ZingTruyen.Info

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 95: Dù vậy thì ta cũng sẽ đi cùng.

yaneyy_

"Cái tên loi choi này!"

Thanh Minh giật mình nhìn về phía trước.

Sư huynh Thanh Vấn vuốt râu nhìn hắn.

'A, thật là. Ngày nào cũng túm đầu mỗi mình mình.'

Những lời chửi rủa không ngừng bay ra khỏi miệng Thanh Minh. Thế nhưng Thanh Vấn lại hoàn toàn không có một chút gì gọi là nguôi giận gì trước phản ứng đó của Thanh Minh. "Ta đã dặn đệ thế nào?"

"...Để xem nào. Huynh mắng đệ nhiều quá nên đệ chẳng biết phải trả lời từ đâu nữa."

"Là do hắn đấy!"

Thanh Minh giật mình quay đầu lại.

Ở đằng xa, các sư đệ của hắn nhìn về phía bên này rồi quay đầu đi như thể đang cười nhạo hắn. 'Cái gì, lũ chết tiệt đó cũng dám cười ta à?' Các ngươi muốn chết phải không?

Bốppppp!

"Á!"

Thanh Minh ôm đầu rồi chuyển ánh mắt về hướng Thanh Vấn.

"Lại! Nữa!"

"Khừ ừ ừ ừ ừ ừ ừ!"

Thanh Minh rùng mình.

Thanh Minh là ai kia chứ?

Hắn được gọi là nhất đại kỳ tài của Hoa Sơn, là Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân của Hoa Sơn trong tương lai kia mà.

Mặc dù những kẻ ghen tị với hắn gọi hắn là vong chủng hay tai ương của Hoa Sơn, nhưng thực ra, đó cũng chỉ lời ganh ghét của những kẻ không có năng lực thôi. Không chỉ các sư huynh sư đệ, mà ngay đến cả các sư thúc còn không dám động vào hắn kia mà.

Thế nhưng vẫn có một người.

Sư huynh Thanh Vấn không hề e ngại hắn một chút nào.

"Chẳng phải ta đã dặn đệ không được đánh các sư đệ rồi sao?"

"Đệ có định làm vậy đâu..." Thanh Minh liếm môi.

"Là mấy tên đó gây sự với đệ trước mà."

"Đệ nghĩ bọn chúng bị khùng hay sao mà gây sự với đệ. Nếu đệ vẫn còn bình thường thì hãy suy nghĩ một tý đi chứ!"

"..."

Ơ?

Sao mình cảm thấy uất ức mà không thể phản bác lại thế nhỉ?

"Cái tên tiểu tử này!"

Thanh Vấn nhìn hắn bằng gương mặt giận dữ. "Không chỉ các sư đệ! Mà cả các sư điệt cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy đệ là họ đều sẽ len lén trốn đi vì sợ hãi!"

"Ơ, cái lũ không có phép tắc đó, cứ mỗi lần ra ngoài bị đánh là lại chạy về mách lẻo với đệ đầu tiên! Lúc đó bọn nó có biết sợ đệ là gì đâu!"

"Đệ còn biện minh à!"

"...Khừ."

Thanh Minh nghiến răng ken két.

Thực ra hắn nói không sai.

Thanh Minh đứng ra giải quyết mớ hỗn loạn mà các sư đệ của hắn gây ra đâu phải chỉ một hai lần? Lúc đó bọn chúng đã rối rít cảm ơn, rồi nói nào là chỉ có sư huynh mới giúp được đệ thôi, vậy mà bây giờ chúng lại dám đi mách lẻo với chưởng môn sư huynh đâm sau lưng hắn một vố.

'Đúng là trên đời này không tin được bố con nhà thằng nào hết.'

Trong lúc Thanh Minh đang quyết tâm phải trả thù bọn chúng thì Thanh Vấn thở dài.

"Đi theo ta."

"Dạ?"

"Đi theo ta!"

"..."

Thanh Vấn kéo hắn lên đỉnh Lạc Nhạn Phong. Họ không nói một lời nào trong suốt quãng đường đó.

Sau khi lên đến đỉnh Lạc Nhạn Phong, Thanh Vấn gọi Thanh Minh lại đứng bên cạnh mình. Hoa Sơn hùng vĩ nằm ngay trước mắt họ.

'Không lẽ huynh ấy định đẩy mình xuống sao?' Nhưng dù sao thì hắn cũng có chết được đâu.

Thanh Minh vừa nghĩ vớ vẩn vừa thờ ơ đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh hắn đã quá quen thuộc. Thanh Vấn chậm rãi cất lời. "Thanh Minh."

"Vâng, sư huynh."

"Đệ nghĩ Hoa Sơn là gì?"

"...Dạ? Sao tự dưng huynh lại hỏi gì đường đột thế. Chẳng phải đạo gì cả."

À, hóa ra là phải giữ đạo cơ đấy. Chúng ta là đạo sĩ kia mà?

"Vậy thì ta sẽ đổi lại cách hỏi. Đệ nghĩ môn phái là gì?"

"Huynh thật là..." Thanh Minh nghiêng đầu.

"Lấy Hoa Sơn làm ví dụ đi. Chẳng phải những đạo sĩ không thích ứng được cuộc sống trên giang hồ nên mới rời bỏ giang hồ để giữ chữ đạo của mình và tìm đến đây ở ẩn. Rồi cũng chính họ tụ tập tạo thành một nhóm, xây dựng điện các, làm cái này làm cái kia, rồi đặt tên cho nó. Và Hoa Sơn ra đời. Không phải vậy sao?"

"..."

Thanh Vấn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt run rẩy.

"...Không phải như vậy sao?"

"Đúng, đúng là đệ có thể nghĩ như vậy." Cũng đúng.

Nhưng sao hắn có cảm giác như mình vừa bị chọc vào đúng chỗ đau thế nhỉ?

"Nhưng đó không phải là tất cả." Thanh Vấn lắc đầu.

"Thanh Minh."

"Vâng, sư huynh."

"Con người không thể sống mãi được."

"..."

Mặc dù đó là một lời hiển nhiên, nhưng lần này Thanh Minh không bắt bẻ nữa. Bởi vì trong câu nói của Thanh Vấn ẩn chứa một bí ẩn nào đó mà hắn không thể tiếp cận được.

"Đệ sinh ra là một thiên tài. Dù có tìm khắp Hoa Sơn... À không, dù có tìm khắp lịch sử của Hoa Sơn cũng không có thiên tài nào được như đệ."

"Hê hê. Tự dưng huynh khen làm đệ ngượng chết đi được."

Nhìn Thanh Minh ưỡn ẹo, gương mặt Thanh Vấn cũng méo xệch.

Bỏ tay xuống đi, sư huynh.

Dù huynh có đẩy đệ từ đây xuống thì đệ cũng không chết được đâu.

"Chỉ có một điều."

"...Dạ?"

"Đệ có biết, dù đệ có mạnh đến đâu đi chăng nữa, thì vẫn có những chuyện đệ không thể làm được không? Đến cuối cùng, sẽ có thứ mà một mình đệ không thể đạt được, và có nơi mà một mình đệ không thể đặt chân đến."

"..."

"Nếu như tổ tiên không tạo ra Hoa Sơn, mà cứ thế sống một mình thì liệu thế gian này có nhớ đến ngài ấy không? Liệu mong ước của ngài ấy, võ công của ngài ấy có còn được tiếp nối ở trên đời không?"

Thanh Minh mím môi.

"Đệ hiểu huynh đang nói gì, nhưng đệ không cần thiết phải đặt cho mình một mục tiêu sống như vậy. Đệ chỉ cần sống tốt cuộc đời của mình là đủ rồi, đệ cũng có gì muốn để lại cho thế gian này đâu?"

"Đó là vì đệ không có gì để thiết tha nên mới như vậy."

"...Thiết tha?"

Thanh Vấn nhẹ nhàng gật đầu.

"Đến một lúc nào đó, đệ sẽ có ước mong. Các sư đệ, các sư điệt, và cả các hậu duệ của đệ sẽ tiếp nối ước nguyện của đệ. Đó mới là môn phái. Không phải cứ sống với nhau mới là tất cả. Mà điều quan trọng hơn, đó là ý chí của chúng ta phải được tiếp nối."

"Khó quá."

"Đúng vậy. Có lẽ điều này vẫn còn khó khăn đối với đệ. Nhưng nếu chỉ vì một việc khó mà tự hành động theo ý của mình thì đó cũng không phải là một việc hay." Thanh Minh khẽ gật đầu.

Mặc dù hắn vẫn chưa hiểu hết lời sư huynh nói, nhưng hình như hắn biết mình phải làm gì rồi.

"Vậy nên đệ hãy quan tâm các sư đệ nhiều hơn một chút. Như đệ cũng thấy đó, bọn nó đều là những đứa trẻ còn thiếu sót. Và ta cũng là một người không hoàn hảo trong mắt đệ. Thế nhưng, đến một lúc nào đó, những đứa trẻ còn thiếu sót ấy sẽ trở thành một phần quan trọng không thể thiếu đối với đệ."

"Ài, làm gì có chuyện đó."

Thanh Minh nghiêm túc nói.

"Mặc dù các sư đệ ngu dốt thật, nhưng đệ chưa bao giờ nghĩ sư huynh là người còn thiếu sót."

"..."

Thanh Vấn nhìn Thanh Minh đang trưng ra vẻ mặt "Đệ làm tốt chứ?" rồi thở dài một hơi.

"Đừng có cười. Ta thích đệ rồi đấy, cái tên tiểu tử này!"

"Thích đệ thì càng tốt chứ sao."

Thanh Minh cười trơ tráo, còn Thanh Vấn lắc đầu nói.

"Thanh Minh này."

"Vầng."

"Đệ có biết thứ gì đáng sợ nhất trên thế gian này không?"

"Roi vọt ạ?"

"...Là sự hối hận."

Thanh Vấn thấp giọng nói.

"Ta chưa bao sợ lo sợ bọn trẻ sẽ xa lánh đệ. Nhưng ta sợ, rồi có ngày, đệ sẽ hối hận vì chuyện đó. Sự hối hận mà đệ phải chịu sẽ sâu sắc và nặng nề gấp mấy lần so với sự hối hận của những người người khác. Vì vậy nên, dù bây giờ đệ không hiểu, thì đệ cũng phải ghi nhớ lời ta dạy. Đến khi đó đệ sẽ giảm bớt được gánh nặng của mình."

"...Đó là lý do huynh bảo đệ không được đánh bọn nó đấy à."

"Đúng rồi đấy, cái thằng nhóc này!"

"Đệ biết rồi. Biết rồi mà. Sao huynh cứ cằn nhằn mãi thế không biết!"

"Hừ!"

Thanh Vấn quay người.

Thà về đọc kinh còn hơn!

"Ơ kìa? Đợi đệ với! Sư huynh!"

Nhìn thấy Thanh Minh hớt hải chạy theo mình, Thanh Vấn nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

'Đứa trẻ này được ông trời ban cho quá nhiều thứ rồi.' Dù đó là một chuyện tốt, nhưng đó cũng không hẳn như vậy. Bởi vì ngay từ khoảnh khắc hoa mai nở trên lưỡi kiếm của nó, thì những sư đệ khác không thể nhìn nó bằng ánh mắt dành cho một kẻ ngốc.

Rốt cuộc thì nỗi đau mà những người sống một mình trong thế giới đầy rẫy những kẻ ngốc nghếch này phải chịu đau đớn đến nhường nào chứ?

Vậy nên thân làm sư huynh như hắn phải có trách nhiệm dạy dỗ đứa trẻ ấy theo con đường đúng đắn.

"Nhưng mà sư huynh này. Hình như đệ hiểu được một chút ý của huynh rồi."

"Hửm?"

"Vậy là môn phái cũng sẽ theo sát đệ giống như đệ theo sát sư huynh phải không?"

"Hơ..."

Thanh Vấn cười nói.

"Khác chứ, đồ ngốc. Làm sao lại giống nhau được?"

"A. Khó thế cơ à."

Tất nhiên là không dễ rồi. Nhưng sẽ có ngày Thanh Minh hiểu được ý của hắn. Mặc dù sẽ cần một khoảng thời gian dài. Và đến lúc đó.

'Kiếm pháp chân chính của Hoa Sơn sẽ vang danh khắp thiên hạ.'

Nếu như đứa trẻ vẫn còn ham chơi này biết được ý nghĩa của trách nhiệm thực sự và có thể gánh trên vai trách nhiệm đó.

Rồi tất cả sẽ chứng kiến làn gió của Hoa Sơn quét sạch thế gian này.

"Tuy nhiên..."

"Vâng, sư huynh."

"Hình như dạo gần đây Bạch Không sư thúc đang tránh mặt đệ thì phải. Đã có chuyện gì xảy ra thế?"

"À... Ờ, không. Không... À, không có chuyện gì đâu."

"...Đệ đánh sư thúc à?"

"Kh, không phải là đánh. Đệ chỉ... Ờ... À..." Thiên tôn ơi.

Con phải làm sao với thằng nhóc này đây. Trời ơi! "Từ hôm nay, đệ bị cấm thực 4 ngày."

"Hể. Không phải làm vậy là quá đáng lắm sao sư huynh?!"

"Đệ còn dám ý kiến à!"

Thanh Vấn túm đầu Thanh Minh kẹp vào nách.

"Cái tên loi choi này!"

"Á á! Đau! Đau quá! Sư huynh!"

Thanh Vấn túm lấy Thanh Minh lôi xuống núi.

Chẳng biết từ lúc nào, hoa mai đã nở sau lưng họ như thể đang khẽ mỉm cười.

***

Thanh Minh vặn người.

"..."

Hắn lặng yên một hồi lâu trước không gian xa lạ này. À.

Hóa ra là mơ.

Thanh Minh nhắm mắt lại.

'Mình chưa bao giờ mơ về quá khứ cả.' Thanh Minh lắc đầu.

Một cảm xúc kỳ lạ dâng trào trong lồng ngực hắn sau khi nhớ lại gương mặt của sư huynh Thanh Vấn, chân thực như thể hắn vừa bị sư huynh túm đầu.

Thế nhưng Thanh Minh biết rõ.

Quá khứ chỉ là quá khứ.

Bây giờ hắn đang sống trong thực tại. Mặc dù Thanh Minh không biết tại sao chuyện này chỉ xảy ra với bản thân, nhưng Thanh Minh không phải kẻ ngốc chỉ biết đắm chìm trong quá khứ mà quên đi hiện tại. "Huynh muốn nói gì với đệ sao? Sư huynh?" Tại sao cứ nhất định phải là lúc này chứ.

Thanh Minh quay đầu ngồi dậy.

Hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Giấc mơ cũng chỉ là giấc mơ mà thôi. Có lẽ do hắn không lấy được gì ở trong Kiếm Trủng nên tâm trí của hắn mới rối loạn. Vậy nên hắn mới có giấc mơ như thế này.

"Chết tiệt! Đáng lý mình đã có được Hỗn Nguyên Đan rồi!"

Thanh Minh nghiến răng ken két.

Đã vài ngày trôi qua, nhưng cảm xúc của hắn hoàn toàn không hề dịu lại.

Hỗn Nguyên Đan không phải là một loại linh dược bình thường.

Và Hoa Sơn, môn phái đã đánh mất năng lực luyện đan rất cần đến phương pháp luyện đan của Hỗn Nguyên Đan. Quả là một nỗi tiếc nuối sâu sắc.

"Hừ. Lão già đó không thể nào mà không tạo ra một thứ gì bên trong đó được."

Sau một hồi vật vã, cuối cùng, Thanh Minh cũng tuyệt vọng chấp nhận từ bỏ sự luyến tiếc trong đầu.

Hắn phải làm sao mới có được phương pháp luyện đan về tay đây. Bây giờ chính là lúc hắn phải bỏ qua những chuyện đã xảy ra và nghĩ tới tương lai.

Hơn nữa hôm nay...

Thanh Minh mở cửa bước ra ngoài. Các sư huynh của hắn đã sớm thu dọn hành lý ngồi chờ trước sảnh.

"Dậy rồi đấy à?"

"Ừ."

"Sao ngủ lâu thế? Con có chỗ nào không khỏe à?"

"Không phải vậy đâu." Thanh Minh lắc đầu.

"Thế thì may quá."

Bạch Thiên đeo tay nải rồi đứng dậy.

Hôm nay là ngày bọn họ quay về Hoa Sơn.

Thế nhưng Thanh Minh vẫn không thể buông bỏ tiếc nuối. Hắn thở dài nhìn lên trời cao.

- Có duyên thì sẽ được gặp lại. Nếu không có duyên thì đừng cưỡng cầu.

'Ơ. Huynh nói chuyện có vẻ thoải mái quá nhỉ!'

- Tại sao đệ lại phát điên như vậy chứ! Chẳng phải là vì đệ cần Hỗn Nguyên Đan của lão già đó sao!

'Đệ làm tất cả việc này đều là để hồi sinh Hoa Sơn đấy!Không phải sao?'

- Tất cả đều là phúc của đệ đấy.

"Khừ ừ ừ ừ ừ ừ."

Thanh Minh bức bối vò đầu.

"Chắc là do mình đã gây ra tội gì đó trong kiếp trước nên... Không, không. Mình thì thiếu gì tội chứ." Vậy nên sư huynh mới yêu cầu hắn không được đánh các sư đệ.

Có vẻ như tội lỗi khi đó của hắn đã quay về bắt hắn trả giá rồi.

"Haiz."

Thấy Thanh Minh thở dài, Bạch Thiên bật cười.

"Con còn tiếc nuối lắm sao. Cái gì bỏ được thì nên bỏ đi thôi. Đã đến lúc chúng ta phải quay về rồi. Về Hoa Sơn."

"...Đúng là vậy."

Thanh Minh gật đầu rồi một lần nữa nhìn lên trời.

'Tình cảm của huynh dành cho đệ cũng gớm quá đấy.' Thời tiết hôm nay rất thích hợp để đi đường xa.

"Hoa Sơn Thần Long, ngươi đã vất vả nhiều rồi."

"...Ngươi đã bảo là sẽ chỉ nghỉ ngơi một ngày rồi sẽ ra về kia mà. Rốt cuộc ngươi định ở đây đến khi nào vậy?"

"Ở đây cơm vừa ngon, chỗ ngủ lại thoải mái, rượu cũng... À không không. Chỉ là cơ thể ta vẫn chưa hồi phục hoàn toàn mà thôi."

Thanh Minh nhìn Hồng Đại Quang bằng ánh mắt không thể tin nổi.

"Cái Bang sao lại như thế này chứ?"

Trong quá khứ, Cái Bang đã từng cược cả mạng sống để hợp sức với bọn họ một lần. Trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn năm ấy, nếu xét về toàn lực, đương nhiên Hoa Sơn là môn phái đã chịu tổn thất nặng nề nhất. Nhưng nói về số lượng môn đồ bỏ mạng thì Hoa Sơn không thể nào so sánh với Cái Bang được.

Thanh Minh nhớ lại chuyện trong quá khứ rồi quay sang nhìn con người giản xảo trước mặt hắn lúc này...

"Cái Bang vốn dĩ xảo quyệt như thế này sao?"

Hắn cũng không biết nữa. Con người vốn sẽ thay đổi khi chiến tranh xảy ra.

"Dù sao thì Hoa Sơn Thần Long, ngươi không định trở về Hoa Sơn sao?"

"Đương nhiên là phải về chứ."

"Vậy hả?"

Ánh mắt Hồng Đại Quang dần trở nên nghiêm túc. Hắn chắp hai tay tạo thành thế bao quyền hướng về phía Thanh Minh.

"Tại hạ là Hồng Đại Quang - trưởng lão 7 túi - phân đà chủ phân đà Lạc Dương của Cái Bang. Tại hạ vô cùng cảm tạ sự giúp đỡ của Hoa Sơn đối với Cái Bang trong sự việc Kiếm Trủng lần này. Một ngày nào đó, Cái Bang nhất định sẽ đền đáp ân huệ này của Hoa Sơn."

Thanh Minh không đùa cợt như bình thường nữa, hắn cũng chắp tay tạo thế bao quyền hướng về phía Hồng Đại Quang.

"Việc nên làm thôi."

Hai người lần lượt bỏ tay xuống rồi nhìn nhau bằng khuôn mặt ngại ngùng.

Nói sao được nhỉ?

Dường như giữa họ đã xuất hiện một thứ tình cảm mang tên tình chiến hữu.

"Còn nữa, từ giờ ngươi nên cẩn trọng thì hơn."

"Tại sao chứ?"

Hồng Đại Quang thì thầm.

"Dù muốn hay không muốn thì danh tiếng của ngươi đã vang khắp giang hồ. Mọi hành tung của ngươi từ giờ sẽ bị toàn thể giang hồ để mắt. Mặc dù danh tiếng của ngươi đã phai dần sau 2 năm sau sự kiện Hoa Tông Chi Hội, nhưng giờ đây nó lại được thổi bùng lên một lần nữa."

"Hừm."

"Việc có được danh tiếng trên giang hồ tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt lành cả. Sẽ ngày càng có nhiều người ghen tị và muốn đạp ngươi xuống để có được danh tiếng ấy!"

"Hiển nhiên là vậy."

Thanh Minh trả lời lại một cách nhẹ nhàng.

Hắn vốn đã trải qua chuyện như vậy nhiều đến mức chán ngấy rồi ấy chứ. Và những tên đến tìm hắn với cái mục đích đó đều đã bị hắn đục cho một cái lỗ thông gió ở mông rồi phải ngậm ngùi ra về.

Sau này, khi hắn đánh bại từng tên từng tên như thế, chẳng phải cái biệt danh Mai Hoa Kiếm Tôn sẽ lại quay trở lại hay sao?

"Người ta đang cho nhà ngươi lời khuyên đấy!"

Nhìn thấy Hồng Đại Quang nổi giận, Thanh Minh miễn cưỡng gật đầu. Dù sao thì hắn cũng là Thanh Minh Hoa Sơn Thần Long chứ không phải Thanh Minh Mai Hoa Kiếm Tôn.

"Ta tin ngươi sẽ tự biết cách xử lý thôi. Còn nữa, sau này, ta sẽ đều đặn gửi người đến Hoa Sơn."

"Ồ hố?"

Câu nói vừa rồi của Hồng Đại Quang đã ngầm khẳng định. Sau này Cái Bang và Hoa Sơn sẽ thiết lập mối quan hệ qua lại.

"Nhưng bọn ta không có gì để cho Cái Bang cả?"

"Chuyện đó Cái Bang ta sẽ tự lo liệu." Hồng Đại Quang cười nhạt.

"Ta sẽ xem xét việc có nên mở lại phân đà Cái Bang tại Hoa Âm hay không. Nếu như Cái Bang cần thông tin gì, ta sẽ hỏi Hoa Sơn Thần Long đấy."

"Phân đà Hoa Âm cũng sẽ cho cung cấp thông tin nếu Hoa Sơn cần đúng chứ?"

"Haha. Đương nhiên là phải giúp đỡ lẫn nhau như vậy rồi." Thanh Minh cười tủm tỉm.

Đây là một ý tưởng không tồi. Một trong số những thứ mà Hoa Sơn đang thiếu chính là "thông tin".

Trên thực tế, năng lực về thông tin của Hoa Sơn lúc này đang ở dưới mức tiêu chuẩn mà một môn phái nên có. Làm sao bọn họ biết thế giới bên ngoài đang như thế nào khi sống trong một thung lũng và không ngừng lo lắng về tiền bạc kia chứ?

Thanh Minh gật đầu tiếp tục cất lời.

"Còn nữa."

"Chuyện gì?"

"Hãy gửi những kẻ được việc đến phân đà Hoa Âm giúp ta. Hoa Sơn có nhiều việc muốn biết lắm!"

"Hừm."

"À, còn chuyện này nữa. Hãy để một vài tên ăn mày tại Nam Dương này để giúp đỡ cho Hoa Ảnh Môn. Kêu bọn chúng kiêm luôn việc trao đổi liên lạc giúp ta nữa."

"Được!"

Hồng Đại Quang đưa ra quyết định rất nhanh chóng và thoải mái.

"Dù sao thì các người cũng sẽ không nhận được gì đâu đấy!"

Mặc dù chuyện này không phải mục tiêu ban đầu của Thanh Minh. Nhưng thứ mà hắn có được cũng không phải là lợi ích thông thường. Dù sao thì Hoa Sơn cũng đang trên con đường theo đuổi vị trí Cửu Phái Nhất Bang. Việc Hoa Sơn có thể nối lại mối quan hệ đã đứt với Cái Bang và có được các thông tin có ích chẳng phải là một chuyện tốt hay sao?

Nếu như Huyền Tông biết được chuyện này, chắc hẳn hắn sẽ cảm kích mà òa khóc lên ấy chứ?

"Dù sao cũng cảm tạ rất nhiều. Hoa Sơn Thần Long."

"Vâng, mặc dù sau này không còn dịp nào gặp lại nữa nhưng ông cũng cố gắng sống tốt đấy nhé!"

"Chắc là chúng ta sẽ gặp lại nhau đấy."

Dứt lời, Hồng Đại Quang vẫy tay tạm biệt.

"Khoan đã."

Thanh Minh nắm lấy thắt lưng của Hồng Đại Quang khi hắn cố quay người đi.

"Có chuyện gì vậy?"

"Ông không được quên những gì đã hứa đâu đấy"

"Hứa gì cơ?"

"Chuyện ông sẽ gửi đám ăn mày đến Hoa Sơn ấy"

"..."

Đôi mắt Hồng Đại Quang run rẩy.

"Đương nhiên. Đương nhiên rồi. Ta sẽ không quên đâu."

"Đừng có nghĩ rằng ta sẽ bỏ qua chuyện này. Ta dù có chết cũng không bao giờ quên những gì ông nói ngày hôm nay."

"..."

Hắn rốt cuộc đã mang nợ gì cái tên Thanh Minh này thế không biết?

"Ta đã bảo là sẽ giữ lời rồi mà! Ta là Hồng Đại Quang đấy!"

"Nếu ông không giữ lời, ta sẽ không để yên cho phân đà Hoa Âm của Cái Bang đâu."

"...Ta biết rồi!"

Nếu như lời đe dọa này được kẻ khác nói ra, Hồng Đại Quang sẽ chỉ cười rồi cho qua mọi chuyện. Nhưng hắn đã quá hiểu bản tính (?) của cái tên Thanh Minh này rồi. Vì vậy mà đến một cái nhếch mép nhẹ hắn cũng không thể làm được. Sau khi bị đe dọa, Hồng Đại Quang cáo từ rồi rời khỏi Nam Dương.

Các đệ tử của Hoa Sơn đã hoàn thành việc cuối cùng ở Nam Dương. Hiện tại, họ đang đứng tại cửa chính của Hoa Ảnh Môn.

Hoa Ảnh Môn môn chủ Ngụy Lập Sơn cùng Ngụy Tiểu Hành và các môn đồ khác cũng xuất hiện để tiễn họ.

"Thực sự cảm tạ các vị rất nhiều."

"Không có gì đâu ạ!"

Bạch Thiên nhanh nhảu tiếp lời Ngụy Lập Sơn.

Trước đó vài ngày, Bạch Thiên và Ngụy Lập Sơn đã cùng nhau thảo luận về việc sau này hắn phải điều hành Hoa Ảnh Môn như thế nào và Hoa Sơn sẽ chi viện cho họ ra sao.

Ngụy Lập Sơn vô cùng cảm tạ trước những gì mà đệ tử Hoa Sơn đã làm cho họ. Từ việc giải quyết tất cả vấn đề khi họ gặp khó khăn cũng như lời hứa chi viện trong tương lai tới.

"Sau này, việc mà Hoa Ảnh Môn môn chủ ngài phải làm là cực kỳ quan trong. Bổn môn rất mong đợi ở ngài."

"Ta thực sự có thể trở thành một vĩ nhân như vậy sao? Dù sao thì ta cũng sẽ cố gắng hết sức mình!"

Ngụy Lập Sơn cúi gập đầu tiễn đưa. Đệ tử Hoa Sơn cũng gập đầu đáp lễ.

"Thanh Minh đạo trưởng."

Ngụy Tiểu Hành nhìn Thanh Minh với gương mặt đầy tiếc nuối.

"Làm sao đấy?"

"Ta thực lòng không nỡ..."

"Ta cũng có nhiều điều tiếc nuối. Nhưng sau này chúng ta sẽ được gặp nhau thường xuyên thôi."

Chuyện đó tốt thì tốt thật đấy nhưng cũng phải thật cẩn thận mới được.

"Sau này, liệu ta có thể trở thành đệ tử Bổn Môn được không?"

"Không được."

Thanh Minh dứt khoát trả lời.

"Sau này nhà ngươi phải trở thành môn chủ của Hoa Ảnh Môn chứ?"

"...Chắc chắn rồi."

"Nhưng ngươi có thể đến bổn môn luyện tập nếu muốn. Hoa Sơn là nơi không phân biệt đệ tử tục gia và đệ tử bổn môn. Như Chiêu Kiệt sư huynh của bổn môn cũng thế. Một ngày nào đó, huynh ấy sẽ hạ sơn để nối nghiệp gia môn."

"A, là Chiêu Kiệt đạo trưởng này sao?"

Ngụy Tiểu Hành nhìn chằm chằm vào Chiêu Kiệt như muốn tìm kiếm câu trả lời. Chiêu Kiệt bối rối vẫy vẫy tay.

"Chuyện đó vẫn chưa thể chắc chắn được."

"À, dù sao thì cũng có khả năng đúng chứ?"

Ánh mắt Ngụy Tiểu Hành tràn ngập sự quyết tâm.

"Trước mắt ngươi cứ giúp đỡ phụ thân mình đã. Sắp tới sẽ có nhiều việc phải làm lắm đấy."

"Tuân lệnh!"

Ngụy Tiểu Hành cười vui vẻ rồi lui về phía sau. Hắn đã cởi được nút thắt trong lòng.

Nhận thấy mọi việc đã được xử lý xong, Bạch Thiên một lần nữa chào hỏi Ngụy Lập Sơn.

"Vậy bọn ta xin phép được cáo từ."

"Đường xá xa xôi, mọi người xin hãy nhận chút tấm lòng này."

"Không cần đâu!"

Thanh Minh ưỡn bụng ra. Có cái gì đó nhô lên bên trong ngực của hắn.

"Bọn ta giàu lắm"

"..."

À... Ra là vậy.

"Hẹn gặp lại mọi người nhé!"

"Các vị lên đường bảo trọng!"

Cứ như vậy, đệ tử Hoa Sơn vẫy tay tạm biệt lên đường. Những người tại Hoa Ảnh Môn cũng vẫy tay tiễn đưa họ.

"Họ đi rồi."

"Phải. Đi thật rồi."

Cảm giác này giống như một cơn bão vừa quét qua vậy.

Ngụy Lập Sơn bỗng thấy trong lòng thật trống trải. Hắn nhìn theo bóng lưng dần xa của các đệ tử Hoa Sơn rồi nở một nụ cười mãn nguyện.

"Hoa Sơn rồi sẽ khác thôi."

Không, vốn đã khác rồi mới phải.

Và một ngày nào đó, bọn họ cùng với cái tên Hoa Sơn sẽ vang danh khắp thiên hạ cho mà xem.

"Con cũng muốn được như bọn họ!"

"Đi vào thôi. Chúng ta có nhiều việc phải làm lắm đấy. Công việc mà bổn môn giao cho ta nhiều đến mức có 10 cái thân này cũng thiếu đây này!"

"Vâng, thưa phụ thân!"

Tất cả đệ tử Hoa Ảnh Môn lần lượt quay vào trong.

Trên bờ vai của họ giờ đây ngập tràn sự tự tin và lòng tự hào mà họ chưa từng có.

Dòng chữ "Hoa Sơn Tục Gia" trên tấm biển Hoa Ảnh Môn ngày hôm nay trông gọn gàng một cách kỳ lạ.

Đường đi trông thật ảm đạm.

Những kẻ đổ xô đến Nam Dương đã rời đi hết. Người dân Nam Dương thì sợ hãi trước sự việc vừa rồi nên cũng hạn chế ra ngoài. Việc đó khiến 1 Nam Dương vốn đã ít người lại càng trở nên vắng vẻ hơn.

"Cuối cùng thì chúng ta cũng tốn công vô ích rồi ra về."

"Tốn công vô ích gì chứ"

Bạch Thiên lắc đầu sau khi nghe câu nói của Nhuận Tông.

"Chúng ta đã xử lý xong chuyện cho Hoa Ảnh Môn và có được mối quan hệ tốt với Cái Bang. Ngoài ra, chúng ta đã có 1 cuộc chiến khốc liệt với Võ Đang và đã có thể nâng cao danh tiếng của Hoa Sơn trên giang hồ. Chúng ta đã có được rất nhiều đấy chứ?"

"Đúng là vậy, thưa sư thúc."

Nhưng trong lòng bọn họ không thể tránh khỏi cảm giác tiếc nuối.

Họ đã vì Hỗn Nguyên Đan mà vất vả như thế nào chứ? Vậy mà trong Kiếm Trủng lại chẳng có gì cả.

"Dược Tiên... Dược Tiên. Cái tên chết tiệt nhà hắn."

Thanh Minh liên tục nghiến răng. Chắc hẳn hắn vẫn đang bận lòng về chuyện đó lắm.

Nhưng họ có thể làm gì được đây? Có kéo dài thời gian và ở lì tại đây thì Hỗn Nguyên Đan cũng không thể từ trên trời rơi xuống được. Họ đành phải ra về thôi.

Bước chân của Bạch Thiên ngày một nhanh hơn. Hắn muốn nhanh chóng rời khỏi vùng đất Nam Dương này. Phải như vậy thì hắn mới có thể chấm dứt cái cảm giác tiếc nuối đang sôi sục.

Lưu Lê Tuyết, người đã im lặng suốt từ nãy đến giờ bỗng mở lởi.

"Nhưng mà."

"Hả?"

"Dược Tiên tại sao lại trở thành Đoạt Kiếm Vô Ngân nhỉ?"

"Hả?"

Lưu Lê Tuyết quay lại nhìn Thanh Minh.

"Trước kia nhà ngươi đã bảo vậy còn gì? Nếu muốn bắt đầu phải bắt đầu từ Đoạt Kiếm Vô Ngân."

Bạch Thiên - người yên lặng lắng nghe nãy giờ cũng gật đầu tán thành.

"Đúng vậy! Thanh Minh, lý do là gì chứ?"

"Ta làm sao mà biết được. Ta chỉ suy nghĩ vậy thôi."

"Ừm."

Bạch Thiên lắc đầu.

Ngoài dự kiến, người trả lời câu hỏi đó lại là Chiêu Kiệt.

"Chắc chắn là vì ông ta muốn che dấu thân phận rồi."

"Hả?"

"Có một số chuyện mà nếu là Dược Tiên thì ông ta không thể làm được. Đoạt Kiếm Vô Ngân đã đến tất cả các môn phái quật ngã biết bao nhiêu cao thủ và tước đoạt thần binh của họ còn gì. Nếu như ông ta làm chuyện đó bằng cái tên Dược Tiên thì có mà loạn mất. À mà chắc cũng có thể là do có ai đó muốn giết Dược Tiên chẳng hạn..."

"Chuyện đó là đương nhiên rồi. Nhưng mà..." Bạch Thiên chau mày.

Chắc chắn phải có lý do khác nữa.

Nhưng đó chỉ là cảm giác của hắn mà thôi. Một cảm giác khó tả.

"Không, không phải vậy đâu."

Lần này đến lượt Nhuận Tông.

"Ông ta đã giấu thân phận rồi đi cướp đoạt thần binh của người khác còn gì?"

"Đúng là vậy."

"Tại sao lại vậy chứ? Ông ta cướp đoạt thần binh về rồi chất trong Kiếm Trủng rồi phá hủy tất cả thế kia thì ngay từ đầu đâu phải là do lòng tham được chứ?" Chiêu Kiệt nhăn nhó.

Càng nghĩ hắn càng thấy việc này kỳ lạ.

Dược Tiên không thèm muốn thần binh. Hắn cũng chẳng để tâm gì đến cái danh thiên hạ đệ nhất nhân cả.

Nhìn lại thì tất cả những gì Dược Tiên có được dưới cái tên Đoạt Kiếm Vô Ngân đều không phải là những gì hắn muốn.

Vậy rốt cuộc tại sao hắn lại có những hành động như vậy chứ?

Tại sao hắn lại tạo ra Kiếm Trủng?

Khi ấy, Lưu Lê Tuyết tiếp tục mở lời.

"Hay chỉ là vì ông ta ghét nên vậy thôi?"

"...Hả?"

"Không nhất thiết phải có lý do mà. Cũng có thể là vì ông ta ghét nên vậy thôi" Ghét ư?

Dược Tiên ghét đám võ giả á?

Bạch Thiên nghiêng đầu.

"Lưu sư muội, muội thử nói chi tiết hơn xem nào?"

"Dược Tiên là một lang y đúng chứ?"

"Đúng vậy?"

Có thể gọi hắn là luyện đan sư cũng không sai. Nhưng cơ bản mà nói thì hắn vẫn là một thầy lang. Chỉ là hắn trở nên nổi tiếng trên giang hồ nhờ vào Hỗn Nguyên Đan mà thôi. Trên thực tế, hắn vẫn dùng cả cuộc đời để chữa trị cho những người mắc bệnh và bị thương.

"Vì hắn là người như vậy nên rất có thể hắn làm vậy vì ghét võ giả giang hồ - những người không dưng dùng kiếm rồi giết người vô tội. Vì hắn có chữa trị cho ai thì cũng sẽ bị lũ võ giả giang hồ giết mà thôi."

"Chỉ vì những cảm xúc đó mà gây ra chuyện này sao? Còn cái Kiếm Trủng kia thì sao chứ?"

Lưu Lê Tuyết trả lời với gương mặt mơ hồ.

"Là một lời cảnh cáo gửi đến võ giả giang hồ chăng? Bởi vì nếu không phải là đệ tử Dược Tiên tiết lộ thì làm gì có ai biết ông ta là Đoạt Kiếm Vô Ngân chứ?"

"Khoan, khoan đã."

Nhuận Tông nghiêng đầu.

"Dược Tiên có đệ tử mà nhỉ? Tại sao Hỗn Nguyên Đan lại thất truyền được chứ? Ông ta không truyền dạy lại cho đệ tử của mình sao?"

"Đúng là càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ mà!"

"Kết cục tất cả đều do tính cách thất thường của Dược Tiên mà ra sao?" Ngay lúc ấy.

Thanh Minh từ nãy giờ vốn bước đi chậm chạp như đang chìm đắm trong suy nghĩ gì đó bỗng dừng lại.

"Ơ?"

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn Thanh Minh.

"Thanh Minh làm sao đấy?"

Nhưng rồi, Thanh Minh như chẳng nghe thấy gì hết. Hắn ngẩng cổ nhìn lên trời một mình lẩm bẩm điều gì đó.

"Dược Tiên. Hỗn Nguyên Đan. Môn Phái. Đoạt Kiếm Vô Ngân. Luyện Đan. Đệ tử. Thử thách. Thử thách... Môn phái..."

Hắn như bị ma nhập liên tục lẩm bẩm.

"Tiếp nối. Để lại. Thử nghiệm... Võ giả giang hồ.Vậy là..." Ngay sau đó cơ thể Thanh Minh run lên bần bật.

Dường như đã nhận ra điều gì đó. Hắn xoay người bắt đầu đi bộ về hướng ngược lại.

"Này, đệ đi đâu đấy?"

Ngay khi Nhuận Tông định giữ Thanh Minh lại thì bị Bạch Thiên ngăn cản.

"Suỵt."

"A..."

"Chúng ta yên lặng đi theo là được."

"A, con hiểu rồi."

Mọi người bắt đầu cẩn thận bước theo Thanh Minh đang vừa đi vừa lẩm bẩm cái gì đó.

"Rốt cuộc nhà ngươi đã biết được gì rồi hả? Cái tên quái vật này!" Đôi mắt Bạch Thiên không dấu nổi niềm vui và sự kỳ vọng.

Thanh Minh bước đến Nam Dương như bị mê hoặc. Từng bước chân của hắn hướng về một nơi đã đổ sập – Kiếm Trủng.

Hắn cứ bước đi một cách không vội vã cũng chẳng chậm chạp, cuối cùng cũng đến lối vào Tịch Không Sơn. Thanh Minh bắt đầu leo lên Tịch Không Sơn bằng con đường duy nhất với khuôn mặt thờ thẫn.

"Dược Tiên. Đoạt Kiếm Vô Ngân. Dược Tiên. Đoạt Kiếm Vô Ngân. Hỗn Nguyên Đan. Đệ tử..."

Hắn vẫn lẩm bẩm trong miệng điều gì đó không ngừng nghỉ.

Động não đi nào.

Động não thử xem.

Động não không phải là sở trường của Thanh Minh, nhưng kẻ có thể giải được câu đố này bây giờ chỉ có mỗi hắn ta. Trong đầu Thanh Minh là những manh mối đang dần trở nên lộn xộn. 'Mình định có được cái gì ấy nhỉ?'

Hỗn Nguyên Đan. Và phương pháp luyện Hỗn Nguyên Đan.

'Nơi mình đã vào là?'

Kiếm Trủng. Mộ của Đoạt Kiếm Vô Ngân.

Đã sai từ khi mới bắt đầu rồi.

Dược Tiên là Đoạt Kiếm Vô Ngân, nhưng Đoạt Kiếm Vô Ngân thì không phải là Dược Tiên. Đã quá sai lầm khi từ đầu đã không thể nghĩ đến được sự khác biệt kỳ lạ ấy. Nếu Dược Tiên xem bản thân mình là Đoạt Kiếm Vô Ngân thì ông ta đã che giấu sự thật ấy, sẽ không cho thế gian này biết rằng mộ của Đoạt Kiếm Vô Ngân là Kiếm Trủng.

Thế nên, nếu Dược Tiên định để lại vết tích của mình thì cái đó nhất định không thể nào tồn tại ở Kiếm Trủng được.

Chẳng phải cuối cùng thì bọn họ chỉ tìm thấy những thần binh bị hoen gỉ thôi sao? Vậy thì.

Dấu vết của Dược Tiên vốn không phải là mộ của Đoạt Kiếm Vô Ngân nằm ở đâu?

'Con đường duy nhất này lại cứ thế tiếp tục.'

Nghe nói trong quá khứ, trên Tịch Không Sơn ngoài con đường này ra đã có những con đường khác. Nhưng đến một lúc nào đó, do thiên tai địa biến mà chỉ còn sót lại mỗi con đường này.

Giống như ông ta đã cố tình khiến cho những kẻ leo lên Tịch Không Sơn buộc phải đi ngang qua nơi có Kiếm Trủng vậy.

Thanh Minh cũng đã leo được lên núi trong tình trạng mất hồn, thế rồi một cái hố vừa rộng vừa sâu lọt vào mắt hắn ta. Hắn ta đứng ngay trước cái hố đó nhìn xuống dưới bằng ánh mắt thờ thẫn.

'Kiếm Trủng.'

Nơi này là Kiếm Trủng.

Nơi mà bất cứ ai cũng sẽ phải đến nếu leo lên ngọn núi này.

"Đạo. Phi Đạo. Con đường. Nơi không phải là con đường."

Những kẻ đi qua nơi không phải là đường thì sẽ không thể nào đến được đây, chỉ những kẻ đi đúng đường mới đến được nơi này.

"...Con đã minh ngộ ra được điều gì rồi sao?"

Nghe câu hỏi của Bạch Thiên, Thanh Minh xoay đầu lại.

Bạch Thiên giật bắn mình khi nhìn thấy ánh mắt rực lửa ấy. "Sư thúc."

"Hửm?"

"Những kẻ phát hiện ra Kiếm Trủng đã làm thế nào ấy nhỉ?"

"Con nói vậy là sao?"

"Ta hỏi những kẻ phát hiện ra Kiếm Trủng đã làm gì!"

"Ừ thì..."

Tuy đây là một câu hỏi đường đột nhưng trước mắt phải trả lời cái đã. Bởi vì câu hỏi này chắc chắn là kết quả sau khi Thanh Minh suy nghĩ và sắp xếp lại mọi việc đã diễn ra.

"Bọn họ đã đi vào trong."

"Bằng cách nào?"

"Ơ, con đang hỏi cái gì kỳ thế. Đương nhiên bọn họ đã mở cửa rồi đi vào trong..." Bạch Thiên ngậm chặt mồm lại.

Mở cửa rồi bước vào. "Nhập Môn."

Đó là từ được dùng dưới nhiều lớp nghĩa khác nhau.

Nhưng hai từ đó chỉ có duy nhất một ý nghĩa tại nơi này.

"Cánh cửa khiến mọi người phải chĩa kiếm vào nhau."

"Đúng vậy. Là tiến nhập cánh cửa của võ công." Thanh Minh mặt nhăn nhó nói.

"Sau đó thì có gì nhỉ?"

"Con đường dài và hẹp dần. Thỉnh thoảng lại xuất hiện cả bẫy nữa."

Chiêu Kiệt vỗ tay.

"Con biết rồi! Cái đó là tu luyện!"

"Đúng vậy. Là tu luyện. Vì việc tu luyện cũng giống như việc bước qua một con đường ngày càng chật hẹp. Tất cả đều bắt đầu từ con đường rộng rãi, nhưng rốt cuộc lại bắt đầu tụt về phía sau vì không thể cáng đáng nổi con đường hẹp dần. Chỉ những kẻ chiến thắng được điều đó mới có thể bước tiếp."

"Thỉnh thoảng lại còn gặp những chướng ngại vật khủng khiếp nữa."

Thanh Minh gật đầu thật sâu.

Bây giờ quá rõ rồi.

"Nói cách khác thì..."

Bạch Thiên tóm gọn lại câu chuyện.

"Kiếm Trủng là nơi hình tượng hóa quá trình võ giả bước vào con đường học võ và rèn luyện võ công."

"Có lẽ là vậy đấy."

Phải đến bây giờ Bạch Thiên mới có thể hiểu được cấu tạo tổng thể kỳ quái bên trong của Kiếm Trủng.

"Nhưng mà thỉnh thoảng các con đường bị chia ra còn gì."

"Thì cũng giống như việc học võ thôi. Tuy tất cả cùng bắt đầu như nhau nhưng tùy theo khuynh hướng của mỗi người mà họ sẽ chọn cho mình đường đi khác nhau. Nhưng đến cuối cùng thì thế nào nhỉ?"

"...Các con đường đều quy nhất."

"Đương nhiên là Vạn Lưu Quy Tông rồi. Dù mỗi người có bước trên những con đường khác nhau nhưng đến cuối cùng, bọn họ chỉ có thể theo đuổi một thứ." Bạch Thiên nói như đang rên rỉ.

"...Hóa ra là sự hoàn thiện của võ công."

"Đúng vậy."

Cái hang động khổng lồ mà Thanh Minh, Triệu Minh Sơn, Tam Sát Quỷ và những người khác đã đánh nhau ở đó.

Những con đường bị tách ra cuối cùng lại gặp nhau tại nơi đó. Giống như những võ giả tuy có lối suy nghĩ khác nhau nhưng cuối cùng vẫn sẽ hành động vì một mục đích chung.

"Sau đó là gì nữa nhỉ?"

"...Một hang động dài và tối tăm. Cả cương thi nữa." Nhuận Tông mở lời.

"Thì ra là Tâm Ma."

"Đúng vậy. Sự tăm tối sẽ luôn luôn tìm tới trước khi chúng ta hoàn thiện được võ công. Chính là Tâm Ma."

"Vậy còn vách đá đó thì sao? Vách đá chúng ta đã trèo lên sau khi đấu với Tâm Ma..."

Câu trả lời được thốt ra từ miệng Bạch Thiên chứ không phải Thanh Minh.

"Đăng Tiên Chi Lộ."

Phải đến bây giờ Bạch Thiên mới hiểu được ý nghĩa của tất cả mọi thứ.

"Ánh sáng chói mắt chiếu vào từ phía cuối vách đá đó đại diện cho việc võ công được viên mãn. Với đạo gia là Vũ Hóa Đăng Tiên, với phật gia là siêu thoát."

Nhưng vẫn còn sót lại một điều chưa thể giải nghĩa được.

"Vậy còn đống thần binh hoen gỉ cũng với cái mộc hàm trống trơn kia là sao? Nếu đăng tiên thì phải đạt được điều gì đó mới phải chứ."

Thanh Minh nhe răng cười.

"Tức là không có gì cả đấy."

"Hửm?"

"Dù là đăng tiên hay siêu thoát. Nơi con người ta bước chân đến sau khi chém giết lẫn nhau đó không tồn tại gì cả. Ngay từ đầu, ,việc học võ công cũng đã không có ý nghĩa gì rồi. Kiếm Trủng không phải là nơi Dược Tiên tạo ra để thử thách con người mà nó chỉ là nơi hình tượng hóa suy nghĩ của ông ta về võ công mà thôi."

Lời của Lưu Lê Tuyết chính là manh mối.

Dược Tiên là một lang y.

Những người như vậy không đời nào lại nhìn các võ giả

- Những kẻ chỉ biết làm người khác bị thương và giết hại kẻ khác - bằng một con mắt tốt đẹp được. Ông ta càng yêu thương và quý trọng con người bao nhiêu thì càng căm ghét những người đó bấy nhiêu.

"Vì vậy mà ông ta mới trở thành Đoạt Kiếm Vô Ngân, muốn cho những võ giả có sức mạnh khi ấy biết rằng võ công bọn họ có được đó chẳng có ý nghĩa gì sất. Ông ta thậm chí lại còn cướp đi ái binh của bọn họ - thứ tượng trưng cho võ công. Dược Tiên có kiến thức sâu rộng trong việc luyện đan đến mức có thể tạo ra được Hỗn Nguyên Đan, vì vậy mà dù có thiếu sót về chiêu thức đi nữa, với nội công thâm hậu của mình, ông ta vẫn đánh bại những kẻ mạnh ở thời đấy."

"...Nhưng dù vậy cũng không có gì thay đổi."

"Đương nhiên rồi. Bởi vì nỗi ám ảnh của các vỏ giả về võ công vượt xa trí tưởng tượng của ông ta. Dược Tiên muốn nói với bọn họ rằng. Võ công của các ngươi chẳng qua chỉ là thứ tai hại giết người. Dù các ngươi có dùng đại đạo hay phật pháp để gói ghém nó lại thì sau cùng cũng chẳng có được điều gì cả."

Bạch Thiên sởn gai ốc nắm chặt lấy hai vai của mình.

Một sự điên rồ lẫn chấp niệm quá khủng khiếp. Chỉ vì để truyền đạt lại suy nghĩ đó mà ông ta tạo ra Kiếm Trủng - một nơi không thể tin nổi như thế này sao. Dược Tiên rốt cuộc là một con người cố chấp, lì lợm đến mức nào vậy?

"Vậy thì ngay từ đầu đã không có chuyện trong đó có chứa gì quý báu cả sao?"

"Đương nhiên rồi."

"...Khổ sở một phen vô ích rồi."

Những người bây giờ mới hiểu ra được ý nghĩa của Kiếm Trủng ai nấy đều chỉ biết thở dài.

"Nhưng sao con lại đến đây? Để xác nhận điều đó sao?"

"Không."

Thanh Minh lắc đầu dứt khoát.

"Ta đã nói rồi còn gì. Kiếm Trủng không phải là mộ của Dược Tiên. Nơi này chỉ là mộ của Đoạt Kiếm Vô Ngân mà thôi. Dược Tiên đã không tự nghĩ mình là Đoạt Đoạt Kiếm Vô Ngân. Cái đó là giả. Một thân phận giả chẳng là gì so với y thuật và phương pháp luyện đan Dược Tiên đã tạo ra."

"..."

"Thông thường, khi mục tiêu của ai đó bị đổ vỡ thì người đó sẽ làm sao nhỉ?"

"...Thì chắc sẽ đặt mục tiêu khác thôi." Tất cả đều nhìn lên trên.

Ai cũng không thể rời mắt khỏi cái trần bị sập ấy, đến cả Thanh Minh cũng đi tìm ánh sáng mặt trời chiếu vào lúc hang động bị sập. Có nghĩa là nơi đó vẫn còn ánh sáng.

"Nhưng kẻ nhận ra rằng đó là điều phù phiếm sẽ nhìn xuống dưới đất. Nền đất đó... là nơi thấp nhất, là nơi các võ giả có nhìn cũng không thể thấy được, nhưng lại có sự sống. Có sự sinh tồn. Có những người còn sống." Thanh Minh lẩm bẩm không ngừng.

Lời nói của hắn ta không dành cho các sư huynh đệ. Lời nói đó chẳng qua chỉ đang diễn tả suy nghĩ ào ạt tuôn ra như vỡ đập trong đầu Thanh Minh.

"Vậy còn những người đã minh ngộ được thì sao? Những người đó phải làm gì nhỉ?"

"Quay về?"

"Không đâu."

Thanh Minh bắt đầu từ từ di chuyển chân.

"Phải tiến lên phía trước. Ngay cả những người lúc ban đầu đặt sai mục tiêu cũng vậy. Cả những kẻ bước trên con đường võ công rồi làm hại người khác cũng vậy. Đã sống thì phải tiến lên."

Nơi mà hắn ta hướng đến là con đường núi tiếp diễn phía sau cái hố đó.

Không một ai đi đến nơi kia cả.

Tuy rất nhiều người tập trung tại đây, nhưng những người phát hiện ra Kiếm Trủng, không một ai bước chân lên con đường nối liền kia cả, không một ai nghĩ rằng con đường đó có gì kỳ lạ.

Bởi vì mục tiêu của những người đó đang nằm ở đây.

"Đã có rất nhiều manh mối. Vùng đất nằm giữa núi mà không có bất cứ một cành cây ngọn cỏ nào sinh trưởng. Đối với những kẻ bị chìm đắm trong tham vọng, muốn tìm cho được báu vật thì mảnh đất đó giống như một kho báu vậy... Nhưng thật ra nó chỉ là một mảnh đất chết chóc."

"A..."

Sau khi nghe đến bốn chữ mảnh đất chết chóc thì ai nấy đều cảm thấy sáng tỏ.

Nghĩ kỹ lại thì, đã có nhiều manh mối đến như vậy, và ông ta cũng đã giải thích cho bọn họ một cách hết sức thân thiện. Chẳng qua vì lòng tham vọng mang tên Hỗn Nguyên Đan và thần binh mà bọn họ không còn suy nghĩ được gì khác.

Ngay cả các đệ tử Hoa Sơn cũng đã nhảy thẳng vào

Kiếm Trủng khi vừa mới đặt chân đến đây, sau khi Kiếm Trủng sập thì bọn họ cũng quay về mà không một chút lưu luyến.

Đối với những kẻ chỉ chăm chăm vào mỗi Kiếm Trủng thì con đường tiến lên phía trước đó càng không có ý nghĩa gì cả.

Thanh Minh lại tiến lên phía trước như bị ai hớp hồn.

Một mảnh đất chết chóc giờ đã biến thành một cái hố khổng lồ. Nói cách khác, vượt qua nơi bị sập đổ hoàn toàn và quay về với hư vô đó...

Rồi hướng về con đường tiếp theo.

Bước qua những bụi cây rậm rạp.

'Thì ra cái ông muốn nói đến là thứ này.' Sự hư vô của võ công vẫn chưa phải là kết thúc.

Hãy bước đi.

Dù sao đi nữa thì cũng hãy bước tiếp.

Dù có bị mất đi mục tiêu mà mình đánh cược cả đời để thực hiện được đi nữa, thì cũng đừng tuyệt vọng, nếu là kẻ nhận ra được rằng dưới chân mình đang có gì... Thì vẫn chưa muộn đâu, nên hãy bước tiếp bằng đôi chân của mình.

Không phải là vì võ công, mà là vì cuộc sống của mình. Từng bước chân của Thanh Minh dần trở nên nghiêm túc hơn.

Thanh Minh không đồng ý với tư tưởng của Dược Tiên. Nhưng không thể nào không kính trọng sự an bài mà ông ta đã dành cả đời mình để tạo ra.

Sau cùng.

Nơi bọn họ đến là một khu đất trống rộng rãi.

Nhưng khác với nơi bọn họ thấy lúc đầu, mọi thứ ở đây đều hài hòa.

Nước chảy qua giữa các khe đá, xung quanh cây cỏ um tùm. Cây cối sinh trưởng rất tự nhiên, những con vật đang chạy nhảy tung tăng nô đùa nhìn thấy Thanh Minh thì cuống cuồng chạy trốn.

Một nơi không có gì đặc biệt, vô cùng tự nhiên. Nhưng nhờ vậy mà Thanh Minh có thể chắc chắn rằng đây mới là nơi thực sự Dược Tiên đã lựa chọn. Bởi vì nơi này quá đối lập với vùng đất chết mà lúc đầu bọn họ đặt chân tới.

"Những kẻ không hiểu được ý của Dược Tiên thì dù có đến được đây cũng không nghĩ được gì đâu."

"Chắc là vậy rồi. Vì ở đây... chỉ là một nơi bình thường nằm trên núi."

Ánh nhìn của Thanh Minh ngay từ đầu đã cố định ở một nơi.

Một phía của bãi đất trống, kẽ hở giữa các tảng đá có nước chảy qua.

Nơi đó chắc là Thủy Nguyên của Tịch Không Sơn này.

"Nước thì nhỏ bé yếu ớt." Thanh Minh khẽ lẩm bẩm.

"Dòng nước nhỏ bé ấy ngay lập tức hợp với những dòng nước khác tạo thành suối, tạo thành sông, sau cùng chảy ra biển. Nhờ vậy mà bao sinh vật có thể sinh sống."

Cái đó chính là Đạo.

Và là Nhân.

"Nếu Dược Tiên đã muốn truyền đạt cái gì đó của bản thân, thì ông ta sẽ phải khắc phục được lòng kiêu hãnh và sự lo lắng."

Kiếm Trủng là sự lo lắng.

Vậy còn lòng kiêu hãnh của Dược Tiên ở đâu?

"Ta..."

Thanh Minh lẩm bẩm cứ như bản thân mình đã biến thành Dược Tiên vậy.

"Những gì ta tạo ra hãy như nước, lan rộng ra khắp thế gian, trở thành xuất phát điểm để cứu lấy vô số sinh mạng."

Một suy nghĩ cuồng ngạo không gì sánh bằng.

Nhưng...

Nếu người đã tạo ra sự an bài này là Dược Tiên thì ông ta có đủ tư cách để cuồng ngạo.

Thanh Minh chậm rãi tiến tới gần khe đá có nước chảy qua.

Nếu suy nghĩ của hắn ta là đúng.

Nếu những thứ mà Dược Tiên muốn truyền đạt lại cho những hậu duệ sau này đã được truyền đạt một cách triệt để cho Thanh Minh.

Thì thứ mà ông ta muốn truyền đạt...

Sẽ phải ở nơi này!

Thanh Minh đưa bàn tay run run của mình vào khe đá nơi có nước chảy ra ấy. Một cái khe nhỏ đủ lọt hai bàn tay. Hắn ta đưa nguyên cả cánh tay vào bên trong và bắt đầu quờ quạng.

Toàn thân Thanh Minh trong chốc lát đã bị nước làm ướt nhẹp.

Nơi này là Thủy Nguyên.

Là khởi nguồn của sự sống.

Nếu có thì chỉ có thể ở đây! Mà không! Nó sẽ xuất hiện ở đây!

'Người nản lòng thì sẽ không thể biết được.'

Người không biết rằng võ công là thứ hư vô đến cỡ nào thì không thể minh ngộ được điều Dược Tiên muốn truyền đạt. Vì Thanh Minh là người đã cảm nhận được sự trống rỗng sâu sắc ở cuối đời hơn bất kỳ ai nhưng vẫn lại tiếp tục tiến lên phía trước nên mới hiểu được những gì Dược Tiên muốn nói.

Cho nên ở đây!

Ngay lúc đó.

Bộp!

Thanh Minh hình như đã bắt được gì đó.

Cảm giác từ bàn tay nói cho hắn ta biết rằng, đây không phải là đá. Chắc chắn đây là...

'Kim loại?'

Thanh Minh lại đưa tay vào sâu hơn nữa. Hắn ta cảm nhận rõ ràng hơn rằng đó là một khối kim loại được chế luyện vuông vức.

Hắn dồn sức mạnh vào tay và lôi khối kim loại đó ra.

Phụt!

Nước phun ra tung tóe, đồng thời là một khối sắt vuông vức được lấy ra.

Thanh Minh nín thở nhìn khối sắt ấy.

'Một chiếc hộp.'

Tay hắn ta bắt đầu run lên.

Các sư huynh đệ cũng không thể mở miệng nói lời nào, chỉ biết nhìn chằm chằm vào chiếc hộp do Thanh Minh lấy ra với khuôn mặt cứng đơ như đá.

Chiếc hộp được niêm phong chắc chắn bằng kim loại đó dù có ở trong nước suốt 200 năm vẫn duy trì y nguyên hình dạng ban đầu.

Chỉ nhìn qua thôi cũng có thể chắc rằng món đồ đó không hề bình thường.

Ngón tay của Thanh Minh chậm rãi hướng đến chiếc hộp. Cạch.

Thanh Minh mở khóa một cách dứt khoát rồi hít thở thật sâu. Và hắn ta bắt đầu đưa bàn tay run run lên từ từ mở chiếc hộp.

Kít.

Chiếc hộp được mở ra đồng thời với âm thanh ma sát cực nhỏ.

Trước khi kịp dùng mắt nhìn xem bên trong có gì thì một mùi hương thanh tao không thể diễn tả bằng lời bắt đầu xộc vào mũi Thanh Minh.

"Ư..."

Sau cùng chiếc hộp cũng được mở ra.

Thanh Minh đã nhìn rõ mồn một.

Bên trong chiếc hộp nhỏ ấy có 20 viên đan dược nhỏ cùng với một cuốn cổ thư.

"Khực."

Tim đập thình thịch.

Chân run cầm cập.

Thanh Minh đã cố dồn sức vào đôi mắt cứ nhòa đi ấy để nhìn cho rõ tiêu đề của cuốn cổ thư ấy.

Hỗn Nguyên Bí Quyết.

"Hỗn Nguyên..."

Hắn dần mất đi lý trí.

"Tì... tì... tì... ì ì!"

"Tì?"

"Tìm thấy rồiiiiiiiii!"

"Ư a a a a a a a a a a a!"

"Điên mất thôi! Tìm thấy rồi! Đã tìm được rồi!" Thanh Minh ngước lên trời hét thật lớn.

"Ư a a a a a a! Tên khốn Dược Tiên! Ta đã tìm được rồi! Ta bảo ta đã tìm được rồiiiiiiiiiii!"

Thanh Minh sùi bọt mép rồi từ từ ngã ra phía sau.

Sư huynh!

Chưởng môn sư huynh!

Chết tiệt! Chết tiệt! Đệ đã làm được rồi!

Hắn ta như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười mãn nguyện của Thanh Vấn trong tầm nhìn đang dần trở nên mờ nhạt đi.

"Á á á á á á á á á á á á!"

"Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"

"Hỗn Nguyên Đan! Trời ơi, điên mất! Là Hỗn Nguyên Đan thật này!"

Bạch Thiên vội vã chạy về phía Thanh Minh. Thế nhưng thứ hắn ôm chặt lại là cái hộp có chứa Hỗn Nguyên Đan chứ không phải Thanh Minh

Tủm!

Thanh Minh ngã xuống nước, nhưng không một ai thèm chú ý tới hắn. Tất cả mọi ánh mắt đều chỉ dồn vào cái hộp chứa Hỗn Nguyên Đan.

"Nếu đây là Hỗn Nguyên Bí Quyết, vậy thì nó chính là phương pháp luyện Hỗn Nguyên Đan. Phải không, sư thúc?"

"Đúng vậy! Làm gì có chuyện đây không phải phương pháp luyện đan chứ! Hahahahahahaha! Cuối cùng thì chúng ta cũng tìm thấy rồi!"

"Hahahahahaha! Chưởng môn nhân! Chúng con đã làm được rồi! Hahahahahahaha!"

"Suỵt!"

Đúng lúc ấy, Lưu Lê Tuyết ra hiệu yên lặng, nói khẽ.

"Sư huynh. Lỡ có ai ở quanh đây thì sao. Họ sẽ phát điên vì bảo vật này mất. Chúng ta tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác được."

"A, muội nói đúng."

Bạch Thiên nhanh chóng im bặt rồi đóng nắp hộp đựng Hỗn Nguyên Đan lại.

Mặc dù hắn không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào ở quanh đây, nhưng cẩn tắc vô áy náy.

"Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"

"Làm sao bây giờ?"

"Chúng ta phải đem nó về Hoa Sơn chứ ạ?"

"Đúng rồi! Phải vậy chứ nhỉ?"

Đến cả Bạch Thiên cũng không giấu nổi sự bối rối trong khoảnh khắc này. Tự nhiên tên tiểu tử đó thoăn thoắt leo lên núi, rồi lấy ra một cái hộp đựng toàn Hỗn Nguyên Đan ở một nơi không ai ngờ tới.

Làm gì còn chuyện nào bất ngờ hơn chuyện này nữa chứ?

"Thanh Minh ơi. Cái thằng nhóc này. Con làm tốt... Hể? Thanh Minh?"

Đến lúc này Bạch Thiên mới phát hiện Thanh Minh đã bị ngã chỏng vó đang ngậm rêu dưới nước. Hắn ngạc nhiên chạy đến.

"Trời ơi, cái thằng này! Sao con lại ở dưới đó thế?"

"Khừ ừ ừ ừ."

Thanh Minh lấy lại tinh thần, nhìn Bạch Thiên khi cơ thể đang run lên cầm cập.

"Sư điệt bị ngã! Vậy mà sư thúc lại bỏ mặc sư điệt của mình! Sư thúc chỉ chăm chăm mang linh dược đi thôi sao?"

"...Ta không ngờ con lại ngã xuống dưới đó."

"Đáng lý ta không nên nói cho mấy người biết mới phải."

Thanh Minh vừa cằn nhằn vừa vặn người. Y phục của hắn đã ướt hết, nhưng bây giờ hắn không quan tâm tới chuyện đó nữa.

"Đưa đây!"

Thanh Minh cướp lấy hộp Hỗn Nguyên Đan trong tay Bạch Thiên. Hắn hít một hơi thật sâu rồi cẩn thận mở nắp hộp.

Một mùi hương không thể diễn tả bằng lời bay ra ngoài.

'Đây đúng là hàng thật rồi.'

Những linh đan bình thường sẽ không có mùi hương như thế này. Ngay cả Tử Tiêu Đan, loại linh dược cao cấp nhất của Hoa Sơn trong quá khứ cũng không có mùi hương đặc biệt thanh khiết như vậy. Đây không phải là thứ cứ muốn làm giả là sẽ làm được.

"Phì. Phì. Phì."

Thanh Minh phấn khích, lấy Hỗn Nguyên Bí Quyết rồi đóng nắp hộp lại. Hắn nhét chiếc hộp vào trong ngực rồi mở Hỗn Nguyên Bí Quyết ra. Hắn bắt đầu đọc bằng một giọng run rẩy. "Gửi Liên Tử."

"Ồ ồ!"

"Ồ ồ ồ ồ ồ ồ!"

Những âm thanh đầy cảm động của các đệ tử Hoa Sơn lọt vào tai Thanh Minh.

"Nếu con hiểu được sự sắp đặt của ta có ý nghĩa là gì và đến được nơi này, thì con có đủ tư cách để kế tục ta. Y thuật và phương pháp luyện đan của Hỗn Nguyên phải được dùng để cứu mọi người trên thế gian này. Nếu con là Liên Tử thì con sẽ hiểu được ý nguyện của ta."

"Ồ ồ ồ ồ ồ ồ!"

"Là, là Hỗn Nguyên Đan và Hỗn Nguyên Bí Quyết thật rồi!" Thanh Minh đóng cuốn cổ thư lại.

Ngoài những điều trên, nội dung bên trong sách còn viết về phương pháp chế tạo Hỗn Nguyên Đan, phương pháp luyện đan mà Dược Tiên đã dùng cả đời để nghiên cứu, và y thuật của lão.

Thế nhưng, Dược Tiên có chết cũng không ngờ được.

Thứ mà lão cất công sắp đặt đến tận mức này lại rơi vào tay một kẻ có suy nghĩ trái ngược hẳn với mình. "Khục khục khục khục." Một tiếng cười.

Một tiếng cười lớn hơn.

"Hí hí hí hí hí hí hí hí hí!"

Thanh Minh hoàn toàn không thể kiểm soát được điệu cười của mình nữa, mở hộp ra rồi cất Hỗn Nguyên Bí Quyết vào lại chỗ cũ. Sau đó, hắn nhét chiếc hộp vào ngực rồi siết chặt áo lại.

Ngực hắn phồng lên trông rất mắc cười vì Dạ Minh Châu và chiếc hộp, nhưng có hề gì đâu chứ! Lồng ngực hắn truyền đến một cảm giác ấm áp trước nay chưa từng có!

"Hô hô hô hô hô hô. Với tình hình này thì ta phải uống một ly với chưởng môn nhân của Tông Nam rồi."

Ha. Phải uống chứ. Nhân sinh là như vậy mà!

Gì cơ? Mai Hoa Kiếm Pháp? À à, không sao. Không sao. Dù sao thì các ngươi cũng có dùng được nó đâu cơ chứ? Khục khục khục khục.

"Thanh Minh, bây giờ chúng ta phải..."

"Hí hí hí hí hí hí!"

"Không. Hỗn Nguyên..."

"Há há há há há há há!"

Bạch Thiên lắc đầu.

'Nó ăn phải bả rồi.'

Thế nhưng, hắn có thể hiểu được tâm trạng của Thanh Minh lúc này. Bởi vì đến cả Bạch Thiên cũng hóa ngốc trước Hỗn Nguyên Đan.

"Ông trời ơi, đúng là Hỗn Nguyên Đan rồi."

Mặc dù họ đi tới tận đây để lấy Hỗn Nguyên Đan, nhưng thực tình, họ không nghĩ sẽ có được nó trong tay dễ dàng đến như vậy. Bạch Thiên liên tục hình dung tới chiếc hộp đang nằm trong ngực Thanh Minh.

Đúng lúc đó, Thanh Minh nói bằng một gương mặt thỏa mãn.

"Ha. Dù sao thì làm người cũng phải có đạo lý chứ."

"Hở?"

Hắn quay người một vòng, rồi từ từ cúi đầu trước Thuỷ Nguyên - nơi hắn lấy chiếc hộp ra.

Thanh Minh cúi xuống lạy Thuỷ Nguyên giống như đang thực hiện nhị bái với người lớn tuổi.

"Đây cũng có phải là mộ đâu, con lạy làm gì?"

"Không."

Thanh Minh lắc đầu.

"Nơi này chính là Dược Tiên chi mộ đấy."

"...Hả?"

Có thể thi thể của Dược Tiên được chôn ở nơi khác. Nhưng cũng có thể lão không có mộ. Bởi vì dù sao, cuộc sống cũng chẳng còn ý nghĩa gì với Dược Tiên sau khi để lại Hỗn Nguyên Đan và Hỗn Nguyên Bí Quyết.

Vậy nên, biết đâu chừng lão đã một mình đi vào trong núi sâu và chết ở đây để những người khác không tìm ra mình.

Dù không biết thi thể của lão có ở nơi này không, nhưng lão cũng đã để lại ý nguyện của mình. Do đó, nói nơi đây là Dược Tiên chi mộ cũng không có gì kỳ lạ.

Bởi vì thứ thực sự quan trọng đối với Dược Tiên không phải là thể xác, mà là ý chí của lão.

"Vậy là được rồi."

Thanh Minh xoay người không còn chút nuối tiếc nào nữa.

Hắn sẽ phát huy tinh hoa của Dược Tiên. Nhưng hắn không cần tiếp nối ý chí của lão.

"Nhưng mà..."

Nhuận Tông nói như thể vẫn còn điều gì đó vướng mắc.

"Chúng ta đem nó về Hoa Sơn được chứ? Hình như làm vậy là không đúng với mong muốn của cổ nhân đâu?"

Hoa Sơn là võ phái.

Và Dược Tiên không muốn Hỗn Nguyên Đan rơi vào tay võ phái. Lão chỉ mong có người tiếp nối ý chí của mình và phát triển nó.

Thanh Minh lạnh nhạt đáp.

"Kệ chứ."

"Hả?"

"Bởi vì Dược Tiên cũng chỉ đang đánh một canh bạc thôi. Lão đã làm một việc rất vô trách nhiệm khi nghĩ rằng mọi người sẽ tìm đến đây theo như sự sắp đặt của lão."

"Dù vậy thì..."

"Nếu Dược Tiên thực sự muốn truyền lại ý chí của mình, thì lão đã không giấu Hỗn Nguyên Đan theo cách này mà dạy lại cho đệ tử của mình rồi. Dù có thể bản thân lão không hài lòng, nhưng ý nguyện của lão vẫn sẽ được tiếp..." Nói đến đây Thanh Minh bỗng im bặt.

Đến một lúc nào đó, đệ sẽ có ước mong. Các sư đệ, các sư điệt, và cả các hậu nhân của đệ sẽ tiếp nối ước nguyện của đệ.

Đó mới là môn phái. Không phải cứ sống với nhau mới là tất cả. Mà điều quan trọng hơn, đó là ý chí của chúng ta phải được tiếp nối.

Thanh Minh khẽ nhắm mắt lại.

'Đó là điều huynh muốn nói với đệ sao, sư huynh.' Một giấc mộng dài.

Và đó là điều Thanh Vấn đã nói với hắn trong giấc mộng ấy.

'Hình như bây giờ đệ cũng bắt đầu lo lắng tới điều đó rồi.' Thanh Minh mím chặt môi.

"Thanh Minh?"

"À không. Không có gì."

Thanh Minh hạ thấp ánh mắt tránh các sư huynh sư thúc, nói bằng một giọng trầm mặc.

"Dù đệ tử của ta không đáng tin cậy, thì ta cũng sẽ truyền lại cho họ. Dù năng lực của họ không đủ, nhưng chỉ cần họ có thể tiếp nối ý chí của ta, thì đến một lúc nào đó, sẽ có một người đủ năng lực tiếp nối ý chí của ta xuất hiện. Phải được tiếp nối thì... đó mới là môn phái. Đúng vậy, đó mới là môn phái. Đó mới là..." Thanh Minh quay đầu lại nhìn tảng đá.

"Dược Tiên đã không tin đệ tử có thể tiếp nối ý chí của lão. Có lẽ lão mong muốn người kế tục mình phải là một kỳ tài thông hiểu được năng lực và ý chí của mình. Vậy nên lão mới tạo ra việc này. Tuy nhiên... đó không phải là cách hay." Người hoàn hảo như lão lại chỉ biết coi thường kẻ khác.

Bởi vì trong mắt một kỳ tài như Dược Tiên, tất cả mọi người trên thế gian này đều không hoàn hảo. Và lão cho rằng, những kẻ còn thiếu sót đó không thể tiếp nối ý chí của mình. Lão tin chỉ có kỳ tài giống như lão mới có đủ năng lực làm được việc đó.

Giống như Thanh Minh ngày xưa.

Thế nhưng.

'Lão đã sai rồi.'

Và Thanh Minh trong quá khứ cũng đã sai. Nói đúng hơn, khi đó hắn chưa nhận ra điều này chứ không hẳn là đã sai.

Đến một lúc nào đó, những đứa trẻ còn thiếu sót ấy sẽ trở thành một phần quan trọng không thể thiếu đối với đệ.

Thanh Minh siết chặt nắm đấm.

"Bây giờ đệ đã hiểu rồi. Sư huynh."

"Hở? Ta á?"

Nhuận Tông nhìn Thanh Minh với gương mặt ngơ ngác khi nghe hắn gọi mình.

Ủa mà, hình như hắn vẫn chưa hiểu kỹ lắm...

Nhưng dù sao thì!

Đây chính là việc mà một mình Thanh Minh không thể làm được. Nếu như các sư huynh sư thúc không lo lắng và đi theo hắn, thì hắn đã không thể minh ngộ bất kỳ điều gì mà quay trở về Hoa Sơn rồi.

Những con người yếu đuối đó đã đứng sau thúc đẩy Thanh Minh, giúp hắn vững vàng hơn.

Đúng vậy, chuyện này...

Thanh Minh nói bằng một giọng điệu bối rối.

"Mọi người đã vất vả rồi."

"Hở?"

"Đệ bị điên à?"

"Có khi nào nó mất trí rồi không? Sao nó lại nói câu mà nó không bao giờ nói chứ?"

"Chúng ta phải đưa nó đến y viện thôi."

"..."

Tổ sư cái lũ này?

Thanh Minh trừng mắt giận dữ rồi thở dài một hơi.

Sao lại như thế này chứ? Tất cả là tại Thanh Minh sao.

Thanh Minh lặng lẽ nhìn tảng đá trước mặt. Và hắn nghĩ về ý chí của Dược Tiên có thể vẫn còn vương lại nơi đây.

'Có thể lão đã đưa ra lựa chọn tối ưu nhất. Ta không biết lão đúng, hay ta đúng nữa. Quả nhiên là ta không thể biết được tất cả mọi thứ mà.' Thế nhưng.

"Dù sao thì bọn ta cũng sẽ bước đi cùng nhau." Hắn không cần phải bước đi một mình nữa.

Hắn cũng không cần phải giải quyết tất cả mọi chuyện một mình nữa.

Bây giờ hắn đã có những người tiếp nối ý chí của mình, và cùng hắn đạt được ý chí đó. Đúng vậy, đó chính là môn phái. Đó chính là Hoa Sơn.

Ý chí của Dược Tiên đã bị cắt đứt tại đây.

Thứ lão muốn để lại trên thế gian này cũng không còn ý nghĩa nữa. Ý chí của lão dẫn Thanh Minh đến đây, nhưng Thanh Minh sẽ không tiếp nối ý chí ấy.

Bởi vì Thanh Minh khác.

Ý chí của hắn vẫn sẽ tiếp tục.

Chừng nào Hoa Sơn còn tồn tại, chừng nào ý chí của Hoa Sơn vẫn còn trên thế gian này, thì dù Thanh Minh có chết, dù hàng trăm năm có trôi qua đi chăng nữa, ý chí của Thanh Minh cũng sẽ không biến mất.

Và...

'Chừng nào Hoa Sơn còn tồn tại, thì ý chí của các sư huynh sư đệ cũng vẫn còn. Phải không, sư huynh?'

Không có câu trả lời.

Nhưng Thanh Minh đã sớm được nghe câu trả lời ấy rồi.

Hắn không cần thiết phải thương nhớ quá khứ. Bởi vì mạng sống của họ, và ý chí mà Hoa Sơn luôn bảo vệ, vẫn đang ở bên cạnh Thanh Minh.

Chỉ cần cái tên Hoa Sơn còn ở bên cạnh hắn, thì các huynh đệ vẫn luôn ở bên cạnh hắn.

Và bây giờ...

Thanh Minh nhìn các sư huynh sư thúc đang đứng trước mặt mình.

Đúng vậy. Hắn chỉ cần bước đi cùng bọn họ.

"Sư thúc."

"Ừ."

Thanh Minh nở một nụ cười ấm áp.

Bây giờ là lúc họ phải đi.

Về nơi chỉ cần nhắc tên hắn cũng thấy nhớ. Về nơi chỉ cần nghĩ đến hắn cũng cảm thấy ấm áp.

"Về thôi. Về Hoa Sơn."

Tất cả đều mỉm cười gật đầu.

Cũng đã đến lúc họ kết thúc chuyến đi dài tới Nam Dương rồi.

"Cũng đã khá muộn rồi nhỉ?" Huyên Tông chau mày.

Nếu như là đi theo đường chính từ Nam Dương thì có lẽ đệ tử của hắn phải về đến nơi rồi mới phải.

"Kiếm Trủng ư?"

Huyền Tông vô thức thở dài.

"Đó là một thứ mang tên dục vọng"

Theo như lời của môn chủ của Hoa Ảnh Môn thì có vẻ như các đệ tử của hắn đã vào Kiếm Trủng nhưng không có được bất cứ thứ gì.

Huyền Tông sau khi được nghe kể lại về sự nguy hiểm của Kiểm Trủng đã vô cùng tức giận. Tại sao đệ tử Hoa Sơn lại đi vào một nơi kinh khủng như thế chứ?

Nhưng sau khi xem xét lý do, hắn lại chỉ cảm thấy tội lỗi mà thôi.

"Chưởng môn nhân."

"Hửm?"

Huyền Tông quay đầu lại trước tiếng gọi của Huyền Thương.

"Lần này huynh phải khiển trách bọn trẻ thật nặng mới được"

"Ừm."

Khuôn mặt của Huyền Thương đầy nghiêm nghị.

"Đệ nói điều này không phải là vì đệ không hài lòng về lũ trẻ. Chúng ta là một môn phái không có gì hết. Hào quang trong quá khứ chỉ là chuyện đã qua mà thôi. Bây giờ chúng ta mới chỉ bắt đầu trên con đường tìm lại hào quang đó."

"Đúng vậy."

"Điều quý giá nhất đối với chúng ta lúc này chính là lũ trẻ. Và các tiểu tử ấy cũng phải ý thức được rằng an toàn của bản thân còn quan trọng hơn gấp nhiều lần việc mang lại lợi ích cho sư môn."

Huyền Tông gật đầu đồng ý.

"Chắc chắn là như vậy rồi."

Vân Nham - người đứng bên cạnh chăm chú lắng nghe câu chuyện của hai người đó nãy giờ nở một nụ cười rạng rỡ. "Nhưng chúng ta cũng phải thưởng phạt phân minh mới được. Lần này lũ trẻ đã làm được không ít việc lớn."

"Đúng vậy! Đương nhiên là phải vậy rồi! Con nói đúng lắm!" Huyền Tông hét lên với một tông giọng hoàn toàn khác.

Khi nói về việc cần phải phạt lũ trẻ, Huyền Tông tỏ ra rất u sầu phiền muộn. Nhưng đến phần khen thưởng, hắn lại hét lên một cách cực kỳ phấn khích. Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Huyền Thương chỉ biết cười cay đắng.

"Cũng bởi vì bọn trẻ đã làm được những điều quá vĩ đại." Giao đấu với Võ Đang và chiến thắng.

Không những thế, các đệ tử của hắn còn lao vào Kiểm Trủng rồi trở ra bình an vô sự. Từ sau khi Huyền Thương nhập môn cho đến thời điểm này, Hoa Sơn chưa từng làm được chuyện nào lớn như vậy.

Đúng là Hoa Tông Chi Hội cũng là một việc không hề nhỏ. Nhưng nói gì thì nói, chuyện đó cũng xảy ra tại Hoa Sơn. Vì vậy mà có rất nhiều kẻ không tin vào những lời đồn khi ấy. Dù sao thì, điều quan trọng lúc này chính là đệ tử Hoa Sơn sau khi hạ sơn đã đường đường chính chính khiến cái tên Hoa Sơn vang danh khắp thiên hạ.

Không những thế, việc duy trì được Hoa Ảnh Môn - một nơi suýt nữa thì sụp đổ để làm nền tảng mở rộng môn phái tục gia của Hoa Sơn cũng là một công trạng không hề tầm thường.

Huyền Thương cũng vui đến mức chưa cần ăn cũng đã cảm thấy no bụng rồi. Huống hồ là chưởng môn nhân?

Huyền Tông liên tục hướng mắt về phía cửa ra vào. Hôm nay tay của hắn liên tục để lên đầu gối một cách nặng nề. Cả cơ thể hắn không ngừng ngọ nguậy lắc lư liên tục.

Huyền Thương trông thấy hình ảnh đó bất giác bật cười. "Chắc là huynh ấy phải vui lắm đây"

Làm sao có thể không vui được chứ?

Hắn vui không phải vì nhìn thấy lợi ích sau sự việc lần này. Mà là các đệ tử Hoa Sơn đã có thể khiến cái tên Hoa Sơn vang danh thiên hạ.

Chỉ mới một vài năm về trước thôi, Hoa Sơn còn suýt nữa đánh mất luôn bản thân mình.

So với lúc đó, Hoa Sơn bây giờ thực sự đã khác rất nhiều.

"Thanh Minh quả thật đã thay đổi rất nhiều thứ."

Tất cả những chuyện này không phải là do một mình Thanh Minh tạo nên. Sự nỗ lực to lớn của Huyền Thương, các đệ tử đời hai và đời ba là không thể phủ nhận.

Nhưng người làm nên sự nỗ lực ấy không ai khác chính là Thanh Minh.

Tựa như một hòn đá được ném vào mặt hồ yên ả, sự tồn tại của Thanh Minh thực sự đã gây ra một cơn sóng thần tại Hoa Sơn này.

"Nếu so sánh chính xác hơn thì Thanh Minh phải giống một tảng đá được ném xuống hồ đang tĩnh lặng mới đúng." Bởi vì nó đã thay đổi hoàn toàn hình dáng ban đầu của cái hồ đó.

"Huyền Linh đi đâu rồi?"

"...Chẳng phải chưởng môn nhân đã kêu đệ ấy đi chuẩn bị yến tiệc để các đệ tử về là có thể dùng bữa ngay hay sao ạ?"

"À, đúng rồi."

"Đệ nghĩ huynh nên thay đổi một chút. Dù sao Huyền Linh cũng là một trưởng lão kia mà? Nếu như chúng ta cứ giao những việc cỏn con đó cho một trưởng lão thì còn đâu uy tín của Hoa Sơn nữa chứ?"

Huyền Tông nhìn Huyền Thương bằng ánh mắt hoang mang.

"Ta bảo đệ ấy giao việc đó cho Vân Tử Bối nhưng đệ ấy nhất định không chịu đó chứ. Ta làm sao mà cản được?" A, là vậy ạ?

"Đệ ấy bảo rằng nhìn thấy đám trẻ được ăn ngon thì trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ. Ta làm sao được chứ?"

"...Đệ thành thật xin lỗi ạ!"

Nghĩ đến Huyền Linh, Huyền Thương khẽ lắc đầu. Nếu như so với hình ảnh 1 kẻ phải chịu áp lực đến chết đi sống lại vì tiền bạc của Huyền Linh thì hình ảnh bây giờ của hắn đương nhiên là tốt hơn rồi. Có điều...

"Hình như có hơi quá thì phải?"

Dạo này Hoa Sơn khiến cho người ta cảm thấy có cái gì đó rất thiếu chừng mực. Kể cả trưởng lão hay đệ tử.

"Ơ!"

Huyền Tông đột nhiên mở to mắt.

"Đằng kia có phải là bọn trẻ không?"

"A..."

Huyền Thương lập tức quay đầu lại nhìn. Hắn cảm nhận được bóng dáng một ai đó đang tiếp cận bọn họ với một tốc độ rất nhanh.

"Hình như đúng là vậy rồi ạ"

"Hahaha. Không biết có chuyện gì gấp gáp mà chạy vội vàng thế không biết?"

Huyền Tông mỉm cười, hắn bắt đầu đi bộ về lối cửa ra vào. Việc chưởng môn nhân ra tiếp đón khi đệ tử quay về bổn môn là một việc không phù hợp. Nhưng Huyền Tông lại là người chẳng màng đến mấy vấn đề như vậy.

Nếu cảm thấy vui thì cứ thể hiện ra bên ngoài thôi. Chuyện đó hoàn toàn bình thường mà nhỉ?

Khi Huyền Tông đứng trước cửa lớn, các đệ tử đi qua cũng bắt đầu tập trung lại. Mặc dù bọn trẻ không biết có chuyện gì nhưng chắc hẳn đã tinh ý nhận ra điều gì đó. Nhìn thấy bộ dạng đó, Huyền Tông nở một nụ cười mãn nguyện.

Hôm nay đúng ra hắn phải tập trung các đệ tử lại để chúc mừng những thành quả mà những người sắp quay trở về đã làm được mới phải.

Nhận thấy các đệ tử của mình đã đến rất gần cửa môn, Huyền Tông nở một nụ cười rạng rỡ rồi bắt đầu cất lời.

"Các con đã vất vả nhiều rồi. Mau vào trong đi..." Aaaaaaa!

"Chuyện, chuyện gì vậy?"

"Chúng ta bị tập kích sao?!"

Lời chào ấm áp của Huyền Tông đã bị chôn vùi theo đúng nghĩa đen của nó sau âm thanh nổ tung của cánh cửa bổn môn.

Nhìn cánh cửa đã bị phá hủy thành vô số mảnh vụn, vành mắt Huyền Thương dần trở nên trắng dã.

"Mới xây mới lại chưa được bao lâu. Vậy mà..."

Ngay sau đó, một đám đông kỳ lạ bắt đầu tràn qua cánh cửa vừa bị phá hủy đó.

"Ơ?"

Huyền Thương nuốt nước bọt nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Nhưng rồi, hắn ngay lập tức nhận ra đám người đang chạy vào kia chính là đệ tử của Hoa Sơn. Cũng bởi vì bộ dạng của bọn chúng quá nhếch nhác nên nhất thời hắn chưa kịp nhận ra mà thôi.

"Lẽ nào đã xảy ra chiến tranh rồi sao?"

Những đứa trẻ toàn thân đầy bụi bẩn, hai mắt đỏ ngầu đang chạy bán sống bán chết về phía họ. Rốt cuộc đây là cái tình huống gì vậy?

Tuy vậy, khác với biểu cảm hoang mang tột độ của Huyền Thương, Huyền Tông vẫn duy trì được phẩm cách bình tĩnh của một chưởng môn nhân.

Hắn bắt đầu dang tay ra và nở một nụ cười ấm áp.

"Tất cả đã vất vả nhiều rồi. Các con mau..."

"Chưởng môn nhân!"

Kẻ dẫn đầu chính là Thanh Minh, hắn hét lên một cách nghẹn ngào rồi nhảy vào lòng Huyền Tông.

"Hahahaha."

Huyền Tông cười sảng khoái. Hôm nay hắn thực sự rất vui. Các đệ tử đã lập được công lớn lâu ngày mới quay trở về, làm sao hắn có thể từ chối việc các trò ấy thể hiện tình cảm...

"Ưaaaaaaa."

"Ơ?"

Con đang làm cái gì đấy?

Nhưng không mất nhiều thời gian để hắn nhận ra suy nghĩ đó hoàn toàn sai lầm.

Thanh Minh chạy về phía Huyền Tông sau đó bế xốc ông ta đặt trên vai rồi bắt đầu chạy về phía điện các dành cho chưởng môn nhân.

"Con, còn làm cái gì đấy...!"

Huyền Thương quá sốc trước cảnh tượng trước mắt. Hắn đang định ngăn cản Thanh Minh lại thì...

Vút!

Ơ?

Một khuôn mặt thân quen xuất hiện trước mặt hắn.

"Bạch, Bạch Thiên! Chuyện này là thế nào vậy?"

Nhưng rồi Bạch Thiên cũng chẳng nói lời nào, hắn ngay lập tức vác theo Huyền Thương chạy theo Thanh Minh. Vân Nham ngơ ngác đứng bên cạnh nãy giờ từ lúc nào cũng đã ở trên vai Nhuận Tông.

Cứ như vậy, cả ba người bắt đầu chạy điên cuồng về phía nơi nơi điện các của chưởng môn nhân. Các đệ tử Hoa Sơn khác vô cùng ngạc nhiên cũng cố bám theo phía sau.

Nhưng rồi.

Keng! Keng!

Chiêu Kiệt rút kiếm trừng mắt đe dọa các sư huynh đệ của mình.

"Không ai được đến gần! Nếu không đừng trách đệ vô tình."

"..."

Không một ai dám ho he gì khi bị Chiêu Kiệt đe dọa, hơn nữa hắn lại còn có Lưu Lê Tuyết hỗ trợ phía sau.

Một số kẻ định nói gì đó nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt đã phát điên một nửa của Chiêu Kiệt đành ngậm chặt miệng.

"Sao lại vậy nữa rồi?"

"Cũng có phải ngày một ngày hai mấy đứa nó như vậy đâu?"

"Làm gì thì làm. Nhưng cũng vừa vừa phải phải thôi chứ?!" Sau khi Chiêu Kiệt và Lưu Lê Tuyết lùi dần về phía sau theo đám người đã chạy phía trước. Cả đám thở dài thườn thượt.

"...Mấy tên điên đó bây giờ còn dám bắt cóc cả chưởng môn nhân nữa đấy!"

À rồi, từ "tên điên" đã trở thành "mấy tên điên". Nhưng kỳ lạ thay lại chẳng có ai có ý kiến gì về chuyện đó cả.

"Con, con, con... Con, con... Con nói cái này là gì cơ?" Huyền Tông run rẩy cầm chiếc hộp trên tay.

Bên cạnh hắn ta là Huyền Tông đã bị bắt cóc (?) đến cùng với Vân Nham. Phía trước hắn là Thanh minh cùng với các đệ tử khác đã trở về từ Nam Dương.

"Ưaaaaaaaa"

"Ta chết mất thôi... Ta thực sự sẽ chết mất thôi."

Vốn dĩ khi đứng trước chưởng môn nhân, mọi đệ tử phải ăn mặc, đi đứng gọn gàng. Đó là lễ nghĩa cơ bản của sư môn. Nhưng đối với những người ở đây lúc này, họ không còn chút sức lực nào để giáo huấn đệ tử của mình nữa.

Lý do ư?

Đơn giản thôi.

'Bởi vì tất cả những người trên thế gian này đều là những kẻ trộm.'

"Chết tiệt, đến cả nằm mơ ta cũng chưa từng mơ đến chuyện có Hỗn Nguyên Đan trong tay như thế này!" Hỗn Nguyên Đan là báu vật như thế nào chứ?

Người trên giang hồ từng truyền tai nhau, ngàn vàng cũng chẳng thể nào đổi lấy được một viên Hỗn Nguyên Đan kia mà. Hỗn Nguyên Đan chính là Vô Giá Chi Bảo mà không một thứ gì có thể so sánh được.

Thêm vào đó, thứ mà bọn họ có được không chỉ là Hỗn Nguyên Đan mà là Hỗn Nguyên Bí Quyết.

Tức là ngay cả đến bí kíp luyện chế ra Hỗn Nguyên Đan cũng đã rơi vào tay họ rồi.

Hỗn Nguyên Đan cho dù có quý báu như thế nào cũng không thể so sánh với Hỗn Nguyên Bí Quyết được. Nếu như tin tức Hoa Sơn đã có được Hỗn Nguyên Bí Quyết mà bị truyền ra ngoài, thì có lẽ ngay lúc này sẽ không chỉ có một hai kẻ trang bị vũ khí đầy mình rồi xông vào Hoa Sơn thôi đâu.

Vì vậy mà các đệ tử Hoa Sơn đã phải che dấu sự thật rằng bọn họ đã có được Hỗn Nguyên Đan và nhanh chóng quay trở lại sư môn.

Vấn đề là việc mang một thứ quý giá như Hỗn Nguyên Đan bên mình rất dễ xảy ra các trận tranh cướp. Nhưng thật may là Hỗn Nguyên Bí Quyết lại nằm bên trong ngực của Thanh Minh. Nếu như không có Thanh Minh, không biết là sẽ có bao nhiêu cuộc ẩu đả sẽ xảy ra nữa.

Bởi vì tình trạng căng thẳng cực độ như vậy nên các đệ tử Hoa Sơn đã nhanh chóng đưa ra quyết định là phải nhanh chóng quay trở về bổn môn. Vì vậy mà bọn họ đã dùng toàn lực chạy không ngừng nghỉ đến tận lúc này.

"Con, con nói thứ này là gì kia?"

"Là Hỗn Nguyên Đan ạ"

"Hỗn, Hỗn Nguyên... Hỗn Nguyên Đan? Là Hỗn Nguyên Đan sao? Là Hỗn Nguyên Đan của Dược Tiên ý hả?"

"Vâng, và có cả phương pháp luyện đan - Hỗn Nguyên Bí Quyết nữa đây ạ."

"Luyện, luyện đan? Phương pháp Luyện đan?" Huyền Tông lảo đảo.

"Mấy đứa này đang nói cái gì vậy trời?" Dược Tiên?

Là Dược Tiên của 200 năm trước? Tức là bọn nhóc đã tìm ra được bí kíp luyện đan của Hỗn Nguyên Đan và cả Hỗn Nguyên Đan ý hả?

Bằng cách nào chứ??

"Chuyện, chuyện này... rốt cuộc là... bằng cách nào..." Đoạt Kiếm Vô Ngân chính là một thân phận khác của Dược Tiên ư? Đối với Huyền Tông - người không biết chính xác Kiếm Trủng là một nơi như thế nào như sắp bay lên trời... Mà không, cảm giác của hắn lúc này chính xác là sét đánh ngang tai thì đúng hơn.

Đột nhiên hắn lại có Hỗn Nguyên Đan và Hỗn Nguyên Bí Quyết trong tay như thế này.

"Trước tiên, người cứ xác nhận đi ạ."

Huyền Tông nuốt  nước bọt. Miệng hắn khô khốc.

Tách!

Cùng với âm thanh chiếc hộp được  mở ra, mùi hương thanh tao nhanh chóng lấp đầy căn phòng trong nháy mắt.

"Ô ô ô ô!"

"Ôi trời ơi!"

Một phản ứng dữ dội chưa từng thấy xuất hiện trên gương mặt của Huyền Thương và Vân Nhâm. Huyền Tông quả nhiên cũng không thể kìm nén được cảm xúc mãnh liệt lúc này mà liếc nhìn vào bên trong chiếc hộp.

"Cái, cái này... cái này thực sự là..."

Đó cũng chính là lúc một màng nước mờ mờ bắt đầu dâng lên trong mắt chưởng môn nhân. Cạch!

"Hic!"

"Ưaa! Giật hết cả mình!"

Cửa mở, một người bước vào trong. "Các con đã về rồi thì phải ăn cơm đã chứ..." Huyền Linh.

Hắn bỗng khựng lại khi nhìn thấy chiếc hộp trên tay Huyền Tông. Sau đó hắn quay sang nhìn Thanh Minh rồi nở một nụ cười ấm áp nhất thế gian.

"Con lại kiếm chác được gì nữa hả?"

"..."

Cái thứ đáng yêu này!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info