ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 116: Danh môn không có người đứng đầu sao?

yaneyy_

Thiếu Lâm Tự là một trong số những ngôi chùa lớn nhất thiên hạ.

Thiếu Lâm là một môn phái có địa vị cực lớn trong giang hồ.

Từ khi Đạt Ma Sư Tổ truyền thụ Phật giáo tới Trung Nguyên, thì Thiếu Lâm Tự cũng trở thành vùng đất thánh của Phật môn, trở thành ngôi chùa được nhiều người lui tới nhất thiên hạ.

Và đương nhiên, quy mô của Thiếu Lâm cũng lớn tới mức không nơi nào trong thiên hạ có thể sánh bằng.

Một Thiếu Lâm như vậy lại đang phải đón nhận ánh mắt của quá nhiều người.

"A! Đừng có đẩy nữa!"

"Đã bảo tránh ra cho ta qua mà, mấy cái người này!"

"Người mang ghế theo là ai vậy? Chỗ này đã chật như vậy rồi mà hắn còn mang ghế đến nữa sao? Hắn bị điên à?!"

Mặc dù số người đến tham dự tỉ võ không hề nhỏ, nhưng nếu so với số lượng người đến xem, thì cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.

"Ngươi nhất định phải xem à?"

"Ngươi đang nói cái quái gì thế? Đây là đại hội cả trăm năm mới có một lần đấy! Nếu bây giờ không xem, thì chẳng có gì đảm bảo rằng ta có thể được xem lại trong suốt một trăm năm nữa! Dù có gãy cổ ta cũng phải xem!"

Ngay từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội tỉ võ, người đến Thiếu Lâm Tự đã đông đến mức không còn chỗ để đặt chân. Chính vì vậy nên Thiếu Lâm đã huy động cả những đệ tử vừa mới gia nhập Thiếu Lâm chưa được bao lâu để kiểm soát dòng người, nhưng họ cũng chỉ còn cách bất lực.

"Oa, đúng là nhiều người thật đấy."

Chiêu Kiệt vừa đảo mắt vừa cảm thán.

Khu vực chờ của những người tham gia tỉ võ và những người đứng xem đã được phân biệt bằng một sợi dây màu đỏ. Chính nhờ vậy mà các môn phái tham gia tỉ võ không bị cuốn vào đám đông, cũng như thuận tiện để họ có thể nắm bắt được vị trí của mình.

"Đại hội sẽ diễn ra ở võ đài kia đúng không?"

"Đúng vậy."

Nghe Nhuận Tông trả lời, Chiêu Kiệt trợn tròn mắt nhìn lên võ đài.

"Nó nhỏ hơn đệ nghĩ đấy chứ. Đệ cứ tưởng Thiếu Lâm thì phải có gì đó khác biệt cơ."

"Tiểu Kiệt này."

"Vâng, sư huynh."

"Đệ nhìn sang bên cạnh đi."

"Dạ?"

Chiêu Kiệt quay đầu nhìn sang bên. Hắn nhìn thấy có tận mấy võ đài giống như võ đài hắn vừa nhìn thấy ở phía trước đám đông đang đứng san sát nhau.

"...Họ sẽ dùng hết những võ đài này sao?"

"Có vẻ như là vậy."

"Đến mức đó luôn á..." Nhuận Tông nhún vai.

"Chỉ có những môn phái nhận được thiệp mời Bạch Kim sắc mới có đến hai mươi người tham gia tỉ võ. Vậy nên tính riêng nơi bọn họ đứng cũng đã tới bốn trăm người rồi. Nếu như bên đó có cả thiệp Kim, Ngân và Đồng sắc nữa thì số hậu khởi chi tú tham gia cũng phải hơn một nghìn người."

"Một nghìn người ư?!"

Chiêu Kiệt há hốc miệng.

Nhuận Tông gật đầu.

"Bởi vậy mới cần đến thiệp mời. Nếu ai muốn tham gia cũng được thì chỉ riêng việc đấu loại thôi cũng tốn đến ba tháng mất."

"Whoa..."

Bây giờ thì Chiêu Kiệt đã cảm nhận được sức ảnh hưởng của những lời này.

'Dù sao thì cũng có đến một nghìn người tham gia.'

Nhiều người như vậy thì phải tỉ võ đến bao giờ mới xong chứ?

"Nghe nói vòng loại sẽ diễn ra trong hai ngày. Sau khi vòng loại kết thúc, vòng chung kết sẽ được diễn ra trên võ trường ở chính giữa. Khoảng một trăm người sẽ có mặt tại vòng chung kết."

"Một trăm người ư."

Chiêu Kiệt nắm chặt thanh kiếm bên hông.

'Mình nhất định phải lọt vào số một trăm người đó.'

Mặc dù mục đích của hắn là leo lên đến vị trí cao nhất có thể, nhưng trong trận tỉ võ này, thứ tự không được quyết định theo năng lực.

Nếu như hắn thua ở vòng đầu tiên thì chẳng phải việc bị loại ngay từ vòng đầu tiên sẽ trở thành thành tích cuối cùng của hắn trong trận tỉ võ này sao?

Vậy nếu hắn không may mắn bị loại ở ngay giai đoạn đầu?

'Mình không muốn tưởng tượng chút nào.'

Có lẽ hắn sẽ bị cái tên ma quỷ đó cắn suốt ngày mất. Dù là trong suốt đại hội, hay trên đường trở về Hoa Sơn, hay thậm chí là khi đã về tới Hoa Sơn!

"Khừ. Nếu đệ thua thì cái tên Thanh Minh đó sẽ làm gỏi đệ mất thôi..."

"Đệ đang lo lắng chuyện đó à?"

"Dạ?"

"Đúng là chúng ta sẽ đấu cùng với những tinh anh đệ tử của các môn phái khác, nhưng có vẻ như đệ không cần lo lắng đến chuyện đó đâu."

Chiêu Kiệt quay đầu nhìn về hướng võ đài sau khi nghe Nhuận Tông nói.

Gương mặt các môn của những danh môn luôn tỏa ra ánh hào quang đang tràn ngập sự kỳ vọng. Chỉ cần nhìn vào khí thế mà bọn họ tỏa ra thôi là cũng có thể thấy họ đã phải tập luyện khắc khổ thế nào.

Nếu như là Chiêu Kiệt của quá khứ, thì chỉ cần nhìn thấy họ thôi là hắn cũng tưởng như mình chết tới nơi rồi. Bởi vì họ là những tinh anh đệ tử của danh môn mà hắn không dám so sánh cùng.

Nhưng chẳng phải Chiêu Kiệt bây giờ đã khác rồi sao?

'Quả nhiên.'

Mặc dù đúng là vị thế của Hoa Sơn đã được nâng cao, nhưng Chiêu Kiệt vẫn chưa thực sự cảm nhận được vị thế của hắn đã thay đổi.

Bởi vì hắn là môn đồ Hoa Sơn, nên chẳng có ai nhìn hắn với ánh mắt ghen tị, càng chẳng có ai đối xử đặc biệt với hắn.

Dù vậy nhưng vẫn có thứ gì đó...

"Sư huynh."

"Hửm?"

"Đệ biết nói lời này có vẻ hơi kỳ lạ, nhưng sao đệ thấy bọn họ dễ đối phó quá vậy?"

Nhuận Tông đang nhìn những người tham gia khác cũng phải bật cười.

"Tất nhiên là đệ phải thấy như vậy rồi."

"Bọn họ là những tinh anh đệ tử của các danh môn đại phái đấy."

"Đệ có thấy tên nào giống như Thanh Minh ở bên đó không?"

"...Trên đời này làm gì có người thứ hai như hắn tồn tại chứ."

"Ý của ta chính là như vậy. Ngày nào chúng ta cũng phải đánh với tên khốn Thanh Minh đó thì chúng ta còn phải sợ ai nữa chứ? Dù bây giờ có quái vật ba đầu sáu tay ở đây thì việc đập nát ba cái đầu của nó còn dễ dàng hơn."

"Nghe cũng có lý..."

Nhờ có Thanh Minh mà các môn đồ Hoa Sơn đã không còn biết sợ nữa.

"Vậy bao giờ đại hội tỉ võ sẽ bắt đầu?"

"Xuất hiện rồi kìa."

Nhuận Tông nhìn chằm chằm về phía trước.

Hắn nhìn thấy một tăng nhân Thiếu Lâm đang tiến lên võ đài.

Hắn ta cúi chào bằng một tư thế kính đạo, gật đầu rồi nhìn xuống tất cả những người đang đứng trước võ đài.

Chỉ bằng một động tác đó thôi, mà đám đông đang huyên náo bỗng im bặt ngay lập tức.

Vị tăng nhân Thiếu Lâm đó hắng giọng rồi mở miệng.

"Xin đa tạ các môn đồ của các môn phái đã bớt chút thời gian quý báu tham gia tỷ võ, cũng như các vị khách quý đã đến đây để thưởng thức đại hội tỷ võ toàn thiên hạ. Bần tăng là Không Siêu Thiếu Lâm."

Đám đông lao xao trước lời tự giới thiệu của Không Siêu.

"Nói vậy người đó là?"

"Là Bất Động Quyền, Không Siêu!"

Bất Động Quyền Không Siêu chính là cái tên nổi bật nhất về quyền pháp trong số các

Không Tử bối của Thiếu Lâm. Hắn ta chính là một trong số những cao thủ đại diện cho Thiếu Lâm xử lý rất nhiều đạo tặc bằng võ công cao cường và tài ăn nói của mình mỗi khi hành tẩu giang hồ.

Vậy nên mọi người không thể ngừng hưng phấn khi một người như vậy lại trực tiếp đứng ra tiến hành đại hội.

"Bần tăng cũng xin gửi lời cảm ơn đến các vị chưởng môn nhân của các môn phái đang hiện diện ở đây."

Không Siêu quay người hướng về phía bục cao đã được chuẩn bị sẵn ở một bên của võ đài cúi chào.

Đó là nơi mà chưởng môn nhân của các môn phái đang ngồi.

Những tiếng hoan hô như sấm rền vang lên.

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh ấy thì mỉm cười.

"Chắc chưởng môn nhân sẽ vui lắm đây."

"Không đâu, sư huynh. Có lẽ ngài ấy đang cảm thấy rất bất tiện ấy chứ?"

"...Sao đệ lại nghĩ thế?"

Đương nhiên. Huyền Tông cũng chưa quen với vị trí này.

"Huynh cứ nghĩ mà xem, bên phải ngài ấy là chưởng môn nhân của Tông Nam, phía đối diện là chưởng môn nhân của Võ Đang. Có lẽ ngài ấy chỉ uống nước thôi cũng cảm thấy đầy bụng rồi."

"Vậy nên đệ mới nói như vậy."

"Nếu vậy thì chúng ta phải làm cho vị trí của ngài ấy trở nên thoải mái hơn."

"Rõ."

Đúng lúc ấy, Không Siêu nói bằng một giọng tràn đầy nội lực.

"Đại hội tỷ võ toàn thiên hạ sẽ chính thức được bắt đầu! Xin mời những người được gọi tên tiến lên võ đài đã được chỉ định. Mong các vị sẽ không cảm thấy bất mãn vì bảng đấu đã được sắp xếp một cách công bằng với sự có mặt của các vị chưởng môn nhân của tất cả các môn phái!"

Bạch Thiên siết chặt anh hùng vấn trên trán.

'Bắt đầu rồi.'

Hắn hít thở một hơi thật sâu rồi nhìn chằm chằm lên võ đài bằng ánh mắt điềm đạm.

Tông Nam đang tập hợp trước một võ đài khác ở phía xa. Nơi đó có Tần Kim Long và phụ thân của hắn.

"Phù."

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên hỏi.

"Sư thúc run à?"

"Đương nhiên là run rồi."

"Hể?"

Thanh Minh nghiêng đầu khi thấy hắn thẳng thắn thừa nhận. Bạch Thiên điềm tĩnh đáp.

"Đây là cơ hội để thiên hạ biết đến kiếm pháp của Hoa Sơn, sao ta có thể không run cho được chứ? Bây giờ ta đang rất khó khăn để ngăn cho trái tim nhảy ra ngoài lồng ngực đây này."

"Vậy ư?"

Không ngờ sư thúc có thể nói ra những lời ngầu đét như vậy đấy?

"Từ tốn thôi, từ tốn thôi. Sư thúc đừng có dùng sức quá rồi lại mắc phải sai lầm."

"Thanh Minh."

"Người như sư thúc thường cố dùng sức để đạt được kết quả tốt nhưng lại bị hạ gục mà."

"Thanh Minh."

"Sư thúc đừng giả vờ nữa, cứ bình tĩnh đi."

"Trời ơi cái thằng này!"

"Hửm?"

Bạch Thiên hất cằm ra hiệu về phía sau Thanh Minh.

"Họ gọi con kìa."

"Hể?"

Thanh Minh quay đầu về phía sau.

Đệ tử Thiếu Lâm đứng trên võ đài tiến hành trận tỉ võ đang hét khản cả cổ.

"Thanh Minh của Hoa Sơn phái? Thanh Minh không có ở đây sao? Rốt cuộc ngươi đi đâu rồi hả? Trận tỉ võ đã bắt đầu rồi đấy!"

"Ớ?"

"Thanh Minh của Hoa Sơn phái? Không có hả? Nếu không có mặt thì ta sẽ xử vắng mặt!"

Hắn vội giật mình giơ tay lên vẫy.

"Có! Ở đây! Ở đây!"

Rồi hắn nhanh chóng nhảy lên võ đài.

Đệ tử Thiếu Lâm cau mày hét.

"Rốt cuộc ngươi đã đi đâu vậy hả!"

"Ta không có đi đâu hết..."

"Mau tiến vào võ đài đi! Đối thủ của ngươi đợi từ nãy đến giờ rồi đấy!"

"Vầng, vầng."

Thanh Minh nhanh nhẹn đứng về một bên của võ đài. Đối thủ của hắn sớm đã đứng vào vị trí chờ hắn.

"Xin chà... Ơ?"

Thanh Minh đang định chào đối thủ thì nghiêng đầu.

"Hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi đúng không? Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?"

"..."

Đối thủ của Thanh Minh.

Đại đệ tử đời thứ hai Hải Nam phái, Quách Hoan Tao vừa run cầm cập vừa nghiến răng ken két.

"Cái tên Hoa Sơn chết tiệt kia! Ngươi khinh thường người khác một vừa hai phải thôi! Tại sao chỉ mới có hai ngày mà ngươi đã quên ta vậy hả?"

"À...! Hóa là lúc ấy. Cũng tại sư thúc ta vừa mới đấm một cái là ngươi đã bay đi mất tiêu nên ta cũng không nhớ rõ mặt ngươi nữa."

"Tên khốn này!"

Quách Hoan Tao vừa tức đến run người vừa lấy sức hít thở.

"Ngươi bán kiếm của mình rồi à?"

"Hả?"

Thanh Minh nhìn xuống hông của mình.

"A..."

Trên hông hắn trống rỗng. Bạch Thiên cầm kiếm của Thanh Minh lắc đầu.

"Ở đây này."

Bạch Thiên ném kiếm lên võ đài. Thanh Minh nhanh chóng bắt lấy thanh kiếm đang bay trên không rồi đeo lại vào hông.

Quách Hoan Tao không thể chịu đựng được nữa hét lên.

"Kiếm đồ mà lại vứt kiếm của mình đi. Chẳng lẽ Hoa Sơn không dạy ngươi điều đó sao?"

"Ta thấy bên đó cũng đâu có giỏi giang đến mức có thể xen vào cách giáo dục của môn phái khác?"

"Ngươi vừa nói gì? Chuyện đó ngươi...!"

"Được rồi, mau bắt đầu đi." Thanh Minh cắt lời hắn rồi bẻ cổ.

Rắc rắc.

Mặc dù hắn không nghĩ rằng mình sẽ lại tham gia ngay trận tỉ võ đầu tiên, nhưng điều này cũng không tệ.

Trong khi đó, Quách Hoan Tao ở phía đối diện cũng nghiến răng rồi rút kiếm ra.

Soạtttt.

"Ngươi đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Nhưng như vậy cũng tốt. Ta vẫn đang đợi cơ hội phục thù lũ Hoa Sơn các ngươi, không ngờ đến cả ông trời cũng giúp ta. Ta sẽ cho ngươi biết, loại như Hoa Sơn không phải là đối thủ của Hải Nam."

"À, vầng. Thế thì mời ngươi cứ cố gắng nhé. Ta sẽ ủng hộ ngươi."

Quách Hoan Tao nghiến răng ken két.

Thế nhưng lần này hắn không manh động nữa.

'Ta phải bình tĩnh.'

Chẳng phải hắn đã từng được trải nghiệm cái sự lẻo mép ấy rồi sao? Nếu cứ để bị cuốn theo thì sẽ chẳng có gì tốt lành cả.

Hắn chỉ cần cho tên khốn ấy thấy được kiếm pháp của mình là đủ.

Cảm giác căng thẳng bao trùm cả mười võ đài. Thế nhưng, ánh mắt của quần chúng lại đồ dồn về nơi Thanh Minh và Quách Hoan Tao đang đứng.

Làm gì có chuyện những người biết đến cuộc ẩu đã giữa Hải Nam và Hoa Sơn vài ngày trước lại bỏ qua trận tỉ võ này chứ.

"Hải Nam sẽ phục thù được chứ?"

"Ngươi nói gì thế! Đạo sĩ được gọi là Thanh Minh đó chính là Hoa Sơn Thần Long! Là Hoa Sơn Thần Long đấy! Chẳng lẽ ngươi không biết Hoa Sơn Thần Long là Đệ nhất Thiên hạ hậu khởi chi tú sao?"

"Hể? Hắn chính là Hoa Sơn Thần Long ư? Sao trông hắn chẳng có vẻ gì là mạnh thế?"

"Phong phạm của cao thủ không thể hiện ra vẻ bề ngoài đâu."

"Chứ không phải tin đồn đó đã được thổi phồng lên à?"

"Cứ xem trận tỷ võ này là sẽ biết ngay ấy mà."

Tất cả mọi người đều nhìn về võ đài với một tâm trạng giống nhau.

Một bên là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh, cao thủ của Hoa Sơn phái đã đem đến một cơn cuồng phong trong giang hồ.

Và bên còn lại chính là đại đệ tử đời thứ hai của Hải Nam phái, môn phái đã đẩy Hoa Sơn phái ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang và bá chiếm lấy vị trí ấy, Tam Ba Kiếm Quách Hoan Tao!

Nhưng dù Hoa Sơn Thần Long có được gọi là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú thì việc đối đầu với đại đệ tử đời thứ hai của Hải Nam phái tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.

"Trận đấu bắt đầu!"

Sau khi tiếng hô vang lên, những người đứng xung quanh võ đài cũng bắt đầu rục rịch.

'Mình nhất định phải lấy lại danh dự cho Hải Nam!' Quách Hoan Tao trấn tĩnh tâm trạng phấn khích của mình.

Hắn tuyệt đối không được kinh thường đối thủ.

Mặc dù hắn không cảm nhận được một chút gì phong phạm cao thủ trên cái dáng vẻ suồng sã đó nhưng chắc chắn không thể có chuyện tự dưng mọi người lại gọi hắn là đệ nhất thiên hạ hậu khởi chi tú được.

Vậy nên hắn cần phải điềm tĩnh, điềm tĩnh hơn...

'Hửm?'

Con ngươi của Quách Hoan Tao run rẩy.

Sao tự dưng trời đất lại tối thui thế này.

'Hả?'

Tối thui? Trời đất ơi?

'Tà thuật ư?' Không phải.

Quách Hoan Tao chợt nhận ra.

Không phải là trời đất trở nên tối thui, mà là có một thứ gì đó đã chắn tầm nhìn của hắn.

Có một thứ gì đó bóng loáng và đen thui xuất hiện ngay trước mắt hắn.

'Đây là?'

Cũng may là hắn đã nhanh chóng nhận ra thứ đó là gì.

'Trông giống đế giày thế nhỉ...?' Nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi.

Bốpppppppppppp!

Giày của Thanh Minh phi thẳng vào mặt của Quách Hoan Tao.

"Á á á á á á á á á á á!"

Quách Hoan Tao hét lên như lợn bị chọc tiết rồi bay về phía sau.

Rầmmmmm!

"Chuyện, chuyện gì thế!"

"Woah!"

Các võ giả đang đấu trên võ đài khác cũng phải giật mình né ra tránh Quách Hoan Tao.

Quách Hoan Tao bay xuyên qua chín võ đài rồi kẹt dính trên bức tường ở sau võ đài cuối cùng.

Rầmmmmmm!

"..."

Tất cả mọi người đều nhìn Quách Hoan Tao bằng ánh mắt không thể tin nổi.

À không, chính xác là họ đang nhìn cái lỗ hình người mà hắn đã để lại.

"..."

Các võ giả đang tỉ võ trên các võ đài khác cũng ngơ ngác đến mức đánh rơi cả vũ khí nhìn cái lỗ to đùng đó.

Và rồi, tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về võ đài nơi Quách Hoan Tao vốn phải đứng ở đó. Ánh mắt của họ chuyển về phía Thanh Minh.

Thanh Minh phủi phủi tay rồi than vãn.

"Dù ngươi có bị sư thúc đánh thì cũng chẳng tỉnh táo được đâu. Không biết ngươi nghĩ gì mà lại dám đứng trước mặt ta nữa. Muốn chết à." Thanh Minh tặc lưỡi hai cái rồi quay đầu nhìn Không Siêu.

"Ta thắng rồi phải không?'

"...Hả?"

"Kết thúc rồi còn gì. Ta xuống được rồi chứ?"

"...À, a ờ!"

Không Siêu gật đầu rồi hô lớn.

"Trận tỷ võ cấp Giáp, thiếu hiệp Thanh Minh của Hoa Sơn phái là người giành chiến thắng!"

Không gian yên lặng trong giây lát rồi bất ngờ bùng nổ bởi những tiếng hoan hô.

"Whoaaaaaaaaaaaaaaaaah!"

"Ôi trời ơi! Chỉ một chiêu!"

"Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long!"

"Hahahahahahahahaha! Cuối cùng cũng có ngày ta được tận mắt chứng kiến trận tỉ võ này rồi! Ngươi là đỉnh nhất! Hoa Sơn Thần Long!"

Thanh Minh lọc cọc bước xuống dưới trong những tiếng hò reo vây quanh. Rồi hắn đứng trước mặt các môn đồ Hoa Sơn.

"Nhìn thấy chưa?"

"Hả?"

"Mọi người chỉ cần làm như vậy là được."

"..."

...Đúng là có ích lắm.

Bọn ta cảm động đến rơi nước mắt rồi đây này, Thanh Minh.

***

Nhân sĩ võ lâm giang hồ ai mà chẳng thích kẻ mạnh.

Cũng như luôn mưu cầu sức mạnh và khát khao trở thành thiên hạ đệ nhất, họ có một sự hứng thú vô cùng to lớn đối với sự tồn tại của kẻ mạnh.

Vậy nên không lý nào bọn họ lại không hào hứng tung hô cái sự việc quá mức thần kỳ đang diễn ra trước mắt này được.

"AAAAAAAAAAA!"

"Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long!"

"Hoa Sơn phái vạn tuế!"

Mặc dù trận tỉ thí đã kết thúc được một lúc rồi nhưng những tiếng hò reo như sấm rền vẫn chưa có dấu hiệu gì là lắng xuống.

Trên các đài tỉ võ khác cũng đã bắt đầu phân định thắng thua rồi nhưng cũng chẳng có ai thèm quan tâm.

Đòn đánh của Thanh Minh quá là mãnh liệt rồi.

"Thánh thần thiên địa, hắn xử gọn đại đệ tử đời hai của Hải Nam phái!"

"Mà không cần dùng tới kiếm luôn!"

"Hoa Sơn Thần Long, ta đã từng thắc mắc Hoa Sơn Thần Long đỉnh tới mức nào! Thế này chẳng phải là còn mạnh hơn cả lời đồn sao?"

"Kỳ, là kỳ tập phải không?"

"Kỳ tập? Kỳ tập cái con khỉ ấy! Ở trên đài tỉ võ, tên nào lơ đễnh thì tên đó bị ngu rồi. Với lại lúc Không Siêu đại sư ra hiệu bắt đầu trận đấu thì có đứa nào dám lơ đễnh nữa? Là thực lực đó, thực lực nhất thế!"

"Đúng vậy. Không muốn oan ức thì ráng mà thắng đi!"

"Hoa Sơn đúng là mạnh lên rồi nhỉ! Hạ luôn Hải Nam chỉ trong một đòn."

Mọi ý kiến ngoài lề hoàn toàn bị phớt lờ.

Những người tề tựu về nơi này đều là muốn tận mắt xác nhận những nhân tài nào trong thiên hạ sẽ dẫn dắt giang hồ mai sau.

Chỉ cần người nào thắng thì họ sẵn sàng tung hô người đó. Vậy nên nhìn thấy cảnh tượng như thế này diễn ra trước mắt, sao họ có thể không cuồng nhiệt cho được?

Thế nhưng đối diện với những tiếng tung hô điên cuồng đó, Thanh Minh cũng chỉ bày ra biểu cảm lạnh nhạt.

"Có gì to tát đâu nhỉ?"

"Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn Thần Long! Hoa Sơn phái! Hoa Sơn Thần Long!"

"Cũng bình thường thôi..."

"Hoa Sơn! Hoa Sơn! Hoa Sơn Thần Long!"

"..."

Thanh Minh bắt đầu giật giật khóe miệng.

Bạch Thiên nhìn bộ dạng đó của hắn với vẻ khó chịu.

"Thích quá nhỉ, thích muốn chết luôn rồi. Đã nghiện lại còn ngại."

"Không, không phải. Cũng... Cũng bình thường thôi mà... Aha, haha..."

"...Cứ cười đi Thanh Minh à. Không thì phần nào đó trên cơ thể đệ sẽ nổ tung mất đấy."

"Hạ được một đứa tép riu mà vui thế sao?"

"Miệng nói một đằng chứ cơ thể lại phản ứng một nẻo."

Liền lúc đó, Thanh Minh dùng tay ra sức kéo rộng khóe miệng.

Bạch Thiên thở dài một hơi.

Nhất kích.

Ý trên mặt chữ, chỉ đúng một chiêu.

Thanh Minh đã giành hết mọi sự chú ý của tất cả những người có mặt ở đây chỉ bằng một chiêu duy nhất.

Không biết hắn muốn được chú ý nên mới kết thúc trận đấu chỉ trong một chiêu duy nhất hay chỉ đơn giản là thấy phiền nên làm vậy cho lẹ nữa.

Nhưng dù mục đích có là gì thì kết quả cũng như nhau thôi. Chắc chắc trong suốt phần còn lại của đại hội tỉ võ, tất cả mọi người đều sẽ đổ dồn sự chú ý về phía Thanh Minh và Hoa Sơn thôi.

"Nhớ thận trọng đấy, Thanh Minh."

"Hửm?"

Thanh Minh quay đầu lại nhìn Bạch Thiên.

"Được chú ý quá mức như thế này cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì đâu. Nhìn đi. Chưa gì mọi người đã bắt đầu đề phòng con rồi kìa."

Hắn ngó quanh một vòng theo ánh nhìn của Bạch Thiên.

Rõ ràng là có nhiều người để mắt đến hắn hơn lúc nãy rồi.

Các quan khách đang tung hô điên cuồng để mắt tới hắn là chuyện đương nhiên rồi, nhưng cả những ánh mắt khác lạ khác cũng đang dồn về phía hắn nữa.

Là môn đồ của các phái tham dự đại hội.

Người thì ánh mắt dao động, người thì dùng ánh mắt đề cao cảnh giác mà nhìn hắn.

Bọn họ cũng có mắt mà, nên bọn họ cũng biết hành động Thanh Minh vừa làm khủng khiếp đến mức nào chứ. Đã biết rồi mà không cảnh giác thì mới là kỳ lạ đó.

Thanh Minh cũng trừng mắt đáp trả lại những ánh nhìn đó.

"Cái bọn khốn kiếp này, nhìn cái gì mà nhìn? Móc mắt giờ!"

"Ôi trời cái thằng điên này!"

Cũng may Bạch Thiên đứng đợi một bên đã nhanh chóng trấn áp và xoa dịu Thanh Minh.

"Con thể hiện ra như vậy thì ngoài đề cao cảnh giác ra bọn chúng còn có thể làm gì được nữa?"

"Cảnh giác xong rồi sao nữa? Cũng chỉ là hạng tép riu."

Ừ...

Thì cũng đúng.

Thanh Minh chắc chắn không phải kiểu người mà bọn chúng có thể cảnh giác rồi tính kế đâu. Nhưng bọn chúng có biết điều đó hay không lại là một vấn đề khác.

Ngay lúc đó, Thanh Minh vừa liếm môi vừa thấp giọng nói.

"Sư thúc, hãy nhớ cho kỹ."

"Hả?"

"Đừng quá từ bi với nhân tình thế thái."

"..."

"Đối xử nhẹ nhàng quá thì bọn chúng sẽ nghĩ rằng lần sau chỉ cần cố một chút là có thể thắng được rồi. Và chúng sẽ càng đắc ý hơn nữa. Nếu đã thắng thì phải lạnh lùng giẫm đạp lên bọn chúng. Như vậy thì lần sau gặp lại bọn chúng mới cảm thấy nhụt chí và không dám nhìn vào mắt chúng ta nữa."

"...Chúng ta là hắc đạo hả?"

"Hắc đạo thì cũng có thứ đáng để học hỏi mà. Phương thức hành động hiệu quả nhất của bọn chúng đó chính là vứt thể diện đi mà sống và luôn đặt lợi ích lên hàng đầu."

"..."

"Nhớ đấy! Tuyệt đối không được cảm thông với bọn chúng. Nếu đã muốn thắng thì phải thắng cho áp đảo! Thế thì mới..."

Thanh Minh hơi hướng ánh mắt lên.

Nhìn về phía các chưởng môn nhân của các môn phái đang đứng trên bục.

"Rồi bọn họ cũng sẽ nhận ra, thế trận này thuộc về ai." Ánh mắt tràn ngập vẻ chế giễu của hắn quét qua các chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia.

Mặt khác.

"Ô hô?"

Chưởng môn nhân của các môn phái đứng trên bục theo dõi trận tỉ võ quả nhiên không giấu được sự kinh ngạc.

"Quả thực rất đáng ngạc nhiên. Năng lực của tên tiểu tử Hoa Sơn đó đúng là xuất chúng, không phải sao?"

"Cũng đâu phải đối thủ lơ là chủ quan, chỉ trong nháy mắt thôi mà ta đã không bắt kịp chuyển động của nó rồi."

"Hình như ta đã từng nghe cái tên Hoa Sơn Thần Long này vài lần rồi, tiểu tử đó có lẽ sẽ trở thành trụ cột xuất sắc đấy nhỉ?"

Từ trong giọng nói có thể nghe ra được sự thán phục từ tận đáy lòng.

Chỉ với thực lực mà Thanh Minh vừa thể hiện cũng đủ khiến cho những người lãnh đạo của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sửng sốt rồi.

Dĩ nhiên, từ những cặp mắt đó cũng phát ra một sự dè chừng không thể che giấu được.

'Dù vậy thì, nhất kích ư?'

'Thực lực của Quách Hoan Tao tuyệt đối cũng không phải hạng xoàng. Thế mà thậm chí hắn còn không kịp phản ứng?'

Vấn đề không phải là thực lực của ai mạnh hơn nữa rồi.

Kết quả này chỉ có thể được phân định bằng cách nhìn vào sự khác biệt dù chỉ là một điểm nhỏ nhất.

Mà không, dù cho có điểm nào khác biệt đi chăng nữa, thì gần như cũng chẳng ai dám nghĩ rằng hắn sẽ đánh bại được Quách Hoan Tao chỉ trong một chiêu.

Hoa Sơn Thần Long đã làm được chuyện khó khăn đó một cách vô cùng bình thản.

"Hoa Sơn Thần Long ư? Hoa Sơn Thần Long..."

"Hắn còn hơn cả những gì ta nghe được."

Hầu hết các chưởng môn nhân ở đây đều không đồng tình với quan điểm Hoa Sơn Thần Long là Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú.

Không phải là họ không đánh giá Hoa Sơn Thần Long một cách chính xác. Mà đúng hơn là họ không công nhận hư danh Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú.

Trên thực tế, vị trí đó chỉ có thể được nhận định thông qua những lời đánh giá và thành tựu trong giang hồ mà thôi. Vì việc so sánh từng hậu khởi chi tú trên khắp thiên hạ gần như là việc không thể.

Hơn nữa, nếu là các đại môn phái như Cửu Phái Nhất Bang hay Ngũ Đại Thế Gia thì môn phái nào cũng có một trụ cột đang được nuôi dưỡng để chuẩn bị cho tương lai.

'Nếu đệ tử của ta bước vào giang hồ, chúng hoàn toàn có thể làm khuynh đảo hết những lời đánh giá ấy.'

Đây đã từng là suy nghĩ sâu trong nội tâm của các chưởng môn nhân.

Nhưng ngay vào khoảnh khắc này, ý nghĩ "Biết đâu danh tiếng mà Hoa Sơn Thần Long có được không chỉ đơn giản là hư danh" đang chiếm lấy tâm trí của bọn họ.

Thậm chí... bọn họ còn nghi ngờ, liệu các môn đồ của họ có thể hiện được dáng vẻ như thế không?

Câu hỏi đó, không ai dám gật đầu trả lời "Có" một cách dễ dàng cả.

Những lời chúc mừng mang tính khách sáo cũng đang dần dần lắng xuống. Họ bắt đầu bàn tán về kết quả hoang đường này và thận trọng bày tỏ sự cảm thán.

"E hèm."

Trong bầu không khí kỳ lạ đó, Huyền Tông phải ra sức cố gắng thả lỏng đôi vai đang căng như dây đàn của mình. Nắm bắt nỗi lòng của các chưởng môn nhân đang bị á khẩu này cũng không phải việc dễ dàng gì.

'Bàng hoàng quá phải không?'

Nhưng thôi, bàng hoàng thêm chút nữa cũng được. Vì Huyền Tông đã và đang phải trải qua sự bàng hoàng đó suốt mấy năm nay rồi. Nhờ chịu đựng những năm tháng khủng khiếp đó mà giây phút này cuối cùng cũng đã tới.

Đã đến lúc Thanh Minh của Hoa Sơn lộ diện trước toàn thể thiên hạ rồi!

Đúng lúc đó, Đường Quân Nhạc vừa mỉm cười vừa bắt chuyện với Huyền Tông.

"Xin chúc mừng ngài, Chưởng môn nhân."

"Hả... Haha. Chỉ là may mắn thôi."

"Sao lại may mắn chứ? Khiêm tốn quá cũng không tốt đâu. Làm gì còn người nào có thể làm được chuyện như thế nữa chứ?"

Bỗng có người nào đó chen ngang tiếp lời Đường Quân Nhạc.

"Lời này quả là không sai."

Huyền Tông hơi giật mình, quay đầu lại nhìn với vẻ mặt nghi hoặc.

Vì người chen vào cuộc đối thoại của bọn họ chính là chưởng môn nhân của Tông Nam, Thiên Hạ Kiếm Chung Ly Cốc.

"Quả nhiên là Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh. Vẫn không khác gì với tưởng tượng của ta khi nghe kể về Tông Hoa Chi Hội trước đây. Thực là một nhân tài có tiềm năng trở thành thiên hạ đệ nhất của thế hệ sau."

'Cái tên vô lại này?' Ăn nhầm thứ gì rồi hả?

Huyền Tông nhìn Chung Ly Cốc bằng vẻ mặt khó hiểu, rồi đột nhiên hắn "À" lên một tiếng và gật đầu.

Trong thiên hạ này, Tông Nam chính là nơi bị Thanh Minh sỉ nhục nặng nề nhất.

Nếu không thể thay đổi kết quả đó, thì thà rằng Thanh Minh cứ chứng minh thực lực của mình còn tốt hơn.

Phải như vậy thì Tông Nam mới không trở thành một môn phái ngu ngốc bị sỉ nhục bởi một kẻ không đâu.

Chắc chắn là trong thâm tâm bọn họ căm ghét đến mức hết lần này đến lần khác muốn giết quách Thanh Minh đi cho rồi.

"Quả đúng là như vậy."

"Hừm. Không hổ là Hoa Sơn Thần Long."

Dường như bọn họ đều có chung một suy nghĩ, đến Hư Đạo chân nhân cũng đang ca ngợi Thanh Minh.

Đường Quân Nhạc và Hư Đạo chân nhân. Sức nặng trong lời nói của hai người này hoàn toàn không khác gì nhau cả. Ngay cả Hư Đạo chân nhân cũng lên tiếng rồi, nên các chưởng môn nhân khác cũng bắt đầu che giấu vẻ đề phòng mà chúc mừng và khen ngợi Thanh Minh.

"Chưởng môn nhân, xin chúc mừng ngài."

"Haha. Chắc không bao lâu nữa, Hoa Sơn sẽ khôi phục lại được danh tiếng của ngày xưa thôi."

Khóe miệng của Huyền Tông bắt đầu giật giật.

Hài tử chính là thể diện của phụ mẫu, môn đồ là thể diện của chưởng môn nhân. Còn nơi nào có thể cho hắn một thể diện tốt hơn chuyện đang xảy ra ở nơi này nữa chứ? Huyền Tông vừa dùng tay che miệng vừa húng hắng ho.

Nhìn xuống bên dưới, hắn thấy Thanh Minh đang gây lộn với Bạch Thiên.

Có đôi lúc Thanh Minh khiến hắn thật sự muốn bỏ qua hết những đạo nghĩa mà hắn đã tích lũy suốt cả một đời, nhưng những lúc như thế này thì ý nghĩ đó lại không được hay ho cho lắm.

Trước tiên, ngay chính giây phút này, Huyền Tông cảm nhận được một cách rất rõ ràng tâm tư của Huyền Linh lúc nào cũng xoay quanh chuyện của Thanh Minh.

Trong lúc tất cả mọi người đang giấu nhẹm tâm tư đi mà chúc mừng cho Hoa Sơn thì lại có một người không thể hòa nhập vào bầu không khí đó.

"Chỉ là nhờ kỳ tập thôi, không phải sao?"

"Hừm."

"E hèm."

Nghe thấy lời đó, mọi người cùng quay đầu lại xác nhận xem người nói là ai, rồi bọn họ nở nụ cười gượng gạo.

Là chưởng môn nhân của Hải Nam phái, Kim Dương Phách.

Hắn ta hét lên với gương mặt đỏ bừng giận dữ.

"Ta công nhận kết quả thắng bại. Nhưng nếu đệ tử của ta không lơ là thì thắng thua sẽ không được phân định dễ dàng như thế này đâu."

Nghe thấy lời biện minh đó, Đường Quân Nhạc bật cười.

'Đang tự bôi tro trát trấu lên mặt mình đấy à.'

Đối với một võ giả, so với không có thực lực thì lơ là là việc đáng hổ thẹn hơn nhiều. Đã thế lại còn lơ là ngay trên sàn tỉ võ, nơi những trận đọ sức thắng thua diễn ra một cách chính thức. Chẳng phải đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra sao?

Thế nhưng đồng thời hắn cũng thấu hiểu tâm tư của Kim Dương Phách.

'Hiện tại có lẽ hắn cũng khó mà suy nghĩ một cách lý trí được.'

Môn đồ mà hắn cẩn thận nuôi dưỡng bị hạ đo ván chỉ với một chiêu duy nhất, tên tuổi của Hải Nam sẽ lao dốc không phanh.

Đứng trên lập trường của một chưởng môn nhân dẫn dắt một môn phái thì còn chuyện gì kinh khủng hơn chuyện này nữa.

"Cứ chờ mà xem. Những đứa trẻ khác sẽ chứng minh đây không phải là tất cả thực lực của Hải Nam!"

Không ai đáp lại câu nói đầy nộ khí của Kim Dương Phách. Tuy nhiên chắc chắn trong tâm trí của họ đều đọng lại một câu.

'Còn đứa nào khác nữa đâu.'

Bọn họ đã tận mắt xác nhận thực lực của Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh danh chấn thiên hạ rồi.

Vậy còn thực lực của các môn đồ khác trong Hoa Sơn thì sao?

Ánh mắt của các chưởng môn nhân đồng loạt hướng về phía các môn đồ của Hoa Sơn phái. Xét theo kết quả ban nãy...

'Biết đâu đại hội tỉ võ này sẽ trở thành sàn diễn của chỉ Hoa Sơn luôn không chừng.'

Nét mặt của các chưởng môn nhân bắt đầu trở nên nghiêm trọng.

"Tất cả nghe rõ đây." Bạch Thiên đanh mặt nói.

"Tuyệt đối không được nghe theo tên tiểu tử này." Rồi hắn nhăn mặt nhìn về phía Thanh Minh, người đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh nhai khô bò chóp chép.

"Mèo nhỏ không nên đòi bắt chuột to, làm theo lời của tên tiểu tử Thanh Minh này có mà bị đập vỡ đầu đấy. Đừng quá xem trọng chuyện thắng thua, cứ tập trung phát huy hết thực lực thôi. Có rõ chưa?"

"Vâng, sư thúc."

"Đã rõ! Thưa sư thúc!"

"Ừm!"

Tất cả đều đồng tình với Bạch Thiên.

Nhưng Thanh Minh lại ngửa đầu ra sau, suy nghĩ của hắn hoàn toàn trái ngược với Bạch Thiên.

"Đã nói không phải thế mà, sư thúc."

"Ồn ào quá!"

Bạch Thiên la toáng lên.

"Tên tiểu tử này! Chuyện con làm được không có nghĩa là bọn ta cũng làm được đâu."

"Hạ mấy tên đó thì có gì khó đâu."

"Hừm!"

Cuối cùng, hắn ngoảnh mặt đi không thèm đối mặt với Thanh Minh nữa. Sau đó lại tiếp tục khẩn khoản nài nỉ. "Dù thế nào đi nữa cũng không được làm theo Thanh Minh. Có nhớ chưa?"

"Vâng!"

Dù tên tiểu tử Thanh Minh có đáng sợ thật nhưng nếu Thanh Minh và Bạch Thiên đã bất đồng quan điểm tới mức này thì trước mắt cứ nghe theo lời Bạch Thiên là đúng đắn nhất.

Đúng lúc đó.

"Sư, sư huynh! Chiêu Kiệt bắt đầu thi đấu rồi kìa!"

"Ể?"

Bạch Thiên giật mình la lớn.

"Chiêu Kiệt, trước tiên con phải bình...!"

Rầm!

"..."

"..."

Tiếng hét của Bạch Thiên đột nhiên biến đi đâu mất.

Tất cả nhìn lên đài tỉ võ bằng ánh mắt ngơ ngác.

Chiêu Kiệt, người đã đá bay đối thủ ra khỏi đài tỉ võ chỉ với một chiêu duy nhất quả nhiên cũng nhìn đối thủ đang nằm co quắp trên đất bằng vẻ mặt không thể bàng hoàng hơn.

"Bì, bình tĩnh..."

Chiêu Kiệt hết nhìn kiếm của mình lại nhìn sang đối thủ. Rồi hắn từ từ quay đầu lại.

Nhìn thấy Bạch Thiên, hắn lắp bắp nói bằng chất giọng như thể mình vô cùng oan uổng.

"Sư, sư thúc."

"...Ờ, ừ?"

"...Mấy tên này YẾU quá."

"..."

YẾU?

Môn đồ của Cửu Phái Nhất Bang?

Thanh Minh từ nãy đến giờ nhìn phía này bằng đôi mắt tròn xoe bắt đầu bật cười khúc khích.

"Mèo nhỏooooooo áaaaaaa?"

"..."

"Nếu vậy thì chắc bọn kia là chuột nhắt sơ sinh nhỉ? Ha, ra là như vậy. Xem đồng môn của ta kiêu ngạo chưa kìa."

"..."

Chắc chắn là có gì đó sai sai... Mà không, Bạch Thiên vỡ lẽ ra rằng, mọi chuyện đang diễn ra thuận lợi quá mức rồi.

***

"Mấy đứa, bình tĩnh nào..."

Bốpp!

"Không, đừng có xông vào..."

Bốpp!

"Đừng kết thúc trận chiến dễ như vậy chứ, mấy tên tiểu tử này!"

Bốpp!

Bất chấp tiếng thét đầy bất lực của Bạch Thiên, khí thế của các môn đồ Hoa Sơn vẫn không ngừng tăng lên.

Ban đầu những quan khách chỉ biết hoan hô, bây giờ đã dần dần chuyển sang nhìn các môn đồ Hoa Sơn với ánh tỏ rõ sự hoang đường, hay chính xác là không thể tin nổi vào mắt mình.

"Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra thế này?"

" Khô... Không... Kết quả vẫn như vậy?"

Bây giờ, thứ đập vào mắt mọi người trên đài tỉ võ chỉ còn lại là họa tiết hoa mai nổi bật trên nền võ phục đen tuyền.

'Lại nữa sao?'

Mỗi khi thấy môn đồ Hoa Sơn đứng trên đài tỉ võ, mọi người ở dưới chỉ biết dùng ánh mắt mong đợi và có cả sự hoang mang nhìn về phía họ.

Nhận thấy ánh mắt áp lực của họ nhìn về phía mình, Nhuận Tông ngơ ngác ngước nhìn lên bầu trời.

'Có cái gì đó rất khác so với điều mình đã nghĩ.'

Bỏ qua ánh mắt đầy mong đợi của họ đang đổ dồn về phía này...

"Hự!"

"..."

Nhuận Tông nhìn đối thủ trước mặt với khuôn mặt thất vọng.

'Ồ, giỏi nhỉ?'

Đôi chân tràn đầy sức mạnh. Còn đôi tay thì nắm chặt thanh kiếm đến nỗi gân máu nổi hết lên.

Còn vai của hắn. Nó căng cứng tới mức như sắp nhô lên đến tận cổ.

Nhìn vào hắn, chỉ nhìn thấy được ý chí quyết tâm sẽ không bay ra khỏi đài tỉ võ ngay đòn đầu tiên, nhưng...

'Vì lo sợ sẽ không thể hiện được thực lực của bản thân sao.'

Tất nhiên không thể đổ lỗi cho tên đó. Vì nếu Nhuận Tông ở vị trí của hắn, thì cũng sẽ hành động tương tự .

Thậm chí từ ánh mắt của Không Siêu đại sư, Nhuận Tông cũng cảm nhận được sự kỳ vọng dành cho mình.

Vì hắn cũng là môn đồ Hoa Sơn nên mọi người mới trao cái nhìn đó.

Ngay cả Không Siêu, người phải công chính không được thiên vị bất cứ ai, cũng trao cho hắn ánh mắt như vậy. Không cần phải nhìn cũng có thể đoán được tâm trạng bây giờ của môn đồ Điểm Thương khi phải tỉ thí với Nhuận Tông căng thẳng đến nhường nào.

Nhuận Tông siết chặt thanh kiếm trong tay, phớt lờ những ánh mắt đầy áp lực đó.

Dù đối thủ có là ai, dù có là trong tình huống nào, thì điều hắn phải làm chỉ có một, chính là thể hiện hết mình thực lực của bản thân.

Trong lúc này, Nhuận Tông lại như nghe thấy lời "khuyên nhủ" của cái tên ác quỷ đó bên tai.

Tay cầm kiếm lúc này mới thả lỏng được chút, đúng vậy trên đài tỉ võ này điều quan trọng không chỉ có sức mạnh mà còn cần cả một cái tâm vững vàng, không căng thẳng và không được run sợ trước đối thủ.

Nhuận Tông hít một hơi sâu rồi nhìn chằm chằm vào đối phương với đôi mắt điềm tĩnh.

Bình tĩnh... bình tĩnh...

"Bắt đầu!"

Ngay khi tiếng hét của Không Siêu rền vang, đối phương cũng hét lên và lao nhanh về phía Nhuận Tông.

Đối phương vận đầy nội công vào thanh kiếm của mình. Một người một kiếm lao nhanh về phía trước.

Tư thế vững chãi, cùng khuôn mặt căng thẳng, hắn vung kiếm lao đến Nhuận Tông một cách lạnh lùng và sắc bén.

'Quả nhiên là đệ tử Điểm Thương phái!'

Quả là kiếm pháp tuyệt diệu, danh xứng với thực đại kiếm phái thuộc Cửu Phái Nhất Bang

Tuy nhiên...

'Kì lạ là?'

Nhuận Tông lại không hề cảm thấy bất kì sự uy hiếp nào từ thanh kiếm đó.

Khí thế của đối thủ đã bị suy yếu rồi sao?

Không lý nào.

'Kỳ thực là nhanh nhưng lại chậm, mạnh nhưng lại yếu.' Thật là kì lạ mà.

Đường kiếm của đối thủ rõ ràng nhanh, dứt khoát và mạnh mẽ. Nhưng trong mắt Nhuận Tông thì tốc độ đó lại quá chậm.

'Chết tiệt, là nhờ tên ác quỷ đó đã "thuần hóa" cơ thể này sao.'

So với đường kiếm mà tên ác quỷ Thanh Minh tùy tiện múa ra, thì đường kiếm này như đang dừng lại vậy.

Dù không thể tránh được kiếm của Thanh Minh, nhưng tránh lưỡi kiếm của tên này lại dễ như trở bàn tay.

Sượtt.

Nhuận Tông chỉ cần bước sang trái một cách nhẹ nhàng, đã né được thanh kiếm đầy sát khí đang vun vút lao về phía mình.

Ngay lúc đó, hắn đã nhìn thấy sơ hở bên hông của đối thủ.

'Trước tiên thì cứ thăm dò nhè nhẹ đã...'

Nhưng trước khi những suy nghĩ đó được thực hiện thì thanh kiếm trong tay Nhuận Tông đã di chuyển theo bản năng rồi. Thanh kiếm trong tay Nhuận Tông đã đánh thẳng vào sơ hở bên hông của môn đồ Điểm Thương.

Chát!

"AAAAAA!"

Tên môn đồ Điểm Thương lãnh trọn đòn đó bị đánh bay ra khỏi đài tỉ võ trong khi miệng vẫn hét lên đau đớn. 

Nhuận Tông nhìn đối thủ bay đi mà ánh mắt cũng hoang mang không kém.

"A..."

Lẽ ra phải bình tĩnh thì mới có thể 'học hỏi' kiếm pháp của đối thủ chứ...

Haiz vậy là không được rồi...

"Người chiến thắng! Nhuận Tông của Hoa Sơn phái!"

Cùng với tuyên bố của Không Siêu, những người bên dưới lại reo hò vang dội.

"U WAOOOOOOO!"

"Lại chỉ Nhất kích toàn thắng!"

"Sao các môn đồ Hoa Sơn có thể thắng chỉ với một đòn chứ? Mai Hoa Kiếm Môn gì chứ, phải gọi là Nhất Kích Kiếm Môn mới đúng!"

"Tuyệt vời! Ha ha ha ha! Tuyệt vời quá đi mất!"

Nhuận Tông vừa nhận những lời tán dương đó vừa bước xuống đài tỉ võ.

Và khi nhìn thấy Bạch Thiên hoang mang không nói nên lời, Nhuận Tông gãi đầu một cách gượng gạo.

"Con xin lỗi. Sư thúc. Vốn dĩ con chỉ định nhìn rồi đoán đường đi của thanh kiếm thôi."

"...Chỉ sao?"

"Chỉ tại ngay khi nhìn thấy sơ hở thì cơ thể con đã tự chuyển động rồi."

"..."

Bạch Thiên bất lực định nói gì đó nhưng lại thôi.

"Được rồi. Con vất vả rồi."

"Tên khốn đó... tên ác quỷ đó đã thuần hóa chúng ta rồi, sư thúc."

"..."

Đôi mắt của Bạch Thiên giật giật.

Rồi từ từ quay đầu lại, hình ảnh Thanh Minh đang ngồi nhai khô bò đập vào mắt.

'A, thì ra con người cũng có lúc muốn đấm người đã đối xử tốt với mình một trận ra trò nữa.'

Rõ ràng lời nói của người xưa đã lỗi thời thật rồi.

Nhìn khuôn mặt đang cười tươi như thế nhưng sao máu nóng trong người cứ bùng lên thế này.

Cứ như vậy thì vòng loại ngày đầu tiên đối với Hoa Sơn sẽ trôi qua trong sự nhàm chán mất thôi.

Tất nhiên, ở lập trường của những môn phái khác đã tích cực theo dõi xuyên suốt các trận đấu thì việc đó bất ngờ như sét đánh giữa trời quang vậy, nhưng Hoa Sơn đâu nhất thiết phải bận tâm với những suy nghĩ của các môn phái khác, không phải sao?

Tuy nhiên các môn đồ Hoa Sơn đã kết thúc ngày đầu tiên của Đại Hội Võ Lâm Thiên Hạ với thành tích không thể nào tốt hơn được nữa.

Duy chỉ có mỗi Hư Không chết lặng người nhìn thẳng vào thế cục.

Điện các mà Hoa Sơn đang tá túc ở Thiếu Lâm.

"..."

Chiêu Kiệt lặng lẽ nhìn xuống bàn tay mình rồi sau đó nhìn xung quanh.

Đúng như dự đoán, tất cả các môn đồ Hoa Sơn tham gia tỉ võ đều lặng người ngẩn ra.

"Chúng ta mạnh đến vậy sao?"

"...Không phải bọn họ yếu đi sao?"

"Không lý nào? Tất cả đều là tinh anh đệ tử của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Gia Thế mà! Hôm nay chúng ta thắng đệ tử của những môn phái nào vậy?"

"...Hà Bắc Bàng Gia."

"Không lý nào những đệ tử đến từ Hà Bắc Bàng Gia lại yếu như vậy được? Dù sao thì họ cũng thuộc nhóm hai mươi người mạnh nhất trong số các hậu khởi chi tú của Hà Bắc Bàng Gia mà."

Chỉ cần thắng họ thôi cũng là quá tuyệt vời rồi.

Nhưng họ không chỉ thắng mà chính xác là đã gần như đập chết đối thủ chỉ với một đòn.

Nếu chiến thắng trong một cuộc chiến khốc liệt thì có thể vô tư vui mừng, nhưng nếu chiến thắng đến quá dễ dàng thì nó lại chuyển sang cảm giác sợ hãi.

"Lý do ư, rất đơn giản."

Nghe thấy lời đó, tất cả mọi người bất giác dời tầm mắt về phía Thanh Minh, bây giờ đang chễm chệ ngủ gà ngủ gật ở một góc.

"Ta chỉ nghĩ nó giống địa ngục thôi, nhưng không biết chừng đó lại là địa ngục thật sự."

"Ta tưởng tất cả những đại danh môn khác đều luyện tập như vậy chứ."

"...Thì ra là chúng ta đã chết đi rồi sống lại à."

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn Thanh Minh với tâm trạng rối bời.

Bây giờ họ mới thật sự tỉnh ngộ được việc tên ác quỷ đó đã đẩy họ xuống địa ngục không biết bao nhiêu lần trong suốt thời gian qua.

"Nếu nghĩ lại thì chắc chúng ta cũng phải suýt chết ít nhất 3, 4 lần gì đó rồi đúng không?"

"Đã hơn năm lần rơi từ vách đá xuống mà không có dây thừng, rồi ba, bốn lần suýt bị đóng băng chết!"

"Ta còn bị tên khốn đó đánh bằng một thanh kiếm gỗ rồi bất tỉnh nhân sự suốt ba ngày nữa. Thật may vì bây giờ vẫn còn đứng được ở đây!"

Rõ ràng trong tình huống này họ phải biết ơn ai đó.

Nhưng nhìn lại quãng thời gian qua thì thay vì biết ơn, máu nóng trong người lại không ngừng tuôn lên.

"Không phải con người mà, thật đấy."

'Vì thành tích quá tốt nên họ cũng không thể trách mắng được.'

Dù là Bạch Thiên thì cũng chỉ có thể vừa đồng cảm với họ vừa nhìn về phía Thanh Minh.

'Tên nhãi đó rốt cuộc là cái thể loại quái vật gì vậy chứ?'

Bạch Thiên vốn dĩ đã từ bỏ những suy nghĩ với phạm trù thông thường để nói về Thanh Minh, nhưng mỗi lần có chuyện gì đó xảy ra, Bạch Thiên lại không thể khiến bản thân ngừng suy nghĩ.

Tên ác quỷ đó rốt cuộc mạnh tới mức nào mới có thể dạy bọn họ thành ra như vậy?

'Thật không thể tin được.'

Vậy chưởng môn nhân hay trưởng lão của các danh môn chính phái khác liệu có yếu hơn Thanh Minh không chứ?

Có một điều chắc chắn là thậm chí những tinh anh đệ tử các danh môn, những đệ tử chân truyền do chưởng môn trực tiếp dạy dỗ, cũng không thể chịu được một đòn từ các môn đồ Hoa Sơn.

"Dù sao thì chắc chắn là..."

Tất cả mọi người đồng loạt quay về hướng phát ra tiếng nói.

Nhuận Tông vẫn giữ giọng điệu nghiêm túc nói.

"Chúng ta thực sự rất mạnh."

"..."

"Không thì những kẻ đến từ danh môn đó yếu hơn nhiều so với chúng ta nghĩ." Đó là một lời nói rất ngạo mạn.

Nếu là Bạch Thiên bình thường thì đã mắng Nhuận Tông ăn nói thiếu suy nghĩ vì chỉ mới qua một ngày đã chủ quan nhận xét như vậy. Nhưng bây giờ những lời đó lại không được phát ra.

Mười trong số mười lăm người tham gia tỉ võ ngày đầu tiên đã giành chiến thắng. Họ không chỉ thắng đơn giản mà còn gần như đập đối thủ suýt chết chỉ với một đòn.

Khiêm tốn cũng cần lựa thời gian và địa điểm, bây giờ mà khiêm tốn thì không phải trơ tráo quá sao?

Một người đã liên tiếp tham gia các đại hội trong quá khứ như Bạch Thiên chợt nghĩ tới câu nói.

'Thật thứ lỗi. Chỉ vì tại hạ may mắn hơn một chút, chứ thật sự những người khác vượt trội hơn nhiều.'

Sẽ ra sao nếu họ nói như vậy.

Chắc vào ngày đó các văn nhân nho sĩ sẽ điên cuồng cởi dây buộc áo, vứt bỏ nghiên mực rồi đồng loạt tiến lên Hoa Sơn mất.

Bạch Thiên cắn nhẹ môi dưới.

Vì là đại sư huynh nên hắn phải dẫn dắt các sư đệ, sư điệt của mình.

Ngay cả khi tất cả mọi người đều vui mừng khôn xiết, mặt không thể che giấu sự phấn khích thì Bạch Thiên vẫn phải giữ sự bình tĩnh.

"Ta biết mọi người rất phấn khởi bởi thành tích tốt, nhưng hãy cố gắng giữ lấy khí thế này. Sức mạnh tiềm ẩn của các danh môn không phải chỉ có nhiêu đó." Các môn đồ Hoa Sơn nghe thấy lời Bạch Thiên thì gật đầu.

"Có lẽ từ ngày mai họ sẽ cảnh giác hơn với chúng ta. Vậy nên không được mất bình tĩnh. Có thể chúng ta so với chúng vẫn còn yếu..."

Rầmm!

Ngay lúc đó cánh cửa bị đánh tung như sắp vỡ.

"Cái, cái gì vậy!"

"Tập kích sao!"

Các môn đồ Hoa Sơn đồng loạt rời khỏi vị trí.

Tuy nhiên, gương mặt xuất hiện lại khiến họ cảm thấy hoang mang.

"Huyền Linh Trưởng... Không, chưởng môn nhân?" Bạch Thiên mở to mắt nhìn về phía cửa.

'Sao vậy? Lúc đó nhìn như Huyền Linh Trưởng Lão, không phải sao?' Huyền Tông là người đã mở tung cánh cửa.

Một vầng hào quang dường như đang tỏa sáng sau lưng ngài ấy.

Khóe miệng cong lên hết sức có thể, nở một nụ cười nhân từ.

Đuôi mắt cũng tạo nên một đường cong mềm mại, còn vòng tay thì mở rộng hướng về phía các môn đồ.

Trông ngài ấy bây giờ như là hiện thân của Phật Tổ vậy.

"Chưởng, chưởng môn nhân?"

"Mời người vào ạ! Chưởng môn nhân!"

Huyền Tông chậm rãi gật đầu rồi bước vào trong.

"Ha ha ha ha. Các con vất vả nhiều rồi. Thật sự đã vất vả nhiều rồi!" Sau đó ngài ấy xoa đầu người đứng gần nhất, Chiêu Kiệt.

Bạch Thiên nở nụ cười cay đắng.

Hắn đã gặp Huyền Tông rất lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn thấy ngài ấy vui vẻ và hạnh phúc đến vậy.

'Cũng phải thôi.'

Trước đại hội võ lâm, ngài ấy đã được mời đến nơi mà Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia, và còn có cả chưởng môn nhân của tất cả những danh môn trong thiên hạ tụ họp cùng nhau.

Rồi ở giữa đài tỉ võ, bọn họ đã được tận mắt chứng kiến khí thế và sức mạnh mà các môn đồ Hoa Sơn thể hiện.

Ngài ấy vui như có thể phi thăng thành tiên ngay lập tức thì cũng không có gì là lạ.

"Tổ tiên chúng ta sẽ tự hào biết bao nếu như chứng kiến chuyện này! Haha. Hahahaha." Huyền Tông khẽ nhắm mắt.

Tất cả các môn đồ cũng lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ ấy.

"Này, đừng có ngáng đường rồi tỏ ra cái vẻ khổ sở đó nữa, mà hãy xem cái này đi!" Lần này thì Huyền Linh thật sự đã bước vào.

Trước ngực ngài ấy đang giữ rất nhiều chiếc giỏ được xếp chồng lên nhau.

Vừa nhìn thấy dáng vẻ hấp tấp đó Huyền Tông bật hỏi.

"Tất cả những thứ này là gì?"

"Cơm. Cơm đấy."

"Cơm? Sao lại là cơm?"

"À, tất nhiên là cơm chỉ dành cho lũ trẻ rồi!"

Huyền Tông cau mày trước câu trả lời của Huyền Linh.

"Thiếu Lâm Tự không cung cấp đồ ăn sao?"

"Chậc chậc chậc!"

Huyền Linh nhìn Huyền Tông rồi cười lớn.

"Nhà ăn ở đó ngoài cung cấp rễ cỏ ra thì còn có thứ gì hay ho đâu chứ, ăn mấy thứ đó thì lấy sức đâu ra mà đánh nhau hả!"

Huyền Linh đặt những chiếc giỏ lên bàn rồi tháo dần lớp vải phủ bên trên.

Sau đó thì nào là thịt gà nướng cay, thịt lợn hấp được xếp đầy cả giỏ xuất hiện.

"Phải ăn thịt thì mới có sức chứ, thịt đó! Sao lại cho những đệ tử quý giá của chúng ta ăn cỏ được chứ!"

Huyền Tông mở to mắt rồi hỏi lại.

"Thịt, Thịt sao?"

"Vâng!"

"Đệ, đệ bảo chúng ta ăn thịt ở Thiếu, Thiếu Lâm Tự á?"

Huyền Linh nghe câu hỏi của Huyền Tông thì lạnh nhạt đáp lại.

"Thì sao chứ. Bọn chúng mới tu mà, chúng ta có tu đâu?"

"Không, ý ta dù có như thế thì..."

Huyền Tông không ngờ rằng trên đời này lại có người tìm thịt ở chùa cơ đấy.

Và tên đó lại còn là sư đệ của ông nữa.

Huyền Linh không nói nhiều mà bắt đầu gọi lũ trẻ rồi dọn thịt ra bàn.

"Nào, tới ăn đi nào! Phải ăn mới có sức chứ, mấy cái đứa đáng yêu này!"

"Chúng con sẽ ăn thật ngon miệng ạ!"

"Đa tạ trưởng lão!"

"Tới đây, tới đây nào. Haha."

Huyền Linh đã rất hài lòng và vui vẻ khi nhìn thấy hình ảnh các môn đồ được ăn ngon miệng.

Tất nhiên, nếu người khác nhìn vào thì chỉ thấy mỗi khung cảnh bọn chúng ăn ngấu nghiến, nhưng trong mắt Huyền Linh thì lại thấy chúng đáng yêu như những chú gà con đang mổ thóc vậy.

"Thanh Minh! Thanh Minh đâu rồi? Thấy rồi! Thì ra là ở đó!"

Ông ấy chạy đến gọi Thanh Minh đang ngủ gật trong một xó, rồi vỗ vỗ lưng hắn đầy tình cảm.

"Thanh Minh à, có thịt kìa! Dậy ăn nhanh đi!"

"Thịt á!"

Thanh Minh ngay lập tức mở to mắt!

"Đúng vậy, đúng vậy. Ta biết các con đã khổ sở biết dường nào khi chỉ được ăn rễ cây ngọn cỏ. Vậy nên từ nay về sau ta sẽ tìm thịt đến cho các con!"

Tất cả đều trông rất hạnh phúc.

Huyền Tông cứ ngồi lẩm nhẩm cái gì đó.

"...Thực sự như vậy sẽ không sao chứ?"

"Gì, sao gì chứ? Nếu oan ức quá thì bảo bọn chúng thắng đi!"

"..."

Huyền Linh thì ngồi xoa đầu Thanh Minh, kẻ đang ăn ngấu nghiến như hổ đói.

"Ngày mai lại tiếp tục phát huy chứ?"

"Người ừng o ạ. Úng on ẽ ố ắng." (Người đừng lo ạ. Chúng con sẽ cố gắng)

"Ừ, có vậy chứ. Cái đầu! Đúng vậy. Hahahahaha!"

Huyền Tông ngay lúc đó cũng bật cười một cách sảng khoái.

'Bây giờ thì ta cũng không rõ nữa.' Ừm, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Đúng chứ?

***

Nụ cười không thể ngừng trên môi Huyền Tông.

"Phụt!"

Khi đi bộ hắn cười, khi kéo cửa cũng cười, thậm chí ngay cả lúc ăn cơm hắn cũng phải cố bịt miệng lại để không cười.

Huyền Thương cũng đang có tâm trạng lâng lâng sung sướng như ở trên mây.

Hắn là Các chủ Võ Các nên phải tỏ ra nghiêm túc hơn chưởng môn nhân một chút. Nhưng thật khó có thể cản được khóe miệng không ngừng cong lên lúc này.

Hắn cũng đã tu dưỡng suốt vài thập kỷ qua, nhưng xem ra vẫn chưa thể đạt đến cảnh giới có thể kiểm soát được cơ mặt của mình. Trái lại, người bình tĩnh nhất lúc này là Huyền Linh.

"Làm ơn giữ thể diện một chút đi!? Các huynh có nhất thiết phải thể hiện ra rằng bản thân đang sướng chết đi được ngay trước mặt lũ trẻ như thế này không hả?"

Huyền Tông và Huyền Thương nhăn mặt nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Người khác nói thì được. Nhưng bọn ta thực sự không muốn nghe những lời như vậy từ đệ một chút nào."

"Đệ làm sao chứ?"

"Hừm."

Huyền Tông chỉ khẽ ho khan lên một tiếng. Còn Huyền Thương cất giọng hỏi.

"Đệ không ngạc nhiên sao?"

"Ý huynh là gì?"

"Bọn trẻ thi đấu tốt như vậy, đệ không ngạc nhiên chút nào sao?"

Huyền Linh cười khẩy khi nghe câu hỏi đó.

"Có gì phải ngạc nhiên đâu. Thanh Minh đã nói sẽ sẽ đập vỡ đầu bọn chúng rồi kia mà!"

"Ha."

"Huynh đã từng thấy Thanh Minh nói những lời vô nghĩa bao giờ chưa? Tên tiểu tử đó là người không bao giờ ba hoa bốc phét về bất cứ điều gì."

"Đúng vậy."

Huyền Linh tiếp tục câu chuyện.

"Một tên tiểu tử như vậy đã nói là sẽ đập vỡ đầu thì chắc chắn là nó sẽ làm vậy. Vì vậy mà có gì mà phải ngạc nhiên hay lo lắng đâu kia chứ?"

Huyền Tông khẽ chớp mắt.

Ngay sau đó, Huyền Linh nói bằng một giọng điệu lạnh lùng.

"Chưởng môn nhân, đã đến lúc huynh nên cảm nhận được điều đó."

"Chuyện gì chứ?"

"Hoa Sơn bây giờ rất mạnh."

Huyền Tông im lặng. Người chỉ đứng nghe là Huyền Thương cũng không biết nói gì.

Huyền Linh nhìn thấy hai người như vậy chỉ mỉm cười hiền hòa.

"Chúng ta đương nhiên sẽ kinh ngạc khi lũ trẻ quật ngã được một cây đại thụ. Nhưng nếu đó chỉ là một cây non thì chẳng có gì phải bất ngờ cả."

"Đúng, đúng là vậy."

"Hoa Sơn của bọn trẻ là một môn phái mạnh mẽ. Chưởng môn nhân, Hoa Sơn đã không còn giống với thời của chúng ta nữa. Chúng ta không cần phải kinh ngạc khi lũ trẻ có những hành động tuyệt vời. Bởi vì chuyện này là lẽ đương nhiên rồi."

Huyền Tông khẽ nắm chặt lấy bắp đùi của bản thân.

Những lời nói đó khiến trái tim hắn run rẩy.

Mạnh ư?

Suốt 100 năm nay, Hoa Sơn đã từng được đánh giá như vậy bao giờ chưa?

Từ ngữ đó vốn chỉ phù hợp với các môn phái khác mà thôi.

Nhưng giờ đây, ngày họ nhận được những lời tán dương đó cũng đã đến.

"Sẽ sớm thôi, các môn phái khác sẽ phải thừa nhận sức mạnh của Hoa Sơn. Bọn chúng không thể phủ nhận khi môn đồ của chúng bại trận thảm hại trước các môn đồ Hoa Sơn. Và những kẻ dám khinh thường Hoa Sơn sẽ trở thành những kẻ ngốc nghếch nhất thiên hạ này."

"Đúng vậy!"

"Vì vậy mà chúng ta chỉ cần ngồi yên quan sát là được rồi."

Huyền Tông khẽ gật đầu đồng ý.

"Chúng ta sẽ trở thành động lực cho lũ trẻ."

Nhìn thấy biểu cảm hiền từ của Huyền Tông, Huyền Linh khẽ cong khóe miệng lên.

"Chưởng môn nhân, đệ có điều này muốn hỏi."

"Hả?"

"Biểu cảm của chưởng môn nhân Hải Nam phái thế nào vậy?"

"Ha."

"Có lẽ Tông Nam cũng sẽ cảm thấy bất mãn. Huynh nói cho đệ nghe một chút được không? Nếu không được nghe kể chắc là đệ sẽ không thể ngủ được vì tò mò mất."

"Ơ hơ. Một đạo nhân sao có thể lấy bất hạnh của người khác làm niềm vui kia chứ?"

Huyền Thương lúc đó cũng lên tiếng.

"Chưởng môn nhân, đệ cũng tò mò quá!"

"Ha."

"Huynh đừng như vậy nữa mà. Biểu cảm của chưởng môn Hải Nam phái thế nào vậy?"

"Hắn, hắn ta..."

Đương nhiên là chẳng vui vẻ gì rồi.

"Tông Nam, Tông Nam thì sao? Cái lão già đó có lẽ sẽ không thể ngủ được vì đau bụng quá!"

"Trái lại, bọn họ lại còn chúc mừng chúng ta đấy!"

"Vậy hả? Hihihi. Chỉ nghĩ đến việc bên trong lời chúc mừng đó là gì thôi cũng đủ để đệ nuốt trôi cục tức mấy chục năm nay rồi!"

Huyền Tông vô thức mỉm cười khi thấy Huyền Linh trông thích thú như một đứa trẻ.

'Loạn hết cả rồi.'

Một đạo sĩ lại vui mừng như một đứa con nít trước bất hạnh của người khác.

Hoa Sơn rồi sẽ đi về đâu...

***

Ngày hôm sau.

Các môn đồ Hoa Sơn hướng ánh mắt lên võ đài sau khi đến nơi.

Buổi sáng hôm nay Hoa Sơn phái không có trận tỉ võ nào nên họ rất thong thả.

Phải mất khá nhiều thời gian họ mới lôi được Thanh Minh - kẻ cố bám trụ trong phòng ra bên ngoài. Vì vậy mà phải đến chính ngọ họ mới đến được sân tỷ võ.

"Gì đây?"

"Bầu không khí làm sao thế này?"

Môn đồ Hoa Sơn phái ngơ ngác nhìn lên đài tỷ võ.

Dù sao thì việc các ánh mắt cảnh giác đổ dồn vào bọn họ cũng là chuyện đương nhiên không phải sao?

Không. Không phải như vậy.

Mặc dù đúng là họ vẫn chưa quen được với kiểu được cảnh giác này, nhưng môn đồ Hoa Sơn không phải là những kẻ ngốc nghếch. Với những việc bọn họ đã làm ngày hôm qua, các môn phái khác sao có thể không cảnh giác với họ được chứ? Vấn đề là ánh mắt cảnh giác đó không hướng về bọn họ mà hướng lên võ đài.

"Aaaaa!"

"Tránh ra! Chết tiệt!"

Các môn đồ Hoa Sơn không ngừng chớp mắt khi chứng kiến những luồng kiếm khí sắc bén có phần hơi quá khích phía trên võ đài.

"Đã bôi thuốc chưa?"

"Ai đã mang lũ hắc đạo này đến vậy?"

Có cái gì đó rất khác với ngày hôm qua.

Mặc dù hôm qua Hoa Sơn đã thắng áp đảo nhưng bầu không khí vẫn vô cùng hiền hòa ấm áp.

Thực lòng mà nói ngày hôm qua mải mê tỷ võ nên họ cũng chẳng có thời gian để xem xét bầu không khí xung quanh như thế nào cả. Những trận tỷ võ giữa các môn đồ danh môn được thực hiện tại đài tỷ võ khác.

Nhưng nếu phải nói về bầu không khí ngày hôm nay thì...

"Xảy ra bạo loạn rồi sao?"

Lời nói lẩm bẩm của Chiêu Kiệt không sai chút nào.

Sát khí tràn ngập khắp mọi nơi. Họ tấn công nhau bằng những chiêu thức ngập tràn sát ý, thậm chí còn tấn công vào mắt của đối phương một cách thô bạo và man rợ.

"Bọn họ làm sao đấy?"

Thanh Minh cười khẩy trước câu hỏi của Bạch Thiên.

"Còn sao nữa chứ? Những kẻ đã vác kiếm đến tận đây đâu có thể đứng im mút tay nhìn người khác được vinh danh kia chứ?"

"Hả?"

"Trong số những kẻ giành chiến thắng hôm qua có kẻ nào đáng nhớ không?" Bạch Thiên lắc đầu sau khi đã suy nghĩ lại thật kỹ.

"Hình như là không có mà nhỉ? Nhưng mà ta phải để ý đến các trận tỷ võ của huynh đệ khác nữa nên là..."

"Vậy là những người khác thì chú ý đến các trận tỷ võ khác ư?"

"Không phải vậy."

Thanh Minh nhún vai.

"Nếu như cuộc tỷ võ hôm qua là một cuộc tỷ võ bình thường thì những cái tên nổi bật đã xuất hiện rồi. Đó là những kẻ mà chỉ lướt qua thôi cũng đủ để chúng ta cảm thán về năng lực của họ."

"Hừm."

"Một kẻ chiến thắng tại một trận tỷ võ thì tên tuổi, danh tiếng của kẻ đó cùng tông môn của hắn ta sẽ được vang xa"

"Vậy là họ đã bị chôn vùi vì chúng ta ư?"

"Đúng vậy!"

Thanh Mình cười khúc khích.

"Bọn họ đã phải chiến đấu chết đi sống lại. Vậy mà tất cả mọi người lại chỉ bàn tán về Hoa Sơn. Có bao nhiêu kẻ sẽ chịu được việc như vậy kia chứ?"

"Ha."

"Giả sử như là chịu đựng được đi chăng nữa thì..."

Thanh Minh chuyển hướng nhìn về phía thượng đài.

"Mấy lão già kia lại ở một lập trường khác đấy!"

Đây chính là điểm yếu mà Thanh Minh đã cảm nhận được về các danh môn chính phái trong quá khứ.

Không ai là không biết nền tảng quan trọng như thế nào.

Ấy vậy mà những con người đằng kia khi thấy các đệ tử của mình bị thụt về phía sau thì lại dạy cho chúng những sát chiêu có thể áp dụng ngay lập tức.

So sánh chính là thủ phạm làm hỏng một con người.

Tỷ dụ như:

"Con của ta không thuộc chữ, đầu óc ngu dốt nhưng chẳng phải rất xinh đẹp hay sao?"

"Đúng vậy. Con dù sao vẫn là con của mẹ."

"Phải. Những kẻ mà ta ghét nhất bắt đầu chạy đến trước mặt ta và tự hào về con cái của họ. Mới thuộc được  tam kinh tứ thư đã được gọi là thần đồng tại học đường. Một ngày nào đó những kẻ đó trở thành trụ cột thì nơi đó chắc chắn sẽ sụp đổ."

Bạch Thiên ngậm chặt miệng.

Ví dụ Thanh Minh đưa ra quá hoàn hảo. Đến mức không thể nào không hiểu được. Ngay cả Bạch Thiên nếu phải đối mặt với chuyện như vậy cũng sẽ nổi giận mà thôi.

"Thứ mà ta muốn nói đến chính là như vậy đấy."

Bạch Thiên hướng ánh nhìn về phía tập trung các chưởng môn nhân.

"Mấy lão già kia hôm qua sau khi quay trở về điện các đã nói gì đây?"

"Hừm."

"Quả nhiên sẽ là."

"Dù không được chú ý đến cũng không sao cả. Nhưng ta mong rằng các con sẽ sớm phát huy được toàn bộ thực lực của mình."

"Chắc không phải vậy đâu. Dù sao họ vẫn là chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang kia mà!"

"Sư thúc thực sự nghĩ như vậy sao?" Thanh Minh cười khẩy.

'Sư thúc không hiểu cũng phải thôi.'

Bởi vì phần lớn mọi người đều nghĩ những người leo lên được đến vị trí chưởng môn nhân đều là chân nhân hết. Nhưng thật sự là như vậy sao?

'Làm gì có chuyện đó kia chứ?'

Chưởng môn nhân là những kẻ trần tục hơn bất kỳ ai.

Việc dẫn dắt một môn phái lớn đồng nghĩa với việc phải lo cơm ăn áo mặc cho tất cả môn đồ, luôn luôn nỗ lực để làm rạng danh tông môn và không ngừng thu nhận các môn đồ mới.

Khi danh tiếng càng cao, các môn đồ có tài năng hơn sẽ được tập hợp lại. Và những kẻ đó sau khi trưởng thành sẽ lại tiếp tục nỗ lực làm rạng danh tông môn.

Những kẻ làm chưởng môn nhân hiểu rất rõ vòng tuần hoàn này quan trọng như thế nào và bọn họ không còn cách nào khác ngoài sống chết ôm lấy thứ gọi là hư danh đó.

Chỉ cần nhìn vào việc Hoa Sơn khi đánh mất danh tiếng đã phải gánh chịu những việc gì thôi cũng đủ hiểu lý do mà họ phải cố chấp như vậy là gì.

Thanh Minh khẽ mỉm cười.

Có lẽ ngay cả bọn họ khi nghe những lời này cũng không thể hiểu nổi đâu.

Còn Thanh Minh đã gặp rất nhiều chưởng môn nhân của Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia bị ám ảnh bởi lợi ích và danh tiếng đến tận lúc chết.

Thanh Minh nhún vai rồi nói tiếp.

"Không nói gì mà lũ người trên kia lại quá khích như vậy ư?"

"Ha."

Bạch Thiên ngậm chặt miệng không còn gì để nói.

"Cứ đợi đó mà xem. Nếu như bây giờ chúng ta leo lên đài tỷ võ, thể nào bọn chúng cũng nôn nóng lao đến tóm lấy cổ chân của chúng ta ngay lập tức!"

"Vậy chúng ta phải làm thế nào được?"

"Còn làm gì nữa chứ?"

Thanh Minh thản nhiên cười khúc khích.

"Không có gì thay đổi cả. Bầu không khí cũng đã nóng lên rồi. Chỉ cần đập vỡ đầu bọn chúng là được!"

Nói rồi hắn ngước lên nhìn lên trên đài tỷ võ.

"Aaaaa! Tay của ta!"

Một võ giả đã đứt cánh tay sau khi ăn trọn một kiếm đang lăn lộn trên sàn tỉ võ. Niềm vui tràn ngập trên gương mặt của kẻ chiến thắng.

Mặc dù việc bị thương trong lúc tỷ võ cũng là thường tình mà thôi. Nhưng rõ ràng bầu không khí tại đây lúc này thực sự quá nóng.

"Bầu không khí thật là tốt."

Thanh Minh khẽ cong khóe miệng lên.

"Đại hội tỷ võ là nơi siết chặt tình bằng hữu giữa các danh môn Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia ư? Đúng là nực cười. Ai lại làm ra cái trò này cơ chứ?"

Vinh quang sẽ chỉ dành cho Hoa Sơn mà thôi.

Chẳng có vinh quang nào để chia sẻ với kẻ khác đâu. Ngoài Hoa Sơn ra, tất cả những kẻ còn lại sẽ đều phải nhận lấy thất bại ê chề.

Bạch Thiên gật đầu một cách nặng nề bắt đầu kiểm soát chặt chẽ hơn các môn đồ Hoa Sơn.

Thanh Minh mặc kệ những chuyện xảy ra phía sau. Hắn từ đầu đến cuối vẫn chỉ nhìn lên thượng đài - vị trí của các chưởng môn nhân.

'Vẫn còn ung dung tự tại quá nhỉ?'

Việc các chưởng môn nhân vẫn ngồi từ phía xa quan sát các cuộc tỷ võ đồng nghĩa với việc họ vẫn đang rất thoải mái. Nhưng nếu như bị dồn vào chân tường, họ sẽ phải chạy đến đây và bận rộn đưa cho các môn đồ những lời khuyên mà thôi.

"Để xem các người sẽ tự do tự tại được đến lúc nào!"

Dĩ nhiên, Thanh Minh không có thù oán gì với bọn họ cả.

Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia đã bỏ mặc khi Hoa Sơn lâm nguy. Nhưng nói một cách công bằng thì họ cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ Hoa Sơn.

Thêm vào đó, những kẻ đưa ra sự lựa chọn vô tình kia cũng đã chết từ lâu rồi.

Mà hắn thì không muốn hỏi tội hậu thế về những việc mà tổ tiên bọn họ đã làm.

Tổ tiên là tổ tiên. Hậu duệ là hậu duệ.

Nhưng chỉ có điều này.

"Sư thúc."

"Hả?"

"Nhìn kìa, đằng kia!"

Thanh Minh chỉ về phía trên thượng đài nơi các chưởng môn nhân đang ngồi.

Khuôn mặt Bạch Thiên không giấu nổi sự nghi hoặc.

"Làm sao?"

"Sư thúc không cảm thấy tức giận à?"

"Hả?"

Biểu cảm Bạch Thiên đông cứng lại khi hắn quan sát tỉ mỉ thượng đài thêm một lần nữa.

Những chiếc ghế sang trọng phía trước thượng đài được bố trí dành cho những người đứng đầu Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế gia.

Và phía sau bọn họ là một chiếc ghế nhỏ dành cho Huyền Tông - chưởng môn nhân của hắn ta.

Vị trí của Hoa Sơn là ở phía sau Cửu Phái Nhất Bang.

Rõ ràng là cùng ngồi trên thượng đài để quan sát tỷ võ. Nhưng rõ ràng bọn họ đã có sự phân biệt dựa trên thế lực của mỗi môn phái.

"Thật là khó chịu!"

Bạch Thiên lẩm bẩm. Hắn không thể nhìn thêm cảnh tượng này nữa.

Thanh Minh bẻ cổ sang hai bên. Cứ mỗi lần hắn làm động tác đó, những âm thanh răng rắc lại vang lên.

"Dù sao thì ông ấy cũng là chưởng môn nhân của chúng ta. Vậy mà phải ngồi đó như chó chực cơm nguội như vậy sao? Nếu như hôm nay chúng ta đập vỡ đầu bọn chúng thì sao đây? Liệu ngày mai chưởng môn nhân vẫn sẽ phải ngồi ở vị trí đó hay không?"

"Có thể là vậy lắm!"

Bạch Thiên trả lời bằng ánh mắt lạnh lùng. Và rồi hắn liếm nhẹ môi.

"Vậy thì chúng ta hãy làm loạn cho đến khi có thể đổi được chỗ nhỉ?"

"Nói hay lắm. Như thế này mới là sư thúc của ta chứ!"

Chưởng môn nhân nhìn các môn đồ của mình mỉm cười như để nói rằng ông ấy vẫn ổn khi ngồi như vậy.

Khi nhìn thấy cảnh tượng đó Thanh Minh càng cảm thấy khó chịu hơn.

'Chính mình đã nói con cái tuy có khiếm khuyết thì trong mắt phụ mẫu vẫn là những đứa trẻ xinh đẹp.'

Tuy vậy trong mắt Thanh Minh, Huyền Tông không phải là một đứa trẻ khiếm khuyết. Nếu như chưởng môn Hoa Sơn là người ngay thẳng thì điều đó cũng đủ làm động lực để hắn khiến Hoa Sơn rạng danh rồi.

"Ta sẽ tìm lại cho ngươi."

Đầu tiên là thượng tọa.

Mặc dù điều đó không phải việc gì đó to tát.

Ngay lúc đó, giọng nói của người điều hành đại hội tỷ võ Không Siêu vang lên.

"Người tiếp theo, Hoa Sơn Phái Bạch Thiên!"

Tất cả các quan khách đồng loạt hướng ánh nhìn về phía các môn đồ Hoa Sơn.

Bạch Thiên khẽ nắm chặt thanh kiếm trên tay và quay qua nhìn Thanh Minh.

"Không có gì phải lo lắng cả!"

"Hả?"

"Ta sẽ đánh một trận thật hoành tráng rồi trở về. Ta sẽ cho bọn họ thấy việc để chưởng môn nhân Hoa Sơn ngồi ở đó là một sai lầm nghiêm trọng!"

Thanh Minh mỉm cười hài lòng khi nhìn bóng lưng của Bạch Thiên đang hướng về phía sân tỷ võ.

"Dù sao thì ta cũng rất hài lòng với câu nói vừa rồi!"

Sư thúc học tốt lắm!

Phải nói là học cực kỳ tốt.

Hihihihi!

***

Huyền Tông khẽ siết chặt tay sau lớp áo khi nhìn thấy Bạch Thiên đang đứng trên võ đài.

'Bạch Thiên.'

Sau đó, ông ta dồn hết sức vào trong cơ thể.

Có khi nào Bạch Thiên sẽ thua không?

Không thể có chuyện đó được.

Huyền Tông tin tưởng hắn hơn ai hết. Nếu như Thanh Minh là hòn phúc lăn vào Hoa Sơn, thì Bạch Thiên không khác gì tinh hoa của Hoa Sơn được tất cả các trưởng lão tâm huyết nuôi dưỡng.

Nếu như Thanh Minh là một đứa con dù có vứt hắn lăn lóc ở ngoài thì cũng chẳng đau ốm gì, thì Bạch Thiên lại giống như một đứa con được chăm sóc tận tình, chu đáo, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, tưởng chừng như gió thổi là sẽ bay, chạm vào là sẽ vỡ.

Vậy nên Huyền Tông chỉ còn cách lo lắng cho hắn.

"Đứa trẻ đó là đại đệ tử của Hoa Sơn sao?"

"Vâng. Nó là đại đệ tử trong số các Bạch Tử bối."

"Vậy thì nó sẽ là một trong số những người có vị thế cao nhất trong số những đứa trẻ tham gia đại hội tỉ võ lần này rồi nhỉ."

"Đúng là như vậy."

Cuộc hội thoại kết thúc.

Những người nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên từ nãy tới giờ càng nâng cao cảnh giác hơn.

'Bây giờ bầu không khí đã khác hẳn rồi.'

Dù vậy họ vẫn nói ra những lời chúc tốt đẹp để giữ thể diện. Thế nhưng bầu không khí cứ dần nguội lạnh sau khi Hoa Sơn liên tiếp dành chiến thắng, đến bây giờ thì nó đã sắp đông cứng rồi.

'Rốt cuộc mình đang sợ điều gì cơ chứ?'

Huyền Tông cắn chặt môi với gương mặt cứng nhắc.

Ông ta sợ các môn đồ sẽ bị thương?

Hay ông ta đang sợ thế lực vững chắc được gọi là Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia sẽ bị đạp đổ?

'Các đệ tử đời thứ hai.'

Nếu như người đứng ra thi đấu và giành chiến thắng cuối cùng ở nơi này là các đệ tử đời thứ nhất và các trưởng lão thì ông ta còn có thể hiểu được phản ứng của họ.

Vậy nên ông ta chỉ còn cách thất vọng khi nhìn thấy cảnh những đứa trẻ còn chưa thể được gọi là toàn lực của môn phái đang nghiêm túc thi đấu.

'Đây chính là những người đứng đầu thiên hạ sao?'

Huyền Tông không thể giấu nổi cảm giác thất vọng, thở dài như vừa nhận ra điều gì đó. 'Không. Không phải. Ta đã sai rồi.' Bọn trẻ không sai.

Huyền Tông mới là người sai.

Nếu Huyền Tông là chưởng môn nhân của một trong hai môn phái có năng lực và thực lực như nhau, thì môn phái nào sẽ phát triển hơn?

Rõ ràng, một người luôn nhượng bộ hơn là cạnh tranh như Huyền Tông chắc chắn sẽ đánh mất tất cả vào tay người khác và đẩy môn phái của mình rơi xuống vực thẳm. 'Chẳng phải mình đã bảo nó chú ý rồi sao?'

Nhìn thấy bóng lưng của Pháp Chỉnh - Phương trượng Thiếu Lâm Tự đang ngồi phía trước, Huyền Tông khẽ gật đầu.

'Hóa ra Phương trượng cũng đến tận đây xem.' Tất nhiên Huyền Tông là một người tốt, cũng là một chưởng môn nhân tốt.

Thế nhưng những người không thể tự lo liệu xong chuyện của mình mà chỉ biết hét toáng lên thì cũng chẳng làm được gì hết.

Ông ta phải trở nên độc ác hơn để bảo vệ môn phái của mình.

Ngay khoảnh khắc nhận ra hành động có vẻ như phù phiếm của bọn họ xuất phát vì lợi ích của môn phái mình, ánh mắt của Huyền Tông đã trở nên lạnh lẽo hơn. 'Ta cũng phải trở nên độc ác hơn.' Để có thể bảo vệ bọn trẻ.

Để không thể trở thành vật cản đường bọn trẻ sau này.

Huyền Tông lại một lần nữa ngồi học hỏi phản ứng của các chưởng môn nhân.

"Bạch Thiên chính là người đã đánh bại Kiếm Long của Võ Đang đúng không? Bây giờ hắn đã thay thế vị trí của Kiếm Long trong Ngũ Long rồi nhỉ? Người ta gọi hắn là Bạch Long phải không?"

Chưởng môn nhân Võ Đang Hư Đạo Chân Nhân khẽ mỉm cười trước câu nói của ai đó.

"Đứa trẻ của bọn ta đã thua. Nhưng ngược lại, ta rất biết ơn tiểu tử ấy. Bởi vì từ sau ngày hôm ấy, Chân Huyễn đã dốc sức luyện tập đến quên ăn quên ngủ. Ta cũng rất kỳ vọng không biết sau này đứa trẻ vốn chỉ tin vào tài năng bẩm sinh ấy lại đang nỗ lực từng ngày sẽ có được thành tựu gì trong tương lai đây."

"Hô hô. Nếu vậy thì đó đúng là một chuyện tốt rồi."

"Có lẽ."

Hư Đạo Chân Nhân thấp giọng cười nhìn Huyền Tông.

"Kết quả của trận sau sẽ hơi khác đấy. Nếu như chúng ta có thể gặp nhau trong đại hội tỷ võ lần này thì đúng là không còn gì bằng."

Nếu là Huyền Tông trong quá khứ thì có lẽ ông ta sẽ khiêm nhường trước lời này của đối phương. Nhưng Huyền Tông của bây giờ không như vậy.

Bọn họ có thể hạ thấp ông ta, nhưng không được phép hạ thấp Hoa Sơn.

Dù cho bản thân ông ta có phải lăn lộn trong đống bùn nhơ nhớp và bẩn thỉu, thì ông ta cũng không cho phép họ sỉ nhục những đứa trẻ của mình.

Đó là việc mà chưởng môn nhân phải làm.

"Nếu Kiếm Long của Võ Đang có được thành tích thì đó quả là một chuyện rất đáng chúc mừng. Thế nhưng..." Huyền Tông nở một nụ cười rạng rỡ.

"Bạch Thiên là một đứa trẻ tài năng đến mức khiến ta cũng phải bất ngờ. Ta thật không thể tưởng tượng làm sao nó lại có thể thua đối thủ mà nó đã thắng một lần."

Hư Đạo Chân Nhân nhìn Huyền Tông bằng ánh mắt kinh ngạc.

"Hahahahaha. Có vẻ như kết quả của trận đấu ngày hôm qua đã khiến chưởng môn nhân quá tự tin rồi."

"Không phải vậy đâu. Sao ta lại quá tự tin về kết quả dĩ nhiên đó chứ? Thứ ta tự tin không phải là chiến thắng đó, mà là thực lực của lũ trẻ kìa."

Bầu không khí nhất thời trở nên yên lặng.

Đúng lúc Hư Đạo Chân Nhân định mở miệng nói gì đó.

Thì phía bên cạnh vang đến một giọng nói hung hăng.

"Nếu các ngài muốn có được mối nhân duyên đó, thì trước tiên hắn phải thắng được tôn nhi của ta đã!"

Cả hai người cùng nhìn về nơi phát ra âm thanh ấy.

Gia chủ Hà Bắc Bàng gia Bàng Hòa Thứ nhìn bọn họ như một lũ chướng tai gai mắt.

Hư Đạo Chân Nhân và Huyền Tông cùng cảm thấy mất mặt khi nhận ra đối thủ của Bạch Thiên đang đứng trên võ đài xuất thân từ Hà Bắc Bàng gia.

"Ta thật thất lễ quá."

"Là ta đã suy nghĩ quá nông cạn."

"Hừ!"

Bàng Hòa Thứ hừ lạnh một tiếng rồi vừa phất tay áo vừa nói bằng một giọng oang oang mãnh liệt.

"Mặc dù danh tiếng của Đao Hoàn không lớn, nhưng thực lực của nó không phải là đồ bỏ đâu! Các vị cứ mở to hai mắt ra mà nhìn cho kỹ đi!"

Hư Đạo Chân Nhân im lặng không đáp. Huyền Tông cũng an tĩnh nhìn Bàng Hòa Thứ đang cố nén cơn giận.

'Đến cả gia chủ của Hà Bắc Bàng gia còn giữ thể diện cho những đứa trẻ của gia môn như thế, vậy thì ta lấy gì để đặt thể diện của mình lên trên những đứa trẻ ấy chứ?' Với một tấm lòng tràn ngập sự áy náy, Huyền Tông quay lại nhìn Bạch Thiên thiết tha cổ vũ hắn.

'Bạch Thiên. Con nhất định phải thắng đấy.'

Ông ta nhẹ nhàng nắm hai tay lại, nhìn hắn bằng ánh mắt vừa tin tưởng vừa lo âu.

Nhẹ nhàng.

Bạch Thiên không ngừng truyền sức mạnh vào bàn tay đang nắm chặt thanh kiếm.

'Mình biết bọn họ đang nói gì.'

Đối thủ của hắn là Bàng Đao Hoàn Hà Bắc Bàng gia.

Mặc dù Bạch Thiên chưa từng nghe tên hắn bao giờ, nhưng, nếu hắn đã là một trong số những người đứng ra đại diện cho Hà Bắc Bàng gia, thì hắn chính là một trong số các kỳ tài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay trong thiên hạ.

Thế nhưng Bạch Thiên lại chẳng cảm nhận được một chút uy hiếp nào từ hắn.

Thứ duy nhất hắn cảm nhận được chính là trái tim đang đập liên hồi của mình.

Và ánh mắt của Huyền Tông vẫn đang nhìn chằm chằm về phía bên này.

'Chưởng môn nhân.'

Bạch Thiên của quá khứ là người chỉ nghĩ đến sự trưởng thành của bản thân mình. Thế nhưng, từ sau khi gặp Thanh Minh, hắn đã thay đổi rất nhiều, cũng đã nhận ra được nhiều điều mới.

Mặc dù biết rõ thân phận của Bạch Thiên, nhưng chưởng môn nhân không hề đuổi hắn đi mà vẫn cho hắn bái nhập môn phái, rốt cuộc, ông ấy là một người vĩ đại và đáng kính như thế nào chứ.

'Mình phải biến Hoa Sơn trở thành môn phái đệ nhất.' Nói cách khác, hắn muốn đưa chưởng môn nhân của Hoa Sơn trở thành người có địa vị cao nhất ở Trung Nguyên. Vì vậy nên, hắn phải thắng người đang đứng trước mặt mình đây.

Bạch Thiên nhìn Bàng Đao Hoàn bằng ánh mắt không chút dao động.

Thế nhưng, có vẻ như Bàng Đao Hoàn lại đón nhận ánh mắt đó bằng một sự khiêu khích.

"Đúng là một ánh mắt ngạo mạn." Hắn gác thanh đại đao lên vai uy hiếp.

"Có vẻ như ngươi đang không biết sợ là gì vì hôm qua các ngươi đã làm rất tốt nhỉ?"

Thấy hắn không ngừng khiêu khích, Bạch Thiên chỉ biết cách thở dài.

'Tại sao đối thủ của mình lại là hắn vậy?'

Nếu là một đối thủ có thể nói chuyện hòa hợp với hắn thì thật tốt biết mấy.

Bạch Thiên thận trọng đáp.

"Tất nhiên không phải như vậy rồi. Bởi vì bây giờ ta vẫn còn hơi sợ một chút mà."

"Hahahahaha. Cái mỏ đó của ngươi cũng bóng bẩy như mặt của ngươi vậy."

"..."

Bạch Thiên nhận thấy dù có nói tiếp thì cũng chẳng nghe được lời tốt lành gì nên bắt đầu rút kiếm ra.

"Nếu ngươi không muốn đấu võ mồm thì hãy dừng lại và bắt đầu đi."

"Không, không. Ta đang cho ngươi một cơ hội đấy chứ."

"Cơ hội?"

Bàng Đao Hoàn cười khúc khích nói.

"Nếu như bây giờ ngươi chịu nhận thua, thì gương mặt bóng bẩy đó của ngươi sẽ không có vết thương nào. Bởi vì cứ mỗi lần nhìn thấy mấy tên ký sinh trùng như ngươi là ta lại không kìm được cơn giận."

"...Ký sinh trùng?"

"Mặc dù có vẻ như Hoa Sơn đang rất may mắn, nhưng đó là do các ngươi chưa gặp đúng đối thủ thôi. Bây giờ ngươi không còn được may mắn như vậy đâu. Ta khác với đủ các hạng người mà Hoa Sơn đã đối đầu. Nếu ngươi không muốn bị bẽ mặt thì hãy cút ngay và luôn đi."

"...Cảm ơn vì lời khuyên của ngươi." Rồi Bạch Thiên bẻ cổ.

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh ấy thì khẽ nhắm mắt.

"Bây giờ sư thúc cũng giống hắn rồi."

"Huynh cứ đặt trái tim của mình xuống đi. Dù sao thì bây giờ cũng quá trễ để quay trở lại rồi."

"...Trái tim con người mà đặt đi đâu được chứ?"

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt lén lau nước mắt khi nhìn thấy sư thúc càng ngày càng giống Thanh Minh.

Rốt cuộc sư thúc mà bọn họ tôn kính đã đi đâu mất rồi?

À, tất nhiên là bây giờ họ vẫn còn tôn kính hắn. Tôn kính. Nhưng mà sự tôn kính đó có gì đó hơi khác so với trước đây.

Bàng Đao Hoàn nhún vai nói.

"Vậy bây giờ..."

"A, đủ rồi."

"Hửm?"

Bạch Thiên thở dài một hơi chán nản.

"Nếu ngươi xong rồi thì bắt đầu luôn đi. Thật nhàm chán."

"...Ngươi?"

Bàng Đao Hoàn nhấc thanh đao trên vai ra chỉ thẳng về hướng Bạch Thiên.

"Hình như ngươi đang nghĩ mình quá mạnh chỉ vì các ngươi đã gặp may nhỉ. Vậy thì ta sẽ cho ngươi biết rõ. Một môn phái đã lụi bại một lần sẽ không bao giờ có thể chịu nổi sức mạnh của một danh môn thế gia!"

Bạch Thiên bật cười trước câu nói tự mãn ấy.

"Danh môn thế gia?"

"Đúng vậy."

Hắn gãi đầu mỉa mai nói.

"Nếu cái tên mà ta biết rõ nghe được câu đó thì hắn sẽ nói như thế này này."

"...Cái gì?"

"Danh môn không có người đứng đầu sao?"

"..."

Bạch Thiên giơ kiếm chĩa thẳng về phía Bàng Đao Hoàn.

"Bởi vì ta sẽ đập nát sọ của kẻ đứng đầu danh môn kiêu căng đó. Đến đi."

Gương mặt của Bàng Đao Hoàn bỗng chốc trở nên đỏ lừ. Hắn nghiến răng ken két.

"Tên khốn ngạo mạn này!"

Rồi hắn vung đao lao về phía Bạch Thiên như một con bò đang nổi xung.

"Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ!"

"Chậc."

Bạch Thiên nheo mắt.

Mặc dù hành động của hắn rất ngu ngốc, nhưng quả thật, khí thế kinh khủng của hắn tỏa ra cho thấy hắn đã được Hà Bắc Bàng gia dạy dỗ đàng hoàng.

Chỉ là...

'Hóa ra là tâm trạng này sao.'

Dường như bây giờ hắn đã hiểu Thanh Minh cảm thấy thế nào mỗi khi hắn nhắc Thanh Minh sửa lại thói quen này rồi. Suy nghĩ đó làm gương mặt hắn đỏ bừng.

Những kẻ không thể thoát ra khỏi danh tiếng của môn phái sẽ luôn ảo tưởng bối cảnh xuất thân cũng chính là thực lực của mình.

Bạch Thiên cũng đã nhận ra sự thật ấy sau khi bị Thanh Minh đập sứt đầu mẻ trán.

Vậy thì sao?

Bạch Thiên liếm môi.

"Ta không muốn ngươi mang ơn ta đâu."

"Ngươi nói vớ vẩn cái gì vậy hả!"

Bàng Đao Hoàn xông lên như một mãnh hổ, giáng đao về phía đầu của Bạch Thiên.

Tuyệt kỹ mà Hà Bắc Bàng gia tự hào khắp thiên hạ. Ngũ Hổ Đoạn Môn Đao - Đệ nhất thức - Phi Hổ Sát Thố.

Thanh đao chứa đầy đao khí mạnh mẽ giáng thẳng về hướng Bạch Thiên với một khí thế khủng khiếp.

Cùng với khí thế mạnh mẽ ấy, Bàng Đao Hoàn cũng đánh mất sự bình tĩnh của mình lao về phía Bạch Thiên.

'Tránh cũng chẳng có tác dụng gì đâu!'

Nếu ngu ngốc đối đầu trực diện với Phi Hổ Sát Thố thì hắn sẽ bị chém chết. Vậy nên, một người bình thường biết suy nghĩ nhất định sẽ tránh đi.

Nhưng một khi đánh mất khí thế thì dù có né về bên nào đi chăng nữa, đối thủ cũng không thể đương đầu nổi với đao của hắn.

Tiếp đó hắn sẽ dùng liên hoàn kích giành lấy chiến thắng rồi để lại vết sẹo trên gương mặt đẹp mã anh tuấn kia...

Đúng lúc ấy.

Bạch Thiên nhìn chằm chằm vào thanh đao đang hướng về phía mình vừa nhanh chóng rút kiếm về phía sau. Rồi hắn vung kiếm về phía đao của Bàng Đao Hoàn bằng một uy áp kinh khủng.

'Hắn, hắn điên rồi à?'

Bàng Đao Hoàn trợn tròn hai mắt.

Hắn muốn dùng một thanh kiếm mỏng dính yếu ớt đó đối đầu với thanh đại đao mạnh mẽ này ư?

Trẻ con lên ba cũng biết đây là chuyện không thể.

'Đến đi! Đừng có oán trách ta đấy nhé!'

Đao khí bao quanh thanh đao đang giáng xuống của Bàng Đao Hoàn.

Cuối cùng cũng va vào kiếm của Bạch Thiên!

Kengggggg!

Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, một người ngã bật về phía sau lăn lông lốc dưới đất.

"Đó, đó là!"

"Không thể nào!"

Các quan khách đang theo dõi trận tỉ võ phải bật ra những lời kinh ngạc.

Bạch Thiên chính là người vẫn đứng vững như thường.

Còn người lăn lông lốc dưới đất không ai khác chính là Bàng Đao Hoàn.

"Hự?"

Hắn ngã dưới đất, khó khăn lắm mới ngẩng được đầu nhìn Bạch Thiên. Hắn còn không có thời gian để che giấu sự kinh ngạc của mình.

"Chậc."

Bạch Thiên nhẹ nhàng vung kiếm, chầm chậm bước về phía hắn.

Khác với Bàng Đao Hoàn đã bị chém rách cơ bắp chỉ với một lần va chạm, Bạch Thiên hoàn toàn không có bất cứ một vết thương nào.

Cuối cùng Bạch Thiên cũng dừng bước trước mặt Bàng Đao Hoàn, tặc lưỡi.

"Này, ngươi."

Rồi hắn thật lòng khuyên nhủ.

"Chăm vận động hơn đi."

"..."

"Cái cơ thể yếu nhách đó của ngươi còn chẳng bê nổi một thùng nước ở Hoa Sơn đâu."

Bàng Đao Hoàn há hốc mồm. Yếu ư?

'Ta á?'

Rồi hắn lướt xuống nhìn cánh tay của mình.

Bàng Đao Hoàn vốn là hậu duệ của Bàng gia vốn nổi tiếng là có khí cốt vạm vỡ, cánh tay của hắn phải to bằng bụng của một người bình thường. Cơ thể của hắn vạm vỡ đến mức lũ gấu gặp hắn cũng phải cúi đầu gọi một tiếng đại ca. Vậy mà Bạch Thiên lại nói hắn yếu ư?

Thấy Bàng Đao Hoàn không hiểu gì, Bạch Thiên thở dài rồi xắn tay áo lên.

Cơ bắp cuồn cuộn lộ ra. Đó là cơ bắp của việc rèn luyện đến mức chết đi sống lại.

Bàng Đao Hoàn nghiến răng rồi chậm rãi vặn mình đứng dậy.

"Tại... tại sao một kẻ giống chó như ngươi..."

"Hả? Giống chó á? Được. Được. Dù sao ta cũng thấy thoải mái mà."

"Hả?"

Bạch Thiên vung kiếm đập vào đầu của Bàng Đao Hoàn.

Cốp!

Một âm thanh giống như một quả dưa chín đến mức nứt ra vang lên.

Bàng Đao Hoàn há hốc miệng. Và rồi hắn khuỵu ngay tại chỗ.

"Đầu này! Đầu này! Đầu này! Đầu này! Đầu này!"

Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!

Sau khi bị đập năm cú liên tiếp, Bàng Đao Hoàn chảy dãi rồi gục ngay tại chỗ.

Bạch Thiên liếc mắt thấy hắn đã gục hẳn, bèn tra kiếm vào vỏ rồi quay người đi.

Thế nhưng, chưa được vài bước, hắn đã dừng lại như thể đã bỏ quên điều gì đó.

Hắn nhăn mặt cảm thán.

"Ài! Mình phải đập thêm một cú nữa mới được!"

Phải hét năm tiếng và đập sáu cú thì hắn mới thấy đau và cay cú!

"Ầyy!"

Vậy là mình vẫn chưa học được đến nơi đến chốn rồi. Chậc!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com