con tới đây cũng sẽ đi đến Vân Nam đúng không?"

"Ơ... ờm, ơ..."

Chiêu Bình không đợi Chiêu Kiệt trả lời.

"Vậy thì ta sẽ đến gặp họ. Ta phải chắc chắn rằng đó là những người ta có thể tin tưởng và giao phó con cho họ. Đây là sự nhượng bộ cuối cùng của ta. Con nghĩ sao?"

"A..."

Chiêu Kiệt thẫn thờ.

Lời nói của Chiêu Bình xoay mòng mòng trong đầu Chiêu Kiệt, đồng tử của hắn run rẩy, hắn thấp thỏm mở miệng. "Trừ...."

"Trừ?"

"Trừ một người được không ạ?"

"..."

Chiêu Bình nhìn con trai của mình bằng một ánh mắt khó hiểu.

***

"Vậy nên ta mới mời các vị đến đây."

Bạch Thiên tạo thế bao quyền một cách nặng nề.

"Tại hạ thật thất lễ vì đã đến chào hỏi ngài chậm trễ. Tại hạ là Bạch Thiên, đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn. Mong ngài rộng lượng thông cảm cho thiếu sót của tại hạ khi bất ngờ đến thăm gia môn của sư điệt mà không báo trước."

"Thiếu hiệp cứ coi nơi này như nhà của mình mà thoải mái nghỉ ngơi. Nếu đã là sư thúc của Kiệt nhi thì thiếu hiệp cũng giống như người thân trong gia đình của ta vậy."

"Đa tạ ngài đã tiếp đãi."

Bạch Thiên mỉm cười. Rồi nói tiếp.

"Tại hạ cũng cảm thấy rất xấu hổ khi phải thú thực chuyện này với ngài."

"Không biết đó là chuyện gì?"

Bạch Thiên nghiêm túc nhìn Chiêu Kiệt.

"Thực ra Hoa Sơn không hề biết giao ước giữa sư điệt Chiêu Kiệt và thương đoàn chủ. Nếu như Hoa Sơn biết chuyện này, thì chắc chắn chưởng môn nhân sẽ đưa Chiêu Kiệt về ngay lập tức. Mong ngài không cho rằng Hoa Sơn là một nơi không có lễ nghĩa."

"À, không sao. Đó là do khuyển tử mà."

"Cảm ơn vì ngài đã hiểu."

Chiêu Bình cảm thán khi quan sát cách cư xử của Bạch Thiên.

'Đúng là kỳ tài trong thiên hạ.'

Hình ảnh Bạch Thiên mặc bộ võ phục màu trắng hiên ngang đến mức nam nhân nhìn thấy cũng phải thốt lên kinh ngạc. Thậm chí hắn còn có lễ nghĩa và phẩm cách nữa, làm sao mà họ có thể không thốt lên kinh ngạc được cơ chứ?

Ngay cả những người đứng bên cạnh Bạch Thiên cũng vậy.

Mặc dù người ngồi bên phải không nổi bật lắm, nhưng chỉ nhìn qua thôi Chiêu Bình cũng biết được ánh mắt của hắn rất điềm tĩnh và sâu sắc.

Và nữ nhân ngồi phía bên trái là một nữ tử xinh đẹp đến mức cả đời Chiêu Bình cũng chưa bao giờ được gặp một người đẹp như thế. Từng cử chỉ của cô toát ra sự lễ độ và nhẹ nhàng.

'Không ngờ Hoa Sơn lại có nhiều kỳ tài như vậy.'

Bây giờ thì ông ta đã hơi hiểu tại sao Chiêu Kiệt lại yêu thích Hoa Sơn như vậy rồi.

Tuy nhiên...

'Sao lại thế nhỉ?'

Bên cạnh.

Đúng. Ở bên cạnh.

Người cuối cùng trong số các đệ tử của Hoa Sơn có hơi... Đúng vậy, có hơi kỳ lạ.

Từ sau khi tới đây, đứa trẻ ấy không hề rời mắt khỏi vò rượu trước mặt. Hắn nhìn vò rượu chằm chằm tới mức tưởng như hắn có thể uống rượu bằng mắt.

"...Nhưng vị thiếu hiệp đó..."

"A."

Bạch Thiên xua tay.

"Xin ngài đừng để ý tới hắn."

"Ơ, sao lại không để..."

"Không sao đâu ạ. Hắn vốn như vậy mà. Do hắn đang uống rượu thì bị ngắt giữa chừng nên tâm trạng của hắn không được tốt lắm."

Hửm?

Đang uống rượu... Hể?

Đạo sĩ á?

Thanh Minh liếm môi rồi lại nhìn vò rượu.

"Bởi vậy ta mới nói ta không đi rồi..."

"Con ngồi yên đó đi."

Lưu Lê Tuyết chọc vào eo của Thanh Minh trong lúc Bạch Thiên nhắc nhở hắn. Thanh Minh liếm môi như thể hắn vẫn còn tiếc nuối lắm rồi ngậm miệng.

"Hừm."

Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ ấy, Chiêu Bình cũng đã biết được người Chiêu Kiệt bảo trừ ra là ai rồi.

'Cũng đúng. Đâu phải ai cũng là kỳ tài.'

Nhưng tại sao Hoa Sơn lại cho đứa trẻ ấy đi cùng những kỳ tài này chứ? Đúng là kỳ lạ thật.

"Ngài gọi tại hạ tới đây là vì việc đi tới Vân Nam đúng không ạ?"

"Đúng vậy."

Chiêu Bình thở dài.

"Ta thực sự rất bối rối khi khuyển tử năm năm mới trở về lại cương quyết đi đến Vân Nam."

Bạch Thiên liếc nhìn Chiêu Kiệt. Chiêu Kiệt giật mình cúi đầu.

'Nhìn kìa?'

Chiêu Kiệt, người vẫn luôn ngẩng đầu ngạo nghễ kể cả khi hứng chịu cơn thịnh nộ của người khác, lại đang cụp mắt trước ánh nhìn của Bạch Thiên. Điều đó cho thấy Chiêu Kiệt tôn trọng Bạch Thiên đến mức nào.

"Vậy tại hạ có thể giúp được gì cho ngài ạ?"

"Thực ra còn hơn cả giúp... Ta muốn chắc chắn rằng ta có thể tin tưởng các vị khi đưa khuyển tử tới vùng đất Vân Nam nguy hiểm."

"Đúng là nên như vậy."

Bạch Thiên bất giác nhắm mắt.

"Sẽ không có chuyện đó đâu ạ."

"...Hả?"

Bạch Thiên cương quyết nói.

"Không có phụ mẫu nào muốn cho con của mình đi tới nơi nguy hiểm. Tại hạ sẽ không đưa Chiêu Kiệt đi. Vì vậy nên, tại hạ hy vọng thương đoàn chủ có thể cho tại hạ biết đường đi tới Vân..."

"Con sẽ đi, sư thúc!"

Chiêu Kiệt đứng phắt dậy.

"Con sẽ không để mọi người đi mà không có con đâu! Dù có bị gãy chân thì con cũng sẽ bò đi! Xin người đừng bỏ con ở lại mà!"

"Ngồi xuống."

"Sư thúc!"

"Ta bảo con ngồi xuống."

Chiêu Kiệt ấm ức cắn chặt môi ngồi xuống.

Trong lúc đó, Thanh Minh lén lút rút lại cánh tay vừa vươn ra về phía vò rượu.

'Hể, cãi nhau thêm một lúc nữa đi chứ.'

Như vậy thì hắn mới có thể uống thêm một hớp nữa.

"Sư thúc. Chưởng môn nhân đã dặn con phải đi tới Vân Nam và hoàn thành việc này. Vậy nên sư thúc cũng không thể ngăn cản con được đâu."

"Con thật sự nghĩ như vậy à?"

"...Dạ?"

"Nếu chưởng môn nhân biết chuyện này thì liệu ngài ấy có để con tới Vân Nam nữa không."

"Chuyện đó..."

Bạch Thiên nói bằng một giọng cương quyết.

"Sư môn quan trọng. Nhưng gia môn cũng quan trọng. Có đạo nào dạy con làm trái ý phụ mẫu không?"

"...Sư thúc."

"Con phải ở lại đây..."

"Mấy cái đạo chết dẫm." Đúng lúc đó.

Thanh Minh, người vẫn luôn chú tâm đến vò rượu từ nãy tới giờ thờ ơ nói.

"Được tự làm theo ý mình mới là đạo!"

"..."

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh như thể hắn đang tức đến nổ não.

"Ngồi yên đi!"

"Không. Không phải như vậy đâu, sư thúc!"

"...Cái gì không phải?"

"Liệu bỏ sư huynh ở lại thì đường đến Vân Nam của chúng ta có dễ dàng hơn không? Vậy thì chúng ta chịu khổ hơn một chút cũng được mà." Gương mặt Bạch Thiên cứng ngắc.

"Đây là việc của gia môn Chiêu Kiệt."

"Nhưng đây cũng là việc của sư môn chúng ta."

Thanh Minh nói bằng một giọng nghiêm túc, không có một chút bắng nhắng nào giống như hắn thường ngày. Bạch Thiên cũng đối đầu với hắn bằng một gương mặt nghiêm túc.

"Sư thúc không phải là người quyết định giữa gia môn và sư môn, nơi nào quan trọng hơn ở đây. Người quyết định chuyện đó là Chiêu Kiệt sư huynh kia kìa."

"Nhưng..."

"Dù sư thúc có là người có vị thế cao nhất đối với sư huynh thì sư thúc cũng không thể cưỡng ép huynh ấy được. Bởi vì việc này phụ thuộc vào tấm lòng của huynh ấy. Đúng đó, là tình cảm của huynh ấy."

Câu nói đó khiến Bạch Thiên cảm thấy choáng váng.

Thấy Bạch Thiên cứng miệng, Thanh Minh quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

"Sư huynh muốn thế nào?"

"...Ta có thể được tự quyết định sao?"

"Chuyện đương nhiên mà?"

"Nhưng nếu muốn đi tới Vân Nam thì chúng ta phải cần tới sự giúp đỡ của gia môn..."

"Trời ạ."

Thanh Minh hét lên cắt ngang lời Chiêu Kiệt.

Rồi hắn không ngần ngại quay lại với lấy vò rượu.

Tiếng tu rượu òng ọc vang lên.

"Khà!"

Thanh Minh lấy tay áo lau miệng rồi bật cười.

"Sao huynh phải lo lắng thế. Ta là ai kia chứ! Đằng nào ta chẳng đập vỡ đầu cái lũ Dã Thú Cung đó. Vậy nên huynh đừng bận tâm nữa, cứ làm những gì huynh muốn đi!"

Thanh Minh gập tay lộ ra cơ bắp cuồn cuộn.

Chiêu Kiệt bật cười trước bộ dạng đó của hắn.

'Không hiểu sao cứ nhìn thấy bộ dạng đó của hắn là mình lại cảm thấy thoải mái.' Chiêu Kiệt nói với một nét mặt rạng rỡ.

"Con..." Đúng lúc ấy.

Cốc cốc cốc.

Một giọng nói vang lên cùng tiếng gõ cửa.

"Bẩm gia chủ."

"...Có chuyện gì?"

"Có, có khách đến ạ."

Vào giữa đêm như thế này á?

Gương mặt Chiêu Bình bỗng trở nên đông cứng.

Nơi này là Tứ Hải Thương Hội.

Trong toàn thiên hạ thì không biết thế nào, nhưng vị thế của thương hội tại nơi này có thể ví như trời cao.

Việc gõ cửa một thương hội vào ban đêm là vô cùng vô lễ. Tại Thành Đô này, chỉ có hai loại người vô lễ như vậy mà thôi.

Một là những kẻ tìm đến ngay cả khi biết rõ là thất lễ do có những giao dịch quá cấp bách. Loại còn lại thì...

'Những kẻ thậm chí không hề nghĩ đến việc có lễ nghĩa với thương hội.'

Những kẻ thuộc loại một có thể là bất kỳ ai. Nhưng những kẻ thuộc loại hai tại Tứ Xuyên này chỉ có một mà thôi.

"Ai kia ạ?"

"Chuyện đó..."

Chiêu Bình có thể lờ mờ đoán được kẻ đến viếng thăm kia là ai thông qua giọng điệu của hạ nhân trong nhà.

Ngay lúc ấy.

Đột nhiên bên ngoài xuất hiện các âm thanh ồn ào.

"Các hạ không được vào đây đâu ạ."

"Vui lòng đợi ở đây. Các hạ không được phép tùy tiện đi lối ấy!" Khuôn mặt của Chiêu Bình dần trở nên cứng đờ.

Có vẻ như những suy đoán của hắn đã đúng.

'Sao lại đúng vào lúc này kia chứ.'

Ngay khi cảm nhận được mọi việc chuẩn bị rối tung lên, hắn ngay lập tức rời khỏi vị trí của mình.

"Đưa những người bên ngoài đến phòng khách đợi ta."

"Vâng!"

Chiêu Bình nhanh chóng đi bộ ra mở cửa.

Quả nhiên, cảnh tượng một số hạ nhân đang tập trung đông đúc đập vào mắt hắn ta. Bên cạnh đó là một vài người đang cố đẩy lui hạ nhân của hắn để đi vào bên trong.

Tất cả có 3 người.

Họ trông còn khá trẻ và đang đi bộ thong dong xuyên qua đám hạ nhân đông đúc.

Võ phục màu xanh.

Và những đôi bàn tay xám xịt.

Chỉ với hai đặc điểm đấy thôi, không khó để nhận ra bọn họ là những kẻ chuyên dùng phi đao, ám khí trên giang hồ.

"Lui vào đi!"

"Vâng, thưa gia chủ!"

Phải khi đó, tất cả hạ nhân mới lui sang hai bên để mở đường. Khuôn mặt của ba người đó cũng dần rõ ràng hơn.

"Rất hân hạnh được diện kiến chủ nhân Tứ Hải Thương Hội."

Kẻ dẫn đầu tạo thế bao quyền, Chiêu Bình cũng tạo thế bao quyền đáp trả. Chiêu Bình trở nên cực kỳ hoảng hốt ngay khi nhìn thấy khuôn mặt kẻ đó.

"Các hạ chẳng phải là Đương/Đường (các bạn chú ý note của admin cuối chap nhé) thiếu hiệp hay sao?"

Kẻ dẫn đầu chính là Đương/Đường Trản. Hắn là một trong các tiểu công tử của Đương/Đường gia Tứ Xuyên.

'Đương/Đường Trản. Đệ ngũ công tử của gia chủ Đương/Đường Gia Tứ Xuyên.' Nếu như là đệ ngũ công tử của gia chủ ở một môn phái khác thì kẻ đó không khác gì một bàng hệ không có chút quyền lực nào.

Nhưng Đương/Đường Gia Tứ Xuyên thì khác. Nơi huyết thống quyết định mọi thứ và việc thừa kế hoàn toàn dựa trên dòng máu thì việc dù là đệ ngũ công tử của gia chủ Đương/Đường Gia thì cũng chẳng khác nào trung tâm quyền lực cả.

Mặc dù hắn vẫn còn trẻ nên chưa thể đảm nhận các vị trí quan trọng. Nhưng chỉ qua chục năm nữa thôi, khả năng rất cao là hắn sẽ trở thành nòng cốt của Đương/Đường Gia.

Một kẻ như vậy đã xông vào Tứ Hải Thương Hội vào đêm hôm khuya khoắt.

Khuôn mặt Chiêu Bình tối sầm lại.

'Có vẻ như hắn đến đây và mang theo chuyện chẳng tốt lành gì.'

Chiêu Bình nhanh chóng tiếp lời khi không nhận được câu trả lời của những người đối diện.

"Thật là vinh hạnh cho ta khi có thể diện kiến các anh tài của Đương/Đường gia. Nhưng thực lòng mà nói, ta đang rất lo lắng vì sợ rằng không thể tiếp đón các vị chu đáo được khi các vị đến mà không báo trước một câu như thế này."

Đó là những lời trách móc của Chiêu Bình trước cuộc viếng thăm khuya khoắt này.

Nhưng rồi, Đương/Đường Trản chỉ nở một nụ cười rạng rỡ đáp trả.

"Bọn ta đã phải vô lễ như thế này chẳng qua là vì lòng hiếu thắng trong tâm không thể lắng xuống. Mong thương hội chủ đừng oán trách bọn ta."

"...Thiếu hiệp vừa nói đến lòng hiếu thắng ư?"

"Đúng vậy."

Đương/Đường Trản hướng ánh mắt về phía sau Chiêu Bình. Chiêu Bình nhanh chóng nhận ra hắn đang nhìn chăm chăm vào điện các rồi vội vàng cất lời.

"Trước tiên xin mời các vị vào trong dùng với ta chén trà..."

"Ta nghe nói rằng nhị công tử của bổn gia đã trở về sau quá trình tu luyện tại một nơi xa xôi."

Chiêu Bình cắn chặt môi sau sự vô lễ của Đương/Đường Trản.

'Tin tức đó đã lan đến tai Đương/Đường Gia rồi ư?' Chiêu Kiệt mới quay về chưa quá nửa ngày nữa.

Cho dù nơi này có là Thành Đô đi chăng nữa thì tin tức cũng quá nhanh rồi. Điều đó cho thấy Đương/Đường Gia đang kiểm soát toàn bộ Thành Đô như thế nào.

"Không phải vậy sao?"

Chiêu Bình nhăn mặt trước lời nói có phần đâm chọt của Đương/Đường Trản.

"Đúng vậy. Khuyển tử kém cỏi của ta vừa mới quay trở về nhà."

Chiêu Bình không nói gì thêm, hắn chỉ yên lặng chờ đợi câu hỏi tiếp theo của

Đương/Đường Trản. Hắn cần phải nắm bắt được ý đồ của bọn chúng khi tìm đến đây.

"Haha. Chiêu Kiệt - Nhị công tử của Tứ Hải Thương Hội cũng là một nhân tài mà Đương/Đường Gia chúng ta muốn chiêu mộ. Vì vậy mà khi thương hội gửi công tử đi nơi khác, gia chủ bọn ta đã cảm thấy rất đau lòng." Chiêu Bình giật nảy mình khi từ "gia chủ" được thốt ra.

'Không ổn tý nào.'

Bọn hắn nói đến gia chủ. Chuyện này có nghĩa là lý do bọn hắn tìm đến đây lần này không phải chỉ đơn thuần là những việc được phát sinh bởi bọn chúng.

Mặc dù không nói thẳng ra, nhưng đã như thế này tức là việc bọn hắn tìm đến đây chính là đại diện cho Đương/Đường Gia.

"Bọn ta đến đây vì muốn xác nhận một chuyện."

"Thiếu hiệp nói là xác nhận ư?"

"Đúng vậy."

Đương Trản mỉm cười.

"Ta nghe nói rằng Chiêu Kiệt công tử đã gia nhập vào Hoa Sơn. Chuyện đó có đúng không?"

"...Đúng vậy."

"Chiêu Kiệt công tử đã từ chối gia nhập Đương/Đường Gia học võ công để gia nhập Hoa Sơn. Rốt cuộc công tử đã có được những gì từ một nơi xa xôi đó? Bọn ta phải biết được chuyện đó thì mới bớt đau lòng được."

"..."

Chiêu Bình cắn nhẹ môi.

'Mình biết chuyện này rồi sẽ đến thôi. Nhưng không ngờ nó lại nhanh đến vậy...'

Đa phần tất cả các nhi tử của các thế lực tại Thành Đô này đều phải gia nhập Đương/Đường Gia để học võ công.

Đương nhiên, họ sẽ chẳng dạy cho những người đó kỹ thuật hạ độc hay ám khí cốt lõi.

Bởi vì chỉ có những kẻ trực hệ Đương/Đường gia thì mới có thể học bí kíp của Đương/Đường Gia. Thậm chí vì lo ngại bí kíp bị rò rỉ ra bên ngoài, các ái nữ Đương/Đường gia cũng không được phép học các loại bí kíp này.

Chỉ có nam nhân Đương/Đường gia mới được phép học kỹ thuật ám khí của Đương/Đường Gia mà thôi.

Nói cách khác, các nhi tử của các thế lực gia nhập Đương/Đường Gia chỉ được học mấy thứ linh tinh trong nhiều năm.

Thông qua những hành động vô lý đó, Đương/Đường Gia đã khiến tất cả nhi tử của các thế lực trong thành không thể chuyên tâm vào học võ công chuẩn chỉnh. Từ đó khiến cho những kẻ đó phải dựa dẫm vào Đương/Đường Gia và tạo cho họ cảm giác rằng bản thân là bàng hệ của Đương/Đường Gia.

Quá trình đó đã lặp đi lặp lại hơn một trăm năm nay và nhờ vậy, Đương/Đường Gia đang hoàn toàn kiểm soát tất cả các thế gia trong thành.

Chiêu Kiệt đã từ chối tham gia vào quá trình đấy.

"Tại sao ta lại phải trở thành một con bù nhìn kia chứ?"

Chiêu Bình cũng đã ngầm đồng ý với ý kiến đó. Hắn muốn ngăn cản nhi tử của mình trở thành một con rối trong Đương/Đường Gia.

Nhưng nếu như hắn dám gửi nhi tử đến một môn phái khác bên ngoài Tứ Xuyên, hắn sẽ phải chịu sự phẫn nộ của Đương/Đường Gia.

Và rồi sau khi đắn đo, hắn đã chọn Hoa Sơn.

Đó là một môn phái đã suy yếu và không thể trở thành mối đe dọa đối với

Đương/Đường Gia. Hơn nữa trong quá khứ bọn họ cũng đã từng có danh tiếng, vì vậy mà chỉ cần bản thân làm tốt, rất có thể nhi tử của hắn sẽ nâng cao được năng lực của bản thân. Điều quan trọng là nơi ấy cách rất xa Tứ Xuyên.

Hoa Sơn là một nơi rất hợp với Chiêu Kiệt.

"Như các vị đã biết rồi đấy, khuyển tử đã bái nhập Hoa Sơn phái. Hoa Sơn là một môn phái đã suy tàn cả trên danh nghĩa lẫn thực tế. Ta gửi khuyển tử đến đó cũng chỉ bởi vì nó thích kiếm mà thôi."

"Haha, ta biết. Ta biết chứ. Nhưng..."

Ánh mắt Đương/Đường Trản dần trở nên lạnh lẽo.

"Câu nói Hoa Sơn suy tàn có phần không đúng rồi. Hiện tại danh tiếng của Hoa Sơn đang làm rung chuyển cả Tứ Hải rồi đấy?"

"...Hả? Chuyện đó là sao chứ...?"

"Còn sao gì nữa. Thương Hội chủ là thương nhân mà việc nắm bắt tin tức sao lại chậm như vậy nhỉ? Bây giờ danh tiếng Hoa Sơn Phái đã vang danh khắp Trung Nguyên rồi. Trong đó đệ tử đời ba Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, đệ tử đời hai Bạch Thiên, Lưu Lê Tuyết là những cái tên không ai là không biết đến cả."

Đôi mắt Chiêu Bình run lên.

Chắc chắn là bọn chúng đang nói quá lên mà thôi. Bởi vì bọn chúng đến đây để uy hiếp hắn ta kia mà.

Nhưng mà, những cái tên mà Đương/Đường Trản nhắc đến lại hoàn toàn trùng khớp với những người đến đây cùng với nhi tử của hắn?

'Cho dù là Đương/Đường Gia đi chăng nữa thì việc nắm rõ thân thế của những kẻ vừa mới đến đây trong thời gian ngắn là không thể nào.'

Nếu vậy thì việc cái tên Chiêu Kiệt đang vang danh khắp giang hồ có vẻ như là sự thật.

"Đặc biệt là..."

Đôi mắt của Đương/Đường Trản ánh lên sự hứng thú xen lẫn cảnh giác.

"Ta nghe nói người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú Hoa Sơn Thần Long cũng đã đến nơi này. Mặc dù ta không thể so sánh với người mang danh tiếng như vậy, nhưng ta sao có thể không đến thăm khi trong thành xuất hiện một thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú được chứ?"

Hả?

Hoa Sơn Thần Long.

'Cái tên nghe thật vĩ đại.'

Chiêu Bình hiểu rằng, những người có cái tên vĩ đại như vậy đều là những cao thủ mạnh mẽ và dường như hắn đã biết người đó là ai rồi. Trong số những người đến đây cùng nhi tử của hắn, có một người rất hợp với cái tên đó.

"Là Bạch Thiên thiếu hiệp đúng chứ?"

"Hahahaha."

Đương/Đường Trản cười một cách hoang đường.

"Thương hội chủ? Ông định cứ như thế này mãi sao?"

"Thiếu hiệp nói vậy ý là gì chứ?"

"Không biết là ông chỉ đi loanh quanh Vân Nam và Tứ Xuyên nên mới không có được các thông tin trên giang hồ, hay là thương hội chủ đang cố tình lừa dối ta đây?"

"Lừa dối ư? Lý nào lại như vậy?"

Đương/Đường Trản nhìn chằm chằm vào mắt của Chiêu Bình, sau đó hắn gật đầu nhẹ một cái. Không thể tìm thấy bất cứ dấu hiệu lừa lọc nào trên gương mặt của Đương/Đường Trản.

"Được rồi. Dù sao chuyện đó cũng không phải chuyện quan trọng lúc này." Đương/Đường Trản vội vàng ngắt lời.

"Ta muốn gặp gỡ các đệ tử Hoa Sơn đã đến Thành Đô này trên tư cách là một người của Đương/Đường Gia. Không biết ông có thể gọi các vị đó ra đây được không? Đương nhiên là bao gồm của nhi tử của thương hội chủ nữa." Ánh mắt của Chiều Bình hướng về phía sau.

'Phải làm thế nào đây?'

Tứ Xuyên, đặc biệt là Thành Đô, một khi đã đặt chân đến nơi này thì không thể xem thường yêu cầu của Đương/Đường Gia được.

Nhưng các vị đạo trưởng Hoa Sơn lúc này là trưởng bối tại sư môn của Chiêu Kiệt và là khách của thương hội. Việc đưa các vị khách quý đến rước mặt Đương/Đường Gia đang nhe nanh mài vuốt là một việc không nên chút nào.

Họ sẽ nể mặt của thương hội chủ để không đụng đến Chiêu Kiệt. Nhưng những người khác không biết sẽ như thế nào đây.

Chiêu Bình là người hiểu rất rõ Đương/Đường Gia Tứ Xuyên đáng sợ và hung bạo như thế nào. Vì vậy mà hắn không thể không đắn đo trong tình huống này.

"Ta hiểu thiếu hiệp muốn gì. Nhưng hôm nay thời gian đã quá muộn và các vị khách của thương hội đều đã đi ngủ. Không biết ngày mai thiếu hiệp có thể quay lại được không?"

"Haha. Chưa gì đã ngủ rồi ư? Đệ tử Hoa Sơn có vẻ lười biếng quá nhỉ?"

"Họ đã đi một quãng đường dài để đến đây nên là..."

"Thương Hội Chủ."

Đương/Đường Trản đột nhiên hạ giọng.

"Đây là việc của Đương/Đường Gia. Thương Hội Chủ bây giờ đang cản trở công chuyện của Đương/Đường Gia đấy ư?"

"Ta sao dám kia chứ?"

Khuôn mắt của Chiêu Bình đã biến thành màu đất.

Tại Thành Đô, bất kì ai biết được hậu quả của việc chống đối lại Đương/Đường Gia là gì đều sẽ phản ứng giống như Chiêu Bình mà thôi.

Đương/Đường Trản cười gian xảo.

"Thật sự xin lỗi. Ta không có ý đe dọa Thương Hội Chủ đâu."

"Không, không đâu."

Đương/Đường Trản liếc về phía sau Chiêu Bình rồi tiếp tục lên tiếng.

"Đệ tử Hoa Sơn Phái thật không có lòng tự trọng. Rõ ràng các vị đã nghe thấy những gì ta nói nhưng vẫn cố tình trốn phía sau Tứ Hải Thương Hội như thế này sao?"

Ngay lúc ấy.

"Này! Nhịn! Chúng ta phải nhịn!"

"Nơi này là Tứ Xuyên đấy! Cái tên tiêu tử này! Chưởng môn nhân đã dặn chúng ta là không được gây chuyện rồi kia mà?"

"Aaaaaaa! Tóm lấy tên tiểu tử đó!! Nhanh lên!!!"

Ơ.

Đột nhiên bên trong phát ra những tiếng hét ấm ĩ. Và ngay lập lức.

Kwang!

Cùng với âm thanh mạnh mẽ, cánh cửa cứ thể bay lên trời.

Bịch!

Nhìn thấy cánh cửa rơi ngay bên cạnh mình, Đương/Đường Trản chớp mắt ngẩng đầu lên nhìn.

Ực ực ực ực ực.

Một thiếu niên nhỏ tuổi 1 tay cầm chai rượu, tay còn lại thì đang lau miệng.

'Say rồi ư?'

Cái vẻ mặt đó đúng là vẻ mặt của một kẻ đang say rồi?

Đương/Đường Trản nhanh chóng nhận ra hoạ tiết Hoa Mai trên ngực tên say xỉn đó.

Ngay lúc hắn định mở miệng hỏi thì.

"Nhà ngươi là ai mà đêm hôm dám xông vào đây vậy hả?"

"...Cái gì cơ?"

"Muốn chết không?"

"..."

Trong suốt cuộc đời chưa kịp dài của Đương/Đường Trản, đây là câu nói hoang đường nhất mà hắn đã từng được nghe.

***

Sau khi đọc xong chap này và bản thảo các chap tiếp theo, tra cứu, tìm hiểu, thảo luận,... thì bọn mình đi đến kết luận là rất có thể tác giả đã nhầm lẫn từ Hán tự của Đường gia/Đường môn(唐家) một gia tộc chuyên dùng độc và ám khí khá nổi tiếng trong các bộ tiểu thuyết kiếm hiệp, võ hiệp trung hoa thành Đương gia(當家) một chức vị quản lý mọi việc trong gia tộc. Nên bây giờ team dịch phải lựa chọn 2 phương án:

1. Giữ nguyên Đương gia theo tác giả.

2. Thay đổi về thành Đường gia cho phù hợp lịch sử, mạch tiểu thuyết

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com