ZingTruyen.Asia

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 122: Nhà ngươi có thể trở thành một mồi lửa ư? (2)

yaneyy_

"Sư thúcccccccc!"

"Đại sư huynh! Hahahahahaha! Đại sư huynh!"

Các môn đồ Hoa Sơn chạy lên võ đài nhào về phía Bạch Thiên.

"Thắng rồi! Huynh thắng rồi!"

"Điên mất thôi! Huynh thắng Tần Kim Long rồi!"

Bạch Thương chạy lên đầu tiên, vừa ôm chầm lấy Bạch Thiên vừa rưng rưng khóc.

"Đại sư huynh...! Hức..."

Bạch Thương không thể ngăn được dòng nước mắt.

Hắn biết Bạch Thiên đã tự ép bản thân mình tu luyện đến mức nào để có thể thắng được Tần Kim Long. Bạch Thương chính là người hiểu rõ nhất điều đó nhất trong số những người đang ở đây. Vậy nên hắn không thể ngăn được nước mắt.

"Đệ đừng có khóc mà."

"Đại sư huynh."

Bạch Thiên tủm tỉm cười. "Thắng trận này là một chuyện vui mà, sao đệ lại khóc thế. Đệ phải chúc mừng ta chứ."

"Vâng, đệ thực lòng... thực lòng chúc mừng huynh, đại sư huynh."

Bạch Thiên khẽ gật đầu.

Rồi Bạch Thiên kéo Bạch Thương lại khẽ xoa đầu hắn.

"Cảm ơn đệ nhé."

Cổ tay của hắn đau buốt.

Ngay khi hắn vừa thả lỏng tâm trạng, thì nỗi đâu mà hắn đã quên liền bắt đầu quay trở lại. Thế nhưng Bạch Thiên vẫn mỉm cười.

'Bây giờ dù có đau đớn hay gì đó ta cũng chịu được hết.'

Cuối cùng hắn cũng đã vượt qua được bức tường tưởng chừng như mãi mãi xa vời đó. Điều đó quan trọng với Bạch Thiên hơn bất cứ thứ gì.

"Huynh phải trị thương."

"Ừ."

Lưu Lê Tuyết kéo Bạch Thiên lại với một gương mặt vô cảm.

Thế nhưng người nào hiểu rõ nàng ta sẽ hiểu được tất cả mọi chuyện. Nữ nhân với vẻ ngoài lạnh lùng ấy lại đang nhấc khóe miệng lên một cách kỳ lạ.

Bạch Thiên đã thắng Tần Kim Long.

Điều này không chỉ có ý nghĩa đơn thuần là sự thắng bại giữa hai người bọn họ. Mà còn chứng tỏ cuối cùng Hoa Sơn, chứ không chỉ riêng Thanh Minh đã hoàn toàn vượt qua Tông Nam.

"Sư huynh... đã vất vả rồi."

"Không đâu." Bạch Thiên khẽ lắc đầu.

"Nếu không có mọi người, thì một mình ta không thể làm được gì hết. Tất cả đều nhờ mọi người cả."

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn nhau mỉm cười. Trái tim của bọn họ bỗng cảm thấy ấm áp...

"Còn cười được à?"

...Bầu không khí nhất thời đông cứng. Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy. Thanh Minh nhún vai rồi lững thững bước lại.

'Sao tiểu tử đó lại phát hỏa nữa thế?'

'Chúng ta thắng rồi mà. Thắng là được rồi còn gì.'

'Bị vạ lây rồi. Mau tránh ra đi! Tránh ra đi!'

Thanh mình vừa uể oải bước tới, vừa trừng mắt giận dữ nhìn Bạch Thiên.

"Còn cười được à?"

"..."

"Để cho một đối thủ mà chỉ cần đánh tử tế thì có thể đập vỡ đầu hắn bất cứ lúc nào đánh gãy cả tay mà sư thúc vẫn còn cười được à? Hả?"

Gương mặt của Bạch Thiên trở nên méo xệch.

"Dù sao thì đây cũng là việc không thể tránh kh..."

"Không thể tránh khỏi áaaaaaa? Ôi trời đất ơi! Nhìn cái tay lủng lẳng như thế kia mà sư thúc bảo đây là chuyện không thể tránh khỏi á? Nếu như sư thúc né được đòn thì tay đó có lủng lẳng như thế kia không?"

"..."

Bạch Thiên nhìn xung quanh tìm kiếm sự giúp đỡ. Thế nhưng tất cả các huynh đệ đều vội vã quay đi né tránh ánh mắt của hắn.

'Cái lũ chết tiệt này.'

Cái gì cơ?

Đạo nghĩa huynh đệ ư?

Tình huynh đệ ấm áp á?

Các ngươi chẳng có cái khỉ gì hết!

Chỉ vừa mới nãy thôi, các huynh đệ còn ôm hắn vui mừng hoan hô đến chảy cả nước mắt, vậy mà bây giờ bọn họ lại lẳng lặng né ra như thế chưa nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"Ta có hét vào tai sư thúc bảo sư thúc phải im lặng đâu? Nói gì đi chứ! Thế này thì ta thà đọc kinh cho bò nghe còn hơn! Ít ra bò nó còn biết nghe! Aigu, cái số của ta. Sao ta cứ phải dính vào mấy chuyện này làm gì không biết!"

Hình như tai mình đang chảy máu thì phải.

Sao mình có cảm giác như vết thương ở tai nặng hơn ở tay là thế nào.

Cái gì?

Để mấy lời nhảm nhí này chỉ đường dẫn lối cho mình ư?

Bạch Thiên thật muốn đấm bản thân trong quá khứ một trận khi đã từng có suy nghĩ như vậy. Đúng lúc hắn đang khổ tâm không biết phải làm gì để thoát ra khỏi tình cảnh này. Thanh Minh ngừng lảm nhảm nhìn Bạch Thiên chằm chằm.

"Mà..."

Hắn vừa nói vừa nhún vai.

"Sư thúc làm tốt lắm."

"...Hả?"

"Dù sao thì kết quả cũng quan trọng mà. Sư thúc đánh bại được kiếm pháp của Tông Nam là giỏi rồi."

"...Con ăn nhầm cái gì à?"

"Thôi ta đi lấy tiền đây."

Thanh Minh xua xua tay rồi lững thững bước về phía bàn cược. Bạch Thiên trợn tròn mắt nhìn theo bóng lưng của hắn.

'Rốt cuộc cái tên đó bị sao...'

Nếu là bình thường thì chỉ cần vừa nghe cái mồm của hắn khởi động thôi là tai bọn họ đã chảy máu rồi. Vậy mà hôm nay hắn kết thúc ở đây ư?

"Sư thúc!"

"Sư huynh!"

Bạch Thiên khẽ gật đầu đón nhận những lời hoan hô của các huynh đệ vừa quay trở lại. Thế nhưng, ánh mắt của hắn vẫn dán chặt vào bóng lưng của Thanh Minh đang ở phía xa.

- Sư thúc làm tốt lắm.

Cái tên tiểu tử thối đó. Cuối cùng cũng chịu khen mình sau ba năm rồi.

***

Lạnh lẽo.

Khác với bầu không khí vui mừng hân hoan bên dưới võ đài, phía trên bục nơi các chưởng môn nhân đang ngồi lại chỉ có một sự yên lặng như tờ.

Không ai có thể dễ dàng mở miệng.

Không chỉ vì kết quả của trận tỉ võ.

Đương nhiên việc Bạch Thiên của Hoa Sơn thắng Tần Kim Long của Tông Nam là một chuyện đáng kinh ngạc.

Thế nhưng, lí do khiến các chưởng môn nhân im bặt không chỉ đơn giản là vì sự thắng bại đó.

'Kiếm pháp đó.'

Hư Đạo Chân Nhân dùng ánh mắt trầm mặc nhìn Bạch Thiên đang trong vòng vây của các huynh đệ. Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Mai Hoa Kiếm Pháp của Hoa Sơn. Nhưng họ cũng không thể chúc mừng Hoa Sơn Phái đã tìm lại tuyệt thế võ công trong quá khứ.

Thế nhưng, rõ ràng việc tìm lại được võ công và việc tìm lại được bản chất của võ công là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Bạch Thiên chính là một minh chứng rõ ràng nhất cho thấy thứ Hoa Sơn tìm được chính là bản chất của võ công chứ không chỉ là một cái vỏ rỗng tuếch.

Nói cách khác...

'Mai Hoa Kiếm Pháp đã từng làm khuynh đảo thiên hạ của Hoa Sơn đã tái xuất giang hồ.'

Tuy nhiên, họ hoàn toàn không thể hiểu được. Nếu như họ tìm lại được tuyệt thế võ công trong quá khứ, tự minh ngộ ra bản chất của nó là có thể sử dụng nó giống như trước đây, vậy thì còn cần gì đến những người gọi là sư phụ chứ?

Võ công đại diện cho một danh môn phải rất khó và phức tạp. Vậy nên đến cả những kỳ tài xuất chúng trong thiên hạ cũng không thể dễ dàng thấu hiểu và tái hiện lại chúng.

'Điều đó có nghĩa là, có người nào đó đã truyền thụ Mai Hoa Kiếm Pháp lại cho Hoa Sơn sao?'

Nhưng đó lại là võ công đã bị thất truyền hơn trăm năm rồi, chẳng lẽ vẫn còn người có thể truyền thụ lại được ư?

Hư Đạo Chân Nhân cắn chặt môi dưới.

'Dù sao thì ta cũng đã biết chắc được một điều.'

Nếu như Hoa Sơn đã tìm lại được tuyệt thế võ công của mình, vậy thì bây giờ, sẽ chẳng còn ai dám khinh thường Hoa Sơn Phái nữa. Và nếu vậy...

'Không biết chừng trật tự võ lâm giang hồ sẽ được sắp xếp lại.'

Cảm giác căng thẳng ngột ngạt không ngừng kéo đến.

Bởi vì cuộc cạnh tranh ngôi vị Đạo gia đệ nhất kiếm phái mà bọn họ tưởng chừng như đã hoàn toàn kết thúc, hóa ra bây giờ mới thực sự bắt đầu. Hư Đạo Chân Nhân quay đầu quan sát biểu cảm của các chưởng môn nhân.

Không chỉ một mình ông ta có sy nghĩ như vậy, mà hầu hết các chưởng môn nhân cũng đều nhìn Bạch Thiên bằng một biểu cảm nghiêm trọng.

Ngoài ra.

'Lão ta hồn lìa khỏi xác luôn rồi.'

Chưởng môn nhân của Tông Nam, Chung Ly Cốc kinh ngạc đến mức cắn chặt môi dưới.

Bởi vì.

Dù sao Tần Kim Long cũng là người xuất sắc nhất trong số các hậu khởi chi tú của Tông Nam, là người chắc chắn sẽ nắm giữ vị trí chưởng môn nhân của Tông Nam sau này. Vậy mà hắn lại bị Hoa Chính Kiếm chứ không phải Hoa Sơn Thần Long đánh bại, thì hắn phải chịu đả kích đến mức nào đây?

Đặc biệt là khi Hoa Sơn và Tông Nam lại là hai môn phái có quan hệ một người sống thì một người phải chết. Hơn nữa, việc có nhiều nhân sĩ võ lầm cũng như các nhân vật chủ chốt của các danh môn đang có ở đây chứng kiến cảnh Tần Kim Long bị môn đồ Hoa Sơn đánh bại chính là một đòn trí mạng khiến cho Tông Nam không thể quay đầu.

Vậy nên ông ta mới bị đả kích đến mức hồn xiêu phách lạc.

Trong khi đó, chưởng môn nhân của Hoa Sơn, Huyền Tông lại đang nhìn các môn đồ của mình bằng một gương mặt tràn ngập sự cảm kích.

'Ha.'

Hư Đạo Chân Nhân gượng cười.

'Đúng là một kẻ thú vị.'

Nếu như ông ta cố gồng sức kìm nén, hoặc nhìn xung quanh bằng bộ dạng kiêu ngạo dù chỉ một chút thôi thì Hư Đạo Chân Nhân sẽ khôn ngần ngại mà chán ghét ông ta ngay lập tức. Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vui vẻ một cách đơn thuần ấy, những ác ý trong đầu Hư Đạo Chân Nhân cũng hoàn toàn biến mất.

'Hoa Sơn. Hoa Sơn... Rốt cuộc bọn họ sẽ đi được tới đâu đây.'

***

"Dạ?"

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt trợn tròn mắt.

"Ngài, ngài nói không được ra trận là sao?"

Huyền Thương nặng nề gật đầu khi thấy Nhuận Tông bàng hoàng hỏi.

"Mặc dù kinh mạch không bị tổn thương nghiệm trọng, nhưng nếu cố quá thì có thể sẽ xảy ra vấn đề ảnh hưởng đến cả đời. Vì vậy nên Bạch Thiên phải từ bỏ trận sau."

"Ơ không, chuyện đó..."

Chiệu Kiệt hét lên như thể lợn bị chọc tiết.

Bây giờ Bạch Thiên đã thắng Tần Kim Long. Cuối cùng, bức tường trong lòng hắn cũng được phá vỡ, vậy mà hắn lại phải từ bỏ quyền tham gia đại hội. Thế này thì có khác gì sét đánh giữa trời quang không có chứ?

"Không còn các nào khác sao ạ?"

"Có rất nhiều cách."

"Vậ, vậy thì tại sao...?"

Huyền Thương nghiêm túc nói trước câu gặng hỏi như muốn yêu cầu ông ta hãy nói gì đó đi của Chiêu Kiệt.

"Thế nhưng, trong số đó, không có cách nào là không để lại di chứng cả. Rốt cuộc đại hội này có quan trọng đến mức các con phải quá sức như vậy không?"

Chiêu Kiệt vốn định nói gì đó đành ngậm chặt miệng. Bởi vì hắn biết Huyền Thương nói đúng. Nhưng điều này cũng thật đáng tiếc.

"Sư thúc..."

Chiêu Kiệt quay đầu nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt tràn ngập sự lo lắng.

Bạch Thiên nói bằng một giọng điềm đạm.

"Vậy thì con sẽ từ bỏ quyền thi đấu."

"Sư, sư thúc!"

Mặc kệ Chiêu Kiệt và Nhuận Tông đang nhìn mình bằng ánh mắt kinh ngạc, Bạch Thiên chỉ khẽ mỉm cười.

"Đó là bổn phận của ta. Ta không thể làm khác được."

"Nhưng..."

"Ta không có gì nuối tiếc hết."

Hắn nhẹ nhàng lắn đầu hỏi.

"Lý do chúng ta đến đây là gì?"

"Chuyện đó..."

Bạch Thiên trả lời thay cho các sư điệt đang không biết phải trải lời câu hỏi này thế nào.

"Ta đến đây không phải để giành chiến thắng. Mà đến để phô diễn kiếm pháp của Hoa Sơn, và để cho thiên hạ thấy Hoa Sơn vẫn chưa hề sụp đổ. Do đó... vai trò của ta chính là như vậy."

"Sư thúc..."

"Mọi chuyện sau này ta giao hết cho các con đấy."

Thấy Bạch Thiên nở một nụ cười hào sảng như thể hắn hoàn toàn không có một chút nuối tiếc nào, hai người bọn họ cũng lặng lẽ gật đầu. Có vẻ như Bạch Thiên đã trưởng thành hơn một chút so với trước đây rồi.

"Tất nhiên là nếu không bị thương thì ta sẽ cố gắng để đạt được kết quả tốt hơn, nhưng mọi chuyện đã thành ra vậy, ta cũng không còn cách nào khác."

"Qúa sức rồi."

"Hửm?"

Bạch Thiên quay đầu về hướng đột nhiên phát ra âm thanh ấy. Lưu Lê Tuyết đang nhìn hắn bằng một gương mặt vô cảm.

"Sư muội?"

"Dù không bị thương thì đại sư huynh cũng chỉ đi đến đây được thôi."

Bạch Thiên cau mày trước câu nói không ngờ đó.

"...Ý muội là thực lực của ta vẫn chưa đủ sao?"

Lưu Lê Tuyết nhún vai.

"Không phải vậy."

"Hửm?"

"Người thắng ở trận tỉ võ tiếp theo sẽ là đối thủ của sư huynh."

"..."

"Và."

Lưu Lê Tuyết hất đầu về phía sau.

"Nó chính là người tiếp theo sẽ ra thi đấu."

"..."

Nơi Lưu Lê Tuyết chỉ đến là nơi có Thanh Minh đang ngồi hốt tiền trên bàn cược.

"Nó á?"

"Vâng. Nó đó."

"..."

Bạch Thiên nhìn Lưu Lê Tuyết một hồi rồi nở một nụ cười không thể thoải mái hơn.

"...Vậy thì ta hoàn toàn không còn nuối tiếc nữa rồi."

"Đúng vậy."

"Dù sao thì trận đấu đó cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Nếu phải đối đầu với "tên đó" ở trên võ đài, thì hắn thà rút lui từ bây giờ luôn còn tốt hơn.

- Ô hô hô hô hô? Sư thúc dám chĩa kiếm về phía ta luôn áaaaaaa?

Bạch Thiên bất giác rùng mình khi giọng nói ấy đột nhiên vang lên bên tai.

"Không biết việc này có tốt không nữa."

"Đệ cũng nghĩ vậy ạ."

"...Nhanh gọn còn tốt hơn."

Đúng lúc ấy.

"Mấy người đang nói gì đấy?"

"Hic!"

Nhuận Tông giật mình quay lại sau.

'Nó đến từ bao giờ vậy?'

Thanh Minh đang cầm túi tiền đứng ở đó.

Rõ ràng khi nãy nó còn ở bàn đặt cược gom tiền mà!

"À, à không. Tiếp theo đến lượt đệ đấy."

"Ủa, vậy hả?"

Thanh Minh gật đầu rồi đặt túi tiền xuống đất.

"Giữ cho kỹ vào."

"...Biết rồi."

"Vậy đối thủ của ta là..."

"Lý Tống Bạch."

"Hửm."

Thanh Minh gãi cằm như thể đang vướng mắc điều gì đó.

"Tông Nam đã thua đủ rồi, thế mà chẳng hiểu sao chúng ta cứ phải dính dáng tới chúng. Mặc dù đây cũng là truyền thống của Hoa Sơn và Tông Nam."

"Vậy đệ định nương tay với hắn hả?"

"Trong từ điển của ta không có từ nương tay!"

Thanh Minh trừng mắt. "Nếu muốn ta nương tay thì đừng có lên tỉ võ! Tất cả những kẻ dám rút kiếm ra trước mặt ta đều phải chết! Không có ngoại lệ đối với già trẻ nam nữ!"

Bạch Thiên khẽ cười khi thấy Thanh Minh đang phừng phừng nổi giận.

'Cảm ơn huynh nhé, Tần Kim Long.'

Bạch Thiên nhận ra bản thân mình cũng bao hàm trong số già trẻ nam nữ đó, liền nhìn về phía Tông Nam với ánh mắt tràn ngập sự biết ơn.

"...Đại sư huynh."

Gương mặt của các môn đồ Tông Nam trở nên xám ngoét khi nhìn thấy Tần Kim Long.

Tần Kim Long đã thua.

Không phải ai khác, mà là Tần Kim Long.

Một làn sóng đang cuộn trào trong lòng các môn đồ Tông Nam, khi cái cảm nhận về sự thất bại của Tần Kim Long không thể nào so sánh được với những gì Hoa Sơn cảm nhận được trước chiến thắng của Bạch Thiên. Không ai có thể phủ nhận chuyện Tần Kim Long là đệ nhất cao thủ trong số các hậu khởi chi tú của Tông Nam. Hắn chẳng khác nào hạc giữa bầy gà trong số các đệ tử đời thứ hai. Chẳng phải Tần Kim Long chính là người đã bình ổn Tông Nam bằng tài năng và sự áp đảo đến mức tước đi cả tinh thần cạnh tranh của các môn đồ khác sao.

Thế nhưng, người đã đánh bại hắn không phải Thanh Minh mà là Bạch Thiên, cú sốc đó khiến cho hắn quên luôn cả sự thất vọng và phẫn nộ. Tất cả các môn đồ Tông Nam đều đang rơi vào trạng thái khủng hoảng đó.

Lý Tống Bạch khẽ nhắm mắt trước bầu không khí như đang chìm dần xuống địa ngục.

'Kết thúc rồi.'

Không thể quay lại được nữa rồi.

Thất bại của Tần Kim Long không phải là một vấn đề đơn giản.

Tuyết Hoa Thập Nhị Thức bị đánh bại, các môn đồ Tông Nam cũng không còn tư cách để làm đối thủ của Hoa Sơn nữa.

Bây giờ Tông Nam cũng đã cảm nhận được sự tuyệt vọng của các môn đồ Hoa Sơn khi xưa. Mà còn hơn cả tuyệt vọng, khi họ sẽ không thể thoát ra khỏi chuyện này.

Vậy.

Vậy bây giờ hắn phải làm sao đây?

Lý Tống Bạch quay đầu nhìn lên võ đài.

Thanh Minh đang lững thững bước lên trên đó, Lý Tống Bạch nhìn hắn với một biểu cảm phức tạp rồi mở miệng.

"...Ta lên đây."

Sau lưng hắn, ánh mắt của các môn đồ đã sớm không còn chút hy vọng nào.

"Thà rằng..."

Mặc dù câu nói ấy không được nói tiếp, nhưng không khó để đoán ra vế sau.

Chắc hẳn hắn định nói thà rằng cứ rút lui đi còn hơn.

Ai cũng hiểu. Bởi vì Tần Kim Long đã thua Bạch Thiên, nên Lý Tống Bạch không thể nào thắng Thanh Minh được. Vậy nên thà rằng cứ rút lui còn hơn là phải thấy Tông Nam tiếp tục bẽ mặt.

Lời nói này hoàn toàn có lý. Rõ ràng là như vậy.

Tuy nhiên.

Lý Tống Bạch bước đi với một gương mặt điềm tĩnh.

Đúng. Có thể hắn đang làm một việc ngu ngốc.

Nhưng.

'Kẻ không tiến bước thì không thể thăng tiến được.'

Bước chân của hắn hướng về phía Thanh Minh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia