ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 93: Bây giờ đi bắt lũ Võ Đang thôi!

yaneyy_

"Chúng, chúng ta cũng hợp lực lại đi! Còn ngây ra đó làm gì thế, đám ăn mày kia!"

Hồng Đại Quang rống lên một cách thô lỗ.

Trước khi bọn họ kịp làm chuyện gì đó thì các đệ tử của Hoa Sơn đang đánh nhau với kẻ địch ngay trước mắt.

'Thiệt tình, chết tiệt!' Mất lượt ra tay trước rồi.

Đây là một chuyện vô cùng sỉ nhục đối với Hồng Đại Quang.

'Cái đám đó bộ không biết sợ là gì sao?'

Sao Cái Bang lại có thể chiếm được một chỗ trong Cửu phái nhất bang được chứ?

Điềm tĩnh mà nói thì trong Cửu phái nhất bang, Cái Bang là một môn phái thuộc dạng bị tụt về phía sau.

Nếu xét về số lượng cao thủ hay về võ công thì có khi Cái Bang còn không có đủ tư cách để có thể gia nhập Cửu phái nhất bang ấy chứ.

Dẫu vậy đi nữa thì vẫn có một lý do khiến Cái Bang có thể ngồi chễm chệ trong Cửu phái nhất bang.

Năng lực thu thập thông tin sao?

Làm gì có chuyện đó!

Đó chỉ là yếu tố phụ mà thôi.

Lý do khiến người trong giang hồ không chần chừ khi thừa nhận Cái Bang là một trong Cửu phái nhất bang là bởi vì tinh thần hiệp nghĩa của bọn họ không hề thua kém bất kỳ môn phái nào.

Cho dù sức mạnh của bọn họ còn nhiều thiếu sót nhưng bọn họ vẫn dẫn trước để chiến đấu.

Mỗi khi giang hồ lâm vào cảnh nguy nan, hay mỗi khi kẻ ác lộng hành, Cái Bang lúc nào cũng đứng ra trước tiên, không tiếc mạng sống của mình mà đánh nhau với bọn chúng.

Sự thật đó đã truyền sức mạnh lên đôi vai của những tên ăn mày Cái Bang.

Tuy có kẻ khinh thường, bảo những tên ăn mày Cái Bang vì không có gì trong tay nên không biết quý trọng mạng sống của mình, nhưng tinh thần sẵn sàng xông pha không một chút sợ hãi khi thấy chuyện bất nghĩa là lòng tự hào của Cái Bang.

Nhưng bây giờ, Hồng Đại Quang đang nhìn thấy những kẻ còn không biết sợ là gì hơn cả Cái Bang. Hoa Sơn Thần Long thì có thể hiểu được đi.

Vì Hồng Đại Quang sớm đã biết cái tên đó không bình thường rồi.

Nhưng chắc chắn rằng các môn hạ của Hoa Sơn cũng không được bình thường nốt. Nếu đã có mắt thì đáng lẽ phải nắm bắt được toàn lực của đối thủ chứ, đằng này bọn họ lại lao vào những kẻ mạnh hơn mình mà không một chút đắn đo do dự.

Hơn nữa...

"Ư a a a! Cái tên oắt con này không biết sợ là gì à!" Chiếc rìu của Cự Lực Phủ vung lên với tốc độ sởn gai ốc trong tích tắc.

Sượt.

Nhưng Bạch Thiên chỉ khẽ lùi lại phía sau một chút đã có thể né được lưỡi rìu đầy hung tợn của hắn ta một cách triệt để.

"Tuy việc tôn trọng người lớn tuổi là điều đương nhiên." Bạch Thiên quát lên bằng một giọng đầy sự chế giễu. "Nhưng già đầu mà thua đứa con nít như ngươi thì ta không cần phải tôn trọng làm gì."

"Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!"

Mạc Hoài trợn trừng mắt lao vào Bạch Thiên. Thế nhưng Bạch Thiên đã né được đòn tấn công ấy một cách suýt soát và đâm thẳng kiếm vào người Cự Lực Phủ.

Hồng Đại Quang đã phải cảm thán khi nhìn thấy khung cảnh đó.

'Khác với vẻ ngoài đạo mạo kia, tên nhóc đó thật là biết cách chọc tức người khác mà.'

Nếu những lời do Thanh Minh nói ra hệt như những cây gậy giáng mạnh xuống thì lời của Bạch Thiên giống như có ai đó vừa cười vừa phóng những con dao găm không ngừng về đối phương vậy. Vì thế mà Cự Lực Phủ tức giận đến mức máu dồn cả lên não, lao đến Bạch Thiên như một kẻ điên.

Bạch Thiên đang đánh nhau một trận khí thế với tên Cự Lực Phủ hung hăng đó.

Đương nhiên, nếu đối đầu trực diện thì Bạch Thiên sẽ không phải là đối thủ của Cự Lực Phủ. Nhưng hắn ta đã tận dụng được tốc độ và sự chính xác của bản thân để tạo ra một trận chiến mà ít nhất hắn ta không để mình thua trận.

Nếu tính tới độ tuổi của hắn ta thì đó thực sự là một chuyện hết sức tuyệt vời.

Không chỉ có mỗi Bạch Thiên.

"Hấppppp!"

Thanh kiếm của Chiêu Kiệt sắc bén đâm thẳng vào Sơn Đông Khoái Kiếm Tôn Minh. Thanh kiếm của Tôn Minh nổi tiếng với tốc độ đáng kinh ngạc, rất xứng với biệt hiệu Sơn Đông Khoái Kiếm của hắn. Nhưng có nhìn thế nào đi nữa thì tốc độ kiếm của Chiêu Kiệt cũng không thua kém gì Tôn Minh.

Hơn nữa...

"Tiểu Kiệt này! Đừng quá kích động!"

Nhuận Tông đang là chỗ dựa vững chắc cho Chiêu Kiệt.

Cứ mỗi khi Tôn Minh nhắm vào sơ hở của Chiêu Kiệt thì Nhuận Tông lại giúp Chiêu Kiệt đỡ đường kiếm của Tôn Minh.

Đường kiếm của Nhuận Tông có chút chậm chạp. Nhưng điều đó không có nghĩa rằng Nhuận Tông thiếu sót về thực lực. Khác với Chiêu Kiệt, đường kiếm của Nhuận Tông chậm nhưng lại rất cẩn trọng. Tuy nhiên, có thể dễ dàng nhận ra rằng, đường kiếm ấy chắc chắn là của Hoa Sơn.

Đường kiếm vừa nhanh vừa thoải mái của Chiêu Kiệt kết hợp với đường kiếm đĩnh đạc và cẩn trọng của Nhuận Tông, hai đường kiếm ăn khớp như hai bánh răng cưa đan khít vào nhau đánh vào Tôn Minh. Tôn Minh đang nếm mùi đau khổ khi phải đấu cùng lúc với hai người bọn họ. 'Cái lũ cứng đầu này!'

Nếu xét về độ tuổi của bọn họ thì chắc việc bọn họ liên thủ với nhau để đánh đối phương còn chưa được 10 năm. Ấy vậy mà hai người bọn họ lại đang dùng kiếm một cách ăn khớp với nhau như những bậc lão luyện xảo quyệt đã cùng nhau hành tẩu trên giang hồ tận mấy chục năm vậy.

Cả hai bù đắp khuyết điểm cho nhau, gia tăng sức mạnh cho nhau.

'Rốt cuộc mấy cái tên này nhảy từ đâu ra thế?' Tôn Minh khẽ lùi về sau rồi liếc mắt sang bên cạnh. Việc bị lép vế trước hai tên oắt con tuy là một sự nhục nhã, nhưng nỗi nhục nhã đó của Tôn Minh vẫn chưa là gì cả.

Người đang thực sự bị sỉ nhục chính là Thanh Kiếm Thư Sinh Lư Quang đang đánh nhau bên cạnh hắn ta.

"Ngươi, thứ chết tiệt nhà ngươi!"

Thanh Kiếm Thư Sinh Lư Quang bây giờ đang phải nếm mùi thất bại dưới tay của một đứa con gái nhỏ tuổi. Cho dù Thanh Kiếm Thư Sinh có thua kém những kẻ ở đây một bậc đi nữa, nhưng không phải là một kẻ sẽ bị lép vế trước một đứa con gái vừa mới bước qua tuổi đôi mươi.

Vậy mà hắn ta đang lâm vào hoàn cảnh không thể phủ nhận được thực tế đó đang diễn ra trước mặt mình. Nữ đệ tử Hoa Sơn -  người đang đối đầu trực diện với Thanh Kiếm Thư Sinh đang dùng những đường kiếm hết mực trôi chảy để dồn ép hắn ta vào đường cùng, không để hắn có giây phút ngơi tay.

Ngay cả Tôn Minh khi nhìn thấy đường kiếm đó còn khó có thể đảm bảo được rằng Thanh Kiếm Thư Sinh có thể đánh thắng. Trán hắn ta đổ mồ hôi lạnh. 'Hoa Sơn mạnh lên từ bao giờ thế này?'

Đương nhiên không có ai không biết rằng Hoa Sơn là một môn phái một thời đã ganh đua chức thiên hạ đệ nhất. Nhưng chuyện đó có thể xảy ra là vì các vị trưởng lão và tiền nhân của Hoa Sơn đã vô cùng mạnh. Hắn ta chưa từng nghe qua chuyện các đệ tử trẻ tuổi của Hoa Sơn lại mạnh một cách vượt trội như thế này. Mới nghĩ đến đó thôi mà đã khiến hắn ta phát điên lên rồi...

Keng!

Tôn Minh hất kiếm của Nhuận Tông ra rồi nghiến răng thật chặt, hắn ta vung đường kiếm thật rộng như muốn chém đứt hông Nhuận Tông vậy.

'Tên oắt con này đã lơ là rồi!' Ngay lúc đó.

Kenggg!

Thanh kiếm suýt chém vào hông Nhuận Tông của hắn ta bỗng bị cản bởi một kiếm khí ở đâu bay đến nên văng ngược ra.

Từ phía sau, một giọng nói ngập tràn sự tức giận lọt vào tai hắn ta.

"Ơ kìa!"

Hai vai của Nhuận Tông bỗng rụt lại.

"Ta đã nói rồi còn gì, đừng có lơ là chểnh mảng như thế! Đã nói bao lần rồi cơ mà! Bộ tai huynh bị mạc kiếm đánh trúng à!Đã nói vậy rồi mà còn nghe không hiểu là sao chứ!"

"..."

"Bởi vậy ta mới nói để ta tự xử! Ai mượn! Ai mượn huynh đòi xía vô rồi đem phiền hà đến cho người khác! Ây gù, cái số của mình!"

'Nghe cái tên hư hỏng đó càu nhàu kìa!'

Nhuận Tông tức lộn ruột nhưng không biết nói gì. Chủ nhân của lời nói vừa nãy đương nhiên là Thanh Minh.

Bây giờ hắn ta đang một mình đánh đồng thời 6 người còn lại, giữa chừng lại vung kiếm khí lên để trợ giúp các đệ tử Hoa Sơn khác.

Bởi thế nên dù Nhuận Tông có 10 cái miệng đi nữa thì cũng không thể biện minh được gì.

Thanh Minh vung kiếm khí khắp mọi nơi giúp đồng thời cả Lưu Lê Tuyết và Bạch Thiên.

"Tập trung vào! Phải hết sức tập trung! Cứ vậy mà chết thì không ai vỗ tay cho đâu! Haizz! Thật là bực chết đi được!"

Nhuận Tông khẽ nhìn bóng lưng của Thanh Minh.

Thật kỳ lạ.

Những lời đó chỉ pha lẫn mỗi sự tức giận nhưng Nhuận Tông lại cảm thấy tâm trạng vô cùng phấn khích. 'Mình thấy vui sao?'

Đúng là nói khùng nói điên.

Đang đánh cược cả mạng sống để đánh nhau mà cảm thấy vui được á?

"Huynh lại đang suy nghĩ lung tung đúng không!" Tên tiểu tử này là quỷ chứ không phải là người rồi, sao nghĩ gì nó cũng biết hết vậy.

Nhưng sự chỉ trích của Thanh Minh không sai. Nhuận Tông nhanh chóng dẹp bỏ mọi tạp niệm trong đầu và hết mức tập trung vào Tôn Minh.

Sau này rồi hẵng nghĩ tiếp. Giờ mình phải chuyên tâm để hạ gục tên này.

Hồng Đại Quang phía này lại ngỡ ngàng khi nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đang thắng thế. "Phân đà chủ! Giờ đánh ai đây ạ?" Ơ, sao lại hỏi ta chuyện đó...

Hồng Đại Quang cắn chặt môi và ré lên.

"Đằng kia! Hãy đánh vào chỗ có mấy tên khốn đang tụm lại một chỗ kia kìa! Chạy đến đó rồi cắn cổ chân bọn chúng cũng được!"

"Vâng ạ!"

Hồng Đại Quang vừa dứt lời thì bay lên không trung, lao vào chỗ những kẻ địch đang đánh với Thanh Minh. Hồng Đại Quang nhảy vọt qua khỏi đầu Thanh Minh, lôi cây đả cẩu bổng ra và đánh kẻ địch.

Giọng nói đầy cảm kích của Thanh Minh từ phía sau vang tới lọt vào tai hắn ta.

"Bây giờ đến cả ăn mày cũng xía vào rồi à. Haizz... Thiệt tình."

Thôi thì coi như chưa nghe thấy gì vậy.

Các bang chúng Cái Bang vừa hợp công thì những kẻ đang chặn đường Thanh Minh rón rén lùi về phía sau.

Nhưng duy chỉ một người.

Chỉ một người là không thèm bận tâm đến các bang chúng Cái Bang mà chỉ nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

Trường Giang Mặc Đao Triệu Minh Sơn.

Hắn ta từ đầu chí cuối chỉ cố định ánh nhìn vào mỗi Thanh Minh.

Không biết những người khác nghĩ gì, nhưng riêng hắn ta thì biết rõ.

Nếu không hạ gục được Thanh Minh thì những trận chiến khác cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Muốn sống sót tại nơi này thì buộc phải hạ gục tên quái vật đó bằng mọi giá.

"Hửm?"

Thanh Minh cũng nhìn Triệu Minh Sơn đầy hứng thú.

'Nhìn hắn ta kìa?'

Sát khí toát ra từ người hắn ta không phải ở mức bình thường.

Triệu Minh Sơn dồn mọi cảm giác của mình về phía Thanh Minh hệt như trên thế gian này chỉ có mỗi Thanh Minh tồn tại vậy.

Nhìn thấy khí thế sắc bén ấy, Thanh Minh bất giác nhích khóe miệng lên.

'Tên này là tính chơi thật nhỉ.'

Đến cả Vô Chấn của Võ Đang cũng bị Thanh Minh xem thường. Vậy mà bây giờ Thanh Minh lại đang phản ứng khi nhìn thấy khí thế của Triệu Minh Sơn. Triệu Minh Sơn chậm rãi giương đao lên chĩa vào Thanh Minh.

"Ta là Triệu Minh Sơn."

"Thanh Minh."

Không cần phải nói thêm nhiều lời nữa.

Việc còn lại bây giờ chỉ là đánh nhau.

Áo của Triệu Minh Sơn dần dần phồng lên, cơ thể hắn ta lao về phía trước với một tốc độ cực nhanh.

Tiếp theo đó là một cú chém.

Đao khí xanh thẫm đọng lại rõ ràng trên thanh đại bản đao của Triệu Minh Sơn chém xuống Thanh Minh.

Rầmmm!

Thanh Minh lảo đảo.

Dù hắn ta có đỡ được nhát đao đó một cách chính xác đi nữa thì cũng không dễ gì phân tán được sức mạnh ẩn chứa trên chiếc đao đó. Quả là một nhát đao vừa nặng nề vừa vững chãi.

Đương nhiên vẫn chưa kết thúc ở đó.

"Hây!"

Triệu Minh Sơn dùng hết sức bình sinh và liên tục vung đao lao tới.

Kwang! Kwang! Kwang!

Từng nhát, từng nhát đao của hắn ta đều ẩn chứa một uy lực khủng khiếp. Không biết hắn ta đã vận bao nhiêu nội công vào cây đao của mình mà đao khí bao quanh cây đao đó lớn dần lên, nhìn cây đao bây giờ như đang to lên gấp bội vậy.

Nhưng sức nặng chứa trong thanh đao này không thể dùng nội công để giải thích được.

Toàn bộ chấp niệm và ý chí mà Triệu Minh Sơn đánh cược vào trận chiến này đã tăng thêm sức nặng cho thanh đao ấy.

Thanh Minh điềm tĩnh đưa mắt nhìn. 'Phải vậy chứ.'

Cổ tay ê ẩm, nội tạng như bị đảo lộn. Thanh Minh cảm nhận được sức nặng đó đang bao phủ lên toàn bộ cơ thể.

"Hây daaaaaaaaa!"

Ngay lúc đó, Triệu Minh Sơn gào lên và dùng thanh đao chém với tốc độ nhanh hơn. Cứ bước lên một bước là hắn lại quật thanh đao một lần, lặp đi lặp lại. Những nhát đao liên tiếp hệt như cơn cuồng phong mang ánh sáng xanh thẫm.

Một chút. Rồi lại thêm một chút nữa.

Hắn ta vận hết tất cả nội công còn sót lại ở đan điền, vắt kiệt hết máu trong cơ thể để chém và chém đối thủ.

Một cơn bão đao khí.

Vì thế mà ngay cả Triệu Minh Sơn còn không thể nhìn rõ hình dáng của Thanh Minh. Bên trong cơn bão đao khí khủng khiếp đấy, không có thứ gì có thể sống sót nổi.

Ngay lúc đó.

Một thứ kỳ lạ đã lọt vào mắt của Triệu Minh Sơn.

'Cánh hoa ư?'

Giữa cơn bão đao dồn dập, một cánh hoa đỏ thẫm từ từ hiện lên.

Cánh hoa đang bay lên lơ lửng thì lại rơi xuống, bị cơn gió do những nhát đao khí tạo ra vùi dập. Thế rồi lại đi ngược lại chiều gió bay lên.

Giống như cánh hoa cuối cùng đang bay trong cơn bão mùa hè.

Và cánh hoa ấy bay lên như ảo tưởng, ngay lập tức lặng lẽ đáp xuống vầng trán của Triệu Minh Sơn.

"..."

Tự lúc nào mà đao của Triệu Minh Sơn đã dừng lại.

Một sự trầm mặc nhất thời.

Cứ như trận chiến xảy ra từ đầu đến giờ đều là giả dối, không khí bao trùm lấy Thanh Minh và Triệu Minh Sơn vô cùng tĩnh mịch.

Triệu Minh Sơn lặng nhìn Thanh Minh.

Giống như hắn ta đang đợi chờ điều gì đấy.

Thanh Minh hướng ánh nhìn về Triệu Minh Sơn rồi nhẹ nhàng gật đầu.

"Trận chiến vừa rồi rất hay."

Tầm nhìn của Triệu Minh Sơn trở nên lờ mờ. Sức mạnh ở chân hắn dần biến mất, tất cả cảm giác trên cơ thể đều trở nên mơ hồ.

Triệu Minh Sơn cảm nhận được rằng cơ thể của mình đang ngã xuống đất, hắn bất giác nở một nụ cười mông lung.

'Mình đã được công nhận rồi.'

Hắn ta đã ngừng thở trước khi ngã gục xuống đất, nhưng trên đôi môi của kẻ đã chết đó vẫn đọng lại một nụ cười rất đáng mặt nam nhi.

Ánh mắt Tam Sát Quỷ run rẩy. 'Sao lại thành ra như vậy chứ?' Kế hoạch của hắn không tệ.

Làm giảm những kẻ có năng lực tham gia vào cuộc chiến tranh đoạt này là một chuyện quan trọng. Và quan trọng hơn hết là phải đảm bảo an toàn cho bản thân mình.

Một mình hắn không đủ để đối đầu với các môn phái đang ở nơi này như Võ Đang hay Sở Ảnh Môn. Chính vì vậy, hắn đã dùng mọi cách tìm ra người về phe mình và liên thủ với họ, để bảo đảm tối ưu toàn lực.

Trên thực tế, hắn đã bảo toàn được thực lực của bản thân nhờ vào sự liên thủ này.

Mọi chuyện vẫn rất hoàn hảo.

Cho tới khi mấy tên này xuất hiện.

"Aaaaaaaaaa! Tên chết tiệt kia! Ngươi hãy đánh với ta cho đàng hoàng đi!"

"Thì ta vẫn đang đánh với ngươi đây, như vậy là quá đủ rồi còn gì!"

Một tên thư sinh mặc y phục màu trắng nhẹ nhàng lướt lên đối đầu với Cự Lực Phủ.

Nhìn hắn có vẻ thảnh thơi, nhưng Tam Sát Quỷ biết. Bây giờ cái tên Bạch Thiên đó giống như người đang đi trên một sợi dây mỏng manh sau khi hắn suýt chết vì mắc phải một sai lầm nhỏ.

Thế nhưng, dù đã mắc sai lầm nhưng hắn vẫn liên tục công kích vào tính khí của Cự Lực Phủ, làm cho Cự Lực Phủ không thể tấn công các đệ tử Hoa Sơn khác ngoài hắn.

Các đệ tử khác của Hoa Sơn cũng giống như vậy. Từ trước đến nay, Tam Sát Quỷ đã chứng kiến vô số lần các đệ tử của một môn phái tập hợp lại thành một nhóm rồi tung hoành giang hồ. Vì vậy, Tam Sát Quỷ không ưa những người thuộc về một tông môn nào đó.

Thế nhưng, những kẻ này lại có gì đó rất khác.

Mối quan hệ tín nhiệm của chúng khác với đệ tử của các môn phái khác mà hắn từng gặp cho tới bây giờ. Mặc dù ngoài miệng chúng luôn nói những lời ác ý với nhau, nhưng cơ thể chúng lại đang liều lĩnh để giảm bớt gánh nặng cho nhau.

'Mình không thể thắng.'

Chỉ việc đối đầu với chúng thôi cũng là một việc quá sức nặng nề rồi... Huống hồ, cái tên Thanh Minh đó lại chính là một con quái vật thực thụ. Tam Sát Quỷ nhìn Trường Giang Mặc Đao - người mà hắn nghĩ có thể chịu được khoảng 50 chiêu, lại bị giết chỉ trong mười chiêu.

Ngay cả cấp bậc trưởng lão trong môn phái cũng thấy đối đầu với Trường Giang Mặc Đao là một việc khó khăn, vậy mà thằng nhóc con này lại xử lý hắn dễ như bỡn.

'Hắn đúng là một con quái vật.'

Tam Sát Quỷ có một nguyên tắc khi hành động. Đó là đánh nhau với kẻ hắn có thể giành chiến thắng và tránh đối đầu với kẻ hắn không thể thắng. Và rõ ràng Thanh Minh được xếp vào vế sau. Dù hắn có chết đi sống lại, thì hắn cũng không thể thắng Thanh Minh.

"Áaaaaaaaa!"

Đúng lúc ấy. Một kẻ liên thủ với hắn đã hét lên rồi đổ gục xuống. Khi sự cân bằng bị phá vỡ một lần, nó sẽ dẫn đến một sự sụp đổ liên tiếp diễn ra trong nháy mắt mà không cho bọn hắn thời gian để khắc phục, và cái giá mà hắn phải trả chính là cái chết. Hoặc trọng thương.

'Phải chuồn thôi.'

Trái tim Tam Sát Quỷ đông cứng lại.

Rồi hắn lén lút lùi về phía sau.

Ngay từ đầu nơi này đã không phải là mật thất. Vậy nên nếu quyết tâm bỏ chạy, hắn có thể chạy đến trốn ở hang động đằng sau. Sớm biết lũ Hoa Sơn đó mạnh đến mức này, thì đã có vài người bỏ chạy ngay lập tức rồi.

Dù vậy, hắn vẫn cảm thấy may mắn khi bản thân mình đang ở phía sau cùng.

'Mình phải chạy khỏi đây bằng mọi giá rồi liên thủ với các võ giả đang đi phía trước.'

Bây giờ trong Kiếm Trủng được chia ra làm 3 nhóm. Võ Đang. Những kẻ đuổi theo Võ Đang. Và những người đang ở nơi này.

Mặc dù nơi này được chia ra thành liên minh của hắn, Hoa Sơn và Cái Bang, nhưng đó không phải là chuyện quan trọng.

Ưu tiên hàng đầu bây giờ là hắn phải chạy được ra khỏi đây, và có nơi để liên thủ. Nếu như trận chiến giữa Võ Đang và nhóm truy đuổi theo chúng chưa phân thắng bại, thì hắn vẫn còn cơ hội để đảo ngược thế trận.

Thế nhưng...

Rầmmmmmmm!

Một kẻ bị kiếm của Thanh Minh chém trúng, máu phun ra rồi đổ rầm xuống. Như nhận được tín hiệu cảnh báo, Tam Sát Quỷ tức tốc xoay người dùng toàn lực triển khai kinh công hướng về phía hành lang.

Xoẹtttttt!

Cơ thể hắn xé gió mà chạy.

Từ lúc được sinh ra tới giờ, hắn đã bao giờ phải dốc hết sức mà chạy đến mức này chưa?

Cả cuộc đời này,Tam Sát Quỷ luôn tự tin về khinh công của mình. Chắc chắn, mấy tên đệ tử Hoa Sơn đang mải đánh nhau kia tuyệt đối không thể đuổi theo hắn được. 'Những kẻ còn sống sót mới là kẻ mạnh.' Tam Sát Quỷ cắn chặt môi.

Mặc dù bây giờ hắn đã chạy rồi, nhưng phía trước vẫn còn rất nhiều người. Tuy về mặt đẳng cấp họ không bì được với những kẻ ở đây, nhưng số lượng lại đông gấp mấy lần.

Nếu như có thể nhập bọn với họ, thì việc giết chết lũ Hoa Sơn này không còn là chuyện khó nữa.

Tam Sát Quỷ vừa hạ quyết tâm phải trả được nỗi nhục này, vừa dồn hết sức vào chân...

"Cái tên khốn kia, ngươi đê tiện thật đấy."

Đúng lúc ấy, một đòn đánh khủng khiếp truyền đến dưới ức của Tam Sát Quỷ. "Hộc!"

Trong phút chốc Tam Sát Quỷ mất cân bằng lộn nhào xuống đất như thể khí quản đã bị bóp nghẹt.

Bịch. Bịch! Bịch!

Hắn không thể kiểm soát sức mạnh đang mất dần, đầu hắn cứ liên tục lăn tròn đập mạnh xuống nền.

"Ư ư ư ư ư..."

Tam Sát Quỷ rùng mình đau đớn, hắn quay đầu lại. Thế nhưng, thứ đập vào mắt hắn lại là gương mặt của kẻ mà hắn không muốn thấy nhất.

Thanh Minh.

Con quái vật đó vừa nhìn Tam Sát Quỷ vừa chậc lưỡi.

"Này tên khốn kia! Mặc dù các ngươi chỉ liên thủ tạm thời ở nơi này thôi, nhưng sao ngươi có thể bỏ chạy một mình trong khi đồng bọn của mình đang dùng cả mạng sống để chiến đấu vậy? Sao ngươi lại có thể đê hèn đến thế cơ chứ?"

"..."

Hai mắt Tam Sát Quỷ run run.

Ơ không...

Chỉ mới ít phút trước thôi, hắn còn đang bận đối đầu với những người khác cơ mà, hắn đã đuổi kịp mình từ bao giờ thế...

Tam Sát Quỷ quay đầu sang bên cạnh. Bởi vì đã chạy được một đoạn về phía trước nên rất khó để hắn xác nhận tất cả các cơ thể đang ở đây, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ mồn một vài người đối đầu với Thanh Minh đã đổ gục xuống đất.

'Trong lúc ấy?'

Nói cách khác, khi Tam Sát Quỷ vừa bắt đầu bỏ chạy, Thanh Minh đã đánh gục tất cả những kẻ đang đối đầu với mình rồi đuổi theo hắn.

Trong tình cảnh hắn hoàn toàn không thể hiểu được này, Tam Sát Quỷ đã quên cả cơn đau, chỉ biết nhìn Thanh Minh chằm chằm.

Quỷ Dạ Xoa, à không, là Thanh Minh bắt đầu mở miệng. "Này."

"..."

Thanh Minh bẻ cổ.

Rắc. Rắc.

Tiếng xương kêu răng rắc vang lên. "Làm người thì phải có đạo lý chứ." Tam Sát Quỷ như bị nghẹn lại.

Hắn ta nghiến răng nói như thể đang xé xác đối phương.

"Đạo, đạo lý? Ngươi bảo ta phải bỏ mạng chỉ vì cái đạo lý chết tiệt đó sao?"

"Hô?"

Ánh mắt Thanh Minh lóe sáng trước câu nói của Tam Sát Quỷ.

"Có cái quần! Ta cần quái gì đạo lý với mấy tên mà hôm nay ta mới gặp chúng lần đầu chứ!"

"Ờ... Ngươi nói cũng đúng."

Thanh Minh gật đầu như thể công nhận câu nói ấy. Ánh mắt Tam Sát Quỷ lay động.

Hửm?

Hắn công nhận à?

"Ngươi không cần phải lo đâu. Bởi vì ta bắt ngươi không phải vì ngươi là một tên không có đạo lý." ...Vậy thì tại sao?

"Nếu bây giờ ta thả ngươi đi thì ngươi sẽ kể tường tận cho mấy tên đang ở phía trước biết về bọn ta đúng không?"

"..."

Thanh Minh bật cười.

"Ta lại là người không thích nhìn thấy điều đó." Nhìn thấy Thanh Minh chầm chậm tiến về phía mình, Tam Sát Quỷ buông xuôi nhắm mắt lại.

"Phùuuuu."

Nhuận Tông thở dài.

Trận chiến vừa kết thúc cũng là lúc toàn thân hắn đã nhễ nhại mồ hôi.

'Hóa ra đây là thực chiến.'

Khác hẳn với tỉ võ. Áp lực về sự sống và cái chết đè nặng làm cùn lưỡi kiếm và làm lu mờ sự phán đoán của hắn.

Chiêu Kiệt ngồi phía trước. Mồ hôi thấm ướt lưng áo hắn. Nhuận Tông lê bước chân nặng trịch lại gần vỗ vai hắn.

"Đệ đã vất vả rồi."

"Dạ không. Sư huynh. Sư huynh mới là người vất vả." Chiêu Kiệt nói với một giọng uể oải không giống thường ngày.

"Phải thực chiến thì mới biết thực lực của mình tới đâu. Bây giờ đệ đã hiểu câu nói ấy có ý gì rồi. Đệ không ngờ mình lại rối đến như vậy." Rối rắm ư...

Câu này có hơi chút kỳ lạ.

Dù Thanh Minh có giúp đỡ, nhưng chính Nhuận Tông và Chiêu Kiệt mới là những người đã đối đầu với Tôn Minh. Nếu Hoa Sơn biết được chuyện này thì sẽ loạn cào cào lên mất. Bởi vì Tôn Minh rất nổi danh trên giang hồ. Hai người họ hoàn toàn không thể so sánh với hắn được.

Tuy nhiên lý do Chiêu Kiệt nói ra lời này lại rất đơn giản.

'Nó yêu cầu cao một cách bất thường.'

Thứ mà Thanh Minh đã thể hiện. Và họ phải đáp ứng được đúng theo tiêu chuẩn mà Thanh Minh yêu cầu, nên dù có thắng họ cũng không thể vui nổi.

Bởi vì họ nghĩ mình đã đạt đến ngưỡng mà Thanh Minh yêu cầu, nhưng khi thực chiến, họ mới nhận ra rằng họ không thể phát huy một nửa những gì họ có.

"Không có gì để thất vọng hết." Bạch Thiên bước đến nói với họ.

"Không phát huy được thực lực của mình trong thực chiến là một chuyện đương nhiên. Tất cả mọi người đều muốn phát huy được hết tất cả những gì mình đã luyện tập, nhưng đó là chuyện bất khả thi đối với bất kỳ người nào."

"À..."

"Thay vì thất vọng, các con hãy nhìn thẳng vào thực lực hiện tại của mình. Những gì các con thể hiện trong trận chiến mới chính là thực lực thật sự của các con."

"Vâng, sư thúc."

"Con sẽ khắc cốt ghi tâm lời sư thúc dạy." Bạch Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

Và ngay lúc hắn định nói thêm câu cuối, thì có một tiếng kêu thảm thiết từ phía sau vọng lại.

"Hừ! Đây! Mới là! Thực lực thật sự của các ngươi đấy."

"...Đừng làm vậy mà."

"Khục khục khục khục." Trán Bạch Thiên nổi gân máu.

Thanh Minh đang kéo lê chân của người nào đó. Nhưng Bạch Thiên vẫn không thể xác định người bị hắn đánh bại là ai. Có lẽ là tên định bỏ trốn lúc nãy.

Thanh Minh ném cái tên hắn vừa kéo đến vào một góc. Nơi đó đã sớm chật ních những người mà các đệ tử Hoa Sơn vừa kéo vào.

Không có ai chết.

Ngoài hai người do chính tay Thanh Minh giết, thì những người còn lại chỉ bị mất ý thức chứ vẫn chưa chết. Mặc dù không biết bọn họ sẽ nào với những vết thương đó, nhưng, điều đó không có nghĩa rằng, họ sẽ không chết bởi các vết thương do các đệ tử Hoa Sơn gây ra.

Bạch Thiên biết điều đó.

Đó không phải chuyện hắn cần bận tâm. Bởi vì các đệ tử Hoa Sơn không có sát tâm giết người. Nhưng Thanh Minh lại nghĩ khác.

'Chúng vẫn còn mềm lòng quá.'

Cho đến bây giờ, điều đó vẫn chưa phải vấn đề gì lớn.

Nhưng trong một tình huống cấp bách hơn, trên một chiến trường dữ dội hơn, chần chừ giết người sẽ cản chân bọn họ.

Họ không cần thiết phải cố tình giết người. Nhưng làm thế cũng không được. Bởi vì họ sẽ không thể tránh khỏi việc phải giết người khi cần, có như vậy họ mới có thể sống sót trên giang hồ đầy hiểm ác này.

"Con đang nghĩ gì thế?"

"...Có gì đâu."

Bạch Thiên nhìn tên Thanh Minh quỷ quyệt đó rồi thở dài một hơi.

'Chắc mình không thể theo kịp nó rồi.'

Hình ảnh Thanh Minh không ngần ngại chém bay đầu Đại La Kiếm vẫn còn đọng lại trong mắt của Bạch Thiên. Có lẽ cảnh tượng ấy sẽ còn in đậm trong tâm trí của hắn một thời gian dài nữa.

Mặc dù Bạch Thiên đứng ra để giúp Thanh Minh, nhưng có lẽ phần nhiều là do hắn muốn ngăn cản Thanh Minh giết những người khác.

Nói hắn mềm lòng cũng được. Điều đó là sự thật. Nhưng nếu đã trở thành đạo sĩ và đi trên con đường này, thì tránh việc giết người vô tội vạ là một điều cần thiết.

Mà không, đã là con người thì phải như vậy chứ.

Thanh Minh quay đầu nhìn Cự Lực Phủ và một đống người đã mất ý thức đang ngã gục xuống ở kia.

"Hừm."

Nếu như Bạch Thiên không xen vào thì Thanh Minh đã không ngần ngại giết hết chúng rồi.

Nói đúng hơn, nếu là Thanh Minh trong quá khứ, thì dù Bạch Thiên có xen vào, hắn cũng sẽ giết hết bọn chúng. Hắn không cho rằng mình làm vậy là sai. Bởi vì hắn phải giết hết tất cả những kẻ đang muốn cướp mạng hắn. Đó chính là đạo lý trên giang hồ.

Duy chỉ có điều gì đó...

'Mà, cũng không tệ.'

Nếu cứ giống quá khứ mãi thì làm sao vượt qua quá khứ được chứ.

Thanh Minh không thay đổi. Thứ cần thay đổi chính là Hoa Sơn. Nếu họ đã muốn làm nơi chống lưng cho hắn, thì hắn dựa vào vai họ một chút cũng đâu có tệ.

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Hả?"

Thanh Minh bật cười.

"Bây giờ chúng ta đi bắt lũ Võ Đang thôi!"

Các đệ tử Hoa Sơn cũng cười khúc khích trước câu nói của Thanh Minh.

Hư Hán Tử dùng vạt áo lau mặt

Mồ hôi và máu trộn lẫn khiến vạt áo trắng tinh của hắn biến sang màu đỏ thẫm.

"Chết tiệt."

Hắn vô thức phun ra vài câu chửi tục.

Phía trước mặt hắn lúc này là những thi thể đã thối rữa nằm rải rác dưới mặt đất.

Những kẻ đến lúc chết cũng không thể về trời cuối cùng cũng đã có thể tìm lại được sự bình yên rồi.

Trên tư cách là một kẻ theo đạo, việc tìm lại sự yên bình cho những kẻ đã chết nhưng không thể an nghỉ nơi chín suối là việc đương nhiên mà hắn phải làm. Nhưng trong trường hợp này, Hư Hán Tử không cảm thấy tự hào một chút nào.

Lý do hắn vẫn không thể hài lòng chính là vì tình trạng của những kẻ này quá tệ.

Những con cương thi này thực sự quá kinh tởm. Cơ thể bọn chúng cứng như thép, sắc nhọn như dao và liên tục phun ra độc huyết. Nếu có đủ không gian, có lẽ việc xử lý bọn chúng sẽ dễ hơn một chút. Nhưng ngay cả địa lý cũng chẳng ủng hộ họ. Sau khi xử lý xong đám cương thi này, bọn họ đã tiêu hao không ít thể lực và nguyên khí. Không những thế.

"Con không sao đó chứ?"

"...Vâng thưa trưởng lão"

Chân Huyễn ôm chặt lấy một bên tay rồi gật đầu trả lời. Hư Hán Tử nhìn cánh tay của Chân Huyễn thở dài.

"Để ta xem nào."

"Con không sao đâu ạ."

"Bỏ tay ra để ta xem."

Chân Huyễn bất đắc dĩ hạ tay xuống. Hư Hán Tử nắm lấy tay áo của hắn xé rách để xem xét vết thương.

"Thi độc?"

Phần da bị lũ cương thi cào vào có màu tím. Đây là triệu chứng của việc trúng thi độc.

Nếu như đây là loại thi độc bình thường thì cơ thể của Chân Huyễn có thể tự chữa trị và hồi phục. Nhưng loại độc ở một nơi thế này sao có thể bình thường được chứ? Là thứ độc từ cơ thể của đám cương thi gớm ghiếc kia mà ra kia mà. Rõ ràng là rất nguy hiểm rồi.

Nếu cứ như thế này, rất có thể sau này hắn sẽ không thể dùng tay được nữa. Thậm chí nếu như độc ngấm vào tim còn có thể gây nguy hiểm cho tính mạng.

Hư Hán Tử nắm chặt tay của Chân Huyễn rồi bắt đầu truyền chân khí cho hắn.

"Trưởng lão..."

"Suỵt."

Chân Huyễn ngậm chặt miệng. Hắn không được phép tùy tiện mở miệng nữa vì chân khí đã bắt đầu tiến nhập vào cơ thể.

"Người không được lãng phí chân khí như thế này đâu." Không thể biết trước được phía trước kia còn có thứ gì. Rất có thể nó còn đáng sợ hơn gấp cả trăm lần những thứ mà bọn họ đã gặp phải cho đến thời điểm này. Họ không còn thời gian để vận khí bổ sung thêm chân khí nữa. Vì vậy mà từng chút chân khí lúc này là vô cùng quý báu.

Nhưng Hư Hán Tử lại đang sử dụng chân khí để chữa trị vết thương cho hắn. Hắn muốn từ chối nhưng mọi việc đã rồi.

Sau một thời gian được truyền chân khí, chất độc màu đen bắt đầu chảy ra từ miệng vết thương của Chân Huyễn. Cánh tay nhuộm màu tím của hắn bắt đầu trở lại được trạng thái bình thường.

"Ổn rồi."

"...Trưởng lão, chuyện này..."

Hư Hán Tử như đã biết trước được điều mà hắn sắp nói nên nghiêm mặt lại một cách dứt khoát.

"Việc có được thần binh và thần dược vô cùng quan trọng. Nhưng chuyện đó sao có thể so sánh với cánh tay của đệ tử của ta được chứ? Con đừng nói những lời vô ích nữa." Hư Hán Tử cương quyết

"Còn nữa, ở mức độ này thì không làm ta yếu đi được đâu."

Chân Huyễn cắn chặt môi, hắn không biết phải nói gì nữa.

Bởi vì hắn biết rất rõ, việc sử dụng chân khí để ép chất độc ra khỏi cơ thể của người khác sẽ hao tổn rất nhiều nguyên khí và tâm sức.

Nhưng ở trong tình huống này, hắn chỉ có thể nói một câu duy nhất mà thôi.

"Con biết rồi ạ. Thưa trưởng lão."

Hư Hán Tử nhẹ nhàng gật đầu rồi hướng đôi mắt nghiêm nghị về phía trước.

"Thật nghiệt ngã..."

Nhìn lại đám cương thi nằm la liệt dưới đất, hắn bất giác rùng mình.

Võ Đang là nhóm dẫn đầu. Nếu như bọn họ không thông đường, thiệt hại sẽ còn tăng theo cấp số nhân.

Đương nhiên, những kẻ đang đuổi theo họ phía sau kia còn lâu mới nghĩ đến nỗi thống khổ mà bọn họ đang phải chịu đựng. Lũ người tham lam đó chỉ muốn nắm lấy cổ chân của bọn họ mà kéo lùi về phía sau mà thôi.

"Lũ cầm thú."

Hư Hán Tử cắn chặt môi.

Cho dù nơi này giống như một vũng lầy của ác quỷ mà chỉ có những kẻ tham vọng đi vào chăng nữa, nhưng nhìn lại tình hình lúc này mà xem. Chẳng phải bọn họ đã phải làm và chứng kiến quá nhiều điều ngớ ngẩn hay sao?

Chân Huyễn dường như cũng cảm nhận được điều tương tự, hắn mở lời.

"Trưởng lão, con không thể hiểu nổi. Như thế này chẳng phải quá độc ác hay sao?"

"Không việc gì phải dao động."

"Nhưng mà..."

"Chuyện này là lẽ tất yếu thôi. Chân Huyễn, tại sao con lại truy cầu chữ đạo?"

"..."

Hư Hán Tử nói bằng một khuôn mặt nghiêm nghị.

"Lý do tầm đạo là vì bản thân con chưa tồn tại đạo. Con nỗ lực và tận tụy như thế  này chẳng phải là để vươn đến đại đạo hay sao? Nếu như người bình thường thể hiện chữ đạo bằng cách tuân thủ những điều cần tuân thủ thì đạo quan, đạo lý chẳng có ý nghĩa gì cả. Chính vì vậy mà chúng ta giờ phút này cần nỗ lực và nỗ lực hơn nữa."

Chân Huyễn cúi đầu xuống như muốn khắc sâu đạo hiệu vào tâm.

"Lý do con lung lay là vì trong con chữ đạo vẫn chưa hoàn thiện. Hãy quyết tâm và giữ vững lập trường của mình."

"Vâng, trưởng lão." Hư Hán Tử khẽ gật đầu.

"Ta cũng chẳng ngoại lệ đâu."

Hắn lớn tiếng như vậy cũng là để nhắc nhở bản thân mình.

"Phía sau thế nào?"

"Chúng ta vẫn đang ngăn chặn được nhưng... Khá là gian nan thưa trưởng lão"

"...Mặc kệ đi, chúng ta cần tiến về phía trước."

"Chẳng phải chúng ta nên giúp hay sao ạ?"

"Bây giờ chạy đến giúp thì sẽ có gì thay đổi hay sao? Đốn ngã được bọn chúng chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi. Vậy thì chi bằng chúng ta cố gắng nhanh chân tìm kiếm mục tiêu còn hơn."

Vô Bình ở bên ngoài cũng đồng ý với với lời của Hư Hán Tử

"Con cũng nghĩ như vậy. Bây giờ chúng ta có giúp họ cũng chỉ hoang phí thời gian mà thôi."

"Được rồi."

Hư Hán Tử nhướn mày.

Mặc dù không nói với các đệ tử, nhưng hắn có lý do khác để vội vàng như thế này.

"Khí tức lạnh lẽo bức người."

Sau khi kết thúc trận chiến ban nãy, hắn đã cảm nhận được luồng khí tức rất mạnh từ phía sau.

Hắn không biết thân thế của kẻ phát ra loại khí tức đó là gì? Nhưng một kẻ mang sức mạnh như vậy tham gia cuộc hỗn chiến ở phía sau sẽ tạo ra một biến số không hề nhỏ.

Hư Hán Tử thì không muốn đối diện với biến số đó một chút nào.

Nếu như hắn cứ nhảy vào giúp đỡ và chủ nhân của khí tức đó xuất hiện thì mọi chuyện sau đó có thể trôi theo hướng mà không ai có thể biết được.

"Hy sinh thiểu số vì đại cục."

Không khó để dự đoán được việc gì sẽ xảy ra nếu như Hỗn Nguyên Đan rơi vào tay những kẻ cầm thú kia và Hư Hán Tử quyết không để cho tình huống đó xảy ra.

Mục tiêu để Võ Đang mạnh hơn chỉ xếp thứ hai mà thôi. Việc mà hắn ưu tiên nhất lúc này chính là không để Hỗn Nguyên Đan rơi vào tay lũ người phía sau kia.

Khuôn mặt của Hư Hán Tử ngập tràn sự quyết tâm.

Hắn ta tin rằng điểm đích cuối cùng của ngôi mộ khủng khiếp này không còn bao xa nữa. Cương thi là thứ mà không phải ai cũng có thể dễ dàng chế ngự. Chỉ nghĩ đến việc phía sau còn có những thứ gớm ghiếc gì cũng đã khiến hắn mệt mỏi rã rời rồi.

"Chúng ta phải nhanh lên mới được."

"Vâng!" Ngay lúc ấy.

"Sư huynh, sư huynh! Bọn đệ không thể cầm cự thêm được nữa!"

Phía sau vang lên lời cầu cứu.

"Chết tiệt!"

Hư Hán Tử vô thức phun ra mấy lời chửi rủa.

"Từ bỏ việc ngăn cản! Phía sau sắp đuổi đến rồi!"

"Vâng!"

Hư Hán Tử ngay lập tức dùng khinh công lao về phía trước mà không thèm nghe câu trả lời. Nếu là Hư Không thì việc tập hợp các đệ tử rồi đuổi theo sẽ không có gì khó khăn cả. Vì vậy mà dù chỉ một bước hắn cũng phải cố tiến lên phía trước để giành được Hỗn Nguyên Đan.

Chân Huyễn và Vô tử bối đuổi theo phía sau Hư Hán Tử.

Hắn lướt qua một hang động tối tăm trong tích tắc. Băng qua một nơi không có 1 chút ánh sáng như vậy ngay cả Hư Hán Tử cũng cảm thấy hồi hộp và rùng mình.

"Rốt cuộc thì kẻ làm ra nơi này có ý đồ gì chứ?"

Dược Tiên được biết đến là người tốt trong số những người tốt. Hắn ta đã cứu vô số người bệnh, thuốc của hắn ta đã giữ mạng sống cho biết bao võ giả giang hồ.

Vì vậy mà danh tiếng của hắn ta vang danh khắp thiện hạ đến mức người của 200 năm sau vẫn phải ca ngợi hắn.

Nhưng ngôi mộ của hắn ta lại chỉ chứa những điều kinh tởm. Nghĩ đến những gì mà Dược Tiên đã làm, hắn vẫn hoài nghi rằng liệu nơi này có phải là Kiểm Trủng hay không.

"Cứ đi rồi sẽ biết thôi."

Tất cả những nghi vấn này sẽ được giải đáp khi hắn đến được tận cùng của nơi này.

"Sư huynh, những kẻ phía sau đã đuổi đến rồi!" Có vẻ như Hư Không đã xử lý xong và đuổi kịp hắn.

"Mặc kệ bọn chúng! Tăng tốc độ lên."

"Nhưng mà..."

"Ta bảo là mặc kệ kia mà! Không biết phía trước còn có những chuyện gì đâu. Chúng ta không thể phí sức ở đây thêm được nữa."

"Rõ!"

Lúc này, tâm tư của Hư Hán Tử vô cùng phức tạp.

Nếu như bây giờ hắn ở trạng thái bình thường có lẽ hắn sẽ đưa ra những phán đoán khác cũng không biết chừng. Nhưng ở bên trong 1 nơi tối tăm đến mức không một ánh sáng nào có thể len lỏi vào như thế này, việc dẫn dắt các đệ tử chiến đấu là vô cùng khó khăn.

Tất cả những chuyện xảy ra đang ăn mòn sức lực của Hư Hán Tử khiến hắn không một phút giây nào được nghỉ ngơi.

"Nếu như tiếp tục lang thang ở nơi này, rất có thể tâm ma sẽ tìm đến. Vì vậy mà phải nhanh chóng thoát khỏi đây mới được."

"Đứng lại đó!"

"Ưaaaaaa! Những con chuột Võ Đang đang trốn chạy kìa! Các người nghĩ có thể sống sót rồi rời khỏi đây hay sao?"

"Đuổi theo! Đuổi theo bọn chúng! Không được để thần binh rơi vào tay bọn chúng!"

Những tiếng thét của kẻ thù vang vọng khắp hang động. Hư Hán Tử cắn chặt môi rồi tiếp tục dồn chân khí thi triển khinh công tăng tốc về phía trước.

"Sư huynh! Đằng kia!"

"Ồ."

Cuối cùng hắn cũng đã trông thấy.

Phía cuối hang động.Cuối cùng, hắn cũng được nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ. Một ánh sáng hoàn mỹ khác hẳn với những thứ ánh sáng mà hắn nhìn thấy cho đến thời điểm này. Hư Hán Tử vui mừng hét lên.

"Các đệ tử của ta! Các con hãy cố lên! Sắp đến đích rồi!"

"Vâng!"

Hắn dồn sức nắm chặt thanh kiếm trong tay.

Những khổ cực mà hắn và các đệ tử đã phải chịu đựng cho đến thời điểm này đã không còn là vấn đề nữa.

Chỉ cần có trong tay Hỗn Nguyên Đan mà thôi...!

"Những thứ như thần binh gì gì đó để lại cho lũ người đó cũng chẳng sao cả."

Tất cả những gì hắn muốn chỉ có một mà thôi. Chính là phương pháp chế tạo Hỗn Nguyên Đan.

Hắn không quan tâm ai sẽ có được thần binh hay gì cả. Thứ đó sẽ chỉ là hạt giống cho sự hỗn loạn mà thôi. Nói cách khác, thần binh chính là thứ gây hại về lâu về dài.

Hahahahaha.

Không lâu sau khi đến phía cuối hang động, ánh sáng rực rỡ bao phủ tầm nhìn của Hư Hán Tử. Nhưng ngay khi quen mắt với ánh sáng, Hư Hán Tử kinh ngạc trước cảnh tượng trải dài.

"Chuyện, chuyện này?"

Vách đá.

Một vách đá sừng sững trước mặt hắn. Ánh sáng rực rỡ là từ phía trên vách đá đó chiếu xuống.

"Có khe hở?"

Đây không phải là ánh sáng phát ra từ dạ minh châu. Có lẽ ngoài lối vào mà họ vào còn có lối đi khác nữa.

"Vậy còn Hỗn Nguyên Đan thì sao?"

Nếu như nơi này là điểm tận cùng rồi thì rốt cuộc Hỗn Nguyên Đan đang ở đâu....

"Đằng kia!"

Đôi mắt của Hư Hán Tử đã không bỏ sót không gian lồi ra giữa vách đá.

"Đúng là có thứ gì đó."

Nếu như đây là tận cùng của Kiếm Trủng thì rõ ràng nơi có ánh sáng kia chính là lối ra. Và nếu như có ai đó để lại thứ gì cho thế hệ sau chắc chắn nó phải ở giữa vách đá.!"

"Phải leo lên! Phải leo lên vách đá mới được!"

"Quá dốc!"

Vách đá gần như dựng đứng như không cho phép con người tiếp cận đến. Nó ở độ cao mà không phải cứ dùng khinh công có thể leo lên được.

"Có bò cũng phải leo được lên đó! Ngay lập tức!"

"Vâng!"

Sau khi nghe lệnh từ Hư Hán Tử, đệ tử Võ Đang đồng loạt bám vào vách đá rồi nhanh chóng leo lên trên.

Những kẻ đuổi theo phía sau bọn chúng cũng nhanh chóng đến nơi.

"Gì? Gì thế này?"

"Lũ Võ Đang đang trèo lên vách đá kìa! Mau bám theo!"

"Tuyệt đối không để thần binh rơi vào tay bọn chúng!" Những kẻ tham vọng bắt đầu leo lên vách đá với ánh mắt đỏ rực. Ngay lúc ấy.

Vùuuuuu!

Trong hang động mà bọn chúng vừa đi qua xuất hiện luồng khí tức khủng khiếp. Vượt qua hang động tối tăm, hắn đang dần tiếp cận bọn chúng với tốc độ của một tia chớp.

"Đã chạy được bao lâu đâu mà đã thở hồng hộc rồi! Bởi vậy nên thường ngày ta mới bảo luyện tập khinh công đi còn gì!"

'Cái tên này không phải là con người mà!'

'Cái thứ vô lương tâm.'

'Mình đúng là đứa tâm thần nên mới bỗng chợt cảm nhận được tình huynh đệ với nó!'

'Muốn đánh nó quá.'

Các đệ tử Hoa Sơn dùng hết sức bình sinh để chạy.

Còn Thanh Minh thì không phải ở đằng trước mà lại đang ở phía sau rút kiếm ra đuổi theo bọn họ.

Nhìn thấy lưỡi kiếm hung tợn cùng ánh mắt như sắp phát điên lên đó thì có muốn thả lỏng đôi chân cũng không thể làm nổi. Dù có thở hổn hển, chân thì run bần bật đi nữa thì cũng phải chạy trước cái đã.

'Cái tên tiểu tử đó còn đáng sợ hơn cả Hấp Huyết Biên Bức.'

'Chẳng thà dấn thân vào bọn Võ Đang còn hơn!'

Chiêu Kiệt, người ít nội công nhất trong số bọn họ bắt đầu tụt dần lại phía sau.

"Ư... Ư ưm."

Chiêu Kiệt tuyệt đối không phải đang làm mình làm mẩy. Đã cố gắng hết sức để chạy rồi nhưng lại thiếu nội công thì biết làm thế nào được?

Nhưng cái con người đang đuổi theo phía sau thì không hiểu được cái lý lẽ hiển nhiên đó rồi.

"Á, đau! A! Á á á á á! Tên tiểu tử này!"

"Chạy đi! Đã bảo chạy đi cơ mà!"

Thanh Minh từ đằng sau đâm kiếm phầm phập vào lưng Chiêu Kiệt, mắt Thanh Minh trợn trừng lên chỉ thấy toàn tròng trắng.

"Cái lũ khốn kiếp đó bây giờ đang lè lưỡi liếm đồ của ta và định mang nó đi còn gì! Huynh muốn thấy cảnh chúng ta chết cả đám à?"

"Ư a a a a a! Thái Thượng Lão Quân ơi, người đang làm gì thế! Sao không giáng thiên lôi đánh chết tên này đi!"

Đáng tiếc nơi bọn họ đang ở nằm dưới mặt đất nên sấm sét cũng không chạm đến được.

Và điều đáng tiếc hơn nữa là cái trò mà Thanh Minh đang làm bây giờ đã đem lại hiệu quả rõ rệt. Chiêu Kiệt bị đâm phầm phập vào sau lưng đã chạy nhanh với tốc độ gấp đôi ban nãy.

"Ư a a a! Cái thứ trời đánh!"

"Để dành sức lực kêu la đó mà chạy đi!" Ánh mắt của Thanh Minh rực cháy.

Việc hắn ta hối thúc các đệ tử khác đến mức này đều có lý do cả.

'Đám người kia đang không tiến thêm về phía trước nữa.'

Điều đó có nghĩa rằng bọn chúng đã đến điểm tận cùng. Và nơi đó nhất định sẽ có Hỗn Nguyên Đan. Đã phải khổ sở biết bao nhiêu mới đến tận đây cơ chứ, tuyệt đối không thể nhìn thấy cảnh bọn chúng lấy mất Hỗn Nguyên Đan rồi tẩu thoát được.

"Cái lũ oắt con Võ Đang đó sao dám động vào đồ của lão tử chứ!"

'Cái đó đâu phải của ngươi!'

'Bọn lừa đảo còn không mang trong mình suy nghĩ đó nữa là.' Nhưng biết làm sao được?

Tên tiểu tử đó lại là đệ tử của Hoa Sơn, là một sư điệt đồng thời là sư đệ đáng yêu của bọn họ cơ mà.

Không chỉ có mỗi bọn họ đang phải khổ sở vì Thanh Minh.

"Hoa Sơnnnnn Thầnnnnnn Longggggggg!"

Một giọng nói thống thiết vang lại từ phía cuối hang động.

"Này, cái tên kiaaaaaaa! Đợi ta đi vớiiiiii! Bóc lột sức lao động của ta cho đã rồi giờ bỏ ta lại mà đi saoooooooo!"

"Nói cái gì thế hả. Ông chú ăn mày kia." Thanh Minh cười khẩy.

"A, mau qua đây nhanh lên đi!"

"Đâu phải do ta đâu! Là do mấy đứa ăn mày này không thể đi được đây này! Mấy đứa ăn mày đáng thương!"

"Ha, đúng là như ăn mày."

Trước điệu cười chế giễu của Thanh Minh, mắt Hồng Đại Quang ươn ướt. 'Chuyện lần này mà xong xuôi thì đến cả tiểu tiện ta cũng không thèm đi ở Hoa Sơn đâu. Cái thứ hư hỏng!'

Nhưng rất tiếc, chuyện lần này vẫn chưa kết thúc.

"Mấy tên ăn mày này! Chạy hộ ta đi! Phải đuổi theo đám người kia đấy!"

"Phân đà chủ... Người đi trước đi ạ. Bọn tôi... Bọn tôi không được đâu."

"Nói nhảm nhí cái gì thế hả! Còn không mau chạy nhanh lên đi!"

"Hộc! Hộc! Bọn... bọn tôi không đi được. Phân đà chủ! Chẳng thà người giết bọn tôi đi."

"Ây gù. Ai cũng già cả rồi, sức đâu mà đuổi cho lại bọn oắt con đó chứ. Đám nhóc đó ở cái độ tuổi sắt thép còn nuốt chửng được cơ mà!"

"Còn không ngậm mồm lại mà chạy đi à?! Vấn đề này thuộc về lòng tự trọng của Cái Bang! Chúng ta thuộc hàng đệ nhất thiên hạ về khinh công đấy!"

"Thiên hạ đệ nhất xin tiền thì có!"

"Thiệt tình!"

Hồng Đại Quang nghiến chặt răng rồi đá vào mông đám ăn mày.

"Aaaaa! Sao lại đánh bọn tôi!"

Tên ăn mày bị đá vào mông mắt trợn trừng lao vào Hồng Đại Quang.

'Ơ, đâu phải thế này?'

Sao mình không làm được như tên tiểu tử đó nhỉ?

Hồng Đại Quang đã nhận ra được một điều rằng, việc bắt nạt người khác không hề dễ dàng, hắn ta đẩy tên ăn mày lao vào mình ra với tốc độ nhanh như gió.

"Này, Hoa Sơn Thần Long! Đợi ta đi vớiiiiiii!"

Dù Hồng Đại Quang có kêu la gào thét cỡ nào thì Thanh Minh cũng chỉ chạy thẳng về phía trước. Lỡ rủ lòng thương xót đám ăn mày kia mà lỡ mất Hỗn nguyên đan thì có đánh lũ ăn mày đó 4 ngày 3 đêm cũng không thể nguôi giận.

"Lối ra kìa!"

"Là ánh sáng!"

"Ư a a a a a a a!"

Các đệ tử Hoa Sơn đồng thanh hô to trong sự vui mừng. Đương nhiên là niềm vui sướng vì bây giờ có thể thoát khỏi cái tên tiểu tử ác độc này nhiều hơn so với niềm vui sướng vì đã đến được đích. "Ánh sáng rực rỡ đây rồiiiiiii!"

Tự lúc nào mà Chiêu Kiệt đang thở hổn hển ở vị trí dẫn đầu, hắn ta nhảy vào lối ra. Thế rồi ngay lập tức mắt hắn mở to, đờ ra nhìn phía trước.

"Cái gì thế này?"

Một vách đá khổng lồ cùng với những võ giả đang liều mạng leo lên vách đá đó hiện ra.

Mắt của Chiêu Kiệt run lên sau khi nhìn thấy khung cảnh đó.

Không biết từ bao giờ mà Bạch Thiên và Nhuận Tông cũng có phản ứng tương tự.

"Đằng, đằng kia..."

"Có phải ta nhìn đúng rồi không?"

"Cái đó thì đúng là vách đá thật đấy nhưng mà..."

Một tia sáng kỳ dị xuất hiện trong ánh mắt của các đệ tử Hoa Sơn khi nhìn thấy vách đá dựng đứng.

Không phải vì những đệ tử của Võ Đang bây giờ đang leo lên được một nửa vách đá.

"...Hô hô. Là vách đá này. Vách đá đấy."

"Gì cơ? Vách đá á?"

Thanh Minh xông ra nhìn vách đá với ánh mắt sáng lấp lánh.

"Là ở phía trên!"

Ngón tay của hắn ta chỉ vào nơi đang lộ ra ở giữa vách đá. Vốn dĩ nó nằm tít phía xa nên chỉ thấy nó lộ ra một chút, nhưng chắc chắn rằng không gian đó thừa sức để khoảng chừng 100 người có thể chui lọt.

"Phải leo lên đó đúng không?"

"Leo lên đó á?"

"Trời đất ơi, leo lên..."

Chiêu Kiệt ngớ người ra nhìn vách đá, thế rồi hắn ta nghiêng đầu.

"Gì thế này?"

Dần dần khóe miệng của hắn ta nhích lên.

"Ải cuối cùng sao lại nhạt nhẽo vậy chứ?"

"Hô hô hô! Hô hô hô hô hô! Leo vách đá sao! Đoạn đường cuối cùng lại xuất hiện thứ này!"

"Quãng thời gian hệt như địa ngục vừa rồi quả là không tốn công vô ích!" Khóe mắt của Nhuận Tông ươn ướt.

Vách đá á?

Vách đá cao thế kia sao?

'Đùa nhau đấy à!'

Trong số các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba của Hoa Sơn, không có ai là không thể leo lên vách đá. Nhờ vào những buổi tập luyện của cái tên không phải con người kia mà chẳng phải bọn họ ngày nào cũng phải leo lên Đoạn Trường Nhai cao gấp 5 lần thế này hay sao!

Bọn họ đã đạt được đến cảnh giới có thể ngủ gật một lát khi đang leo vách đá từ lâu rồi, việc leo vách đá bây giờ chẳng khác gì là vận động nhẹ sau khi ăn của bọn họ cả! Mỗi lần trải qua những đợt tập luyện như địa ngục ấy, bọn họ chỉ biết chửi rủa rồi lại chửi rủa! Không ngờ mấy cái trò tập luyện vô bổ không biết dùng vào đâu đấy lại có thể phát ra ánh sáng tại nơi này!

Đương nhiên tất cả những người ở đó đều cảm thấy hồi hộp.

"Đi thôi!"

"Chắc Dược Tiên chưa đến Hoa Sơn bao giờ nhỉ!"

"Cỡ này thì còn không thể khiến đồ ăn vặt nuốt vào bụng tiêu hóa nổi nữa ấy chứ!"

Các đệ tử Hoa Sơn không chờ đợi lời nói nào từ Thanh Minh, bọn họ dùng hết sức mình bám vào vách đá.

Những kẻ còn chưa có đủ dũng khí để leo lên vách đá vội vàng đưa ánh nhìn sang các đệ tử Hoa Sơn - những người ở đâu mới đột nhiên xuất hiện.

Và...

"Ớ ớ ớ ớ? Chuyện, chuyện gì vậy?"

"Sao, sao lại nhanh vậy chứ!" Bịch bịch bịch bịch!

Hai tay hai chân không chút nghỉ ngơi, bọn họ hệt như đang bò trên mặt đất bằng phẳng... Mà không, các đệ tử Hoa Sơn còn leo lên vách đá với tốc độ nhanh hơn cả vậy nữa, những người kia thấy vậy liền mắt chữ A mồm chữ O kinh ngạc. "Ơ, người chứ có phải nhện đâu, sao có thể leo lên vách đá với tốc độ...?" Một tốc độ nhanh khủng khiếp.

Đây không phải vấn đề mạnh hay không mà là vấn đề về sự thành thục, những người đứng xem không đời nào lại có thể biết chuyện đó. Những gì bọn họ nhìn thấy bây giờ chỉ là cảnh các đệ tử Hoa Sơn bỗng nhiên xuất hiện rồi leo lên vách đá với tốc độ đáng kinh ngạc.

Lại còn không chỉ một mà đến tận năm người đều như vậy!

Dù biết rõ bây giờ không có thời gian để đứng đấy cảm nhận sự hoang đường nhưng bọn họ không thể nào rời mắt khỏi cảnh tượng này được.

"Chặn, chặn chúng lại!"

"A!"

Phải đến bây giờ tất cả mới lấy lại tinh thần và bắt đầu nhìn trừng trộ vào đám đệ tử Hoa Sơn.

"Ném đi!"

"Cắm kiếm vào lưng bọn chúng đi!"

Dù không có đủ năng lực để có thể leo lên vách đá nhưng cũng không thể nào từ bỏ thần binh, đám người đứng ở phía dưới bắt đầu ném binh khí, cản trở những người đang trèo lên trên.

Và trong mắt bọn họ, những kẻ cần phải cản trở trước tiên đương nhiên là các đệ tử Hoa Sơn.

Phập!

Chiêu Kiệt trố mắt ra sau khi nhìn thấy thanh trường kiếm sượt qua má mình một cách suýt soát và cắm thẳng vào vách đá.

"Ơ, ơ kìa! Dù các người có bản tính xấu xa thì cũng phải giữ chừng mực chứ!" Bọn chúng không đi được nên giờ bảo người khác cũng đừng đi đấy à? Có vậy đi nữa thì làm gì đến mức ném kiếm vào người bọn ta chứ!

"Đừng bận tâm, cứ tiếp tục leo lên đi!"

"Bọn chúng ném kiếm vào chúng ta còn gì!"

"Ta sẽ chặn hết cho! Huynh cứ đi đi!"

"Đệ làm thế nào mà đòi chặn hết mấy thứ này chứ!" Ngay lúc đó.

"Này, lũ khốn kia! Đừng có mà động vào Hoa Sơn đấy!"

Hồng Đại Quang đến sau cùng đã nhanh chóng nắm bắt được tình hình, hắn ta đụng độ với đám người đang tấn công từ bên dưới.

"Hãy xử hết cái lũ khốn này đi nào, Hoa Sơn Thần Long! Đừng bận tâm chuyện ở dưới này, mau leo lên đi!" Thanh Minh tặc lưỡi.

"Cứ làm như bản thân đang đứng ra giúp được một chuyện to lớn lắm vậy. Thôi được rồi, không cần đâu!"

Sự cản trở vừa mất đi thì tốc độ cũng được gia tăng rất nhiều. Chiêu Kiệt nhanh chóng dùng hai tay hai chân một cách triệt để trèo lên vách đá.

"Ư chaaaaaaaaa!"

"So với Đoạn Trường Nhai thì ở đây dễ như ăn cháo!" Không chỉ có vậy.

Các đệ tử Hoa Sơn trong tích tắc đã đuổi kịp những kẻ leo lên vách đá trước đó. Thậm chí, bọn họ còn bắt đầu qua mặt đám người đó nữa.

Thỉnh thoảng lại có những binh khí ở dưới bay lên nhưng toàn bộ đều bị đánh văng bởi kiếm của Thanh Minh.

Cứ mỗi lần chặn được một binh khí thì hắn ta lại hét lên như hô khẩu hiệu lấy khí thế.

"Linh dược! Nội công! Linh dược của ta!"

'Nó nổi điên rồi.'

'Mau leo lên thôi. Lỡ có ai đó lấy mất Hỗn Nguyên Đan thì không biết tên điên đó còn làm ra trò gì nữa đâu.'

Những đệ tử Hoa Sơn vừa run rẩy trước nỗi khiếp sợ kỳ quái đó vừa chăm chỉ leo lên.

"Trưởng lão! Đằng kia!"

"Hửm?"

Hư Tán Tử nhìn trừng trừng.

Một đám võ giả với khí thế khủng khiếp từ phía dưới đang đuổi kịp bọn họ. Tốc độ leo lên vách đá của đám võ giả đó nhanh như khỉ.

Mà không, võ giả thì không lý nào không thể bằng khỉ được, phải nói là hơn cả thế mới phải.

"Mấy, mấy kẻ đó?"

"Hoa Sơn! Là các đệ tử Hoa Sơn ạ, thưa trưởng lão!"

Hư Tán Tử nghiến răng khi nghe xong lời của Chân Huyễn. 'Cái lũ đó!'

Những kẻ đã khiến mọi việc ra nông nổi này không ai khác mà chính là cái lũ đó.

Vừa nghĩ đến sự thật đó là hắn ta lại không thể não kìm chế được sự phẫn nộ đang dâng trào.

Nhưng thứ đáng phải lo hơn lúc này không phải là sự phẫn nộ đối với bọn họ.

Mà chính là tốc độ nhanh hơn Hư Tán Tử gấp mấy lần của bọn họ.

'Sao chuyện này có thể xảy ra nhỉ?'

Dù có mạnh đi nữa thì xét về độ tuổi của bọn chúng, chắc chắn phải có hạn chế. Nhưng sao bọn chúng lại có thể leo lên vách đá với tốc độ nhanh đến thế chứ?

Đây là việc mà Hư Tán Tử không thể dùng thường thức để hiểu được.

Nhưng thứ quan trọng không phải là có hiểu được hay không. Vì dù lý do có ra sao đi nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng chuyện đó đang diễn ra trước mặt hắn ta.

"Hư Không!"

"Vâng, sư huynh!"

"Đệ hãy dẫn dắt bọn trẻ! Ta phải leo lên trước mới được!"

"Vâng ạ!"

Hư Tán Tử đạp vào vách đá.

Sau cùng, hai chân hắn ta bắt chéo nhau trong không trung.

Vù ù ù.

Dưới chân hắn như xuất hiện một vòng xoáy, thế rồi cơ thể hắn bắt đầu lao vút lên.

"Thê Vân Tung!"

Có ai đó đã buông lời cảm thán từ phía dưới.

Thê Vân Tung - một bộ pháp của Võ Đang đang hiện ra trước mặt bọn họ, khi đạt đến mức điêu luyện thì bộ pháp này có thể khiến con người ta bay cao lên không trung đến hơn 10 trượng.

Đương nhiên không thể nào chỉ trong một lần có thể bay lên khỏi vách đá cao thế này được. Nhưng chỉ cần giữa chừng có chỗ để bám víu thì có lẽ người đầu tiên leo lên hết vách đá này sẽ là Hư Tán Tử.

Và ở nơi này có một tên đương nhiên sẽ không thể nào khoanh tay đứng nhìn bộ dạng đó của Hư Tán Tử.

"Ơ, cái tên khốn đó?"

Ánh mắt Thanh Minh như một kẻ điên.

Phải khổ sở thế nào mới đến được đây, sao có thể đứng trơ trơ nhìn tên khốn Võ Đang cướp mất Hỗn Nguyên Đan được!

"Ta đi trước đây!"

"Thanh, Thanh Minh này!"

"Đệ định làm gì thế hả?!"

"Có chết đi nữa thì ta cũng phải ăn được nó!" Hai mắt Thanh Minh sáng lấp lánh.

Các đệ tử Hoa Sơn lúc đó chỉ biết hoài nghi vào những gì đang nhìn thấy.

Thanh Minh đột nhiên cởi giày ra rồi ném đi, hắn ta bắt đầu chạy trên vách đá.

"Vãi?"

"Chạy á?"

Chân Thanh Minh giẫm lên vách đá như đang giẫm lên mặt đất phẳng. Cơ thể hắn ta đồng thời di chuyển với tốc độ khủng khiếp chạy lên phía trên.

"Ư aaaaaaaaaaaa!"

Tuy xuất phát chậm hơn nhưng tốc độ chạy trên vách đá của Thanh Minh chắc chắn nhanh hơn tốc độ bay vụt lên cao của Hư Tán Tử.

"Cái tên oắt con đó?"

"Ai là oắt con hả, nói lại coi!"

Là ta đấy! Ngươi biết mình mấy tuổi không?

"Hừ! Tức muốn nổ ruột mà!"

Có nói thì cũng chả ai tin! Mà thôi! Nhỏ tuổi vẫn tốt hơn mà!

Hai người bọn họ như đang chạy đua với nhau xem ai lên khỏi vách đá trước tiên. Lại còn đua với một tốc độ khủng khiếp.

Thanh Minh dùng hết sức mình nghiến răng, giẫm vào vách đá và lao tới như đang chạy trên mặt đất.

Bên này, Hư Tán Tử cũng đạp lên không trung bắn mình lên trên.

Sau cùng!

"Haaaaaaaaaa!"

"Ưaaaaaaaaaaaaaa!"

Hư Tán Tử và Thanh Minh gần như đồng thời vọt ra lỗ hổng trên vách đá - mục tiêu mà bọn họ hướng đến.

Bịch!

Bịch!

Vừa mới lên đến nơi, hai người họ đã nhanh chóng nhìn khắp xung quanh.

Sau đó Thanh Minh mở to mắt.

"Đây rồi!"

Hắn đã nhìn thấy nơi có các thanh kiếm được cắm sát vào nhau. Mặc dù có xen lẫn một vài cây thương hay đao, nhưng đa số đều là kiếm.

Điều đó có nghĩa là.

"Nơi đây đúng là Kiếm Trủng rồi!"

Cuối cùng thì hắn cũng có thể xóa bỏ được sự nghi ngờ khiến hắn bức bối từ khi đặt chân tới đây.

Điều đó có nghĩa là?

Thanh Minh nhanh chóng đảo mắt.

'Phải có! Cái thứ đó!'

Hắn không quan tâm đến thần binh. Thứ hắn nhắm đến chỉ có một!

'Phải vậy chứ!'

Có một hòn đá nhô lên ở giữa nơi đang cắm chặt và đầy ắp những thanh kiếm kia.

Bên trên hòn đá đó được đặt một Mộc Hàm nhỏ.

Làm gì có chuyện Mộc Hàm được đặt ở chính giữa thần binh như vậy chứ! Điều đó có nghĩa là?

'Thứ đó chính là Hỗn Nguyên Đan chứ còn gì nữa!'

Hắn không biết bên trong đó có Hỗn Nguyên Đan, hay phương pháp luyện đan, hay có cả hai thứ đó. Nhưng dù là gì đi nữa, thì Mộc Hàm vẫn là thứ hắn nhắm tới. Đúng lúc Thanh Minh định di chuyển, một giọng nói cương nghị lọt vào tai hắn.

"Ngươi là Hoa Sơn Thần Long?"

Thanh Minh ngoái đầu lại nhìn. Hư Tán Tử đang đứng phía đối diện giơ kiếm nhắm vào hắn. 'Giời ạ?' Sát khí?

Thanh Minh bực mình mở miệng.

"Thì sao?"

"Không ngờ ngươi cũng dám mò tới tận đây. Chính ngươi đã gây ra chuyện này phải không?"

"Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói gì cả?"

Hư Tán Tử cau mày.

Nếu như Thanh Minh không cướp tàng bảo đồ từ tay Vô Chấn rồi đi rêu rao khắp Nam Dương, thì hắn đã không phải vất vả như vậy. Và Hoa Sơn cũng không thể xâm nhập vào nơi này.

Thế nhưng bọn chúng đã đến được nơi này bằng cách sử dụng kế ngao sò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Hư Hắn Tử không biết nên xem hắn là một kẻ thông minh hay gian ác nữa.

"Ta công nhận năng lực của ngươi. Nhưng chỉ đến đây mà thôi. Ngươi hãy yên lặng quay về đi. Ta sẽ bỏ qua tất cả những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay. Dù gì thì ngươi cũng chỉ là đệ tử đời thứ ba, nếu trúng một nhát kiếm của ta, ngươi sẽ bay đầu đấy."

"Úi, sợợợợợợợợợ thếếếếếếếế." Thanh Minh rùng mình.

"Nhưng mà, ngươi không thấy mấy lời đó có chút kỳ quặc sao?"

"...Hửm?"

Thanh Minh phì cười.

"Không phải ngươi đang đằng đằng sát khí à? Trong thâm tâm ngươi còn đang cầu xin ta lao lên cơ mà? Sao ngươi lại muốn bỏ qua cho ta ở đây thế?"

"..."

Hư Hán Tử không thể đáp lời.

Bởi vì không biết bằng cách nào, Thanh Minh lại có thể biết được thâm tâm hắn đang nghĩ gì.

'Ta đang cảm thấy thằng ranh con này nguy hiểm như vậy thật sao?'

Nếu hắn chỉ âm độc, thì hắn không có gì nguy hiểm cả. Bởi vì dù hắn có thông minh đến cỡ nào đi chăng nữa, nhưng nếu so sánh với hậu duệ của Gia Cát Lượng hay những kẻ nhuần nhuyễn binh pháp thì hắn cũng vẫn dễ xơi hơn.

Thế nhưng, sau khi gặp Thanh Minh, Hư Tán Tử đã thay đổi suy nghĩ.

'Ta thừa nhận.' Tên đó rất nguy hiểm.

Dù đi tới đâu, các đệ tử Võ Đang cũng không bao giờ bị tụt lại phía sau so với các võ giả khác. Thế nhưng họ lại không thể vượt qua hắn.

Đầu tiên là sự khác nhau về tông môn.

Nếu cứ để hắn trưởng thành như vậy, thì sau này, Hoa Sơn sẽ nuốt chửng Võ Đang cũng nên.

Bây giờ Hư Hán Tử đang trải qua cảm giác giống như Tư Mã Thăng của Tông Nam ngày xưa. Mà không, sát ý của hắn còn thâm độc hơn Tư Mã Thăng rất nhiều.

"Ngươi hãy quay về đi." Hư Hán Tử nghiêm giọng nói.

"Đúng như ngươi nói. Bây giờ ta đang không giữ được chữ đạo của mình. Vì vậy nên ngươi đừng khiến ta gây ra tội. Ngươi đang khiến ta lay động. Đến mức toàn bộ tu dưỡng mà ta tích lũy bấy lâu nay đều sẽ sụp đổ!"

'Ồ hố?'

Thanh Minh nhìn Hư Hán Tử như thể vừa thấy một điều gì thần kỳ lắm.

Thử đổi lập trường là hắn, Thanh Minh sẽ nói gì nhỉ?

'Hừ, dù sao thì cũng có ai mạnh hơn mình đâu, mình cần gì phải làm vậy chứ.'

Sự lựa chọn tốt nhất của hắn bây giờ chính là giết chết Thanh Minh. Sẽ không có ai bị truy cứu trách nhiệm khi có người chết trong một trận hỗn chiến cả.

Mặc dù hắn không biết có bị người đời chỉ trích nếu mọi chuyện rối tung lên không, nhưng hắn không thể rút lui và bỏ qua món hời ngay trước mắt chỉ vì sợ bị chỉ trích được.

Thế nhưng, Hư Tán Tử vẫn một lần nữa khuyên Thanh Minh hãy quay về. Điều đó có nghĩa là, bây giờ hắn sẽ không giết Thanh Minh, dù tương lai tên đạo sĩ trẻ tuổi này sẽ trở thành mối lo ngại đối với Võ Đang. 'Võ Đang đúng là Võ Đang?'

Đã đến nơi này rồi, dù không vừa mắt những kẻ khác, thì hắn vẫn đang giữ chính đạo của mình. Tên trưởng lão già đó đang cho thấy lý do tại sao tên tuổi của Võ Đang lại lẫy lừng trong thiên hạ như vậy.

Thế nhưng.

"Ta đến đây không phải để quay về như vậy."

Nói rồi Thanh Minh tiến lên trước một bước. Toàn thân Hư Tán Tử cũng toát ra một khí thế mạnh mẽ như vũ bão.

"Rượu mời không uống..."

"Ài, rượu phạt của các ngươi nặng quá, nên lúc nào ta cũng chỉ nốc được một nửa là đã say rồi. Vậy nên chúng ta đừng phí lời nữa, cứ lao vào đánh luôn đi."

"Ngươi!"

Hư Tán Tử nghiến răng.

Từ bao giờ mà mình phải đứng đây nghe tên ranh con đó nói linh tinh vậy chứ?

'Mình đã khuyên bảo đủ rồi.'

Hư Tán Tử cảm thấy thoải mái hơn.

Hắn đã cố kìm nén sát tâm muốn chém bay đầu hắn ngay lập tức mà thả hắn đi, nhưng nếu cái tên đó đã muốn như vậy, vậy thì Hư Hán Tử cũng không cần phải tha cho hắn nữa. "Yaaaaaaa!"

Hư Tán Tử xông lên như thể không cần nhiều lời nữa.

Thanh Minh cũng xông vào phía hắn.

Cả hai người cùng bay lên phía trên nơi những thanh kiếm đang được cắm chặt cứng.

Xoẹtttttttttttttt!

Một luồng kiếm khí mạnh mẽ đâm thẳng về phía của Thanh Minh. Hệt như một tấm lụa xanh giữa hư không. Dù rất giống với khiếm khí của Vô Chấn, nhưng nó lại có điểm khác.

Lần này Thanh Minh cũng không thể chiến đấu với tư thế ngạo mạn trước giờ của hắn nữa.

Đối thủ của hắn là trưởng lão Võ Đang. Hắn là kẻ mạnh nhất trong số những kẻ mà Thanh Minh đã gặp cho tới bây giờ.

Thanh Minh dồn sức vào cánh tay đang nắm chặt thanh kiếm.

Hắn đạp vào tay cầm của thanh kiếm vừa mới chạm tới chân mình rồi lộn người.

Xoẹtttttttttt!

Suýt chút nữa thôi là thứ kiếm khí màu xanh ấy đã chém vào ngực Thanh Minh. Cảm giác giật thót tim lan tỏa khắp lồng ngực khi hắn thấy áo của mình bị chém rách một đường.

'Đây không phải chuyện đùa!'

Nếu là Thanh Minh trong quá khứ, thì hắn có thể đập nát thứ kiếm khí này chỉ bằng tay không. Thế nhưng, đối với Thanh Minh của hiện tại, thì kiếm khí này quá đủ để uy hiếp hắn rồi.

Quan trọng hơn là nguồn chân khí khổng lồ đang được dồn nén trong luồng kiếm khí ấy khiến cơ thể hắn căng thẳng.

'Nếu trúng đòn thì mình sẽ thịt nát xương tan mất.'

Những ai nhìn thấy luồng kiếm khí mềm mại của Võ Đang cũng đều phải ngậm miệng lại.

Hả? Mềm mại á?

Đánh người ta thành một đống bầy nhầy mà còn bày đặt mềm mại? Cái thứ đó á?

Dù kiếm pháp Hư Hắn Tử theo đuổi là gì đi chăng nữa, nhưng trong kiếm pháp này lại hoàn toàn không có một chút cảm giác nào muốn áp đảo Thanh Minh. Mà ngược lại, nó chỉ chứa đầy sát tâm muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Nếu không thì tại sao nó lại chứa đựng nguồn chân khí lớn đến mức chỉ cần kiếm sượt qua thôi cũng đủ khiến một người trở thành ngũ mảnh phanh thây chứ?

"Nên thử chứ nhỉ?!"

Ánh mắt Thanh Minh nổi gân máu.

Xoẹttttt! Xoẹttttt!

Thứ kiếm khí tựa như dải lụa màu xanh ấy không ngừng lao thẳng về phía Thanh Minh.

"Hây!"

Thanh Minh hô một tiếng lấy khí thế rồi bay người về hướng kiếm khí đang lao tới. Ngay lập tức hắn nhảy đạp lên kiếm khí đó rồi xông về phía trước.

"Cái gì?"

Hư Tán Tử ngạc nhiên đến mức hai mắt sắp rớt ra ngoài.

'Hắn dùng chân đạp lên kiếm khí ư?'

Hắn không đánh trả lại, mà chỉ đạp lên kiếm khí rồi chạy về phía trước sao? Kiếm khí cũng không phải một tấm gỗ đang lơ lửng trên không, sao hắn lại có thể làm chuyện đó được chứ?

'Rốt cuộc hắn là ai vậy?' Một sự liều lĩnh khủng khiếp.

Sử dụng chân khí như tứ chi là một cảnh giới mà trong mơ cũng không có ai dám nghĩ tới. Đây là chuyện ngay đến cả Hư Tán Tử cũng không dám thử.

Ý nghĩa của việc này chỉ có một.

Không biết chân khí hay kiếm pháp của hắn thâm sâu, hay do tên nhãi ranh Hoa Sơn Thần Long đó vượt xa Hư Tán Tử về mặt điều khiển chân khí.

Mặc dù không biết hắn đã làm điều đó bằng cách nào, nhưng Hư Tán Tử không thể phủ nhận những gì mình đã tận mắt trông thấy.

Trong lúc Hư Tán Tử không thể thoát khỏi sự kinh ngạc đó, Thanh Minh đã nhanh chóng tiếp cận hắn.

"Ngươiiiiiiiiiiiiii!"

Hư Tán Tử hét to rồi xông lên phía trước. Và kiếm khí của hắn lại một lần nữa chém về phía Thanh Minh.

Kwangggggggggggggg!

Sóng xung kích làm rung chuyển xung quanh. Những thanh kiếm đang được cắm dưới đất cũng lay động rồi dần dần nhô lên.

"Hộc!"

Thanh Minh thổ huyết.

Hắn đã chặn được. Thế nhưng, kiếm pháp của Hư Tán Tử đã khiến lục phủ ngũ tạng của hắn đảo lộn. Giống như hắn vừa lăn từ trên đỉnh một ngọn núi cao chót vót xuống vậy.

'Cái tên mũi ngựa này!' Thuần thục.

Kiếm pháp của Võ Đang là kiếm pháp của nhu. Đó là kiếm pháp chế áp đối phương bằng sự mềm mại.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc Hư Tán Tử nắm bắt được Thanh Minh, hắn đã bỏ nhu dùng trọng để đối đầu với Thanh Minh. Bởi vì Hư Tán Tử nghĩ, dù Thanh Minh có bay cao, có thông minh đến cỡ nào, thì hắn cũng không thể đánh bại được một người có chân khí hùng hậu như mình.

Và Hư Tán Tử đã đúng.

Dù có là Thanh Minh, thì hắn cũng không thể theo kịp nguồn chân khí của một kẻ đã khổ luyện suốt hàng chục năm để lên được tới bậc trưởng lão. Nhưng nhờ vào chân khí của mình, Thanh Minh đã ngăn chặn được việc trở thành một nắm đất chỉ sau một đòn đánh của hắn.

Ánh mắt của Hư Tán Tử lay động khi nhìn thấy thanh kiếm của mình. "Ngươi chặn được?" Đệ tử đời thứ ba.

Không phải đệ tử đời thứ nhất, cũng không phải đệ tử đời thứ hai, hắn chỉ là một đệ tử đời thứ ba chưa quá tuổi đôi mươi. Vậy mà tên đệ tử đời thứ ba đó đã chặn được thanh kiếm chứa toàn lực của Hư Tán Tử.

"Vậy ra việc ngươi thắng Vô Chấn không phải chuyện đùa. Rốt cuộc, ngươi đã dùng cách nào để chặn đòn vậy hả tên nhãi ranh kia!"

"Hể, giữa chúng ta đâu phải là mối quan hệ có thể nói chuyện với nhau?"

Nếu muốn nói chuyện thì ngươi hãy bớt bớt cái sức mạnh đang truyền vào kiếm đi.

Đồ vô lương tâm! Vô lương tâm!

Hư Tán Tử nói bằng một giọng điệu trịnh trọng.

"Ngươi nghe đây."

Điều đó khiến cho Thanh Minh ngậm chặt miệng lại khi định sỉ nhục hắn thêm mấy câu.

"Mặc dù thu nhận đệ tử của các môn phái khác là một điều cấm kị, nhưng nếu ngươi muốn, thì dù có phải dùng cách gì chăng nữa, ta cũng sẽ nhận ngươi làm đệ tử Võ Đang. Và nếu muốn, ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử đời thứ hai."

"Ớ?"

"Nếu ngươi đã có tài như vậy, thì việc học lại võ công chỉ là một chuyện nhỏ đối với ngươi thôi. Ngươi hãy gia nhập Võ Đang đi. Ta sẽ giúp ngươi trở thành chưởng môn đời tiếp theo của Võ Đang."

Cái gì?

Thanh Minh bật cười trong vô thức.

Nếu là người khác thì có thể họ sẽ bị mê hoặc. Võ Đang lừng lẫy thiên hạ lại nhận hắn làm đệ tử. Thậm chí còn nâng hắn lên một bậc.

Thế nhưng, người đứng ở đây lại là Thanh Minh chứ không phải người khác.

"Ơ. Ngài bị mất trí rồi à! Sao ngài lại muốn cướp đệ tử của môn phái khác thế!"

"Nếu chưa đủ!"

Hư Tán Tử cắn chặt môi rồi nói.

"Thì ta sẽ nhận ngươi làm đệ tử thân truyền! Ngươi sẽ trở thành đệ tử đời thứ nhất của Võ Đang."

"Đủ rồi."

Thanh Minh vừa cười vừa đáp lời. Nhưng Hư Tán Tử lại không dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

"Mặc dù ta rất tán dương việc ngươi có tình cảm sâu nặng với môn phái của mình, nhưng cơ hội đến thì ngươi phải biết nắm bắt chứ. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Làm chưởng môn của Võ Đang chẳng tốt hơn làm đệ tử của Hoa Sơn sao!"

"Ài, ta đã nói là đủ rồi mà!"

Thanh Minh dồn sức mạnh vào cánh tay đang cầm kiếm.

"Ngươi muốn sao? Ngươi không biết tính toán thiệt hơn à!"

"Úi chà, quý ngài đây thật kiên trì đấy."

"Võ Đang tốt hơn Hoa Sơn của ngươi gấp vạn lần."

"Có vẻ như ngươi không hiểu rồi." Thanh Minh cao giọng nói.

"Ta không có hứng thú trở thành đệ tử của một kẻ yếu hơn ta đâu?"

"...Cái gì?"

"Và!"

Thanh Minh dùng sức đánh bay kiếm của Hư Tán Tử. Sau đó hắn nhảy lên lộn vài vòng rồi nhanh chóng đáp xuống đất.

"Hâyyyyyyy!"

Bùmmmmmmmmmmmm!

Sau khi cú tiếp đất mạnh mẽ của hắn, toàn bộ thanh kiếm đang cắm dưới đất đồng loạt bay lên không trung. Thanh Minh liên tục đá bay những thần bình đang lơ lửng trên không về phía Hư Tán Tử.

"Võ Đang là cái thá gì chứ!"

"...!"

Thanh Minh vận chân khí.

"Ta!"

Thanh kiếm bay đi.

"Sẽ đưa!"

Thần binh bị đá bay liên tục lao về Hư Tán Tử như một loạt mưa tiễn.

"Hoa Sơn trở thành đệ nhất thiên hạ!" Trong kiếp này!

Nhất định là vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com