ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 106: Tại sao các ngươi lại không biết chuyện đó được chứ?

yaneyy_

Ùuuuuuuuuuu!

Ùuuuuuuuuuu!

Tiếng tù và âm vang khắp Nam Man Dã Thú Cung.

Tùng! Tùng! Tùng!

Tiếp sau đó, tiếng trống cũng bắt đầu vang lên theo nhịp. Cuối cùng, tất cả các nhạc cụ cùng hòa tấu tạo ra một giai điệu sôi động.

Bạch Thiên hoàn toàn đắm chìm vào âm điệu đó. Hắn nhìn vào khoảng không bằng một khuôn mặt ngơ ngác.

'Phát điên mất thôi.'

Các thành viên Nam Man Dã Thú Cung đang cầm nhạc cụ đứng hai bên và trình diễn hết sức vui vẻ. Không những vậy, trên quảng trường mà ban nãy bọn họ còn đứng đó như phạm nhân, các vũ nữ quấn những dải lụa bay phấp phới đang tung tăng nhảy múa.

Bạch Thiên cúi đầu.

Trước mặt hắn lúc này ngập tràn sơn hào hải vị. Những món ăn trông vô cùng kỳ lạ mà hắn chưa từng được nghe tên được chất đầy trên bàn trông rất ngon miệng. Đây là lần đầu tiên trong đời Bạch Thiên được nhìn thấy các món ăn này. Nhưng mùi hương và màu sắc của nó khiến cho người ta phải thốt lên rằng.

'Ăn xong chết cũng cam lòng.'

Bạch Thiên nhìn xung quanh, sư muội và các sư điệt của hắn cũng trong bộ dạng y hệt. Tất cả đều ngơ ngác mất hồn mất vía.

'Cũng phải thôi.'

Đến cả Bạch Thiên còn bất ngờ trước tình huống hiện tại thì những người còn lại sao có thể khác được chứ?

Như hiểu được tâm trạng của bọn họ, một tiếng cười sảng khoái vang lên.

"Hahahaha! Các đạo trưởng ăn nhiều vào!! Mặc dù ta không biết đồ ăn Vân Nam có hợp khẩu vị của các đạo trưởng hay không nhưng hãy ăn nhiều vào!!" Cung chủ Dã Thú Cung cười vui vẻ.

Mỗi lần hắn ta cười, âm thanh phát ra to đến mức làm rung màng nhĩ những người xung quanh.

Bạch Thiên phải lấy ngón tay dí vào lỗ tai vì e ngại rằng tai của bản thân sẽ bị chảy máu. Thật may, tai của hắn vẫn bình an vô sự.

"Ta vốn luôn muốn đến thăm Hoa Sơn vào một ngày nào đó. Nhưng tiếc thay, ta lại là người không thể đến Trung Nguyên. Nhưng không ngờ các môn đồ Hoa Sơn - hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn lại đích thân tìm đến đây như thế này. Ây ku! Hôm nay là ngày vui nhất trong suốt khoảng thời gian gần đây của ta đấy! Người đâu! Mang mỹ tửu đến đây!!!"

"Vâng! Thưa cung chủ!"

"Đào Nguyên Hương, mang Đào Nguyên Hương đến đây cho ta! Phải tiếp đãi các vị khách quý của ta thật đàng hoàng mới được!'

"Vâng! Thưa cung chủ!"

Một số cung đồ Dã Thú Cung đứng xung quanh vội vàng chạy đi.

Cung chủ cười khà khà sau đó quay sang nhìn các môn đồ Hoa Sơn bằng ánh mắt đầy mãn nguyện. Tuy vậy, các môn đồ Hoa Sơn không cảm thấy gì khác ngoài sự bất tiện đang lan tỏa khắp cơ thể.

'Run quá nên ta không thể nhìn vào mắt ông ta được!'

'Sao nơi này cái gì cũng to vậy chứ? Thậm chí cả con người cũng to lớn nữa!'

'Sao đầu của ông ta lại ở chỗ đấy nhỉ?'

Ngồi bên cạnh thế này khiến bọn họ càng cảm nhận rõ ràng hơn, Cung chủ Dã Thú Cung là một người khổng lồ đến nhường nào.

Mặc dù họ cũng có một thân hình rắn chắc nhờ vào việc luyện tập cùng với Thanh Minh. Nhưng khi ngồi bên Cung chủ Dã Thú Cung bọn họ chẳng khác gì một đứa trẻ ba tuổi biếng ăn đến mức chỉ còn mỗi da bọc xương vậy.

"Hahahahaha."

Nhìn thấy bộ dạng bồn chồn của bọn họ, Cung chủ Dã Thú Cung tiếp tục cười một cách hào sảng. Mỗi lần hắn cười, các cơ bắp cuộn lại rung lên bần bật khiến các môn đồ Hoa Sơn sợ hãi thậm chí còn không dám dùng đũa.

"Bọn ta ăn những thứ này được chứ?"

Ngoại trừ một người.

"Đương nhiên rồi. Chỗ này chuẩn bị là để dành cho các đạo trưởng mà!"

"Cái rượu tên Đào Nguyên Hương kia có ngon không?"

"Đó là mỹ tửu ngon nhất Vân Nam đấy! Bình thường, bọn ta sẽ không dùng rượu này để tiếp đãi những người bên ngoài đâu. Bởi vì loại rượu này được tạo ra rất ít, chỉ dùng vào những ngày đặc biệt để tiếp đãi những người đặc biệt mà thôi. Các đạo trưởng sẽ sớm cảm nhận được mùi vị như trên thiên đường thôi."

"Hihihihihi."

Thanh Minh thích thú cười khúc khích. Sau đó hắn rất thản nhiên cầm đũa lên rồi bắt đầu đớp rất nhanh các đĩa thức ăn trên bàn.

"Ô, các món ăn này có vị rất đặc biệt đấy? Nói thế nào nhỉ? Lạ miệng nhưng lại rất ngon miệng. Mọi người cũng nếm thử đi!" Làm vậy cũng được hả?

Trong cái tình huống này sao?

Các môn đồ Hoa Sơn nghĩ rằng, cho đến thời điểm này bọn họ đã hiểu Thanh Minh ở một mức độ nào đó. Nhưng giờ đây, họ chợt nhận ra tất cả chỉ là hiểu nhầm.

Vốn dĩ ngay từ đầu, việc hiểu một kẻ như hắn đã là một việc bất khả thi rồi.

Ngay lúc ấy, Đào Nguyên Hương mà Cung chủ Dã Thú Cung nhắc đến cũng đã được mang tới.

Cung chủ Dã Thú Cung trợn tròn mắt khi nhìn thấy năm chiếc bình bạch ngọc.

"Cái tên này! Ta đã bảo là mang Đào Nguyên Hương đến rồi kia mà?"

"Bẩm Cung chủ, đây chính là Đào Nguyên Hương ạ!"

"Mang tất cả ra đây! Tất cả!!! Nhà ngươi định làm ta bẽ mặt trước hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đại nhân sao? Hay là ta phải cắt cổ uống máu của ngươi thì ngươi mới tỉnh ra hả?"

...Nếu vậy thì chết chứ tỉnh cái nỗi gì.

Đứng trước cơn thịnh nộ của Cung chủ Dã Thú Cung, cung đồ của hắn sợ hãi cúi gập người xuống với khuôn mặt dần tái lại.

"Tiểu nhân ngay lập tức mang tất cả đến đây ạ!"

"Nhanh lên!!"

"Vâng! Thưa cung chủ!"

Nói rồi, gã cung đồ vội vàng chạy đi. Cung chủ Dã Thú Cung - người đang phát tiết và không thể hài lòng với cung đồ của mình đột ngột quay lại. Từ khi nào trên gương mặt của hắn lại nở ra một nụ cười hiền hòa.

"Đã để cho các đạo trưởng cười chê rồi. Xin hãy lượng thứ cho cung đồ Dã Thú Cung bọn ta."

"Ầy, Cung chủ nói gì vậy? Bọn ta được cho ăn no uống say thế này còn đòi hỏi gì nữa chứ? Dã Thú Cung toàn là người tốt cả."

"Hahahahah! Tiểu đạo trưởng thật hào sảng!!"

"Hihihihihihi."

Các môn đồ Hoa Sơn kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hai người đó.

'Sao trông bọn họ có vẻ hợp nhau thế nhỉ?'

Thời gian qua bọn họ đã chứng kiến rất nhiều lần Thanh Minh nói chuyện với người ở môn phái khác. Nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy bộ dạng hồ hởi vui vẻ như gặp lại một người bạn cũ lâu ngày mới được gặp lại như thế này.

"Nào! Chúng ta làm một ly nhé?"

Cung chủ Dã Thú Cung cầm Đào Nguyên Hương lên. Một bình rượu lớn mà người khác phải cầm bằng hai tay khi vào tay của Dã Thú Cung chủ lại giống như một thứ đồ chơi trẻ con vậy.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, các môn đồ Hoa Sơn dần hiểu ra vì sao hắn ta lại nổi nóng khi trông thấy năm bình rượu.

Tọc tọc.

Những chiếc ly của môn đồ Hoa Sơn đã được lấp đầy bằng Đào Nguyên Hương.

Ngay lúc ấy, một mùi thơm không gì có thể diễn tả xộc thẳng vào mũi bọn họ.

"Hahaha, các đạo trưởng mau dùng thử đi!"

Các môn đồ Hoa Sơn khẽ cúi đầu bày tỏ lòng biết ơn rồi bắt đầu uống rượu.

Và rồi tất cả phải ngỡ ngàng trợn tròn mắt.

"Woa..."

"Thiên địa hỡi!"

Một hương vị đáng kinh ngạc đang lan tỏa trong miệng bọn họ.

"Ngon chứ?"

"...Cái tên Đào Nguyên Hương thật phù hợp với loại rượu này."

"Hahahahah! Đạo trưởng còn trẻ mà nói chuẩn quá! Thật biết cách làm người khác vui vẻ!"

Dã Thú Cung chủ duỗi tay vỗ vào lưng Bạch Thiên.

"Hự! Hự!!"

Cơ thể Bạch Thiên xoắn lại như một con mực trên vỉ nướng.

Mặc dù bàn tay của Cung chủ có ý tốt, nhưng đối với Bạch Thiên, hắn cảm nhận được rằng nội tạng của hắn sắp văng ra ngoài theo đường miệng sau cú vỗ nhẹ nhàng đó.

"Hahaha! Sao lại có một ngày tốt lành như thế này được nhỉ? Cuối cùng ta cũng gặp được hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn rồi."

Nghe Dã Thú Cung chủ nói vậy, Chiêu Kiệt bẽn lẽn mở lời.

"Nhưng mà..."

"Hửm?"

"Tại hạ hỏi thế này có phần hơi thất lễ, nhưng Mai Hoa Kiếm Tôn có nổi tiếng tại Vân Nam này không?"

"Cái gì?"

Trong đôi mắt ngập tràn hạnh phúc của Cung chủ Dã Thú Cung lúc này đột nhiên xuất hiện một tia sáng lạnh lẽo.

"Vân Nam gì chứ? Mai Hoa Kiếm Tôn ngài ấy anh hùng của cả thiên hạ này!"

"...Hả?"

Nhìn thấy bộ dạng bối rối của Chiêu Kiệt, Cung chủ Dã Thú Cung tiếp tục hỏi.

"Vậy là... người Trung Nguyên không tôn sùng Xích Ma Ngũ Kiệt ư?"

"Xích Ma Ngũ Kiệt? Lần đầu tiên tại hạ nghe thấy cái tên đó đấy!"

"Cái quái gì thế?!!!"

Một âm thanh khủng khiếp phát ra từ miệng Cung chủ. Tất cả mọi người đều sợ hãi bịt tai lại.

"Trung Nguyên không tán dương và tôn trọng Xích Ma Ngũ Kiệt ư? Nếu như không có những người đó thì Vân Nam và cả Trung Nguyên giờ này có lẽ vẫn đang rên rỉ dưới chân của lũ ma giáo độc ác đấy? Lũ người Trung Nguyên sao có thể vô ơn và không có đạo lý làm người như vậy kia chứ?"

Hắn ta tức giận hét ầm lên. Đứng trước khí thế đó, các môn đồ Hoa Sơn từ lúc nào đã đông cứng lại như đá.

Khí thế của hắn khủng khiếp tựa Thái Sơn. Lúc ấy, Thanh Minh đang thưởng rượu mới mở lời tán gẫu.

"Ầy, sao cung chủ lại nổi giận với bọn họ vậy chứ?"

"Hửm? Đúng vậy. Ta không nên nổi giận với hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn mới phải."

Cung chủ Dã Thú Cung cười khà khà rồi tiếp tục câu chuyện bằng một tông giọng nghiêm túc.

"Nói vậy là các đạo trưởng thực sự không biết Xích Ma Ngũ Kiệt là ai sao?"

"Vâng."

"Làm sao các vị có thể không biết đến năm vị anh hùng đã làm nên chiến công rực rỡ trong cuộc chiến với ma giáo được chứ? Vậy các đạo trưởng thử nói xem, làm thế nào mà chúng ta có thể thắng ma giáo đây?"

"...Đương nhiên là nhờ sự đồng tâm hiệp lực của toàn bộ Trung Nguyên rồi..."

"Đồng tâm cái con khỉ ấy! Cái liên minh đó là một cái liên minh chó đẻ! Lũ người Trung Nguyên là những con cóc xấu xa bẩn thỉu chết tiệt!!!"

"Nào. Nào. Bình tĩnh đã nào!"

"Hừm, phải. Dù sao cũng không phải lỗi của các đạo trưởng."

Bạch Thiên nhắm mắt lại.

Thiên hạ có Thanh Minh rồi sao còn sinh ra một kẻ giống Thanh Minh nữa chứ? Vấn đề là hai kẻ đó còn đang ở cùng một chỗ.

'Nơi này phải chăng là địa ngục?'

Nếu không phải vậy thì chắc cũng gần gần như vậy.

Cung chủ Dã Thú Cung suy nghĩ hồi lâu rồi tặc lưỡi.

"Xích Ma Ngũ Kiệt là cách gọi của năm vị anh hùng tuyệt thế trong cuộc chiến chống Ma giáo. Một trong số đó là tổ tiên của các vị đạo trưởng đây - Mai Hoa Kiếm Tôn, một người khác là bằng hữu của vị ấy - Ám Tôn Đường Bảo của Đường Môn Tứ Xuyên. Và 3 người còn lại là..."

Cung chủ Dã Thú Cung đang định nói tiếp, nhưng bỗng nhiên hắn cau mày.

"Các vị cũng chẳng cần biết làm gì cả."

"Dạ?"

Tự nhiên hắn nói cái gì thế không biết.

"Ngay từ đầu Xích Ma Ngũ Kiệt là cái danh được tạo ra bởi những kẻ ghen tị với chiến công của Mai Hoa Kiếm Tôn. Nhưng các vị chỉ cần nhớ một điều mà thôi!"

Cung chủ Dã Thú Cung dõng dạc tuyên bố.

"Mai Hoa Kiếm Tôn đã đánh bại Ma giáo."

Các môn đồ Hoa Sơn nổi da gà, thậm chí là run lẩy bẩy.

Không ngờ bọn họ lại được nghe những điều này tại một nơi không phải là Hoa Sơn.

Không, thậm chí tại Hoa Sơn bọn họ còn chưa bao giờ được nghe những lời như thế.

Ngay khi cảm xúc mãnh liệt dâng trào trong thâm tâm các môn đồ Hoa Sơn thì...

"Ầyyyy"

"..."

Bạch Thiên nghiêng đầu.

Gì thế này?

Sao tên tiểu tử đó lại ưỡn ngực ra? Gì đây? Cái biểu cảm đầy tự hào đó là gì chứ?

Các môn đồ Hoa Sơn không chịu nổi bộ dạng của Thanh Minh nữa. Bọn họ đổi hướng, cố định ánh nhìn lên Cung chủ Dã Thú Cung.

"Cung chủ đang nói đến Mai Hoa Kiếm Tôn sao?"

"Chẳng nhẽ các đạo trưởng không hề hay biết gì ư?"

"Tại hạ được biết ngài ấy là một cao thủ hiếm có và hoạt động rất nổi bật trong cuộc chiến với ma giáo..."

"Cái gì? Cao thủ hiếm có ư? Cái tên ngốc nghếch này!!!?" Cung chủ Dã Thú Cung trợn tròn mắt.

"Chỉ có tên điên mới dám gọi Mai Hoa Kiếm Tôn là cao thủ hiếm có mà thôi. Ngài ấy là thiên hạ đệ nhất tuyệt thế cao thủ thời bấy giờ đấy! Ngay cả lũ ma giáo cũng phải bỏ chạy thục mạng khi nghe thấy cái tên đó vậy mà các đạo trưởng có thể gọi ngài ấy là cao thủ hiếm có ư?"

"Ầyyyy!"

"..."

Thanh Minh à.

Chắc nhà ngươi sắp gãy cổ đến nơi rồi đấy!

Nhưng tại sao ngươi cứ vậy nhỉ?

"Thiên hạ này nợ ngài ấy một ân huệ. Ngay cả Vân Nam này cũng không ngoại lệ. Khi lũ ma giáo ác độc đó định nhắm đến Vân Nam này, lũ người Trung Nguyên luôn giả vờ thân thiết đó lập tức thay đổi thái độ rồi trở mặt với bọn ta. Khi ấy, bọn ta đã đứng trước bờ vực diệt môn. Nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Mai Hoa Kiếm Tôn, ma giáo tại Vân Nam đã phải rút lui về trung nguyên!"

"A..."

Bạch Thiên liên tục gật đầu.

Sau khi nghe câu chuyện này, Bạch Thiên ngay lập tức hiểu được vì sao cung chủ Dã Thú Cung lại có thái độ thù địch với người Trung Nguyên nhưng lại có hảo cảm tuyệt đối với Mai Hoa Kiếm Tôn như vậy.

"Không chỉ vậy đâu!!! Khi Ma giáo thành lập một đội quân tính xử lý toàn bộ Vân Nam này, người đã đến Tứ Xuyên và đánh lui tất cả bọn chúng không ai khác chính là Mai Hoa Kiếm Tôn vĩ đại! Mai Hoa Kiếm Tôn đã bảo vệ Vân Nam này!"

"Ồ ồ!"

"Nếu không có ngài ấy có lẽ Dã Thú Cung đã xoá sổ từ lâu rồi. Mai Hoa Kiếm Tôn chính là ân nhân của Vân Nam. Trong số vô vàn những võ giả Trung Nguyên hèn hạ và độc ác lại xuất hiện một vị thánh nhân. Vậy mới nói trong suối nước nóng cũng có thể có rồng!"

"A, vậy là..."

"Phải! Vì vậy mà Dã Thú Cung ta đã lập đền thờ Mai Hoa Kiếm Tôn và hằng năm đều dâng lễ lên thờ cúng. Kẻ quên đi ơn huệ thì sống không bằng loài cầm thú. Mai Hoa Kiếm Tôn đã chăm lo cho Vân Nam như vậy, bọn ta sao có thể quên ân huệ của người được chứ?"

Nghe những lời tán dương của Cung chủ Dã Thú Cung, Thanh Minh nở một nụ cười đầy mãn nguyện.

'Mình không biết ông ta đang nói gì nữa.'

Hắn chỉ biết nếu phải đánh thì cứ đánh thôi. Chỗ nào có Ma giáo, hắn sẽ lập tức chạy đến và đồ sát một cách vui vẻ.

Cái gì?

Chăm lo cho Vân Nam á?

'À rồi... nhà ngươi nói như vậy coi như là vậy đi!'

Có vẻ như cung chủ Dã Thú Cung đã hiểu nhầm to rồi. Nhưng sự hiểu nhầm này cũng chẳng cần hóa giải làm gì!

"Thậm chí khi ngài ấy muốn bảo vệ Vân Nam, lũ người trung nguyên đã phản đối việc ngài ấy đến Vân Nam! Hừm... Nếu như không có tình yêu sâu sắc với Vân Nam, sao vị ấy có thể bất chấp sự phản đối để đến nơi này kia chứ?"

Cung chủ Dã Thú Cung nói đến đây liền xúc động rơi cả nước mắt. Hình ảnh ấy thật không phù hợp với tầm vóc của hắn một chút nào.

Các môn đồ Hoa Sơn cũng cảm thán không thôi.

"A... thì ra là còn có chuyện như vậy."

"Quả nhiên là Mai Hoa Kiếm Tôn."

Thanh Minh nghiêng đầu ngơ ngác.

'Bọn họ đang nói cái quái gì vậy?'

Ta làm việc đó bao giờ chứ...

A?

- Sư huynh! Lũ người đó đã xuất hiện tại Tứ Xuyên rồi ạ!

- Đi thôi, đi đập vỡ đầu bọn chúng nào!

- Nhưng các trưởng lão liên minh nói rằng không được đến đó đâu ạ!

- Vậy hả? Vậy thì càng phải đi! Lũ người rác rưởi đó định ra lệnh cho ai kia chứ? Đi thôi!

- Vâng!

À...

Sao lại thành ra như thế này được nhỉ?

Hahahahaha.

Quả nhiên là ở hiền gặp lành.

Cung chủ Dã Thú Cung cười khà khà rồi tiếp tục nói.

"Mai Hoa Kiếm Tôn không những là một vị thánh nhân mà còn là một võ giả xứng đáng được tôn vinh. Cảnh giới võ công của ngài ấy cao tựa trời cao khiến cho lũ người ma giáo cũng phải run rẩy sợ hãi. Hào quang mà ngài ấy tạo ra cũng quá sáng chói đến mức ta không thể kể hết công lao to lớn mà Mai Hoa Kiếm Tôn đã làm cho thiên hạ này!"

"Ầyyyyy!"

"..."

Bạch Thiên quay sang nhìn Thanh Minh bằng một khuôn mặt không thể cau có hơn.

"Mai Hoa Kiếm Tôn muôn năm!"

"Haha."

"Công lao vĩ đại của ngài ấy!"

"He he."

"Chúng ta không được phép quên!"

"Há há há!"

"..."

Tên tiểu tử này bị điên rồi sao?

Mặc dù hắn cũng điên sẵn rồi, nhưng dường như lúc này hắn đã đạt đến giới hạn của việc điên thì phải?

Cứ mỗi lần những lời khen Mai Hoa Kiếm Tôn được thốt ra, cơ thể Thanh Minh lại vặn vẹo uốn éo một cách kỳ lạ.

"Vì vậy mà ta nên tiếp đãi hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn như thế nào đây? Các đạo trưởng sẽ là những võ giả Trung Nguyên duy nhất trở thành khách quý tại Vân Nam này! Các đạo trưởng hãy cứ ăn chơi nhảy múa đi! Vân Nam chào đón các vị!" Cung chủ Dã Thú Cung hét lên.

"Các đạo trưởng còn làm gì đấy? Mau ăn và uống đi chứ? Ta cho phép mà! Các vị là khách quý tại Vân Nam này!"

"Vâng, thưa cung chủ!"

Nhìn thấy hậu đãi trước mặt, Thanh Minh mỉm cười mãn nguyện.

'Không ngờ còn có người nhận ra mình kia đấy!' Quả nhiên là ở hiền gặp lành.

Phải không nào chưởng môn sư huynh?

Hí hi hi hi hi!

***

Gương mặt của các đệ tử Hoa Sơn đỏ bừng.

'Là Mai Hoa Kiếm Tôn.'

'Ngài ấy vĩ đại đến mức đó sao...!'

Đương nhiên rồi, bởi vì Mai Hoa Kiếm Tôn là lòng tự tôn của Hoa Sơn mà.

Thế nhưng, chỉ dừng lại ở Hoa Sơn thôi, còn ở những nơi khác, danh tiếng của Mai Hoa Kiếm Tôn không lừng lẫy đến mức đó. Chẳng phải khi đụng độ với Võ Đang trước đây, họ đã nghe nói rằng Mai Hoa Kiếm Tôn không thể vượt qua được Thái Cực Kiếm Đế của Võ Đang sao?

Ngài ấy là sự tự tôn của riêng Hoa Sơn mà thôi.

Ấy thế mà bây giờ sự tự tôn ấy lại được công nhận ở nơi Vân Nam xa xôi này.

Bạch Thiên đưa tay uống cạn ly rượu Đào Nguyên Hương.

"Ha!"

Hắn chợt bừng tỉnh sau khi tửu hương thơm ngát lan tỏa khắp miệng.

Thật khó để hắn ngừng gật gù khi lồng ngực đang cảm thấy sung sướng vì hãnh diện. Đã bao giờ bọn họ được công nhận đến mức này chưa?

Bạch Thiên là đệ tử Hoa Sơn.

Tại sao hắn lại cảm thấy sung sướng khi nghe chuyện tổ tiên của Hoa Sơn vĩ đại đến thế nào kia chứ?

Thế nhưng.

'Mau tỉnh táo lại nào.'

Nếu tâm trạng cứ phơi phới thế này thì rất có thể hắn sẽ phạm phải sai lầm. Nơi đây là Nam Man Dã Thú Cung. Dù cung chủ Dã Thú Cung có thân thiện đến mức nào đi chăng nữa, thì ai mà biết được khi nào sẽ xảy ra chuyện chứ.

"Vậy..."

Đúng lúc Bạch Thiên quay đầu định nói gì đó.

Ọc ọc ọc ọc ọc.

"..."

"Khàaaaaaaaa! Hôm nay ta sẽ uống hơi nhiều đây!" Thanh Minh phả ra hơi của Đào Nguyên Hương.

Bạch Thiên ngơ ngác.

'Đang ở trước mặt cung chủ Dã Thú Cung đấy.'

Sao hắn có thể làm vậy trước mặt cung chủ chứ?

"Khà! Đồ nhắm cũng ngon nữa. Chắc hôm nay ta say mất thôi!"

"Hahahaha! Tiểu đạo trưởng đúng là hào sảng thật! Ta rất hài lòng về ngươi đấy! Hôm nay ngươi cứ uống đến bí tỉ đi! Lại đây! Đào Nguyên Hương! Mang thêm Đào Nguyên Hương ra đây!"

"Cung, cung chủ."

Gã cung đồ đứng bên cạnh cất lời bằng một giọng khó khăn.

"Thuộc hạ đã mang tất cả Đào Nguyên Hương có trong kho ra rồi ạ."

"Vậy ư? Thế thì ngươi hãy lấy Đào Nguyên Hương trong bảo kho ra đây! Trong đó vẫn còn hai rương Đào Nguyên Hương mà!"

"Nhưng chẳng phải ngài đã nói rượu đó để dành cho hôn sự của cháu trai ngài sao..."

"Cái đồ ngu này!"

Rầm!

Cung chủ Dã Thú Cung đập bàn.

Mọi thứ trên bàn bay lên không trung rồi rơi xuống vị trí cũ.

Thanh Minh vội ôm chặt lấy vò rượu như thể sợ vò rượu quý này sẽ bị đổ.

Bạch Thiên nhìn thấy cảnh ấy thì nhắm chặt mắt.

Hắn không biết nên ngưỡng mộ ông ta khi chẳng cần dùng đến nội công mà chỉ đập một phát, toàn bộ mọi thứ trên bàn đã bay lên không như thế này, hay ngưỡng mộ cái bàn có thể chịu được cú đập đó nữa.

À không, hắn nên ngưỡng mộ cái tên chết tiệt vẫn còn giữ được bình rượu trong hoàn cảnh đó mới phải.

"Bây giờ các hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đang ở đây đấy, hôn sự quan trọng đến thế cơ à?"

"Nhưng!"

"Ngươi?"

Ánh mắt của cung chủ Dã Thú Cung hằn gân máu.

"Đồ ngu! Chẳng phải năm nào ngươi cũng thay ta đến từ đường của Mai Hoa Kiếm Tôn làm lễ cúng bái sao?"

"Thuộc hạ biết ngài ấy là một vị anh hùng, cũng là thánh nhân của Vân Nam!"

"Vậy nếu ta không thật tâm tiếp đãi bọn họ thì ngài ấy sẽ nói gì với ta ở thế giới bên kia hả? Ta vẫn còn phải gặp ngài ấy vì có lời muốn nói cơ mà!"

"Oáp."

Thanh Minh liên tục gật gù.

Không phải vì ông ta đã đối đãi với hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn rất tử tế, mà vì ông ta thực sự coi trọng Mai Hoa Kiếm Tôn.

Mặc dù tình hình bây giờ hơi trật nhịp một chút, nhưng như vậy thì sao chứ? Chẳng phải bản thân mình được đối xử tốt vẫn hơn ư. Nếu như cung chủ Dã Thú Cung đi qua thế giới bên kia và biết được chuyện này thì chắc ông ta sẽ hãnh diện lắm.

"Mang lên đây! Ngay lập tức!"

"Vâng, thưa cung chủ!"

Thấy cuối cùng tên cung đồ đó cũng không thể thắng được mình đành phải hậm hực bước ra, cung chủ bật cười.

"Đã để các vị thấy cảnh không hay rồi."

"Ầy. Có gì đâu. Ngài thoải mái đến vậy cơ mà."

"Hô? Vậy sao? Hô hô hô hô hô! Càng lúc ta càng thích ngươi đấy."

"Ta cũng thích cung chủ rồi đấy. Nào, ngài cũng cạn một ly với ta đi."

Thanh Minh đẩy vò rượu Đào Nguyên Hương trên tay sang cho cung chủ Dã Thú Cung. Còn hắn thì mở vò rượu mới ở tay còn lại ra.

"Ồ hô? Uống bằng vò luôn sao? Được lắm, phải thế chứ! Nam tử hán đại trượng phu sao có thể uống bằng mấy cái ly bé tí tẹo được! Hóa ra ngươi cũng biết tửu đạo này sao."

"Khừ. Ta là đạo sĩ cơ mà, vậy nên ta phải tinh thông hết mọi loại đạo chứ."

"Hả? Hahahahahaha! Hay! Đúng là rất hay! Vậy mời vị đạo sĩ đây cùng ta uống một ngụm nhé?"

Thanh Minh và cung chủ Dã Thú Cung cùng nâng vò rượu lên miệng.

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn cảnh tượng ấy mà không biết nên khóc hay nên cười.

'Sao bọn họ thân thiết thế nhỉ.'

'Giống hệt một cặp phu thê chia xa đã lâu vừa mới được gặp lại.'

'Đáng lý cái tên chết dẫm đó phải được sinh ra ở Vân Nam mới phải.'

"Thưa cung chủ."

"Hửm?"

Cung chủ Dã Thú Cung quay đầu lại nhìn.

Bạch Thiên khẽ rùng mình trước ánh mắt trợn trừng và cơ thể vạm vỡ đó, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói.

"Những gì ngài vừa nói đều là thật sao ạ?"

"Lời nào? Chuyện về Mai Hoa Kiếm Tôn á hả?"

"Vâng. Đúng là vậy."

"Đệ tử Hoa Sơn lại đang hỏi ta chuyện đó sao?"

"Ấy. Ngài đang nổi giận ư?"

"Hửm? À! Hahahaha."

Cung chủ Dã Thú Cung sảng khoái cười.

"Tất nhiên là ta không được tận mắt chứng kiến. Nhưng thực ra, không chỉ Dã Thú Cung, mà toàn bộ Vân Nam đều biết chuyện đó." Bạch Thiên nghiêng đầu.

"Nếu Mai Hoa Kiếm Tôn ngài ấy thực sự vĩ đại giống như lời của cung chủ nói, vậy thì tại sao ngài ấy lại không được tán dương ở Trung Nguyên vậy?"

Rầm!

Cung chủ đặt vò rượu xuống bàn cái rầm.

Bạch Thiên cùng các môn đồ Hoa Sơn giật mình ngả người về phía sau.

Không biết vì cơ thể to lớn của cung chủ, hay vì địa vị tối cao của ông ấy, mà mỗi lần ông ấy làm bất cứ việc gì, tim họ cũng đập liên hồi.

Cung chủ Dã Thú Cung trợn mắt, nói như hét. Giọng nói đinh tai nhức óc vang khắp tứ phương.

"Đó là vì lũ chết tiệt ấy đã ngấm ngầm biến việc này trở thành một chuyện không hề tồn tại!" Cung chủ Dã Thú Cung đập vào ngực bồm bộp như thể đang cực kỳ căm phẫn.

"Lịch sử phải được nhắc đến thì mới là lịch sử! Lịch sử không phải là những chuyện đã xảy ra! Mà những chuyện đã xảy ra phải được ghi chép lại thì mới trở thành lịch sử!"

Cung chủ bộc lộ ra những cảm xúc hoàn toàn không phù hợp với gương mặt to lớn của mình chút nào. Ông ta nhìn Bạch Thiên bằng một ánh mắt ngập tràn sự áy náy.

"Ta nghe nói tình hình của Hoa Sơn không được tốt cho lắm."

"..."

"Vốn dĩ Hoa Sơn phải có người truyền lại lịch sử. Đó là việc mà tổ tiên của chúng ta đã làm. Thế nhưng, Hoa Sơn đã mất người truyền lại lịch sử, cũng mất luôn cả sức mạnh của những thông tin đó."

Cung chủ Dã Cung chủ cầm vò rượu lên uống ừng ực như thể ruột gan ông đang nóng như lửa đốt.

"Vì vậy nên ngài ấy mới không được nhắc đến. Lịch sử thuộc về kẻ chiến thắng. Nếu người thắng không nói ra sự thật thì nó sẽ bị lũ chó săn giành mất công lao đó. Nếu như Vân Nam không cắt đứt quan hệ với Trung Nguyên thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra! Tất cả là tại lũ Trung Nguyên khốn khiếp. Cái lũ không bao giờ biết đủ đó!"

Này...

Xin lỗi nhưng bọn ta cũng là người Trung Nguyên đấy.

Ngài không thể cả giận mất khôn mà nói như vậy đâu cung chủ.

Trong lúc cung chủ Dã Thú Cung đang thay Hoa Sơn nổi giận, thì Thanh Minh lại chỉ uống rượu ừng ực như thể chuyện đó chẳng quan trọng lắm. Và hắn nghĩ.

'Không phải chỉ vì mỗi lý do đó đâu.'

Nói đúng ra thì là do cảm giác mắc nợ.

Nếu như sự thật Thanh Minh đã lập được công lớn khi dùng hết sức và hạ gục được Thiên Ma được truyền ra, thì Trung Nguyên sẽ không thể bỏ mặc Hoa Sơn đang trên bờ vực sụp đổ.

Bởi vì các danh môn thế gia không thể quay lưng lại với một môn phái mà họ chịu ơn được.

Một môn phái vừa mới kết thúc cuộc chiến không thể dư giả tiền bạc. Vậy nên các môn phái thà ngầm quy ước rằng họ không chịu ơn của Hoa Sơn để xóa bỏ đi ân huệ đó còn hơn.

Cuộc sống vốn dĩ là như vậy.

Nếu có ai đó, dù chỉ là một người thôi lên tiếng rằng

'Chẳng phải chúng ta nợ ân tình của Hoa Sơn sao?'

Thì có lẽ bọn họ đã trả nợ ân huệ đó rồi. Thế nhưng, chẳng có một ai nói như vậy cả.

Thanh Minh bật cười.

Hắn còn trông đợi điều gì chứ. Giang hồ vốn lạnh lẽo vô tình là thế. Vậy nên vẫn còn những người còn nhớ đến sự thật đó và xây dựng từ đường để tạ ơn hắn đã là một điều quá đặc biệt rồi.

Cung chủ Dã Thú Cung cay đắng nói.

"Cuộc chiến đó đã lấy đi quá nhiều thứ. Nếu Mai Hoa Kiếm Tôn không thăng thiên trong trận chiến ấy, thì Hoa Sơn đã trở thành phần trọng điểm trong lịch sử giang hồ rồi... Nhưng vì ngài ấy đã ra đi, nên Hoa Sơn mới phải nhận những điều họ không đáng nhận."

Bạch Thiên nhắm mắt.

Dường như bây giờ hắn đã biết Mai Hoa Kiếm Tôn vĩ đại đến mức nào. Vậy mà từ trước đến nay, thân là đệ tử Hoa Sơn mà bọn họ lại chẳng biết gì về sự vĩ đại ấy của tổ tiên.

Và bọn họ được tưởng nhớ lại đoạn lịch sử đã bị lãng quên ấy ở vùng đất Vân Nam xa xôi này.

"Cả Dã Thú Cung. Cả Hoa Sơn. Chúng ta đều đã đánh mất quá nhiều thứ trong cuộc chiến đó. Thậm chí, vết thương ấy vẫn còn đang âm ỉ."

Cung chủ đưa vò rượu ra đổ đầy vào ly của các môn đồ Hoa Sơn.

"Nhận lấy đi. Ly này ta mời các ngươi với tư cách là những người đồng cảnh ngộ. Đây không phải là rượu của cung chủ Nam Man Dã Thú Cung mời, mà đó là rượu của một người cùng chịu nỗi đau lịch sử giống như các ngươi."

Các môn đồ Hoa Sơn nhận lấy ly rượu từ tay cung chủ.

Và họ uống cạn mà không nói bất cứ lời nào.

Rồi họ nhìn cung chủ Dã Thú Cung bằng một gương mặt đỏ bừng.

"Thế gian này vốn vô tình vô nghĩa như vậy đấy. Chắc hẳn các ngươi phải đau khổ lắm."

"Không phải đâu, cũng chẳng có gì to tát cả."

"Hửm?"

Thanh Minh vừa nói bằng một thái độ thản nhiên vừa đưa vò rượu lên tu ừng ực.

"Khàaaaaa."

"Thật kỳ lạ khi ngài lại nghĩ rằng ngài phải nhận lại được tất cả những gì ngài đã làm."

"..."

"Mấy gã đó làm vậy có phải vì muốn nhận lại được gì đó đâu."

"Không phải mấy cái gã đó! Họ là tổ tiên của chúng ta đấy!"

"Cái tên tiểu tử kia!"

"Cái thằng ranh này!"

"À phải rồi."

Thanh Minh gãi gãi đầu như thể đang ngượng ngùng. 'Mình không thể gọi các sư huynh là mấy cái gã đó được sao.' Ơ, hóa ra vốn dĩ không được gọi như vậy à?

Vậy thì phải gọi họ là gì chứ. Thanh Minh vừa cười vừa nói tiếp.

"Mọi chuyện cũng đã qua rồi. Dù chúng ta có ấm ức đến mức nằm xuống giãy đành đạch rồi hét lên rằng oan quá thì có thay đổi được gì chứ. Chẳng phải mọi chuyện đã sớm kết thúc rồi sao."

"Hừm."

"Hiện tại mới là điều quan trọng. Bọn ta sẽ đưa Hoa Sơn lên tới đỉnh cao. Đến khi đó, cả giang hồ sẽ phải thừa nhận Hoa Sơn. Bởi vì lịch sử thuộc về kẻ chiến thắng mà!"

Cung chủ Dã Thú Cung lặng lẽ nhìn Thanh Minh. Rồi khóe miệng ông ta bắt đầu nhếch lên.

"Phải. Phải vậy chứ. Phải vậy mới được chứ."

Cung chủ Dã Thú Cung nói bằng một giọng mềm mỏng không giống ông ta chút nào, rồi đưa tay vỗ bồm bộp vào lưng Thanh Minh.

"Hahahahahaha! Đúng là càng nói chuyện với ngươi ta lại càng thích ngươi hơn! Quả không hổ danh là hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn!"

"Khừ."

Cung chủ Dã Thú Cung cười như nắc nẻ mà không hề hay biết rằng người ông ta vỗ lưng nãy giờ không phải hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn, mà chính là bổn tôn Mai Hoa Kiếm Tôn đã quay về từ thế giới bên kia.

Nhưng Thanh Minh cũng phải thừa nhận, cơ bắp rắn chắc này được sinh ra là để dành riêng cho bàn tay của ông ta.

"À phải rồi."

Cung chủ Dã Thú Cung quay đầu nhìn Thanh Minh.

"Mải nói làm ta quên mất hỏi ngươi chuyện này. Các ngươi đến Vân Nam để làm gì vậy? Từ Thiểm Tây tới đây cũng đâu phải là một quãng đường ngắn."

"À, phải. Ngài không hỏi ta cũng định nói luôn đây."

"Hửm?"

"Không biết ta có thể hái Tử Mộc Thảo ở đây được không?"

"Tử Mộc Thảo?"

Cung chủ Dã Thú Cung lắc đầu.

"Tử Mộc Thảo. Tử Mộc Thảo ư... Hình như đây là đầu tiên ta nghe thấy cái tên này."

"Ngài không biết sao?"

Thanh Minh chau mày.

Nếu như cung chủ không biết thì chuyện này phức tạp rồi đây.

"Ngươi đừng nhìn ta như vậy. Dù ta có là cung chủ Dã Thú Cung đi chăng nữa, thì ta cũng đâu thể biết tất cả mọi chuyện ở Vân Nam. Ta càng không phải là người để tâm đến những chuyện nhỏ bé đó."

À, đúng là như vậy thật.

Làm gì có chuyện mấy kẻ cơ bắp ở đây lại quan tâm đến thứ cỏ nhỏ bé đó chứ.

"Nhưng ngươi không cần lo! Ngày mai ta sẽ đi hỏi các thuộc hạ về loại cỏ Tử Mộc Thảo ấy ngay!"

"Khừ! Đến mức đó luôn cơ à?"

"Hahahahaha! Hậu duệ của Mai Hoa Kiếm Tôn đã đến tận đây rồi, làm sao ta có thể không lo liệu được chuyện ấy chứ! Các ngươi không cần lo đâu, cứ thoải mái ăn uống đi! Hôm nay là ngày lành mà! Hahahahahahaha! Nào, nhận lấy!"

Thanh Minh quay đầu lại đưa cho cung chủ một vò rượu.

Bạch Thiên thấy bộ dạng ấy của hắn thì thở dài.

'Sao lại giống như vậy cơ chứ.'

Mặc dù không giống hoàn toàn, nhưng hắn không thể tượng tượng được sẽ có người giống với Thanh Minh như vậy.

Hừ, mặc dù nhờ hắn mà mọi chuyện mới có thể giải quyết êm xuôi.

"Khừ! Tiểu đạo sĩ mà đã uống rượu rồi sao?"

"Cung chủ cũng biết uống đấy thôi?"

"Cái gì? Hô hô?"

Cung chủ Dã Thú Cung siết chặt vò rượu.

"Được rồi! Hôm nay ta sẽ chơi tới bến với ngươi luôn."

"Ầy. Nếu vậy thì ngài sẽ bị mất mặt trước các thuộc hạ của mình đấy."

"Đời ta chưa bao giờ biết thua cược rượu là gì."

"Ta cũng thế đấy."

"Uống!"

"Được!"

Họ cũng bắt đầu uống cạn rượu.

Các môn đồ Hoa Sơn cũng giũ bỏ lo lắng, bắt đầu uống. Bởi vì làm khách mà từ chối ly rượu mời của chủ nhà là cực kỳ thất lễ.

"Vì Mai Hoa Kiếm Tôn!"

"Khàaaaaaa!"

Thế nhưng...

Các môn đồ Hoa Sơn biết rằng họ sẽ không thể tham gia vào cuộc trò chuyện đó.

***

"Ự... Mình uống nhiều quá rồi chăng?" Chiêu Kiệt ngẩng đầu lên nhìn trời.

Đêm dài chưa được bao lâu thì mặt trời đã sắp lên.

Bữa yến tiệc do cung chủ Dã Thú cung tổ chức kéo dài đến tận lúc bình minh. Nói chính xác thì kèo cá cược tửu lượng giữa cung chủ Dã Thú cung và Thanh Minh kéo dài đến tận sáng.

Ai là người thắng á?

'Sao mình biết được?'

Tất cả những người khác chẳng ai có ý muốn uống rượu nên cứ thế để hai người họ ở lại rồi kéo nhau quay về phòng hết. Các môn đồ của Hoa Sơn ai nấy đều mệt mỏi lê tấm thân về chỗ ở đã được Dã Thú cung sắp xếp sẵn rồi tháo dỡ hành trang ra.

"Ưư. Giá mà được ngủ tới trưa luôn thì thích biết mấy." Thành thật mà nói thì bọn họ cũng đã uống không ít.

Chiêu Kiệt đứng bên bờ giếng rửa mặt, lau khô sạch sẽ rồi lại loạng choạng bước về mở cửa phòng.

Vừa đúng lúc Nhuận Tông sắp xếp phòng ốc xong, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. "Sư huynh không ngủ sao?"

"Có chứ."

Nhuận Tông quay lại nhìn Chiêu Kiệt, nhẹ nhàng trả lời.

"...Huynh đang lo lắng việc gì sao?"

"Còn hơn cả lo lắng..."

Nhuận Tông cười nhạt.

Đã đến Vân Nam, vào được tới tận Dã Thú cung rồi mà còn hỏi có việc gì lo lắng không chẳng phải là hơi buồn cười sao?

Dù cung chủ Dã Thú cung hoàn toàn khác với dự đoán, tiếp đãi bọn họ rất nồng hậu, nhưng đây không phải là nơi mà họ có thể thả lỏng tâm trí được.

Thế nhưng Nhuận Tông biết Chiêu Kiệt không phải muốn hỏi chuyện đó. "Tiểu Kiệt này."

"Vâng, sư huynh."

"Xin lỗi đệ. Vì ta quá kém cỏi."

"Sư huynh! Huynh đang nói cái gì vậy?" Chiêu Kiệt nghiêm mặt.

"Không phải mọi chuyện đã kết thúc rồi sao?"

"May là mọi việc đã được giải quyết suôn sẻ, sơ sẩy một chút nữa thôi, là mọi đều đều đã bỏ mạng vì ta rồi." Gương mặt của Nhuận Tông cứng đờ.

"Giả sử cho dù có bất trắc gì đi nữa, thì tên tiểu tử Thanh Minh cũng sẽ tìm ra cách thôi mà."

"Đó chính là vấn đề đấy."

"Hả?"

Nhuận Tông lắc đầu.

"Thanh Minh sẽ có cách. Ta cũng từng có suy nghĩ đó. Ta phải trở thành trợ thủ đắc lực cho nó, không thể trở thành gánh nặng thêm được. Thế nhưng rốt cuộc thì ta vẫn trở thành gánh nặng cho nó đó thôi?"

"Sư huynh..."

"Ta đã hành động quá ngu ngốc. Ta sẽ không lặp lại chuyện đó một lần nào nữa. Xin lỗi đệ."

"Không sao đâu mà, sư huynh."

Chiêu Kiệt thở dài. Hắn cảm thấy nặng lòng vì biết rằng dù có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể giúp Nhuận Tông thấy thoải mái hơn được.

"Nhưng mà... Sao huynh lại như thế? Đây là lần đầu tiên đệ thấy sư huynh ra vẻ nghiêm trọng như vậy đấy."

"Chuyện đó..."

Nhuận Tông cắn răng không trả lời.

Rồi hắn lại thở một hơi thật dài như thể đang suy nghĩ chuyện gì nghiêm túc lắm.

"Đệ biết ta là cô nhi rồi đúng không?"

"Vâng, đệ có nghe qua rồi."

"Vậy đệ có biết chuyện ta xuất thân là ăn mày không?"

"Hả?"

Chiêu Kiệt mở to mắt.

Nhuận Tông yên lặng nhìn phản ứng của Chiêu Kiệt rồi lại dùng chất giọng trầm tĩnh mà nói.

"Theo như trí nhớ của ta, thì chỉ có ta và mẫu thân sống cùng nhau. Không có thân tộc, cũng quen biết ai. Rồi sau khi mẫu thân ta qua đời, ta không còn cách nào khác, chỉ có thể trở thành một tên ăn mày đi xin ăn."

"...Sư huynh."

"Ta vẫn nhớ như in. Vào một ngày đông giá rét, ta đang chết dần trên đường vì không có ai giúp đỡ. Buồn cười là lúc đó, cơn đói còn thống khổ hơn là cơn rét. Hơn 10 ngày không có gì vào bụng nên thậm chí ta còn muốn cướp đồ ăn của người khác cho dù có phải giết họ đi chăng nữa. Nếu không phải vì ta còn nhỏ, thì chắc ta đã trở thành đạo tặc rồi cũng nên."

Chiêu Kiệt không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên hắn nghe tường tận về quá khứ của Nhuận Tông như thế này.

Và cũng là lần đầu tiên hắn nghe những lời chân thực như thế này từ Nhuận Tông, người luôn giữ gìn bổn phận của một đạo sĩ với tư cách là đại đệ tử đời thứ 3 của Hoa Sơn.

"Đúng lúc đó trưởng lão đi ngang qua, nếu trưởng lão không cứu ta, thì kết cục của ta chính là bỏ mạng trên mặt đường lạnh lẽo đó rồi. Hoa Sơn là ân nhân của ta. Dù hoàn cảnh khó khăn, nhưng họ vẫn cứu sống một đứa trẻ sắp chết và nuôi dưỡng nó." Nhuận Tông nhắm nghiền mắt.

Không biết là hắn đang hồi tưởng quá khứ hay đang sắp xếp lại suy nghĩ nữa. Nhưng Chiêu Kiệt cũng không muốn tùy tiện lên tiếng gây cản trở luồng suy nghĩ của Nhuận Tông.

"Từ đó về sau, cứ nhìn thấy người nào đói khát là ta lại nhớ lại chuyện ngày xưa. Vì ta thấu hiểu sự vất vả và thống khổ đó... Ta không biết phải làm thế nào với chính mình cả. Ta lại một lần nữa cảm nhận được rất rõ ràng, nỗi thống khổ như thấu tận tâm can đó."

"Đệ hiểu mà, sư huynh!"

"Đệ hiểu được sao?"

"Đúng vậy, sư huynh."

"Dù có chết thì đệ cũng sẽ hiểu cho ta sao?"

"..."

"Dù ở thế giới bên kia, đệ vẫn có thể nói "không sao đâu" với ta sao?"

"Sư huynh."

Nhuận Tông dứt khoát.

"Ta đúng là ngu ngốc. Giúp đỡ những người mình không biết là một chuyện, nhưng muốn bảo vệ cho những người quen biết, cho các sư huynh đệ đây lại là một chuyện khác. Sao ta lại cho rằng hành động như thế là phải đạo? Thậm chí còn đem cả kiếm của sư môn đi bán."

Gương mặt của Nhuận Tông tràn đầy sự hối hận sâu sắc. Nhỡ đâu có chuyện gì bất trắc, thì hắn có chết cũng không thể nhắm mắt được.

Nhuận Tông lặng lẽ cắn môi.

"Khi trở về Hoa Sơn, ta sẽ thỉnh tội với chưởng môn nhân. Không biết ta có được nhận lại Mai Hoa Kiếm hay không... Nhưng cho dù ngài ấy có nói không được đi chăng nữa thì ta cũng đâu có gì để phản bác."

Sau khi yên lặng lắng nghe những lời thê lương kia, Chiêu Kiệt xua xua tay.

"Sư huynh. Dù đệ không biết trước chuyện tương lai, nhưng huynh sẽ không bị mắng vì đã bán Mai Hoa Kiếm đi đâu."

"Tại sao chứ?"

"Chuyện đó thì, tuy Mai Hoa Kiếm là kiếm của Hoa Sơn, nhưng nó không phải thánh vật của Hoa Sơn."

"Hả?"

Chiêu Kiệt hắng giọng.

"Nếu tên tiểu tử Thanh Minh mà nghe được thì chắc chắn nó sẽ nói như thế này "Gì? Thánh vật? Tháááánh vật áaaaa? Nếu đóng dấu ấn hoa mai vào một thanh kiếm mà nó trở thành thánh vật, vậy không lẽ một cái áo được đóng dấu hoa mai cũng là thánh y á? Bình rượu mà có đóng dấu hoa mai thì rượu trong đó cũng là thánh tửu luôn sao?" Vậy đấy."

"..."

Chiêu Kiệt nhìn Nhuận Tông cười tủm tỉm.

"Điều quan trọng không phải là mấy thứ ngoại thân chi vật đó. Mà quan trọng là huynh đã lo nghĩ cho Hoa Sơn biết chừng nào."

Nhuận Tông nở một nụ cười cay đắng.

Không phải là hắn đã tiếp thu những lời của Chiêu Kiệt. Mà là hắn đã thấu hiểu tấm lòng của Chiêu Kiệt, rằng Chiêu Kiệt đang cố gắng hết sức để giúp hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

"Tên tiểu tử Thanh Minh đó đã nói vậy đấy. Điều quan trọng không phải là không phạm sai lầm, mà là học được gì từ sai lầm đó. Sư huynh rút ra được bài học gì chưa?"

"...Ừ. Ta đã học được rồi."

"Như vậy là tốt rồi, không phải sao?"

Nhuận Tông thở ra một hơi, đôi mắt nhắm chặt.

- Con ổn chứ? Mau mở mắt ra ta xem nào.

'Trưởng lão.'

Nhuận Tông mơ hồ nhìn thấy hình ảnh lúc Huyền Thương ôm lấy hắn.

'Con xin lỗi.'

"Chúng ta đi ngủ thôi. Còn nhiều việc phải làm lắm. Hãy tập trung vào việc tìm kiếm Tử mộc thảo rồi quay trở về Hoa Sơn thôi."

"Ừm. Phải vậy chứ."

Nhuận Tông nhẹ nhàng gật đầu rồi đi về phía giường ngủ.

Hắn nhắm mắt nằm trên giường, không dễ dàng gì mới cố gắng ngủ được, nhưng đột nhiên hắn nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

"Sư huynh."

"Ừ?"

"Có lẽ những việc sư huynh đã làm là sai."

"...Đúng vậy."

"Vậy nên ý của đệ là..."

"Sao?"

"Nhưng đệ thích huynh vì huynh chính người như vậy."

"..."

"Ngủ thôi."

Trong phòng trở nên yên tĩnh.

Nhuận Tông đưa tay lên lau đôi mắt đang nhắm chặt của mình.

Có lẽ dù làm thế nào đi chăng nữa, thì hắn vẫn sẽ thao thức cho tới tận sáng mất.

***

"...Còn sống hả?"

"Tưởng đi bán muối luôn rồi?"

"Không, hình như vẫn còn thở mà."

Các môn đồ của Hoa Sơn tụ tập lại, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn Thanh Minh đang nằm sấp trước phòng ngủ.

Chiêu Kiệt dùng cây gậy lấy được ở đâu đó gõ bộp bộp vào Thanh Minh.

"Chết rồi hả?"

"Chắc là chết rồi đó. Uống nhiều cỡ đó mà còn sống thì đâu phải là con người nữa."

"Bình thường thì số lượng thức ăn mà con người có thể đưa được vào bụng cũng có giới hạn thôi. Uống hết cái đống rượu đó mà tin được á hả? Nghe nói số rượu đó họ tính dùng cho tiệc thành thân hả?"

"Đúng là con sâu rượu."

Bộp. Bộp bộp.

Chiêu Kiệt vẫn đều tay gõ gõ, Thanh Minh đang nằm sõng soài trên đất đột nhiên ngọ nguậy.

"Còn sống!"

"Nó bảo nó đã giác ngộ rồi, không ngờ là giác ngộ với rượu. Lại còn giác ngộ theo một hướng vô cùng sai trái nữa."

"Vậy cuối cùng là ai thắng?"

Vào lúc đó.

"Hựựựựự..."

Thanh Minh nằm trên nền đất, miệng của hắn phát ra tiếng rên rỉ kinh dị như âm thanh vọng tới từ địa ngục.

"Ta... Ta thắng..."

"Được rồi ngủ giùm đi. Đệ đúng là đáng nể thật."

"Phải, phải. Thắng rồi thì có ngủm luôn cũng được."

"Khẹcc! Ta không có chết!"

Thanh Minh hắng giọng, lê tấm thân nặng nề của mình vào ngồi dưới hiên nhà.

"Cho, cho ta một vò nước lạnh..."

"Tôn ti trật tự đúng là mất sạch cả rồi. Phải không? Sư thúc mà phải chạy đi lấy nước cho sư điệt luôn?"

Bạch Thiên lấy nước lạnh đã chuẩn bị sẵn đưa ra cho

Thanh Minh. Thanh Minh chẳng màng trên dưới phải trái, ngay lập tức chộp lấy, một hơi uống cạn rồi đặt xuống, ôm ghì lấy đầu.

"Ư hư hư... Đầu, đầu ta..."

"...Đến mức này rồi thì thanh tẩy độc tửu đi không phải tốt hơn sao? Hồi đó đệ cũng làm vậy rồi còn gì."

"Nếu thế thì ban đầu uống rượu để làm gì, uống nước thôi là được rồi!"

"Ừ cũng đúng ha. Hồi trước ta cũng nói y chang vậy." Bạch Thiên thở ra một hơi rõ dài.

Nhìn bộ dạng như người sắp chết của tên tiểu tử này, hắn không thể ngăn mình thở dài được.

Thế nhưng...

'Dù sao thì tên tiểu tử này cũng làm rất tốt.'

Cách tốt nhất để xây dựng tình hữu nghị với Dã Thú cung đó chính là kết thân với cung chủ Dã Thú cung. Địa vị của cung chủ Dã Thú cung ở nơi này gần như là tuyệt đối.

Hắn không biết là nó đã có tính toán, hay chỉ đơn giản là nó chỉ uống vì nó thích vậy... Nhưng dù thế nào thì hắn vẫn chắc chắn một điều, là tên tiểu tử Thanh Minh này đã tạo được mối thâm giao với cung chủ Dã Thú cung rồi.

"Aaa, chắc chết mất."

Thanh Minh lại lắc đầu nguầy nguậy, sau đó hắn ngẩng cổ lên, một tên cung đồ Dã Thú cung chạy huỳnh huỵch về phía hắn.

"Ngài đã dậy rồi sao?"

Thái độ hoàn toàn khác với ngày hôm qua. Từ tư thế cúi mình của hắn có thể cảm nhận được thái độ lịch sự.

Nói đúng ra là, vì cung chủ Dã Thú cung đã xem bọn họ là khách quý, nên đương nhiên thái độ của chúng cũng phải khác thôi.

"Phải."

"Cung chủ đang tìm ngài."

"Sao?"

Thanh Minh trừng mắt.

"Mới đó mà tỉnh rồi á? Sau khi nốc chừng đó rượu?"

Trước thái độ nghiêm túc đó của Thanh Minh, khóe miệng của Bạch Thiên khẽ giật giật.

"Nghĩ đi nghĩ lại thì hình như con mới là người thua đấy Thanh Minh?"

"...Không, không lý nào lại như vậy được?"

"Kẻ thua cuộc."

Bạch Thiên vừa cười vừa bước ra theo cung đồ Dã Thú cung.

Sống tới hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy dáng vẻ thua cuộc của Thanh Minh rồi. Không còn thứ gì vui hơn chuyện đó cả.

'...Không thể nào như vậy được.'

Ánh mắt của Bạch Thiên mới đó còn tràn ngập niềm vui mà không biết từ khi nào lại trở nên u ám như vậy. Trước mặt bọn họ, cung chủ Dã Thú cung đang ngồi trên một chiếc ngai khổng lồ được phủ da hổ, người không còn chút sinh khí...

Không phải chứ! Không còn chút sinh khí nào.

"Hự..."

'Rốt cuộc cả hai đã nốc bao nhiêu rượu vậy?'

Gương mặt của cung chủ Dã Thú cung, một người mạnh mẽ như thể dù cho trời có sập xuống thì hắn vẫn dễ dàng chống đỡ được, chỉ trong một ngày đã trở thành bộ dạng hoàn toàn ngược lại rồi.

Mắt đen như gấu trúc, hai má hóp sâu vào, nhìn như thể người mắc bệnh nan y vậy.

Hắn dùng chất giọng ngắt quãng, hướng về phía Thanh Minh mà hỏi.

"...Ngươi, ngươi không sao chứ?"

"Haha. Ta vẫn rất tỉnh táo. Hôm nay ta lại uống... Huệệệ! Uống nữa... Huệệệ!"

Các môn đồ Hoa Sơn bỗng chốc biến sắc, liền chạy vội tới chỗ Thanh Minh. Họ vừa bịt miệng Thanh Minh lại vừa hô la inh ỏi.

"Đừng có nôn, đồ điên này!"

"Không nôn ở đây được đâu! Cố nhịn đi!"

"Xô. Mau lấy cái xô!"

Cung chủ Dã Thú cung nhìn thấy cảnh đó thì cười khà khà.

"Phải thế chứ. Uống nhiều như vậy thì sao mà tỉnh... Huệệệ!"

"Oáiiii! Cung chủ! Ngài nôn ra nữa thì biết tính sao đây!"

"Đây rồi! Đây rồi!"

Khung cảnh hỗn loạn. Một tên cung đồ không chịu nổi nữa, hét toáng lên.

"Nếu cung chủ thấy trong người không ổn thì vận nội công áp chế độc tửu đi là được mà!"

"Gì chứ? Tên đần độn này! Nếu thế thì sao còn phải nốc rượu để làm gì? Cứ uống nước đi cho khỏe cái thân!"

Bạch Thiên từ này đến giờ đứng quan sát tình hình, nghe xong câu đó thì bật cười mà hỏi.

"Nếu không lầm thì ta đã nghe câu đó ở đâu rồi thì phải?"

"Nghe ở đâu được. Sư thúc nhầm rồi đấy."

Thanh Minh và cung chủ Dã Thú cung lăn lộn một lúc lâu, sau đó lại cùng lúc ngẩng đầu dậy, đưa tay lau khóe miệng rồi nhìn nhau.

"Nếu đã như vậy..."

"Bất phân thắng bại sao?"

Cả hai người họ nốc rượu từ đêm qua đến tận lúc gần sáng, rượu thì hết sạch mà vẫn chưa phân định được thắng thua. Vậy nên cả hai quyết định sẽ dựa vào tình trạng thể chất của ngày hôm sau để phán quyết, nhưng cái cảnh xào xáo này có vẻ cũng không khác nhau là mấy.

"...Đúng là đáng nể thật."

"Nói ngươi đó."

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn cảnh hai người nam nhân mặt mũi hốc hác nhìn về phía đối phương rồi bật ngón cái lên thì không nhịn được cười.

'Chơi vui quá nhỉ.'

'Dường như cả hai đã dần dần hiểu nhau rồi.'

'Khiếp thật.'

Cuộc sống của cung chủ Dã Thú cung chắc sẽ chẳng hạnh phúc được đâu. Họ nghĩ vậy đấy. Cung chủ và tên tiểu tử đó giống nhau thế kia, chắc chắn sau này sẽ cùng nhau xuống địa ngục. Thảo nào tự nhiên bọn họ thấy đồng cảm và ngập tràn lòng thương xót ghê.

"Nhưng sao mới sáng sớm đã tìm ta vậy?"

"À, phải rồi."

Cung chủ Dã Thú cung dẹp cái xô sang một bên rồi mở miệng.

"Hôm qua ngươi nhắc đến Tử Mộc Thảo hay là cái gì đấy."

"Phải."

"Hình như tên tiểu tử ngồi bên cạnh nghe lỏm đã đi hỏi các thương nhân rồi. Nên ta đã gọi tay thương nhân có biết về thứ đó đến."

"Ồ. Nhanh vậy sao!"

"Hô hô hô. Người Vân Nam vốn dĩ nhanh nhẹn thần tốc mà."

Các môn đồ Hoa Sơn nhìn thấy hai người họ cười rúc rích thì thở dài một hơi.

Người khác nhìn vào chắc lại tưởng cả hai đã quen biết nhau một, hai chục năm rồi không chừng.

May sao chưa được bao lâu, thương nhân kia đã mở cửa bước vào, cắt đứt sự tâm đầu ý hợp của cả hai.

"Bái kiến cung chủ anh minh."

"Không cần hành lễ. Ngươi có biết về Tử mộc thảo hả?"

Cung chủ Dã Thú cung thậm chí còn không cho tay thương nhân kia thời gian giới thiệu bản thân, cứ thế vào thẳng vấn đề. Tay thương nhân dường như đã quen với việc này, ngay lập tức nói luôn chuyện chính.

"Ở Trung Nguyên gọi là Tử Mộc Thảo, còn ở Vân Nam gọi đó là Thần Linh Thảo."

"Gì cơ?"

Cung chủ Dã Thú cung lớn giọng.

"Ngươi vừa nói là Thần Linh Thảo á?"

"Vâng, đúng vậy ạ."

"Đến để tìm Thần Linh Thảo sao?"

Cung chủ Dã Thú cung mở to mắt. Giọng nói dần dần lấy lại được nhuệ khí. Nhưng mà, cái đó là gì...

"...Cái đó quý lắm sao?"

Thanh Minh có chút bức bối mà hỏi. Dù phản ứng của cung chủ có hơi quá khích nhưng bầu không khí thì hoàn toàn không ổn chút nào.

"...À không. Cũng không quý tới mức đó."

Quả nhiên là vậy.

Chẳng phải trước đây nó đã từng là mặt hàng được đưa vào Trung Nguyên sao? Nếu thứ đó mà quý đến thế thì không có lý nào nó lại trở thành mặt hàng thương mại của Trung Nguyên được.

Nhưng nét mặt của cung chủ Dã Thú cung vẫn rất bối rối. Hơn nữa hắn còn dùng bàn tay to lớn của mình gãi đầu sồn sột.

"Hừmm! Cái đó, nói sao đây nhỉ..."

"Có vấn đề gì sao?"

Trước câu hỏi của Thanh Minh, cung chủ Dã Thú cung thở dài ra một hơi.

"Không ngờ sự việc lại éo le thế này đấy. Trước tiên thì, Tử Mộc Thảo mà các người nói ấy, nó có tồn tại ở Vân Nam và được gọi là Thần Linh Thảo. Nhưng mà..."

Hắn đang tính nói gì đó nhưng rồi lại bỏ ngang rồi lắc đầu nguầy nguậy.

"Mà thôi. Có nói ra thì cũng không có tác dụng gì. Đi theo ta. Ta sẽ trực tiếp dẫn các ngươi đến nơi có Thần Linh Thảo."

Cung chủ Dã Thú cung đứng phắt dậy.

Dáng người to lớn ấy trông cũng khá đáng tin...

"Đi theo... Huệệệệệệệ! Xô! Mau lấy xô! Huệệệệệệệ!"

...Thôi hết tin được rồi.

Hoàn toàn không thể tin tưởng được.

***

Haaaaaaaa!

Haaaaaaaa!

Thanh Minh nhìn con chồn đang xù lông lên trước mặt mình rồi phì cười.

"Ngồi xuống."

Bịch!

Ngay khi Thanh Minh vừa dứt lời, con chồn mới dựng lông lên đó bỗng dí chặt mông xuống sàn, để cơ thể ở tư thế bất động.

"Lại đây."

Sột soạt.

"Chậc."

Hắn ta dùng một tay ôm con chồn lên. Con chồn đấy liền tỏ ra đáng yêu một cách chết người. Nó đạp đạp chân trước, hết cuộn mình lại rồi phơi bụng ra, làm đủ trò dễ thương.

Dáng vẻ đó đúng là đáng yêu thật đấy nhưng...

'Đáng thương quá.'

'Bây giờ trong mắt con chồn đó, Thanh Minh chắc chẳng khác gì là thần chết đâu nhỉ?'

'Muốn sống thì phải cố sống cố chết mà làm trò.'

Mặt khác lại thấy có chút tiếc nuối vì nhìn nó quá khẩn thiết.

Lúc đó, Cung chủ Dã Thú Cung đang ở bên cạnh, ông ta vừa nôn một trận thỏa thuê và giờ đang điều chỉnh lại cái dạ dày của mình, nhìn thấy khung cảnh đó, ông ta nói.

"Ưm. Kỳ diệu ghê. Bạch Nhi thường không có nghe lời người ngoài đâu."

"Bạch Nhi sao?"

"Là tên của con chồn này đấy. Nó còn được gọi là Bạch Thiểm với ý nghĩa là tia chớp trắng."

"Bạch Thiên á?"

"Bạch Thiểm."

"Bạch Thiên sao?"

Bớt bớt lại đi, thằng điên!

Khuôn mặt của Bạch Thiên đỏ bừng lên.

"Nó thường không nghe lời con người. Tính tình thì hung dữ."

"À. Chắc chắn là vậy rồi."

"Bản thân tài giỏi gì đâu mà khó tính không gì bằng. Thỉnh thoảng ta cũng không hiểu rằng nó dựa vào đâu mà lại như thế nữa."

"Khư. Cung chủ biết rõ thật đấy."

Nhuận Tông và Chiêu Kiệt vội chộp lấy hai tay đang run lên của Bạch Thiên. Nếu không làm vậy thì Bạch Thiên sẽ ngay lập tức nhảy xổ ra gây náo loạn một trận mất.

"Người bình tĩnh đi ạ. Sư thúc!"

"Chẳng phải mấy lời đó đang nhắm vào một người là sư thúc như ta sao!"

"Hừ."

Người Bạch Thiên run lên cầm cập.

Cung chủ Dã Thú Cung thì không có ý đó, nhưng tên tiểu tử kia rõ ràng là đang cố tình còn gì!

Bây giờ nó dám đem con chồn ra để khịa cả sư thúc của nó cơ đấy!

Thanh Minh túm lấy gáy của Bạch "Thiểm" rồi đặt xuống sàn. Bạch Thiểm liếc nhìn sắc mặt của hắn ta rồi rón rén lùi về sau.

Cung chủ Dã Thú Cung thật lòng cảm thán về cảnh tượng này.

"Hơ hơ. Không ngờ dã thú của Dã Thú Cung lại nghe lời ngươi. Người ta nói động vật sẽ nhìn ra được sự tốt đẹp của con người. Vậy chắc ngươi là một người vô cùng hiền lành rồi."

"Vì ta là đạo sĩ mà."

Nghe cuộc trò chuyện tự nhiên ấy mà các môn đồ Hoa Sơn há hốc mồm.

Không biết phải kinh ngạc vì sự trơ trẽn của Thanh Minh khi tự nhận mình là đạo sĩ nên rất hiền lành, hay phải kinh ngạc vì chuyện Cung chủ Dã Thú Cung cho rằng hành động của con chồn đó có nghĩa là nghe lời nữa đây.

'Nói gì đi nữa thì cả hai người bọn họ quá kỳ quái.'

'Muốn về nhà quá.'

"Nhưng mà, nó vừa hung dữ vừa không nghe lời vậy, cung chủ hà tất gì phải nuôi nó chứ?"

"Nhìn vậy thôi chứ nó cũng là linh vật trong số những linh vật. Một con hổ to bằng ngôi nhà còn không dám hó hé khi đứng trước mặt nó nữa là."

"Sợ một con bé tí này á?"

"Lớn hay bé đâu phải thứ quyết định tất cả."

Cung chủ Dã Thú Cung nói ra một cậu không hề phù hợp với cơ thể to lớn của ông ta. Bây giờ, các môn đồ Hoa Sơn cũng đã thấy mệt vì phải đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

"Nào, xuất phát thôi."

"Vâng."

Thanh Minh theo sau Cung chủ Dã Thú Cung rồi quay lưng lại. Thế rồi hắn ta liếc nhìn phía sau rồi hét lên.

"Đi thôi, Bạch nhi!"

"Tên khốn đó...!"

"Xin người hãy cố nhịn đi ạ, sư thúc!"

"Lời đó không phải nói sư thúc đâu ạ!"

"Hừ!"

Bạch Thiên vừa bực tức vừa rảo bước đi theo sau Cung chủ Dã Thú Cung và Thanh Minh.

Thực ra thì dù những người khác có không cản thì Bạch Thiên có thể dám làm gì trước mặt Cung chủ Dã Thú Cung cơ chứ? Hắn ta chỉ có thể một mình tức tối trong lòng mà thôi.

Bọn họ cứ thế bước ra khỏi phòng và đi ngang qua quảng trường, các hộ pháp lần lượt kéo đến cùi đầu thật thấp trước Cung chủ Dã Thú Cung.

"Thưa Cung chủ!"

"Cung chủ, người đi đâu vậy ạ?"

Cung chủ Dã Thú Cung khoan thai trả lời.

"Ta đi đến Thần Đàm."

"Người, người bảo là Thần Đàm sao ạ?"

Ánh mắt các hộ pháp nhìn đám môn đồ Hoa Sơn đang đi phía sau ông ta vô cùng sắc lẹm.

Khuôn mặt của Bạch Thiên có chút đông cứng trước ánh mắt như sắp lộn ngược ra của bọn họ.

'Nói gì đi nữa thì Thần Đàm có vẻ như không phải là một nơi bình thường.'

Chẳng phải vì thế nên ánh mắt của bọn họ mới đáng sợ vậy sao? Nếu đó là nơi cấm người ngoài ra vào thì...

"Các vị khách đã phạm phải lỗi lầm gì tày trời sao ạ? Sao lại đi đến Thần Đàm chứ?"

Hả?

Gì cơ?

Sự nghi hoặc và ngờ vực ngập tràn trong ánh mắt của các hộ pháp. Các môn đồ Hoa Sơn cũng vậy, bọn họ nhìn đám hộ pháp bằng ánh mắt như muốn biết ý nghĩa câu nói vừa rồi của bọn họ.

Cung chủ Dã Thú Cung hét lên với một giọng ầm ầm.

"Lỗi lầm gì ở đây! Chẳng qua có việc cần làm ở Thần Đàm mà thôi!"

"Nhưng, thưa Cung chủ! Thần Đàm..."

"Bộ các ngươi nghĩ ta mà lại không biết chuyện đó sao?"

Cung chủ Dã Thú Cung trừng trừng mắt nhìn bọn họ, ngay lập tức ai nấy đều cúi gập người xuống.

"Xin lỗi Cung chủ! Bọn thuộc hạ đã quá ngu ngốc rồi!"

"Chậc!"

Cung chủ Dã Thú Cung tặc lưỡi một cái tỏ vẻ không vừa lòng, các hộ pháp không biết phải làm gì, đành lùi lại phía sau.

'Woa.'

'Thật tuyệt vời.'

Nhìn khung cảnh này thì có thể nhận ra được Cung chủ Dã Thú Cung đang nắm giữ sức mạnh to lớn đến mức nào bên trong Dã Thú Cung.

Những người được gọi là hộ pháp ở đây chắc cũng tầm cỡ cấp bậc trưởng lão ở Hoa Sơn, vậy mà không dám hó hé nửa lời với Cung chủ.

Đương nhiên chưởng môn nhân Huyền Tông của Hoa Sơn cũng được các vị trưởng lão nể nang, nhưng nếu đem so với Dã Thú Cung thì nói rằng sự nể nang ấy giống như việc nể nang một ông lão sắp lùi về hậu phương cũng không phải là nói quá.

'Thậm chí cả Đường Môn còn không đến mức này.'

Không biết đây là đặc trưng của Dã Thú Cung hay của Vân Nam, nhưng quyền uy của Cung chủ Nam Man Dã Thú Cung có vẻ hơn hẳn quyền uy của các chưởng môn nhân trong các môn phái ở Trung Nguyên.

"Tránh ra!"

Cung chủ Dã Thú Cung vừa tiến về phía trước, các hộ pháp giật mình lùi hết lại. Những tên hộ vệ gác cổng chính cũng nhanh chóng mở cửa cho kịp với tốc độ di chuyển của ông ta.

"Cung chủ vạn tuế!"

"Xin hãy bảo trọng ạ!"

Nhìn cảnh các Cung đồ nằm bẹp hết xuống sàn để chào, Nhuận Tông lè lưỡi ra.

"Nghe nói Cung chủ Dã Thú Cung ở Vân Nam chẳng khác gì là hoàng đế, có vẻ đó là sự thật nhỉ."

"Ư ưm, hóa ra là vậy. Không ngờ phép tắc ở Nam Man Dã Thú Cung lại như thế này. Ngược với Trung Nguyên, ở đây phân bậc cao thấp rất rõ ràng."

Bạch Thiên vừa lên tiếng xong thì có một giọng nói khoan thai vang lên.

"Chắc không phải vậy đâu?"

"Hửm?"

Thanh Minh đan hai tay vào nhau rồi đưa ra sau gáy, nói một cách khá thô lỗ.

"Ta chưa được nghe qua chuyện cung đồ Dã Thú Cung vô cùng nể nang Cung chủ. Trái lại, ta có nghe qua rằng, Cung chủ sẽ bị thay thế liên tục."

"...Vậy thì tại sao?"

"Chuyện dễ hiểu mà. Nhìn đống cơ bắp đó thì ai mà dám trả treo chứ?"

Ánh mắt của Bạch Thiên và những người khác hướng đến Cung chủ Dã Thú Cung đang đi ở vị trí đầu tiên.

Bây giờ chắc bọn họ đã biết thế nào gọi là bóng lưng gánh cả Thái Sơn... Mà không, lời đó có phải dùng vào lúc này đâu?

Nói chung là bóng lưng ấy cứ như núi Thái Sơn đang chuyển động. Nhờ vào phần thân trên lộ ra gần một nửa mà mỗi lần ông ta bước một bước, có thể thấy cơ bắp của ông ấy lại nhúc nhích mãnh liệt.

Thêm vào đó, nếu xét đến cả tính tình nóng nảy của Cung chủ Dã Thú Cung thì...

"...Không đâu."

"Có chết cũng không muốn vậy đâu."

"Chẳng thà thắt cổ còn nhanh hơn!"

Phải đến bây giờ thì tất cả bọn họ mới hiểu được lòng trung thành quá mức kia.

Thanh Minh cũng vừa nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Cung Chủ vừa nói.

"Khừ. Hoa Sơn phải được như thế này mới đúng."

"Đừng có nói mấy lời kỳ quặc!"

"Đừng có phá nát Hoa Sơn của ta!"

"Nói cái gì thế hả!"

Nhưng dù các đệ tử Hoa Sơn có nói gì đi nữa thì Thanh Minh cũng vẫn nhìn Cung chủ Dã Thú Cung bằng một khuôn mặt vô cùng cảm phục rồi gật gù.

Toàn thân đám môn đồ Hoa Sơn run lên cầm cập khi thấy cảnh tượng đó. Dạo gần đây, nỗi lo lắng về tương lai của Hoa Sơn trong bọn họ mỗi lúc lại một lớn.

"Vào đây đi!"

"Vâng."

Nghe Cung chủ Dã Thú Cung nói vậy, ai nấy đều bước đi hối hả. Ông ta tiến vào một khu rừng rộng lớn nằm ở phía sau Dã Thú Cung.

"Cỡ này thì phải gọi là mật lâm ấy chứ."

"Cây cối thì um tùm san sát nhau. Khung cảnh này khó mà thấy được ở Trung Nguyên."

"Thì ra phải băng qua nơi này mới có thể đến được Thần Đàm. Nhưng nơi đó rốt cuộc là nơi thế nào mà những người khi nãy lại bày ra phản ứng đó chứ?"

Cung chủ Dã Thú Cung đang đi phía trước hình như đã nghe được lời này, ông ta lên tiếng.

"Thần Đàm là thánh địa của Dã Thú Cung."

"Hả?"

"Đúng là vậy đấy. Vừa là thánh địa vừa là cấm địa. Ở đây, Thần Đàm được xem là một nơi linh thiêng, cấm những người khác tùy tiện tiếp cận. Cung đồ của Dã Thú Cung không phải ai cũng có thể đặt chân vào được Thần Đàm. Cả Cung chủ như ta đây cũng vậy."

"...À. Thế thì tại sao...?"

"Nhưng người ngoài thì khác. Người ngoài có thể bước vào Thần Đàm."

"...Hả?"

Bạch Thiên bất giác nghiêng đầu.

Nói vậy là sao?

"Như những gì ta đã nói. Thần Đàm là thánh địa của Dã Thú Cung. Do đó mà bất cứ cung đồ nào của Dã Thú Cung cũng không được tùy tiện đặt chân vào Thần Đàm. Nhưng các ngươi không phải là cung đồ của Dã Thú Cung nên đương nhiên là không sao rồi."

"...Chẳng phải những nơi như thánh địa hay cấm địa đều không cho phép người ngoài ra vào sao ạ?"

"Đâu cần thiết phải làm vậy chứ? Nếu cấm ra vào thì cũng phải cấm cả động vật ra vào nữa."

"Con người và con vật khác nhau mà?"

"Không hề khác nhau."

Cung chủ Dã Thú Cung lắc đầu.

"Nói cho cùng thì con người cũng chẳng qua cũng chỉ là một loài động vật có đầu óc thông minh mà thôi. Dã Thú Cung không phải yêu quý động vật mà do bọn ta nghĩ rằng bọn ta và động vật không có gì khác nhau. Bọn ta không trông chờ vào chuyện người khác cũng sẽ chấp nhận nơi này là thánh địa chỉ vì nó là thánh địa của bọn ta."

"Rồi lỡ người khác phá hủy thánh địa của Dã Thú Cung thì sao?"

"Vậy thì có gì thay đổi à?"

"..."

Cung chủ Dã Thú Cung mỉm cười.

"Thánh địa là thánh địa. Dù nó có mang dáng vẻ nào đi nữa thì cũng sẽ mãi là thánh địa. Không phải bị phá hủy rồi thì không còn là thánh địa nữa. Việc bị ám ảnh bởi dáng vẻ bên ngoài kia chẳng qua chỉ là sự cố chấp của những kẻ không hiểu được ý nghĩa thật sự của thánh địa."

"À..."

Bạch Thiên nhìn Cung chủ Dã Thú Cung bằng con mắt đầy ngạc nhiên.

Không ngờ trong lời nói của ông ta lại ẩn chứa huyền cơ sâu sắc đến vậy.

'Có thể chắc chắn một điều rằng vị trí cung chủ của Tắc ngoại ngũ cung không thể nào có được nếu chỉ dựa vào sức mạnh cơ bắp.'

Bạch Thiên nghĩ rằng, có thể Cung chủ Dã Thú Cung là một người vô cùng sâu sắc và sáng suốt, khác xa với vẻ ngoài mà bọn họ nhìn thấy.

Thế nhưng Thanh Minh lại nghiêng đầu hỏi cứ như hắn ta không hề có chút cảm phục nào trước lời vừa nói của cung chủ Dã Thú Cung vậy.

"Vậy thì cần gì phải gọi bằng cái tên thánh địa chứ, không phải sao?"

"Hửm? Vậy à? Ta chưa từng nghĩ đến điều đó."

"..."

Mà không. Hình như không phải vậy đâu.

Càng đi vào sâu, khu rừng càng rậm rạp. Bây giờ bọn họ cảm giác như rằng đến một tia sáng cũng không thể nào lọt vào được. Tứ phía trở nên tối mịt và ẩm ướt.

Vì vào sâu trong rừng nên thỉnh thoảng bọn họ cũng chạm mặt vài con thú. Con trăn khổng lồ đến mức phải đặt khoảng năm sáu người nằm dưới đất nối tiếp nhau mới có thể dài bằng, và cả những con hổ to gấp đôi con hổ bọn họ nhìn thấy ở Trung Nguyên.

Hửm?

Có nguy hiểm không à?

Cũng không hẳn.

"Hahaha. Hổ nhi, cái tên này! Lớn nhanh quá rồi đấy!"

Con hổ gầm lên một tiếng rền vang khiến ai ấy cũng sởn gai ốc rồi lao tới như tia chớp để lộ bụng, làm trò đáng yêu trước mặt cung chủ Dã Thú Cung.

'Cũng phải thôi, ngươi cũng cần phải sống mà.'

'Trước đống cơ bắp ấy thì tất cả đều bình đẳng.'

Có là người hay thú gì thì cũng phải sống mới tính tiếp được chứ.

Dáng vẻ của một con hổ to lớn lại đang tỏ ra đáng yêu như một con mèo tuy vô cùng khác lạ nhưng khi ở cùng với cung chủ Dã Thú Cung thì nhìn con hổ nhỏ bé như một con mèo nên khung cảnh này cũng không đến nỗi nào.

Cứ thế, Cung chủ Dã Thú Cung thỉnh thoảng lại vuốt ve những con thú trên đường đi, ông ta chợt nhìn về phía trước rồi chau mày.

"Phía trước là Thần Đàm đấy."

"À, cuối cùng cũng đến nơi rồi."

Khác hẳn với những gì từ nãy đến giờ bọn họ nhìn thấy, Cung chủ Dã Thú cung lên tiếng bằng một khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Tử Mộc Thảo mà các ngươi tìm, hay nói cách khác chính là Thần Linh Thảo ở Vân Nam, vốn không phải là một loại thảo dược khó hái. Ngược lại, đã từng có nguyên một vùng đất rộng chỉ toàn Tử Mộc Thảo mọc dại um tùm. Nhưng bây giờ vùng đất ấy hầu như không còn nữa."

"Tại sao?"

"Một trăm năm trước, khi đám người ma giáo vào đây, bọn chúng đã dùng hỏa công để thiêu rụi toàn bộ."

"..."

"Đáng lẽ ta phải tận mắt nhìn thấy cảnh bọn chúng chết cháy ra tro mới phải."

"Thế rồi có đem lại được kết quả gì không?"

"Không. Chẳng đem lại được gì cả. Vì các võ giả nhanh hơn tốc độ lửa lan ra nên ai nấy cũng đã tránh được."

Thế thì bọn chúng đốt lửa để làm gì chứ?

Ơ, trước khi hành động thì suy nghĩ mới phải! Tự dưng làm bừa rồi mới suy nghĩ thì đâu có được!

"Tóm lại là, từ đó về sau, ở Vân Nam chỉ có duy nhất một nơi có thể tìm thấy Tử Mộc Thảo. Đó chính là Thần Đàm."

Cung chủ Dã Thú Cung dùng tay gạt bụi cây um tùm trước mặt ông ta sang một bên.

"Ồ?"

"Woaa..."

Các môn đồ Hoa Sơn há hốc mồm khi nhìn thấy khung cảnh được bày ra trước mắt mình.

Đẹp quá.

Mà không, phải nói là rực rỡ thì có vẻ đúng hơn.

Một cái ao rộng lớn nằm ngay chính giữa khu rừng rậm rạp. À, lớn cỡ này thì có khi phải gọi là cái hồ mới đúng.

Xung quanh hồ nước trong vắt đến đáng sợ đấy là những bông hoa đủ màu sắc đang nở, những thứ mà bọn họ chưa từng được nhìn thấy từ khi sinh ra đến giờ.

Khung cảnh này tuy đẹp thật đấy, nhưng cũng khiến bọn họ cảm thấy lo sợ.

'Nó sâu đến mức nào vậy chứ?'

Nước rõ ràng rất trong nhưng lại không nhìn thấy đáy đâu. Càng xuống dưới thì ánh sáng màu xanh thẫm đó càng đậm hơn, tưởng chừng như chỉ cần sơ sẩy bước đến gần một cái là bị hút ngay vào.

'Thần Đàm ư.'

Có nghĩa là cái hồ mà thần linh đang cư ngụ sao?

Nếu đúng là vậy thì cái tên này quả thật đặt rất đúng. Bởi vì nếu trên đời này có thần linh thì chắc chắn bọn họ sẽ sống ở đây.

"Nơi này là Thần Đàm. Ta không thể đi tiếp được nữa."

"Vậy thì bọn ta..."

"Đợi đã."

Cung chủ Dã Thú Cung nhíu máy.

"...Bọn ta không được đi vào trong sao?"

"Không phải vậy. Các ngươi có thể tự do đi lại trong Thần Đàm. Chẳng phải ta đã nói từ sớm rồi hay sao."

"Thế thì có chuyện gì à?"

"...Có một vấn đề vô cùng nhỏ."

"Vâng."

"Ưm. Nhìn tận mắt chắc sẽ tốt hơn nhỉ."

Cung chủ Dã Thú Cung chần chừ một lát rồi duỗi thẳng tay ra.

Bịch.

Một con thỏ đang đi ngang qua bỗng bay lên không trung rồi nằm gọn trong lòng bàn tay của Cung chủ Dã Thú Cung. Con thỏ đó cứ nheo nheo chiếc mũi lại vì bất ngờ.

"Hửm? Con thỏ này là sao?"

"Ưm. Nhìn cho kỹ đây."

Cung chủ Dã Thú Cung ném nhẹ con thỏ về phía hồ.

Nó rón rén ngồi ở mép hồ, nhìn xung quanh một cách đầy nghi hoặc rồi giũ giũ hai tai.

Một khung cảnh khiến con người ta cảm thấy yên bình đến lạ.

"Rốt cuộc là..."

Ngay giây phút đó.

Ầmmmmmmmmmmmmmmmm!

Bạch Thiên trố mắt ra nhìn.

Ở phía dưới hồ, có một cái gì đó màu đen lao vút ra khỏi mặt nước.

"Cái, cái gì thế!"

"Hiccccc!"

Thứ lọt vào tầm nhìn của bọn họ trong chớp mắt chính là một cái miệng khổng lồ như một hang động cùng với những chiếc răng nanh khá dài.

Cái miệng khổng lồ đó ngay lập tức ngoạm hết tất cả những gì có ở xung quanh con thỏ.

Ầmmmmmmm!

"..."

Cái thứ đó sau khi nuốt trọn con thỏ cùng với những gì có trên mặt đất thì ngoắc ngoắc đầu nhìn xung quanh rồi nhanh chóng giấu mình xuống làn nước.

"..."

"..."

Ở chỗ con thỏ đứng khi nãy chỉ còn lại mỗi một cái hố lớn dư sức cho một người nằm vào.

Các môn đồ Hoa Sơn trố mắt ra nhìn và không nói được lời nào, cứ đờ người ra nhìn khung cảnh đó.

Phải một lúc sau, Lưu Lê Tuyết mới lên tiếng phá vỡ sự tĩnh mịch.

"...Thứ, thứ vừa rồi đó...?"

Ai nấy cũng bắt đầu hớt ha hớt hải mở lời.

"Nhìn, nhìn nó lớn lắm. Lớn khủng khiếp luôn ấy?"

"Cỡ đó thì ngoạm luôn cả một con người còn được!"

Cung chủ Dã Thú Cung chỉ lặng thinh gật đầu rồi chau mày.

"Nó tên là Mặc Lân Huyết Mãng. Một con mãng xà khổng lồ sống ở Thần Đàm."

Gì cơ?

Rắn á?

Cỡ đó thì là rồng chứ rắn nỗi gì?

Không phải cấm người khác ra vào vì đây là một nơi linh thiêng, mà vì con quái vật kia nên mới không thể ra vào được, cho nên mới biến nơi này thành thánh địa, không phải vậy sao...?

"Hơ... Hơ hơ hơ hơ."

Đến cả Thanh Minh không sợ trời không sợ đất mà còn phải thốt ra một tiếng cười đến điếng người.

***

Từ đây, trong khoảng 1-2 ngày, lâu nhất là 3 ngày, mình sẽ đăng 1 chap mới không phải mỗi ngày nữa nhé. Cảm ơn mọi người đã đọc. Mong mọi người đọc truyện vui vẻ!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com