ZingTruyen.Info

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 87: Kiếm pháp của Hoa Sơn quá mạnh.

yaneyy_

- Sơn nhi à, mặc dù Hoa Sơn của hiện tại đã đánh mất ánh hào quang của ngày xưa, nhưng Hoa Sơn trong quá khứ là một môn phái tỏa ra ánh hào quang rực rỡ hơn bất kỳ nơi nào khác. Cả đời này, phụ thân của con sẽ luôn tự hào mình là đệ tử tục gia Hoa Sơn.

Ọc ọc ọc ọc ọc.

Thanh Minh đang mặc trên người bộ võ phục của Hoa Sơn, cầm bình rượu lên tu ừng ực.

"Khàaaaaaaa! Đúng là rượu ngon!"

- Hoa Sơn là danh môn. Cái tên danh môn sẽ không có được nếu không có trọng tâm và lịch sử. Hoa Sơn được gọi là danh môn cùng nhờ máu và mồ hôi của vô số các bậc tiền nhân.

"Đưa ta miếng thịt đó đi! Sư huynh!"

"Ta còn đang chết đói vì không có gì để ăn đây này! Sao đệ có thể ăn hết phần của mình rồi dòm ngó phần của người khác vậy! Nếu đệ không muốn bị chặt gãy tay thì mau bỏ cái tay đó ra cho ta!"

"Cái đồ bạc bẽo!"

- Mặc dù hiện nay Hoa Sơn đang phải trải qua khổ nạn, nhưng rồi sẽ có ngày Hoa Sơn hồi sinh và vang danh khắp thiên hạ. Vì vậy nên, con tuyệt đối không được nhìn vào tình hình của Hoa Sơn hiện giờ mà xa lánh họ. Con hãy bảo vệ Hoa Sơn. Đến một lúc nào đó, Hoa Ảnh Môn chúng ta sẽ cùng Hoa Sơn tung cánh khắp thiên hạ.

"Khà! Sống ở ngoài Hoa Sơn thế này mới là sống chứ!"

"Sư thúc cũng đang ở đây đấy, đệ hãy chú ý lời nói của mình chút đi, cái thằng này!"

"Không sao. Không sao đâu. Kiểu gì trong đầu sư thúc bây giờ cũng nghĩ giống ta thôi."

"...Không hề. Nếu ta mà nghĩ giống con thì ta sẽ chết ngay lập tức."

"Há há há há! Ta đùa thôi mà!"

"...Ta cũng muốn câu đó là đùa đấy."

Ngụy Tiểu Hành cười khoái chí khi thấy các đệ tử Hoa Sơn vừa uống rượu nhắm thịt vừa chửi nhau tới tấp.

'Mình muốn thấy biểu cảm phụ thân khi nhìn thấy cảnh tượng này quá.'

Và phải vặn lại lời dạy của ông ấy nữa chứ.

Danh môn? Hồi sinh?

Ầyyy!

'Hoa Sơn tiêu rồi. Phụ thân à.' Tiêu hết rồi.

Dạ? Thôi tiêu!

Ngụy Lập Sơn lặng lẽ dùng một tay ấn mạnh vào ức.Từ nãy tới giờ dạ dày của ông ấy đau như có một cây đinh đóng thẳng vào người vậy. Nhìn thấy cảnh tượng này lại càng khiến cơn đau trở nên dữ dội hơn.

"Khụ!"

Ngụy Lập Sơn không thể chịu được nữa ho một tiếng. Các đệ tử Hoa Sơn đồng loạt quay lại nhìn Ngụy Lập Sơn.

"A."

Thanh Minh nhìn Ngụy Lập Sơn vừa a một tiếng rồi nhấc bình rượu lên.

"Ngài cũng làm một ly nhé?"

"Ông ấy đang bị bệnh đấy!"

"Bệnh chứ có phải bị nội thương đâu!"

"Đệ có thể sống mà biết nghĩ một chút đi được không hả, nghĩ chút đi!"

"Mấy cái tên này!"

Bầu không khí ồn ào trở lại. Dạ dày của Ngụy Lập Sơn cũng lại bắt đầu nhói đau.

'Danh môn vứt cho chó gặm rồi.'

Hơn mười năm trước, khi nắm tay Ngụy Tiểu Hành đến thăm Hoa Sơn, ông ta vẫn có thể cảm nhận được mùi hương của một danh môn dù nó sắp sụp đổ.

Rốt cuộc mười năm nay đã xảy ra chuyện gì, mà để đến bây giờ, trong mắt của ông ta, các đệ tử Hoa Sơn chỉ toàn bốc ra một mùi hôi thối chứ nói gì đến mùi hương của một danh môn chứ.

Thấy Ngụy Lập Sơn đã hoàn toàn nản lòng, Diêm Bình thay ông ấy mở lời.

"Xin lỗi."

"Vâng."

"...Không biết ở đây đang xảy ra chuyện gì vậy ạ?" Bạch Thiên lập tức đứng dậy khi nghe thấy câu nói đó.

Rồi hắn nhanh chóng cúi đầu.

"Thật có lỗi quá. Bọn họ vốn là những người tự do tự tại nên."

Ngụy Lập Sơn thở dài một hơi.

"Ta không có ý định đổ lỗi cho ai hết. Dù sao thì cũng nhờ các vị mà ta mới có thêm được một ngày nữa. Nhưng Bạch Thiên đạo trưởng. Bây giờ ta cũng phải đưa ra quyết định rồi."

"Ngài nói quyết định là sao?"

"Buông bỏ mọi thứ và rời khỏi vùng đất đầy tình cảm này không phải là một chuyện dễ dàng, thế nhưng mọi chuyện đã đến nước này, ta cũng không còn cách nào khác. Hoa Ảnh Môn sẽ từ bỏ Nam Dương và rời đi, các vị cũng có thể quay về Hoa Sơn được rồi."

"Môn chủ..."

Bạch Thiên bày ra một biểu cảm khó hiểu.

"Tại hạ biết việc này rất khó tin..."

"Ý ta không phải vậy. Nếu như đối phương không phải là Võ Đang thì ta cũng sẽ kiên trì đến cùng. Thế nhưng, đối phương lại là Võ Đang. Ta không thể lường trước được điều gì sẽ xảy ra nếu đối đầu với chúng. Chẳng phải việc chúng phái Bất Tuyệt Kiếm đến đây là có ý chiếm đoạt Nam Dương bằng mọi giá sao?"

"Ừm."

"Vậy nên dù chúng ta có ngăn cản được một lần, thì sau này, những chuyện như vậy vẫn sẽ tiếp diễn."

Thanh Minh rót rượu vào ly rồi tu hết trong một hơi.

"Khà."

Hắn hướng về phía Ngụy Lập Sơn nói.

"Vừa đúng lúc ta định hỏi ngài chuyện đó đây."

"Vâng?"

"Ở đây có thứ gì đáng giá lắm sao? Ta thấy cách này của chúng hơi quá rồi đấy."

Trong kí ức của Thanh Minh thì đây không phải là cách thức hành động của Võ Đang.

Võ Đang là một trong các môn phái coi trọng thể diện nhất thiên hạ.

'Chúng là lũ thuộc lòng đạo hiệu ngay cả khi bị tống xuống địa ngục cơ mà.'

Mặc dù thời gian đã trôi qua khá xa so với thời Thanh Minh còn tung hoành giang hồ, thế nhưng bản tính cơ bản của một môn phái sẽ không dễ dàng thay đổi đến thế.

Một Võ Đang như vậy lại phải dùng đến cách thức quá khích này để tạo sức ảnh hưởng ở Nam Dương sao?

'Chắc hẳn phải có điều gì đó.'

Ngụy Lập Sơn gật đầu với câu nói của Thanh Minh.

"Ở đây có thứ gì đáng giá thật sao?"

"Vâng."

"Nhưng cũng không hẳn là thứ đó có tồn tại. Nếu như có một thứ đáng giá như vậy, thì tại sao mọi người lại bỏ Nam Dương mà đi chứ?"

"Ừm. Cũng đúng."

Mặc dù đó không phải là câu trả lời hắn muốn nghe, nhưng

Thanh Minh vẫn không hề thất vọng. Nếu như Ngụy Lập Sơn biết được thông tin gì, thì có lẽ mọi người ở vùng đất này cũng đã sớm biết cả rồi.

Phải là thông tin Ngụy Lập Sơn không biết thì mới có ý nghĩa.

'Hừ, nếu vậy thì mình chỉ cần ép bọn Võ Đang kia khai ra là xong ngay ấy mà.'

"Dù sao thì sau khi trời sáng, ta xin mời các vị quay về Hoa Sơn. Chuyện còn lại ta sẽ tự giải quyết."

"Dạ? Làm vậy không được đâu."

"...Không được ư?"

"Vâng. Chưởng môn nhân đã dặn dò bọn ta phải giải quyết chuyện của Hoa Ảnh Môn cho tốt rồi mà. Nếu như Hoa Ảnh Môn phải chạy trốn khỏi Nam Dương thì chưởng môn nhân sẽ vừa ngắm trăng vừa thở dài suốt ba tháng ròng mất."

"Oa, chuyện đó đúng là hơi bị kinh khủng đấy."

"Đệ đồng cảm với sư huynh."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt rùng mình như thể không muốn tưởng tượng tới chuyện đó.

"Các vị. Đây không phải là chuyện đùa đâu."

"Bọn ta cũng đâu có đùa."

Thấy Ngụy Lập Sơn mất hết kiên nhẫn bắt đầu nổi giận, Thanh Minh nhanh nhảu nói bằng một giọng khác với khi nãy để chặn miệng ông ta.

"Hoa Sơn không bao giờ quên những việc mà Hoa Ảnh Môn đã làm."

Đồng tử của Ngụy Lập Sơn đảo một hồi.

Dáng vẻ của Thanh Minh bây giờ hoàn toàn nghiêm túc, khác hẳn so với hồi nãy. Cả cơ thể hắn toát ra một luồng khí tức cực kỳ thận trọng. Bỗng chốc, Ngụy Lập Sơn cảm thấy mình đã bị khí thế của Thanh Minh áp đảo.

"Bây giờ đến lượt Hoa Sơn báo đáp Hoa Ảnh Môn. Hoa Sơn không bỏ rơi môn phái tục gia của mình. Và ta sẽ làm cho cả thế giới biết điều đó."

Ngụy Lập Sơn vô thức gật đầu.

'Thanh Minh.'

Là người được mệnh danh là Hoa Sơn Thần Long.

Ngụy Lập Sơn cho rằng bản thân mình đã đánh giá Thanh Minh quá vội vàng rồi.

"Nhưng trước đó."

"Vâng?"

"Ta có một điều muốn nhờ ngài, môn chủ." Ngụy Lập Sơn gật đầu.

"Xin cứ nói. Nếu đó là chuyện nằm trong khả năng của ta, thì chuyện gì ta cũng sẽ làm."

"Vậy."

Thanh Minh lắc lắc bình rượu trong tay.

"Nếu Hoa Ảnh Môn vẫn còn rượu, vậy thì ngài có thể cho ta thêm một bình nữa không."

"..."

"À không, 3 bình đi."

"..."

"Hết rồi à?"

"..."

Hình như ông ta đã nghĩ đúng về hắn rồi.

***

"Mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi ạ. Chân Huyễn đạo trưởng".

Chân Huyễn nhẹ nhàng gật đầu.

"Ngài vất vả rồi."

"Chỉ một ngày nữa là công việc chán ngắt này sẽ kết thúc. Ta cũng chán cái cảnh phải làm một quán chủ không đúng với tính cách của mình lắm rồi." Chân Huyễn bật cười.

"Bổn phái cũng biết rõ sự khổ nhọc của quán chủ. Sau khi sự việc này kết thúc, bổn phái sẽ cho ngài thấy được thành ý của mình."

"Ấy kìa. Ngài không cần phải nói vậy đâu. Làm sao mà ta dám mong đợi điều đó chứ? Chỉ cần bổn phái có thể giúp đỡ ta là quá đủ rồi."

Chân Huyễn vừa mỉm cười vừa gật đầu.

Hắn không quan tâm lời nói đó có thật lòng hay không. Dù sao thì quán chủ Tòng Đạo Quán cũng không phải là một nhân vật quan trọng. Dù hắn có khước từ, thì Võ Đang cũng vẫn sẽ thưởng cho hắn, và vai trò của hắn đến đây là hết.

"Có lẽ bây giờ lũ Hoa Sơn đó đang run bần bật ấy nhỉ."

"Có thể. Bọn chúng làm gì có gan mà biết sợ chứ."

"Đúng là huênh hoang thật. Ở đâu ra chuyện Hoa Sơn mà dám đối địch với Võ Đang chứ? Ta dám chắc ngày mai sẽ không còn tên nào ở lại Hoa Môn Ảnh đâu. Có phải Chân Huyễn đạo trưởng đã sớm biết việc đó nên mới cho chúng thêm một ngày không ạ?"

Từ nãy tới giờ Chân Huyễn chỉ cười chứ không nói gì.

Quán chủ Tòng Đạo Quán đứng dậy.

"Có lẽ ngài đi đường xá xa xôi đến đây nên vẫn chưa hết mệt, là ta đã quấy rầy ngài rồi."

"Không sao đâu."

"Ngài hãy nghỉ ngơi đi ạ. Sáng mai ta sẽ quay lại tìm ngài."

"Chúc ngài buổi tối vui vẻ."

Nhìn thấy quán chủ rời đi, Chân Huyễn thở dài.

"Sư huynh."

Sư đệ của hắn, Chân Phủ đánh tiếng.

"Sư huynh đã tính đến chuyện Hoa Sơn sẽ tới đây sao?"

"Ta chưa từng nghĩ như vậy. Nhưng có vẻ như chưởng môn nhân đã biết chuyện đó có thể sẽ xảy ra. Đúng là rất khó để ta có thể bắt kịp sự tinh tường đó của chưởng môn nhân."

"Ngài ấy là người chỉ ngồi một chỗ thôi mà cũng có thể nhìn xa cả vạn dặm mà."

"Đúng vậy."

Chân Huyễn nhẹ nhàng gật đầu.

"Sư huynh nghĩ thế nào. Đêm nay Hoa Ảnh Môn có bỏ trốn giống như lời quán chủ Tòng Đạo Quán không?"

"Có thể môn chủ Hoa Ảnh Môn sẽ làm vậy." Giọng Chân Huyễn đanh lại.

"Nhưng các đệ tử Hoa Sơn sẽ không làm vậy đâu."

"Sao huynh lại nghĩ vậy?"

"Bởi vì chúng đã nhận được hư danh."

"À..."

"Con người sẽ không bị ám ảnh nếu danh tiếng họ nhận được xứng đáng với họ. Thế nhưng, nếu như danh tiếng mà họ nhận vượt qua những gì họ có thể nhận, thì họ sẽ bị ám ảnh với thứ danh tiếng đó. Có lẽ cái tên Hoa Sơn Thần Long đó cũng không thể thoát ra khỏi cái danh hão của mình. Vậy nên nếu hắn bỏ của chạy lấy người trước, thì hắn sẽ bị cả thiên hạ cười vào mặt."

"Nhưng nếu cứ ngồi đợi rồi bị đánh bại thì chẳng phải hắn cũng sẽ đánh mất danh tiếng của mình sao?" Chân Huyễn nhếch mày.

"Ý đệ là hắn sẽ cảm thấy xấu hổ khi thua ta sao?"

"Đệ không có ý đó. Sư huynh."

Chân Huyễn bật cười vỗ lưng Chân Phủ.

"Ta đùa thôi mà. Nhưng ít ra hắn sẽ giữ lại được một chút mặt mũi cho mình. Bởi vì thua ta vẫn đỡ nhục nhã hơn việc bỏ chạy."

"Hy vọng hắn cũng biết hổ thẹn. Đệ thấy hắn là một kẻ to gan không biết hổ thẹn là gì."

"Hô hô hô. Đúng vậy."

Chân Huyễn vừa cười vừa nhớ lại gương mặt của Thanh Minh.

'Cái tên láo xược đó.'

Bây giờ thì hắn hiểu rồi.

Bởi vì đạt được danh tiếng khi tuổi còn quá nhỏ, nên hắn sẽ không nhìn thấy thứ gì khác nữa. Chân Huyễn cũng từng có một thời dương dương tự đắc về danh tiếng của mình trên giang hồ như vậy.

Chẳng phải việc loại bỏ sự vênh váo khi có sức mạnh đó mới là trách nhiệm thực sự của một người trưởng thành sao?

"Nếu hắn không biết nhục thì chúng ta sẽ dạy cho hắn biết."

"Đúng vậy."

"Tuy nhiên."

Chân Huyễn nói với gương mặt đanh thép.

"Chúng ta không cần quá bận tâm với chúng. Đệ vẫn chưa quên mục đích thật sự của chúng ta khi tới nơi này đấy chứ?"

"Tất nhiên rồi, sư huynh. Chưa bao giờ đệ quên cả."

Một việc mà ngay cả các đệ tử khác cũng không biết.

Người biết và thực hiện việc này chỉ có Chân Huyễn và Chân Phủ. Lý do mà hai người họ được biết là để chuẩn bị cho tình huống xảy ra ngoài dự đoán, chứ nếu đúng theo kế hoạch ban đầu, thì đây là việc mà cả Chân Phủ cũng không được phép biết.

"Hoa Ảnh Môn hay Hoa Sơn cũng được. Điều quan trọng nhất là chúng ta phải tống khứ toàn bộ tai mắt của chúng khỏi Nam Dương. Nếu chuyện này thuận lợi thì chúng ta sẽ có thể vượt qua Thiếu Lâm trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Môn Phái."

"Đệ xin ghi nhớ lời huynh dạy."

Chân Huyễn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Vầng trăng ở trên trời cao rọi vào mắt hắn.

"Kiếm Trủng." Mộ kiếm.

Đó là lý do tại sao bọn họ lại đến đây bằng cách lập ra một môn phái giả gọi là Tòng Đạo Quán.

"Trước tiên chúng ta phải tống cổ lũ Hoa Sơn đó ra khỏi

Nam Dương. Rồi từ từ tiến hành kế hoạch."

"Vâng! Sư huynh!"

Chân Huyễn nở một nụ cười bí hiểm.

'Sắp đến ngày thiên hạ bị đè bẹp dưới chân Võ Đang chúng ta rồi.'

Một đêm sặc mùi âm mưu.

Ngụy Lập Sơn thức trắng đêm cho đến khi trời sáng, ông ta ngước nhìn lên trời cao, đôi mắt xung huyết vì thiếu ngủ.

Mặt trời bây giờ đã lên đến đỉnh.

'Chuyện này thật là điên rồ.'

Hôm qua, Ngụy Lập Sơn sau cùng đã bị cuốn vào bầu không khí của Thanh Minh và các đệ tử khác. Một người phải nói là lão làng như Ngụy Lập Sơn lại bị cuốn vào bầu không khí của những kẻ đáng tuổi con mình, thường thì những chuyện đó không thể xảy ra nhưng đám người của Thanh Minh không phải là những kẻ tầm thường.

Rốt cuộc, hôm qua Thanh Minh đã khoắng sạch các hũ rượu trong kho của Hoa Ảnh Môn rồi mới chìm vào giấc ngủ. Đáng sợ hơn là hôm qua nếu các sư huynh không ngăn cản thì Thanh Minh còn chưa chịu dừng lại.

'Có thật là sẽ ổn không?'

Rõ ràng hôm qua, các đệ tử của Hoa Sơn đã vượt quá giới hạn.

Chẳng phải bọn họ đã chọc điên các đệ tử của Võ Đang lên hay sao? Có là Ngụy Lập Sơn đi nữa thì chắc ông ta cũng không thể nào bỏ qua sự sỉ nhục đó.

Hôm nay, nếu trận chiến diễn ra, các đệ tử Hoa Sơn tuyệt đối không thể nào bình an vô sự.

Nhưng...

Ngụy Lập Sơn rón rén mở cửa sổ.

Ông ta nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đã ra ngoài phơi nắng từ sớm.

"Oăm."

Chiêu Kiệt ngáp một cái rồi quay sang nói với Nhuận Tông.

"Bọn họ bảo khi nào đến vậy sư huynh?"

"Chẳng phải hôm nay sao."

"Nhưng mặt trời đã lên cao rồi kia mà."

"Hôm qua bọn họ bảo vào đúng giờ đó sẽ đến nên vẫn còn nhiều thời gian lắm. Nếu đệ không có gì để làm thì vào trong ngủ một giấc đi."

"Ngày nào cũng dậy từ sáng sớm nên đã thành thói quen rồi, bây giờ có nằm xuống cũng chả ngủ được."

"...Quả là một câu chuyện buồn."

Không biết Chiêu Kiệt nghĩ gì trong lòng nhưng cơ thể của hắn ta thì đã thích ứng hoàn hảo theo cách thức của Thanh Minh. Sự thật đau lòng là Nhuận Tông cũng đang cảm nhận được một điều tương tự.

"Thanh Minh đâu?"

"Đệ ấy đang ngủ thẳng cẳng ạ. Uống rượu nhiều thế cơ mà, thức dậy nổi mới là chuyện lạ đấy."

"...Đi gọi đệ ấy dậy đi. Đám người Võ Đang sắp đến rồi."

"Giờ có gọi thì chắc gì đệ ấy đã chịu dậy chứ!"

"Không dậy thì tạt nước vào."

"...Đệ sẽ thử xem sao."

Ngụy Lập Sơn lặng lẽ đóng cửa sổ.

'Phụ thân ơi. Bây giờ con cũng chẳng biết phải làm thế nào nữa.'

Ngụy Lập Sơn cảm giác như người cha quá cố của mình đang ở trên trời xanh nhìn xuống với vẻ mặt bực dọc.

Lúc đó, cánh cửa mở ra, Diêm Bình và Ngụy Tiểu Hành đi vào bên trong.

"Phụ thân."

"...Có chuyện gì thế?"

"Chúng ta phải làm sao đây?"

"Hửm?"

"Các đệ tử của Võ Đang sắp xông vào đây rồi. Chẳng phải chúng ta cũng phải đánh nhau với bọn họ sao?" Ngụy Lập Sơn thở một hơi thật dài.

Thực ra ông ta vẫn chưa biết bản thân cần phải làm gì. Kẻ đã khiêu khích Võ Đang là Hoa Sơn chứ đâu phải Hoa Ảnh Môn. Một khi đã tính đến chuyện rời khỏi Nam Dương trong tình huống xấu nhất thì nếu bây giờ bọn họ không tham gia trận chiến đó mà đứng ở bên ngoài, có thể Hoa Ảnh Môn sẽ không phải chịu tổn thất lớn.

Nếu nói với Võ Đang rằng mình sẽ tự rời khỏi Nam Dương thì chắc bọn họ sẽ không gây áp lực lên Hoa Ảnh Môn nữa. Còn nếu đấu tay đôi với đám người của Võ Đang thì phải nghĩ đến chuyện nhận về một tổn thất lớn. Có khi nhiều môn đồ sẽ phải đổ máu. Đặc biệt là Ngụy Lập Sơn và Ngụy Tiểu Hành đừng hòng nghĩ đến chuyện bình an vô sự.

'Phải làm sao đây?'

Nỗi thống khổ sâu sắc bủa vây lấy Ngụy Lập Sơn.

Đến cuối cùng thì ông ta cũng không thể đưa ra được quyết định của mình, quay sang hỏi Ngụy Tiểu Hành.

"Con nghĩ chúng ta nên làm thế nào?"

Ngụy Lập Sơn không đặt kỳ vọng thật lớn vào câu hỏi đó. Chẳng qua ông ta chỉ hỏi qua loa vì tâm trạng bản thân quá rối bời. Nhưng câu trả lời của Ngụy Tiểu Hành lại cẩn trọng hơn những gì ông ấy nghĩ.

"Con nghĩ chúng ta đương nhiên phải đánh trận này."

"...Lý do là gì?"

"Bọn họ là khách, còn chúng ta mới là chủ. Trên đời này không có chuyện chủ lại giao chuyện đánh nhau cho khách rồi bàng quan đứng nhìn."

"..."

"Với cả..."

Ngụy Lập Sơn không hề hối thúc, ông ta chờ đợi câu nói tiếp theo của Ngụy Tiểu Hành.

"Lý do con tôn kính phụ thân và quý trọng Hoa Ảnh Môn là bởi vì con tự hào về người và Hoa Ảnh Môn. Con không thấy tiếc khi phụ thân đi chi viện cho một Hoa Sơn đã suy tàn, và con cũng không mong được hồi đáp. Bởi vì chúng ta là đệ tử tục gia của Hoa Sơn."

"...Con nghĩ đúng lắm."

"Dù có gọi là tục gia nhưng đệ tử vẫn là đệ tử. Chúng ta sao có thể đứng ở ngoài nhìn các sư huynh ra trận được chứ?" Ngụy Lập Sơn khẽ xoay đầu lại.

Tại vì ông ta cảm thấy khó xử khi nhìn vào mắt của Ngụy Tiểu Hành.

"Con đã diện kiến chưởng môn nhân. Chưởng môn nhân không một chút do dự đã phái ngay các đệ tử đi giúp đỡ Hoa Ảnh Môn. Có thể cách thức của bọn họ không đúng. Nhưng tấm lòng của bọn họ không sai. Dù hôm nay có phải chết đi nữa thì con cũng sẽ sát cánh với bọn họ."

'Thật xấu hổ.'

Đó là những lời Ngụy Lập Sơn hay nói thường ngày. Nhưng khi có chuyện ập đến, ông ta lại lảng tránh, ngược lại, Ngụy Tiểu Hành thì vẫn làm theo đúng những gì ông ta dạy.

Bảo sao không xấu hổ cho được.

"Diêm Bình."

"Vâng, môn chủ."

"Hãy chuyển lời đến các đệ tử. Những ai muốn ra trận thì ở lại, còn ai không muốn thì bây giờ hãy quay về nhà."

"...Môn chủ."

"Ta sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm nào đối với những người rời bỏ Hoa Ảnh Môn. Nếu qua hôm nay, Hoa Ảnh Môn vẫn còn tồn tại thì ta sẽ thu nhận lại bọn họ vô điều kiện."

"Nếu vậy thì sẽ không có ai chịu ở lại đâu ạ."

"Không đâu."

Ngụy Lập Sơn cười tủm tỉm.

"Có ta ở lại, và cả Tiểu Hành nữa."

"..."

"Vậy là đủ rồi. Bọn ta sẽ chiến đấu với cái tên Hoa Sơn." Diêm Bình lắc đầu.

"Hai vị hãy làm thế đi ạ."

"Con sẽ rời khỏi đây sao?"

"Con sẽ không chiến đấu với cái tên Hoa Sơn mà là cái tên Hoa Ảnh Môn."

"..."

"Hôm nay là một ngày đẹp trời, thưa môn chủ."

Ngụy Lập Sơn lặng thinh một hồi lâu rồi cười tủm tỉm và gật gù.

"Hóa ra là vậy."

Ngụy Lập Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, ngước lên trời xanh, đôi mắt ông ta chứa đầy sự quyết đoán.

"Hôm nay trời đẹp thật."

"Ư ư ư. Cái bụng khó chịu quá."

"...Uống vừa phải thôi chứ!"

"Cái tên tiểu tử hệt như con ngựa bị đứt dây cương!" Thanh Minh ôm đầu.

"A, đừng có hét lớn thế. Cái đầu ta ong ong đây này."

"...Trong hoàn cảnh này mà đệ còn uống rượu được à? Chúng ta sắp phải đánh nhau rồi đấy!"

"Thì tỉnh rượu là được rồi còn gì."

Thanh Minh duỗi thẳng tay ra. Ở đầu các ngón tay của hắn, một thứ như sương mù từ từ bốc lên.

Hắn ta đang tống độc tửu ra khỏi cơ thể.

Bạch Thiên nhìn cảnh tượng đó một lúc rồi đứng dậy. Và hắn ta bắt đầu mở lời bằng một ngữ điệu cẩn trọng, khác hẳn từ đầu đến giờ.

"Tất cả nghe đây."

"Vâng ạ!"

"Từ đầu đến bây giờ, mọi người có làm gì thì ta cũng không nói một lời nào. Nhưng kể từ lúc này thì khác rồi. Trận chiến hôm nay không đơn thuần chỉ là trận chiến của riêng chúng ta. Mọi người đừng quên rằng, trận chiến hôm nay có liên quan đến cả cái tên Hoa Sơn."

"Con rõ rồi ạ."

Sự dứt khoát bao trùm lên gương mặt của Chiêu Kiệt và Nhuận Tông, cả Lưu Lê Tuyết nữa. Thậm chí đến cả Thanh Minh cũng gật đầu bằng gương mặt nghiêm túc.

"Chưởng môn nhân đã nói rằng, chuyện lần này là một pháo lệnh báo hiệu việc Hoa Sơn đã bắt đầu hoạt động đối ngoại cho khắp thiên hạ biết."

Bạch Thiên cố định ánh nhìn vào Thanh Minh.

"Thanh Minh này."

"Biết rồi. Ta biết rồi mà. Ta sẽ nhẹ tay..."

"Không!"

"Hửm?"

Thanh Minh khẽ mở to mắt nhìn Bạch Thiên.

"Nếu đã làm thì hãy làm cho đến nơi đến chốn."

"Ồ?"

Thật vi diệu khi nghe được lời này từ miệng của Bạch Thiên.

"Việc xung đột với bọn họ là điều khó có thể tránh khỏi. Nếu đã vậy thì thà giải quyết triệt để vẫn tốt hơn."

"Chưởng môn nhân bảo đừng làm vậy cơ mà."

"Chẳng phải con nói rằng chưởng môn nhân trước khi thăng thiên sẽ đập vỡ đầu hết bọn Võ Đang hay sao?"

"Ô ô?"

Khóe miệng Thanh Minh nhích lên đầy bí hiểm.

'Hợp gu của ta phết.'

Bạch Thiên trong quá khứ là một người bị ám ảnh quá mức về bốn chữ quang minh chính đại. Nhưng sau hai năm bị tiêm nhiễm từ từ, thì bây giờ cả lời nói của chưởng môn nhân mà hắn ta cũng xem thường... À không, hắn bây giờ đã có thể học được cách giải thích lời nói của chưởng môn nhân theo một hướng tốt hơn rồi.

"Khừ. Môn phái của chúng ta quả là càng lúc càng tiến bộ!"

"..."

Thanh Minh nhích khóe miệng lên.

"Nhưng mà sư thúc có biết ý nghĩa của lời nói đó là gì không?"

"Lời nói gì?"

"Cái câu Hoa Sơn bắt đầu hoạt động đối ngoại đấy."

"...Chẳng phải y nguyên như vậy sao?" Thanh Minh cười nhạt.

"Việc có những hành động mang tính đối ngoại cũng đồng nghĩa với việc Hoa Sơn sẽ quan tâm đến việc bên ngoài giang hồ hơn. Nhưng nếu là việc bên ngoài giang hồ mà Hoa Sơn có thể làm thì là gì nhỉ?"

"...Ai mà biết."

"Sư thúc nhìn Hoa Ảnh Môn vậy mà còn không biết sao?"

"Con đang nói đến tục gia sao?"

Thanh Minh gật đầu.

"Đúng vậy đấy. Hoa Sơn sẽ tăng số lượng môn phái tục gia. Nếu vậy thì về sau cũng sẽ xảy ra những chuyện giống hệt như thế này nữa."

"Ưm."

"Tức là những tháng ngày tốt đẹp chỉ ở trong Hoa Sơn tập luyện đã chấm dứt rồi."

"Tốt Đẹp?"

"Việc tập luyện đó mà gọi là tốt đẹpsao?"

"Quá đáng rồi đấy!"

Trước những lời phản bác dữ dội đấy, Thanh Minh rụt người lại.

Vào lúc đó.

Ngụy Lập Sơn đi đầu, theo sau là Ngụy Tiểu Hành cùng Diêm Bình và khoảng 10 đệ tử của Hoa Ảnh Môn tiến lại gần với khuôn mặt bi tráng.

Ngụy Lập Sơn bước đến trước mặt Thanh Minh rồi để thế bao quyền hướng về Bạch Thiên.

"Bạch Thiên đạo trưởng. Vì ta quá rối nên đã không thể làm điều bản thân cần phải làm. Ta xin cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn đối với mọi người, và cả Hoa Sơn nữa, vì đã không ngần ngại chạy ngay đến đây giúp đỡ Hoa Ảnh Môn."

Thấy Ngụy Lập Sơn cúi thấp đầu xuống, Bạch Thiên dang ngay tay ra đỡ ông ta đứng thẳng lên.

"Ngài đừng làm vậy, thưa môn chủ. Bọn ta chỉ làm việc đương nhiên phải làm thôi."

"Không biết kết quả hôm nay sẽ ra sao, nhưng ta sẽ dìu dắt Hoa Ảnh Môn cũng ra trận với các đạo trưởng."

Sự chần chừ đã biến mất khỏi khuôn mặt của Ngụy Lập Sơn. Nhìn thấy nét mặt đó, tâm trạng của Bạch Thiên cũng bỗng nhiên trở nên thoải mái hơn.

'Quả nhiên không sai.'

Nghe nói môn chủ Hoa Ảnh Môn có tố chất của một đại hiệp, có vẻ như đúng là vậy thật. Nếu đổi lại là Bạch Thiên thì chắc có lẽ hắn ta không thể nào sẵn sàng đứng ra nói rằng sẽ cùng ra trận nếu nhìn thấy bộ dạng của những kẻ đang có mặt tại đây.

"Cảm ơn ngài, môn chủ."

"Khư ư!"

Thanh Minh vỗ tay.

"Quả là một người có nghĩa khí."

"..."

Dường như không phải chỉ mỗi Bạch Thiên nhầm lẫn rằng cái nghĩa khí đó được đong đếm bằng "tiền"...

"Nhưng mà, ừm..." Thanh Minh gãi đầu.

"Số lượng thì có hơi...?"

"Ta đã bảo những ai muốn rời đi hãy rời đi rồi."

"Ơ, vậy mà cũng có đến chừng này người ở lại luôn sao." Thanh Minh gật gù.

"Quả là một môn phái tốt. Cả con người cũng tốt nữa."

Nghe giọng điệu có chút mập mờ ấy, tất cả đều quay lại nhìn Thanh Minh.

"À thì."

Thanh Minh định nói gì đấy nhưng lại cười cho qua chuyện.

'Hoa Sơn trước đây cũng vậy.'

Cũng có thể đó chỉ là suy nghĩ của mỗi Thanh Minh.

Đương nhiên Hoa Sơn bây giờ cũng sẽ trở nên như vậy.

"Nhưng mà chắc không có việc gì khiến mọi người phải ra mặt đâu!"

"...Hả?"

"Ưm. Biết giải thích thế nào đây nhỉ. Cứ nhìn là sẽ biết ấy mà."

Thanh Minh nhún vai một cái rồi xoay đầu lại.

Sau cùng, ánh mắt của hắn ta nhìn cố định vào cổng chính.

"Hình như đang đến đấy."

"Chưa gì mà đã cảm nhận được rồi sao?"

"Đã đến phía trước kia rồi. Lại còn có chút thong dong nữa cơ!"

"...Đúng là thứ quái vật."

Bạch Thiên lắc đầu. Trong khi hắn ta vẫn chưa cảm nhận được gì mà Thanh Minh có vẻ như đã nhìn thấy rõ tất cả rồi. Mà thôi, chuyện hắn xuất quỷ nhập thần thế này cũng đâu phải mới một hai ngày.

"Đến rồi đấy!"

Bắt đầu từ Bạch Thiên, rồi đến Nhuận Tông và Chiêu Kiệt, cả Lưu Lê Tuyết đều tiến về trước một bước, đưa tay lên thanh kiếm được dắt bên hông. Tất cả những gì cần nói đã nói cả rồi, nên Võ Đang chắc sẽ xông vào rồi thi triển võ công ngay lập tức thôi.

"Không có chuyện gì phải căng thẳng cả." Bạch Thiên khẽ nói.

"Đừng quên những gì mọi người đã được tập luyện. Chúng ta không thua bất kỳ ai cả. Chúng ta là đệ tử của Hoa Sơn Đại phái."

"Vâng! Sư thúc!"

"Vâng, sư huynh."

Các đệ tử đưa mắt nhìn xuống thấp. Vẻ tếu táo trên gương mặt bọn họ trong mấy ngày qua bây giờ đều không thể tìm thấy được nữa. Chỉ còn lại dáng vẻ lạnh lùng vô kể của một kiếm đồ.

Bạch Thiên cũng đã cảm nhận được khí tức của quân địch.

"Đến rồi!"

Ánh mắt của tất cả đều hướng về bức tường bao quanh Hoa Ảnh Môn. Bọn họ nhìn thấy cảnh các đệ tử Võ Đang mặc y phục đen đang vượt qua bức tường cao đó.

Có 3 người!

'Trước mắt mỗi người sẽ đấu với...' Ngay lúc đó.

"Hây da!"

Có thứ gì đó như cuồng phong đang xuất hiện từ phía sau, một thứ trắng mờ bay thẳng đến chỗ các đệ tử Võ Đang đang vượt qua bức tường.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thứ đó văng ra với một tốc độ nhanh gấp đôi tốc độ mà các đệ tử Võ Đang đang leo vào.

Sự căng thẳng trên khi sắp sửa phải xông ra trận trên cơ thể của bốn người bọn họ bỗng nhiên biến mất.

"Ớ?"

Thanh Minh vừa nhìn khung cảnh đó vừa nghiêng đầu.

"Hay là để bọn chúng vào đây hết cái đã nhỉ?"

"..."

Thôi một mình ngươi tự xử luôn đi, tên tiểu tử kia!

"Cái, cái gì?"

Các sư đệ của hắn vừa "leo" vào trong đã "bay" ra ngoài.

Nhanh gấp mấy lần tốc độ chúng leo vào.

Các đệ tử Võ Đang vội đỡ lấy những người vừa bị đá bay ra ngoài theo phản xạ.

"Hự ự ự."

"Hả... Các huynh bị cái gì đánh trúng vậy?"

Cũng may là hình như không có ai bị thương nặng. Nếu so sánh với tốc độ họ bị đánh bay ra ngoài, thì việc không có vết thương nào mới là chuyện lạ đấy.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"...Ta cũng không biết. Ta chỉ thấy một thứ gì đó trắng mờ..."

Gương mặt của Chân Huyễn đông cứng lại. 'Không nhìn thấy đòn tấn công của chúng sao?' Đúng là vô lý.

Một người thì có thể không nhìn thấy. Bởi vì đã là con người thì ai chẳng có sai lầm. Nhưng cả ba người đều không nhìn ra đòn tấn công đó thì đó lại là một chuyện cực kỳ vô lý. Mặc dù chuyện đó cũng có thể xảy ra nếu thực lực của kẻ đã tấn công họ cao gấp mấy lần thực lực của các đệ tử vừa xông vào...

'Trong đó có cả môn đồ Hoa Ảnh Môn và đệ tử Hoa Sơn.' Chân Huyễn nãy giờ vẫn còn đang suy nghĩ mòng mòng đã ngay lập tức tìm ra câu trả lời hợp lý.

"Có vẻ như ta đã sập bẫy của chúng rồi. Mặc dù ta không biết dùng đã dùng cách nào."

"Ý huynh đó không phải là đòn tấn công của chúng sao?"

"Nếu như đó là một đòn tấn công thật sự, thì đệ nghĩ các đệ sẽ chỉ bị thương thế này thôi à? Đáng lý các đệ phải bị gãy một cánh tay hay một cái xương thì đó mới là bình thường đấy."

"A... Quả đúng là vậy, sư huynh!" Chân Huyễn cắn chặt môi.

'Là trận pháp sao? Hay là?'

Mặc dù không biết chúng đã dùng cách nào, nhưng hắn có thể chắc chắn một điều rằng, kẻ thù có một tên biết dùng mưu hèn kế bẩn. Có lẽ đó cũng chính là lý do chúng không muốn tỉ võ mà dụ hắn vào trận chiến này.

"Các ngươi cũng ranh ma đấy."

Chân Huyễn rút kiếm rồi tiến lên phía trước hai bước.

"Các đệ hãy theo sau ta. Bởi vì chúng ta không biết chúng đã giăng bẫy nào, nên ta sẽ dẫn đầu và phá cái bẫy đó."

"Vâng, sư huynh!"

Chân Huyễn nhìn chằm chằm vào cánh cổng chính đang được đóng im ỉm của Hoa Ảnh Môn với ánh mắt cực kỳ căng thẳng.

Hắn không biết phía trước sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng nếu hắn thận trọng quá mức, thì ngược lại, rất có thể hắn sẽ bị rơi vào bẫy của chúng.

"Đi thôi!"

Không đợi các sư đệ trả lời, Chân Huyễn đã đạp cửa xông vào.

Rầm!

Cùng với tiếng rầm đó, cánh cổng cũng bị phá hủy thành từng mảnh nhỏ bay ra tứ phía.

Mọi thứ thật yên ắng sau khi lớp bụi vừa bay mù mịt lắng xuống.

'...Là bẫy à?'

Bọn chúng đã chuẩn bị tinh thần trước khi xông vào, vậy mà lại không có bất cứ chuyện gì xảy ra cả. Chỉ có các đệ tử Hoa Sơn đang lơ đễnh nhìn chúng từ ngoài cổng xông vào.

"Này, sao các ngươi lại phá cổng vậy hả. Ta còn không khóa cổng cơ mà. Hừ, dạo này bọn ranh này chẳng có chút phép tắc nào cả." Thanh Minh tặc lưỡi.

Nhuận Tông rất muốn dạy dỗ lại hắn mấy phần, nhưng bây giờ kẻ địch lại đang ở trước mặt.

Chân Huyễn cau mày nhìn họ một lượt từ trái qua phải.

"Chỉ có nhiêu đây thôi sao?"

"Hả, gì cơ?"

Thấy Thanh Minh bình thản trả lời, Chân Huyễn tức giận nói.

"Chỉ với nhiêu đây người mà các ngươi cũng muốn đối đầu với bọn ta sao? Ngươi tự tin quá mức rồi đấy. Hừ, mà ta cũng không biết là ngươi tự tin hay ngạo mạn nữa." Thanh Minh quay lại nhìn Nhuận Tông với gương mặt ngơ ngác.

"Hắn nói gì vậy?"

"Không rõ. Nhưng ta cứ có cảm giác cảnh này hơi quen quen."

Thanh Minh phá lên cười.

"Không phải là rất giống Bạch Thiên sư thúc ngày xưa sao?" Bạch Thiên nghiến răng khi thấy mình tự dưng bị lôi vào.

"...Con đừng nói nữa."

"Con đừng nói lữa."

"Này!"

Gương mặt Bạch Thiên đỏ bừng bừng.

Thế nhưng Bạch Thiên không thể phủ nhận chuyện lời nói và hành động của Chân Huyễn bây giờ rất giống mình ngày xưa.

'Chỉ những kẻ không biết trời cao đất dày là gì mới như vậy thôi.'

Từ sau khi gặp Thanh Minh, Bạch Thiên đã bị đập vỡ đầu theo đúng nghĩa đen để rồi nhận ra sự thực phũ phàng này. Mặc dù bây giờ Bạch Thiên đã thay đổi, nhưng hắn không thể sống thoải mái khi nhìn lại quá khứ đáng xấu hổ của mình.

"...Mau kết thúc đi."

Thấy Bạch Thiên nói với gương mặt đỏ lừ, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt đầu quay đầu cố nhịn cười.

Chân Huyễn nghi hoặc khi chứng kiến cảnh tượng đó từ nãy tới giờ.

Gì thế này?

Sao bọn chúng phản ứng thoải mái quá vậy?

'Không lẽ chúng còn đặt những cái bẫy khác nữa sao?' Thế nhưng dù có quan sát kỹ thế nào thì hắn vẫn không nhìn thấy bất cứ thứ gì giống trận pháp hay cơ quan cả. Mà liệu chúng có thể thiết lập bẫy trong trang viên nhỏ bé này không?

Tại sao thái độ của chúng lại dửng dưng thế nhỉ?

Chân Huyễn bắt đầu nóng ran mặt.

'Các ngươi cũng táo tợn lắm!'

Có một phương pháp dùng lời nói để hạ gục đối thủ, nhưng Chân Huyễn cảm thấy chỉ với cách này thì không thể giải quyết được hắn. Chân Huyễn mở miệng.

"Không biết các ngươi lấy tự tin ở đâu ra nữa. Từ trước đến nay, ta chưa thấy Hoa Sơn thắng Võ Đang lần nào. Vậy mà các ngươi vẫn tin rằng các ngươi có thể đối đầu với bọn ta sao?"

Thanh Minh cười khúc khích.

"Ngươi nói chưa từng thấy Hoa Sơn thắng Võ Đang lần nào ư? Nhưng 100 năm trước, bọn ta mạnh hơn các ngươi đấy!" Mặc dù điều đó không được chính thức công nhận.

"Hở? 100 năm trước?" Chân Huyễn bật cười.

"Phải rồi, đúng vậy. 100 năm trước. Đó là thời đại của Mai Hoa Kiếm Tôn mà các ngươi luôn tự hào."

"Hửm?"

Thanh Minh bất giác mở to mắt.

Tự dưng hắn cảm thấy thật kỳ lạ khi nghe câu 'Mai Hoa Kiếm Tôn' phát ra từ miệng tên đó. Hắn còn chưa từng nghe câu đó ở Hoa Sơn bao giờ, vậy mà bây giờ lời nói đó lại phát ra từ miệng của một đệ tử Võ Đang.

"Nhưng ngươi có biết Mai Hoa Kiếm Tôn đáng tự hào đó của ngươi đã thua Thái Cực Kiếm Đế của Võ Đang không?"

"Hả?"

Bạch Thiên cao giọng.

"Ngươi nói chuyện gì vô lý vậy hả?"

"Hahahaha. Ngươi bảo điều đó vô lý ư? Đương thời, hai người họ đã từng tỉ võ một trận. Vì để giữ danh dự cho Mai Hoa Kiếm Tôn, Thái Cực Kiếm Đế đã giữ kín kết quả của trận đấu."

"Ngươi..."

"Sẽ tốt hơn nếu các ngươi biết rõ Hoa Sơn tuyệt đối không phải là đối thủ của Võ Đang đấy."

Các đệ tử Hoa Sơn nóng mặt khi nghe câu nói đó. Họ có thể chịu được việc hắn khinh thường mình, nhưng không thể chịu được việc hắn coi thường Hoa Sơn.

Cái tên Mai Hoa Kiếm Tôn là lòng tự trọng của Hoa Sơn, cũng là lòng tự trọng của họ.

"Ngươi dám phát ngôn bậy bạ về ngài ấy sao!"

"Sức chịu đựng của ta có giới hạn đấy!"

"Ngài ấy không phải là người mà ngươi có thể tùy tiện phát ngôn."

"...Thật không thể tha thứ được."

Nhìn thấy phản ứng của các đồng môn, trong lòng Thanh Minh bỗng dấy lên một nỗi buồn khó tả.

Các ngươi hãy đối xử tử tế với ta một chút đi, với ta đây này!

Này, mấy cái đứa kia! Ta là Mai Hoa Kiếm Tôn đây mà!

Trời ạ, tức quá. Mình lại không thể mở miệng giải thích nữa chứ! Tức chết mất thôi!

Thế nhưng, khác với bọn họ, Thanh Minh lại không hề nổi giận trước lời của Chân Huyễn.

'Quao, đúng là kiểu gì cũng bị chúng bóp méo sự thật mà.'

Rõ ràng mình thấy cái tên mũi ngựa chỉ cần nhìn thấy mặt mình là có thể cưỡi mây về chầu trời đó quá phiền phức khi cứ đòi tỉ võ bí mật nên mới đồng ý với hắn.

Mà hả?

Ai thua ai cơ?

- Ngươi đã quá suy đồi. Với tư cách cùng là đạo gia, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là một đạo nhân thực sự. Đừng trách lưỡi kiếm của ta vô tình, hãy tự ngẫm nghĩ lại những gì ngươi đã làm suốt thời gian qua đi.

- ...Ta thừa nhận năng lực của ngươi hơn ta. Ta quyết định sẽ rút lui vì sự kém hiểu biết của mình. À không... Ta không định rút lui đâu. Á, khoan đã!!

- Ta thua rồi! Ngươi đã đánh ta nhiều lắm rồi đấy! Đâu ra cái kiểu đạo sĩ đi đánh người đôm đốp thế này ch... Á! Á á! Ta đã nói rồi mà, ở đâu ra cái kiểu... Á á á á!

- Sư huynh à! Hãy tha cho ta đi mà!

"Đúng là sư đệ ngoan."

Hình như hắn nhiều tuổi hơn. Nhưng rõ ràng hắn gọi mình là sư huynh trước mà.

"Hửm?"

"À không. Không có gì đâu." Thanh Minh xua tay.

Sau lần đó, mỗi khi tới khu vực của Võ Đang, Thanh Minh đều gọi hắn ra trấn lột.Nơi đó vốn là một khu vực nổi tiếng với nhiều tửu quán đắt đỏ. Hắn đã tận hưởng niềm vui khi dùng tiền của Võ Đang để thuê tầng cao nhất của tửu lâu và gọi loại rượu đắt tiền nhất.

Thanh Minh cảm thấy có gì đó đang mờ dần khi nhớ lại gương mặt ỉu xìu của Thái Cực Kiếm Đế khi đó. A, lúc đó đúng là vui thật.

Không... Bây giờ đâu phải là lúc chìm đắm trong ký ức chứ.

"Quào, thật vậy luôn sao."

Dù sao thì hắn không có chứng cứ, cũng không có ai chứng kiến cả.

Chân Huyễn hiểu nhầm phản ứng của Thanh Minh nên đã hét lên bằng một giọng giễu cợt.

"100 năm trước là thời điểm Hoa Sơn mạnh nhất, vậy mà các ngươi cũng không thể vượt qua Võ Đang. Vậy nên, các ngươi không thấy mình đã quá tự mãn khi cho rằng các ngươi có thể đối đầu với bọn ta sao? Lòng tự tôn của các ngươi đã bị Võ Đang..."

"Này. Đừng nói nữa. Đánh luôn đi! Nha?"

"..."

Thanh Minh thở phì phì.

"Chuyện ai thắng ai thua 100 năm trước quan trọng đến vậy sao. Chẳng lẽ mấy người 100 năm trước đang đứng sau cổ vũ ngươi à? Bọn họ đã chết cả rồi, đồ đần! Nếu ngươi quý người xưa như vậy thì sao không ở Võ Đang làm đạo sĩ... À quên, ngươi là người của Võ Đang mà." Vậy nên hắn mới như thế à?

"...Ngươi dám!"

"Đó cũng là lý do các ngươi cổ lỗ sĩ như vậy đấy..."

Thanh Minh không hề tức giận dù đã bị bọn họ bóp méo quá khứ trong quá khứ.

'Chuyện đó có quan trọng quái đâu. Dù sao thì mình cũng hạ được Thiên Ma rồi.'

Hiện tại mới là thứ quan trọng.

Và...

'Chỉ có kẻ mạnh mới làm được chuyện đó.'

Nếu như bây giờ Hoa Sơn mạnh hơn Võ Đang, thì người của Võ Đang sẽ không dám xấc láo như vậy. Nếu như bây giờ

Hoa Sơn áp đảo hơn Võ Đang, thì dù họ có khẳng định Mai Hoa Kiếm Tôn mạnh hơn Trương Tam Phong, bọn chúng cũng không dám phản bác nửa lời.

Tiền bạc, lịch sử hay quyền phát ngôn, cuối cùng thì tất cả cũng đều là quyền hạn của kẻ mạnh.

Và Thanh Minh không hề có một tý bất mãn nào với chuyện đó.

'Mình mạnh mà!'

Tất cả đều là của mình, hừ.

Đó là vấn đề mà Hoa Sơn có thể từ từ giải quyết sau khi xử lý Võ Đang. Mà thật ra thì không giải quyết cũng chẳng sao.

Bởi vì nếu Thanh Minh của bây giờ được đánh giá cao hơn Mai Hoa Kiếm Tôn của quá khứ là được rồi.

"Ngươi chưa thấy quan tài chưa đổ lệ..."

"Ngụy thiếu hiệp! Ngụy thiếu hiệp!"

Chân Huyễn định nói gì đó nhưng đã bị Thanh Minh ngắt lời để gọi Ngụy Tiểu Hành.

Ngụy Tiểu Hành đang đứng ở phía sau quan sát tình hình, trả lời với gương mặt ngơ ngác.

"Vâng?"

"Thiếu hiệp đã làm những gì ta yêu cầu chưa?"

"Ý ngài đồn tin đúng không? Ta đã loan tin khắp vùng Nam Dương rồi."

"Làm tốt lắm. Vậy, lên nào!" Thanh Minh rút kiếm.

Khiến các đệ tử Võ Đang giật mình lùi về phía sau. Tự nhiên hắn lại...

Thanh Minh vung kiếm. Kiếm khí bắt đầu tỏa ra từ lưỡi kiếm của hắn.

Thế nhưng, nơi kiếm khí hướng đến lại không phải là nơi các đệ tử Võ Đang đang đứng. Kiếm khí của Thanh Minh chém nát bức tường rào bao quanh Hoa Ảnh Môn.

Rầmmmm!

Trong nháy mắt, bức tường rào của Hoa Ảnh Môn sụp đổ hoàn toàn.

"Ngài, ngài làm gì vậy?"

Ngụy Lập Sơn trợn tròn mắt. Tại sao hắn lại phá vỡ tường rào của người khác như một kẻ hành động thiếu suy nghĩ vậy chứ?

"À..."

Đúng lúc ấy, Ngụy Lập Sơn đã hiểu được ý đồ của Thanh Minh khi nhìn thấy khung cảnh bên ngoài bức tường ấy.

Ngay khoảnh khắc bức tường sụp đổ, người dân Nam Dương đã lũ lượt tràn vào.

Họ đã không ngại nguy hiểm kéo đến đây khi nghe nói Võ Đang và Hoa Sơn sẽ đấu một trận ở Hoa Ảnh Môn. Thử hỏi có ai mà không muốn chứng kiến sự việc có một không hai này chứ?

"Ta rất thích bày thế trận đấy." Thanh Minh mỉm cười.

Mục đích của hắn khi gọi họ đến đây không chỉ đơn thuần là giúp đỡ Hoa Ảnh Môn. Mà còn để họ chứng kiến cảnh tượng Hoa Sơn đập nát Võ Đang.

Bởi vì danh tiếng được tạo dựng từng chút từng chút một thế này sẽ tạo nên vị thế của Hoa Sơn trong tương lai.

"...Áp lực quá."

Thanh Minh cười khẩy khi nghe thấy lời nói của Bạch Thiên.

"Nếu đã làm thì phải là cho chắc chắn chứ."

"Đúng vậy."

"Bây giờ chỉ còn lại một việc phải làm thôi."

Nói rồi Thanh Minh hướng ánh mắt về phía các đệ tử Võ Đang.

"Các sư huynh. Các huynh nhắm xử được mấy tên?"

"...Ừm. Hai."

"Chắc ta xử được khoảng ba tên đấy?"

"Vậy là được 5." Thanh Minh vuốt cằm.

"Giao cho Lưu sư thúc 4 người chắc ổn. Bạch Thiên sư thúc lo tên đó là xong."

"Còn con thì sao?"

"Ta làm sao?"

"...Không có gì."

Mọi người đang nhìn đấy, xin con hãy kiềm chế chút đi.

"Thế nhé! Sư thúc! Sư huynh!"

"Haa..."

"Hừ."

"Haiz."

Các đệ tử Hoa Sơn thở dài rồi lọc cọc bước lên phía trước. "Hình như có ai đó đang lùi lại phía sau thì phải." Ánh mắt Bạch Thiên tràn đầy hàn khí.

"Đối thủ là các đệ tử Võ Đang, nên đây sẽ là một cơ hội tốt để chúng ta chứng minh cho mọi người thấy kết quả của việc chúng ta đã rèn luyện trong suốt thời gian qua. Lên thôi. Hãy cho bọn chúng thấy kiếm pháp của Hoa Sơn đi nào!"

"Vâng, sư thúc!"

"Vâng, sư huynh!"

Đúng lúc ấy, một âm thanh thống khổ vang lên phía sau họ.

"Tại sao các ngươi lại phản ứng quá khác so với lúc ta nói vậy hả?"

Ngươi ngậm miệng lại hộ ta cái, tên tiểu tử này

"Hình như bọn họ đang đánh nhau đấy!"

"Trời đất ơi. Hoa Sơn đánh với Võ Đang!"

Những người đứng theo dõi diễn biến sự việc đằng sau bức tường bị sập đó không ngừng nuốt nước bọt.

"Nguy, nguy hiểm quá còn gì. Chẳng phải chúng ta nên lùi ra phía sau ư."

"Cảnh tượng như thế này biết đi đâu mới có thể xem được chứ! Có sống cả đời ở Nam Dương cũng không thể thấy được cảnh này đâu. Có chết thì ta cũng phải xem cảnh này!"

"Thì đúng là vậy thật nhưng..."

Sự mong chờ đan xen với lo lắng ngập tràn trong lòng bọn họ nhưng không một ai lùi lại phía sau.

Bởi vì đây là một cảnh chấn động cả đời chưa chắc đã xem được.

Đặc biệt là tại một nơi thường không xảy ra những chuyện lớn như Nam Dương. Đa số mọi người đều đang tập trung sự chú ý vào Võ Đang nhưng cũng có rất nhiều người cổ vũ Hoa Sơn.

Nếu là ở một nơi khác thì chắc sẽ có nhiều người chưa từng nghe qua cái tên Hoa Sơn bao giờ, nhưng đây là Nam Dương. Một nơi mà Hoa Ảnh Môn đã bám trụ trong suốt cả trăm năm.

Hoa Ảnh Môn hòa nhập vào Nam Dương, cùng chung hơi thở với Nam Dương từ trước đến nay. Nhờ vào việc bọn họ đã gầy dựng nên môn phái tục gia của Hoa Sơn một cách đường đường chính chính mà những người ở Nam Dương cũng có thiện cảm với Hoa Sơn.

Đây chính là lý do khiến các võ phái tạo ra môn phái tục gia và gầy dựng các môn phái đó trên khắp thiên hạ. Những môn phái nằm trong núi sâu hiểm trở như Hoa Sơn hay Võ Đang sẽ bị hạn chế về hoạt động. Nhưng nếu các đệ tử của bọn họ tản ra khắp nơi và tự xưng là đệ tử tục gia, gầy dựng nên võ quán thì có thể gây ảnh hưởng lên thiên hạ.

"Hoa Sơn có thể thắng không nhỉ?"

"Ầy, dù gì đối thủ của bọn họ cũng là Võ Đang cơ mà!"

"Thì đã sao chứ? Lần trước bọn họ cũng đã cho Tông Nam một phen bẽ mặt rồi còn gì."

"Tông Nam với Võ Đang giống nhau chắc! Đây là Võ Đang, là Võ Đang đấy!"

"Suỵt! Yên lặng chút nào!"

Chiêu Kiệt hít thở thật sâu khi nghe thấy những lời bàn tán xôn xao kia.

Phía trước mặt hắn ta là các đệ tử Võ Đang trong chiếc áo choàng đen.

'Mình có thể làm được không nhỉ?'

Nếu là hắn ta của trước đây thì sẽ không thể chắc chắn. Tuy những năm tháng học võ công ở Hoa Sơn từ khi nhập môn đến nay dài đằng đẵng nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng bản thân mình trên cương vị là một võ giả.

Nhưng giờ thì sao?

'Không thể chiến thắng được thì cái đó mới càng là vấn đề.'

Có thể chắc chắn một điều.

Đa số những kẻ cầm kiếm đã nỗ lực trong suốt hai năm qua để bồi dưỡng bản thân của mình.

Nhưng trong số những người đó, không có ai đã tập luyện một cách khổ cực như các đệ tử đời thứ hai và thứ ba của Hoa Sơn.

'Một quá trình thật khủng khiếp.' Trên lưng của hắn có một Atula.

Điểm kinh tởm nhất của Thanh Minh nằm ở chỗ hắn mang nhiều dáng vẻ khác nhau.

Lúc thì là một người giống Atula như đúc, lúc thì luận đạo về kiếm như một cao tăng đắc đạo, lúc lại như một trí giả biết hết mọi tri thức của thế gian rồi trong chớp mắt lại biến thành một tên ngốc.

Và Thanh Minh đã sử dụng đồng thời tất cả các dáng vẻ đó để rèn luyện bọn họ.

Ư ư ư.

Cứ nghĩ đến hai năm vừa qua là cơ thể lại tự động run lên. Chiêu Kiệt đã nghĩ rằng, chỉ cần bản thân có thể mạnh lên thì dù việc tập luyện có gian khổ đến mấy hắn cũng có thể chịu được, nhưng sau khi Hoa Tông Chi Hội kết thúc được khoảng 2 tháng thì cái quyết tâm đó đã bay theo gió mùa xuân rồi.

Đạp đổ hết những thứ đang có rồi gầy dựng lại tất cả tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng. Đều là nhờ tên tiểu tử Thanh Minh kia nói hết nước bọt và ra sức hối thúc thì bọn họ mới có thể làm được.

Tất cả khoảng thời gian đó đều nằm hết trong cơ thể và kiếm pháp của Chiêu Kiệt.

Hắn lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn các đệ tử của Võ Đang.

'Sự tự tin ư.'

Trước đây, hắn cho rằng sự tự tin có được khi một người tin vào bản thân mình. Nhưng bây giờ hắn mới biết. Nếu không có thực lực thì đó chẳng qua chỉ là một sự huênh hoang vô căn cứ.

Sự tự tin là thứ được tích lũy cùng thời gian. Chỉ cần tin vào những điều bản thân mình đã làm từ trước đến nay, tin vào những nỗ lực bản thân đã bỏ ra thì cho dù không huênh hoang đi nữa, cảm giác tự tin vẫn sẽ tràn đầy.

"Là một chọi một sao?" Nhuận Tông khẽ nhếch mép.

'Sĩ diện của một danh môn đây à.'

Vì Hoa Sơn có 4 người ra trận nên Võ Đang cũng cử ra 4 người. Rõ ràng đã nói là tất cả có thể cùng xông lên, không cần theo một nguyên tắc nào nhưng thế trận tự nhiên lại thành ra như vậy.

Là bọn họ đang muốn quyết một trận đường đường chính chính đây sao? Hay là......

'Cũng chả liên quan.'

Dù đó có là sự khinh thường cũng không vấn đề gì, có cười nhạo thì vẫn ổn. Nhuận Tông bây giờ cũng biết rằng những điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả. Nói cho cùng thì thứ quan trọng nhất vẫn là thực lực.

Cạch.

Kiếm đồ Võ Đang đang đứng trước mặt Chiêu Kiệt đã rút kiếm ra chĩa về phía hắn.

Nhìn dáng vẻ đó mà hắn ta không thể nào ngừng cười. Thấy Chiêu Kiệt cứ cười mãi không thôi, kiếm đồ đội chiếc mũ đen của Võ Đang trên đầu chau mày.

"Giờ ngươi đang cười nhạo ta đó à?"

"À à, ta xin lỗi nhé. Ta không có ý đó..."

Chiêu Kiệt vẫn dùng gương mặt đang cố nhịn cười nhưng không được đó nói.

"Khi một người quá tự hào về thành tựu bản thân họ đạt được, người đó sẽ cứ liên tục cười mà không thể nào dừng lại. Chuyện này chẳng liên quan gì đến ngươi đâu."

"...Thật cuồng ngạo." Cũng có thể là vậy.

Cơ thể bỗng bồn chồn.

Sức mạnh bắt đầu từ từ truyền vào bên tay cầm kiếm.

'Mình có thể nhìn thấy tất cả.'

Chiêu Kiệt biết rằng, kẻ đang đứng trước mặt hắn không phải là đối thủ của bản thân. Tư thế cầm kiếm, khí tức cảm nhận được từ cơ thể hắn ta, và cả sự cân bằng tổng thể. Có quá nhiều điểm để phê bình đến mức Chiêu Kiệt cảm thấy ngứa hết cả mồm lên.

Dưới con mắt của Chiêu Kiệt mà người này đã như vậy rồi thì không biết dưới con mắt nhìn của Thanh Minh, hắn còn thảm hại đến mức nào nữa?

'Chắc cũng bởi vậy nên đệ ấy mới không ngừng chê bai đây mà.'

"Ta là Chân Không của Võ Đang."

"Ta là Chiêu Kiệt của Hoa Sơn."

Đây không phải là một trận tỉ võ. Giờ có nói thêm gì nữa thì cũng chỉ tổ gây cản trở đến trận đấu.

Chiêu Kiệt bắt đầu thi triển chiêu thức khởi đầu. Chắc có lẽ vì lòng tự trọng mà đệ tử của Võ Đang không xông vào tấn công trước. Nếu vậy thì đệ tử của Hoa Sơn sẽ làm điều đó giúp bọn họ.

Đối thủ dồn hết sức vào bàn chân.

Chiêu Kiệt không lùi bước trước sức mạnh đó mà nhẹ nhàng lao đến phía trước thật tự nhiên. Thanh kiếm của hắn rung động, rồi trong tích tắc xuất hiện hàng loạt kiếm ảnh.

Lúc nhanh lúc chậm. Vừa trôi chảy lại mạnh mẽ.

Hình thái của nhiều đường kiếm đan xen vào nhau, không phân biệt được đâu là thật, đâu là giả.

Biến hóa và ảo ảnh.

Chiêu thức Kiếm Hoa Lệ - căn bản của kiếm thuật Hoa Sơn, lộ ra ở phía cuối lưỡi kiếm của Chiêu Kiệt.

"Ơ ớ!"

Và rồi trong phút chốc, đệ tử của Võ Đang ngỡ ngàng, lùi lại phía sau.

'Làm vậy là sai rồi.'

Nếu lùi về sau thì sự biến hóa sẽ chỉ càng trở nên sâu sắc hơn. Chắc đệ tử Võ Đang chưa từng gặp qua kiếm pháp này bao giờ.

Đệ tử Võ Đăng cắn chặt môi và cuối cùng hắn ta cũng bắt đầu thi triển kiếm pháp của mình.

Một đường kiếm mềm mại. Một sự chuyển động trôi chảy. Là kiếm pháp của Võ Đang.

Đây cũng là lần đầu Chiêu Kiệt được nhìn thấy kiếm pháp của Võ Đang. Nhưng Chiêu Kiệt không một chút bối rối, xông thẳng một cách áp đảo vào đối thủ.

'Cái thứ quái vật.'

- Câu nói phải trải qua thật nhiều trận thực chiến cũng không có gì đặc biệt. Không phải ý bảo mọi người bồi dưỡng khả năng tùy cơ ứng biến của bản thân hay nói vậy là để giảm bớt sự căng thẳng của mọi người. Nói trắng ra thì phải trải qua nhiều thì mới biết được nhiều. Dù có là cùng một thanh kiếm đi nữa nhưng tùy vào kiếm thuật mà nó sẽ thiên biến vạn hóa. Kiếm pháp của Hoa Sơn thì hoa lệ, kiếm pháp của Tông Nam lại cẩn trọng, kiếm pháp của Điểm Thương thì nhanh nhẹn, kiếm pháp của Võ Đang thì mềm mại.

- Vậy ý đệ bảo bọn ta hãy tham gia nhiều trận thực chiến à?

- Không. Các sư huynh không cần phải làm vậy. Bởi vì cóta đây rồi. Nếu các huynh hứng thật nhiều các đường kiếm muôn màu vạn trạng đó thì sẽ tự nhiên quen dần thôi. Vậy thì hôm nay hãy bắt đầu bằng việc ăn thử vài nhát kiếm mềm mại của Võ Đang đi nào.

- ...Sao bọn ta nhất định phải đưa thân ra hứng mấy nhát kiếm đó chứ?

Tuy chưa thể nghe được câu trả lời cho câu hỏi đó nhưng Chiêu Kiệt đã dùng cơ thể mình trải nghiệm đường kiếm đó rồi.

'Thậm chí...'

Nếu so với sự mềm mại trong đường kiếm mà Thanh Minh đã cho Chiêu Kiệt thấy thì đường kiếm đó không gọi là mềm mại. Kiếm pháp Võ Đang mà Thanh Minh đã múa cho Chiêu Kiệt xem còn hoàn hảo hơn cả mấy lần. Một người trước đây đã từng đấu với kiếm pháp Võ Đang vài lần như Chiêu Kiệt thì đương nhiên không thể nào bỡ ngỡ trước kiếm pháp của Võ Đang được rồi.

Chiêu Kiệt tăng tốc độ di kiếm.

Nhanh hơn và hoa lệ hơn!

Kiếm pháp của Võ Đang có tính chất hậu phát chế nhân. Không bao giờ vội vàng, dùng tinh thần kiên định để đón nhận kiếm pháp của đối thủ và chế ngự nó.

Võ Đang đã dùng kiếm pháp này để có thể ngồi vào vị trí thiên hạ kiếm môn.

Còn cách để đánh thắng được kiếm pháp đó thì sao?

- Cách cách cái con khỉ. Nếu có tên nào có thể ngăn chặn được tốc độ đó của huynh thì huynh phải chấp nhận bị thương thôi! Vạn vật trên thế gian đều có tính tương đối! Nước tuy dập được lửa nhưng nếu gặp ngọn lửa lớn, nó sẽ phải bốc hơi hết.

Paaaaang!

Kiếm của Chiêu Kiệt xé toạc không trung.

Thanh kiếm ấy lao vào một cách thần tốc khiến đối thủ không kịp vung kiếm lên.

'Chậm quá!'

Chậm chết đi được.

Thanh Minh thì thôi không cần phải bàn nữa rồi. Nhưng đường kiếm của các sư huynh đệ còn nhanh gấp đôi thế này. Đường kiếm của các sư thúc lại còn nhanh hơn thế nữa.

Hay là do tính chất kiếm khác nhau?

Không dám đâu.

Không cần biết tính chất kiếm có khác nhau hay không, nhưng kỹ năng cơ bản là thứ không thể giấu được. Chiêu Kiệt bất giác nhích khóe miệng lên.

'Mình mạnh thật.'

Kiếm pháp Võ Đang đó cũng chỉ bất lực trước Chiêu Kiệt.

Trước cơ thể và kiếm pháp của hắn ta.

Thời gian hai năm cùng rèn luyện với Thanh Minh đã phát huy tác dụng.

Nhìn thấy nét mặt bối rối không biết làm thế nào của kiếm đồ Võ Đang, Chiêu Kiệt lại vung kiếm lao vào thêm một lần nữa.

Chân Hòa, người đang đấu với Nhuận Tông cũng bối rối không kém.

'Không, không thể như vậy được!'

Khuôn mặt của Chân Hòa nhăn nhúm đến đáng thương.

'Mình, mình mà đánh không lại một tên tiểu tử Hoa Sơn sao!'

Chỉ dùng hai chữ Hoa Sơn thôi cũng vẫn chưa đủ.

Theo hắn ta được biết thì đệ tử Hoa Sơn đang đấu với hắn ta bây giờ thua hắn ta một bậc. Hắn ta là đệ tử đời thứ hai của Võ Đang, nhưng Nhuận Tông - người đang đứng trước mặt hắn ta bây giờ là đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn.

Nhưng Chân Hòa chưa gì đã ăn mấy nhát kiếm của Nhuận Tông rồi.

"Ư!"

Sự giận dữ khó mà kìm nén ấy thoát ra từ miệng của hắn ta.

"Không thể như vậy được!"

Cơn phẫn nộ thì lúc nào cũng sẽ phá hỏng đường kiếm. Đường kiếm miên miên bất tuyệt của Chân Hòa từ nãy đến giờ bỗng xuất hiện một sơ hở nhỏ.

Nhuận Tông đã không bỏ lỡ sơ hở ấy.

Xoẹtttttttt!

Thanh kiếm của Nhuận Tông đâm tới trong tích tắc, nhắm vào sơ hở giữa hai chiêu thức và chém xuống thanh kiếm của Chân Hòa.

Keng!

Kiếm pháp Võ Đang bắt nguồn từ việc nhẹ nhàng đón nhận lấy kiếm pháp của đối phương. Nói cách khác, nếu quá trình đón nhận đó bị thất bại thì không thể bắt đầu được một thứ gì cả.

Đường kiếm của Nhuận Tông sau khi phá vỡ cân bằng của đối thủ thì một lần nữa sinh ra hàng chục kiếm ảnh, nhắm đến toàn thân của Chân Hòa.

Một đường kiếm quá hoa lệ được trộn lẫn giữa hư chiêu và thực chiêu.

"Hự!"

Chân Hòa đã vung kiếm một cách suýt soát nhưng hắn ta vẫn không thể nào ngăn cản được các vết kiếm xuất hiện khắp nơi trên cơ thể.

Trong lúc đó, Chân Hòa đã nhìn thấy một thứ.

Phía sau hàng chục kiếm ảnh vừa hoa lệ vừa xuất hiện thần tốc đang nhắm vào mình là ánh mắt lạnh lùng của Nhuận Tông. 'Sao có thể?'

Tuy đường kiếm vừa sắc bén lại vừa hung tợn nhưng Nhuận Tông - người vung ra những đường kiếm ấy lại đang duy trì vẻ điềm tĩnh đến mức đáng sợ.

"Ta, ta là đệ tử của Võ Đang!"

Chân Hòa đột nhiên hét toáng lên rồi xông vào giữa đống kiếm ảnh. Dù thịt có nát đi nữa thì hắn ta cũng quyết bẻ gãy xương đối thủ bằng mọi giá!

Nhưng Nhuận Tông không hề hoảng hốt, hắn ta lùi về sau một bước.

Chính xác là một bước chân.

Với khoảng cách đó là đủ rồi.

Thanh kiếm của hắn bay loạn xạ trên cao rồi nhẹ nhàng hạ xuống thấp. Thanh kiếm ấy từ từ đáp xuống vai của Chân Huyễn đang lao đến hệt như hoa mai đang rơi rụng xuống đất.

Chát!

Vai hắn ta bị nứt một đường dài, máu phun ra.

Cheng!

Thanh kiếm của Chân Hòa rơi xuống đất, gương mặt hắn ta tràn đầy sự kinh hãi.

"Ngươi..."

Chân Huyễn không thể nào hiểu được tình huống này, hắn ta nhìn chằm chằm vào Nhuận Tông, lúc này, Nhuận Tông khẽ nói.

"Kiếm pháp của đạo hữu cũng không tệ." Tuy nhiên.

"Chỉ tại quãng thời gian mà ngươi và ta đã trải qua không giống nhau."

"..."

"Hãy rút lui đi."

Chân Hòa bấu chặt lấy chỗ vai có máu phun ra, loạng choạng lùi lại phía sau. Nhìn thấy cảnh đó, Nhuận Tông nhún vai.

'Mình... cỡ này thì mạnh lên quá nhiều rồi.'

Ánh mắt của Nhuận Tông bất giác hướng về phía sau.

Ánh mắt ấy va phải ánh mắt của Thanh Minh - người đang chăm chú theo dõi hắn từ phía sau, Nhuận Tông giật mình nhanh chóng xoay đầu lại.

Ánh mắt của Thanh Minh có chút gì đấy tỏ vẻ không hài lòng, chắc Nhuận Tông lại sắp bị mắng cho một trận rồi.

Nhưng không lý nào hắn lại thấy không vui.

Nhuận Tông lẩm bẩm.

"Kiếm pháp Hoa Sơn quá mạnh."

Bây giờ không chỉ mỗi bọn họ mà đến lúc cả thiên hạ phải biết được sự thật này rồi.

"Ơ... ơ ơ..."

Mắt Ngụy Lập Sơn mở to cỡ một nắm đấm.

"Không, không. Chuyện đó... Ơ?"

Ông ta cứ luôn trợn tròn mắt như vậy từ khi bắt đầu cho đến lúc kết thúc. Thế nhưng ông ta vẫn không thể lý giải được tình huống đang xảy ra trước mắt.

'Chúng ta đã thắng rồi sao?'

À không, nói đúng ra thì chúng ta đã hoàn toàn áp đảo chúng.

Các đệ tử Võ Đang luôn nhìn các đệ tử Hoa Sơn bằng nửa con mắt mới chính là kẻ bị đánh bại.

Ngụy Lập Sơn không thể tin vào quang cảnh trước mắt.

Rốt cuộc Võ Đang đã đi đâu rồi?

Chẳng phải đó là nơi được gọi là Bắc Đẩu trong giới giang hồ sao. Mặc dù thiên hạ có rất nhiều kiếm phái, nhưng sẽ không ai ngần ngại xếp Võ Đang ở vị trí đầu tiên.

Nếu nơi nào có thể sánh ngang với Võ Đang thì cũng chỉ có Nam Cung Thế Gia.

Thế nhưng các đệ tử của Võ Đang đã bị các đệ tử Hoa Sơn dồn ép đến mức này.

"Sao có thể như vậy chứ?"

Hoa Ảnh Môn là môn phái tục gia của Hoa Sơn.

Ngụy Lập Sơn là một người có lòng tự hào vô hạn về việc được là đệ tử của Hoa Sơn. Thế nhưng, không phải tự hào là một chuyện, còn hiện thực lại là một chuyện khác sao? Ông ấy là một người rất tự hào về phụ thân của mình, nhưng chưa bao giờ ông cho rằng phụ thân của mình là một người vĩ đại như một đại tướng quân hay núi Thái Sơn. Bởi vì hảo ý và năng lực là hai chuyện hoàn toàn khác biệt.

Ngụy Lập Sơn cũng có tình cảm như vậy đối với Hoa Sơn.

Mặc dù biết rõ môn phái đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng ông lại không thể từ bỏ tình cảm ấy của mình dành cho Hoa Sơn. Vậy mà môn phái sắp suy tàn ấy lại đang chiến đấu để bảo vệ ông ấy. Và thậm chí họ còn đang nắm giữ phần thắng nữa.

Ngụy Lập Sơn đưa tay lên giữ ngực mình.

Ông ta cảm thấy có gì đó đang nhói lên.

"Phụ thân."

"Ừ."

Ngụy Tiểu Hành cũng nhìn Ngụy Lập Sơn với ánh mắt ươn ướt.

"Họ mạnh thật."

Họ còn có thể nói gì được nữa đây?

Thật sự rất cảm động...

Ọc ọc ọc.

"..."

Ngụy Lập Sơn từ từ ngoảnh mặt lại.

Chẳng biết từ lúc nào, Thanh Minh đã kiếm được một bình rượu, nằm ườn dưới sàn tu ừng ực.

"..."

"Ợ!"

Cảm nhận được có người đang nhìn mình, Thanh Minh ngoái đầu nhìn Ngụy Lập Sơn. "Ngài có muốn làm một ly không?"

"..."

Hoa Sơn đã thay đổi rồi.

Các đệ tử Hoa Sơn đã mạnh lên rất nhiều...

'Và có cả một tên điên nữa.'

Nhưng dù sao thì Hoa Sơn trong quá khứ cũng không có cả hai điều này.

Ngụy Lập Sơn chìm trong dòng suy nghĩ không biết giữa chuyện không có cả hai điều đó, và giữa chuyện có hai điều đó, thì cái nào sẽ tốt hơn.

À không. Bây giờ đâu phải lúc lo lắng chuyện đó chứ! "Tiểu đạo trưởng uống rượu trong lúc các sư huynh và sư thúc của mình đang đánh nhau sao!"

"Vầng, tại chán quá đó mà."

"À, vậy sao?"

Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác... À, ủa, không phải chuyện đó!

Thấy Ngụy Lập Sơn hoang mang há hốc miệng, Thanh Minh phì cười.

"Ta đã dạy họ suốt thời gian qua, nếu họ để thua mấy tên đó thì họ sẽ phải ngụp đầu vào bát nước chịu phạt."

"Hả?"

Ngụy Lập Sơn hỏi lại bằng gương mặt hoàn toàn không hiểu chuyện gì.

Thanh Minh chỉ cười không đáp. Rồi nhìn về phía trận chiến vẫn còn đang diễn ra ở ngoài sân.

'Là ai đã dạy các ngươi đấy.'

Họ chỉ còn cách mạnh hơn. Bởi vì Thanh Minh chính là người đã dạy dỗ họ.

Nói hắn tự mãn ư?

Trong hàng trăm triệu người.

Nếu tìm khắp thế gian này, thì người có thể dạy dỗ họ giống Thanh Minh cũng chỉ có vài người. Đến Thanh Minh còn phải công nhận chuyện đó.

Thế nhưng, việc bọn họ dạy dỗ các đệ tử giống như Thanh Minh tuyệt đối không thể xảy ra. Tuyệt đối không!

Làm sao mà các đại cao thủ của các môn phái tưởng tượng ra cảnh ngày ngày họ vừa đấm vừa xoa, dạy dỗ các đệ tử thời thứ hai và đệ tử đời thứ ba chứ?

Dù có tìm khắp thiên hạ thì cũng sẽ không có nơi nào giống như vậy.

Mà dù cho có người muốn làm giống hắn, muốn dạy dỗ các đệ tử giống hắn, thì tất cả các trưởng lão, bắt đầu từ chưởng môn nhân sẽ chạy đến gây náo loạn mất.

Đó là chuyện đương nhiên thôi.

Một môn phái mạnh được quyết định khi môn phái đó có nhiều cao thủ, nhưng vị thế của một môn phái lại được quyết định bởi việc các đại cao thủ của môn phái đó mạnh đến mức nào.

Ví dụ như, kể từ sau khi Hoa Sơn - một môn phái luôn bị Võ Đang coi như những kẻ dị nhân xuất hiện Mai Hoa Kiếm Tôn vừa cầm dao kề vào cổ lũ Võ Đang vừa cười hi hi thì sao họ có thể không hiểu được điều đó chứ?

Các đại cao thủ của các môn phái sẽ dốc hết sức lực để nâng cao và hoàn thiện võ công của mình. Và họ sẽ chỉ nhận một vài đệ tử chân truyền để quá trình chiêm nghiệm không bị gián đoạn.

Thế nhưng Thanh Minh lại khác.

Hắn có sự thông hiểu lý tưởng về võ công, và hắn có thời gian mà các đại cao thủ của các môn phái khác không có.

Và hơn thế nữa...

'Làm cho bản thân mình mạnh hơn là một việc quan trọng. Nhưng đó không phải là tất cả.'

Không phải hắn đã cảm nhận được trước rồi sao?

Thanh Minh luôn rên rỉ rằng hắn không muốn sống cuộc sống chỉ luôn cố chấp về việc bản thân mình phải mạnh lên. Hình ảnh các sư huynh trong cái chết thảm khốc vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ khiến hắn đau đớn.

Bây giờ hắn tuyệt đối không muốn nhìn thấy cảnh tượng ấy lặp một lần nào nữa.

Không chỉ có vậy. Hoa Sơn cũng phải mạnh lên.

Có như vậy thì đến một lúc nào đó, khi võ công của Thanh Minh đã đạt tới cảnh giới cao nhất, khi các sư huynh sư đệ của hắn cũng mạnh lên rất rất nhiều, một thời đại mới chưa từng có trong lịch sử của Hoa Sơn sẽ được mở ra.

Ọc ọc ọc ọc.

"Ợ!"

Thanh Minh vừa thoải mái uống rượu, vừa vén miệng tới tận mang tai làu bàu.

"Chiêu Kiệt sư huynh, lỗi thứ ba. À đâu, thứ tư chứ." Sau này ngươi chết với ta.

Bạch Thiên quay đầu nhìn Chiêu Kiệt. Cũng nhìn thấy luôn cả cảnh tượng Thanh Minh vừa làu bàu vừa tu rượu ọc ọc ọc. Vậy nên không lý nào mà Chiêu Kiệt lại không nghe thấy.

Hắn nhìn Chiêu Kiệt vung kiếm với gương mặt trắng bệch.

'Mình không nên phạm sai lầm.'

Bạch Thiên quay đầu về phía trước. Chân Huyễn vẫn đang nhắm vào hắn với gương mặt cứng ngắc.

Bạch Thiên từ từ mở miệng.

"Ngươi đang làm gì vậy."

"...Hả?"

"Các ngươi không muốn giữ thể diện chút nào à." Chân Huyễn cắn chặt môi khi hiểu ý của Bạch Thiên.

Hắn khẽ quát lên.

"Mau đến hỗ trợ các sư huynh sư đệ đi!"

"...Sư huynh?"

"Còn làm cái gì vậy hả? Mau lên!"

"Vâng!"

Ngay lập tức những người đứng phía sau Chân Huyễn chia ra hỗ trợ cho các sư huynh sư đệ của mình.

Bạch Thiên nhìn phía sau rồi cười khẩy.

"Đúng là một cảnh tượng khó quên. Không ngờ các đệ tử Võ Đang lại phải hợp lực để đối phó với các đệ tử Hoa Sơn..."

"..."

Chân Huyễn không nói được gì, chỉ biết cắn chặt môi.

'Chết tiệt.'

Dù có thắng chúng thì hắn cũng không thể tự hào được. Mà ngược lại, đó là một việc vô cùng nhục nhã. Nếu đây không phải là một trận chiến mà hắn nhất định phải thắng, thì dù có thua cuộc, hắn cũng sẽ không để cho việc nhiều người đánh một thế này xảy ra.

"Đúng là chẳng có gì thú vị nhỉ?"

Chân Huyễn hít một hơi thật sâu rồi nhắm mắt lại.

Nhìn thấy mọi nộ khí và cảm giác lúng túng trên mặt hắn biến mất trong nháy mắt, Bạch Thiên khẽ gật gù.

'Đáng nể thật.'

Nếu xét về mặt tâm bất biến, thì hắn hoàn toàn vượt qua Bạch Thiên. Đến tận bây giờ, Bạch Thiên vẫn chưa khống chế cảm xúc của mình tốt như hắn.

Nhưng chỉ có vậy thôi.

Chân Huyễn cất lời.

"Ta có thể hỏi ngươi một câu không?"

"Cứ tự nhiên."

"...Làm thế nào mà ngươi có thể mạnh được như vậy?"

"Đúng là một câu hỏi chán phèo. Lý do đơn giản mà. Ta chỉ cần chăm chỉ luyện tập thôi."

"Ngươi đang đùa ta đấy à?" Bạch Thiên nhún vai.

Sao lại có cái kiểu người ta đã nói cho nghe rồi mà vẫn không tin thế nhỉ? À, đương nhiên là đã bỏ mấy chuyện vô nghĩa như là mệt đến chết, đến mức thổ huyết hay đi ị ra máu trước mặt hắn rồi.

'Dù có bắt ngươi làm thì ngươi cũng không làm được đâu.' Đó không phải là chuyện cứ có ý chí thì có thể làm được.

Nếu ngươi bỏ cuộc hoặc phản kháng thì ngươi sẽ thấy mình là một kẻ vô dụng đến mức thà chết quách đi còn hơn.

Cứ nhớ lại bài huấn luyện lần trước là cả cơ thể Bạch Thiên lại bất giác rùng mình.

"Sao cũng được, dù có dùng cách gì thì ta vẫn không thể phủ nhận một sự thật rằng các ngươi rất mạnh. Thế nhưng vẫn còn một điều."

Gương mặt Chân Huyễn trở nên méo mó. Dù đã kiểm soát được một phần nào cảm xúc của mình nhưng có một chuyện khiến hắn vẫn không thể nhịn được.

"Tại sao tên đó lại không ra mặt? Hắn đang coi thường Võ Đang sao? Hay là hắn đang cố giữ cái danh vớ vẩn đó?" Tên đó.

Bạch Thiên lén liếc nhìn Thanh Minh rồi bật cười.

"Hình như ngươi đang nhầm lẫn gì thì phải."

"...Nhầm lẫn?"

"Với thực lực này thì các ngươi không thể lôi hắn ra được đâu. Hắn chỉ đánh với đối thủ xứng tầm thôi." Chân Huyễn mặt méo xệch.

"Nhưng ngươi không cần giận làm gì. Bởi vì ta cũng giống như vậy. Trên đời này có rất nhiều chuyện lạ lùng. Như là một con gà có ba chân, hay một con rắn có hai cái đuôi. Vì vậy nên một con quái vật ba đầu sáu tay tồn tại cũng là chuyện bình thường mà."

"...Ba đầu sáu tay?"

"Ngươi không cần lo đâu. Bởi vì ta sẽ tiếp ngươi. Không phải Hoa Chính Kiếm đối đầu với Bất Tuyệt Kiếm là hợp tình hợp lý rồi sao? Chứ còn Hoa Sơn Thần Long thì hơi quá đấy."

"Không phải ngươi là sư thúc của hắn à?"

"Thứ bậc không thể phủ nhận được sức mạnh." Bạch Thiên cũng đã từng bị điều đó ám ảnh.

Nhưng bây giờ việc trở nên mạnh hơn còn quan trọng hơn gấp trăm lần.

"Xem ra ta phải đánh một trận tử tế rồi. Nếu không thì cái tên sư điệt chết tiệt đó lại nổi khùng nổi điên lên mất. Nhưng trước đó, ta muốn ngươi hứa một chuyện."

Bạch Thiên nhìn Chân Huyễn một lát rồi nói tiếp.

"Nếu ta thắng, các ngươi phải rời khỏi Hoa Ảnh Môn. Và không được động tới Hoa Ảnh Môn nữa. Nếu ngươi còn biết hổ thẹn."

Chân Huyễn đáp lời bằng gương mặt cứng nhắc.

"Ta dùng danh dự của mình để đảm bảo."

"Được."

Xoẹt.

Bạch Thiên rút kiếm.

Chân Huyễn cũng từ từ rút kiếm ra.

Bây giờ họ không cần phải giới thiệu danh tính, hay mấy lời vô nghĩa nữa. Họ sẽ dùng thanh kiếm của mình để chứng minh ai là người mạnh hơn. "Hây!"

Chân Huyễn không ngần ngại vung kiếm về hướng Bạch Thiên.

'Mình không được phép sơ hở.'

Bây giờ hắn không còn ở sau chỉ đạo nữa. Hắn đã quan sát trận chiến khi nãy. Kiếm của chúng hoa lệ và nhanh đến mức đáng sợ. Nếu như tăng thêm một chút khí lực thì rất có thể dù hậu phát chế nhân hay chiêu thức gì đó đi chăng nữa cũng không thể đỡ nổi đòn của chúng chứ đừng nói gì đến việc phản công.

Thế nhưng Bạch Thiên lại không hề có một chút dao động khi nhìn thấy Chân Huyễn đang lao tới.

'Ta đã đoán được trước rồi.'

Các đệ tử Hoa Sơn đã phải huấn luyện với tên quái vật kia bao lâu cơ chứ.

- Cái đầu lộ ra kia kìa! Để ý cái đầu giùm ta cái! Hôm nay sư thúc đã bị ta đập 12 lần rồi đấy! Hở? Sư thúc có sở thích ăn đập à? Vậy thì ta lại đập tiếp nhé? Nào, lên đi. Hôm nay ta phải đập chết sư thúc mới được!

"Xoẹt."

Bạch Thiên nghiến răng, nắm chặt thanh kiếm khi nhớ lại những kí ức hắn ghét nhất dù là trong mơ.

Rồi hắn lao vào Chân Huyễn cũng đang lao tới!

'Kiếm Long ư?'

Một trong số các hậu khởi chi tú đệ nhất thiên hạ ư?

Nếu như không có việc ở Hoa Tông Chi Hội thì có khi Tần Kim Long của Tông Nam cũng có tên trong Lục Long rồi. Hay nói đúng ra, thì Chân Huyễn và Tần Kim Long có thực lực ngang nhau.

Ánh mắt của Bạch Thiên dịu lại.

Thanh kiếm của Chân Huyễn uyển chuyển chuyển động với một dòng kiếm khí màu xanh dương bao quanh. Giống hệt như một tấm lụa xanh đang phấp phới trong gió.

Nguồn nội lực khủng khiếp.

Và một kiếm thức không chút dao động.

Bây giờ thì hắn đã hiểu tại sao hắn lại được thiên hạ ca ngợi như vậy rồi.

Nhưng chỉ có vậy thôi.

Bạch Thiên nhẹ nhàng xoay kiếm.

Bùm.

Một bông hoa mai đỏ rực nở trên lưỡi kiếm của hắn.

'Mình đã làm hoa nở rồi.'

Hắn cứ vung rồi lại vung, từng cánh hoa lần lượt xuất hiện. Cuối cùng, lại một bông hoa mai nữa cũng đã nở trên đầu lưỡi kiếm của Bạch Thiên.

Một bông hoa mai hoa đã sớm biến thành chục bông. Những cánh hoa bay lên trong gió như thể có gió từ đâu thổi tới.

"A..."

Chân Huyễn trợn tròn mắt.

Đến bây giờ hắn mới hối hận vung kiếm trong muộn màng. Làn kiếm khí xanh quấn quanh cơ thể hắn.

Miên Miên Bất Tuyệt.

Kiếm khí không ngừng xuất hiện.

Hắn có thể ngăn chặn được tất cả cánh hoa đang bay ở kia.

Xoẹt.

Những cánh hoa thấm nhuần kiếm khí đã sượt qua sườn Chân Huyễn.

"Hự!"

Các cánh hoa đồng loạt bay thẳng về hướng Chân Huyễn khi kiếm thức được tung ra.

"A..."

Các cánh hoa ào qua người Chân Huyễn.

Rầm.

Bạch Thiên lặng lẽ chĩa kiếm về phía Chân Huyễn vừa ngã xuống.

"Ta nghĩ biệt hiệu Kiếm Long vẫn còn quá sớm đối với ngươi rồi đấy."

Đó là một lời cảnh báo lạnh lùng.

Và những âm thanh kỳ lạ không ngừng bám theo hắn.

"Quao, ngầu đấy."

"A, đừng làm vậy!"

Cái tên sư điệt bỉ ổi này!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info