ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 96: Bị đánh thì sẽ tự biết mà tránh thôi!

yaneyy_

"Thì ra chính Dược Tiên đã tạo ra Kiếm Trủng."

Huyền Tông sau khi nghe Bạch Thiên kể lại rõ ngọn ngàng thì vô cùng kinh ngạc, ông ta nhìn vào chiếc hộp được đặt phía trước. 'Hỗn Nguyên Đan sao.' Không còn nghi ngờ gì nữa.

Chỉ mới ngửi mùi hương của nó thôi thì cũng đã cảm thấy có gì đó trào dâng trong đan điền. Thêm vào đó, nếu chiếc hộp này xuất hiện ở nơi như Bạch Thiên đã nói thì càng không còn gì để nghi ngờ hơn.

Làm gì có ai đem đồ giả đi giấu ở nơi như thế đâu chứ?

Nếu không phải là Dược Tiên thì không có ai làm vậy, và nếu không phải là Thanh Minh thì sẽ không có ai tìm ra được nó.

Nhưng nghĩ lại thì.

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng một con mắt khác. 'Thằng bé bất phân thắng bại với Hư Tán Tử của Võ Đang sao?' Có khi chuyện này hơi khoa trương một tí cũng không chừng.

Nhưng dù sao đi nữa thì việc Thanh Minh đã không thua trận trong trận chiến với Hư Tán Tử là một sự thật chắc chắn.

"Hô hô hô hô."

Ông ta cười gượng gạo.

Không biết nếu Huyền Tông giao chiến với trưởng lão của Võ Đang thì có thể ngang tài ngang sức không nhỉ?

Sức mạnh đó thật quá hoang đường.

Nhưng điều khiến Huyền Tông thật sự kinh ngạc không phải chỉ vì sức mạnh của Thanh Minh.

Nói về võ lực của Thanh Minh thì Huyền Tông sớm đã từ bỏ chuyện hiểu được nó từ lâu rồi nên chẳng có gì mới lạ cả.

Nguyên nhân khiến ông ta thực sự kinh ngạc chính là việc Thanh Minh đã nắm rõ đến hoàn hảo sự an bài của Dược Tiên và tìm ra được Dược Tiên Chi Mộ chân chính.

Ngay cả Huyền Tông cũng phải nghe đi nghe lại đến 2 lần mới hiểu được vì sao Dược Tiên chi mộ buộc phải nằm ở nơi đó. Nhưng mà chẳng phải Thanh Minh đã một mình nắm bắt mọi manh mối và tìm được hay sao?

'Bắt đầu từ chuyện của Ân Hạ Thương Đoàn trong quá khứ, mình đúng thật đã nghĩ rằng nó là một đứa trẻ vô cùng thông minh lanh lợi...' Nhưng ai ngờ lại đến mức này.

Vào lúc đó, Huyền Linh đang chăm chú nhìn chiếc hộp đựng Hỗn Nguyên Đan bỗng mở lời.

"Nói vậy tức là..."

Huyền Linh chộp lấy chiếc hộp trên tay Huyền Tông như đang muốn chiếm đoạt. Tay Huyền Tông bỗng trở nên trống trải, ông ta chép miệng nhưng vì hiểu rõ được suy nghĩ của Huyền Linh nên chỉ đành làm thinh.

"Nói, nói vậy thì cái, cái này là Hỗn Nguyên Đan của Dược... Ý ta là, là Hỗn Nguyên Đan đó sao?"

"...Vâng ạ."

"Cái Hỗn Nguyên Đan mà đến cả Đại Hoàn Đan phải thua một bậc nếu xét về độ trân quý và dược hiệu đó sao?"

"...Vâng ạ."

Huyền Linh nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt thờ thẫn.

Huyền Linh cứ há mồm ra rồi khép mồm lại, trong khoảng thời gian vô cùng ngắn như sắc mặt của ông ta đã thay đổi không biết bao nhiêu lần.

"Bộ, bộ nó được thần, thần tài độ à? Sao cứ mỗi lần nó đi ra ngoài thì lại tha được mấy thứ này về thế nhỉ?" Tha cái gì chứ!

Ta có phải là chó đâu!

"Hô, hô ô... Con không đi đâu nữa sao?"

"..."

"À quên, không được! Lập được công cỡ này thì phải nhét thịt vào mồm 4 ngày 4 đêm còn chưa đủ cơ mà, sao lại bảo con đi ra ngoài nữa chứ! Đi thôi! Đi nào! Ta sẽ bắt heo cho con! Mà không, cả bò ta cũng bắt cho con luôn! Đối với một người kiếm được Hỗn Nguyên Đan về thì có gì mà không thể bắt cho được cơ chứ!" Vân Nham toát mồ hôi lạnh.

"Trưởng lão, xin người hãy bình, bình tĩnh đi ạ!"

"Tình huống này có bình tĩnh nổi không! Điên mất thôi. Là Hỗn Nguyên Đan đấy! Trời đất quỷ thần ơi, cái tên tiểu tử này ở đâu rớt xuống vậy, phái nó đến Nam Dương thì nó lại đem được cả Hỗn Nguyên Đan về! Phái nó đi Bắc Hải chắc nó sẽ tha Như Ý Châu về đây mất! Chưởng môn nhân! Chúng ta không còn việc gì cần giải quyết ở bên ngoài nữa sao?"

Nhìn ánh mắt của ông ta như muốn trói chặt Thanh Minh lại ngay lập tức rồi đưa đến Bắc Hải vậy. Thanh Minh nhìn thấy ánh mắt xanh thẫm nhuốm đầy sát khí kia mà bất giác giật mình.

"Hơ, Hỗn Nguyên Đan thật sao."

Huyền Thương cũng liên tục hết nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn chiếc hộp như đang không tin vào mắt mình.

Làm sao mà không kinh ngạc được cơ chứ?

Hỗn Nguyên Đan và Kiếm Trủng là những thứ mà bọn họ hoàn toàn chưa hề nghĩ tới. Phái nó đi để giải quyết chuyện của Hoa Ảnh Môn nhưng rốt cuộc lại xảy ra chuyện này, ai mà ngờ tới được?

Huyền Tông là người lấy lại được sự tỉnh táo đầu tiên, ông ta tóm tắt lại tình hình bằng một giọng nói nặng nề. "Các con đã vất vả nhiều rồi."

"Không ạ. Với cương vị là đệ tử của Hoa Sơn thì đó là việc bọn con phải làm ạ, thưa chưởng môn nhân."

"Nhưng!"

Vào lúc đó, Huyền Thương la rầy Bạch Thiên bằng một giọng nói có chút điềm tĩnh. "Tuy may mắn vì không có chuyện gì xảy ra, nhưng lần này các con đã quá cẩu thả rồi." Bạch Thiên không nói lời nào, chỉ cúi gằm mặt.

"Các con tìm được Hỗn Nguyên Đan và Hỗn Nguyên Bí Quyết, lập nên công lao to lớn cho Hoa Sơn, ta không phủ nhận điều này. Nhưng chỉ cần có một người trong số các con gặp tai họa thì bây giờ các con sẽ không thể đứng cười như thế này được đâu." Bạch Thiên gật đầu.

Huyền Thương nói đúng. Chẳng phải bọn họ đã mấy lần suýt chết trong Kiếm Trủng rồi hay sao? Cũng nhờ một nửa may mắn mà bọn họ mới bình an vô sự thoát ra khỏi đó.

"Đệ tử xin khắc ghi lời dạy của trưởng lão ạ."

"Được rồi. Đừng nghĩ rằng đó là những lời cằn nhằn. Đối với ta thì sự an toàn của các con còn quan trọng hơn mấy cái thứ linh đan đó cả mấy lần." Huyền Linh nghe đến đấy thì cười khẩy một cái.

"Sư huynh nói vậy thì đệ với chưởng môn nhân thành cái gì đây?" Huyền Tông mở to mắt.

Ơ, ta làm sao chứ?

Đang yên đang lành sao lại lôi ta vào?

"Sư, sư đệ bình tĩnh lại trước cái đã."

Nghe xong lời của Huyền Tông, Huyền Linh mấp máy môi, dường như ông ta vẫn còn điều gì muốn nói. Nhưng rốt cuộc ông ta vẫn ngậm chặt mồm vì tôn trọng quyền uy của chưởng môn nhân.

Huyền Tông rón rén kéo chiếc hộp chứa Hỗn Nguyên Đan mà Huyền Linh đang cầm trên tay. Huyền Linh dồn sức vào bàn tay. Phải đợi đến khi Huyền Tông khẽ trợn mắt lên thì ông ta mới chịu đưa chiếc hộp ra với khuôn mặt đầy vẻ tiếc nuối.

"E hèm."

Huyền Tông khẽ tằng hắng một cái rồi nhẹ nhàng đặt chiếc hộp ra phía sau. Một khi cơn ham tiền trỗi dậy thì cái tên đó có khi đem cái này đi bán cũng không chừng.

"Bạch Thiên này."

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

"Còn ai biết chuyện các con nắm trong tay báu vật này nữa không?"

"Bọn con đã không cho ai biết cả ạ."

"Kể cả Hoa Ảnh Môn sao?"

"Vâng ạ, chưởng môn nhân. Bọn con đã không nói chuyện này với ai cả." Huyền Tông gật gù.

"Làm tốt lắm."

Bảo vật sẽ gây ra cảnh đổ máu.

Nếu việc Hỗn Nguyên Đan nằm trong tay Hoa Sơn bị truyền ra ngoài, sẽ có vô số người nhắm đến Hoa Sơn. Thậm chí sẽ có những kẻ tấn công vào Hoa Sơn để lấy cho được Hỗn Nguyên Bí Quyết trước khi Hoa Sơn chế luyện ra được Hỗn Nguyên Đan.

'Cũng còn may vì không có nhiều người biết đến sự tồn tại của Dược Tiên.'

Đa số những người có mặt tại nơi đó chỉ quan tâm đến mỗi thần binh. Chỉ có hai phe biết về tồn tại của Dược Tiên.

'Võ Đang và Cái Bang.'

Hai môn phái thuộc Cửu Phái Nhất Bang dù có biết được sự tồn tại của Hỗn Nguyên Đan đi nữa cũng sẽ không ngang nhiên tấn công Hoa Sơn, nhưng dù gì đi nữa thì có khi bọn họ sẽ tìm cách cản trở.

Huyền Tông biết rõ rằng, lúc Hoa Sơn bắt đầu lụi bại, bọn họ đã không nhận được bất cứ sự giúp đỡ nào từ Cửu Phái Nhất Bang mà bọn họ hằng tin tưởng, vì thế mà niềm tin đối với Cửu Phái Nhất Bang đã không còn từ lâu rồi.

'Nhưng những người đó vẫn chưa biết chuyện Hỗn Nguyên Đan đang nằm trong tay chúng ta. Chỉ cần cẩn thận đừng để thông tin bị lộ ra bên ngoài thì sẽ không có vấn đề gì cả.'

Riêng những lúc như thế này mới thấy việc Hoa Sơn ở trong núi sâu hiểm trở là một chuyện tốt. Nếu là một nơi quan khách lui tới không nghỉ như Võ Đang hay Thiếu Lâm thì đừng hòng nghĩ đến chuyện che giấu cách luyện chế Hỗn Nguyên Đan.

Huyền Tông mở chiếc hộp ra rồi lấy Hỗn Nguyên Bí Quyết ra ngoài.

Thứ thực sự quan trọng không phải là Hỗn Nguyên Đan mà là Hỗn Nguyên Bí Quyết.

"Các bậc tiền nhân đã giúp chúng ta rồi." Thanh Minh nghe vậy liền cười.

Không phải Thanh Minh cười nhạo bọn họ. Lần này đúng là 'Tiền nhân' đã giúp đỡ bọn họ thật. Vì nếu Thanh Minh không nhớ lại lời nói của Thanh Vấn trong quá khứ thông qua giấc mơ thì tuyệt đối bọn họ đã không thể tìm ra được Dược Tiên Chi Mộ chân chính.

"E hèm, nhưng mà!"

Hửm?

Huyền Tông vừa nhìn vào đôi mắt đầy ngờ vực của Thanh Minh vừa rón rén đặt chiếc hộp đựng Hỗn Nguyên Đan lên phía trước.

"Theo như lời của con thì Dược Tiên có vẻ mong muốn ai đó có thể trở thành truyền nhân của mình và tiếp nhận Hỗn Nguyên Đan, ta không biết rằng liệu việc chúng ta dùng thứ này có đúng với đạo lý hay không..."

Thanh Minh chộp lấy chiếc hộp đựng Hỗn Nguyên Đan.

"Vậy để con đem nó đi bán."

"Này! Này! Phải nghe cho hết đã chứ!"

Huyền Tông giật mình nhanh chóng đổi lời.

"Đúng là ta có suy nghĩ như thế thật! Nhưng nếu Hoa Sơn có thể khôi phục lại Hỗn Nguyên Đan, làm tốt nhiệm vụ của một môn phái chính đạo thì chắc Dược Tiên ở trên tiên giới cũng sẽ vui lắm nhỉ!"

Không dám, ông ta nguyền rủa cho thì có!

Nếu thật sự có tồn tại thứ gọi là tiên giới, nếu các bậc tiền nhân đều đứng ở nơi đó và đang nhìn xuống thì có lẽ Dược Tiên bây giờ đang buông những lời chửi bới Hoa Sơn không ngừng nghỉ.

Nhưng nếu vậy thật thì đương nhiên lão ta sẽ bị các sư huynh đệ của Thanh Minh đánh hội đồng cho ngậm mồm vào.

Chưởng môn sư huynh. Đừng có mà đánh thua lão ta đấy nhé, mất mặt lắm!

Huyền Tông nhắm nghiền mắt như muốn sắp xếp lại những suy nghĩ trong đầu. Thanh Minh lần này cũng không hối thúc gì cả. Hỗn Nguyên Đan và Hỗn Nguyên Bí Quyết ở đâu trên trời rơi xuống cơ mà, thân là chưởng môn nhân sẽ không thể biểu đạt được sự hoang mang đó bằng lời được.

"Nói gì thì nói, phải kiểm tra lại trước đã."

Huyền Tông hướng về Vân Nham, nói một cách nghiêm túc.

"Hãy gọi đường chủ Y Dược Đường đến đây đi."

* * *

Soạt.

Trang sách lại được lật qua.

Đường chủ Y Dược Đường vừa đổ mồ hôi ròng ròng vừa xem Hỗn Nguyên Bí Quyết. Trong số những người ở Hoa Sơn thì đường chủ Y Dược Đường Vân Giác là người có kiến thức sâu rộng về luyện đan nhất. Vì thế mà chỉ có mỗi ông ta mới có thể kiểm tra được.

"Ư ư ưm."

Cứ mỗi khi có tiếng ậm ừ phát ra từ miệng của Vân Giác là trong lòng những người đứng theo dõi xung quanh lại nóng như lửa đốt. "Haizz, đọc có một quyển sách thôi mà lâu đến thế cơ á!"

Huyền Linh vì không đủ kiên nhẫn nên lên tiếng cáu bẳn, Huyền Thương trợn trừng mắt quở mắng hắn ta. Thế là Huyền Linh vừa lầm bầm vừa hạ thấp giọng xuống bằng một khuôn mặt khó chịu.

Đương nhiên là Vân Giác - người đọc quyển sách ấy cũng đang sắp phát điên lên.

Tự nhiên bị gọi đến bắt xem sách không thôi cũng đủ thấy ngỡ ngàng rồi, trong suốt khoảng thời gian ông ta xem quyển bí quyết, Huyền tử, Vân tử, Bạch tử, thậm chí cả Thanh tử, ai nấy cũng nhìn chằm chằm sang hướng này bằng ánh mắt phừng phừng.

Khổng Tử mà có sống dậy thì cũng không thể nào tập trung đọc sách được trong tình huống thế này đâu.

Nhưng ngay cả chưởng môn nhân Huyền Tông – người lẽ ra phải giải quyết tình huống này cho ông ta cũng đang nhìn ông ta bằng ánh mắt sắc lẹm có thể xuyên thủng cả chảo sắt thì ông ta còn biết làm gì được nữa.

"Chưởng, chưởng môn nhân."

"Ừ? Sao rồi?"

"Chắc, chắc chắn đây là bí quyết luyện Hỗn Nguyên Đan thật ạ. Nó rất khớp với nguyên tắc luyện đan. Ở nhiều chỗ còn có những bí thuật siêu việt vượt ra khỏi sức tưởng tượng của con nhưng..."

"Nhưng làm sao?"

Vân Giác nuốt nước bọt một cái rồi nói.

"Kỹ thuật luyện đan được viết ra theo kiểu không nhất thiết phải hiểu hết, chỉ cần tuân thủ theo cách luyện đan được viết ở đây thì có thể chế tạo ra được Hỗn Nguyên Đan!"

"Ồ!"

Huyền Tông nhìn Vân Giác bằng ánh mắt vô cùng hân hoan.

Nói vậy nghĩa là?

"Chúng ta có thể tạo ra được Hỗn Nguyên Đan sao?"

Vân Giác vừa tươi cười vừa nói cứ như thể đó là một chuyện đương nhiên.

"Không thể ạ."

"..."

Trên trán của Huyền Linh nổi gân máu.

"Ơ, bây giờ con đang đem tất cả những người ở đây ra đùa giỡn đấy à!"

"Bình, bình tĩnh đi ạ, thưa sư thúc! À không, thưa trưởng lão." Vân Giác chảy mồ hôi nhễ nhại nói.

"Với năng lực của con, việc tạo ra Hỗn Nguyên Đan không phải là chuyện khó khăn gì. Chỉ cần có Hỗn Nguyên Bí Quyết này trong tay thì bất cứ ai biết đến cách luyện đan đều có thể tạo ra được Hỗn Nguyên Đan."

"Vậy thì sao không thể chứ? Có năng lực thì làm gì có chuyện không làm ra được?"

"À, à không, chuyện đó..."

Vân Giác thở một hơi dài thườn thượt.

"...Những nguyên liệu cần để tạo ra Hỗn Nguyên Đan vô cùng đắt đỏ ạ." Hả?

Tiền ư?

Sắc mặt vốn đầy rẫy sự bực tức của Huyền Linh nhanh chóng ôn hòa trở lại.

Những chuyện khác thì chưa biết thế nào chứ nếu nhắc đến tiền thì Huyền Linh luôn trở nên nghiêm túc.

"Nếu muốn tạo ra một số lượng lớn Hỗn Nguyên Đan thì phải bán toàn bộ Hoa Sơn ạ. Dù có phải dẹp sạch những hàng quán ở Hoa Âm cũng không đủ ạ." Khuôn mặt của Huyền Linh chợt méo xệch.

"Linh đan gì mà đắt đỏ thế cơ chứ!"

"Linh, linh đan thì đương nhiên sẽ đắt đỏ ạ. Người thử nghĩ mà xem. Chẳng phải môn phái đầy tiền như Thiếu Lâm mà cũng chỉ làm ra được có mấy viên Đại Hoàn Đan thôi sao?"

"..."

"Nếu so với những linh đan thượng hạng nhất thì những nguyên liệu này vẫn gọi là vô cùng rẻ đấy ạ. Vì ông ta là Dược Tiên nên mới có thể tạo ra được Hỗn Nguyên Đan từ những nguyên liệu này, còn nếu là người khác thì có tiêu tốn gấp 10 lần cũng khó mà tạo ra được."

Huyền Linh thở dài.

"Tóm lại là, vì không có tiền nên mới không thể làm ra được đó sao?"

"Đúng vậy ạ."

"Rốt cuộc là đắt đỏ đến bao nhiêu mà ghê vậy? Hoa Sơn bây giờ cũng đã là một môn phái không thiếu thốn tiền bạc rồi."

"Để con nói cho người nghe..."

Huyền Linh cùng Vân Giác tính toán thử giá nguyên liệu một cách đại khái, thế rồi mắt của Huyền Linh bắt đầu run lên.

"Ba, bao nhiêu cơ? Ba..."

Huyền Linh như sắp sùi bọt mép ngất xỉu đến nơi, ông ta bắt đầu chỉ trỏ về hướng của Huyền Tông.

"Chưởng môn nhân! Xin, xin huynh hãy mau đem cái bí quyết chết giẫm đấy vứt đi hộ đệ! Vì cái thứ chết giẫm đó mà Hoa Sơn sẽ nát mất! Dược Tiên Dược tủng gì đấy, đệ chắc chắn ông ta già quá nên lẩm cẩm rồi! Cái này không phải là bảo vật gì đâu, là độc thì đúng hơn, là độc đấy!"

Huyền Tông nhìn Huyền Linh bằng khuôn mặt ngơ ngác.

"Khó đến vậy cơ à?"

"Không phải ở mức độ khó đâu ạ! Với tài lực của Hoa Sơn bây giờ thì làm ra được một viên thôi cũng không thể. Muốn tạo ra được Hỗn Nguyên Đan buộc phải thanh lý hết mớ tài sản của Hoa Âm, việc đó chẳng khác gì phá hoại Hoa Sơn! Đánh cho giỏi mà nghèo như ăn mày thì làm được gì ạ!"

Cái Bang mà nghe được câu này chắc buồn thối ruột mất!

Huyền Linh nói hết lời để phản đối lại chuyện này.

"Vụ này tuyệt đối không được đâu ạ! Cứ cố gắng tạo ra một cao thủ thì Hoa Sơn chúng ta vất vả gầy dựng lại bấy lâu sẽ sập đổ mất! Trên cương vị là Tái Khuynh Các chủ, đệ tuyệt đối không thể cho phép chuyện này xảy ra."

"Hừ."

Huyền Tông rên rỉ.

Lại là vì mấy đồng tiền mà Hoa Sơn lại đánh mất đi cơ hội...

Thanh Minh lắng nghe từ nãy đến giờ chợt mở lời vô cùng bình thản.

"À, chuyện đó không sao đâu ạ."

"Hửm?"

Thanh Minh quay sang nhìn Huyền Linh.

"Người bảo vấn đề nằm ở chỗ tiền bạc đúng không?"

"Ừ, đúng vậy đấy!"

Thanh Minh phì cười.

"Vậy thì không cần phải lo đâu."

"...Rốt cuộc là con có ý gì?"

Trong khi ai nấy đều đang nhìn chằm chằm vào Thanh Minh, hắn ta bỗng tự nắm chặt lấy cổ áo của mình. Rồi đột nhiên phanh cổ áo ra hai bên. Những thứ gì đó tròn tròn đổ ra ồ ạt từ ngực của hắn ta.

Mắt của Huyền Linh trợn to sau khi nhìn kỹ những thứ rơi xuống đất.

"Dạ, Dạ... Dạ Minh Châu? Mấy, mấy thứ này?" Thanh Minh phì cười.

"Chúng ta là đại gia đó nhaaaaa."

"..."

Huyền Linh ngớ người ra nhìn Thanh Minh, ông ta bất giác lầm bầm.

"...Đúng là thần tài thật rồi này?"

Thanh Minh là kẻ mà ông ta càng biết lâu càng không thể hiểu được.

Mọi việc về Hỗn Nguyên Đan được tiến hành rất nhanh chóng.

Trước tiên, việc mua những nguyên liệu dùng để luyện chế Hỗn Nguyên Đan đều được gửi gắm hết vào Ân Hạ Thương Đoàn. Bởi vì nếu là Ân Hạ Thương Đoàn thì sẽ không phải lo việc thông tin bị lan truyền đến nơi khác, và họ có thể kín đáo xử lý mọi việc như Hoa Sơn mong muốn.

Cũng vì vậy mà Hoàng Tông Nghĩa đang ở Hoa Âm đã gấp rút quay về Hoa Sơn. "Toàn, toàn bộ chỗ này sao ạ?"

Hoàng Tông Nghĩa kinh ngạc nhìn danh sách ghi một loạt các loại nguyên liệu.

"Không biết Hoa Sơn định dùng chúng vào việc gì...?" Huyền Linh tủm tỉm cười.

"Ngài không cần ngạc nhiên như vậy đâu. Bây giờ Hoa Sơn đã nắm được một phương pháp đặc biệt, cho nên bọn ta sẽ lại tạo ra những viên linh đan trong quá khứ."

"Linh đan sao ạ?"

"Tất nhiên là Tử Tiêu Đan rồi. Không lẽ bọn ta còn có loại linh đan nào khác sao?"

"A..."

Huyền Linh hơi nhếch môi.

Mặc dù ông ta không coi Ân Hạ Thương Đoàn là người ngoài, nhưng cũng không thể đối xử với họ như là người của Hoa Sơn được.

'Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cái tên Hỗn Nguyên Đan lọt ra bên ngoài chứ. Vậy nên tốt nhất là phải giấu nó đi.'

Mặc dù những kẻ khác đến Kiếm Trủng là vì thần binh nên họ không biết đến sự tồn tại của Hỗn Nguyên Đan, nhưng ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu Cái Bang và Võ Đang biết chuyện này chứ.

Vậy nên giấu nhẹm đi vẫn là cách tốt nhất.

"Ta chỉ cần tìm những vật phẩm này thôi đúng không?"

"Đúng vậy. Và ta còn một chuyện muốn nhờ ngài."

"Là chuyện gì thế?"

Huyền Linh chép miệng nói.

"Ta mong chuyện Hoa Sơn tìm kiếm những thứ này sẽ không bị lộ ra ngoài."

"Dạ? Tại sao lại...?" Huyền Linh thở dài nói.

"Ngài cũng biết giang hồ là một nơi khó đoán. Bây giờ có rất nhiều môn phái coi Hoa Sơn là cái gai trong mắt. Sự kiện với Tông Nam lần trước đã gây ra một cơn chấn động, và sự kiện với Võ Đang lần này cũng không phải là một vấn đề nhỏ."

"Ngài nói đúng."

Hoàng Tông Nghĩa gật gù.

Huyền Linh nói rất đúng. Sau khi đánh bại Tông Nam ở Hoa Tông Chi Hội, bây giờ, danh tiếng của Hoa Sơn một lần nữa vang danh khắp Nam Dương chính là một minh chứng cho thấy vị thế của họ đang dần được nâng cao trên giang hồ.

Không ai có thể phủ nhận một sự thật rằng các đệ tử Hoa Sơn đã giành chiến thắng hoàn hảo trước đối thủ là các đệ tử Võ Đang...

"Ta... có thể hỏi ngài một câu được không?"

"Ngài cứ nói."

"Không biết tin đồn các môn hạ của Hoa Sơn xông xáo vào trong Kiếm Trủng có phải là thật không ạ..."

"Đúng là như vậy."

"À...!"

Hoàng Tông Nghĩa gật đầu lia lịa.

'Nếu vậy thì mình đã hiểu rồi.'

Tin đồn về việc Hoa Sơn xông xáo hành động ở Nam Dương đã sớm lan tới Hoa Âm.

Từ tin đồn các đệ tử Hoa Sơn là một trong số những người đã cứu mọi người khi Kiếm Trủng sập. Cho đến cả tin đồn họ đánh bại nhiều kẻ có máu mặt trong giang hồ bên trong Kiếm Trủng.

Và Hoa Sơn Thần Long chính là cái tên lừng lẫy nhất trong số họ.

Thanh Minh đã được đánh giá là Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú từ sau chiến thắng tuyệt đối ở Hoa Tông Chi Hội, tuy nhiên, mọi người đã dần lãng quên tên tuổi của hắn sau hai năm im hơi lặng tiếng.

Thế nhưng, sự việc ở Nam Dương lần này đã một lần nữa đưa tên tuổi của hắn vang xa.

'Mặc dù tin đồn hắn đánh bất phân thắng bại với trưởng lão của Võ Đang chỉ là một tin phóng đại, nhưng điều đó cũng đủ để thấy thần uy của hắn kinh khủng đến nhường nào.'

Nếu là vậy thì hắn có thể hiểu được lý do tại sao Huyền Linh lại muốn tiến hành mọi việc một cách thận trọng. Khí thế của Hoa Sơn đang tăng vùn vụt thế này, mà họ lại có thể chế tạo lại được Tử Tiêu Đan, vậy thì họ sẽ còn mạnh đến mức nào chứ?

Hoa Sơn không thể không lo lắng dù các môn phái khác đang nghĩ tốt hay lo ngại về mình.

"Ngài không cần lo đâu, trưởng lão. Mặc dù tín nghĩa là việc quan trọng nhất đối với thương nhân, nhưng ta đã được học rằng, làm hài lòng khách hàng cũng là một việc quan trọng không kém."

"Hô hô hô. Nếu vậy thì sao ta có thể không tin tiểu đoàn chủ được kia chứ?"

"Tuy nhiên..."

"Hửm?"

Hoàng Tông Nghĩa nói bằng một giọng lo lắng. "Để tìm được những thứ này thì không phải chỉ cần đến một hai xu là có thể..."

Hoàng Tông Nghĩa biết rõ tình hình tài chính của Hoa Sơn, nên hắn không thể không nói ra thắc mắc trong lòng mình.

Thế nhưng phản ứng của Huyền Linh lại nằm ngoài dự liệu của hắn.

"À, tiền chứ gì... Hê hê!"

Hoàng Tông Nghĩa ngơ ngác gật đầu. Huyền Linh nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, quay đầu né tránh ánh mắt của hắn.

Mình có nghe nhầm không nhỉ...?

Hoàng Tông Nghĩa lắc lắc đầu rồi hỏi lại.

"À, vì vậy nên số tiền...?"

"Khụ. Tiền. Ngài không cần lo lắng về vấn đề tiền bạc đâu. Bây giờ ta... Khụ! Ta sẽ ngay lập tức... thanh toán cho ngài!"

Hoàng Tông Nghĩa ngơ ngác.

Trả trước á?

Ông ta nói sẽ thanh toán trước toàn bộ tiền mua số vật phẩm khủng khiếp này sao?

"Ơ, ngài lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?"

"Hô hô. Thực ra tài sản của Hoa Sơn còn... Khụụụ. Còn lớn hơn... Khụ... rất nhiều so với những gì tiểu đoàn chủ biết đấy."

Gương mặt Huyền Linh méo mó vì phải liên tục nhịn cười.

'Có thần tài ở đây, bổn môn thiếu quái gì tiền chứ! Khục khục khục khục!'

Dù đã cố gắng hết sức để giữ thể diện, nhưng ông ta vẫn không thể ngăn lại niềm sung sướng đang dấy lên trong lòng. Khóe miệng ông ta cứ nhếch lên một nụ trơ tráo.

"Đây."

Huyền Linh lén lút đẩy chiếc hộp được đặt ở bên cạnh mình sang phía Hoàng Tông Nghĩa. Hoàng Tông Nghĩa bối rối nhận lấy chiếc hộp rồi lại lắc đầu.

"Đây là gì thế?"

"Ngài cứ mở ra đi."

Hoàng Tông Nghĩa cẩn thận mở chiếc hộp. Bên trong hộp phát ra thứ ánh sáng rực rỡ hào nhoáng. "Đây, đây là?!"

Hoàng Tông Nghĩa trợn tròn hai mắt.

"Không phải là Dạ Minh Châu sao?"

"Đúng vậy."

Hoàng Tông Nghĩa nhất thời không biết nói gì, chỉ ngoác miệng cười, lẩm nhẩm trong miệng.

"Không đúng. Tại sao ngài lại có nhiều Dạ Minh Châu như thế này chứ..."

Mỗi một viên Dạ Minh Châu đều có giá trị hơn rất nhiều lần so với những viên đá quý cùng kích thước. Ấy thế mà Hoa Sơn lại có nhiều viên ngọc quý đến như vậy. Hoàng Tông Nghĩa đã từng nhìn thấy rất nhiều bảo vật, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn thấy nhiều Dạ Minh Châu đến thế.

'Thậm chí, mỗi một viên đều là loại cực phẩm!'

Huyền Linh chăm chú quan sát phản ứng của hắn rồi bật cười.

"Ta nghĩ tiểu đoàn chủ ắt hẳn sẽ biết giá trị của chúng. Ngài hãy đưa ra một cái giá thích hợp đi. Nhiêu đây đã đủ rồi chứ?"

Hoàng Tông Nghĩa rùng mình.

Bản năng của một thương nhân và đạo lý kinh doanh đang xảy ra xung đột trong đầu hắn. 'Mình không thể tham bát bỏ mâm được!'

Hoàng Tông Nghĩa mím chặt môi rồi nhanh chóng tính toán.

"Quá đủ rồi ạ. Thưa trưởng lão. Mặc dù trước tiên ta phải giám định chúng cẩn thận, nhưng chỉ cần một nửa số ngọc này thôi cũng quá đủ để mua toàn bộ nguyên liệu mà ngài cần."

"Thật vậy sao?"

Huyền Linh cười giả lả.

Ông ta cũng biết rõ giá trị của Dạ Minh Châu. Ông ta chỉ muốn nghe xem Hoàng Tông Nghĩa sẽ trả lời như thế nào mà thôi.

'Có thể tin tưởng được.'

Ước tính của Hoàng Tông Nghĩa không quá khác biệt với Huyền Linh. Mà ngược lại nó còn có phần hậu hĩnh hơn so với Huyền Linh dự tính.

"Vậy thì mong ngài có thể bán tất cả số Dạ Minh Châu này, và gửi phần tiền còn lại về cho Hoa Sơn."

"Ngài, ngài tin tưởng giao cho ta làm một việc quan trọng như vậy sao?"

"Hahahaha. Hoa Sơn và Ân Hạ Thương Đoàn cũng được coi như là huynh đệ với nhau. Nếu ta không tin tưởng Ân Hạ Thương Đoàn, vậy thì ta phải tin ai đây chứ?"

Huyền Linh và Hoàng Tông Nghĩa trao đổi ánh mắt với nhau.

Mặc dù không biết sau này họ có suy nghĩ khác nhau hay không, nhưng hiện tại, họ đang trao cho nhau những ánh mắt tràn ngập lòng tin. "Vậy tiền công...?"

"Tùy theo lương tâm của ngài."

"..."

"Lương tâm! Tùy theo lương tâm của ngài!" Đúng là mạnh miệng thật.

"...Vậy ta tính thế này. Ta sẽ thông báo cụ thể cho ngài ngay sau khi giám định xong. Sau khi hoàn tất việc mua bán, ta sẽ gửi phần tiền còn lại về Hoa Sơn. Ngài muốn vàng? Hay ngân phiếu?"

"Ta thích vàng hơn."

"Vâng, trưởng lão!"

Hoàng Tông Nghĩa nhanh chóng đóng nắp hộp lại kẹp vào nách.

"Ta sẽ nhanh chóng giám định chúng trong vòng một canh giờ rồi báo cho ngài biết."

"Hô hô. Ngài ở lại uống tách trà rồi hãy đi."

"Nhìn thấy tiền mà vẫn còn tâm trạng uống trà thì không phải là thương nhân rồi! Ta phải báo tin mừng cho ngài càng sớm càng tốt chứ."

"Nhớ đừng quên việc ta nhờ nhé."

"Ta tuyệt đối sẽ không để lộ ra ngoài đâu. Và sẽ không có ai biết xuất xứ của những viên Dạ Minh Châu này." Hoàng Tông Nghĩa nhanh chóng hiểu được ý đồ của Huyền Linh.

"Vậy xin trông cậy vào ngài."

"Ta xin phép đi trước."

Nhìn thấy Hoàng Tông Nghĩa vội vàng rời đi, Huyền Linh bụm miệng.

Hai vai ông ta run rẩy.

"Phụt!"

Ông ta không thể kiềm chế được nữa bật cười thật lớn.

"Hahahahahahahahahahahaha!"

Hai vai ông ta lắc lư.

"Hahahahahaha! Nhờ có hồng phúc đó mà bây giờ mình có thể làm việc mà mình chỉ có thể làm trong mơ!" Việc gọi một thương nhân đến Hoa Sơn, đưa cho hắn một số tiền lớn rồi yêu cầu hắn mua những vật phẩm mình cần là chuyện mà Huyền Linh đã mơ suốt cả cuộc đời.

Mà thậm chí, quy mô của chuyện này còn vượt xa so với giấc mơ của ông ta.

"Khừ, cái thứ đáng yêu này! Thế này thì dù có phải làm thịt rồng cho nó ăn mình cũng sẽ làm."

Nhưng ta không bắt được rồng rồi, con tạm hài lòng với thịt bò vậy nhé.

Khóe miệng Huyền Linh liên tục giật giật.

Và rồi, sau khi niềm vui sướng qua đi, ánh mắt của Huyền Linh cũng trở nên thận trọng hơn.

'Sự việc lần này sẽ giúp Hoa Sơn lại dang rộng đôi cánh.'

Thứ Hoa Sơn còn thiếu chính là nội công.

Mặc dù họ đã phần nào giải quyết được vấn đề cấp bách là cải thiện võ công sau khi tìm lại Thất Mai Kiếm, nhưng nội công là thứ được tích lũy theo năm tháng. Chỉ với tài năng và những bài huấn luyện thì họ không thể bắt kịp khoảng cách về nội công được.

Nếu xét trên lập trường các đệ tử đời thứ hai và thứ ba phải phải trở thành trọng tâm của của Hoa Sơn, thì nguồn nội công khủng khiếp của cao thủ các môn phái khác chính là vấn đề gây đau đầu nhất đối với họ.

Thế nhưng, chỉ cần họ có thể luyện chế Hỗn Nguyên Đan và cho các đệ tử hấp thụ, thì họ có thể giải quyết được phần nào vấn đề đó.

Nếu vậy thì Hoa Sơn lại có thể một lần nữa quay về đỉnh cao rồi.

Huyền Linh đứng dậy hướng về phòng của chưởng môn nhân. Hắn định đến báo cáo chuyện khi nãy.

"Chưởng môn nhân có đó không ạ!"

Dù không có tiếng trả lời nhưng Huyền Linh vẫn đẩy cửa bước vào, hắn bất giác giật mình rồi đứng nguyên tại chỗ.

"A, ơ? Đệ đến đấy à?"

"..."

"..."

Huyền Tông lén bỏ chiếc khăn tay xuống. Không biết có phải do ông ta đã lén lau chùi không, mà chiếc hộp đựng Hỗn Nguyên Đan trước mặt ông ta sáng bóng.

"...Huynh vui đến vậy sao?"

"E hèm."

Huyền Linh vô thức bật cười.

Huyền Tông là người luôn chú ý giữ gìn thể diện trước mặt các đệ tử đến mức, dù vui dù buồn đến mức nào cũng không sẽ thể hiện cảm xúc ra bên ngoài. Rốt cuộc ông ấy phải quý chiếc hộp ấy nhường nào mới đem nó ra lau chùi như vậy chứ?

"Huynh phải cất nó đi cho an toàn chứ ạ! Chúng ta phải làm sao nếu nó bị mất đây?"

"Chẳng phải nơi an toàn nhất Hoa Sơn này chính là nằm trong tay của ta sao?"

"...Chứ không phải trong tay của Thanh Minh ạ?" Huyền Tông mím chặt môi.

Hình như câu này cũng đúng.

"Dù sao thì đệ cũng đã thương lượng xong với tiểu đoàn chủ rồi. Có lẽ mọi vật phẩm sẽ được tìm thấy nhanh hơn chúng ta nghĩ đấy."

"Ô, vậy sao? Hô hô hô hô hô hô. Hy vọng mọi chuyện sẽ vẫn suôn sẻ như hiện nay. Hô hô hô hô hô hô hô." Huyền Tông và Huyền Linh nhìn nhau cười đến chảy cả nước mắt.

Đây là khung cảnh mà vài năm trước họ không thể nghĩ đến. Khi đó, cứ mỗi lần ngồi cạnh nhau là họ lại chỉ có thể nói ra những lời đối phương không muốn nghe. Ngay cả trong mơ họ cũng không thể ngờ họ có thể ngồi cười vui vẻ với nhau như bây giờ.

Chỉ trong vài năm, tình thế đã thay đổi.

"Đúng là một tiểu tử kỳ lạ."

"Là đạo khí."

Gương mặt Huyền Linh ấm ức.

"Phải tìm ở đâu mới có được đạo khí như vậy chứ?"

"Hô hô hô. Đệ không cần phải đi đâu tìm cả. Đệ chỉ cần nghiêm túc đi theo con đường của các bậc tiền bối là đạo sẽ tự tìm đến với đệ. Đôi khi, đệ chỉ cần bảo vệ sơ tâm của mình là cũng đạt được chữ đạo."

"Huynh đừng nói những lời vô nghĩa nữa! Huynh nên nghĩ xem lần này chúng ta phải thưởng gì cho tiểu tử Thanh Minh đi?"

"A... hả?"

"Phải thưởng chứ! Thưởng! Nó đã làm được một việc kinh thiên động địa như vậy, làm sao mà chúng ta có thể im lặng bỏ qua mà không thưởng cho nó được? Phải cho bò ăn cỏ thì nó mới làm việc chứ! Nếu như chúng ta thưởng hậu hĩnh cho nó, thì nó sẽ lại lập công nữa cho xem!"

"..."

"Lần trước chúng ta đã quên mất việc đó, nên bây giờ đệ vẫn còn nhớ rất rõ. Vì vậy lần này đệ tuyệt đối không thể để mọi chuyện trôi qua như vậy đâu!"

Huyền Tông nhìn Huyền Linh bằng ánh mắt hơi run rẩy. "Ta hỏi điều này không phải vì ta có bất mãn với đệ, chỉ là do ta quá thắc mắc thôi. Rốt cuộc đệ đứng về phía ai thế? Là ta? Hay là tiểu tử đó?"

"Sao huynh lại hỏi chuyện đương nhiên như vậy thế! Huynh nói vậy làm đệ buồn lắm đó, chưởng môn sư huynh!"

Trước phản ứng dữ dội của Huyền Linh, Huyền Tông đáp lại với gương mặt đầy áy náy.

"...Ta xin lỗi. Là ta đã quá nông cạn Chúng ta đã bên nhau suốt..."

"Tất nhiên là Thanh Minh! Là tiểu tử đáng yêu đó rồi! Chứ chưởng môn nhân đã cho đệ được cái gì đâu!"

"..."

Ơ? Về phe tiểu tử đó á?

"Vì những lời ngon ngọt của chưởng môn nhân mà đệ đã đảm nhận trọng trách của Tái Khuynh Các chủ, để rồi không thể lấy vợ sinh con mà chỉ biết già đi thế này! Vậy mà chưởng môn nhân lại lo lắng về chuyện đệ theo phe ai! Trong khi đó, do không thể lấy vợ và sinh ra một người con gái nên bây giờ đệ không thể nhận Thanh Minh làm con rể đây này!"

"A, không. Đệ phải tính đến tuổi tác chứ. Nếu đệ có con gái thì con bé đã sớm..."

"Vậy thì cháu gái cũng được!" Huyền Linh chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Dù sao thì lần này đệ sẽ không cho qua như vậy đâu! Đệ nói thưởng là phải thưởng! Hỗn Nguyên Đan đó vốn dĩ cũng là của Thanh Minh mang về cơ mà! Tại sao chưởng môn nhân lại cứ giữ khư khư như thể nó là của mình thế! Huynh cứ cho nó ăn một viên trước đi! Sau đó...!"

Rầm!

Không biết Huyền Thương đã đạp cửa xông vào từ lúc nào, túm áo lôi Huyền Linh ra ngoài.

"Lại cái gì nữa đây! Thả ta ra! Chưởng môn nhân! Huynh hãy nghĩ kỹ những gì ta nói đi! Chưởng môn nhân! Huynh chỉ cần lấy một viên... Ư! Ưm! Ưmmmmm!"

Rầm!

Làn gió được tạo ra sau tiếng đóng cửa đầy thô bạo đó làm cho mái tóc của Huyền Tông bay bay.

"Ha... Ha ha."

Huyền Tông ngơ ngác bật cười.

"Chuyện tốt. Ừm, đúng là chuyện tốt."

Nhưng mà hình như dạo này Huyền Tông mất quyền uy quá rồi thì phải...

Chắc là do ông tự cảm thấy vậy thôi nhỉ?

Mùa xuân đã đến với Hoa Sơn rồi.

Ơ? Chẳng phải mùa xuân đã đến từ trước rồi hay sao?

Mà không, không phải.

"Mùa xuân" đang đến lúc này và mùa xuân đó khác nhau chứ. Đó là một mùa xuân như thế nào nhỉ?

"Hư ha ha ha ha ha ha"

"..."

"Há ha ha ha ha ha ha"

Huyền Linh nở một nụ cười sảng khoái, hắn đi đi lại lại khắp nơi với đôi mắt ấm áp.

Nếu như bình thường hắn mà là người ôn hòa như thế này thì chẳng nói làm gì. Đằng này, hắn vốn là cơn ác mộng đối với các đệ tử Hoa Sơn. Một trưởng lão thường xuyên lượn lờ khắp nơi với đôi mắt đỏ lòm phừng phừng khói lửa để bắt lỗi các đệ tử của mình bỗng nhiên lại thay đổi một cách đáng sợ.

"Hahahaha. Vẫn còn nhiều tiền lắm. Phải xây mới cái điện các này mới được. Muahahahaha."

"..."

Cơ thể Huyền Linh toát ra sự ấm áp và ôn hòa. Dường như hoa mai nở rộ khắp các nơi mà hắn đi qua. Cứ thế này, liệu hắn có đắc đạo rồi đăng tiên luôn không đây?

Nhưng không chỉ có hắn là như vậy thôi đâu.

"Hahahahaha."

"Hahahahahahaha."

"Chưởng môn nhân, thời tiết hôm nay thật là đẹp!"

Ầm ầm ầm ầm.

"Haha, đúng vậy. Mây đen kéo đến thế này chắc là sắp có mưa rào rồi đấy. Đúng là một khung cảnh tuyệt đẹp. Nếu ngày nào thời tiết cũng thế này thì tốt biết mấy." Huyền Tông và Huyền Linh cười phá lên khi một làn gió mạnh thổi đến họ.

Quả nhiên, giống như Huyền Linh, Huyền Tông cũng đang đi đi lại lại khắp các ngõ ngách Hoa Sơn với tâm thái ôn hòa ấm áp.

Điều đáng sợ hơn chính là họ trao cho những đệ tử mà họ gặp trên đường đi những cái nhìn ấm áp, thậm chí là thấm đẫm tình yêu thương.

"..."

Dù sao thì có vẻ như tình trạng tổng thể cấp cao của Hoa Sơn đang không được bình thường cho lắm.

Thậm chí ngay cả Vân Nham cũng cười tủm tỉm suốt cả ngày.Sự thay đổi này nghiêm trọng đến mức tất cả các đệ tử đều bồn chồn lo lắng. "Các trưởng lão của chúng ta bị làm sao thế nhỉ?"

"Vẫn biết là có chuyện tốt, nhưng rốt cuộc là tốt đến mức nào mà họ lại thành ra thế kia được chứ?"

Các đệ tử Hoa Sơn dần trở nên khó chịu khi phải chịu đựng cảm giác không biết chính xác chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng kẻ khiến cho bọn chúng cảm thấy sợ hãi nhất vẫn luôn là Thanh Minh.

Thanh Minh thong thả đi dạo trong núi với biểu cảm giống như một con cún con đang no bụng.

Nếu chỉ vậy thôi thì chẳng nói làm gì. Nhưng mà...

"Hả? Mọi người không luyện tập á? Không sao, không sao cả. Cũng có thể như vậy lắm chứ. Con người làm sao có thể chăm chỉ mỗi ngày được. Nghỉ ngơi đi. Chúng ta cũng phải có lúc được nghỉ ngơi chứ?"

"..."

"Hả? Trong thời gian ta đi vắng vài sợi dây thừng mà ta sắp đặt ở Đoạn Trường Ái bị đứt mà không ai thèm sửa chữa cả á? Hahahaha. Vậy thì giờ sửa là được chứ gì? Khi nào có thời gian cứ thong thả sửa nhé. Mà có ai bị thương không đấy?"

"Hiccccccccc."

Thanh Minh như biến thành 1 tiên nhân đang đem sự nhân từ của mình ban phát đến khắp mọi nơi.

Nhưng đệ tử đời hai và đệ tử đời ba khi nhìn thấy bộ dạng đó của Thanh Minh lại không thể yên lòng được.

"Nó rốt cuộc bị làm sao vậy?"

"Ta cũng không biết nữa..."

Bọn họ càng lúc càng cảm thấy bất an hơn.

"Con người đến lúc gần chết sẽ làm những chuyện mà bản thân chưa từng làm. Hay là tiểu tử đó đã mắc bệnh gì đó rồi?"

"Cái gì? Bệnh á? Bệnh cũng kén người mắc lắm chứ bộ. Tên Thanh Minh đó còn độc hơn cả bệnh ấy chứ."

"Chắc chắn là thần kinh nó có vấn đề rồi!"

Nếu như là Thanh Minh của thường ngày, bọn họ mà dám bỏ bê tập luyện có lẽ đã bị hắn làm ầm lên rồi đánh cho vỡ đầu rồi. Còn nữa, ngay giây phút biết tin những sắp đặt ở Đoạn Trường Ái bị hỏng mà chưa được sửa chữa chắc chắn hắn đã buộc đá vào cổ tên báo tin rồi ném xuống Đoạn Trường Ái rồi ấy chứ.

Một Thanh Minh như thế lại đang lo lắng liệu có ai bị thương không sao?

"Đầu của nó có phải bị hư rồi không?"

"Chắc chắn đây là một cái bẫy. Hôm nay chúng ta phải sửa ngay mới được. Nếu không ngày mai chúng ta sẽ bị đánh vỡ đầu cũng không biết chừng."

"Thà rằng cứ đánh đập người khác như bình thường đi! Tên tiểu tử khốn kiếp!"

Các đệ tử của Hoa Sơn không thể chịu đựng thêm sự thay đổi đáng sợ này. Họ quyết định đến tìm người có thể đưa cho họ lời giải đáp.

"Bạch Thiên, Bạch Thiên sư huynh! Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với mọi người khi ra ngoài vậy chứ?"

Bạch Thiên nở nụ cười đắng ngắt khi Bạch Thương dẫn đầu các đệ tử đời hai đến tìm mình hỏi chuyện.

"Có chuyện gì đâu."

"Chuyện này chẳng phải quá kỳ lạ rồi hay sao? Mà không, phải gọi là cực kỳ bất thường mới phải."

"Tên điên Thanh Minh vừa hỏi là có ai bị thương không đấy sư huynh! Cái tên ma quỷ đó!!!"

"...Chuyện đó thật đáng ngạc nhiên đấy!"

Bạch Thiên cười nhạt như việc đó chẳng có gì quan trọng cả.

"Tất cả mọi người đều vui, không phải sao?"

"Đúng là vậy. Nhưng, nhưng mà... bọn đệ cảm thấy bất an lắm."

"Không có gì phải lo cả."

Bạch Thiên trả lời một cách chắc chắn.

"Tất cả mọi chuyện đều tốt, đối với các đệ thì chuyện này cũng cực kỳ có lợi. Chỉ là ta phải giữ kín chuyện này không thể nói với các đệ mà thôi."

"Sư huynh, bọn đệ thất vọng về huynh quá! Huynh không tin bọn đệ sao?"

Âm thanh bất mãn vang lên khắp nơi, Bạch Thiên cau mày khiến các đệ tử đời hai phải giật mình.

"Các đệ có gì bất mãn sao?"

"..."

Khuôn mặt Bạch Thương bắt đầu run rẩy.

"Sao con người có thể thay đổi như thế này chứ?"

"Sư huynh Bạch Thiên ôn hòa trước kia của bọn đệ đi đâu mất rồi?"

"Đúng là giống nhau cả lũ! Giống nhau cả đám mà!" Bạch Thiên nghiêng đầu.

"Còn ai bất an nữa không?"

"...Không ạ"

"Chậc."

Bạch Thiện chép miệng tỏ vẻ không hài lòng. Hắn nhìn các sư huynh đệ của mình rồi cất lời.

"Khi đến lúc, các đệ sẽ biết thôi. Ta biết là mọi người tò mò, nhưng việc các đệ cần làm bây giờ là phải giữ đúng bổn phận của mình. Tất cả đã hiểu chưa?"

"Vâng, sư huynh!... Nhưng mà..."

"Hửm? Còn chuyện gì nữa?"

"Chuyện với Võ Đang thì sao ạ?"

Miệng của Bạch Thiên trở nên méo mó khi nghe thấy câu hỏi của Bạch Thương.

"Đệ nghe nói huynh đã thắng Chân Huyễn của Võ Đang?"

"Nếu là Chân Huyễn của Võ Đang thì chẳng phải là cái tên Kiếm Long vang danh thiên hạ đấy sao? Một người như vậy mà đã bị sư huynh đánh bại!" Bạch Thiên thở dài.

"Kiếm Long đương nhiên là rất mạnh. Nhưng hắn không xứng đáng với cái danh hiệu đó lắm thì phải. Trong số các đệ cũng có nhiều người có thể đối đầu được với hắn đấy."

"Ầy, là huynh thì mới làm được thế chứ bọn đệ sao dám."

"Ta nói thật đấy."

Bạch Thiên quay sang nhìn các sư huynh đệ của mình.

"Lời nói của ta có hơi lạ nhưng chuyện đó là sự thật." Hoa Sơn từ khi nào đã trở nên cực kỳ mạnh mẽ.

Trong quá khứ, Hoa Sơn từng run rẩy và không thể làm bất cứ điều gì khi đứng trước Tông Nam. Vậy mà giờ đây, Hoa Sơn đã đủ sức để đối phó với cả những hậu khởi chi tú của Võ Đang.

Tất cả đều nhờ cái tên điên đó cả.

"Vậy thì chẳng phải danh hiệu Kiếm Long giờ đã thuộc về đại sư huynh rồi không phải sao?"

Khuôn mặt Bạch Thiên vẫn méo mó như trước.

"...Ta chẳng muốn nhận danh hiệu đó chút nào."

"Tại sao vậy? Danh hiệu gắn Long tự chẳng phải là rất vinh quang hay sao?"

"...Vì trên nó chẳng phải còn có Hoa Sơn Thần Long hay sao?"

"A..."

Đúng là vậy.

Cho dù cái tên sư điệt kia có chẳng phải là con người đi chăng nữa thì sư thúc mà đứng dưới sư điệt vẫn hơi bất hợp lý thì phải.

"Dù sao thì các đệ cũng đừng để tâm đến mấy vấn đề ấy làm gì. Thay vào đó, hãy đẩy nhanh quá trình luyện tập. Chúng ta phải mạnh mẽ hơn nữa!"

Hắn chính là muốn mọi người luyện tập để đến khi được uống Hỗn Nguyên Đan sẽ có thể hấp thụ nó một cách hoàn hảo nhất.

Hiện tại, hắn không thể nói ra cho các sư huynh đệ của hắn biết mọi chuyện được. Mọi chuyện vẫn chưa chín muồi, nếu như mọi người quá phấn khích. Rất có thể sẽ làm rỏ rỉ thiên cơ ra bên ngoài.

Đương nhiên, những người sống ở trên núi thì có thể phát tán thông tin được đi đâu kia chứ? Nhưng nói gì thì nói thì vẫn phải cẩn trọng. Cho dù đứng trước một cây cầu đá thì vẫn phải giậm chân thử rồi mới có thể bước qua.

"Nhưng mà, sư huynh"

"Hả?"

"Chuyện... Thanh Minh đã giáp chiến và bất phân thắng bại với Trưởng Lão Võ Đang là sự thật sao?"

"..."

Lông mày Bạch Thiên run lên bần bật.

"...Ta không được chứng kiến chuyện đó."

"A. Vậy thì quả nhiên..."

Khuôn mặt Bạch Thiên dần trở nên méo mó. Thực lòng hắn không muốn mở miệng nói ra những chuyện này một chút nào. Nhưng nếu như hắn cứ tiếp tục lảng tránh, việc đó sẽ chỉ khiến lòng tự trọng của hắn bị tổn thương hơn mà thôi.

"Ta không biết có phải là bất phân thắng bại hay không. Nhưng khi ta đến nơi thì có vẻ như hai người đó đã đánh xong một trận. Và cái tên Thanh Minh đó vẫn không hề bị thương một chút nào."

"..."

Tất cả mọi người đều run rẩy sau câu trả lời của Bạch Thiên.

"Vậy mọi chuyện là thật sao...?"

"...Ầyyy. Cho dù là nó có quái vật đi nữa thì..."

"Phải. Không lý nào lại như vậy được."

Mặc dù miệng nói không tin nhưng trong lòng bọn họ đều có suy nghĩ khác.

Rằng nếu đó là tên quái vật Thanh Minh thì có thể lắm. Mặc dù chuyện đó đi ngược lại với những đạo lý thông thường đi chăng nữa.

Bạch Thương vừa lắc đầu vừa nói.

"Điều đó thật vô lý... nhưng, khoan, khoan đã... Nghĩ lại thì chẳng phải huynh cũng đã dễ dàng thắng được Kiếm Long hay sao?..." Tại sao lại thêm từ "dễ dàng" ở đó chứ?

"Vậy thì Thanh Minh có thể mang sư huynh ra chơi rồi cũng có thể..."

Ực.

Bạch Thương nhận ra bản thân đã phạm sai lầm sau khi nghe tiếng nghiến răng ken két phát ra từ phía sau.

Hắn ngay lập tức quay lại với khuôn mặt xanh lét rồi hướng mắt về nơi phát ra âm thanh nghiến răng ấy.

Đương nhiên... Bạch Thiên đang ở đó.

Bạch Thiên vừa nghiến răng vừa chầm chậm đứng dậy.

"Mang ra chơi?"

"..."

"Hừm, thì ra là vậy. Thì ra là đệ nghĩ như vậy?"

"Sư, sư huynh? Huynh bình tĩnh lại đã nào..."

"Bình tĩnh lại ư? Đúng là một ý kiến không tồi. Nhưng so với chuyện đó, có chuyện khác mà ta muốn làm hơn đấy. Các đệ cũng nên một lần được tận hưởng cảm giác bị mang ra chơi cùng là như thế nào nhỉ?!" Ngay sau đó.

Bạch Thiên rút kiếm ra rồi lao vào các sư đệ của mình với tốc độ nhanh như chớp khiến tất cả các sư đệ của hắn bỏ chạy toán loạn.

"Tại sao, tại sao huynh lại trở thành giống với tên điên đó vậy chứ?"

"Cái cần giống thì phải giống thôi."

"Aaaaa! Sư huynh! Kiếm! Kiếm! Huynh định chém chết đệ thật đó hả?"

Lưu Lê Tuyết đứng từ xa chứng kiến khung cảnh đó chỉ có thể lắc đầu thở dài ngao ngán.

Cứ như vậy, tình cảm huynh đệ ấm áp (?) lan truyền khắp Hoa Sơn.

Một người ngoài dự kiến đã đến Hoa Sơn.

"Thanh Minh."

"Hở?"

"Chưởng môn nhân bảo đệ đến gặp người đấy."

"Ta á?"

"Ừm, đệ và Chiêu Kiệt."

Thanh Minh nghiêng đầu thắc mắc. Tại sao chưởng môn nhân lại tìm hắn một cách gấp gáp như thế này chứ?

"Đi thôi."

Lý do thì phải đến đó mới biết được. Thanh Minh nhanh chóng chạy theo Nhuận Tông đang đi phía trước.

Cả ba nhanh chóng đến điện các dành cho chưởng môn nhân. Nhuận Tông cất lời.

"Chưởng môn nhân, con là Nhuận Tông. Con đã đưa Thanh Minh và Chiêu Kiệt đến đây rồi ạ!"

"Mau vào đi"

"Vâng!"

Nhuận Tông cẩn thận mở cửa đi vào bên trong. Sau đó là Thanh Minh và Chiêu Kiệt.

Cũng không có gì đặc biệt, vẫn là các gương mặt thân quen mà thôi.

Huyền Tông, Huyền Thương, Huyền Linh, Vân Nham và cả Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết nữa.

Ngoài ra còn có một người nữa...

"Ô?"

Thương đoàn chủ Ân Hạ Thương Đoàn – Hoàng Vấn Dược trông thấy Thanh Minh lập tức nở một nụ cười rạng rỡ.

"Tiểu đạo trưởng thời gian qua vẫn khỏe đấy chứ?"

"Ô! Lâu lắm mới gặp lại ông, ông vẫn ổn đấy chứ?"

"Haha. Sao có thể có chuyện gì được chứ? Nhờ có tiểu đạo trưởng, lão phu đang có một cuộc sống rất thoải mái đấy!"

"Hình như là thật đấy, trông ông cứ như đang trong thời kỳ hồi xuân vậy!" Hoàng Vấn Dược nở một nụ cười khiêm tốn.

Phải công nhận một điều, Hoàng Vấn Dược trông trẻ hơn nhiều so với hình ảnh trong quá khứ. Ông ấy không những lấy lại được sức khỏe sau thời kỳ bệnh tật mà ngay cả tóc tai cũng đang trở nên đen nhánh đến mức mà nói rằng ông ấy đang hồi xuân cũng chẳng quá chút nào.

"Trước tiên mọi người cứ ngồi xuống cái đã."

"Vâng."

Cả ba ngừng các câu hỏi bắt đầu ngồi xuống.

Đến lúc đó Huyền Tông mới mở lời.

"Ta đã gọi Thanh Minh đến theo ý của ngài rồi. Rốt cuộc ngài muốn nói gì vậy? Ân Hạ Thương Đoàn đoàn chủ?"

Hoàng Vấn Dược nuốt nước bọt sau câu hỏi của Huyền Tông.

"Ta đích thân đến tận đây chính là vì việc mà Hoa Sơn đả ủy thác cho Ân Hạ Thương Đoàn"

"...Có vấn đề gì sao?"

"Không phải là vấn đề mà là..."

Hoàng Vấn Dược trưng ra một khuôn mặt do dự rồi bắt đầu thở dài.

"Chưởng môn nhân."

Ông ta cúi mặt xuống như chẳng còn mặt mũi nào.

"Ta thực sự xin lỗi. Nhưng với năng lực hiện tại của Ân Hạ Thương Đoàn không thể đáp ứng được những gì mà Hoa Sơn yêu cầu..."

"Hả?"

Thanh Minh trợn tròn mắt.

Ông ấy đang nói gì vậy?

"...Ông ấy đang nói Ân Hạ Thương Đoàn không đủ năng lực để làm chuyện đó sao?" Hoàng Vấn Dược ngẩng đầu lên rồi cười một cách cay đắng.

"Nếu phải biện minh, ta chỉ đành nói rằng không phải Ân Hạ Thương Đoàn mà tất cả các thương đoàn khác trong thiên hạ cũng đều như vậy mà thôi." Ơ? Không được?

...Vậy còn Hỗn Nguyên Đan của ta thì sao?

Ơ?

Không được đâu?

"Hừmmm..."

Ánh mắt Thanh Minh phừng phừng tựa như có vài ngọn lửa đang cháy trong mắt hắn ta vậy.

"Ơ! Trên đời này làm gì có cái gì gọi là không được! Nếu không được thì phải làm cho nó thành được chứ!" Thanh Minh bỗng nhiên hét toáng lên khiến Hoàng Vấn Dược bày ra vẻ mặt vô cùng khó xử.

Nếu lời nói này được thốt ra từ miệng kẻ khác thì có khi ông ta sẽ tỏ ra khó chịu cũng không chừng, nhưng đây lại là Thanh Minh. Hoàng Vấn Dược đã nhận được quá nhiều thứ từ hắn ta.

"Tiểu đạo trưởng, hãy bình tĩnh trước cái đã."

"Tình huống này thử hỏi có bình tĩnh nổi...!"

"Giữ nó lại đi."

Huyền Tông khẽ ra lệnh, cả Bạch Thiên và Nhuận Tông liền ghì chặt lấy Thanh Minh.

"Hừ."

Thanh Minh rên rỉ.

Huyền Tông nhìn Hoàng Vấn Dược rồi hỏi nhỏ.

"Vì Băng Tinh nên mới thế sao?"

Giọng nói của ông ta pha lẫn sự lo lắng.

Băng Tinh – thứ có ở nơi hiểm địa sâu nhất của Bắc Hải là vật phẩm quý nhất và khó tìm nhất trong số những nguyên liệu cần thiết để tạo ta Hỗn Nguyên Đan. Thậm chí, nó chịu sự quản lý của Bắc Hải Băng Cung nên dù có tiền đi nữa thì cũng khó nắm được trong tay. Hoàng Vấn Dược cười chua chát.

"Việc có được Băng Tinh đúng là một chuyện nan giải vô cùng, nhưng với năng lực của Ân Hạ Thương Đoàn thì có thể cần bao nhiêu cũng được."

"Vậy thì vì chuyện gì?"

"Thứ bây giờ không thể tìm được không phải là Băng Tinh. Mà chính là Tử Mộc Thảo."

"Hửm?"

Huyền Tông nghiêng đầu.

Trong danh sách cần tìm có Tử Mộc Thảo thật, nhưng nhìn nó không có gì ghê gớm nên ông ta đã không bận tâm gì nhiều.

"Thứ đó quý đến vậy sao? Giá nó thuộc dạng vô cùng cao à?"

"Tuyệt nhiên không phải vậy. Tử Mộc Thảo tuy đúng là một thứ quý hiếm chỉ xuất hiện ở một nơi đặc biệt nhưng hiệu quả của nó không có gì ghê gớm, đến mức không thể gọi là dược thảo."

"Vậy thì tại sao chứ?"

Hoàng Vấn Dược thở một hơi dài thườn thượt.

"Chắc chưởng môn nhân cũng biết về Tắc Ngoại Ngũ Cung đúng chứ?"

"Đương nhiên rồi."

Tắc Ngoại Ngũ Cung.

Là năm thế lực nằm ở vùng biên ải của Trung Nguyên.

Mỗi thế lực đó có sức mạnh tương đương với một trong Cửu Phái Nhất Bang nên được gộp lại gọi chung bằng một cái tên như vậy.

Nam Hải Thái Dương Cung.

Bắc Hải Băng Cung.

Bố Đạt Lạp Cung.

Nam Man Dã Thú Cung.

Ma La Huyết Cung.

Tắc Ngoại Ngũ Cung chính là từ dùng để gọi tất cả 5 thế lực này.

"Vấn đề nằm ở Nam Man Dã Thú Cung - một trong Tắc Ngoại Ngũ Cung đó."

Huyền Tông chớp chớp mắt.

Rốt cuộc là cái Nam Man Dã Thú Cung đó có chuyện gì vậy?

Hình như hiểu được sự nghi vấn trong lòng Huyền Tông, Hoàng Vấn Dược liền bắt đầu giải thích.

"Tử Mộc Thảo là loại cỏ mọc tự nhiên trong thung lũng sâu ở Vân Nam. Trong quá khứ, việc tìm được nó không khó. Lúc đó đặc biệt không có các thương nhân buôn nó nên chỉ gặp phiền phức ở chỗ phải đích thân đi đến Vân Nam mà thôi. Nhưng bây giờ, con đường đi đến nơi có Tử Mộc Thảo đã gần như bị tắc nghẽn."

"...Đường bị tắc nghẽn á. Nói vậy là sao?"

"Nam Man Dã Thú Cung mà ta nhắc đến khi nãy đã phong bế con đường đó lại. Nói chính xác thì không chỉ có con đường đi đến nơi có Tử Mộc Thảo, mà bọn họ đã dùng quyền lực của mình để ngăn cản không cho người của Trung Nguyên qua lớp lại."

"Ơ, một môn phái lại đi chặn đường, nói vậy mà nghe được sao?"

Hoàng Vấn Dược cười chua chát.

"Nam Man là nơi không thể dùng thường thức của chúng ta để hiểu được. Những võ phái và các tổ chức vũ lực của nơi đó chiếm đóng cả một vùng và cai trị nơi đó như vua vậy. Sức mạnh và luật pháp của triều đình không thể khống chế được bọn họ." Huyền Tông chau mày.

Đó cũng không phải là một lời vô lý. Ngay từ đầu chẳng phải Bố Đạt Lạp Cung hay Bắc Hải Băng Cung cũng đã và đang thống trị từng khu vực như hoàng thất hay sao?

Nam Man Dã Thú Cung có giống các môn phái kia đi nữa thì cũng chẳng có gì kỳ lạ.

"Vì sao bọn họ lại phong bế con đường lại thế?"

"Từ sau trận huyết chiến với Ma Giáo trong quá khứ, mối quan hệ giữa Nam Man Dã Thú Cung và Võ Lâm Trung Nguyên đã nhanh chóng xấu đi. Lần đầu tiên Ma Giáo bắt đầu quấy phá Tắc Ngoại, bọn họ đã yêu cầu sự giúp đỡ từ Võ Lâm Trung Nguyên nhưng Võ Lâm Trung Nguyên đã không chìa tay ra với bọn họ. Chắc họ nghĩ rằng không cần phải lãng phí toàn lực chỉ vì một thế lực Tắc Ngoại cỏn con."

"Chậc."

Thanh Minh dỏng tai nghe từ nãy đến giờ bỗng tặc lưỡi một cái.

'Thế rồi sau đó đã xảy ra cảnh đẫm máu.'

Bởi vì đám ma giáo đó sau khi giải quyết hết những môn phái phía Nam rồi Bắc tiến, đã không còn ai giúp bọn họ.

"Vì vậy mà kể từ khi sự ngang tàng của Ma Giáo mất đi, Nam Man Dã Thú Cung đã hoàn toàn chặn đứng mọi giao lưu với người của Trung Nguyên. Làm thế vẫn chưa đủ, bây giờ họ còn không cho phép người của Trung Nguyên tiếp cận nữa."

Hoàng Vấn Dược thở dài.

"Vì vậy mà tổn thất của các thương đoàn cũng không phải nhỏ. Trà của Vân Nam nổi tiếng nhất tại Trung Nguyên. Loại trà này là một trong những nguồn thu nhập chính của nhiều thương nhân ở Thiểm Tây và Tứ Xuyên, nhưng vì con đường giao thương với Vân Nam bị tắc nghẽn nên bọn họ đã phải chịu sự tổn thất to lớn."

"Nói cách khác thì..."

Bạch Thiên nói ra ý chính.

"Vậy có nghĩa là lập trường của bọn họ vững chắc đến mức các thương nhân phải từ bỏ cả phần lợi nhuận lớn của mình."

"Đúng vậy."

Khuôn mặt của Huyền Tông đơ cứng lại.

"Chưởng môn nhân. Những thứ khác ta có thể mang về được tất. Nhưng riêng Tử Mộc Thảo, với sức mạnh của bọn ta thì không thể làm gì được. Ta xin lỗi."

"Xin hãy ngẩng đầu lên đi ạ, thương đoàn chủ. Đó đâu phải là lỗi của ngài."

Tuy dịu dàng an ủi Hoàng Vấn Dược nhưng cơ mặt trên gương mặt của Huyền Tông vẫn không thể thả lỏng được. Cứ tưởng rằng Hoa Sơn đã phát hiện ra được con đường giúp bổn môn mạnh lên nhưng lại vấp phải một khó khăn ngầm không ai nghĩ tới.

"Đường chủ Y Dược Đường."

"Vâng, chưởng môn nhân."

Đường chủ Y Dược Đường Vân Giác liền cúi đầu.

"Con thấy sao. Dù không có Tử mộc thảo thì có thể luyện chế được Hỗn... Tử Tiêu Đan không?"

"Chưởng môn nhân... Tử Mộc Thảo"

Vân Giác nuốt nước bọt tận mấy lần rồi thở một hơi dài.

"Luyện đan không phải là đem trộn hết tất cả các nguyên liệu lại để tạo thành. Khi pha trộn các nguyên liệu một cách hoàn hảo, thông qua phương pháp luyện đan đặc biệt thì mới có thể tạo nên tác dụng vượt trội. Tuy nhiên, nếu như một nguyên liệu nào đó bị thiếu sót hay không đúng liều lượng thì hiệu quả của nó còn không được một phần mười hiệu quả vốn phải có nữa."

"Ư ưm."

"Nếu không thể luyện chế ra được một linh đan hoàn hảo thì thà cứ ăn trực tiếp các nguyên liệu đó còn tốt hơn. Không thể tạo ra được Tử Tiêu Đan một khi thiếu Tử Mộc Thảo được ạ."

Khuôn mặt của tất cả tối sầm lại.

Ngay lúc đó.

"Nói vậy là..."

Một giọng nói ảm đạm không gì sánh bằng như vọng đến từ địa ngục vang lên trong phòng.

Chủ nhân của giọng nói đó đương nhiên là Thanh Minh. "Cái lũ khốn Nam Man Dã Thú Cung đó không chịu giao ra nguyên liệu để làm Hỗn... À không! Để làm Tử Tiêu Đan đúng chứ?"

"..."

Khuôn mặt của Thanh Minh đỏ bừng như sắp nổ tung.

"Đúng là! Cái lũ khốn này chán sống rồi đây mà!"

"Kiềm chế nó lại!"

"Vâng ạ!"

Thanh Minh vừa định vùng vẫy thì những người đứng xung quanh vội vàng lao đến giữ lấy hắn ta.

"Bỏ ra! Còn không bỏ ra à? Cái lũ này bộ điên hết rồi sao! Mấy cọng cỏ thôi chứ có phải thứ gì ghê gớm đâu mà không chịu giao ra chứ?"

"Bình, bình tĩnh đi. Mấy tên hung hăng đó chặn đường thì chúng ta còn cách gì nữa đâu!"

"Chặn á? Chặn đường á? Ăn vài đập thì tự biết đường mà tránh ra thôi! Để ta xem bọn chúng vỡ đầu rồi thì còn dám ngang bướng chặn đường nữa không!" Thanh Minh trừng mắt.

"Ư daaaaaaaaaaaaaa!"

Thanh Minh hất bay hết những người đang ghì hắn ta rồi đứng bật dậy!

Huyền Tông nhìn thấy đôi mắt phừng phừng lửa của Thanh Minh bỗng giật mình.

"Chưởng môn nhân!"

"...Haiz, lại sao nữa."

Tên tiểu tử này tính làm gì nữa đây!

"Con sẽ đi đến Vân Nam!"

"..."

"Con sẽ đập vỡ đầu cái lũ khốn đó rồi mang Tử Mộc Thảo về."

Bạch Thiên và Nhuận Tông khiếp đảm, giữ chặt lấy Thanh Minh.

"Này! Là Nam Man Dã Thú Cung đấy! Tắc Ngoại Ngũ Cung đấy!"

"Gây chuyện thị phi với bọn chúng thì có 10 cái đầu cũng không đủ đâu!"

Nhưng Thanh Minh lại vô cùng bình thản.

"Sao ta lại phải lo cho cái đầu của mình chứ! Là mấy tên đó phải lo cho cái đầu của bọn chúng mới phải!"

"..."

Woa, nghe vậy nhưng lại có tính thuyết phục một cách kỳ lạ. Có tính thuyết phục đấy.

Chiêu Kiệt đang dõi theo tình hình thì khẽ lên tiếng.

"Thưa thương đoàn chủ."

"Hửm?"

"Nếu ở Vân Nam cấm người Trung Nguyên ra vào thì chúng ta có thể dùng người ở khu vực khác được không ạ? Như người Tây Vực chẳng hạn. Những người không phải là người Trung Nguyên có thể đi vào trong Vân Nam được không ạ?"

"Ồ?"

Hoàng Vấn Dược mở to mắt.

"Woa... Thông minh thật đấy. Chiêu Kiệt của chúng ta."

"Vị sư đệ này lâu lâu lại thông minh đột xuất nhỉ."

"..."

Tuy muốn hỏi ngược lại bọn họ rằng 'Chứ không phải tại não các huynh không có chút nếp nhăn nào à?' nhưng Chiêu Kiệt trước mắt đã chọn cách im lặng.

Lúc đó, Hoàng Vấn Dược lắc đầu với một khuôn mặt nặng nề.

"Bọn ta cũng đã thử làm như vậy rồi... Nhưng tất cả đều thất bại quay về. Những người Tây Vực giao dịch ở Vân Nam đã ký một bản giao kèo không chuyển các vật phẩm sang Trung Nguyên. Nếu bị phát hiện thì sẽ bay đầu nên bọn họ cũng không có ý định nhúng tay vào."

"...Hóa ra là vậy."

"Hơn nữa."

Hoàng Vấn Dược thở dài.

"Đặc biệt, Tử Mộc Thảo này lại ở một nơi xa xôi ở Vân Nam, nằm ngay cạnh địa bàn của Nam Man Dã Thú Cung. Nơi này đến cả những người Tây Vực cũng bị cấm ra vào nên không thể dùng cách đó để có Tử Mộc Thảo. Thậm chí nơi đây còn cấm những người Vân Nam không trực thuộc Nam Man Dã Thú Cung ra vào nữa."

Chiêu Kiệt khẽ cúi đầu xuống như đã hiểu ra mọi chuyện.

Hoàng Vấn Dược lại nhìn hắn ta bằng một con mắt khác.

'Quả là một đứa trẻ có tài kinh doanh.'

Và ở nơi này không chỉ có một đứa có tài kinh doanh mà còn có cả một tên vô cùng độc ác nữa.

"Vậy thì chúng ta có kết luận rồi nhỉ!" Thanh Minh nghiến răng nói.

"Phải chạy đến Vân Nam bắt bọn khốn đó giao Tử Mộc Thảo ra chứ!"

"...Đã bảo đó là Nam Man Dã Thú Cung rồi cơ mà."

"Thì đã sao! Ta là đệ tử Hoa Sơn đấy nhé!"

"..."

Nhìn Thanh Minh ễnh bụng ra mà trong lòng Huyền Tông cảm xúc lẫn lộn.

Vừa cảm thấy hãnh diện vì có một đệ tử tự hào về môn phái đến thế, lại thấy hoảng hốt vì không có cách gì đối phó.

Nhưng quả là kết luận đã sớm có rồi.

'Nhất định phải có cho bằng được Tử Mộc Thảo.'

Có được cách luyện chế Hỗn Nguyên Đan – thứ đan dược hiếm thấy trên thế gian trong tay thì không thể nào ngồi yên mút ngón tay qua ngày vì thiếu dược liệu được. Dù phải huy động toàn lực Hoa Sơn đi nữa thì cũng phải luyện cho được Hỗn Nguyên Đan.

Huyền Tông hạ quyết tâm rồi nhìn Thanh Minh.

"Thanh Minh này."

"Vâng, chưởng môn nhân!"

"Con có thể làm được không?"

Khuôn mặt của Huyền Tông nghiêm túc hơn bao giờ hết.

"Đây là một việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng cũng là một chuyện rất cần thiết. Vì thế nên ta mới hỏi con. Con có thể bình an vô sự mang Tử Mộc Thảo về đây không?" Khóe miệng của Thanh Minh nhích lên.

"Chưởng môn nhân."

"Ừ."

"Ta là Thanh Minh."

"..."

Mắt Huyền Tông run run.

Giây phút nghe được lời nói đó, sự tin tưởng như trào dâng trong lồng ngực của ông ta. 'Phải rồi. Nó là Thanh Minh cơ mà.'

Ở Hoa Sơn mà không tin Thanh Minh thì còn tin ai được nữa chứ? Nó là đứa trẻ sẽ dẫn dắt Hoa Sơn. Đương nhiên là phải tin...

"Xin người đừng lo ạ! Con sẽ đập nát đầu của bọn chúng ra rồi mang Tử Mộc Thảo về ạ! Cái lũ đó làm cái gì có lý một tí đi chứ! Bộ chúng ta bảo chúng giao vàng ra sao, bảo chúng giao vị trí cai trị ra hay sao! Chỉ có đem mấy cọng cỏ đi thôi mà cản á? Đúng là chán sống rồi đây mà! Để ta nhét cỏ vào mồm bọn chúng rồi đốt chết luôn cho bỏ ghét!"

"..."

Tin cái con khỉ khô...

Sao đạo gia lại chứa chấp một đứa như vậy chứ.

Huyền Tông giữ cho gương mặt đang run lẩy bẩy của mình được điềm tĩnh trở lại rồi xoay đầu về phía sau.

"Huyền Linh."

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

"Hãy bảo bọn trẻ chuẩn bị nhanh nhất có thể."

"Chưởng môn nhân?"

Mắt Huyền Linh đảo nhẹ. Nhưng Huyền Tông vẫn nói một cách dứt khoát.

"Ta sẽ phái Thanh Minh đến Vân Nam."

"Đệ rõ rồi ạ!"

Ông ta lặng lẽ nhìn Thanh Minh rồi nói.

"Con nhất định phải thành công đấy."

"Xin người đừng lo lắng ạ! Con sẽ đem luôn cả cái ruộng Tử Mộc Thảo về đây ạ!"

"..."

Huyền Tông chợt cảm thấy có lỗi với người dân Vân Nam.

"Hừmmmm!"

Lúc đó, Huyền Linh đang đứng yên từ nãy đến giờ chợt ra hiệu bằng mắt cho Huyền Tông. Huyền Tông hình như đã hiểu ra, ông ta nhẹ nhàng đứng dậy.

"Ưm, vậy ta ra ngoài một lát."

Huyền Linh và Huyền Tông nhanh chóng bước ra khỏi phòng, đi thật xa điện các hết mức có thể. Huyền Tông lên tiếng trước.

"Có chuyện gì sao?"

Huyền Linh khẽ chau mày rồi nói.

"Huynh lại định phái bọn trẻ đi đến nơi nguy hiểm nữa đấy à?"

"Ta biết nếu có một đứa có khả năng thống lĩnh thì tốt hơn. Nhưng như đệ cũng biết đó, bọn trẻ đấy sẽ tự biết..."

"Ý đệ không phải vậy."

"...Hửm?"

Huyền Linh mở miệng nói với một khuôn mặt không hề hài lòng.

"Huynh phái bọn trẻ đến nơi nguy hiểm như thế thì phải có đối sách gì chứ! Cho bọn trẻ ăn thứ đó đi."

"Thứ đó?"

"Là Hỗn Nguyên Đan đấy! Hỗn Nguyên Đan!"

"..."

Huyền Tông giật mình.

"Ơ, ơ kìa. Đâu có gì chắc chắn sẽ mang được Tử Mộc Thảo về đâu, chúng ta phải giữ lại Hỗn Nguyên..."

"Chưởng môn nhân, huynh thành tên trộm từ khi nào thế?"

"Tên, tên trộm á?"

"Thứ đó của Hoa Sơn sao? Là tiểu tử Thanh Minh đó mang về nên chẳng phải nó thuộc về Thanh Minh sao! Và của cả những đứa trẻ khác đã cùng mang nó về nữa! Vậy mà huynh lại để dành mà dùng à?! Cứ để bọn trẻ đi như vậy rồi lỡ bọn nó bị thương thì biết làm sao!" Mắt Huyền Linh phun ra lửa.

Khí thế của ông ta cứ như sẽ bẻ cả đầu của Huyền Tông nếu bọn trẻ bị thương quay về vậy.

"Hãy cho bọn trẻ ăn Hỗn Nguyên Đan đấy đi ạ."

"..."

"Bây giờ!"

"..."

"Ngay lập tức!" A biết rồi.

Cho bọn trẻ ăn là được chứ gì!

Nhuận Tông không ngừng dụi mắt nhìn năm viên Hỗn Nguyên Đan trước mặt bọn họ.

"Đây là..."

Nhuận Tông rón rén quay đầu nhìn chưởng môn nhân.

Huyền Tông nhìn họ với gương mặt không thể trìu mến hơn.

"Các con ăn đi."

"...Ăn cái này ý ạ?"

Nhuận Tông hết nhìn Huyền Tông lại nhìn Hỗn Nguyên Đan.

"Tụi con sao?"

Huyền Tông nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời. Thế nhưng Huyền Linh đứng bên cạnh ông lại nhanh nhảu nói chen vào.

"Hay là để ta ăn hộ nhé?"

Nhuận Tông nhìn Huyền Linh bằng ánh mắt còn kinh ngạc hơn.

"Đó là chuyện đương nhiên thôi ạ. Các trưởng lão phải là những người được..."

"Ầy, con chẳng hiểu ý ta gì cả." Huyền Linh ngắt lời Nhuận Tông.

"Mấy lão già đang chờ chết bọn ta ăn vào để làm gì? Đưa ta ăn chỉ tổ lãng phí." Nhìn nét mặt ngỡ ngàng của mọi người, Huyền Linh bật cười nói tiếp.

"Các con là những người đã tìm ra Hỗn Nguyên Đan, vậy nên đương nhiên các con phải được ăn chúng rồi. Mà dù cho người tìm thấy Hỗn Nguyên Đan không phải là các con đi chăng nữa, thì bọn ta cũng sẽ cho các con ăn."

"...Trưởng lão."

"Đừng tốn thời gian nữa. Chuyện này có gì to tát đâu. Các con ăn hết năm viên thì ta vẫn còn tận mười lăm viên kia mà! Như vậy là quá đủ để nghiên cứu cách luyện đan rồi. À không, vậy là quá nhiều rồi ấy chứ." Huyền Tông đỡ lời cho Huyền Linh.

"Việc tìm Tử Mộc Thảo ở Vân Nam không phải là một chuyện dễ dàng. Vì vậy, những viên Hỗn Nguyên Đan này sẽ rất có ích cho các con."

Huyền Linh quay đầu liếc xéo Huyền Tông, thế nhưng Huyền Tông chỉ nở một nụ cười trìu mến làm ngơ ánh mắt của hắn.

'Thế này thì ai nhìn vào cũng sẽ cho rằng huynh định cho chúng ăn ngay từ đầu rồi nhỉ?'

'Đệ yên lặng, đứng yên ở đó cho ta! Đệ nghĩ ta không cần giữ thể diện à?' Hai người trao đổi ánh mắt rồi đồng thời ho khan.

"Vậy nên. Các con cứ ăn đi."

Thanh Minh nhanh nhẹn nhặt một viên Hỗn Nguyên Đan lên như không có chuyện gì.

"Hể!"

"Trời ơi, cái thằng này! Từ từ thôi! Sao con có thể làm như vậy hả?"

"Này này này này! Nó vỡ bây giờ! Vỡ bây giờ!"

Thanh Minh giật mình trước phản ứng dữ dội của mọi người.

"Ta chỉ lấy một viên linh đan thôi mà, sao mọi người lại xúm vào trách mắng ta như vậy chứ?"

"Bởi vì đó là linh đan chứ sao nữa!"

"Dù có bán con đi cũng không mua nổi một viên đâu, đồ ngốc!" Khóe mắt Thanh Minh giật giật.

'Tổ sư cái môn phái ăn mày này. Bộ các ngươi lớn đến từng tuổi này rồi mà không được ăn...' Ủa mà đúng là như vậy thật!

Mà tóm lại là con người luyện ra linh đan! Chứ có phải linh đan đẻ ra con người đâu!

"Khừ."

Cũng bởi môn phái này thiếu linh đan nên mới xảy ra chuyện như vậy.

'Dù sao thì cũng phải ăn rồi còn đi tìm dược liệu luyện chế Hỗn Nguyên Đan chứ.' Bởi việc chuyện này không chỉ vì Hoa Sơn của hiện tại. Và còn vì tương lai của Hoa Sơn.

Nên kiểu gì cũng phải ăn!

"Giờ con ăn được chưa?"

"..."

"Sao người không trả lời vậy? Chưởng môn nhân?"

"Chuyện đó..."

Khóe mắt Huyền Tông ép lại rỉ ra vài giọt nước mắt.

Không phải vì ông tiếc mấy viên Hỗn Nguyên Đan với nhóm của Thanh Minh. Dù cho quá trình luyện đan thất bại, và 20 viên Hỗn Nguyên Đan này là những viên cuối cùng còn sót lại, thì chắc chắn ông cũng cho những đứa trẻ này ăn chúng trước.

Nhưng biết nói sao đây...

'Có thể chúng sẽ không tìm được dược liệu.'

Bởi vì linh đan không chỉ được dùng để tăng nội lực. Mà nó còn được dùng như Liệu Thương Đan để chữa trị cho người bị tẩu hỏa nhập ma hoặc trọng thương.

Thay vì ăn nó một cách bừa bãi thì chi bằng cứ cất kỹ đi, nếu sau này chúng bị thương còn có cái mà cho chúng ăn...

Mấy chục năm dẫn dắt Hoa Sơn đã khiến ông không thể buông bỏ nỗi bất an xuống. Nếu Huyền Linh mà nghe được câu này thì hắn sẽ mắng chưởng môn sư huynh có suy nghĩ giống mấy tên ăn mày mất, nhưng biết làm sao được chứ?

Tương lai Hoa Sơn sẽ phải đối mặt với rất nhiều chuyện, và số lần bọn trẻ bị thương cũng sẽ tăng lên, khi đó, những viên linh đan này sẽ là thứ thiết yếu...

"Ăn đi!"

Thế nhưng Huyền Linh lại không hề ngần ngại lên tiếng.

"Cứ để dành thì nó cũng hỏng hết. Các con đừng bận tâm nữa, cứ ăn đi."

"Đư..."

"Không được sao ạ? Chưởng, môn, nhân?"

"...Được chứ. Tất nhiên là được rồi. Phải ăn. Các con phải ăn chứ."

Đệ lên làm chưởng môn nhân luôn đi! Ta nói đệ đấy!

Thanh Minh hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm kỳ lạ của hai người họ, vội quay đầu.

Và rồi hắn nhanh nhảu thảy viên Hỗn Nguyên Đan vào miệng.

Bạch Thiên vẫn im lặng lắng nghe nãy giờ bỗng đứng dậy, hướng về phía chưởng môn nhân và Huyền Linh trịnh trọng bái lạy.

"Bạch Thiên con nhất định sẽ không bao giờ quên ân huệ của chưởng môn nhân và trưởng lão."

"Ân huệ gì chứ."

Huyền Linh nhìn dáng vẻ của hắn bật cười. Đứa trẻ này đúng là rất biết lễ nghĩa.

Thế nhưng so với đứa trẻ biết lễ nghĩa này, thì Huyền Linh lại thích Thanh Minh, kẻ đã sớm vứt hết lễ nghĩa cho chó gặm trước khi gia nhập Hoa Sơn hơn.

Nhìn đi.

Chẳng phải trong lúc những người khác còn lo giữ ý giữ tứ thì Thanh Minh chỉ nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Đan rồi nuốt nước bọt ừng ực đó sao?

'Đúng, đúng. Chó con đáng yêu của ta.'

Phải ăn chứ. Con phải ăn rồi mạnh lên để còn kiếm nhiều thứ to hơn về cho ta chứ!

"Chúng con sẽ không bao giờ quên ân huệ của sư môn."

Ngoại trừ Thanh Minh, những người còn lại cũng nhanh chóng thực hiện lễ bái theo Bạch Thiên. Huyền Linh nháy mắt ra hiệu với Huyền Tông trước thứ lễ nghi rườm rà đó.

"...Các con đứng dậy đi."

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

"Nếu các con muốn báo đáp thì hãy mau chóng hấp thụ Hỗn Nguyên Đan rồi giúp bọn ta giải tỏa nỗi lo đi."

"Chúng con xin vâng lệnh."

Bạch Thiên cầm Hỗn Nguyên Đan lên bằng ánh mắt căng thẳng.

'Đây là...'

Loại linh đan này còn vượt xa hơn cả Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm. Thật không ngờ có ngày hắn lại được ăn viên linh đan quý đến mức chỉ cần có một viên lọt ra ngoài thôi là cả giang hồ sẽ đổ máu.

'Tất cả đều nhờ vào tên tiểu tử ấy.'

Bạch Thiên nở một nụ cười chua chát.

Nếu Thanh Minh không đến Hoa Sơn, thì cuộc sống hiện tại của họ sẽ như thế nào? Hắn thật không dám tưởng tượng nổi.

'Đừng nghĩ nhiều nữa.'

Bây giờ không phải là lúc để đắn đo suy nghĩ. Điều quan trọng bây giờ là hắn phải hấp thụ hoàn toàn linh dược và biến dược lực của Hỗn Nguyên Đan thành của nguyên khí của mình.

Bạch Thiên lo lắng quay về ngồi thiền rồi đưa Hỗn Nguyên Đan lên miệng.

Ựccccccc.

Hỗn Nguyên Đan vừa vào miệng đã ngay lập tức trôi xuống họng. Một cảm giác sảng khoái như vừa được uống một ngụm nước mát lành từ khe suối sâu trong rừng nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể.

Từng giọt, từng giọt nước thanh khiết rơi xuống bỗng trở thành một tia nước, rồi biến thành một dòng thác đổ ào ào, cả cơ thể Bạch Thiên bắt đầu bùng nổ.

Cơ thể hắn run rẩy trước cảm giác áp đảo đó.

'Đây là Hỗn Nguyên Đan sao...!'

Nguyên khí dồn dập tràn vào như thể sẽ phá tan mặt hồ yên ả.

Thật khó để có thể tưởng tượng một viên linh đan nhỏ bé như vậy lại có thể gia tăng nhiều nguyên khí như thế.

'Tập trung!'

Bạch Thiên buông bỏ hết tạp niệm. Hắn điều khiển dòng nguyên khí vừa được gia tăng bởi Hỗn Nguyên Đan và bắt đầu vận khí đi khắp cơ thể.

Àoooooooo!

Cảm giác như một cơn đại hồng thủy vừa trào lên trong cơ thể hắn. Kinh mạch của hắn cũng trở nên thông thoáng hơn sau khi được nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan cuốn trôi hết các tạp chất.

Nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan thoát khỏi sự dẫn dắt của Bạch Thiên, bắt đầu lan ra khắp nơi.

Thế nhưng, Bạch Thiên lại có cảm giác hứng chí không thể diễn tả bằng lời hơn là đang căng thẳng.

Cảm giác như nguyên khí đang tràn ngập khắp cơ thể.

Có lẽ đây là cảm giác kì diệu nhất mà hắn khó có thể cảm nhận được lần thứ hai.

Nguyên khí bắt đầu mở rộng đại mạch và khai thông từng tế bào máu. Những huyệt đạo bị tắc nghẽn cũng được khai thông.

Dường như tất cả mọi thứ đều được tái sinh, ngay cả ở những nơi nhỏ bé nhất trên đầu ngón tay. Một cảm giác tươi mới tràn ngập khắp cơ thể hắn.

'Đây là sức mạnh của linh đan!'

Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao các võ giả lại không tiếc cả mạng sống chỉ để có được một viên linh đan nhỏ bé trong tay. Bởi vì dù có tập luyện đến thế nào đi chăng nữa thì bọn họ cũng không thể đuổi kịp những kẻ khác bằng sức lực của mình.

Trong khi đó, nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan lại đang xóa dần đi khoảng cách mà sức người không thể làm được.

Tuy nhiên.

'Nếu nhiều hơn nữa thì mình quá sức mất.'

Mặc dù nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan đang tràn ngập trong cơ thể, nhưng chỉ với sức mạnh của Bạch Thiên bây giờ thì hắn không thể hấp thụ hết tất cả và biến nó thành của mình được.

Về cơ bản, nguyên khí của linh đan được giữ lại trong cơ thể sẽ bị tan ra theo thời gian. Do đó, khi không còn có thể hấp thụ được nữa, Bạch Thiên chầm chậm dẫn dắt chúng đi.

Bởi vì hắn biết, tham lam chính là con đường ngắn nhất dẫn đến sự bại vong.

Dòng nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan khiến cơ thể hắn xoay vòng bắt đầu đi theo sự chỉ dẫn của Bạch Thiên hội tụ về đan điền.

Sau khi chắc chắn toàn bộ nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan đã ổn định trong một góc nào đó ở đan điền, Bạch Thiên từ từ ngừng vận khí và mở mắt ra.

"Ưm!"

Cơ thể hắn run lẩy bẩy.

Hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh chưa từng có đang căng tràn toàn thân.

Tựa như chỉ cần hắn muốn thì chuyện gì hắn cũng có thể làm được. Sức mạnh khổng lồ này khiến hắn cảm giác mình mạnh mẽ hẳn lên.

"Chưởng môn nhân! Con..."

Đúng lúc Bạch Thiên cảm kích định nói gì đó thì.

"Chưởng môn..." Hửm?

Bạch Thiên quay đầu nhìn Huyền Tông.

'Hửm?'

Hình như Huyền Tông có gì đó hơi khác.

Ông ấy không nghiêm nghị, cũng không mỉm cười hiền từ như thường ngày. Ông ấy đang há hốc miệng, trợn tròn mắt kinh ngạc nhìn thứ gì đó.

'Cái gì thế nhỉ?'

Ánh mắt của ông ấy cũng rất kỳ lạ.

Phía trên.

Cao hơn chỗ Huyền Tông đang đứng. Rốt cuộc trong phòng này có cái gì mà ông ấy phải kinh ngạc như vậy chứ?

Không chỉ Huyền Tông mà cả Huyền Linh cũng đang nhìn chằm chằm vào nơi đó. Bạch Thiên ngơ ngác quay đầu nhìn theo ánh mắt của họ.

Và rồi...

"Trời ơi! Cái quái gì thế này?"

Hắn vội vã giật mình lùi về sau.

Đập vào mắt hắn chính là hình ảnh Thanh Minh. Thế nhưng thật khó để diễn tả "hình ảnh" đó bằng lời.

Tại sao ư?

Đó là vì hắn đang ở trên không trung.

'Tại sao con người lại có thể lửng lơ trên không vậy chứ?' Gương mặt Bạch Thiên tràn ngập dấu chấm hỏi.

Thanh Minh ngồi thiền khi đang lơ lửng trên không trung. Đến cả Huyền Tông và Huyền Linh cũng không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy cảnh tượng này.

'Mặc dù mình đã từng nghe chuyện các cao thủ có thể bay lên không trung khi vận khí...'

Nhưng vì chưa bao giờ được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó nên hắn chỉ cho đó là những chuyện khoa trương. Thật không ngờ bây giờ hắn lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng như vậy.

Chuyện này xảy ra không phải vì Thanh Minh đã đạt đến một cảnh giới cao. Mà nó chỉ nhất thời xảy ra trong quá trình hắn hấp thụ nguồn nguyên khí khổng lồ của Hỗn Nguyên Đan.

Thế nhưng, dù sao thì hắn cũng không thể phủ nhận cảnh tượng đang xảy ra trước mắt mình.

"Hơ? Đó là gì thế?"

"...Ôi trời ơi."

Các sư muội và sư điệt của hắn sau khi lần lượt mở mắt cũng không thể giấu nổi sự kinh ngạc.

Tuy nhiên, sự việc bất ngờ này vẫn kết thúc.

Bùmmmmmmm!

Đột nhiên cơ thể Thanh Minh bắt đầu tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

"Ngũ Khí Triều Nguyên?"

(Ngũ Khí Triều Nguyên là hiện tượng 5 dòng khí ngũ hành đại diện cho Tinh Khí Thần Hồn Phách hợp nhất, hội tụ tại đan điền. Ngũ Khí Triều Nguyên cùng với Tam Hoa Tụ Đỉnh là 2 dị tượng đỉnh cao cực hiếm xuất hiện với những người luyện võ khi vận khí, tu luyện nội công)

"Không. Hình như có gì đó hơi khác...?" Huyền Tông trố mắt nhìn.

Cảnh tượng này hoàn toàn không nằm trong tầm hiểu biết của họ. Nhưng Huyền Tông có thể chắc chắn một điều.

'Hình như sắp xảy ra chuyện gì đó kinh khủng lắm?'

Bùmmmmmmm!

Trong nháy mắt, tất cả không khí xung quanh đều tụ lại về hướng Thanh Minh.

Rầmmmmmmmmm!

Đồng thời, toàn bộ điện các cũng bắt đầu rung chuyển.

"Hể?"

"Nó, nó sắp đổ sập xuống sao?"

"Ra khỏi đây! Tất cả mau đi ra khỏi đây nhanh!"

Mọi người nhanh chóng chạy ra sau tiếng hét của Huyền Linh.

Bạch Thiên vô thức gào lên.

"Trời ơi, sao cái tên điên đó không bao giờ chịu tán công một cách bình thường vậy hả! Điên mất thôi, thiệt tình!" Câu nói này đã nói hộ nỗi lòng của tất cả mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com