ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 84: Chỉ cần con là đệ tử Hoa Sơn là đủ rồi.

yaneyy_

Hoa tuyết và Hoa mai khi nãy còn phủ kín cả thế gian mà giờ đây đã biết mất hoàn toàn như bị rửa trôi vậy.

Hệt như ảo tưởng.

Những người theo dõi từ nãy đến giờ đều không thể nào thoát ra được dư âm của khung cảnh trang nghiêm đó, bọn họ nhìn chằm chằm lên sân tỉ võ với một ánh mắt thẫn thờ. Cảnh tượng như trong mơ biến mất, chỉ còn lại duy nhất hai người.

Hai người đó.

Là Thanh Minh và Tần Kim Long.

Tất cả nín thở nhìn hai bọn họ.

'Mọi chuyện là sao vậy?'

'Ai mới là người chiến thắng?'

Hầu hết những người đứng xem đều không thể nhận ra rằng trận tỉ võ rốt cuộc đã đi đến đâu. Bọn họ chỉ nhìn thấy một mớ hỗn độn của hoa tuyết trắng muốt và hoa mai đỏ rực.

Nhưng, bọn họ sắp có thể tận mắt chứng kiến được kết quả của trận đấu này rồi.

Tần Kim Long đang đứng thẳng người bỗng nhiên lảo đảo.

Trong khoảng thời gian đang ngừng trôi này, dường như chỉ có mỗi Tần Kim Long là đang dịch chuyển. Đầu gối hắn ta gập lại đập mạnh xuống sàn, và rồi cả người ngã gục.

Bịch.

Âm thanh đó vang lên kết thúc sự tĩnh lặng kéo dài.

Âm thanh vừa ngượng nghịu vừa lạ lẫm đấy đã khiến thời gian vốn đang chững lại ở Hoa Sơn lại tiếp tục trôi.

"..."

Bạch Thiên trố mắt nhìn dáng vẻ ngã gục xuống đất của Tần Kim Long.

'Tần Kim Long...'

Bức tường thành mang tên Tần Kim Long mà Bạch Thiên không bao giờ có thể vượt qua được đã bại trận và gục ngã.

Do Tần Kim Long yếu quá sao?

Tuyệt nhiên không phải vậy.

Võ công Tần Kim Long đã thể hiện trong lần tỉ võ này đã vượt xa sức tưởng tượng của Bạch Thiên. Võ công đó đủ để có thể chứng minh được rằng vì sao hắn ta lại có thể dương dương tự đắc đến thế. Cho dù Bạch Thiên có đấu cả ngàn lần đi nữa thì cũng không thể nào thắng được Tần Kim Long.

Nhưng bây giờ Tần Kim Long đã ngã gục, nằm dài trên mặt đất.

Bạch Thiên nhìn sang bên cạnh.

Thanh Minh hạ kiếm xuống lặng lẽ nhìn Tần Kim Long. Không chỉ có mỗi Bạch Thiên, tất cả mọi người đều không thể nào rời mắt được khỏi Thanh Minh.

Một cảm giác khá xa lạ.

Và sự hưng phấn đang trào lên từ lồng ngực.

Những người có mặt ở đây đã tự mình nhận ra rằng, cảnh tượng đang diễn ra trước mắt bọn họ sẽ được ca tụng mãi mãi.

Chừng nào Hoa Sơn còn tiếp tục lịch sử đó và Tông Nam không thể gỡ bỏ tấm biển Hoa Sơn của bọn họ xuống thì trận tỉ võ này cùng với hai cái tên Hoa Sơn và Tông Nam chắc chắn sẽ còn được nhắc đến mãi mãi bởi người trong thiên hạ.

Nói cách khác.

Đã có một truyền thuyết được viết nên tại nơi này.

"...Thắng rồi."

Nhuận Tông lẩm bẩm trong vô thức.

Có nhìn tận mắt cũng không thể tin được.

10 trận thắng liên tiếp.

Đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn - Thanh Minh đã thắng liên tiếp 10 đệ tử đời thứ hai của Tông Nam. Thậm chí trong số các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam đó, còn có cả cao thủ giỏi nhất là Tần Kim Long.

"Ơ..."

Có rất nhiều suy nghĩ đan xen trong đầu hắn ta, nhưng kỳ lạ thay, hắn không thể thốt lên được một lời hoàn chỉnh nào.

Những gì hắn có thể làm được chỉ là thốt lên tiếng rên rỉ ậm ừ cùng ánh mắt dõi theo Thanh Minh.

Cạch.

Thanh Minh giắt lại thanh mộc kiếm vào hông rồi nhìn xung quanh. Những người va phải ánh mắt của hắn đều giật mình, bất giác lùi lại phía sau.

Và rồi... Hờ.

Khóe miệng Thanh Minh nhích lên. Hắn ta vừa cười vừa nhìn quanh một lượt rồi chậm rãi mở lời.

"Hoa Tông Chi Hội lần này..."

Thanh Minh có chút ngập ngừng, rồi tuyên bố bằng một giọng không cao cũng không trầm.

"Hoa Sơn đã thắng!"

Cùng lúc đó, phản ứng như bùng nổ của tất cả mọi người cũng bắt đầu xuất hiện!

"Ư a a a a a a a a a a a a a!"

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh Bạch Thiên la hét trước mặt mình mà giật bắn cả người.

Từ sau khi nhập môn, hắn đã gặp Bạch Thiên không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy dáng vẻ vừa phấn khích, vừa la hét như vậy của Bạch Thiên.

Nhưng nghĩ lại thì, đó cũng là chuyện hiển nhiên.

Cảm xúc đối với Tông Nam của một người chỉ là đệ tử đời thứ ba không hơn không kém như Nhuận Tông thì làm sao có thể so sánh được với sự oán giận của một đệ tử đời thứ hai như Bạch Thiên được chứ. Bạch Thiên ít nhất cũng bị Tông Nam đè bẹp hơn 10 năm, lại còn trải qua tận mấy đợt Hoa Tông Chi Hội rồi.

Vì lẽ đó nên cảm xúc của Bạch Thiên vào giây phút này không thể nào có thể đem đi so với Nhuận Tông được. Đến cả Nhuận Tông còn vì sự kích động đang dâng trào làm choáng váng cả tâm trí thì Bạch Thiên phải đến mức nào nữa chứ?

Những đệ tử đời thứ hai khác cũng vậy.

"Ư a a a a a a! Thắng rồi! Chúng ta đã thắng Tông Nam rồi!"

"Đây là đợt Hoa Tông Chi Hội thắng lợi đầu tiên! Là chiến thắng đầu tiên đấy! Cái bọn Tông Nam khốn kiếp!"

"Thắng 10 trận liên tiếp! Là 10 trận liên tiếp! Tên điên đó đã thắng được 10 trận liền!"

"Ư hahahahahah! Thanh Minh ơi! Thanh Minh ơi, cái tên tiểu tử này!"

Bản thân không thắng được một trận nào thì đương nhiên sẽ thấy buồn rầu rồi. Nhưng bây giờ các đệ tử đời thứ hai còn vui mừng hơn cả đệ tử đời thứ ba nữa, Nhuận Tông thấy cảnh đó bỗng chợt nở một nụ cười.

'Thế này mới gọi là môn phái chứ.'

Có thể cãi nhau. Có thể bất hòa. Nhưng vào khoảnh khắc tên tuổi của Hoa Sơn được rạng danh thì những cảm xúc nhỏ nhặt đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

À, đương nhiên là.

"Ư a a a a a a a! Sư huynh! Thằng điên đó thắng rồi! Nó thắng Tần Kim Long rồi đấy! Ư a a a a a a a!"

Không phải cứ là đệ tử đời thứ ba thì sẽ không vui mừng bằng các đệ tử đời thứ hai đâu.

Chiêu Kiệt bấu chặt đầu của Nhuận Tông và bắt đầu rung lắc với khí thế như sắp bẻ gãy cổ của hắn vậy. Nhìn Chiêu Kiệt như một kẻ bị mất hết lý trí, ngay cả bản thân mình còn không biết mình đang làm gì.

"Bỏ, bỏ ta ra coi..."

"Ư a a a a a a a! Điên rồi! Điên mất thôi! Thắng 10 trận! Là 10 trận! Đệ biết cái tên tiểu tử đó không phải con người rồi mà ai ngờ..., trời đất quỷ thần ơi, thắng tận 10 trận! Thằng điên! Ư hahahahahaha! Đúng là thằng điên mà!"

"Đã bảo bỏ ta ra kia mà, cái thằng nhãi này!"

Dù có gào lên mắng Chiêu Kiệt nhưng nụ cười trên khóe môi của Nhuận Tông vẫn không thể nào biến mất.

Chiêu Kiệt cứ rung lắc đầu của Nhuận Tông, sau cùng thì hắn lại nắm nguyên lọn tóc của Nhuận Tông và giật mạnh, nhưng Nhuận Tông lại không cảm thấy khó chịu. Niềm vui sướng và sự thỏa mãn kỳ lạ dâng trào lên từ lồng ngực khiến Nhuận Tông không thể nào kìm được cảm xúc của mình.

Không biết sống trên đời này còn chuyện gì khác có thể khiến bản thân có cảm giác này không nhỉ?

'Thanh Minh. Đệ đã vất vả rồi!'

Ánh mắt hắn hướng về Thanh Minh - người đang đứng trên sân tỉ võ.

Thanh Minh đưa tay lên ấn vào lồng ngực.

Máu huyết trào ra ngập mồm, Thanh Minh lặng lẽ áp chế nuốt xuống. 'Có hơi quá sức rồi.'

Sự cách biệt giữa thứ bản thân mình biết và thứ bản thân có thể làm được vẫn còn quá khắc nghiệt. Tuy đã có thể thi triển Thất Mai Kiếm đến cực điểm để trấn áp được Tần Kim Long nhưng vì dùng chân khí quá sức nên bản thân bị nội thương nghiêm trọng.

Tuy nhiên...

"Như vậy thì đã sao?"

Nếu so với kết quả Thanh Minh đã tạo ra thì nội thương ở mức này á, có bao nhiêu cũng có thể chịu đựng được.

Trong quá khứ, hắn đã được mệnh danh là Mai Hoa Kiếm Tôn, sống cuộc sống của một kẻ khiến người người sợ hãi, khiến người người tôn kính. Nhưng trong cuộc sống đó, đã có bao giờ hắn làm ra được một chuyện vĩ đại như thế này chưa nhỉ?

'Việc chém đầu của Thiên Ma đâu phải là công của mỗi một mình ta.'

Tuy không có ai trong thiên hạ là không biết đến cái tên và uy danh của Mai Hoa Kiếm Tôn nhưng những thành tựu có thể khiến người đời phải ca tụng thì chẳng có bao nhiêu.

Đặc biệt là ở cái độ tuổi này.

Hôm nay, trận tỉ võ này sẽ trở thành sự kiện được ca tụng và được ghi nhớ trong suốt cuộc đời của Thanh Minh, trong suốt quãng thời gian hắn sống một cuộc sống khác ở Hoa Sơn.

Nếu hỏi Thanh Minh có hãnh diện không ư?

'Không. Phải là hả hê mới đúng.'

Thanh Minh đưa mắt nhìn về phía các đệ tử Tông Nam. Thấy ai nấy đều hồn bay phách lạc, một sự khoái trá cứ liên tục dâng trào từ bên trong con người hắn.

Với tâm trạng này thì có ăn cơm trắng cũng thấy ngon miệng!

Thanh Minh cười nhếch mép, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua mắt hắn.

Chiến thắng trước mắt cũng quan trọng, nhưng thứ quan trọng thực sự chính là việc bọn chúng đã bị mắc bẫy của Thanh Minh. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt mông lung mơ hồ và thất thần của bọn chúng thì có thể chắc chắn được một điều.

Rằng đám người đó sẽ không thể nào quên được trận tỉ võ này, thanh kiếm của Thanh Minh đã găm chặt trong tiềm thức của bọn họ. Mới nghĩ đến chuyện việc này sẽ gây tác động gì về sau không thôi mà cục nghẹn 10 năm nay như đã có thể nuốt trôi được rồi.

"Ai bảo các ngươi động vào ta làm gì cơ chứ."

Đánh mất hiện tại sẽ gây ra một nguy cơ khổng lồ, còn đánh mất tương lai thì tất cả mọi thứ sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.

Thanh Minh hôm nay đã cướp lấy cái tương lai đó từ tay Tông Nam.

'Huynh thấy thế nào! Chưởng môn sư huynh! Cỡ này thì xem như phục thù thành công rồi nhỉ?'

- Đạo sĩ mà ăn nói vậy đó hả!

'Huynh đúng là!'

Khuôn mặt của Thanh Minh bỗng nhăn nhó. Bộ đạo sĩ thì không được có lòng thù hận sao!

Trong đầu Thanh Minh chợt nảy lên suy nghĩ, may mà chưởng môn sư huynh không sống lại cùng với mình. Huynh ấy mà cùng trọng sinh với mình đến đây thì chắc giờ huynh ấy sẽ nói 'Tội trạng của Tông Nam tuy nặng nhưng các đệ tử Tông Nam đang có mặt ở đây thì không có tội.' cho mà xem.

Thanh Minh mà nghe câu đó chắc cháy cả ruột gan mất!

'Chừng này vẫn chưa trả đủ đâu.'

Thanh Minh lạnh lùng nhìn các đệ tử Tông Nam.

Một khi có dịp nào đó khiến các môn phái tề tựu thì sau này chuyện đụng độ với Tông Nam cũng sẽ không ít. Cứ mỗi lần chạm mặt, Thanh Minh nhất định sẽ lại trả thù tiếp.

Nhưng hiện tại thì như vậy là đủ rồi.

Một bên thì ngập tràn những lời hoan hô reo hò, một bên thì ngập tràn những ánh mắt tuyệt vọng. Thanh Minh xoay đầu lại.

"Sư thúc tổ."

"Hở? Ờ ờ!"

Vân Nham vẫn chưa thể lấy lại được tinh thần, nghe Thanh Minh gọi, ông ta giật bắn mình. Vân Nham nhìn xung quanh rồi nuốt nước bọt.

'Mình, mình phải làm chuyện này sao?'

Đương nhiên rồi, không phải hắn ta thì còn ai vào đây nữa?

Vân Nham siết chặt nắm đấm rồi nhìn xung quanh. Và rồi hắn cẩn trọng hét lên với một khuôn mặt sáng bừng, không giống với bản thân thường ngày chút nào.

"Ta xin phép thông báo, đợt Hoa Tông Chi Hội lần này, Hoa Sơn đã thắng!"

Tiếng hò hét lại càng lớn hơn.

Ở chỗ các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba đang đứng trở nên náo loạn. Bọn họ ôm lấy nhau, nhảy nhót tưng bừng, miệng thì gào thét như muốn vỡ tung cả cổ họng.

"Chậc chậc. Thật là mất mặt quá."

Thanh Minh phì cười khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

Thế rồi, hắn xoay đầu lại nhìn Tần Kim Long đang ngã gục dưới đất. Đệ tử của môn phái mình đang ngất xỉu trên sân tỉ võ nhưng không có một đệ tử Tông Nam nào bước lên đỡ dậy.

Mà không, chắc bọn họ cũng chả còn tinh thần để làm việc đó nữa. Bởi vì bọn họ còn đang bận rên rỉ vì cú sốc quá khủng khiếp mà từ khi cha sanh mẹ đẻ đến giờ chưa từng trải qua lần nào cơ mà.

"Mau lên mang hắn ta đi đi."

"..."

"Lấy lại tinh thần đi chứ."

Phải đến khi nghe Thanh Minh nói, đám đệ tử của Tông Nam mới giật mình, nhảy lên sân tỉ võ.

"Sư huynh! Huynh tỉnh lại đi! Sư huynh!"

"Mau đưa huynh ấy đến y dược đường! Mau lên!"

Sau một hồi nhìn sân tỉ võ trở nên ầm ĩ, Thanh Minh xoay người lại đi về chỗ của mình.

Các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba cứ thế đồng loạt nhảy cẫng lên lao vào Thanh Minh.

"Hô hô. Thiệt tình, mọi người đến để chào đón..." Thanh Minh đã không thể nói hết câu.

"Ư a a a a a a a! Thanh Minhhhhhhh!"

"Cái thằng điên này! Tên tiểu tử này!"

"Sao trên đời lại có đứa như vậy được nhỉ! Chuyện này là thật sao?"

Các đệ tử Hoa Sơn xông vào vây kín lấy Thanh Minh. Đến khi cảm nhận được trọng lượng của bọn họ đang đè nặng lên cơ thể mình, Thanh Minh mới hét lên.

"A a a! Nội thương! Này, mấy cái người này! Ta bị nội thương...!"

"Ư ha ha ha ha!"

"Điên rồi! Điên mất thôi!"

"Đã bảo ta bị nội thương cơ mà! Cái đám này!"

Có vẻ như các đệ tử vì quá phấn khích nên không nghe thấy được gì cả. Các đệ tử Hoa Sơn đè Thanh Minh xuống, kéo hắn ta đi rồi đập...

"Là tên khốn nào đánh vào người ta vậy hả?"

Sau một hồi cầm cự, cuối cùng Thanh Minh cũng đã thoát khỏi vòng vây của bọn họ một cách khổ sở. Thanh Minh loạng choạng thè lưỡi ra thở dốc.

Hắn cảm giác như nội thương mà các đệ tử Hoa Sơn vừa gây ra cho mình còn nặng hơn nội thương trên sân tỉ võ khi nãy nữa.

Nhưng.

'Tâm trạng cũng không đến nỗi tệ.' Thanh Minh nhoẻn miệng cười.

Trong quá khứ, tuy Thanh Minh luôn là người có vai trò giữ thể diện cho Hoa Sơn, nhưng hầu như chưa bao giờ nhận được một phản ứng quá khích như bây giờ. Bởi vì khi đó, mọi người xem chiến thắng của Thanh Minh là một điều hiển nhiên.

Sau khi được sống lại, bản thân tuy chỉ gặp phải những chuyện rắc rối nhưng cũng nhờ vậy mà Thanh Minh có thể trải nghiệm được nhiều điều mà ở kiếp trước cậu ta không thể có được. Có một điều chắc chắn.

'Hoa Sơn chắc sẽ thay đổi nhờ chuyện ngày hôm nay thôi.'

Dòng nước đã có thể chảy tiếp.

Các đệ tử bị chìm đắm trong cảm giác thất bại bấy lâu nay giờ sẽ bắt đầu thấy kiêu hãnh. Và một lúc nào đó, lòng kiêu hãnh này sẽ đưa bọn họ đến một nơi cao hơn.

'Chưởng môn sư huynh. Vầy đã được chưa?'

- Thanh Minh. Đệ đã vất vả rồi.

Nhận được một lời khen của huynh đúng là khó thật đấy.

Trên khóe miệng của Thanh Minh nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

"Hơ, hơ. Hơ? Hơ ơ ơ ơ ơ..."

Những tiếng cảm thán không ngừng tuôn ra từ miệng của Huyền Tông.

"Chuyện, chuyện này. Hơ ơ ơ ơ ơ!" Không nói được lời nào.

Những gì mà ông ta có thể làm bây giờ chính là cố gắng kiểm soát nụ cười gượng gạo của mình.

Giành được chiến thắng đương nhiên là chuyện vui rồi, nhưng cũng vì Thanh Minh đã đánh cho đối thủ thê thảm thế kia nên ông ta không thể thể hiện cảm xúc quá chân thật được.

'Nếu mình là đệ tử đời thứ nhất thì bây giờ mình đã chạy qua đó rồi!'

Lần đầu tiên ông ta cảm thấy cái chức danh trưởng lão của Hoa Sơn phiền hà đến vậy.

'Chúng ta đã thực sự thắng Tông Nam rồi!'

Mặc dù nói một cách chính xác thì người dành chiến thắng là Thanh Minh chứ không phải Hoa Sơn, nhưng vậy thì sao chứ? Điều duy nhất khiến ông ta cảm thấy hối tiếc chính là ông ta không thể vui mừng ra mặt vì phải giữ thể diện...

"Hahahahahahaha! Thắng rồi! Thắng rồi! Sư huynh! Huynh có nhìn thấy không? Tiểu tử Thanh Minh đó lại thu về bộn tiền nữa rồi!"

"...Phải là lập công chứ."

"Không phải chuyện đó! Hahahahahaha! Rốt cuộc là cục vàng này từ đâu lăn đến đây vậy! Hê hê hê hê hê!"

"Sư, sư đệ. Giữ mặt mũi chút đi..."

"Mặt mũi cái rắm! Chúng ta cần quái gì phải giữ thể diện trong tình huống này chứ! Đây là lần đầu tiên đệ cảm thấy thế này từ ngày nhập môn vào Hoa Sơn tồi tàn này đấy!"

"Đệ bình tĩnh lại đã nào..."

"Hahahaha! Huynh nhìn biểu cảm của lũ Tông Nam đi kìa! Từ trước đến nay, mỗi lần Hoa Tông Chi Hội kết thúc là đệ lại tức đến nổ phổi khi nhìn thấy điệu bộ hoan hỉ của bọn chúng! Haha! Bọn chúng mặt cắt không còn giọt máu rồi! Chắc hẳn đường về sẽ chính là đường xuống địa ngục của chúng đây!"

Huyền Thương mặc kệ lời khuyên của Huyền Linh mà cười lớn.

'Đệ nói đúng. Giữ thể diện thì được lợi ích khỉ gì chứ.'

Ta đã giữ thể diện trong suốt thời gian qua rồi đấy, đã có chuyện tốt nào đến với Hoa Sơn chưa? Hay ta chỉ có thể vỗ tay chúc mừng chuyện tốt của người khác thôi.

"Hahahaha! Chưởng môn sư huynh! Chưởng môn nhân! Huynh thấy rồi chứ! Tiểu tử Thanh Minh đó đ... Chưởng môn sư huynh?"

Huyền Linh giật mình khi quay sang nhìn thấy biểu cảm của Huyền Tông trước giờ vẫn luôn ôn hòa.

"Đạt... được hết rồi..."

"Không được! Huynh không thể thăng thiên vào lúc này được đâu! Sư huynh! Huynh mau tỉnh lại đi!" Huyền Tông lắc đầu.

Mặc dù ông ta có cảm giác hồn mình đã lìa xác, nhưng đó không phải chuyện quan trọng lúc này.

"Đây không phải là mơ đấy chứ?"

"Dù là mơ thì cũng có giấc mơ nào hoang đường đến vậy đâu!"

"Đúng. Đúng là vậy."

Huyền Tông mỉm cười hãnh diện nhìn Thanh Minh. Mặc dù Thanh Minh đang vừa chửi mắng, vừa la ó như không hài lòng điều gì đó giữa vòng vây của các đệ tử khác, nhưng các sư huynh và sư thúc vẫn ôm chặt lấy hắn.

'Hóa ra là điều này.'

Đã bao lâu rồi ông ta mới được thấy các đệ tử Hoa Sơn sung sướng quây tụ lại bên nhau thế này?

Huyền Tông nghẹn ngào khi thấy các đệ tử ở bên kia đang vui mừng hơn cả sự thật rằng họ đã chiến thắng Tông Nam.

"Chưởng môn nhân."

Đúng lúc đó, Vân Kiếm vừa cười tủm tỉm vừa gọi Huyền Tông.

"Con biết chúng ta không thể không nhắc tới niềm vui này, nhưng chẳng phải bây giờ ta nên dừng lại giải quyết chuyện này rồi sao? Cứ để Tông Nam đứng ở kia thì sẽ không phải là một việc hay đâu ạ."

"Con nói đúng."

Huyền Tông cười mãn nguyện nhìn Vân Kiếm.

"Con đã biết trước chuyện này rồi sao?"

"Con không lường trước rằng mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này. Ngoại trừ."

"Ngoại trừ?"

Vân Kiếm vừa nhìn về một phía vừa nói. Tất nhiên,Thanh Minh chính là nơi ánh mắt hắn dừng lại.

"Con đã nghĩ tiểu tử đó có thể lấy lại thể diện cho Hoa Sơn."

"Nó đã làm quá tốt rồi."

"Vâng. Tiểu tử này đã vượt qua cả sự kỳ vọng. Nó đã mang đến cho chúng ta quá nhiều ý nghĩa."

"Phải. Đúng là như vậy."

Mặc dù vẫn còn nhiều nghi vấn, nhưng bây giờ chuyện đó không còn quan trọng nữa.

"Đi thôi. Để cho bọn họ đi. Chúng ta còn phải đến chào hỏi các vị quan khách đã đến đây nữa."

Nghe thấy thế, Huyền Linh nhanh nhẹn nói chen vào.

"Chúng ta phải tặng quà cho họ nữa chứ? Có như vậy thì đi tới đâu họ mới bàn tán chuyện này tới đó. Sư huynh! Huynh hãy đập tiền vào đi! Bây giờ chúng ta là người có tiền rồi nên phải đập tiền vào việc này chứ. Khi đó bọn họ sẽ đi khắp nơi tán dương Hoa Sơn... Ư! Ưm!"

Huyền Thương túm lấy Huyền Linh lôi đi. Huyền Tông thở dài một hơi rồi lắc đầu ngán ngẩm.

Tư Mã Thăng bặm môi.

Bộ dạng của hắn bây giờ rất đúng với câu khi một người thực sự bị ép tới đỉnh điểm thì họ sẽ không nổi giận. Sự phẫn nộ thống trị hắn nãy giờ đã biến mất như được gột rửa sạch sẽ. Thứ duy nhất còn sót lại chỉ là sự mệt mỏi cùng cực mà cả đời này hắn chưa bao giờ được trải nghiệm.

'Tại sao lại thành ra thế này?'

Đến tận bây giờ, Tông Nam chưa từng một lần thất bại trong Hoa Tông Chi Hội. Vậy mà cứ nhất định phải là lúc này. Trong Hoa Tông Chi Hội cuối cùng này, bọn họ đã phải chịu một thất bại khủng khiếp trước giờ không có, sau này cũng không.

Tông Nam đường đường là một thành viên của Cửu Phái Nhất Bang, xưng bá ở Thiểm Tây, vậy mà lại thất bại trước một Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ chỉ chờ ngày tháo danh bàixuống.

Sự thực là những chuyện cực kỳ vô lý đó đang diễn ra.

'Tại sao?'

Việc này sẽ không kết thúc bằng một thất bại đơn giản.

Thất bại này sẽ thay đổi cả cục diện ở Thiểm Tây. Nếu là người biết suy nghĩ, khi nghe người khác đề cập đến Tông Nam như một kẻ bại trận của Thiểm Tây, thì nhất định họ sẽ thêm vào câu không biết sau này Tông Nam sẽ ra sao.

Và...

Tư Mã Thăng nhìn các đệ tử đang đứng trước mặt.

Một số thì ngẩn người đến mức ngã khuỵu xuống, một số thì đang nhìn các đệ tử ngã khuỵu xung quanh mình. Có thể thấy rằng phần lớn các đệ tử đều đang thất thần ngửa mặt lên hư không.

Nhìn sinh khí đã biến mất trong mắt các đệ tử, có thứ gì đó ngọ nguậy trào dâng trong lòng hắn.

'Bọn chúng cũng sẽ sợ Hoa Sơn.'

Giống như Tông Nam của quá khứ đã từng như vậy.

Bây giờ các đệ tử của Tông Nam phải cảm nhận sự tuyệt vọng mà các đệ tử Hoa Sơn đã cảm thấy khi đứng trước Tông Nam từ sau khi Hoa Sơn bị ma giáo tấn công. Chúng sẽ phải trải qua cảm giác sụp đổ và nản lòng khi đứng trước một bức tường thành không có cách nào vượt qua.

'Tại sao chứ?'

Tất cả đều tại tên khốn đó.

Ánh mắt Tư Mã Thăng ngùn ngụt sát khí.

'Chúng ta không thua Hoa Sơn.'

Chúng ta chỉ thua duy nhất tên Thanh Minh đó thôi.

Nếu như không có Thanh Minh thì việc khủng khiếp này cũng sẽ không xảy ra. Và ta cũng có thể coi việc các đệ tử đời ba bị đánh bại chỉ là một sự cố. Chẳng phải ngay từ đầu các đệ tử đời ba của Tông Nam nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với các đệ tử đời ba của Hoa Sơn hay sao?

Thế nhưng hắn không thể dùng những lời biện minh đó khi Thanh Minh đã chiến thắng các đệ tử đời thứ hai một cách quá kinh khủng. Bây giờ, mỗi khi nhắc đến cái tên Tông Nam thì cái tên Thanh Minh cũng sẽ xuất hiện.

'Sao ta lại bị sỉ nhục như thế này chứ?' Ô nhục.

Nỗi ô nhục lớn nhất trong lịch sử dài đằng đẵng của Tông Nam.

"Đây..."

Các đệ tử Tông Nam rụt cổ khi thấy Tư Mã Thăng nghiến răng ken két. "Đây, đây... Chết tiệt!"

Phải đến tận bây giờ Tư Mã Thăng mới cảm nhận được hết tình thế lúc này. Hắn trợn trừng mắt khi cơn phẫn nộ và nhục nhã dâng trào. Tim hắn đập đến mức muốn nổ tung, mọi thứ trước mắt hắn đang mờ dần. "Phải nhìn mặt chưởng môn nhân thế nào đây."

Sắc mặt của các đệ tử Tông Nam càng xám xịt hơn khi nghe thấy những lời nhẹ tựa lông hồng đó.

Trong lúc Tư Mã Thăng đang tìm lời để nói, thì hắn nhìn thấy chưởng môn nhân của Hoa Sơn tiến về phía họ.

Hừ.

Hắn lại cắn chặt môi. Mùi tanh của máu tràn vào miệng hắn.

Thế nhưng hắn không thể cho lũ người Hoa Sơn nhìn thấy bộ dạng thống khổ của mình được. Bởi vì điều đó sẽ trở thành niềm vui của bọn họ.

Khó khăn lắm Tư Mã Thăng mới kiểm soát được biểu cảm của mình. Hắn mở lời trước.

"Chưởng môn nhân, chúc mừng ngài."

"Các vị cũng vất vả rồi."

Huyền Tông cười rạng rỡ đáp lời.

"Lần này bọn ta đã gặp may rồi."

"...Vậy thì bọn ta xui xẻo rồi."

Lửa giận bốc lên trong mắt Tư Mã Thăng.

Hắn cũng biết mình phải cố gắng kiềm chế, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Huyền Tông, trong nháy mắt, sự khó chịu lại trỗi dậy trong lòng hắn.

Tư Mã Thăng bất giác lớn tiếng quát tháo.

"Ngài cứ thoải mái vui mừng đi ạ. Chưởng môn nhân. Chẳng phải đây là chuyện không bao giờ xảy ra ở Hoa Sơn sao? Biết đâu đây sẽ là niềm vui cuối cùng thì sao, nên ngài phải vui đi chứ! Nào! Ngài phải vui mừng đi chứ!"

"Chuyện, chuyện đó......"

Trong lúc Huyền Linh vẫn còn đang giãy giụa, Huyền Thương đã nhanh chóng túm lấy tay áo của hắn kéo đi.

Tư Mã Thăng tiếp lời như đang phát điên. Giọng của hắn càng ngày càng cao.

"Ta thừa nhận bọn ta đã thất bại ở Hoa Tông Chi Hội. Nhưng mong ngài đừng quên một sự thật rằng, điều đó không có nghĩa là Hoa Sơn đã thắng Tông Nam! Sự thật là trận đấu giữa đệ tử đời ba và đệ tử đời hai chẳng thay đổi được bất cứ điều gì đâu!"

Huyền Tông mỉm cười rạng rỡ khi nghe thấy những lời sắc bén đó của Tư Mã Thăng.

"Tất nhiên là ta cũng nghĩ như vậy rồi."

"..."

"Ta sẽ nhận lời chỉ trích của trưởng lão. Cho ta gửi lời hỏi thăm đến chưởng môn Tông Nam nhé." Tư Mã Thăng quắc mắt hung tợn nhìn Huyền Tông.

'Lão già này dám ở trước mặt mình!'

Trong các lần Hoa Tông Chi Hội trước đây, Huyền Tông còn không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Vậy mà chỉ mới thắng một lần thôi mà lão đã làm như mình ghê gớm lắm...

"Đây..."

Đúng lúc ấy.

"Hơ. Cái tên xấc xược này thực sự không chịu đi à."

"..."

Tư Mã Thăng quay đầu lại nhìn.

Đó là một giọng nói mà hắn quá đỗi quen thuộc. Và đó là giọng nói mà sau này trong mơ hắn cũng không thể quên.

Thanh Minh dẫn theo các huynh đệ hướng về phía bọn chúng.

Mắt Tư Mã Thăng hằn lên gân máu.

'Tất cả đều tại tên khốn đó.'

Nhìn thấy ánh mắt như muốn bốc lửa của Tư Mã

Thăng, Thanh Minh nhanh chóng thúc cùi chỏ vào eo của Chiêu Kiệt đang đứng bên cạnh trước khi hắn kịp mở miệng.

"Sư huynh! Đồ xấc xược! Nhỉ? Đồ xấc xược!"

"Ta là sư huynh của đệ đấy, cái thằng nhóc này!"

"Thì đấy. Là người bề trên thì ít nhất huynh cũng phải biết giữ gìn thể diện chứ. Huynh cư xử láo xược như vậy mà coi được à?"

"...Đệ đang nói chuyện với ai đấy hả?"

"Ai gì mà ai? Tất nhiên là sư huynh rồi!"

Thanh Minh đá Chiêu Kiệt một cái rồi xoay người tạo thế bao quyền với Huyền Tông.

"Thưa chưởng môn nhân. Trận tỷ thí cũng đã kết thúc rồi nên bọn con đến chào đối phương cho phải phép ạ."

"Hô hô. Được, phải như vậy chứ."

Lễ nghĩa nữa cơ đấy. Cái tên tiểu tử này.

Sau khi nhận được câu đồng ý nhẹ nhàng của chưởng môn nhân, Thanh Minh nhanh chóng liếc nhìn Tư Mã Thăng. Bây giờ cơ thể Tư Mã Thăng đang run bần bật trước gương mặt tươi rói của Thanh Minh.

'Tất cả đều tại hắn.'

Và...

Có lẽ sau này hắn sẽ trở thành vật ngáng đường lớn nhất của Tông Nam.

Nếu vậy thì thà rằng...

Bàn tay trong vạt áo của Tư Mã Thăng ngọ nguậy.

Nếu đã mang tiếng xấu rồi, vậy thì biết đâu chừng ta lại có thể lập nên chiến công to lớn cho tông môn. Mặc dù không thể quay lại vị thế như xưa nữa, nhưng ít nhất Tông Nam sẽ...

Đúng lúc ấy Thanh Minh cười lớn nói.

"Ngài định đánh ta một chưởng à?"

"..."

Tư Mã Thăng đảo mắt.

'Cái tên khốn này...'

Mặt Tư Mã Thăng trắng bệch khi bị Thanh Minh đoán biết ý đồ của mình.

'Rốt cuộc tên tiểu tử này có tâm kế gì...'

Nếu Thanh Minh không có sự phòng bị, thì hắn cũng có thể chết khi bị tấn công bất ngờ. Nhưng nếu Thanh Minh đã phòng bị trước, xét tới sự uy vũ mà hắn đã thể hiện, thì một đòn không bao giờ có thể giết được hắn.

Nếu thất bại trong việc ám sát Thanh Minh, Tư Mã Thăng sẽ mang tiếng xấu suốt đời, và không nhận được bất cứ thứ gì từ tông môn. Không, phải nói là tông môn không muốn chịu ô nhục chung với hắn.

Thanh Minh tươi cười nhìn Tư Mã Thắng đang thế này không được, thế kia cũng không xong.

"Có lẽ sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau đấy. Lần sau ta sẽ chào hỏi các vị trước."

"..."

Tư Mã Thăng đỏ mắt nhìn Thanh Minh rồi quay người rời đi.

"Đi đường cẩn thận!"

Hắn nhanh chóng rời khỏi Hoa Sơn mà không chờ các đệ tử.

"Này này..."

"Hừm."

Thanh Minh bật cười khi nghe thấy tiếng thở dài ở tứ phía.

'Sao hắn phải vội vã thế nhỉ.' Đúng là mất cả chì lẫn chài.

"Thanh Minh."

Thanh Minh ngoảnh đầu khi nghe thấy có người gọi tên mình.

Huyền Tông với một biểu cảm phức tạp đang nhìn về phía bên này. Nhìn thấy nét mặt vừa chan chứa tình yêu và tiếc nuối, lại vừa có sự tự hào và áy náy của ông ấy, Thanh Minh bất giác nhắm mắt lại.

Bởi vì hắn nhìn thấy sư huynh Thanh Vấn trên gương mặt của Huyền Tông khi ấy.

Thỉnh thoảng sư huynh cũng nhìn Thanh Minh với ánh mắt như vậy. Khi đó Thanh Minh không biết nét mặt ấy có ý nghĩa gì, nhưng bây giờ thì hắn đã biết rồi. Hắn đã tự nhận ra điều đó khi dẫn dắt Hoa Sơn. Sau một thoáng do dự, Huyền Tông cất lời.

"...Con đã vất vả rồi."

Thanh Minh tủm tỉm cười.

"Có gì đâu ạ. Chưởng môn nhân."

Mở đầu thì hoành tráng nhưng kết thúc lại ỉu xìu.

Có vài lý do khiến tình thế trở nên như vậy.

Thứ nhất, do Hoa Sơn cũng không thể ngờ rằng mình có thể chiến thắng, nên bọn họ không hề chuẩn bị sẵn bất cứ sự kiện nào để chúc mừng. Vì thế mà bây giờ có định tự chúc mừng bản thân đi nữa thì cũng có hơi kỳ.

Thứ hai, vì Tư Mã Thăng cứ thế quay lưng bỏ đi nên các đệ tử Tông Nam chỉ còn có thể rời khỏi Hoa Sơn trong lúng túng.

Cuối cùng...

"Chưởng môn nhân! Có thể nán lại nói chuyện với ta một lát được không?"

"Đừng có đẩy ta chứ! Ta đứng ở đây trước cơ mà!"

"Chưởng môn nhân! Chỉ nán lại một chút thôi ạ! Chưởng môn nhân!"

Tư Mã Thăng vừa rời khỏi thì các vị khách có tiếng ở Thiểm Tây đã vây lấy Huyền Tông. Những người đó đã có mắt thì không thể nào không thấy hết những gì vừa xảy ra, đã thấy hết tất cả thì không thể nào cứ thế quay về được.

'Nhất định phải giao dịch với Hoa Sơn!'

'Vụ làm ăn này đằng nào cũng sinh lãi!'

'Đâu thể đứng nhìn mỗi Ân Hạ Thương Đoàn ăn nên làm ra được!'

Qua trận đấu này thôi thì không thể nào nói rằng Hoa Sơn đã áp đảo cả Tông Nam , nhưng việc Hoa Sơn mạnh lên với một tốc độ đáng sợ là sự thật không thể phủ nhận.

Thế gian này là vậy đấy, nơi nào có sức mạnh thì đồng tiền sẽ chạy đến nơi đó. Những người nổi tiếng ở Thiểm Tây hy vọng rằng, những đồng tiền sau này chạy đến Hoa Sơn sẽ thuộc về họ.

"Thiệt tình, các vị bị làm sao vậy hả!"

Phải đến lúc Huyền Linh quát lên thì bọn họ mới giật mình, nhìn sắc mặt của Huyền Linh.

'Mình làm hơi quá rồi sao?'

'Mà cũng đúng. Dù sao ông ấy cũng là chưởng môn của một môn phái, mình nên giữ chút phép lịch sự...'

'Tất cả đều ùa vào một lần thế này thì ông ấy thấy hốt hoảng cũng phải thôi.'

Nhưng lời tiếp theo có chút khác biệt so với dự đoán của bọn họ.

Huyền Linh nói tiếp bằng một khuôn mặt vui mừng khôn xiết.

"Mấy chuyện đó các vị phải bàn với Tái Khuynh Các chủ là ta đây chứ. Bọn ta đã chuẩn bị sẵn trà bánh rồi, mời mọi người đi theo hướng này. Hôm nay ta có nhiều thời gian lắm, các vị không cần phải vội vàng như thế đâu."

"..."

"À, ta cũng đã chuẩn bị sẵn chỗ ngủ cho các vị để phòng hờ. Có vị nào muốn nghỉ ngơi lại đây thì cứ nói với ta. Nào, mời mọi người sang hướng này."

"..."

Nhìn Huyền Linh vừa đi về Tái Khuynh Các vừa hát nghêu ngao, trong đầu bọn họ chợt nảy lên suy nghĩ, chắc đợt bàn chuyện làm ăn lần này không dễ dàng gì rồi.

Trước khi tất cả các đệ tử Tông Nam rời đi, Thanh Minh đã bắt gặp một người.

"Cảm ơn vì đã chỉ dạy cho ta."

"...Gì cơ?"

"Cảm ơn ngươi, tiểu đạo trưởng."

Thanh Minh lầm lì nhìn Lý Tống Bạch.

"Các sư huynh đệ của ngươi chắc giờ đang nghiến răng ken két vì ta đấy, mỗi mình ngươi chạy lại đây nói cảm ơn ta chẳng phải là không phải đạo hay sao?"

Lý Tống Bạch trở nên ngượng nghịu, gãi gãi đầu.

"Ờm, dù sao thì mối quan hệ của bọn ta cũng đã đổ vỡ hết một nửa rồi."

Hình như đâu phải chỉ một nửa?

Nên gọi hắn ta là một kẻ lạc quan hay một kẻ đần độn đây? Các đệ tử Tông Nam vốn đã nhìn Lý Tống Bạch bằng một ánh mắt như muốn cán hắn ta ra thành bột.

Đó cũng là điều hiển nhiên thôi.

Người ta ghét kẻ phản bội hơn là kẻ địch kia mà. Đứng trên lập trường của Tông Nam thì Thanh Minh chính là kẻ thù kinh tởm nhất trong tất cả kẻ thù của bọn họ. Nhưng Lý Tống Bạch lại bắt chuyện với một người như thế thì đâu cần phải đối xử tử tế với Lý Tống Bạch làm gì.

Nhưng con người Lý Tống bạch vốn không hề bận tâm đến điều đó.

"Ta đã không thể hiểu được lời tiểu đạo trưởng nói trước đây."

Lý Tống Bạch nói bằng một ánh mắt quả quyết.

"Nhưng giờ đây, có lẽ ta đã hiểu được lời nói của tiểu đạo trưởng rồi. Cũng hiểu được con đường mà mình cần phải đi."

"...Ơ, ta là đệ tử Hoa Sơn đấy nhé?" Lý Tống Bạch cười tươi.

"Chuyện tầm sư thì môn phái nào đâu có quan trọng. Nếu có thứ cần học thì bất kỳ ai cũng có thể trở thành sư phụ của mình mà."

"Này, không biết là..."

"Hửm?"

"Ngươi có muốn gia nhập đạo quán của bọn ta không?" Hãy gia nhập Hoa Sơn đi.

Ta thấy ngươi còn giống một đạo nhân hơn cả ta đấy.

"Dù gì các đệ tử của Tông Nam cũng xem ngươi như kẻ thù rồi."

Lý Tống Bạch cười trong bối rối rồi khẽ quay lại nhìn phía sau. Hắn ta nhìn thấy Tần Kim Long vẫn còn đang bất tỉnh đang được cõng đi.

"Sư huynh chắc đã nhận ra được nhiều điều thông qua trận đấu ngày hôm nay. Tiểu đạo trưởng hãy cẩn thận. Sư huynh là một người xuất chúng. Huynh ấy kể từ bây giờ sẽ lấy tiểu đạo trưởng đây làm mục tiêu để tu luyện. Huynh ấy sẽ mạnh lên và đáng sợ hơn đấy."

"Ờ, thích làm gì thì tùy."

Thấy phản ứng bình thản của Thanh Minh, Lý Tống Bạch cười chua chát.

"Chắc lời nói đó không có ý nghĩa gì với tiểu đạo trưởng đâu nhỉ."

Thanh Minh sẽ mạnh lên nhanh hơn cả Tần Kim Long. Thời gian càng trôi thì sự cách biệt đó sẽ chỉ càng lớn dần, chứ tuyệt đối không thu hẹp lại. Lý Tống Bạch cũng biết rõ sự thật đó.

"Ta chẳng qua chỉ muốn chuyển lời cảm ơn đến tiểu đạo trưởng thôi. Vậy ta đi đây, hẹn ngày gặp lạ..."

"Đợi đã."

Lần này là Thanh Minh níu Lý Tống Bạch lại.

"Hả?"

Thanh Minh gọi Lý Tống Bạch dừng lại rồi lặng lẽ nhìn hắn ta. Cứ thế, Thanh Minh nhìn chằm chằm hắn ta một hồi lâu rồi lên tiếng với một giọng khá trầm, khác với ngữ điệu của hắn từ nãy đến giờ.

"Con đường đó chắc sẽ khó khăn đấy!"

"..."

Lý Tống Bạch nhìn Thanh Minh rồi thở dài.

"Hình như tiểu đạo trưởng có thể đọc thấu tâm can của người khác thì phải. Không có gì có thể qua mắt được tiểu đạo trưởng cả."

"Biết vậy mà ngươi vẫn đi sao?"

Lý Tống Bạch không nói lời nào, chỉ gật đầu.

"Ta không phải vì muốn nên mới bước trên con đường đó. Chẳng phải đó là con đường ta buộc phải đi sao." Thanh Minh lặng lẽ gật đầu.

"Vậy thì hẹn ngày tái ngộ."

Thanh Minh bị rơi vào một cảm xúc kỳ lạ khi nhìn Lý Tống Bạch đi về phía các sư huynh đệ của mình.

Chắc kể từ bây giờ, Lý Tống Bạch sẽ phải tự mình đấu một trận cô độc. Những môn hạ của Tông Nam sau khi đến đây sẽ không thể nào quên được kiếm pháp của Thanh Minh, và bọn họ sẽ lấy kiếm pháp đó để làm mục tiêu sống tiếp.

Việc có thể giữ gìn được kiếm pháp của Tông Nam trong dòng chảy đó là một chuyện không đời nào dễ dàng. Con người vốn bài xích và giữ khoảng cách với những tồn tại khác với bản thân mình.

Tuy trận chiến ấy sẽ có vô vàn khó khăn và cô đơn...

"Nhưng nếu làm được thì có khi đến một lúc nào đó ngươi sẽ trở thành hy vọng của Tông Nam." Thanh Minh xoay đầu lại nhìn các đệ tử đời thứ ba.

Nhìn những nụ cười hí ha hí hửng của Chiêu Kiệt và các sư huynh đệ khác, Thanh Minh chỉ còn biết thở dài.

'Môn đồ nhà người ta thì tài giỏi.'

Sao môn đồ của môn phái này ai nấy cũng vô tích sự thế không biết!

Phải chi có được một người như Lý Tống Bạch thôi thì những chuyện Thanh Minh phải làm đã dễ dàng hơn gấp bội rồi!

"Hừ."

Thanh Minh lắc đầu.

Biết làm thế nào được?

'Cho bọn chúng lăn xả đến chết thì cũng ra con người thôi.'

Con người sẽ phải luôn nỗ lực hết mình cho phù hợp với hoàn cảnh sống của bản thân. Cứ đổ lỗi cho những thứ bản thân không thể có được thì cũng không giúp ích được gì cả.

Sau khi nhìn các đệ tử Tông Nam dần khuất bóng khỏi Hoa Sơn, Thanh Minh mới xoay người lại.

Vậy là với trận tỉ võ này, ân oán với Tông Nam xem như đi đến hồi kết. Bây giờ sẽ không có chuyện Thanh Minh tự ra tay đánh Tông Nam nữa. Không biết những người khác thì thế nào, nhưng với Thanh Minh thì, ở mức này là đủ rồi.

Vậy thì duyên nợ với Tông Nam có thể kết thúc ở đây không?

"Lý nào lại vậy."

Đối với Tông Nam, Thanh Minh bây giờ còn hơn cả cái gai trong mắt , phải nói là kẻ thù truyền kiếp số một mà bọn họ nhất định phải giải quyết cho bằng được mới đúng.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi mà. Nếu bây giờ thay đổi lập trường, giả sử Thanh Minh là chưởng môn nhân của Tông Nam thì cũng sẽ dùng mọi cách để có thể nghiền hắn ra bả mà thôi.

Vì đó là cách duy nhất để Tông Nam có thể sống sót.

"Làm vậy thì các ngươi tự giết mình thôi." Thanh Minh cười sảng khoái.

Đúng lúc đó, có một người hớt ha hớt hải chạy đến tìm Thanh Minh.

"Thanh Minh!"

Là Nhuận Tông.

"Sao đấy sư huynh?"

"Chưởng môn nhân đang tìm đệ đấy. Mau sang đó đi!"

"..."

Trên gương mặt của Thanh Minh bỗng hiện lên sự khó chịu kỳ lạ.

'Bắt đầu rồi đây.'

Hắn ngước mắt lên nhìn trời.

'Biết vậy thì đã ra tay vừa phải rồi.'

Thực ra, so với việc nói Thanh Minh đã "làm được" hàng loạt chuyện này thì dùng từ "gây ra" có vẻ đúng hơn.

Chẳng phải hắn ta đã đánh gục toàn bộ các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam trước mặt các vị trưởng bối(?) của sư môn, lại còn dùng kiếm thức khiến hoa mai nở hay sao?

Chưởng môn nhân và các vị trưởng lão làm sao tránh khỏi những nghi vấn được chứ. Cuộc tỉ võ cứ tiếp tục diễn ra nên bọn họ mới không biết làm thế nào, chỉ còn cách đứng nhìn, nhưng bây giờ trận tỉ võ cũng đã xong xuôi cả rồi, đương nhiên bọn họ phải hỏi về chuyện đó thôi.

'Mình nên biện minh thế nào đây?'

Không lẽ nói "Thực ra ta là sư tổ của các ngươi đây" ư?

A, cái này thì không được rồi.

Ta chẳng qua đi đường vô tình nhặt được bí kíp rồi luyện thử thôi? Cái này cũng không ổn.

"Hừm."

Thanh Minh không thể tìm ra cách nào để có thể thoát khỏi nghi vấn đó, hắn ta gãi đầu gãi tai. Nhuận Tông thấy vậy liền nghiêng đầu thắc mắc.

"Đệ làm gì thế hả. Mau đi thôi."

"Ơ ờm."

Thanh Minh thở một hơi rõ dài.

Trời ơi, cái số của ta.

Có thắng rồi đi nữa cũng phải vắt óc nghĩ cách để biện minh.

Chưởng môn sư huynh. Chưởng môn sư huynh có đang nhìn xuống không? Đệ phải sống thế này sao?

- Không muốn sống thì chết đi.

Ơ, cái con người này!

Ỷ huynh chết rồi nên thích nói gì thì nói đấy à!

Thanh Minh đi về hướng thư phòng của chưởng môn nhân với bộ dạng như một con bò đang bị kéo đến lò mổ. Trước thư phòng có rất nhiều giày, có vẻ như các vị trưởng lão cùng các đệ tử đời thứ nhất cũng đang ở đấy.

"Chưởng môn nhân. Con là Nhuận Tông. Con đã gọi Thanh Minh đến rồi ạ."

"Đưa nó vào đây."

"Vâng ạ."

Nhuận Tông dùng tay ra hiệu cho Thanh Minh đi vào trong.

"..."

Nhuận Tông lại ra hiệu thêm lần nữa.

"..."

"Làm gì đấy, tên tiểu tử kia? Vào đi chứ!"

"...Hừm."

Thanh Minh liên tục thở dài rồi mở cửa bước vào.

Bây giờ mà bước vào một cái là hàng trăm câu hỏi sẽ giáng xuống...

"Ô ô ô ô ô! Thanh Minh đến rồi đấy à!"

"Khư ư! Đẹp trai quá đi thôi! Đẹp trai quá! Sao Thanh Minh của chúng ta lại đẹp trai đến vậy chứ!"

"..."

Gì dẫy?

Các vị trưởng lão cùng các đệ tử đời thứ nhất đã đợi Thanh Minh từ nãy đến giờ, hắn ta vừa bước vào là bọn họ ngay lập tức bắt đầu vỗ tay.

Nhìn mấy lão già da đen thui kia vừa vỗ tay vừa tỏ ra thích thú mà tâm trạng của Thanh Minh lại trở nên vô cùng kỳ lạ.

'Mấy người này bị làm sao thế nhỉ?'

Ngước mặt lên thì thấy trên mặt người nào người nấy đều nở nụ cười tươi. Cứ như bọn họ không thể dùng kiếm để khiến hoa mai nở nên cố nở cái khác thay thế vậy, đó là nở nụ cười.

Huyền Tông ngồi chính giữa, ông ấy cười ngoác miệng đến mức miệng ông ấy sắp chạm đến cả mang tai, Thanh Minh nhìn thấy khung cảnh này chợt nhận ra một điều mới mẻ.

'À, chưa bao giờ thấy bọn trẻ vui đến mức này.'

Hoa mai hoa miết gì không quan trọng, cứ thỏa sức cười trước đã. Nhìn thấy dáng vẻ đó của các trưởng lão sư môn mà Thanh Minh vừa chạnh lòng, lại vừa xúc động.

Nói thế nào nhỉ.

Là kiểu tâm trạng của một người cha không thể mua nổi cho các con của mình một bữa thịt tử tế...

Trong lúc Thanh Minh còn đang thấy đau xót thì Huyền Tông mở lời.

"Được rồi. Thanh... Phụt! Được rồi Thanh Minh......Khực!"

Huyền Tông cúi đầu dùng tay che miệng lại. Có vẻ như chỉ cần nhắc đến hai chữ Thanh Minh thôi cũng đủ khiến ông ấy sướng rơn rồi.

"E hèm!"

Chưởng môn nhân tằng hắng. Nhưng khuôn mặt ông ấy vẫn đỏ bừng, chắc ông ấy phải khổ sở lắm mới có thể nhịn được cười.

"Được rồi. Con có bị thương ở đâu không?"

"Con chỉ bị sượt nhẹ qua thôi ạ."

"Đề phòng vết thương mưng mủ, sau khi rời khỏi đây con đến thẳng Y Dược Đường xem sao." Huyền Thương nghe vậy trừng mắt.

"Gọi Đường Chủ Y Dược Đường đến là được rồi! Sao huynh lại bắt một người bận rộn đi tới đi lui thế?"

"...Ta thấy lời đệ có hơi kỳ cục đấy. Ai bận cơ chứ?"

"Thì chính là thằng bé chứ còn ai nữa! Đường Chủ Y Dược Đường thì có làm gì đâu mà bận!"

"..."

Huyền Tông ngẩn ra nhìn Huyền Thương, nhưng Huyền Thương vẫn ưỡn ngực tỏ vẻ mình đúng. Thậm chí, tất cả những người có mặt ở đó cũng gật đầu tỏ ý rằng đó là một việc hiển nhiên. "...Thế thì cứ làm như vậy đi."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Kiếm pháp Hoa Sơn..."

Vào lúc đó.

Bất thình lình!

Cánh cửa mở ra, Huyền Linh xông vào!

"Chưởng môn nhân! Những vị khách đó đang rót tiền ào ào vào Hoa Sơn! Ư hahahaha! Tiền bò vào Hoa Sơn như mớ dây leo vậy! Đệ sống ngần ấy năm mà chưa bao giờ nghe chuyện có thể kiếm được bộn tiền nhờ tỉ võ thế này! Cái thằng bé đó là thần tài đấy! Thần tài! Bây giờ đến cả chuyện tỉ võ mà nó còn có thể đem được tiền... Ớ Thanh Minh! Hóa ra nãy giờ con ở đây à!"

Huyền Linh lao thẳng vào Thanh Minh véo căng má hắn ta ra.

"Cái đồ đáng yêu này! Ư hahahahah! Giá như ta mà có một đứa cháu như con thì ta cũng chẳng tha thiết mong chờ gì thêm nữa."

Thanh Minh nhìn lên trần nhà bằng một ánh mắt vô vọng.

Chưởng môn sư huynh.

Đệ phải sống như thế này đấy.

Cái đứa không đáng vai cháu của đệ giờ đang véo má đệ ra đây này. Đệ phải sống như thế này sao? Hả?

"Inh chả ời ti. Tưởng min sư hinh."

"Ư haha? Con nói sao cơ? Ừ ừ. Ta cũng vui lắm! Ư hahahahah!"

Các vị trưởng lão của Hoa Sơn ai nấy đều như đánh mất một nửa tâm trí vậy.

Thanh Minh nhìn theo bóng lưng đang trèo lên núi của Huyền Tông.

Khen ngợi Thanh Minh xong, Huyền Tông nhìn hắn một lượt rồi rời đi. Ông ta đến Lạc Nhạn Phong mà không nói thêm bất cứ một lời nào.

Thanh Minh lặng lẽ dõi mắt theo bóng lưng của Huyền Tông.

Đây là lần thứ hai hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Huyền Tông như thế. Lần đầu tiên là khi hắn nhìn thấy dáng vẻ lặng lẽ rơi lệ của Huyền Tông khi đứng trước cánh cửa mật thất mà chỉ có chưởng môn Hoa Sơn mới có thể vào được.

Bóng lưng của người đã một mình dẫn dắt cả Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ. Mãi sau này, Thanh Minh vẫn nhớ y nguyên bóng lưng đơn độc mà hắn không còn được thấy đó nữa.

Thế nhưng, bóng lưng của Huyền Tông hôm nay đã thanh thản hơn một chút so với trước đây.

Sau khi leo đến đỉnh núi, Huyền Tông lặng lẽ ngắm nhìn Hoa Sơn.

Thanh Minh cũng theo Huyền Tông leo lên núi, quan sát xung quanh. Toàn bộ thế núi hiểm trở của Hoa Sơn đều thu vào trong tầm mắt hắn.

"Thanh Minh à."

"Vâng. Chưởng môn nhân."

"Đây là nơi cao nhất ở Hoa Sơn."

"Vâng."

"Con cảm thấy thế nào khi leo lên đây?"

Câu hỏi có chút đường đột. Thanh Minh thật thà nói ra điều mình nghĩ.

"Cao thật đấy ạ."

"..."

Huyền Tông quay lại nhìn Thanh Minh. Thế nhưng Thanh Minh vẫn đàng hoàng ưỡn bụng. Ông hỏi thì ta cũng trả lời rồi, có vấn đề gì à?

Huyền Tông bật cười khi nhìn thấy nét mặt ấy của hắn.

"Đúng, đúng. Con nói đúng."

Gương mặt của Huyền Tông trở nên thanh thản hơn hẳn.

"Ta gọi con lên đây là vì có chuyện muốn hỏi con."

'Bắt đầu rồi đấy à?'

Trên mặt Thanh Minh tràn đầy sự đau khổ.

Mặc dù không biết sẽ bị hỏi từ đâu, nhưng trước tiên hắn sẽ cố gắng để không bị cuốn vào...

"Thanh Minh này."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Hoa mai đã nở trên kiếm của con nhỉ." Thanh Minh liếm môi. Đầu tiên...

"Cảm ơn con."

Huyền Tông hướng về phía Thanh Minh khẽ gật đầu.

Thanh Minh giật mình lùi về sau một bước trước hành động nằm ngoài dự tính của Huyền Tông. "Chưởng môn nhân, sao ngài lại làm như thế?"

"Ta cảm ơn con không phải với tư cách là chưởng môn của Hoa Sơn. Ta cảm ơn con với tư cách là một Huyền Tông bình thường. Đó là khung cảnh mà cả đời này ta rất muốn nhìn thấy dù chỉ một lần."

"..."

"Nhưng với vị trí chưởng môn Hoa Sơn, ta không thể không hỏi con câu này được. Tại sao con có thể dùng Thất Mai Kiếm khiến hoa mai nở chứ?"

Thanh Minh nhìn Huyền Tông rồi đáp lời.

"Nó được tạo nên một cách tự nhiên thôi ạ."

"...Một cách tự nhiên?"

"Vâng. Hoa mai tự nhiên nở khi con quá nhuần nhuyễn Thất Mai Kiếm. Vậy nên con cũng không biết rõ tại sao lại như thế nữa."

"Hóa ra là vậy."

"Chuyện đó..."

"Hửm?"

Thanh Minh nhìn Huyền Tông rồi nói tiếp.

"Không phải cuối cùng, tất cả kiếm pháp Hoa Sơn đều làm được như vậy sao?"

Huyền Tông nhìn xuống quanh cảnh phía dưới mà không nói lời nào. Toàn bộ Hoa Sơn cao vời vợi đều thu vào tầm mắt ông ta.

"Đúng là một câu hỏi ngớ ngẩn thật."

Huyền Tông cho rằng phải có bí quyết nào đó thì Thanh Minh mới có thể dùng Thất Mai Kiếm mà khiến cho hoa mai nở được. Thế nhưng câu trả lời của Thanh Minh đã phủ định suy nghĩ ấy của Huyền Tông.

'Đúng vậy. Đó chính là kiếm pháp Hoa Sơn.'

Thanh Minh nói rằng hắn chỉ đi trước những người khác thôi. Điều đó có nghĩa là, nếu những người khác cũng chăm chỉ luyện tập Thất Mai Kiếm thì đến một lúc nào đó, hoa mai cũng có thể nở trên lưỡi kiếm của họ.

'Hoa mai.'

Nếu như tất cả các đệ tử của Hoa Sơn đều có thể làm hoa mai nở, vậy thì thời đại của Hoa Sơn cũng sẽ được mở ra.

"Là Mai Hoa Kiếm Đồ sao..."

Đó là lời mà không một ai dám nói ra lúc này.

Nếu hoa mai là biểu tượng của Hoa Sơn, thì Mai Hoa Kiếm Đồ chính là cái tên tượng trưng cho lực lượng sức mạnh của Hoa Sơn.

Mặc dù bây giờ không ai ở Hoa Sơn có đủ tư cách để được gọi là Mai Hoa Kiếm Đồ, nhưng theo như lời Thanh Minh nói, nếu như tất cả mọi người ở Hoa Sơn đều có thể khiến hoa mai nở rộ, vậy thì đến một lúc nào đó, cái tên đó cũng sẽ quay trở lại.

"Mặc dù vẫn còn xaaaaaaaaa lắm."

"..."

Khi đó sẽ rất tuyệt vời. Nhất định là vậy!

Thấy Huyền Tông nhìn mình với ánh mắt day dứt, Thanh Minh chúm chím cười. Nhìn thấy nụ cười ấy, lòng Huyền Tông bất giác trở nên thanh thản.

Huyền Tông cũng hắng giọng cười theo.

"Thanh Minh này."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Hoa Sơn là gì đối với con thế?"

Thanh Minh ngẩng đầu không đáp.

Dường như hắn đã nhìn thấy các huynh đệ của mình trên bầu trời xanh thẳm kia.

Hoa Sơn. Là Hoa Sơn.

"Đối với con, Hoa Sơn..."

Chưởng môn sư huynh đã nói như vậy.

"Chính là Hoa Sơn."

Hình như bây giờ hắn đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó rồi,

Huyền Tông khẽ gật gù trước câu trả lời của Thanh Minh.

"Chỉ cần con là đệ tử của Hoa Sơn là đủ rồi." Nói rồi ông nở một nụ cười ấm áp.

"Con người luôn muốn ở yên tại chỗ, nhưng thế gian sẽ không thể để mặc con người như vậy. Đó chính là đạo lý của thế gian này. Liệu con có thể đương đầu được với tất cả chuyện đó không?" Thanh Minh toe toét cười.

"Nếu không chịu được thì con đã không bắt đầu rồi."

"Hóa ra là như vậy."

Huyền Tông nhìn Thanh Minh đang mỉm cười rồi nhẹ nhàng nói.

"Nếu con đã nghĩ như vậy thì Hoa Sơn sẽ bảo vệ con.

Tất cả mọi việc mà con phải chịu đựng, ta, và cả Hoa Sơn này sẽ giúp con ngăn chúng lại." Thanh Minh mỉm cười.

Không hỏi nữa.

Huyền Tông không hỏi thêm bất cứ chuyện gì nữa. Mặc dù còn rất nhiều điều muốn hỏi Thanh Minh, nhưng ông ta chỉ nói sẽ bảo vệ Thanh Minh.

'Chưởng môn của Hoa Sơn.'

Huyền Tông ra đời sau Thanh Minh, danh tiếng trên giang hồ của ông ta cũng không vang xa giống như Thanh Minh. Dù là danh tiếng hay sức mạnh, ông ta cũng hoàn toàn không thể so sánh với Thanh Minh được.

Nhưng dù vậy thì Thanh Minh vẫn công nhận ông ta.

Bởi vì ở ông ta có thứ gì đó một người chưa từng sống với tư cách là chưởng môn nhân như Thanh Minh không có. Và Thanh Minh không thể tự gọi mình là Đạo Khí nếu không tôn trọng những người đang đường đường chính chính bước đi trên con đường của họ.

"Chưởng môn nhân. Ngài không cần phải bảo vệ con đâu ạ."

Huyền Tông mặt đầy nghi hoặc.

"Chúng ta chỉ đang đi cùng nhau. Dưới cái tên Hoa Sơn thôi mà."

Gương mặt đang căng cứng của Huyền Tông bỗng tràn ngập nụ cười.

"Con nói cũng đúng."

Huyền Tông mỉm cười nhẹ nhàng.

"Thanh Minh này."

"Vâng. Chưởng môn nhân."

"Con hãy hứa với ta một chuyện nhé."

Thanh Minh quay đầu nhìn Huyền Tông. Ánh mắt và gương mặt của Huyền Tông dịu dàng hơn bao giờ hết.

"Ta rất hy vọng một lúc nào đó có thể trò chuyện với con nhiều hơn nữa."

Thanh Minh định nhanh nhảu trả lời nhưng rồi lại im bặt.

Một cảm giác kỳ lạ đang trào dâng trong lòng hắn.

Thanh Minh cố đè nén những cảm xúc mà hắn không thể hiểu nổi xuống, ngửa mặt nhìn lên trời cao.

"Sẽ như vậy ạ." Một lúc nào đó.

Phải, một lúc nào đó.

***

Cảm giác hưng phấn không dễ gì biến mất.

Đặc biệt là nếu trải qua một chuyện cực kỳ kinh khủng mà không thể vượt qua, thì cảm giác hưng phấn ấy sẽ thống trị con người không chỉ trong vài ngày, mà trong suốt vài tháng.

Các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn đang trong trạng thái như vậy.

Mặc dù Hoa Tông Chi Hội đã kết thúc, nhưng các đệ tử đời thứ ba vẫn chưa thoát ra khỏi dư âm của Hoa Tông Chi Hội.

"Chúng ta đã thắng thật sao?"

"...Tận mắt trông thấy mà huynh vẫn không tin à?"

"Chuyện đó giống như trong mơ vậy. Chúng ta đã thực sự thắng Tông Nam rồi."

Nếu họ chắc chắn về thực lực của mình và giành chiến thắng trước một Tông Nam đáng được coi là đối thủ, thì họ sẽ dễ dàng chấp nhận chuyện này. Thế nhưng, đa số các đệ tử đời thứ ba vẫn không tin vào thực lực của mình ngay cả khi họ đã đứng trên võ đài.

Bởi vì họ không tự bồi dưỡng thực lực của mình, mà hầu như đều bị Thanh Minh ép buộc.

Và hơn hết, Thanh Minh, người lúc nào cũng cho mình là nhất trong thế giới tẻ nhạt này, lại hoàn toàn không giải thích cho họ hiểu cách tập luyện này có hiệu quả như thế nào, sau khi kết thúc bài tập luyện họ phải đạt được điều gì.

Vì vậy họ đã chết lặng người.

"Không biết thằng nhóc đó thực sự đang làm gì nữa."

"Ai cơ?"

"Ai cái gì mà ai. Ngoài Thanh Minh ra thì còn ai vào đây được nữa?"

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều rụt cổ lại.

Tới khi trấn tĩnh lại sau dư âm của vụ việc vừa rồi, bọn họ mới cảm nhận được Thanh Minh đã làm một việc kinh khủng tới mức nào.

Mặc dù các đệ tử đời ba đã biết Thanh Minh là một tên dữ dội, nhưng sự việc mà Thanh Minh gây ra lần này còn khủng khiếp đến mức đảo lộn tất cả đánh giá của họ về Thanh Minh từ trước cho tới giờ.

Chiêu Kiệt nói với Nhuận Tông trong lúc hồn vía đang trên mây.

"Sư huynh."

"Hửm?"

"Chắc đệ không ngủ được quá."

"...Đệ định biến ta thành người chữa chứng mất ngủ đấy à?"

"Không phải vậy..."

Chiêu Kiệt vò đầu nói.

"Cứ nhắm mắt lại là đệ lại chập chờn nhìn thấy kiếm của Thanh Minh. Mà phải gọi cảm giác đó là mê hoặc mới đúng... Đệ không biết phải giải thích như thế nào nữa. Dù sao thì nó cũng là vậy đó." Nhuận Tông đổ mồ hôi trộm.

'Thằng nhóc này cũng thấy vậy sao?'

Quả nhiên là Nhuận Tông cũng giống như vậy.

Cứ nhắm mặt lại là hoa mai do Thanh Minh tạo ra lại hiện ra. Không, thậm chí là dù có đang mở mắt đi chăng nữa, thì hắn vẫn cứ luôn nghĩ đến khung cảnh ấy.

Ban đầu chỉ là quá tốt thôi.

Mặc dù phần lớn mọi việc đều do Thanh Minh giải quyết, nhưng tính ra thì các đệ tử đời ba cũng đóng góp một phần vào việc đánh bại Tông Nam mà. Càng nghĩ, hắn càng khó để ngăn cho trái tim mình ngừng đập mãnh liệt.

Thời gian trôi đi, sự hưng phấn ấy vẫn không hề biến mất, mà chỉ khiến cho bọn họ nghĩ lại xem mình đã chứng kiến chuyện gì.

'Đường kiếm ấy...' Là ảo tưởng.

Nếu không thì sao có thể giải thích được chứ?

Dù sao thắng được Tông Nam cũng là chuyện tốt.

Đường kiếm ấy.

Nếu như bàn tay này có thể thi triển đường kiếm hoang đường đó...

"Sư huynh."

Nhuận Tông quay sang nhìn Chiêu Kiệt.

"Đến một lúc nào đó, chúng ta cũng có thể thi triển đường kiếm như vậy đúng không?" Nhuận Tông chìm vào suy nghĩ.

'Đến một lúc nào đó...'

"Tiểu Kiệt này."

"Vâng, sư huynh."

"Huynh không biết có nên nói ra điều này với tư cách là đại đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn hay không..." Toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn lên người Nhuận Tông.

"Thực lòng mà nói thì huynh từng chỉ muốn trở nên mạnh hơn thôi."

"..."

Nhuận Tông chậm rãi tiếp lời.

"Huynh chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ đạt tới cảnh giới nào, hay muốn thi triển được kiếm pháp nào. Huynh chỉ mơ hồ muốn mình mạnh hơn."

"Chuyện đó thì đệ cũng giống như huynh." Chiêu Kiệt thổ lộ lòng mình.

Hóa ra mọi người đều như vậy. Bây giờ, Nhuận Tông mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Lần này được xem thằng nhóc đó thi triển kiếm pháp..."

Phải nói thế nào đây.

Nhuận Tông mím môi để lựa lời nói tiếp.

Thường ngày hắn chưa bao giờ nghĩ mình là người kém ăn nói cả, thế nhưng, bây giờ hắn lại cảm thấy quá khó để có thể diễn tả tâm trạng của mình bằng lời.

Sau một thời gian đắn đo suy nghĩ, Nhuận Tông chân thành nói tiếp.

"...Huynh đã nghĩ thế này. Huynh cũng muốn được như vậy. Huynh cũng muốn thi triển kiếm pháp đó bằng chính đôi tay của mình." Tất cả mọi người đều gật đầu.

Có lẽ câu nói này đã nói lên tâm trạng hiện tại của các đệ tử đời thứ ba.

Có lẽ đó cũng là kiếm pháp Hoa Sơn.

Đó là mục tiêu mà bọn họ phải ghi lòng tạc dạ và phải nỗ lực cả đời để đạt được nó.

Đó là kiếm pháp của Hoa Sơn mà phải đến tận bây giờ bọn họ mới được trông thấy sau vài năm nhập môn.

"Đến một lúc nào đó, chúng ta cũng sẽ thi triển được kiếm pháp đó phải không?"

Nhuận Tông chậm rãi gật đầu trước toàn bộ ánh mắt đang đổ dồn về phía mình.

"Huynh tin là chúng ta sẽ làm được."

Ánh mắt hắn tràn ngập ý chí mạnh mẽ.

"Chúng ta là đệ tử của Hoa Sơn. Không lý nào mà đệ tử Hoa Sơn lại không thể thi triển được kiếm pháp Hoa Sơn. Nếu chúng ta nỗ lực không ngừng nghỉ thì đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ thi triển được kiếm pháp đó thôi."

"Sư huynh!"

"Vậy chúng ta chỉ cần chăm chỉ tập luyện là được rồi."

"Nhất định đến một lúc nào đó ta cũng sẽ đạt được cảnh giới đó. Ta đã có mục tiêu rồi."

"Đúng đó. Ta cũng sẽ cố gắng. Chúng ta cùng nhau cố gắng nào."

Các đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn từ trước tới nay luôn tin tưởng nhau đã bắt đầu gắn kết thành một khối.

"Dù cho chúng ta vẫn còn thiếu sót, thì Thanh Minh cũng sẽ giúp chúng ta khắc phục nó đúng không?"

"Bởi vì hắn giống như một tên tiểu quỷ vậy đó."

"Chắc chắn đệ ấy sẽ giúp chúng ta mạnh lên nhỉ?"

"Tất nhiên là vậy rồi."

Cùng lúc đó, niềm tin mà họ dành cho Thanh Minh cũng bắt đầu dâng trào.

Thế nhưng...

Đúng lúc này.

Rầm!

Cánh cửa bị mở ra một cách thô bạo.

'Ta đã nhắc bao nhiêu lần rồi, đệ phải mở cửa đàng hoàng chứ sao lại đá như thế.'

Mà không biết đệ ấy có nghe thấy mọi người nói gì không nhỉ? Ta thà học thuộc đạo kinh trên tường còn hơn.

Một gương mặt quá đỗi quen thuộc tiến vào bắt đầu dò xét các đệ tử trong Bạch Mai Viện. Gương mặt ôn hòa bỗng trở nên rúm ró.

'Nó lại bắt đầu nữa rồi.'

'Không biết nó định nói gì nhỉ?'

Thanh Minh lớn tiếng quát tháo như thể hắn hoàn toàn không hài lòng tẹo nào.

"Ai thi đấu cho mà mấy người ngồi ở đây chúc qua mừng lại vui vẻ đầm ấm thế hả? Hả?"

...Quỷ thần thiên địa ơi?

Đến bắt nó đi được không.

"Đệ, đệ đến rồi đấy à?"

"Đệ vất vả rồi. Nghỉ ngơi..."

Lựa lời mà nói. Nói lời hay ý đẹp vào.

Những lời hay ý đẹp có thể giúp giải quyết được bầu không khí này đấy.

Các đệ tử đời thứ ba thì cố gắng hết mức có thể, nhưng không may, Thanh Minh không phải là một đứa có thể thay đổi tâm trạng của mình chỉ với vài lời nói của người khác.

Trái lại, Thanh Minh nghiêng đầu sang một bên gập cổ.

'Nó, nó lại bị làm sao nữa đấy!'

'Có chuyện tốt đến với Hoa Sơn kia mà! Sao còn dở chứng nữa vậy!'

Thanh Minh bắt đầu lên tiếng. Một giọng nói như muốn đục thủng lỗ tai của các đệ tử đời thứ ba.

"Hình như tâm trạng ai nấy đều tốt ơi là tốt luôn đúng không? Các sư huynh?"

"..."

"Woa, nghỉ ngơi á. Tỉ võ như vầy mà còn đòi nghỉ ngơi sao. Nếu là ta thì chắc ta đã phân vân suy nghĩ rằng nên chạy thẳng ra ngoài vung kiếm cả vạn lần hay là nên úp mặt vào thau nước rồi."

Các đệ tử đời thứ ba có thể đối phó lại bất cứ thứ gì trên thế gian nhưng không tài nào đối phó lại được lời chỉ trích của Thanh Minh.

Tất cả hướng ánh mắt về Nhuận Tông cầu cứu. Dù gì huynh cũng là đại sư huynh mà, lựa lời nào nói thử xem sao.

'Chỉ những lúc thế này mới xem ta là sư huynh chứ gì. Đúng là nát!'

Sao ngày thường không tôn trọng ta giống vậy đi!

Nhưng biết làm sao được? Có nói gì đi nữa thì sự thật hắn ta vẫn là đại đệ tử cơ mà.

"Hahaha."

Nhuận Tông mở đầu bằng một nụ cười gượng gạo.

"Sao đệ lại tức giận vậy chứ. Lần này ta thấy bọn ta cũng đã làm tốt cơ mà."

Nói thẳng ra thì, bọn ta đã thắng hết khi tỉ võ rồi còn gì, sao còn bắt bẻ bọn ta nữa. Nhưng có nói thẳng ra như vậy với tên tiểu tử khốn kiếp đó thì chắc nó cũng không hiểu đâu.

"Làm tốt á? Các sư huynh sao?" Thanh Minh trừng mắt.

Các đệ tử đời thứ ba sau khi nhìn thấy ánh mắt đó thì khuôn mặt trở nên ảm đạm.

"Các huynh nghĩ đã thắng được lũ đệ tử ghê gớm của Tông Nam nên giờ tụm ba tụm bảy lại mở tiệc chúc mừng đấy à! Rảnh hơi như vậy thì nên đi luyện tập đi chứ! Thắng được một trận tỉ võ thì cuộc sống của các huynh kết thúc rồi à?" Thì ra là vậy.

Thì ra là ý này.

Thanh Minh lại tiếp lời bằng một gương mặt không hề hài lòng.

"Ở cái thời của ta ấy! Dù có bị ăn một kiếm khi ra trận đi nữa nhưng ngày hôm sau mở mắt ra là phải bật dậy luyện tập đầu tiên, bọn trẻ bây giờ thì, haizz..." Đệ ra trận bao giờ vậy hả?

Với cả bọn ta đều lớn tuổi hơn đệ đấy nhé?

"Chiến, chiến thắng các đệ tử đời thứ ba của Tông Nam chẳng phải là một chiến công hiển hách hay sao. Lập được chiến công cỡ đó thì cũng đáng để chúc mừng mà."

Nhuận Tông đáp lại một câu tuy giống phản biện nhưng cũng không hẳn là phản biện. Lúc nào cũng vậy, phản biện thì đương nhiên sẽ không mang lại kết quả tốt đẹp. Đặc biệt là phản biện lại Thanh Minh.

"Thắng á? À, đúng rồi. Nói hay lắm."

"..."

"Chỉ cần nhìn qua một cái cũng thừa biết đám người đó nhỏ hơn các huynh khoảng 5 tuổi! Thắng được đám tiểu tử đó nên giờ các huynh đang nhảy nhót tưng bừng đấy à?"

"..."

"Bây giờ nhìn cũng đã thấy rõ bọn chúng là trẻ con rồi. Vậy thì nếu là hai năm về trước bọn chúng còn trẻ con hơn bao nhiêu nữa? Chắc lúc đấy đứa nào đứa nấy nước mũi chảy lòng thòng nhỉ, các huynh khi đó đã bị bọn chúng đánh cho sao? Bị đám con nít đó đánh á?"

"..."

Thiệt tình, sao lại xát muối vào vết thương của người khác vậy chứ.

Bầu không khí đang nóng lên ở Bạch Mai Viện trong phút chốc trở nên trầm uất.

"Nếu tỉ võ một trận ra trò thì ta cũng chẳng nói làm gì! Kẻ nào đang thi triển bộ pháp thì bị lệch hướng suýt ngã!"

Một trong số các đệ tử giật mình rồi đảo mắt nhìn sang chỗ khác.

"Kẻ nào định đập vào đầu nhưng bị hụt cuối cùng lại đập trúng vai đối thủ?!" Giật mình.

"Kẻ nào cứ nghĩ bản thân đang trên đà chiến thắng nên mất hết tâm trí, lao vào đối thủ rồi bị ăn một đòn suýt để bị thua!"

"..."

Thanh Minh nói với giọng điệu như sắp đùng đùng quát lên tới nơi rồi bỗng hắn ta thở dài một hơi và nhìn lên trần nhà.

"Do ta không dạy các huynh cho đàng hoàng, là tại ta... Các huynh thì có tội tình gì chứ. Tất cả là lỗi của ta."

"..."

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông bốn mắt nhìn nhau.

'Tên tiểu tử đó bị làm sao thế?'

'Sao ta biết được chứ?'

'Huynh thử giải quyết vụ này đi.'

'Haizz...'

Nhuận Tông trưng ra vẻ mặt như sắp chết rồi mở lời.

"Đương, đương nhiên việc có sai sót là không thể tránh khỏi rồi. Nhưng xét cho cùng, chẳng phải chúng ta đã đạt kết quả tốt rồi đấy sao? Trong một trận thực chiến, xảy ra sơ suất là điều bình thường mà."

"Sơ suấttttt?"

"..."

Mình đã nói sai rồi - Nhuận Tông nghĩ trong đầu.

"Huynh đi ra trận, bị đối thủ đâm cho một nhát rồi "Hô hô hô hô. Mình đã sơ suất rồi.", xong quay về à?"

"...Đương nhiên là không rồi."

"Các huynh tập luyện để không phải xảy ra sơ suất trong những trận thực chiến cơ mà! Sơ suất là điều đương nhiên á? Các huynh giữ suy nghĩ đó khi tập luyện nên mới ra cớ sự ngày hôm nay đấy! Ta chỉ muốn các huynh vung kiếm cho chính xác thôi mà các huynh cũng không làm được ư? Hả?"

Nhuận Tông đã từ bỏ việc ngăn cản Thanh Minh lại.

"Nói vậy thôi chứ một lúc nào đó thì... Một lúc nào đó...?"

Thanh Minh cười tủm tỉm.

"Các huynh nghĩ cái lúc nào đó đấy sẽ đến sao?"

"..."

"Các huynh ngày nào cũng luyện tập đến quên ăn quên ngủ! Trong khi tỉ võ thì trầy trầy trật trật, vậy mà bây giờ còn đang đùa giỡn? Lại còn một lúc nào đó nữa á?"

Chiêu Kiệt cười tủm tỉm.

'Mẹ ơi. Con nhớ mẹ quá.'

Sau này mà về nhà, con sẽ xin lỗi mẹ chuyện con bảo mẹ đừng la mắng con nữa. Vì những lời đó của mẹ thì chưa đến mức gọi là la mắng!

'Bộ trên mồm tên tiểu tử đó có gắn roi à?'

Sao nó nói câu nào lại thấy đau đớn câu đó vậy không biết.

Thanh Minh chợt hạ giọng.

"Đừng có vui buồn lẫn lộn như thế."

"..."

"Chúng ta mới chỉ thử sức có một lần thôi. Từ nay về sau, các huynh sẽ còn phải va chạm và đánh nhau thêm vô số lần nữa. Ta không biết chuyện này đối với các sư huynh có phải là một chuyện lớn lao gì không, nhưng khi nhìn lại những gì đã qua thì chuyện này chả có gì đặc biệt cả."

Các đệ tử đời thứ ba gật gù.

"Ta hỏi đệ một câu có được không?"

"Cứ tự nhiên."

"Nếu bọn ta thực sự chăm chỉ như lời đệ nói, thì bọn ta có thể thi triển được kiếm pháp đó như đệ không?" Khuôn mặt của Thanh Minh nhăn nhó ngay lập tức.

"Các sư huynh hình như đang nhầm lẫn gì ở đây thì phải."

"...Hửm?"

"Kiếm pháp đó không phải là các huynh muốn thi triển hay không mà các huynh buộc phải thi triển cho bằng được."

"..."

Thanh Minh trừng trừng hai mắt.

"Thân là đệ tử của Hoa Sơn mà không thể dùng kiếm để làm nở được một đóa hoa nào, nghe có được không? Các huynh nghĩ đệ sẽ để yên cho các huynh sao?" Thật kỳ lạ.

Cùng một lời nói mà chỉ cần người nói khác nhau thì có thể khác đến vậy sao?

Các đệ tử đời thứ ba mới đây thôi còn tràn ngập ý chí muốn múa được những đường kiếm như Thanh Minh, vậy mà trong chốc lát ý chí đấy đã biến mất cả rồi.

Ánh mắt long lanh khi nãy giờ dần trở nên lờ đờ.

"Còn làm gì đấy?"

"Hửm?"

Thanh Minh đá cằm ra hiệu.

"Không đi à? Các huynh định sủi buổi luyện tập hôm nay sao?"

"...Th, Thanh Minh. Bây giờ đã là..."

"Sao các huynh bảo muốn đánh ra được đường kiếm ấy?"

Ừ thì đúng là vậy thật nhưng...

Thanh Minh này, bọn ta không có gấp gáp đến vậy. Để sau này cũng được mà.

"Còn không mau đi ra ngoài?"

"Hiccc!"

Các đệ tử đời thứ ba lũ lượt chạy ra khỏi Bạch Mai Viện. Không gian đầy ắp tiếng nói cười ầm ĩ trong phút chốc đã trống trơn.

Thanh Minh nhìn dáng vẻ của các sư huynh một chặp rồi phì cười.

'Phấn khởi quá thế thì đâu có được.'

Bây giờ mới chỉ là bước chân đầu tiên. Các đệ tử đời thứ ba có thể lấy lại được sự tự tin thông qua Hoa Tông Chi Hội lần này là một chuyện đáng mừng, nhưng nếu không may, sự tự tin đó có thể biến chất thành sự ngạo mạn.

Cảm giác mãn nguyện về chiến thắng nếu có thể dẫn đến sự luyện tập liên tục thì mới gọi là sự phát triển thực sự. Tuy cảm thấy bản thân có chút dồn ép bọn họ nhưng mà...

"Ta làm vậy cũng đâu phải vì bản thân ta đâu!"

Thanh Minh nhún vai định bước ra ngoài thì có một người đi vào Bạch Mai Viện.

"Ớ?"

Thanh Minh nghiêng đầu khi nhìn thấy một khuôn mặt nằm ngoài dự tính.

"Có chuyện gì thế ạ?"

"..."

Mí mắt của người đi vào trong Bạch Mai Viện có chút run run.

"Thấy sư thúc thì phải chào hỏi trước... Mà thôi. Nói lời này với con cũng chả có nghĩa lý gì."

Bạch Thiên nhìn thẳng vào mắt Thanh Minh rồi mở miệng nói.

"Con có thể cho ta chút thời gian được không?"

* * *

Bạch Thiên đang sải từng bước bước lên Lạc Nhạn Phong thì rón rén xoay lại nhìn Thanh Minh.

"Ối trời ơi. Cái chân của ta."

Thanh Minh nhìn quanh nhìn quất một lượt rồi tìm một gốc cây ngồi xuống. Bộ dạng chẳng khác gì một ông lão.

'Tên tiểu tử này.'

Nhìn hành động của nó thì đích thị là một ông già rồi.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để chỉ trích mấy chuyện đó.

"Cảm ơn con đã dành thời gian cho ta."

"Khách sáo làm gì. Dù gì người cũng là sư thúc kia mà."

Cũng may là hắn ta vẫn biết điều đó.

"Nhưng mà có chuyện gì đấy? Gọi ta đến chỗ hoang vắng thế này, bộ định đánh úp ta à?"

"..."

Tuy chỉ mới quen biết chưa được bao lâu nhưng thỉnh thoảng Bạch Thiên lại muốn chẻ đầu tên tiểu tử này ra. Rốt cuộc bên trong đó chứa cái gì mà nó lại có thể bình thản nói ra những lời này được nhỉ?

"Ta đã thấy cảnh con và Tần Kim Long tỉ võ."

"Đau vậy mà cũng lết ra xem, chắc sư thúc khổ sở lắm nhỉ."

"Chiến thắng đó quá áp đảo."

"Quá khen rồi."

Bạch Thiên không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm Thanh Minh, phải đến một lúc lâu sau hắn ta mới mở lời.

"Tất cả các sư thúc của con, tinh thần bọn họ đều đang rất lung lạc. Ban đầu tuy có vẻ chỉ dừng lại ở vui mừng, nhưng còn bây giờ thì tâm tư bọn họ vô cùng phức tạp." Đương nhiên rồi.

Một khi đã nhìn thấy tất cả thì không thể nào phủ nhận được võ uy của Thanh Minh. Với cả, chuyện các đệ tử đời thứ ba mạnh lên một cách rõ rệt cũng là sự thật.

Bọn họ đã là sư thúc thì phải có trọng trách dìu dắt các đệ tử đời thứ ba. Nhưng cứ cái đà này thì có khi các đệ tử đời thứ ba sẽ mạnh hơn cả bọn họ nữa, bảo sao bọn họ không thấy hoảng loạn cho được?

Mà không, biết đâu bây giờ các đệ tử đời thứ ba đã mạnh hơn bọn họ luôn rồi.

"Rồi giờ sư thúc muốn nói gì?"

"Ta muốn mạnh lên."

"...Ô hô."

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt quả quyết.

"Không biết là con có biết hay không, nhưng trên lập trường của một sư thúc, để có thể mở miệng nói với con điều này không phải là một chuyện dễ dàng."

"Ta hiểu chứ."

Không phải là Thanh Minh ngày ngày khúm núm gọi những người trẻ tuổi hơn mình là sư thúc này, sư thúc tổ nọ thì còn ai có thể hiểu cho tâm tư của Bạch Thiên được nữa chứ?

'Việc đó thì đương nhiên là tan nát cõi lòng rồi.'

Đây là lần đầu tiên Thanh Minh thấy có chút đồng cảm với Bạch Thiên.

"Nhưng có nghĩ thế nào đi nữa thì hình như đây là phương án tốt nhất rồi. Không phải ta không tin các vị sư thúc tổ, nhưng những thứ ta có thể học được từ bọn họ khác với những thứ ta có thể học được từ con."

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên bằng một gương mặt khoan thai.

"Ý sư thúc là giờ sư thúc không quan tâm đến lòng tự trọng gì gì đó nữa, bảo ta chỉ dạy cho sư thúc và các đệ tử đời thứ hai à?"

"Nói thẳng ra thì là vậy đó." Thanh Minh phì cười.

"Sao ta phải làm vậy chứ?"

"..."

Nghe được một câu trả lời ngoài dự đoán, Bạch Thiên quên luôn những gì sắp nói, ngẩn người ra nhìn Thanh Minh.

"Chỉ tổ phiền hà chứ có được lợi lộc gì đâu, ta thấy ta đâu cần phải ôm lấy những rắc rối đó vào người làm gì."

"...Ta là sư thúc của con. Chúng ta không phải là đồng môn hay sao?"

"Cho nên sư thúc định tranh thủ thời gian của mình để chỉ bảo các đệ tử đời thứ ba rèn luyện à?"

Bạch Thiên ngậm chặt mồm. Hắn ta không biết nói gì thêm khi nghe thấy lời này. Hắn ta trước giờ chưa từng để tâm đến chuyện tập luyện của các đệ tử đời thứ ba. Vì hắn ta nghĩ rằng việc đó thuộc về bổn phận của Vân Kiếm.

"Nhưng chẳng phải con đang giúp các đệ tử đời thứ ba tập luyện rồi hay sao?"

"Sư thúc nghĩ tại sao ta lại làm vậy?"

Nghe Thanh Minh hỏi ngược lại, Bạch Thiên định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Tại sao nhỉ? Tại sao ư...

Lý do đó quá đơn giản. Bởi vì các đệ tử đời thứ ba chẳng khác gì là thủ hạ của Thanh Minh. Bây giờ tuy thấy phiền phức và bực mình vậy thôi, nhưng nếu dạy dỗ bọn họ tử tế thì sau này Thanh Minh có thể sống an nhàn mà không cần động đến đầu ngón tay.

Bạch Thiên thở dài.

"Con nói vậy để khiến ta cảm thấy xấu hổ đây mà."

"Hầy. Dùng khuôn mặt bình thản đó để biến người khác thành một kẻ đồi bại đấy à. Đời nào ta lại nói ra mấy lời như thế chứ?"

Có không nói thẳng ra thì Bạch Thiên cũng thừa biết.

Trong lúc này, Bạch Thiên lại ghét chính bản thân mình vì có thể hiểu rõ lời nói đó của Thanh Minh.

"...Dẫu, dẫu vậy thì Hoa Sơn vẫn có phép tắc riêng."

"Sư thúc."

"Hửm?"

Thanh Minh bình thản nói.

"Sư thúc đã thấy cảnh các đệ tử đời thứ ba tập luyện rồi đúng chứ?"

"...Đương nhiên là ta thấy rồi."

Bọn họ lăn xả như những quả thông lăn long lóc vậy.

Nhưng có vậy đi nữa thì bọn họ vẫn có thể sống sót, quả thật tài giỏi.

"Sư thúc nghĩ ta có thể làm được vậy với các sư thúc hay sao?"

"..."

Câu trả lời chính xác phải là "Ngươi thì đương nhiên thừa sức làm vậy rồi, chẳng qua sợ người khác nhìn thấy nên mới nhẫn nhịn thôi." Nhưng Bạch Thiên là một người biết cách ăn nói.

"Đương nhiên là khó rồi. Vì nói gì đi nữa thì con cũng là một người có lễ nghĩa cơ mà."

"Đúng rồi, đúng vậy đấy." Đúng cái con khỉ.

Thanh Minh nhún vai.

"Cho nên không được đâu. Đối với các sư huynh thì còn có thể chứ các sư thúc thì ta không thể làm gì được. Các sư thúc tổ mà biết thì sẽ không để yên cho ta đâu." Bạch Thiên lặng lẽ nhìn Thanh Minh.

'Tức là có thể làm được chứ gì.'

Chẳng qua nó chỉ đang nhắc đến những vấn đề có thể sẽ phát sinh chứ không hề nói bản thân không làm được.

"Vậy ý con là, chỉ cần giải quyết được những chuyện đó thì con có thể khiến bọn ta mạnh lên được đúng không?"

"Chẳng phải sư thúc đã nhìn tận mắt rồi hay sao?" Thấy rồi.

Vì thấy rồi nên mới đến đây.

Bạch Thiên thở một hơi thật dài.

Thanh Minh đã chỉ dạy cho đệ tử đời thứ ba của Hoa

Sơn để bọn họ đánh thắng đệ tử đời thứ ba của Tông Nam, còn chính tay hắn đã đánh bại các đệ tử đời thứ hai của Tông Nam và Tần Kim Long.

Trong khi các đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn còn chưa thể động tay vào người bọn họ.

Bạch Thiên cắn chặt môi.

"Chuyện đó bọn ta sẽ lo liệu."

"Bằng cách nào?"

"Trong thời gian chỉ dạy, bọn ta không còn là sư thúc của con. Những người nhận được sự chỉ dạy thì đương nhiên chỉ có thể là đệ tử. Bọn ta sẽ xem con như một sư phụ."

"Hô hô."

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên đầy hứng thú rồi lắc đầu.

"Chỉ như vậy thôi thì đâu có được."

"...Tại sao?"

"Lỡ đâu rèn luyện xong mọi người lại quay ra chửi rủa ta thì biết làm thế nào."

"..."

Bạch Thiên ngẩn người ra nói.

"Ơ, bọn ta đâu có hèn hạ đến mức đó..."

"Các sư thúc tập luyện thử một ngày thôi thì chắc sẽ thay đổi suy nghĩ đấy? Các sư huynh lúc đầu cũng đâu có phải được như bây giờ."

Bạch Thiên không biết nói gì, chỉ chăm chú nhìn Thanh Minh.

"Vậy, vậy thì phải làm sao?"

"Nếu muốn làm thì phải làm cho triệt để chứ." Thanh Minh búng tay một cái.

"Nếu các sư thúc muốn học thì hãy cúi đầu trước mặt ta vô điều kiện, không cần biết có phải trong thời gian tập luyện hay không. Nếu vậy thì ta cũng sẽ cố gắng. Nhưng nếu không làm được vậy thì ta không thể làm gì được cho các sư thúc đâu. Ta cũng cần phải sống nữa chứ."

"..."

Bạch Thiên khổ não.

Nhưng khoảnh khắc đắn đo đó không hề kéo dài.

'Mình có còn giữ được chút lòng tự trọng nào không nhỉ?'

Việc cúi đầu trước sư điệt là một chuyện đầy sỉ nhục.

Nhưng là một võ giả yếu ớt thì còn sỉ nhục hơn. Và...

'Một lúc nào đó mình cũng muốn thi triển được một đường kiếm như vậy.'

Kiếm pháp đã đánh gục Tần Kim Long. Kiếm pháp của Hoa Sơn không thể nào biến mất trong tâm trí của hắn ta.

"Được thôi."

Bạch Thiên trả lời một cách quyết đoán.

"Kể từ giây phút này, con không còn là sư điệt của các đệ tử đời thứ hai. Tuy có thể xưng hô là sư điệt nhưng tất cả các đệ tử đời thứ hai, sẽ không có ai dùng vị thế của bản thân để chèn ép con. Ta sẽ đem tên của mình ra để đảm bảo cho điều này."

'Cắn câu rồi.'

Trên khóe môi của Thanh Minh hiện lên một nụ cười mãn nguyện.

Cứ đắn đo suy nghĩ mãi không biết dùng cách gì để nhử cái đám này, thế mà mấy con cá này lại tự chui vào lưới.

"Thật sao ạ?"

"Đúng vậy!"

"Chắc chắn đúng không ạ?"

"Đã bảo đúng vậy rồi mà!"

"Ờ. Được rồi. Vậy thì sáng mai tập hợp hết tất cả lại cho ta."

"..."

"Có chuyện gì à?"

"À, không. Không có gì cả."

Trong đầu Bạch Thiên chợt xuất hiện một suy nghĩ muộn màng, hình như mình đã phạm phải một sai lầm lớn rồi thì phải.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com