ZingTruyen.Info

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 78: Ai bảo tỉ thí thế? Giờ ngươi chết chắc rồi!

yaneyy_

"Sư thúc bảo ta đi lại trong bổn môn thì phải duỗi thẳng gối ra."

"Còn ta thì phải được cho phép mới có thể đi uống nước."

"A, khốn nạn thật. Đúng là lòng dạ hẹp hòi, giở trò bẩn thỉu mà."

Các đệ tử đời thứ hai đã hành hạ bọn họ theo cách của riêng mình.

Mỗi khi tập luyện là lại chỉ trích bọn họ từ những chuyện vặt vãnh nhất, không những thế còn làm khó bọn họ trong cả sinh hoạt hằng ngày nữa.

Còn hôm nay thì ra chỉ thị bắt bọn họ lau chùi bên ngoài Bạch Mai Viện, không được để sót bất kỳ hạt bụi nào.

"Cứ thà đánh bọn mình còn hơn!" Chiêu Kiệt nghiến răng giận dữ.

Bọn họ đã quen với việc bị hành hạ bằng nắm đấm, còn kiểu hành hạ này thì đúng là không thể nào thích ứng nổi.

"Ta không ngờ rằng con người của các sư thúc lại như vậy đấy."

"Ta đã tôn kính bọn họ biết bao nhiêu!"

"Bọn họ cũng đâu có phải là mấy tên côn đồ đầu đường xó chợ, làm vậy mà coi được à?"

Nhuận Tông thở một hơi thật dài.

'Làm gì có chuyện gì gọi là không được đâu chứ.'

Bọn họ không còn gì để nghi ngờ về chuyện các đệ tử đời thứ hai cố tình làm vậy để hành hạ bọn họ.  Bởi vì ác ý và điệu cười nhạo xuất hiện sau mỗi lời nói của các Bạch tử hiện lên quá sống động.

Tuy nhiên, dù các đệ tử đời thứ hai có làm vậy đi nữa thì cũng không thể nói rằng những hành vi đó là sai trái được. Bởi vì ngay từ đầu, tất cả những điều mà đệ tử đời thứ hai yêu cầu đều thuộc về khuôn phép của Hoa Sơn.

Nhưng tại sao chuyện đó lại có vấn đề ấy à?

'Là vì khuôn phép đấy được định ra ít nhất cũng phải từ 200 năm trước rồi.'

Vốn dĩ những khuôn phép xưa cũ phải được điều chỉnh theo sự biến hóa của thời đại.

Nhưng khuôn phép của Hoa Sơn thì không được như thế.

Do đó, Hoa Sơn đã lựa chọn ngầm ngó lơ những khuôn phép không hợp với  thời đại đấy như một cách để khắc phục sự chênh lệch quá lớn về thời gian.

Tuy nhiên, các đệ tử đời thứ hai đã mang những khuôn phép này ra và bắt đầu kiểm soát các đệ tử đời thứ ba.

Nhưng ngoài chuyện đó ra, vấn đề lớn lớn nhất ở đây là, những thứ được gọi là khuôn phép đấy chẳng khác nào một cái móc xích, đeo vào tai thì trở thành khuyên tai, đeo vào mũi thì thành khuyên mũi.

"Cái quy định rằng đệ tử Hoa Sơn không được phép bỏ kiếm ra khỏi tay từ bao giờ lại đồng nghĩa với việc đi ngủ cũng phải cầm kiếm, đi ỉa cũng phải cầm kiếm cơ chứ!"

"...Còn bảo chúng ta lúc ăn cơm cũng phải cầm kiếm trên tay nữa đấy."

"Lúc ngủ cũng phải cầm còn gì!"

"Nếu như dừng lại ở đó thôi thì ta cũng không nói làm gì. Câu đệ tử của Hoa Sơn phải luôn khắc cốt ghi tâm những lời dạy bảo của các bậc tiền nhân lại đồng nghĩa với việc phải học thuộc từ đầu chí cuối lịch sử của Hoa Sơn!"

"...Mấy người bọn họ cũng có thuộc đâu mà bắt bọn mình học."

"Chuẩn luôn!"

Các đệ tử đời thứ ba nghiến răng giận dữ.

Não người nào người nấy đều căng như dây đàn trước những điều lệ vô lý đến kỳ quặc của môn phái. Mỗi lần các đệ tử đời thứ hai rón rén tiến lại gần rồi soi mói là bọn họ cảm thấy bản thân như bị tổn thọ vài năm vậy.

"Ăn cũng không ngon! Ngủ cũng chả yên nổi nữa!"

"Bọn họ thấy chán thì tập hợp chúng ta lại. Một người mắc lỗi thì gọi hết cả đám đến để chửi mắng."

"Giữa thanh thiên bạch nhật mà làm cái trò gì không biết!"

"Đại sư huynh! Không phải bằng mọi giá, chúng ta nên tìm cách thoát khỏi cảnh này hay sao ạ?" Nhuận Tông thở dài.

"Ý đệ muốn ta phải làm gì cơ?"

"Việc này không phải là quá quắt sao ạ! Thực lòng mà nói, ai cũng biết rõ rằng bọn họ đang mặc nhiên hành hạ chúng ta, nhưng cái gì nó cũng một vừa hai phải thôi chứ."

"Đúng đấy ạ! Những cái khác đệ có thể nhẫn nhịn được. Nhưng đệ không thể nhịn nổi chuyện bọn họ gây cản trở việc tập luyện của chúng ta nữa rồi! Nói gì đi nữa thì đây cũng là võ phái, bọn họ không nên gây cản trở việc tập luyện mới phải chứ!"

Các đệ tử đời thứ ba mắt đỏ ngầu vì tức giận.

Thực ra, trong suốt thời gian qua, các đệ tử đời thứ ba và các đệ tử đời thứ hai hầu như không có việc gì để phải chạm mặt nhau cả. Các đệ tử đời thứ hai đã rất bận rộn vì chuyện tập luyện của chính mình, còn chuyện chỉ dạy võ công cho các đệ tử đời thứ ba là trách nhiệm của Bạch Mai Viện, vì thế mà mỗi bên có cuộc sống riêng, nước sông không phạm nước giếng.

Cho dù là vậy đi nữa, trước giờ bọn họ vẫn xem các đệ tử đời thứ hai như một đối tượng để tôn sùng. Tuy nhiên, hành động ấu trĩ của bọn họ bây giờ khiến các đệ tử đời thứ ba cảm thấy như bị phản bội.

Nhuận Tông khẽ xoay đầu lại nhìn tên đầu xỏ đã gây ra tất cả mọi chuyện.

Sau khi quan sát sắc mặt của Thanh Minh - người đang thờ ơ tựa người vào ghế, Nhuận Tông cẩn trọng mở lời.

"Thanh Minh này."

"Hửm?"

"...Không phải chúng ta nên làm gì đó sao?"

"Làm gì cơ?"

"Chuyện các sư thúc ấy." Nhuận Tông thở dài.

Chẳng qua là không một ai nói thẳng ra thôi, chứ nguyên nhân khiến cho những việc này xảy ra không có ai là không biết cả.

Bây giờ các đệ tử đời thứ hai đang mong muốn các đệ tử đời thứ ba, đặc biệt là Thanh Minh phải cúi đầu khuất phục mình.

'Tuy cách này khá ti tiện nhưng mà...'

Nhuận Tông phần nào hiểu được lập trường của bọn họ.

Thực ra, so với việc nói rằng các Bạch tử đã làm sai thì nói Thanh Minh làm sai nghe đúng hơn. Nói chính xác hơn nữa thì, không phải do hành động của Thanh Minh, mà sự tồn tại của cậu ta mới là thứ có vấn đề.

Nhuận Tông mà là Bạch tử thì cũng khó mà nhẫn nhịn một tên sư điệt vô phép vô tắc như Thanh Minh được.

Cho đến tận bây giờ, mối quan hệ của bọn họ với đệ tử đời thứ nhất và các vị trưởng lão không có vấn đề gì cả. Bởi vì Thanh Minh vẫn giữ một khoảng cách nhất định khi hành xử với những người đó. Không biết nội tâm của cậu ta thế nào nhưng bên ngoài có thể thấy rõ được sự tôn trọng của Thanh Minh dành cho các vị trưởng bối của sư môn.

Nhưng đối với Bạch tử thì lại khác.

Nhuận Tông đã thấy qua cách hành xử của Thanh Minh đối với các Bạch tử rồi còn gì.

"...Điều mà bọn họ mong muốn không phải rõ như ban ngày sao?"

"Rõ lắm à?"

Nhuận Tông lại thở dài lần nữa.

"Ta sẽ không bắt đệ phải sửa lại tính nết, à không, ta sẽ không bắt đệ phải khuất phục bọn họ. Đệ chỉ cần chiều lòng bọn họ một chút thôi thì bằng mọi giá, ta sẽ cố tìm cách giải quyết..."

"Chiều lòng á?"

Mí mắt của Nhuận Tông run lẩy bẩy trước giọng nói của Thanh Minh.

Ái chà, huynh dùng sai từ rồi thì phải...

Tuy nhiên, khác với dự đoán của Nhuận Tông, Thanh Minh đã không giãy nảy lên vì câu nói đó. Ngược lại, cậu ta chỉ nhìn Nhuận Tông bằng đôi mắt sáng long lanh rồi nói một cách hào hứng.

"Sư huynh, sư huynh!"

"Hửm?"

"Ta biết một cách giải quyết tốt hơn cái huynh nói đấy! Nếu dùng cách này thì sẽ có thể giải quyết được hết tất cả mọi chuyện!"

Nhìn khuôn mặt tươi rói vì quá phấn khích của Thanh Minh, Nhuận Tông dù chưa nghe được đó là cách gì mà đã đột ngột thấy bất an rồi, tuy nhiên trên cương vị là một đại sư huynh, cậu ta không thể nào không hỏi Thanh Minh được.

"...Là cách gì cơ?"

"Còn cách gì nữa. Đương nhiên là phải nện hết cái đám sư thúc đó một trận rồi!"

Dứt lời, Thanh Minh đứng bật dậy một cách đáng sợ.

Nhuận Tông giật bắn cả người, hét lên trong hoảng hốt.

"Bắt lại! Bắt nó lại mau! Nếu không bắt được nó thì chúng ta sẽ chết cả đám đấy! Bắt lại điiiiiiiiii!"

Các sư huynh, sư đệ khác dường như cũng đã cảm nhận được sự bất an như Nhuận Tông từ trước, tất cả đang ở thế phòng bị rồi đồng loạt bay vào giữ tay và chân của Thanh Minh. Trong lúc đó, Chiêu Kiệt dùng hết sức mình nhảy lên trên người Thanh Minh, đè cậu ta xuống đất.

"Ư a a a a a!"

"Đừng có buông ra đấy! Tuyệt đối không được buông nó ra!"

"Bỏ ra! Còn không mau bỏ ta ra."

Cả đám đệ tử đời thứ ba liều mạng tóm chặt lấy Thanh Minh. Trong ánh mắt quyết sống chết của bọn họ hiện lên cùng một ý chí 'Tuyệt đối không thể thả con chó điên này ra ngoài Bạch Mai Viện được.'

"Thanh Minh! Đệ hãy bình tĩnh lại đi, Thanh Minh!"

"Chúng ta sẽ tiêu đời hết đấy!"

"Nổi loạn thì cũng có giới hạn của nó chứ! Đánh lại sư thúc là sẽ bị trục xuất khỏi sư môn!" Hai mắt của Thanh Minh đảo lia lịa.

"Ta biết rồi, ta sẽ không đánh bọn họ! Ta bảo sẽ không đánh mà! Ta sẽ đấm một cú vào mặt bọn họ! Ta chỉ đấm đúng một cú thôi!"

"Cái đó là đánh rồi chứ còn gì nữa, cái thằng điên này!

Này này! Giữ nó cho chắc vào!"

"Cái tên này sức trâu hay sức người mà mạnh thế!"

"Ư ư ư!"

Thanh Minh vừa cố vặn vẹo vừa nghiến răng.

"Cái đám điên khùng này giờ đang làm cái trò gì thế, trò này cả trăm năm trước cũng không có ai làm nữa! Hay ta nổi điên lên rồi cho mấy người một trận!"

Đạo gia về căn bản là nơi theo đuổi sự tự nhiên. Nói cách khác, đạo gia là nơi không bị trói buộc bởi khuôn phép và giai cấp do xã hội tạo ta.

Trong quá khứ, khi Khổng tử đến chào hỏi Lão tử, Lão tử đã bảo Khổng tử đừng làm những hành động đó nữa, chẳng phải giai thoại đó vốn dĩ rất nổi tiếng hay sao?

Nhưng những tên được gọi là đệ tử của đạo gia lại đang giở thói dạy đời, thứ mà ở Nho gia cũng không tồn tại.

"Bình tĩnh đi, Thanh Minh! Đệ mà đánh các sư thúc là có chuyện lớn xảy ra thật đấy."

"Tất cả công lao mà đệ gầy dựng từ trước đến nay có thể sẽ tan thành mây khói hết!"

"Đệ ở yên giúp ta đi mà! Năn nỉ đệ đấy!"

"Giờ có bỏ ra hay không đây? Ta cho các người một trận bây giờ!"

Các đệ tử đời thứ ba tạo thành tháp người khổng lồ đè Thanh Minh xuống. Nhưng mỗi khi Thanh Minh vặn vẹo là cái tháp khổng lồ đấy lại bắt đầu lung lay.

Nhuận Tông toát mồ hôi lạnh khi chứng kiến khung cảnh đó.

'Cái tình huống gì thế này?'

Bạch Thiên là người mạnh nhất trong số các đệ tử đời thứ hai.

Trước khi Thanh Minh đến, vị trí đệ nhất kỳ tài của Hoa Sơn đương nhiên thuộc về Bạch Thiên, tất cả mọi người đều không một chút nghi ngờ về chuyện hắn ta đến một lúc nào đó sẽ trở thành đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn.

Tài năng của Chiêu Kiệt không thua kém ai, nhưng rốt cuộc, thứ gọi là võ học đấy phải được tích lũy theo thời gian. Chiêu Kiệt khó mà có thể bắt kịp được một Bạch Thiên đã cầm kiếm sớm hơn mình đến tận mười năm.

Cứ cho là có thể đi thì đó cũng là chuyện của mấy chục năm sau.

Cấp bậc chính là vậy đấy. Dù có tài năng xuất chúng đi chăng nữa nhưng thời gian tích lũy khác nhau, võ công học được cũng khác nhau. Vì thế mà khoảng cách giữa các bậc là thứ khó có thể vượt qua được.

Nhưng tình huống xảy ra trước mắt Nhuận Tông bây giờ rốt cuộc là gì nhỉ.

Một đứa em út của Thanh tử gia nhập vào Hoa Sơn sau cùng giờ lại đang ngông cuồng đòi nện đại sư huynh của Bạch tử.

'Vấn đề thật sự ở đây là, bất kỳ người nào ở đây cũng nghĩ rằng chuyện đó là hoàn toàn có thể.'

Nếu dùng lý trí để suy nghĩ thì sao?

Cũng chả biết nữa.

Dù Thanh Minh có mạnh nhưng có vẻ như sẽ không thể thắng được Bạch Thiên. Cứ cho rằng Thanh Minh đã biết võ công kể từ trước khi cậu ta mới chập chững biết đi đi, thì Bạch Thiên đã cầm kiếm trên tay trong một khoảng thời gian còn dài hơn vậy nữa.

Thêm vào đó, Bạch Thiên cũng không phải một người không có tài.

Sự cách biệt về tài năng thông thường sẽ không thể vượt qua sự cách biệt về năm tháng tu luyện. Giả sử có người nào đó là thiên tài có thể vượt qua được sự cách biệt này đi, thì thiên tài đó chắc chắn cũng phải cần thời gian để vượt qua được khoảng cách 10 năm tu luyện.

Luận về lý, thực sự nếu dùng lý trí để suy nghĩ thì chuyện Thanh Minh đánh thắng Bạch Thiên là một chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

'Nhưng vấn đề ở đây là, ai cũng có linh cảm kỳ lạ rằng, nếu hai người bọn họ xông vào đánh nhau thì Bạch Thiên sư thúc sẽ là người chịu trận.'

Ngay từ đầu, những thứ chẳng hạn như thường thức hay lý trí đều không thể dùng cho Thanh Minh - con người đang đứng trước mặt bọn họ. Trong số những việc tên tiểu từ này gây ra từ trước đến nay, thử hỏi có chuyện gì thuộc về thường thức không?

"Thanh Minh."

Nhuận Tông hít một hơi thật sâu rồi nói.

"Ta hiểu tâm trạng của đệ, nhưng bây giờ thì tuyệt đối không được."

"Vì sao?"

"Không còn bao lâu nữa là đến Hoa Tông Chi Hội rồi."

"Thì liên quan gì?"

"...Bạch Thiên sư thúc là người phải đại diện cho tất cả các đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn ở Hoa Tông Chi Hội. Lỡ như người đó bị đệ đánh cho rồi không thể xuất hiện ở Hoa Tông Chi Hội được thì đệ tính thế nào?"

"Ầy. Ta làm gì đánh đến mức đó chứ. Đánh đau nhưng không làm người khác bị thương là đặc trưng của ta còn gì. Huynh không biết à?"

"Huynh biết chứ."

Biết rất rõ là đằng khác. Vì huynh đã bị đệ đánh cho không biết bao nhiêu lần cơ mà.

"Nhưng có như vậy cũng không được. Bạch Thiên sư thúc bị sư điệt của mình đánh thử xem. Liệu sư thúc có còn chút lòng tự tôn nào nữa không?"

"..."

"Chúng ta nhẫn nhịn thêm chút nữa thôi. Việc bị Bạch Thiên sư thúc bắt nạt dù gì cũng tốt hơn là bị lũ người Tông Nam coi thường kia mà." Thanh Minh cau có.

"Ta thấy cho bọn họ một trận thật sảng khoái thì vẫn tốt hơn cơ mà."

"Hãy bỏ qua một lần này thôi, coi như là nể mặt huynh cũng được. Hoa Tông Chi Hội là một chuyện quan trọng. Huynh xin đệ đấy."

"Hư ư ưm."

Thanh Minh xoay đầu lại. Và nói bằng một giọng điệu có chút cứng nhắc.

"Giờ thì bỏ ra đi."

Các sư huynh sư đệ nhìn sắc mặt của Nhuận Tông. Phải đợi đến khi Nhuận Tông gật đầu thì bọn họ mới dám buông Thanh Minh ra rồi thậm thụt lùi sang một bên. Thế nhưng bọn họ vẫn duy trì một khoảng cách nhất định để có thể bắt Thanh Minh lại ngay lập tức nếu cậu ấy có ý định chạy trốn.

"Vậy tức là chỉ cần nhẫn nhịn đến lúc Hoa Tông Chi Hội kết thúc là được chứ gì?"

"...Cũng không hẳn là chúng ta phải nhịn đến lúc đó..."

"Huynh nói gì mà nghe mông lung thế! Nói chắc một câu đi nào!"

Nhuận Tông nhắm nghiền mắt. Và rồi cậu ta mở lời với ý định muốn dập tắt được ngọn lửa đang bùng lên trước mắt.

"Được rồi! Sẽ nhịn đến khi Hoa Tông Chi Hội kết thúc thôi!"

"Ta biết rồi."

Thanh Minh gật đầu một cách thoải mái.

"Dù gì thì trong thời gian qua đại sư huynh cũng vất vả mà, yêu cầu nhỏ này thì ta phải đồng ý chứ."

"...Thật là cảm động rớt nước mắt, cảm ơn đệ."

"Sao huynh lại khóc?"

"À không. Không có gì."

Cái này không phải là nước mắt đâu. Là mồ hôi của tâm hồn đấy, tên tiểu tử này.

"Nhưng mà lỡ như bên kia gây sự đòi đánh nhau trước thì sao?"

"...Làm gì có chuyện đó"

"Giả sử như có thì thế nào." Nhuận Tông hít một hơi.

"Vậy thì đệ thích làm gì thì làm. Vì đến mức đó thì huynh không biết phải làm gì nữa."

"Thật sao?"

Khóe miệng của Thanh Minh khẽ nhích lên. Nhuận Tông sau khi nhìn thấy nụ cười đó của Thanh Minh thì trong lòng trở nên bất an vô cùng.

"Thế nào rồi?"

"...Ngoài dự đoán của chúng ta, không có phản ứng gì đặc biệt cả ạ."

"Vậy sao?"

Bạch Thương lén nhìn sắc mặt của Bạch Thiên rồi nói.

"Vâng ạ. Trên mặt của bọn trẻ lộ rõ sự tức giận tột độ, nhưng lại không hề phản kháng. Cũng không nói ra lời nào bất kính cả."

"Hừm, vậy à?"

Bạch Thiên khẽ nhíu mày.

'Cái này có hơi khác với dự tính đấy.'

Chẳng phải bọn nó đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực hay sao? Hắn ta đã nghĩ rằng chỉ cần cào cấu bọn trẻ một chút thôi thì bọn nó đã phát điên lên rồi. Và việc tạo ra tình huống ấy là mục đích cuối cùng mà Bạch Thiên nhắm tới.

Hoa Sơn là danh môn chánh phái.

Trong danh môn chánh phái đấy, có đúng hai thứ được xem là tội lỗi nghiêm trọng nhất. Một là ma đạo, và cái còn lại là chống đối bề trên.

Hai điều này là hai thứ không thể dung nạp ở bất kỳ tình huống nào đi nữa. Vế trước và vấn đề liên quan đến bản chất theo đuổi chính đạo của Hoa Sơn, còn vế sau và vấn đề liên quan đến việc lật đổ thể thống và lịch sử của Hoa Sơn.

Hắn ta định cào nhẹ các đệ tử đời thứ ba để bọn họ phát điên lên, rồi khéo léo gài cho bọn họ tội bất kính để bọn họ không còn dám nghĩ đến chuyện chống đối nữa... Nhưng ngoài dự tính, các đệ tử đời thứ ba đang chịu đựng sự áp bức của các đệ tử đời thứ hai rất tốt.

"Hay là chúng ta vẫn còn quá nhẹ tay nhỉ?"

"Ra tay mạnh hơn nữa thì không được đâu ạ. Nếu làm lớn chuyện hơn thì bên phía chúng ta cũng sẽ phát sinh vấn đề trong quá trình tranh cãi đúng sai đấy ạ."

"Hư ừm."

Bạch Thiên tỏ vẻ không hài lòng một chút nào.

'Tức là tên tiểu tử đó không phải là đứa nóng nảy không biết suy nghĩ chứ gì?'

Mỗi khi nhớ đến dáng vẻ của Thanh Minh ở nhà ăn lúc đó là hắn ta đã không thể chịu đựng nổi, chỉ muốn xông vào cho Thanh Minh một trận, nhưng bản thân hắn ta phải giữ lòng tự trọng, còn phải quản thúc đám đệ tử đời thứ ba nữa, cho nên...

'Hay nhờ Nhuận Tông nên bọn chúng mới được như vậy?'

Không biết lý do nằm ở bên nào, chỉ có thể chắc chắn một điều là mọi chuyện không hề suôn sẻ như Bạch Thiên nghĩ.

"Những đệ tử đời thứ ba khác thì sao?"

"Nhìn thoáng qua thì, ngoài việc tập luyện những thứ kỳ quặc ra, không có gì đặc biệt cả..." Bạch Thiên đưa tay lên chạm vào má của mình.

"Vậy sao."

"Sư huynh. Việc tiếp tục kéo dài thời gian như thế này có phần không được đâu ạ. Chưa biết chừng có ngày phải nhìn thấy sắc mặt bực bội của các sư thúc nữa, không còn bao lâu nữa là đến Hoa Tông Chi Hội rồi. Giờ chúng ta cũng phải nên dần chuẩn bị cho Hoa Tông Chi Hội chứ."

"Ta biết điều đó."

Bạch Thiên khẽ gật gù.

"Cháo nấu cũng đủ nhừ rồi, giờ phải múc vào tô thôi."

"Ý huynh là?"

Bạch Thiên mỉm cười rồi mở lời sau khi nghe câu hỏi của Bạch Thương.

"Như đệ cũng đã biết, bọn trẻ Thanh tử vốn dĩ là những đứa ngoan ngoãn, hiểu chuyện."

"Đúng vậy ạ. Trước khi chúng ta rời Hoa Sơn bế quan, bọn chúng vẫn là những đứa bé hiền lành. Không ngờ mới có một năm mà bọn chúng đã thay đổi thành thế kia..."

"Bọn nó ở gần với một đứa hư hỏng nên mới ra vậy thôi. Thực ra, chúng ta cũng đâu cần phạt hết bọn trẻ Thanh tử, chúng ta chỉ cần trừng phạt tên tiểu tử Thanh Minh đó là đủ rồi."

"Sư huynh nói chí phải ạ."

Bạch Thương đồng ý hoàn toàn với lời nói của Bạch Thiên.

Đệ tử đời thứ ba và Nhuận Tông – đại sư huynh của bọn họ không phải là những đứa trẻ khó bảo. Trong số đó, Chiêu Kiệt là đứa có hơi đặc biệt nhưng cũng không nhất thiết cần đến Bạch Thiên phải ra mặt, chỉ cần mỗi Bạch Thương là có thể giải quyết được đứa trẻ đó rồi.

Vấn đề ở đây là Thanh Minh.

Người đời có câu, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng.

Những đệ tử đời thứ ba đang yên đang lành lại đi sống chung với tên tiểu tử Thanh Minh đó nên mới trở nên kỳ lạ như vậy.

Đệ tử đời thứ ba mà bọn họ biết ít ra cũng biết cung kính người bề trên, cũng biết rõ rằng lời của các sư thúc quan trọng hơn lời của các sư huynh đệ.

Kẻ đã khiến các đệ tử đời thứ ba thành ra như thế không ai khác chính là Thanh Minh.

Nói vậy có nghĩa là, chỉ cần hạ thấp tính tự đại của Thanh Minh thì những đệ tử đời thứ ba sẽ tự nhiên trở nên ngoan ngoãn như ngày xưa thôi.

"Sư huynh định làm thế nào ạ?"

"Sư đệ."

"Vâng. Sư huynh."

Bạch Thiên tươi cười.

"Đâu cần dùng cách gì đặc biệt đâu, đúng không? Việc chúng ta đang làm bây giờ chẳng phải là để bảo vệ phép tắc của Hoa Sơn hay sao?"

"Đương nhiên rồi ạ. Sư huynh."

"Ta cũng không muốn để cảm xúc cá nhân chen vào làm gì. Thanh Minh cũng là một sư điệt đáng quý của ta mà. Tuy nó có chút xấc xược thật nhưng nếu biết cách vỗ về thì nó sẽ trở thành một thanh gỗ tốt. Cho nên, chúng ta cần phải uốn nắn nó ngay từ lúc còn bé để nó không lầm đường lạc lối." Bạch Thiên nở nụ cười bí hiểm.

"Chỉ mỗi việc phải dùng cách gì với nó là khiến ta bận lòng, nếu được, ta không muốn phải dùng những biện pháp thô lỗ, nhưng thời gian không cho phép nên ta không còn cách nào khác. Cách tốt nhất để giáo huấn một đứa trẻ là trò chuyện với nó, nhưng thỉnh thoảng cũng cần đến đòn roi, không phải sao?" Bạch Thương vui mừng gật đầu.

"Đến lúc nào đó, bọn trẻ sẽ hiểu được tâm tư sâu sắc của sư huynh thôi."

"Chắc sẽ vậy thôi. Tuy là bây giờ sẽ có đau đớn một chút."

Hai người nhìn nhau tươi cười.

* * *

K íí t.

Cánh cửa Bạch Mai Viện hé mở.

Một khuôn mặt nhỏ xíu thấp thoáng ló ra ngoài. Đôi mắt long lanh trên khuôn mặt đó hết nhìn bên này rồi nhìn bên nọ, khẽ nhíu mày.

'Không có ai đó chứ?'

Như một vị khách chuyên di chuyển trong bóng tối, Thanh Minh vận dụng hết mọi giác quan và cảm giác của mình để quan sát xung quanh.

Không có gì kỳ lạ, cũng không có ai cả.

Thanh Minh thở phào nhẹ nhõm rồi bước ra ngoài.

"Hừ."

Mình đang làm trò con bò gì thế này.

Sau khi lê từng bước nặng nề ra khỏi Bạch Mai Viện, Thanh Minh ngước nhìn lên trời với một khuôn mặt thất thần.

"Chưởng môn sư huynh. Huynh nhìn xuống đây mà xem?"

Đứa sư đệ đáng yêu mà chưởng môn sư huynh yêu quý nhất nhất thế gian...

- Gì cơ?

À, sư huynh hãy nghe đệ nói hết câu đã rồi muốn giận muốn mắng gì thì làm! Con người phải biết nhẫn nại chứ! Chưởng môn nhân của Hoa Sơn gì mà kỳ vậy!

Thanh Minh nhăn nhó, "Đệ vì tránh mặt mấy đứa con nít vắt mũi chưa sạch nên phải lấm la lấm lét thế này đấy. Nghe có được không cơ chứ?"

Thanh Minh đã nói ra hết nỗi uất ức chất chứa trong người, nhưng rất tiếc, không có tiếng trả lời nào của Thanh Vấn vang vọng lại cả.

"Chưa hết đâu nha. Ở đâu ra một con nhóc suốt ngày cứ đeo bám làm phiền, rồi giờ thêm một tên tiểu tử vô công rỗi nghề, đem mấy cái phép tắc mà ta chưa từng nghe qua, cũng chưa từng thấy qua bao giờ ra dày vò người khác. Haizzz, chắc ta phát bệnh mà chết mất thôi!"

Bây giờ cậu ta rất muốn gây náo loạn cả Hoa Sơn một phen cho bõ tức. Muốn đem chưởng môn nhân ra tét vào mông và mắng thẳng vào mặt rằng: Bọn tiểu tử vắt mũi chưa sạch đó thì đang gây náo loạn khắp nơi, còn rốt cuộc người làm chưởng môn nhân như ông thì đang ở cái xó nào?

Từ lúc Thanh Minh dẫn dắt Hoa Sơn tung hoành thiên hạ thì cái lũ cậu ta đang gọi là sư thúc bây giờ còn chưa chào đời, giờ phải giương mắt nhìn bộ dạng kiêu căng, ngạo mạn của bọn chúng làm Thanh Minh muốn đi khỏi chốn này ngay lập tức.

Giờ mà lên Thiếu Lâm thì chắc chắn rằng bọn họ sẽ nhận mình làm đệ tử ngay vì biết rằng có một quý nhân giác ngộ Phật pháp đến. Thật đấy.

"Haizzz! Không biết kiếp trước mình đã gây ra tội gì... Mà... Đúng là cũng gây ra nhiều tội thật."

Thực lòng mà nói, giờ đây, cậu ta vì lương tâm cắn rứt nên không thể làm vậy được. Khi cậu ta còn là đệ tử đời thứ hai, đời thứ nhất của Hoa Sơn, đã gây ra biết bao nhiêu chuyện khiến chưởng môn sư huynh hay các chưởng môn nhân khác phải thấp thỏm lo âu, lòng như lửa đốt, cứ nghĩ đến chuyện đó thôi thì dù câu nói vất vả, mệt mỏi là những lời sáo rỗng đi nữa thì cậu ta cũng không thể nói ra.

"Lúc đó sao mình lại như thế nhỉ." Hai mắt của Thanh Minh ươn ướt.

Biết vậy thì mình đã giữ chừng mực rồi.

Cảm giác này chẳng khác gì đang đón nhận tất cả nghiệp báo của kiếp trước vậy. Cảm giác như bằng mọi giá phải an ủi, dỗ dành và dẫn dắt một đám tiểu tử không ra dáng con người đó.

A, thì ra vì thế mà chưởng môn sư huynh ở kiếp trước đã không kết hôn. Vì huynh ấy sợ lại đẻ ra một đứa như mình.

Đệ xin lỗi. Chưởng môn sư huynh.

Đệ còn tưởng là do huynh xấu đau xấu đớn nên mới không lấy được vợ...

Thanh Minh vừa thở dài vừa lê từng bước rời khỏi sư môn. Nếu là Hoa Sơn của trước đây, dù có tối muộn như thế này thì vẫn có người canh gác, nhưng bây giờ, trong khoảng thời gian không còn ai ghé thăm thì chả có ai đứng gác cả.

Lý do thì cũng đơn giản thôi.

Cho đến vài tháng trước thôi thì Hoa Sơn chả khác gì một cái động ăn mày, có lính gác để làm gì cơ chứ vì có gì quý giá đáng để giữ gìn đâu.

Thanh Minh chính là người biến Hoa Sơn trở thành một nơi đáng để con người sinh sống như bây giờ.

Đúng là một lũ vong ơn bội nghĩa! Có biết ông lão này phải khổ sở biết bao nhiêu để cho các ngươi ăn sung mặc sướng không, đã không biết cảm ơn rồi mà còn xấc láo!

Thật tình là muốn nện hết cái lũ đó một trận cho bõ tức mà...

"Hừ. Nhưng mình không thể làm ra chuyện đó được."

Tuy khá kỳ lạ, nhưng dạo này mình lại thấy khuôn mặt của chưởng môn sư huynh hiện lên trên gương mặt của Nhuận Tông. Mình biết việc so sánh gương mặt thô lỗ chẳng khác gì sơn tặc của chưởng môn sư huynh với gương mặt của Nhuận Tông là một chuyện khá thất lễ với cậu ấy, nhưng đúng thật là khuôn mặt của Nhuận Tông đang xuất hiện những biểu cảm giống với chưởng môn sư huynh.

Mỗi khi Thanh Minh gây ra chuyện là Nhuận Tông lại trưng ra vẻ mặt buồn rầu, sầu thảm, Thanh minh khi nhìn vào khuôn mặt ấy thì...

'Bản thân mình lại cảm thấy tội lỗi một cách kỳ lạ.'

Giống như chưởng môn sư huynh sống sót quay trở về và rên rỉ trước mặt mình vậy, vì thế nên mình không thể ngó lơ vẻ mặt đấy được.

"Chậc."

Thanh Minh chép miệng rồi lắc đầu.

"Mình sẽ chỉ nhẫn nhịn đến khi cái Hoa Tông Chi Hội gì gì đấy kết thúc thôi."

Bởi vì Thanh Minh cũng như những người khác, một lòng một dạ muốn cho đám người của Tông Nam một trận ra trò. Dù cho cậu ta có không thích đám Bạch tử đó đi chăng nữa nhưng làm sao có thể so với Tông Nam được chứ.

Nếu Bạch tử chỉ là những tên khiến Thanh Minh muốn đá vào mông thì Tông Nam là những tên khiến Thanh Minh muốn siết cổ.

Nhuận Tông nói đúng, mình nên đợi đến lúc Hoa Tông Chi Hội kết thúc.

Mình nên làm vậy nhưng mà...

"Hừ. Cứ cái đà này sợ mình không thắng nổi sự tức giận của bản thân mà gây ra chuyện mất."

Từ đây cho đến khi Hoa Tông Chi Hội kết thúc, không nên chạm mặt với đám người Bạch tử, đó mới là thượng sách.

Thanh Minh bắt đầu lên núi theo một đường khác.

'Bây giờ mình tuyệt đối sẽ không lên Liên Hoa Phong nữa.'

Con người có thể phạm cùng một sai sót hai lần chứ không thể nào bị đến ba lần được. Cùng một chuyện mà bị đến ba lần thì còn gì là con người nữa? Thanh Minh quay đầu lại nhìn Lạc Nhạn Phong.

"Ây gù. Cái số hẩm hiu của mình. Giờ cả việc tập luyện cũng không thể làm theo ý mình được." Không phát bệnh mà chết thì cũng phí.

Vào giờ phút này, các lão quái đã tu luyện gần 100 năm ở các môn phái khác vẫn đang miệt mài tập luyện, không chút nghỉ ngơi và mạnh lên từng ngày.

Để thu hẹp được khoảng cách đó, Thanh Minh cũng cần phải luyện tập không ngừng nghỉ. Bởi vì việc mạnh hơn những sư huynh đệ khác thì không có ý nghĩa gì cả.

Để Hoa Sơn lại có thể giữ một vị trí vững chắc trong Cửu phái nhất bang... À không, phải hơn cả thế, để có thể tìm lại được vinh hoa trong quá khứ, vươn lên trở thành kiếm môn đệ nhất thiên hạ, thì sự tồn tại của một cao thủ có thể trấn áp được các lão quái đó là điều tất yếu.

Và dù có tìm đau cả mắt thì cũng không có ai ở Hoa Sơn có thể thực hiện được vai trò đó ngoài Thanh Minh cả.

Nhưng mà cũng chưa chắc.

Khoảng chừng 50 năm hay 100 năm sau thì sao?

Nếu nhắm đến vị trí thiên hạ đệ nhất kiếm môn vào lúc đó thì có thể nuôi dưỡng Chiêu Kiệt hay Nhuận Tông để bọn chúng đứng ra gánh vác. Bạch Thiên mặc dù hỗn láo nhưng lại có tài, nếu khiến tên tiểu tử đó đi đúng hướng thì vẫn có thể dùng được.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, tính tình của Thanh Minh không đủ nhẫn nại đến mức đứng yên chờ đợi cho đến lúc đó.

"Chờ 50 năm chắc mình hóa đá mà chết mất."

Trước lúc đó có khi chết vì bực bội cũng không chừng.

Thanh Minh bước từng bước nặng nề lên Lạc Nhạn Phong rồi từ từ rút kiếm ra. Cậu ta khẽ nhìn xung quanh một lượt.

'Không có đấy chứ?'

Kể từ ngày hôm đó, vị sư thúc kia đã bám riết lấy Thanh Minh dai như đỉa đói.

Lúc Thanh Minh ở cùng với các Thanh Tử khác thì cô ta còn có chút kiềm chế, nhưng khi cô ta cảm thấy có vẻ Thanh Minh sắp ở một mình thì lại xuất hiện bảo có chuyện muốn nói, làm Thanh Minh thấy vô cùng phiền phức.

Chẳng thà cảm nhận được dấu hiệu Lưu Ly Tuyết sắp xuất hiện thì chỉ cần chủ động tránh đi là xong, nhưng thật kỳ lạ là mỗi khi Lưu Lê Tuyết đến gần, một người có cảm nhận nhạy bén như Thanh Minh lại khó mà có thể nắm bắt được dấu hiệu của cô ta.

'Là người chứ có phải ma quỷ đâu chứ.'

Trên thế gian này thỉnh thoảng vẫn xuất hiện một vài người có khí tức yếu nên cảm giác về sự tồn tại của bọn họ bị mờ nhạt, nhưng khí tức của Lưu Lê Tuyết mờ nhạt đến mức khiến Thanh Minh cũng thấy ngạc nhiên.

Hơn nữa, Thanh Minh lại là một người quen thuộc với việc có thể nhận biết sự có mặt của con người bằng khí tức chứ không phải bằng tai hay mắt...

"Thanh Minh."

"Ư a a a a á!"

Thanh Minh giật mình, cậu ta gần như nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, vừa hoảng hốt vừa lùi về phía sau. Dáng vẻ lúng túng đưa tay về phía Thanh Minh của Lưu Lê Tuyết phản chiếu trong mắt cậu ta.

"Trời ơi! Thiệt tình! Để lộ ra chút dấu hiệu nào đó cho người khác biết rồi hẵng xuất hiện không được hay sao!"

Lưu Lê Tuyết cau mày sau khi Thanh Minh bất thình lình hét lên.

"Ta là sư thúc của con. Còn con là sư điệt của ta."

"Rồi sao?"

"Phép lịch sự đối với sư thúc."

'Sư thúc cái con khỉ. Ma quỷ thì đúng hơn.'

Thanh Minh thở một hơi thật dài chứa đầy sự tức giận.

Chuyện không để lộ khí tức thì thôi cứ cho là vậy đi, vì giữa trung nguyên rộng lớn bao la như thế này, có một người mang trên mình thể chất đặc biệt cũng không có gì kỳ lạ.

Thực ra, việc cảm nhận được sự xuất hiện của người khác bằng khí tức vốn là chuyên môn của Thanh Minh nên khi cậu ta quyết tâm, tận dụng hết cả năm giác quan thì không đến mức không thể cảm nhận được khí tức của người khác.

Nhưng vấn đề thực sự nằm ở chỗ khác.

"Ơ, sao lại đi theo ta thế!"

"Thế?"

"...Ạ."

Thanh Minh cảm nhận được một nỗi buồn sâu sắc.

'Các sư huynh mà thấy được bộ dạng của mình bây giờ chắc là sẽ khóc... À không. Chắc sẽ ôm bụng mà cười đến chết mất.'

Có khi lại còn hả hê vỗ tay cho đến khi gãy luôn hai cái tay mới thôi cũng không chừng. Vì tính chọc nguấy của bọn họ vốn còn ghê hơn thế nữa.

Phải dạ thưa một tiểu bối chưa đáng tuổi cháu nội của mình nữa, cuộc sống quả là vô thường. Sự hư vô của thế gian đã giáng một đòn thẳng vào người Thanh Minh khiến cậu ấy bừng tỉnh, cậu ấy chắc sắp có thể đắc đạo thành tiên rồi.

Giờ chỉ cần tiên giới chấp nhận cậu ta nữa thôi.

- Không ai nhận đệ đâu, tên tiểu tử.

A, bớt bớt hộ cái!

Thanh Minh thở một hơi thật dài rồi nhìn Lưu Lê Tuyết.

"Lại chuyện gì nữa đây! Sao suốt ngày cứ bám theo người khác thế!"

"Người khác thế?"

"...Người khác thế ạ."

Cặp lông mày của Lưu Lê Tuyết nhướng lên tỏ vẻ không hài lòng.

Có vẻ như cô ta cố tình làm vẻ mặt giận dữ để dọa Thanh Minh nhưng trông thật đáng yêu.

'Không phải ta già cả nên mới thấy cô ta đáng yêu đâu.'

Như những gì Chiêu Kiệt và tất cả các đệ tử đời thứ ba đã nói, cô ấy quả là rất đẹp. Giá như biểu cảm phong phú, gương mặt dịu dàng thì đây sẽ là một gương mặt thu hút mọi ánh nhìn của người khác, đẹp hơn bây giờ tận mấy lần.

Có như vậy thì cũng là lớp bên ngoài mà thôi.

Nhưng con người ấy mà, ai lại không để tâm đến vẻ bề ngoài. Trong quá khứ, chẳng phải vì Thanh Minh có vẻ ngoài thanh tú nên mới thu được nhiều lợi hay sao....

A, biết rồi! Đã bảo là biết rồi cơ mà!

"Thanh kiếm đó."

Lưu Lê Tuyết nhìn Thanh Minh và nói.

"Thanh kiếm khiến hoa mai nở."

"Sư thúc nói gì ta hiểu chết liền luôn đấy." Thanh Minh giả vờ giả vịt.

Nếu muốn giải thích thì cũng không có gì là không giải thích được cả, nhưng đâu nhất thiết phải làm như vậy. Mình lại ghét mấy thứ phiền phức nên thôi, giả điên là thượng sách.

"Không biết là sư thúc đã nhìn nhầm cái gì, nhưng ta không biết cái mà sư thúc vừa nói là gì cả, cho nên sư thúc đừng ở đây tốn công vô ích nữa..."

"Dạy cho ta đi."

"Hãy quay về... Hả?

Thanh Minh khẽ mở to mắt.

"Sư thúc nói gì cơ ạ?"

"Dạy cho ta đi."

Thanh Minh nhíu mày.

'Lý do cô ta đi theo mình là vì muốn học cái này sao?'

Mình còn chắc nịch rằng cô ta sẽ vặn hỏi mình những câu như sao lại học thứ võ học không phải của Hoa Sơn, sao lại đi học tà thuật rồi gây phiền toái cho mình chứ. Không tưởng tưởng nổi là cô ta lại nói như vậy.

Rồi Thanh Minh bỗng thấy tò mò.

"Bộ sư thúc biết cái đó... Mà không. Ta không biết cái sư thúc vừa nói." Lưu Lê Tuyết nhẹ cắn môi.

"Ta sẽ nói với các sư thúc."

"Sư thúc thích thì đi mà nói. Nếu sư thúc nghĩ rằng bọn họ sẽ tin lời sư thúc."

"Ta cũng sẽ nói cho chưởng môn nhân nữa."

"Vâng vâng. Sư thúc muốn làm gì thì làm đi ạ."

Thanh Minh khịt mũi một cái rồi xua tay phẩy phẩy.

'Nói cái gì nghe lọt tai chút đi.'

Một tên oắt con bước chân vào Hoa Sơn chưa đầy nửa năm mà có thể đi vài đường kiếm là khiến hoa mai nở đầy Liên Hoa Phong á?

Chắc là chưởng môn nhân sẽ nói 'Hơ hơ. Tuyết nhi của chúng ta có vẻ như rất vất vả sau khi hoàn thành đợt bế quan nhỉ. Nay còn thấy cả ảo giác nữa. Ta sẽ tìm đại phu giỏi cho con.' Có khi chưởng môn nhân trói sư thúc lại rồi quăng thẳng vào y viện nào đấy cũng không chừng.

"Ta sẽ không nói cho ai biết cả, nên hãy dạy cho ta đi."

"Ta bảo sư thúc là cứ nói tự nhiên đi mà. Ta không sao hết."

Thanh Minh cười khẩy.

"Thôi sư thúc đi chỗ khác chơi đi, đừng có gây cản trở người khác tập luyện. Tại sư thúc mà có lần nào ta tập luyện được đâu." Đi dùm cái đi.

A đi đi mà! Cái thứ gì mà dai như đỉa đói!

Thanh Minh định dùng lời nói để công kích thêm nhưng lúc đó Lưu Lê Tuyết liếc nhìn Thanh Minh rồi mở lời.

"Con không dạy cho ta đúng không?"

"Này đằng ấy ơi."

"Sao?"

"Đằng ấy là sư thúc, còn ta là sư điệt, sư điệt thì dạy được cái gì cho sư thúc cơ chứ? Chẳng phải người cần học là ta đây hay sao."

"..."

Lưu Lê Tuyết chột dạ.

'Ồ, lý lẽ này xài được đây.'

Lần đầu gặp mặt, Lưu Lê Tuyết đã nhấn mạnh việc bản thân mình là sư thúc. Vì thế nên cái lý lẽ này mới...

"Học hỏi thì làm gì phân biệt trên dưới."

"..."

Ơ, cái đám này rốt cuộc đã đi học tư tưởng Nho gia ở đâu về thế nhỉ! Bộ nguyên cả lỹ Bạch tử định chuyển hướng sang Nho giáo à? Sao lại phun ra mấy câu Nho giáo ở Đạo quán thiêng liêng thế này! Thái Thượng Lão Quân mà biết chắc sẽ sùi bọt mép mất!

"Cho nên hãy dạy cho ta đi."

"Ơ hay, đã bảo ta không có gì để dạy cho sư thúc cả!" Thanh Minh dứt khoát.

"Ta không biết là sư thúc đã nhìn thấy những gì, nhưng cái sư thúc thấy chắc chỉ là mơ thôi. Hoặc có thể là ảo giác. Còn không thì do sư thúc quá mệt mỏi nên mới bị hoa mắt nhìn nhầm. Ta thực sự không hiểu sư thúc đang nói cái gì luôn đấy. Cho nên mọi chuyện dừng ở đây được rồi, sư thúc hãy về đi."

Lưu Lê Tuyết mở to mắt nhìn Thanh Minh sau câu nói quả quyết của cậu ấy.

"Không có đời nào ta lại nhìn nhầm được."

"Ơ, thì là do sư thúc hoa mắt..."

"Bởi vì trước đây ta cũng đã thấy qua rồi."

"Chuyện trước đây ấy..."

Mắt Thanh Minh bỗng trợn tròn.

"Hả?"

Khí thế của Thanh Minh hoàn toàn thay đổi. Và cậu ấy dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn Lưu Lê Tuyết.

Kiếm pháp khiến hoa mai nở.

Mai hoa kiếm pháp.

Có rất nhiều kiếm pháp mô phỏng hoa mai ở Hoa Sơn.

Tuy nhiên những loại kiếm pháp ấy chỉ đơn thuần mô phỏng hình dáng của hoa mai mà thôi, chỉ được vài loại kiếm pháp có thể khiến hoa mai nở.

Ngoại trừ một trong số đó, không có kiếm pháp nào được truyền thụ lại cho những đệ tử thông thường cả. Ít ra cũng phải ở hàng trưởng lão mới có thể học được. Cái đó lại còn chẳng phải là bí kíp mà chỉ được truyền thụ dưới dạng khẩu quyết.

Vào ngày hôm đó, tất cả các trưởng lão của Hoa Sơn đã chết ở đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Vì không có ai nghĩ đến chuyện tất cả đều bị tiêu diệt nên đến khẩu quyết cũng không để lại. Nói vậy nghĩa là.

Nếu có ai đó có thể dùng kiếm để khiến hoa mai nở, thì người đó chỉ có thể đã học được nhị thập tứ thủ mai hoa kiếm pháp mà thôi.

Và nơi mà thứ kiếm pháp đó được truyền lại...

"Có liên quan gì đến phái Tông Nam nhỉ?"

Thanh Minh nói với vẻ có pha chút giận dữ, Lưu Lê Tuyết nghiêng đầu sang một bên.

"Tông Nam á?"

"..."

"Tông Nam gì cơ?" Không phải sao ta?

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết. Dù có nhìn kỹ thế nào đi nữa nhưng trên gương mặt của Lưu Lê Tuyết chỉ tràn ngập biểu cảm của việc hoàn toàn không biết gì. Nếu đây chỉ là sự diễn sâu của cô ta thì cô ta nên vứt kiếm sang một bên mà đi làm diễn viên kinh kịch thì hơn. Bởi vì trình này thì có thể công diễn được trước mặt hoàng đế chứ chả đùa.

Nhưng một người có chút hơi ngốc nghếch như Lưu Lê Tuyết có vẻ như không thể diễn một cách hoàn hảo đến cả biểu cảm của gương mặt được.

Thanh Minh như không còn chút sức sống nào, khí thế ban nãy cũng biến đâu mất tiêu.

'Cũng phải thôi.'

Dù phía Tông Nam có thấy qua bí kíp thì không đời nào bọn họ lại có thể luyện được Mai hoa kiếm pháp một cách ra hồn. Bởi vì Mai hoa kiếm pháp là loại kiếm pháp có ý nghĩa đặc biệt khi được dùng chung với nội công của Hoa Sơn.

...Đừng có nói bọn khốn kiếp đó đã ăn cắp luôn cả nội công của Hoa Sơn đấy nhé?

Lý nào lại vậy?

Thanh Minh cười khẩy rồi xoay người lại ưỡn ngực lên hỏi.

"Trước đây đã thấy qua rồi á, sư thúc nói vậy nghĩa là sao nhỉ?"

Khuôn mặt của Lưu Lê Tuyết có chút ngẩn ra.

"Rất rất lâu rồi."

Lưu Lê Tuyết ngước lên nhìn bầu trời tối đen như đang nhớ lại một ký ức nào đó của trước đây vậy, rồi cô ta lại mở lời với một gương mặt cương quyết.

"Dạy cho ta đi."

"Thật sự là ta không biết rồi mà sao sư thúc nói mãi vậy."

"Vậy sao?"

Lưu Lê Tuyết gật đầu.

'Cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc rồi sao ta?'

Vậy thì may quá...

"Vậy thì ta cũng không còn cách nào khác."

"Vâng. Bây giờ sư thúc mới hiểu ra..."

Lạch cạch.

Lưu Lê Tuyết rút kiếm từ bên hông ra. Thanh Minh nhìn cảnh tượng đó bằng một nét mặt vô cùng hoảng hốt.

"Ơ, ơ sao tự nhiên rút kiếm ra làm gì thế kia!"

"Con không dạy cho ta đúng không?"

Ơ cái con điên này!

Người ta không dạy kiếm thuật cho thì rút kiếm ra là cớ làm sao? Rốt cuộc cái đám người ở phía trên đã làm gì mà lại đi nhận mấy cái thứ côn đồ này về làm đệ tử thế không biết?

"Ta chỉ nói là không dạy thôi mà, sao sư thúc lại rút cả kiếm ra thế ạ?"

"Bởi vì lời con nói rất đúng."

"Dạ?"

"Ta là sư thúc, còn con là sư điệt."

"..."

"Vậy thì ta phải dạy cho con chứ."

Lưu Lê Tuyết rút kiếm chĩa về phía Thanh Minh.

Thanh Minh vừa nhìn cảnh tượng đó vừa cười thỏa thuê.

'Hèn gì cái đám Bạch tử không thân thiết với cô ta.'

Đương nhiên là vậy rồi. Bởi vì đầu óc nó có được bình thường đâu.

'Đừng có nói vụ con ranh này ám ảnh cái mai hoa kiếm pháp đó vì nó đang cần hoa mai đó nha?'

Cài một nhành mai lên đầu thì cũng tiện cho việc phân biệt đâu là người điên, đâu là người bình thường, để người ta còn tránh, tốt cho người ta và cũng tốt cho mình nữa.

"Ta đến đây."

"Đến gì cơ! Thôi đừng đến!"

Nhưng làm gì có chuyện kẻ điên lại đi nghe lời Thanh Minh. Lưu Lê Tuyết chĩa kiếm theo một đường thẳng nhắm vào Thanh Minh,lao đến với một tốc độ thần tốc.

"Ầy!"

Thanh Minh nhanh chóng dùng thanh kiếm gỗ đỡ lấy thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết đang bay đến rồi nhanh chóng thụt lùi về đằng sau.

"Ơ kìa! Sư thúc kiểu gì mà dùng kiếm thật xông vào đánh sư điệt thế hả!"

"Bởi vì con mạnh hơn ta."

Ơ? Lời đó khá là chuẩn đấy!

Nhưng mà, cô ta dựa vào đâu mà nghĩ thế chứ?

Chắc chắn quá trình tư duy sai bét, nhưng lại nói đúng đáp án nên không thể chửi rủa gì trong cái tìn huống kỳ lạ này được.

Keng! Keng! Keng!

Đường kiếm của Lưu Lê Tuyết vẫn thoăn thoắt như những gì đã thấy trước đó. Và còn vô cùng trơn tru.

Lao vào một cách hung tợn rồi lại bẻ cong một cách nhẹ nhàng. Di chuyển tựa như bóng ma rồi lại nhẹ nhàng đâm tới.

Kiếm pháp của Hoa Sơn.

Thanh Minh đã nhìn thấy nhiều kiếm pháp sau khi quay trở lại Hoa Sơn. Các Thanh Tử thì đương nhiên đã được nhìn thấy kiếm pháp của Vân Kiếm, thỉnh thoảng cũng có cơ hội chiêm ngưỡng kiếm pháp của các trưởng lão.

Tuy nhiên, kiếm pháp mà Lưu Lê Tuyết đang múa trước mặt Thanh Minh là loại kiếm pháp đang chạm tới khởi nguồn của Hoa Sơn hơn bất kỳ kiếm pháp của ai.

Nếu chăm chú nhìn, sẽ có thể tạo ra chút cảm giác mơ hồ.

Sao lại như thế nhỉ?

Vì chí hướng của cô ta giống với của Hoa Sơn sao? Nếu không thì...

"Đỡ lấy!"

Lúc đó, kiếm của Lưu Lê Tuyết chĩa về phía khuôn mặt của Thanh Minh với tốc độ như một tia sáng.

Thanh Minh xoay đầu, tránh được mũi kiếm đó của cô ta.

Sượt.

Thanh Minh bị cắt đi mấy sợi tóc trước.

"Hiiiiiiic!"

Ơ, cái con điên này nó đâm thật á?

"Bộ sư thúc điên rồi à? Ta mà không tránh kịp là toi mạng rồi còn gì!"

"Không lý nào con lại không tránh được nhát kiếm đó."

"Sao sư thúc lại tự tin với cái suy nghĩ đó thế hả!"

Không lẽ cái đầu con ranh này có vấn đề thật sao? Lối suy nghĩ chẳng được bình thường chút nào!

Hèn gì cái mặt thì xinh mà bằng hữu không có lấy một mống.

Nhưng Thanh Minh không có thời gian để xét nét về chuyện này.

Thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết nhắm vào Thanh Minh càng ngày càng dữ tợn. Ừ thì chắc cũng ở cái mức có thể đấu một cách ung dung tự tại đấy.

Nhưng... Đó là trong trường hợp có thể tấn công lại được.

Lỡ vung kiếm lệch một phát thôi là Thanh Minh sẽ trở thành kẻ đồi bại dám đánh lại sư thúc ngay. Cho nên cậu ta chỉ đang vừa đỡ kiếm vừa trấn áp Lưu Lê Tuyết để bản thân mình khỏi bị thương.

Xoẹt!

"Định lấy mạng ta đó à, cái con ranh này!"

"Sư thúc!"

"Sư thúc gì mà định đi lấy mạng sư điệt của mình chứ! Bộ đầu sư thúc có vấn đề rồi à?"

Ây gù, hỡi các bậc tiền nhân. Hoa Sơn đã đến mức này rồi ư!

Thanh Minh thầm than thở, cặp lông mày của cậu ta bất chợt nhíu lại một lúc.

Không biết có phải do Lưu Lê Tuyết có thể thỏa sức tung ra những chiêu chí mạng hay không mà cô ta đang dần dần bị thanh kiếm chế ngự. Rồi sau đó mắt cô ta dần trở nên mông lung và thanh kiếm trượt khỏi quỹ đạo được định sẵn.

'Hơ?'

Minh ngộ ra trong lúc đang đánh nhau sao?

'Kiểu này thì không thể đem Chiêu Kiệt ra so được rồi.'

Nếu xét về tài năng về kiếm thì có khi là đệ nhất Hoa Sơn cũng không chừng.

'Mà không.'

Thanh Minh chĩa thằng thanh kiếm gỗ của mình ra, đẩy nhẹ thanh kiếm đang đi theo quỹ đạo sai lệch ấy, hướng nó về đúng quỹ đạo vốn có.

Đây là giai đoạn rơi vào trạng thái vô ngã chi cảnh (quên luôn bản thân mình), đi tìm đường kiếm của riêng mình. Nếu là những người bình thường thì đã không dám can thiệp vào mà chỉ biết vội vàng rút lui. Bởi vì nếu động vào sai chỗ thì sự minh ngộ đó sẽ tan tành mây khói trong phút chốc, cũng có thể rơi vào trường hợp xấu nhất là tẩu hỏa nhập ma.

Khi đạt đến cảnh giới như Thanh Minh thì có thể dự đoán và nắm bắt được tất cả các đường kiếm, rồi chỉ dẫn nó đi theo một con đường đúng đắn.

'Không phải bên đó đâu. Đúng rồi, ở đây. Không, không. Đã bảo ở đây rồi kia mà.'

Cạch. Cạch. Cạch.

Thanh Minh chĩa kiếm ra, động vào kiếm của Lưu Lê Tuyết và hướng nó đi theo một con đường đúng đắn. Người duy nhất có thể làm được việc này trong cảnh mỗi giây mỗi phút đều có thể mất mạng chỉ có thể là Thanh Minh...

"Giờ ngươi đang làm gì thế hả! Cái tên này!"

Thanh Minh xoay đầu vì một sự can thiệp bất thình lình.

Bạch Thiên đầy tức giận, như mất hết lý trí lao nhanh như bay hướng về phía Thanh Minh.

A... Cái tên này ở đâu chui ra vậy chứ!

"Cái tên nàyyy! Ngươi làm gì vậy hảaaaaaa!"

Thấy cảnh Bạch Thiên lao đến với một tốc độ điên rồ, Thanh Minh nhìn lên trời như người mất hồn.

Haizz.

Trời ơi, sao số mình nó khổ thế này.

Bạch Thiên không một chút do dự xông vào và vung kiếm về phía Thanh Minh.

Ơ, cái tên khốn này cũng dùng chân kiếm á?

Lũ Bạch tử bộ có oán hận gì với chân kiếm à? Hễ có chuyện gì thì lại rút chân kiếm ra là như nào?

Trong lúc Thanh Minh đang suy nghĩ, thanh kiếm của Bạch Thiên vẫn lao về phía Thanh Minh một cách vô cùng uy hiếp.  Thanh kiếm đó tỏa ra khí tức màu xanh thẫm nhắm đến vai của Thanh Minh.

Giận dữ thế kia nhưng vẫn nhắm vào một bộ phận không phải quan trọng, tốt đấy.

Tuy nhiên.

"Ngươi vận kiếm khí vào đấy thì đằng nào đối phương chả phải chết cơ chứ! Cái tên điên kia!"

Thanh Minh dùng chân đá mạnh vào thanh kiếm đang bay đến.

Keng!

Chỉ là tiếng va đập giữa một thanh kiếm chứa kiếm khí và một bàn chân thôi nhưng không hiểu sao lại vang lên âm thanh khi kim loại va chạm vào nhau. Bạch Thiên vì không đỡ nổi lực đẩy ngược về phía mình nên ngã ra phía sau.

"Hơ?"

Bạch Thiên gượng dậy, hết nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn chính thanh kiếm của mình bằng một gương mặt hốt hoảng, như không thể tin nổi những gì vừa xảy ra vậy. Mọi chuyện vốn xảy ra quá nhanh chóng nên hắn ta cũng không thể hiểu được bản thân mình bị văng ra bằng cách nào.

"Chậc."

Thanh Minh tặc lưỡi rồi nhanh chóng quan sát tình hình của Lưu Lê Tuyết. Khi đang rơi vào trạng thái vô ngã mà bên cạnh lại phát ra tiếng động lớn thì chắc chắn là...

"Vẫn không sao ư?"

Thông thường, với âm thanh lớn cỡ này thì đáng lẽ con người ta phải thoát khỏi trạng thái đó rồi, nhưng Lưu Lê Tuyết vẫn ở trạng thái vô ngã chi cảnh.

Con nhóc này không nhạy bén nhỉ.

Quá ư là không nhạy bén rồi.

Tuy nhiên, nhờ sự kém nhạy bén đó mà Lưu Lê Tuyết mới chưa thoát khỏi vô ngã. Việc một người đang vung kiếm đánh nhau rồi rơi vào vô ngã chi cảnh không phải là một chuyện dễ thấy.

Ở Phật gia, có một khái niệm gọi là 'thoát xác', ám chỉ việc một người quên đi bản thân mình, giũ bỏ lớp vỏ bên ngoài và đạt đến một cảnh giới mới.  Đối với một người luyện võ thì đây là khoảnh khắc quan trọng không gì sánh bằng.

Nếu như bản thân phải thức tỉnh khỏi vô ngã vì sự xung đột này thì sẽ phải hối tiếc cả đời.

"Tên kia! Ngươi làm gì thế hả! Có biết vô ngã là khoảnh khắc quan trọng như thế nào đối với một người luyện võ hay không?"

Biết rõ cái đó là gì mà còn làm vậy sao?

Thanh Minh trợn tròn hai mắt nhìn Bạch Thiên.

Làm mình cứ tự hỏi sao tên này lại giận dữ như vậy, hóa ra là vì chuyện này.

"Dám quấy rầy một người đang trọng trạng thái vô ngã chi cảnh! Cho dù có là một kẻ không có thường thức đi chăng nữa thì có những chuyện có thể làm và có những chuyện không thể làm đấy! Biết chưa hả, cái thứ vô nhân đạo!"

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng một con mắt đằng đằng sát khí.

"Sự thật đúng là trong mắt ta, ngươi không phải là một tên đàng hoàng tử tế, nhưng ta không nghĩ rằng ngươi là một đứa khốn nạn đến mức động tay động chân vào sư thúc của mình khi người đó đang rơi vào vô ngã đấy! Biết vậy, ta đã sớm chỉnh cái nết của ngươi lại rồi!" Thanh Minh thở một hơi thật dài.

Ơ kìa. Động tay động chân cái gì, cái đó gọi là giúp đỡ đấy.

Cũng phải thôi, cỡ như ngươi thì làm gì hiểu được chuyện đó. Tất cả là lỗi tại ta. Tại ta quá tài giỏi.

Tuy mình có thể hiểu được suy nghĩ của hắn ta nhưng không thể nói ra lời nào tốt đẹp vào lúc này được.

"Người biết rõ như thế mà còn rút kiếm lao vào hay sao ạ?"

"Ngươi nói gì cơ?"

"Lao vào thế kia rồi lỡ như sư muội yêu quý của người bị thương thì tính làm sao đây?"

"Nếu ngươi không đánh trả thì đã...!"

"Bảo ta hưởng nhát đó rồi chết hay sao mà không cho ta đánh trả?"

"..."

Thanh Minh phản bác lại một cách cứng rắn khiến Bạch Thiên bối rối, ấp a ấp úng.

'Lũ Bạch tử sao toàn tập hợp mấy tên điên khùng thế không thế.'

Trên thế gian này, những người có đầu óc bình thường chiếm đa số, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một vài người điên. Tuy nhiên, những tên Bạch tử thì lại khác, tỉ lệ giữa người điên và người bình thường có vẻ như đã bị đảo ngược.

Trong số những Bạch tử mà Thanh Minh đã nói chuyện qua thì không có ai là bình thường cả.

Nhuận Tông mà nghe mình nói vậy thì chắc sẽ bảo mình là Chó dính cứt còn chê chó dính trấu (ý chỉ bản thân không ra gì mà còn đi chê người khác), nhưng Nhuận Tông đâu có ở đây, cứ tha hồ mà rủa.

"Làm gì có chuyện ta định giết ngươi chứ?"

"Ta thấy đầy sát khí kia mà."

"...Do tình huống cấp bách thôi."

"Còn cả kiếm khí nữa."

"...Chuyện, chuyện đó."

Nghe những gì Thanh Minh nói, Bạch Thiên chột dạ, trong nháy mắt, mặt hắn ta ngẩn ra.

Mà khoan.

Như những gì Thanh Minh nói. Bạch Thiên sát khí đằng đằng, còn xuất hiện cả kiếm khí nữa. Vậy mà sao tên tiểu tử đó vẫn cứ tỉnh queo, không bị thương chỗ nào hết vậy nhỉ?

Đây lại còn là Bạch Thiên chứ không phải là ai khác, tên tiểu tử này đã đánh trả lại một chiêu chứa đầy sức mạnh của Bạch Thiên một cách ung dung sao?

"Hãy tránh xa ra khỏi sư muội đi!"

Bạch Thiên cau có. Nói bằng một giọng điệu cương quyết.

"Ta sẽ không hỏi về chuyện ngươi đã làm gì từ nãy đến giờ nữa. Còn bây giờ, ngươi hãy bỏ kiếm xuống và lùi ra sau mau. Nếu không, hôm nay ngươi sẽ phải đấu một trận với ta, trên cương vị là một người luyện võ chứ không phải là sư thúc đâu." Nghe được đấy chứ?

Thanh Minh vui sướng.

"Ơ, thật sao ạ?"

"..."

Woa, mình đã mong cái ngày này biết bao.

"Tên tiểu tử này đến cuối cùng vẫn..." Bạch Thiên nghiến răng.

Phàm là con người, nên biết đặt mình vào vị trí của người khác để nghĩ. Nếu đứng trên lập trường của Bạch Thiên để suy nghĩ thì có thể thừa sức hiểu được vì sao Bạch Thiên lại nổi giận. Bởi vì dựa theo thường thức của Bạch Thiên, một chuyện tuyệt đối không được xảy ra lại đang xảy ra trước mắt mình.

Vì thế, việc rút lui tại đây là một điều đúng đắn.

Nếu có vấn đề gì thì đó chính là...

Thanh Minh chép miệng rồi xoay đầu lại.

'Chỉ cần chỉnh thêm một chút nữa thôi thì có vẻ sẽ cho một kết quả tuyệt vời rồi.'

Lưu Lê Tuyết bây giờ đang ở trạng thái minh ngộ khó có được lần thứ hai trong đời. Tuy có đường đột thật nhưng từ đầu, thứ gọi là minh ngộ đó vốn dĩ thường tìm đến một cách bất ngờ như vậy đấy.

Một người nào đó dù có ngồi thiền khổ luyện cả đời cũng không thể có được sự minh ngộ, ngược lại, có người nào đó đang ngồi ăn cơm thì sự minh ngộ lại tìm đến. Đây không phải là thứ có được do nỗ lực, cũng không phải cứ quyết tâm là sẽ làm được.

Đây chỉ là thứ phụ thuộc vào ông trời.

Và kỳ tích lớn nhất mà Lưu Lê Tuyết có được không phải là việc rơi vào vô ngã. Mà chính là vào thời khắc rơi vào vô ngã có Thanh Minh bên cạnh.

Về cơ bản, một người khi rơi vào vô ngã chi cảnh sẽ quên đi bản thân, chỉ chìm đắm vào thanh kiếm. Trong quá trình đó, bản thân sẽ vượt ra khỏi kiếm pháp mà mình biết, có thể sẽ đi những đường kiếm mới, cũng có thể đạt được một cảnh giới cao hơn.

Vì thế mà bất cứ ai cũng không được quấy rầy một người đang rơi vào vô ngã. Bởi vì trong trường hợp bản thân không thể ứng phó được với thanh kiếm đang đi lệch khỏi quỹ đạo của nó thì sẽ có thể gặp rắc rối lớn.

Nhưng Thanh Minh là ai cơ chứ.

Cậu ấy là một đại tông sư am hiểu tất cả kiếm pháp của Hoa Sơn, đặt chân lên cảnh giới mà chưa một ai có thể đạt được. Chẳng qua là cậu ấy chưa thể hiện điều đó bằng cái cơ thể này mà thôi, nếu nói về độ am hiểu của cậu ấy về kiếm thuật Hoa Sơn, giờ có lật ngược lại lịch sử của Hoa Sơn thì cũng khó mà tìm được người nào vượt qua được cậu ấy.

Vì thế nên cậu ấy mới có thể can thiệp vào vô ngã của Lưu Lê Tuyết, dẫn dắt để kiếm pháp của cô ta đi lên một cảnh giới cao hơn, vậy mà...

'Cái tên khốn đó xuất hiện làm gì không biết!'

Dẫn dắt đường kiếm trước mặt người khác là một chuyện khá khó xử. Bởi vì lỡ có chuyện gì đó xảy ra thì mọi chuyện sẽ bị làm lớn lên mà không có điểm dừng.

Thanh Minh khẽ nhìn Lưu Lê Tuyết rồi lại chép miệng.

'Biết làm sao được? Là phước phần của cô thôi.'

Mặc dù tiếc nuối cho một cao thủ để có thể dẫn dắt Hoa Sơn, nhưng đối với một con thuyền đã rời bến, Thanh Minh không còn chút lưu luyến gì. Tuy nhiên...

'Việc nện cho cái tên khiến mình bỏ lỡ con thuyền đó lại là một chuyện khác.'

Thanh Minh nhấc một bước chân rời ra Lưu Lê Tuyết rồi nhìn Bạch Thiên một cách hằn học.

"Được chưa ạ?"

"Nữa."

"Chậc."

Thanh Minh lại nhấc thêm hai bước rời xa Lưu Lê Tuyết.

"Được rồi chứ gì?"

"...Giờ ngươi đang giỡn mặt với ta đó sao? Đứng cách thật xa vào. Ta sẽ không để ngươi làm hại đến sư muội đâu."

"Làm hại cái gì ở đây chứ. Đằng kia làm hại thì đúng hơn ấy."

"Đằng kia?"

Nghe xong câu hỏi ngược chứa đầy sự phẫn nộ của Bạch Thiên, Thanh Minh cạn lời ngước mặt lên nhìn trời.

'Bọn chúng bộ có thù hằn gì với kính ngữ à.'

Lưu Lê Tuyết cũng thế, Bạch Thiên cũng chẳng khác là bao, chỉ cần nói cụt ngủn một tí thôi là bắt đầu nổi đóa lên rồi. Khổng tử mà đội mồ sống dậy thì chắc nhận bọn chúng làm đệ tử ngay và liền mất thôi, toàn là nhân tài còn gì.

"Vâng, sư thúc. Ta thấy người có vấn đề hình như là sư thúc cơ mà."

Bạch Thiên lườm Thanh Minh bằng ánh mắt lạnh lùng.

"Ta bằng mọi cách đã cố để có thể hiểu được sự cứng đầu của ngươi." Ố ồ?

Kiếm cớ bắt bẻ đủ thứ chuyện, gây náo loạn cho đã đời rồi giờ giở giọng quân tử à... Sao lại cho cái thứ như này vào đạo quán cơ chứ.

"Nhưng sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn. Với cả, trên đời này cũng tồn tại những kẻ có nói gì cũng không thông được."

"Woa..."

Thanh Minh vừa cảm thán xong thì Bạch Thiên cau mày nhăn nhó.

"Ngươi làm vậy là có ý gì?"

"Dạ đâu, dạ đâu có. Ta chỉ thấy vi diệu quá thôi."

"Cái gì vi diệu?"

"Ta có nói thì sư thúc cũng không biết đâu."

Cũng đã trôi qua cả trăm năm rồi mà sao mấy lời nói này giống hệt như các sư huynh đệ năm xưa đã từng nói thế nhỉ?

- Có nói với tên đó cũng vô dụng thôi.

- Luận đạo với sư huynh á, thôi chẳng thà đi ra ngâm đạo cho vịt nghe còn hơn.

- Đánh đấm không ra gì thì thôi ta cũng chả nói làm gì.

Là người thì có vẻ như ai cũng giống nhau thì phải

Nếu không phải vậy thì chỉ còn một giả thuyết, chính là trải qua 100 năm rồi mà Thanh Minh vẫn không có gì thay đổi.

Nhìn Thanh Minh vừa bất ngờ vừa khẽ cười, Bạch Thiên nói một cách dữ dằn.

"Cầm kiếm lên đi. Hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi biết cái gì gọi là lễ nghĩa."

"Sư thúc có ổn không đó?"

"Cái tên này!"

"Không, không. Ý ta không phải vậy... Xem kìa, sao sư thúc lại hấp tấp thế cơ chứ."

Nhìn dáng vẻ đùa giỡn của Thanh Minh, Bạch Thiên nhíu mày.

"Chứ ý ngươi là sao?"

"Dạ. Tại ta lo cho sư thúc nên mới nói vậy. Nói gì thì người cũng là sư thúc, đánh nhau với sư điệt thế này, ta chỉ sợ người bị mất thể diện thì không hay." Bạch Thiên cười nhạt.

"Ngươi nghĩ ta đến tận đây để đi tìm cái thể diện vớ vấn đó sao? Nếu ngươi nghĩ rằng các sư thúc hay các vị trưởng lão bảo vệ cho ngươi thì ngươi đã lầm to rồi. Không biết sau này thế nào nhưng bây giờ, chính giây phút này đây, sẽ không có ai che chở cho ngươi đâu. Nếu có trừng phạt gì thì sau này ta chịu là xong."

"Bữa giờ mới nghe một câu đáng mặt nam tử hán đại trượng phu đấy ạ."

Thanh Minh 'Hừm' một tiếng rồi gật gù.

"Nhưng mà ta có một cách hay hơn đấy, sư thúc có muốn nghe thử không?"

"...Ngươi định giở trò gì đây."

"Đâu có ạ. Không phải như sư thúc nghĩ đâu, ta muốn hai người chúng ta thề với nhau. Thề rằng sẽ không nói chuyện đánh nhau xảy ra ở đây cho bất kỳ người nào biết."

"Gì cơ?"

Thanh Minh khẽ mỉm cười.

"Tức là dù ta có bị sư thúc đánh tơi tả thì ta cũng sẽ không nói cho các vị trưởng bối. Nam nhi đại trượng phu đánh thua rồi lại chạy đi mách lẻo, lòng dạ hẹp hòi như thế thì đâu có được. Ta nói đúng không ạ?"

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt bí hiểm.

'Cái tên tiểu tử này đang nghĩ gì thế nhỉ?'

Sau khi nhìn qua sắc mặt của Thanh Minh, Bạch Thiên nghiêm mặt nói.

"Có vẻ như ngươi đang muốn trốn tránh cái tình huống hiện tại, nhưng đến giờ phút này rồi, ngươi nghĩ ngươi làm vậy thì ta có thể bỏ qua cho ngươi sao?

"Ngươi..."

"Không, ý ta không phải vậy."

Thanh Minh không che giấu được sự bức bối, thở một hơi thật dài.

"Ý ta là những thứ như sư thúc, sư điệt, hay môn phái gì gì đấy, hãy gạt hết tất cả sang một bên rồi làm một trận ra trò. Như vậy không phải tốt hơn cho cả hai sao ạ?"

"..."

"Nếu ta và sư thúc cùng giao kèo như thế thì cho dù có bị đánh bầm dập đi nữa, ta cũng sẽ không mách với các vị trưởng bối đâu. Nếu ta mà đi mách lại thì sư thúc bảo ta làm gì ta cũng sẽ làm. Và đương nhiên là sư thúc cũng phải như vậy. Sư thúc thấy thế nào ạ?" Bạch Thiên nở một nụ cười bí hiểm.

"Không ngờ là ngươi cũng có lúc đáng mặt nam nhi đấy. Được thôi. Nếu ngươi muốn thì ta sẽ thề. Ta sẽ không tiết lộ chuyện đã xảy ra ở đây cho bất kỳ ai."

Đứng ở lập trường của Bạch Thiên, không có lý do nào để từ chối lời đề nghị này cả.

Bởi vì điều khiến Bạch Thiên cảm thấy đau đáu nhất nếu muốn đánh Thanh Minh một trận sảng khoái chính là Vân tử và Huyền tử. Thanh Minh là đứa nhận được sự che chở của bọn họ, chỉ cần Thanh Minh chạy đến mách với bọn họ rằng bị Bạch Thiên đánh tơi tả thì mọi chuyện sẽ trở nên phiền toái, kết cục đó rõ như ban ngày.

Nhưng không ngờ Thanh Minh lại tự mình xóa bỏ nỗi bất an đó giúp Bạch Thiên. Bạch Thiên không có lý do gì để khước từ cả.

Tuy nhiên...có một điều gì đó bất an không thể dẹp bỏ được trong lòng Bạch Thiên.

"Vậy là sư thúc thề rồi đấy nhé."

"Ừ. Ngươi cũng vậy đúng chứ."

"Vâng. Ta cũng xin thề ạ."

"Vậy thì không cần phải lo đến hậu quả nữa rồi."

Bạch Thiên khẽ giương kiếm lên chĩa vào Thanh Minh.

"Nói gì đi nữa, ta vẫn công nhận mặt nam tử hán của ngươi. Trong trận tỉ thí này, ta không còn là sư thúc của ngươi, ngươi cũng không phải là sư điệt của ta. Và, mọi ác cảm của ta về ngươi sẽ coi như được giải quyết sau khi kết thúc trận tỉ thí này. Ngươi cũng..."

"Tỉ thí á?"

Giọng nói lệch nhịp của Thanh Minh đã cắt đứt lời của Bạch Thiên.

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với ánh mắt đầy nghi hoặc.

'Hửm?'

Và Bạch Thiên đã thấy được một thứ.

Đó chính là nụ cười nở trên gương mặt gian ác của Thanh Minh, gương mặt khác xa so với ngày thường.

"Ai bảo tỉ thí thế? Giờ ngươi chết chắc rồi, tên khốn."

Thanh Minh xì mũi một cái rồi bước về phía Bạch Thiên.

'Tên tiểu tử này bộ điên rồi sao?'

Bạch Thiên không thể chấp nhận được sự hoang đường đang diễn ra.

Thanh Minh vừa nghiêng đầu sang một bên vừa từ từ bước đến. Dáng vẻ đó gần giống như dáng vẻ của lũ đầu đường xó chợ trong mấy con hẻm lúc đang uy hiếp dân lành vậy.

Có đúng hai lý do khiến Bạch Thiên cảm thấy hoảng hốt.

Thứ nhất là, dáng vẻ hệt như côn đồ của Thanh Minh quá hợp với cậu ta. Và lý do còn lại chính là, người Thanh Minh đang uy hiếp bây giờ không ai khác mà chính là Bạch Thiên.

'Cái tên tiểu tử này bộ bị mất trí rồi hay sao mà dám trưng bộ dạng này ra với mình chứ?' Bạch Thiên là sư thúc của Thanh Minh.

Đương nhiên, trong trận tỉ thí này, mấy thứ như vai vế hay cấp bậc đều đã bị gạt hết sang một bên, chính miệng Bạch Thiên đã nói ra điều đó nên chuyện ai là sư thúc của ai không còn quan trọng nữa.

Điều quan trọng nằm ở chỗ Bạch Thiên cách Thanh Minh cả một bậc.

Bạch Thiên đã nhập môn ở cái tuổi còn bé hơn cả Thanh Minh bây giờ. Nói dễ hiểu hơn, thời gian Bạch Thiên tiếp xúc với võ công đã hơn 15 năm rồi.

Còn Thanh Minh thì sao?

'Từ khi nhập môn đến nay mới được có nửa năm.'

Cho dù Thanh Minh có học võ từ khi còn nằm trong bụng mẹ thì cũng không thể nào vượt qua được khoảng thời gian luyện võ dài đằng đẵng của Bạch Thiên được. Nói cách khác, dù tài năng của Thanh Minh có ngang ngửa với Đạt ma đại sư hay Tam phong chân nhân thì việc thắng được Bạch Thiên là một điều không thể.

Bởi vì tài năng thì dù gì cũng cần phải có thời gian để bộc lộ ra bên ngoài.

Nếu chỉ cần có tài năng mà đã có thể vượt qua được bức tường thành thời gian thì trên đời này làm gì có ai nỗ lực từng ngày để học võ nữa chứ?

'Nhưng cái phản ứng đó rốt cuộc là gì nhỉ?'

Thanh Minh đang hành động giống như việc bản thân thắng được Bạch Thiên là một điều hiển nhiên. Dù biết là hoang đường thật đấy, nhưng trong trường hợp này biết phải nói gì đây.

"...Ngươi đúng là phát điên thật rồi."

"Ầy, sai rồi. Có ngươi phát điên thì có."

"Gì cơ?"

"Nếu ngươi không phải phát điên thì đã không kiếm chuyện với ta rồi!"

Nếu những người năm xưa đã từng dây dưa với Thanh Minh đang đứng ở đây thì chắc bọn họ sẽ xếp nguyên một hàng dài mà gật gù.

Ở Tông Nam, Thanh Minh được mệnh danh là ác quỷ giáng thế của Hoa Sơn, ở Võ Đang, Thanh Minh được mệnh danh là kẻ đê tiện độc nhất vô nhị mang tư tưởng đạo gia. Danh tiếng của Thanh Minh vang vọng cửu thiên nhưng tiếng ác của của cậu ta cũng bao phủ cả một vùng rộng lớn.

'Chán sống rồi chứ gì.'

Thanh Minh bẻ bẻ khớp tay.

Một điều bất ngờ là, từ đầu, Thanh Minh vốn không thích bạo lực chút nào cả.

Hả?

Vậy thì những hành động từ trước đến giờ của cậu ta là gì thế?

Bởi vì nếu không đánh thì bọn chúng đâu có chịu nghe lời.

Đối với Thanh Minh, bạo lực chỉ là một cách thức. Mong muốn cuối cùng của cậu ta là, dù bản thân có không động tay động chân, không quát nạt thì mọi người cũng vẫn tự biết mà làm tốt vai trò của mình.

Nếu mọi chuyện được như thế thì cậu ta việc gì phải tốn công tốn sức, dùng đến bạo lực cơ chứ? Vì không được như thế nên mới xảy ra chuyện đấy.

Tuy nhiên, phải lâu lắm rồi Thanh Minh mới có ý nghĩ dùng bạo lực với mục đích khác chứ không phải dùng như một cách thức nữa.

"Sự xấc xược của ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi. Ta có mạnh tay thì ngươi cũng đừng oán trách..."

"Nói tiếp đi chứ."

"...Ngươi vừa nói gì đấy hả?" Thanh Minh nhún vai.

"Bình thường, trước khi đánh nhau, ta không thích nghe mấy lời dông dài như này đâu, nhưng mà ta sẽ lắng nghe ngươi nói.  Vì dù sao thì, chỉ một lát nữa thôi, ngươi có muốn nói cũng không thể nói được nữa rồi."

"Cái tên tiểu tử này đúng là!"

Bạch Thiên nắm lấy thanh kiếm.

Hắn ta cũng không muốn kéo dài thêm thời gian làm gì nữa.

'Ta sẽ đánh cho ngươi thừa sống thiếu chết.'

Bạch Thiên nghiến răng. Cho dù không phải là tỉ thí đi chăng nữa thì giữa người cùng một môn phái, không thể nào dùng kiếm chém nhau được. Nhưng việc dùng mặt kiếm để đánh thì lại có thể. Nhân cơ hội này, Bạch Thiên định đánh Thanh Minh tơi tả để sau này có chạm mặt mình thôi thì Thanh Minh cũng đủ phải tè ra quần.

Bạch Thiên nắm chặt kiếm xông vào Thanh Minh.

Kiếm của Bạch Thiên bay về Thanh Minh với tốc độ cực nhanh. Khác xa với kiếm của Lưu Lê Tuyết. Nhìn thoáng qua có thể trông giống nhau, nhưng so với kiếm của Lưu Lê Tuyết, kiếm của Bạch Thiên nặng hơn và đường kiếm dũng mãnh hơn nhiều.

Nhìn theo hướng nào đó thì đó là kiếm pháp của chính đạo.

Đường kiếm của Bạch Thiên giảm tối đa những biến hóa phong phú vốn là kiếm pháp cơ bản của Hoa Sơn, và làm sống dậy sự dũng mãnh. Tuy nhiên, chỉ cần một chiêu thức thôi là Thanh Minh có thể nắm bắt được khuynh hướng kiếm của Bạch Thiên rồi.

'Kỳ lạ thật đấy.'

Tông Nam thì có suy nghĩ muốn bỏ đi kiếm pháp của bản thân, bắt chước sự hoa lệ trong kiếm pháp của Hoa Sơn. Nhưng Bạch Thiên thì ngược lại, giảm đi sự hoa lệ của kiếm pháp Hoa Sơn, lưu giữ sự chân thực của kiếm pháp Tông Nam trong kiếm pháp của mình.

'Cũng phải thôi.'

Nghĩ lại thì đó là một chuyện hiển nhiên.

Thứ gọi là kiếm pháp sẽ luôn luôn thay đổi. Và người cầm kiếm chỉ có thể khiến nó thay đổi theo hướng phát triển hơn, hướng đến mục tiêu là một cảnh giới cao hơn.

Vào thời kỳ huy hoàng của Hoa Sơn, Tông Nam - những kẻ bị Thanh Minh đè bẹp - chắc đã xem sự hoa lệ của kiếm pháp Hoa Sơn là chân lý.

Ngược lại, vào thời kỳ huy hoàng của Tông Nam, Hoa Sơn - môn phái bây giờ đang bị Tông Nam đè bẹp, đặc biệt là các đệ tử đời thứ hai - những người đã cảm nhận rõ rệt sự cách biệt thông qua Hoa Tông Chi Hội đương nhiên sẽ xem kiếm pháp của Tông Nam là chân lý.

Cho nên việc bắt chước lẫn nhau cũng dễ hiểu mà.

Nhưng!

'Một lũ thảm hại.'

Thanh Minh nhíu mày.

Bộ không có gì để học hay sao mà lại đi học kiếm pháp của Tông Nam? Cái tên khốn này, từ chuyện lớn đến chuyện bé, không có chuyện gì khiến mình ưa nổi.

'Thứ bản thân mình có còn chưa học đến nơi đến chốn đã lo đi dòm ngó đồ của người khác rồi?'

Dù gì đi nữa, mình phải cho tên này biết rõ mới được. Rằng Hoa Sơn đang sở hữu những gì.

Lúc đó, Bạch Thiên vừa xông vào, vừa quát to.

"Hôm nay ta sẽ chấn chỉnh lại cái nết của ngươi."

Thanh Minh vừa nhìn Bạch Thiên đang lao về hướng mình vừa thu chặt nắm đấm.

"Cái nết!"

Chân phải lùi về sau một bước.

"Của ta!"

Hông vặn về phía sau.

"Từ trước đến nay!"

Và nắm đấm đang được đẩy hết mức ra phía sau chợt duỗi về phía trước như muốn phóng thẳng ra vậy.

"Chưa có ai sửa được cả, biết chưa hả tên khốn này!" Thật tự hào.

Đường quyền của Thanh Minh đi xuyên qua sự biến hóa của đường kiếm do kiếm của Bạch Thiên tạo ra. Một quyền pháp đi với tốc độ thích hợp cùng góc độ chính xác nhắm vào chính giữa sự biến hóa ấy.

Bạch Thiên trợn tròn hai mắt nhìn nắm đấm của Thanh Minh đang đi xuyên qua kiếm ảnh của bản thân mình.

Nói thì dễ đấy. Nhưng chỉ cần chạm vào thôi là sự biến hóa của kiếm khí đấy có thể làm đứt cả cánh tay chứ chẳng đùa, việc đưa cả nắm đấm vào trong có thể xảy ra được hay sao?

Đứng ở lập trường của Bạch Thiên, đó chẳng khác gì là bàn tay của quỷ thần đang đột ngột đi vào giữa kiếm khí cả.

Nhưng Bạch Thiên không có nhiều thời gian để ngạc nhiên đến như vậy.

Bốp!

Cằm của Bạch Thiên cứ như thế lệch hẳn sang một bên.

Rắc.

Phía sau cổ như có tiếng của thứ gì đó mới bị trật ra. Bạch Thiên xây xẩm mặt mày trong chốc lát rồi lấy lại ý thức.

Khi tỉnh táo trở lại thì Bạch Thiên mới nhận ra bản thân mình đang bị văng ra phía sau.

'Gì cơ?'

Mới có chuyện gì xảy ra vậy?

Hắn ta không còn cảm nhận được hiện thực. Trong khi bị văng ra xa, Bạch Thiên cũng chưa thể nhận ra được một cách chính xác rằng vừa có chuyện gì xảy ra với cơ thể của mình. Và cảm giác chân thực rằng bản thân đang ngày càng văng ra xa đó trong phút chốc bao trùm lấy hắn ta.

Rầm!

"Hự!"

Khoảnh khắc cơ thể tiếp đất, toàn thân hắn ta ngập tràn một nỗi đau đớn không thể nói thành lời.

"Khực."

Cái lưng bị đập trúng thì không sao. Nhưng sự đau đớn thật sự được lan ra từ cằm.

Việc luyện võ và làm quen với sự đau đớn không khác nhau là mấy. Bởi vì trong quá trình luyện võ, bản thân đương nhiên sẽ phải trải qua những nỗi đau về thân xác đến tận cùng, và còn phải bị thương lúc tỉ võ và đánh nhau nữa.

Nhưng sự đau đớn bây giờ khác với bất kỳ sự đau đớn nào hắn ta đã từng trải qua. Cảm giác như một thế giới mới về sự đau đớn vừa mới được mở ra vậy.

"Đứng dậy đi, tên kia."

Thanh Minh vừa nghiêng đầu sang hai bên bẻ khớp vừa tiến lại gần Bạch Thiên.

Bạch Thiên nhìn dáng vẻ ấy rồi bắt đầu loạng choạng đứng lên. Thanh Minh trợn tròn mắt như có chuyện gì đó xảy ra ngoài dự đoán của cậu ấy vậy.

"Ô hô? Đứng lên được luôn à?" Ngươi bảo ta đứng dậy còn gì?

Vì bản thân đang phải chịu đựng sự đau đớn từ cằm nên chỉ với việc cố hiểu tình huống hiện tại không thôi cũng đủ vét hết tâm lực của hắn ta rồi.

Nhưng cho dù có vậy đi nữa, hắn ta vẫn cố liều mạng đứng vững bằng đôi chân đang run cầm cập, giơ kiếm lên.

Hắn ta cảm nhận được vị tanh của máu trong miệng mình.

"Sao, sao có thể?"

Bạch Thiên không phải là một tên ngốc.

Đòn tấn công mà hắn ta nhận được lúc nãy không phải là ngẫu nhiên. Trên thế gian này không tồn tại kẻ nào ngu đến mức đưa tay của mình vào rồi ngồi khẩn cầu thần may mắn độ cho cả.

Nói cách khác, Thanh Minh chắc chắn đã thấy được đường kiếm của Bạch Thiên.

"Sao có thể cái con khỉ."

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên một cách đáng thương.

"Ngươi đã sửa đổi và giảm đi sự biến hóa của một  kiếm thức vốn dĩ được tạo ra để theo đuổi sự biến hóa, thì ngươi nghĩ không có nhược điểm hay sao? Cái lũ này đúng là biết một mà không biết hai. Đương nhiên sẽ xuất hiện đầy kẽ hở rồi!"

Bạch Thiên tức giận đến đỏ cả mắt.

"Đã, đã không có ai phát hiện ra cái sơ hở đấy cả."

"Cái đó chẳng qua do những đứa ngươi gặp phải chỉ đến được cái trình đó thôi. Đưa cho những người thuộc hàng trưởng lão thử xem, chắc bọn họ sẽ nhận ra ngay đấy?"

Hay là cũng không nhận ra nốt nhỉ?

Ờ... Với tiêu chuẩn của các trưởng lão bây giờ thì? Ờ?

Thôi bỏ qua vụ này đi.

"Ý ngươi là kiếm pháp của ta có vấn đề sao?"

"Ờ."

Thanh Minh nói ngay mà không chần chừ suy nghĩ.

"Bây giờ ngươi có thể dựa vào cái đó để tiến xa hơn những người khác. Nhưng thời gian càng trôi qua, các sư đệ của ngươi sẽ bắt đầu vượt mặt ngươi cho mà xem."

"Một tên vừa mới nhập môn như ngươi sao lại có thể nói chắc nịch như thế chứ! Ta không thể tin vào điều ngươi nói được."

"Ờ tin hay không thì tùy." Thanh Minh cười nhạt.

Đệ tử của Hoa Sơn đang đi vào vết xe đổ của đệ tử Tông Nam. Và Thanh Minh hiểu được vì sao chuyện này lại đang xảy ra.

'Bây giờ không có gì là lạ cả.'

Có lẽ, ở cái thời của Thanh Minh trước khi cậu ta chết, những việc như thế này đã xảy ra không biết bao nhiêu lần rồi. Tuy nhiên, chỉ là Thanh Minh của lúc đó vẫn chưa thể biết được sự biến hóa đó sẽ dẫn đến kết quả gì.

Vì bản thân đã trải qua nhiều chuyện và đạt được đến cảnh giới cao vời vợi nên Thanh Minh có thể nắm bắt được chuyện kiếm pháp sẽ phát triển theo chiều hướng nào. Nhưng khi dùng đôi mắt tinh tường đó nhìn những kẻ vừa mới chập chững tạo ra kiếm pháp, Thanh Minh bắt đầu thấy được những điều mà trước đây bản thân không hề nhìn thấy.

"Ngươi hãy biết ơn vì bản thân là đệ tử của Hoa Sơn đi."

"Gì cơ?"

Thanh Minh giương thanh kiếm gỗ lên.

Trong thâm tâm của Thanh Minh, cậu ta chỉ muốn dùng nắm đấm đánh Bạch Thiên một trận cho đã, nhưng chẳng phải Bạch Thiên cũng là một đệ tử đáng yêu của Hoa Sơn hay sao? Dù có đánh đi nữa thì cũng nhân cơ hội này đánh sao cho Bạch Thiên có thể phát triển hơn mới được.

"Đừng lo. Ta sẽ dùng kiếm đánh ngươi chứ không phải là nắm đấm nữa. Khừ, ta vốn dĩ là một người chu đáo như vậy đấy."

"..."

Tên này bị điên rồi à?

Mà không, có vẻ như hắn là một tên điên thì phải?

Thanh Minh nhìn dáng vẻ luống cuống của Bạch Thiên và thở dài.

"Có nhiều người nói rằng, mục đích của kiếm pháp Hoa Sơn là làm sao cho giống hoa mai. Tuy nhiên, chỉ có những người không hiểu rõ về kiếm pháp của Hoa Sơn thì mới nói vậy thôi. Kiếm pháp của Hoa Sơn không phải cố bắt chước hoa mai. Mà kiếm pháp của Hoa Sơn lấy mục tiêu..."

Thanh Minh đang nói một cách nghiêm túc thì chợt nhăn mặt.

"Thôi kệ nó đi. Ngươi có nghe thì cũng hiểu được gì đâu. Lấy thân ra đỡ đòn thì dễ hiểu hơn đấy. Ta đến đây!"

"Ơ, ớ?"

Bạch Thiên bất giác lùi về sau một bước trong vô thức.

Nhưng tốc độ lao đến của Thanh Minh còn nhanh hơn hành động đó cả mấy lần.

Bạch Thiên quật kiếm vào Thanh Minh – người đang vung kiếm lao vào hắn ta. Là một kiếm tôn, Thanh Minh vung kiếm một cách nhanh thoăn thoắt.

Trong giây phút đó, Bạch Thiên đã nhìn thấy một điều.

Đó là dáng vẻ của Thanh Minh khi các đầu ngón tay của cậu ta khẽ đung đưa, rồi như có đến tận chục thanh kiếm gỗ đang vung lên lấp đầy tầm nhìn của Bạch Thiên vậy.

'Đây, đây là...?'

"Thân dưới!"

Bốp!

Thanh kiếm gỗ đánh vào ống chân của Bạch Thiên.  Bạch Thiên đau đớn đến rưng rưng nước mắt, há hốc mồm.

Nhưng vẫn chưa hết.

"Cổ tay!"

Bốp!

Kiếm của Thanh Minh đánh chính xác vào cổ tay của bên tay đang cầm kiếm của Bạch Thiên. Bạch Thiên suýt chút nữa đã làm rơi luôn thanh kiếm đang cầm trên tay vì quá đau đớn, cảm tưởng như cả bàn tay và cổ tay như muốn đứt lìa khỏi cơ thể.

'Chịu, chịu đựng...'

Lúc đó, có một âm thanh mà Bạch Thiên không hề muốn nghe đã lọt vào tai hắn ta.

"Đầu! Đầu! Đầu! Đầu! Đầu!"

Sao ngươi lại nói đến 5 lần mà không phải là 1 lần thế, tên tiểu tử kia?

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Bạch Thiên bị đánh dồn dập vào đầu khiến đầu hắn ta như muốn vỡ tung, rồi há hốc miệng ngã luôn sang một bên.

Ngay cả giây phút gục ngã, vẫn có một suy nghĩ chi phối Bạch Thiên.

'Sao tên tiểu tử đó lặp lại có 5 lần mà lại đánh đến 6 cái nhỉ?'

Bạch Thiên vẫn không lý giải được điều đó cho đến tận lúc hắn ta bị mất đi ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info