ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 94: Ông quá đáng lắm rồi đấy!

yaneyy_

"Nhanh lên! Nhanh nữa lên!"

"Sư, sư thúc! Con không thể!"

"Con đang nói cái gì vậy hả? Con không nhìn thấy lũ người đằng kia hay sao?" Bạch Thiên nói bằng giọng nói đầy phẫn nộ và cấp bách. Mặc dù bọn họ đang leo lên vách đá với một tốc độ điên cuồng nhưng khoảng cách được tạo ra ngay từ đầu là quá xa. Cứ cái đà này, đệ tử Võ Đang sẽ là những người đến đích trước.

Nếu như vậy, Thanh Minh sẽ phải một mình đối phó với cả đám người Võ Đang đó. Cho dù Thanh Minh có quái vật như thế nào chăng nữa, việc một mình đối phó với đông đảo đệ tử Võ Đang như thế kia là việc bất khả thi.

Đừng nói là Thanh Minh, thậm chí là ông nội của Thanh Minh có đến được đây cũng khó lòng xử lý được.

"Mà ông nội của Thanh Minh cũng không được thì nếu như Thanh Minh mà trở thành một lão già thì có nổi không nhỉ?"

Dù sao thì chuyện quan trọng lúc này không phải là chuyện đó!

"Nếu như con không muốn nhìn thấy sư đệ của mình chết thì hãy vắt kiệt sức của bản thân mà leo lên đi! Ta đi trước đây!"

"Dạ?!"

Dứt lời, Bạch Thiên bắt đầu tăng tốc độ leo lên phía trên. Lưu Lê Tuyết bám ngay sau hắn ta.

"Chết tiệt."

Cho dù bọn họ đã cùng nhau tập luyện đi chăng nữa thì nói gì thì nói Bạch Thiên và Lưu Lê Tuyết vẫn là đệ tử đời hai, còn Nhuận Tông và Chiêu Kiệt là đệ tử đời ba. Và chênh lệch trình độ giữa hai tử bối vẫn là rất lớn.

"Tiểu Kiệt! Cố lên nào! Chúng ta phải nhanh hơn nữa mới được!"

"Đệ chết mất thôi!"

"Đừng có nói những điều ngớ ngẩn nữa!" Nhuận Tông nghiến chặt răng.

Việc thua kém Bạch Thiên không làm hắn tổn thương lòng tự trọng một chút nào. Từ trước đến nay đối với hắn, Bạch Thiên vẫn là một thần tượng vĩ đại. Lý do hắn nổi điên lúc này chính là vì không thể giúp được gì trong khi biết rõ Thanh Minh đang gặp nguy hiểm.

"Ta dù bằng cách nào chăng nữa cũng sẽ... Ơ?"

Khi ấy, một việc kỳ lạ xảy ra ngay trước mắt Nhuận Tông.

Một số đệ tử Võ Đang vốn đang ở phía trên dần kiệt sức và đang bị trôi xuống tiến về phía các đệ tử của Hoa Sơn. "Bọn chúng đang làm gì vậy nhỉ?"

"Hình như bọn chúng đến đây để ngăn cản chúng ta đấy!"

"...Thật kỳ lạ. Phải không?"

"Đúng vậy!"

Đùng là kỳ lạ thật.

"Những tưởng việc luyện tập đánh đấm trên vách đá sẽ chẳng bao giờ có tác dụng gì, giờ đây nó lại cực kỳ hữu dụng."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đồng loạt rút kiếm ra.

Nếu như trên địa hình bình thường mà phải đối phó với số lượng đệ tử Võ Đang như thế kia thì sao nhỉ?

Ầy. Chắc chắn là bọn họ không dám rồi. Trước tiên phải kể đến tuổi tác, những kẻ ở trước mắt bọn họ lúc này chẳng có tên nào là trông nhỏ hơn bọn họ cả. Ít nhất bọn chúng cũng phải là Chân tử bối, thậm chí là Vô tử bối.

Nhưng nơi này là vách đá.

Và bọn họ là những người đã phải chịu đựng đòn kiếm của Thanh Minh ở trên vách đá rất nhiều lần.

"Là do các người tự đào mồ chôn mình đấy nhé!"

Nhuận Tông nhanh chóng tiến về phía các đệ tử Võ Đang một cách đầy khí thể.

Chiêu Kiệt, người nhìn thấy tất cả hình ảnh đã từ phía sau đã lẩm bẩm một cách vô thức.

"...Thật là đáng ghét!"

"Đồ khôn lỏi!"

Hư Tán Tử cắn chặt môi nhìn những thần binh đang lao về phía mình.

Chình vì hắn quá khôn lỏi nên việc đối phó không hề dễ dàng gì. Thần binh tại sao lại được gọi là thần binh kia chứ? Bởi vì nó có thể cắt bỏ kiếm khí, thậm chí có thể chém lìa một cơ thể đã được cường hóa bằng chân khí. Nếu như không thể tránh được những thanh kiếm ấy thì...

"Hửm?"

Trong khoảnh khắc đó, Hư Tán Tử trợn tròn mắt

"Thần binh...?"

Thanh Kiếm bay về phía hắn chẳng có chút nguyên khí sắc bén gì cả. Thần binh kiểu gì mà y hệt một cục sắt vụn xấu xí gỉ sét lại còn bị mẻ nữa chứ?

"Cái quái gì thế này?"

Hư ha ha! Hư ha ha!!

Hư Tán Tử vung kiếm chém mạnh vào thanh kiếm đang bay về phía hắn. Những thanh kiếm mà hắn có dụi mắt rồi cố mở to  mắt ra nhìn bao nhiêu lần vẫn chẳng thấy có chút sát khí nào đang lao vào hắn từ tứ phía. Thậm chí có vài thanh không chịu nổi sức mạnh của Hư Tán Tử đã vỡ ra thành từng mẩu rơi chỏng chơ xuống mặt đất. "Cái quái gì thế này..."

Hahahaha.

"Hự!"

Lẫn lộn trong những thanh kiếm rỉ sét đó là một thanh kiếm mang sát khí khủng khiếp.

Hư Tán Tử sợ hãi xoay người. Thà rằng ngay từ đầu thứ này bay ra thì hắn đã bình tĩnh ứng phó rồi. Thần binh lại xuất hiện khi hắn đang trong trạng thái hoang mang thì đương nhiên không thể không bất ngờ được.

Và.

"Yaaaaaa!"

Thanh Minh chớp lấy cơ hội ngay lập tức, hắn xông vào tấn công mạn sườn của Hư Tán Tử.

"Hự!"

Kwangggg!

Mặc dù đã đưa kiếm lên đỡ khi đang lơ lửng trên không nhưng hắn vẫn không thể ngăn cản được việc cơ thể bị văng ra.

Hư Tán Tử cắn chặt môi. Hắn đã bị đẩy ra khỏi vách đá.

"Nhà ngươi định khôn lỏi đến bao giờ đây?!"

Hư Tán Tử xoay người ném kiếm về phía trước. Lợi dụng sức mạnh của thanh kiếm đang bay, cơ thể hắn nhẹ nhàng quay lại phía trên vách đá.

Thanh Minh lè lưỡi khi nhìn thấy cảnh tượng ấy.

"Trông tốn sức quá nhỉ?!"

Nếu như hắn cứ thế mà rơi xuống vách đá thì tốt rồi. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là loại dễ xơi như vậy.

Hư Tán Tử đứng trên vách đá, hắn cau mày nhìn những thanh kiếm rải rác khắp nơi.

"...Cái này"

"Đúng là kiếm rồi."

"..."

Những thanh kiếm này đã ở trạng thái gỉ sét nhuốm đỏ nên trông rất tồi tệ.

"Cũng phải thôi, nghĩ lại thì cũng hợp lý lắm."

Cho dù là thần kiếm đi chăng nữa cũng chỉ được làm bằng sắt thép mà thôi. Ở 1 nơi có độ ẩm cao như thế này suốt 200 năm thì việc bị gỉ sét cũng là đương nhiên mà thôi.

Nhưng giữa chừng, hắn vẫn thấy được những thanh kiếm vẫn giữ nguyên được nhuệ khí ban đầu. Nói thế nào thì thần kiếm không phải chỉ là cái tên gọi, nó thực sự có giá trị như cái tên đó.

"Dù sao thì giờ cũng thành đồ bỏ hết rồi."

Giọng cười của Dược Tiên như văng vẳng bên tai Hư Tán Tử.

Mục đích của những kẻ vào Kiếm Trủng chính là có được thần binh. Những kẻ biết được thân thế thực sự của Đoạt Kiếm Vô Ngân chính là Dược Tiên chỉ có Võ Đang, Cái Bang và 1 số môn phái đứng đầu võ lâm khác.

Rồi do sai lầm của đệ tử Dược Tiên nên việc đó đã được lan truyền cho cả thiên hạ biết.

Khi Dược Tiên tạo ra Kiếm Trủng, hẳn là hắn ta đã nghĩ rằng những kẻ tìm đến đây sẽ chỉ nhằm vào thần binh mà thôi.

Nhưng chẳng lẽ hắn lại không biết những thanh kiếm này rồi sẽ mục nát và gỉ sét hay sao?

Không lý nào lại vậy được.

Nếu như hắn ta thực sự muốn truyền lại những thanh kiếm này cho hậu thế hẳn là hắn đã không bảo quản thần binh ở một môi trường hang động tối tăm ẩm ướt như thế này rồi.

"Có phải ông đang muốn trêu đùa hậu thế hay không? Hay thực sự ông không phải là một con người tài tình như lời đồn."

Ánh mắt của Hư Tán Tử hướng về phía Mộc Hàm.

Thần binh có ra sao thì hắn cũng chẳng quan tâm. Ngay từ đầu mục tiêu của hắn chỉ có một mà thôi.

Và... có vẻ như tên Thanh Minh kia cũng vậy.

Thanh Minh quả nhiên không thèm để mắt đến những thần binh rơi tràn lan trên mặt đất.

"Có vẻ như chúng ta có cùng mục đích với nhau?"

"Nếu ông thích mấy thanh kiếm ấy cứ việc lấy đi."

"Tiểu đạo trưởng cứ đùa."

"Ầy, lão đúng là chẳng có dã tâm gì cả."

Thực ra là vì quá nhiều dã tâm ấy chứ?

Thanh Minh nhắm thanh kiếm về phía trước. Dù sao thời gian càng trôi đi hắn sẽ càng bị bất lợi. Nếu như không thể nhanh chóng đánh thắng Hư Tán Tử, các trưởng lão khác của Võ Đang sẽ sớm lên đến đây thôi.

"Nếu vậy thì khó xử lý lắm."

Hai tay khó địch lại tứ thủ.  Đó chính là chân lý từ xa xưa mà ngay cả tên ma giáo Thiên Ma cũng không thể đi ngược lại được. Thanh Minh thì không muốn thử nghiệm xem chân lý đó là đúng hay sai chút nào.

"Ta đến đây!"

"Tính cách của tiểu đạo trưởng có vẻ hơi gấp gáp nhỉ?"

"Thật tình!!! Lão cũng thật lắm lời! Vô lượng thọ phật!"

Thanh kiếm của Thanh Minh nhẹ nhàng bay trong không trung.

"Hừm?"

Ngay lúc ấy, khí thế Hư Tán Tử ngay lập lực thay đổi. Hắn đã nhận ra đường kiếm của Thanh Minh không hề tầm thường.

Phía cuối thanh kiếm của Thanh Minh bắt đầu nở ra những bông hoa màu đỏ. Hư Tán Tử vô thức phun ra lời cảm thán kinh ngạc.

"Mai Hoa Kiếm Pháp? Thì ra các người đã khôi phục lại được Mai Hoa Kiếm Pháp rồi!"

"Thật tình! Đừng có vờ vịt!!! Quan tâm làm gì mà lắm thế!"

Có vẻ như hắn đã sớm biết việc Hoa Sơn đã đánh mất Mai Hoa Kiếm Pháp. Đương nhiên, thứ kiếm pháp mà Thanh Minh đang thi triển lúc này là Thất Mai Kiếm chứ không phải là Mai Hoa Kiếm Pháp nhưng trong mắt của Hư Tán Tử thì là vậy.

Những cánh hoa đỏ rực bắt đầu bay phấp phới.

Hoa Mai đang nở rộ đỏ rực trong một hang động, nơi mà hoa mai vốn  không thể sinh trưởng. Và những cánh hoa mai đó lại đồng loạt nở rộ rồi lao về phía Hư Tán Tử.

Hư Tán Tử bắt đầu hạ thanh kiếm xuống.

Hạ Đơn Thế.

Đây là tư thế ổn định nhất khi bắt đầu thi triển kiếm pháp Võ Đang.

Thanh kiếm của hắn bắt đầu di chuyển một cách nặng nề.

Nguyên.

Hư Tán Tử bắt đầu vẽ một vòng tròn lớn phía trước.

Nguyên trong "Căn Nguyên" và tất cả mọi thứ đều sẽ bắt đầu từ "Nguyên Điểm".

Ngay từ thuở ban đầu, thế giới này là duy nhất. Thế giới được chia thành "Âm" và "Dương" và tạo ra vạn vật.

Tức là, bắt đầu của thế giới chính là Âm Dương. Và Âm Dương đó chính là Thái Cực.

"Yaaaaaa!"

Vòng tròn được Hư Tán Tử tạo được chia làm hai nửa và sau đó biến thành hai luồng nguyên khí đen trắng rồi bắt đầu xoay vòng.

"Thái Cực Tuệ Kiếm."

Đệ Nhất Kiếm Thức của Võ Đang và là tuyệt kỹ làm nên cái tên Võ Đang  nổi danh thiên hạ như bây giờ.

Và Thái Cực Tuệ Kiếm đang được thi triển dưới đôi bàn tay của Hư Tán Tử.

Mặc dù trước đây Vô Chấn đã dùng Thái Cực Tuệ Kiếm để đối phó với Thanh Minh rồi nhưng thứ mà Vô Chấn phô diễn chỉ là lớp vỏ bên ngoài với những kiếm thức vụng về mà thôi. Nói cách khác, Thái Cực Tuệ Kiếm đó không đủ tư cách để được gọi với cái tên Tuệ Kiếm.

Nhưng Thái Cực được tạo bằng thanh kiếm của Hư Tán Tử lúc này rõ ràng là đã chạm đến chữ đạo.

Những cánh hoa đang bay của Thanh Minh cũng đã bị cuốn vào Thái Cực.

Mềm mại và mạnh mẽ.

Hai thứ có tính chất trái ngược nhau bị cuốn vào nhau. Và rồi những cánh hoa bị hút vào một cách nhẹ nhàng sau đó là bị nghiền nát một cách dữ dội.

"Ở cái tuổi đó mà dám thi triển Mai Hoa Kiếm Pháp ư?"

Nếu như hắn không thể hóa giải thì chỉ có ngã xuống mà thôi. Sát khí ngập tràn trong đôi mắt của Hư Tán Tử.

"Vẫn còn quá sớm để ngạc nhiên đấy!"

Thanh Minh lại vung kiếm lên một lần nữa.

Tương Khắc.

Trong quá khứ hắn cũng đã từng cảm nhận được rồi. Lý do mà Hoa Sơn không thể thắng được Võ Đang không phải là do võ công của Hoa Sơn yếu. Sự sắc bén của Võ Đang chính là tương khắc đối với sự mềm mại của Hoa Sơn.

Bởi vì những kiếm pháp nhanh luôn để lộ sơ hở là những Hậu Phát Chế Nhân mềm mại.

Nhưng chỉ vậy mà thôi.

Tương khắc thì sao chứ?

Lửa lớn sẽ tắt khi đổ nước vào nhưng lửa lớn sẽ cháy to hơn nếu chỉ bị có chút nước vấy vào. Tất cả các tính chất đều sẽ bị khắc chế bằng một sức mạnh to lớn hơn.

"Đến đi!"

Nguyên khí hội tụ tại đan điền như muốn hưởng ứng ý chí của Thanh Minh. Một dòng nguyên khí thuần khiết ra khỏi đan điền xoay quanh lục thể rồi cuối dùng dừng lại nơi đầu kiếm.

Khai Hoa.

Hoa nở rồi lại tiếp tục nở.

Hoa Mai nở rộ như tạo thành một khu rừng nhỏ, như bao trùm lấy một quả đồi.

Ngay sau đó tất cả vạn vật trước mắt như được bao phủ và hòa mình vào hoa mai.

Không phải Thất Mai Kiếm nữa

Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Đây chính là kiếm pháp trong quá khứ đã bị Tông Nam lấy trộm nhưng bọn chúng đã không thể lấy được phần "Chân Ý" của kiếm pháp này.

Mai Hoa Phân Phân.

Bay lên rồi lại bay lên nữa. Tựa như những cánh hoa mai uốn lượn, tựa như những bông tuyết giữa làn gió xuân.

Hư Tán Tử bị mê hoặc bởi biển hoa mai bay về phía mình.

"Kiếm pháp này...?"

Tất cả mọi thứ đều bắt đầu từ Thái Cực.

Thanh Kiếm chứa đựng Thái Cực đồng nghĩa đã có được toàn bộ thế giới trong tay.

Nhưng kiếm pháp mà hắn đang được tận mắt chứng kiến ngay lúc này như muốn nói với hắn rằng.

"Căn Nguyên là tất cả ư?" Bắt đầu là tất cả ư?

Không phải.

Thế giới tự mình tạo ra (Tự Nhiên).

Thái Cực có chứa đạo thì những chiếc lá đón bình minh cũng chứa đạo.

Tất cả mọi thứ đều là đạo. Tất cả mọi thứ đều là tự nhiên.

Cánh hoa mai chỉ bay phấp phới nhưng nó chứa đựng lý lẽ của cả thế giới này!

"Yaaaaaa!"

"Aaaaaaa!"

Một trận cuồng phong bùng nổ khi những cánh hoa mai và thái cực va chạm với nhau.

Thật  may là vẫn chưa có tên nào leo được lên trên này. Nếu như có ai đó xuất hiện ở đây thì chắc chắn kẻ đó hẳn sẽ rất thảm thương bởi những mảnh vỡ vụn của hoa mai và thái cực.

"Hự."

Hư Tán Tử ôm ngực lùi về phía sau.

"Hắn đã xuyên thủng được kiếm pháp của ta ư?"

Ngực hắn bị nhuộm đó bởi máu phun ra. Không những vậy, toàn thân hắn lỗ chỗ những vết thương như bị vật sắc bén cứa vào liên tục chảy máu xối xả.

"Tên khốn?"

Hư Tán Tử quay đầu lại và trông thấy Thanh Minh đang nằm sõng soài dưới đất ở phía đối diện.

"Hự ư ư ư ư."

Thanh Minh khó khăn dùng sức dựng người dậy.

"Hòa ư?"

Không, có lẽ là hắn đã có phần yếu thế hơn rồi.

Sâu trong lòng hắn bùng nổ sự kính trọng.

Trong khoảnh khắc này, Hư Tán Tử cảm nhận được sự kính trọng tới mức không thể chịu đựng được đối với đứa trẻ này. Nhưng đồng thời cảm giác nguy hiểm cũng lớn dần lên.

"Lão già mạnh phết nhỉ?"

Thanh Minh khó khăn đứng dậy. Hắn nhổ nước bọt xuống sàn. Thứ mà hắn phun ra gần là máu chứ không còn là nước bọt nữa.

"Chúng ta kết thúc chuyện này thôi."

"Như ngươi mong muốn."

Hai người hít thở sâu đứng đối diện với nhau.

Nhưng cả hai đều đã bỏ qua một điều.

Nơi này không phải sân tỷ võ, cũng chẳng phải là nơi xảy ra cuộc chiến quyết liệt giữa 2 người. Và lúc này không phải là lúc để hai người phân cao thấp.

"Sư huynh!"

Hai người đang hít thở đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Hư Không.

Hắn là sư đệ của Hư Tán Tử. Hư Không Chân Nhân đã leo lên đến đỉnh vách đá rồi.

Ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Hư Tán Tử lung lay. Hắn chợt ý thức được chuyện mà bản thân đang làm rồi hét lên như muốn rách cả cổ.

"Sư đệ! Mộc Hàm đó! Mau lấy cái Mộc Hàm đó đi!" Hư Không quay đầu lại một cách mạnh mẽ.

Một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt bên trên tảng đá ở giữa không trung lọt vào mắt hắn.

"Vâng!"

Hư Không ngay lập tức bay mình về khoảng không chứa Mộc Hàm. Ngay lúc ấy Thanh Minh vội hét lên.

"Khôngggggggg!"

Thanh Minh định bay người theo Hư Không thì bị Hư Tán Tử ngăn lại.

"Nhóc con! Mọi chuyện kết thúc rồi!"

"Không, không phải chuyện đó!..."

Hình ảnh Hư Không nắm trong tay Mộc Hàm hiện lên rõ ràng trong mắt Thanh minh

"A..."

"Hỏng bét rồi..."

Trời ơi! Mấy cái tên ngu ngốc này!

Hư Không cầm lấy Mộc Hàm, hai mắt hắn ta run run. 'Đây, đây là Hỗn Nguyên Đan...' Hắn ta là trưởng lão của Võ Đang.

Hắn ta không ngốc đến mức nhìn tình huống bây giờ mà không thể đoán được vật này là gì. Sự thật Hỗn Nguyên Đan tự nhiên nằm trong tay mình khiến lồng ngực hắn nghẹn ứ hơn bao giờ hết.

Vào lúc đó, Hư Hán Tử nhanh chóng lùi về phía sau, đứng bên cạnh Hư Không.

"Lại đây đi!"

"Vâng ạ!"

Hư Hán Tử nhận lấy Mộc Hàm. Và Hư Không ngay lập tức rút kiếm ra đứng chặn trước mặt Hư Hán Tử. Đề phòng trường hợp nếu Thanh Minh có lao vào thì cũng không có vấn đề gì xảy ra.

Nhưng mọi việc đã nằm ngoài dự đoán, Thanh Minh không hề có suy nghĩ lao vào bọn họ, hắn ta chỉ nhìn 2 người bọn họ bằng một khuôn mặt mệt mỏi.

Hư Hán Tử dùng đôi tay đang run lên của mình để cầm chặt lấy Mộc Hàm và trầm ngâm.

'Phải vất vả biết bao nhiêu...'

Những khó khăn mà hắn đã phải trải qua lớn hơn nhiều so với những gì ban đầu dự tính, nhưng cuối cùng hắn cũng đã thành công, cứ nghĩ đến đó thì bỗng nhiên hắn lại được tiếp thêm sức mạnh.

Dĩ nhiên hắn còn phải bình an vô sự thoát ra khỏi đây, nhưng được như bây giờ thì cũng coi như đã đạt được 8 phần mục tiêu rồi.

'Dẫu vậy thì cũng nên xác nhận lại chứ.' Hư Hán Tử nắm chặt lấy nắp hòm.

Hỗn Nguyên Đan. Và cả cách chế tạo Hỗn Nguyên Đan. Nếu chỉ có vế đầu xuất hiện thì là thành quả nhỏ. Mỗi vế sau xuất hiện sẽ là thành quả lớn. Còn cả hai đều đồng thời xuất hiện thì là thành quả tốt nhất không gì bằng. Hư Hán Tử nuốt nước bọt một cái rồi mở toang chiếc nắp hòm ra.

Mắt hắn ta ngay lập tức trợn trừng lên như sắp rách ra tới nơi.

"Ơ..."

Cơ thể của Hư Hán Tử run lên cầm cập.

Hắn ta run rẩy đến mức cả Hư Không - người đang đứng dựa lưng vào người hắn ta còn có thể cảm nhận được rằng có chuyện gì đó không đúng đã xảy ra.

Hư Không khẽ quay lại phía sau nhìn.

"..Sư huynh?"

Biểu cảm trên gương mặt của Hư Hán Tử phức tạp đến khó hiểu, ngay cả người đã cùng đồng hành với hắn ta mấy chục năm qua là Hư Không cũng không thể nào đoán biết được. "Tại sao..."

Hư Hán Tử đưa bàn tay đang run rẩy vào trong chiếc Mộc Hàm mò mẫm, lục lọi. Động tác tay của hắn ta mỗi lúc một nóng vội lên...

"Tại sao chứ!"

Giọng nói giận dữ từ miệng Hư Hán Tử thốt lên.

"Sao lại không có chứ! Sao không có gì cả vậy!"

Hắn ta vội vàng lật ngược chiếc hòm giũ giũ xuống. Nhưng không có bất cứ cái gì rơi ra cả.

Biết đâu trong chiếc hòm đó đang ẩn chứa bí mật gì đó, hắn ta lại nhìn chăm chú chiếc hòm rồi giũ xuống tận mấy lần. Nhưng thứ trong tay hắn ta vẫn là một chiếc Mộc Hàm bình thường.

Một sự bỡn cợt hoàn hảo.

Ngoài suy nghĩ đấy ra thì còn có thể nghĩ thêm được điều gì nữa chứ.

Hai mắt Hư Hán Tử hằn lên gân máu. Cơn đại nộ đó phải lớn đến bao nhiêu, các đường gân máu trong mắt hắn ta như bắt đầu muốn nổ tung.

"Dược Tiênnnnnnnn! Tên... tên khốn chó chết!" Mộc Hàm trên tay Hư Hán Tử rơi xuống đất vỡ vụn ra từng mảnh.

Thậm chí, vì vẫn còn ngờ vực mà hắn ta đã quan sát kỹ lưỡng những mảnh vỡ đó, nhưng có nhìn đến đỏ mắt cũng không nhìn thấy tấm giấy da cừu nào.

Nó chẳng qua chỉ là một chiếc hòm trống không hơn không kém.

"Hơ hơ..." Không có á?

Khổ sở biết bao nhiêu để đến tận đây, vậy mà trong Mộc Hàm đấy không có gì cả, thứ gọi là thần binh thì bị hoen gỉ như mớ sắt vụn.

Nói vậy thì rốt cuộc cái Kiếm trủng này sao lại tồn tại trên đời chứ?

Đúng vào lúc tất cả sự mệt mỏi và phẫn nộ đang ùa đến với Hư Hán Tử khiến hắn ta không thể chịu đựng nổi thì...

"Này, ngươi...!"

Thanh Minh bắt đầu đập ngực phình phịch như đang sắp phát điên lên vì bức bối.

"Đúng là! Cái lũ già đầu mà ngu như bò!"

"..."

"Các ngươi đã phải trải qua biết bao chuyện mới đến được đây, vậy mà đi động vào thứ đó sao? Bộ mắt các ngươi bỏ lên trưng cho vui à! Các ngươi cứ la lối về dục vọng và sự tham lam của bản thân rồi bây giờ bị thua bởi chính sự tham lam đó, xong rồi đi gây ra chuyện này à?"

Hư Không nghiêng đầu.

'Cái tên tiểu tử đó đang nói cái gì vậy nhỉ?' Dục vọng? Lòng tham á?

Rốt cuộc là sao?

Nhìn bộ dạng vẫn chưa hiểu ra được gì của hai người bọn họ, Thanh Minh bức bối trong người, không thể đập ngực nổi nữa, hắn ta chuyển sang vò đầu bứt tóc. 'Hèn gì mình đã cảm thấy vô cùng bất an.'

Thứ Thanh Minh cảm nhận được trong suốt quá trình tiến nhập Kiếm Trủng.

Chính là ác ý của Dược Tiên đối với những người bước vào bên trong Kiếm Trủng.

Bài kiểm tra á?

Làm gì có chuyện đó.

'Làm gì có cái bài kiểm tra nào như vậy.'

Khiến trần hang sập xuống để đè chết người, tạo ra những cái chết vì bị Hấp Huyết Biên Bức hút máu, thậm chí hắn ta còn giấu cả cương thi.

Cái gọi là bài kiểm tra đó chỉ có ý nghĩa khi con người ta dù thất bại vẫn có thể sống sót.

Nhưng ở cái nơi mà chỉ cần sơ suất một chút là phải bỏ mạng thế này thì kiểm tra cái quái gì chứ?

Thanh Minh nghiến răng ken két.

Nói vậy thì Mộc Hàm kia.

Không có gì được lắp đặt ở Mộc Hàm kia sao?

Làm gì có chuyện đó.

"Các ngươi có biết động vào chiếc hòm đó thì sẽ xảy ra chuyện gì không mà động vào thế hả! Cái đám mũi ngựa kia! Hừ, tức quá mà!" Bịch!

Trong lúc Thanh Minh đang chửi té tát thì các đệ tử Hoa Sơn và Võ Đang đã lần lượt lên đến nơi. Những người đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận hỗn chiến sau khi vừa lên đến nơi chỉ biết nín thở khi nhìn thấy một cuộc chạm trán đang diễn ra trước mắt mình.

"Ngươi nói vậy là sao?"

Hư Không cuối cùng đã không nhịn được, mở miệng hỏi Thanh Minh.

Vừa dứt lời, Thanh Minh liền quát lên đùng đùng như đã đợi sẵn câu hỏi này.

"Đã có não thì phải biết động não lên đi chứ! Chẳng phải bên trong cái hòm đó không có gì hết sao!"

"Ai chả biết vậy."

"Vậy thì giờ còn lại cái gì!"

Ngay lúc đó.

Kin kít.

Tất cả đồng loạt quay đầu lại.

Tảng đá.

Tảng đá ở phía dưới Mộc Hàm khi nãy đang rung chuyển.

"...Không lẽ."

Mắt của Hư Không trợn trừng lên như sắp rách ra.

Đến cả Hư Hán Tử - người vì sự phẫn nộ mà đánh mất hết một nửa lý trí cũng bắt đầu lấy lại được tinh thần trước tình huống nằm ngoài dự đoán này, hắn ta nhìn tảng đá đó với gương mặt hoảng hốt.

Sự rung lắc mỗi lúc một dữ dội hơn.

"Chuyện, chuyện này!"

"Ơ, sao tự nhiên tảng đá đó lại...?"

Vừa đúng lúc Bạch Thiên đến nơi sau một hồi leo bền bỉ, hắn ta nhìn thấy những mảnh vỡ của Mộc Hàm bị Hư Hán Tử quăng xuống sàn cùng tảng đá đang rung lắc thì đã nắm bắt được ngay tình hình.

Tiếng rên rỉ thốt ra từ miệng hắn ta.

"...Đến cả cái này cũng là bẫy sao?"

"Hừ."

Thanh Minh đưa hai tay lên chà xát mặt mình.

'Được rồi, bây giờ đâu phải lúc đứng trơ ra thế này!'

Hỗn Nguyên Đan nguyên đột gì đấy, muốn lấy được nó thì trước tiên phải sống cái đã. Thanh Minh nhanh chóng quan sát xung quanh.

'Đằng kia!'

Hướng phía trên có ánh sáng tràn vào.

Ánh sáng rực rỡ từ nơi đó...

"Ơ?"

Nhưng ngay lúc đó, Thanh Minh đã thấy.

Sự rung chuyển bắt đầu từ tảng đá ấy, lan dần lên vách đá và lên đến cả vết nứt trên trần hang.

Cùng lúc, toàn bộ Kiếm Trủng cũng bắt đầu rung lắc như đang có động đất vậy.

"Hiccccc!"

"Gì, gì thế! Sao lại thành ra thế này?"

"Không lẽ?!"

Nhưng không một ai có thể nói tiếp vế sau. Tuy mọi chuyện xảy ra trước mắt quá rõ ràng, nhưng bọn họ sợ lỡ miệng nói ra thì 'cớ sự đấy' lại xảy ra như những gì mình vừa nói nên tất cả chỉ thể hiện sự ngạc nhiên bằng những câu nói vòng vo.

Thanh Minh chậm rãi ngước cổ nhìn lên trên.

Tự lúc nào mà các đệ tử Hoa Sơn đứng san sát nhau phía sau lưng Thanh Minh cũng đồng loạt nhìn lên phía trên - nơi có ánh sáng tràn vào đấy và trần của hang động.

Sau cùng, Thanh Minh mở miệng nói.

"Sư thúc."

"Hửm?"

"Nói thế nào đi nữa thì chắc nó cũng sập thôi nhỉ?"

"Nếu mắt ta không có vấn đề gì thì chắc là vậy đấy."

"Vậy thì chúng ta sẽ thành ra thế nào?"

"Đương nhiên sẽ chết rồi."

"Sư thúc cũng nghĩ vậy đúng không?" Thanh Minh cười tủm tỉm.

Rồi bỗng nhiên hắn ta hét lên như phát điên.

"Thiệt tình! Lão quá đáng lắm rồi đấy! Dược Tiên! Cái tên điên khùng!"

Dược Tiên cái quần què!

Là tên đầu óc không bình thường nào dùng từ Tiên – một biệt hiệu thể hiện sự hiền lành hết mức để đặt cho tên điên đó thế? Sao không gọi là Dược Ma đi? Hay là con nghiện thuốc... Hửm? Con nghiện thuốc? À, từ này thì sai quá rồi.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Ngay lúc đó.

Một âm thanh lớn như trời sập muốn xé thủng màng nhĩ bọn họ vang lên, Kiếm Trủng bỗng nhiên rung lắc mạnh hơn.

Và...

Rắc.

Rắcccccc.

Tất cả đều nghe rõ mồn một, chứng kiến tận mắt. Trần động bắt đầu nứt ra một vệt dài. Những vết nứt cứ đi theo đủ chiều ngang dọc hệt như một cái mạng nhện khổng lồ vậy.

Thanh Minh gào thét lên như đang trút hết sự tức giận kìm nén trong lòng từ nãy đến giờ.

"Ta mà ra được khỏi chỗ này thì sẽ đập chết bà hết cái lũ khốn Võ Đang đấy cho mà xem! Thiệt tình, cái đám mũi ngựa! Ba cái thứ có mắt như mù! Mấy đứa con nít 3 tuổi còn không làm ra mấy cái chuyện thần kinh như thế này!"

Hư Hán Tử bất giác cúi gằm xuống.

Bị một tên oắt con cách mình cả mấy chục tuổi chửi xối xả như vậy thì nhục nhã biết bao nhiêu chứ? Nhưng hắn ta vẫn không có lời nào để phản bác lại được.

Bởi vì kẻ đã trong chốc lát mất đi lý trí động vào cái bẫy rành rành ngay trước mặt chính là Võ Đang. Nhờ ơn bọn họ mà những người có mặt ở đây sắp phải bỏ mạng.

"Võ, Võ Đang! Võ Đang đang làm gì vậy chứ?! Không biết đây là tình huống gì nhưng chẳng phải các ngươi nên tìm cách giải quyết đi hay sao!"

"Sắp, sắp sập rồi! Ta bảo sắp sập rồi! Chúng ta chết chắc rồi!"

"Hãy làm gì đi!"

Một khung cảnh hỗn loạn không gì bằng.

Những kẻ vừa mới bò lên được phía trên vách đá có vẻ như đã quên hết tất cả mọi việc bọn chúng làm từ đầu đến giờ, ai nấy bắt đầu đổ lỗi và chửi bới Võ Đang.

Hình như trong đầu bọn chúng đã xóa sạch một sự thật rằng, nếu chúng không cản trở, níu tay níu chân của Võ Đang thì đã không xảy ra chuyện như thế này.

Đương nhiên có vậy đi nữa thì Võ Đang cũng không chửi bới bọn chúng.

Dù sao thì Võ Đang cũng đang định tìm cách giải quyết cớ sự này bằng mọi giá.

Nhưng.

Ầmmmmmmmm!

Đáng tiếc rằng bọn họ đã không có thời gian để làm chuyện đó.

Một tiếng động cực lớn khiến bọn họ liên tưởng đến tiếng sấm thủng tai xuất hiện, đồng thời, cái trần của hang động vốn đã bị nứt cứ thế bắt đầu đổ sầm xuống.

'Má nó, điên mất thôi!'

Bạch Thiên khiếp đảm.

Không gian nơi này như một hình trụ tròn. Và tất cả đều đang đứng trên hình trụ tròn đó. Hay nói cách khác, đã đứng ở đây thì không thể chạy trốn được nữa.

"Đoạt Kiếm Vô Ngân! Tên điên!"

Chắc chắn rằng ngay từ đầu tên điên đó đã cố ý dồn hết tất cả các võ giả vào đây rồi khiến tất cả phải bỏ mạng. Rốt cuộc con người phải ác độc đến mức nào mới có thể làm ra được một chuyện điên rồ như vậy chứ.

"Thanh Minh!"

"Đừng lo! Ta là Thanh Minh đấy!"

Thanh Minh nắm chặt lấy thanh kiếm và nhìn chằm chằm vào trần hang đang đổ xuống.

"Người ta nói dù trời có sập xuống thì cũng sẽ xuất hiện một cái lỗ để trốn, cỡ một cái trần hang sụp thì ta..."

Ớ?

Thanh Minh đột nhiên vặn cổ rôm rốp.

"Sư thúc."

"Hửm?"

"Có cái lỗ nào lòi ra đâu?"

"..."

Má của Bạch Thiên run run.

"Không có thì tính sao đây, cái tên tiểu tử này!"

"Ơ, không có thì bảo ta phải làm sao! Nhìn cái kia kìa!" Những tảng đá to lớn bắt đầu rơi xuống. Ngay từ đầu, chuyện này đã không thể giải quyết bằng kiếm. Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh đích thân đến đây thì còn chưa biết thế nào chứ đệ tử đời thứ ba Thanh Minh của Hoa Sơn thì không thể tìm ra được phương pháp gì cả.

"Ta cũng có phải là Thiên Ma đâu! Bảo ta làm sao với cái đó đây?"

"Nhưng dù gì cũng phải thử làm gì đó đi chứ, không phải sao!"

"Sư thúc, sư thúc có biết là..."

"Biết gì cơ?"

"Con người sống trên đời rồi ai cũng sẽ phải chết thôi.

Đừng vấn vương quyến luyến làm gì."

"...Này, cái tên chó điên kia..."

Giọng nói hết sức mệt mỏi của Bạch Thiên như nói hộ nỗi lòng của tất cả. Sự tuyệt vọng bắt đầu bao trùm lấy bọn họ.

"Chém đi!"

Lúc đó, một giọng nói như sấm rền cất lên oang oang.

"Toàn bộ các đệ tử Võ Đang hãy hợp sức chém hết những thứ đó đi! Ngay lập tức!"

"Vâng ạ!"

Sau tiếng gào thét ra hiệu của Hư Hán Tử, các đệ tử Võ Đang bắt đầu xếp thành hàng, tạo nên một thế trận kỳ quặc.

'Là Thái Cực Kiếm Trận sao?'

Có vẻ như bọn họ đang tạo ra một thế trận quen thuộc để có thể phát huy được sức mạnh lớn nhất theo bản năng.

Tuy nhiên.

'Làm cái gì hợp lý tí đi chứ!'

Mấy cái đó mà có thể dùng kiếm chém được thì trên thế gian này có gì là không làm được đâu? Cỡ đó thì có thể một mình chinh phục được cả Trung Nguyên ấy chứ, chinh phục Võ Lâm đã là gì.

'Động não đi nào.'

Khuôn mặt của Thanh Minh đông cứng.

Thấy trời sập mà lại muốn bay lên trời là một hành động ngu ngốc. Nơi này là Kiếm Trủng. Tất cả những thứ ở đây đều vận hành theo ý muốn của Dược Tiên.

Vậy thì Dược Tiên thực sự vốn định giết chết tất cả những kẻ đi vào đây sao?

'Không đâu. Sẽ có cách thôi, nhất định là vậy!' Động não đi nào. Nghĩ đi. Nghĩ đi...

"Ư a a a a a a! Chết tiệt, trước giờ đã phải động não bao giờ đâu!"

Cái đó đâu có phải là nhiệm vụ của ta!

"Mà không, cái tên điên này sao lại tạo ra cái nơi vô lý như vậy..."

Toàn bộ cơ thể Thanh Minh rung lắc như mới bị sét đánh vậy.

Một nơi vô lý.

Một nơi dị thường hết sức.

Sau khi bước qua lối vào thì rơi xuống tầng hầm sâu thăm thẳm, đi qua những con đường ngày càng hẹp dần và trải qua biết bao khổ nạn. Và tất cả con đường đó nhập lại làm một dẫn đến nơi này.

Cứ bò lên rồi bò lên mãi...

Mắt Thanh Minh lóe sáng.

'Ánh sáng rực rỡ!'

Có lẽ đó là mục tiêu. Mà không! Là thành quả! Mà không... Thôi gì cũng được!

"Ở kia lại không có!"

Không phải đâu! Nếu là Dược Tiên thì chắc chắn sẽ không phải ở kia. Không có lý nào lại dễ dàng như vậy.

Nếu thế thì?

Thanh Minh gập cổ nhìn xuống dưới.

Nơi mà hắn ta nhìn là mặt đất.

"Nhảy xuống điiiiiiiiiiiii!"

Tiếng gào thét của Thanh Minh vang lên mạnh mẽ như muốn đánh sập cả hang động.

Đổ sập xuống.

Những tảng đá to xen lẫn đất cát bắt đầu đổ sập xuống dưới. Giống hệt như một cơn địa chấn khổng lồ màu hoàng thổ đang kéo tới.

Bụi bay mịt trời, đất đá cứ thi nhau rơi xuống dưới giống như vừa mới phát nổ.

"Chạy điiiiiiiiiiiiii!"

Thanh Minh vội hét ầm lên.

Vừa nghe thấy tiếng hét của Thanh Minh, các đệ tử Hoa Sơn không ngần ngại nhảy luôn xuống dưới. Cơ thể họ đã phản ứng trước cả khi họ kịp suy nghĩ.

Một mối quan hệ tín nhiệm khiến người khác phải kinh ngạc.

Thế nhưng, những người khác vẫn chưa kịp hiểu tình hình lúc này.

"Giời ơi! Mấy cái thằng ngu kia! Leo xuống ngay! Các ngươi bị điếc à mà nói mãi không thủng vậy!"

Thanh Minh liên tục đá những người lọt vào mắt hắn rơi xuống dưới.

"Chuyện này là sao...!"

"Sao trăng cái gì, chết đến nơi rồi kìa!"

Thanh Minh không ngần ngại túm cổ áo của người bên cạnh ném xuống vách đá.

"Á á á á á á á á á! Cái thằng điên nàyyyyyyyy!"

Và rồi nhanh như chớp, hắn bắt đầu chạy đến vách đá. "Người khác!" Rắccc!

"Nói!"

Rắcccccccccccc!

"Thì phải nghe chứ!"

Tất cả những người bị mắc kẹt trên đỉnh vách đá bị đánh bay lên không trung giống như đang bị cuốn vào trong một cơn vũ bão. Những người nhìn thấy cảnh tượng ấy ngay lập tức nhảy xuống dưới vách đá.

"Mũi ngựa!"

Thanh Minh hướng về phía Hư Tán Tử hét. (Từ chap này sửa về đúng tên là Hư Tán Tử)

"Mau nhảy xuống đi!"

"Ngươi đang làm cái quái gì vậy! Làm vậy chết nhanh hơn thì có!"

"Ta biết vậy nên mới bảo ngươi nhảy xuống đấy! Nhanh lên!" Sau khi nói xong, Thanh Minh cũng nhảy xuống vách đá.

Hư Tán Tử nhìn thấy cảnh đó thì cắn chặt môi.

"Thưa trưởng lão?"

Hắn không biết phải hỏi gì nữa. Đến thời gian suy nghĩ hắn còn không có.

"Mau nhảy xuống đi! Nhanh lên!"

"Vâng!"

Sau khi thấy các đệ tử bắt đầu nhảy, Hư Tán Tử cũng nhảy xuống vách đá.

'Đúng là một tên tiểu tử vượt ngoài sức tưởng tượng của mình!'

Sự việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ còn cách giao phó vận mệnh của mình cho tên tiểu tử đó.

"Á á á á á á á á á á á á!"

Thanh Minh đạp vào Hư Không mấy cái.

Thông thường, khi nhảy từ một độ cao như vách đá này xuống, thì việc dồn chân khí xuống mặt đất để giảm tốc độ là một điều cơ bản, thế nhưng Thanh Minh lại đang dùng hết sức tăng tốc lực để lao ào ào xuống dưới.

'Chết tiệt, mình không còn thời gian nữa!'

Chỉ ít phút nữa thôi là cái trần trên cao sẽ đổ sụp. Thế nhưng, những tảng đá kia đã sớm rơi xuống đất rồi, nơi này sẽ sớm trở thành nấm mồ của tất cả bọn họ.

Rầmmmmmmmmmm!

Ngay khi Thanh Minh vừa chạm chân xuống đất, tất cả các tảng đá đều bị thổi bay lên không trung kèm theo một tiếng nổ đinh tai nhức óc.

"Hự ự ự ự ự."

"Thanh Minh! Toàn bộ lối ra đều bị chặn rồi!"

"Ta biết ngay mà. Cái lão già chó chết đó!"

Thanh Minh nghiến chặt răng. Lối đi ban đầu của họ đã bị một tảng đá khổng lồ chặn lại.

Chém nó ra à?

'Làm gì có chuyện dễ ăn đến thế.'

Làm gì có chuyện cái tên đã tạo ra nơi này lại không tính đến chuyện đó. Có lẽ nếu hắn chém tảng đá này ra, thì hắn sẽ phải đối mặt với một chuyện còn bất khả thi hơn ấy chứ.

Mà cho dù hắn có dùng hết sức chém được tảng đá này và quay về bằng đường cũ, thì cũng chẳng có gì đảm bảo nơi đó sẽ không đổ sập xuống cả.

Thanh Minh quyết định tin vào suy nghĩ đầu tiên của mình. Nếu như người được gọi là Dược Tiên đó không phải là một kẻ điên thì chắc chắn hắn phải để lại một con đường sống.

"Thanh Minh! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây!"

"Dưới mặt đất!"

Thanh Minh không ngần ngại hét lớn.

"Đào đất đi! Ngay lập tức! Chắc chắn dưới mặt đất phải có thứ gì đó!"

"Dưới mặt đất?"

"Đừng hỏi nữa mau làm đi!"

Thanh Minh rút kiếm rồi đào bới loạn xạ trên mặt đất. Giống như lúc đầu Võ Đang tìm kiếm lối vào của Kiếm Trủng.

Nhìn thấy hành động đó của hắn, mọi người cũng không nói lời nào lấy vũ khí ra đào bới. Việc đầu tiên họ cần làm bây giờ chính là phải làm theo hắn.

"Có rồi!"

"Ở đây cũng có! Kiếm của ta không đào được nữa!"

"Bên này cũng vậy!"

Thế nhưng, bây giờ lại nảy sinh một vấn đề đó là tất cả mọi người lại đều tìm thấy.

Mặt Thanh Minh trắng bệch.

"Đào! Đào! Cái lũ này! Đào hết những gì được che lại đi! Nhanh lên!"

Tất cả mọi người đều bắt đầu đào theo phản xạ trước mệnh lệnh của Thanh Minh. Tình huống đang rất cấp bách. Nếu ví họ là người mù, thì họ chỉ còn cách làm theo lời của kẻ mắt sáng.

Ngay cả khi kẻ đó chỉ là một tên tiểu tử không biết chui từ đâu ra của Hoa Sơn.

"Aaaaaaaaaaaaaaa!"

"Aaaaaaaaaaaaaaa!"

Tất cả mọi người đều bắt đầu đào đất với đôi mắt hằn gân máu. Người có vũ khí thì dùng vũ khí, kẻ không có vũ khí thì dùng tay không bới lớp đất rắn.

Họ không còn quan tâm tới chuyện vũ khí bị hỏng hay móng tay bị lật nữa. Nếu không, tất cả bọn họ đều sẽ chết ở đây.

"Đào! Mau đào đi, cái lũ này! Đừng có ì ạch nữa mau làm việc đi!" Thanh Minh vừa la hét vừa vung kiếm đào khí thế.

"Á á á á á á á á!"

Cứ mỗi lần hắn vung kiếm là lại có một người bị hất văng đống đất vào người. Thế nhưng, nền đất này lại quá rộng...

"Hâyyyyyyyy!"

Đúng lúc ấy, dòng kiếm khí tựa như một dải lụa xanh của Võ Đang phá tan mặt đất.

Rầm! Rầmmmmm!

"Phải thế chứ!"

Không ngờ mấy cái tên vô dụng đó lại có ích như vậy ở nơi này! Kiếm khí mạnh mẽ không ngừng tuôn trào đó là cách tốt nhất để nhanh chóng phá vỡ mặt đất này.

Chắc hẳn bọn chúng chỉ muốn tìm kiếm đường hầm để thó mất linh dược rồi tận hưởng cuộc sống vạn thọ vô cương thôi chứ gì! Lũ mũi ngựa chết tiệt!

"Hình như đây là kim loại!"

"Là một tấm kim loại lớn! Kiếm khí cũng không chém được nó đâu!"

Nghe thấy tiếng hét của ai đó, Hư Tán Tử thu kiếm khí lại rồi bước lên.

"Tránh ra! Ta sẽ chém đứt n..."

"Nàyyyyyyyyyyyy!"

Đúng lúc đó, Thanh Minh vội vàng chạy đến đá vào mông hắn.

Bị đá một cú bất ngờ, Hư Tán Tử ngã lăn ra đất, tức giận nhìn Thanh Minh.

"Cái tên này! Ngươi đang..."

"Ta phải làm sao nếu ngươi chém nó đây, hả cái tên mũi ngựa ngu dốt này! Thứ này chính là mạng sống của chúng ta đấy!"

"Hơ..."

Mặc kệ Hư Tán Tử đang không hiểu chuyện gì, Thanh Minh ngước đầu nhìn lên trên.

"Mẹ kiếp..."

Không biết từ lúc nào, đất đá từ vách đá, nơi chứa các thần binh bắt đầu rơi xuống. 'Không được!'

Nếu cứ như vậy, thì chỉ trong một thời gian ngắn nữa, tất cả sẽ sụp đổ.

Thanh Minh cúi đầu xuống dưới nhìn một lần nữa. Phải có cách nào đó...

"Cái đó!"

Thanh Minh vừa hét lên vừa phi người sang một bên.

Đây rồi!

Mặc dù đã bị đất và đá bao phủ, nhưng chất liệu tạo ra phần này lại khác hẳn so với những phần còn lại.

Thanh Minh thoăn thoắt vung kiếm.

Rầmmmmmmmmmmmm!

Bụi bay tứ phía, nền đất cũng hiện ra rõ ràng hơn!

"Đây, đây là!"

"Là cánh cửa! Aaaaaaa!" Ánh mắt Thanh Minh hằn gân máu.

Một cánh cửa.

Bề ngoài của nó rất giống với cánh cửa bọn họ đã đi qua khi vào tới đây.

Chỉ khác rằng cánh cửa ban đầu họ nhìn thấy có hình hai thanh kiếm chĩa vào nhau, còn cánh cửa ở đây lại có hình hai thanh kiếm đang cắm xuống sàn.

"Đây rồi! Mau chém nó đi, mũi ngựa!" Hư Tán Tử vội vã chạy đến vung kiếm.

Xoẹttttttt! Xoẹtttttttt!

Cánh cửa bị chém vỡ thành chục mảnh. Đồng thời, một căn hầm đen thui xuất hiện.

Thanh Minh duỗi tay về phía sau vẫy mà không ngoảnh đầu lại.

Soạt!

"Hửm?"

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt đầy kinh ngạc.

"Đi đi, sư thúc!"

"A? Hả? Này, cái tên điên kia... Á á á á á á!"

Thanh Minh túm lấy Bạch Thiên ném vào trong căn hầm đó. Sau đó, hắn liên tục ném các đệ tử Hoa Sơn đang đứng bên cạnh vào.

"Biết rồi thì nhanh cái chân lên! Nếu không muốn chết ở đây!" Không cần phải lo lắng nữa.

Tất cả những người có mặt ở đó đều dùng hết sức bình sinh lao vào trong căn hầm. Bởi vì họ đã nhận ra, đó là con đường sống duy nhất ở đây.

"Chạy đi! Chạy đi! Nhanh lên!"

Đúng lúc ấy, Thanh Minh nhìn thấy một cảnh tượng kỳ quái.

Đằng xa, các đệ tử Cái Bang đang cõng những người bị thương. Họ giúp đỡ những người bị thương khi đang ở trong hoàn cảnh cho dù họ có bỏ chạy một mình cũng chưa chắc đã có cơ hội để sống.

"Này, tên điên kia!"

Thanh Minh nhanh chóng chạy về hướng đó túm lấy cổ áo Hồng Đại Quang.

"A, hở?"

"Ngươi đang làm gì vậy hả, cái tên ăn mày này!!"

"Có người bị thương đây còn gì! Nếu bỏ họ lại thì họ sẽ chết mất!"

"Ta giết ngươi trước đấy, ta giết ngươi trước đấy! Ối giời ơi! Sao ta lại để các ngươi đến tận đây cơ chứ, hả cái mớ của nợ này!"

Thanh Minh không cần biết trạng thái của họ thế nào, cứ túm cả các đệ tử Cái Bang và cả mấy người bị thương.

"Nhìn tình hình mà hành động hộ ta cái!"

Vừa nói dứt câu, tất cả mọi người đều bị hắn ném về phía căn hầm. Thanh Minh đưa mắt lên trên nhìn.

"Ôi khốn kiếp!"

Một tảng đá đang rơi xuống như thể sẽ đè bẹp hắn ngay lập tức.

"Aaaaaaaaaaaaa!"

Thanh Minh vừa hét lên vừa phi người tránh đi. Hắn có cảm giác tảng đá ấy vừa rơi ngay sau đầu mình. Hắn nằm hẳn xuống dưới đất rồi bắt đầu bò bằng bốn chân về hướng căn hầm.

"Mau lên!"

Hư Tán Tử đang ở lại bảo vệ cánh cửa sau khi đưa hết các đệ tử vào trong căn hầm, hắn vừa nhìn Thanh Minh vừa hét.

"Chạy đi! Nhanh lên!"

"Lắm chuyện!"

Một tảng đá rơi ngay phía đầu của Hư Tán Tử. Thanh Minh lập tức đạp đất bay lên, túm lấy eo của Hư Tán Tử rồi xoay người.

"Á á á á á á á á á á!"

Tảng đá rơi thẳng xuống rồi lăn vào căn hầm. Với một tốc độ khủng khiếp.......

Rầmmmmm!

"Hự!"

Thanh Minh đảo mắt.

Hắn không ngờ rằng, căn hầm trông có vẻ rất chật hẹp ấy lại đủ lớn để một người có thể đứng thẳng dậy.

Do không lường trước được điều đó nên Thanh Minh đã dùng hết sức cúi người thấp nhất có thể để rồi bị đập đầu xuống, hắn chỉ biết cách ôm chặt lấy đầu rồi lăn ra đất.

"Á á á á á á á! Cái tên Dược Tiên chó chết này!"

Mặc dù chuyện này không phải lỗi của Dược Tiên, nhưng bây giờ Thanh Minh đã không còn suy nghĩ được nữa rồi.

Hắn ôm đầu rên rỉ thêm một lúc nữa rồi bắt đầu đứng dậy nhìn ngó xung quanh.

Đây là nơi nếu nói rộng thì là rộng, mà nói chật thì cũng là chật.

Toàn bộ những người sống sót đều đang có mặt ở nơi này.

"Bây giờ phải làm gì nữa đây?"

"Thanh Minh! Đệ không sao chứ?" Hỏi ta có sao không ư?

Nếu không phải ta? Thì chẳng lẽ lại là chúng ta à?

"Ta không sao! Chúng ta..." Bây giờ phải xem xét đã.

Thanh Minh nhìn lên trên bằng ánh mắt hằn gân máu. Có lẽ Dược Tiên đã tạo ra nơi này để cứu sống những người vào trong đây.

Thế nhưng...

'Mình lại chẳng biết gì về nơi này cả.'

Bởi vì đến cả Dược Tiên, người tạo ra Kiếm Trủng cũng không thể thử nghiệm nơi này. Làm gì có ai biết được liệu nơi này có thể chống đỡ nổi nếu mấy tảng đá to đùng đó đổ xuống như mưa chứ?

Thanh Minh chỉ còn biết cách cầu nguyện mong sao Dược Tiên, thiên tài có một không hai trong thiên hạ đó đã tạo ra nơi này thật hoàn hảo.

Đúng lúc ấy.

Uỳnhhhhhhhhhhh!

Uỳnhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Uỳnhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Những tảng đá không ngừng rơi xuống khiến cả không gian bên trong rung chuyển. Cảm giác giống như một quả pháo khổng lồ nổ ngay bên cạnh vậy.

Nội tạng bị đảo lộn, màng nhĩ bị thủng. Máu từ tai trào ra, nhưng họ chỉ biết ôm mặt lăn lộn dưới đất. "Á á á á á á á á á!"

"Á á á á á!"

Rất nhiều tiếng hét vang lên, nhưng các đệ tử Hoa Sơn và Võ Đang vẫn đang cố gắng chịu đựng, quan sát tình hình.

Tuy nhiên, tình hình không khả quan cho lắm.

Bạch Thiên mặt cắt không còn một giọt máu.

"Thanh Minh! Chết tiệt, nó sụp rồi!"

Trần hang sụp xuống khiến tấm kim loại bắt đầu biến dạng.

Mặc dù nó không phải trải qua cú sốc mà con người phải chịu, nhưng đá cứ tiếp tục rơi như vậy thì nó cũng không thể giữ nguyên hình dạng ban đầu của mình.

Chuyện này quá rõ ràng rồi. Nơi này không thể chịu nổi nếu trần hang sập xuống.

"Á á á á á á á á á! Dược Tiênnnnnnn!"

Tại sao cái tên khốn này lại ngu như vậy chứ! Nếu muốn trở thành một người thông minh thì phải làm cái gì nó khôn ngoan một chút đi chứ!

Cứ thế này thì tất cả mọi người sẽ bị đè bẹp thành một đống mất thôi. "Thà chết còn hơn là cứ nằm yên một chỗ chờ đợi như vậy! Tổ sư gia hắn!" Thanh Minh đứng phắt dậy đưa hai tay đỡ trần.

Uỳnh! Uỳnhhhhhhhhh!

"Hự!"

Cảm tưởng như mỗi lần tảng đá rơi xuống là ruột gan hắn lại lộn tùng phèo hết cả lên. Thế nhưng hắn phải cố chịu! Nếu như không gian này không thể chịu được, thì hắn không còn cách nào khác ngoài việc tiếp thêm sức người.

Dù có chết, Thanh Minh cũng cố sức dồn hết chân khí lên trần hầm.

"Mấy tên kia, còn đứng đấy làm gì! Muốn chết cả lũ à?"

Hư Tán Tử là người hiểu hành động của Thanh Minh nhanh nhất.

"Vô lượng thọ phật!"

Hư Tán Tử vội vã chạy đến. Rồi đưa tay lên đỡ trần cùng Thanh Minh.

"Hâyyyyyyyyyyyy!"

Hắn dồn tất cả sức mạnh mình có lên phía trên trần hầm.

Sau đó, những người còn có thể đứng bằng hai chân cũng chạy đến phụ một tay.

Nếu cứ thế này thì tất cả đều sẽ chết. Do vậy, họ không thể để cái hầm này sập được. "Dùng hết sức của mình đi! Nếu không tất cả chúng ta sẽ chết ở đây đấy, biết chưa hả?" Thanh Minh điên máu nghiến răng ken két.

Chết? Ở đây ư?

Đừng có nói chuyện nực cười như thế!

"Ta sẽ!"

Uỳnhhhhhhhhhh!

"Tuyệt đối không chết ở đây đâu! Lũ khốnnnnnnnnnnnnnnn!" Uỳnhhhhhhhhhh!

Uỳnhhhhhhhhhhhhh!

Uỳnhhhhhhhhhhhhhhhh!

Những tảng đá đồng loạt rơi xuống, căn hầm cũng rung chuyển như thể cả thế gian đang đổ sụp xuống.

"Tất cả những chuyện này là sao chứ?"

Môn chủ Hoa Ảnh Môn Ngụy Lập Sơn nhìn về phía trước với khuôn mặt thất thần.

Đột nhiên những võ giả mà hắn chưa từng thấy tại Nam Dương tràn vào, còn đệ tử Hoa Sơn thì ùa ra với ánh mắt phừng phừng khói lửa. Trên cương vị là người đứng đầu Hoa Ảnh Môn, hắn không thể chỉ ngậm ngón tay đứng nhìn được.

Mặc dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn vẫn nhanh chóng tập hợp các đệ tử của mình rồi tiến về nơi mà đông đảo các võ giả đang tụ tập.

Để đến được nơi này chỉ có thể đi qua một đường núi duy nhất. Khi hắn đến được Kiếm Trủng, rất nhiều kẻ đang ầm ĩ gào thét trong phẫn nộ.

"Bây giờ nhà ngươi đến đây còn có tác dụng gì nữa chứ?! Lũ người Võ Đang và một số tên khác đã chặn lối vào rồi."

"Lối vào đã bị chặn rồi ư?"

"Kẻ vào cuối cùng là một thằng nhóc con gian xảo. Hắn đã đánh sập lối vào! Sống ngần này tuổi đầu, lần đầu ta gặp một tên khốn nạn như vậy đấy! Chết tiệt!" Thật kỳ lạ, chỉ với hai từ gian xảo và khốn nạn, Ngụy Lập Sơn ngay lập tức biết được kẻ vào cuối cùng mà mọi người đang nói đến lúc này là ai.

Nhưng rồi, trước khi hắn có thể nắm bắt được tình hình, ngọn núi bắt đầu rung chuyển. Cùng với đó là những âm thanh đổ vỡ kinh hoàng. "Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

"Sập! Nơi này sắp sập rồi! Phải rời khỏi đây ngay lập tức! Ngay lập tức!!"

"Trời đất ơi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế này?!" Một vài kẻ không thể từ bỏ lòng tham với Kiếm Trủng vẫn cố đứng lại quan sát lối vào. Dù sao thì, nếu như có ai đó chiếm được thần binh thì thế nào hắn cũng phải quay lại nơi này. Vì vậy mà những kẻ đó đã chờ đợi ở đây nãy giờ và vẽ ra những kế hoạch để cướp lấy thứ mà bọn chúng khao khát.

Tất cả mọi người sợ hãi lùi về phía sau.

Và rồi.

Rầmmmmmm!

Cùng với âm thanh như trời sập, mặt đất xung quanh lối vào Kiếm Trủng bắt đầu sụp xuống.

"Ối trời ơi?!"

"Trời đất ơi!"

Những kẻ lùi về phía sau sợ hãi nhìn chằm chằm vào nơi bị sập xuống. Ít nhất nơi này cũng đã bị sập xuống 20 dặm.

Vậy những người ở dưới kia thì sao đây?

"Chắc chắn không thể sống sót rồi."

Võ giả thì võ giả nhưng họ vẫn chỉ là con người mà thôi. Có những thứ họ chịu đựng được nhưng cũng có những thứ không thể. Tình huống này chắc chắn là ứng với vế sau rồi.

Ngay cả những kẻ đi xuống dưới có là những cái tên nổi danh giang hồ thì chăng nữa, họ cũng chỉ là những con người với cơ thể bằng xương bằng thịt mà thôi.

"Không thể tin được! Nơi này lại sụp đổ như thế này...!"

"Vậy, vậy thần binh thì sao?"

"Thần binh cái gì nữa! Thật đáng thương cho những kẻ không dưng đi vào trong đó!"

Cảm xúc của các võ giả tại đây lúc này rất phức tạp. Họ vừa tiếc nuối vì mãi mãi không thể tìm thấy thần binh nữa. Nhưng ngược lại, họ cũng cảm thấy may mắn khi bản thân không phải là kẻ lấy được thần binh. Nhưng Ngụy Lập Sơn lại không có cả hai cảm xúc đó.

"Khôngggg..."

Hắn mở to mắt nhìn cảnh tượng Kiếm Trủng đổ sụp rồi ngã quỵ ngồi sụp xuống.

"Sao, sao có thể..."

Không thể như thế này được.

Họ không thể chết theo cách này được.

"Tương lai của Hoa Sơn mới chỉ bắt đầu thôi mà..."

Mặc dù Hoa Sơn vẫn có những đệ tử khác ngoài những người đến đây. Nhưng Ngụy Lập Sơn biết rất rõ. Cho dù Hoa Sơn có là một nơi giống như một chiếc bình báu nơi mọc ra vô số nhân tài đi chăng nữa, cũng sẽ chẳng có ai có thể thay thế được những người đến đây.

Đặc biệt là Hoa Sơn Thần Long.

Không một ai, không một tồn tại nào có thể thay thế Thanh Minh cả. Một người như vậy không phải muốn nuôi dưỡng là có thể nuôi dưỡng được.

"Sao mọi chuyện lại thành ra thế này..."

Ngụy Lập Sơn bây giờ vô cùng hối hận. Lẽ ra hắn nên cố gắng ngăn cản bọn họ. Cho dù họ có là những đệ tử đến từ bổn môn Hoa Sơn đi chăng nữa, cho dù họ có là những cao thủ mà hắn không dám đụng tay đến đi chăng nữa, thì bọn họ vẫn chỉ là những đứa trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm trên giang hồ mà thôi.

"Lẽ ra mình nên cảnh báo họ rằng sẽ rất nguy hiểm."

Tất nhiên họ có thể nghe lời can ngăn của hắn hoặc không. Nhưng ít nhất nếu hắn làm như vậy thì bây giờ đã không hối hận đến tận xương tủy như thế này.

Những lời mà Thanh Minh đã nói bỗng hiện lên trong đầu Ngụy Lập Sơn

"Hoa Sơn Thần Long, không phải người đã nói rằng sẽ khiến Hoa Ảnh Môn trở nên vững chãi hay sao?" Người đã nói như thể người đã sẵn sàng gánh vác cả tương lai của Hoa Sơn trên vai. Vậy mà giờ người lại gặp nạn như thế này sao?

"...Phụ thân"

Ngụy Lập Sơn không thèm lau nước mắt, hắn cứ vậy quay đầu nhìn chằm chằm vào Ngụy Tiểu Hành. "...Con không biết có được phép nói ra điều này không. Nhưng nếu như họ vẫn còn sống ở bên trong đó..." Ngụy Lập Sơn lắc đầu với khuôn mặt sầu thảm.

"Con người vẫn chỉ là con người mà thôi."

"Nhưng vẫn không thể biết được mà. Nếu như chúng ta bắt đầu đào ngay lúc này thì!"

"Tiểu Hành!"

Ngụy Lập Sơn thở dài. Mặc dù hắn rất đau khổ, nhưng hắn biết bản thân phải chấp nhận thực tại này.

"Ta hiểu tấm lòng của con. Nhưng hãy dừng lại đi!"

"Nhưng mà..."

Ngụy Tiểu Hành vẫn không thể tử bỏ. Hắn đứng đó nhìn chằm chằm vào Kiểm Trủng đã sụp đổ hoàn toàn.

Đương nhiên, Ngụy Tiểu Hành cũng biết rất rõ. Ở mức độ này thì việc sống sót là không thể. Nhưng khi nghĩ đến những đệ tử Hoa Sơn đã cùng hắn đến đây, hắn không thể ngừng thương tiếc.

"Ông trời thật không có mắt..." Hắn ôm lấy mặt bắt đầu nức nở.

Ngay lúc ấy.

"Chết tiệt! Chết hết rồi sao? Thà rằng là như vậy đi!"

"Dù sao thì chúng ta không có được thì cũng chẳng có kẻ nào có được cả! Lũ người Võ Đang và cả những kẻ ở môn phái khác nữa đều đã chết ở dưới kia rồi! Tốt lắm!"

"Ầy, thật là tốn công vô ích mà!"

Phản ứng quá khích của những võ giả khiến khuôn mặt của Ngụy Tiểu Hành trở nên đỏ bừng vì tức giận.

"Các người!"

"Mặc kệ bọn họ đi!"

"Nhưng phụ thân! Bọn họ chẳng phải là quá vô nhân đạo hay sao?"

"Giang hồ vốn là một nơi như vậy đó!"

"..."

Ngụy Lập Sơn cay đắng.

Giang hồ vô tình. Đó là nơi rất nhiều kẻ lấy bất hạnh của người khác làm niềm vui, thậm chí là phỉ báng họ. Những người ở đây, họ là những người sẵn sàng làm hại người khác để có được thần binh. Vì vậy mà không lý nào họ lại thương cảm cho những người đã thiệt mạng cả.

Nếu như có ai đó lấy được thần binh từ bên trong kia, chắc chắn kẻ đó sẽ lại phải một lần nữa chiến đấu với những người ở đây. Một kẻ đã kiệt sức có trong tay thần sinh sẽ là miếng mồi béo bở mà không lý nào những kẻ tham lam sẽ bỏ qua.

Hơn nữa, nếu như có ai đó bình an vô sự lấy được thần binh ra khỏi kiếm trủng thì bọn họ đã không ở đây quan sát nãy giờ rồi.

Không biết chừng chuyện này lại là may mắn cho Nam Dương. Nơi sẽ không bị nhuốm máu từ những trận chiến huyết chiến của các võ giả giang hồ.

Nhưng một người trẻ như Ngụy Tiểu Hành thì không thể chịu đựng được.

"Các người ăn nói quá đáng quá rồi đấy!"

Ngay lập tức những ánh mắt xung quanh đổ dồn về phía Ngụy Tiểu Hành.

"Vẫn chưa biết bọn họ đã chết thật hay chưa. Vậy mà các người lại nói là "tốt lắm" ư?"

"Tiểu tử kia là ai vậy?"

"Không biết. Có vẻ là một tên tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì. Tiểu bối! Biết điều chút đi! Nếu như nhà ngươi không muốn chết!"

"Hic!"

Ngụy Tiểu Hành giận run người. Ngay lúc hắn định phản bác.

Ngụy Lập Sơn thở dài, hắn chạy đến chắn ngang trước mặt con trai mình.

"Tại hạ là môn chủ Hoa Ảnh Môn Nam Dương - Ngụy Lập Sơn"

"...Hoa Ảnh Môn?"

"Có cả nơi đó nữa sao?"

Ngụy Lập Sơn không thèm đếm xỉa gì đến phản ứng của lũ người đó.

"Các vị hãy quay trở về đi. Người dân Nam Dương bây giờ đang rất hoảng loạn bởi sự có mặt đông đảo của nhân sĩ giang hồ tại nơi đây đấy."

"Ngươi là cái thá gì mà bắt bọn ta phải làm thế này thế kia chứ?"

"Môn chủ của một môn phái không có chút tên tuổi lấy tư cách gì mà ra lệnh cho bọn ta?"

Ngụy Lập Sơn đã nói chuyện một cách rất trịnh trọng. Nhưng những gì hắn nhận lại chỉ là những lời chửi rủa, xúc phạm. Khuôn mặt hắn dần trở nên méo mó.

Hắn đã cố gắng chịu đựng hết mức có thể. So với Ngụy Tiểu Hành, lòng dạ của Ngụy Lập Sơn còn rối bời hơn rất rất nhiều lần. Cuối cùng, tiếng la hét phát ra từ miệng hắn."Các người đừng có chửi rủa lão phu nữa! Mau biến khỏi đây ngay! Ta đang rất nhẫn nhịn rồi đấy! Đừng để đến lúc ta phải xé rách miệng của tất cả cả người!"

"Hở?"

"Tên kia điên thật rồi?"

"Hắn có quan hệ mật thiết với những kẻ bên trong kia thì phải. Dù sao thì chúng cũng chết rồi mà!"

Ngụy Lập Sơn nắm chặt vào tay cầm thanh kiếm đang dắt bên hông.

Ít nhất hắn cũng sẽ không để lũ người này chửi rủa những người đã chết bên trong Kiếm Trủng. Đó chính là sự "ủy linh" lớn nhất mà hắn có thể làm cho các đệ tử Hoa Sơn.

Ngay lúc hắn định hét lên.

Chọt chọt

Ngụy Tiểu Hành chọt nhẹ vào lưng Ngụy Lập Sơn.

"Đừng cản ta! Ta đã chịu đựng đủ lắm rồi! Ta không thể tiếp tục và bỏ qua cho lũ vô nhân đạo này được nữa!"

"Phụ thân! Ý con không phải vậy! Người hãy nhìn đằng kia kìa!"

"Hả?"

Ngụy Lập Sơn quay đầu lại. Ánh mắt hắn lướt qua Ngụy Tiểu Hành sau đó chầm chậm di chuyển theo hướng ngón tay mà nhi tử hắn đang hướng đến.

"H... Hả?"

Nơi mà Ngụy Tiểu Hành chỉ chẳng phải là ngay chính giữa Kiếm Trủng đã sụp đổ hay sao?

Nhưng mà, chuyện đó thì sao chứ?

Ngay lúc ấy.

Phắt!

"Ớ?"

Ngụy Lập Sơn dụi mắt.

"Là do hắn nhìn nhầm sao?"

Rõ ràng ban nãy hắn vừa nhìn thấy cái gì đó nhô lên hạ xuống từ chỗ đó mà nhỉ?

Phắt!

"Ớ ớ ớ!"

Ngụy Lập Sơn  mở to đồng tử. Lần này chắc chắn hắn không nhìn nhầm Rõ ràng là có cái gì đó.

"Lẽ, lẽ nào...!"

Giờ phút này, Ngụy Lập Sơn chỉ muốn chạy ngay xuống phía dưới đó để kiểm chứng.

"Phốc!"

Cùng với âm thanh liên tục đó là một thứ gì đó đang xuyên qua lớp đất đá. Không mất nhiều thời gian để họ nhận ra đó là cánh tay của một con người.

Mò mẫm rồi lại mò mẫm.

Cánh tay vươn ra khỏi mặt đất bắt đầu chầm chậm mò mẫm xung quanh. Cuối cùng...

Yaaaaa!

Đất cát bay tung tóe tứ phía. Cùng với đó là thân thể của một ai đó bắt đầu ngoi lên từ bên dưới. "Aaaa! Suýt nữa thì chết thật rồi!" Giọng nói quen thuộc ấy.

Gương mặt thân quen ấy.

Và hơn hết là cái kiểu nói chuyện gắt gỏng không lẫn vào đâu được ấy.

"Thanh, Thanh Minh đạo trưởng!"

Ngụy Lập Sơn ngay lập tức chạy về phía Thanh Minh. Nước mắt nước mũi hắn bắt đầu trào ra.

Thanh Minh mà hắn tưởng rằng đã chết thì ra vẫn còn sống.

"Ưaaaaa!! Lão già Dược Tiên chó chết!! Aaa! Sư huynh! Chưởng môn sư huynh! Huynh phải đánh tên chết tiệt đó một trận cho đệ!"

Ngụy Lập Sơn không hiểu Thanh Minh đang nói gì cả. Chỉ biết là hắn vừa dùng những lời lẽ thô thiển vừa dùng tay chỉ chỉ trỏ trỏ lên trời vài lần.

Ngay lúc ấy, từ phía cái lỗ xuất hiện các giọng nói khác nhau.

"Đi ra xem nào! cái tên chết tiệt này!"

"Ra đây! Ra ngay đây!"

Thanh Minh nhăn nhó, cau có bò ra. Tiếp sau hắn ta là các đệ tử Hoa Sơn khác. "Ưaaaaaaa"

"Suýt nữa là chết rồi đấy."

"Nếu ta còn đi vào hang động hay hầm gì gì đó thì ta sẽ không còn là con người nữa."

Sau khi bò được ra ngoài, các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt ngồi phịch xuống đất.

Chắc chắn họ đã rất vất vả mới có thể ra khỏi một nơi như vậy.

Ngụy Lập Sơn không thể kiểm soát cảm xúc được nữa.

Hắn lao về phía các đệ tử Hoa Sơn rồi ôm chầm lấy họ.

Đệ tử Hoa Sơn thì bối rối chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.

"Trời! Đại thúc này bị làm sao thế?"

"Môn, môn chủ?"

Ngụy Lập Sơn run rẩy.

"Thật là may quá! May quá! Mọi người... thực sự đã quay trở về rồi!"

Thanh Minh và Bạch Thiên gãi đầu ngượng ngùng. Dù sao họ cũng cảm thấy rất vui khi có người chào đón bọn họ quay trở lại.

"Aaaa! Hoa Sơn Thần Long! Giúp ta với! Kéo ta lên với! Chân ta bị kẹt rồi."

"Trời ơi cái đại thúc ăn mày này! Thực tình mà!" Thanh Minh nghiến răng dùng sức kéo Hồng Đại Quang lên. Phía sau ông ta là một đám đệ tử Cái Bang nối đuôi nhau giống như một dây khoai lang vậy.

"Trời ạ! Tách nhau ra mà lên chứ! Nặng chết đi được!" Mặc kệ Thanh Minh chửi rủa. Hồng Đại Quang sau khi ra khỏi lòng đất ngay lập tức nằm sõng soài ra như thể không còn chút sức lực nào.

"Hộc! Hộc! Cứ tưởng là chết chắc rồi...!

Sau khi đệ tử Cái Bang và Hoa Sơn ra ngoài thì đến một một số kẻ khác, cuối cùng là Võ Đang. Hư Tán Tử nhìn lên bầu trời với khuôn mặt mệt mỏi.

"...Ta cứ tưởng là sẽ không được nhìn thấy mặt trời một lần nào nữa kia đấy."

Hắn cứ nghĩ là bản thân đã chết mà không kịp làm gì cả.

Nếu như Thanh Minh không nhanh trí vào thời khắc nguy hiểm tột độ đó có lẽ bọn họ đã chết hết rồi.

Nhưng dường như mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Lũ võ giả bên ngoài bắt đầu vậy quanh cái hố lõm xuống sau khi nhìn thấy những kẻ đi vào Kiếm Trủng thoát ra bên ngoài.

Hư Tán Tử cau mày. Hắn đã nhận ra bầu không khí nguy hiểm, hung hãn xung quanh.

Và...

"Lũ khốn nạn các người?"

Đôi mắt của Thanh Minh - người đã đạt đến giới hạn của sự tức giận bắt đầu long sòng sọc.

"Ơ vẫn còn sống này."

"Trời đất ơi, có thể sống sót ở nơi đó mà quay về được à!"

"...Mà khoan. Vậy còn thần binh thì sao?"

Ai đó vừa nhắc đến hai chữ thần binh thì bầu không khí bỗng nhiên thay đổi hoàn toàn. Ban đầu, các võ giả chỉ cảm thấy vi diệu trước sự thật rằng có quá nhiều người sống sót sau trận sụp đổ kinh hoàng đó.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện có thể những người này đã mang thần binh trở ra thì dã tâm của các võ giả lại bắt đầu xuất hiện.

"Làm sao đây?"

"Còn sao nữa! Đương nhiên phải cướp rồi! Chẳng phải ai cũng đang ở đây đợi để làm điều đó hay sao?"

"Nhưng có Võ Đang và Cái Bang nữa kia mà. Những người còn lại nhìn cũng không phải thuộc hàng dễ đối phó."

"Nhìn cái bộ dạng thảm hại đó đi! Nhìn bọn chúng có khả năng dùng sức không?" Lòng tham đã làm mờ đi lý trí.

Đặc biệt, thứ có thể đạt được càng lớn thì lý trí và đạo đức sẽ càng đi về nơi xa.

Những kẻ này chính là ví dụ.

Từ đầu, chẳng có ai mang trong mình một tấm lòng nhân nghĩa khi đến đây cả. Trong khi biết rõ không thể thâm nhập vào Kiếm Trủng mà vẫn không chịu từ bỏ, chẳng phải lý do chỉ có một thôi sao? Giết rồi cướp.

Những việc thế này từ đầu đã vậy rồi.

Kẻ có được bảo vật trong tay đầu tiên chưa chắc đã là chủ nhân cuối cùng của nó. Một bảo vật khi xuất hiện trên thế gian này thì đằng nào cũng sẽ vướng vào một hồi tranh đoạt gió tanh mưa máu.

Mắt của tất cả các võ giả nhuốm đầy lòng tham. Ai nấy trao đổi ánh mắt với nhau như cùng giao kèo điều gì đó, rồi không ai bảo ai lời nào bắt đầu bao quanh cái hố to khổng lồ kia. Vì những người vừa chui từ trong kia ra không hề dễ đối phó nên dường như các võ giả đã ngầm thỏa thuận với nhau rằng sẽ cùng hợp sức đến khi chế ngự được những người đó.

Trong số những người đang đứng bao quanh nhìn xuống bọn họ, một gã thanh niên lớn giọng nói.

"Chúc mừng các vị đã sống sót quay về. Vị đại hiệp này là Hư Tán Tử đúng không?" Hai mắt Hư Tán Tử giật giật.

"Các hạ là ai?"

"Đâu cần đích thân ta phải nói ra chứ. Vì điều đó không quan trọng." Hồng Đại Quang đang dõi theo bỗng cười nhạt.

"Là Thiểm Điện Thương Đoạn Tư Hoằng. Nghe nói ngươi hoạt động ở Chiết Giang cơ mà, hôm nay cũng đến tận đây sao."

Hư Tán Tử liếc nhìn Hồng Đại Quang rồi ngẩng đầu lên nhìn Đoạn Tư Hoằng lần nữa.

"Thì ra là Đoạn đại hiệp."

Đoạn Tư Hoằng chau mày.

Hắn ta không muốn để lộ thân phận với Võ Đang. Nhưng mọi chuyện đã đến nước này thì chỉ còn có thể mặt dày hành động mà thôi.

"Hahaha. Không ngờ Hồng phân đà chủ lại biết huý danh của ta. Thật là vinh hạnh. Ta có thể hỏi một câu được không?"

"Cứ tự nhiên."

"Thần binh hiện tại đang ở đâu?"

Hư Tán Tử lặng lẽ chỉ xuống dưới.

"Nhìn vậy mà còn không biết sao?"

"Nói vậy là các vị chỉ khổ sở bò ra ngoài mà không mang được thần binh nào theo sao?"

"Tình hình bên trong không phải như vậy." Hư Tán Tử nói một cách cương quyết.

"Vả lại, bên trong không có thứ nào đáng để gọi là thần binh cả. Trải qua hai trăm năm, bây giờ bên trong chỉ còn lại đống sắt hoen gỉ mục nát. Dù bọn ta có mang chúng lên đây thì cũng không phải là thần binh mà các vị hằng nghĩ đâu."

"Hơ."

Đoạn Tư Hoằng chau mày tỏ vẻ tiếc nuối.

"Nếu vậy thì thật là một chuyện đáng tiếc. Nhưng mà, đạo trưởng. Giang hồ vốn hiểm ác, chẳng phải bọn ta không nên tin răm rắp vào những gì đạo trưởng nói hay sao?"

"Vậy chứ đại hiệp còn muốn sao nữa?"

"Đơn giản thôi."

Đoạn Tư Hoằng cười tủm tỉm rồi nói.

"Chỉ cần đạo trưởng để bọn ta khám xét khắp người là được. Nếu đạo trưởng thực sự trong sạch thì chẳng phải có thể chấp nhận chuyện đó hay sao?"

"Cái tên xấc láo đó!"

"Hắn ta muốn đánh nhau à?"

Những câu trả lời không vang lên từ miệng Hư Tán Tử mà là từ những người đứng xung quanh.

Việc khám xét người không khó khăn đến thế. Nhưng giữa những võ giả với nhau thì nó không hề dễ dàng. Việc để người khác khám xét chẳng khác gì giao cả tính mạng của mình cho người khác cả.

Bởi vì việc dẹp bỏ mọi sự đề phòng để người khác khám xét đồng nghĩa với việc chấp nhận chuyện đối phương có thể lén tấn công lên tử huyệt của bản thân bất cứ lúc nào.

Bây giờ Đoạn Tư Hoằng đang phá vỡ thỏa thuận ngầm của võ giả và đòi hỏi một cách vô lý.

"Nếu ta không đồng ý thì sao?"

"Hahaha. Đạo trưởng. Ông phải hiểu rằng tình hình bây giờ không hề đơn giản. Những kẻ đều đã kiệt sức như các người có thể đánh thắng bọn ta sao?" Đoạn Tư Hoằng nhìn xuống rất lạnh lùng.

"Nếu không muốn chết thì hãy mau giao ra hết những gì các ngươi lấy được bên trong đi. Vậy thì ta sẽ tha chết cho các ngươi. Nếu các ngươi không ngoan ngoãn giao ra thì ta sẽ cho các ngươi cảm thấy rằng việc chết bên trong Kiếm Trủng..."

"Ơ, tên khốn đó muốn chết à!"

"...Có khi lại còn may mắn hơn... Hửm?" Đoạn Tư Hoằng mở to mắt.

Có tên oắt con nào đấy đang ngồi xổm trên mặt đất bỗng nhấc mình dậy bắt đầu trèo lên hướng về phía hắn ta.

'Gì đây nhỉ?'

Đoạn Tư Hoằng trong phút chốc không thể hiểu được tình huống hiện tại, hắn ta nghiêng đầu.

Cái tên oắt con đó dựa vào đâu mà lại dám đơn thương độc mã nhảy lên chỗ chỉ toàn là các võ lâm cao thủ như thế này chứ?

Và còn có thứ kỳ lạ hơn.

Tuy tên tiểu tử đó đang làm một việc hết  sức vô lý nhưng trong số những người đang từ phía dưới trèo lên, không ai có ý định ngăn cản tên tiểu tử đó lại cả.

Thậm chí cả Hư Tán Tử cũng đang nhìn sang phía này với khuôn mặt có chút gì đó nuối tiếc.

'Tên này đang muốn làm gì đây?'

Ngay lúc Đoạn Tư Hoằng đang đắn đo suy nghĩ.

Kẻ đang leo lên vách đá cao ấy phóng vụt lên như tia sáng, trong nháy mắt đã đứng ngay trước mặt Đoạn Tư Hoằng.

'Ơ ớ?'

Đoạn Tư Hoằng giật mình, hắn ta bất giác lùi về sau một bước.

Một khuôn mặt vẫn chưa thoát khỏi vẻ trẻ con.  Tuy toàn thân bị bụi đất bám nhem nhuốc, nhưng khuôn mặt đó vẫn toát lên vẻ hiên ngang. Nhưng dáng vẻ đó ngay lập tức bị dung hòa bởi biểu cảm tràn đầy sự ngang tàng và tức giận của hắn ta.

"Ngươi là..."

"Gì cơ? Nếu bọn ta không muốn chết thì sao nói lại coi?"

"Ha... Haha. Tiểu tử. Nhà ngươi không nên chen vào tình huống này..."

Bốppppppppp!

Đoạn Tư Hoằng đánh mất hết nhận thức trong chốc lát. Thế gian trở nên tối tăm.

Khi nhận thức vừa mới bị mất đi trong chốc lát của hắn ta quay lại thì thứ hắn nhìn thấy được là một bầu trời xanh thẳm.

'Bầu trời sao?'

Sao mình lại đang nhìn lên trời nhỉ?

Và ngay lúc đó.

"Khư á á á á á á á á á á á á á á!"

Hắn bắt đầu cảm nhận được cơn đau khủng khiếp đến từ bộ phận tuyệt đối không thể để bị thương. Vì cơn đau không thể biểu hiện được bằng lời ấy mà nước mắt nước mũi hắn ta tự động chảy dài ra.

"Á! Á á á á á! Ô ô ô ô ô!"

Đoạn Tư Hoằng rơi xuống đất và co giật không ngừng. Phải đến lúc đấy hắn ta mới nhận ra sự thật rằng.

Cái tên oắt... À không, cái tên chó điên đó đã đá ngay háng của hắn khiến hắn bay tít lên trời xanh.

Ầm!

Cơ thể hắn ta bay thẳng một đường lên không trung rồi cứ y vậy mà rớt thẳng xuống. Nếu phải chỉ ra điểm khác biệt thì Đoạn Tư Hoằng trước lúc bay lên đã đứng thẳng hiên ngang, nhưng bây giờ hắn ta lại đang nằm dài ra đất run cầm cập.

"À, vậy sao? Ngươi muốn có thần binh à?"

Không! Bây giờ thứ đó không còn quan trọng nữa! Đại phu! Mau đưa hắn đến chỗ đại phu đi! Hình như hắn vỡ bi mất rồi...

Phịch.

Thanh Minh túm lấy cổ áo của Đoạn Tư Hoằng - kẻ đang nằm dài ra đất, rồi nhấc hắn ta lên.

"Nếu muốn có được thần binh thì ta sẽ cho ngươi toại nguyện! Thần binh ở dưới kia kìa, chui xuống đó mà tìm."

"Hở?"

Thanh Minh không nói gì thêm, ném thẳng Đoạn Tư Hoằng đi.

"Ư a a a a a a a a!"

Cơ thể của Đoạn Tư Hoằng xé cả không trung, bay cái vù một cách chính xác vào hướng cái lỗ mà Thanh Minh cùng đám người kia đã thoát ra ngoài.

Và rồi hắn ta lọt hẳn vào trong cái lỗ đó.

Có tiếng gào thét thất thanh vang lên, nhưng âm thanh đó nhanh chóng nhỏ dần và trong chốc lát đã không còn nghe thấy gì nữa.

Ực.

Tất cả những người chứng kiến cảnh tượng ấy đều bất giác nuốt nước bọt.

Thanh Minh nhìn trừng trừng và hỏi một cách dữ tợn. "Còn kẻ nào muốn biết thần binh nằm ở đâu nữa không?" Ngay lúc đó.

Cheng! Cheng! Cheng!

Những người sống sót quay trở về đồng loạt rút kiếm ra.

Đám võ giả bị đè bẹp bởi khí thế ngút trời, không dám suy nghĩ đến chuyện đánh nhau, chỉ chần chừ rồi bắt đầu lùi về sau.

Lúc đó, Hư Tán Tử mở lời.

"Ta xin lấy cái tên Võ Đang ra để thề."

"..."

"Bọn ta đã không mang được cái gì từ bên trong ra cả. Phía dưới đó cũng không tồn tại thần binh như mọi người nghĩ. Đúng là bọn ta đã nhìn thấy vài thần binh, nhưng ta nghĩ những thần binh đó sẽ không thể chống chọi lại được sự sụp đổ kia đâu. Chắc chúng đã bị hỏng nghiêm trọng hoặc gãy vụn ra cả rồi. Nhưng nếu có người vẫn muốn có được thần binh thì hãy đào thử chỗ kia lên đi. Không biết sẽ tốn bao nhiêu năm nhưng các người sẽ tìm được mảnh vụn của nó đấy." Tất cả nín thở trước lời nói lạnh lùng đó.

Chuyện trưởng lão của Võ Đang đem cả tên tuổi của Võ Đang ra để thề thốt thì đương nhiên không phải là một chuyện có thể xem nhẹ.

"Bọn, bọn ta có thể tin lời ngươi nói không?"

"Ý các hạ là không thể tin vào danh tiếng của Võ Đang sao?" Tất cả đều im bặt.

Trước đó thì chưa biết thế nào, nhưng bây giờ khí thế của các võ giả đã giảm đi một bậc rồi, không có lý nào có người lại có thể phản bác lại lời nói đó được.

"Các ngươi nhìn bọn ta bây giờ thì sẽ rõ, đến cả chỗ để giấu một thanh sắt còn không có. Hay bọn ta phải cởi bỏ y phục ra thì các ngươi mới chịu tin?"

Các võ giả sau khi tìm lại được lý trí của mình thì rốt cuộc đã chấp nhận lời nói đó.

Thần binh.

Trường kiếm hay trường thương. Nó cũng chỉ là một cái tên để gọi một thứ gì đó ở dưới dạng binh khí. Nhưng dù có rửa mắt cả ngàn lần để nhìn lại thì cũng không nhìn thấy thứ gì giống thần binh ở trên người bọn họ cả.

Nếu có thần binh thật thì nó đã rơi vào trong tay Võ Đang rồi, thế nhưng trên người của đám người Võ Đang bây giờ chỉ có mỗi Tùng Văn Cổ Kiếm.

Hơn nữa...

"Ta hỏi còn kẻ nào muốn biết nữa không cơ mà! Ta bận lắm đấy! Ra nhanh hộ ta!" Tên tiểu tử kia quá hung ác.

Các võ giả đã tận mắt chứng kiến tên oắt con đó xử trí Thiểm Điện Thương Đoạn Tư Hoằng rồi thì lấy gan đâu mà ra mặt nữa?

"...Quay về thôi."

"Hình như ta phải về đưa mẫu thân đi đẻ!" Tất cả đều bắt đầu rón rén lùi bước.

Biết được tình hình đã trở nên rối ren, bọn họ muốn mau chóng thoát ra khỏi nơi này để Thanh Minh và người của Võ Đang không phải nhớ mặt  bọn họ.

Nếu có thể giết chết hết đám người kia thì còn có thể ở lại. Còn nếu không thể thì phải tránh tình huống phải gây xung đột với Võ Đang.

Các võ giả rút lui ồ ạt, nhanh chóng rời khỏi Tịch Không Sơn như nước triều rút. Thanh Minh đứng nhìn khung cảnh ấy rồi nghiến răng.

'Đúng là cái lũ nhân sĩ giang hồ.'

Thanh Minh đã cảm nhận rõ ràng đến tận xương tủy từ rất lâu trước đây rằng không nên trông chờ gì vào đám người đó. Nếu nhân sĩ giang hồ còn lại chút ít gọi là lương tâm thì Hoa Sơn đã không phải ra nông nổi đó rồi.

Thanh Minh nhổ nước bọt một cái thật mạnh xuống mặt đất rồi lại nhảy xuống dưới.

Bịch.

Thanh Minh đứng giữa các sư huynh đệ Hoa Sơn, ngẩng đầu lên nhìn Hư Tán Tử.

Tuy đã trải qua rất nhiều chuyện bên trong Kiếm Trủng nhưng con mắt bọn họ nhìn nhau không có chút gì giống thù hận.

Thanh Minh không cần phải mang lòng thù hận với Võ Đang, Hư Tán Tử dù gì đi nữa thì cũng đã giữ được mạng nhờ Thanh Minh.

"Tiểu đạo trưởng."

"Ừ."

"Cảm ơn ngươi."

Hư Tán Tử cúi người thật sâu để thế bao quyền.

"Người đã cứu ta một mạng."

"Thôi không cần đâu. Chuyện đó có gì là to tát mà làm thế." Thanh Minh liếc nhìn xuống phía dưới rồi thở dài một hơi.

'Vất vả như muốn chết đi sống lại vậy đó mà cuối cùng không có được cái gì cả.'

Hình như Hư Tán Tử cũng có cùng suy nghĩ, hắn ta lên tiếng với một khuôn mặt có phần cay đắng.

"Bọn ta xin phép quay về Võ Đang. Rốt cuộc tất cả những thứ này đều do tham vọng mà ra. Cái có trong tay còn chưa lĩnh giáo được hết mà lại đi nảy sinh lòng tham đến vật báu, bởi vậy nên có khi mới sinh ra một kết quả hiển nhiên thế này." Lời nói đó rất đáng mặt đạo nhân. "Ngươi đã nghĩ qua lời đề nghị của ta chưa?"

"Sẽ không có chuyện đó đâu. Vì ta là đệ tử của Hoa Sơn." Chuyện đó tuyệt nhiên không thể thay đổi.

Hư Tán Tử lặng lẽ nhìn Thanh Minh rồi gật gù bằng một gương mặt nghiêm túc.

"Cũng phải thôi. Chắc là vậy rồi. Có khi tiểu đạo trưởng đây còn trưởng thành hơn nhiều so với những gì ta nghĩ."

"Ta chỉ là một đứa chuyên gây họa thôi."

"Hô hô. Gây họa. Gây họa à. Tiểu đạo trưởng cũng thiệt tình."

Hư Tán Tử khẽ lắc đầu như không muốn chịu thua, rồi ông ta quát lớn bằng một giọng lạnh lùng.

"Võ Đang sẽ ghi nhớ cái tên Hoa Sơn."

"..."

"Ta mong rằng chúng ta sẽ không phải trở thành kẻ thù của nhau."

Lời nói đó tuy ôn hòa nhưng rõ ràng lại là một lời cảnh cáo. Thanh Minh đã không đáp lại lời nói đó. Bây giờ mà đấu võ mồm với nhau cũng khiến Thanh Minh cảm thấy mệt mỏi.

"Vậy ta xin phép."

Võ Đang đã rời đi.

Thế rồi những kẻ một thân một mình đi vào Kiếm Trủng và những môn phái khác cũng bỏ niềm tiếc nuối lại sau lưng mà rời khỏi Kiếm Trủng.

Trái lại, những người này có thể dễ dàng vứt bỏ sự luyến tiếc hơn. Vì họ đã tận mắt chứng kiến được rằng bên trong Kiếm Trủng không hề có thứ gì.

Và rồi cuối cùng...

"Hoa Sơn Thần Long. Bọn ta hôm nay mệt quá, chắc không thể đi đến Lạc Dương được đâu. Cho bọn ta ngủ nhờ ở Hoa Ảnh Môn một đêm đi."

"...Ai không biết mấy người là ăn mày, nhưng có cần phải mặt dày thế không?"

"Ta nhờ tiểu đạo trưởng đấy. Bọn ta mệt sắp chết nên mới mở lời nhờ vả." Thanh Minh thở dài.

Những kẻ trong lúc khốn khó vẫn quan tâm đến người khác chính là Cái Bang. Lúc đào từ dưới đất lên đến tận đây cũng là Cái Bang góp công nhiều nhất sau Thanh Minh nên mệt cũng phải.

"Môn chủ ở bên kia kìa, qua đó hỏi đi."

Thanh Minh hất cằm một cái, Ngụy Lập Sơn đứng gần đó tiến lại rồi cười tủm tỉm.

"Ai lại đi khước từ các vị anh hùng Cái Bang chứ. Xin mời ạ. Ta sẽ thết đãi các vị cơm ngon rượu ngọt để chúc mừng các vị sống sót quay về."

"Ồ! Cảm ơn ngài, môn chủ!"

Cả Hồng Đại Quang và các bang chúng Cái Bang ai nấy đều vui mừng nở nụ cười tươi.

Thanh Minh thở dài một cái rồi quay sang nhìn các sư huynh đệ.

Bạch Thiên bước lại bên cạnh Thanh Minh với khuôn mặt khá mệt mỏi.

"Rốt cuộc là chẳng có gì cả."

"Ai cũng bị lão già khốn kiếp đó chơi cho một vố rồi."

Cả Hoa Sơn, Võ Đang, Cái Bang và những môn phái khác nữa.

Tất cả đều bị Dược Tiên - bậc kỳ tài vào 200 năm trước bỡn cợt.

"Hừ."

Thanh Minh gãi đầu dữ dội.

'Tức chết đi được!'

Lão già đó mà đang đứng trước mặt thì chỉ muốn nện cho lão ta một trận 4 ngày 3 đêm. Nhưng Dược Tiên đã chết từ lâu rồi, không có chỗ nào để Thanh Minh có thể trút giận được.

Thanh Minh rên rỉ một lúc cho đến khi tâm trạng lắng dịu xuống thì hắn ta mới mở lời với một giọng đầy mệt mỏi.

"...Đi thôi."

"Ưm."

"Có luyến tiếc cũng không có ý nghĩa gì. Tức như này thì nên làm một ly rượu rồi ngủ một giấc cho đã."

"Là đạo nhân mà cứ mở miệng ra lại rượu rượu!"

"Sư thúc không muốn uống à?"

"...Uống chứ."

"Vậy thì lên đường thôi."

Thanh Minh rảo bước đi, theo sau hắn ta là các đệ tử Hoa Sơn, ai nấy đều thở dài trong tiếc nuối.

Phải cảm thấy mãn nguyện vì chuyện này mới phải vì bản thân đã có được một kinh nghiệm vô cùng quý báu.

Cứ như thế.

Các đệ tử Hoa Sơn tuy tiến vào được Kiếm Trủng nhưng không thu được lợi lộc gì mà buộc phải trở ra.

Tất cả.

Thậm chí ngay cả Thanh Minh cũng vậy.

Đến tận bây giờ bọn họ vẫn nghĩ rằng.

Bản thân đã không có được thứ gì cả.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com