ZingTruyen.Asia

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 77: Có công mài sắt có ngày nên kim!

yaneyy_

'Đây là cái tình huống gì thế này?'

Chiêu Kiệt đã không thể giữ vững được tâm trí.

Không phải vì Chiêu Kiệt là đệ tử đời thứ ba, nhưng ở Hoa Sơn này, không có đệ tử nào không biết đến sự tồn tại của Lưu Lê Tuyết, tuy nhiên việc mặt đối mặt với cô ấy ở một khoảng cách gần như vậy là lần đầu tiên.

Cũng chưa từng thấy có một đệ tử đời thứ hai nào nói chuyện thân thiết với Lưu Lê Tuyết. Tuy cô ấy đúng là đệ tử của Hoa Sơn nhưng có một chút cách biệt với những người còn lại.

Vậy mà giờ, người con gái ấy đang mở lời với Thanh Minh ngay trước mặt Chiêu Kiệt. Ngay lập tức, ánh mắt sắc nhọn tựa như lưỡi dao của các đệ tử đời thứ hai đổ dồn về phía của Thanh Minh.

'Quào, liếc muốn đứt cổ người khác hay gì mà liếc ghê thế.'

Nói chính xác thì những ánh mắt ấy đổ dồn về Thanh Minh, còn Chiêu Kiệt chỉ là người ngồi cạnh nhưng người đời có câu: có ngày quýt làm thì cam chịu, và giờ đây, Chiêu Kiệt đang lâm vào tình cảnh ngồi không mà cũng bị vạ lây đó.

'Thanh minh, cầu xin đệ đấy!'

Dùng kính ngữ hộ huynh đi cái thằng cứng đầu này!

Đệ tử đời thứ hai ai cũng ở đây cả mà đệ dùng cái giọng điệu gì thế kia.

Mặc cho các sư thúc đang trợn trừng mắt lên nhưng Thanh Minh thì vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra cả. Trong bầu không khí tưởng chừng như sắp có một cái gì đó sắp bay đến chỗ Thanh Mình thì Lưu Lê Tuyết bình tĩnh khẽ nói.

"Chỉ cần gặp một lát thôi."

"Ta đã bảo là không đi rồi cơ mà."

"Chỉ một lát thôi, thật đấy."

"Trời ơi không đi! Bộ trình nghe hiểu của sư thúc có vấn đề à!"

Cái giọng kìa. Xem lại cái giọng của mình đi thằng ranh!

Chiêu Kiệt đã ấn mạnh vào bắp đùi của Thanh Minh trong vô thức. Thanh Minh quay ngược đầu lại.

"Gì?"

"...Ờ..."

Sao đệ lại còn hỏi vậy nữa.

Ờ... Trước mặt các sư thúc mà đệ hỏi ta như vậy thì đâu có được, đệ nên tự tinh ý nhận ra mới phải chứ.

Thanh Minh tặc lưỡi một cái rồi lại quay sang nhìn Lưu Lê Tuyết.

"Ta không có gì để nói với sư thúc cả."

"Nhưng ta thì có."

"Nhưng mà ta không muốn nghe."

"Cho ta một chút thời gian thôi là được. Ra ngoài một lát thôi."

"Ta thấy khá phiền đấy, bộ sư thúc cho ta ăn nốt miếng cơm không được sao ạ?"

"Vậy ta sẽ đợi cho đến khi sư điệt ăn xong."

Các đệ tử đời thứ hai đã bỏ đi trước khi bản thân phát điên lên.

Trước hết, thứ nhất là vì bọn họ từ trước đến nay chưa bao giờ thấy Lưu Lê Tuyết nói nhiều như vậy.

Mà không, nói đúng ra là bọn họ không hề có chút ký ức nào về việc Lưu Lê Tuyết nói chuyện như thế với một người đồng trang lứa ngoại trừ các trưởng lão.

Một Lưu Lê Tuyết trầm tĩnh giờ đây chẳng phải đang cố níu giữ và cầu xin một sư điệt mới nhập môn hay sao?

Còn điều thứ hai khiến bọn họ càng phát điên hơn chính là thái độ của Thanh Minh.

'Cái tên điên đó đúng là...'

'Sư thúc đang nói chuyện mà hắn ta còn không mau đứng lên sao?'

'Tên ranh đó không có mắt à?'

'Kẻ đắc đạo là đây chứ đâu.'

Bên cạnh sự phẫn nộ đang bừng bừng sục sôi là một sự tôn kính kỳ lạ đang đổ về phía Thanh Minh.

Điều đầu tiên mà người tu đạo cần phải làm, đó chính là rời xa chuyện trai gái. Tuy nhiên, Lưu Lê Tuyết là một người có thể dễ dàng phá vỡ được sự tu hành đó. Một người cho dù có tu luyện đến mức nào đi nữa, chỉ cần Lưu Lê Tuyết van nài như thế kia thì không còn cách nào khác là phải đưa tay ra với cô ấy.

Sẽ không có một ai có thể cự tuyệt được gương mặt và biểu cảm đấy cả.

Nhưng Thanh Minh đã tỏ rõ sự phiền toái trước mặt Lưu Lê Tuyết. Đây là chuyện mà các đệ tử đời thứ hai không thể nào tưởng tượng nổi.

"Đã bảo không đi rồi mà! Ta còn nhiều chuyện phải làm lắm. Sư thúc hãy kiếm người khác đi."

"Ta đến để tìm sư điệt mà."

"Ơ nhưng mà sao lại là ta cơ chứ..."

Vào chính lúc này.

"Hừm."

Một giọng nói tuy trầm nhưng chứa đầy nội lực đã vang lên.

Ánh mắt của tất cả đã dồn về một hướng. Bạch Thiên - người mặc bộ võ phục trắng - đã đứng dậy, tủm tỉm cười và nhìn Thanh Minh.

"Tên sư điệt là Thanh Minh đúng không nhỉ?"

"Vâng."

Thanh Minh nhanh chóng đưa ra một câu trả lời cụt ngủn.

Nhưng Bạch Thiên đã không nổi giận. Nổi giận vào những lúc thế này chẳng khác gì phô bày bản chất của mình cho bàn dân thiên hạ thấy cả.

"Ta biết sư điệt mệt vì vừa ở chỗ chưởng môn nhân về, lại còn đảm nhận nhiều nhiệm vụ. Và chắc sư điệt cũng đang làm những việc mà ta chưa được biết đến nữa. Tuy nhiên, sư thúc đã nhờ vả đến mức như thế, với đạo lý của một sư điệt, chẳng phải sư điệt nên suy nghĩ lại hay sao?"

Vừa dứt lời, Bạch Thiên đã nở một nụ cười ôn hòa.

Chính hắn ta cũng thấy rằng những lời mình vừa nói ra rất hợp tình...

"Tại sao ạ?"

Bạch Thiên đứng hình.

Bộ mình nghe nhầm à ta?

Mình đâu có nghe nhầm? Vậy là tên nhóc đó dám mở miệng nói "Tại sao" thật á?

Bạch Thiên bàng hoàng nhìn biểu cảm của Thanh Minh.

Nhìn cái môi cậu ta trề ra thế kia thì có lẽ không phải nghe nhầm rồi.

Bạch Thiên giận đến run người nhưng phải cố kìm chế sự tức giận lại một cách khó khăn.

'Bình tĩnh nào.'

Nếu nổi giận ở đây thì anh ta sẽ trở thành người ẩu đả với một đứa đệ tử đời thứ ba mà lại còn là em út nữa.

"Sư điệt hỏi 'Tại sao' ư?"

"Vâng."

"Đương nhiên là có nhiều lý do rồi. Trước hết, làm người thì phải biết lễ nghĩa. Giữa thầy và trò cũng cần phải có phép tắc riêng."

"À, lễ nghĩa ấy ạ?"

Thanh minh nhanh chóng gật gù hệt như bản thân đã hiểu rõ mọi chuyện rồi gọi Lưu Lê Tuyết.

"Sư thúc."

"Hả?"

"Sư thúc mau xin lỗi đi chứ. Có người bảo sư thúc không biết phép tắc lễ nghĩa gì kia kìa."

"..."

Lưu Lê Tuyết đưa tay lên chỉ vào bản thân mình.

"Vâng. Sư thúc mau xin lỗi đi"

"Ta á?"

"Thiệt tình, sư thúc không hiểu gì hết trơn."

Thanh Minh giải thích một cách từ tốn.

"Bây giờ, chúng ta ở đây để cùng chúc mừng các đệ tử đời thứ hai quay về Hoa Sơn còn gì. Ở chỗ như này mà lại đi nhờ vả chuyện cá nhân, tự ý hành động vì bản thân tức là làm trái với lễ nghĩa đấy ạ."

"À..."

Lưu Lê Tuyết gật gù như có ý nói rằng bản thân đã không suy nghĩ thấu đáo. Và rồi cô ấy đứng dậy, hướng về phía Bạch Thiên và cúi đầu.

"Muội xin lỗi, sư huynh. Muội đã không suy nghĩ được đến việc đó."

"Ơ, ơ kìa, sư muội. Ý ta không phải vậy..."

Bạch Thiên mím chặt môi.

Sao câu chuyện lại đi theo hướng này nhỉ?

Vào lúc hắn ta định mở miệng để giải quyết tình huống hiện tại thì Thanh Minh đã thì thầm vào tai Lưu Lê Tuyết từ phía sau.

"Không phải bên đó, sư thúc phải xin lỗi thầy quản giáo mới đúng chứ. Vì sư thúc đã phạm lỗi trong khi thầy quản giáo đang có mặt ở đây."

"Cũng phải ha."

Lưu Lê Tuyết lại hướng về phía Vân Kiếm và cúi đầu.

"Suy nghĩ của đệ tử quá nông cạn rồi."

Vân kiếm cười tươi.

"Sao con cứ nói mấy lời khách sáo thế. Ta không sao cả, con ngồi xuống đi."

"Vâng, sư thúc."

Lưu Lê Tuyết vừa ngồi xuống thì người trở nên khó xử chính là Bạch Thiên. Trong phút chốc, hắn ta không biết rằng giờ bản thân mình phải làm gì tiếp theo.

Hắn ta đã đứng dậy một cách đầy hào khí... Nhưng mọi chuyện lại được giải quyết theo hướng này, nếu giờ hắn ta ngồi xuống thì bản thân sẽ cảm thấy xấu hổ. Không phải các đệ tử đời thứ hai và đời thứ ba đang nhìn theo Bạch Thiên, trông chờ xem hắn ta sẽ nói gì tiếp theo hay sao?

Giờ mà ngồi xuống trước những ánh mắt đó thì sao?

Bạch Thiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.

Hắn ta tằng hắng rồi cố định ánh mắt về phía Thanh Minh.

'Không được rồi.'

'Phải cản lại mới được.'

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông bốn mắt nhìn nhau.

Dùng kiếm đánh bại Thanh Minh đã khó, dùng lời đánh bại Thanh Minh lại càng khó hơn. Tên này là một tên không có lý lẽ. Để chiến thắng trong trận võ mồm, cậu ta sẽ đưa ra vô số những lời ngụy biện, dùng những điều vô lý chẳng khác gì những điều có lý để chống lại đối phương.

Cuộc đối thoại này mà còn tiếp diễn thì Bạch Thiên thực sự sẽ phát điên cũng không chừng. Ít nhất cũng phải cản điều đó lại.

"Hê hê hê! Sư thúc! Chúc mừng sư thúc đã quay về!"

"Hôm nay chẳng phải là một ngày tốt lành sao ạ. Các sư thúc đã hoàn thành tốt việc tu luyện và quay về thế này, hoa tông chi hội chắc sẽ không còn gì đáng lo nữa rồi."

Chiêu Kiệt và Nhuận Tông gắng hết sức để đổi chủ đề.

Không phải vì bọn họ muốn bảo vệ Thanh Minh. Chẳng qua là vì bọn họ không muốn thấy cảnh tượng lộn xộn của Hoa Sơn nếu xảy ra ẩu đả giữa Thanh Minh và Bạch Thiên ngay ngày đầu tiên gặp mặt.

Bạch Thiên khẽ nhìn Chiêu Kiệt và Nhuận Tông.

Bạch Thiên nhẹ nhàng mở to mắt trong sự khẩn thiết của hai người bọn họ rồi mở lời.

"Sư điệt là Thanh Minh đúng không nhỉ?"

'A, cái con người trước sau như một này!'

'Không biết lùi bước là gì luôn.'

Hai người đó sau khi biết không thể nào ngăn được Bạch Thiên nữa đã vươn tay đến tóm lấy vạt áo của Thanh Minh, này, xin đệ đấy, cho qua lần này đi. Cư xử lễ phép đúng một lần này thôi...

Như đã nhìn thấu được sự khẩn thiết ấy. Thanh Minh lên tiếng.

"Các sư thúc đường xa đến đây chắc là vất vả lắm đúng không."

Ô?

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt trợn to mắt. Phải bao lâu rồi mới nghe được một lời lễ phép từ miệng của Thanh Minh...

"Thấy sư thúc có một câu mà hỏi hoài như vậy, sư điệt thấy sư thúc nên đi nghỉ sớm đi thì hơn?"

...Thôi hố to rồi. Đời nào lại có chuyện đó xảy ra.

Cái tên kiên định chết giẫm này.

Cặp lông mày của Bạch Thiên đã bắt đầu vặn vẹo.

"Để ta hỏi một câu nhé. Có thật là sáng hôm nay sư điệt chưa từng gặp ta không?"

"Giờ mới gặp lần đầu mà."

"Tốt hơn là sư điệt nên thành thật đi."

"Ầy, đã bảo giờ mới gặp lần đầu rồi. Cả đời sư thúc bị người ta lừa hay sao mà giờ ai nói gì cũng không tin thế."

Sẽ không có ai nghĩ rằng Thanh Minh đang nói dối nếu nhìn vào ánh mắt sáng long lanh của cậu ấy.

Ngoại trừ đệ tử đời thứ ba.

Ngoại trừ cả Vân Kiếm nữa.

Ờ...Chắc là đệ tử đời thứ hai có thể sẽ tin lời nói đó đấy. Ờ...ừm.

"Vậy à? Hỏi thử là biết chứ gì."

Bạch Thiên xoay người, tay để thế bao quyền hướng về phía Vân Kiếm. Hắn ta tuy không muốn làm đến mức này, nhưng nếu không bật lại được Thanh Minh bây giờ thì ngược lại hắn ta sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

"Sư thúc. Hôm nay, lúc trưa, con đã thấy thằng bé tại Hoa Âm ạ."

Ánh mắt của Vân Kiếm nhẹ nhàng dịch chuyển.

"Vậy à?"

"Vâng ạ. Theo con biết, đệ tử đời thứ ba bị cấm rời khỏi Hoa Sơn. Vậy mà sư điệt đã đi một mình đến đấy, lại còn mặc thường phục chứ không phải là đạo phục nữa, đây rõ ràng là một việc đáng quan ngại. Vì thế, hãy điều tra xem trưa hôm nay có ai ở Hoa Sơn đã thấy đệ ấy không là sẽ..."

"Không cần đâu."

"Vâng, về việc điều tra thì con sẽ... Dạ?"

Bạch Thiên đang vừa cúi đầu, vừa để thế bao quyền bỗng ngước đầu lên.

Là mình nghe nhầm sao?

Hôm nay tai mình bị gì à, sao lại nghe thấy toàn mấy lời lạ lùng thế này...

"Ta đã bảo là không sao cả."

Bạch Thiên nhìn Vân Kiếm với khuôn mặt đầy vẻ hoang mang.

Vân Kiếm là một viện chủ vô cùng nghiêm khắc của Bạch Mai Viện.

Không phải vì bản thân là Viện chủ của Bạch Mai Viện nên mới nghiêm khắc, mà vốn dĩ vì ông ấy đã là một người nhạy cảm và hết mực tuân thủ những nguyên tắc nên mới có thể trở thành Viện chủ của Bạch Mai Viện.

Một người như vậy giờ đang thấy một đệ tử đời thứ ba làm trái kỷ luật của Hoa Sơn mà vẫn nói không sao cả ư? Đây rốt cuộc là cái tình huống gì thế này?

"Sư, sư thúc?"

"Thằng bé là người được phép rời khỏi bổn môn mà không cần sự cho phép của trưởng bối."

"Được, được phép ấy ạ. Ý sư thúc là có người nào đó đã cho thằng bé cái quyền hạn đó sao, rốt cuộc người đó là ai vậy?

"Là lệnh của chưởng môn nhân. Bộ có vấn đề gì à?"

"Chưởng, chưởng môn... Thật sao ạ?"

Bạch Thiên vì quá bất ngờ nên đã phải hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng hắn ta vội vàng lấy tay che miệng lại. Cả giọng điệu, cả việc vặn hỏi sự thật về lời nói của sư thúc cũng không phải là một việc đúng lễ nghĩa. Hôm nay, Bạch Thiên đã liên tục mắc lỗi những lỗi vô ý vô tứ.

"Cho nên, không sao đâu."

Ánh mắt bất thần của Bạch Thiên lại chuyển sang phía Thanh minh.

"..."

Phải chi Thanh Minh cũng đang nhìn Bạch Thiên bằng một khuôn mặt khinh bỉ thì có lẽ hắn ta đã bớt giận hơn rồi. Đằng này cậu ta lại đang cầm đũa liên tục gắp thức ăn cho vào mồm cứ như không quan tâm đến những việc đang xảy ra vậy.

Bạch Thiên mím chặt môi.

'Ta sẽ chơi với ngươi đến cùng.'

Mọi chuyện đã đến mức này rồi thì ta cũng không còn gì để nhượng bộ nữa.

Bạch Thiên giấu thanh kiếm đi, vừa định mở lời thì cánh cửa đột nhiên mở ra, một người bước vào trong.

Người đó bước vào với khuôn mặt lạnh lùng, hệt như đang có một lớp băng bao quanh mặt vậy. Chính là Tái Khuynh Các chủ Huyền Linh. Ông ấy sải từng bước dài đi vào trong rồi nhìn quanh một lượt.

"Tham kiến trưởng lão."

"Tham kiến trưởng lão."

Tất cả cùng đứng lên đồng thanh chào, ông ấy xua tay và nói.

"Được rồi. Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thế này, ta đến không đúng lúc rồi. Ta đến chỉ định xem thế nào thôi. Hôm nay hãy ăn uống thoải mái rồi nghỉ ngơi nhé. Ta đi đây, Vân Kiếm, nhớ quản giáo đừng để bọn trẻ chơi đùa quá sức đấy."

"Vâng, sư thúc."

Lúc này, Bạch Thiên đã lên tiếng.

"Con có chuyện muốn bẩm báo với trưởng lão ạ."

Huyền Linh đang định rời khỏi thì quay đầu lại nhìn Bạch Thiên.

"Có chuyện gì vậy?"

"Xin lỗi vì giờ mới bẩm báo với trưởng lão, chuyện là hôm nay, con đã thấy một trong những đệ tử đời thứ ba ở đây uống rượu tại tửu lâu của Hoa Âm vào lúc trưa ạ."

"Rượu á?"

"Đúng vậy ạ!"

Khuôn mặt của Huyền Linh trở nên nhăn nhó.

"Đệ tử đời thứ ba uống rượu á! Có đúng là chính mắt con đã nhìn thấy không vậy?"

"Con chắc chắn ạ. Tuy bản thân người đó không thừa nhận nhưng con đã tận mắt chứng kiến ạ."

Bạch Thiên giấu gương mặt mình phía sau bao quyền, khóe miệng nhích nhẹ lên cười khẩy.

Tuy có hơi đê tiện nhưng kẻ khiêu khích trước là ngươi.

Vì vậy nên ta phải làm thế này để cho ngươi tỉnh ra.

"Đệ tử đời thứ ba mà con thấy là ai vậy?"

Bạch Thiên khẽ nhìn biểu cảm của Thanh Minh. Tuy cậu ta tỏ ra vô cùng bình thản nhưng chắc trong lòng đang nóng như lửa đốt cho mà xem.

'Đừng oán trách ta làm gì cả.'

Vì ta chỉ làm đúng theo luật lệ của Hoa Sơn mà thôi.

"Là đệ tử đời thứ ba Thanh Minh ạ."

"...Ai cơ?"

"Là Thanh Minh ạ. Người đang ngồi đằng kia ạ."

Một khi đã trở thành trưởng lão thì việc không thể quản hết được từng chuyện cỏn con của đệ tử đời thứ ba là điều đương nhiên. Bạch Thiên duỗi thẳng tay chỉ thẳngmặt Thanh Minh.

Huyền Linh cau mày. Sự bực bội và tức giận dần dần hiện lên trên khuôn mặt, ông ta nói:

"Thì đã sao?"

"Vâng. Thanh Minh đã uống rượu... Dạ?"

"Thì làm sao?"

"..."

Dạ?

"Trưởng, trưởng lão?"

Huyền Linh nhìn Bạch Thiên - kẻ đang chết lặng không nói nên lời - bằng một khuôn mặt khó chịu.

'Bộ ta nói gì không đúng à?'

Bạch Thiên vội vàng cứu vãn tình thế.

"Việc đệ tử đời thứ ba một mình xuống Hoa Âm uống rượu là một trọng tội. Cho dù chưởng môn nhân có cho thằng bé cái quyền được một mình tự do xuống Hoa Âm đi chăng nữa, thì làm gì có chuyện dùng cái quyền hạn đó để đi uống rượu chứ ạ? Con nghĩ phải phạt thằng bé thật thích đáng."

Vừa nghe xong, Huyền Linh nhẹ lắc đầu.

'Cuối cùng thì trưởng lão cũng hiểu ý con rồi sao ạ.'

Vậy thì hãy mau phạt...

"Không ngờ cái thằng nhãi này lại chậm tiêu đến vậy."

"...Dạ?"

Huyền Linh không thèm che giấu sự phẫn nộ nữa mà thẳng thừng.

"Luật lệ của Hoa Sơn là do con định đoạt à?"

"Làm, làm gì có chuyện đó ạ?"

"Vậy thì trong số luật lệ của Hoa Sơn mà con nói đến, có điều nào bảo không cho đệ tử Hoa Sơn xuống núi uống rượu sao?"

"..."

Bạch Thiên cứng họng, không mở miệng nói được lời nào.

Đương nhiên là không có điều mục nào như vậy rồi.

Làm gì có cái môn phái nào lại đi viết vào môn quy của mình rằng không cho đệ tử rời khỏi bổn môn để đi uống rượu kia chứ?

Cái đó chỉ là một quy định ngầm mà thôi!

"Với cả."

Huyền Linh nhìn thẳng vào mặt Bạch Thiên.

"Thằng bé làm vậy thì đã sao."

"...Ơ kìa trưởng lão?"

"Uống tí rượu thì có làm sao?"

"..."

Không lẽ chỉ có mỗi Bạch Thiên nhìn nhầm nên mới thấy khuôn mặt của Huyền Linh dần dần trở nên đỏ ửng ư?

Thì ra là không phải vậy.

Một lúc sau, khuôn mặt của Huyền Linh phừng phừng, đỏ bừng lên, chỉ tay vào mặt Bạch Thiên quát mắng.

"Một lũ bỏ đi đến cả tiền trả cho những gì các ngươi táp vào mồm còn không kiếm về được! Vậy mà còn đi thọc mạch rồi mách lẻo người đã kiếm tiền về mua đồ ăn thức uống cho các ngươi ngậm đầy mồm à?"

Dạ? Trưởng, trưởng lão?

"Miếng thịt trong mồm các ngươi đều là nhờ tiền của sư điệt các ngươi mang về đấy biết chưa? Nó chắt chiu từng đồng rồi đi uống có ngụm rượu mà các ngươi nhảy xổ lên rồi đi mách lẻo này nọ! Một lũ nhỏ mọn đến hạt cơm nuốt vào bụng còn không kiếm về được mà còn ra vẻ!"

Bạch Thiên tinh thần hỗn loạn và bắt đầu ấp a ấp úng.

Việc đi mách chuyện đệ tử đời thứ ba uống rượu cho trưởng bối nhưng cuối cùng bản thân lại bị ăn chửi là một chuyện khó hiểu, nhưng cái khó hiểu hơn nữa là phản ứng của Huyền Linh.

Ngày thường ông ta là một người lạnh lùng và điềm tĩnh quá mức, đến nỗi mọi người còn cho rằng một người đáng lẽ phải nhập môn vào Bắc Hải Băng Cung vì đến Hoa Sơn nên mới không thể phát huy trọn vẹn được tài năng của bản thân, Huyền Linh hôm nay có đúng là Huyền Linh mà mọi người biết không vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ mắt trợn trừng, tay chỉ trỏ của Huyền Linh khiến những người ở đó không biết đây là thật hay là mơ.

"Tiểu sư điệt của ngươi chỉ lấy tiền xuống Hoa Âm... À không! Tiểu sư điệt ngươi còn lập được công lớn cho Hoa Sơn, còn ngươi thân là sư thúc đã làm được cái gì cho Hoa Sơn này chưa?! Mấy cái thứ suốt ngày chỉ biết vung kiếm rồi làm hao cơm của Hoa Sơn thì có gì tài giỏi mà đòi chỉ trích người này người kia! Thiệt muốn đập vỡ đầu cái bọn này ra cho rồi! Ngưng táp đi, cái lũ vô dụng! Các ngươi đã làm nên trò trống gì đâu mà đòi ăn thịt hả..."

Lúc này, một người nào đó đã bất thình lình đá mạnh cửa bước vào.

"Hahahaha! Hóa ra là sư đệ ở đây!"

Võ các chủ Huyền Thương bỗng nhiên xông vào với nụ cười vô cùng kỳ quặc rồi từ phía sau kéo Huyền Linh về phía mình, lấy tay bịt miệng ông ấy lại.

"Ớ! Ớ ớ! Bỏ tay ra xem n... Ớ!"

"Hahaha. Ra ngoài chút nào. Đến chỗ không có bọn trẻ ấy, ta có chuyện muốn nói. A, để yên đi nào!"

Cạch!

Cánh cửa đóng lại, một bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ lạ bao trùm căn phòng. Không một ai hé răng nói nửa lời.

Chóp chép, chóp chép.

Nếu nghe được âm thanh gì trong sự tĩnh mịch kỳ lạ đấy thì chỉ có mỗi tiếng Thanh Minh đang nhai thức ăn mà thôi.

"Rốt cuộc..."

Bạch Thiên lẩm bẩm trong vô thức.

"Mọi chuyện là như thế nào vậy nhỉ?"

Lời nói đó như nói lên nỗi lòng của tất cả các đệ tử đời thứ hai.

"Chẳng phải quá kỳ lạ sao? Sư huynh?"

Dù câu hỏi đó có hướng về phía mình đi nữa nhưng Bạch Thiên vẫn không nói gì, chỉ từ từ đặt tách trà đang cầm trên tay xuống. Đó là một tách trà cũ rích mà hắn ta dùng từ trước đến nay. Cho đến trước ngày trở về sau đợt bế quan tu luyện, hắn ta vẫn cảm thấy chút thanh tao khi dùng tách trà đó. Thế nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, đó không còn là sự thanh tao nữa mà nói đúng hơn là một sự khốn khổ.

Thực ra, những thứ này vốn dĩ là những thứ cơ bản ở Hoa Sơn.

Tòa nhà cũ rích, đồ dùng cũ rích. Và cả con người cũng cũ rích.

Niềm hy vọng duy nhất của môn phái tồi tàn ấy trong quá khứ chính là các đệ tử đời thứ hai, và trong số bọn họ, Bạch Thiên đã là viên ngọc sáng nhất.

Tuy nhiên, sư môn ngày trở lại sau một năm rời khỏi giờ đã thay đổi đến kinh ngạc, đồng xanh giờ đã biến thành biển ngọc.

"Biết bao nhiêu các điện mới đã được xây nên, những nơi bị bỏ xó suốt 10 năm trời giờ lại được tu bổ toàn bộ, quá đỗi kỳ lạ, à không... Phải nói đó là những điều tốt đối với Hoa Sơn chứ. Trước giờ không có tiền nên không thể làm gì, giờ có tiền rồi thì phải làm hết chứ, đó cũng là chuyện hiển nhiên thôi. Nhưng mà!"

Bạch Thương nói bằng một giọng điệu như sắp không thể kiềm chế được sự uất ức nữa.

"Thái độ của các vị trưởng bối ở môn phái chúng ta chẳng phải kỳ lạ sao ạ? Chúng ta bế quan trong một thời gian dài, giờ mới hoàn thành quay về mà chưởng môn nhân chẳng nói lời nào đặc biệt cả..."

"Không phải chưởng môn nhân đã khen ngợi vì sự khổ cực của chúng ta rồi sao?"

"Dù vậy đi nữa nhưng chúng ta đã đi tận một năm mới quay về cơ mà..."

"Chưởng môn nhân là một người vô cùng bận rộn đấy."

Bạch Thương khẽ cúi đầu. Cậu ta tự mình nghĩ lại mới thấy, việc chưởng môn nhân trực tiếp ra mặt nghênh đón bọn họ cũng là một sự động viên quá lớn rồi. Tuy nhiên, dù có vậy đi nữa thì cũng không thể nào khiến cậu ta đón nhận được tình huống hiện tại.

"Chưởng môn nhân cứ cho là như huynh nói đi, vậy còn trưởng lão Huyền Linh và sư thúc Vân Kiếm thì sao, chẳng phải hai người bọn họ đều kỳ lạ như nhau à?"

Bạch Thiên đã không đưa ra câu trả lời nào. Vì giờ hắn ta có nói gì đi nữa thì cũng không hợp tình hợp lý. Nếu đồng ý với ý kiến của Bạch Thương thì chẳng khác gì bản thân đang bất mãn với trưởng bối, trong lòng hắn ta cũng còn quá nhiều vướng mắc để có thể thẳng thừng nói ra câu phản bác lại lời của Bạch Thương.

"Bộ huynh không nhận ra rằng các vị trưởng bối đang bao che cho thằng tiểu tử đó sao?"

"Bạch Thương."

"Vâng, sư huynh!"

"Huynh không phải là đứa khù khờ đến nỗi không nhận ra điều đấy đâu."

"..."

Huynh bị mắng như tát nước vào mặt thế kia thì đệ nghĩ huynh không biết gì à?

"Sư huynh. Huynh có thấy thằng tiểu tử đó có chút xấc láo không?"

"Hửm?"

"Dù các vị trưởng bối có cưng chiều nó đi nữa nhưng sư huynh đã ra mặt thì nó phải biết cúi đầu trước chứ? Vậy mà cái tên tiểu tử đó lại..."

Bạch Thương đang định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi.

Chẳng thà Thanh Minh cười cợt chế nhạo thì hắn ta còn có cớ để mắng cậu ta xối xả, nhưng đằng này Thanh Minh vẫn không màng thế sự, gắp đồ ăn liên tục thì hắn ta lấy cớ gì để lên tiếng đây.

"Phù."

Bạch Thiên nhíu mày.

"Còn nữa, cả việc Lưu sư muội quan têm đến tên tiểu tử đó đến mức thế kia đệ cũng không hiểu nốt. Rốt cuộc thì người như Lưu sư muội sao lại..."

Tách trà trên tay của Bạch Thương lăn tăn gợn sóng.

"Cái đó chẳng phải là việc riêng của Lưu sư muội sao?"

"Người đó là Lưu sư muội - một người hầu như chưa hề trò chuyện với bọn đệ đấy sư huynh. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ đệ mới thấy Lưu sư muội bắt chuyện một cách ân cần với người khác như thế đấy. Bọn đệ và Lưu sư muội cũng đâu phải mới quen biết nhau ngày một ngày hai."

"..."

"Thôi cứ coi như muội ấy có thể làm vậy với bọn đệ đi, nhưng ít ra với sư huynh thì cũng phải...."

"Bạch Thương."

"...Vâng, sư huynh."

"Đừng quá tức giận làm gì."

Bạch Thương lại cúi gằm đầu xuống. Lén quan sát sắc mặt của Bạch Thiên.

Tuy cố gắng quản lý biểu cảm của mình nhưng sự khó chịu của Bạch Thiên lại lộ rõ nguyên vẹn trên gương mặt của hắn ta. Vẻ mặt cau có liên tục hiện ra.

'Mình mà phải lép vế trước thằng tiểu tử đó sao.'

Thậm chí nó không phải là sư đệ mà còn là sư điệt nữa.

Ở môn phái như Hoa sơn, chỉ cần cách nhau một cấp bậc thôi thì chẳng khác gì là khoảng cách giữa trời và đất. Dù có chuyện gì đi nữa thì cái tên Thanh Minh đó đúng ra không thể nào kháng lại lệnh của Vân tử (đệ tử Hoa Sơn chia làm Minh - Thanh - Bạch - Vân - Huyền) được.

'Tên láo toét.'

Bạch Thiên nhẹ cắn môi.

Lúc đó, Bạch Thương đang khúm núm lại tiếp lời.

"Chẳng qua đệ thấy uất ức nên mới nói ra những lời như thế. Chúng ta phải tu luyện gian khổ biết bao nhiêu mới có thể quay về, vậy mà các vị trưởng bối không ai thấu hiểu cho tâm tư của chúng ta cả, còn tên tiểu tử từ trên trời rơi xuống đó lại độc chiếm toàn bộ tình yêu thương của mọi người, huynh thấy đệ nói có đúng không?"

"Chúng ta đã qua cái độ tuổi nhận được sự yêu thương đó rồi."

"Ý của đệ đâu phải như vậy đâu sư huynh!"

Ta biết chứ. Biết rõ là đằng khác.

Bạch Thiên thở dài.

'Ý đệ là cứ như thể chúng ta đã đánh mất đi chủ quyền chứ gì.'

Vì chúng ta đi quá lâu nên mới vậy sao ta?

Nếu là trước đây, khi đệ tử đời thứ hai vừa mới trở về thì các vị trưởng bối đã tất bật tìm đến Bạch Thiên vì chuyện tu luyện và Hoa Tông Chi Hội, vậy mà giờ bọn họ không thể hiện bất cứ sự quan tâm nào đến Bạch Thiên cả.

Thay vào đó, hết người này đến người kia đi tìm Thanh Minh.

Bạch Thiên cảm thấy khó chịu vì điều đó.

Không biết Thanh Minh rốt cuộc đã làm gì mà có thể nhận được sự kỳ vọng to lớn của tất cả mọi người, còn có cả sự bao che ngầm của các vị trưởng bối nữa, Hoa Sơn giờ đây đã trở thành môn phái của cậu ta mất rồi.

Người đáng ra nhận được tất cả sự kỳ vọng này phải là Bạch Thiên, người có thể tìm thấy tương lai xán lạn cho môn phái, không ai khác cũng phải là Bạch Thiên mới đúng.

"Sư huynh, huynh định để yên cho tên tiểu tử đó à?"

"Nếu không vậy thì làm gì?"

"...Nói gì đi nữa thì cũng phải mắng cho tên tiểu tử đó một trận chứ ạ? Cứ để mặc tên tiểu tử đó tác oai tác quái thì Hoa Sơn này sẽ đảo lộn mất thôi. Ít gì thì huynh cũng phải ra mặt để chấn chỉnh lại phép tắc chí nghiêm của Hoa Sơn chứ."

Bạch Thiên nở nụ cười cay đắng.

Bạch Thương chính là muốn Bạch Thiên dạy dỗ thằng nhóc ngạo mạn đó một phen.

"Trước tiên, đệ cứ bình tĩnh đi đã."

"Sư huynh!"

Bạch Thương vừa cao giọng thì Bạch Thiên cau mày tỏ vẻ không hài lòng. Bạch Thương thấy sắc mặt đó thì liền rón rén hạ ánh mắt xuống.

Sau khi thấy phản ứng đó của Bạch Thương thì hắn ta mới gật gù tỏ vẻ hài lòng.

"Huynh cũng không phải không muốn làm như vậy."

"Vậy thì tại sao..."

"Trước tiên phải tìm hiểu đã chứ."

"Dạ?"

Bạch Thiên vừa lắc đầu vừa đặt tách trà xuống bàn. "Chuyện gì cũng có đầu có đuôi cả. Chẳng phải chúng ta nên tìm hiểu xem rốt cuộc vì nguyên nhân gì mà các sư thúc lại cưng chiều tên tiểu tử đó đến vậy trước hay sao?"

"À, đúng rồi ạ. Huynh nói chí phải."

"Đến rồi à."

"Dạ?"

Bạch Thiên vừa dứt lời thì có ai đó bắt đầu gõ cửa một cách đáng sợ.

"Vào đi."

Kít.

Cùng với tiếng cửa mở là một người bước vào, tay để thế bao quyền.

"Đệ tử Nhuận Tông tham kiến các sư thúc."

"Mau qua đây đi."

Bạch Thiên đưa tay chỉ sang bên cạnh.

"Ngồi đi"

"Vâng, sư thúc."

Nhuận Tông thận trọng ngồi xuống. Toàn thân cậu ta khúm núm, tỏ rõ sự lễ phép như muốn nói rằng không biết bản thân mình có đủ tư cách để ngồi ở nơi này hay không.

Bạch Thiên rất hài lòng với thái độ đó của Nhuận Tông.

'Sư điệt thì phải hành xử như thế này mới phải đạo chứ.'

Không như cái tên xấc xược kia.

Bạch Thiên dường như đã nguôi ngoai phần nào, hắn ta nói với Nhuận Tông một cách nhẹ nhàng.

"Nhuận Tông này."

"Vâng, sư thúc."

"Trong thời gian không có ta ở đây, sư điệt thân là một đại đệ tử, phải chăm sóc các vị trưởng bối, chắc sư điệt đã vất vả lắm."

"Sư điệt chỉ làm đúng bổn phận của một đại đệ tử Hoa Sơn nên làm mà thôi."

"Đúng rồi, đúng là vậy. Đó là những việc sư điệt phải làm. Nhưng mà..."

Bạch Thiên đang ngập ngừng thì Nhuận Tông ngẩng đầu lên khẽ quan sát sắc mặt của hắn ta. Và rồi lời nói tiếp theo của Bạch Thiên quả không nằm ngoài dự đoán của cậu ấy.

"Có vẻ Hoa Sơn bây giờ đang xảy ra những chuyện không phải là hiển nhiên thì phải."

"...Sư thúc đang nói đến Thanh Minh sao ạ?"

Bạch Thiên không trả lời đúng hay sai. Nhưng làm gì có chuyện Nhuận Tông không đoán được tâm tư của hắn ta cơ chứ.

"Thân là sư huynh mà không dạy dỗ nghiêm khắc được sư đệ của mình, tất cả là lỗi của sư điệt. Nếu điều đó đã khiến sư thúc tức giận thì xin hãy trách phạt sư điệt ạ, thưa sư thúc."

"Không đâu. Ta nói vậy không phải có ý muốn trách phạt sư điệt. Nhưng mà Nhuận Tông này."

"Vâng, sư thúc."

Bạch Thiên mỉm cười.

"Trong suốt thời gian ta không có mặt ở đây, đã có chuyện gì xảy ra vậy, ta muốn nghe từ chính miệng của sư điệt nói ra. Sau khi hiểu rõ ngọn ngành, ta sẽ tự có quyết định của mình."

Nhuận Tông thở một hơi thật dài.

'Việc kể lại mọi chuyện cho sư thúc là một điều hiển nhiên, nhưng sao có cảm giác như mình đang phản bội Thanh Minh thế nhỉ.'

Trước khi đến đây, Nhuận Tông đã hỏi Thanh Minh trước. Liệu bản thân đến chỗ sư thúc rồi kể lại tường tận mọi chuyện từ trước đến nay có được hay không. Và câu trả lời của Thanh Minh hết sức đơn giản.

- Huynh cứ đi đi.

"..."

Giá mà Thanh Minh nói một cách chi tiết hơn thì bản thân cậu ấy đã phần nào thấy thoải mái hơn một chút rồi.

Nhuận Tông khẽ nhìn Bạch Thiên lần cuối rồi hạ quyết tâm.

"Sư điệt nghĩ rằng, mình nên kể cho sư thúc nghe mọi chuyện bắt đầu từ lúc Thanh Minh lần đầu đến Hoa Sơn ạ."

Thế là Nhuận Tông bắt đầu thuật lại những gì xảy ra trong suốt khoảng thời gian qua, các đệ tử đời thứ hai như nín thở, chú ý lắng nghe câu chuyện của cậu ấy.

Nhuận Tông càng kể, khuôn mặt của Bạch Thiên càng trở nên méo mó.

Câu chuyện đã kết thúc nhưng không một ai hé nửa lời nào.

Tất cả nhìn Nhuận Tông với vẻ mặt nghiêm trọng rồi lại rơi vào trầm tư, cứ như vậy lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Và chính Bạch Thiên đã phá vỡ sự tĩnh lặng kéo dài đấy.

"Nói vậy là, tiểu tử đó..."

"Vâng, thưa sư thúc."

"Đã tìm ra được báu vật và công pháp của sư môn."

"Vâng."

"Không những tìm ra được sổ sách, giải quyết hết nợ nần của Hoa Sơn mà còn tịch thu lại được địa bàn kinh doanh cho Hoa Sơn sao?"

"Đúng vậy ạ."

"Hơn nữa, còn trị khỏi bệnh cho Hoàng đại nhân của Ân Hạ Thương Đoàn?"

"Vâng ạ."

"Để báo đáp, Ân Hạ Thương Đoàn đã quyết định giúp đỡ về mặt tài chính cho Hoa Sơn..."

Nhuận Tông không nói lời nào mà chỉ gật đầu.

Nghĩ lại thì, trên đường quay về, mình đã thấy rất kỳ lạ. Hoa Âm tràn đầy sức sống, có rất nhiều thương nhân mà trước đây mình chưa hề thấy qua lui tới.

Mình còn mơ hồ nghĩ rằng, tình hình kinh tế của Hoa Sơn đã tự nhiên tốt hẳn lên trong khoảng thời gian mình không có mặt ở Hoa Sơn, nhưng có vẻ như không phải là như vậy. "...Hóa ra là thế."

Bạch Thiên định nói điều gì đó nhưng rồi lại khép môi và yên lặng.

"Ta hiểu rồi."

"Vâng. Sư thúc, vậy con xin phép đi trước ạ."

"Ừ."

Nhuận Tông vừa rời khỏi căn phòng thì Bạch Thiên nhìn vào hư không với một vẻ mặt nghiêm trọng. Những đệ tử khác cũng thất thần.

"Ơ, đây là chuyện gì thế này..."

Bạch Thương nói với dáng vẻ mệt mỏi, không còn chút sức lực nào.

"Vậy tức là cái tên tiểu tử đó đã một mình giải quyết hết toàn bộ mối lo ngại của Hoa Sơn ư?"

"..."

Một giọng nói chứa đầy sự kinh ngạc vang lên.

Bạch Thiên cũng không phản bác gì.

Vấn đề lớn nhất của Hoa Sơn không phải là công pháp, cũng không phải là số lượng môn đồ quá ít ỏi. Thứ khiến Hoa Sơn đột ngột sa sút đến mức này chính là vì không có tiền.

'Cũng không phải chỉ là mỗi chuyện không có tiền không đâu.'

Mà còn vì Hoa Sơn đã có một món nợ khổng lồ.

Việc khiến Bạch Thiên lo nghĩ nhiều nhất sau khi rời Hoa Sơn và bế quan chính là, không biết lúc quay về, lỡ như Hoa Sơn bị tiêu vong thì bản thân không biết phải làm gì.

Nhưng Thanh Minh đã giải quyết việc đó một cách gọn gàng.

"Giờ ta đã hiểu vì sao các trưởng bối lại cưng chiều tên tiểu tử đó rồi."

Bạch Thương cười mệt mỏi sau khi nghe lời độc thoại của Bạch Thiên.

"Lúc nghe Huyền Linh trưởng lão nói rằng thịt chúng ta ăn là từ tiền do tên tiểu tử đó kiếm về, đệ còn tưởng tên đó là con cái của một thương gia giàu có nên đã viện trợ một số tiền lớn cho Hoa Sơn. Nhưng nghe xong thì không phải là vậy..."

Mà là tên tiểu tử đó đã nuôi sống Hoa Sơn thật đúng theo những gì trưởng lão nói.

Bạch Thiên lắc đầu.

'Đúng là không biết nói gì luôn.'

Nếu đứng trên lập trường của Huyền Linh thì Bạch Thiên cũng sẽ cưng chiều Thanh Minh thôi. Vấn đề tài chính của Hoa Sơn trong mấy chục năm qua không hề thấy chút tín hiệu tốt nào để có thể vực dậy, thế mà tên tiểu tử đó đã giải quyết trong vòng có mấy tháng trời, giúp Hoa Sơn kiếm được cả bộn tiền.

Mấy câu kiểu như "Cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa" chính là để dùng vào những lúc thế này chứ còn gì nữa.

Cũng còn may là Huyền Linh không có con cái, chứ lỡ như con cái của ông ấy mà đánh nhau với Thanh Minh thì chắc ông ấy cũng sẽ đá bay con mình bằng một cú mạnh như vũ bão thôi.

Con cái mất rồi thì sinh lại đứa khác là được, còn người như Thanh Minh thì biết đi đâu mà tìm cơ chứ.

"...Sư huynh, chuyện này..."

"Ư ư ưm."

Bạch Thiên trầm ngâm.

'Nếu giải quyết xong một chuyện thì tất cả sẽ chỉ kết thúc ở cái câu 'Đã lập được công' thôi. Đằng này, tên tiểu tử đó lại dính líu đến Ân Hạ Thương Đoàn. Ân Hạ Thương Đoàn quản lý tài chính của Hoa Sơn, còn Hoa Sơn nhờ vậy mà kiếm tiền về, nếu vậy thì hàng tháng, mỗi khi nhìn vào số tiền khổng lồ chảy về Hoa Sơn, địa vị của Thanh Minh sẽ càng cao lên thêm.'

Chuyện đó sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian đấy.

"...Đến một lúc nào đó, chẳng phải nó sẽ trở thành chuyện hiển nhiên sao ạ?"

"Đúng là thế thật. Nhưng giây phút đó không đến nhanh vậy đâu. Như các đệ cũng biết, chuyện này bây giờ..."

Chẳng khác gì cục vàng rơi vào động ăn mày cả.

Nhìn thôi cũng thấy vui, sờ thôi cũng thấy thích. Không cần phải đem cục vàng đó ra xài, chỉ với việc có được cục vàng trong tay thôi là đã thấy no bụng rồi.

Thanh Minh chính là người đã ném cục vàng đó vào cái động ăn mày Hoa Sơn. Dù có là Bạch Thiên đi nữa thì cũng không thể nào lập được công lớn như vậy.

'Chưởng môn nhân còn gọi tên tiểu tử đó vào gặp riêng nữa đấy.'

Bạch Thiên cắn nhẹ môi dưới.

Hắn ta nghĩ rằng sau khi bế quan trở về, sẽ nhận được sự trông đợi to lớn từ tất cả các vị trưởng bối, vậy mà tự nhiên có tên ất ơ nào đó đã nhảy ra cướp hết sự kỳ vọng đáng lẽ ra phải thuộc về Bạch Thiên.

Không thể cứ giương mắt đứng nhìn như vậy được.

"Đây cũng có phải là công lao gì to tát đâu"

Bạch Vấn – người lắng nghe cuộc đối thoại của hai người bọn họ nãy giờ - bắt đầu lên tiếng với giọng điệu rất bất bình.

"Việc tìm ra báu vật của Hoa Sơn chẳng qua chỉ là ngẫu nhiên, cả việc chữa khỏi cho Hoàng đại nhân cũng chẳng phải là do tên tiểu tử đó gặp may mắn thôi sao?"

"Sư đệ."

"Sư huynh. Hoa Sơn là một võ phái. Chuyện võ phái ưu ái cho một tiểu tử kiếm tiền về là một chuyện vô lý. Trừ khi Hoa Sơn bị đảo lộn, nếu không thì làm sao có thể xảy ra cái chuyện đó được cơ chứ?"

Bạch Thiên nhỏ nhẹ dặn dò Bạch vấn.

"Sư đệ nên cẩn thận lời ăn tiếng nói của mình thì hơn. Lời đó sẽ làm các sư thúc và trưởng lão khó chịu đấy."

"...Đệ không có ý đó đâu ạ."

"Nhưng lời đệ nói cũng không phải là sai hoàn toàn."

"Dạ?"

Bạch Thiên bình thản gật gù.

"Sư đệ nói đúng. Hoa Sơn là một võ phái. Cho dù có kiếm được bộn tiền đi nữa, thì nơi này vẫn là võ phái chứ không phải thương đoàn, đương nhiên không có gì quan trọng hơn võ học cả."

"Sư huynh nói chí phải ạ."

"Đúng vậy đấy ạ."

Bạch Thiên gật đầu trước những câu trả lời của các sư đệ.

"Cuối cùng thì tất cả cũng sẽ quay về nguồn cội của nó thôi. Bây giờ các trưởng bối ở sư môn chỉ quan tâm đến lũ trẻ đó, nhưng nếu bọn họ cảm nhận được việc Hoa Tông Chi Hội đang ngày càng cận kề thì làm gì có chuyện bọn họ còn quan tâm đến các đệ tử đời thứ ba nữa."

"Vâng, sư huynh. Tất nhiên sẽ như vậy thôi."

"Cho nên, trước hết chúng ta cần chuyên tâm vào võ học. Bởi vì phải như thế thì bước tiếp theo, chúng ta mới có thể sửa cái nết của đám Thanh tử đó lại được." Bạch Thương khẽ quan sát sắc mặt của Bạch Thiên.

"Nhưng mà, sư huynh."

"Có chuyện gì à?"

"Đâu phải có mỗi chúng ta tham gia Tông Hoa Chi Hội đâu, đúng không ạ? Các đệ tử đời thứ ba cũng sẽ phải ra trận còn gì."

"Làm gì có ai không biết điều đó cơ chứ?"

"Ý đệ là, đâu phải mỗi chúng ta chăm chỉ rèn luyện là được đâu ạ. Chẳng phải chúng ta nên ngăn chặn việc các đệ tử đời thứ ba gây bẽ mặt cho sư môn hay sao?"

Nghe lời đó xong, Bạch Thiên đã nhìn Bạch Thương bằng ánh mắt vô cùng hứng thú.

"Sư đệ có ý tưởng gì à?"

"Nếu chỉ nghĩ đến mỗi chúng ta thôi thì việc chuyên tâm vào tu luyện là điều đúng đắn, nhưng các đệ tử đời thứ ba cũng là đệ tử của Hoa Sơn. Sao chúng ta chỉ có thể nghĩ đến mỗi mình mình được cơ chứ? Tuy sẽ có chút vất vả đấy nhưng nếu chịu khó xem giúp võ học của các đệ tử đời thứ ba trong khoảng thời gian ngắn này thì có thể giúp ích được rất nhiều trong Hoa Tông Chi Hội ạ."

Bạch Thiên tươi cười.

"Quả nhiên, sư đệ là người yêu quý và nghĩ cho Hoa

Sơn hơn bất kỳ ai."

"Sư huynh nói vậy làm đệ ngại quá."

"Đó là một ý hay đấy. Chúng ta đã rời khỏi môn phái trong suốt một năm trời nên chắc cũng trở nên xa cách với bọn trẻ rồi, cùng nhau đổ mồ hôi một trận cũng không tệ đâu nhỉ."

"Vâng, sư huynh. Đó cũng là một cách hay đấy ạ." Bạch Thiên và Bạch Thương nhìn nhau cười.

Rốt cuộc thì thứ gọi là uy nghiêm đó đều từ sức mạnh mà ra cả. Một người có tính tình ôn hòa tuy sẽ nhận được sự tôn kính, nhưng sự tôn kính đó chỉ dừng lại ở sự tôn kính mà thôi.

Dù có là gia đình đi nữa thì vẫn cần đến quyền uy. Cứ cái đà này thì sớm muộn gì các đệ tử đời thứ ba cũng sẽ leo lên đầu lên cổ chúng ta mà ngồi.

Trước khi điều đó xảy ra, phải cho bọn trẻ hiểu ra vấn đề.

Rằng vì sao chúng ta là trưởng bối. Và vì sao bọn chúng cần phải cúi đầu trước chúng ta.

"Mong là tên tiểu tử Thanh Minh đó cũng có năng khiếu về võ học. Vậy thì Hoa Sơn sẽ có bậc kỳ tài có thể dẫn dắt thế hệ sau rồi, không phải sao?"

"Bậc kỳ tài có thể dẫn dắt được thế hệ sau đương nhiên là sư huynh rồi."

"Ta cũng đâu thể nhờ vả các sư đệ mãi được. Nếu có một đệ tử ngoan ngoãn và lanh lợi thì chẳng phải sẽ càng có nhiều việc để sai bảo hay sao." Bạch Thiên nở một nụ cười bí hiểm.

"Nhìn tên tiểu tử đó yếu ớt như kẻ bị bỏ đói mấy ngày thế kia, làm gì có chuyện tên đó có tài năng về võ học chứ?"

Hắn ta nhún vai sau lời nói lạnh lùng của Bạch Vấn.

"Vì vậy mới cần chúng ta chỉ bảo và dìu dắt đấy. Tuy việc này khá là quá sức với tên tiểu tử đó."

"Cuối cùng đệ cũng hiểu ý sư huynh rồi." Ba người nhìn nhau cười mãn nguyện. 'Chúng ta cần phải cho nó thấy được thế nào là uy nghiêm của người bề trên.'

Mắt của Bạch Thiên từ từ nhìn xuống.

Lúc này Nhuận Tông về đến phòng..

"Ngủ rồi à?"

"Vâng."

"Hừ. Ta vì tên này mà mới bị các sư thúc lôi đi, đến tận giờ này mới mò về, vậy mà nó lại có thể nằm ngủ thoải mái vậy sao?"

Mặt của Nhuận Tông từ từ đỏ bừng lên.

'Uy nghiêm của mình..."

Từ trước đến nay, chưa bao giờ Nhuận Tông có ý định bảo Thanh Minh phải giữ lễ nghĩa với mình như một đứa em út cả. Chuyện được đối xử như một đại sư huynh đã bị vứt xuống sông xuống biển từ sớm rồi.

Nhưng riêng hôm nay, thứ khiến cậu ấy cảm thấy giận run người lên là bởi vì bản thân đã chứng kiến cảnh các Bạch Tử đối xử với Bạch Thiên.

'Một môn phái thực thụ thì phải như vậy mới đúng chứ.'

Sau khi nhìn thái độ tôn trọng, lễ phép của các Bạch Tử dành cho đại sư huynh của mình, cậu ta cảm thấy bản thân mình sao thật đáng thương, đôi mắt ngấn lệ.

'Khi xưa, mình cũng đã từng được đối xử như vậy cơ mà.'

Nhưng từ khi tên đó đến đây, các sư đệ khác cũng bắt đầu không xem mình ra gì. Nếu chỉ có một đứa hành xử như vậy thôi thì còn hiểu được, đằng này nguyên cả đám hùa theo, cái tốt thì không học, còn cái xấu thì lại học quá nhanh.......

"Suy nghĩ gì mà đăm chiêu thế, sư huynh?"

"...Không có gì."

Cả cái tên này cũng có vấn đề!

Trước đây, tuy có chống đối lại mình đi nữa nhưng nó vẫn còn chút tôn trọng mình, bây giờ thì đối xử với mình chẳng khác gì một huynh đài trong khu phố nhà nó cả!

Nhuận Tông thở dài rồi nhìn Chiêu Kiệt.

"Tiểu Kiệt này."

"Dạ?"

"Việc Thanh Minh đến Hoa Sơn có đúng là một chuyện tốt không nhỉ?"

"Huynh đừng có nói nhăng nói cuội nữa, kể cho đệ nghe đi. Mọi chuyện như thế nào rồi?"

Cái tên này dám nói ta nói nhăng nói cuội á. Lời đó là dùng để nói với đại sư huynh đấy à?

Trời ơi cái số của ta...

Cuối cùng thì Nhuận Tông cũng chỉ biết từ bỏ, quay sang nhìn Thanh Minh đang nằm trên giường rồi lên tiếng.

"Sư thúc bảo ta kể hết những gì mà tên tiểu tử này đã làm từ trước đến nay."

"Rồi sư huynh khai tất tần tật xong quay về đó à?"

"....Chứ mấy cái đó thì giấu để làm gì."

"Cũng phải."

Đằng nào thì các sư thúc cũng sẽ biết cả thôi.

"Rồi phản ứng của bọn họ thế nào?"

"Đệ không biết nên mới hỏi huynh đấy à?"

".....Hừm."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt cùng thở dài. Nhìn dáng vẻ Thanh Minh nằm thoải mái trên giường thì bảo sao không thở dài cho được.

'Tên điên.'

'Thứ không biết trời cao đất dày là gì.'

Nói gì thì nói, Bạch Thiên chẳng phải là sư huynh mà là sư thúc. Làm gì có ai lại đi gây ra một đống lộn xộn trong lần đầu tiên gặp sư thúc của mình kia chứ?

Bạch Thiên vốn không phải là một người nghiêm khắc với đệ tử đời thứ ba. Nhưng một khi mối quan hệ của hai bên đã đi đến nước này thì không biết được rằng từ nay về sau sư thúc sẽ xử sự thế nào.

"Chắc là sẽ không được êm đẹp rồi."

"....Có là đệ thì đệ cũng sẽ làm vậy thôi."

Trên thế gian này không có ai có cảm tình với Thanh

Minh ngay lần đầu gặp mặt cả. Chẳng phải cả Chiêu Kiệt và Nhuận Tông ngay lần đầu gặp mặt, bằng bất cứ giá nào cũng muốn cho Thanh Minh ăn một bạt tai hay sao?

Cũng may là hai người bọn họ cũng đã kết thúc được mọi chuyện ở một mức độ thích hợp, còn Bạch Thiên, chỉ cần hắn ta quyết tâm muốn giẫm bẹp Thanh Minh thì mọi việc có thể sẽ trở nên rắc rối hơn.

"Chắc mấy mũi tên không mắt sẽ hướng về phía chúng ta rồi đây."

"Bởi vậy mới nói."

Nhuận Tông lại thở một hơi dài như sắp chạm đến được luôn cả mặt đất, rồi nhìn Chiêu Kiệt với ánh mắt cương quyết và nói.

"Chẳng phải chúng ta cũng đã sớm lường trước được việc này từ lúc nghe tin các sư thúc quay về rồi hay sao?"

"Huynh nói đúng."

"Ngày mai gọi hết mọi người lại rồi dặn dò bọn họ hãy cẩn thận từng cử chỉ hành động. Bình thường một việc nhỏ nhặt, không có gì đặc biệt mà cũng đã bị bới lông tìm vết rồi, giờ thêm cả chuyện này nữa thì chắc chắn sẽ khó mà yên thân đấy."

"Vâng. Đệ hiểu rồi ạ."

Dứt câu, Chiêu Kiệt xoay người lại định đi ra khỏi phòng thì bỗng nhiên đứng lại, từ từ quay sang nhìn Nhuận Tông.

"Nhưng mà, sư huynh."

"Hửm?"

"Đệ thấy tò mò nên mới hỏi câu này..."

"Chuyện gì?"

"Nếu Bạch Thiên sư thúc và Thanh Minh đánh nhau thì ai sẽ thắng nhỉ?"

"...Đừng có nói năng vớ vẩn nữa, đi mà làm tốt những gì huynh giao đi."

"Chậc."

Bị Nhuận Tông quở trách, Chiêu Kiệt vừa bĩu môi vừa bước ra ngoài.

Còn mỗi Nhuận Tông ở trong phòng của Thanh Minh, lúc này cậu ấy khẽ nhìn chủ nhân của căn phòng - người vẫn đang say giấc nồng.

'Ai thắng ấy à?'

Bộ không biết hay sao mà còn hỏi?

"...Ngủ như chết ấy nhỉ. Cái tên chuyên gây rối này."

Những ngày tháng yên bình ở Hoa Sơn đã kết thúc rồi. Sắp tới sẽ xảy ra một trận náo loạn lớn cho mà xem.

Nhuận Tông đưa mắt nhìn khuôn mặt đang chìm vào giấc ngủ một cách vô tư, không màng thế sự của Thanh Minh rồi cười nhạt, rời khỏi phòng.

"Nâng ly lên đi nào."

"Vâng. Thưa chưởng môn nhân."

Vân Kiếm duỗi tay cầm lấy tách trà.

Việc pha trà mai hoa được làm từ những cánh hoa mai khô là một trong những việc Huyền Tông cảm thấy tự tin nhất khi làm. Và việc Huyền Tông pha thứ trà đó cho mọi người uống hôm nay cũng đồng nghĩa với việc ông ấy có rất nhiều điều muốn nói.

"Con thấy sao?"

Trước khi trả lời, Vân Kiếm liếc nhìn Vân Nham. Câu hỏi này ai nghe được cũng sẽ tự hiểu rằng, nó có nghĩa là 'Con thấy có ổn không'. Thế rồi Huyền Tông nâng tách trà lên và nói ngắn gọn.

"Không sao đâu."

"Vâng ạ."

Vân Kiếm mở lời.

"Con đã không can thiệp như những gì Chưởng môn nhân dặn dò. Rồi thì..."

"Rồi sao?"

"Đang có chút chuyện xảy ra ạ."

"Ư ưm."

Huyền Tông khẽ gật gù.

"Lúc đó nếu Huyền Linh sư thúc không đến thì mọi chuyện chắc sẽ đi xa hơn nữa. Đúng như những lời chưởng môn nhân nói, bầu không khí giữa đệ tử đời thứ hai và đệ tử đời thứ ba có cái gì đó rất kỳ lạ."

"Đương nhiên là vậy rồi." Huyền Tông thở dài.

Chuyện này xảy ra là do lựa chọn của bọn chúng mà thôi.

'Bọn trẻ đã quá vội vàng rồi.'

Khoảng cách giữa Vân tử và Bạch Tử quá xa, còn khoảng cách giữa Bạch tử và Thanh tử thì lại quá gần. Nghĩ lại mới thấy, tuổi của Lưu Lê Tuyết - em út của Bạch tử - hầu như không cách biệt mấy với Nhuận Tông - đệ tử lớn tuổi nhất của Thanh tử.

Thông thường, các môn phái sẽ tạm dừng việc cho đệ tử nhập môn một thời gian, nếu từ đầu Hoa Sơn cũng cân nhắc đến thông lệ này thì mọi chuyện đã không đến mức như ngày hôm nay.

'Đó là một vấn đề không thể tránh khỏi.'

Lúc thu nhận đệ tử đời thứ ba, Hoa Sơn đã không có đủ năng lực để nuôi dưỡng thêm đệ tử mới. Cùng lúc đó, tình hình tài chính của môn phái cũng dần trở nên khốn khó. Trong tình huống như vậy, Hoa Sơn đáng lẽ buộc phải ngăn cản việc nhập môn mới đúng.

Lúc đó, có người đã nói rằng, nếu môn phái thu nhận đệ tử thì đổi lại, gia môn của các đệ tử đó phải viện trợ cho Hoa Sơn. Điều đó chính là khởi nguồn cho mọi vấn đề.

Hoa Sơn lúc đó túng quẫn đến mức dù là những cọng rơm bị nghiền nát đi chăng nữa thì bằng mọi giá cũng phải dán chặt lại để dùng, đứng trên lập trường đó thì chẳng phải việc kiếm tiền về cho môn phái là ưu tiên hàng đầu hay sao?

Dù có đang chết dần chết mòn đi nữa thì bọn họ cũng là danh môn chánh phái, vì thế mà Hoa Sơn vốn dĩ đã nhận đệ tử một cách chọn lọc. Tuy nhiên, chỉ riêng lúc ấy, Hoa Sơn đã nhận đệ tử của những gia đình viện trợ cho mình mà không thèm hỏi han hay xét nét gì các đệ tử đó cả.

Vì vậy mà đa số các Thanh tử đều đã bị đánh giá là tụt hậu về mặt tài năng võ học.

"Nếu là trước đây thì bọn trẻ Thanh tử đương nhiên sẽ không là gì so với Bạch tử. Nhưng Thanh tử bây giờ chẳng phải đã khác với trước kia rồi sao?"

"Đúng vậy ạ."

Liệu có tồn tại một tâm điểm ở Hoa Sơn không nhỉ?

Có vài thứ tuy không có ý nghĩa gì trong cuộc sống của một cá nhân nhưng lại đem đến sự khác biệt rất lớn cho một tập thể.

Các Thanh tử khi vây quanh tâm điểm mập mờ là

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt chẳng qua chỉ là một đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn không hơn không kém. Tuy nhiên các Thanh tử khi vây quanh trọng tâm Thanh Minh thì sẽ không hề thỏa mãn với vị trí đó.

Những người cách nhau 20 tuổi sẽ không xem đối phương là đối thủ cạnh tranh, nhưng những người cách nhau 10 tuổi thì chắc chắn sẽ ý thức được sự hiện diện của đối phương.

"Tất cả là lỗi tại con ạ."

Thấy Vân Kiếm cúi gằm, Huyền Tông lắc đầu một cách quả quyết.

"Đây không phải là lỗi của con."

"Chưởng môn nhân..."

"Người đưa ra chủ trương thành lập Bạch Mai Viện là ta. Với cả, chẳng phải đó cũng là ý kiến chung của tất cả mọi người hay sao. Từ đầu, ta đã lường trước được việc này khi thành lập Bạch Mai viện và đón các đệ tử đời thứ ba rồi."

Lời nói này không phải đơn thuần để an ủi Vân Kiếm.

Hoa Sơn đã có được nhiều lợi ích khi dựng nên Bạch Mai Viện. Nhưng được cái này thì cũng phải chấp nhận mất cái khác.

Nếu là phương thức kế thừa theo quan hệ sư đồ như trước đây, thì cho dù tuổi tác có cách biệt không bao nhiêu đi chăng nữa, người bề dưới không thể nào hành xử tùy tiện với người bề trên được.

Tuy nhiên, những đệ tử đời thứ ba bây giờ không hề nhận được bất cứ ơn huệ gì từ Bạch tử. Việc học thì được Vân Kiếm chỉ bảo, còn rèn luyện thì là giữa các huynh đệ với nhau tự thực hiện. Sự xuất hiện khoảng cách một cách tự nhiên với các sư thúc cũng là chuyện dễ hiểu.

Đây là nhược điểm lớn nhất của Bạch Mai Viện.

Vân Nham nhìn sắc mặt của Huyền Tông rồi lên tiếng.

"Chưởng môn nhân. Người định làm thế nào ạ?"

Huyền Tông không nói gì, chỉ chăm chú thưởng thức trà mai hoa. Có vẻ như ông ấy đã bình tĩnh lại một chút sau khi ngửi mùi hương hoa mai loáng thoáng từ tách trà bốc lên.

"Còn biết làm thế nào được nữa?"

"Nhưng mà cứ để như vậy thì..."

"Con người vốn dĩ đều vậy mà. Dù chúng ta có nhấn xuống hay cố cưỡng ép thì nỗi ấm ức đó cũng đâu có biến mất được. Đôi lúc, cứ để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên cũng không phải là tệ. Cuối cùng thì tất cả cũng sẽ qua thôi, không phải sao?"

"Chưởng môn nhân, đây là chuyện của các đệ tử đấy ạ."

"Chỉ cần chúng ta quyết tâm thì có thể thay đổi hướng chảy của một con sông. Tuy nhiên, nếu đổi chiều dòng nước, ban đầu nhìn vào sẽ thấy hợp lý đấy nhưng về sau chắc chắn sẽ phát sinh vấn đề."

Huyền Tông vừa cười tươi vừa nói.

"Vân Kiếm."

"vâng, chưởng môn nhân."

"Chúng ta hãy thử tin tưởng bọn trẻ một lần đi."

"..."

Vân Kiếm nhìn Huyền Tông bằng một gương mặt rối bời. Trên gương mặt ấy vẫn để lộ lòng ngờ vực một cách rõ rệt.

Ngay lúc đó, Huyền Tông đã nói ra một câu có chút khác biệt so với suy nghĩ của Vân Kiếm.

"Bạch Thiên sẽ không làm quá mọi chuyện lên đâu."

"Dạ?"

"Con không nghĩ vậy sao?" Vân Kiếm ngẩn người ra.

'À, chưởng môn nhân, không phải vì chuyện đó đâu ạ!'

Bạch Thiên thì không sao cả. Chưởng môn nhân! Vấn đề nằm ở cái tên tiểu tử Thanh Minh đó ấy ạ!

Phải đến lúc này Vân Kiếm mới nhận ra rằng, Thanh Minh trong con mắt của các vị trưởng lão có một sự khác biệt quá lớn so với Thanh Minh trong con mắt của bản thân mình.

Bạch Mai Viện chủ Vân Kiếm đã thấy qua dáng vẻ hô mưa gọi gió của Thanh Minh đối với các đệ tử đời thứ ba, nhưng trong mắt Huyền Tông, Thanh Minh chẳng qua chỉ là một chú cún đáng yêu đem lại hồng phúc cho Hoa Sơn.

"Nói gì thì nói, Bạch Thiên cũng là một đứa trẻ luôn có những suy nghĩ đúng đắn. Chẳng qua bị tổn thương lòng tự trọng nên nó mới nhất thời tức giận thôi, không phải là đứa sẽ làm sứt mẻ tình nghĩa giữa sư thúc và sư điệt vì mấy chuyện đó đâu. Nó sẽ biết liệu chừng mà hàn gắn nên con không cần phải lo lắng."

Dạ?

Ai mới là người chủ động hàn gắn cơ ạ?

Bạch Thiên đi dỗ dành Thanh Minh á?

'Lớn chuyện rồi đây.'

Bảo sao Chưởng môn nhân lại bình thản như vậy!

Nhưng chuyện này cũng không thể giải thích ngay bây giờ được. Vì có nói ra cũng chẳng có ai tin Vân Kiếm cả.

Với lại, thực ra, Vân Kiếm cũng không biết phải giải thích thế nào về chuyện của Thanh Minh nữa. Cảm giác xa lạ khi hắn ta nhìn Thanh Minh chẳng qua chỉ là một cảm giác hết sức mơ hồ. Giờ mà đem sự mơ hồ đó đi giải thích thì không biết phải nói thế nào để có thể khiến Chưởng môn nhân hiểu được.

"...Vâng. Con hiểu rồi ạ, Chưởng môn nhân."

Rốt cuộc, Vân Kiếm chỉ còn biết rút lui trong im lặng.

"Vân Kiếm này."

"Vâng, Chưởng môn nhân."

"Không còn bao lâu nữa là đến Hoa Tông Chi Hội rồi."

Bốn chữ Hoa Tông Chi Hội đã khiến khuôn mặt của Vân Kiếm tối sầm lại đến đáng sợ.

Nếu nói đúng sự thật thì bây giờ, các đệ tử của Hoa Sơn không còn có ác cảm với Tông Nam như trong quá khứ nữa. Từ ban đầu, mọi cảm nhận của Hoa Sơn về Tông Nam đều bắt nguồn từ sự cạnh tranh.

Tuy nhiên, cạnh tranh chẳng phải là một từ dùng cho những người gần như có năng lực tương tự nhau hoặc không có mấy cách biệt hay sao? Khoảng cách bây giờ giữa Hoa Sơn và Tông Nam chẳng khác nào khoảng cách giữa trời và đất, vậy thì làm gì còn ai thật lòng mang trong mình ý chí cạnh tranh đến bùng cháy đối với Tông Nam cơ chứ.

Nhưng dù không tồn tại thứ gọi là ý chí cạnh tranh đó đi chăng nữa thì cũng không ai muốn thấy đệ tử của môn phái mình đứng yên cho đệ tử của môn phái khác đánh cả.

Đối với các đệ tử còn nhỏ tuổi thì sự cách biệt không quá lớn, nhưng đối với những người đạt đến cảnh giới như trưởng lão hay đệ tử đời thứ nhất thì khoảng cách đó còn tăng lên gấp mấy lần.

"Chúng ta đã giải quyết được nhiều vấn đề. Tuy nhiên vẫn chưa thể giải quyết được chuyện quan trọng nhất.

Bây giờ chúng ta chỉ mới gần như đứng ở điểm xuất phát. Để có thể tìm lại được Hoa Sơn vinh quang rực rỡ của ngày xưa, con cần phải làm nhiều thứ giúp Hoa Sơn lắm."

"Con xin khắc ghi lời dạy của người. Chưởng môn nhân."

"Được rồi. Hai con ra ngoài đi."

"Vâng ạ."

"Vâng ạ."

Vân Nham và Vân Kiếm vừa chào rồi đi ra thì Huyền Tông đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.

Ông ấy mở cánh cửa sổ ở phía sau nhìn ra ngoài, giờ đây tuyết ở Liên Hoa Phong hầu như đã tan hết rồi.

Đã có lốm đốm những nụ hoa nhỏ trên cây hoa mai đang lớn nhanh như thổi. Có lẽ, lúc Hoa Tông Chi Hội bắt đầu cũng sẽ là lúc hoa mai của mùa xuân nở rộ đầy núi.

'Hoa mai... Hoa mai.'

Đã tìm lại được Thất mai kiếm.

Nhưng Huyền Tông biết rõ một sự thật đau đớn rằng, chỉ với Thất mai kiếm không thôi thì khó mà tìm lại được vinh quang của ngày xưa. 'Giá như có Mai hoa kiếm pháp thì...' Huyền Tông nhắm nghiền mắt lại.

Tuy nhiên, ông ta cũng biết rõ rằng dù có mong ngóng một thứ không hề có thì mọi chuyện cũng chẳng khác đi được. Bây giờ không phải lúc lẩn quẩn đi tìm cái không có, mà là lúc để làm vững chắc thêm cái đã nắm chắc trong tay.

Dẫu biết là vậy nhưng trong một góc nhỏ ở trái tim ông ta vẫn còn đọng lại chút tiếc nuối khôn nguôi.

"Hỡi các vị tiền nhân. Xin hãy chiếu cố Hoa Sơn này."

Huyền Tông sẽ không đời nào biết được rằng, một trong các vị tiền nhân đó đã ở sẵn trong Hoa Sơn rồi.

* * *

Thật tiếc là Huyền Tông đã gây ra hai lỗi.

Tất nhiên một trong hai lỗi đó chính là đã đánh giá quá tốt về Thanh Minh.

Tuy nhiên, đứng trên lập trường của Hoa Sơn thì việc này không gây ra vấn đề gì cả. Mục tiêu cuối cùng của Thanh Minh là bằng mọi giá phải nuôi dưỡng Hoa Sơn ngày càng lớn mạnh. Nên Huyền Tông càng nghĩ tốt về Thanh Minh thì đương nhiên phạm vi hoạt động của cậu ta sẽ càng được mở rộng.

Tuy chỉ là sự vô tình nhưng nhờ việc Huyền Tông đối xử tốt với Thanh Minh mà Hoa Sơn đang trên đà phát triển nhanh chóng.

Nhưng lỗi sai còn lại thì lại là một lỗi sai chí mạng...

Đó chính là Bạch Thiên không phải là một kẻ có tính tình ôn hoà như những gì Huyền Tông nghĩ.

"Chúng ta..."

"..."

"Phải ăn cái gì đó đi chứ."

"..."

Những đệ tử đời thứ ba của Hoa Sơn tụm ba tụm bảy ở Bạch Mai Viện với khuôn mặt thất thần.

Việc huấn luyện của Thanh Minh đã vắt kiệt sức tất cả mọi người. Không biết rốt cuộc cậu ta đã dùng cách gì, nhưng tên tiểu tử tinh ranh tựa quỷ thần này có thể nắm bắt chính xác thể lực còn lại của mỗi người và vắt sạch cho đến giọt nước cuối cùng.

Vì vậy mà mỗi lần huấn luyện xong, thân thể của bọn họ trở nên cứng ngắt hệt như tấm vải được phơi khô rang dưới trời nắng gắt vậy.

Nhưng lạ thay, tất cả các đệ tử đời thứ ba đã không hề tỏ ra bất mãn gì về việc luyện tập khắc nghiệt trong nhiều ngày liên tiếp.

Đương nhiên, trong quá trình tập luyện, đã có nhiều lúc bọn họ như muốn tắt thở, cảm giác như mới vừa quay về từ ngưỡng cửa quỷ môn quan nhưng chẳng phải con người là loài động vật có khả năng thích nghi hay sao?

Sự huấn luyện kinh tởm đó trải qua ngày thứ nhất, rồi ngày thứ hai, rồi lặp đi lặp lại được một tuần, và bọn họ cũng đã cầm cự được. Bây giờ thì, bọn họ đã phát triển đến mức dù có đến ngưỡng cửa quỷ môn quan đi chăng nữa thì vẫn dư sức chào hỏi sứ giả địa ngục một cách tình cảm rồi quay trở về.

- Có công mài sắt thì có ngày nên kim! Con người siêng năng chịu khó thì sẽ không bao giờ bị bám rêu cả. (Nguyên văn câu nói của nó trong tiếng Hàn là hòn đá mà lăn mãi thì sẽ không bị rêu bám vào, cũng ám chỉ việc có nỗ lực thì sẽ đạt được kết quả tốt)

'Rêu vốn dĩ đâu có bám vào con người đâu. Cái tên điên.'

Thứ khủng khiếp hơn chính là các đệ tử đời thứ ba đang dùng toàn bộ cơ thể của mình để chứng minh lời nói của Thanh Minh một cách hoàn hảo. Từng ngày trôi qua, bọn họ cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể của mình.

Bây giờ bọn họ cũng đang dần hiểu ra cái gì là phù hợp với cơ thể của bọn họ.

Tuy nhiên.

Những đệ tử đời thứ ba đã tin rằng chỉ cần qua khỏi sự huấn luyện của Thanh Minh thì mọi thứ sẽ ổn, nhưng không, đã có một cơn sét giữa trời quang giáng xuống đầu bọn họ.

"Chắc ta chết mất thôi."

"Khốn kiếp... Nếu tên đó không phải là sư thúc thì ta đã cho hắn ta một trận rồi."

"Không phải là càng ngày càng quá đáng sao?"

Bây giờ, người đang hành xác bọn họ không ai khác mà chính là Bạch tử. Nói cách khác là các đệ tử đời thứ hai.

Ngày hôm đó.

Từ sau hôm Thanh Minh đối đầu với Bạch Thiên, các đệ tử đời thứ hai đã bắt đầu tìm cách bắt lỗi các đệ tử đời thứ ba. Bọn họ gắt gỏng vô cớ từng chuyện nhỏ nhặt, đây rõ ràng là bọn họ đang cố tình bắt nạt các đệ tử đời thứ ba.

"Rốt cuộc bọn họ bị cái gì vậy chứ?"

"Bộ không biết hay sao mà còn hỏi?"

"Hừ."

Tất cả các ánh mắt đều đồng loạt dồn về một nơi. Người đứng sau ánh mắt đó thì chắc ai cũng biết là kẻ nào rồi.

"Hử?"

Thanh Minh – người đang nhận được những ánh mắt của các sư huynh, sư đệ hết nghiêng đầu sang bên này rồi lại nghiêng đầu sang bên nọ. "Ơ kìa, sao mọi người lại nhìn ta?"

"..."

"..."

Cái tên tiểu tử này chắc chắn là một tên không có lương tâm rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia