ZingTruyen.Info

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 111: Đừng nói như vậy nữa!

yaneyy_

"Tất cả đã hoàn tất!"

"Ô ô!"

Các trưởng lão Huyền tử kiệt sức ngồi thụp xuống phía sau.

Trên tấm lụa được trải trước mặt họ lúc này, những viên linh đan tử sắc đang được bày ra xếp đều đặn.

"A..."

Huyền Tông nhìn thấy cảnh tượng đó cảm kích không nói nên lời.

"Thực sự là đã xong xuôi hết rồi sao?"

Vân Giác nhẹ nhàng gật đầu trước câu hỏi của Huyền Linh.

Khuôn mặt nhợt nhạt tiều tụy của tất cả bọn họ không thể che dấu nổi niềm tự hào sung sướng trong lòng lúc này.

"Chúng ta đã làm được rồi. Mặc dù nó có hơi khác một chút so với Hỗn Nguyên Đan..." Chắc chắn là vậy rồi.

Hỗn Nguyên Đan thì không có màu tử sắc như vậy.

"Nhưng con có thể chắc chắn rằng dược hiệu của những viên linh đan này còn hơn cả Hỗn Nguyên Đan không?"

"Ô!"

Đôi mắt đầy cảm kích của Huyền Thương nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Đan... À không không, là Tử Tiêu Đan.

Nhưng thế gian luôn có những người vẫn giữ được tỉnh táo trong bất kỳ hoàn cảnh nào.

"Làm sao con biết được chuyện đó?"

"Dạ?"

Vân Giác quay đầu lại. Huyền Linh đang đứng đó nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

"Chỉ nhìn bằng mắt thường thôi làm sao con biết được hiệu quả của nó vậy? Linh đan không phải do con luyện chế ra, người hoàn thành cũng là Thanh Minh. Vậy tại sao con có thể chắc chắn như vậy về dược hiệu của những viên linh đan này chứ?"

"A... chuyện đó..."

Nhìn thấy biểu cảm lảng tránh của Vân Giác, Huyền Linh ngay lập tức nghi ngờ.

"Lẽ nào con...?"

Vân Giác bị bắt quả tang tại trận, hắn nghẹn ngào hét lên.

"Ôi trời ơi! Con chỉ nếm đúng một miếng bằng cái mắt kiến mà thôi! Nấu ăn cũng phải nếm thử kia mà. Có như vậy thì còn mới phán đoán được hiệu quả của nó chứ ạ?"

"Cái, tên mỏ khoét nhà ngươi!!!"

Đối với Thanh Minh, Huyền Linh luôn cư xử ôn hòa hiền từ như ông bụt. Nhưng với những người khác, Huyền Linh vẫn giống như trước kia, hắn là một trưởng đáng sợ nhất tại Hoa Sơn này.

Nhìn thấy ánh mắt hình mũi kiếm hướng về phía mình, Vân Giác bất giác co rúm lại.

Ngay sau đó, Huyền Tông bật cười rồi ngăn Huyền Linh lại.

"Vân Giác nói đúng mà?"

"Nhưng đâu nhất thiết phải là tên tiểu tử này?"

"Được rồi. Đường chủ Y Dược Đường đã vất vả rất nhiều."

"Chậc."

Mặc dù vẫn còn rất khó chịu nhưng Huyền Linh không thể làm gì khác vì hắn không thể không nghe lời Huyền Tông.

Huyền Tông quay sang nhìn Vân Giác rồi cất giọng hỏi.

"Hiệu quả của linh đan thế nào?"

Vân Giác thở dài nhẹ nhõm rồi cung kính trả lời chưởng môn nhân.

"Mặc dù mới chỉ thử một lượng nhỏ nên con không thể đưa ra phán đoán được. Nhưng có thể thấy rằng, rõ ràng là dược hiệu của nó không thua kém gì Hỗn Nguyên Đan cả. Nếu như được ăn một viên trọn vẹn con có thể đưa ra kết luận chính xác. Hay là để con nếm thử thêm..."

"Hahaha. Chúng ta đã hoàn thành xong rồi mà. Biết trước cũng có thể thay đổi được gì đâu kia chứ?"

"Không, chỉ nếm thử một viên thôi thì..."

"Hahaha."

"Chậc."

Huyền Tông chỉ cười mà không trả lời.

Điều đó có nghĩa là sẽ không có chuyện hắn cho Vân Giác một viên linh đan nào nữa.

Vân Giác thèm thuồng tiếc nuối.

"Phải... Nhưng đan hoàn trông có vẻ nhỏ hơn Hỗn Nguyên Đan thì phải."

"Chúng ta phải chia cho nhiều đệ tử như vậy, đương nhiên là phải nhỏ hơn rồi."

"Hừm. Vậy sao?"

"Số lượng Tử Mộc Thảo mà chúng ta tìm được khá ít. Không những vậy, việc tìm các nguyên liệu khác so với Tử Mộc Thảo cũng không hề dễ dàng gì. Tất cả đều không thể tìm được số lượng lớn."

"Ừm. Đúng vậy. Dù có hơi đáng tiếc nhưng cũng không còn cách nào khác." Huyền Tông gật đầu đồng ý.

"Nhưng chưởng môn nhân không cần phải thất vọng đâu ạ. Lượng linh đan mà chúng ta làm ra cũng không hề ít. Người đã nghe câu chuyện Thiếu Lâm thậm chí còn phải chia đôi Đại Hoàn Đan để chia cho các môn đồ chưa ạ?"

"Đương nhiên là ta chưa từng nghe rồi. Đại Hoàn Đan là loại linh đan gì kia chứ."

Vân Giác mỉm cười.

"Ít nhất thì dược hiệu của nó sẽ được như vậy ạ!"

"Ừm."

Huyền Tông khẽ run rẩy mi mắt.

Thiếu Lâm là một môn phái giàu có bậc nhất thiên hạ. Vậy mà Đại Hoàn Đan đối với họ vẫn là linh đan không khác gì vô giá chi bảo. Vì vậy mà họ cũng không thể sử dụng Đại Hoàn Đan một cách tùy ý. Chỉ có thể trao thưởng cho những hậu khởi chi tú sau này có thể làm vẻ vang cái danh Thiếu Lâm khắp thiên hạ. Hoặc là để cứu những kẻ đang bị nguy hiểm đến tính mạng mà thôi.

Vì vậy mà có rất nhiều hòa thượng sống dưới cái danh Thiếu Lâm nhưng cả đời thậm chí còn không được nhìn thấy Đại Hoàn Đan một lần nào.

"Hừm. Đúng là số lượng linh đan của chúng ta không hề ít."

"Chúng ta rất may mắn. Thứ khiến chúng ta lo lắng nhất chính là Băng Tinh đã được Ân Hạ Thương Đoàn tìm giúp. Nhưng chúng ta đã vét sạch lượng Băng Tinh tại Trung Nguyên này rồi nên hiện tại rất khó để tiếp tục có Băng Tinh để luyện đan tiếp. Bên cạnh đó, Dầu Công Thanh và cả Nhân Hình Tử Sâm đều trong vụ khô héo..."

"Hừm. Ta biết rồi."

Huyền Tông gật đầu.

Điều đó có nghĩa là để có thể tiếp tục luyện chế ra Tiêu Tử Đan lần nữa sẽ mất rất nhiều thời gian. Nhưng Huyền Tông lại không thấy tiếc nuối cho lắm.

'Dục tốc bất đạt. Dục vọng tham lam nhất định sẽ sinh họa.'

Với số lượng linh đan này, Hoa Sơn đã có thể sùi bọt mép la hét rút kiếm xông vào các môn phái khác rồi.

Nếu như tạo ra thật nhiều thật nhiều theo ý bản thân thì bản tính của hắn sẽ chẳng khác nào một tên trộm cả.

Chỉ từng này thôi cũng đủ để khiến hắn đảo điên rồi.

"Nào, vậy thì..."

Huyền Tông quay đầu nhìn về phía Thanh Minh.

"Chúng ta nên gọi bọn trẻ lại và chia cho chúng những viên linh đan thôi nhỉ?"

Thanh Minh lắc đầu.

"Vẫn chưa đến lúc đâu."

"Hả?"

Ánh mắt Thanh Minh, Huyền Tông và cả Huyền Thương chạm nhau.

"Đến nước lạnh còn có trên dưới. Ba vị hãy dùng trước đi."

"Hả?"

Đám trưởng lão Huyền tử ngạc nhiên hét lên.

"Bọn ta á?"

"Vâng."

Thanh Minh đi lại lấy ba viên linh đan rồi chia cho Huyền Tông, Huyền Thương và Huyền Linh.

"Nhanh lên."

"Ơ?"

Huyền Tông mỉm cười vui vẻ.

"Thật cảm ơn vì đã suy nghĩ cho bọn ta. Nhưng Thanh Minh à, bọn ta đã sống đủ rồi. So với việc bọn ta uống linh đan thì thà rằng để các đệ tử dùng thì..."

"Sống đủ rồi cái gì chứ. Sau này các vị còn phải sống thêm hàng trăm năm nữa."

"Hả?"

"Đừng hòng giao hết mọi việc cho các đệ tử. Ba vị hãy uống linh đan này rồi cố gắng tận tụy thêm dăm ba chục năm nữa."

"Cái gì?"

Tên tiểu tử này đang hiếu thảo hay bất luân vậy?

Ngay đến Huyền Tông cũng không thể phân biệt nổi Thanh Minh là cái giống gì nữa.

"Chúng ta..."

Thanh Minh lắc đầu ngay lập tức.

"Chưởng môn nhân."

"Hả?"

"Chuyện này không có gì to tát cả."

"Vậy sao?"

Thanh Minh nói bằng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.

"Sau này Hoa Sơn sẽ còn có được nhiều thứ hơn nữa. Và đến một lúc nào đó Tử Tiêu Đan cũng chỉ là một vật bình thường mà thôi. Vì vậy chưởng môn nhân và các trưởng lão cứ dùng đi. Đến lúc đó rồi hẵng nhường nhịn."

"Ơ?"

Một vật bình thường thôi sao?

"Hahaha. Đúng vậy. Phải vậy chứ. Hahahaha."

Huyền Tông bật cười lớn. Huyền Linh mỉm cười nhẹ nhàng tiếp lời thay cho Huyền Tông.

"Hãy hiểu cho bọn ta. Bọn ta đã quen chịu khổ, vì vậy mà việc được nhận linh đan sẽ khiến bọn ta cảm thấy tội lỗi rất nhiều. Thật lòng mà nói, cả đời ta còn chưa được ăn một cái rễ nhân sâm bé tí nào, nên mà nói được nhận linh đan, tay của ta cũng muốn thò ra với tới lắm."

Huyền Thương cau mày trước câu nói của Huyền Linh.

"Dù sao cũng không nên nói như vậy trước mặt bọn trẻ."

"Ta nói có gì sai đâu kia chứ?"

Một câu nói đùa nhưng Thanh Minh lại không thể cười nổi.

Có cái gì đó khiến trái tim hắn đau đớn.

'Chậc.'

Thanh Minh chép miệng đắng ngắt.

Trong thâm tâm của hắn ta, Thanh Tử Bối và Bạch Tử Bối chính là trọng tâm của Hoa Sơn.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ vì tương lai của Hoa Sơn mà thôi. Trong thâm tâm hắn lúc này, kẻ đáng thương nhất chính là những trưởng lão  Huyền Tử trước mặt hắn.

'Thật đau lòng.'

Từ lúc nhập môn họ đã vật lộn vất vả suốt cả cuộc đời. Họ sẽ sớm phải rời xa Hoa Sơn về miền cực lạc và trở thành ma quỷ tại Hoa Sơn này... Vì vậy mà...

"Dùng đi."

"Ta hiểu tấm lòng của con nhưng mà..."

"A, được rồi. Ta sẽ không nghe thêm bất cứ điều gì nữa. Mau dùng đi. Nếu không ta sẽ nghiền nát tất cả."

Thanh Minh nói bằng khuôn mặt cứng rắn.

Điều đó có nghĩa là hắn sẽ không thay đổi ý kiến trong chuyện này.

Huyền Tông yên lặng nhìn khuôn mặt của Thanh Minh rồi lại yên lặng gật đầu. Sau đó hắn nhận lấy viên linh đan từ Thanh Minh.

"Được rồi. Ta sẽ dùng."

"Chưởng môn nhân."

"Được rồi mà."

Huyền Tông cười cười cắt đứt tiếng lòng lo lắng của Huyền Thương.

"Viên linh đan này từ đầu đến cuối đều do thằng bé làm ra. Vì vậy mà việc sử dụng những viên linh đan này như thế nào sẽ do thằng bé quyết định. Chủ nhân của linh đan bảo dùng, ta sao có thể từ chối được chứ?"

"Vâng."

"Haha. Cuối cùng cũng có ngày ta được hưởng lộc hiếu thảo từ các đệ tử." Huyền Tông tiếp tục cười vang đầy vui sướng.

"Chỉ cần uống vào là được đúng không?" Vân Giác lập tức trả lời.

"Vâng. Chưởng môn nhân. Không cần chuẩn bị trước gì đâu ạ."

"Ừm. Được rồi. Mọi người cũng mau chuẩn bị đi!"

"Vâng."

Huyền Linh và Huyền Thương cũng không còn cách nào khác. Họ nhận viên linh đan từ tay Thanh Minh.

"Con sẽ trông chừng nên mọi người cứ dùng ở đây là được."

Các trưởng lão Huyền Tử đồng loạt gật đầu trước câu nói của Thanh Minh. Tất cả ngồi tại chỗ bằng tư thế ngồi thiền.

Vân Giác nuốt nước bọt khô khốc. Hắn thu những viên Tử Tiêu Đan đang vương vãi dưới sàn lại rồi lui lại phía sau để tránh việc lỡ có sự cố gì xảy ra trong quá trình vận công và làm ảnh hưởng đến việc hấp thụ Tử Tiêu Đan.

"Mọi người mau dùng đi."

"Ừm. Được rồi."

Huyền Tông nhìn viên Tử Tiêu Đan trên tay, sau đó hắn khẽ nhắm mắt lại và bỏ viên linh đan vào miệng.

Huyền Thương ở bên cạnh cũng làm theo.

Hai người nhắm mắt lại bắt đầu vận khí.

Nhưng vẫn còn Huyền Linh là không bỏ viên linh đan vào miệng. Hắn chỉ ngồi yên ở đó nhìn Thanh Minh.

"Trưởng lão sao không dùng đi?"

Ngay cả khi Thanh Minh hỏi, hắn vẫn không có chút động tĩnh nào. Phải mất một hồi lâu hắn mới có thể mở lời.

"Thanh Minh à."

"Dạ?"

"Cảm ơn con."

"Vâng."

Nói rồi hắn nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt đầy ắp chân tình.

"Có câu này ta nhất định phải nói với con. Cảm ơn con! Thanh Minh à!"

"Trưởng lão không cần phải nói mấy lời đó nữa đâu. Mau dùng linh đan đi."

"Không đâu."

Huyền Linh lắc đầu.

"Không nói lời cần nói vào lúc cần nói là không có được. Nếu chỉ giữ trong lòng thôi thì quá là thiếu sót."

"Vâng!"

"Cảm ơn con, Thanh Minh. Vì đã cho ta nhiều thứ như thế này."

"Âỳ... người cứ làm con ngượng... mau dùng đi."

"Phải. Phải dùng chứ. Ai cho ta thứ này kia chứ?"

Mặc dù nói như vậy nhưng hắn vẫn tiếp tục ngồi nhìn Thanh Minh mà không nói một lời nào.

Đôi mắt của Huyền Linh.

Thanh Minh có thể nhìn thấy ánh mắt của chưởng môn sư huynh từ trong đôi mắt đó.

Sau một thời gian chăm chú nhìn Thanh Minh, Huyền Linh cuối cùng cũng đã chịu nhắm mắt lại rồi đưa viên linh đan vào miệng.

Khi viên linh đan xuống dạ dày và tan chảy, Huyền Linh mới bắt đầu vận khí. Ngay lúc ấy, một giọng nói rất nhỏ vang lên bên tai hắn ta như một ảo ảnh.

- Người phải cảm ơn không phải các người mà là ta đây này.

Hắn nghe nhầm sao?

Nhưng rồi Huyền Linh cũng không có nhiều thời gian để suy nghĩ về điều đó. Hắn bắt đầu rơi vào trạng thái vận khí quên đi bản thân - vô ngã chi cảnh.

Thanh Minh đứng yên trông chừng ba người bọn họ vận khí. Hắn hướng ánh nhìn qua khung cửa sổ.

Hắn không thể nhìn bọn họ thêm được nữa. Bởi vì cành nhìn sẽ chỉ càng cảm thấy bọn họ thật đáng thương.

'Ta xin lỗi.'

Ta đã không thể bảo vệ được Hoa Sơn.

Đến cuối cùng, hắn cũng không thể nào cứu được Hoa Sơn. Thứ mà hắn cứu được không phải Hoa Sơn mà chính là giang hồ.

Và Hoa Sơn mà hắn không thể bảo vệ được đó, bọn họ là người đã bảo vệ được.

Ba người họ còn trẻ hơn so với hồi hắn chết. Vậy mà nhìn họ mà xem, sóng gió cuộc đời đã khiến cho bọn họ già nua với những nếp nhăn chằng chịt. Nhìn thấy bộ dạng đó, Thanh Minh không thể ngừng xót xa.

Nếu như năm đó Thanh Minh không chết trên đỉnh Thập Vạn Đại Sơn. Có lẽ Thanh Minh và cả Thanh Vấn đã có thể dẫn dắt bọn họ vươn tới đỉnh cao trên giang hồ.

Nhưng Thanh Minh khi ấy đã chết mà không thể bảo vệ được họ.

Vì phải bảo vệ một Hoa Sơn không có hắn ta, đầu tóc của bọn họ đã bạc phơ, đôi tay cầm kiếm cũng thật nhăn nheo kham khổ.

Khí thế của họ đã khô héo trước bức tường hiện thực tàn khốc, giấc mơ thanh xuân của bọn họ cũng đã bị các áp lực chồng chất chôn vùi.

'Ta xin lỗi.'

Ta đã không thể bảo vệ cho các ngươi. Ta xin lỗi vì đã khiến các ngươi mệt mỏi.

'Ta xin lỗi vì đã cướp mất cuộc đời của các ngươi.' Ta...

Hoa Sơn còn lại gì mà các ngươi lại ở lại đây cống hiến cả cuộc đời chứ? Nếu như các ngươi cũng bỏ đi giống như những người khác thì có lẽ đã có một cuộc sống thoải mái hơn rồi.

Mấy tên ngu ngốc.

Mấy tên khờ khạo.

Nhưng.

'Ta sẽ tìm lại cho các ngươi.' Giấc mơ mà các ngươi chưa có được.

Và cả mong muốn vẫy vùng khắp thế gian.

Ta sẽ biến tất cả thành hiện thực.

Ta đã không thể bế các ngươi lên đầu gối để vuốt ve. Vì vậy mà bây giờ ta sẽ trở thành bóng râm cho các ngươi.

'Đừng có nói như vậy nữa.'

Đừng già đi một mình. Và cũng đừng nói những lời như bản thân không sao cả.

Có tuổi rồi thì không có quyền mơ ước nữa sao?

Không còn gì để mong đợi nữa sao?

Không. Ta biết rõ điều đó hơn bất cứ ai.

Các ngươi chỉ đang cố chịu đựng mà thôi. Chỉ là quay mặt đi mà thôi.

Chỉ là không dám mơ về những điều không thể có được mà thôi.

'Rồi ta sẽ lại khiến cho các ngươi tiếp tục mơ ước.'

Thanh Minh chầm chậm nhắm mắt lại. Đôi lông mày của hắn run lên bần bật.

Hắn cứ nhắm mắt như vậy đi về hướng cửa sổ. Và rồi hắn ngước đôi mắt thẫm đẫm nỗi buồn nhìn lên bầu trời.

Sư huynh.

Chưởng môn sư huynh... Đệ...

Đệ vẫn còn nợ Hoa Sơn quá nhiều. Sư huynh ơi...

***

Sáng sớm.

Các môn đồ Hoa Sơn đã tập trung đầy đủ ở võ trường chính.

Bọn họ vừa nhìn dáo dác xung quanh với gương mặt căng thẳng vừa xì xầm.

"Chuyện gì thế nhỉ?"

"Hửm? Chẳng lẽ không có ai biết tin gì sao?"

"Hình như không có ai nghe nói gì hết. Họ chỉ bảo chúng ta đến đây..." Cuối cùng một trong số các Bạch Tử bối bước lên khẽ hỏi Bạch Thiên.

"Đại sư huynh. Huynh có biết chuyện này là sao không ạ?"

"Các đệ sẽ biết sớm thôi, nên cứ đứng yên đó đi."

"...Vâng."

Bạch Thiên nhìn lên phía trước rồi mỉm cười.

'Có vẻ như đã thành công rồi.' Nói đúng ra.

Thì làm gì có chuyện cái tên bỉ ổi đó thất bại được chứ? Nếu như thất bại thì hắn sẽ lại phải đi tới Vân Nam xa xôi, mà hắn rất ghét điều đó nên kiểu gì cũng phải thành công thôi.

Nhuận Tông cũng có cùng biểu cảm với hắn.

Nhuận Tông khẽ nhướn mày mỉm cười nhìn về phía trước, rồi hắn từ từ quay đầu về phía sau.

Hắn trừng mắt nhìn các Thanh Tử bối đang xì xầm.

"Có vẻ như các đệ đã luyện tập quá thoải mái rồi nên mồm miệng mới liến thoắng thế kia nhỉ."

"..."

Chiêu Kiệt đứng ở bên Nhuận Tông cũng phụ họa thêm.

"Hình như chúng ta đã đánh giá các sư đệ quá thấp rồi, sư huynh."

"Hừm. Có vẻ đúng là như vậy thật. Bắt đầu từ hôm nay phải tăng cường độ luyện tập lên thôi."

Gương mặt của các Thanh Tử bối đông cứng.

'Ơ kìa, trước đây các huynh có như vậy đâu!'

'Rốt cuộc các huynh đã trải qua chuyện gì ở Vân Nam vậy hả! Tại sao!'

'Aigu. Sao lại có đến ba Thanh Minh như vậy chứ. Tận ba Thanh Minh cơ đấy. Ta thà chết còn hơn!'

Các Bạch Tử bối thấy cảnh ấy thì cười khúc khích.

Bạch Thiên nghe thấy tiếng cười thì quay đầu lại.

"Vui lắm à?"

"..."

Các Bạch Tử bối bất giác run cầm cập khi lần đầu tiên thấy Bạch Thiên đảo mắt như thế.

"Làm cho tốt phận sự của mình đi."

"...Vâng."

Bây giờ thì cả Bạch Tử bối và Thanh Tử bối đã đồng bệnh tương lân, vừa nhìn nhau vừa rơi nước mắt.

Rốt cuộc các sư huynh hiền lành và nhân hậu trước đây của họ đã đi đâu mất rồi?

Tất cả đều tại cái tên ma quỷ đó.

Đúng là gần mực thì đen, chẳng lẽ bọn họ đều bị cái tên ma quỷ đó nhuộm đen hết cả rồi sao?

Thế nhưng, Bạch Thiên lại chỉ tặc lưỡi khi nhìn thấy các sư đệ đứng phía sau với gương mặt ấm ức.

Chỉ có chưởng môn nhân và các trưởng lão, cùng một vài người trong số các Vân Tử bối mới biết tại sao nhóm Thanh Minh lại đi tới Vân Nam. Ngoài họ ra, không một ai biết tới sự tồn tại của Hỗn Nguyễn Đan hết.

Mặc dù trên đời này chẳng có bí mật nào là mãi mãi, nhưng nếu số người biết đến bí mật đó càng ít, thì chẳng phải họ sẽ càng kéo dài được thời gian trước khi bí mật đó được lan truyền sao. Đó cũng là lý do tại sao họ lại phải giữ bí mật với các môn đồ Hoa Sơn.

Và hôm nay họ sẽ được cho biết đại khái. Có lẽ bọn họ sẽ bất ngờ lắm đây.

Đúng lúc ấy.

"Đông đủ cả rồi chứ?"

Đường chủ Y Dược Đường bước lên võ trường.

"Vâng ạ!"

Âm thanh rền vang khắp võ trường.

Vân Nham đứng đầu các Vân Tử bối, nhìn Vân Giác rồi hỏi.

"Vân đường chủ. Chưởng môn nhân đâu rồi?"

"Ngài ấy đang trên đường đến."

Vân Nham gật đầu. Hắn ta cũng là một trong số những người đang cố phỏng đoán về tình hình lúc này.

"Trước tiên..."

Vân Giác hắng giọng nói.

"Lý do chúng ta tập trung tất cả các con ở đây chính là để chia cho các con linh đan do Hoa Sơn tự luyện chế ra!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người bắt đầu xì xầm.

"Linh đan?"

"Hoa Sơn có linh đan sao?"

"Không đúng, ngài ấy vừa nói là luyện đan. Tức là đây là những viên linh đan mới được luyện ra đấy."

"Mới luyện đan ư?"

Bạch Thương mở to mắt nhìn Bạch Thiên hỏi.

"Sư huynh. Chẳng lẽ lý do huynh đến Vân Nam là...?"

"Đúng vậy."

Bây giờ Bạch Thiên không cần giấu giếm nữa, thẳng thắn thừa nhận.

"Bọn ta đến đó là để tìm dược liệu cho linh đan."

"Vậy, vậy là các huynh đã tìm được dược liệu ấy, và luyện chế linh đan thành công rồi đúng không?"

"Chẳng phải khi nãy Vân Giác sư thúc mới nói rồi sao."

"Ôi trời ơi..."

Đồng tử của Bạch Thương lay động.

Sao huynh lại có thể nói về linh đan với một giọng bình thản như thế chứ?

Đúng lúc ấy thì có một cánh tay của người nào đó giơ lên.

Thấy Vân Giác gật đầu, môn đồ ấy nhanh nhảu hỏi.

"Con có thể hỏi linh đan mà các ngài cho tụi con lần này có tên là gì không ạ?"

Câu trả lời đến ngay tắp lự.

"Tử Tiêu Đan."

"Tử Tiêu... Dạ? Tử Tiêu Đan ư?" Môn đồ đó mở to mắt.

Ngài ấy vừa nói là Tử Tiêu Đan.

Đó chẳng phải là loại tối thượng linh đan của Hoa Sơn đã bị thất truyền sao?

"Ý ngài là chúng ta đã có thể luyện chế ra Tử Tiêu Đan rồi sao ạ?"

"Đúng vậy."

Vân Giác nói như khẳng định.

"Sau một thời gian dài cố gắng, bọn ta đã thành công trong việc khôi phục phương pháp luyện Tử Tiêu Đan. Cũng may là bọn ta đã tìm được đủ các dược liệu cần thiết."

"Vậy lý do chưởng môn nhân vắng mặt suốt mười ngày chính là vì..."

"Ngài ấy bận hỗ trợ luyện đan."

"À..."

Bạch Thiên tủm tỉm cười.

Đương nhiên là Hoa Sơn chưa từng khôi phục phương pháp luyện Tử Tiêu Đan rồi. Bởi vì phương pháp mà họ tìm được chính là của Hỗn Nguyên Đan.

Thế nhưng đôi khi, một lời nói dối sẽ hữu ích hơn là nói thật.

Nếu như ngay cả các môn đồ Hoa Sơn cũng chỉ được biết bấy nhiêu đó, thì tin đồn về việc Hoa Sơn có được phương pháp luyện chế Hỗn Nguyên Đan sẽ vĩnh viễn không bị lan truyền ra ngoài.

'Chắc Dược Tiên muốn đội mồ sống dậy lắm đây.' Nhưng ông còn có thể làm được gì nữa chứ?

Chẳng phải ông ta nên đổ mọi tội lỗi lên đầu Thanh Minh sao

"Vậy, vậy là tất cả chúng con đều sẽ nhận được Tử Tiêu Đan sao ạ?"

"Đúng vậy. Mặc dù mỗi viên linh đan đều nhỏ đi một chút để có thể chia đủ cho cả môn phái, nhưng tất cả mọi người, từ các trưởng lão đến các đệ tử nhỏ tuổi nhất của Thanh Tử bối đều sẽ được chia một cách công bằng." Bầu không khí trên võ trường nóng hẳn lên.

Chẳng phải thần binh và linh dược chính là những thứ mà các võ giả hằng mơ ước sao?

Hơn nữa, đó lại là linh đan, vốn tốt hơn linh dược một bậc, là thượng phẩm trong số các loại linh đan của Hoa Sơn, Tử Tiêu Đan.

Đương nhiên là mặc dù nó không thể vượt qua Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm hay Thái Thanh Đan của Võ Đang, nhưng chẳng phải như vậy cũng đủ rồi sao?

Vân Giác cố gắng kiềm chế để không bật cười trước những tiếng xì xầm của các môn đồ.

'Thứ này còn hơn cả Đại Hoàn Đan đấy, lũ nhóc con à!'

Mặc dù hắn ta không biết linh đan bị thu nhỏ lại thì có hiệu quả như Đại Hoàn Đan không, nhưng nếu dùng với cùng một liều lượng thì câu chuyện sẽ hoàn toàn khác.

Tử Tiêu Đan mà Hoa Sơn mới luyện ra tuyệt đối không thể thua kém Đại Hoàn Đan được. Mà ngược lại nó còn vượt trội hơn hẳn.

Vân Giác đặt kỳ vọng, rằng sau khi phục dụng Tử Tiêu Đan này, chẳng bao lâu nữa các môn đồ sẽ trở nên mạnh mẽ.

Thế nhưng, phản ứng của các môn đồ không chỉ có vui mừng.

"Sẽ không sao chứ?"

"Chuyện gì?"

"Chẳng phải đây là linh đan mới được luyện chế ra sao. Lỡ đâu nó có tác dụng phụ thì sao? Nếu như chúng ta hấp thụ những viên linh đan có vấn đề đó thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma đấy."

"Ầy, lý nào lại thế."

"Không đâu, nghĩ lại thì đã gần 100 năm nay ta chưa từng thấy Hoa Sơn luyện chế linh đan. Lấy gì để ta tin tưởng được chứ?"

Mặc dù đây không phải những lời nên nói, nhưng họ nói không sai chút nào.

Có thể luyện chế linh đan là một chuyện tốt, nhưng có mấy ai dám dùng cơ thể mình để chứng minh sự hiệu quả và an toàn của nó chứ?

Sự hưng phấn và chờ đợi, cả nỗi bất an và nghi ngờ cùng dấy lên khắp võ trường.

Vân Giác nhìn thấy những phản ứng ấy thì mỉm cười như thể tâm trạng của hắn chẳng chùng xuống chút nào. Vân Nham lặng lẽ quan sát Vân Giác rồi cất lời.

"Vân Giác."

"Vâng, sư huynh."

"Đệ có chắc là linh đan này an toàn không?"

"Vâng, sư huynh. Linh đan đã được thử nghiệm trước rồi mà."

"Là ai thế?"

"À, chuyện đó..."

Vân Giác lấp lửng nói, quay đầu lại mỉm cười.

"Sư huynh chỉ cần trực tiếp xem là biết ngay ấy mà. Họ đến rồi kìa."

"Hửm?"

Vân Nham mang theo một nỗi nghi ngờ.

Và điều đó không gì khác chính là tại sao Vân Giác lại trực tiếp giải thích tất cả mọi chuyện.

Tất nhiên Đường chủ Y Dược Đường có nghĩa vụ giải thích tất cả mọi việc. Tuy nhiên, việc nói sẽ chia Tử Tiêu Đan vừa mới luyện chế xong cho các môn đồ nên để cho chưởng môn nhân Huyền Tông nói sẽ hợp lý hơn Vân Giác.

Thế thì tại sao Vân Giác lại thay Huyền Tông giải thích tình huống này chứ?

Cộp. Cộp.

Dường như Vân Nham đã hiểu ra lý do ngay lập tức ngay khi nhìn thấy những người đang bước lên võ trường.

Hắn ta há hốc miệng.

Cộp. Cộp.

Bốn người.

Có bốn người đang hướng về phía võ trường.

Vân Nham liên tục dụi mắt. Thế nhưng, dù hắn có dụi đến mấy đi chăng nữa thì cảnh tượng trước mắt hắn cũng không thay đổi.

'Tại, tại sao?'

Rốt cuộc thì chuyện gì đã xảy ra thế này.

Bốn người bình thản bước lên phía trước. Vân Giác cũng rất tự nhiên mà đứng vào chỗ trống bên cạnh người ở chính giữa.

"Hừm."

Người đứng ở vị trí cao nhất nhìn xuống các môn đồ bên dưới rồi điềm đạm cất lời.

"Đáng lý Vân Giác sẽ là người giải thích tất cả mọi chuyện..."

"Con!"

Đúng lúc ấy Bạch Thiên giơ tay. Người bị cắt lời thì cau mày nhìn hắn.

"Con có vấn đề gì sao?"

"Con, à... ờ..... con biết câu hỏi này rất kỳ cục nhưng..."

"Con cứ nói đi."

Bạch Thiên nuốt nước bọt rồi mở miệng một cách khó khăn.

Dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa thì hắn cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc đưa ra câu hỏi này.

"Ngài, ngài là ai vậy ạ?"

"Hô hô hô hô hô."

Người đứng ở chính giữa.

Huyền Tông cười phá lên.

"Cái tên tiểu tử này, bây giờ con còn không nhận ra chưởng môn nhân của mình nữa sao?"

"Là, là chưởng môn nhân thật sao?" Bạch Thiên há hốc miệng.

'Không thể nào. Nhưng đúng rồi mà...'

Rõ ràng ngài ấy đang mặc võ phục của Hoa Sơn. Và nếu nhìn vào phong thái và đạo quan mà ngài ấy đang đội trên đầu, thì đó đúng là Huyền Tông, chưởng môn nhân của Hoa Sơn rồi.

Thế nhưng...

'Nhìn kiểu gì cũng là người khác mà?'

Lý do khiến Bạch Thiên kinh ngạc chính là vì gương mặt của Huyền Tông.

Gương mặt đầy nếp nhăn của ông ấy đã trở nên trắng trẻo và căng bóng như da hài tử, mái tóc sương sớm đã biến thành màu đen tuyền như vừa mới được nhúng vào mực.

"Cải, cải lão hoàn đồng ư?"

Thấy Bạch Thiên bất ngờ đến trợn tròn mắt, Huyền Tông tủm tỉm cười.

"Hô hô. Hình như bộ dạng này của ta rất lạ lẫm nhỉ."

Không chỉ Huyền Tông.

"Vậy không lẽ người đứng bên cạnh ngài là trưởng lão Huyền Linh? Là trưởng lão Huyền Linh thật sao?"

Những người đứng hai bên Huyền Tông cũng trẻ ra cả hai chục tuổi như đã hồi xuân.

"Sao con hỏi câu đương nhiên thế. Còn ai vào đây được nữa chứ?"

"...Ôi trời ơi."

Đúng là... nếu nhìn kỹ thì gương mặt của họ trông quen thật...

Đúng lúc đó, Lưu Lê Tuyết đứng bên cạnh Bạch Thiên lẩm bẩm.

"Là gương mặt của trước đây."

"Hửm?"

"Đó, đó là gương mặt mà muội đã thấy khi lần đầu tiên đến Hoa Sơn. À không... Hình như còn trẻ hơn cả khi đó thì phải?" Lưu Lê Tuyết nghiêng đầu.

'Vậy là chí ít họ cũng đã trẻ ra hai chục tuổi.'

Vân Nham tủm tỉm cười tạo thế bao quyền với chưởng môn nhân và các trưởng lão.

"Thấy ba người hồi xuân thế này, trong lòng đệ tử cũng vui lắm. Liệu đệ tử có thể biết chuyện tốt gì đã xảy ra không ạ?"

"Chẳng lẽ lại còn lý do nào khác được sao?"

Huyền Tông mỉm cười quay sang nhìn Huyền Thương. Thấy thế, Huyền Thương bèn trải tấm lụa mang theo bên mình bày Tử Tiêu Đan ra.

"Ta lo sợ linh đan có vấn đề nên đã dùng thử trước, rồi xảy ra chuyện này. Hô hô. Và hiệu quả của nó đã quá rõ ràng."

Huyền Linh đứng bên cạnh cũng vừa cười vừa nói.

"Huynh định lấy vợ mới nên mới làm vậy chứ gì?"

"Là vợ đầu chứ, cái tên này!" Huyền Tông hét toáng lên.

"À, phải rồi ha."

Dù ba người họ khoái chí cười đùa, nhưng chẳng ai có thể cười nổi. Bởi vì đây không phải là lúc có thể vui đùa.

Mắt các môn đồ Hoa Sơn bùng cháy.

'Hiệu quả thật khủng khiếp!'

'Điên thật rồi! Tại sao lại có thứ đó trên đời chứ?'

'Dù có chết thì mình cũng phải ăn nó! À không, dù có chết vì ăn nó thì mình cũng vẫn phải ăn!'

Chẳng phải hiệu quả của nó đã quá rõ ràng rồi sao?

Dù cho có cao thủ nào đó có thể dùng nhất thủ đấm xuyên thủng qua núi sau khi ăn đan dược, thì thứ đó cũng không thể so sánh với linh đan này được. 'Nếu ăn nó thì mình sẽ sống được thêm hai mươi năm nữa!'

'Hai mươi năm cái con khỉ! Phải là ba mươi năm nữa chứ?'

'Whoa, nhìn mái tóc bóng mượt đó đi. Trời đất ơi...'

Nhìn thấy các trưởng lão từ một ông lão với gương mặt đầy nếp nhăn đã trở thành những tráng niên đến mức vừa xuất hiện là thu hút sự chú ý của tất cả mọi người khiến các môn đồ bồn chồn không thôi.

Thậm chí đến cả Vân Nham luôn điềm đạm, không bao giờ nổi nóng với bất kỳ ai cũng phải run rẩy nhìn Tử Tiêu Đan.

Và rồi...

'Ơ kìa, cái tên khốn kia đang làm gì thế?'

'Đó là Hỗn Nguyên Đan đúng không? Chắc không phải đâu nhỉ?'

'Xin con hãy đi đứng một cách bình thường đi, Thanh Minh!'

Bạch Thiên là người biết rõ nhất dược hiệu và hình thái của Hỗn Nguyên Đan, hắn cứ luân phiên nhìn linh đan, Thanh Minh, và các Huyền Tử bối bằng gương mặt hoang mang.

Hỗn Nguyên Đan tuyệt đối không thể có hiệu quả như vậy. Chẳng phải bọn họ đã ăn Hỗn Nguyên Đan trước rồi sao! Và chắc chắn cái viên linh đan có màu tử sắc đó không phải là Hỗn Nguyên Đan.

Quan trọng hơn là!

'Nhìn nó đi, nhìn cái biểu cảm kì quái đó của nó đi.'

Hắn có trực cảm không lành khi nhìn nhìn thấy biểu cảm của Thanh Minh.

Rõ ràng là tên khốn đó lại làm gì nữa rồi.

Thanh Minh nở một nụ cười khó hiểu trước những ánh mắt thẳng thừng đang dồn về phía mình.

Nói thật thì Thanh Minh cũng không lường trước được mọi việc sẽ trở nên như vậy.

Mặc dù trước đây hắn đã nghe đến việc ăn linh đan có thể giúp con người trẻ ra, nhưng ai mà tưởng tượng nổi cả ba người bọn họ đều trẻ ra như vậy chứ?

Có lẽ nguyên khí thuần khiết nhất thế gian của hắn đã thấm nhuần vào linh đan nên mới có hiệu quả mạnh đến như vậy.

'Ơ. Rõ ràng là mình đã nói sẽ tìm lại cuộc sống này...' Nhưng mà không phải bằng cách này.

Hô hô.

Hô hô hô hô hô hô.

Mà kệ. Cái gì tốt thì nó sẽ tốt thôi. Chỉ cần thành công là được rồi mà.

Thanh Minh vừa né tránh ánh mắt của Bạch Thiên vừa mỉm cười.

Đúng lúc ấy, Huyền Tông lớn giọng nói.

"Bắt đầu từ bây giờ, tất cả các đệ tử Hoa Sơn, không phân biệt lớn bé đều được dùng Tử Tiêu Đan. Các đệ tử hãy đến nhận lấy linh đan theo từng bối phận!"

"Vâng! Thưa chưởng môn nhân!"

Thanh Minh ngước lên trời trước tiếng hô dõng dạc đó.

'Vậy là chúng ta đã vượt qua được một ngọn núi lớn rồi.'

Hoa Sơn của bây giờ sẽ mạnh đến mức Hoa Sơn của quá khứ cũng không thể so sánh nổi.

'Aigu. Mình phải nuôi mấy cái đứa này đến bao giờ đây.'

Dù sao thì chặng đường phải đi vẫn còn rất dài, và việc mà Thanh Minh phải làm cũng không bao giờ hết.

Duy chỉ...

Thanh Minh nhìn chưởng môn nhân, các trưởng lão và Bạch Thiên.

'Nuôi họ cũng thu được trái ngọt đấy chứ.'

Sư huynh cũng đã nuôi dạy đệ với tâm trạng như vậy phải không?

Nếu đệ cứ không ngừng chăm sóc thì trái sẽ càng ngọt phải không? Đúng chứ?

- Đệ đừng có nói vớ vẩn nữa! Kẻ cướp bát cơm của người khác như đệ cũng chỉ một kẻ ăn bám thôi!

"..."

Khiếp, làm gì mà gắt thế.

Đúng thiệt là.

***

"Đã nhận đủ cả chưa?"

"Rồi ạ."

"Vậy không chần chừ nữa. Hãy ở yên tại chỗ, nuốt vào rồi bắt đầu vận công đi!"

"Vâng!"

Các môn đồ Hoa Sơn tách nhau ra một chút, rồi bắt đầu làm tư thế ngồi thiền.

Nếu so với thời kỳ đỉnh cao của Hoa Sơn trong quá khứ thì chỉ bằng một phần tư, nhưng nhìn khung cảnh nhiều môn đồ cùng nhau tụ tập lấp kín võ trường như thế này, trong lòng Huyền Tông cũng không khỏi trào dâng cảm giác xúc động.

Hơn nữa bây giờ tất cả bọn họ đều đang cầm trên tay Tử Tiêu Đan.

'Hoa Sơn sẽ ngày càng mạnh mẽ hơn nữa.' Huyền Tông siết tay thành nắm đấm.

'Phát linh đan cho biết bao nhiêu người đây á?'

Đường Tiểu Tiểu lại đang nhìn số linh đan trong tay mình với vẻ mặt khó hiểu.

'Rốt cuộc đây là thể loại môn phái gì vậy chứ?'

Nàng ta vốn y thuật cao minh, đã từng nhiều lần tham gia luyện đan, vì vậy mà không cần ăn thử nàng cũng có thể biết được loại linh đan này giá trị đến mức nào.

Chỉ cần ngửi thử mùi hương thanh khiết ngây ngất lòng người này là biết, ít nhất cũng cùng cấp bậc với Thiên Độc Đan.

Mà Thiên Độc Đan là loại tối thượng linh đan của Đường Môn.

Vậy mà lại có thể loại môn phái phát linh đan cấp bậc đó như phát đồ ăn vặt vậy sao?

Trước giờ chưa bao giờ nghe thấy luôn đấy.

Trước tiên, không lý nào lại có một môn phái dám làm những chuyện như thế tồn tại được, giả sử như bọn họ có khả năng luyện chế được linh đan đi chăng nữa, thì chuyện như thế này cũng không xảy ra được.

'Môn phái nào mà lại đi phân phát linh đan quý giá như thế này cho cả ba đời đệ tử luôn chứ?'

Kể cả ở Đường Môn Tứ Xuyên, nơi được gọi là bá chủ của Tứ Xuyên, thì cũng chỉ có những người mang huyết thống trực hệ Đường Gia, mà cũng phải là những người là hạch tâm đệ tử thì mới được ngửi mùi linh đan thôi.

Ngoài những người đó ra, thì dù linh đan có còn thừa lại bao nhiêu, những người khác cũng chẳng dám mơ được đụng tới.

Lý do?

Lý do rất đơn giản.

Vì trong một môn phái, linh đan là phần thưởng quý giá nhất mà các trưởng bối có thể ban xuống cho đám hậu bối. Vì vậy nên thủ lĩnh của các môn phái mới dùng linh đan và võ công bí truyền để làm công cụ lôi kéo sự trung thành của đám đệ tử.

Thế nhưng ai lại có thể luyện chế linh đan rồi ngay lập tức đem đi chia cho bấy nhiêu người như thế chứ? Thậm chí kể cả Đường Tiểu Tiểu, người vừa mới đến Hoa Sơn chưa được một tháng cũng có phần?

'Này là ngu ngốc hay là đáng nể đây?'

Càng trải qua nhiều chuyện, Đường Tiểu Tiểu càng không thể hiểu được cái Hoa Sơn phái này.

Nghe nói là môn phái này đã suy tàn rồi mà lấy đâu ra lắm tiền vậy?

Trong quá khứ, bọn họ vì đánh mất võ công nên mới suy yếu, rồi đột nhiên một tên quái vật như Thanh Minh xuất hiện.

Đường Tiểu Tiểu rốt cuộc cũng không thể đoán được Hoa Sơn phái này rồi sẽ đi tới đâu.

'Mình đến đây là đúng đắn chứ?'

Chuyện đó vẫn chưa thể thể biết được.

Nhưng có một điều chắc chắn là, nơi này khác với Đường Môn. Đường Môn đề cao sự hòa hợp như một gia môn, nhưng theo Đường Tiểu Tiểu thì các môn đồ ở Hoa Sơn còn giống một gia môn hơn.

Mọi người đối xử thoải mái với nhau, thậm chí qua cách mọi người nói chuyện với nhau cũng có thể cảm nhận được sự tin tưởng.

Hình ảnh gia môn mà Đường Tiểu Tiểu chỉ có thể hình dung ra trong mơ hồ đang hiện diện ngay chính nơi này.

'Mình có thể làm được như vậy không?'

Trở thành một thành viên trong gia môn với bọn họ?

Đường Tiểu Tiểu cắn chặt môi nhìn về phía trước.

"Các con mau dùng đi!"

"Rõ!"

Các môn đồ Hoa Sơn dùng chất giọng vang vọng đáp lại chỉ thị của Huyền Tông, rồi tất cả nhất tề đưa Tử Tiêu Đan vào miệng.

Bạch Thiên nhìn viên Tử Tiêu Đan, nét mặt hoài niệm.

'Cái này...'

Vượt qua biết bao nhiêu khổ ải từ Tứ Xuyên đến Vân Nam để lấy được Tử Mộc Thảo mang về, và đây chính là thành quả gặt được.

Hắn nhìn viên linh đan tỏa ra tử sắc nhàn nhạt, gật gù rồi cho linh đan vào miệng.

Soạttttt..

Trong nháy mắt, viên linh đan hòa tan và tỏa ra một mùi hương gì đó không thể diễn tả được.

Cảm giác như mùi hương đang tràn ngập trong khoang miệng vậy.

Trước khi hắn kịp làm gì khác, linh đan đã tan chảy và chạy qua thực quản vào thẳng dạ dày.

Bạch Thiên ngay lập tức nhắm mắt và bắt đầu vận công. Hắn đã từng ăn qua Hỗn Nguyên Đan một lần và đã có kinh nghiệm hấp thụ rồi, chắc không có gì đáng lo...

'Hả?'

Cơ thể của hắn bỗng co giật.

'Khác rồi!'

Không thể nói chính xác là gì được, nhưng chắc chắn linh đan hiện tại trong bụng hắn hoàn toàn khác với loại linh đan mà hắn từng ăn trong quá khứ.

Dĩ nhiên, Hỗn Nguyên Đan đem lại cảm giác vô cùng thanh khiết, nhưng khi so với Tử Tiêu Đan này hắn có cảm giác như đom đóm so với ánh trăng vậy.

Cảm giác giống hệt như ngậm một ngụm nước vô cùng tinh khiết ở nơi sâu bên trong ngọn núi.

Nguyên khí vô cùng trong trẻo đó bắt đầu từ từ chảy khắp toàn thân Bạch Thiên. 'Không vội... Từ từ thôi.'

Về căn bản, linh đan được luyện ra để giúp bổ sung nguyên khí cho người dùng. Không cần nhất thiết phải làm gì cả, nguyên khí sẽ tự đi theo kinh mạch toàn thân và các huyệt đạo.

Đã từng thử khi ăn qua Hỗn Nguyên Đan một lần rồi, không phải sao?

Đến đây thì không có gì quá khác biệt so với trước kia nữa.

Nguyên khí đang tự động di chuyển. Giống hệt như cơ thể Bạch Thiên đã trở thành một bình nguyên rộng lớn, còn nguyên khí là một dòng sông chảy qua bình nguyên đó vậy. Và sự khác biệt bắt đầu từ đây.

'Hửm?'

Bạch Thiên bất ngờ tập trung vào luồng nguyên khí đang chảy bên trong cơ thể.

'Không di chuyển được?'

Hắn định sẽ từ từ di chuyển nguyên khí xuống đan điền, hoàn thành Thập Nhị Chu Thiên, nhưng nguyên khí của Tử Tiêu Đan bên trong cơ thể lại không chịu di chuyển theo ý muốn của hắn.

Hết lần này đến lần khác, hắn cố gắng nhẹ nhàng điều khiển nguyên khí, nhưng dù có cố gắng đến mấy thì nó vẫn không hề lay chuyển.

'Chết tiệt! Cái này là do tên tiểu tử Thanh Minh làm ra nhỉ?'

Kết cục, đúng là chủ nào linh đan nấy.

Nó vẫn hoàn toàn không chịu nghe lời. 'Chắc, chắc mình tẩu hỏa nhập ma mất?' Giây phút Bạch Thiên hoảng hốt kêu lên.

Ùuuuuuu!

Nguyên khí của Tử Tiêu Đan đột nhiên bắt đầu bùng nổ lan ra toàn thân Bạch Thiên.

'Ơ?'

Phải nói thế nào đây nhỉ? Cảm giác này?

Cứ như dòng nước tinh khiết nơi thâm sơn cùng cốc đang cuộn trào trong cơ thể vậy. Nguyên khí của Tử Tiêu Đan lan tỏa khắp tứ phía, quét sạch hết toàn bộ trọc khí bên trong cơ thể của Bạch Thiên.

Cơ thể Bạch Thiên run lên.

'Cái này thật là...'

Trọc khí là loại tạp khí mà ai sống trên thế gian này cũng phải bất đắc dĩ chấp nhận nó. Nhưng kết cục thì nó vẫn chỉ trở thành tạp chất cản trở quá trình vận khí tích tụ bên trong cơ thể con người thôi.

Trọc khí bị quét đi quả đúng là chuyện tốt, nhưng cách thức này lại triệt để đến mức làm hắn bắt buộc phải liên tưởng tới kẻ nào đó ngay.

'Không lý nào, trong linh đan này lại chứa đựng cả ý chí...'

Sao tên tiểu tử Thanh Minh nhất định phải làm như thế này chứ?

Trong lúc Bạch Thiên còn đang nghĩ ngợi thì nguyên khí của Tử Tiêu Đan đã loại bỏ sạch trọc khí bên trong Thập Nhị Kinh Mạch của hắn.

Thuần khiết.

Vô cùng thuần khiết.

Nguyên khí thuần khiết này không chấp nhận cùng tồn tại với trọc khí. Dù chỉ một chút trọc khí vẩn đục còn tồn tại trong cơ thể thôi, nó cũng sẽ liên tục không ngừng đào thải ra ngoài.

'A!'

Và rồi chúng tập trung lại một chỗ, sau đó lại bay vút lên trên như thể thiên long đăng thiên.

Bạch Thiên biết phía trên đó có thứ gì, cơ thể bỗng run bần bật lên.

'Lẽ nào?'

Nguyên khí tuôn trào đến Nhâm Đốc Lưỡng Mạch.

Nhâm Đốc Lưỡng Mạch. Chẳng mấy chốc lại đến huyệt Thiên Vấn!

Đấy là nơi nhất định phải khai thông để đi đến cảnh giới tuyệt đỉnh.

Thế nhưng huyệt Thiên Vấn bị tắc nghẽn kể từ khi vừa sinh ra thì sẽ không dễ dàng khai thông được như vậy. Còn Nhâm Đốc Lưỡng Mạch chỉ có thể đả thông bằng cách liên tục nỗ lực và chuẩn bị không ngừng. Việc thử nghiệm đả thông bừa bãi ngược lại có thể gây ra nội thương nghiêm trọng.

Nhưng nguyên khí của Tử Tiêu Đan lại ập vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch với một khí thế kinh người mà không ai có thể lường trước được.

'Làm ơn vừa vừa phải phải thôi!' Đột nhiên hắn thấy sợ rồi đấy.

Khí tức điên cuồng của luồng nguyên khí này giống hệt chủ nhân của nó vậy, chẳng biết nhìn lại phía sau gì cả. Nhưng giờ mà còn lưỡng lự chần chừ thì đúng là đồ hèn, nguyên khí vẫn tiếp tục tiến vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch với khí thế khủng khiếp, đôi mắt của hắn trợn lên.

Uỳnhhh!

Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu hắn. Đầu óc hắn cũng trở nên mụ mị trong giây lát.

Bạch Thiên gắng gượng lấy lại ý thức.

'A, không được.'

Dù hắn đã gần như mất kiểm soát, nhưng nếu để mất hẳn ý thức ở đây thì không biết được chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo cả.

Nhìn đi.

Vì giống với chủ nhân nên cái nguyên khí nửa khùng nửa điên này mới chui vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch của hắn không phải sao?

Đầu Bạch Thiên đau như thể có ai liên tục khua chiêng múa trống thật lớn trong đó vậy, cơ thể hắn không ngừng run rẩy, miệng thì rên rỉ.

'Nó đã làm ra cái thứ gì đây chứ?'

Dòng nguyên khí của tất cả những thứ có trong Hỗn Nguyên Đan đều tự nhiên mà hài hòa. Ôm lấy cơ thể một cách nhẹ nhàng, bao dung ấm áp. Dù là ai đi chăng nữa thì cũng không có chuyện bài trừ nguyên khí của Hỗn Nguyên Đan được.

Nhưng nguyên khí của tên tiểu tử thì có gì đó hơi kỳ lạ.

Cảm giác thì thuần khiết và quen thuộc hơn đấy, nhưng nó lại hoàn toàn chẳng chịu nghe lời mà cứ di chuyển thỏa thích theo ý của nó thôi. Hệt như nguyên khí đó cũng có ý chí của riêng mình vậy.

Và hiện tại ý chí đó cứ liên tục lao vào Bạch Thiên.

Rầm! Rầm! Rầm!

'Điên mất thôi!'

Nguyên khí trong Nhâm Đốc Lưỡng Mạch tấn công điên cuồng vào những chỗ huyết mạch tắc nghẽn một cách tàn bạo.

Rầm! Rầm!

Nhưng Nhâm Đốc Lưỡng Mạch của Bạch Thiên thì vẫn vô cùng vững chắc.

'Chà chà, Thanh Minh à. À không, nguyên khí à. Việc gì cũng có thời điểm của nó. Giờ vẫn chưa phải lúc. Vậy nên ngươi hãy bỏ cuộc rồi ngoan ngoãn quay trở về đan điền đi.'

Trông có vẻ khá giống với lúc hắn can ngăn Thanh Minh, nhưng Bạch Thiên giờ đã quyết chí tử thủ rồi. Cứ như thế này thì tẩu hỏa nhập ma lúc nào không biết chừng. Nguyên khí này vốn rất thuần khiết nên khả năng đó là khá thấp, nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.

Đúng lúc đó.

Dòng nguyên khí liên tục lao vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch mấy lần mà vẫn không đả thông được, đột nhiên thu liễm lại rồi từ từ di chuyển xuống phía dưới.

'Đúng rồi!'

Chỗ đó. Đúng rồi đấy, tiểu tử này! Xuống đi nào! Xuống đi nào!

Dòng nguyên khí từ trên đầu men theo cột sống đi xuống dưới, cuối cùng đi qua bụng, đến gần chỗ đan điền.

'Vào đi nào!'

Nhưng nó lại đột nhiên dừng ngay phía trước đan điền. Dường như có chút dao động.

'Hả?'

Lẽ nào?

Không phải chứ? Không phải đâu nhỉ?

Nó dao động thêm hai, ba lần nữa rồi bắt đầu tập trung sức mạnh.

Ùuuuuuuu.

Từ trong cơ thể đột nhiên vang tới âm thanh như thể có một cơn bão khổng lồ đang cuốn sạch mọi thứ vậy.

'A, không...'

Và rồi không để hắn kịp suy nghĩ, nguyên khí đã trào lên với một tốc độ kinh hoàng. Rồi nó lại lao vào Nhâm Đốc Lưỡng Mạch như trời giáng.

'Oái, cái đồ điên này!'

UỲNHHHHHH!

Hắn nghe thấy tiếng bạo tạc như thể cả thiên địa bị hủy diệt, cùng lúc đó, một cơn đau không thể diễn tả bằng lời kéo đến.

Trước mắt trở nên choáng váng, ý thức cũng dần dần trở nên mơ hồ. Một cú sốc như thể vừa mới có ai dồn nguyên khí đánh một chưởng bùng nổ bên trong cơ thể vậy.

Bạch Thiên nghiến chặt răng, cơ thể co giật như thể đầu vừa mới bị nổ tung ra vậy.

Nhưng vào lúc đó.

Cơn đau bỗng chốc biến mất, dường như có thứ gì đó chưa từng biết đến đang bắt đầu diễn ra vậy.

'Chuyện, chuyện này?'

Hắn cảm nhận được thế gian này.

Hơn nữa lại còn vô cùng chân thực.

'Rốt cuộc là?'

Rõ ràng là hiện tại hắn vẫn đang nhắm mắt và ngồi ở tư thế ngồi thiền. Thậm chí còn đang vận công nên chẳng nghe rõ âm thanh, xúc cảm cũng chẳng còn nhanh nhạy nữa.

Vậy mà hắn lại cảm nhận được rõ mồn một.

Thấy bầu trời đang nhìn xuống hắn. Mặt đất đang nâng đỡ hắn lên. Dĩ nhiên còn thấy cả dòng chảy của không khí lướt qua cơ thể, chân thực đến mức hắn còn nắm được dòng chảy đó trong tay.

Thiên Thông.

Thân thể mở ra Thiên Môn, cứ như thế trực tiếp đón nhận cả thế gian mà không cần thông qua ngũ quan.

'Đây, đây là thế giới quan qua cảm nhận của tuyệt đỉnh cao thủ...!'

Cảm giác sảng khoái không thể diễn tả bằng lời.

Trong lúc Bạch Thiên còn đang rùng mình vì cảm giác sảng khoái đó, nguyên khí của Tử Tiêu Đan cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, sau khi quét sạch toàn bộ trọc khí còn tồn động trong lưỡng mạch thì cũng hoan hỉ đi xuống đan điền.

Và rồi nó tan ra, hòa làm một với nguyên khí vốn có của Bạch Thiên.

Ùuuuuuuuu.

Sau khi gia tăng mạnh mẽ, nguyên khí nhẹ nhàng đi một vòng khắp cơ thể của Bạch Thiên rồi lại bình ổn trở về đan điền.

Bạch Thiên nhẹ nhàng mở mắt ra.

"Phù!"

Một thế giới hoàn toàn khác so với hiện tại đang mở ra trước mắt hắn.

Cảm giác cứ như thế giới đã trở nên sống động hơn gấp nhiều lần vậy. Cảm giác như cuối cùng cũng đã tháo bỏ được tấm vải che mắt không cho hắn nhìn thấy thế giới vậy.

Chỉ thị giác thôi sao?

Thậm chí hắn còn nghe được rất rõ ràng hơi thở của ai đó ở đằng xa kia.

Xúc giác của hắn cũng trở nên nhạy cảm đến mức hắn còn nắm chắc được luồng không khí đang lướt qua cơ thể mình.

Vì tiếp nhận quá nhiều thứ cùng một lúc nên đầu óc hắn bắt đầu trở nên hỗn loạn.

Thế nhưng đối diện với sự hỗn loạn đó, Bạch Thiên chỉ cảm thấy rất vui.

'Đã vượt ra lằn ranh cảnh giới rồi.'

Nếu phải diễn tả theo giai đoạn, thì hắn đã vượt qua hạng nhất và đang bước vào giai đoạn tuyệt đỉnh rồi. Cuối cùng hắn cũng vượt qua ranh giới đó. Từ giờ Bạch Thiên đã rời khỏi vị trí thấp nhất và bước vào sống cùng một thế giới với môn chủ Đường Môn và cung chủ Dã Thú Cung rồi. 'Đúng là một loại linh đan kinh khủng khiếp.' Toàn thân hắn ngập tràn sự cảm kích.

Mặc dù khác hoàn toàn với Hỗn Nguyên Đan, nhưng nếu chỉ xét kết quả, thì loại linh đan này còn làm được nhiều hơn thế nữa.

"Kết thúc chưa nhỉ?"

"Dạ?"

Bạch Thiên hơi ngẩng đầu lên.

Các trưởng lão bao gồm cả Huyền Tông đang cùng nhau nhìn Bạch Thiên.

"A."

Bạch Thiên muộn màng nhận ra mình là người kết thúc vận công sau cùng, hắn vội vàng nhìn xung quanh.

Các môn đồ của Hoa Sơn đều đang xếp hàng ngay ngắn.

'À...'

Khác rồi.

Rõ ràng là khác thật rồi. Chỉ cần nhìn vào tinh quang và khí thế đang âm thầm tỏa ra từ ánh mắt là có thể biết tất cả đã trải qua sự thay đổi lớn đến mức nào.

Bạch Thiên vừa nhìn về phía trước vừa đứng dậy khỏi chỗ.

"Chưởng môn...!"

Nhưng khoảnh khắc hắn vừa nhấc người lên, ba người đứng trước mắt vội vàng lùi lại.

"..."

Hả?

Huyền Tông nhìn thấy Bạch Thiên lặng người không nói nên lời thì bày ra biểu cảm kỳ lạ.

"Hiệu, hiệu quả có vẻ tốt nhỉ. Các tạp chất trong cơ thể đều bị đào thải ra hết rồi."

Hả?

Tạp chất?

Bạch Thiên chầm chậm liếc mắt xuống.

"Cái, cái này là sao?"

Bộ y phục sạch sẽ không tì vết của hắn gần như bị nhuộm bởi một màu đen. Và một mùi hôi thối không thể miêu tả được bằng lời bốc lên.

Phải đến lúc mùi hôi xộc vào mũi Bạch Thiên mới nhận thức được, hắn nôn khan.

"Ục ực. Chuyện này là sao... Ọe!"

Sau khi nôn khan, Bạch Thiên nước mắt nước mũi lem nhem quay đầu nhìn xung quanh thì thấy cũng có vài người cùng rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy.

Trong đó có cả Lưu Lê Tuyết, Chiêu Kiệt và cả Nhuận Tông.

Khung cảnh mọi người lấm lem trong chất bẩn màu đen cả người run rẩy quả thật là đáng sợ mà.

"Ưư..."

"Đến chết với cái mùi này mất."

"Đi tắm. Đi tắm! Chết tiệt! Mình phải đi tắm!"

Hả?

Vừa rồi... Hình như Lưu sư muội vừa mới chửi thề thì phải?

Hơn nữa tông giọng còn cao gấp hai lần bình thường.

Huyền Linh nhìn Bạch Thiên đang hoang mang không hiểu chuyện gì, hắn vừa bịt mũi vừa hét toáng lên.

"Mau đi tắm giùm ta cái đi! Cái mùi kinh dị không thể chịu nổi nữa rồi!"

"Con, con biết rồi!"

Những người có y phục bị biến thành màu đen, không phân biệt ai với ai, đều bắt đầu vội vàng chạy khỏi võ trường.

Nhìn thấy cảnh đó, chưởng môn nhân và các trưởng lão trao đổi ánh mắt với nhau.

Cuối cùng, những ánh mắt đó cùng hướng về một nơi.

"Con nghĩ sao?"

"Chuyện gì ạ?"

Thanh Minh vừa nhai khô bò vừa nghiêng đầu tỏ khó hiểu.

Huyền Linh hỏi.

"Đã đạt đến mức Hoán Cốt Trùng Sinh chưa?"

"Ầy. Gì mà Hoán Cốt Trùng Sinh chứ. Chỉ là... Ừm, chỉ là bên trong cơ thể đã được dọn sạch trọc khí và các tạp chất thôi."

"...Ừ ừm. Vậy sao?"

"Nhưng mà hiệu quả thì cũng giống nhau cả."

"Ừ ừ. Vậy thì sao?"

Ánh mắt ba người tràn ngập vẻ mong đợi.

Nhưng câu tiếp theo của Thanh Minh có hơi khác so với suy nghĩ của bọn họ.

"Bây giờ gần như đã chuẩn bị xong rồi nhỉ?"

"...Hả?"

Huyền Tông ném một ánh nhìn đầy nghi vấn, nhưng Thanh Minh chẳng nói gì chỉ tiếp tục nhai khô bò.

Đến tận bây giờ.

Mới chính thức hoàn thành xong việc chuẩn bị rèn luyện cảnh giới thôi.

Thanh Minh cong khóe miệng.

'Từ giờ mới chính thức là địa ngục.'

Nếu biết sự thật rằng từ trước đến giờ chỉ mới là màn dạo đầu thôi thì liệu bọn họ có còn vui vẻ như vậy được nữa không?

Tò mò quá.

Đúng là tò mò thật.

***

Cứ mỗi ngày trôi qua, các môn đồ Hoa Sơn phái lại không thể kiểm soát được trái tim đang run rẩy bên trong lồng ngực họ.

"Cơ thể của ta sao lại thay đổi như thế này?"

"Thiên địa ơi... Sáng nay ta thức dậy đã đập đầu vào trần nhà đấy."

"Sao thế?"

"Ta định vùng dậy nhẹ nhàng thôi. Vậy mà toàn bộ cơ thể lại bay lên tận trần nhà."

"Cơ thể này cứ như là không còn là của ta nữa vậy!"

Sức mạnh của Tử Tiêu Đan thật tuyệt vời.

Không, đối với họ mà nói chuyện này thực sự quá kinh ngạc. Ai có thể tưởng tượng được việc chỉ uống mỗi một viên linh đan thôi mà nhục thể lại thay đổi nhiều như thế này kia chứ?

Những tưởng rằng chỉ có nội lực tăng lên mà thôi, nhưng trên thực tế toàn bộ cơ thể của bọn họ đã thay đổi.

Đặc biệt là họ có thể cảm nhận được rất rõ ràng loại linh đan này tuyệt vời hơn rất nhiều so với Mai Hoa Đan trước đây mà Thanh Minh cho bọn họ uống.

"Nhà xí vẫn đông lắm hả?"

"Đừng có nhắc đến nữa. Hôm nay ta đã đi tiểu tiện suốt nhất trà khuynh đấy"

"Thế có mà chết! Đừng có nói linh tinh vớ vẩn nữa!"

"Ta nói thật mà lại!!!"

Đại đa số các môn đồ đều không thể tự đào thải tạp chất ra khỏi cơ thể giống như nhóm của Bạch Thiên. Nhưng tuyệt đối không phải là linh đan không có tác dụng mà là họ đang thanh lọc nhục thể.

Cảnh giới mà rất nhiều võ giả mơ ước lại có thể có được chỉ bằng việc uống một viên linh đan.

Đương nhiên là vẫn sẽ có những khác biệt nhất định so với cảnh giới mà bản thân tự rèn luyện mà có. Nhưng việc linh đan đem lại hiệu quả to lớn là một việc không thể phủ định.

Trong lúc ăn cơm, tất cả mọi người đều không dấu nổi sự hưng phấn. Nhà ăn đầy ắp những tiếng ồn ào thảo luận nhưng không một ai có ý kiến gì về chuyện đó cả.

Tâm trạng của tất cả môn đồ Hoa Sơn lúc này chỉ có thể diễn tả bằng một từ mà thôi "say".

Và tiếng ồn đó chỉ dịu đi khi một câu nói vang lên.

"Cứ như thế này chúng ta sẽ còn mạnh hơn cả Hoa Sơn trong quá khứ nữa cho mà xem!"

"Ơ?"

Tất cả không hẹn mà gặp, đồng loạt im lặng.

Bọn họ quay lại nhìn chằm chằm vào nơi phát ra âm thanh đó.

Người phát ngôn ra câu nói đó là một Bạch Tử Bối. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh bằng một khuôn mặt vô cùng bối rối. Sao bọn họ lại phải ứng như vậy chỉ vì một câu nói thế này?

"Ơ?"

Tất cả không nói gì không phải là vì hoang mang trước câu nói đó. Mà là bởi vì câu nói đó giờ đây đã không còn nghe như một câu nói đùa như trước kia nữa.

Đương nhiên không ai là không biết mục tiêu của chưởng môn nhân Huyền Tông chính là tái hiện lại hào quang năm xưa của Hoa Sơn.

Nhưng đại đa số những người ở đây đều trong tình trạng bị ép buộc luyện tập bởi một kẻ đột nhiên xuất hiện là Thanh Minh mà thôi. Họ chưa từng nghĩ Hoa Sơn có thể có bước phát triển đột phá nào cả.

Mặc dù gần đây ngoài Thanh Minh ra thì cũng có một vài sư huynh khác cũng náo loạn không kém...

Dù sao thì!

Giấc mơ tưởng chừng là viển vông đó giờ đây lại không hề xa vời chút nào.

"Không gì là không thể. Ta nói đúng mà?"

"Cái tên tiểu tử này. Ăn nói cho..."

"Mặc dù ta không biết Hoa Sơn trong quá khứ mạnh như thế nào. Nhưng rõ ràng là hiện tại chúng ta đã mạnh lên rất nhiều rồi."

"Ừm..."

"Tông Nam đã thua chúng ta. Cả lũ Võ Đang cũng đã là kẻ bại trận dưới kiếm của đại sư huynh còn gì!? Không biết chừng chúng ta cũng đã mạnh lên rất rất nhiều rồi đấy?"

"Nếu bị Thanh Minh đánh cho một cái chắc là đệ sẽ phải thay đổi suy nghĩ thôi!"

"Nói một cách công bằng thì chẳng phải chúng ta là những người đã chịu đựng được tên tiểu tử Thanh Minh đó hay sao?"

Khuôn mặt tất cả mọi người dần trở nên nghiêm trọng.

Thực sự ngay cả bọn họ cũng không biết bản thân đã mạnh đến mức nào. Bởi vì đại đa số bọn họ đều không có cơ hội ra ngoài giang hồ để có những trải nghiệm thực tế.

Họ chỉ có thể phỏng đoán thông qua những hoạt động và lời nói của Thanh Minh và Bạch Thiên mà thôi.

Bạch Thiên trước khi uống Tử Tiêu Đan vốn dĩ đã mạnh hơn Ngũ Long. Nếu như vậy thì bây giờ hắn ta phải mạnh đến mức nào đây?

Và cả những kẻ ở đây nữa, họ đã mạnh lên bao nhiêu chứ?

"Chỉ có một điều chắc chắn ở đây mà thôi..."

Khi Bạch Thương cất lời, tất cả mọi người đều quay sang nhìn chằm chằm vào hắn ta.

"Giấc mơ đó bây giờ không phải là điều không thể nữa rồi."

Toàn bộ nhà ăn gật đầu tán thành.

"Tất cả hãy nghe đây. Bạch Thiên sư huynh, Lưu sư muội và cả các đệ tử đời ba để luyện chế linh đan cho chúng ta đã phải đến Vân Nam xa xôi lăn lộn vất vả. Vì vậy để báo đáp ân tình này, chúng ta phải luyện tập chăm chỉ hơn nữa!!!"

"Đương nhiên rồi, sư huynh!!"

"Sư thúc! Bọn con sẽ cố gắng hết sức!!!" Bạch Thương gật đầu hài lòng.

"Tất cả hãy ăn thật nhiều vào để có sức luyện tập! Hãy luyện tập đến chết để những lời nói ngày hôm nay một ngày nào đó sẽ không còn là giấc mơ nữa!!!"

"Vâng!"

Cùng với những tiếng trả lời vang lên hào hùng, các môn đồ Hoa Sơn bắt đầu ăn một cách có phần hơi quá khích.

Ở một góc nào đó, Đường Tiểu Tiểu đang dùng bữa và chứng kiến tất cả mọi chuyện.

'Không phải chuyện đùa đâu.'

Sức mạnh của Tử Tiêu Đan đã được nàng ta trải nghiệm bằng chính cơ thể mình. Và đến tận lúc này, nàng vẫn chưa thể tin nổi viên linh đan đó lại có dược hiệu kinh khủng như vậy.

Đường Tiểu Tiểu từ trước đến nay chưa từng tưởng tượng ra trên đời này lại có một loại linh đan như vậy.

Nhìn mà xem này.

Ánh mắt không dấu nổi sự mạnh mẽ của đám môn đồ Hoa Sơn

'Trên giang hồ làm gì có nơi nào tụ tập nhiều kẻ có nội công hùng hậu như thế này kia chứ?'

Ngay cả Thiếu Lâm cũng chẳng thể như vậy được.

Đương nhiên nàng ta chưa từng được đến Thiếu Lâm nên tất cả chỉ là phỏng đoán. Nhưng nếu như chỉ nhìn vào nội công thì Hoa Sơn chắc chắn đang ở đẳng cấp đệ nhất thiên hạ.

Thậm chí võ công của họ rồi sẽ còn hơn cả Hoa Sơn trong quá khứ nữa ấy chứ?

'Thực sự sẽ không còn là giấc mơ nữa.' Đường Tiểu Tiểu cắn chặt môi.

Khi tất cả đang bùng cháy ý chí thì một mình nàng ta lại rơi vào trạng thái hoang mang ngơ ngác. Bởi vì hiện tại nàng cũng đã trở thành một môn đồ của Hoa Sơn rồi.

'Ta cũng phải cố gắng hết sức mới được!!'

Ta đã có đủ nội công rồi, giờ chỉ cần chăm chỉ luyện tập nữa thôi. Một ngày nào đó tên tuổi của ta có thể vang danh thiên hạ.

Ta sẽ cho cả thiên hạ này biết đến cái tên nữ kiếm tu Hoa Sơn - Đường Tiểu Tiểu chứ không phải là nữ nhi của Môn chủ Đường Môn nữa.

'Từ ngày mai, ta sẽ luyện tập cho đến chết thì thôi!' Nhưng Đường Tiểu Tiểu không hề hay biết rằng.

Việc Thanh Minh đã quay trở về có ý nghĩa như thế nào.

***

"Hic... hiccccccc"

Đường Tiểu Tiểu giật mình hoảng hồn khi nhìn vách đá dựng đứng không hồi kết dưới chân.

"Hựưưưưư."

"Áaaaaaaaaa"

"Cứu, cứu ta với..."

Roẹt.

Một người nào đó trượt chân rơi thẳng xuống vách đá cheo leo.

"Hic!"

"Đường sư muội! Tỉnh táo lại đi!"

Nhờ tiếng gào thét đó, Đường Tiểu Tiểu giật mình lấy lại tinh thần bám chặt vào tảng với khuôn mặt xanh lét như tàu lá chuối.

"Hựưưưư. Những tưởng rằng không có tên điên đó ở đây nên một thời gian thì không phải làm mấy việc như thế này nữa!!!"

"Những tưởng rằng chúng ta đã mạnh hơn nên chuyện này sẽ thoải mái hơn một chút... chết tiệt!"

Thật là vô vọng!

Đường Tiểu Tiểu với tay tóm chặt vào phần nhô ra trên vách đá.

"Hựưưuưuư!!!"

Sau đó nàng ta kéo cơ thể lên một cách nặng nề.

Đương nhiên nàng cũng là một võ giả.

Mặc dù tại Đường Môn, nàng không được truyền thụ bí kíp của gia môn. Nhưng vẫn được truyền thụ nội công. Khi đến Hoa Sơn lại được dùng thêm Tử Tiêu Đan nữa nên nguyên khí của nàng ta giờ rất hùng hậu.

Vì vậy mà cho dù vách đá có dốc thế nào chăng nữa thì nàng cũng chẳng phải là kẻ vô dụng không thể leo lên nổi.

Nhưng đấy là khi không bị buộc với một sợi dây thừng quanh người.

Đường Tiểu Tiểu đưa đôi mắt run rẩy nhìn xuống phía dưới.

Sợi dây quấn quanh người nàng ta lúc này được buộc vào một tảng đá lớn. Ngay khoảnh khắc đó, Đường Tiểu Tiểu đã không thể nhịn được mà hét lên.

"Treo một tảng đá lớn thế vào người thì làm sao mà leo núi được chứ?? Chuyện này cũng quá điên rồ rồi?!!!"

"Đường, Đường sư muội! Đừng có gào lên như vậy. Sẽ bị rơi xuống đấy!"

"Ặaaaaaac!"

Nàng ta ngẩng đầu lên nhìn về phía đỉnh núi. Đôi mắt nàng bắt đầu hằn lên những đường gân máu.

"Cái tên tiểu tử điên khùng chết tiệt đó!!!"

Nói gì thì nói, hắn ta cũng là người mà nàng từng nghĩ sẽ thành thân. Nhưng khi nhận ra hắn là loại người như thế nào thì thay vì muốn thành thân, Đường Tiểu Tiểu chỉ muốn đập vỡ đầu hắn ra mà thôi.

'Trên thế gian này vẫn còn một nơi như thế này sao?'

Hoa Sơn là nơi đã vượt qua mọi thường thức trước đây của Đường Tiểu Tiểu.

Ừm thì coi như chuyện tu luyện kiểu như thế này là bình thường đi.

Đương nhiên mỗi môn phái đều sẽ có những phương pháp tu luyện riêng. Ngay cả khi phương pháp đó có vô lý và nguy hiểm như thế nào thì nàng ta vẫn phải tôn trọng.

Nhưng vấn đề ở đây không phải là như vậy.

Cái môn phái kiểu quái gì mà đệ tử đời ba lại đi chỉ đi chỉ đạo tu luyện cho đệ tử đời hai thế này?

Theo như nàng ta biết thì Thanh Minh rõ ràng là đệ tử đời ba - Thanh Tử bối. Còn những người đang cheo leo trên vách núi lúc này có cả những sư huynh đệ tử đời hai thuộc Bạch Tử Bối.

Nhưng kỳ lạ thay, lại chẳng có ai có ý kiến gì khi một đệ tử đời ba đứng ra chỉ dạy các đệ tử đời hai cả.

Không! Dễ dãi một tí thì cũng cố hiểu được thôi.

Có thể hiểu được mà.

Đường Tiểu Tiểu hướng ánh mắt xuống phía dưới xa xôi.

'Tại sao các người lại không ai cản tên tiểu tử đó lại chứ?!'

Khi gặp phải chuyện phi lý như thế này thì bề trên sẽ là người đứng ra giải quyết. Nhưng Vân Tử bối – những người lẽ ra phải đứng ra ngăn cản Thanh Minh thì lại thản nhiên thốt ra những câu như thế này.

'Hahahaha. Nếu như thế này sẽ rất dễ bị thương đấy. Nhưng các con đừng lo lắng. Bọn ta sẽ ở bên dưới canh chừng để các con có rơi xuống cũng sẽ không bị thương.'

Chuyện này không phải là quá điên rồ rồi sao?

"Hựưưư."

Đường Tiểu Tiểu run rẩy vươn tay ra.

"Sư muội! Cố gắng thêm một chút nữa thôi!"

"Ưaaaaaa!"

Nếu không có những lời cổ vũ từ các sư huynh, có lẽ nàng đã rơi xuống từ lâu rồi.

Đỉnh núi đã hiện ra trong tầm mắt của nàng ta. Đường Tiểu Tiểu nghiến răng cố leo mình lên trên đỉnh núi.

"Hự!"

Vừa đến nơi, nàng không thèm nghĩ đến chuyện đứng dậy mà cứ thế bò lổm ngổm rồi ngã quỵ trên mặt đất.

"Hộc! Hộc!"

Đất cát chui vào miệng nhưng giờ phút này nàng cũng không còn đủ sức lực để quan tâm tới chúng nữa.

Chỉ mới cách đây không lâu thôi, nàng thậm chí không thể tượng tượng được sao trên đời này lại có một chuyện như thế này.

Đường Tiểu Tiểu vốn là một tiểu thư khuê các, là ái nữ gia giáo của Đường Môn. Vậy mà nữ nhi đấy lúc này lại đang nằm sõng xoài thẳng cẳng trên mặt đất.

"Ưaaaaa. Chết tiệt!!!"

Đường Tiểu Tiểu chống hai tay xuống đất vực người đứng dậy. Một lát sau, nàng ta đã được chứng kiến một thảm cảnh xảy ra ngay tại nơi này.

"Ưưưưư."

"Hựưưưư."

"Ta, ta chết mất thôi....phù phù!!"

Tử Tiêu Đan đã khiến các môn đồ Hoa Sơn trở nên mạnh mẽ.

Nhưng sự mạnh mẽ luôn chỉ mang tính chất tương đối mà thôi. Sức mạnh càng lớn, thì các đợt tu luyện sẽ càng gian nan.

Nhìn cảnh tượng các sư huynh đang gập chân lại rồi lại duỗi chân ra khi đang vác một tảng đá khổng lồ trên lưng, Đường Tiểu Tiểu á khẩu không nói nên lời.

'Bọn họ bị điên hết rồi sao?'

Trên thế gian này làm gì có môn phái nào như thế này chứ?

Mình thực sự đã tự dấn thân đến đây ư?

Đôi mắt nàng tràn ngập sự hoảng loạn, sợ hãi khi nhìn thấy Thanh Minh.

Khác với các sư huynh đệ khác đang rên rỉ, hắn ta nằm đó một cách thản nhiên.

"Ha."

Đúng là một cảnh tượng chẳng có gì kỳ lạ cả.

Bởi vì hắn đang nghỉ ngơi kia mà. Dáng vẻ đó là đương nhiên rồi.

Có điều, vấn đề ở đây là tảng đá mà hắn đang nằm lên là một tảng đá to gần bằng một cái nhà và Bạch Thiên đang vác trên lưng tảng đá đó.

"Hự... Ư... Chết tiệt!!!!!!"

Thanh Minh đang nhai khô bò trên tảng đá không ngừng nhấp nhổm.

"Sư thúc, chậm quá!!!"

"Hừ!"

Bạch Thiên hét lên một tiếng như thú rừng rồi bắt đầu thu chân lại rồi lại duỗi ra một cách quá khích.

"Tốt! Tốt lắm! Đúng là như vậy!!!" Thanh Minh cười khúc khích.

Đường Tiểu Tiểu há hốc miệng. Sao cuộc sống có thể khốc liệt đến mức độ này chứ?

'Điên mất thôi. Tu luyện gì mà như tra tấn vậy?'

Cho dù có suy nghĩ như thế nào thì rõ ràng những hành động này chính là đang muốn hủy hoại nhục thể. Tại Đương Môn chẳng có ai tu luyện kiểu như thế này cả.

Khuôn mặt nàng dần trở nên cứng đờ và lộ rõ sự bất mãn.

"Còn làm gì đấy?"

"Dạ?"

Thanh Minh khẽ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào nàng ta.

"Không tập à?"

"Cách tập này..."

Đường Tiểu Tiểu đang định nói gì đó ngay lập tức cạn ngôn.

Bên cạnh Bạch Thiên.

Lưu Lê Tuyết cũng đang vác một tảng đá có kích thước y hệt của Bạch Thiên và đang luyện tập với tốc độ tương đương như vậy.

Khuôn mặt xinh đẹp từng khiến Đường Tiểu Tiểu cảm thán đang rối tung rối mù lên bởi mồ hôi và bùn đất. Tuy vậy nhưng Lưu Lê Tuyết chỉ tập trung vào luyện tập bằng một khuôn mặt vô cảm.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, Đường Tiểu Tiểu khẽ nắm chặt nắm đấm.

"Làm sao?"

Trước câu hỏi của Thanh Minh, Đường Tiểu Tiểu ngẩng đầu lên.

"Đằng kia."

"Không phải đằng kia mà là sư huynh."

"Vâng, sư huynh!"

"Làm sao?"

"Ta có thể vác thêm một tảng đá nữa được không?"

"Cứ tự nhiên."

"Vâng!"

Đường Tiểu Tiểu ngay lập tức tìm lấy hai tảng đá có kích thước vừa phải xung quanh rồi chồng lên nhau và bắt đầu tập như điên.

Thanh Minh nhìn thấy cảnh tượng ấy bất giác mỉm cười.

'Thích nghi nhanh thật đấy.'

Có mục tiêu là một việc tốt. Và có kẻ đi theo mục tiêu đó cũng là một chuyện đáng mừng.

"Ưaaaaa."

"Ưưưưư."

"Hựưư!!!"

Tiếng rên rỉ vang lên khắp nơi. Thanh Minh tặc lưỡi.

"Đã uống đồ tốt rồi mà vẫn mệt vậy sao?!!!"

'Cái tên điên này!!'

'Nhà ngươi thử tự đi mà làm! Cái tên tiểu tử chết tiệt!'

'Ta phải giết người. Ta phải giết ngươi!!! Nếu không giết được thì cũng phải cắm vào cái lưng ấy một nhát kiếm mới được!!!!'

Những ánh mắt căm hận đổ dồn về phía Thanh Minh nhưng hắn chỉ nằm đấy nhai khô bò như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

"Nhục thân mạnh hơn thì càng phải luyện tập chăm chỉ hơn. Ta nói có đúng không, sư thúc?"

Bạch Thiên toàn thân run rẩy.

'Phải. Đương nhiên là mọi chuyện sẽ thành ra như thế này rồi.' Hắn còn mong chờ điều gì khác kia chứ?

Dù sao thì chuyện bọn họ trở nên mạnh hơn trong mắt Thanh Minh chẳng khác gì chuyện một quả nho to lên gấp đôi cả. Ừm thì kích thước quả nho to hơn thì có ích lợi gì đây?

Hơn nữa Thanh Minh lại là một kẻ rất giỏi việc hái nho.

Nhìn thấy những người được hắn dẫn dắt trở nên mạnh mẽ chắc chắn hắn là người vui vẻ nhất rồi.

Bây giờ Bạch Thiên đã trở thành một chuyên gia về Thanh Minh. Hắn thở dài nghĩ về những khó khăn sắp tới.

Thanh Minh đang ở phía trên Bạch Thiên nhìn quanh một lượt bằng ánh mắt kỳ lạ.

'Họ vẫn đang theo kịp bài tập.'

Vốn dĩ hắn nghĩ bài tập này có phần hơi quá sức với bọn họ, nhưng dược hiệu của Tử Tiêu Đan còn đáng ngạc nhiên hơn nhiều so với những gì hắn dự tính.

Cứ cái đà này, nhục thể của bọn họ sẽ được rèn luyện đến mức hoàn hảo.

Nếu vậy thì...

"Có nên tiến dần đến giai đoạn tiếp theo không đây?"

Thanh Minh nằm trên tảng đá khẽ đung đưa, hắn nhắm mắt lại và suy nghĩ.

Nếu như nhục thể đã vững chắc rồi thì giai đoạn tiếp theo chỉ có một mà thôi.

Kiếm pháp.

Rượu ngon phải có bình đẹp. Một nhục thể hoàn hảo cũng cần có loại kiếm pháp phù hợp với nó.

Thời gian qua bọn họ đã được rèn luyện những bước cơ bản nhất, khả năng minh ngộ cũng đã tăng lên rất nhiều. Bây giờ đã đến lúc truyền thụ lại cho bọn họ những tinh hoa thuần túy nhất của Hoa Sơn.

Tinh túy của Hoa Sơn đương nhiên là Hoa Sơn kiếm pháp rồi!

Và cụ thể hơn chính là Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp!

Nhưng mà...

'Nên truyền thụ thế nào được đây?'

Mình có nên nói là mình nhặt được trên đường không nhỉ?

Hừmmm.

Khó nghĩ rồi đây.

***

Bốppppp!

"Nhanh hơn nữa!"

Bốpppppppp!

"Đúng rồi!"

Vân Kiếm gật đầu với một biểu cảm không thể hài lòng hơn. 'Tốt lắm!'

Hiệu quả của Tử Tiêu Đan quả thực quá khủng khiếp.

'Vậy nên nó mới được gọi là linh đan chứ.'

Khí thế trên kiếm của các môn đồ bây giờ hoàn toàn vượt xa so với trước kia.

Khí thế sắc bén ấy còn khiến Vân Kiếm giật mình thì rốt cuộc hiệu quả đến mức nào chứ?

Tất nhiên là Vân Kiếm cũng dùng Tử Tiêu Đan và đạt tới một cảnh giới mới, nhưng có vẻ như các môn đồ nhỏ tuổi có hiệu quả lớn hơn. Nếu không thì sao chúng lại tràn đầy khí lực như thế kia được chứ?

Hâyyyyyyyy.

'Kiếm khí?'

Vân Kiếm trợn tròn mắt khi nhìn thấy kiếm khí bủa vây xung quanh lưỡi kiếm của một số môn đồ.

'Ôi trời đất ơi...'

Thực ra, kiếm khí không phải là một điều gì quá to tát như vậy.

Nếu là Bạch Thiên thì bây giờ hắn không chỉ có kiếm khí, mà còn có thể sử dụng cả kiếm cang nữa.

Còn cái tên Thanh Minh thì chẳng cần nói làm gì cho đau đầu!

Thế nhưng, các môn đồ bình thường lại có thể vô thức thi triển kiếm khí trong lúc tu luyện thì đúng là một chuyện rất đáng kinh ngạc.

Chẳng phải điều đó có nghĩa là võ công của các môn đồ đã tăng vọt hay sao?

'Hô hô hô hô. Đúng là hồng phúc của Hoa Sơn mà.'

Vân Kiếm thực sự rất khó để kiềm chế cảm xúc đang dấy lên trong lòng mình.

Đêm nay hắn ta muốn uống một ly rượu trong khi đã cai rượu từ lâu.

'Tất cả đều nhờ vào tên tiểu tử Thanh Minh đó.'

Chẳng phải hắn ta đã cảm thấy rất hoang đường khi lần đầu tiên xuất hiện Thanh Minh đã yêu cầu cá cược với hắn sao?

Nó nhỏ tuổi nhất, nhập môn cũng chưa được mấy ngày mà đã đánh tất cả các sư huynh của mình rồi cưỡng ép họ tu luyện. Có lẽ hắn sẽ chẳng bao giờ quên được tâm trạng của mình khi nhìn thấy cảnh tượng ấy cho tới lúc chết mất.

'Đúng là một sự lựa chọn đúng đắn.'

Hắn đã chính xác khi chấp nhận cá cược giao các đệ tử đời ba cho Thanh Minh. Chỉ nhờ vào một sự lựa chọn nhỏ ấy thôi mà mọi chuyện đã đi tới ngày hôm nay.

Chỉ cần nhìn thấy các môn đồ mạnh lên từng ngày và sự phát triển không ngừng của Hoa Sơn thôi là chẳng cần ăn cơm hắn cũng thấy no bụng rồi.

Tuy nhiên...

Gương mặt của Vân Kiếm trở nên tối sầm lại.

Trong lòng hắn vẫn còn vướng mắc một điều.

Vân Kiếm nhìn các môn đồ đang luyện tập với một tâm trạng nặng trĩu. Hắn thở dài rồi nói.

"Các con cứ tiếp tục tập đi."

"Vâng, thưa lão sư!"

Hắn lặng lẽ gật đầu trước tiếng hô đáp lời của các môn đồ rồi xoay bước đi. Nơi hắn hướng đến không đâu khác chính là nơi ở của chưởng môn nhân.

***

Vân Kiếm nhìn Huyền Tông bằng một nét mặt ngượng ngùng.

'Đúng là mình vẫn chưa thể thích ứng ngay được.'

Hắn cứ nhìn gương mặt như đã trẻ ra hai mươi tuổi của Huyền Tông là lại nở một nụ cười ngại ngùng. Mặc dù đó không phải là một gương mặt xa lạ gì đối với hắn trong quá khứ...

'Nhưng mình cứ có cảm giác hơi khác với hồi đó.'

Thay vì nói Huyền Tông chỉ đơn giản là trẻ ra về mặt ngoại hình thì phải nói bản thân ông ta cũng đã trở nên trẻ trung hơn mới đúng chứ nhỉ? Dù sao thì sự thay đổi này cũng rất khó để diễn tả bằng lời.

"Được rồi. Con có chuyện gì thế?"

Huyền Tông nhìn Vân Kiếm bằng ánh mắt hơi bất ngờ.

Khác với Vân Nham hay tìm đến Huyền Tông để bàn bạc về nhiều vấn đề, thì Vân Kiếm lại chẳng mấy khi đến tìm ông ta vì một việc khá lớn nào cả. Bởi vì riêng chuyện dạy dỗ đám trẻ và rèn luyện kiếm pháp của mình cũng đã quá sức với Vân Kiếm rồi.

Một Vân Kiếm như vậy lại yêu cầu gặp không chỉ chưởng môn nhân mà còn các trưởng lão khác nữa.

Huyền Tông căng thẳng chờ đợi Vân Kiếm mở lời.

"Chưởng môn nhân."

"Ừ, Vân Kiếm."

"Con không thể dạy kiếm pháp cho bọn trẻ nữa."

"..."

Huyền Tông cau mày.

"Con nói vậy là có ý gì?"

"Bọn trẻ ngày một phát triển, con không còn gì để dạy cho chúng nữa. Các đệ tử đời thứ hai và thứ ba đã sớm được truyền thụ hết không chỉ Thái Ất Mê Ly Kiếm hay Phục Hổ Thanh Dương Kiếm, mà ngay cả Thất Mai Kiếm mới được tìm thấy gần đây cũng vậy."

"...Đúng là vậy."

"Vốn dĩ chúng ta phải dạy chúng tiếp..."

Huyền Tông thở dài.

"Hóa ra là vậy. Chúng ta không còn gì để dạy chúng nữa."

Về cơ bản thì các môn đồ của một danh môn sẽ được truyền thụ đến kiếm pháp tối thượng của môn phái trước khi trở thành cao thủ.

Thế nhưng, Hoa Sơn không tồn tại phần sau đó.

Bây giờ, Thất Mai Kiếm chính là kiếm pháp cao nhất trong số các kiếm pháp đang được lưu truyền ở Hoa Sơn. Trong quá khứ, Thất Mai Kiếm chỉ là một giai đoạn mà các môn đồ bắt buộc phải nằm lòng trước khi chuyển qua học Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp.

Vân Kiếm thấp giọng.

"Vốn dĩ con vẫn có thể cầm cự cho tới trước khi chúng dùng Tử Tiêu Đan. Bởi vì dù con không còn gì để dạy thì lũ trẻ cũng không thể thực hiện Thất Mai Kiếm một cách hoàn hảo. Thế nhưng bây giờ..."

Có lẽ không cần phải nghe thêm nữa.

Làm gì có chuyện những đứa trẻ đã mạnh lên lại có thể thỏa mãn với kiếm pháp giống như trong quá khứ chứ. Bây giờ, thứ chúng khao khát chính là các kiếm pháp cao minh hơn nữa kìa.

Huyền Tông thở dài một hơi như đã hiểu rõ toàn bộ sự tình.

'Phải làm sao đây?'

Nếu là Hoa Sơn trong quá khứ thì họ sẽ không cần lo lắng chuyện này. Bởi vì họ chỉ cần dạy Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp cho các môn đồ là được.

Có thể nói Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp chính là tinh hoa và cốt lõi của Hoa Sơn.

Tất nhiên đó không phải là sự kết thúc của kiếm pháp Hoa Sơn, nếu là môn đồ Hoa Sơn, thì bất kỳ ai cũng sống để đạt được mục tiêu thi triển Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp một cách hoàn hảo.

Thế nhưng Hoa Sơn bây giờ đã đánh mất tất cả kiếm pháp của mình thì làm sao có thể so sánh với quá khứ chứ.

"Hừm. Vấn đề này..."

"Con nói không còn gì là có ý gì chứ?"

Huyền Linh càu nhàu bằng một giọng tức giận.

Đó là chuyện mà lão không bao giờ muốn nhớ lại. Thế nhưng bây giờ đã là tình huống mà lão không thể cố tình làm ngơ được.

Huyền Tông rơi vào trầm tư với gương mặt lo lắng.

"Hừmmm."

Kiếm pháp ư.

Mặc dù bọn trẻ sẽ không nói chuyện như thể chúng đang bất mãn nếu không học được thêm kiếm pháp nào cao minh hơn từ Vân Kiếm, nhưng đây chính là một vấn đề quan trọng liên quan tới tương lai của môn phái.

Nếu muốn tìm lại được ánh hào quang ngày xưa thì Hoa Sơn nhất định phải cần đến kiếm pháp để vươn lên. Một môn phái không có kiếm pháp thì làm sao có thể bước vào hàng ngũ các danh môn chứ?

"Bây giờ chúng ta không thể làm ngơ chuyện này được nữa. Trong suốt thời gian qua, vì chuyện này chuyện kia nên chúng ta đã trì hoãn, nhưng bây giờ chúng ta phải tìm ra được cách giải quyết bằng mọi giá."

Tất cả đều gật đầu bằng gương mặt nghiêm túc trước câu nói của Huyền Tông.

"Nếu như ai có ý kiến gì thì đừng ngần ngại, hãy nói ra đi. Dù có hoang đường đến cỡ nào cũng không sao hết."

"Vâng, thưa chưởng môn nhân."

Các trưởng lão bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ.

Bởi vì vốn dĩ chuyện này không dễ dàng có câu trả lời, vậy nên cũng chẳng có ai có thể dễ dàng mở miệng.

"Hừm."

Người đưa ra ý kiến đầu tiên là Huyền Thương.

"Chưởng môn sư huynh."

"Ừ. Đệ nói đi."

"Đệ đã suy nghĩ thử, cũng không phải là không có cách, nếu chúng ta sáng tạo ra một loại kiếm pháp mới thì thế nào ạ?"

"Sáng tạo?"

Huyền Tông nhăn mặt.

"Như vậy cũng được nữa sao?"

"Đệ biết đây là một việc rất khó, thế nhưng, nó vẫn dễ hơn việc tìm lại những kiếm pháp đã bị thất truyền."

"Ầy! Huynh hãy nói gì có lý chút đi, sư huynh!" Huyền Linh bật cười.

"Làm gì có chuyện nào chúng ta không làm được chứ? Chúng ta cũng đã khôi phục được Tử Tiêu Đan rồi mà?"

"Chính sư huynh đã làm điều đó à?"

"..."

Huyền Linh quắc mắt.

"Xin huynh đừng nhầm lẫn những gì mà tiểu tử Thanh Minh làm thành những gì mà chúng ta làm. Đó không phải là sự phát triển của Hoa Sơn, mà chỉ do một mình Thanh Minh tự cáng đáng tất cả mọi việc thôi! Những gì mà sư huynh làm chỉ có vểnh mũi lên tự hào mà thôi!"

"Khừmmm."

Huyền Thương đỏ mặt không nói lời nào.

"Và còn nữa! Huynh cứ làm như những kẻ có võ công chẳng ra gì như chúng ta muốn tạo ra kiếm pháp là sẽ có ngay ấy? Vậy cho đệ hỏi ai sẽ là người làm điều đó? Sư huynh à?"

"..."

"Hay là Vân Kiếm?"

Vân Kiếm lén lút né tránh ánh mắt của lão.

"Huynh tưởng võ công là trò đùa đấy à? Chúng ta đã già đến bạc đầu rồi mà đã có thể thi triển được Thất Mai Kiếm một cách hoàn hảo chưa? Đến Lục Hợp Kiếm còn chưa ra gì! Nếu như chuyện đó dễ như vậy thì Thiếu Lâm cũng có thể tạo ra được Mai Hoa Kiếm Pháp rồi!"

Huyền Thương ngẩng đầu với một vẻ ngượng ngùng, ông ta hắng giọng.

"Ta cũng đâu có nói chúng ta phải khôi phục được Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp. Chúng ta chỉ cần tạo ra một loại kiếm pháp hơn Thất Mai Kiếm một chút..."

Thế nhưng chưa kịp nói hết câu, ông ta đã ngậm chặt miệng. Dù sao thì phản ứng của mọi người cũng không được tốt lắm.

Phải, có lẽ ông ta đã đi hơi xa rồi.

Đúng lúc ấy, Huyền Linh quay đầu lại nhìn Huyền Tông.

"Không được rồi, chúng ta phải gọi Thanh Minh tới thôi."

"...Hửm? Tại sao lại là Thanh Minh?"

"Chẳng phải nó chính là đứa đã tìm ra Thất Mai Kiếm khi bị đang chạy thì bị trượt chân ngã hay sao. Nếu như chúng ta đưa cho nó một cái quốc chim và bảo nó đào chỗ này chỗ kia thì có khi Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp sẽ xuất hiện cũng không chừng? Biết đâu kỳ tích lại xảy ra!"

Điều đáng sợ nhất chính là lời nói đó lại là một lời thật lòng.

Cơ thể Huyền Tông run cầm cập khi xác nhận được rằng trong mắt của Huyền Linh lại không có một chút bỡn cợt nào trong đó.

Cứ thế này thì có khi Huyền Linh sẽ không chịu ngồi yên mà tạo ra một Thanh Minh Thần Tông mất thôi.

"Thanh Minh có phải là yêu tinh đâu mà có thể làm được một điều vô lý như vậy chứ?"

"Yêu tinh mà gặp Thanh Minh thì còn phải gọi nó là sư tổ đấy! Ai mà biết được nó có phải yêu tinh thật không cơ chứ. Huynh cứ nhớ lại chuyện lần trước là thấy! Chẳng phải chúng ta nói cần một cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết là nó đã ngay lập tức đem về một cái hay sao? Đó là việc mà dù có là yêu tinh cũng không làm được đâu ạ."

"Nhưng mà chuyện đó..."

Huyền Tông định nói gì đó thì bỗng giật nảy mình.

"Gượm đã..."

Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn mà biểu cảm trên mặt Huyền Tông thay đổi đến mấy lần.

"Cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết. Đúng rồi... đúng là vậy rồi! Cái nồi Vạn Niên Hàn Thiết!"

"Hể?"

Huyền Linh nhìn Huyền Tông bằng một gương mặt không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.

"Mau đi gọi Thanh Minh tới đây! Ngay lập tức!"

"Rõ!"

Vân Kiếm ngay lập tức chạy ra khỏi phòng.

"Võ công mới ư?"

"Đúng vậy."

"..."

Biểu cảm trên mặt Thanh Minh trở nên kỳ quặc.

'Hoá ra mấy cái đứa này cũng không phải là không biết suy nghĩ.'

Cho dù họ không nói thì Thanh Minh cũng đang dần nghĩ đến việc cần thêm những kiếm pháp tiếp theo. Chẳng phải bọn họ cũng đang nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề đó nên mới nói những lời như vậy sao?

Nếu không thì hắn sẽ đau đầu đến chết vì không biết phải dùng cách gì để truyền lại Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp mất.

"Nhưng tại sao ngài lại nói chuyện đó với con vậy?"

Đương nhiên là hắn không dễ dàng để lộ ra như vậy rồi.

"Thanh Minh à. Con hãy lấy cuốc chim rồi đào hết chỗ kia thử đi. Biết đâu lại có phép màu xảy ra thì..."

Huyền Thương xông đến bịt miệng lôi Huyền Linh đang nói với vẩn ra ngoài.

"Ưm ưm!"

Thế nhưng, dù Huyền Linh có cố gắng vật lộn thế nào thì cũng không thể thắng Huyền Thương được.

Thanh Minh nhìn thấy cảnh ấy thì liếm môi như thể hắn đang tiếc nuối lắm.

'Ầy. Chuyện này có thể dễ dàng giải quyết mà.' Còn cái lão kia thì chẳng giúp ích được gì cả.

"Vì vậy nên ta mới muốn nói với con, Thanh Minh à."

"Vâng."

Huyền Tông lặng lẽ nhìn Thanh Minh rồi hỏi. "Con. Chiếc nồi Vạn Niên  Hàn Thiết đó..." Thanh Minh giật mình.

Tại sao tên nhóc này lại nói chuyện đó ở đây? Không lẽ...?

"Con đã tạo ra chiếc nồi Vạn Niên Hàn Thiết ấy bằng cách nào vậy?"

"Dạ?"

Thanh Minh nhất thời chưa hiểu được ý đồ của câu hỏi đó. Hắn gãi gãi đầu.

Làm thế nào mà...

"Con đã cắt và uốn cong nó phải không?"

"À... Vâng, đúng là vậy!"

Thanh Minh dứt khoát gật đầu.

Suýt nữa thì hắn đã chuẩn bị sẵn một bài văn mẫu nếu như ông ấy hỏi hắn tìm thấy Vạn Niên Hàn Thiết ở đâu rồi, nhưng cũng may là ông ấy lại hỏi theo hướng này.

"Vậy là con có thể cắt được cả Vạn Niên Hàn Thiết thật sao?"

"Hahahaha. Ngài nói gì mà lạ thế! Con là Thanh Minh! Thanh Minh đấy!"

Bây giờ thì Thanh Minh cũng không hề có ý định che giấu cảnh giới võ công của mình.

Dù sao thì hắn cũng đã tỉ võ với môn chủ Đường môn, đánh bại Đường Nguy, đến cả Mặc Lân Huyết Mãng cũng phải kinh sợ hắn, vậy thì hắn còn khiêm nhường để làm gì kia chứ?

Thà rằng hắn cứ tận...

"Hoá ra là vậy! Đúng rồi, Vạn Niên Hàn Thiết! Đúng là con có thể cắt được Vạn Niên Hàn Thiết!"

Thanh Minh gật đầu khi thấy Huyền Tông tươi cười rạng rỡ.

'Rốt cuộc ngài định nói cái gì thế?' Huyền Tông vui vui vẻ vẻ tiếp lời.

"Thực ra trước giờ ta luôn giấu mọi người một bí mật, đó là chưởng môn các đời trước của Hoa Sơn đã để lại một mật thất."

"Dạ?"

"Có một nơi như vậy tồn tại sao ạ?"

"Thật đáng tiếc là phương pháp để mở cánh cửa đó đã bị thất truyền. Quan trọng hơn nữa là không chỉ cánh cửa, mà toàn bộ mật thất đều được làm bằng Vạn Niên Hàn Thiết, nên đến bây giờ ta vẫn chưa thể vào đó một lần nào."

"Vậy..."

Gương mặt của tất cả mọi người đều tràn ngập sự kỳ vọng.

Bởi vì đến lúc này thì bọn họ mới hiểu lời của Huyền Tông có ý nghĩa là gì.

Nếu như đó là mật thất được truyền qua các đời chưởng môn nhân, thì chắc chắn trong đó phải chứa các vật phẩm quan trọng của môn phái.

Nếu vậy thì không chỉ Nhị Thập Tứ Thức Mai Hoa Kiếm Pháp, mà khả năng cao là nơi đó sẽ chứa toàn bộ võ công của Hoa Sơn!

"Chỉ cần mở được nó ra là mọi chuyện sẽ được giải quyết!"

"Đúng đấy! Bởi vì Thanh Minh đã nói nó có thể chém được cả Vạn Niên Hàn Thiết cơ mà!"

Tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung lên người Thanh Minh.

"..."

Thế nhưng, vẻ suy tư trên gương mặt của Thanh Minh đã khiến họ phải chú ý.

"Mật, mật thất của... chưởng môn nhân sao?"

"Đúng vậy!"

"Ngài, ngài đang bảo con mở cửa mật thất ra ư?"

"Con phải chém thì chúng ta mới vào được chứ. Con có thể chém được Vạn Niên Hàn Thiết mà!"

"Haha... ha. Đúng là một cách hay. Nhưng mà, chuyện đó..." Gương mặt của Thanh Minh trở nên trắng bệch, hẳn đảo mắt.

Ơ...

Nếu vậy thì không được rồi?

Mình đã cắt thủng nền của mật thất để làm nồi rồi...

Và hắn cười méo xệch.

'Toang rồi.'

Chưởng môn sư huynh!

Cứu đệ với!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info