ZingTruyen.Info

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 97: Còn hơn là bị thủng bụng mà chết.

yaneyy_

Bạch Thương quay sang nhìn một lượt các điện các của Hoa Sơn rồi bắt đầu thở dài.

"Mọi thứ dạo gần đây có gì đó rất khó tả."

Nói một cách chính xác thì đó chính là cảm giác như đang trên mây vậy đó.

Đúng là Hoa Sơn đã thay đổi rất nhiều kể từ khi Thanh Minh đến nơi này. Nhưng sau khi hắn cùng một số đệ tử khác vi hành từ Nam Dương trở về thì bầu không khí nơi đây càng trở nên kỳ lạ hơn.

Bây giờ, ngay cả các trưởng lão cũng đã thể hiện sự phấn khích ra mặt.

"Chắc hẳn hắn đã làm được điều gì đó tuyệt vời lắm."

Đến giờ phút này, các đệ tử đời hai không một ai có thể phủ nhận tài năng của Thanh Minh được nữa. Đã 2 năm trôi qua, có những chuyện cho dù họ không muốn cũng không thể không thừa nhận.

Không chỉ vậy, những gì họ nhận được từ Thanh Minh là không hề ít.

So với thời chỉ ăn cỏ mặc quần áo rách thì giờ đây họ đã được ăn ngon mặc đẹp chẳng thiếu thứ gì.

Cho dù họ có là đạo sĩ đi chăng nữa cũng phải ăn thì mới sống được. Đời sống của bọn họ đã tốt hơn gấp trăm lần so với khi sư môn gặp khó khăn về tiền bạc.

Tuy vậy, đôi khi Bạch Thương vẫn cảm thấy nhớ một Hoa Sơn trầm mặc của trước kia.

Hoa Sơn khi ấy mang lại cho người ta cảm giác thanh tịnh độ lượng thuần khiết rất khó tả.

"Mình có đang suy nghĩ nhiều quá rồi không..."

Rầm.

Nghe thấy tiếng động, Bạch Thương ngửa cổ nhìn lên trời. "Chẳng nhẽ sắp có mưa rào nữa sao? Đột nhiên lại có tiếng sấm..."

Rầm!

Ơ?

Âm thanh nghe rất gần.

Cho dù nơi này là vùng núi cao nên tiếng sấm nghe có vẻ gần hơn nhưng gần thế này cũng quá là kỳ lạ rồi...

Rầmmmmm.

Bạch Thương lập tức quay đầu lại.

Chắc chắn không phải là tiếng sấm...?

Hắn nhanh chóng đi xung quanh để tìm nơi phát ra âm thanh đó. Và rồi

"Chuyện, chuyện gì thế này?"

Xung quanh điện các của chưởng môn nhân bụi bay mù mịt tứ phía.

"Chuyện, chuyện này...?"

Rầmmmmmm.

Tiếng sấm lại vang lên một lần nữa. Tất cả các điện các xung quanh cũng bắt đầu rung chuyển.

Ơ? Không được đâu.

Nơi đó chẳng phải là điện các của chưởng môn nhân hay sao?

Và rồi.

"Aaaaaaaa!"

"Rốt cuộc chuyện này là thế nào đây?!"

"Làm ơn đấy! Có làm gì cũng vừa vừa phai phải thôi chứ?!" Từ bên trong điện các, Bạch Thiên, các sư điệt, sư muội và cả chưởng môn nhân cùng với các trưởng lão bắt đầu đầu lao ra bên ngoài với tốc độ ánh sáng. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Bạch Thương như mất hồn mất vía.

"...Chuyện này lại là gì nữa đây?"

Nhưng hắn cũng chẳng có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó.

Rầmmmmmm.

Cùng biết âm thanh phát ra như tiếng sấm, điện các ngay trước mặt hắn cuối cùng đã sụp đổ. Ngói đi đằng ngói, cột đi đằng cột.

"Chết tiệt..."

Đây là nơi không được phép sập kia mà...

Là điện các của chưởng môn nhân. Một nơi quan trọng như vậy...

Bạch Thương nhìn vào cảnh tượng sụp đổ trước mắt với đôi mắt ngơ ngác. Hắn vô thức thốt lên. "Môn phái này điên hết cả rồi!" Loạn. Loạn hết cả rồi.

"..."

Lông mày của Huyền Tông không ngừng co giật khi chứng kiến điện các trước mặt đã sụp đổ hoàn toàn. "Chuyện này..." Biết nói gì đây.

"Khụ! Khụ khụ khụ! Khụ khụ!"

Huyền Linh đang ho liên tục bên cạnh. Hắn khoát tay, hai hàng lông mày cau có như sắp dính vào nhau.

"Điện các của tên nào mà lại bị sập bởi mấy thứ như thế này chứ?"

Thần linh ơi!

Bây giờ điện các của ta vừa bị sập đấy. Hôm nay là tận thế hay sao?

"Chậc chậc. Lại phải xây mới rồi."

Tai của Huyền Tông đang nóng dần lên lập tức giật nảy.

Điện các mới?

Ơ... chuyện đó cũng tốt đấy chứ?

Huyền Tông hoang mang, hắn vừa buồn vì điện các của hắn đã sập nhưng hắn cũng vui vì sắp được xây mới.

"À mà không."

Chuyện đó không phải là chuyện quan trọng lúc này. Huyền Tông lắc đầu thở dài.

"Tiểu tử Thanh Minh sao rồi?"

"Nó ở ngay kia mà!"

"Hả? ở đâu kia?"

"Mắt huynh bị lão hóa rồi đấy à? Đằng kia, đằng kia kìa!" Huyền Tông mở to mắt nhìn về hướng Huyền Linh chỉ điểm.

Những mảnh vỡ của điện các đã bị sập động đậy vài lần, Sau đó, một người nào đấy bắt đầu bò ra từ bên trong đống đổ nát.

"Cái quái gì thế này? Tại sao nơi này lại sập được? Là ai? Là tên nào đã gây ra chuyện này?" Là ngươi. Chính là ngươi đó.

Là ngươi đã gây ra tất cả chuyện này đó cái tên tiểu tử này! Thanh Minh bực bội bước ra ngoài. Hắn lè lưỡi khi nhìn thấy đống đổ nát trước mặt.

"Mới xây chưa được bao lâu đã sập rồi! Không thể sai được! Chắc chắn ai đó đã ăn bớt nguyên vật liệu!"

"..."

Huyền Tông thở dài. Hắn không biết nói gì nữa.

"Chưởng môn sư huynh, không phải là Ngũ Khí Triều Nguyên sao?"

"Ta cũng không biết nữa..." Huyền Tông nuốt nước bọt.

"Như thế này có hơi khác một chút so với Ngũ Khí Triều Nguyên mà ta biết. Những người đạt được Ngũ Khí Triều Nguyên khi vận công sẽ xuất hiện 5 vòng tròn ngũ sắc. Nhưng ở đây chúng ta chỉ mới có ngũ sắc mà chưa thấy vòng tròn đâu cả?"

"...Vậy như thế này liệu có thể nói đã đạt được mức độ tương đối giống không?"

"Ta cũng không biết nữa." Huyền Tông cười đắng ngắt.

"Dù sao thì chúng ta cũng có thể khẳng định việc uống Hỗn Nguyên Đan đã có hiệu quả."

Sau đó hắn quay sang nhìn Thanh Minh rồi cười một cách sảng khoái.

Khi vận công, cơ thể bay lên không trung và tỏa ra ánh sáng ngũ sắc. Đó chẳng phải biểu hiện của việc sắp thăng tiên hay sao?

"Vậy thì, chưởng môn nhân."

"Lại có chuyện gì nữa?"

"Tên tiểu tử đó rốt cuộc còn có thể mạnh đến mức nào nữa?"

"..."

Huyền Tông im lặng.

Có thể mạnh hơn đến mức nào ư?

A...

Huyền Tông ngập ngừng, hắn không biết phải trả lời như thế nào.

"Không phải ngay đến cả chưởng môn nhân cũng không biết đấy chứ?"

"Hừm. Lý nào lại vậy được?"

"Vậy tại sao huynh lại không nói gì cả?"

"..."

Trời ơi cái con người này. Chuyện đó làm sao mà ta biết được chứ?

Cả cuộc đời ta còn chưa từng được nghe được thấy lần nào. Kẻ từng đối đầu với trưởng lão Võ Đang nếu được uống thêm tiên dược đương nhiên là sẽ mạnh hơn rồi. Nhưng mạnh đến mức nào thì Huyền Tông làm sao biết được chứ?

Cũng chẳng thể rủ hắn đánh nhau được.

"Sẽ trở nên cực kỳ... cực kỳ, cực kỳ mạnh?"

"..."

"Vậy là... hừm... hahaha. Để giải thích cho đệ hiểu thì có vẻ hơi khó đấy."

"..."

Đừng, đừng có nhìn ta với ánh mắt đó chứ.

Huyền Tông cố tránh ánh mắt của mọi người, còn Huyền Linh chỉ biết thở dài thườn thượt.

"Dù sao mạnh hơn cũng là một việc tốt"

"Đúng vậy. Đương nhiên rồi."

Chuyện đó có thật sự tốt không thì vẫn chưa biết được... Nhưng trước mắt là điện các đã bay theo gió mây rồi đấy.

Khi tất cả mọi người còn đang xôn xao thì Thanh Minh chỉ cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay của hắn.

'Mình đã không nghĩ đến chuyện này...'

Việc hấp thụ nguyên khí trong linh đan đối với Thanh Minh vốn khá hạn chế. Nguyên khí trong cơ thể hắn là nguyên khí thuần khiết đệ nhất thiên hạ. Và cho dù linh đan có được tinh chế bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh với nguyên khí bên trong cơ thể của hắn được. Chính vì vậy mà việc ăn Tuyết Mai Đan trong quá khứ đã không thể đem lại hiệu quả lớn.

Tuy nhiên, Hỗn Nguyên Đan lại khác hoàn toàn.

Nguyên khí bên trong Hỗn Nguyên Đan thực ra cũng không nhiều lắm so với Tử Tiêu Đan. Nhưng nó lại có được sự tinh khiết cao hơn Tử Tiêu Đan gấp vài lần.

Thảo nào mà...

'Thứ này chẳng phải sinh ra là để dành cho mình hay sao?' Đương nhiên, những nguyên khí mà hắn tiếp nhận vào, sẽ có một phần hắn không thể hấp thụ được và phải đào thải. Cũng giống như trước kia khi hắn ăn Tuyết Mai Đan, mặc dù bên trong viên linh đan đó chỉ 1 xíu nguyên khí mà thôi nhưng hắn cũng đã không thể hấp thụ được toàn bộ.

Cũng nhờ vậy mà...

Thanh Minh nắm nhẹ nắm đấm.

Cơ thể hắn tràn đầy sinh lực.

'Vẫn còn một chặng đường dài để đi'

Việc tìm lại sức mạnh của hắn trong quá khứ vẫn còn quá xa vời. Nhưng nhờ có Hỗn Nguyên Đan, dường như khoảng cách đó đã được rút ngắn lại một đoạn.

"Hừmm."

Thanh Minh quay đầu rồi nở một nụ cười mãn nguyện. Các sư huynh của hắn đứng đó với vẻ mặt như sắp chết đến nơi.

"Đồ quái vật!!!"

"Đệ lại mạnh hơn rồi chứ gì?"

"Nhìn kìa, nhìn ánh mắt của nó kìa! Đó mà là ánh mắt của con người sao?"

Các sư huynh sư thúc của hắn đã nhận ra sự thật rằng hắn đã mạnh hơn rất nhiều thông qua khí tức mà hắn tỏa ra.

"Ông trời đúng là không có mắt. Chẳng phải tất cả đều ăn cùng một thứ kia mà?"

Đến mức độ này thì uất ức cũng phải thôi.

Linh đan cũng đâu phải là thứ biết chọn người uống kia chứ? Nhưng rồi ai đã uống linh đan và trở nên mạnh hơn? Ai đã bay lên không trung rồi làm sập cả một điện các? Ông trời chẳng phải quá bất công rồi hay sao? Huyền Linh vội vàng chạy về phía Thanh Minh.

"Con thấy thế nào? Có hiệu quả gì không?"

"Hự, trưởng lão! Cái này đã có hiệu quả thật rồi!"

"...Ừm được rồi. Thật là may quá!" Thanh Minh liếm môi.

'Thứ này hiệu quả hơn những gì hắn nghĩ'

Đối với Thanh Minh lúc này, thứ mà hắn đang thiếu nhất, chính là nội lực. Bởi vì nguồn nguyên khí bên trong cơ thể hắn rất tinh khiết nên hắn đã từng nghĩ rằng ngoài thời gian ra thì chẳng có cách nào khác có thể giúp hắn tăng cường nội lực được cả. Nhưng cuối cùng hắn đã tìm ra được thứ có thể giúp hắn đạt được mong muốn.

'Chính là cái này'

Nếu như ăn thêm, liệu nội lực có theo đó mà tăng lên không?

Thanh Minh chớp mắt một cái rồi nhìn chằm chằm vào Huyền Tông.

Ngay lập tức, Huyền Tông nắm chặt chiếc hộp có chứa Hỗn Nguyên Đan trong tay.

'Không được đâu'

Rõ ràng cái tên quái thú đó đang nhắm đến Hỗn Nguyên Đan. Nhưng thứ này chính là tương lai của Hoa Sơn.

"Tuyệt đối không được!"

Thanh Minh vừa liếm môi vừa tiến về phía Huyền Tông.

"Chưởng môn nhân."

"Hả?"

"Con nghĩ là sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như con dùng thêm một viên nữa."

"Cái, cái này á?"

Huyền Tông giật mình lập tức lùi về phía sau.

"Không được!"

Trước khi Thanh Minh định nói thêm gì đó, Huyền Tông đã vội hét lên.

"Sau này vẫn chưa biết được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu! Hoa Sơn vẫn chưa thể vận hành Y Dược Đường đúng cách! Nếu như có ai đó bị thương, chẳng phải chúng ta còn có Hỗn Nguyên Đan để chữa trị cho người đó hay sao? Ta không thể đưa thêm cho con đâu! Thà rằng con cứ đánh ta rồi cướp cho rồi!"

"Gàoooo."

Thanh Minh hét lên.

Hắn cứ ngỡ rằng Huyền Tông chỉ đang thận trọng mà thôi. Nhưng không ngờ hắn lại có ý định sâu xa như vậy. Tiếc rẻ với cả đệ tử của mình ư? Đúng là ngoài Huyền Tông ra thì chẳng có ai như vậy cả!

Nhưng Huyền Tông đã không biết rằng

Bây giờ hắn đang phạm phải một sai lầm nghiêm trọng.

"A, vậy là, người định để lại vì muốn phòng hờ sợ có người bị thương sao?"

"Đúng, đúng vậy!"

Huyền Tông bắt đầu cảm nhận được 1 luồng khí tức đáng sợ thông qua giọng nói của Thanh Minh. Rõ ràng hắn đã phạm một sai lầm gì đó.

"Chưởng môn nhân."

"Hả?"

"Trước tiên, con thực sự cảm ơn người."

Thanh Minh cúi đầu vuông góc với sàn. Nhưng sự bất an trong Huyền Tông ngày càng lớn sau phản ứng lịch sự quá mức đó.

Thanh Minh ngẩng đầu lên, hắn vừa cười vừa nói.

"Vân Nam chính là một vùng đất nguy hiểm! Và Hỗn Nguyên Đan sẽ giúp ích rất nhiều cho những đệ tử như con khi đến những nơi "cực kỳ nguy hiểm" đó! Con xin nhắc lại một lần nữa. Đó là 1 nơi không thể nguy hiểm hơn! Và không biết trước chuyện gì sẽ xảy ra! Đó là mảnh đất Nam Man Dã Thú Cung chứa đựng vô vàn những thứ khủng khiếp trên thế gian này!"

Chẳng phải nhà ngươi bảo là sẽ đập vỡ hết đầu bọn chúng hay sao?

"Chưởng môn nhân,. Con thì không sao cả! Thanh Minh này vì Hoa Sơn có thể chết mà không từ nan."

"Ừm..."

"Nhưng, mà!!

Thanh Minh xoay đầu.

"Nếu các sư thúc và sư huynh của con đến đó vì bị thương mà chết thì con có chết cũng không thể nhắm mắt được!"

"Hả... hả?"

Hình như có gì đó sai sai.

"Một tình huống nguy hiểm như thế. Nhưng chỉ cần có một viên... À không, ba viên Hỗn Nguyên Đan! À, không không! Chỉ cần có 5 viên Hỗn Nguyên Đan thôi thì!"

"Sao càng ngày càng tăng lên vậy?" Cái đồ cường đạo này!

"Chỉ cần có 5 viên thôi, bọn con nhất định sẽ sống sót và quay trở về. Chỉ cần đúng 5 viên mà thôi!! Haizz... Nhưng có lẽ là không được phải không ạ? Vì Hỗn Nguyên Đan đó là tương lai của Hoa Sơn kia mà..."

"Đúng, đúng là..."

Thanh Minh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên.

"Sư thúc, chẳng phải chưởng môn nhân đã bảo sư thúc là tương lai của Hoa Sơn hay sao?"

"Sao lại kéo ta vào? Cái tên điên này!"

"Chưởng môn nhân đã nói vậy còn gì? Vì môn phái của người, các đệ tử đã phải cược cả tính mạng, cược cả tứ chi. Vậy mà người lại đi tiếc một tí thuốc như thế này saooooo??? Con người hay linh đan quan trọng hơn đây?"

"..."

Ngay lúc ấy.

Bịch.

Một người nào đó đặt tay lên vai của Huyền Tông.

Huyền Tông quay lại. Người đó không ai khác chính là Huyền Linh. Hắn ta đang cười với khuôn mặt hiện rõ ý định từ bỏ.

"...Huynh hãy đưa cho bọn trẻ đi"

"..."

"Vẫn còn hơn là bị thủng bụng mà chết."

"Hừmmm."

Huyền Tông giữ chặt đầu.

"Ta đưa, ta đưa là được cái gì! Cái tên cường đạo này!" Càng ngày Huyền Tông càng trở nên thô lỗ khi đối xử với Thanh Minh.

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt sắc như dao.

Thế nhưng, trước ánh mắt sắc bén đó, Thanh Minh lại chỉ trưng ra biểu cảm giống như một chú cún con vừa được cho ăn phình bụng.

"Ê hê hê."

"..."

"Hề. Hề. Hề hề hề!"

"..."

Huyền Tông đã gia nhập đạo gia mấy chục năm.

Ông chưa bao giờ dao động trong suốt thời gian dẫn dắt Hoa Sơn khi đang trên bờ vực sụp đổ, dù phải đối mặt với rất nhiều khủng hoảng, và phải chịu nhiều nỗi thống khổ, thế nhưng bây giờ, sự điềm tĩnh đó của Huyền Tông đã xuất hiện một vết nứt.

'Nếu có thể đập cho nó một phát vào gáy thì ta cũng không còn mong ước nào hơn.' Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi.

Sao ngài lại làm vậy với Hoa Sơn chứ. Chẳng lẽ con đã gây ra tội tình gì sao!

Thằng nhóc này vừa là họa vừa là phúc. Nó là hồng phúc lớn nhất, nhưng cũng là mối tai ương lớn nhất của Hoa Sơn, sao lại có thể như vậy được kia chứ?

"Khụ. Chưởng môn nhân. Con cảm ơn... Khụ!"

Thanh Minh vỗ vỗ ngực. Vai hắn run bần bật như thể không nhịn được cười.

Trong lòng Huyền Tông càng thêm bực tức khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

'Ta làm vậy không phải vì ta cảm thấy tiếc! Trời ơi tiếc quá đi mất!' Thế này thì có khác gì bị cướp trắng đâu!

Sao nó có thể cướp tất cả những gì tốt nhất đi chứ! Kể cả khi vật đó đang nằm trong tay chưởng môn nhân sao?

"Hừmmmm!"

Huyền Linh tinh ý nhận ra Huyền Tông không thể kiểm soát khí sắc bực bội của mình.

"Chưởng môn nhân."

"Biết rồi!"

Huyền Tông bất ngờ nổi nóng với Huyền Linh, ông nghiến răng rồi nói với Thanh Minh.

"...Đây không phải chuyện dễ dàng."

"Khục khục. Người không cần lo đâu, thưa chưởng môn nhân! Có Hỗn Nguyên Đan rồi, người còn lo gì nữa chứ?"

"..."

Tên tiểu tử này cố tình đấy à?

'Ta chỉ đánh vào gáy nó một cái thôi! Đúng một cái thôi!' Thế nhưng, đó là giấc mơ không thể thực hiện được.

"Khụ."

Huyền Tông nhận ra bản thân mình đã quá kích động bèn vội vã ho lớn một tiếng.

"Thanh Minh."

Nhận thấy giọng nói nghiêm túc của chưởng môn nhân, Thanh Minh cũng ngay lập tức đứng thẳng lại.

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Lúc nào cũng giao cho các con việc khó như vậy, thực lòng, ta cũng cảm thấy không thoải mái chút nào." Thanh Minh nghiêng đầu nhìn Huyền Tông.

"Chưởng môn nhân."

Thanh Minh cười rạng rỡ.

"Không phải tất cả mọi chuyện đều như vậy sao ạ?" Tất cả mọi chuyện đều như vậy...

Nhưng dù sao thì Huyền Tông cũng đã nguôi giận, bất giác mỉm cười.

Mặc dù đôi khi Thanh Minh cũng khiến ông ấy tức đến điên đầu, nhưng những việc như này lại khiến ông ấy không thể ghét bỏ Thanh Minh được.

Chính là vì cái thái độ hiểu biết sâu sắc đến kỳ lạ của hắn.

Mỗi lúc như thế, Huyền Tông lại cảm thấy dường như Thanh Minh không phải một đứa trẻ đúng với độ tuổi của hắn, mà ngược lại, hắn giống như một lão quái còn lớn tuổi hơn cả ông.

'Đúng là cảm giác kỳ lạ đó vẫn không hề biến mất.'

Tại sao một người lại có nhiều bộ mặt như thế được cơ chứ?

Huyền Tông cười rồi tiếp tục nói.

"Phải, con nói đúng. Tất cả đều như vậy. Nhưng ta vẫn cảm thấy rất có lỗi với các con."

"Người không cần lo đâu ạ. Bởi vì ngoài việc đường đến đó khá xa thì cũng chẳng còn vấn đề nào khác."

"Mặc dù Tắc Ngoại Ngũ Cung vốn nổi tiếng là biệt lập và có tính tình kỳ quái, nhưng trong số đó, các cung đồ của Nam Man Dã Thú Cung lại là những kẻ đặc biệt quái lạ và ngang ngược đến mức luật đạo của Trung Nguyên cũng không thể động vào."

"Không sao đâu ạ."

Thanh Minh sảng khoái cười.

"Chẳng lẽ con đã có cách rồi sao?"

"Hê hê. Người cũng biết rồi mà."

Thanh Minh vỗ vỗ vào thanh kiếm được đeo ở bên hông.

"..."

À... Hóa ra là vậy. Đó vốn là câu trả lời chính xác nhất cho hầu hết mọi việc từ xưa tới nay.

Nhưng chúng ta là đạo gia...

Huyền Tông nhắm chặt mắt.

Nếu như muốn giữ chữ đạo thì ngay từ đầu ông không được thả Thanh Minh ra ngoài.

Như hiểu được tâm tình phức tạp của Huyền Tông, Bạch Thiên vội bước lên đứng trước Thanh Minh.

"Chưởng môn nhân. Người không cần cảm thấy nặng nề quá đâu ạ."

"Ồ."

Nhìn đi.

Khí thế hiên ngang đó.

Sau khi nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn Bạch Thiên, nỗi thống khổ của Huyền Tông đã từ từ tan biến giống như tuyết tan chảy dưới ánh nắng của mùa xuân.

"Con biết Nam Man Dã Thú Cung không phải là những người có thể thương lượng chỉ trong một vài câu nói. Vậy nên chúng con sẽ cố gắng thương lượng với họ. Nếu như họ thấy được sự chân thành của chúng ta thì họ cũng sẽ..."

"Chúng ta sẽ chém đầu chúng rồi treo lên cây."

"Vâng, đó đúng là một cách hay... Ơ ta đang nói cơ mà, cái thằng nhãi kia!"

"Sư thúc phải nói cho ra tiếng người đi chứ! Nếu như tất cả mọi thứ đều có thể giải quyết bằng lời nói thì ngay từ đầu làm gì có chiến tranh xảy ra!"

"Vì những kẻ như con mà chiến tranh mới xảy ra đấy! Tất cả đều vì mấy kẻ như con đấy! Nếu như trên đời này chỉ toàn những kẻ giống như con thì làm gì còn chỗ cho người khác sống nữa! Có khác nào địa ngục không?!"

"Hay là hôm nay ta thử biến Hoa Sơn thành địa ngục luôn nhé?"

"..."

Nhìn Bạch Thiên và Thanh Minh đấu võ mồm, Huyền Tông lắc đầu ngao ngán.

Thằng nhóc đó cũng hết hy vọng rồi.

Bạch Thiên hiên ngang của trước đây đã sớm bị Thanh Minh làm biến chất mất rồi.

'Thế này thì tương lai của Hoa Sơn...'

Vừa sáng, nhưng cũng vừa tối... Đúng là hỗn loạn thật.

"Khừ. Dù sao thì con sẽ ngăn lại không để nó làm loạn, nên xin người hãy tin tưởng chúng con."

Huyền Tông nặng nề gật đầu.

"Bạch Thiên, con hãy nghe đây."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Bắt đầu từ bây giờ con sẽ thay ta ra mặt. Lời nói của con ở Nam Dương cũng là lời của ta, ý nguyện của con cũng chính là ý nguyện của Hoa Sơn."

Điều đó có nghĩa là Bạch Thiên đã được trao toàn quyền quyết định.

Bạch Thiên hiểu được sức nặng trong lời nói ấy nên bất giác thở dài.

"Chuyện này thực sự quá nặng nề rồi, thưa chưởng môn nhân."

"Nếu là con thì ta tin con có thể làm được." Huyền Tông nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên bao giờ cũng vậy. Bạch Thiên sẽ không thể tránh khỏi nỗi sợ hãi khi đối mặt với những chuyện hắn chưa từng làm. Thế nhưng, phải xé tan từng nỗi sợ một thì mới có thể mở mang thế giới của chính mình. "Vậy con xin vâng lệnh."

"Hy vọng các con bình an trở về."

Bạch Thiên quỳ xuống lễ bái. Các đệ tử khác cũng hướng về phía Huyền Tông lễ bái rồi rời khỏi chỗ của mình.

Vẫn là những người đã thực hiện cuộc hành trình đến Nam Dương.

Bạch Thiên, Thanh Minh, Nhuận Tông, Chiêu Kiệt. Và Lưu Lê Tuyết.

Hay nói cách khác, họ là những người đáng tin cậy trong số những người đứng đầu Hoa Sơn. Mặc dù dùng từ "đáng tin cậy" thì không phù hợp với Thanh Minh cho lắm.

Nhìn hình bóng các đệ tử rời khỏi sơn môn, Huyền Thương không thể giấu nổi nỗi bất an mở miệng.

"Ta không cần bảo vệ chúng sao ạ?"

"Ừm."

Huyền Tông khẽ thở dài trước câu nói của Huyền Thương.

"Trước đây chúng ta chỉ phái bọn trẻ đến Nam Dương. Thế nhưng chuyện lần này lại khác. Nếu như chúng ta phái chúng đến nơi nguy hiểm mà không có người đi theo bảo vệ thì sẽ rất nguy hiểm. Xin huynh hãy cho đệ đi cùng. Đệ..."

"Sư huynh. Huynh đừng có chen mông vào chuyện này."

Huyền Thương quay lại nhìn Huyền Linh bằng ánh mắt giận đến phát run.

Huyền Linh trưng ra một biểu cảm dửng dưng và cộc cằn.

"Nếu có chúng ta đi theo chỉ dẫn thì mọi chuyện sẽ khác sao?"

"Cái con người này. Dù sao chúng ta cũng là trưởng lão cơ mà?"

Huyền Linh cười khanh khách.

"Vậy trưởng lão chúng ta đã làm được gì chưa? Hay là chỉ càng khiến Hoa Sơn điêu tàn đến mức tấm danh bài cũng không thể treo lên một cách đàng hoàng?"

"Khừừừ."

Huyền Thương đỏ mặt ho lớn một tiếng.

Huyền Linh nhìn thấy bộ dạng đó của lão thì bĩu môi.

"Mấy lão già chúng ta luôn lo lắng và không tin tưởng khi nhìn thấy lũ trẻ. Nhưng nếu chuyện nào chúng ta cũng can thiệp vào thì chỉ tổ kìm chân chúng lại thôi."

"Từ bao giờ mà đệ bắt đầu tin tưởng chúng như vậy thế?"

"Đệ không tin. Sao đệ có thể tin tưởng mấy cái đứa tiểu quỷ đó được chứ?"

"Vậy thì tại sao?"

Huyền Linh bật cười trước câu hỏi của Huyền Thương.

"Đệ không tin tưởng chúng, nhưng ít ra đệ biết bọn chúng sẽ làm tốt hơn đệ."

Huyền Thương mím môi.

Huyền Tông chỉ yên lặng đứng nghe rồi lặng lẽ gật đầu. "Những đứa trẻ mà chúng ta luôn ôm ấp trong lòng..." Nếu buông chúng ra thì họ chỉ biết lo lắng.

Thế nhưng, họ không thể ôm chúng mãi trong lòng. Bởi vì đối mặt với nguy hiểm và thương vong mới là cách giúp chúng trưởng thành.

"Xin các tiền nhân của Hoa Sơn hãy bảo vệ bọn trẻ."

Thế nhưng Huyền Tông lại không thể biết rằng có một kẻ trong số những tiền nhân ấy đã sớm ở trong những đứa trẻ này.

Đúng lúc ấy.

"Có khách đến! Đừng đuổi hắn đi, mau mang một chén nước mát lạnh ra mời hắn!"

"Hửm?"

Huyền Linh quay đầu về sơn môn, nơi vừa phát ra âm thanh cực lớn.

'Khách?'

Khách nào?

Hôm nay Hoa Sơn có khách à?

Đúng lúc này Hoa Sơn lại không có đồ đệ nào canh gác cổng nên thành ra không ai ra tiếp khách. Huyền Linh đành phải đích thân đi ra sơn môn mở cánh cổng vừa được đóng lại.

'Là ăn mày à?'

Có một kẻ ăn mày nào đó đang ngồi ngoài cổng.

"Aigu! Sao núi của cái tên đó hiểm trở và dốc đứng thế không biết. Thật không ngờ ta có thể đến được nơi này."

"Các hạ là ai vậy?"

"A!"

Tên ăn mày vội vàng đứng dậy.

"Tại hạ là Hồng Đại Quang của Cái Bang."

Thấy tên ăn mày làm thế bao quyền, Huyền Linh cũng bối rối làm thế bao quyền đáp lễ.

"Cho, cho tại hạ một hớp nước mát trước đi!"

"..."

"Khàaaaaaa!"

Sau khi được uống một ngụm nước mát lành, Hồng Đại Quang vươn vai nở nụ cười sảng khoái.

"Aigu, cảm ơn ngài đã tiếp đón. Chưởng môn nhân! Tại hạ là Hồng Đại Quang thuộc phân đà Lạc Dương của Cái Bang."

"Hô hô. Còn ta là Huyền Tông, chưởng môn nhân của Hoa Sơn."

"Mong ngài lượng thứ khi tại hạ tìm đến đây mà không báo trước."

Nói rồi Hồng Đại Quang vội vàng cúi xuống lạy. Huyền Tông giật mình xua tay.

"Sao ngài lại làm thế. Ngài mau đứng dậy đi."

Nhưng Huyền Tông cũng cảm nhận được rằng vị thế của mình đã thay đổi.

Nhìn số túi được buộc ở eo, thì ông có thể chắc chắn rằng Hồng Đại Quang là một đệ tử 7 túi. Ở Cái Bang, số túi tượng trưng cho thân phận của họ.

10 túi là bang chủ.

9 túi là cựu bang chủ, hoặc các cựu trưởng lão.

8 túi là trưởng lão.

Và 7 túi là các phân đà chủ của Cái Bang hoặc những người có chức trách quan trọng trong phân đà.

Hay nói cách khác, Hồng Đại Quang với 7 túi có thể được coi là người có vai trò chủ chốt trong Cái Bang, đồng thời là một trong những ứng cử viên cho chức Bang chủ tương lai. Một người như vậy lại đang bái lạy Huyền Tông. Đây là một chuyện không thể tưởng tượng nổi trong quá khứ.

"Nhưng không biết ngài đến đây có chuyện gì vậy?"

"Haha. Không có gì đặc biệt đâu. Thực ra lần này tại hạ đến đây với tư cách là phân đà chủ của phân đà Hoa Âm mà Cái Bang mới mở."

"A, ở Hoa Âm ư?"

Thấy Huyền Tông ngạc nhiên, Hồng Đại Quang càng ngạc nhiên hơn.

"Chẳng lẽ Hoa Sơn Thần Long chưa nói với ngài sao?"

"...Đứa trẻ đó vốn dĩ..."

"Ừm. Đúng vậy. Cũng có thể là như vậy."

Nhớ lại hình ảnh của Thanh Minh, Hồng Đại Quang lập tức hiểu ra ngay, bèn gật đầu. Thanh Minh chính là người như vậy mà.

"Dù sao thì Cái Bang cũng đã mở phân đà mới ở Hoa Âm, vậy nên tại hạ phải đến Hoa Sơn để chào hỏi chủ nhân của Hoa Âm chứ."

"Đây đúng là một chuyện tốt." Huyền Tông mỉm cười.

Mặc dù khi phân đà Cái Bang được mở ở Hoa Âm, thông tin về Hoa Sơn sẽ nhanh chóng bị phát tán đi, nhưng trên thực tế, các môn phái đều hoan nghênh Cái Bang chứ không hề miễn cưỡng đối đãi họ.

Bởi vì đổi lại, họ sẽ nhận được nhiều thông tin hơn, và có thể củng cố tình hữu nghị với Cái Bang.

"Vậy nên sau này tại hạ sẽ thường xuyên đến thăm ngài. À, phải rồi, mấy tên ăn xin ở Nam Dương cũng đã quyết định chuyển đến đây theo yêu cầu của Hoa Sơn Thần Long. Nếu như ngài có gì muốn chuyển đến Hoa Ảnh Môn thì Cái Bang sẽ giúp ngài chuyển lời."

"...Như vậy cũng được sao?"

"Haha. Không chỉ như vậy đâu, chưởng môn nhân. Nếu có thể thiết lập một mối quan hệ tốt với Hoa Sơn, thì những chuyện như vậy có đáng là gì. Và nếu ngài cần thông tin từ Cái Bang thì xin ngài cứ nói với tại hạ bất cứ lúc nào. Tại hạ sẽ cố gắng hết sức cung cấp thông tin cho ngài trong phạm vi của mình."

"Đa tạ ngài."

Hồng Đại Quang khịt mũi trước lời của Huyền Tông.

'Chưởng môn nhân thật giống một người bình thường.'

Nhưng cũng may vì Hoa Sơn không chỉ có những tên điên giống như Hoa Sơn Thần Long. Hắn đã nghĩ như vậy trong suốt thời gian leo lên Hoa Sơn.

"Sau này mong ngài chiếu cố."

"Hoa Sơn mới là bên phải nhờ ngài chiếu cố."

Những lời kỳ vọng được nói ra trong bầu không khí hòa thuận.

Đúng lúc ấy Hồng Đại Quang mở lời hỏi như thể hắn đã thắc mắc từ lâu lắm rồi.

"Nhưng... Không biết Hoa Sơn Thần Long đâu rồi ạ? Dù sao thì giữa tại hạ và ngài ấy cũng đã trải qua nhiều chuyện, ấy vậy mà tại hạ lại chưa thấy ngài ấy."

"À... Bọn trẻ có việc nên vừa mới xuống núi rồi."

"Xuống núi á? Nhưng họ vừa mới trở về chưa bao lâu mà?" Hồng Đại Quang lắc đầu.

"Vậy bao giờ họ quay về ạ?"

"Hmmm... Vân Nam vốn cách đây rất xa."

"Vân, Vân Nam á? Ngài nói họ tới Vân Nam sao? Không thể nào! Tại sao cái người gọi tại hạ đến tận đây lại bỏ đến nơi xa như vậy chứ! Nếu vậy thì tại hạ phải làm sao đây?"

"..."

Sao ngài lại hỏi ta chuyện đó?

"Không thể như vậy được! Tại hạ đã làm hết tất cả mọi chuyện tên đó sai bảo, đến cả mấy tên ăn mày tại hạ cũng bắt tới đây rồi! Vậy mà hắn lại bỏ đến Vân Nam! Hắn đi từ bao giờ thế?"

"Vừa mới nãy..."

"Aaaaaaaa! Hoa Sơn Thần Long! Cái tên khốn kiếp nàyyyyyyy!" Hồng Đại Quang hét lên rồi tức tốc chạy ra ngoài.

Cánh cửa bị đóng cái rầm thổi tóc của Huyền Tông bay bay.

Huyền Tông ngỡ ngàng nhìn cánh cửa vừa bị đóng lại rồi cười mệt mỏi.

"Hô hô hô hô."

Tại sao tất cả những người mà Thanh Minh đem về đều có cùng một bộ dạng như vậy thế nhỉ.

Dù sao thì Huyền Tông cũng không thể xóa bỏ suy nghĩ rằng Hoa Sơn lại vừa tăng thêm một chuyện phiền toái.

Đoàn người Thanh Minh nhanh chóng xuống núi rồi tiến về phía Hoa Âm. Không mất nhiều thời gian, họ đã đến được phân bộ của Ân Hạ Thương Đoàn.

Hoàng Tông Nghĩa đã đứng đợi sẵn ở đó. Hắn cất lời một cách trịnh trọng. "Mọi người đến rồi."

Bạch Thiên cười đắng ngắt khi nhìn thấy một chiếc xe ngựa lớn.

"Bọn ta sẽ di chuyển bằng thứ này sao?"

Ngay sau khi nhìn thấy 4 con ngựa được buộc trước đầu xe, cảm giác đầu tiên của hắn chính là liệu hắn có thể tận hưởng sự xa hoa như thế này không.

"Hình như có hơi quá thì phải?"

"Không quá một chút nào đâu."

Hoàng Tông Nghĩa tiếp tục nói với khuôn mặt ngại ngùng.

"Tất cả chuyện này đều là do sự thiếu sót của Ân Hạ Thương Đoàn. Vì vậy mà nếu như có thể giúp được gì, bọn ta sẽ cố gắng hết sức."

Hoàng Tông Nghĩa cúi gập người xuống một cách hổ thẹn.

Chuyện này xảy ra tất cả là do sự kém cỏi của Ân Hạ Thương Đoàn khi đã không thể hoàn thành việc mà Hoa Sơn ủy thác cho họ.

Tất nhiên Ân Hạ Thương Đoàn không có lỗi gì cả. Nhưng đứng trên lập trường họ đang được hưởng rất nhiều lợi ích từ Hoa Sơn thì họ không thể không lưu tâm đến điều này. Hơn nữa, Hoàng Vấn Dược cũng đã ra lệnh cho bọn họ phải hỗ trợ các đệ tử Hoa Sơn hết sức có thể để chuyến đi được thuận buồm xuôi gió.

"Ha. Tứ mã xa kia à? Ân Hạ Thường Đoàn cũng chịu chi phết đấy!"

Thanh Minh nhún vai.

"Nhưng bọn ta sẽ không cần dùng đến thứ này đâu. Bởi vì so với dùng xe ngựa thì chạy đến đó còn nhanh hơn nhiều."

"Đệ nói sảng cái gì vậy?"

"Con người sao có thể chạy nhanh hơn ngựa được chứ?" Sư huynh của hắn ngay lập tức phản đối. Nhưng rồi Thanh Minh chỉ cười nhạt đáp lại.

"Được. Ta nói là được. Chỉ cần nỗ lực, con người không có gì là không làm được hết!"

"Cái tên điên này! Làm ơn suy nghĩ như người bình thường đi được không?"

"Ơ hơ. Phá vỡ các suy nghĩ thông thường chính là việc mà một võ giả phải làm. Nếu như huynh chạy đến đổ môi hôi chân thì huynh có thể nhanh hơn ngựa đấy...!"

"...Đệ điên thật rồi!"

Hoàng Tông Nghĩa bật cười trước câu nói của Thanh Minh.

"Nếu là Thanh Minh đạo trưởng thì việc đó là đương nhiên rồi. Đối với các đệ tử Hoa Sơn khác cũng chẳng phải chuyện  khó khăn gì cả. Nhưng ta nghĩ rằng mọi người nên tiết kiệm sức lực đi lại dù chỉ một chút cũng sẽ tốt hơn."

"Ồ?"

"Người của Ân Hạ Thương Đoàn đã chuẩn bị ngựa đợi sẵn trên đường đến Tứ Xuyên. Vì vậy mà khi ngựa kiệt sức, các vị có thể đổi ngựa ngay và tiếp tục hành trình. Việc chạy liên tục như vậy sẽ giảm được tối đa thời gian đến Vân Nam đấy."

Bạch Thiên vốn yên lặng lắng nghe nãy giờ tỏ ra rất ngạc nhiên.

"Thương đoàn đã chuẩn bị những con ngựa quý giá này ư?"

"Sao có thể quý giá bằng các đạo trưởng Hoa Sơn đây được chứ? Mọi người không cần phải lo lắng gì cả. Thương đoàn bọn ta thừa sức có thể lo những chuyện như thế này."

Bạch Thiên ngay lập tức tạo thế bao quyền hướng về phía Hoàng Tông Nghĩa.

"Đệ tử Hoa Sơn xin cảm tạ hảo ý của Ân Hạ Thương Đoàn."

Đúng là bọn họ cũng cảm thán và biết ơn sâu sắc đấy. Nhưng việc thể hiện sự cảm tạ ấy chỉ nhanh chóng qua loa mà thôi. Vì Thanh Minh đến cuối cùng vẫn muốn chạy hơn là đi xe ngựa.

"Hừmmm."

Nhìn kìa. Nhìn kìa.

Chưa gì nó đã bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng rồi kia kìa. Cái mỏ chết tiệt!

"Từ chối hảo ý của thương đoàn là một việc không có lễ nghĩa một chút nào. Đệ tử Hoa Sơn rất xấu hổ về điều này. Bọn ta sẽ lên xe ngay."

"Không có gì đâu"

"Tất cả mau lên xe!"

Bạch Thiên vội vàng leo lên xe ngựa. Những huynh đệ khác cũng không thèm nhìn về phía sau nữa mà leo lên xe cùng với Bạch Thiên. Thanh Minh khẽ rên rỉ tỏ vẻ như cũng không còn cách nào khác rồi cũng theo chân các sư huynh sư thúc của mình.

Sau đó hắn đảo mắt nhìn qua một lượt.

Tất cả mọi người đều cúi mặt xuống phớt lờ ánh mắt của Thanh Minh. "Có vấn đề gì đâu..." Thanh Minh gật đầu.

"Được rồi. Như thế này cũng tốt thôi!"

"..."

Hắn ta bị thuyết phục dễ dàng như thế này sao...?

Tên khốn này lại đang âm mưu gì nữa đây?

Tất cả mọi người đều đang run rẩy bất an. Nhưng Hoàng Tông Nghĩa lại không hiểu tình hình, hắn nở nụ cười ấm áp khi nhìn thấy cảnh tượng tình cảm sư thúc điệt đong đầy trước mặt.

Hoàng Tông Nghĩa đứng trước xe ngựa, hắn nói bằng một giọng điệu vô cùng tiếc nuối.

"Vốn dĩ ta mới là người phải thực hiện chuyến đi này. Nhưng việc tìm kiếm những dược liệu khác bên cạnh Tử Mộc Thảo cũng vô cùng khó khăn. Vì vậy mặc dù không muốn, ta cũng không thể đồng hành cùng các vị đến Vân Nam được."

"Ầy. Đương nhiên rồi. Ông đã làm được rất nhiều việc vĩ đại rồi."

Thanh Minh vẫy tay chào tạm biệt. Hoàng Tông Nghĩa cũng cười theo. Lòng dạ hắn đã thoải mái hơn rất nhiều. "Thay vào đó, một người rất quen đường đến Vân Nam sẽ điều khiển xe ngựa hộ tống mọi người đến nơi an toàn."

"Vâng!"

Một người đàn ông đứng ra phía trước cúi đầu chào hỏi bọn họ.

"Tại hạ là Lý Bảo của Ân Hạ Thương Đoàn. Tại hạ là người sẽ phụ trách việc đưa các vị đến Vân Nam."

"Xin nhờ cậy ở các hạ."

"Xin nhờ cậy ở các hạ."

Lý Bảo cung kính, mỉm cười chào hỏi các đệ tử của Hoa Sơn phái.

'Khác với những gì tiểu đoàn chủ đã từng nói, họ là những người cực kỳ lễ nghĩa đó chứ!'

Đệ tử Hoa Sơn là những người được huấn luyện một cách nghiêm khắc ở đạo gia kia mà. Chuyện như thế này cũng là đương nhiên thôi.

Nhưng tại sao tiểu đoàn chủ lại dặn hắn là phải cẩn thận với những người này chứ?

Lời căn dặn phải đưa họ đến nơi an toàn và phải cẩn thận với họ rõ ràng là khác nhau mà nhỉ? "Vậy chúng ta bắt đầu xuất phát thôi!"

Lý Bảo cẩn thận đóng cửa xe sau đó quay sang nhìn Hoàng Tông Nghĩa.

"Tiểu đoàn chủ, tiểu nhân sẽ sớm quay trở về."

"Ta không an lòng chút nào vì chuyến đi này thực sự rất quan trọng. Hãy nghĩ chuyện này liên quan đến tồn vong của thương đoàn mà cố gắng hết sức mình."

"Đương nhiên rồi ạ!"

Lý Bảo cúi đầu chào tiểu đoàn chủ của mình rồi leo lên xe ngựa. Hắn nhanh chóng kéo dây cương để bắt đầu chuyến đi.

Sắc mặt của Hoàng Tông Nghĩa cũng dần trở nên nặng nề theo sự biến mất về phía xa của chiếc xe.

'Cho dù là tiểu đạo trưởng Thanh Minh đi chăng nữa thì Nam Man Dã Thú Cung cũng là một nơi chẳng dễ dàng gì.' Hắn đã kiếm chế rất nhiều để không nói gì thêm vì biết rằng có nói gì cũng chỉ là vô ích mà thôi. Nhưng lo thì hắn vẫn rất lo.

Cứ như vậy, chiếc xe ngựa xuất phát đi không ngừng nghỉ suốt chặng đường.

Đúng như Hoàng Tông Nghĩa đã nói, bọn họ đã chuẩn bị ngựa thay phiên suốt dọc đường đi. Vì vậy mà việc thay ngựa để tiếp tục di chuyển được diễn ra dễ dàng và liên tục.

Tất nhiên điều đó cũng có nghĩa là các đệ tử Hoa Sơn phải giải quyết vấn đề ăn ngủ ngay trên xe. Tuy vậy nhưng chẳng một ai phàn nàn điều gì cả. Bởi vì họ hiểu rất rõ chuyến đi lần này quan trọng như thế nào với Hoa Sơn.

"Sư thúc, Nam Man Dã Thú Cung là một nơi như thế nào vậy?"

"Hừm."

Bạch Thiên nuốt nước bọt sau câu hỏi của Nhuận Tông.

"Thực ra ta cũng không biết Nam Man Dã Thú Cung là một nơi như thế nào cả. Nhưng trên đường đi đến Vân Nam, chúng ta sẽ ghé qua phân bộ Cái Bang ở Tứ Xuyên để nghe ngóng thông tin trước."

"Phân bộ Cái Bang ý ạ?"

"Đúng vậy. Sau sự việc ở Nam Dương, chúng ta đã thiết lập lại được mối quan hệ với Cái Bang. Vì vậy mà đến đó chúng ta sẽ có thể hỏi các thông tin mà chúng ta muốn biết."

"À à."

Việc nối lại mối quan hệ với Cái Bang đã đem lại cho họ lợi ích không hề nhỏ. Nếu như là trước đây, họ sẽ phải vất vả lắm vì không thể lấy thông tin ở bất cứ nơi nào.

"Nhưng có vẻ như Cái Bang cũng sẽ không có nhiều thông tin về Nam Man Dã Thú Cung đâu. Bởi vì bọn họ cũng đã cắt đứt mối quan hệ với Trung Nguyên được từ rất lâu rồi."

"Chắc là vậy rồi."

"Nghe nói rằng đúng với cái tên Dã Thú Cung thì bọn họ chủ yếu sử dụng ngoại công và điều khiến các linh thú. Nhưng đó cũng chỉ là những thông tin đã có từ rất lâu về trước mà thôi."

Thanh Minh vốn yên lặng lắng nghe nãy giờ bỗng cất lời.

"Thực ra Dã Thú Cung là một nơi như thế nào không hề quan trọng."

"Hả?"

"Cho dù là bọn chúng điều khiển động vật hay dùng tiền để gọi ma quỷ đi chăng nữa thì điều quan trọng vẫn là bọn chúng là loại người như thế nào và mạnh đến mức nào."

"Ừm."

Bạch Thiên gật đầu tán thành. Lời Thanh Minh nói không sai chút nào.

Chiêu Kiệt cẩn thận quan sát ánh mắt của Bạch Thiên rồi cất lời.

"Theo như những gì con biết được thì Tắc Ngoại Ngũ Cung mang sức mạnh chẳng kém gì các môn phái trong Cửu Phái Nhất Bang cả."

"Ta cũng đã nghe người ta nói như thế đấy."

"Nếu vậy thì Nam Man Dã Thú Cũng quả nhiên cũng..."

"Ta cũng không biết nữa." Bạch Thiên lắc đầu.

"Thông tin chỉ đúng vào một thời điểm nhất định mà thôi. Không biết chừng thông tin xưa cũ đó đã chẳng đúng với thời điểm hiện tại nữa rồi? Chẳng phải tất cả Tắc Ngoại Ngũ Cung đều đã bị phá hủy sau khi ma giáo xuất hiện hay sao?"

"Ngoại trừ Bắc Hải Băng Cung phải không ạ?"

"Đúng vậy."

Trong quá khứ, Trung Nguyên không phải mục tiêu số một của ma giáo. Sợ rằng các môn phái Tắc Ngoại và Trung Nguyên sẽ liên hiệp và trở thành mối lo ngại nên ma giáo đã bắt đầu tấn công Tắc Ngoại Ngũ Cung trước.

Ngoại trừ Bắc Hải Băng Cung ở phía bắc - nơi có Trung Nguyên ra thì tất cả những nơi khác đều đã phải quỳ gối trước sự tàn bạo của ma giáo.

Trong một loạt quá trình đó, rất nhiều người đã chết. Vì vậy mà họ khó có thể tìm lại toàn bộ sức mạnh trong quá khứ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi 100 năm.

"Nếu vậy thì nhiệm vụ của chúng ta sẽ dễ dàng hơn một chút..."

"Được vậy thì tốt quá rồi..."

Thanh Minh vốn ngồi yên nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đó bỗng mở cửa sổ rồi ló đầu ra bên ngoài.

"Đại thúc đánh xe ơi!"

"Vâng thưa Thanh Minh đạo trưởng!"

"Dừng lại ăn cơm cái đã!"

"Chỉ một lát nữa thôi chúng ta sẽ đến một ngôi làng. Sẽ tốt hơn là chúng ta ăn uống và nghỉ ngơi tại đó."

"Không. Ta thấy nghỉ ở đây cũng được lắm mà!"

"Vâng, ta biết rồi!"

Lý Bảo dừng xe bên cạnh một quán ăn ven đường.

Tất cả những người trong đoàn đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Họ đồng loại nhìn về phía Thanh Minh.

"Sao đột nhiên lại dừng xe ngựa lại vậy?"

"Ta có việc cần phải làm ở đây." Thanh Minh cười gian xảo.

"Tất cả xuống xe đi..."

Mọi người nuốt nước bọt nhưng miệng của bọn họ khô khốc. Có chuyện gì đó khiến họ cảm thấy bất an tột độ. Nhưng Thanh Minh chỉ chạy ra mở rộng cửa rồi nhìn họ bằng khuôn mặt ngập tràn sự vui vẻ.

"Còn làm gì đấy? Xuống xe đi chứ?"

"..."

Bất an quá.

Phải nói là cực kỳ bất an đó chứ.

Tất cả mọi người bắt đầu thu dọn hành trang xuống xe ngựa. Riêng Chiêu Kiệt nhất quyết đẩy hành trang của mình vào bên trong xe.

Nhuận Tông thấy vậy bèn hỏi.

"Đệ không mang hành trang xuống sao?"

"Nếu cái tên kia cứ thế kêu xe ngựa đi thì phải làm sao chứ? Đệ phải để lại hành trang thì chí ít nó không thể làm như thế được."

"Vì trên xe có hành trang của đệ nên nó không để xe ngựa đi á?"

"..."

"Không phải chỉ có mình hành trang của đệ là sẽ biến mất hay sao?"

Chiêu Kiệt không nói thêm nói thêm lời nào lập tức giữ chặt hành trang trong tay.

Lại một lần nữa, hắn nhận ra Thanh Minh là người như thế nào.

Sau khi các môn hạ của Hoa Sơn đồng loạt xuống xe, Thanh Minh nghiêng đầu sang một bên rồi lên tiếng.

"Tại sao mọi người lại mang theo hành trang xuống xe?"

"Rốt cuộc con định làm gì vậy chứ?"

Bạch Thiên gặng hỏi. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Nhưng Thanh Minh chỉ nhún vai.

"Ta đã nói rồi mà. Có chuyện cần làm ở đây..."

"Thế chuyện đó là chuyện gì?"

"Sư thúc."

Thanh Minh cắt ngang lời Bạch Thiên rồi hỏi ngược lại.

"Trong Kiếm Trủng, thúc đã giúp được gì vậy?"

Câu hỏi bất ngờ khiến khuôn mặt của Bạch Thiên dần trở nên cứng đờ.

"Ta... ta..."

Giúp... giúp ư?

Giúp Thanh Minh á?

Bạch Thiên cắn chặt môi. Lòng tự trọng của hắn bị tổn thương sâu sắc nhưng câu trả lời vốn đã được định sẵn từ trước.

"Ta chỉ là gánh nặng cho con mà thôi."

Hắn muốn phủ nhận, trong lòng hắn trăm ngàn lần muốn phủ nhận. Nhưng Bạch Thiên biết rất rõ, việc phủ nhận một sự thật đã rõ rành rành như ban ngày còn là một hành động đáng xấu hổ hơn nhiều.

"Đúng vậy."

Không phải là hắn muốn sư thúc và sư huynh phải xấu hổ.

Nhưng đây là sự thật không thể chối cãi.

Thanh Minh đang mạnh lên quá nhanh và việc hắn phải làm sẽ ngày càng nguy hiểm hơn. Nhưng những người đi cùng hắn ta lại đang không thể theo kịp tốc độ đó.

Nếu như là Thanh Minh trong quá khứ, hắn đã bỏ mặc cả đám ở lại rồi chạy trước một mình rồi. Nhưng bây giờ hắn không thể làm như thế được nữa.

Sau khi khai phá Kiếm Trủng và đọc được di thư của Dược Tiên, hắn đã nhận thức được chính xác việc mà hắn cần phải làm. Con đường hắn không đi cùng với các đệ tử Hoa Sơn khác hoàn toàn vô nghĩa.

"Vân Nam là vùng đất có thể còn nguy hiểm hơn cả Kiểm Trủng. Nhưng với năng lực của các sư huynh và sư thúc bây giờ thì có thể đến cả cái mạng cũng khó lòng giữ nổi."

Bạch Thiên cắn nhẹ môi.

"Không phải là bọn ta không biết điều đó. Nhưng chẳng phải là trong thời gian ngắn thì chẳng có cách nào có thể tăng cường võ công hay sao?"

"Sao lại không có chứ?"

"Hả...?"

Thanh Minh cười khẩy.

"Chẳng phải thúc đã uống Hỗn Nguyên Đan rồi hay sao? Nếu như thúc có thể hấp thụ tốt nguồn nguyên khí đó, thúc có thể mạnh gấp đôi bây giờ." Bạch Thiên gật đầu ngơ ngác.

Đúng là sức mạnh của Hỗn Nguyên Đang là ngoài sức tưởng tượng. Nhưng cũng chính vì vậy mà hắn không thể hấp thụ phần lớn nguồn nguyên khí đó mà đang phải đẩy nó xuống dưới đan điền.

Vấn đề là...

"Nhưng cho dù ta có nỗ lực như thế nào cũng không thể hoàn toàn biến nó thành thứ của bản thân mình được. Ít nhất cũng phải mất một vài năm nữa. Trong khoảng thời gian ngắn như thế này thực sự không thể."

"A, sư thúc không cần phải lo đâu. Chỉ cần một tháng là đủ rồi."

"...Một, một tháng á?" Bạch Thiên trợn tròn mắt.

"Thật á?"

"Sư thúc đã thấy ta nói dối bao giờ chưa?"

"Chưa"

"..."

"..."

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng.

"Đương nhiên là có thể rồi. Chỉ là không phải lần này thôi."

"Ta cũng mong được như vậy lắm. Nhưng bằng cách nào mà có thể hấp thụ nhanh như vậy chứ? Chẳng nhẽ con có cách nào đó có thể giúp ta hay sao?"

Bộp!

Thanh Minh vỗ tay cái bép.

"Nói đúng vấn đề rồi đấy."

Bạch Thiên không dấu nổi sự kỳ vọng trên khuôn mặt.

'Chuyện này có thể sao?'

Nếu như chuyện này được nói ra từ miệng của người khác thì Bạch Thiên sẽ ngay lập tức xem đó là một lời nói xạo. Bởi vì hắn biết rất rõ việc can thiệp vào nội công của người khác là việc khó như thế nào.

Nhưng Thanh Minh mà hắn ta biết là một người không bao giờ nói dối hay phô trương về võ công cả.

Nếu như là Thanh Minh thì có thể lắm chứ. Chẳng phải cho đến bây giờ, hắn cũng đã trải qua rất nhiều chuyện kỳ lạ rồi hay sao?

"Bằng cách nào chứ? Con sẽ giúp ta vận khí sao?"

"À... không phải đâu. Mà đó sẽ là một phương pháp đơn giản hơn nhiều."

"Con nói chuyện này đơn giản ư?" Đúng là tên quái vật!

Bạch Thiên khẽ nắm chặt nắm đấm trong tay. Nếu như có thể khiến cho đống nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan đang vón cục bên trong đan điền tan chảy thì hắn có thể mạnh lên một cách nhanh chóng. Bởi vì thứ mà đệ tử Hoa Sơn đang thiếu nhất lúc này chính là nội công hùng hậu.

Nhưng rồi khác với sự hưng phấn tột độ của Bạch Thiên, có hai người khác đang run lên vì bất an.

"Sư huynh, tên nhóc đó lại đang lên cơn thì phải"

"Lần này nó lại tính làm gì nữa đây? Nhìn cái điệu cười của nó kìa!"

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông là những người phải chịu đựng Thanh Minh trong nhiều năm, lúc này 2 người bọn họ đang cảm thấy cực kỳ bất an. Bởi vì họ biết rất rõ khi Thanh Minh nói như vậy thì kết quả chỉ có một mà thôi.

"Con định làm thế nào vậy?"

Bạch Thiên không hề hay biết gì đến sự bất an của hai người đó. Hắn hỏi Thanh Minh với tâm trạng cực kỳ hưng phấn.

"Việc đó chẳng khó gì đâu. Có điều sẽ hơi mệt đấy."

"Cho dù thế nào ta cũng có thể chịu đựng được. Chỉ cần có thể mạnh hơn mà thôi."

"...À thật?"

"Hả? Con nói gì thế?"

"...Thật á?"

"Sư thúc thực sự có thể làm bất cứ chuyện gì để mạnh hơn đúng chứ?"

A...

Hình như mình đã nói gì đó sai sai rồi thì phải... Thanh Minh vừa tiến về phía Bạch Thiên vừa nở một nụ cười gian xảo.

"Đúng vậy. Nên thế. Sư thúc biết điều đấy. Ta cũng muốn đánh... à không... ta cũng đang khá là bức bối. Nên sư thúc đứng ra thế này ta rất ưng ý."

Hình như ban nãy hắn vừa ám chỉ gì đó mập mờ thì phải?

"Sư thúc?"

"Hả?"

"Sư thúc đã từng nghe qua việc Thôi Cung Quá Huyệt chưa?"

Thôi Cung Quá Huyệt ư?

"Không lý nào mà sư thúc lại không biết được? Khi nguyên khí tại các huyệt đạọ bị tắc nghẽn, nếu bị đánh thì sẽ được đả thông ấy..."

A...

Nhưng tại sao đột nhiên hắn lại hỏi vậy nhỉ?

Không phải chứ? Chắc chắn là mình đang nghĩ sai rồi?

Bạch Thiên vô thức lùi về phía sau khi thấy Thanh Minh bẻ cổ rồi tiến về phía mình.

Ực.

Và rồi hắn nắm chặt nắm đấm trong tay.

Rắccccc.

"Sư thúc."

"..."

"Không phải ta có tư thù riêng nên mới làm như vậy đâu. À, không, không! Ta sẽ đánh bằng tất cả tình cảm của mình!" Đôi mắt Thanh Minh trở nên lấp lánh.

Hắn giương nắm đấm rồi hét lên.

"Mong sư thúc hiểu rằng nắm đấm này chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến mà ta dành cho sư thúc."

"..."

Bạch Thiên nhìn lên bầu trời với ánh mắt lờ đờ.

Thiên chúa thiên tôn ơi

Hãy bắt lấy thằng khốn đó hộ con với.

"Vì vậy nên..."

Hư Đạo Chân Nhân lặng lẽ đặt tách trà trên tay lên bàn. "Đệ đã mang nỗi nhục nhã trước lũ nhóc Hoa Sơn đó trở về sao?"

Hư Tán Tử không nói gì chỉ cúi gằm mặt xuống.

"Hư Tán."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Đúng là kỳ lạ thật. Rõ ràng đây là một chuyện rất nhục nhã, nhưng tại sao ta lại chẳng thấy một tý nhục nhã nào trên mặt đệ vậy nhỉ. Đệ nói ta phải làm sao chấp nhận được chuyện này đây?"

Hư Tán Tử khẽ thở dài trước câu trách móc nhẹ nhàng đó.

"Chưởng môn nhân."

"Đệ cứ nói đi."

"Lý do đệ không cảm thấy nhục nhã chính là vì đệ đã làm hết sức mình."

"..."

"Nếu như đệ bất cẩn hay làm ra những việc ngu ngốc, thì đương nhiên đệ sẽ phải chịu sự khiển trách của chưởng môn nhân. Nhưng..."

"Bởi vì đệ đã làm hết mình, vậy nên đệ không cảm thấy xấu hổ vì mình thiếu năng lực đúng không?"

"Đúng vậy ạ."

Hư Đạo Chân Nhân cau mày.

Hư Tán Tử là người thận trọng, cũng có đủ năng lực để dẫn dắt người khác. Vậy nên hắn ta là một trong số những người đáng tin cậy nhất. Nếu Hư Tán Tử đã nói như vậy thì đây đúng là chuyện bất khả kháng.

"Đệ vào Kiếm Trủng mà không mang được gì về ngoài sự nhục nhã, vậy mà đệ lại không cảm thấy mất mặt sao..."

Hư Đạo Chân Nhân nhấc tách trà lên khẽ nhấp môi. Và rồi hắn ta thở dài.

Cạch, tiếng tách trà được đặt xuống bàn vang lên.

"Nếu đệ đã nói thế thì chắc là vậy rồi."

"...Chưởng môn nhân."

"Nếu như ngay từ đầu bên trong Kiếm Trủng đã không có bất cứ thứ gì, thì chúng ta cũng chẳng có gì để lấy. Đây không phải là lỗi của đệ."

"Đệ xin lỗi."

"Đệ không cần phải xin lỗi."

Hư Đạo Chân Nhân lắc đầu, khóe miệng hắn ta nở một nụ cười cay đắng.

"Vốn dĩ tham lam sẽ mang đến tai họa. Võ Đang sở hữu không ít bảo vật, vậy mà chúng ta vẫn muốn có được nhiều thứ hơn. Thật may vì lần này chúng ta không gặp phải họa lớn. Mong đệ tha thứ cho ta vì đã bắt đệ khổ sở dẫn dắt các đệ tử đi một chuyến vô nghĩa."

"Đó không phải là lỗi của chưởng môn nhân đâu ạ."

"Chúng ta đã để lòng tham che mờ lý trí. Để rồi bị mê hoặc bởi cái tên Dược Tiên và Hỗn Nguyên Đan. Ta cũng không ngờ Dược Tiên lại có thể tạo ra một nơi như vậy." Hư Đạo Chân Nhân cười gượng trước suy nghĩ rằng mình đã bị một người 200 năm trước bỡn cợt.

"Cuối cùng võ công cũng chỉ là hư vô. Vậy nên hắn ta ra đi mà không để lại thứ gì cũng đúng thôi."

Hư Tán Tử lắc đầu như thể rất khó để hiểu ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói của chưởng môn nhân.

Thế nhưng Hư Đạo Chân Nhân lại không giải thích cho Hư Tán Tử hiểu. Đôi khi không biết gì sẽ tốt hơn.

Hắn ta khẽ nhắm mắt sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Sau khi mở mắt ra, hắn hướng về phía Hư Tán Tử hỏi.

"Có một điều."

"Vâng."

"Có điều ta vẫn chưa hiểu. Đệ nói đệ đã đánh một trận bất phân thắng bại với đệ tử Hoa Sơn đúng không?"

"Vâng."

Hư Đạo Chân Nhân cau mày.

Võ công của Hư Tán Tử không được coi là đặc biệt kiệt xuất trong số các trưởng lão của Võ Đang. Mà ngược lại, nếu xét riêng về mặt võ công thì hắn ta có phần hơi tụt lại một chút.

Thế nhưng Hư Tán Tử vẫn là trưởng lão của Võ Đang. Không thể có chuyện hắn lại bất phân thắng bại với lũ trẻ con đó được. Tuyệt đối không.

Nhưng, chẳng phải chính Hư Tán Tử đã trực tiếp xác nhận sự việc đó sao? "Nó là thiên tài à?"

"Quả thật rất trác tuyệt  ạ."

Hư Đạo Chân Nhân thở dài.

Hư Tán Tử tiếp tục nói bằng một giọng điềm tĩnh.

"Nếu cứ tiếp tục giao chiến thì đệ tin đệ có thể giành chiến thắng. Tuy nhiên, điều đó cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."

"Ừ. Đệ thắng là chuyện đương nhiên mà."

"Nhưng vấn đề ở đây là càng kéo dài thời gian, đệ càng không chắc rằng mình có thể chế áp được nó. Điều đó cũng có nghĩa..."

"Kỳ phùng địch thủ."

"Đúng vậy."

Nếu đúng như Hư Tán Tử nói, với trạng thái của Thanh Minh ngày hôm đó, kèm theo một chút vận may thì nó có thể đảo ngược tình thế giành chiến thắng. Vậy nên gọi hai người họ là kỳ phùng địch thủcũng không sai.

"Hô hô. Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn lại là kỳ phùng địch thủ với trưởng lão của Võ Đang sao? Vậy mà ta còn cười gạt đi khi nghe tên tiểu tử đó đã đánh bại Vô Chấn cơ đấy."

Bây giờ ông ta không thể cười được nữa.

"Hoa Sơn xuất hiện thiên tài... Thiên tài."

Hai tay của Hư Đạo Chân Nhân trở nên bối rối trong lúc ông ta chìm vào trong suy nghĩ. Ông ta liên tục siết chặt tách trà nặng nề trên tay mình.

Hư Tán Tử nhận ra tâm tình phức tạp của chưởng môn nhân nên chỉ biết cắn răng chờ cho đến khi ông ta suy nghĩ xong.

Phải đến khi tách trà đã nguội lạnh, Hư Đạo Chân Nhân mới mở miệng.

"Cứ mặc kệ nó đi."

"Sẽ không sao chứ ạ?"

"Ta biết đệ muốn nói gì. Trong quá khứ, Hoa Sơn đã từng là một đại môn phái, và suýt nữa đã vượt qua Võ Đang. Vậy nên chắc chắn bọn họ sẽ không chịu ngồi yên khi có một thiên tài như vậy xuất hiện. Tuy nhiên." Hư Đạo Chân Nhân thấp giọng nói.

"Một thiên tài thì cũng sẽ có giới hạn trong những việc hắn có thể làm. Đặc biệt là với một môn phái đang trên bờ vực sụp đổ giống như Hoa Sơn lại càng khó hơn. Cuối cùng thì nó cũng sẽ kiệt sức ngã ra đấy khi dẫn dắt một môn phái như Hoa Sơn thôi."

"Nó không phải là một đứa trẻ bình thường đâu ạ. Nó không chỉ có thiên tài về võ công, mà còn có cả khả năng phán đoán, quyết đoán và sự dũng cảm."

"Có vẻ như đệ rất thích đứa trẻ ấy nhỉ."

Hư Tán Tử nặng nề gật đầu.

"Đệ đã thuyết phục nó trở thành đệ tử của Võ Đang nếu nó muốn."

"...Đến mức đó cơ à?"

"Đệ còn nói sẽ giúp nó trở thành chưởng môn nhân đời tiếp theo."

Hư Đạo Chân Nhân cau mày.

Chuyện này quả thực đã vượt quá quyền hạn của một trưởng lão. Nhưng nếu Hư Tán Tử đã thẳng thắn nói thế, thì điều đó cũng đồng nghĩa với việc Hư Đạo Chân Nhân cũng sẽ có cùng cảm nhận với ông ta khi nhìn thấy đứa trẻ đó. 'Có khi nào nó còn được đánh giá cao hơn không?' Thật khó để biết được.

Bởi vì lời tán dương này đã vượt qua sự cảm thán thông thường.

Tuy nhiên.

"Mọi thứ sẽ không có gì khác biệt cả."

"..."

"Nó chỉ có thể nâng cao danh tiếng bằng thực lực của bản thân. Chỉ với sức mạnh của một người thì không thể dẫn dắt cả một môn phái. Bởi vì tất cả mọi người phải hợp sức, và cùng trở thành chỗ dựa vững chắc cho các đệ tử. Một mình nó sẽ không thể đảm đương được tất cả mọi thứ." Hư Đạo Chân Nhân lắc đầu.

"Chúng ta nên kết thúc việc này ở đây bằng việc tăng cường giám sát Hoa Sơn ở một mức độ vừa phải."

"Chưởng môn nhân, nhưng đệ vẫn còn băn khoăn về đứa trẻ đó."

"Không có gì phải lo lắng cả. Rồi đệ sẽ hiểu ý của ta khi gặp lại nó một lần nữa." Hư Tán Tử gật đầu nhưng không cam lòng lắm.

"Đệ hiểu rồi ạ."

"Đệ hãy xốc lại tinh thần đi. Đệ vẫn còn nhiều việc phải làm lắm đấy."

"Vâng, chưởng môn nhân. Vậy..." Hư Tán Tử bái chào rồi xoay người.

Hắn ta bước ra trước cửa như thể định đi ra ngoài, rồi đột nhiên hắn dừng lại. Hư Tán Tử mở miệng.

"Nhưng mà..."

"Hửm?"

Hư Tán Tử quay đầu nhìn Hư Đạo Chân Nhân hỏi.

"Nếu như đứa trẻ đó biết những điều mà chưởng môn nhân đã nói thì sao ạ?"

"...Ý đệ là câu nó không thể một mình dẫn dắt môn phái ư?"

"Vâng."

Hư Đạo Chân Nhân trầm ngâm. Rồi hắn nói bằng một giọng dứt khoát.

"Không thể có chuyện đó được. Mà dù nó biết thì cũng chẳng có gì thay đổi hết. Nhân tài không phải là những người cứ quyết tâm là có thể bồi dưỡng ra được."

"...Đệ hiểu rồi ạ."

Cạch.

Hư Tán Tử đóng cửa rồi bước đi. Hư Đạo Chân Nhân khẽ cầm tách trà đưa lên môi.

'Nếu nó biết thì sao ư?'

Câu trả lời của ta vẫn sẽ như vậy.

Đó là chuyện không thể nào.

Bởi vì chuyện này không liên quan đến việc đứa trẻ ấy tài năng, thông minh lanh lợi đến mức nào.

Nó chỉ có thể tích lũy kinh nghiệm bằng việc tự mình trải nghiệm tất cả mọi chuyện. Do đó nó không thể minh ngộ trong thời kỳ trẻ tuổi và sung sức.

Đợi đến lúc nó nhận ra sự thật đó và tích lũy được kinh nghiệm thì nó đã không còn trẻ như bây giờ nữa.

Nhưng nếu như...

Nếu như chuyện đó thực sự xảy ra thì sao?

'Thì sẽ có ngày tên tuổi của Hoa Sơn vượt qua Võ Đang.' Hư Đạo Chân Nhân nở một nụ cười chua chát.

'Ta đã nghĩ quá nhiều rồi.'

Quả thực là quá nhiều rồi.

***

Bốpppppppppppppp!

"Á á á á á á á á á á á á á!" Bịch.

Chiêu Kiệt ngã xuống, co quắp người lò mò bò dậy run rẩy đưa tay lên mò mẫm cổ mình.

Vẫn còn ở đó.

Vẫn chưa bị gãy.

Hắn lo sợ rằng xương cổ mình đã bị gãy sau khi bị đánh đến xây xẩm mặt mày, nhưng cũng may là hình như hắn không sao hết.

Tuy nhiên bây giờ hắn mới cảm thấy nỗi đau đang kéo đến.

"Á á á á á á á!" Đau quá.

Thực sự là quá đau rồi.

Nhìn thấy cảnh Chiêu Kiệt ôm cằm bắt đầu lăn lộn dưới đất, Thanh Minh chậc lưỡi.

"Chậc chậc. Xem huynh giả vờ kìa."

Chiêu Kiệt trợn trừng mắt.

Giả vờ? Đệ nói ta đang giả vờ ư?

Ta còn tưởng mình gãy cằm rồi đây này?

"Đừng giả vờ nữa, mau đứng dậy đi. Ta vẫn còn yêu thương huynh nhiều lắm đấy."

Đi mà dành cái tình yêu chết tiệt đó cho người khác đi, tên điên nàyyyyy!

Chiêu Kiệt đảo mắt rồi bò dậy.

Không biết từ lúc nào, tất cả các đệ tử Hoa Sơn đều có cùng suy nghĩ giống nhau.

'Đúng là không có cách nào chạy khỏi cái tên chết tiệt đó mà!'

Tên đó còn lì lợm hơn chó săn, dai sức hơn cả ngựa nữa. Hắn luôn quyết tâm dùng mọi cách để đạt được thứ mình muốn.

Các đệ tử chạy toán loạn, rên rỉ trước nắm đấm của hắn!

Nhưng như vậy thì sao chứ?

"Á á á á á á! Đánh một trận đi! Có giỏi thì đệ đánh một trận đàng hoàng với huynh đi!"

Chiêu Kiệt đảo mắt lao về phía Thanh Minh. Mặc dù nói là thôi cung quá huyệt, nhưng tình hình hiện nay đã sớm trở thành một cuộc đại chiến rồi. Thanh Minh cười khằng khặc.

Tất nhiên là chẳng có ai cảm thấy vui vẻ khi thấy hắn cười như thế.

Cứ thử tưởng tượng cảnh hắn phá lên cười rồi túm đầu sư huynh của mình giã liên tục thì sao có thể vui được chứ?

"Đúng rồi, đúng rồi! Huynh phải xông lên đây chứ!"

Bốpppppppp!

"Eo kìa!"

Bốpppppppp!

"Sư huynh! Sư huynh!"

"Hả?"

"Chân kìa!"

Bốpppp!

Chiêu Kiệt ứa nước mắt.

Cơn đau từ mu bàn chân đang bị Thanh Minh dẫm bẹp dí bắt đầu dấy lên.

"Eo! Eo! Eo! Eo! Eoooooooo!"

Đến bây giờ thì Chiêu Kiệt mới nhận ra hóa ra trên cơ thể con người lại có nhiều bộ phận được gọi là eo như thế.

Sao nó có thể đánh liên tục vào khắp các bộ phận trên cơ thể mình thế nhỉ?

"Hự!"

Chiêu Kiệt cúi gập người xuống để giữ tinh thần tỉnh táo. Thế nhưng Thanh Minh lại ngay lập tức đá hắn bay tít ra xa bằng một cú xoay người.

Tiếng hét thống khổ của Chiêu Kiệt từ xa vang vọng lại.

"Người tiếp theo!"

Thanh Minh đảo mắt tìm con mồi tiếp theo. Nhìn thấy ánh mắt của hắn, Lưu Lê Tuyết ngay lập tức giữ chặt kiếm, đàng hoàng nói.

"Con không được đánh nữ nhi..."

Bốppppp!

"Hửm? Sư thúc vừa nói gì cơ?"

"...Không có gì."

Ánh mắt của Lưu Lê Tuyết tóe lửa, lập tức lao về phía Thanh Minh. Lưỡi kiếm sắc bén của cô ta hướng thẳng vào cổ của Thanh Minh mà chém.

Một khí thế muốn chém bay đầu sư điệt của mình!

Thanh Minh nhìn thanh kiếm sắc bén ấy nở một nụ cười không thể quỷ dị hơn.

"Nhìn sát khí này mà xem."

Bốpppppppp!

Thanh Minh vừa né lưỡi kiếm của Lưu Lê Tuyết vừa bắt đầu nhắm vào cơ thể của cô.

"Hình như sư thúc hiểu lầm rồi thì phải!"

Bốpppppppppppp!

"Kiểm soát sức mạnh không phải là một chuyện dễ dàng. Sức đánh ra phải nhẹ thì đòn đánh mới nhẹ đi được chứ. Cứ vung kiếm nhẹ hều như thế kia thì trẻ con ba tuổi cũng làm được, đồ trẻ con!"

"Hâyyyyy!"

Lưu Lê Tuyết hô một tiếng lấy khí thế rồi vung kiếm. Thanh Minh hơi rùng mình rồi xuất hiện phía sau lưng Lưu Lê Tuyết.

"Úi chà chà, lưng kìa!"

Thanh Minh xoay người sau khi đánh liền một lúc thập liên kích vào lưng Lưu Lê Tuyết đến mức lưng của cô ta như muốn gãy tan ra.

"Đã xong!"

Bịch.

Lưu Lê Tuyết run rẩy ngã nhào xuống đất.

"Chà, chắc như vậy là đủ rồi..."

Thanh Minh cười sảng khoái khi nhìn thấy các sư thúc và sư huynh đang nằm bẹp dưới đất.

"Nghỉ một lúc rồi lại tiếp tục nào."

"Này, cái tên khốn kia!"

"Con có con là người không hả? Con có còn là người khôngggg?"

"Trời đất ơi! Hỡi Thiên tôn ơi! Ở đâu ra cái kiểu sư đệ đánh sư huynh như vậy chứ!"

Những người đang ngã gục dưới đất vội lồm cồm bò dậy cùng hướng về phía Thanh Minh mà chửi.

"Hở? Mấy người nói gì cơ? Nhỏ quá ta nghe không rõ?"

Nhìn thấy Thanh Minh đưa tay lên tai nghểnh ra trêu tức mình, những tiếng chửi mắng càng tuôn ra nhiều hơn.

Lý Bảo của Ân Hạ Thương Đoàn cười thích thú khi đứng từ xa chứng kiến cảnh tượng đó.

'Đúng là loạn thật.'

Có vẻ như bây giờ hắn đã hiểu tại sao tiểu đoàn chủ lại dặn hắn phải cẩn thận với Thanh Minh rồi.

Ngày hôm sau.

Nhuận Tông mở mắt tỉnh dậy.

'Đây là ai? Ta là đâu?'

Sao ta không nhớ gì hết thế này?

A!

Hôm qua mình bị tên tiểu tử Thanh Minh dần cho một trận nhừ tử sau cùng là ngất xỉu rồi ngủ luôn ở đây thì phải.

Nhưng mình thực sự đã bị đánh đến mức ngất xỉu ư?

Dù sao thì...

'Mình không muốn tỉnh lại chút nào'

Bởi vì chỉ cần mở mắt ra thì cái địa ngục đó sẽ được lặp lại. Không phải là hắn muốn trốn tránh chuyện luyện tập, mà là vì chuyện này thực sự quá...

"Hức hức..."

Nhuận Tông ngẩng đầu lên.

Hắn nghe thấy âm thanh một ai đó đang khóc.

'Khóc ư?'

Nhuận Tông cố dùng sức vực cơ thể dậy. Hắn nhanh chóng tìm ra nguồn gốc của tiếng khóc. Cách đó không xa, Chiêu Kiệt đang nằm úp mặt xuống đất nức nở. Nhuận Tông nhanh chóng chạy đến chỗ sư đệ của mình.

"Tiểu Kiệt! Tiểu Kiệt! Đệ không sao chứ?"

"Sư, sư huynh ơi... Huhuhuhu! Sư huynh ơi!"

"Đệ bị thương ở đâu rồi hả?"

Chiêu Kiệt ngẩng lên với khuôn mặt như thể cả thế giới đã sụp đổ. Nhuận Tông chưa từng nhìn thấy một khuôn mặt nào lại nghiêm trọng đến vậy.

Chiêu Kiệt mà hắn ta biết vốn là một nam tử hán không bao giờ tuyệt vọng cho dù rơi vào bất kỳ tình cảnh nào. Một Chiêu Kiệt như vậy mà lại đang khóc lóc nước mắt nước mũi giàn dụa ư? Rõ ràng là một chuyện gì đó rất kinh khủng đã xảy ra.

"Sư huynh ơi... Nội lực... Nội lực của đệ."

"Nội lực? Lẽ nào đệ đã bị nội thương rồi sao?"

"Huhuhuhu. Nội lực của đệ đã tăng lên rồi... Nội lực chết tiệt của đệ đã tăng lên rồi."

"..."

Tên tiểu tử này đang nói cái quái gì vậy?

"...Nhưng sao đệ lại khóc chứ?"

"Sư huynh! Nội lực của đệ tăng lên mất rồi!"

"Cái tên điên này! Nội lực tăng sao lại khóc chứ?"

Chiêu Kiệt hét loạn lên. Hắn thực sự đã quá khó chịu. "Chẳng phải nội lực mà tăng lên thì chúng sẽ phải tiếp tục chịu đựng chuyện đó hay sao???"

Ơ?

Nghe cũng đúng đấy chứ?

"Thà rằng nằm bẹp luôn thì từ hôm nay là không bị đánh nữa rồi. Tại sao bị đánh mà lại khỏe ra là thế nào chứ? Tại sao??? Chuyện này sao có thể chứ???!"

"..."

Tâm trạng Nhuận Tông ngay lập tức chùng xuống. "...Đúng thật vậy nhỉ?"

Bọn họ có thể cảm nhận rất rõ ràng việc nội lực đã tăng lên.

Thật đáng kinh ngạc.

Nội lực là gì chứ?

Nội lực là thứ mà võ giả dùng cả đời để tích lũy. Họ phải vận công suốt 1 năm trời. À không, có khi còn hơn cả 1 năm ấy chứ? thì mới có cảm giác chân thực về nó. Nhưng mới chỉ một ngày bị đánh đập thôi, bọn họ đã cảm nhận rất rõ ràng bằng chính cơ thể mình rằng nội lực của họ đã tăng lên. Chuyện này là không thể...

"...Chúng ta thực sự đã hấp thụ được rồi."

Nhuận Tông bất giác dùng tay sờ lên vị trí huyệt đan điền của bản thân. Rõ ràng Hỗn Nguyên Đan bị đẩy xuống hạ vị đan điền đã được hấp thụ vào cơ thể.

Nói vậy thì...

"Không biết nên gọi chuyện này là thôi cung quá huyệt... hay là bạo lực toàn thân nữa. Nhưng dù sao thì nó cũng đã có hiệu quả."

Bạch Thiên từ xa đang bước từng bước từng bước nặng nề về phía họ. Biểu cảm của hắn không thể buồn bã hơn.

"...Đúng là vậy."

Nhuận Tông cảm thấy bối rối trước tình huống này. Rốt cuộc là họ nên thích thú hay nên ghét bỏ chuyện này đây?

"Chuyện..."

Bạch Thiên cắn chặt môi như không thể nói nên lời. 'Không thể tin được cái kiểu hành động hoang đường như thế này mà lại có tác dụng.'

Đánh người có tác dụng giúp người đó hấp thụ nguyên khí ư? Nếu như chuyện này là thật chẳng phải tất cả các môn phái Trung Nguyên đều đã trở thành các đoàn thể bạo lực hết rồi sao....À? Lẽ nào bọn họ bây giờ chính là một đoàn thể bạo lực?

Ngay lúc ấy, nguồn gốc của tất cả mọi chuyện chậm rãi tiến gần về phía họ.

"Mọi người đang thì thầm cái gì đấy?"

"Hự ư ư ư ư ư."

Bạch Thiên thốt lên một cách đau đớn.

"Nội lực của bọn ta đã tăng lên rồi."

"Đương nhiên rồi. Vì chuyện này mà hôm qua ta đã vất vả như vậy kia mà!" A, vậy sao?

Nhưng mà sao khuôn mặt của kẻ vất vả lại sảng khoái thế kia?

"Chuyện này sao có thể là đương nhiên được chứ..." Bạch Thiên thở dài.

"Mặc dù kết quả thế này ta cũng không còn gì để nói. Nhưng ta hoàn toàn không thể nào hiểu được. Về cơ bản thì thôi cung quá huyệt chẳng phải là đả thông huyệt đạo đang bị tắc nghẽn hay sao?"

"Cũng giống vậy thôi. Nhưng mà thứ ta làm có khác với thôi cung quá huyệt một chút."

"...Là gì vậy?"

"Là do ta đã đánh một cách nhiệt tình và đầy ắp tình yêu thương đó"

"..."

Tay của Bạch Thiên run lên bần bật.

Có lẽ phải chôn tên tiểu tử này ở đây thì thiên hạ mới có thể thái bình được.

Đương nhiên là nếu có thể làm được điều đó.

"Không thể tin được, chuyện này sao có thể chứ??"

"Chậc."

Thanh Minh tặc lưỡi tỏ vẻ phiền phức.

Nếu như là trước kia, Thanh Minh sẽ không bao giờ giải thích. Bởi vì hắn thấy chuyện giải thích rất mất thời gian và phiền phức. Hắn sẽ chỉ nắm đầu kéo tóc kéo bọn họ đi rồi kêu bọn họ làm theo những gì hắn bảo mà thôi. Nhưng bây giờ, hắn không thể làm vậy nữa.

Thanh Minh vươn tay đấm vào ngực Bạch Thiên.

"Cái này từ đâu mà ra?"

"Hả?"

"Ý ta là đống cơ bắp này từ đâu mà có?"

Bạch Thiên cúi đầu nhìn chằm chằm vào ngực của bản thân. Đúng là cơ bắp trên ngực hắn rất săn chắc. Trước khi được Thanh Minh huấn luyện, cơ bắp của hắn không được như lúc này.

Cơ thể này chính là kết quả của việc vác trên mình khối sắt khổng lồ, rồi vắt kiệt sức lực khi tập luyện cùng các đệ tử đời ba.

"Là nhờ luyện tập mà có."

"Vậy tại sao khi luyện tập lại xuất hiện cơ bắp nhỉ?"

"Chuyện đó..."

Bạch Thiên mím chặt môi.

Chuyện này quá rõ ràng nên hắn chưa bao giờ đặt nghi vấn về nó cả. Có rất nhiều câu trả lời cho câu hỏi này, nhưng tất cả đều không rõ ràng.

"Đơn giản thôi. Bởi vì luyện tập rồi sẽ bị thương."

"...Là sao?"

"Bị thương thì sẽ rách cơ." Thanh Minh vặn tay.

Nhuận Tông đứng bên cạnh lắng nghe nãy giờ. Nhưng càng nghe hắn càng cảm thấy hoang mang hơn.

"Nói vậy là nếu cơ bắp bị rách thì nó sẽ to ra sao?"

"Không chỉ có mỗi cơ bắp thôi đâu. Chỗ nào bị thương thì chỗ đó sẽ phình to ra, xương cốt bị gãy cũng sẽ dày dặn hơn so với ban đầu. Tùy vào tình huống sẽ có đôi chỗ khác nhau nhưng đa phần là như vậy đó." Thanh Minh cười khúc khích.

"Vậy ra cách tốt nhất để rèn luyện cơ thể chính là?"

"...Bị thương."

"Mặc dù rất vô lý nhưng chuyện này hoàn toàn là sự thật. Thậm chí phương pháp này đã trở thành chuẩn mực trong trường phái ngoại công. Chẳng phải Thiếu Lâm rất nổi tiếng với phương pháp luyện tập bằng cách tự đánh roi vào thân mình hay chọc tay vào cát nóng hay sao?"

Bạch Thiên gật đầu ngơ ngác.

Trên tư cách là một kiếm tu, việc tiếp nhận chuyện như thế này có phần khó khăn. Nhưng bọn họ đã từng nghe nói về các môn phái sử dụng ngoại công bao gồm cả thiếu lâm đã luyện tập theo cách này rất nhiều lần.

"Nhưng đó chẳng phải là phương pháp tập luyện ngoại công hay sao?"

"Ở Hoa Sơn chúng ta cũng đã từng tập luyện giống vậy rồi đấy."

"Hả? Chúng ta ư?"

"Ngay từ đầu, ta đã dùng mộc kiếm chém rất nhiều lần vào tay mọi người rồi mà nhỉ?"

Bạch Thiên ngay lập tức cúi xuống nhìn đôi bàn tay của mình. Hắn là một kiếm tu và đương nhiên bàn tay của một kiếm tu sẽ vô cùng chai sạn và cứng rắn.

"...Đúng vậy."

"Nhưng bây giờ thì sao? Ta đâu có chém nữa?"

"Đúng là vậy."

"Lục thể con người thì càng bị thương sẽ càng trở nên rắn chắc.  Đương nhiên nếu quá mức thì nó sẽ trở thành thuốc độc, nhưng nếu như biết lợi dụng nó một cách vừa đủ, ngược lại sẽ khiến cơ thể trở nên mạnh mẽ hơn."

"Wow..."

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt cảm thán.

"Làm sao?"

"À, không, không..."

Và rồi hắn lại tiếp tục nhìn Thanh Minh với ánh mắt như mới khám phá ra điều gì đó rất thần kỳ.

"Bởi vì ta chưa từng nghĩ trong đầu con lại có những lý luận cao siêu như vậy."

"..."

Ngay sau đó, những người đứng bên cạnh, mỗi người bắt đầu góp một câu.

"Thật đáng ngạc nhiên."

"Ta cứ nghĩ hắn là chỉ một đứa đói thì ăn còn tức lên là đánh người kia đấy."

"Ra là cũng có đầu óc phết đấy chứ."

"..."

Mấy cái tên khốn này?

Gò má của Thanh Minh run lên bần bật.

"Vậy để ta cho mọi người biết thế nào là một người không có đầu óc nhé?"

"Hừmmm."

"Lại sắp có mưa nữa rồi sao? Thời tiết thật là..." Khi tất cả mọi người đang cố đánh trống lảng thì Thanh Minh ném về phía bọn họ một ánh mắt hình lưỡi kiếm.

"Chuyện này rất dễ suy ra mà nhỉ?"

"...Gì cơ?"

"Nội lực cũng giống như vậy."

"..."

Ánh mắt của Bạch Thiên không dấu nổi sự hoang mang.

Vậy là ý nghĩa lời nói của Thanh Minh lúc này chính là?

"Nếu như bị nội thương thì nội lực sẽ tăng lên ư?"

"Đúng vậy."

"Nhà ngươi đang nói cái gì vậy? Nội thương sao có thể so sánh với các vết ngoại thương được chứ?! Nội thương mà nghiêm trọng, thậm chí có thể chết người đấy."

"Ngoại thương nghiêm trọng thì cũng chết thôi!"

"Đúng, đúng là vậy!"

Thanh Minh thở dài.

"Nội lực cũng chẳng khác gì đâu. Nội thương suy cho cùng là việc nguyên khí bị tổn thương. Nguyên khí được hồi phục sau tổn thương chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nguyên khí ban đầu."

"Nhưng ta chưa từng thấy trường hợp nào như vậy cả."

"Đương nhiên rồi, vì việc vận công để hội tụ nguyên khí có hạn chế của nó. Nhưng chẳng phải bây giờ trong cơ thể sư thúc đang có nguồn nguyên khí có thể hấp thụ được mà không cần vận công hay sao?"

"Ơ..."

Bạch Thiên gật đầu tán thành trong vô thức.

Bây giờ trong cơ thể hắn đang có nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan. Với năng lực của hắn ta hiện tại, thì trong một khoảng thời gian ngắn, hắn không thể hấp thụ được nguồn nguyên khí đó, nhưng sự tồn tại của nó là không thể phủ nhận.

"Nhục thể tự hấp thu ư?"

"Kết quả chẳng phải đã rất rõ ràng hay sao?" Thanh Minh nhún vai.

"Thực ra chuyện này chẳng có gì khó hiểu cả. Tác động một cách vừa phải vào phần có khí huyết khiến nó bị nội thương vừa đủ, cơ thể sẽ phải tự động tìm nguồn nguyên khí để hồi phục nội thương đó. Mà chẳng phải trong cơ thể của sư thúc lại đang sẵn có một nguồn nguyên khí dồi dào hay sao? Và sau đó, một nguồn nguyên khí mới mạnh mẽ hơn cả nguồn nguyên khí cũ sẽ được hình thành."

Thanh Minh lắc nhẹ các ngón tay.

"Nguyên khí, nhục thể. Nguyên lý này được dùng chung cho cả hai."

"..."

Thanh Minh chỉ biết cười hihi khi nhìn thấy dáng vẻ không thể nào hiểu nổi của các sư huynh sư thúc của hắn lúc này.

'Đương nhiên là khó rồi'

Bởi vì những kiến thức này ở tông môn họ không được học.

Đây là kiến thức mà Thanh Minh đã học được trong vô số lần hắn lang thang trên chiến trường.

Vốn dĩ kết quả này chính là thành quả mà hắn đã cố áp dụng một cách nhẹ nhàng và an toàn lên trên cơ thể của các sư huynh đệ của hắn. Thực tế ra, lý luận này vốn miêu tả con đường ở ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Những kẻ chưa được nếm trải bằng chính cơ thể mình không hiểu được thì cũng dễ hiểu thôi.

"Dù sao thì cũng không nhất thiết phải hiểu làm gì cả."

Rắccccc.

Thanh Minh nắm chặt nắm đấm trong tay.

"Nếu đầu óc không hiểu được thì phải để cơ thể cảm nhận dần dần rồi."

"..."

Rắc. Rắc.

Thanh Minh bẻ cổ sang hai bên rồi chậm rãi tiễn về phía họ.

"Sư thúc cứ nghĩ đây là một buổi luyện tập thoải mái là được. Dù sao thì khi luyện tập chuyện bị đánh cũng là đương nhiên thôi. Nhưng như vậy thì sư thúc sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy?"

Không.

Ta không cảm thấy dễ chịu chút nào cả.

Thanh Minh à. Suy nghĩ của con sai rồi. Trên thế gian này làm gì có chuyện thoải mái khi bị đánh chứ?

Con có hiểu lời sư thúc đang nói không?

"Làm gì có cách nào luyện tập tốt hơn cách này nữa chứ. Thực chiến luôn đem lại những kinh nghiệm quý báu. Yên tâm là ta sẽ sử dụng toàn bộ sức lực của mình để đánh. Haha, nếu ta cũng có một sư phụ như vậy thì có lẽ ta đã mạnh gấp bội bây giờ rồi."

"Cái tên điên này, nếu như vậy có mà nhà ngươi đã bỏ chạy từ lâu rồi."

"Hihihahaha."

Thanh Minh cười khúc khích.

"Không sao. Không sao đâu. Không chết được đâu.  Mọi người đã từng nghe chuyện có ai đó chết vì luyện tập chưa hả?"

Chưa đúng chứ?

Đương nhiên là chưa rồi. Cứ thế này nếu như ta mà chết thì làm có chuyện nghe được sự thật đó nữa chứ.

Dù sao thì cũng chưa từng nghe còn gì!

Bạch Thiên thở dài thườn thượt.

Bên trong hắn bây giờ, lửa giận đã sôi lên sùng sục. Nhưng trước mắt, hắn không còn cách nào khác ngoài đè nén sự bất mãn đó xuống.

Thế rồi, bằng một khuôn mặt không thể nghiêm túc hơn, hắn rút kiếm ra hướng về phía Thanh Minh đang luyên thuyên gì đó rồi hét lên.

"Được rồi!"

"Hả?"

"Vậy là nếu như ta có thể chịu đựng sự bạo lực giả danh luyện tập này thì có thể mạnh lên trong thời gian ngắn đúng chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Thanh Minh ngay lập tức gật đầu không chút do dự.

"Ta rất hài lòng với câu nói đó đấy."

Nghĩ lại thì, đây là cơ hội có một không hai đối với bọn họ.

Ngoài việc nội lực của họ sẽ tăng lên gấp đôi thì một ngày bọn họ còn được 2 lần luyện tập với tên quái vật kia nữa. Đối với một võ giả, việc này chẳng khác nào cơ hội trong mơ cả.

"Nhưng."

Bạch Thiên nghiến răng.

"Nhà ngươi cũng nên cẩn thận thì hơn. Nếu như có một vết chém trên khuôn mặt kia thì cái ấn tượng vốn xấu xí của nhà ngươi sẽ ngày càng trở nên tồi tệ hơn đấy."

"Haha."

Thanh Minh cười khẩy.

"Có khí thế lắm."

Hắn thích một Bạch Thiên như thế này.

Dù có bị đánh đập hành hạ như thế nào cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

"Có giỏi thì nhào vô."

"Như ý ngươi! Tiểu tử thối!"

Bạch Thiên ngay lập tức rút kiếm rồi lao vào Thanh Minh.

"Sátttttttt."

"Chỉ như vậy thì chưa đủ đâu."

Nhìn thấy mọi chuyện bắt đầu loạn cả lên. Chiêu Kiệt thở dài lo lắng.

"Từ khi nào mà lão già kia lại chịu hợp tác với tên tiểu tử đó vậy nhỉ?"

"...Ta cũng chẳng biết nữa." Đến lượt Nhuận Tông thở dài.

"Liệu chúng ta có còn sống để đến được Vân Nam không đây?"

"..."

Đường đến Vân Nam dường như ngày càng xa hơn với Nhuận Tông và Chiêu Kiệt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info