ZingTruyen.Info

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 125: Thời của ta đâu có như vậy! Thời của ta ấy!

yaneyy_

"Ba mươi hai..."

Pháp Chỉnh nhìn danh sách thi đấu với một biểu cảm kỳ quái.

"Kết quả đúng là rất khác so với suy nghĩ ban đầu của ta."

Trưởng lão Thiếu Lâm, Pháp Giới lộ ra chút biểu cảm khó chịu khi nghe câu nói đó.

"Đệ đã dự đoán được một phần nào đó rằng Võ Đang sẽ không thể phát huy được sức mạnh khủng khiếp của mình. Võ công của Võ Đang thiên về Đại Khí Vãn Thành. Những hậu khởi chi tú tuổi vẫn còn trẻ nên không thể phát huy được thực lực của bản thân. Vậy nên chúng mới bị giới hạn."

"Hừmm."

Điểm chung giữa võ công tâm pháp của Võ Đang và Thiếu Lâm chính là, thời gian tu luyện càng lâu, thì uy lực sẽ càng tăng lên gấp bội lần.

Vì vậy nên mới có chuyện Lý Lập còn nhỏ, thời gian tu luyện chưa lâu nên không thể phát huy sức mạnh khủng khiếp như những tinh anh đệ tử của các môn phái khác.

"Hơn nữa, ta cũng đã nghĩ chắc hẳn Nam Cung Gia và Bàng Gia sẽ xuất hiện kỳ tài. Vậy nên dù ai nói gì đi nữa, thì chẳng phải chúng vẫn là những người được các danh môn thế gia đỉnh cấp thiên hạ dạy dỗ không có chút thiếu sót nào sao?"

"Đúng là vậy."

Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

Chính là hai thế lực đứng đầu thiên hạ đang dẫn dắt các danh môn chính phái hiện nay.

Thế nhưng, không không phải tất cả các Danh Môn hay Thế Gia trong cùng một thế lực đều giống nhau.

Cửu Phái Nhất Bang lấy Thiếu Lâm và Võ Đang làm trung tâm, Tông Nam và Cái Bang ở phía sau hỗ trợ, Ngũ Đại Thế Gia lấy Nam Cung Thế Gia và Bàng Gia làm trung tâm, còn Đường Môn ở vị trí hỗ trợ.

Vậy nên họ đã dự đoán trước việc các môn phái sẽ quyết tâm đấu với nhau từ khi đại hội bắt đầu.

Vấn đề ở đây là...

"Tông Nam ngã ngựa khiến cho sự cân bằng giữa thế lực cũng bị sụp đổ. Bây giờ cũng chỉ còn lại mười đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang nằm trong số Tam Thập Nhị Cường."

"Ừm."

Pháp Chỉnh thở dài.

Mặc dù có rất nhiều người thường gộp chung Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia lại với nhau, nhưng trên thực tế, Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không giống nhau như vậy.

Bởi vì ngay từ khái niệm môn phái và gia môn đã có sự khác biệt khi một bên là gia môn được tiếp nối bằng huyết thống trực hệ, còn một bên là môn phái được tiếp nối bằng truyền thống và ý chí của chính môn phái đó. Vậy nên hai bên thường xuyên phải đối đầu với nhau từ chuyện lớn cho tới chuyện nhỏ.

Do đó, việc Cửu Phái Nhất Bang thất thế trước Ngũ Đại Thế Gia trong đại hội tỉ võ được tổ chức ngay tại Thiếu Lâm Tự chẳng phải việc vui vẻ gì.

"Số lượng đệ tử của Ngũ Đại Thế Gia còn trụ lại gần như gấp đôi so với Cửu Phái Nhất Bang. Và môn phái còn tới bốn thành viên lại không phải Cửu Phái Nhất Bang, cũng chẳng phải Ngũ Đại Thế Gia..."

Pháp Chỉnh nói đến đây thì thở dài.

Bây giờ chỉ còn một môn phái duy nhất có môn đồ lọt vào danh sách Tam Thập Nhị Cường ngoại trừ Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

"Nói thực thì ta không thể đoán trước được Hoa Sơn lại nổi bật như vậy."

Có tổng cộng bốn môn đồ Hoa Sơn nằm trong số Tam Thập Nhị Cường.

Bốn người có vẻ là một con số nhỏ, nhưng, Hoa Sơn lại là môn phái duy nhất có tới bốn môn đồ nằm trong tổng số ba mươi hai người được bước tiếp vào vòng trong. Đến cả Thiếu Lâm đứng đầu thiên hạ cũng chỉ có ba người.

"Thiệp mời ban đầu chúng ta gửi cho Hoa Sơn là loại nào?"

"Thiệp Ngân sắc ạ. Nhưng vì bị họ quở trách nên Tuệ Phỏng đã tự ý đổi thành thiệp Kim sắc."

Pháp Chỉnh thở hắt như thể đó là một điều may mắn.

"Nếu không nhờ có Tuệ Phỏng tùy cơ ứng biến thì suýt chút nữa chúng ta phải chịu một sự nhục nhã lớn rồi."

Giả dụ như Hoa Sơn chỉ nhận được thiệp Ngân sắc mà đạt được thành tích này ở Thiếu Lâm, thì chắc chắn, các đồng đạo võ lâm giang hồ sẽ chỉ trích Thiếu Lâm không chịu tìm hiểu về thực lực của Hoa Sơn.

Bọn họ sẽ cười nhạo Thiếu Lâm khi chỉ đưa thiệp Ngân sắc cho Hoa Sơn trong khi các môn phái còn kém hơn cả Hoa Sơn lại nhận được thiệp mời Bạch Kim sắc.

Vậy nên Pháp Chỉnh mới cảm thấy thật may mắn khi có thể tránh được sự mất mặt đó.

"Đúng là may mắn, nhưng cũng thật bất công. Trước khi đại hội bắt đầu, làm gì có ai nghĩ Hoa Sơn sẽ nổi trội như thế chứ?"

"Đúng vậy."

Pháp Chỉnh mỉm cười.

"Đặc biệt là tên tiểu tử Thanh Minh đó. Càng ngày nó lại càng khiến ta bất ngờ. Chắc Tuệ Nhiên sẽ phải khổ chiến rồi đây."

"Đến mức đó sao ạ? Đúng là tên tiểu tử đó đáng gờm thật, nhưng trong mắt của đệ, nó vẫn không thể so sánh với Tuệ Nhiên được..."

"Bởi vì thứ đệ nhìn thấy không phải là tất cả."

Pháp Chỉnh híp mắt.

'Và có thể, những gì ta nhìn thấy cũng chưa phải là tất cả.'

Đúng là một chuyện rất thú vị.

Không ngờ một tiểu tử chưa bằng nửa tuổi đời của ông ta lại sâu sắc đến mức khiến ông ta không thể nhìn thấu tất cả.

Nếu như Tuệ Nhiên là một dòng nước suối quá đỗi trong xanh khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy vui vẻ, thì Thanh Minh lại quá sâu sắc, giống như một cái giếng sâu đến mức không ai dám nhìn vào.

"Tuy có những lúc ông trời rất vô tình, nhưng sau cùng, chính sự vô tình ấy sẽ mang lại sự ấm áp. Vậy nên việc tiểu tử ấy xuất hiện ở Hoa Sơn chắc hẳn là do ý của ông trời."

Rồi Pháp Chỉnh lẩm nhẩm Phật hiệu.

-       Ở đây có vị nào không biết kết cục của những người tin vào nghĩa khí, quên cả bản thân mình để hành đạo nghĩa hiệp không?

Pháp Chỉnh khẽ run người khi giọng nói của chưởng môn nhân Tông Nam xoẹt qua đầu.

'Làm gì có chuyện họ không biết chứ?'

Làm gì có chuyện đó.

Chính giang hồ đã khiến họ trở nên như thế này.

Họ chỉ muốn ngoảnh mặt làm ngơ. Hoàn toàn không muốn quay đầu nhìn lại.

Ấy thế mà Hoa Sơn đã quay trở lại và hiên ngang đứng trước mặt bọn họ bằng chính sức mạnh của mình. Điều đó cũng có nghĩa là những người thực lòng một mực theo đuổi nghĩa khí, dù gặp phải khó khăn cũng sẽ không bị đánh gục.

Cũng vì vậy mà mỗi khi Pháp Chỉnh nhìn thấy các môn đồ Hoa Sơn là ông ta lại cảm thấy nhói buốt như có hàng nghìn mũi kim đâm vào tim.

"A di đà Phật."

Pháp Chỉnh khẽ lắc đầu, niệm Phật để xua tan tạp niệm.

"Bây giờ ta cũng đã nhìn thấy cái kết của đại hội này rồi. Sẽ thật tốt nếu như nó trở thành một chuyện để các bên hiểu rõ nhau hơn."

"Chắc chắn là đã hiểu hơn rồi đó ạ. Đặc biệt là Hoa Sơn đã trở thành một môn phái không ai là không biết đến trong thiên hạ."

"Hừmmm."

"Nếu như tên tiểu tử Thanh Minh đó tiến thẳng vào vòng chung kết, thì danh dự của Cửu Phái Nhất Bang sẽ rơi thẳng xuống vực mất. Tất nhiên là điều đó cũng khiến Ngũ Đại Thế Gia phải thẹn đến đỏ mặt."

"Đệ nói đúng."

"Và nếu mọi chuyện xảy ra như vậy..."

Pháp Giới nhìn biểu cảm của Pháp Chỉnh rồi hạ ánh mắt xuống.

"Thì có khi chúng ta cũng phải xem xét lại quyết định khi xưa."

"Nếu thế thì đúng là phải làm như vậy thật."

Pháp Chỉnh lại lẩm nhẩm niệm Phật.

Quyết định khi xưa mà Pháp Giới nhắc tới chính là việc khai trừ Hoa Sơn ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang.

"Thế nhưng, chúng ta không thể chỉ dựa vào đại hội tỉ võ của các hậu khởi chi tú để quyết định việc đó được."

"Mặc dù đúng là như vậy..."

"Được rồi. Ta hiểu đệ muốn nói gì. Điều đó có nghĩa là chúng ta phải chuẩn bị trước vì sớm muộn gì thì việc đó cũng sẽ xảy ra."

"Đúng vậy ạ, thưa Phương trượng."

Hoa Sơn quay lại Cửu Phái Nhất Bang.

Đây không phải là một chuyện nhỏ. Bởi vì rất có thể, đó sẽ là sự kiện lớn đến mức khiến cho bản đồ phân chia thế lực trên giang hồ bị đảo lộn.

"Nếu chuyện đó hợp tình hợp lý thì chúng ta phải làm như vậy thôi."

Pháp Chỉnh gật đầu.

"Trước tiên chúng ta vẫn phải quan sát thêm một chút nữa. Sau khi đại hội tỉ võ kết thúc, ta bàn luận thêm cũng chưa muộn."

"Vâng, thưa Phương trượng."

"A di đà Phật."

Pháp Chỉnh nhắm mắt chìm vào trong suy nghĩ.

Pháp Giới lưỡng lự một chút rồi cất lời thay vì rời đi.

"Đệ hơi ghen tị một chút."

"Hửm?"

"Có lẽ bây giờ Hoa Sơn đang vui đến mức muốn bay lên trời. Cứ nghĩ đến cảnh ấy thôi là bụng đệ lại đau nhói."

Pháp Chỉnh khẽ mỉm cười trước câu nói chân thành ấy.

"Những nỗ lực của họ đã được đền đáp. Đệ phải chúc mừng họ chứ."

"Vâng, Phương trượng."

***

"Vì vậy nên..."

Giọng nói của Huyền Tông nghẹn ngào.

"Chắc hẳn tổ tiên của chúng ta cũng rất vui trước thành tích vang dội..."

"Gừừừ..."

"Khi có tới bốn đệ tử lọt vào danh sách Tam Thập Nhị Cường..."

"Grừừừừ..."

Huyền Tông đang nói thì ngưng lại nhìn các môn đồ với ánh mắt mơ hồ.

Các môn đồ nhìn lại ông ta bằng một biểu cảm như thể nhà đang có đám tang. Và...

Tất cả bọn họ đều quay đầu về một hướng. Nơi kẻ đầu sỏ của vấn đề đang ở đó.

Thanh Minh bị nhóm Bạch Thiên giữ chặt tứ chi đang gầm gừ giống như một con chó đói nhe nanh múa vuốt chuẩn bị săn mồi.

'Nó lại bị gì nữa vậy.'

Huyền Tông thở dài.

Có vẻ như bây giờ ông ta có nói nhấn mạnh đến mức nào đi chăng nữa thì các môn đồ cũng chẳng để vào tai. Cho dù ông ta có động viên cỡ nào, thì các môn đồ Hoa Sơn cũng chỉ trưng ra ánh mắt vô hồn với biểu cảm giống hệt như những đứa trẻ khi cha mẹ của chúng ở phía sau nổi giận bắt chúng đi học.

"Ờ... Hừmmm."

Huyền Tông ho lớn.

"Ta có việc cần bàn bạc với các trưởng lão nên phải quay về trước đây. Các con cũng nghỉ..."

"Chưởng, chưởng môn nhân!"

"Chưởng môn nhân định đi đâu thế! Để bọn con đưa người đi!"

"Người đừng bỏ rơi tụi con mà! Chưởng môn nhân!"

Các môn đồ đang bối rối cả buổi giờ đây lại bùng nổ sự tuyệt vọng.

Thế nhưng Huyền Tông lại quay đầu né tránh ánh mắt của các môn đồ.

Đương nhiên là việc bảo vệ mấy đứa trẻ này không phải là chuyện khó đối với ông ta, nhưng chắc chắn sau này, cái con Hoa Sơn Cuồng Khuyển kia cũng sẽ không bỏ qua cho bọn chúng.

Người đời có câu nếu bị ăn đòn thì ăn đòn trước vẫn tốt hơn, thế nên thà rằng cứ để bọn chúng bị nó tẩn một trận trước cho rồi.

"Vậy, vậy ta đi đây."

Thấy Huyền Tông vội vã bước ra cửa, các môn đồ Hoa Sơn gào thét trong tuyệt vọng.

"Chưởng môn nhânnnnnnnn!"

"Chưởng môn nhân, người đi đâu vậy! Huyền Thương trưởng lão! Vân Kiếm sư thúcccc!"

"Người đừng bỏ tụi con ở lại đây mà! Người hãy đưa tụi con theo với...! Con xin người đấy!"

Thế nhưng Huyền Tông không hề quay đầu lại mà đã biến mất như thể không nghe thấy lời gào thét của bọn họ.

"..."

Tuyệt vọng, các môn đồ Hoa Sơn chầm chậm, rất chậm, cùng quay đầu về một phía.

Đây chính là khoảnh khắc đối đầu với Atula từ mười tám tầng địa ngục.

"...Thành tích vang dội ư?"

Giọng nói chất chứa toàn bộ sự căm phẫn trên thế gian này được phát ra từ miệng của tên ác quỷ đó.

"Thành tích vang dội áaaaaaa?"

Thanh Minh vặn người. Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông nhẹ nhàng thả tay Thanh Minh ra.

"Những thứ ta đã dạy các ngươi là vàng là ngọc, dạy đến quên ăn quên ngủ thế mà các ngươi vất đi hết. Vậy mà còn dám nhận là thành tích vang dội áaaaaaaa?"

Mắt hắn bắt đầu long lên sòng sọc.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt cầu cứu.

'Hãy làm gì đó đi, đại sư huynh!'

'Huynh hãy nhìn nó đi, nhìn nó đi! Mắt nó trợn ngược rồi kia kìa!'

Bạch Thiên đón lấy những ánh mắt khẩn thiết ấy, ho lớn rồi mở miệng.

"Thanh Minh à. Đúng là mặc dù đã rơi rụng nhiều thật, nhưng dù sao chúng ta cũng là môn phái còn lại nhiều người nhất. Đây là chuyện đáng chúc mừng..."

"Sư thúc."

"Hửm?"

"Người khác mà nghe thấy câu đó sẽ tưởng sư thúc cũng được vào vòng trong đấy?"

"..."

"Sư thúc đừng có lén la lén lút đứng ở đây nữa. Sư thúc hãy cuốn xéo đến chỗ mấy kẻ bị loại kia mà đứng. Nếu hít cùng một bầu không khí với sư thúc thì ta cũng sẽ bị thua thê thảm mất thôi."

"..."

Bạch Thiên thất thiểu đi tới chỗ những người bị loại, ngồi xếp bằng.

"Đại sư huynh?"

"...Hả?"

"...Không... Không có gì ạ."

Không ai có thể mở miệng khi nhìn thấy ánh mắt thê thảm của hắn, họ chỉ còn cách nuốt ngược nước mắt vào trong.

'Thật đáng thương.'

'Tại sao trong cuộc đời tên khốn đó không có ngoại lệ vậy.'

Thanh Minh lại không thèm liếc mắt nhìn dù hắn biết bọn họ đang nghĩ gì.

"Tất cả các ngươi bước ra đây, thua Cửu Phái Nhất Bang ư? Ta mà nổi điên lên thì các ngươi không sống được đâu! Khi ta nổi điên lên ấy! Các ngươi hết lý do để sống rồi nên mới thua bọn nhãi Cửu Phái Nhất Bang đúng không? Các ngươi mau đập nát tay của mình đi! Đập nát hết đi!"

"Khoan đã!"

Đúng lúc ấy có người nào đó giơ tay đứng dậy.

"Làm sao?"

"Ta thua Ngũ Đại Thế Gia nên mới bị loại mà?"

"Ngồi xuống. Nếu không muốn chết."

"Vâng."

Sự phản kháng nhanh chóng bị dập tắt.

"Nhưng... Bọn ta cũng làm rất tốt rồi mà."

"Tốt cái con khỉ chứ tốt!"

"Dù sao thì tụi Tông Nam cũng phải cuốn gói đi về rồi, chúng ta..."

"Khừừ. Cũng đúng."

Thanh Minh đang gầm gừ như một con quỷ hung ác nhanh chóng dịu lại.

"Các ngươi có nhìn thấy cảnh bọn khốn đó cuốn gói đi về không? Haha! Đúng là cảnh tượng cả đời này ta cũng không thể quên được mà!"

"Vai của chúng chùng hết xuống!"

"Chúng cũng không dám ngoảnh đầu lại luôn!"

"Đúng, đúng! Bọn chúng không thể ngoảnh đầu lại được!"

Các môn đồ không bỏ lỡ cơ hội nhiệt tình phụ họa theo hắn. Bởi vì họ biết, chỉ cần khiến hắn thả lỏng tâm trạng thì họ cũng bị ăn đòn ít hơn.

Bạch Thiên nhanh chóng nắm bắt tình hình rồi phụ họa theo.

"Hệt như nhà có đám tang ấy nhỉ?"

"Đúng vậy. Bàn tay của sư thúc cũng suýt đi đời nhà ma đấy còn gì."

"..."

Rồi hắn ngay lập tức hối hận. Không khí nhất thời yên lặng.

Ngọn lửa đang dần được dập tắt lại bị thổi bùng lên.

"Thật là hổ thẹn. Mang tiếng là đại sư huynh mà lại không thể lọt vào Tam Thập Nhị Cường. Thậm chí sư thúc còn bị chém một tay lủng lẳng trong khi những người khác đều bình thường? Ta điên mất thôi! Ai ôi!"

Thấy Thanh Minh vừa hét lên vừa xông về phía Bạch Thiên, Nhuận Tông và Chiêu Kiệt vội vã tóm lấy tứ chi của hắn.

"Thanh Minh, nhịn đi! Đó là sư thúc! Là sư thúc đấy!"

"Sư thúc đang bị thương nữa! Đệ đợi sư thúc khỏi rồi đánh cũng được mà!"

Thấy Bạch Thiên nhất thời mất hồn, gương mặt trở nên trắng bệch, Bạch Thương mỉm cười vỗ vai hắn.

"Đại sư huynh, đệ hiểu cảm giác đó."

"...Ai cần đệ hiểu hả, cái tên tiểu tử này."

Bạch Thiên thật muốn trốn vào một góc mà khóc cho rồi.

Thanh Minh gầm gừ nhìn các môn đồ Hoa Sơn.

'Không thể thế được!'

Thực ra ngoài nhóm Bạch Thiên ra thì thời gian các môn đồ khác được tu luyện cùng Thanh Minh không nhiều đến vậy. Thậm chí tài năng của họ cũng không có gì nổi trội. Vậy nên việc họ đi được tới đây đã là một chuyện đáng kinh ngạc rồi.

Chẳng phải các môn phái khác cũng hiểu về sự quyết tâm của Hoa Sơn đó sao?

Nếu như các môn đồ bị loại lần này cứ tiếp tục trưởng thành như vậy vì họ sẽ đạt đến cảnh giới chỉ cần dùng ngón chân cũng đánh bại được những kẻ đã thất bại ngày hôm nay mất. Thế nhưng Thanh Minh tuyệt đối không thể dễ dàng hài lòng như thế.

'Ta bực mình thật đấy.'

Nếu nhìn thấy kết quả này thì các sư huynh sư đệ trên tiên giới sẽ nói gì nhỉ?

-       Khục khục khục khục. Có vẻ như thiên phú dạy dỗ hậu bối của đệ cũng chỉ đến thế mà thôi.

"Aaaaaaaaaaaaa! Cái lão già chết tiệt kia!"

Nhuận Tông vội vàng túm lấy Thanh Minh khi thấy hắn trợn mắt nghiến răng. Lưu Lê Tuyết và Chiêu Kiệt cũng dùng hết sức khống chế hắn.

"Ta xin đệ đấy, có phát điên thì cũng hãy điên một cách bình thường đi, Thanh Minh!"

"Đệ hãy tỉnh lại đi. Tỉnh lại đi!"

Thanh Minh nghiến răng nhìn ba người đang khống chế mình.

Thật trùng hợp khi bọn họ chính là bốn trong số Tam Thập Nhị Cường của đại hội võ lâm.

"Bây giờ sẽ không có thất bại nào đến với Hoa Sơn nữa!"

"..."

"Nếu cả bốn người ở đây mà không vào được Đệ Tứ Cường thì tất cả sẽ phải bò về Hoa Sơn cho ta! Biết chưa hả? Đặc biệt là những kẻ đã thua lũ tiểu tử Cửu Phái Nhất Bang sẽ phải lăn về Hoa Sơn đấy, nên các ngươi cứ thử thua đi! Có giỏi thì cứ thử thua đi!"

Thấy Thanh Minh bắt đầu trở nên cùng hung cực ác, Bạch Thiên quay sang hỏi Bạch Thương đang ngồi khoanh tròn bên cạnh mình.

"Đối thủ tiếp theo của nó là ai vậy?"

"...Nam Cung Độ Huy của Nam Cung Thế Gia."

"...Thôi xong."

"Chắc vậy nhỉ?"

Bạch Thiên nhắm mắt thành tâm cầu mong cho linh hồn của Nam Cung Độ Huy được siêu thoát.

Tiện thể cầu siêu cho bản thân mình luôn.

***

Soạtt!

Nam Cung Độ Huy siết chặt đai thắt lưng, đưa mắt nhìn xuống thanh bảo kiếm của mình.

Xọeeeet!

Hắn chầm chậm rút thanh kiếm ra, thanh kiếm tiếp xúc với ánh mặt trời, lóe sáng rực rỡ.

Hắn tra lại thanh kiếm vào vỏ, chần chừ tự chỉnh đốn lại bộ dạng của chính mình.

Võ phục màu thiên thanh, ngực áo thêu họa tiết thiên vân, và cảm giác như ngày hôm nay hai chữ "Thương Thiên" trên áo càng nổi bật hơn hẳn.

"Phù."

Hắn thở mạnh một hơi, sau đó liền kéo giãn khóe miệng.

Mỹ nam mỉm cười ngạo mạn.

"Ta chưa dặn con cẩn thận biểu cảm của mình à?"

Đúng lúc đó, một giọng nói đột nhiên vọng đến từ phía sau, Nam Cung Độ Huy quay đầu lại.

"Phụ thân."

Người đó là Nam Cung Hoảng – phụ thân của hắn và cũng là gia chủ của Nam Cung Thế Gia.

"Người ngoài chẳng cần biết trong thâm tâm con có tự mãn hay là không. Nhưng ta đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần rồi, rằng nếu con thể hiện điều đó ra bên ngoài, thì những kẻ đã từng tuân phục rồi cũng sẽ trở thành kẻ thù của con."

Đối diện với giọng nói đầy giận giữ của Nam Cung Hoảng, Nam Cung Độ Huy chỉ có thể cúi đầu.

Nam Cung Hoảng tặc lưỡi.

"Đứng trên đỉnh thiên hạ chính là như vậy đấy."

Từng câu từng chữ càng lúc càng đè nặng lên hắn.

"Thế nhân có thể dễ dàng nhắm mắt bỏ qua một khuyết điểm của bất kỳ ai xa lạ, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua khuyết điểm nhỏ nhặt của một kẻ đứng trên cao. Vậy nên kẻ đứng trên vạn người lúc nào cũng phải bày tư thái đứng đắn. Đó chính là tư thái của một người sinh ra dưới danh tự Nam Cung."

"Con sẽ ghi nhớ, thưa phụ thân."

Nam Cung Hoảng gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Nhưng chỉ một lúc sau, hắn lại đanh mặt khó chịu.

"Cái lũ Cửu Phái Nhất Bang lại đang bày trò lố bịch nữa rồi. Bốc thăm lại để đảm bảo tính công bằng ư? Trên danh nghĩa thì là ý tốt đấy nhưng thực tế thì thế nào con cũng sẽ bị đẩy xuống thôi."

Nam Cung Độ Huy gật nhẹ đầu.

"Thế nào? Nếu con muốn thì bây giờ..."

"Phụ thân."

Nam Cung Độ Huy lắc đầu. Rồi hắn cười nhạt mà nói.

"Dù là Tuệ Nhiên của Thiếu Lâm hay Thanh Minh của Hoa Sơn thì một lúc nào đó con cũng phải đánh bại bọn họ để giành chiến thắng. Chuyện đó xảy đến sớm một chút thì có gì khác biệt đâu chứ?"

"Đúng vậy. Thế mới là hậu duệ huyết mạch của Nam Cung Thế Gia ta chứ."

Nam Cung Hoảng cười khẩy.

'Dù là Hoa Sơn Thanh Minh hay chúng ta bị đẩy xuống thì bọn chúng cũng đâu có tổn thất gì.'

Đám Cửu Phái Nhất Bang gian ác.

"Với lại..."

Nam Cung Độ Huy điềm tĩnh lên tiếng.

"Dù có bất mãn nhưng nếu Hoa Sơn không phàn nàn gì thì Nam Cung Thế Gia chúng ta cũng đâu thể lên tiếng được. Như thế chẳng khác nào con e ngại Hoa Sơn Thần Long cả."

"Đúng là vậy."

Nghe nhi tử của mình phân tích, Nam Cung Hoảng từ tốn gật đầu. Hắn hỏi lại.

"Thế nào? Con có tự tin sẽ giành chiến thắng không?'

Nam Cung Độ Huy vừa cười nhạt vừa trả lời.

"Hoa Sơn Thanh Minh. Hắn rất mạnh, đó là việc quá rõ ràng."

"Phải."

"Nhưng thanh kiếm tầm thường đó không phải là đối thủ của Đế Vương Kiếm. Hôm nay con sẽ chứng minh cho bọn họ thấy, thiên hạ đệ nhất kiếm phái không phải Hoa Sơn cũng không phải Võ Đang, mà chính là Nam Cung Thế Gia."

"Được."

Nam Cung Hoảng nhẹ nhàng mỉm cười.

"Vậy là được rồi."

Các thành viên của Nam Cung Thế Gia trong bộ võ phục màu thiên thanh, ở giữa là Nam Cung Độ Huy, tất cả cùng bước ra khỏi điện các.

"Con thấy trong người thế nào?"

"Rất tốt ạ."

"Đại ca! Đệ chỉ tin huynh thôi đấy."

"Tất nhiên rồi."

"Danh dự của Nam Cung Thế Gia đều nằm trên vai tiểu gia chủ. Tuyệt đối không được trơ mắt đứng nhìn đối thủ đâu đấy."

"Dĩ nhiên rồi, thúc phụ."

Nam Cung Độ Huy đáp lại từng lời động viên khích lệ dành cho mình, rồi hắn bước theo Nam Cung Hoảng, hướng về phía võ đài.

Bước vài bước ra khỏi điện các là một quảng trường rộng lớn. Đám đông tụ tập ở quảng trường đó đều đồng loạt đưa mắt về phía bọn họ.

"Là Nam Cung Thế Gia kìa."

"Thương Thiên Nam Cung Thế Gia đến rồi."

"Ồồồồồ!"

Những lời tán thưởng và cảm thán đổ dồn lên bọn họ.

Đây chính là sức mạnh của danh môn thế gia.

Nam Cung Thế Gia hay còn được gọi là thủ lĩnh của Ngũ Đại Thế Gia đã giữ vững vị thế giang hồ đệ nhất danh môn thế gia suốt hàng trăm năm qua. Dù là kẻ nào trong hồ thì cũng không thể chưa từng nghe qua cái tên Thương Thiên Nam Cung Thế Gia.

Vậy nên tất cả mọi người mới nhìn bọn họ bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Thế nhưng Nam Cung Độ Huy lại chẳng thích nghe mấy lời tán thưởng sáo rỗng đó chút nào.

'Thật khó chịu.'

Hắn khẽ cau mày.

Vì lời giáo huấn của gia môn, rằng phải thể hiện vẻ tiêu diêu tự tại trước mặt người khác nên hắn không thể bày ra biểu cảm cau có khó chịu được, nhưng thâm tâm của hắn lại cảm thấy vô cùng nặng nề.

Tại sao ư?

Lý do hết sức đơn giản.

"Hoa Sơn kìa!"

"QUAOOOOOOOOOO! Hoa Sơn đây rồi!"

"Hoa Sơn Thần Long! Là Hoa Sơn Thần Long!"

"Thanh Minh và Hoa Sơn phái đến rồi kìa!"

Tiếng hò reo dữ dội bắt đầu làm rung chuyển Thiếu Lâm Tự, mấy lời tán dương lúc nãy dành cho Nam Cung Thế Gia thậm chí còn chẳng đáng để đem ra so sánh.

Nam Cung Độ Huy cũng bất giác lẳng lặng cắn chặt môi.

Hôm qua là Tần Kim Long và Bạch Thiên. Thêm trận tỉ thí giữa Thanh Minh và Lý Tống Bạch, độ nổi tiếng của Hoa Sơn càng tăng cao như thể muốn xuyên thủng cả thiên không.

Kể từ sau nửa đầu đại hội tỉ võ, danh tiếng của Hoa Sơn ngày càng tăng vọt. Hoa Sơn phái đã từng có quãng thời gian suy yếu, bị loại khỏi Cửu Phái Nhất Bang, giờ đây sau quá trình miệt mài kiên trì đến mòn cả xương cốt, họ lại tái khởi huy hoàng. Một câu chuyện đủ cảm động để làm tất cả các nhân sĩ võ lâm trong toàn giang hồ phải rơi nước mắt.

Trong thâm tâm ai cũng mong Hoa Sơn sẽ đánh bại bọn Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia vênh váo đó.

Sự trông đợi đó đã hoàn toàn bùng nổ trong trận tỉ thí với Tông Nam.

Thế nhân không ngừng bàn tán về cái tên Bạch Thiên, người đã có một màn phô diễn Mai Hoa Kiếm Pháp không thể nào hoa lệ và tuyệt vời hơn; và cái tên Thanh Minh, người đã kéo trọn mọi sự chú ý dành cho Lý Tống Bạch của Tông Nam về phía mình, cái tên đó lại càng được khen ngợi nhiều hơn trước gấp mấy lần.

Vậy nên dù có là Nam Cung Thế Gia đi chăng nữa cũng không có cách nào vượt qua được danh tiếng của Hoa Sơn hiện tại.

Nam Cung Độ Huy cau mày, nhìn nhóm người Hoa Sơn phái đang bước vào.

"Hê hê. Nhân vật chính đến rồi đây. Hê hê hê hê."

Nhìn thấy Thanh Minh vừa đi trước nhất vừa cười tươi rạng rỡ, ruột gan hắn bỗng xoắn lại một cách lạ kỳ.

'Đúng là một tên suồng sã.'

Là cao thủ thì phải tự biết thận trọng.

Thế nhưng Thanh Minh lại là kẻ suồng sã hơn bất kỳ ai mà hắn từng thấy qua. Tuyệt đối không hề giống thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú hay tân tinh cao thủ danh chấn giang hồ gì cả.

'Cũng chỉ được hết hôm nay thôi.'

Uy danh không phù hợp sẽ chỉ gây thiệt hại cho bản thân mà thôi.

Vì chính Thanh Minh, hôm nay Nam Cung Độ Huy phải dạy cho hắn biết, thế nào là thảm bại.

Nghĩ đến đó, Nam Cung Độ Huy lại đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Thanh Minh.

Nam Cung Hoảng nhìn thấy dáng vẻ đó thì thấp giọng nói.

"Hắn không phải dạng vừa đâu."

"..."

"Đừng xem thường đối thủ."

"Nhưng cũng không cần phải sợ hãi. Ý phụ thân là vậy đúng không?"

Nam Cung Hoảng nghe thấy những lời đó thì gật đầu hài lòng.

"Đi và thể hiện đi. Cho chúng biết thế nào là mùi vị của Đế Vương Kiếm."

"Tất nhiên rồi ạ."

Nam Cung Độ Huy một tay nắm lấy thanh kiếm, từ từ bước lên đài tỉ võ.

Hắn bước lên đài tỉ võ trong tiếng hò reo của mọi người, nhìn thấy phía đối diện mình vẫn còn trống không, hắn cau mày.

'Đúng là vô lễ.'

Cho đến giờ vẫn chưa từng có ai dám để Nam Cung Độ Huy phải chờ đợi như thế này.

Ấy thế mà tên Thanh Minh đó dù biết đối thủ là ai nhưng hắn vẫn vô cùng ung dung không chút vội vàng.

Và cả đám sư thúc, sư huynh đứng sau lưng Thanh Minh cứ liên tục liếc xéo rồi giơ nắm đấm về phía hắn.

'Một đám ô hợp.'

Nam Cung Độ Huy cũng không còn cách nào khác, hắn nhăn mặt.

Có kiếm phái nào mà lại lố bịch như thế không chứ?

Tự cổ chí kim, võ công nào cũng đều bắt nguồn từ những hành vi đứng đắn. Nhưng ở cái nơi gọi là Hoa Sơn kia lại tập hợp toàn những kẻ trông không khác gì đám sơn tặc.

Hành xử như thế thì có khác gì bọn hắc đạo đâu chứ?

"Đang đợi ta à?"

Ngươi còn dám hỏi nữa hả?

Nam Cung Độ Huy cau mày nhìn Thanh Minh đang đứng ở phía đối diện.

Hắn xoạc một chân ra.

Rõ ràng là cơ thể rất vạm vỡ, nhưng tư thế lại không ngừng vặn vẹo ngả nghiêng, cảm giác hoàn toàn không có một chút sức mạnh nào.

Hơn nữa, mặc dù gương mặt của hắn rất tuấn tú, nhưng nét cau có khó chịu thường trực trên gương mặt đó lại khiến cho người nhìn cũng bất giác phải cau mày theo.

Giờ thì Nam Cung Độ Huy đã thấu hiểu lời dạy của phụ thân, rằng kẻ dẫn dắt người khác phải biết chú ý đến tư thái và biểu cảm của chính bản thân mình.

Dưới trướng một kẻ như hắn thì học hỏi được điều gì chứ?

"Phù."

Nam Cung Độ Huy thở ra một hơi, rồi hắn hướng về Thanh Minh, nghiêm chỉnh làm thế bao quyền.

"Ta là Nam Cung Độ Huy của Nam Cung Thế Gia."

"Thanh Minh của Hoa Sơn."

Khác với biểu cảm có phần hời hợt, Thanh Minh vẫn giữ lễ nghĩa mà chắp tay thành quyền.

Nhìn thấy cách hành xử đó của Thanh Minh, ánh mắt của Nam Cung Độ Huy tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

'Cũng không hoàn toàn là một kẻ không biết đạo lý.'

Nhưng Nam Cung Độ Huy cũng không phải là kẻ không biết phân biệt đâu là lễ nghĩa qua loa và đâu là lễ nghĩa chân thành.

Hắn chỉ chắc chắn một điều rằng hẳn là trong thâm tâm, Thanh Minh đã học được thế nào gọi là lễ nghĩa thực thụ rồi.

Nam Cung Đồ Huy thả lỏng tâm trạng một chút rồi từ từ rút kiếm.

"Kiếm của Hoa Sơn có vẻ rất sắc bén nhỉ?"

"Ừ thì, cũng bình thường thôi."

"Nhưng đừng nghĩ là thanh kiếm đó cũng sẽ ảnh hưởng được chút nào tới ta."

Rồi hắn lại vừa mỉm cười vừa nói.

"Kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia không hề bị cuốn theo sự hoa lệ bên ngoài. Hôm nay ngươi sẽ biết, núi cao sẽ còn có núi khác cao hơn."

"À. Vâng. Vầngggg."

Thanh Minh lạnh nhạt trả lời rồi rút kiếm ra.

"Ta đã hiểu rồi, chúng ta mau bắt đầu thôi nhỉ? Ta có hơi nôn rồi đấy."

"Cứ bình tĩnh đi. Vì ta có hơi khác so với những đối thủ của ngươi từ trước đến giờ đấy."

"Phải. Khác chứ. Khác hơi bị nhiều luôn đấy."

Thanh Minh thờ dài một hơi.

Mấy cái tên nhát cáy nếu bị ném vô hang ổ Ma Giáo là chỉ biết ngồi yên một chỗ run như cầy sấy đến mức tè ra quần thường hay lắm mồm như vậy đấy.

'Hay cứ giã vỡ đầu hắn trước nhỉ?'

Hắn suy nghĩ trong chốc lát nhưng rồi lại lắc đầu nguầy nguậy.

'Không được. Chưởng môn nhân bảo mình phải giả vờ đối đầu với hắn một chút.'

Thanh Minh lại thở dài một hơi.

Mới sáng sớm ra là Huyền Tông đã khẩn khoản nài nỉ hắn rồi.

Rằng dạo gần đây, chưởng môn nhân của các môn phái khác toàn nhìn hắn bằng ánh mắt không bình thường chút nào, nên hãy giả vờ múa vài đường kiếm cho hợp lý một tí.

Nếu chưởng môn nhân không nhờ vả như vậy thì hắn đã đá bay cái tên đó đi rồi.

Bức bối muốn chết...

"Ta không tài nào hiểu được."

Đúng lúc đó, Nam Cung Độ Huy trầm giọng lên tiếng.

"Hả?"

"Ta đã nói ta ở một đẳng cấp khác với những đối thủ mà cho đến hiện tại ngươi đã từng gặp qua."

Nam Cung Độ Huy nở một nụ cười bí ẩn.

"Nếu nghĩ kiếm pháp của ta cũng giống với kiếm pháp của mấy tên đó thì ngươi sẽ phải nếm mùi thất bại đấy. Vì ta đang sở hữu thứ mà những tên đó không thể có được."

"Ồ?"

Thanh Minh nhìn Nam Cung Độ Huy bằng ánh mắt thần bí.

"À, đẳng cấp khác là khác thế nào ấy?"

"Ta không hề có ý xem thường bọn họ. Nhưng nếu nhìn nhận một cách khách quan thì bọn họ cũng chỉ là một trong số những kiếm tu đầy rẫy trên thế gian này. Đâu có mấy người có đủ tư cách trở thành thiên hạ đệ nhất trong tương lai."

Nam Cung Độ Huy hất cằm về phía Thanh Minh.

"Cảnh giới của ngươi chắc cũng chỉ ngang ta thôi."

"Ô hô?"

Thanh Minh nghiêng đầu hai lần, hỏi.

"Ta chỉ hỏi cho biết thôi..."

"Hả?"

"Tên thật của ngươi, có phải là Ngân Long không?"

"...Ý ngươi là sao?"

"À không, tại ta thấy ngươi có vẻ hãm tài nên thắc mắc liệu ngươi và tên kia có cùng huyết thống không."

"Hãm tài?"

Nam Cung Độ Huy tức giận đến sa sầm mặt mày.

Nhưng Thanh Minh vẫn tỏ ra ấm ức.

'Phong độ tuấn tú nhưng hãm tài thì chắc chắn là Tần Gia rồi.'

Kim Long đã vậy rồi, Đồng Long cũng tương tự thế, thì Ngân Long làm sao mà khác được.

Nam Cung Độ Huy cố gắng kiểm soát biểu cảm rồi nói.

"Ta có thể hiểu được sự ngạo mạn của ngươi. Bởi vì cho tới bây giờ ngươi vẫn chưa gặp được đối thủ nào xứng tầm cả. Hoa Chính Kiếm hay là Tần Kim Long, Lý Tống Bạch gì đó của Tông Nam vẫn chưa đủ để thỏa mãn ngươi."

Thanh Minh đang tập trung lắng nghe đột nhiên hơi nghiêng đầu sang một bên.

"À, vậy ngươi thì có gì đặc biệt thế?"

"Chuyện đó thì đợi ta đánh bại ngươi là biết ngay thôi. Nhưng ta chắc chắn sẽ cho ngươi biết, thế nào là khác biệt đẳng cấp thật sự."

Thanh Minh bật cười.

"À, vậy là cả Tần Kim Long, Bạch Thiên sư thúc và Lý Tống Bạch đều không phải là đối thủ của ngươi. Có đúng không?"

Những lời Thanh Minh nói càng lúc càng đúng trọng tâm.

"Điều đó là đương nhiên."

"Vì ngươi là thiên tài hả?"

"Ý ta tất nhiên không phải vậy. Chỉ là..."

"Giả vờ gì nữa."

Thanh Minh cong cong khóe miệng cắt ngang lời của Nam Cung Độ Huy.

"Ngươi là thiên tài. Ừ thì ta công nhận."

"Hừm. Thật ngại quá."

"Đúng là nhảm nhí."

"Hửm?"

Nam Cung Độ Huy đang cười giả lả bỗng nhiên đanh mặt lại rồi híp mắt.

Thanh Minh bẻ khớp cổ qua lại phát ra tiếng kêu răng rắc.

"Dù sao thì lũ trẻ thời nay thật đúng là kỳ lạ. Toàn học ở đâu cách trả treo. Nói tóm lại vì ngươi là thiên tài nên với ngươi những người ở đây đều cùng một hạng cả, và không cùng đẳng cấp với ngươi. Có phải vậy không?"

"Chỉ là ta sở hữu một thứ khác với bọn chúng."

"Cái tên này buồn cười thật đấy?"

Thanh Minh cười tủm tỉm.

"Thôi được rồi. Ta còn một câu cuối cùng muốn hỏi."

"Ngươi hỏi đi."

"Ngươi có huynh đệ gì không?"

"Ta không biết tại sao ngươi lại thắc mắc chuyện đó nhưng, ta có."

"Vậy là được rồi."

Thanh Minh tra lại kiếm vào vỏ rồi giơ lên cao.

Các môn đồ của Hoa Sơn kinh ngạc xầm xì, nhưng Nam Cung Độ Huy lại hoàn toàn chưa thể hiểu được ý nghĩa của hành động đó.

"Đường nào cũng phải đấu. Sau này đừng có nói ta may mắn hay gì đấy nhé."

"Tất nhiên rồi. Ngươi ra đòn trước đi."

"Ây dà. Ngươi nhường ta ra đòn trước luôn à. Thật ngại quá, thế thì ta phải đánh cho hẳn hoi mới được."

Thanh Minh bắt đầu tỏ vẻ khinh khỉnh.

Bạch Thiên từ phía xa nhìn thấy cảnh đó thì sợ xanh mặt.

"Sư, sư thúc! Không phải chúng ta nên ngăn lại sao?"

"...Sao mà ngăn được. Họ đang tỉ thí mà."

"Cứ để vậy thì hắn sẽ chết thật đó."

"...Không lẽ nó tính giết thật hả?"

"Vâng."

"...Cũng đúng. Chuyện đó cũng có thể lắm."

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bất an. Nhưng hắn hoàn toàn không có thời gian để tính toán gì cả.

Thanh Minh giơ thanh kiếm lên rồi lao nhanh như thiểm điện về phía Nam Cung Độ Huy.

Xọeetttttt!

Thanh kiếm phát ra âm thanh như thể xé toạc cả không gian rồi giáng xuống đầu Nam Cung Độ Huy.

Nhưng đối diện với tốc độ và khí thế đó, Nam Cung Độ Huy vẫn không hề tỏ vẻ bối, hắn giơ kiếm lên.

"Ta biết thừa rồi."

Đòn tấn công lên đỉnh đầu đối thủ này ta đã thấy qua vài lần rồi.

Dù không biết lý do tại sao nhưng có vẻ như hắn rất chấp niệm với đòn tấn công lên đầu đối thủ.

Nam Cung Độ Huy đã dự tính từ trước rồi, rằng nếu hắn để Thanh Minh ra tay trước, Thanh Minh chắc chắn sẽ nhắm vào đầu.

'Nào ngờ ngươi lại kích động tới mức này. Đúng là nông cạn.'

Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy chặn đứng kiếm của Thanh Minh.

'Khoảnh khắc kiếm chạm vào nhau, hắn sẽ vung kiếm nghiêng qua bên mạn sườn..."

Bốpppppppppp!

Đúng lúc đó, một âm thanh kinh thiên động địa phát ra từ võ đài, lan rộng khắp toàn bộ Thiếu Lâm Tự.

"Hựựựựựựựự!"

"AAAAAAAAAAAAA!"

"A. Aaa... Aaaaaa..."

Cùng lúc đó, những tiếng la hét đầy đau đớn đồng loạt phát ra từ hàng ghế quan khách. Một số người thì tự chặn miệng mình lại, một số người thì đưa hai tay xuống giữ lấy đũng quần.

Nhưng dù có phản ứng kiểu gì đi chăng nữa thì tất cả ánh mắt của tất cả mọi người đều chỉ tập trung về một hướng.

Ánh mắt của Nam Cung Đồ Huy quả nhiên cũng giống vậy, từ từ hướng xuống dưới.

Chân.

Bàn chân mà lúc nãy Thanh Minh xoạc ra giờ lại đang vừa vặn nằm giữa hạ bộ của Nam Cung Độ Huy.

"...Khựcc."

Nam Cung Độ Huy ngã sấp mặt.

Và rồi.

"AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!"

Hai tay hắn nắm chặt hạ bộ, bắt đầu lăn lộn trên sàn.

Nghe thấy tiếng la hét thảm thiết đó, các đấng nam nhi có mặt tại buổi tỉ võ hoàn toàn không thể nhìn thêm được nữa, đồng loạt dời mắt đi.

Các môn đồ của Hoa Sơn quả nhiên cũng đưa hai tay lên che phía trước, mặt mũi tái xanh không còn giọt máu.

"Ư... Thà là giết luôn cho rồi."

"Cứ tưởng là hắn sẽ giết luôn chứ. Phải rồi, làm gì có chuyện tên tiểu tử đó kết thúc mọi chuyện dễ dàng như vậy. Ưưưưư..."

"Tên tiểu tử ác ma quỷ quyệt đó. Đúng là độc ác, quá mức độc ác mà."

Nhưng Thanh Minh làm gì nghe được mấy lời phê phán đó, hắn vừa cười cợt vừa dùng vỏ kiếm nhè nhẹ kiểm tra vùng xương chậu của Nam Cung Độ Huy.

"Không sao, không sao. Ngươi còn có huynh đệ mà. Gia môn của ngươi sẽ không tuyệt tử tuyệt tôn đâu."

Hửm?

Nhưng chuyện đó đâu phải vấn đề?

Đó đâu phải là chuyện mà ta quan tâm.

Hehehehe.

"Khực."

Nam Cung Độ Huy vẫn không ngừng co giật.

Thanh Minh mềm lòng không thể làm ngơ trước cảnh tượng đó nên dùng vỏ kiếm vỗ vỗ vào mông Nam Cung Độ Huy.

Giờ đây, sự thật ai là "thủ phạm" tạo nên một màn "hoành tráng" này không phải là việc quan trọng.

"Vẫn ổn chứ?"

Thanh Minh tặc lưỡi.

"Ai bảo ngươi dám ăn nói với ta như thế hả. A, nhà ngươi là thiên tài mà. Đúng rồi, thiên tài."

Như vậy là sao chứ?

Thanh Minh vừa nhếch mép cười vừa nhìn hắn.

"Tên tiểu tử nhà ngươi. Nếu tập hợp những kẻ được gọi là thiên tài mà ta gặp qua thì chắc cũng xếp được hai vòng xung quanh bờ tường của Thiếu Lâm Tự đó. À không, chắc còn dư ra ba tên để ta sai đi mua rượu nữa. Thiên tài? Cái đó thì có gì to tát chứ, chỉ được cái mồm."

Thanh kiếm trong tay Thanh Minh đang vỗ vào mông Nam Cung Độ Huy dần dần có thêm sức mạnh.

"Đã không có gì đặc biệt mà còn dám ngạo mạn coi thường lũ trẻ của chúng ta à... À không, cũng không phải. Tần Kim Long với Lý Tống Bạch cũng không phải là bọn trẻ nhà ta. Dù sao thì sao ngươi lại có lá gan đó hả? Ngươi nghĩ rằng có thể đánh thắng Đồng Long nhà ta rồi nghĩ bọn ta dễ dãi à? Đến ta còn không nỡ tát Đồng Long nữa là. Vậy nên đừng có mà đụng vào người của ta!"

Bạch Thiên ở dưới đài tỉ võ nghe được những lời đó của Thanh Minh thì nở nụ cười "'hài lòng".

'Ta chưa bị hắn đánh bao giờ hết, tên tiểu tử này!'

Nhưng đâu phải chỉ mỗi hắn nghe được những lời đó! Tất cả các môn đồ đều nghe đó, cái tên khốn này!

"A, người nghe thấy không? Cái tên đó đang lo nghĩ cho sư thúc đó."

"Đến đây."

"Vâng, sư thúc."

"Ngậm cái miệng của con lại. Không thì ta sẽ tiễn con xuống địa ngục đấyyyyy."

"...Vâng ạ."

Bạch Thiên vừa xoa dịu lửa giận đang sôi sùng sục trong người, vừa quan sát Thanh Minh.

'Nhưng dù sao thì tâm trạng mình cũng khá lên nhiều.'

Thanh Minh đã từng nói Nam Cung Độ Huy là một thiên tài. Thế thì đã sao chứ, nếu đứng ở lập trường của Thanh Minh thì thiên tài cũng không phải là lời khen ngợi to tát gì.

Nếu không phải như vậy thì những lời đó là để kích động Bạch Thiên sao.

'Bất quá, càng quan sát cái tên đó ta lại càng không tài nào hiểu được.'

Tâm trạng của Bạch Thiên cứ bị Thanh Minh xoay tít liên hồi...

Dù sao thì chứng kiến cảnh tượng Nam Cung Độ Huy đang rên rỉ trên sàn tỉ võ... ưm sao nhỉ? Cảm giác đó thật sự không tệ chút nào .

"Hự..."

Nam Cung Độ Huy loạng choạng đứng dậy.

Hắn dùng đôi mắt đỏ ngầu vì quá phẫn nộ nhìn về phía Thanh Minh đang bừng bừng sát khí.

"Cái... cái... đồ chó chết!"

Cuối cùng thì những lời cay nghiệt đó cũng được thốt ra.

Hắn có thể chịu được nếu bị đánh ngã.

Nếu là so tài thì chắc chắn không thể tránh khỏi việc phải trúng kiếm chiêu của đối phương, đã là một kiếm tu thì phải chấp nhận điều này.

Dù là bị chặt chân tay, thậm chí là chém ngang cổ thì chắc chắn hắn sẽ không hề oán trách đối thủ.

Tuy nhiên, lại khiến một nam tử hán như hắn ở nơi đông người như vậy, giữ chặt đũng quần rồi lăn lộn như vậy thì không thể nào tha thứ được.

Trừ khi hắn có phép thần thông nào đó có thể xóa hết kí ức những kẻ đã chứng kiến cảnh tượng này, không thì sau này trên giang hồ sẽ có nhiều tin đồn kì lạ về hắn, không phải sao.

Đây chắc chắn sẽ là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời đối với kẻ sắp trở thành Gia chủ của Nam Cung Thế Gia là hắn.

Chỉ nghĩ đến đó thôi là phẫn nộ trong người hắn đã không ngừng dâng lên cái cấp độ mà người ta hay gọi là phẫn nộ xung thiên.

"Ta sẽ băm vằm ngươi ra, tên khốn!"

Nam Cung Độ Huy không thể nào kìm nén được lửa giận rồi hét lên, còn Thanh Minh thì vẫn đứng đó... "khúc khích" cười.

"Chắc là giận lắm nhở?"

"Cái... cái đồ chó chết!"

"Khì khì khì khì."

Thanh Minh vừa cười vừa nâng thanh kiếm trong tay lên.

"Vậy mới nói không nên "chơi đùa" bằng lời nói còn gì."

"Câm mồm đi!"

"Bởi mới nói dù có là thiên tài đi chăng nữa thì cũng phải rèn luyện và mãi giũa nó đúng cách. Ngươi thậm chí còn không thể thắng được Kim Long chứ nói gì đến Đồng Long nhà ta. Chỉ mới vào trận  thôi mà đã dồn lực lên vai nhiều thế thì có lợi ích gì chứ?"

Thanh Minh gõ gõ thanh kiếm.

"Lại đây nào. Ta sẽ giúp ngươi hạ bờ vai xuống sao cho đẹp một chút."

"Ngươi..."

Nam Cung Độ Huy đang định lao về phía Thanh Minh với đôi mắt đỏ ngầu đầy phẫn nộ.

Bỗng Thanh Minh vung kiếm từ trái sang phải rồi dựng đứng nó lên.

"A. Đợi đã, đợi đã."

"..."

"Cái đó, ngươi bình tĩnh lại đã rồi hẵng xông vào? Đừng có để ta đánh như đánh chó, thua rồi bảo ta giở trò khiêu khích ngươi đó."

Nam Cung Độ Huy đã dừng lại, nghiến răng rồi hít một hơi thật sâu. Mặc dù hắn đã tức giận đến mức trán sắp bốc khói, nhưng thật sự thì những lời của Thanh Minh cũng không sai. Việc cứ lao đến đối thủ trong trạng thái kích động như vậy không phải là điều tối kị của kiếm tu sao?

"Phù!"

Nam Cung Độ Huy sau khi đã kiểm soát được lý trí thì nhanh chóng hạ kiếm xuống trong tư thái bình tâm.

"...Ngươi sẽ phải hối hận vì cho ta thời gian để lấy lại bình tĩnh. Ta sẽ triệt để huỷ diệt tên khốn kiếp nhà ngươi!"

Dù nghe những lời đe dọa đó, Thanh Minh vẫn bật cười.

"Thông thường thì chỉ cần bị đập vào đầu một lần, người ta sẽ tỉnh ngộ ra, nhưng hình như nhiêu đó vẫn không đủ với ngươi rồi. Cũng phải thôi, ngẫm lại mới thấy có vẻ như đó là vấn đề liên quan tới huyết thống của gia tộc ngươi mất rồi."

Cái tên đó... hắn đang nói tới cái gì vậy chứ.

A, đúng rồi. Là tên nhãi Kiếm Vương Nam Cung Thiên Minh.

Cái tên đó đúng là cái tính y chang như vậy. Là một kẻ ngạo mạn, luôn đè đầu cưỡi cổ người khác.

"Thật là... sao ta cứ phải khổ sở dạy dỗ từ đời này sang đời khác thế này."

"Cái gì?"

"Không. Không phải nói với ngươi."

Mà là nói cái tên Nam Cung Thiên Minh đã thăng thiên kia.

Thanh Minh vừa uể oải vẫy tay thì Nam Cung Độ Huy đã lao về phía hắn với ánh mắt tràn đầy sát khí.

"Rút kiếm ra đi."

"Ngươi ra lệnh cho ai vậy hả. Phải bẻ gập cái cổ của ngươi lại mới được."

Thanh Minh cầm kiếm vung vẩy.

"Ta có thể bẻ nó ra xem thử được không."

Nam Cung Độ Huy đã quyết tâm không được dao động bởi những lời của Thanh Minh nữa. Hắn nhận ra rằng dù có đấu võ mồm với cái tên đó thì cũng chẳng có lợi ích gì, chỉ thêm tức đến hộc máu thôi.

"Ta sẽ cho ngươi nếm mùi lợi hại của kiếm pháp Nam Cung Gia."

Kwangggg!

Thanh kiếm của Nam Cung Độ Huy bắt đầu tiếp nhận nguyên khí từ chủ nhân, phát ra những tiếng kiếm minh rền vang. Đồng thời kiếm khí ánh lên bạch sắc trong phút chốc tưởng chừng như đã nuốt chửng thanh kiếm.

Bùm!

Trong lúc hạ thanh kiếm, hắn ta tiến về phía trước một bước.

Một luồng uy áp mạnh mẽ cũng ùa đến ép lên người Thanh Minh.

"Cái, cái đó!"

Những người đang theo dõi trận tỉ võ từ trên bục không khỏi há hốc mồm kinh ngạc.

"Đế Vương Kiếm Hình!"

"Hắn đã lĩnh ngộ được Đế Vương Kiếm Hình rồi sao?"

Khi nhắc về kiếm pháp của Nam Cung Thế Gia, thế nhân thường nghĩ tới Thiết Kiếm Thập Nhị Thức và Thương Khung Vô Nhai Kiếm Pháp.

Tuy nhiên nếu nói về kiếm pháp mạnh nhất, bá đạo nhất của Nam Cung Thế Gia thì chắc chắn tất cả mọi người sẽ chọn Đế Vương Kiếm Hình đầu tiên.

Lý do Đế Vương Kiếm Hình lại không được nhắc tới nhiều là vì nó chỉ được truyền lại cho huyết thống trực hệ của gia tộc mà thôi.

Là kiếm pháp khó thi triển, khó tham ngộ và yêu cầu một nguồn nội công khổng lồ.

Nam Cung Độ Huy thậm chí bỏ qua Thiết Kiếm Thập Nhị Thức và Thương Khung Vô Nhai Kiếm Pháp mà thi triển Đế Vương Kiếm Hình.

Cơ thể hắn tỏa ra sát khí cuồn cuộn.

Đế Vương Kiếm Hình đúng như tên gọi của nó, kiếm của Đế vương.

Đó là kiếm pháp có thể quy phục đối thủ bởi khí thế và uy áp mà thanh kiếm kết hợp với kiếm pháp phát ra. Người ta đồn rằng nếu đạt đến cảnh giới Cực Ý thì chỉ với khí thế đó thôi cũng đủ để Ý Hình Sát Nhân, giết người chỉ bằng khí thế.

Như thể muốn chứng minh những lời đó không phải là tin đồn thất thiệt, uy áp của Nam Cung Độ Huy càng ngày càng bùng phát dữ dội.

Những quan khách đang theo dõi trận đấu cũng bị áp lực của uy áp đó đẩy lùi về phía sau, đến các môn đồ của Hoa Sơn cũng phải vận hết công lực mới chống đỡ được.

Bùm!

Nam Cung Độ Huy lại tiến thêm về trước một bước. Uy áp tỏa ra cũng tăng lên gấp đôi rồi đè nén lên cơ thể Thanh Minh.

Thanh Minh vẫn đứng đó, thở dài thườn thượt.

"Haiz, mấy cái tên tiểu tử thời nay!"

Sau đó Thanh Minh cầm lấy thanh kiếm rồi đủng đỉnh bước về phía Nam Cung Độ Huy.

Nam Cung Độ Huy không khỏi kinh ngạc mà mở to mắt.

'Tên đó đang bước tới đây sao?'

'Hắn tiếp cận mình dù đang bị cái uy áp này đè ép hay sao? Như vậy có hợp lý không chứ?'

Nam Cung Độ Huy vừa nghiến răng vừa tiến về phía trước. Và sự uy áp hắn phát ra cũng càng ngày càng khủng khiếp. Tuy nhiên Thanh Minh vẫn cứ bình bình an an đủng đỉnh về phía hắn với nụ cười đầy sự chế nhạo.

"Ta sẽ dạy ngươi... À không, phải nói là ta sẽ thay mặt tổ tiên của ngươi dạy dỗ lại ngươi, vậy nên hãy vui vẻ mà đón nhận đi."

"Cái, cái gì?"

"Căn bản! Tên tiểu tử này! Căn bản của ngươi bỏ cho chó gặm rồi à!"

Thanh Minh vung kiếm lên rồi giáng xuống một đòn thật mạnh.

Nam Cung Độ Huy vừa mỉm cười vừa đưa kiếm lên.

'Tên ngốc chỉ biết mỗi một chiêu thức à! Lần này thì đừng hòng lừa được ta!'

Tuy nhiên khác với những gì mà Nam Cung Độ Huy suy tính, Thanh Minh chính là cố tình đánh thẳng vào thanh kiếm trong tay hắn.

Và những gì xảy ra vào thời điểm hai thanh kiếm va vào nhau cũng khác hắn so với những gì mà Nam Cung Độ Huy dự đoán.

Kenggg!

Rắc!

Hai âm thanh đồng loạt vang lên.

Nam Cung Độ Huy chết lặng nhìn thanh kiếm của Thanh Minh đang đè ép lên thanh kiếm của mình, rồi khẽ quay đầu nhìn về phía cổ tay mình.

Cổ tay hắn mất hết sức lực rồi mềm nhũn.

'...Tại sao lại như vậy?'

Ơ...

Cái đó...

Không thể nào?

Chỉ vì đỡ một chiêu hết sức đơn giản đó mà tay hắn ta bị gãy sao. Cái đó...

"Mấy tên tiểu tử thời nay thật là!"

Bốp!

Thanh Minh bắt đầu vung kiếm đập liên hồi không thương tiếc.

"Chỉ được cái vẻ bề ngoài!"

Bốp!

Lại thêm một đập nữa.

"Cái thời của ta đâu có như thế! Thời của ta!"

Bốp!

"Ở đâu ra cái kiểu đến hạ thể còn đứng không vững mà cũng đòi thi triển Đế Vương Kiếm Hình hả!"

Bốp!

"Hự."

Nam Cung Đồ Huy cuối cùng cũng rên lên rồi ngã xuống.

Với cổ tay bị gãy, hắn không thể nào chặn được những cú vung kiếm của Thanh Minh. Vậy nên thanh kiếm của Thanh Minh không hề thủ hạ lưu tình mà đập mạnh vào vai hắn liên tục bốn lần.

"Không thả lỏng vai được à? Hay ta kéo giãn ra hộ nhá?!"

Thanh Minh mở to mắt.

Ngay lúc đó, một giọng nói lớn vang lên bên tai họ.

"Độ Huy! Rốt cuộc con đang làm cái gì vậy hả!"

Nam Cung Hoảng cũng đứng ngồi không yên khi chứng kiến cảnh đó, nên đứng bật dậy rồi hét lên.

Nam Cung Độ Huy nghe thấy lời đó thì mở to hai mắt. Rồi lại nhấc thanh kiếm bằng hai tay mà bắt đầu vung vẩy.

Kiếm khí lại cuồn cuộn bao bọc lấy thanh kiếm của hắn. Đồng thời một nguồn uy áp đáng sợ...

Khự!

"..."

Nam Cung Độ Huy ngơ ngác quay đầu lại. Lần này, thanh kiếm của Thanh Minh đã đập vào cổ chân của hắn.

"Tên tiểu tử nhà ngươi dám vung kiếm lên khi trưởng bối đang nói chuyện á?"

Cái đó...

Đang ở trên đài tỉ võ cơ mà?

Ở đây không được vung kiếm thì rốt cuộc vung ở đâu mới được chứ...

"Đây không phải điều cơ bản à, là cơ bản đó!"

Thanh Minh lùi lại một bước rồi nắm chặt lấy thanh kiếm.

"Dù ta có nói, thì đầu óc ngươi cũng không thể hiểu được. Vậy nên cứ đánh cho khôn ra mới được. Rồi sẽ khôn ra thôi!"

Bạch Thiên đứng ở dưới nhìn thấy cảnh đó thì nhắm nghiền mắt.

Hắn cảm thấy choáng váng. Hình như hắn đã từng nghe được những lời tương tự như vậy trong quá khứ thì phải...

Sau khi nghe xong những lời đó thì sao ư?

"Ta đến đây!"

Thanh Minh lao nhanh về phía Nam Cung Độ Huy.

Nam Cung Độ Huy theo phản xạ cũng vung kiếm lên, nhưng Đế Vương Kiếm Hình đã không còn đủ uy áp để áp chế  đối thủ nữa. Hiện tại nó chỉ còn một nửa uy áp so với ban đầu mà thôi.

"Hạ thể!"

AAAA!

Thanh kiếm trong tay Thanh Minh đâm vào đùi hắn.

"Khục!"

Tiếng rên rỉ đau lớn phát ra từ miệng Nam Cung Độ Huy.

"Hạ thể! Hạ thể! Hạ thể! Hạ thể!"

Bốp! Bụp! Bốppp! Bụppp!

"Cái tên tiểu tử này! Ta đánh tận bốn lần mà không chặn được một lần nào à? Không động não được à?"

Nam Cung Độ Huy không còn tỉnh táo mà lùi về phía sau với những cơn đau thấu xương.

'Cái, tốc độ gì thế này...'

Không thể nhìn thấy đường kiếm bằng mắt được. Rốt cuộc thì phải làm thế nào để chặn nó lại chứ?

"Á à, ngươi dám lùi lại à? Ai cho phép hả?"

Thanh Minh vừa gầm gừ vừa dồn ép Nam Cung Độ Huy. Và đập hắn không chút thương tiếc.

"Thắt lưng! Vai! Cổ chân! Sao mà sơ hở nhiều thế này! Lại đến cổ tay này!"

Nam Cung Độ Huy vừa đỡ được thanh kiếm đánh vào vai và thắt lưng thì nhanh chóng lùi về phía sau. Tuy nhiên, Thanh Minh lại nhanh hơn một bước, đánh mạnh vào cổ tay của hắn.

Kenggg!

Thương Khung Kiếm của Nam Cung Đồ Huy văng lên xoay vòng vòng trên không trung.

Đó là lúc mà cả cơ thể của Nam Cung Độ Huy phơi ra trước mắt Thanh Minh mà không có bất kì lớp phòng thủ nào.

Bật dậy!

Tất cả các môn đồ của Hoa Sơn đồng loạt bật dậy khỏi chỗ ngồi. Những việc sắp xảy ra bắt đầu hiện lên trong tâm trí họ.

Bạch Thiên mở miệng nói nhỏ.

"Cái đầu..."

Tiếng hò reo phấn khích bắt đầu vang lên không ngừng.

"Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu! Cái đầu!"

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Vỏ kiếm trong tay Thanh Minh đánh liên hồi lên đầu Nam Cung Độ Huy. Vừa nhận đòn tấn công tới tấp đó, mắt hắn giật giật liên hồi rồi dần dần mất ý thức.

"À, đúng rồi!!"

Bốp!

Rồi Thanh Minh lại giáng thêm một đòn nữa vào đầu Nam Cung Độ Huy đã mất đi ý thức.

"Hét 5 lần mà đánh 6 cú thì mới phải đạo chứ."

'...Tại sao?'

Nam Cung Độ Huy không thể nào hiểu được những lời lẽ cuối cùng của Thanh Minh, vừa nghi hoặc vừa dần đánh mất thần trí.

Bụp.

Thanh Minh nhìn cảnh Nam Cung Độ Huy ngã lăn ra sàn mà vừa chậc lưỡi vừa tỏ vẻ tiếc nuối.

"A, ta đã nói là sửa vai cho ngươi, vậy mà!"

Hắn phải bỏ cái chứng ám ảnh đánh đầu đi mới được.

Thanh Minh chép miệng khi nhìn thấy Nam Cung Độ Huy ngã xuống sàn như một miếng giẻ rách.

"Mấy đứa thời nay thật là..." Hềy.

Ngày xưa khi muốn luyện kiếm phải vác cả tảng đá lớn trên người rồi vung kiếm cả nghìn cả vạn lần. Cho dù phải lăn mình trên vách nùi cũng phải hét lên "Thật là sảng khoái". Đấy, tập luyện đến như vậy cũng chỉ mới nhận được một chúttttt ít thành quả về kiếm pháp thôi đấy!

Còn mấy cái đứa chân yếu tay mềm ngày nay lại được gọi là cái gì ấy nhỉ?

Đế Vương Kiếm Hìnhhhhhh?

Đế Vương Kiếm Hìnhhhhhhhhhh?

"A, thôi cứ đập vỡ đầu nó cho rồi!"

À, mà đập rồi còn đâu?

"Ầyyyy."

Thanh Minh xoay người bỏ đi tỏ ý không hài lòng.

Hắn không thể chấp nhận một kẻ như vậy mà lại được gọi là thiên tài. Vô số kẻ say sưa trong khoái cảm đi lên đỉnh cao một cách nhanh chóng, không trở ngại để rồi rốt cuộc không thể nhìn xuống dưới chân mình.

Một kẻ bò chậm chạp như Lý Tống Bạch cũng phải đến khi vượt qua giới hạn của bản thân mới nhận ra hắn đã bỏ lỡ những gì.

Thực ra nếu như bọn họ muốn biết, Thanh Minh cũng chẳng có lý do gì để không chỉ dạy. Nhưng mà...

'Tại sao ta phải làm như vậy chứ?'

Ta không có chút quan tâm nào đến Nam Cung Thế Gia và không nhất thiết phải chịu sự vất vả đó. Chỉ dạy Hoa Sơn thôi cũng đã mệt suýt chết rồi còn hơi sức đâu mà dạy Nam Cung Thế Gia nữa chứ?!!

Thanh Minh thong dong đi xuống sàn tỷ võ. Những tiếng hò reo cảm thán vang lên khắp nơi.

"Aaaaaa!"

"Khàaaaaaa"

"Ưaaaa!"

Thanh Minh nghiêng đầu ngơ ngác khi các sư huynh và sư thúc giơ ngón cái về phía hắn.

"Sao thế? Lạ lắm à?"

"Lạ chứ. Là Nam Cung Độ Huy đấy!"

Chiêu Kiệt gật đầu cảm thán không ngớt.

"Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Độ Huy chẳng phải là người được mệnh danh là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch hay sao? Vậy mà hắn lại bị đệ đánh như một con chó như vậy!!"

"Ta thật thắc mắc không biết hắn có phải cũng là con người ăn cơm giống ta hay không nữa."

Thanh Minh cười khúc khích trước những phản ứng dữ dội hơn bình thường.

"Ở mức độ này thì có gì đâu..."

"Không. Đệ giỏi thì phải nói là giỏi chứ."

"Phải đó, Thanh Minh à, đệ thật là tài giỏi"

Khóe miệng Thanh Minh bắt đầu cong lên từng chút một.

"Chỉ là đánh một đứa trẻ thôi, có gì để nói đâu...?"

"Nam Cung Độ Huy đâu phải là một đứa trẻ bình thường kia chứ?"

"Khà... đúng là mát lòng mát dạ. Thanh Minh à, đệ vất vả nhiều rồi."

"Hê hê hê hê."

Thanh Minh gãi gãi đầu một cách ngượng ngùng.

Thật sự là chẳng có gì để nói mà mọi người cứ tâng bốc hắn lên tận mây xanh như thế này. Phải nói thế nào  nhỉ...

"Trông nó đang thích chết đi được kìa!"

"Đồng Long, sư thúc yên lặng đi"

"..."

Bạch Thiên im lặng. Thanh Minh nhún vai ngồi xuống vị trí của mình rồi thản nhiên lôi khô bò trong tay nải bên cạnh ra.

"Chiêu Kiệt sư huynh, huynh nhận tiền chưa?"

"A, đúng rồi! Thanh Minh à! Tuyệt quá! Ta đã kiếm được rất nhiều đấy! Không biết có phải đối thủ lần này là Nam Cung Độ Huy không mà có nhiều người cược cửa bên kia lắm!"

"Chậc chậc chậc. Vậy mới nói, cờ bạc là bác thằng bần mà."

Dám cược tiền cho Nam Cung Thế Gia ư?

Vậy thì các người tiêu tùng rồi!

Thanh Minh cười hihi rồi bắt đầu nhai khô bò.

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh rồi lại ngước mắt lên đài tỷ võ nhìn Nam Cung Độ Huy. Dường như hắn vẫn nằm đấy và chưa lấy lại được ý thức. Vì vậy mà đang có rất nhiều võ giả Nam Cung Thế Gia xúm lại xung quanh hắn ta.

'Chắc là hắn đã sốc lắm.'

Thật lòng thì Bạch Thiên đồng cảm với hắn.

Đoạn Nhạc Kiếm Nam Cung Độ Huy.

Danh tiếng càng cao thì sự tự tin về bản thân càng lớn.

Một kiếm tu một khi đã khắc sâu sự quyết tâm vào tim khó lòng chấp nhận được thất bại. Nhưng mọi việc đã thành ra như vậy, có lẽ hắn sẽ rất đau khổ.

Cũng phải thôi, những người gặp Thanh Minh ít nhất cũng sẽ bị một lần như vậy.

Bạch Thiên hướng ánh mắt xuống. Thanh Minh đang ngồi thản nhiên nhai khô bò chóp chép.

"..."

Hư Đạo Chân Nhân nhăn nhó nhìn sang bên cạnh.

Nam Cung Hoảng đang ngồi đó với đôi mắt lồi ra trông như một con cá đang há hốc miệng nhìn lên đài tỷ võ.

"Ớ... ớ... ớ?"

Không thể nhìn thêm được nữa, Hư Đạo Chân Nhân khẽ nhắm mắt lại.

Trong thời gian Thiếu Lâm ẩn nhẫn tự thu mình lại thì môn phái đại diện cho Cửu Phái Nhất Bang chính là Võ Đang. Và Nam Cung Thế Gia chính là đại diện cho Ngũ Đại Thế Gia.

Vì vậy mà Hư Đạo Chân Nhân trên tư cách là chưởng môn nhân của Võ Đang rất thường xuyên gặp gỡ Nam Cung Hoảng. Nhưng trong rất nhiều lần gặp đó, đây là lần đầu tiên Hư Đạo Chân Nhân nhìn thấy khuôn mặt Nam Cung Hoảng thất kinh như thế này.

'Có thể là như vậy lắm chứ.'

Nhi tử mà hắn luôn tự hào với võ lâm thiên hạ lúc này trông giống như một tên tiểu nhị bị lũ Hắc Đạo Bang Phái đem ra lôi kéo dẫm đạp một cách vui vẻ. Làm sao hắn không thể không thất kinh cho được?

Hư Đạo Chân Nhân hướng ánh mắt về phía Thanh Minh đang đi xuống đài tỷ võ.

'Tên tiểu tử này giống như một con hắc mã trong lần đại hội này.'

Nếu như Hư Đạo Chân Nhân mà nhìn thấy chuyện như thế này tại một nơi khác có lẽ hắn sẽ vỗ tay hoan hô tán thưởng như một người xem bình thường.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng thật lòng mà nói thì hắn đã cảm thấy rất sảng khoái.

Nhưng vấn đề ở đây là kẻ hy sinh cho sự sảng khoái đó lại là Ngũ Đại Thế Gia và Cửu Phái Nhất Bang.

"Rốt cuộc chuyện này là như thế nào vậy?

"Ơ hơ..."

Những lời nói kinh ngạc và cảm thán liên tục phát ra từ miệng của các chưởng môn nhân.

Hư Đạo Chân Nhân biết rất rõ.

Phía trên thượng đài này, mọi người đã ngầm thống nhất với nhau là hạn chế nhắc đến cái tên Thanh Minh. Bởi vì khoảnh khắc họ đưa ra đánh giá về Hoa Sơn Thần Long cũng chính là lúc họ phải nhận thức nghiêm túc về Hoa Sơn. Và họ đã chọn cách né tránh điều đó.

Nhưng đến giờ phút này thì tất cả không thế ngó lơ cái tên quái vật đó thêm được nữa.

"Không thể diễn tả thằng bé chỉ với những từ tài năng xuất sắc được!"

Tất cả mọi người đều gật đầu trước câu nói của chưởng môn nhân Thanh Thành phái.

"Bây giờ ta đã hiểu được vì sao chưởng môn nhân Tông Nam lại tuyệt vọng đến vậy. Cho dù là ta đi chăng nữa thì cũng..."

Một ai đó không thể nói hết câu rồi ngậm miệng lại.

Khi một con quái vật xuất hiện tại một môn phái mà bọn họ phải cạnh tranh từ đời này đến đời khác thì bọn họ sao có thể bình tĩnh được chứ?

Phải. Quái vật.

Hắn ta chính xác là một con quái vật.

Và...

'Tất cả mọi người lúc này dường như đều đã biết điều đó.'

Quần chúng khán giả bây giờ đang ầm ĩ tranh luận.

"Nam Cung Độ Huy đã thua như vậy sao?"

"Thiên địa ơi, dù sao thì mọi việc cũng đã xảy ra ngay trước mắt chúng ta rồi mà!"

"Vậy cái tên Hoa Sơn Thần Long rốt cuộc là mạnh đến mức độ nào chứ?"

Nam Cung Thế Gia tuyệt đối không phải là một cái tên đơn giản.

Bọn họ là thế lực đứng đầu Ngũ Đại Thế Gia và là danh môn thế gia đứng đầu thiên hạ. Nam Cung Thế Gia đã sinh ra những kiếm tu có thể hô mưa gọi gió trong thiên hạ từ đời này sang đời khác. Mỗi thời đại, họ vẫn luôn duy trì việc có một cường giả để phân tranh danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.

Và tất cả mọi người trong thiên hạ cũng đã không ngần ngại lựa chọn Nam Cung Độ Huy là kẻ nối tiếp thế hệ đi trước của Nam Cung Thế Gia.

Điều đó có nghĩa là Nam Cung Độ Huy là một trong những ứng cử viên cho danh hiệu Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.

Một Nam Cung Độ Huy như vậy lại không thể thi triển kiếm pháp đúng cách và đơn phương bị đối thủ đánh bại như vậy thực sự đem lại một cú sốc quá lớn.

Hư Đạo Chân Nhân chau mày nhìn về một hướng.

Mỉm cười.

Đường Quân Nhạc đang ngồi bên cạnh Huyền Tông và hắn ta đang nở một nụ cười quỷ dị. Khi suy nghĩ đến ý nghĩa của nụ cười đó, trong lòng Hư Đạo Chân Nhân lại trở nên lạnh lẽo kỳ lạ.

"Chưởng môn nhân, chúc mừng ngài!"

"Môn chủ quá lời rồi"

"Ta thật sự rất tò mò. Làm cách nào mà ngài lại có thể nuôi dưỡng được một con quái vật như vậy?"

Tất cả mọi ánh nhìn của các chưởng môn nhân đồng loạt hướng về phía Huyền Tông sau câu hỏi của Đường Quân Nhạc.

Hư Đạo Chân Nhân nhăn nhó khi Đường Quân Nhạc đang dẫn dắt câu chuyện một cách có ý đồ. Nếu như hắn cố tình đưa ra câu hỏi như vậy trước mặt mọi người thì đương nhiên là sẽ nhận được sự chú ý của bọn họ rồi.

Huyền Tông khẽ lắc đầu rồi cất lời.

"Ta không có tư cách để dạy dỗ đứa trẻ đó."

Huyền Tông hoàn toàn lạnh lùng và lạnh đãm khác hoàn toàn với dáng vẻ khi đại hội bắt đầu.

"Hổ từ lúc sinh ra đã là hổ rồi. Nếu ta nuôi một con chó thì cho dù có nuôi nấng nó tử tế thế nào thì nó cũng không thể biến thành một con hổ được."

"Chưởng môn nhân, ngài thật là khiêm tốn. Nếu như người đó là Hoa Sơn Thần Long thì cũng có thể là như vậy lắm chứ. Nhưng nói gì thì nói, chẳng phải bây giờ Hoa Sơn đang áp đảo các môn phái khác hay sao?"

Không khí xung quanh rơi vào trầm lặng.

Tất cả những lời nói mà bọn họ muốn trốn tránh đang được Đường Quân Nhạc lôi ra từng chút từng chút một.

"Hahahaha. Vì Hoa Sơn mà Đường Môn ta cũng đã phải xấu hổ không ít lần. Các nhi tử của ta cũng là những người có thực lực nhưng khi so sánh với Hoa Sơn thì thật sự ta cảm thấy rất hổ thẹn."

"Ấy, môn chủ quá lời rồi."

Đường Quân Nhạc vừa nói chuyện vừa lén quan sát biểu cảm của các chưởng môn nhân khác.

Tất cả bọn họ đều đang trưng ra một biểu cảm méo mó và vô cùng khó chịu. Chưởng môn nhân đều là những kẻ thành thục trong việc che giấu cảm xúc của bản thân lại đang khiến người khác dễ dàng nắm bắt được như vậy, điều đó có nghĩa là trong lòng bọn họ còn khó chịu hơn rất nhiều.

Đường Quân Nhạc cười khẩy.

'Nếu như Hoa Sơn Thần Long không tình cờ ghé qua Tứ Xuyên thì có lẽ bây giờ ta cũng đang còn cùng biểu cảm với bọn họ.'

Nghĩ lại thì quyết định kết đồng minh với Hoa Sơn đã trở thành quyết định sáng suốt nhất của Đường Quân Nhạc kể từ khi hắn nhậm chức gia chủ.

'Và không ngờ thành quả của việc đó lại đến nhanh như vậy.'

Hắn vốn nghĩ phải mất từ 5 đến 10 năm thì mới có được thành quả từ việc chi viện cho Hoa Sơn.

Nhưng Hoa Sơn Thần Long vẫn luôn là người làm bất cứ việc gì cũng vượt qua thường thức của hắn ta.

"Dù sao thì..."

Đường Quân Nhạc cố gắng khiến Hoa Sơn nổi bật hơn nữa.

"Hoa Sơn Thần Long quả thật quá tài giỏi."

Hư Đạo Chân Nhân lắng nghe câu chuyện nãy giờ bỗng cất giọng cướp lời.

Đường Quân Nhạc nhăn mặt nhìn chằm chằm vào hắn ta. Hư Đạo Chân Nhân tiếp tục nói.

"Không chỉ đơn giản là thực lực mạnh mẽ. Việc thấu hiểu kiếm pháp của Hoa Sơn ở độ tuổi đó là một việc bất khả thi. Thật đáng ngạc nhiên một đứa trẻ lại có thể thành thục kiếm pháp đến vậy."

Hắn ta không ngừng gật đầu và khen ngợi.

"Có điều..."

Tất cả mọi người đều biết, đến đoạn này hắn mới nói ra những điều hắn thực sự muốn nói.

"Thật là đáng tiếc. Mặc dù mang tài năng như vậy, nhưng Thanh Minh tiểu đạo trưởng liệu sẽ trở thành một người dẫn dắt tông môn hay sẽ là một kiếm tu khiến tông môn bại lụi. Có lẽ thế nhân sẽ còn phải bàn luận về chuyện này rất nhiều."

Hư Đạo Chân Nhân thở dài một cách tiếc nuối.

"Không ai là hoàn hảo cả. Vì vậy mà chúng ta chỉ có thể cảm thấy đáng tiếc mà thôi. Hổ thì sao có thể có cánh được kia chứ."

Đó là một cách nói khôn khéo.

Vừa đấm vừa xoa.

Và hệ quả của cách nói khôn khéo đó chính là biểu cảm khó chịu một chút của Huyền Tông. Bầu không khí mà Đường Quân Nhạc cố tạo ra bị phá vỡ trong chốc lát.

Nhưng Hư Đạo Chân Nhân đã bỏ qua một điều.

Huyền Tông là một kẻ mà so với những người ở đây, thậm chí là toàn thể thiên hạ này sẽ không thua bất cứ ai ở sự nhẫn nhịn chịu đựng.

Đặc biệt hắn còn là một người mãn tính về căn bệnh bị xem thường.

"Ta cũng biết điều đó."

"Hả?"

Giọng nói điềm tĩnh của Huyền Tông khiến Hư Đạo Chân Nhân nhăn nhó.

"Nhưng không sao cả."

Huyền Tông nở một nụ cười hiền hòa nhìn xuống phía dưới. Các môn đồ Hoa Sơn ầm ĩ vây quanh Thanh minh đang ngồi nhai khô bò.

"Bởi vì các sư huynh, sư thúc của Thanh Minh sẽ thay thằng bé những việc nó không làm được."

Ánh mắt của hắn ta khi nhìn về các môn đồ Hoa Sơn tựa như ánh sáng mùa xuân rạng rỡ và ấm áp.

"Hoa Sơn không phải chỉ có mình Thanh Minh. Những đứa trẻ ấy hoàn toàn có thể bảo vệ được Thanh Minh. Và ngay cả khi không có ai dẫn dắt, nếu như có người để cùng tiến lên chẳng phải cũng là một chuyện rất đáng mừng hay sao?"

Hư Đạo Chân Nhân khẽ kho khan khó chịu trước nụ cười nhân từ của Huyền Tông.

"Chuyện đó sẽ không dễ dàng gì đâu."

"Những đứa trẻ ấy rất mạnh."

Giọng nói của Huyền Tông dần trở nên cứng rắn và nghiêm nghị.

"Và ngay lúc này các môn đồ của ta cũng đang chứng minh điều đó."

Một giọng nói to vang lên kinh động (?) Hoa Sơn phái đang thao thao bất tuyệt.

"Người tiếp theo, Hoa Sơn Phái Lưu Lê Tuyết."

Lưu Lê Tuyết đang vuốt ve thanh kiếm ở phía sau chầm chậm ngẩng đầu lên.

Đường Tiểu Tiểu nhìn nàng ta bằng khuôn mặt hồi hộp.

"Sư thúc!"

"Ừm."

Nhưng Lưu Lê Tuyết lại chẳng nói gì đặc biệt cả. Nàng nhẹ nhàng tra kiếm vào vỏ rồi đứng dậy khỏi vị trí.

"Sư huynh, muội đi đây."

"Ừm."

Bạch Thiên gật đầu một cách nặng nề.

"Đừng có căng thẳng quá, chỉ cần cố gắng phát huy thực lực của bản thân là được."

"Vâng."

Ngay khi Lưu Lê Tuyết đang đi về phía đài tỷ võ, Đường Tiểu Tiểu hét lớn.

"Sư thúc, nhất định phải giành chiến..."

Dường như đã nhận ra điều gì đó, Đường Tiểu Tiểu dừng lại giữa chừng.

Lưu Lê Tuyết dừng bước, nàng không hối thúc Đường Tiểu Tiểu mà chỉ ở đó như đợi câu nói tiếp theo.

Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu mỉm cười rạng rỡ.

"Sư thúc."

Biểu cảm hơi tinh nghịch nhưng chứa đựng sự chân thành vô tận.

"Hãy chiến đấu hết mình rồi quay trở lại nhé."

Câu nói nhất định phải thắng suy cho cùng chỉ là thêm gánh nặng mà thôi.

Lưu Lê Tuyết gật đầu rồi vỗ nhẹ lên đầu Đường Tiểu Tiểu.

"Có người đang nhìn."

"..."

Sau khi nói câu nói đó Lưu Lê Tuyết tiếp tục rảo bước về phía đài tỷ võ.

Chiêu Kiệt đứng đó rồi quay sang hỏi Thanh Minh.

"Đệ không định nói gì à?"

"Cái gì?"

"Kiểu như nếu thua thì ta sẽ không để yên cho nhà ngươi..."

Thanh Minh đang nhai khô bò nhăn nhó nhìn Chiêu Kiệt.

"Đó chỉ là lời nói dành cho mấy người ngu ngốc như sư huynh thôi."

"..."

"Đối với Lưu sư thúc thì không cần."

Thanh Minh hướng ánh mắt về phía Lưu Lê Tuyết đang bước lên đài tỷ võ.

"Trong số mấy người chỉ có Lưu sư thúc là xứng đáng với danh hiệu Mai Hoa Kiếm Đồ mà thôi."

"..."

"Nhìn cho kỹ vào."

Thanh Minh tuyên bố dõng dạc.

"Nơi đó chứa đựng linh hồn của Hoa Sơn đó."

Ngay ở đó.

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ nhìn người đang đứng trước mặt.

'Hắn vừa xưng là Bàng Cảnh đúng không?'

Lưu Lê Tuyết không nhớ rõ tên của hắn. Bởi vì hắn không phải là mối bận tâm của nàng.

Coi thường ư?

Không phải vậy.

Thứ Lưu Lê Tuyết quan tâm chính là đối phương sử dụng loại võ công tâm pháp gì và nó đặc biệt ở chỗ nào, chứ không phải tên của hắn. Bởi vì dù không có tên thì vẫn còn rất nhiều cách để phân biệt.

'Nhanh quá.'

Tim nàng đang đập nhanh hơn bình thường. Mặc dù nàng đã cố giữ điềm tĩnh nhất có thể, nhưng việc giữ được sự điềm tĩnh khi ở trên võ đài hoàn toàn không dễ chút nào.

Lưu Lê Tuyết khẽ hít thở nhẹ.

Sau khi nhịp tim dần bình ổn, nàng chuyển hướng nhìn sang thanh đao to lớn của Bàng Cảnh.

Nó có vẻ rất nặng và mạnh.

Đao của Bàng gia là đao của Bá, Khoái và Trọng.

Và điểm đặc biệt nhất trong số đó chính là Bá. Nếu đối đầu trực diện với sức mạnh phát ra từ thanh đao vừa to vừa nặng đó thì thắng bại sẽ được phân định ngay lập tức.

'Nhưng ngươi không thể chỉ nhìn vào thanh kiếm của ta đâu.'

Kiếm là một binh khí rất phù hợp.

Để nàng có thể múa kiếm mà không cần bận tâm đến đối thủ.

Đúng. Chính là như vậy.

Cuối cùng, Lưu Lê Tuyết cũng đã hoàn toàn bình tâm, chầm chậm rút kiếm ra.

Xoẹtttttt.

Tiếng rút kiếm vang lên bên tai. Tâm trí nàng cũng trở nên tỉnh táo hơn khi được nắm lấy thanh kiếm trong tay.

Từ sau khi trưởng thành... À không, từ trước khi trưởng thành đến giờ, thanh kiếm này đã có ngày nào rời khỏi tay của Lưu Lê Tuyết đâu.

"Ta là Bàng Cảnh Hà Bắc Bàng Gia."

"Lưu Lê Tuyết Hoa Sơn."

"Ta thực sự rất ấn tượng với sự nổi trội vượt bậc của Hoa Sơn. Lưỡi kiếm của ngươi quả thực rất sắc bén."

Bàng Cảnh mỉm cười rồi vung đao chỉ về phía Lưu Lê Tuyết.

"Nếu như ngươi có thể vượt qua ta, thì ngươi sẽ vang danh khắp thiên hạ. Nhưng liệu ngươi có đủ thực lực để làm điều đó không đây?"

Lưu Lê Tuyết lặng lẽ nhìn Bàng Cảnh.

Nàng chẳng biết gì về người này.

"Ta chưa từng thèm khát."

"Hửm?"

"Những thứ như danh tiếng."

Lưu Lê Tuyết chầm chậm hạ kiếm xuống.

"...Sẽ không sao chứ?"

Nhuận Tông bất giác lo lắng hỏi.

Đương nhiên hắn biết việc hắn lo lắng cho Lưu Lê Tuyết thế này có hơi thừa thãi. Bởi vì dù sao thì Lưu Lê Tuyết cũng mạnh hơn hắn.

Đánh giá một cách khách quan thì Lưu Lê Tuyết là một trong Nhị Đại Cao Thủ của Hoa Sơn. Nàng ta chính là người duy nhất có thể phân thắng bại với Hoa Chính Kiếm Bạch Thiên.

Hửm?

Thanh Minh á?

Thôi bỏ nó ra đi, cái thằng đó.

Ầy, cái thằng ngoại lệ đó tính làm gì.

Nhuận Tông liếc mắt nhìn Thanh Minh rồi lại nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết.

'Gần như là gấp đôi.'

Mặc dù Lưu Lê Tuyết không phải tạng người nhỏ bé, thế nhưng Bàng Cảnh đang đứng ở phía đối diện còn to gấp đôi nàng. Ai nhìn vào cũng sẽ tưởng đây là cảnh một đứa trẻ đang đứng bên cạnh một người trưởng thành mất.

"Sẽ ổn thật chứ?"

Trước khi bàn đến chuyện Lưu Lê Tuyết có thuần thục kiếm pháp hay không, thì Nhuận Tông đã không ngừng lo lắng, không biết thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết có chống đỡ nổi sức mạnh từ cơ thể to lớn ấy không nữa.

"Thanh Minh."

"Sao?"

"Sư thúc sẽ thắng chứ?"

Thanh Minh bật cười.

"Sao? Huynh sợ sư thúc sẽ thua à?"

"Bởi vì cơ thể của bọn họ quá chênh lệch còn gì. Chỉ cần sư thúc sơ sẩy để hắn có cơ hội đánh trúng một đòn thôi..."

"Không có chuyện đó đâu."

"Hở?"

"Nữ Quỷ Kiếm sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu."

Rồi Thanh Minh bật cười.

Hắn nhớ ra rồi.

Hình ảnh Lưu Lê Tuyết bám theo Thanh Minh dai như đỉa từ lần đầu tiên nàng gặp hắn.

Không một ai ở Hoa Sơn có thể bắt kịp sự ám ảnh về kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết. Và sự ám ảnh của nàng ta không chỉ đơn giản là dừng lại ở việc ám ảnh.

'Khi đó cũng vậy.'

Rạng sáng tinh mơ, khi tất cả môn đồ vẫn còn đang ngủ, thì Lưu Lê Tuyết chính là người đã lên đỉnh Liên Hoa Phong để tự mình tu luyện còn sớm hơn cả Thanh Minh.

Trước đây cũng thế, sau này cũng vậy.

Lưu Lê Tuyết chưa bao giờ bỏ bê việc tu luyện.

Cả khi Thanh Minh ép mọi người phải tu luyện đến giới hạn của mình cũng vậy. Trong lúc các huynh đệ khác sức cùng lực kiệt ngủ say như chết, thì lúc nào Lưu Lê Tuyết cũng chỉ ngủ một lúc rồi lại dậy tự mình tu luyện tiếp.

Thanh Minh nhìn Lưu Lê Tuyết bằng ánh mắt mơ hồ.

'Sự ám ảnh về võ công...'

Thanh Minh không biết.

Tại sao Lưu Lê Tuyết lại ám ảnh đến vậy về việc khiến cho hoa mai nở trên đầu kiếm. Dù hắn có là Thanh Minh đi chăng nữa, thì hắn cũng chẳng thể nhìn thấu hết tâm can của người khác.

Nhưng hắn có thể chắc chắn một điều.

Nếu như Thanh Minh không xuất hiện, và dẫu cho Hoa Sơn có bại vong, thì Lưu Lê Tuyết có chết cũng sẽ làm ma của Hoa Sơn.

Có thể các huynh đệ sẽ chọn con đường khác.

Có thể Bạch Thiên sẽ đánh cược tất cả mọi thứ, chọn môn phái khác chứ không phải Hoa Sơn để có thể đánh bại Tần Kim Long.

Có thể Chiêu Kiệt sẽ nhẹ lòng quay trở về gia môn.

Có thể Nhuận Tông sẽ vẫn ở lại Hoa Sơn. Bởi vì mục tiêu của hắn chính là trả nợ ân tình sâu nặng này cho Hoa Sơn. Dù cho không còn chốn dung thân, thì có thể hắn vẫn sẽ cùng với chưởng môn nhân vật lộn với cuộc sống này để hồi sinh Hoa Sơn.

Thế nhưng, Lưu Lê Tuyết thì khác.

Dù cho Hoa Sơn có mất hết điện các, dù cho các môn đồ có xuống núi rải rác đi khắp nơi thì Lưu Lê Tuyết vẫn sẽ ở lại, sống là môn đồ của Hoa Sơn, chết là ma của Hoa Sơn.

Có lẽ Lưu Lê Tuyết sẽ chọn một nơi nào đó làm nơi trú mưa trú nắng trên Hoa Sơn, và một mình bước đi trên con đường không có dấu chân người.

Con đường không có người dẫn dắt, cũng không có người giúp đỡ, chỉ có một mình Lưu Lê Tuyết cô độc bước đi.

"Nếu như sư thúc hỏi ta sư thúc đã đủ tư cách làm một cường giả hay chưa, thì ta sẽ nói là chưa."

Thanh Minh nhìn Lưu Lê Tuyết bằng ánh mắt điềm tĩnh.

"Nhưng sư thúc đã thừa tư cách để trở thành một kiếm tu. Hơn bất kỳ ai ở Hoa Sơn."

Chiêu Kiệt vừa lặng lẽ lắng nghe cuộc hội thoại ấy vừa nhìn Lưu Lê Tuyết bằng một ánh mắt mới lạ.

'Sư thúc.'

Hình ảnh Lưu Lê Tuyết cầm kiếm đập vào mắt Chiêu Kiệt tĩnh lặng như một bức tranh.

"Phù."

Lưu Lê Tuyết liên tục hít thở.

Sau khi đã hoàn toàn làm chủ được bản thân, Lưu Lê Tuyết nhìn Bàng Cảnh bằng một đôi mắt vô cảm.

Bàng Cảnh cất lời.

"Nhường ngươi động thủ trước."

"Được."

Trong chiến đấu không có thứ gọi là lòng tự trọng. Mà điều quan trọng nhất chính là đã hạ gục đối thủ chưa. Đã thi triển hết kiếm pháp của mình chưa.

"Hây."

Lưu Lê Tuyết hét lên lấy khí thế rồi vung kiếm lao về phía Bàng Cảnh.

Vung kiếm vốn không phải là một chiêu thức gì đặc biệt. Thế nhưng, khi lần vung kiếm đó là một sự kết hợp vẹn toàn giữa tốc độ cực nhanh và một tư thế hoàn hảo thì không ai có thể khinh thường.

Soạtttttttt!

Thanh kiếm xuyên qua không trung bay thẳng về phía cổ của Bàng Cảnh.

"Hự!"

Bàng Cảnh hoảng hốt khi không thể lường trước tốc độ của Lưu Lê Tuyết lại nhanh như vậy, hắn vội thu đao về phòng thủ trước cổ mình.

Xoẹttttt.

Đúng lúc ấy.

Thanh kiếm đang lao lên nhanh như cắt của Lưu Lê Tuyết nhẹ nhàng né đao của Bàng Cảnh, sượt qua đùi hắn.

Soạtttt.

Một âm thanh khiến người khác phải thót tim vang lên, máu từ đùi của Bàng Cảnh bắt đầu phun ra. Bàng Cảnh cau mày lùi về sau.

Ánh mắt của hắn nhanh chóng hướng xuống dưới phía đùi đang đẫm máu của mình. Vết thương không sâu như hắn nghĩ. Nhưng vấn đề là hắn đã bị thương ngay từ chiêu đầu tiên.

'Rốt cuộc kiếm pháp đó...'

Chỉ riêng việc thanh kiếm đang lao đến với một tốc độ kinh hoàng có thể đột ngột chuyển hướng mà không hề bị giảm tốc độ đã là một điều cực kỳ đáng sợ rồi.

'Là kiếm quỷ sao?'

Kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết khác hẳn với kiếm pháp của các môn đồ Hoa Sơn mà hắn đã được chứng kiến cho tới tận lúc này. Khác với kiếm pháp thiên về sự hoa lệ của Hoa Sơn, kiếm pháp của Lưu Lê Tuyết lại cực kỳ tối giản và mang tính thực chiến hơn.

'Sơ sẩy một chút thôi là tiêu rồi.'

Bàng Cảnh nâng cao tinh thần cảnh giác đến cực độ, nắm chặt lấy thanh đao.

"Ta phải xin lỗi vì đã coi thường ngươi..."

Đúng lúc ấy, thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết lại đâm về phía mặt của Bàng Cảnh.

"Hự!"

Keng!

Bàng Cảnh hít một hơi thật sâu rồi vung đao lên đỡ thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết. Dù có nhanh đến mức nào thì cổ tay mảnh mai cũng như thanh kiếm mỏng manh đó sẽ không thể đỡ được thanh đao to lớn này của hắn.

Chỉ tính riêng đến cân nặng thì thanh đại đao của hắn cũng đã nặng đến một trăm cân. Vậy nên thanh kiếm mỏng manh ấy chắc chắn sẽ bị gãy nát khi vừa đâm trúng thanh đao này.

"Hâyyyy!"

Bàng Cảnh nhảy ra kéo giãn khoảng cách với thanh kiếm đang lao đến của Lưu Lê Tuyết, thanh đao của hắn cũng bắt đầu tỏa ra một luồng đao khí đỏ thẫm.

Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao.

Mãnh Hổ Xuất Động.

Trảm kích lao vút về phía trước.

Một chiêu thức không thể đơn giản hơn. Thế nhưng, khác với kiếm, khi được cộng hưởng thêm sức nặng đặc biệt và uy lực của đao, thì sự đơn giản ấy đã biến thành sự uy hiếp đáng sợ.

Kengggggg!

Thanh đao chém xuống sàn.

Sàn tỉ võ được làm từ thanh thạch vô cùng chắc chắn đã bị đập vỡ như mấy thứ đồ gốm, các mảnh vỡ của sàn bay ra tứ phương.

"Ở đâu!"

Bàng Cảnh dậm mạnh chân xuống đất rồi xông về hướng Lưu Lê Tuyết.

Thanh kiếm của nàng ta sắc bén và hoa lệ.

Đã hóa giải đao pháp của Bàng Cảnh một cách đơn giản.

Khi đối đầu với kiếm pháp hoa lệ như kiếm pháp của Hoa Sơn, thì việc tập trung sức mạnh và giữ bản thân mình để không bị sự biến hóa đó mê hoặc sẽ đem lại hiệu quả vô cùng lớn.

Bàng Cảnh đang tích cực tận dụng lợi thế của mình.

Hắn lao về phía Lưu Lê Tuyết đang lùi lại.

Dù Lưu Lê Tuyết có nhanh đến đâu đi chăng nữa, thì tốc độ khi nàng đang lùi lại cũng không thể nhanh hơn tốc độ Bàng Cảnh đang lao lên được.

Khoảng cách giữa hai người nhanh chóng bị thu hẹp.

Bàng Cảnh đẩy lùi Lưu Lê Tuyết ra khỏi dạ trình khuyên, tung ra một đòn chấn cước mạnh mẽ. Sàn đấu vỡ tan tành dưới sức mạnh của hắn. Bàng Cảnh dồn hết sức mạnh vung đao như thể sẽ chém đứt eo của Lưu Lê Tuyết.

Lưu Lê Tuyết nâng kiếm lên dùng báng kiếm đỡ đòn.

"Sư muội!"

Bạch Thiên vừa hốt hoảng hét lên vừa đứng bật dậy.

Việc dùng báng kiếm chứ không phải lưỡi kiếm để đỡ thanh đao chứa đầy nguyên khí và sức mạnh khủng khiếp đó là một việc quá ngu ngốc.

Dường như hắn đã nhìn thấy cảnh đại đao của Bàng Cảnh phá nát kiếm của Lưu Lê Tuyết và chém thẳng vào eo của nàng.

Thế nhưng.

Banggg!

Ngay lúc đao của Bàng Cảnh vừa chạm vào báng kiếm, thì thanh kiếm của Lưu Lê Tuyết đã nhanh chóng xoay chuyển đẩy lùi đao kích của hắn.

Đồng thời, cơ thể của Lưu Lê Tuyết cũng nhẹ nhàng xoay người lao lên không trung theo sự di chuyển của thanh kiếm.

"Hả?"

Gương mặt của Bàng Cảnh hiện lên sự hoảng hốt rõ ràng. Hắn không thể tưởng tượng được chiêu trảm kích của mình lại dễ dàng bị hóa giải đến vậy.

Lưu Lê Tuyết vẫn chưa dừng lại. Trong lúc xoay người trên không, nàng đã nhanh chóng vung kiếm chém vào ngực của Bàng Cảnh.

Mặc dù Bàng Cảnh đã gấp gáp xoay người lùi về sau, nhưng trên ngực hắn vẫn xuất hiện một vết chém dài. Cũng may là chỉ bị rách áo, nhưng chuyện này cũng khiến hắn phải lạnh sống lưng.

Bàng Cảnh vô thức lùi về sau, nhìn Lưu Lê Tuyết bằng một gương mặt không thể cảnh giác hơn.

'Làm sao nàng ta có thể làm được như thế?'

Thực ra nếu chỉ nhìn vào kết quả thì đây không phải là chuyện đáng kinh ngạc. Bởi vì Lưu Lê Tuyết chỉ xoay người theo thanh kiếm đang vung lên mà thôi.

Thế nhưng ngay khoảnh khắc đao chạm vào kiếm, chỉ cần nàng ta phạm phải sai lầm một chút thôi, là thanh kiếm đó sẽ bị chém gãy. Và đao của hắn cũng sẽ thuận thế chém đứt eo nàng ta ngay lập tức.

Đây không phải việc cứ can đảm là có thể thử. Vậy mà nàng ta lại có thể thực hiện điều đó một cách hết sức tự nhiên.

Trán của Bàng Cảnh bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

"...Không ngờ sư muội đã phát triển tới mức đó rồi."

Bàng Cảnh không phải là người duy nhất nhận ra sự đặc biệt trong cách di chuyển của nàng ta.

Bạch Thiên kinh hồn bạt vía nhìn Lưu Lê Tuyết.

Hắn biết Lưu Lê Tuyết mạnh. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được sức mạnh ấy của Lưu Lê Tuyết khi cùng tu luyện.

Thế nhưng chuyện này thực sự rất khác với khi đó.

Bỏ qua việc cảnh giới võ công cao hay thấp, ở Lưu Lê Tuyết có một thứ gì đó mà Bạch Thiên không có. Và Bạch Thiên của bây giờ cũng không thể mô phỏng được nửa chiêu nhất thức mà Lưu Lê Tuyết vừa thi triển.

Bỏ qua việc hắn có làm được hay không, thì đến cả việc thử thi triển chiêu đó hắn cũng không dám. Ai mà dám thử làm một chuyện mà chỉ cần mắc một chút sai lầm thôi là sẽ mất mạng như chơi chứ?

Đúng lúc ấy, giọng nói lạnh lùng của Thanh Minh lọt vào tai Bạch Thiên.

"Tu luyện là việc chuẩn bị để có thể phát huy thực lực trong thực chiến."

"..."

"Và Lưu sư thúc là người biết rõ điều đó."

Thanh Minh thấp giọng nói.

"Kiếm tu phải luôn duy trì được lý trí giống như lưỡi kiếm sắc bén trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Điều này khác hẳn với việc sư thúc và các sư huynh khác hay phấn khích đến mức nhảy cẫng lên vì những điều chẳng có gì đặc biệt. Cũng chính vì vậy mà Lưu sư thúc mới có đủ tư cách để được công nhận là kiếm tu."

Bạch Thiên gật đầu đồng tình với câu nói đó của Thanh Minh.

Trên thực tế, hắn chẳng có lý gì để phủ nhận điều đó.

Thế nhưng, trong lòng hắn vẫn còn một điều vướng mắc...

"Con cũng phấn khích đến mức nhảy cẫng lên trong khi tỉ võ còn gì?"

"..."

Thanh Minh hất cằm về phía võ đài.

"Đừng nói linh tinh nữa, tập trung xem tỉ võ đi."

"Con đang đánh trống lảng đấy à?"

"..."

Thanh Minh không trả lời.

Lưu Lê Tuyết hạ thấp kiếm.

'Thật khinh xuất.'

Mặc dù đã thành công, nhưng vẫn chưa hoàn hảo. Nếu như Lưu Lê Tuyết thực hiện nó một cách hoàn hảo thì vết thương trên ngực hắn sẽ sâu hơn chứ không nhẹ như thế kia rồi.

Nhưng không sao.

Bởi vì kiếm pháp của nàng đang dần trở nên hoàn hảo.

Và đến một lúc nào đó...

Lưu Lê Tuyết hạ thấp ánh mắt.

Sau khi hít thở ngắn, nàng nhìn Bàng Cảnh rồi dậm chân lao về phía trước.

Roạt.

Cơ thể Lưu Lê Tuyết lao về phía Bàng Cảnh như một ngôi sao băng.

"Ngươi...!"

Bàng Cảnh nghiến răng.

Việc một kiếm tu lao lên đối đầu trực diện với một đao tu vừa mới thất thủ trong lúc đối chiêu là một hành vi cực kỳ sỉ nhục hắn.

"...Dám!"

Mắt Bàng Cảnh hằn gân máu, hắn quyết định đối đầu trực diện với Lưu Lê Tuyết đang xông đến.

"Ta sẽ chém ngươi đứt làm đôi!"

Một dòng đao khí mạnh mẽ tuôn trào hướng về phía đầu của Lưu Lê Tuyết.

Và đúng khoảnh khắc ấy.

Kengggg!

Kiếm của Lưu Lê Tuyết chém thẳng vào đao của Bàng Cảnh bằng một tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy.

'Ngu dốt!'

Bàng Cảnh không ngừng truyền nguyên khí, đè thanh kiếm đang lao đến của Lưu Lê Tuyết xuống. Bởi vì nếu đấu trực diện thì Lưu Lê Tuyết tuyệt đối sẽ không thể chống đỡ nổi sức mạnh khủng khiếp của hắn.

Đao khí đỏ thẫm bao quanh đại đao của Bàng Cảnh đã va chạm với kiếm khí màu đỏ bao quanh kiếm của Lưu Lê Tuyết.

Đúng lúc ấy.

Kengggggggg!

Một âm thanh kinh khủng vang lên, kiếm của Lưu Lê Tuyết bị đánh bật ra phía sau.

"Hự!"

Bàng Cảnh dồn sức vào bàn tay đang nắm chặt lấy thanh đao.

Hắn đã không bỏ lỡ cơ hội dồn sức vào thanh đao chém thẳng xuống đầu Lưu Lê Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info