ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 112: Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà.

yaneyy_

"Không được à?"

"..."

"Không phải khi nãy mồm chém gió nói có thể cắt được Vạn Niên Hàn Thiết hay sao? Giờ không làm được à?" Lạnh lùng quá.

Như có một phi đao bay tới ghim thẳng vào tim vậy.

Nhưng không sao, lưỡi nhanh hơn mắt mà.

"Được chứ."

"Vậy là sao? Tóm lại là con có cắt được hay không?"

"Cắt, cắt được."

"Hửm?"

Huyền Thương nghiêng đầu, cau mày lại.

"Vậy con nói rõ hơn chút đi. Tại sao..." Giây phút đó, Huyền Linh bỗng hét toáng lên.

"Sao huynh lại chèn ép hậu bối thế hả!"

"...Ta... Ta... khi nào chứ?"

"Chính huynh là người bày ra trò này nên huynh im lặng chút đi!"

"..."

Huyền Linh tặc lưỡi vài lần, quay đầu về phía Thanh Minh. Không hiểu sao khi nhìn thấy khuôn mặt đang vô cùng giận dữ lại chuyển sang cười tươi như hoa, hắn bỗng nhiên rợn da gà.

"Được rồi Thanh Minh à. Có lý do hết phải không?"

"Chắc, chắc vậy ạ...?"

"Vậy chúng ta cùng nghe lý do trước nào."

Aaaaa.

Dường như có một vầng hào quang hiện lên phía sau Huyền Linh trưởng lão. Đây mới chính là một đạo sĩ chân chính...

Hể?

Hào quang không phải là của Phật giáo sao?

Đại khái là giống vậy đi...

"E hèm."

Thanh Minh hắng giọng.

"Ầy, dĩ nhiên là con có thể cắt được Vạn Niên Hàn Thiết. Đương nhiên là cắt được chứ. Cắt được thì mới đúc được nồi mà luyện đan chứ."

"Đúng vậy, đúng vậy."

"Nhưng lúc đúc cái nồi đó con đã vô cùng vất vả nên nguyên khí đã bị tổn hại rất nhiều."

"Hửm????"

Huyền Linh trợn tròn mắt.

"Ý con là con bị nội thương?"

"Ờm, chuyện này... Vốn dĩ luyện Tử Tiêu Đan phải dốc toàn bộ nguyên khí vào..."

"Đúng! Đúng! Con đã dốc hết sức rồi!"

"Vâng! Chính xác luôn!" Thanh Minh thở dài một hơi.

Nhưng ngay lúc đó, Huyền Linh lại lần nữa nghiêng đầu, như thể có điều gì lạ lắm.

"Nhưng mà... Nếu con tổn thương nguyên khí, sao con không ăn Tử Tiêu Đan?"

...Hỏi hay đấy.

"À. Con vẫn chưa ăn."

"Vậy thì nhanh ăn Tử Tiêu Đan để hồi phục nguyên khí đi. Có vấn đề gì hả?"

"À... chuyện này..."

Thanh Minh đảo mắt qua lại.

Giờ phải nói gì để thoát khỏi tình huống này cái đã!

"Lần này nếu dùng Tử Tiêu Đan thì chắc là võ công có thể tăng thêm một cảnh giới nữa, vậy nên con định sẽ tĩnh dưỡng và dùng nó một cách cẩn thận."

"Ô ô!"

"Lại tăng thêm nữa á! Thiên địa ơi!" Đừng có cảm thán nữa!

Không có chuyện đó đâu!

Trán Thanh Minh lấm tấm mồ hôi.

Sao mọi chuyện lại diễn biến thế này chứ hả!

Lão thiên gia ngó xuống mà coi...

Đây là ta tự đào mồ chôn mình mà.

Huyền Tông im lặng lắng nghe cuộc đối thoại từ nãy tới giờ, tóm tắt ngắn gọn.

"Vậy ý con là, con phải tĩnh dưỡng và dùng Tử Tiêu Đan để hồi phục nội thương thì mới có thể cắt Vạn Niên Hàn Thiết được."

"Vâng, đúng là vậy đó, Chưởng môn nhân."

"Thế con cần bao lâu để tĩnh dưỡng?"

"Ờm... Chắc là khoảng bảy tuần hoặc hơn ạ."

"Vậy sao?"

Thanh Minh phong bế đan điền.

"Con đã định không nói ra... nhưng nội thương lần này thật sự rất nghiêm trọng..."

Ngay khi Thanh Minh làm ra vẻ như đang đau đớn, Huyền Linh ngay lập tức trợn tròn mắt, nói nhanh tới mức phun nước bọt.

"Tiểu tử này thật là! Nếu là nội thương thì phải nói ngay từ đầu chứ! Ta còn không biết lại cứ nghĩ con đang khỏe! Đau ở đâu? Đau nhiều không?"

Hể?

Không cần phải nghiêm trọng vậy chứ?

Nhưng không chỉ một mình Huyền Linh phản ứng như thế. Huyền Tông và Huyền Thương cũng đang nhìn hắn với khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Thanh Minh."

"Vâng, chưởng môn nhân."

"Nếu con không biết chăm sóc bản thân thì mọi chuyện sẽ trở nên vô nghĩa."

"..."

"Hãy quên những gì ta nói và mau quay về tĩnh dưỡng đi. Mất bao lâu cũng được. Nếu cứ dùng nguyên khí chống đỡ trong tình trạng nội thương thế này thì có thể sẽ có chuyện lớn đấy. Sau này những trưởng lão khác cũng không được nói những lời khích tướng để tạo áp lực không cần thiết cho Thanh Minh."

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

Hể...

Nhìn thấy bầu không khí đang dần trở nên nghiêm trọng, Thanh Minh bèn nở nụ cười gượng gạo.

'Bị lừa thiệt luôn?'

Phải làm sao đây?

"Nhìn kìa, ai đang đến vậy?"

Chiêu Kiệt cười khẩy khi nhìn thấy Thanh Minh cắm đầu chạy về phía Bạch Mai Viện. "Hắn lại đang làm gì nữa đây."

"Hỏi là biết thôi mà."

Chiêu Kiệt chặn hơn nửa lối vào, giơ tay ngăn cản Thanh Minh đang chạy đến.

"Thanh Minh. Chưởng môn nhân..."

"Tránh ra!!!" Vèo.

"AAAAAAAAAAAA!!!"

Thanh Minh ném Chiêu Kiệt đang đứng chặn cửa ra xa rồi chạy thẳng vào trong Bạch Mai Viện.

"..."

Nhuận Tông nhìn thấy cảnh đó, hai khóe mắt khẽ run lên.

'Có chuyện gì vậy ta?'

Lâu lắm rồi mới thấy đệ ấy gấp gáp như vậy nhỉ?

Nhuận Tông không hề quan tâm tới Chiêu Kiệt bị ném đi đằng xa, hắn chỉ cảm thấy lo lắng cho Thanh Minh đang rất khẩn trương kia.

Đùng! Đùng!

Với những bước chân vô cùng thô bạo, Thanh Minh lần nữa thò đầu ra ngay lối vào của Bạch Mai Viện. Nhuận Tông nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt không yên lòng. "Thanh Minh..."

"Hả?"

"Đệ lại phạm tội gì nữa rồi. Đừng làm như vậy nữa và tự suy ngẫm lại đi. Ta sẽ cầu xin giúp cho đệ."

Mọi chuyện hẳn là như vậy. Cái cách mà hắn ta bước ra ngoài mang theo một tay nải thật to chẳng khác gì cảnh đào tẩu trong đêm cả. Chỉ khác là bây giờ không phải buổi đêm thôi.

"Sư huynh."

"Được rồi. Đệ nói ta nghe xem."

"Ta sẽ hạ sơn ít hôm."

"...Đệ đi đâu?"

"Ta sẽ đi tĩnh dưỡng cơ thể ở Hoa Âm vậy nên đừng có đi tìm ta! Cũng đừng tới đó tìm ta!"

Thanh Minh à, đệ nghĩ kỹ chưa.

Trừ khi ta hóa điên thôi, không thì không có nhu cầu tìm đệ đâu.

"Đệ đã nói với chưởng môn nhân chưa?"

"Rồi!"

"Ừm, vậy đi đường cẩn thận."

Nếu đã như thế thì không cần về cũng được.

Nhất định phải suy nghĩ thấu đáo nhé Thanh Minh. Không ở Hoa Sơn thì đệ còn vui vẻ hơn nữa á.

"Vậy ta đi đây!"

"...Ừm, đi đi."

Thanh Minh không nói hai lời chạy thẳng ra sơn môn. Nhuận Tông nhìn bóng lưng hắn chạy đi, trên mặt lộ vẻ tiếc nuối.

'Thật tốt quá.'

Chỉ cần Thanh Minh đi vắng vài ngày thôi là mùa xuân sẽ thật sự về với Hoa Sơn.

Nhưng mà.

Mùa xuân về với Hoa Sơn tức là một nơi nào đó sẽ phải "gánh" cái mùa đông khắc nghiệt.

Nhuận Tông nhắm mắt lại một chút, bày tỏ sự thương tiếc đến những người phải chịu đựng "mùa đông" kinh khủng kia.

***

Ân Hạ Thương Đoàn, phân bộ Hoa

Ầm! Ầm!

"Kẻ..."

'Là kẻ nào?'

Hoàng Tông Nghĩa muốn hô to lên như thế nhưng đáng tiếc, mong muốn của hắn không thể thực hiện được.

'Sao hắn lại ở đây?'

Lý do rất đơn giản, bởi vì người vừa xông vào vừa đá muốn hỏng luôn cánh cửa là một nhân vật vô cùng quen thuộc.

Người mà trong quá khứ hắn từng gọi là tiểu đạo trưởng. Nhưng bây giờ, Thanh Minh đã trở thành người mà hắn không thể gọi bằng danh xưng đó nữa.

"Đây không phải là Hoa Sơn Thần Long thiếu hiệp hay sao?"

"Đừng có dùng mấy cái biệt danh kì lạ đó, cứ gọi ta là Thanh Minh đi."

"...Gọi như vậy cũng được ư?"

Hoàng Tông Nghĩa nhìn Thanh Minh với cặp mắt vô cùng ngỡ ngàng.

Hắn gặp Thanh Minh cùng lắm chỉ khoảng hai năm, nhưng trong hai năm này vị thế của Thanh Minh đã tăng lên rất cao.

Thiên Hạ Đệ Nhất Hậu Khởi Chi Tú.

Thần Long của Hoa Sơn.

Bậc Thầy Kiếm Đạo sinh ra từ Hoa Sơn.

Ngoài ra, mọi người còn gọi Thanh Minh bằng rất nhiều những từ ngữ đi kèm khác. Có lẽ, kẻ không cảm nhận được sự khác biệt vị thế trên giang hồ của Thanh Minh chắc chỉ có người của Đường Môn và Hoa Sơn thôi.

Ở Hoa Âm, ảnh hưởng của Hoa Sơn vô cùng lớn. Bây giờ cái tên Thanh Minh khéo còn nổi hơn cả người có tiếng nói nhất Hoa Sơn là Chưởng môn nhân Huyền Tông, hắn còn có thể nói gì nữa đây?

Nếu có vấn đề cần phải nói thì chắc là bản tính của hắn tỉ lệ nghịch với danh tiếng, không hề thay đổi chút nào.

"Trước sau như một" thường được dùng với nghĩa tốt, nhưng "trước sau như một" gắn với hai chữ Thanh Minh lại tạo ra cái phản ứng đáng buồn.

"Nhưng thiếu hiệp có chuyện..."

"Cho ta một phòng!"

"...Phòng?"

"Đúng vậy."

Thanh Minh gật gật đầu

"Ta có việc cần làm nhưng không thể làm ở Hoa Sơn được. Chọn cho ta một phòng và không cho phép bất kì ai lại gần."

"Việc này không có gì khó."

Hoàng Vấn Dược có ra lệnh là nếu Thanh Minh đưa ra yêu cầu hợp lý thì đừng nhiều lời mà cứ làm theo ý hắn. Và dù không có mệnh lệnh này đi chăng nữa, câu trả lời của Hoàng Tông Nghĩa cũng sẽ không thay đổi.

Có nơi nào trên giang hồ có thể từ chối yêu cầu thuê phòng của Hoa Sơn Thần Long chứ?

Có là Thiếu Lâm thì cũng sẽ dọn phòng cho hắn trước rồi suy nghĩ đối sách sau.

Nhưng nếu muốn nói vấn đề nằm ở đâu...

"Cho ta cơm một ngày ba bữa, nhiều dinh dưỡng và dầu mỡ tí. Rượu thì phải là loại cao cấp nhất nha! À, buổi tối cho ta thêm một bầu rượu nữa cũng được. À không, hai bầu rượu!

"..."

Thì là ở việc tiểu tử thối này là một đạo sĩ.

"Chỉ cần những thứ đó thôi sao?"

"Những việc khác ta sẽ tự lo, các người chỉ cần lo cơm nước cho ta thôi."

"Ừm, đã rõ. Ta sẽ làm theo ý của thiếu hiệp."

"À còn nữa...!"

"Hả?"

Thanh Minh cười rạng rỡ.

"Ta vội vàng xuống núi nên không mang theo ngân lượng, cho ta ít ngân lượng đi."

"..."

Tiểu tử thối này là đạo sĩ!

Tiểu tử thối này là đạo sĩ!

Tiểu tử thối này là đạo sĩ!

Sau khi được Hoàng Tông Nghĩa hướng dẫn, Thanh Minh chiếm một căn phòng rồi ngồi xuống, mồm liên tục nói không được ai đến gần, sau đó khóa cửa lại.

Và rồi, hắn mở tay nải ra, lấy một cuốn sách trắng và giấy bút đã chuẩn bị sẵn ra.

"Hừ. Thà chết còn hơn què!"

Tình huống có vẻ căng thẳng nhưng nếu nghĩ theo chiều hướng ngược lại thì đó sẽ là một cơ hội tốt. Nếu có thể tạo ra tình huống tìm thấy Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp trong mật thất của chưởng môn nhân thì sẽ không có ai nghi ngờ.

Ai có thể tưởng tượng ra sẽ có kẻ điên nào đó đã xâm nhập vào mật thất được làm bằng Vạn Niên Hàn Thiết và bỏ mật tịch vào đó chứ?

'Vấn đề là ở đây.'

Thanh Minh than thở khi nhìn vào mấy quyển sách đang bày trước mặt.

'Cứ ném đại mật tịch vào đó thì cũng không được.'

Mặc dù Thanh Minh được mọi người ngầm công nhận là Đệ Nhất Cao Thủ Hoa Sơn nhưng thân phận của hắn vẫn không khác gì tiểu sư đệ nhỏ tuổi nhất.

Một Thanh Minh như thế lại đi dạy Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì nhìn thế nào cũng vô cùng kì lạ.

Vậy nên tốt hơn hết là để Vân Kiếm hoặc Huyền Thương có thể hiểu được đại khái bằng cái mật tịch này. Sau đó thông qua những gì họ chỉ dạy, tất cả đều sẽ luyện được Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Nhưng vấn đề là...

'Hầy, phát điên mất. Bọn họ có thể minh ngộ kiếm pháp chỉ bằng việc tìm thấy mật tịch này không ta?'

Tại sao Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp được gọi là cốt lõi của Hoa Sơn và cũng là kiếm pháp đại biểu cho Hoa Sơn?

Nhìn vào một kiếm môn tương tự Hoa Sơn là Võ Đang, môn phái này sở hữu rất nhiều kiếm pháp đỉnh cao phải kể đến như Thái Thanh Kiếm Pháp, Đại Lưỡng Ý Kiếm Pháp, hay Triều Dương Kiếm Pháp.

Tuy nhiên, Hoa Sơn chỉ có một kiếm pháp duy nhất là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Nói dễ nghe thì là trung thành với một kiếm pháp, nói khó nghe thì võ công cũng chỉ có mỗi một bí tịch, một môn phái không có sự đa dạng về công pháp, bí tịch.

Vì sao lại thế?

Bởi vì, Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp vô cùng khó hiểu.

Cho dù ngươi bắt đầu tu luyện từ lúc đôi mươi nhưng phải đến khi tứ tuần mới lĩnh ngộ hoàn toàn.

Không phải là không có cấp độ cao hơn nhưng hầu hết môn đồ Hoa Sơn đều không dám luyện tầng tiếp theo, dù cho họ đã tu luyện Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp cả cuộc đời của mình.

Và Thanh Minh có nghĩa vụ truyền thụ lại Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp một cách thích hợp.

"Bằng mật tịch thôi thì không được."

Chỉ vứt mật tịch ở đó rồi bảo bọn họ lĩnh ngộ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì không khác gì cho người mù ngân lượng rồi bảo họ ra cắm cọc ngoài đảo Hải Nam, trên đường về thì lượm giùm ba trái đường quả cả.

Vì vậy, cái hắn cần làm bây giờ không phải là mật tịch mà là một đồ giải cho Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Một cuốn là một kiếm thức.

Tất cả là hai mươi bốn cuốn!

Phải làm nhanh nhất có thể mới được.

"Hầyyyyy!"

Thanh Minh gãi đầu. Hắn tự hỏi kiếp trước mỗi năm có cầm bút được một lần hay không mà kiếp này phải viết bao nhiêu cuốn sách rồi.

"Dù gì thì cũng phải làm thôi!" Đã làm thì phải làm cho trót!

Để Đường Tiểu Tiểu có nhìn qua thì cũng sẽ "A! Thì ra là thế này!", chi tiết tới mức nhìn phát hiểu luôn!

Soạt. Soạt. Soạt.

Thanh Minh bắt đầu cẩn thận mài mực.

"Chuyện đã thế này rồi! Nhân cơ hội này ta sẽ lại viết kín luôn!"

Một ngọn lửa bùng lên trong mắt hắn.

Đây không chỉ là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Vì trọng điểm là bọn họ phải học được cơ bản ngay lập tức nên những võ giả nào ở Hoa Sơn chưa từng lĩnh ngộ được cũng phải nhân cơ hội này mà nhồi nhét vào.

Nếu bỏ lỡ dịp này, cơ hội lĩnh ngộ võ công tự nhiên có thể sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

"Hừm!"

Hít vào một hơi, hắn mở một cuốn sách trống ra và bắt đầu vẽ kín cuốn sách bằng một tốc độ khủng khiếp.

Với tư thế thẳng tắp, tay viết liên tục không ngừng, mắt hắn bắt đầu trở nên mơ hồ.

Soạt soạt soạt.

Ngay sau đó chỉ còn tiếng hít thở của hắn, tiếng sột soạt của bút lông ma sát trên mặt giấy vang vọng trong căn phòng.

***

"Hôm nay đạo trưởng vẫn không ra khỏi phòng sao?"

"Vâng. Đúng vậy thưa tiểu đoàn chủ." Hoàng Tông Nghĩa nheo mắt.

"Ăn uống thì thế nào?"

"Tiểu nhân đã để sẵn đồ ăn ngoài cửa. Và sau khi quay lại thì đồ ăn đã được ăn hết rồi ạ..."

"Hừm."

Hoàng Tông Nghĩa quay đầu lại nhìn vào căn phòng mà Thanh Minh đang ở bên trong.

"Rốt cuộc thì đạo trưởng đang làm gì vậy..."

"Tiểu nhân không được phép vào trong nên không biết ạ."

"Thật tình!"

Cánh cửa được đóng kín mít như không hề có ý định mở ra. Thanh Minh đã ở bên trong đó suốt 3 ngày mà không bước ra ngoài nửa bước.

'Thanh Minh đạo trưởng là một cao thủ đã được toàn thể giang hồ công nhận. Chắc là đạo trưởng sẽ tự giải quyết được các vấn đề sinh lý bình thường của bản thân thôi... Nhưng dù sao đạo trưởng vẫn là con người mà nhỉ? Hẳn là sẽ cảm thấy khó chịu lắm đây!?'

Hình như đạo trưởng đang làm chuyện gì đó quan trọng lắm. Nên mình có nhìn lén chắc cũng không bị để ý đâu. Ngay khi hắn định nói gì đó.

"Aaaaaaaaaaa! Điên mất thôi!!!"

"Ơ?"

Hoàng Tông Nghĩa ngậm chặt miệng không dám hé răng nửa lời.

Ngay khi trong phòng phát ra một tiếng la hét khủng khiếp, Hoàng Tông Nghĩa vẫn không hề giật mình một chút nào. Và người hạ nhân trước mặt hắn ta lúc này cũng đang có cùng một biểu cảm như vậy.

Đạo trưởng đã như vậy suốt hay sao...

"Ngày thứ ba như vậy rồi à?"

"Vâng, tiểu đoàn chủ. Suốt 3 ngày trời đạo trưởng luôn trong tình trạng như vậy."

"Hơ... thiệt tình!"

Cuối cùng Hoàng Tông Nghĩa chỉ biết lắc đầu.

Thiên tài thì luôn quái dị. Một kẻ như Thanh Minh quái dị cũng là một việc dễ hiểu thôi. Có điều khi chứng kiến những hành động kỳ cục ngay trước mắt thế này, hắn vẫn không thể không hoang mang được.

"Dù sao thì cũng hãy chăm lo bữa ăn cho đạo trưởng."

"Vâng! Tiểu đoàn chủ!"

"Cả rượu nữa!"

"Dạ!"

Hoàng Tông Nghĩa xoay người thất vọng khi không thể tìm hiểu ra bất cứ điều gì.

'Người phàm như mình thì sao hiểu được những thiên tài nghĩ gì kia chứ.' Nhưng có một điều hắn khá chắc chắn.

Đó là mỗi lần Thanh Minh có động thái gì đó thì Hoa Sơn đều sẽ nhận được những lợi ích khổng lồ. Có lẽ lần này cũng sẽ không ngoại lệ?

'Thanh Minh luôn mang lại tài lộc và may mắn. Thậm chí những điều đạo trưởng làm ra có thể được ví như bắt được "rồng" vậy.'

"Aaaaaaa! Tại sao mình lại không nghĩ ra thế này?!!!"

Thanh Minh lăn lộn trên đống giấy vương vãi khắp nơi và tự đánh vào đầu mình.

Nếu như Hoàng Tông Nghĩa nhìn thấy bộ dạng thê thảm này, có lẽ hắn sẽ tự vả vào cái miệng vừa đề cập đến rồng của bản thân rồi nhổ nước bọt cái toẹt xuống sàn cũng nên.

Nhưng Thanh Minh cũng chẳng có thời gian để tâm đến chuyện bản thân đang lôi thôi như thế nào.

"Đầu của ta đã bị đục một lỗ rồi hay sao? Tại sao lại không nhớ ra khẩu quyết là gì chứ?"

"Hựưư. Lẽ ra khi chưởng môn sư huynh kêu mình học hành thì mình nên nghe lời mới phải."

Nhưng điều này không hoàn toàn là lỗi của Thanh Minh.

Việc học thuộc khẩu quyết của võ công tuyệt đối không phải là một việc dễ dàng. Đặc biệt là các môn võ thượng cấp, chỉ riêng khẩu quyết thôi đã hơn một cuốn thư sách dày cộp rồi. Nói cách khác, học thuộc một cách hoàn hảo tất cả các khẩu quyết là việc hoàn toàn bất khả thi. Nếu như con người có thể nhớ được tất cả các khẩu quyết thì còn cần bí kíp làm gì nữa? Như vậy có mà điên mất.

Vốn dĩ bí kíp chính là để bổ trợ cho khả năng ghi nhớ thiếu sót của con người. Nhưng tình huống lúc này lại hoàn toàn đảo ngược. Thanh Minh đang sử dụng trí nhớ của mình để tạo nên nên chuỗi bí kíp thiếu hụt.

"Chỗ này là như thế này? Là như thế này đúng không nhỉ?" Thật kỳ lạ.

Hắn có thể thi triển chiêu thức võ công nhưng lại không biết khẩu quyết là gì.

Tình huống này giống như việc hắn có thể xây hoản hảo một căn nhà nhưng lại đánh mất bản thiết kế vậy đó. Vì vậy mà bây giờ, hắn đang phải bóc tách căn nhà để vẽ lại bản thiết kế.

"Tại sao? Tại sao mình lại không nghĩ ra thế này? Cái tên này!!! Sao đầu óc của nhà ngươi lại kém cỏi như vậy chứ? Kiếp trước ta không có như thế này đâu!"

Thanh Minh không thể kìm chế được cơn giận dữ. Hắn cứ như vậy đánh thùm thụp vào đầu bản thân. Sau đó, đột nhiên hắn dừng lại, đôi mắt tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Ơ? Nghĩ ra rồi!"

Thật tình, kỳ lạ cực kỳ luôn ấy.

Rõ ràng bị đánh thì đầu óc phải tệ đi chứ? Đằng này lại thông minh hẳn ra, thậm chí còn giúp hắn nhớ ra khẩu quyết kia đấy!

Nếu cứ như thế này, có lẽ hắn sẽ vỡ đầu trước cả khi bí kíp được hoàn thành.

"Ô ô!!"

Thanh Minh vội vàng chạy đến bàn lôi giấy bút mực ra. Hắn bắt đầu múa bút viết một cách điên loạn tất cả các khẩu quyết vừa nhớ ra.

"Phải! Chính là nó!"

Cảm giác như sự tắc nghẽn đã được khai thông, tất cả những thứ khiến hắn đau đầu cho đến bây giờ đột nhiên đều sáng tỏ đến mức không thể tin được. Nếu lại bị tắc nữa, hắn lại sẽ điên loạn lăn lộn rồi tự đánh vào đầu.

Chuyện như vậy đã lặp đi lặp lại suốt ba ngày rồi.

Nhưng nhờ vậy mà vài chục cuốn bí kíp đã hoàn thành được xếp gọn vào một góc phòng.

Trúc Diệp Thủ.

Thái Hư Trường.

Mai Hoa Tán Thủ.

Thái Ất Chỉ.

Lạc Hoa Bộ Vân Vân.

Việc chỉ đưa ra những bíp kíp võ công Hoa Sơn sẽ rất dễ phát sinh nghi ngờ, vì vậy mà hắn quyết định sẽ viết ra cả một công pháp võ công mới.

"Xong!"

Thanh Minh dơ cuốn bí kíp mới hoàn thành lên ngắm nghía.

Ám Hương Phiêu.

Nhiều thì cũng nhiều đấy.

"Chậc."

Hắn ném cuốn sách trên tay lên trên đống bí kíp. Và rồi đưa ánh nhìn khác lạ về phía góc phòng - nơi có cả vài chục cuốn bí kíp đang ở đó.

Phải.

Võ học của Hoa Sơn đa dạng và phong phú như vậy đấy.

'Nghĩ lại lại thấy nổi da gà.'

Nếu như hắn không hồi sinh thì có lẽ tất cả các bí kíp này đã thất truyền. Nghĩ đến đó, tất cả tóc tai của hắn dựng đứng lên.

'Bực cả mình!!! Mấy cái tên khốn đó!!!'

Kẻ làm hắn bực mình không chỉ là lũ ma giáo độc ác, mà còn cả lũ Cửu Phái Nhất Bang hèn hạ không chịu ra tay giúp đỡ bọn họ. "Ta sẽ không bao giờ quên nỗi oán hận này!" Ta là Thanh Minh đấy, cái lũ chết tiệt kia!!!

Cho đến bây giờ ta vẫn để yên cho các ngươi nhưng đừng hòng nghĩ là ta đã quên. Rồi ta sẽ đập vỡ đầu từng tên, từng tên một.

Thanh Minh run lên vì giận dữ rồi thở dài.

'Bây giờ đại khái mọi thứ khác đều đã xong hết rồi.'

24 cuốn bí kíp được xếp gọn gàng hiện rõ trong mắt hắn ta.

"Haizz... vấn đề là..."

Vốn dĩ khi bước vào căn phòng này, hắn định là sẽ viết Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đầu tiên. Nhưng vì một số lý do, Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đã bị đẩy xuống cuối cùng.

Bây giờ hắn không thể trì hoãn thêm được nữa.

"Làm thế nào được nhỉ?"

Thanh Minh khoanh tay ngồi xuống bàn.

Là do hắn bí ư?

Lý nào lại vậy.

Hắn có thể quên các môn võ công khác nhưng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì không bao giờ. Kiếm pháp này chính là nền móng của Hoa Sơn và cũng chính là nền móng của Thanh Minh. Ngồi không thì hắn cũng có thể đọc vanh vách khẩu quyết, ngay cả việc vẽ ra 24 cuốn đồ giải cũng chẳng có gì khó khăn cả.

Vậy thì lý do mà hắn không thể bắt đầu chỉ có một mà thôi.

"Phải cho bọn chúng cái gì được đây?"

Đương nhiên là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp rồi.

Nhưng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mà Thanh Minh biết có tận 2 cái lận.

Một là dạng cơ bản của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đã có từ lâu đời tại Hoa Sơn.

Hai là dạng cải tiến của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp do chính Thanh Minh sáng tạo ra ra.

Chuyện này thực ra chẳng có gì đặc biệt cả.

Một kiếm tu khi đạt đến một trình độ nhất định sẽ tái phân tích lại các kiếm pháp cơ bản và tìm ra phương hướng phù hợp nhất với bản thân. Thanh Minh ngay từ trước khi đạt đến cảnh giới Kiếm Tôn đã có thể cải tiến Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. Và trong cuộc chiến với Ma giáo, kiếm thức này của hắn gần như đã đạt đến mức độ hoàn hảo.

Đó chính là loại hình kiếm pháp phù hợp với người được mệnh danh là Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh. Thực chiến tốt hơn một chút và khốc liệt hơn một chút.

"Hừmmmm."

Thanh Minh gãi gãi đầu.

"Dù có nghĩ như thế nào chăng nữa thì Hoa Sơn bây giờ có vẻ rất hợp với Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp của mình."

Thứ nhất là tiện cho hắn trong quá trình chỉ bảo. Hơn nữa, tốc độ học kiếm pháp này nhanh hơn loại hình cơ bản rất nhiều.

Đặc biệt là do đặc tính thực chiến của nó, khi phải đối đầu với các môn phái khác sẽ đem lại hiệu quả rất lớn.

Nhanh và hiệu quả. Rất giống với tính cách của Thanh Minh. Để có thể khiến Hoa Sơn nhanh chóng có được thành quả thì không có loại kiếm pháp nào phù hợp hơn loại kiếm pháp này cả.

Có điều hắn không thể không đắn đo được.

Bởi vì nếu như hắn truyền thụ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp đó sẽ làm lung lay đến căn nguyên của Hoa Sơn. Nếu như là kiếm pháp khác thì hắn sẽ chẳng khó nghĩ như thế này đâu. Nếu hắn cho là đúng thì sẽ truyền thụ như vậy. Nhưng Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì khác.

Nói thế nào được nhỉ?

Cảm giác như là nếu như hắn thay đổi kiếm pháp này thì sẽ khiến Hoa Sơn không còn là Hoa Sơn vậy đó.

Tại Đạo Gia, kiếm pháp không đơn thuần là công cụ tiêu diệt kẻ địch. Tất nhiên là hắn không đến mức nói linh tinh rằng kiếm pháp là để tầm đạo...

'Mà là nó chứa đựng chính khí.'

Thứ kiếm pháp Hoa Sơn theo đuổi là khai hoa. Và kiếm pháp có thể cụ thể hóa hoàn hảo tinh thần đó chính là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Nếu như cải tiến Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp một cách vụng về, thậm chí có thể đánh mất đi chính khí mà kiếm pháp Hoa Sơn hàm chứa.

"Hừmmm."

Thanh Minh đang gãi đầu đến mức sắp chảy máu. Và rồi hắn đành buông tay xuống thở dài thườn thượt.

Nên đi theo căn bản?

Hay là đi theo đổi mới đây?

Tiếp tục đắn đo suy nghĩ, Thanh Minh cứ vậy nằm dài xuống sàn nhà.

"Sư huynh, chưởng môn sư huynh, đệ nên làm thế nào đây?"

Hắn ném câu hỏi vào hư không rồi chờ đợi câu trả lời. Giọng nói của Thanh Vấn như văng vẳng đâu đây.

- Sao đệ lại phải khó nghĩ vì một chuyện không đâu như vậy? Không giống đệ tẹo nào.

"Nếu như có sư huynh ở đây thì đệ đã chẳng phải đau đầu như thế này rồi. Tại có một mình đệ nên mới phải nghĩ đó! Để sau này đỡ phải nghe cằn nhằn!" Mấy lão già chết tiệt.

Đã thế này thì phải cùng đến đây mà giúp đỡ người ta chứ. Các huynh cử một mình đệ đi như thế này để đệ phải làm tất cả như thế này sao? Ôi trời ơi!

- Đệ khó nghĩ cái gì nào?

"Đệ đang tự hỏi việc cải tiến kiếm pháp mà tổ tiên để lại liệu có phải là một việc làm đúng đắn?"

- Chỉ cần truyền thụ cả hai là được mà?

"Trời ơi! Biết ngay mà! Nếu truyền thụ cả hai thì tất cả mọi thứ sẽ trở nên hỗn loạn mất. 100 năm sau, bọn chúng sẽ chia bè kéo phái để đòi học cái gì cho mà xem!" Con người vốn dĩ là như vậy đấy.

Thanh Minh đương nhiên là tin tưởng các môn đồ hiện tại. Nhưng sau khi hắn ta chết, hắn sẽ không thể kiểm soát được các môn đồ mới nhập môn nữa.

Nếu tính cả đến những chuyện đó thì việc truyền thụ cả hai kiếm pháp là một việc không tốt chút nào.

- Vậy đệ lo lắng cái gì chứ?

"A, thực tình à! Kiếm pháp mà tiền nhân để lại..."

- Đệ chính là tiền nhân của chúng còn gì?

"Ớ?"

Thanh Minh nghiêng đầu.

Là sao?

- Tiền nhân cũng có phân loại nữa sao? Nhập môn trước rồi học trước thì chính là tiền nhân thôi. Đối với bọn chúng đệ không phải là tiền nhân à?

"Ơ?"

Ố ồ.

Khoan đã. Như vậy cũng được nữa sao?

- Không có gì phải đắn đo cả. Điều đệ muốn chính là điều mà tiền nhân của chúng muốn. Ý chí của đệ chính là ý chí của tiền nhân. Mà không, ý của đệ chính là ý của Hoa Sơn. Cứ làm theo những gì đệ muốn đi.

"Nhưng, nhưng mà..."

- Làm vậy thì là đại nghịch bất đạo sao?

Đôi mắt Thanh Minh lấp lánh.

"Thực sự là không sao cả chứ?"

- Thế gian là một dòng chảy không ngừng thay đổi và biến hóa. Và...

Thanh Vấn mỉm cười hiền hòa.

- Đệ bây giờ chẳng phải đang trong dòng chảy của Hoa Sơn hiện tại hay sao? Hoa Sơn đang trong dòng chảy của đệ và đệ cũng đang trong dòng chảy của Hoa Sơn. Hãy cứ làm những điều mình muốn. Đó mới chính là Hoa Sơn thuận theo tự nhiên nhất.

"Chậc."

Thanh Minh đứng dậy nắm chặt cây bút trong tay.

Hắn hiểu rất rõ, giọng nói đó không phải là giọng của Thanh Vấn. Đó chính là bản tâm của hắn đặt dưới cái tên Thanh Vấn mà thôi.

"Phải. Cũng đúng mà nhỉ. Mình chính là tiền nhân của bọn chúng!"

Đương nhiên hắn cũng không biết được rằng sau này khi lên tiên giới, liệu hắn có bị kéo lê bởi quan phán xử và bị tra tấn bằng roi da hay không...

"Thì không lên tiên giới nữa là được chứ gì!"

Cuối cùng Thanh Minh mở cuốn sách trống ra.

Tại đây hắn sẽ để lại tâm thức của bản thân.

Hoa Sơn kiếm pháp và cũng là Thanh Minh kiếm pháp.

Và đây cũng chính là cơ hội để hắn có thể thống nhất lại kiếm pháp của bản thân một lần nữa.

Đôi mắt Thanh Minh chìm sâu vào những dòng suy nghĩ.

"Được rồi!"

Thanh Minh ngồi yên nhìn những cuốn sách chất đống trước mặt hắn lúc này.

'Đã qua bao lâu thời gian rồi nhỉ?'

Xem nào. Hắn cũng không biết nữa.

Kể từ hắn chấp bút viết Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, hắn gần như đã quên mất khái niệm thời gian.

Hắn chép miệng nhìn đống bí kíp chất đầy trước mặt.

'Dù sao thì cũng xong. Mặc dù vẫn chưa được hài lòng tuyệt đối cho lắm!'

Nhưng ở mức độ này là được rồi. Phần còn thiếu hậu thế sẽ giúp hắn hoàn thành sau.

Không phải chúng ta luôn phát triển những môn võ công tưởng chừng gần như hoàn hảo bằng cách tìm ra lỗ hổng và bổ sung hoàn thiện vào hay sao?

Đôi khi sự hoàn hảo không phải là một điều gì đó quá tốt đẹp.

Vì vậy mà không có gì để luyến tiếc cả.

Nhưng mà...

"Làm thế nào để mang đống này ra ngoài đây?"

Nếu như vác cả đống này đi thì thế nào cũng bị nghi ngờ cho mà xem.

"Hừm."

Quả nhiên là chỉ còn cách đó mà thôi.

Thanh Minh đứng dậy khỏi vị trí.

***

"Hừm."

Hoàng Tông Nghĩa rảo những bước chân chậm chạp.

Đã về cuối năm nên mặt trăng khá tối. Nhưng đi dạo một vòng như thế này vào buổi tối đã trở thành thói quen lâu năm của hắn ta.

'Phân bộ Hoa Âm đã rộng lớn hơn rất nhiều.'

Vốn dĩ ban đầu hắn đã nghĩ rằng việc này có hơi quá sức. Nhưng khi chứng kiến những bước phát triển vượt bậc những năm gần đây, Hoàng Tông Nghĩa không thể ngừng cảm thán tầm nhìn xa trông rộng của phụ thân hắn - người đã tạo ra phân bộ Hoa Âm này.

Thêm vào đó, nếu như có thể tham gia vào hoạt động giao thương mà Hoa Sơn đã giành được lần này, phân bộ Hoa Âm thậm chí có thể còn lớn hơn cả Ân Hạ Thương Đoàn nữa.

"Vì vậy mà phải duy trì mối quan hệ với Hoa Sơn... Ớ?"

Hoàng Tông Nghĩa đang chìm đắm trong những suy nghĩ bỗng trợn tròn mắt kinh ngạc.

Thanh Minh đã đóng cửa trong phòng suốt 7 tuần trời cuối cùng đang chầm chầm mở cửa bước ra ngoài.

"A cuối cùng thì... Ơ?"

Khuôn mặt vui mừng của hắn bỗng trở nên cứng ngắc.

Dạ hành phục.

Khuôn mặt được che chắn bởi một chiếc khăn màu đen.

Và phía sau hắn ta đang đeo một tay nải khổng lồ...

'Trộm sao...?'

Nhưng, nhưng mà trộm sao lại chui từ trong đó ra vậy? Rõ ràng nơi đó là chỗ mà không phải tên trộm mà có là ông cố nội tên trộm có đội mồ sống lại cũng không thể sống sót được kia mà.

Ngay khi hắn đang đắn đo liệu có nên hét lên không thì tên trộm vẫy vẫy tay với hắn ta.

"Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau."

"Lẽ, lẽ nào... Thanh, Thanh Minh thiếu hiệp?"

"Vâng."

"Y phục của thiếu hiệp?"

"Hả?"

Thanh Minh cúi xuống nhìn y phục của bản thân rồi xua xua tay như thể chuyện đó chẳng có gì quan trọng cả.

"Tiểu đoàn chủ không cần phải bận tâm đâu. Ta đi một lát rồi sẽ về."

Đi đâu ý à?

Này! Cái tên điên này! Ta đã mặc thế này rồi còn có thể đi đâu được đây!?

"Thiếu hiệp đi đâu vào đêm khuya khoắt thế này?"

"Ta ghé về Hoa Sơn một chuyến ý mà. Mà, nhớ mang bữa sáng cho ta đấy. Ta sẽ quay lại trước giờ cơm. Vậy nha!"

Thanh Minh vẫy vẫy tay chào rồi lao người bay đi.

Sau khi nhìn thấy bóng dáng của Thanh Minh lao về phía Hoa Sơn, Hoàng Tông Nghĩa mỉm cười.

'Quên đi.'

Hãy xem tất cả chuyện này là một giấc mơ.

Có vẻ làm vậy sẽ tốt hơn cho sức khỏe của hệ thần kinh. Cái tên điên đó!

***

"Phù."

Dọn dẹp Y Dược Đường xong, Vân Giác dùng ống tay áo lau lên trán.

Một nơi lúc nào cũng đông đúc người ra vào giờ mới thưa thớt bớt.

'Hay thật đấy.'

Đây là cơn bão lớn nhất từ trước đến giờ mà hắn từng trải qua từ khi bước vào Y Dược Đường. Các đệ tử của Y Dược Đường thì không nói, cả các trưởng lão và Thanh Minh cũng cùng nhau đồng lòng luyện chế Tử Tiêu Đan, không phải sao?

Nghĩ đến việc lúc sinh thời lại có thể tạo ra được một thành tựu to lớn, một thành tựu sẽ tồn tại đến muôn đời, trong lòng hắn tự động dâng lên cảm giác tự hào.

Tuy nhiên.

Mặc dù hắn cảm thấy rất vui vì kết quả thành công mỹ mãn... Nhưng từ lúc nhuệ khí bắt đầu hạ nhiệt thì sức lực cũng cạn kiệt luôn.

'Cứ như một giấc mơ vậy.'

Nếu không nhìn thấy cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết nằm ở đó, có khi hắn vẫn sẽ cho rằng đây chỉ là một giấc mơ...

"Hửm?"

Vân Giác hơi nghiêng đầu.

Hahaha.

Là mơ sao thật sao? Không thấy cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết đâu cả...

"..."

Mắt Vân Giác mở to như hỏa đăng trản. Mồ hôi lạnh cũng bắt đầu tuôn như thác nước.

"Nồi, nồi Vạn Niên Hàn Thiết đâu rồi?"

Vân Giác mặt cắt không còn giọt máu, hốt hoảng chạy ra khỏi điện các.

"CÓ TRỘMMMMMMMMM!"

***

"Rốt cuộc!"

Coongggg!

"Ta phải làm!"

Coongggggg!

"Việc này bao nhiêu lần nữa đây!"

Coongggggg!

Thanh Minh vừa run cầm cập vừa đấm vào nồi Vạn Niên Hàn Thiết.

"Hựựựựự."

Đây là việc mà con người làm sao?

Đào lên, lấp lại rồi lại đào lên.

Bẻ cong những phần đã cắt, xong lại ép thẳng rồi hàn chúng lại với nhau.

Huấn luyện chó nhà kiểu này có ngày nó nổi điên lên cắn lại chủ luôn đấy. Người như Thanh Minh đây thì còn đáng sợ tới mức nào nữa chứ? Thế nhưng mà Thanh Minh làm gì có chủ để mà cắn.

"Hựựựựựự."

Thanh Minh vừa thở mạnh ra một hơi vừa đấm vào cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết. Trước mắt thì hắn đã đem mấy chục cuốn mật tịch bỏ vào bên trong rồi, giờ chỉ cần ép cái nồi này rồi hàn lại nữa là xong.

"Ây gu cái số của ta."

Việc này sẽ giúp Hoa Sơn bước được thêm một... À không, bước thêm được hai bước nữa luôn thì càng tốt, nhưng thật sự lại có nhiều việc cần phải làm quá.

"Chết tiệt, cứng quá vậy! Thiệt tình!" Keeeeeeeng!

Dùng kiếm cắt được có một mẩu Vạn Niên Hàn Thiết bé xíu vậy mà dùng nắm đấm ép nó ra thôi cũng tốn hết ngày hết tháng rồi.

"Hừ. Xong rồi."

Sau một hồi bền bỉ cuối cùng Thanh Minh cũng đã ép xong cái nồi, hắn thở ra một hơi rồi nhìn lên phía trên. Cái nồi mà hắn mang theo giờ đã trở thành tấm thiết bản lắp vừa khít vào cái lỗ tròn.

Dĩ nhiên từ giờ mọi thứ mới bắt đầu.

"Ta mà được hưởng vinh hoa phú quý quái gì chứ." Hắn đưa tay chạm vào tấm thiết bản.

Xoẹttttt xoẹt!

Một nguồn nhiệt khủng khiếp tỏa ra từ tay hắn. Phần cạnh của Vạn Niên Hàn Thiết cứng rắn không gì đọ lại cũng bị tan chảy ra, mềm oặt. Thanh Minh ra sức hàn chúng lại với nhau.

"Ai gu cái lưng của ta."

Việc thi triển Tam Hỏa Sân Muội để làm cho Vạn Niên Hàn Thiết tan chảy ra tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng ngay cả với Thanh Minh.

Thi triển Tam Muội Sân Hỏa không phải chuyện khó, nhưng duy trì nó để hàn cái đống Vạn Niên Hàn Thiết này thì lại là một vấn đề khác.

"Ta phải tự mình làm hết thế này đây, cái đám hậu nhân ăn hại!"

Tất nhiên người cắt Vạn Niên Hàn Thiết ra không phải ai khác mà chính là Thanh Minh... Nhưng thôi muốn thành đại sự thì nên bỏ qua mấy cái tiểu tiết.

"Hâyyyyy yaaaa!"

Ánh mắt Thanh Minh như tóe ra lửa, ngọn lửa trên tay cũng càng ngày càng lớn. "Hoa Sơn chết tiệt! Ta nhất định sẽ biến Hoa Sơn thành thiên hạ đệ nhất môn phái!" Không thì nỗi uất ức này chẳng biết xả đi đâu cho đặng.

"Phù. Hừ hừ!"

Sau khi lấp lại hết chỗ đất đã đào lên, Thanh Minh đứng lên trên đó, hai mắt thao láo nhìn xung quanh.

"Ta phải ở đây làm khổ sai còn bọn chúng thì ngủ ngon lành..."

Hửm?

Chưa ngủ hả?

Thanh Minh phủi phủi đất cát, nghiêng nghiêng đầu khó hiểu.

Hắn cảm nhận được những khí tức chuyển động vô cùng gấp gáp ở khắp Hoa Sơn. Lúc hắn đi tới đây tất cả mọi người vẫn còn đang ngủ mà sao đột nhiên lại...

"Rà soát mọi ngóc ngách bắt đầu từ khu vực xung quanh đây đi!"

"Các trưởng lão đang tìm kiếm dưới núi rồi nên chúng ta chỉ cần tìm ở đây là được. Biết đâu tên trộm vẫn còn đang lẩn trốn nên phải tìm cho thật kỹ. Tìm thật kỹ!"

"..."

Nghe thấy giọng nói vọng lại từ xa xa, Thanh Minh bật cười.

'Phát hiện nhanh phết.'

Cũng đúng thôi, cái nồi mà biến mất thì chỉ có loạn.

Nó có phải nồi bình thường đâu? Là nồi làm từ Vạn Niên Hàn Thiết, dù có dùng số lượng vàng tương đương như vậy cũng không thể mua được.

Sau này vẫn còn phải luyện thêm Tử Tiêu Đan nữa nên chỉ có thể mang trả về nguyên dạng thôi chứ đâu thể đem bán được, cái đó mà bán...

"Ôi không! Chết tiệt!"

Thanh Minh chợt nhận ra điều gì đó, cơ mặt hắn co giật.

Vậy lần tới nếu luyện Tử Tiêu Đan hắn sẽ phải tiếp tục làm như thế này nữa sao?

"Thà là giết ta luôn đi!"

Sao ta lại không nghĩ tới chuyện đó chứ? Chết tiệt!

Thanh Minh thở dài một hơi, cảm giác bất lực bủa vây lấy thân thể. Còn biết làm thế nào nữa đây? Mọi chuyện đã thành ra thế này. Biết rồi cũng đâu có gì khác được.

"...Không làm nổi nữa."

Rồi hắn bắt đầu lề mề uể oải rời khỏi Hoa Sơn. Dù sao cũng làm xong chuyện cần làm rồi, chắc sáng mai phải quay về thôi.

'Ta đã khổ cực nhiều như vậy rồi thì các người cũng phải chịu chung cảnh ngộ chứ.' Nhìn thấy cảnh đó, trong lòng hắn bỗng cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

Thanh Minh bước đi một cách thong thả, ngay lúc hắn vừa bước chân ra khỏi địa phận của Hoa Sơn.

"Là kẻ nào?"

"Ể?"

Thanh Minh quay ngoắt đầu lại.

'Phát hiện ra mình rồi sao?'

Không biết là ai nhưng mà cũng phải có lời khen...

Hửm?

Nhìn thấy gương mặt của người kia tỏ tường dưới ánh trăng, Thanh Minh giật mình trợn tròn mắt.

'Bạch Thương?'

Thật ra là hắn không thể nào không cảm thán được.

Nếu là Bạch Thương trong quá khứ thì dù Thanh Minh có đi ngang qua trước mắt, hắn cũng không thể phát hiện ra Thanh Minh được.

Nhưng nhờ dùng Tử Tiêu Đan mà Bạch Thương, người mà Thanh Minh chẳng lo ngại là mấy cũng đã cảm nhận được dấu vết của hắn.

"Hô hô. Tìm ra được ta thì đúng là đáng khen..."

"Ở đây! Ở đây! Tên trộm đang ở đây!"

"..."

Ơ kìa, sao tính tình cái tên đó lại hấp tấp dữ vậy?

Này, tên kia! Ơ?

Nếu gặp nhau ở nơi như thế này, thì, ừ, phải biết nắm bắt tình hình chứ, hả?

Hừ. Vậy mới nói người trẻ tuổi thời nay chẳng được điểm nào cả. Thời của ta là phải tinh tế! Tinh tế lên!

Tinh tế cái con khỉ. Vừa nghe tiếng la của Bạch Thương là đám môn đồ từ khắp Hoa Sơn đã bắt đầu cầm kiếm lao đến như một bầy cẩu. Sau đó trong nháy mắt bao vây lấy Thanh Minh.

"Ồ? Phản ứng cũng nhanh nhạy dữ?" Khí thế cũng vô cùng hùng hồn?

Không hiểu vì sao tự nhiên hắn lại thấy tự hào.

'Hà. Ta đã nuôi nấng bọn chúng tới ngày hôm nay đây.'

Từ giờ chưa cần tới Thanh Minh, chỉ với đám người bọn họ thôi cũng đủ để tạo ra một môn phái khí thế hùng hồn rồi.

Nếu gặp lại bọn Tông Nam đó một lần nữa có khi sẽ vật được bọn chúng xuống đất rồi đè đầu cưỡi cổ, tát lia lịa bọn chúng luôn không chừng?

Thanh Minh nhìn đám môn đồ Hoa Sơn bằng vẻ mặt ngập tràn cảm xúc, hắn hắng giọng.

Được thôi. Tiếp thêm cho bọn họ một chút tự tin cũng không phải là việc gì quá đáng.

"Hừm. Khí thế của các môn đồ Hoa Sơn còn vượt xa cả..."

"Tên trộm đó nói gì thế?"

"Chắc là nói nhảm thôi. Tên trộm lẻo mép này!"

"Trong tình cảnh này mà còn đùa được sao? Phải đánh u cái đầu của ngươi rồi đóng một cái dấu hoa mai lên trán thì ngươi mới tỉnh ra hả?"

"..."

Ể...

Các người... Ơ... Hahahaha.

'Chưởng môn sư huynh.'

Có lẽ đệ đã hiểu vì sao sư huynh lại bảo đệ cứ yên lặng mà sống rồi.

Đệ cũng có phải bọn hắc đạo lưu manh đầu đường xó chợ đâu.

Mình làm vậy với người khác thì vui đấy, nhưng người khác làm trò này thì mình lại thấy điên tiết thế nhỉ!

Thanh Minh cố gắng kiềm nén nộ khí đang muốn phun trào.

"Không phải, ta là..."

"Chặt tay ngươi bây giờ."

"Nếu vậy thì hắn chạy mất. Chân ấy. Chặt một cái chân đi."

"Trùng hợp vừa mới mài kiếm xong. Tên kia, ngươi có biết Hoa Sơn là nơi nào không hả? Thanh Minh mà có ở đây là ngươi sống không nổi rồi. Tên trộm này cũng hên đấy."

"..."

Câu đó là đang khen hay đang chửi ta vậy?

Thanh Minh húng hắng ho.

"Hôm nay ta không được khỏe nên thôi ta đi trước đây. Các môn đồ Hoa Sơn..."

"Ô hay. Giờ này mà tên đó vẫn còn đùa được kìa?"

"Kệ hắn đi. Cứ đánh cho một trận tơi bời là tỉnh ra chứ gì."

"Này này. Qua đây. Ngươi qua đây. Đừng có khóc la cầu xin gì hết, bước qua đây."

Ơ hay, mấy cái tên này?

Trán Thanh Minh nổi gân máu.

Mấy cái tên này, có biết ta là ai... À quên, bọn họ đâu có biết. Dù vậy đi nữa thì sao lại dám cả gan ra vẻ trước mặt mình?

"...Nhân lúc ta còn nói ngọt mau thả ta đi đi. Nếu không muốn nếm mùi địa ngục."

"Thật là! Này, bọn ta mới phải là người nói câu đó đấy."

"Chậc chậc chậc. Cỡ đó thì chắc là thần kinh có vấn đề thật rồi."

"Đừng chế giễu kẻ đáng thương như thế, mau bắt hắn lại đi."

Răng rắc.

Thanh Minh siết tay thành nắm đấm.

'A, là lỗi của ta.'

Ta đã quên không dạy cho mấy tên này cái gì gọi là khiêm tốn.

Đúng là chính sự có hơi bận rộn, nhưng nếu lười biếng không chịu dạy dỗ đám hậu bối thì sao xứng đáng được gọi là bậc tiền nhân được. Dù có bận rộn đến mấy... Răng rắc.

Thanh Minh bẻ khớp cổ một cách ghê rợn. 'Đấm cho mỗi đứa một đấm vào đầu là xong chứ gì.' Vậy thì chúng sẽ biết khiêm tốn hơn chăng?

"Được rồi. Vậy thì nhìn cho kỹ vào nhé?"

"Nhìn gì chứ, tên tiểu tử này. Ngươi chết chắc rồi."

"Ha... Haha. Vậy sao?" Ai chết mới đúng đây?

Thanh Minh trợn trừng mắt.

Chắc chắn không phải là ta!

Ngay lúc Thanh Minh đang lao đến chỗ bọn họ như một tia chớp.

"Tất cả tránh ra."

Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến tất cả mọi người nhanh chóng ngừng hết mọi động tác, đồng loạt quay lại nhìn.

"Là sư thúc!"

"Bạch Thiên sư thúc!"

"Sư huynh đến rồi!"

Trông chẳng khác gì các hài tử đang chuẩn bị đánh nhau thì thấy phụ thân mình đi qua. Đã vậy đột nhiên bọn họ còn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt thương xót.

'À. Ra là cảm giác này.'

Thường thì ánh mắt thương xót đó hướng về phía khác chứ không phải về phía Thanh Minh đâu.

Bạch Thiên sư thúc.

Hôm nay sư thúc cũng vất vả nhiều rồi. Ta sẽ nhẹ nhàng bỏ qua thôi vậy.

Bạch Thiên dẫn theo Chiêu Kiệt, Nhuận Tông, Lưu Lê Tuyết chậm rãi bước lên phía trước. Hắn nhắm hờ mắt, thong thả mở miệng.

"Đêm hôm khuya khoắt dám làm quấy nhiễu sự thanh tịnh. Một kẻ ngoại nhân như ngươi sao dám tùy tiện... tùy tiện..." Bạch Thiên nghiêng nghiêng đầu.

'Gì thế?'

Cảm giác có gì đó không đúng.

Ơ hay. Rõ ràng là ăn trộm. Nhưng bộ dạ hành phục kia...

"Cái, cái... cái đó?"

Cái đó, hắn đã nhìn thấy ở đâu đấy rất nhiều lần rồi?

Gì chứ! Là tên tiểu tử thối kia!

Hết chuyện làm giờ lại còn chôm đồ của Hoa Sơn cơ?

Không phải chứ, bộ hắn bị điên hả?

Bạch Thiên nhìn lướt qua đã nhận ra là Thanh Minh, hắn hoảng hốt nhanh chóng lùi lại hai bước.

"Sư thúc? Sao vậy ạ... Tên, tên đó là ai?"

Chiêu Kiệt cũng ra vẻ sợ hãi, hắn đang tính nói gì đó thì Nhuận Tông đã nhanh tay bịt miệng hắn lại.

"Không phải con người. Tên tiểu tử đó đúng là không phải con người." Lưu Lê Tuyết hạ thấp giọng phát ngôn thay cho tiếng lòng của bọn họ.

'Chuyện gì vậy? Sao tên tiểu tử đó lại ở đây?'

'Hắn bị điên thật rồi hả? Mấy ngày không thấy mặt hắn không khí ở đây bình yên hẳn. Tự nhiên nghĩ gì mà lại xuất hiện như thế chứ?'

'Tên tiểu tử đó là ăn trộm hả?'

...Nếu vậy thì hắn phải trốn mất dạng rồi chứ.

Cái đó cũng không đáng là bao. Thay vì ở đây gây lộn với hắn thì thôi cứ cho hắn cái nồi rồi cầu mong hắn dùng nó vào việc tốt có khi còn hay hơn đấy.

Bạch Thiên đảo mắt. Bọn họ thì đã quen với bộ dạng đó rồi, nhưng còn các môn đồ khác thì hình như vẫn chưa nhận ra thân phận thật của kẻ đó là Thanh Minh.

'Sao còn chưa đi nữa, tên tiểu tử này!'

Với năng lực của Thanh Minh thì đào tẩu khỏi nơi này cũng chẳng phải việc gì phức tạp. Vậy mà hắn cứ cương quyết đối đầu như thế.

Lạy hồn Nguyên Thủy Thiên Tôn của ta ơi!

Vừa vừa phải phải thôi! Vừa phải thôi! Trong tình huống như thế này thì ta biết phải làm thế nào đây?

Bạch Thiên khổ não một hồi lâu cũng đã điều chỉnh lại được sắc mặt.

"Tên... Ừm. Tên... trộm đó... À không. Ngài đạo tặc. A, chết tiệt hết chịu nổi rồi."

"Dạ? Sư huynh...?"

"À, không phải..."

Chuyện quan trọng bây giờ không phải là ánh mắt hoang mang của đám môn đồ.

Bạch Thiên ra sức nháy mắt báo hiệu cho Thanh Minh.

'Đi đi!'

'Hả?'

'Ta bảo con đi đi, tiểu tử này! Đi mau!'

'Sư thúc nói gì cơ?'

Giao tiếp bằng mắt thất bại rồi.

'Hỏng thật rồi.'

Lúc Bạch Thiên kêu lên một tiếng thất vọng như thể vừa rơi xuống địa ngục, Nhuận Tông đã nhanh nhảu tiến tới bên cạnh hắn.

'Phải làm sao đây ạ?'

'Ta có thể làm gì đây? Tên tiểu tử đó sao lại xuất hiện như thế kia chứ?'

'Nó làm chuyện điên khùng có phải chỉ mới ngày một ngày hai đâu ạ. Trước mắt phải thử thay đổi tình thế đã.'

Nhuận Tông nhanh chóng suy tính.

Bây giờ, cách giải quyết tốt nhất là viện cớ cho Thanh Minh trốn ra ngoài cái đã.

"Để hắn cho ta!"

Nhuận Tông mạnh mẽ rút kiếm ra.

'Chỉ cần giả vờ đánh nhau rồi vung kiếm vừa phải để đệ ấy có thể chạy đi là được.' Nó không phải đứa khù khờ nên chắc sẽ hiểu ra rồi chạy đi thôi.

Nhuận Tông hạ quyết tâm, không chần chừ gì mà lao tới.

"Yaaaaaaa! Đỡ lấy này Tha... À không! Tên trộm kia!" Hắn vừa lao tới vừa cố gắng ra hiệu cho Thanh Minh.

'Ê, Thanh Minh. Nếu ta vung kiếm thì đệ cứ đỡ lấy rồi nhảy ra xa...'

Nhưng đáng tiếc là ánh mắt của hắn cũng không tới được với Thanh Minh.

Đột nhiên có thứ gì đó tiến đến gần mặt hắn. Và rồi thế gian dần dần chìm vào một màu đen tối.

Giây phút Nhuận Tông nhận ra thứ đang bay tới trước mũi mình là nắm đấm của Thanh Minh, hắn chỉ có thể bật cười.

'Xú cẩu tử.'

Bốppppppp!

"Aaaaaaaaaaa!"

Tốc độ của nắm đấm còn nhanh gấp hai lần tốc độ Nhuận Tông lao tới. Hắn văng ra xa, quật mạnh xuống đất, cơ thể giật giật. Thanh Minh đeo khăn che mặt, la ó đùng đùng.

"Đâm đi đâu đấy? Muốn chết hả?"

"..."

Bạch Thiên chứng kiến quang cảnh đó thì ngẩng đầu nhìn lên trời.

Hừ...

Bầu trời trong lành thế nhỉ.

Trong lành đến rớt nước mắt.

"Hahahaha. Vậy ta xin phép. Tu luyện thêm đi nhé, các môn đồ Hoa Sơn. Hahahahahahaha!"

"..."

Kẻ đeo khăn che mặt kia lao đi nhanh như một tia chớp.

"Đuổi, đuổi theo!"

"Bắt hắn lại!"

Các môn đồ Hoa Sơn còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã phải vội đuổi theo sau Thanh Minh.

Bạch Thiên đứng yên nở một nụ cười trống rỗng.

'Xử được nó luôn thì càng tốt.' Còn không thì ta chết cho vừa lòng.

Tiểu tử thối.

***

Bạch Thiên buồn bã đứng nhìn Thanh Minh đang chầm chầm tiến về phía sơn môn.

'Tên tiểu tử đó vẫn còn sống.'

Lẽ ra hắn nên chết, nên chết mới phải.

Lưu Lê Tuyết, Nhuận Tông và cả Chiêu Kiệt đồng loạt nhìn chằm chằm về phía sơn môn.

"Con người gì mà chẳng giống con người gì cả vậy chứ!"

"Nó về để phá hoại Hoa Sơn đấy! Chính là tên tiểu tử đó! Chính là hắn!"

"Có tên điên nào mà lại tự đi phá nhà mình như vậy không?"

"Đúng là hết nói nổi mà! Loạn! Loạn hết cả rồi!"

Tất cả bọn họ đều đang rối bời không biết phải làm thế nào.

'Chuyện này không thể nói, nhưng cũng không thể không nói được!'

Nếu như bọn họ chạy đến bẩm báo chuyện này cho chưởng môn nhân thì sẽ lớn chuyện mất. Nhưng nếu như cứ im lặng nhẫn nhịn, bọn họ sẽ tức giận đến phát bệnh mà chết cũng không biết chừng.

Cho đến lúc này, bọn họ đành phải giả câm giả điếc im lặng chịu đựng.

Vậy mà cái tên tiểu tử kia lại đang mang một khuôn mặt sung sướng như một con chó con no bụng say sữa ư? Làm sao bọn họ có thể không sôi máu được đây?

"Thanh Minh à?"

Các môn đồ khác không biết sự tình, khi phát hiện thấy Thanh Minh tất cả chạy ào ra kể lể.

"Lớn chuyện rồi!! Hôm qua Hoa Sơn đã có trộm đấy! Hắn ta đã trộm mất cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết đi mất rồi!!!"

"Cái gì?"

Thanh Minh trợn tròn mắt.

Cả

Chuyện

Như

Vậy

Nữa Sao?

Đừng có diễn nữa! Cái tên tiểu tử này! Khả năng diễn xuất của nhà ngươi quá tệ khiến ta phải ngại dùm luôn đó!

Mặc dù hắn diễn vô cùng ngượng ngùng nhưng có vẻ như các môn đồ khác vẫn không thể nhận ra điều đó.

"Hắn rất mạnh! Nhuận Tông sư huynh đã bị hắn hạ chỉ trong vòng một chiêu thôi đó!"

"Chậc chậc chậc! Tại huynh ấy lười biếng tu luyện nên mới bị như vậy đấy!"

Tên khốn...!!!!

Khuôn mặt Nhuận Tông dần đỏ bừng lên.

Làm người thì phải có lương tâm chứ. Nhưng cái giống loài khốn nạn như hắn ta rốt cuộc đã bán lương tâm đi đâu rồi?

"Các trưởng lão vẫn đang tiếp tục tìm kiếm... Nhưng có vẻ như rất khó để bắt được hắn ta."

"Chậc. Cũng không còn cách nào khác. Nếu như có ta ở đây thì có lẽ đã bắt được tên trộm đó rồi."

Đương nhiên là sẽ bắt được rồi.

Phải. Tất nhiên là vậy rồi. Cái tên tiểu tử khốn kiếp! Khốn nạn!!!

Thanh Minh nhún vai nhưng không che dấu nổi sự run rẩy trong những lời nói dối.

"Thôi kệ đi. Mất thì cũng đã mất rồi."

Ngay lúc ấy.

"Thanh Minh! Chưởng môn nhân kêu đệ đến gặp đấy!"

"Ta biết rồi!"

Thanh Minh cười khúc khích rồi bắt đầu đi bộ về phía điện các của chưởng môn nhân. Nhóm Bạch Thiên bất lực bám theo phía sau và ném về phía hắn ta một ánh nhìn khó hiểu.

"Lương tâm của đệ bị chó tha đi rồi à?"

"Cái gì?"

Thanh Minh hỏi ngược lại bằng một khuôn mặt ngây thơ vô số tội.

Ô kìa, nhìn cái vẻ mặt của hắn ta mà xem!

Nếu có thể chém hắn dù chỉ một nhát thôi thì đời này coi như chẳng còn gì để nuối tiếc nữa rồi. Hỡi Nguyên Thủy Thiên Tôn, con sẽ giết chết tên khốn đó rồi xuống địa ngục.

"Hừmmm."

Nhuận Tông không biết phải nói gì nữa, hắn chỉ biết thở dài bất lực.

Bạch Thiên đứng bên cạnh nghiến răng uy hiếp.

"Chưởng môn nhân đang rất tức giận đấy!"

"Từ nãy đến giờ ta thực sự không hiểu mọi người đang nói gì cả. Ta chỉ là một người mới quay trở về sau khi được tĩnh dưỡng trị nội thương mà thôi."

"Nội thương? Con á?"

Đó là khuôn mặt của một kẻ bị nội thương sao? Da dẻ mịn màng không có lấy một cái vết xước nào. Nếu như cố nặn cũng chỉ có lớp dầu bong ra mà thôi.

"Dù sao thì chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến ta cả nên đừng có làm phiền ta nữa. Nếu các người cứ cư xử thế này ta sẽ đi mách với các trưởng lão đấy. Rằng các sư thúc và sư huynh suốt ngày bắt nạt ta."

"Hả?"

Ai bắt nạt ai? Ai vậy?

"Ơ, ơ!!!"

"Sư thúc!"

"Sư thúc! Mau tỉnh táo lại đi!"

Bạch Thiên không thể kìm chế nổi cơn tức giận. Hắn dùng tay ôm lấy ót, loạng choạng lùi về phía sau. Nhuận Tông và Chiêu Kiệt chạy đến đỡ lấy hắn ta.

"Hoa Sơn rồi sẽ đi về đâu đây?"

Bạch Thiên nhìn về phía bóng dáng Thanh Minh đang đi dần về phía xa. Giọng nói của hắn dường như đã thấm ướt những giọt nước mắt đi kèm sự bất lực.

***

"Thanh Minh, con vẫn khỏe đấy chứ?"

"Vâng ạ!"

"Thật là may quá. Đêm hôm qua đã có kẻ xấu đột nhập vào đây. Ta đã rất lo lắng vì sợ rằng kẻ đó nhắm đến con. Bây giờ nhìn thấy bộ dạng khỏe mạnh của con như thế này là ta yên tâm rồi."

"Hê hê. Tên trộm đó, nếu để con bắt được là chết với con!"

"Phải, đúng vậy."

Huyền Tông nhìn Thanh Minh bằng đôi mắt tin tưởng yêu thương.

"Nhưng mà... Nói ra chuyện này khiến ta chẳng còn mặt mũi nào. Cái nồi mà con vất vả tìm được đã bị trộm mất rồi.

Là do ta vô dụng..."

"Ầyyy. Sao người lại nói vậy chứ? Thật may là không có ai bị thương cả. Đó chỉ là một cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết mà thôi. Tìm lại là được chứ gì. Đồ vật sao có thể quan trọng hơn con người kia chứ?"

"Ồ."

"Quả nhiên là Thanh Minh của chúng ta."

"Đạo khí của con thật đáng khen."

"Hê hê hê. Không có gì đâu ạ. Con là đệ tử Hoa Sơn kia mà."

"Đúng vậy. Đúng vậy. Thanh Minh của chúng ta là ngoan nhất!"

Huyền Linh nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt không thể tự hào và sung sướng hơn.

Nhưng có một số người đã chột dạ khi chứng kiến cảnh tượng ấy.

Run bần bật.

Nhuận Tông giữ chặt bắp đùi của Bạch Thiên khi thấy sư thúc của mình không ngừng run lên bần bật.

'Sư thúc. Ta hiểu tấm lòng của thúc nhưng nơi này không được như vậy đâu.'

"Hừm."

Bạch Thiên thở dài.

Thà rằng hắn đừng đến đây cho rồi! Rốt cuộc là tại sao hắn phải đến tận đây để phải nếm trải thế này chứ?

"Nhưng mà, chưởng môn sư huynh. Chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được."

"Hả?"

Huyền Thương nghiêm mặt.

"Trước tiên là đã có ai đó biết được chuyện Hoa Sơn có một chiếc nồi Vạn Niên Hàn Thiết."

"Hừm."

Đôi mắt Huyền Linh lấp lánh.

"Theo như sư huynh nói thì có nghĩa là thông tin của Hoa Sơn đã bị rò rỉ ra bên ngoài ư?"

"Không nhất thiết là như vậy. Cũng có thể là hắn chỉ mới phát hiện ra chiếc nồi Vạn Niên Hàn Thiết khi đột nhập vào đây. Nhưng có một điều chúng ta có thể chắc chắn. Một kẻ nào đó đã leo lên tận Hoa Sơn hiểm trở này để do thám tình hình của chúng ta."

"Hừm."

Huyền Linh gật đầu tán thành.

"Vậy là những người bên ngoài đã bắt đầu cảnh giác với Hoa Sơn ta rồi."

"Quả nhiên là như vậy."

"Sự thật là thời gian qua bọn trẻ đã làm quá tốt mọi chuyện. Hoa Sơn đã kết đồng minh với Đường Môn và bắt đầu giao thương với Dã Thú Cung. Nếu như đối phương là một kẻ nhạy bén về thông tin thì có lẽ hắn đã biết được sự phát triển vượt bậc của Hoa Sơn lúc này."

"Hơn nữa sự việc về Tông Nam vẫn đang được bàn tán khắp nơi..."

"Đúng vậy."

Huyền Tông gật đầu nặng nề.

Mặc dù Hoa Sơn phát triển là một việc đáng mừng, nhưng phàm những chuyện trên giang hồ, càng chiếm vị trí cao sẽ càng bị kìm hãm. Cây cao thường phải đón gió.

"Trước tiên, mặc dù lũ trẻ sẽ cảm thấy bất tiện, nhưng kể từ bây giờ chúng ta cần phải siết chặt cảnh giác hơn."

"Chưởng môn sư huynh, đệ đồng ý với ý kiến này."

Thanh Minh chỉ đứng cười khúc khích khi nghe cuộc hội thoại của các trưởng lão.

'Cái gì thế này?'

Vẫn chưa đến mức độ đó đâu. Haha!

Chưa gì đã cảm thấy gánh nặng trên vai rồi sao?

Ây ku, mấy cái thứ đáng yêu này!!!

Hắn cũng đã đắn đo xem có nên cho mọi người biết sự thật không. Nhưng khi chứng kiến những hành động đáng yêu này, hắn quyết định sẽ để mọi chuyện xảy ra như vậy.

Bởi vì nâng cao cảnh giác không phải việc gì xấu cả. Mặc dù bây giờ thì chưa. Nhưng sẽ sớm thôi, Hoa Sơn sẽ trở thành đối tượng mà các môn phái khác phải dè chừng. "Vì vậy mà, chuyện lần này sẽ lại càng quan trọng hơn." Huyền Thương quay đầu nhìn về phía Thanh Minh.

"Thanh Minh, cơ thể của con đã hồi phục hoàn toàn chưa?"

"Vâng."

"Vậy thì bây giờ con sẽ cắt được Vạn Niên Hàn Thiết đúng chứ?"

"Vâng. Đương nhiên rồi ạ."

"Ừm."

Trên khuôn mặt của Huyền Thương không dấu nổi sự tự hào.

Các trưởng lão của Hoa Sơn vốn đã từ bỏ việc hiểu về tài năng của Thanh Minh từ lâu rồi.

Thanh Minh ngay khi mới nhập môn được nửa năm đã đánh bại đệ nhất hậu khởi chi tú của Tông Nam - Tần Kim Long chỉ trong một chiêu.

Và khi hắn nhập môn được khoảng một năm thì đến chủ quản của Bạch Mai Viện - Vân Kiếm đã phải thốt lên rằng. "Con không thể dạy nổi tên tiểu tử đó nữa. Cứ kệ để nó tự mạnh lên. Hoặc là Các chủ Võ Các Huyền Thương sư thúc hãy đích thân dạy dỗ thằng bé đi!"

Đến lúc hắn nhập môn được khoảng 2 năm, hắn đánh bất phân thắng bại với trưởng lão Võ Đang, tỉ võ với môn chủ Đường Môn, thậm chí là đánh Thái Thượng Trưởng Lão Đường Môn Đường Nguy sấp mặt.

Trong số các trưởng lão của Hoa Sơn, làm gì có ai có đủ tự tin là sẽ đánh thắng được Đường Nguy kia chứ? Điều đó có nghĩa là, Thanh Minh hiện tại đã trở thành đệ nhất cao thủ của Hoa Sơn.

"Cảnh giới võ công của con thật đáng kinh ngạc."

"Tất cả đều nhờ ơn dưỡng dục của Hoa Sơn đấy ạ."

"Haha. Con lại còn khiêm tốn nữa."

Thanh Minh cười khúc khích.

Hắn không hề nói dối một lời nào!

Vì trên thực tế lý do Thanh Minh mạnh chính là do hắn tu luyện võ công tại Hoa Sơn. Đương nhiên không phải là Hoa Sơn bây giờ, nhưng Hoa Sơn vẫn là Hoa Sơn mà thôi. Cứ mỗi lần Thanh Minh trả lời, các trưởng lão lại không thể ngừng cười. Việc này giống như bọn họ được gãi đúng chỗ ngứa vậy đó.

"Chưởng môn sư huynh, đã đến lúc chúng ta nên kiểm tra thứ đó rồi?"

"Đúng vậy."

Huyền Tông do dự đôi chút.

Đó chính là căn mật thất mà đến bây giờ ông ta vẫn không thể mở được và là nỗi trăn trở lớn nhất trong lòng.

Khi Hoa Sơn rơi vào tận cùng khổ cực, không biết bao nhiêu lần ông ta đã đứng trước cửa mật thất đó khóc lóc bất lực.

Nhưng chưa một lần từng dám nghĩ đến chuyện sẽ nhờ một cao thủ nào đó đến để mở căn mật thất đó. Bởi vì nếu như kẻ đó nổi lòng tham đối với những đồ vật bên trong đó thì Hoa Sơn cũng không có đủ sức mạnh để ngăn cản hắn ta.

Người đẹp trong tranh.

Và bảo vật chỉ có thể nhìn thấy trong mơ của Hoa Sơn chính là căn mật thất đó.

Nhưng khi xuất hiện người có thể mở căn mật thất thì hắn lại cảm thấy lo sợ hơn là vui mừng. Vì lỡ như trong đó lại không có thứ mà hắn mong đợi thì sao đây? Huyền Thương lại không hề để ý đến nỗi lòng đó của Huyền Tông.

"Phải. Vậy thì chúng ta tiến hành luôn nhỉ?"

"Đương nhiên rồi."

"Dạ thưa chưởng môn sư huynh!"

"Ừm. Ta biết rồi."

Đúng là đã bước lên Kị Hổ Chi Thế mất rồi.

Huyền Tông chầm chậm đứng dậy khỏi vị trí. Hắn lập tức đi về phía một góc phòng, lật bức tranh ra và đẩy nhẹ bức tường về phía trong.

Rầm rầm rầm.

Cùng với âm thanh ma sát vang lên, phần tường mà Huyền Tổng đẩy vào lõm hẳn vào phía sau.

"Huynh công khai tất cả chuyện này cũng được sao?"

"Chúng ta sẽ mang tất cả đồ vật bên trong đó đi. Vậy thì mật thất này còn ý nghĩa gì nữa chứ? Hơn nữa, ta không muốn giữa chúng ta có bất kỳ bí mật gì."

"Chưởng môn nhân..."

Huyền Tông nhanh chóng nắm lấy tay cầm bên trong cơ quan và kéo mạnh ra.

Cùng với âm thanh rần rần vang lên, sàn nhà được đẩy sang bên cạnh để lộ ra một lối vào vừa đủ để một người chui vào.

"Chúng ta đi thôi."

"Vâng."

Tất cả mọi người bên trong căn phòng đồng loạt đứng dậy. Chỉ duy nhất Bạch Thiên vẫn ngồi yên như không hề nghĩ đến việc đi theo.

"Lại đây nào."

"Chưởng môn nhân, bọn con..."

"Ta đã nói rồi mà. Kể từ bây giờ, ta không muốn giữa chúng ta có bất kỳ bí mật nào nữa. Đi nào!"

Bạch Thiên hiểu tấm lòng của chưởng môn nhân. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn gật đầu trả lời.

"Vâng thưa chưởng môn nhân."

Sau đi khi qua lối vào, phía bên dưới xuất hiện một hành lang rộng lớn.

'Chỗ này là chỗ lần trước mình nhìn thấy này.'

Thanh Minh ngửa cổ nhìn lên trên. Một lỗ thủng to bằng nắp ấm hiện lên trong mắt hắn khiến trái tim hắn ngứa ngáy đau đớn.

"Nơi này tối quá."

"Vốn dĩ trên hành lang này có một số viên dạ minh châu đấy."

"Vậy số dạ minh châu đó đã đi đâu rồi?"

"Chẳng phải thỉnh thoảng chúng ta lại có tiền đó sao?"

"A."

Huyền Linh bỗng câm chặt như hến.

A... Thì ra số tiền đó là tiền bán những viên Dạ Minh Châu tại nơi này. Nếu biết trước, hắn đã cố gắng tiết kiệm hơn rồi.

"Đằng kia."

Sau khi đi bộ một lát, một cánh cửa được làm bằng Vạn Niên Hàn Thiết xuất hiện trước mặt bọn họ.

"Là nơi này sao?"

"Phải. Nơi này chính là mật thất của chưởng môn nhân mà các đời tiền nhân truyền lại."

"Ồ..."

Huyền Linh nghẹn ngào nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Trên cánh cửa được vẽ những đường nét kỳ cục đem lại cảm giác rất kỳ lạ.

"Cánh cửa này vốn dĩ được mở như thế nào vậy?"

"Ta cũng không biết nữa. Có lẽ là phải thuần thục được loại võ công đặc biệt mà chỉ chưởng môn nhân được truyền thụ thì mới có thể mở được."

"Vậy là môn võ công đó bị thất truyền rồi sao?"

"Không biết được. Không biết chừng bên trong đó lại có bí kíp đó thì sao."

Sau đó, tất cả mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Thanh Minh.

Dù sao thì bọn họ cũng không thể mở được cánh cửa này. Bây giờ tất cả mọi thứ đều nằm trong tay Thanh Minh.

"Mọi người nhìn con như vậy làm con ngượng lắm đấy!" Thanh Minh sau khi thốt ra câu nói chẳng phù hợp gì với hắn đã từ từ rút thanh kiếm ra.

"Phù!"

Thanh Minh hít thở một hơi rồi chĩa kiếm về phía cánh cửa. 'Có nên giả vờ mệt mỏi chút không nhỉ?'

Bởi vì Vạn Niên Hàn Thiết quá mỏng nên nếu như hắn muốn thì chỉ cần một kiếm là đã có thể cắt được rồi. Nhưng nếu làm như vậy bọn họ lại quá mong đợi ở hắn nữa cho mà xem. Phải giả vờ mệt mỏi và cắt nhiều lần mới được.

Hic!

"Tất cả lùi lại!"

"Đến lúc rồi!!!!"

"Trông cậy cả vào con đấy!"

Khi các trưởng lão lùi lại, Thanh Minh nhìn vào cánh cửa bằng đôi mắt trầm lặng.

'Những đường nét này biết đâu sau này sẽ có ích nên cứ để lại đã. Phải cắt bên rìa mới được!'

Thanh Minh cười khúc khích rồi bắt đầu ngưng tụ kiếm cang.

"Ô ô."

"Là kiếm cang sao?"

"Tốt lắm! Con làm tốt lắm!"

Thanh Minh ngay lập tức phóng thanh kiếm đã được bao bọc bởi kiếm cang về phía cánh cửa.

Trước tiên là cắt một đường dài theo chiều dọc!

Keeengggg!

"Hả?"

Không phải roẹt mà là keeengg ư?

Thanh Minh mở to mắt nhìn về phía trước. Thanh kiếm của hắn ta đang bị mắc kẹt trên cánh cửa.

"Ơ?"

Tại sao lại không cắt được?

Hắn khẽ kêu ca. Sau đó hắn rút thanh kiếm ra rồi đưa mắt nhìn vào chỗ bị cắt. Và ngay sau đó, đồng tử của hắn phải rung lên vì ngạc nhiên.

"Chết tiệt! Cái lão già này! Tại sao lại làm cửa dày như vậy chứ?"

"Con nói gì cơ?"

"À không không. Không có gì đâu ạ."

Khuôn mặt của Thanh Minh dần trở nên méo mó.

Tường thì làm rõ mỏng còn cửa lại làm dày như thế này sao? Sao huynh có thể nghĩ ra cái chuyện như thế này vậy hả?

Thực ra phía trước của mật thất có cơ quan nên không thể không làm dày được. Nhưng Thanh Minh lúc này vẫn chưa thể nghĩ được đến chuyện đó.

'Nếu như đào phá từ hai bên là vào được ngay rồi.' Nếu như biết trước có chuyện như thế này thì hắn đã đến đây một mình rồi!

Phía sau hắn lúc này có quá nhiều con mắt đang nhìn vào hắn.

"Khó lắm sao?"

Khuôn mặt Huyền Tông héo úa, hắn cất tiếng hỏi Thanh Minh bằng một giọng điệu như sắp chết đến nơi. Nhưng Thanh Minh lúc này không thể nói nhiều được, hắn chỉ có thể phát ra những âm thanh đau đớn.

"Hừm ư ư... Không. Con có thể làm được!"

"Phải. Thanh Minh! Cố lên con!"

Hắn thở một hơi dài sau đó nắm chặt thanh kiếm thêm một lần nữa. Đôi mắt hắn ánh lên những ngọn lửa bùng cháy.

"Chết tiệt! Thật tình mà!"

Không có chuyện gì dễ dàng với ta cả! Không có chuyện gì hết!!!

"Ưyaaaaaa!!"

Keengggg!

"Yaaaaaa!"

Keenggg!

"Chết tiệt! Chắc ta chết mất thôi!"

Keengg! Keengg! Keengg! Keengg!

Thanh Minh bắt đầu vung kiếm lên dồn dập. Một lần không được thì chục lần, trăm lần. Đương nhiên việc phát ra kiếm cang để chém cả trăm lần không lý nào là một chuyện dễ dàng cả.

"Sao chẳng giúp được việc gì hết vậy? Mấy cái lão già này!!!"

Mấy lão già đã làm ra nơi này cứ đợi đấy. Ta nhất định sẽ đến tóm mấy người! Nhất định! Cái gì? Ta không thể đến tiên giới ư? Vậy thì ta sẽ trốn khỏi địa ngục rồi lên trên đó hỏi tội các người!!!

Mắt miệng hắn bùng lửa giận vung kiếm xuống một cách loạn xạ.

Và ngay vết chém cuối cùng thì

"Hừm..."

Bịch.

Rầmmmmm.

Ngay khi Thanh Minh ngã sang bên cạnh thì cánh cửa mật thất cũng được cắt vuông góc và đổ về phía đối diện.

Rầmmm!

"Ô ô ô ô ô"

"Mở ra rồi!!"

"Thanh Minh à! Con đã vất vả rồi!"

Toàn thân Thanh Minh ướt đẫm mồ hôi. Hắn nhìn lên trần hang động tối tắm rồi lẩm bẩm.

"Thì ra... huynh trả thù ta bằng cách này đó hả?"

Chương môn sư huynh, huynh đúng là một lão già đáng ghét!!!

- Híhihihihi

Này, đúng có mà cười!!

Chết tiệt!

***

Cánh cửa đã mở nhưng không một ai dám bước vào.

Căng thẳng, bất an, và cả mong đợi.

Mọi người chỉ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang mở với đôi mắt lẫn lộn cảm xúc.

Người đầu tiên tỉnh táo lại không ai khác chính là Huyền Linh.

"Chưởng môn sư huynh."

"...Đúng vậy."

"Không phải huynh nên vào trong xem thử sao?"

"Ừm. Phải vậy rồi."

Huyền Tông nhìn cánh cửa đang mở với đôi mắt điềm tĩnh.

Bất an quá.

Chắc trong đó không có gì đâu.

Nhưng đã đến đây rồi cũng không thể quay đầu được.

"Phù!"

Sau khi hít thật sâu, Huyền Tông dồn sức nhấc chân, bước về phía cánh cửa đang mở. Những trưởng lão khác cũng nối gót theo sau.

Nhìn thấy bóng dáng đó, Huyền Linh nhanh chóng dìu Thanh Minh đứng dậy.

"Thanh Minh à."

"Vâng."

"Con đã vất vả nhiều rồi. Cắt được Vạn Niên Hàn Thiết, chúng ta thật sự hãnh diện về con."

"Chuyện nhỏ ấy mà hehe."

Mặc dù hắn là kẻ xuất chúng nhưng không mấy khi hắn nghe những lời khen ngợi, vậy nên mỗi khi ai đó khen thì Thanh Minh lại vô cùng kinh ngạc, khóe miệng thì giật giật.

"Chúng ta đi thôi."

"Vâng."

Thanh Minh đi theo Huyền Linh vào bên trong mật thất.

Huyền Tông vào trước tiên, mở to mắt nhìn xung quanh.

"Nơi này..."

Vô cùng đơn sơ.

Nó giống như là một thư phòng hơn là một mật thất. Ngoài ba kệ sách ra thì không còn thấy gì khác.

Hơn cả sự đơn sơ, thậm chí mật thất này có hơi khốn kiệt...

Tuy nhiên, hình ảnh này dường như truyền tải quyết tâm mà lẽ ra một Hoa Sơn Chưởng môn nhân phải có nên chính bản thân Huyền Tông cũng không thể kiềm chế được trái tim run rẩy của hắn.

Hắn nuốt nước bọt, tiến lại gần kệ sách.

Và rồi.

"A..."

Hắn đứng im một chỗ, tay che lấy mặt.

"Sư tổ... Sư tổ Hoa Sơn! Sao có thể... Sao người lại chiếu cố hậu bối chúng ta nhiều như vậy..."

Cơ thể Huyền Tông run rẩy không kiềm chế được cảm xúc. Đó cũng là lý do tại sao những cảm xúc vất vả khổ cực trong thời gian qua lại ùa về như đèn kéo quân.

"Chưởng, chưởng môn sư huynh, những thứ này...!"

"Thiên địa ơi!"

Mắt Huyền Thương và Huyền Linh cũng mở to như ngọn đèn.

"Chưởng, chưởng môn sư huynh! Đây là Ám Hương Phiêu! Là Ám Hương Phiêu! Là Hoa Sơn Thân pháp từng bị thất truyền!"

"Mai, Mai Hoa Bộ! Không phải Thất Tinh bộ mà là Mai Hoa Bộ đó!"

"Kia! Cửu Cung kiếm! Chưởng môn nhân, đây là Cửu, Cửu Cung kiếm!" Hắn trợn ngược mắt đúng nghĩa đen.

Mỗi một kệ sách đều đầy ắp những bí tịch của Hoa Sơn. Và hơn nửa số sách ở đây đều là những bí tịch đã từng thất truyền ở Hoa Sơn.

Những võ công thượng thừa gần như đã biến mất vĩnh viễn giờ đây lại đầy ắp trên các kệ sách.

Huyền Thương là Các chủ Võ Các, người nắm giữ võ công Hoa Sơn, gần như muốn xỉu ngay tại chỗ.

"Những... những thứ này..."

Hắn ngây người, lầm bẩm như thể mất trí.

Hắn đã ao ước những thứ này bao lâu rồi?

Hắn đã cất công tìm kiếm bao lâu rồi?

Tất cả những gì hắn hằng mong mỏi và tìm kiếm đều được cất giấu ở đây.

Không giống với Huyền Tông hay Huyền Thương không dám chạm tay vào, Huyền Linh đưa tay cẩn thận rút ra một cuốn sách.

"Ô Ô! Chúng được bảo quản vô cùng tốt! Chẳng khác gì một cuốn sách mới cả, Chưởng môn sư huynh!"

Thanh Minh đang quan sát bộ dạng của các trưởng lão, nghe thấy thế thì giật thót.

Ầy... Mình quên để mấy cuốn sách lấm đất một tí rồi.

Mồ hôi lạnh chảy dài trên lưng Thanh Minh.

"Ô!!!! Phải bảo quản tốt thế nào kia chứ, đệ còn ngửi thấy mùi thơm của mực nữa đó, Chưởng môn sư huynh!"

Ặc... Lẽ ra mình phải hong khô nó cho đàng hoàng..."

Thậm chí... Chỗ này... Hình như chưa khô thì phải?"

Ngay cả Huyền Linh cũng nghiêng đầu hoài nghi.

Thanh Minh mồ hôi nhễ nhại, bắt đầu tìm cách cứu vớt tình huống một cách tuyệt vọng.

"Chuyện này... sao có thể như vậy được chứ?"

"Hô hô hô hô."

Sau đó Huyền Tông bỗng nhiên bật cười.

"Ta đã tự hỏi vì sao Sư tổ lại làm mật thất bằng Vạn Niên Hàn Thiết, thì ra là vì cái này. Ta từng nghe nói, những chiếc rương được bởi Vạn Niên Hàn Thiết sẽ ngăn không khí tràn vào làm hư hại đồ vật bên trong."

"A! Nghĩ kỹ lại thì con cũng từng nghe qua giống như vậy đó!"

"Đó chẳng phải lý do vì sao những cuốn sách này lại được bảo quản rất tốt đó ư?" Ờ. Không phải.

Không phải. Không phải! Chắc chắn là không phải!

Hừ! Hay cho Chưởng môn nhân, giỏi cho Chưởng môn nhân!

Thế nên tên nhóc này mới là Chưởng môn nhân mà!

'Được rồi tiểu tử nhà ngươi cứ tự đánh trống khua chiêng làm hết đi.' Ây chà mấy cái đứa nhỏ đáng yêu này!

Ngay lúc đó.

"Chưởng, chưởng môn sư huynh! Ở đây!"

"Có chuyện gì?"

"Huynh hãy nhìn đây! Nhìn đây này!"

"Ở đâu?"

"Ở đây!"

Huyền Linh vội vàng chỉ về một hướng. Ánh mắt của Huyền Tông di chuyển theo hướng ngón tay đang chỉ và rồi cơ thể hắn cứng lại như tượng đá.

Hai mươi lăm cuốn mật tịch xếp ngay ngắn ngay dưới giá sách.

"Chẳng lẽ... chẳng lẽ..."

Tựa đề cuốn mật tịch huyền ảo như thể nó đang lơ lửng trên không trung.

Đồ giải Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

"Ơ..."

Nhìn vào kệ sách, khuôn mặt Huyền Tông trở nên ngơ ngác.

Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Không chỉ có Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mà còn có cả đồ giải.

"Đồ... đồ... đồ..."

"Chưởng môn sư huynh!"

"Đồ giải... Hự!"

Sau cùng, Huyền Tông trợn trắng mắt, ngã ngửa ra sau.

"Oái! Chưởng môn sư huynh!"

"Huynh bình tĩnh lại đi! À không, lão đầu huynh mà té xỉu ở đây thì phải làm sao! Tỉnh lại đi Chưởng môn nhân!"

Huyền Linh cao giọng, sợ hãi nắm cổ áo Huyền Tông lắc tới lắc lui. Sau một hồi dằn vặt, Huyền Tông mới mở mắt ra.

"Khụ khụ!"

"Huynh tỉnh..."

"Tránh ra!"

Huyền Tông nắm gáy Huyền Linh ném sang một bên, gần như bò lại gần kệ sách.

"Đồ giải! Đồ giải bản! Là đồ giải bản Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp!"

Khí thế của hắn cứ như kẻ chết đói mười ngày vừa tìm được thức ăn vậy. Huyền Tông đứng trước kệ sách, nhìn chằm chằm nó như muốn nhai nuốt hết đống mật tịch, thân thể không giữ được bình tĩnh nên run rẩy không ngừng.

"Cái này... cái này... cái này..."

"Đồ giải bản" là cái gì?

Là bản phân tích và chú giải vô cùng rành mạch kèm theo hình ảnh để có thể dễ dàng lĩnh ngộ được công pháp bí tịch trong đó.

Bởi vì lý giải tường tận một môn võ công là việc không hề dễ dàng, thế nên đồ giải bản thường không được làm một cách chi tiết mà cũng chỉ đại khái thôi.

Tuy nhiên, đối với những võ giả tán tu thì cái mà họ cần hơn cả chính là những đồ giải bản này.

"Đợi đã, huynh xem lại cái này đi Chưởng môn nhân!"

Trong tiếng la thất thanh của Huyền Thương, Huyền Tông với đôi tay run rẩy rút ra một cuốn mật tịch của Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Soạt.

Hắn cẩn thận lật mở trang bìa, để lộ ra trang đầu tiên với những chữ viết tay vô cùng uy nghiêm.

[Đại Hoa Sơn phái, đệ tử đời thứ mười ba Thanh Minh, truyền lại cho hậu nhân.]

"Thanh Minh?"

"Vâng! Con đây nè!"

"Không phải nói con, tiểu tử này!"

"..."

Ủa đúng là mình mà, tiểu tử á?

Thanh Minh quắc mắt tỏ vẻ giận dữ nhưng Huyền Tông không quan tâm hắn như thế nào.

Thanh Minh.

Cái tên này đã vẽ rồi lại vẽ biết bao nhiêu thứ rồi?

Đó là cái tên mà bọn họ đã trông đợi bao nhiêu lần rồi?

Khoảnh khắc nhìn thấy cái tên đó, Huyền Tông hoàn toàn không thể chịu được cảm xúc mãnh liệt ùa về.

Cuối cùng, hắn cũng đã thốt ra danh hiệu mà hắn vẫn luôn giữ kín trong lòng bằng giọng run rẩy.

"Là Mai Hoa Kiếm Tôn."

Một huyền thoại của Hoa Sơn đã bị lãng quên.

Là cái tên khiến hắn dù trải qua thời gian khổ sở dài đằng đẵng vẫn có thể gắng gượng duy trì Hoa Sơn.

"Mai Hoa Kiếm Tôn? Vậy có nghĩa là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp này do chính tay Mai Hoa Kiếm Tôn truyền lại sao?

Huyền Linh lại gần Huyền Tông rồi ló đầu nhìn.

"Là Thanh, Thanh Minh sư tổ!"

Đột nhiên cơ thể hắn run lên như thể bị sét đánh trúng.

Ai là môn đồ Hoa Sơn mà lại không ngưỡng mộ Mai Hoa Kiếm Tôn không hả?

Huyền Tông cố gắng bình tâm lại, bắt đầu đọc những dòng chữ tiếp theo

[Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp là nền móng, là cốt lõi của Hoa Sơn. Bổn tôn truyền lại đồ giải của từng kiếm thức để hậu nhân có thể minh ngộ rõ hơn về Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Những hậu nhân tham khảo đồ giải này bản thân phải không ngừng tu luyện. Nếu có thể lĩnh ngộ hoàn toàn Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp thì sẽ không sợ hãi bất kỳ thanh kiếm nào trên thiên hạ.

Hãy ghi lòng tạc dạ rằng.

Cái mà hậu nhân kế thừa không phải là kiếm đạo mà là ý chí của Hoa Sơn. Bổn tôn đã dồn hết ý chí của Hoa Sơn vào trong hai mươi bốn cuốn đồ giải này.

Chừng nào ý chí này vẫn còn tồn tại, cái tên Hoa Sơn cũng sẽ không biến mất.]

"Thật sự... là đồ giải bản của Mai Hoa Kiếm Tôn! Là của Mai Hoa Kiếm Tôn!!!"

"Hahahahaha!!!!!! Thiên địa ơi! Điên thật rồi! Hahahahaha!!!!!!" Huyền Thương ngẩng đầu ngưỡng thiên cuồng tiếu.

Dù chỉ có khẩu quyết Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, Hoa Sơn cũng đã đủ nháo nhào mở tiệc ăn mừng rồi, huống hồ đây còn là đồ giải bản của đích thân Mai Hoa Kiếm Tôn truyền thừa lại. Thiên kim, à không! Đây là báu vật dù có thiên kim vạn lượng cũng không thể đổi lấy được.

"Là bảo vật của cả trăm năm về trước! Hahahahaha!!! Đây là có phúc đó!"

Huyền Linh lao đến chỗ Huyền Tông, cướp đi mật tịch hắn đang cầm trên tay.

"Đâu? Nó đâu?"

Huyền Linh đang lật từng trang mật tịch với tâm trạng phấn khích thì bỗng nhiên khựng lại, sau đó cau mày như thể có gì đó rất lạ

"Chưởng môn sư huynh."

"Hửm?"

"...Mực này không ráo đến nỗi trang trước trang sau dính lại với nhau rồi...?"

"..."

Huyền Tông và Huyền Linh nhìn cuốn sách với ánh mắt kì lạ

Ngay lúc đó, mồ hôi lạnh bắt đầu túa ra sau lưng Thanh Minh.

'Để ý kĩ thật sự luôn.'

Phiên phiến bớt đi mấy cái người này. Đại khái thôi! Sao lại để ý kĩ vậy chứ hả! Các người kỹ tính như vậy từ khi nào!

"Ừm... Có vẻ như là Mai Hoa Kiếm Tôn đã viết đồ giải và để nó ở đây luôn, vậy nên những thứ này đã được bảo tồn trong khi cả mực cũng chưa kịp khô chăng?"

"Là vậy sao?"

"Hahahaha. Tất nhiên là vậy rồi. Đệ nói cứ như thể gần đây có ai đó đã vào mật thất được làm từ Vạn Niên Hàn Thiết này vậy."

"Sao có thể được ạ? Hahahahaha!"

Mồ hồi bắt đầu túa sau đầu.

Bạch Thiên đang đứng ngoài cửa nheo mắt nhìn hắn. 'Sao tên tiểu tử này từ nãy đến giờ cứ đổ mồ hôi suốt thế nhỉ?' Nó thật sự bị nội thương à?

Làm gì có chuyện vô lý như vậy?

Ngay lúc đó.

"Chưởng môn nhân!"

"Làm sao?

"Tất cả các chữ viết tay đều giống nhau!"

"Hửm?"

"Đệ vừa mới kiểm tra, tất cả những mật tịch ở đây đều cùng một nét chữ. Có vẻ như tất cả đều do một người viết ra."

Giật thót.

Thanh Minh tròn xoe đôi mắt nhìn Huyền Thương.

'Sao có thể nhận ra được trời?'

Không, phải là sao lại tinh ý vào lúc không cần thiết vậy hả!

"Vậy là...?"

"Đúng vậy! Hình như tất cả những mật tịch ở đây đều là do Mai Hoa Kiếm Tôn đích thân tạo ra!"

"Ồ... Kiếm Tôn! Những món đồ này quý giá biết bao nhiêu!"

Huyền Tông bây giờ bắt đầu ngụp lặn trong đại dương cảm xúc.

"Kiếm Tôn... Là Kiếm Tôn. Ta không còn cầu gì hơn được..." Cơ mặt Huyền Tông lại bắt đầu giãn ra, cơ thể lại bắt đầu kiệt sức.

Huyền Linh vội chạy đến nắm cổ áo hắn lắc lắc.

"Không được! Lão đầu này định thăng thiên bất kể giờ giấc à! Nếu huynh định thăng thiên thì sao lại cải lão hoàn đồng hả lão đầu chết tiệt này! Muốn chết thì huynh nhả Tử Tiêu Đan ra đây rồi hãy chết!"

"Ầy ầy, không có chết đâu tiểu tử thối này!"

Huyền Tông đột nhiên tỉnh táo lại.

Nhưng hình như khi nãy hắn đã nhìn thấy một đám mây xanh và một đám mây vàng.

Phải cẩn thận hơn mới được.

"Hô hô hô hô. Đó là hồng phúc! Là hồng phúc của Hoa Sơn."

Ba trưởng lão Huyền Tử Bối vì quá phấn khích nên không biết phải làm gì tiếp theo, miệng thì cứ ngoác tận mang tai, mông thì không ngừng lắc lư.

"Chưởng môn sư huynh, chúng ta cũng nên..."

"À đúng! Đúng vậy!"

Huyền Tông dẫn đầu các trưởng lão đi ra ngoài. Tất cả môn đồ đều không thể vào mật thất nên đám Vân Tử Bối và các môn đồ khác đều đang đợi bên ngoài.

Ngay khi bọn họ rời khỏi, những môn đồ khác cũng bước vào.

"...Mai Hoa Tán Thủ!"

"Sư thúc! Đây là Thái Hư Tịch Kiếm !!!"

"Nguyệt Nữ Bách Hợp Kiếm."

Chỉ với cái tên viết bên ngoài mật tịch thôi cũng đủ làm bọn họ chút ý.

Bạch Thiên cảm thấy hơi chóng mặt, tựa tay lên giá sách điều hòa hơi thở.

Nhưng.

Lộc cộc.

"Hả?"

Bạch Thiên cúi đầu nhìn xuống.

"Ơ?"

Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Thanh Minh như muốn lồi ra.

Không được.

Ê? Tên kia?

"Chưởng môn nhân! Ở đây có một khe hở. Hình như phía dưới còn khoảng trống!"

Ơ hay thằng nhãi ranh chết tiệt kia?

"Vậy sao?"

Huyền Tông vội vàng chạy vào bên trong lần nữa.

"Đúng là vậy thật."

"Con sẽ mở hẳn nó ra!"

"Được! Con mở đi."

Không cần đến sự giúp đỡ của Thanh Minh, giá sách đã được dọn sạch. Và rồi cảnh cửa bên dưới mở ra.

"Chúng ta đi xuống thôi!"

"Đi thôi! Xuống nhanh lên!"

Tất cả Huyền Tử Bối lao nhanh xuống khoảng không phía dưới mật thất.

Nhưng thật không may, ở dưới này trống rỗng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

"...Cứ nghĩ là sẽ có gì đó chứ."

"Ừm, nó giống như một không gian được tạo ra nhưng chưa được sử dụng."

"Hơi tiếc nhưng mà chúng ta cũng không làm gì được."

"Ừ, chỉ cần có những thứ kia... hả?"

Huyền Tông đang điềm đạm nói chuyện thì nhìn xuống, như thể hắn vừa phát hiện ra thứ gì đó.

"Này là...?"

"Hể?"

Huyền tử cũng nhìn xuống như Huyền Tông.

"Có cái gì đó... hình tròn."

"Hình tròn..."

"...Rất lớn"

"..."

Huyền Linh lẩm bẩm, đôi mắt ánh lên vẻ kỳ lạ.

"Cái này không phải giống như có ai đó khoét một lỗ rồi trám lại sao?"

"Hahahahaha!"

Giây phút đó, tất cả Huyền Tử Bối đều quay đầu nhìn về hướng đột nhiên phát ra tiếng cười. Thanh Minh ló đầu ra ở lối vào, cười một cách gượng gạo.

"Chắc là có ai, ai đó đã trám Vạn Niên Hàn Thiết vào rồi. Ầy ầy, nơi này thì đến tổ tông của Mai Hoa Kiếm Tôn cũng không thể vào rồi!"

"Vậy sao?"

"Đúng vậy!"

"Ừm, cũng đúng. Nhưng mà sao con đổ mồ hôi nhiều quá vậy? Nội thương vẫn chưa khỏi hẳn sao?"

"Cắt cửa bằng Vạn Niên Hàn Thiết cũng tốn sức mà..."

"Coi kìa coi kìa! Thiệt tình chứ!"

Trong lúc Huyền Linh còn đang bận lo lắng cho Thanh Minh, Huyền Tông nhìn vòng tròn kia với vẻ mặt nghiêm túc, đầu thì gật gật như thể hắn đã nhận ra điều gì đó.

"Ta hiểu rồi."

"Hả?"

Mắt Thanh Minh lại muốn lồi ra.

Hiểu? Hiểu cái gì?

"Một không gian bí mật được tạo ra và một vòng tròn lớn. Các ngươi không hiểu sao? Đây là lời dạy quý giá mà tiền nhân đã truyền dạy cho chúng ta."

"Truyền dạy..."

"Một không gian trống và một hình tròn, nghĩa là khi chúng ta đã đạt được đủ đầy thì phải biết mãn nguyện với những gì mình có và đừng quá tham lam."

"A! Quả nhiên!"

"Các tiền nhân đã cố gắng truyền đạo cho chúng ta."

"Vô Lượng Thiên Tôn. Các ngươi không được quên rằng bổn sự của Hoa Sơn không phải là võ mà là đạo. Chúng ta lại lĩnh ngộ thêm một điều nữa rồi."

"Tiền nhân răn dạy không gì sâu sắc hơn. Vô Lượng Thiên Tôn."

Khi nhìn thấy chúng Huyền Tử Bối cùng nhau đọc đạo kinh, toàn thân Thanh Minh như được giải tỏa căng thẳng, nằm phịch xuống tại chỗ.

'Tình cảnh éo le gì đây?'

Cứ thế này tim ta sẽ ngừng đập trước mất thôi. Ôi cái số của ta!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com