ZingTruyen.Com

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 102: Ngươi cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi.

yaneyy_

"Nếu coi Trung Nguyên là một bàn cờ vây rộng lớn, thì nơi lão phải đặt quân cờ để thoát khỏi cảnh bị bao vây tứ phía không phải bên trong mà là bên ngoài vòng vây. Bởi vì lão phải tạo ra được đồng minh cho quân cờ bên trong thì thế trận mới không bị đảo ngược."

"Ngươi nghĩ giá trị của Hoa Sơn đến mức đó thật sao? Bây giờ Hoa Sơn cũng không còn trong Cửu Phái Nhất Bang nữa rồi mà?"

"Dù không phải Cửu Phái Nhất Bang thì vẫn có giá trị chứ. Lão nghĩ nếu Hoa Sơn thuộc Cửu Phái Nhất Bang thì bọn ta có bị điên không mà đi bắt tay với Đường môn? Tất nhiên là bọn ta phải giao lưu với các bang phái khác thuộc Cửu Phái Nhất Bang khác rồi."

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt bàng hoàng.

Dù chuyện đó có đúng đi chăng nữa thì bình thường làm gì có ai dám mở miệng nói ra lời đó. Ngay trước mặt môn chủ Đường Môn.

"Lão đừng làm màu nữa, vào thẳng vấn đề đi. Chứ cứ đi lòng vòng nói chuyện phiếm thế này chẳng thú vị gì cả. Môn chủ muốn lôi kéo Hoa Sơn về phía mình là để kìm hãm Cửu Phái Nhất Bang đang bao vây Đường Môn chứ gì. Đó mới chính là mục đích thật sự của lão phải không."

"..."

"Nếu như tin đồn Đường Môn trở thành đồng minh của Hoa Sơn lan truyền ra ngoài thì bọn họ không thể không bận tâm đến Hoa Sơn được. Như vậy thì việc kìm hãm Đường Môn sẽ bị nới lỏng. Bởi vì việc kìm hãm đó đã chuyển hướng sang Hoa Sơn rồi." Đường Quân Nhạc thở dài.

"Dù sao thì ta..."

Đường Quân Nhạc đổi tư thế. Và rồi hắn ta nhìn Thanh Minh bằng gương mặt có phần thận trọng hơn.

"Hình như ta đã nhìn nhầm ngươi rồi."

"Như thế nào cơ?"

"Ngươi không chỉ là một kẻ mạnh về trình độ võ công thôi."

"..."

"Chính xác là một tên tiểu tử xảo trá quỷ quyệt."

Đường Bảo.

Cái tên khốn Đường Bảo đâu rồi.

Cứ đợi đến lúc ta gặp được đệ đi. Đệ không biết dạy dỗ hậu nhân của mình cho đàng hoàng à?

Không biết Đường Quân Nhạc có biết được suy nghĩ của Thanh Minh hay không mà hắn cứ nhìn Thanh Minh chằm chằm không nói câu nào.

'Rốt cuộc cái tên nhóc này...'

Đường Quân Nhạc chưa từng bị chọc ngoáy nhiều như thế này. Đặc biệt là khi kẻ vạch trần toàn bộ suy nghĩ của hắn ta lại là một tên tiểu tử còn chưa sống đến nửa đời người.

'Hóa ra bất lực chính là như thế này.'

Đường Quân Nhạc lặng lẽ thay đổi đánh giá về Hoa Sơn và Thanh Minh. Và sự thay đổi đó đã khiến hắn ta thay đổi thái độ.

"Ta thừa nhận. Đúng là ta muốn như vậy."

Đường Quân Nhạc thẳng thắn thừa nhận lời Thanh Minh nói.

Biện minh bằng một lời nói dối trước kẻ đang nhìn thấu bản thân mình không phải là thượng sách. Nếu hai bên không thể tin tưởng lẫn nhau thì sẽ rất khó để thương lượng.

Vậy nên cứ thẳng thắn thừa nhận sẽ tốt hơn.

"Ý ngươi là suy nghĩ của Đường Môn khác với suy nghĩ của Hoa Sơn đúng không?"

"Không phải. Những vấn đề khác thì không sao. Duy chỉ..."

"Duy chỉ?"

"Nếu hai bên trở thành đồng minh thì Đường môn sẽ ung dung hơn, còn Hoa Sơn lại phải chịu sự kìm hãm. Thật không công bằng chút nào."

"Ừm..."

"Ta muốn một cái giá thích đáng. Không phải là một cái giá được đưa ra để làm màu, mà phải là một cái giá thích đáng."

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc bằng một ánh mắt tĩnh lặng.

"Phải như vậy thì mới thương lượng được chứ."

"Ừm. Đúng là như vậy. Nếu thế thì ta..."

Thanh Minh vội vàng nhảy vào họng Đường Quân Nhạc trước khi lão ta kịp nói hết câu.

"À, trước đó."

"Hửm?"

Nét cười cợt trên mặt Thanh Minh đã biến mất.

"Ta muốn làm rõ một chuyện. Chuyện này không phải là do Đường Môn ban tặng cho Hoa Sơn, mà là Hoa Sơn đã đồng ý sự nhờ cậy của Đường Môn."

"..."

"Vì vậy nên lão hãy dẹp cái thái độ của người trên nhìn kẻ dưới đi. Bởi vì bây giờ ta đang thay mặt cho Hoa Sơn đấy."

Gương mặt Đường Quân Nhạc nhất thời đông cứng lại trước lời khẳng định chắc nịch đó của Thanh Minh.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà biểu cảm trên mặt của Đường Quân Nhạc biến hóa không biết bao nhiêu lần. Thế nhưng, những lời được nói ra sau sự biến sắc ấy lại không còn chút tư thái bề trên nào.

"Là ta đã phạm phải sai lầm rồi."

Đường Quân Nhạc đứng dậy tạo thế bao quyền với Thanh Minh.

"Môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn Đường Quân Nhạc xin tạ lỗi với Hoa Sơn Thanh Minh tiểu đạo trưởng."

"Ta chấp nhận lời xin lỗi này."

Thanh Minh vừa tạo thế bao quyền đáp lễ vừa mỉm cười.

Rồi hai người quay lại chỗ ngồi nhìn nhau mà không nói lời nào.

Mặc dù nhìn bề ngoài thì họ không khác gì so với lần đầu tiên gặp nhau, nhưng trong lòng họ đã hoàn toàn thay đổi.

"Vậy Hoa Sơn muốn Đường Môn làm gì cho Hoa Sơn để chúng ta có thể bắt tay hợp tác với nhau đây?"

"Ta có ba điều kiện."

"Ba điều kiện?"

"Đầu tiên là vũ khí."

Gương mặt của Đường Quân Nhạc trở nên cứng đờ.

"Độc và ám khí của Đường môn tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài. Nếu ngươi muốn ám khí của Đường môn thì ta e chúng ta không thể đạt được thỏa thuận này rồi."

"Ý ta không phải ám khí. Dù Hoa Sơn có ám khí đi chăng nữa thì cũng chẳng dùng được đâu."

"Vậy ý của ngươi là?"

Thanh Minh rút thanh kiếm đang đeo ở bên hông mà không nói lời nào.

Mặc dù rút kiếm ra trước mặt môn chủ Đường môn mà không có sự cho phép của lão ta là một hành động cực kỳ vô lễ, thế nhưng Đường Quân Nhạc biết hắn làm vậy là có ý đồ nên chỉ ngồi yên quan sát hắn.

"Lão thấy thanh kiếm này chứ?"

"Ừm."

Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh đã bị phá hủy hoàn toàn.

"Chất liệu của thanh kiếm này không tốt chút nào."

"Mặc dù ta đã dùng hơi mạnh tay, nhưng ngay từ đầu nó đã không phải là một thanh kiếm tốt. Tuy nhiên đây là chuyện không thể tránh khỏi. Bởi vì trước đây Hoa Sơn không có tiền. Đúng là bây giờ Hoa Sơn đã có một chút tiền, nhưng việc tìm kiếm thợ rèn có thể tạo ra một lượng lớn những thanh kiếm tốt là một chuyện rất khó."

"Đúng là những người tài như vậy đã sớm bị các môn phái khác chiếm hết rồi."

"Đúng vậy. Nhưng ta biết nơi có những thợ rèn giỏi nhất Trung Nguyên. Việc rèn kiếm đối với họ dễ như ăn cháo vậy."

"Hmmm. Chẳng phải người tài thì không đổ lỗi, cũng giống như một người viết thư pháp giỏi sẽ không đổ thừa cho cây bút lông của mình sao?"

"Vớ vẩn. Lão cứ thử đi vào nhà của người viết thư pháp giỏi mà xem, kiểu gì họ chẳng có cả trăm cây bút lông?"

"Haha. Ngươi nói cũng đúng." Đường Quân Nhạc gật đầu.

Đường Môn là môn phái không tiếc đầu tư cho các thợ rèn đệ nhất thiên hạ để chế tạo ra các loại vũ khí tốt nhất.

"Đúng là dù kiếm không tốt nhưng ta vẫn có thể phát huy được thực lực, nhưng điều đó không có nghĩa là không có sự chênh lệch giữa một thanh kiếm tốt và một thanh kiếm tầm thường. Ta nghe nói thuật luyện kim của Đường Môn là đệ nhất thiên hạ. Vậy nên, còn gì tuyệt hơn nếu Đường Môn rèn ra số lượng lớn Mai Hoa Kiếm và cung cấp nó cho Hoa Sơn chứ."

"Chuyện này thì ta làm được. Đây cũng không phải là chuyện gì khó."

Nếu cân nhắc đến năng lực của Đường Môn thì việc rèn kiếm cho một môn phái có quy mô nhỏ giống như Hoa Sơn là chuyện dễ như ăn cháo. Vì vậy nên, những yêu cầu tiếp theo của hắn sẽ càng khó hơn.

"Điều thứ hai là gì?"

"Ta muốn Đường Môn chuyển giao một kỹ thuật cho Hoa Sơn." Đường Quân Nhạc lại trợn tròn mắt.

"Tại sao ngươi hiểu rất rõ về Đường Môn mà cứ liên tục nói những lời quá sức với ta thế nhỉ. Nếu không phải là thân tộc thì ta không thể truyền kỹ thuật bí truyền của Đường Môn cho ngươi được."

"Tại sao lão cứ nói câu đó mãi thế. Ta có nói đến kỹ thuật bí truyền đâu."

"Hửm? Vậy là?"

Không phải là kỹ thuật bí truyền của Đường Môn ư? Đường Môn còn có thứ nào như vậy nữa à?

Nhận thấy ánh mắt nghi hoặc của Đường Quân Nhạc, Thanh Minh chỉ cởi áo ra mà không nói gì.

"..."

Và rồi hắn bắt đầu tháo lớp băng đang được quấn quanh vết thương của mình.

"Hừm."

Bây giờ vết thương chỉ còn lại một vệt màu đỏ. Có thể nói vết thương do bị phi đao đâm vào của hắn đã lành hẳn chỉ trong vòng ba ngày. "Năng lực phục hồi của ngươi thật đáng kinh ngạc."

"Đó là nhờ y thuật của Đường Môn quá giỏi đấy chứ."

"...Không lẽ ngươi?"

"Vâng. Thứ ta muốn chính là y thuật của Đường Môn."

"..."

Biểu cảm của Đường Quân Nhạc trở nên kỳ quái.

Y thuật của Đường môn?

Tất nhiên thứ này không thể gọi là kỹ thuật bí truyền của Đường Môn rồi. Bởi vì kỹ thuật bí truyền chân chính của Đường Môn chính là độc và ám khí.

Thế nhưng đây cũng không phải là bí thuật có thể dễ dàng truyền ra ngoài.

"Tại sao ngươi lại quan tâm đến điều đó? Từ trước đến nay cũng đâu có ai đến học y thuật của Đường Môn."

"Bởi vì ta cần đến nó."

Thanh Minh nghiêng đầu.

Theo lời của Đường Quân Nhạc thì y thuật của Đường Môn không có giá trị đến thế. Bởi vì chỉ với y thuật của Đường Môn thì chưa đủ để mở y viện.

Lý do là gì ư?

Đơn giản thôi. Bởi vì họ không thể trị bệnh được. Y thuật của Đường môn chỉ tập trung vào chữa trị nội thương và ngoại thương.

Cứ thử nghĩ mà xem.

Nếu không phải là võ giả thì làm gì có ai bị ngoại thương, hay trúng độc, hay bị nội thương nghiêm trọng chứ? Nếu chỉ có thể trị thương như vậy mà mở y viện thì Đường Môn sẽ sớm phải hạ tấm danh bài xuống vì suốt ngày chỉ mong người dân ở đây bị thương mất.

Thế nhưng.

'Hoa Sơn lại cần nó.'

Trong giấc mơ, Đường Bảo đã cho Thanh Minh biết.

Thứ được gọi là y thuật quan trọng đến nhường nào.

Hắn đã không chú tâm đến lời nói của Đường Bảo. Bởi vì khi đó hắn nghĩ nếu hắn càng ngày càng mạnh lên theo thời gian thì vẫn tốt hơn so với việc trị thương bằng y thuật. Bởi vì một khi mạnh lên, hắn sẽ không thể bị thương được.

Nhưng cũng chính vì vậy mà Thanh Minh đã phải đối mặt với một hiện thực tàn khốc.

Đó là tất cả mọi người đều đã chết.

Nếu khi đó Thanh Minh biết được y thuật của Đường Môn thì có lẽ hắn đã có thể cứu thêm được vài người rồi. Thế nhưng tất cả những gì Thanh Minh biết lại chỉ là truyền nội công.

'Liệu nội công có thể chữa lành nội tạng đã bị tổn thương không?' Không thể có chuyện đó được.

Giá như khi đó Thanh Minh biết y thuật, thì có lẽ Đường Bảo đã không phải chết như vậy rồi. Thanh Minh không thể nào quên được gương mặt của Đường Bảo lúc hắn nắm tay mình nhờ chăm sóc Đường môn trong khi đang bị một thanh kiếm găm vào ngực.

Hắn không muốn các đệ tử Hoa Sơn phải trải qua chuyện đó.

Bởi vì sự bất lực và nỗi đau ấy quá lớn đối với sức chịu đựng của con người.

"Xin hãy truyền thụ lại y thuật của Đường Môn cho Hoa Sơn. Khi đó hai bên sẽ trở nên thoải mái và thân thiết hơn."

"Ừm. Đây là một việc không hề dễ. Ta còn phải thuyết phục các nguyên lão Y Dược Đường nữa."

"Vậy nên nó mới xứng đáng trở thành điều kiện trao đổi chứ." Đường Quân Nhạc cau mày.

Rõ ràng việc này không hề dễ. Chỉ là...

"Ta sẽ cố gắng hết sức."

Nếu đây là cái giá phải trả để có được Hoa Sơn thì Đường Quân Nhạc có thể làm được. À không, lão ta nhất định phải làm để có được Hoa Sơn.

"Việc này tuy khó nhưng ta vẫn có thể làm được. Ta muốn nghe nốt điều kiện cuối cùng. Đây cũng chính là điều kiện khó nhất đúng không?"

"Vầng. Đúng là điều kiện khó nhất."

"Đó là gì thế?"

Thanh Minh hít một hơi thật sâu.

Sau đó, hắn nhìn thẳng vào Đường Quân Nhạc nói.

Đây không phải là sự nhờ cậy của Hoa Sơn.

Mà đây chính là sự phó thác của Thanh Minh.

"Ta hy vọng lão sẽ suy nghĩ về việc trở thành bằng hữu với Hoa Sơn."

"Đó không phải là điều đương nhiên sao. Chúng ta là đồng minh..."

"Không phải đồng minh mà là bằng hữu."

"..."

Giọng Thanh Minh chưa bao giờ trầm đến thế này.

"Thứ ta muốn không phải là một đồng minh có thể bỏ mặc nhau bất cứ lúc nào. Còn bằng hữu là người sẽ đưa tay ra khi ta gặp nguy hiểm. Đó mới là một mối quan hệ mà ta mong muốn."

Lời nói đó không có bất kỳ ẩn ý nào cả.

Đây là việc không dễ để hứa, mà dù có hứa cũng không thể dễ dàng giữ được lời hứa đó. Ngay cả Thanh Minh cũng biết rõ điều đó.

Nhưng hắn không thể không nói ra.

"Quả thực rất khó hiểu."

Đường Quân Nhạc nói một cách chân thành.

"Ta biết ngươi yêu cầu tất cả những chuyện này đều là vì có lý do riêng. Nhưng ta lại không thể nhìn ra lý do đó là gì. Không biết ta có bỏ lỡ điều gì không?"

"Không có."

"Vậy lý do ngươi nói những lời đó là gì?"

"Hmmm."

Thanh Minh khẽ nhắm mắt.

- Sư huynh!

Đừng có bày ra cái vẻ mặt đó nữa.

Cái tên ngốc này.

Thanh Minh mở mắt, rồi lắc đầu.

"Lão cứ coi như đây là sự thất thường của ta đi."

"Thất thường ư..."

Đường Quân Nhạc cất lời với gương mặt cứng nhắc.

"Ngươi cũng biết đúng không?"

"Chuyện gì?"

"Từ trước đến giờ có hàng nghìn hàng vạn người muốn bên cạnh Đường Môn." Đúng là như vậy.

Bởi vì Đường Môn là bá vương ở Tứ Xuyên.

"Thế nhưng không có ai muốn trở thành bằng hữu của Đường Môn cả. Điều kiện này của ngươi thực sự rất thú vị."

"Vậy câu trả lời của lão là?"

"Câu trả lời của ta..."

Đường Quân Nhạc nhếch khóe miệng.

"Đường Môn không biết nên đối xử với bằng hữu như thế nào mới phải."

"..."

"Vì vậy ta hy vọng Hoa Sơn sẽ chỉ cho bọn ta biết. Rằng bằng hữu là gì."

Thanh Minh phì cười.

"Chuyện này có gì khó đâu."

"Nếu vậy thì tốt quá."

Đường Quân Nhạc vừa mỉm cười vừa gật đầu.

'Xấu hổ thật đấy.'

Bằng hữu. Bằng hữu ư.

Đúng là một chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng.

Thế nhưng những câu nói như lời bông đùa của trẻ con ấy lại khiến trái tim Đường Quân Nhạc nhộn nhạo. Đặc biệt là khi lời nói đó xuất phát từ miệng của một người mà Đường Quân Nhạc không thể hiểu được tâm tình của hắn.

"Ta chấp nhận ba điều kiện của ngươi."

"Được. Cứ quyết như vậy đi."

"Ta biết mối quan hệ đồng minh của Đường Môn và Hoa Sơn sẽ chính thức được xác lập bằng việc này. Vấn đề còn lại bây giờ chính là việc Hoa Sơn có chấp nhận cuộc đàm phán này hay không thôi."

"Ta sẽ viết một bức thư, lão chỉ cần đóng dấu và gửi nó đến Hoa Sơn. Vậy là xong."

"Ngươi có sức ảnh hưởng lớn đến như vậy ở Hoa Sơn sao?"

"Đâu có. Còn hơn cả thế ấy chứ..."

"Hả?"

Thanh Minh nói bằng một biểu cảm kỳ quặc.

"Vốn dĩ chưởng môn nhân và các trưởng lão luôn bị các môn phái khác xa lánh và coi thường... Nên nếu họ biết tình hình của Đường Môn thì có khi họ sẽ khóc vì hạnh phúc mất."

"..."

Gò má của Đường Quân Nhạc rung bần bật.

Không ngờ Đường Môn lừng lẫy thiên hạ lại đi giao du với cái tên trời đánh này...

"Ta hiểu rồi. Vậy chuyện này..."

"Lão định đi đâu thế?"

Đường Quân Nhạc đang định đứng dậy thì giật mình bởi tiếng gọi của Thanh Minh.

"Ngươi vẫn còn gì muốn nói sao? Nếu ngươi muốn nhanh chóng xử lý mọi chuyện thì ta phải hành động ngay bây giờ."

"Chúng ta phải thương lượng đã chứ."

"Chẳng phải khi nãy chúng ta đã thương lượng xong rồi sao?"

"Ầy. Đó là lão thương lượng với Hoa Sơn."

Ngón tay của Thanh Minh gõ bộp bộp vào một chỗ.

"Còn cái này thì thế nào?" Vết thương.

Ngón tay của Thanh Minh đang chạm vào vết thương chỉ còn lại một vệt đỏ đó.

Đôi mắt của Đường Quân Nhạc run run.

"Chẳng, chẳng phải ta đã cho ngươi Thiên Độc Đan rồi sao!"

"Ầyyyy! Đây là chuyện lớn đấy! Lão nghĩ một viên linh dược của lão đủ để đổi lấy cái mạng của ta à! Còn người thì còn linh dược! Chứ làm gì có chuyện linh dược đẻ ra con người!"

"..."

"May cho lão vì đối thủ của lão là ta nên ta vẫn còn sống đấy, là ta đấy! Vậy mà lão lại chỉ ném cho ta một viên Thiên Độc Đan rồi tính bịt miệng ta lại sao?"

"A, không..."

"Khừ. Cách Đường môn đối xử với bằng hữu của mình thật tàn nhẫn. Làm như ta sẽ cuỗm hết của các ngươi không bằng. Chậc chậc chậc. Thế này thì chẳng có bằng hữu gì hết! Làm người phải biết giữ chữ tín chứ!"

Gương mặt Đường Quân Nhạc trở nên trắng bệch.

"Vậy ngươi muốn gì?"

"Ta nói ra được không?"

"Ta không thể chấp nhận việc ngươi nói Đường môn không có chữ tín! Ngươi cứ nói đi! Ngươi muốn gì?"

"À, vậy ư?"

Hai mắt Thanh Minh phát sáng.

"Thực ra cũng chẳng phải chuyện gì to tát lắm đâu..."

"Ngươi cứ nói đi."

"À không, chuyện này không nói bằng lời được"

"...Hả?"

Nói rồi Thanh Minh lục lọi trong chiếc áo hắn vừa cởi ra.

"Đâu rồi ấy nhỉ. Ta nhớ rõ ràng nó ở... A! Đây rồi."

Hửm?

Đó là gì thế?

Một cuốn sách à?

Thanh Minh mỉm cười, đẩy cuốn sách vừa lôi trong áo ra về phía Đường Quân Nhạc. "Nói ra thì hơi dài dòng, nên ta đã sớm ghi hết vào trong đây rồi."

"..."

"Hề hề. Lão không cần khen ta đã chuẩn bị đầy đủ đâu. Đây là việc cơ bản ấy mà. Tiện cho cả đôi bên."

"..."

Đến lúc này Đường Quân Nhạc mới nhận ra rằng.

Họa từ miệng mà ra.

Và họa sẽ xảy ra khi gặp phải một tên ranh ma.

Một lát sau.

Khắp Đường môn vang lên tiếng rì rầm của các môn đồ Đường Môn khi nhìn thấy bộ dạng của Đường Quân Nhạc quay về ngọa phòng: 'Đây là lần đầu tiên trong đời ta thấy môn chủ quay trở về với bộ dạng thất thần như vậy đấy.'

"Đồng minh?"

Bạch Thiên nhìn Thanh Minh bằng vẻ mặt bất lực không nói nên lời.

Tuy hắn cũng đã lường trước được việc cái tên chuyên gây rối này sẽ bày trò rồi nhưng mà...

'Đường đột vậy sao?'

Ý là, suốt quãng thời gian tên tiểu tử này biến mất sau bữa ăn, nó đã gây chuyện gì rồi giờ lại về đòi bàn đến mấy chuyện vĩ đại kiểu như làm đồng minh này kia chứ?

Mà còn là Hoa Sơn làm đồng minh với Đường Môn?

Nhuận Tông cũng mở miệng, hắn vẫn chưa thể hết bàng hoàng.

"Đợi, đợi chút, đợi chút đã. Chuyện hệ trọng như thế này mà chúng ta tự ý quyết định cũng được hả?" Vốn dĩ Nhuận Tông muốn hỏi thẳng là Thanh Minh tự tiện quyết định như thế cũng được sao, nhưng rốt cuộc hắn vẫn phải cẩn thận mà lựa lời.

"Có gì đâu mà lại không được. Sư thúc cũng có mặt ở đây mà?"

"Hả?"

Bạch Thiên sư thúc? Sư thúc thì làm sao?

"Quên rồi hả? Lúc chúng ta xuất phát, chưởng môn nhân đã trao toàn bộ quyền quyết định việc của Hoa Sơn cho sư thúc rồi còn gì."

Hả?

À...

Đúng là vậy. Chưởng môn nhân đúng là đã nói như thế.

Nhưng mà...

"Bây giờ, dùng quyền đó luôn hả?" Bạch Thiên trợn tròn mắt.

"Này, này. Đợi đã. Chưởng môn nói vậy chỉ là để đề phòng nhỡ có chuyện gì xảy ra ở Vân Nam thôi!"

Huyền Tông trao hết quyền hạn cho Bạch Thiên, cốt cũng chỉ để các đệ tử của Hoa Sơn lúc ở Vân Nam nếu không liên lạc được về Trung Nguyên thì có thể tự do hoạt động hơn thôi.

Làm gì có chuyện chưởng môn nhân dự tính luôn cả việc kết giao đồng minh với Đường Môn chứ?

"Cái thằng này! Tự ý kết đồng minh như vậy thì chưởng môn nhân sẽ nói gì đây hả?"

"Đương nhiên là sẽ vô cùng hài lòng rồi. Hê hê hê!"

"Đúng vậy. Tất nhiên là sẽ rất hài... Ơ ủa, chết tiệt! Sao mà hài lòng được!" Bạch Thiên ôm chặt đầu.

'Làm ơn đi từng bước một thôi, Thanh Minh à! Đừng có hấp tấp như vậy, từ từ thôi!'

Phải nghĩ tới những người đồng hành với mình nữa chứ! Ngươi ăn uống no say, luyện công đã đời xong lại đi kết giao đồng minh với tên nào rồi chạy về đây vậy hả?

"Phùuuuu."

Bạch Thiên suy sụp thở dài một hơi.

Các môn đồ khác của Hoa Sơn cũng không giấu được vẻ hoang mang.

Làm đồng minh với Đường Môn á?

Tuy họ không biết vì sao môn chủ Đường Môn lại chiếu cố Thanh Minh đến vậy, nhưng ai mà lường được mọi chuyện sẽ đến mức này chứ?

Nếu Thanh Minh gây chuyện, thì đương nhiên việc giải quyết chuyện đó là trách nhiệm của Bạch Thiên. Tạm dẹp cái sự hoang mang đó sang một bên, Bạch Thiên vừa hít thở thật sâu, vừa cố gắng giữ một cái đầu thật lạnh.

'Nếu chỉ xét đến kết quả không thôi thì đúng là không tệ.'

Mà không, không phải là không tệ. Mà có thể nói là vô cùng hời.

'Nếu được hợp tác với Đường Môn, một trong Ngũ Đại Thế Gia, thì Hoa Sơn có thể chắp cánh bay cao rồi.'

Suy đi nghĩ lại thì vẫn không thể hiểu được tại sao Đường Môn lại chịu kết đồng minh với Hoa Sơn. Vậy nên nếu cứ thế mà giang tay hoan hỉ đón mừng thì cũng không được... Bạch Thiên hơi chau mày.

'Thế thái nhân tình không thể đơn giản như vậy được.'

Sau khi đã sắp xếp lại suy nghĩ, Bạch Thiên nhẹ nhàng lên tiếng.

"Trước mắt thì vậy cũng được."

"Hả?"

Bạch Thiên vừa nhìn Thanh Minh, vừa thận trọng gật đầu.

"Ta không biết con đã bàn bạc thế nào với Đường môn chủ, nhưng dù sao thì mọi chuyện được như thế này là tốt rồi. Con làm tốt lắm."

"Sư thúc ăn nhầm thứ gì hả?"

"..."

"Đồ ăn của Tứ Xuyên không hợp khẩu vị sao? Hay là bị Đường Môn hạ độc rồi? Cách hành xử không giống sư thúc chút nào?"

Ơ hay, cái tên tiểu tử này là đang khen người ta đó hả?

Bạch Thiên trán nổi đầy gân máu, vừa hô hấp thật sâu vừa cố kiềm nén cơn giận. Sau đó mới hết sức bình tĩnh mà trả lời.

"Nhưng mà ta vẫn thấy lấn cấn."

"Hửm?"

"Truyền thống của Hoa Sơn xưa nay vẫn là liên kết với Cửu Phái Nhất Bang. Việc bắt tay với Ngũ Đại Thế Gia là chưa từng có trong lịch sử. Con cũng biết quan hệ giữa Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia không được tốt lắm còn gì."

"Ừ thì, đúng là vậy." Thanh Minh nhún vai.

Sao mà không biết được.

Lý do mà Đường Môn bắt tay với Hoa Sơn chẳng phải là để phá vỡ thế vây của Cửu Phái Nhất Bang sao? Dù cùng là chính phái đi nữa, nhưng vì không có chung kẻ thù nên Cửu Phái Nhất Bang và Ngũ Đại Thế Gia cũng đã bắt đầu kìm hãm lẫn nhau rồi.

"Ta cũng không chắc nếu bắt tay với Đường Môn thì liệu có giúp ích gì được cho Hoa Sơn hiện tại không. Nhưng đến một lúc nào đó, nó có thể sẽ gây trở ngại cho Hoa Sơn trong việc liên kết với Cửu Phái Nhất Bang và khôi phục lại vị trí là một trong số đó."

Bạch Thiên hướng mắt về phía Thanh Minh, từ tốn giải thích.

"Sư thúc chỉ nghĩ được tới đó thôi á?"

Thanh Minh nhìn Bạch Thiên bằng một ánh mắt thần bí.

"Trước đó, ta có một câu muốn hỏi sư thúc."

"Hửm?"

"Việc quay về Cửu Phái Nhất Bang thì có gì tốt?"

"...H, hả?"

Bạch Thiên lại nhìn Thanh Minh như muốn hỏi hắn đang nói tào lao cái gì thế.

Thanh Minh nghiêng đầu.

"Có gì tốt nào?"

"Cái đó..."

Bạch Thiên có chút ngập ngừng.

Không phải là hắn chưa nghĩ đến. Mà là hắn không biết nên nói từ đâu.

"Danh tiếng của Cửu Phái Nhất Bang có sức nặng hơn con nghĩ rất nhiều. Tạm chưa bàn đến những thứ khác thì trước mắt là chúng ta có thể thu hút được thêm nhiều đệ tử ưu tú, cũng sẽ có tiếng nói hơn trong võ lâm. Với lại..."

"Mấy cái đó mà tốt hơn việc làm đồng minh với Đường Môn á hả?"

"Nếu kết đồng minh với Đường Môn ngay bây giờ thì đúng là có lợi hơn đấy. Nhưng nếu chọn đồng minh thì dù sao Cửu Phái Nhất Bang cũng vẫn hơn Ngũ Đại Thế Gia chứ..."

"Sư thúc."

"Hả?"

"Sư thúc không có tự trọng hả?"

"..."

Bạch Thiên chau mày.

"Con nói vậy là sao?"

"Ai là người trục xuất chúng ta ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang?"

"Chuyện đó..."

Là Cửu Phái Nhất Bang.

Chính là cái bọn Cửu Phái Nhất Bang đó!

"Chính bọn khốn đó đã đuổi chúng ta ra khỏi Cửu Phái Nhất Bang. Vậy mà giờ khi muốn gây dựng lại thế lực thì sư thúc lại tính vừa cười hề hề vừa van xin được quay lại ngồi cùng mâm với Cửu Phái Nhất Bang á hả? Quên hết chuyện xưa rồi nối lại nghĩa cũ á?"

"..."

"Không phải chứ! Chúng ta cũng đâu phải là đồ ngu!" Thanh Minh trợn trừng mắt.

'Bảo ta phải cúi đầu trước cái bọn đó á?' Giỡn không vui chút nào!

Chúng ta đánh đổi cả tính mạng! À không! Chúng ta thật sự đã dâng cả mạng sống này để cứu lấy Trung Nguyên, nhưng cái bọn Cửu Phái Nhất Bang đó chẳng hề biết ơn mà chỉ biết lo cho lợi ích của bọn chúng thôi không phải sao?

Nếu Thái Thượng Lão Quân cũng phải trải qua chuyện như thế này chắc ông ấy sẽ lấy gậy gõ vào đầu bọn chúng luôn ấy chứ. Nhưng Thanh Minh không phải Thái Thượng Lão Quân, bảo hắn nhịn đi á?

Ầy.

Không đời nào.

"Đừng có ảo tưởng nữa. Sư thúc. Nếu chúng ta với cái bọn cửu phái cửu phiếc gì gì đó thật sự là mối quan hệ tương trợ lẫn nhau khi khó khăn, thì Hoa Sơn đã không rơi vào tình cảnh này rồi."

Bạch Thiên cũng á khẩu.

Lời Thanh Minh nói không sai. Nếu Cửu Phái Nhất Bang ra tay giúp đỡ dù chỉ một chút, thì Hoa Sơn đã không sa sút như thế này.

Thanh Minh hoàn toàn không hề có chút ý nghĩ nào là sẽ quay về với cái bọn Cửu Phái Nhất Bang chỉ được cái mã ngoài đó cả.

'Để cái danh Cửu Phái Nhất Bang cũng chỉ dùng để đếm số thôi chứ được gì.'

Quan trọng là khi ta cần thì phải có người giúp đỡ được chứ, không phải cái kiểu quan hệ mà lúc không cần thì lại ra vẻ giúp sức để khè thiên hạ đâu.

"Tóm lại ý con là, Đường Môn khác với Cửu Phái Nhất Bang khi xưa, khi hai bên gặp chuyện khó khăn thì sẽ ra tay giúp đỡ lẫn nhau á?"

"Chúng ta phải tạo dựng một mối quan hệ như thế đấy." Thanh Minh trả lời dứt khoát.

"Làm gì có mối giao hảo nào là tự nhiên mà có. Chỉ có chúng ta tạo ra những mối giao hảo đó thôi. Đường Môn chắc chắn sẽ giúp ích được cho Hoa Sơn."

Bạch Thiên yên lặng nhìn Thanh Minh rồi gật đầu.

'Nếu tên tiểu tử này đã nhận định như vậy...' Bạch Thiên thở ra một hơi.

Quả thực, việc chấp nhận ý kiến của Thanh Minh đối với hắn mà nói cũng là một việc không dễ dàng gì. Trên thế gian này, Thanh Minh vừa là đứa đáng tin cậy nhất, cũng vừa là đứa không đáng tin nhất. "Vậy theo dự tính của con, việc này sẽ không gây hại gì cho chúng ta hết có đúng không?" Thanh Minh lại nhìn Bạch Thiên bằng ánh mắt thẫn thờ.

"...Sư thúc."

"Hả?"

"Chúng ta kết đồng minh với ai mà phải chịu thiệt thòi cơ?"

"..."

"Sư thúc hơi tự tin quá rồi, không phải sao? Hoa Sơn bây giờ cũng chỉ là một môn phái bé tẹo như con bò rụng lông cây me rụng lá thôi. Một kẻ ăn mày không thể trở nên giàu có chỉ vì nhặt được một thỏi vàng đâu."

"Hựựựựự."

Bạch Thiên kêu lên đầy khổ sở.

Đã nói đúng còn nói to.

Dạo gần đây đúng là vận may ùn ùn kéo đến, nhưng Hoa Sơn thì vẫn chỉ là một môn phái suy tàn chưa thể tìm lại được vinh quang ngày xưa thôi. Suy đi nghĩ lại thì từ đẳng cấp của Ngũ Đại Thế Gia mà chịu chủ động chìa tay ra với Hoa Sơn cũng đã là chuyện không tưởng rồi.

Bạch Thiên từ nãy đến giờ cứ liên tục trăn trở hết chuyện này tới chuyện khác, vậy mà giờ cũng đã gật đầu thật mạnh.

"Triển thôi!"

"Sư huynh!"

"Liệu có ổn không ạ?"

Lưu Lê Tuyết và Nhuận Tông hết sức ngạc nhiên trước quyết định của Bạch Thiên.

Thế nhưng Bạch Thiên rất cương quyết.

"Bình tĩnh đã nào. Tiểu tử đó muốn kết giao thì nó mới là người phải lo lắng chứ. Đây là vận may hiếm có đấy."

"...Ừ ừm."

"Dù vậy nhưng mà..."

Thật ra chuyện quan trọng không phải là mối giao hảo này có lợi như thế nào với bọn họ. "Chúng ta tự quyết định việc này mà không thông qua chưởng môn nhân thì liệu có ổn không?" Bạch Thiên nhíu máy trước câu hỏi của Nhuận Tông.

"Không phải là ta chưa tính đến chuyện đó. Nhưng chuyện gì cũng phải đúng thời điểm. Đang khi chúng ta còn chần chừ kéo dài thời gian mà phá hủy mối giao hảo này thì có khi sẽ phải ân hận cả đời đấy."

"Ừ ừ ừm."

"Trước mắt ta sẽ sử dụng quyền hạn mà chưởng môn nhân đã trao cho để thúc đẩy vụ này. Thay vào đó, Nhuận Tông, con hãy viết một lá thư viết về những điều kiện kết giao đồng minh rồi gửi đi dưới danh nghĩa của Hoa Sơn! Thanh Minh, con ở cạnh hỗ trợ Nhuận Tông."

"Thật sự là không sao chứ ạ?"

"Ta sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!"

Trông thấy vẻ mặt kiên quyết của Bạch Thiên, Nhuận Tông gật đầu.

"Con hiểu rồi, thưa sư thúc!"

Bạch Thiên lại nhanh chóng quay sang nhìn Thanh Minh.

"Cái tên nhiễu sự này."

Thế nhưng cũng còn cách nào ngoài tin tưởng vào tên nhiễu sự này đâu.

Nếu là những bậc trưởng bối của sư môn, thì họ sẽ xử trí thế nào?

- Ừmm. Đây không phải chuyện nhỏ. Cần phải có thời gian để suy nghĩ...

- Còn nghĩ đông nghĩ tây gì nữa! Đường Môn vang danh thiên hạ muốn kết giao đồng minh với chúng ta! Làm gì đến lượt chúng ta suy nghĩ yêu sách chứ! Tiểu tử Thanh Minh nó đã tự mình lo liệu rồi! Đừng lo nghĩ về những chuyện nó đã làm nữa, cứ đồng ý ngay lập tức đi!

Cơ mặt của Bạch Thiên dần dần giãn ra.

'Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa thì Huyền Linh sư thúc cũng sẽ đứng ra giải quyết thôi!'

Thanh Minh là đứa mà nếu được đề nghị việc gì thì nó sẽ chẳng nói chẳng rằng tự ý quyết định, tiền trảm hậu tấu, không phải sao? Chuyện lần này cũng tương tự như vậy đấy.

"Nếu vậy từ giờ chuyện của Đường môn xem như giải quyết xong rồi sao?"

"Ừ. Giờ chúng ta phải đến Vân Nam thôi."

Thanh Minh quay đầu nhìn Chiêu Kiệt.

"Sư huynh. Huynh đã chuẩn bị xong chuyến thương hành đi Vân Nam rồi chứ?"

"..."

Nét mặt của Chiêu Kiệt bỗng trở nên hơi kỳ lạ.

"Tha, Thanh Minh à. Về việc đó."

"Hả? Làm sao? Xuất phát liền luôn hả?" Trán Chiêu Kiệt đầy mồ hôi lạnh.

"Khô, không có."

"Hửm?"

"Không có chuyến thương hành nào cả."

"...Huynh nói gì vậy? Lần trước huynh bảo chuyến đi Vân Nam sẽ sớm xuất phát nên chúng ta phải nhanh chóng nhập hội mà?"

"Chuyện đó... Phụ thân ta chỉ nói dối để chúng ta mau chóng đào tẩu khỏi Thành Đô thôi."

"..."

"Đại loại ông ấy tập hợp các thương nhân lại để đi cùng chúng ta ra ngoại thành, khi ra khỏi Thành Đô rồi thì họ sẽ giải thích lại tình hình với chúng ta. Vậy nên là..."

"Vậy thương hành này kia đều là giả hết hả?"

"Đ, đúng vậy."

Chiêu Kiệt dò xét ánh mắt của Thanh Minh.

Thì ra tên vô đạo ác ôn này đã biết thừa việc Chiêu Bình nói dối, bảo sao từ nãy đến giờ lưng áo của hắn ướt sũng mồ hôi lạnh.

Thế nhưng phản ứng của Thanh Minh lại sảng khoái hơn dự đoán.

"Khà, quả đúng là thương nhân. Trong tình huống như thế mà vẫn có thể nói dối để tìm đường thoái lui."

"..."

Cái này là đang khen hay đang chửi vậy?

"Thôi. Ông ấy lo cho nhi tử của mình nên có thể thông cảm được mà. Dù vậy thì thật sự không có chuyến nào đi Vân Nam hết hả?"

"Không, không! Có thì cũng có. Nhưng cha ta bảo vì giao thương với Vân Nam vốn dĩ rất hạn chế, nên nếu chờ chuyến tiếp theo xuất phát thì chắc cũng phải mất hơn một tháng."

"Không nhanh hơn được à?"

"Có sắp xếp nhanh nhất thì cũng chỉ cỡ đó thôi."

"Hừm, nếu vậy thì trễ quá..."

Thanh Minh gãi gãi sau đầu vài cái.

Đã tốn quá nhiều thời gian ở Đường môn rồi. Nếu còn biết nghĩ cho chưởng môn nhân và các trưởng lão ở Hoa Sơn đang dài cổ đợi nhóm Thanh Minh trở về thì không thể trì hoãn thêm được nữa.

Bạch Thiên chau mày, hình như cũng có cùng suy nghĩ.

"Không thể tìm hiểu thử xem có chuyến nào khác không hả?"

"Chuyện đó không dễ đâu ạ. Chuyến đi đến Vân Nam thật sự rất ít. Chỉ một số ít thương đoàn là có thể tham gia thôi, vả lại nếu có gì bất trắc, thì chính họ cũng sẽ không được quay trở lại Vân Nam nữa. Làm gì có nơi nào muốn lên kế hoạch cho một chuyến thương hành như thế."

"Ừ ừ. Ra là vậy."

Nếu còn nhờ vả Tứ Hải Thương Hội thêm nữa thì thật không phải đạo chút nào. Sẽ thành gánh nặng cho phụ thân của Chiêu Kiệt mất thôi.

"Vậy phải làm sao..."

"Thì, cũng không còn cách nào. Chúng ta phải tự giải quyết thôi." Tất cả đều đồng loạt quay đầu hướng về phía Thanh Minh.

"Đệ tính làm thế nào?"

"Đừng lo. Chuyện này thì có khó gì."

"Hả?"

Khóe miệng Thanh Minh kéo thành một nụ cười.

"Bằng hữu không phải là để giúp đỡ nhau những lúc như thế này sao?"

"...Hả?"

Chiêu Kiệt nhìn Thanh Minh bằng ánh mắt mơ hồ.

Rầm!

Đường Quân Nhạc nhắm nghiền đôi mắt.

Đây là thư phòng của môn chủ Tứ Xuyên Đường môn đấy.

Lão ta tự hỏi tại sao ở Đường Môn lại có những kẻ tính tình hấp tấp như vậy, không lý nào lại có kẻ dám mở cửa thư phòng của môn chủ kiểu đó rồi xông vào như vậy. Chẳng hề có một dấu hiệu báo trước.

Vậy có nghĩa là...

"Ta có một điều kiện nữa!"

"..."

Đường Quân Nhạc từ từ mở mắt, nhìn cái tên đá cửa... À không, nhìn cái tên mở cửa xông vào,

"Lại gì nữa..."

"Không phải. Này không phải điều kiện mà là nhờ vả mới đúng! Nhờ lão tìm giúp ta một chuyến thương hành đến Vân Nam. Bọn ta tính quá giang đến Vân Nam!"

"..."

"Không có thời gian đâu nên lão chuẩn bị nhanh lên nhé! Nhờ lão cả đấy!"

Nghĩ đi nghĩ lại thì hình như cái từ "nhờ vả" ở Thiểm Tây và Tứ Xuyên nó có nghĩa khác nhau thì phải.

Cái tên đi nhờ vả lại có quyền la lối lên giọng như vậy sao.

"...Chỉ cần đi đến Vân Nam là được đúng không?"

"Không. Phải vào sâu bên trong cơ! Cái chỗ Dã Thú Cung ấy!"

"..."

Thanh Minh cười mỉm khi nhìn Đường Quân Nhạc.

"Việc này đúng là không dễ chút nào. Nhưng mà Đường Môn có thể lo được chứ nhỉ? Ầy, dù gì cũng là Đường Môn mà. Lẽ nào."

"..."

"Lo được đúng không?"

"...ta luôn đi."

"Hả?"

Đường Quân Nhạc vẻ mặt thất thần.

"Thà là ngươi xử ta luôn đi, cái tên bỉ ổi này."

Sinh thời đây là lần đầu tiên Đường Quân Nhạc cảm thấy hối hận vì đã leo lên vị trí môn chủ này.

***

"Rốt cuộc môn chủ đang nghĩ gì vậy?"

Sắc mặt Đường Quân Nhạc đông cứng trước lời chất vấn thẳng thừng.

'Mấy lão già khốn kiếp.'

Đường môn là một thế gia được nối tiếp đến ngày hôm nay bằng máu.

Thỉnh thoảng, sự thật đó khiến Đường môn trở thành một thế gia khác thường và đặc biệt hơn những thế gia khác. Lấy huyết thống làm trọng tâm một cách triệt để nên ở Đường môn có thể phát huy được sự bền chặt, vững vàng mà các thế gia khác không thể nào so sánh được. Nhưng cũng không chỉ có những điểm tốt.

Việc lấy huyết thống làm trọng tâm có nghĩa xét cho cùng thì những người lớn tuổi sẽ có quyền phát ngôn cao hơn.

Ở các thế gia, trưởng bối là những người rút khỏi thế sự, chỉ tập trung hoàn thiện võ công của mình, lấy danh nghĩa gia đình để can dự vào hầu hết mọi việc lớn bé. Giống như bây giờ vậy.

Những vị trưởng lão của Đường môn đã rút khỏi tranh đấu trong gia môn, bọn họ được gọi với chức danh là Thái Thượng trưởng lão. Đứng ở vị trí khuyên bảo môn chủ. Nơi bọn họ đang có mặt bây giờ là Nguyên Lão Viện.

Nguyên Lão Viện trong quá khứ chẳng qua chỉ là một cơ quan giúp đưa ra những lời khuyên cho môn chủ. Nhưng năm tháng trôi qua, không biết tự lúc nào mà nó lại bắt đầu ngang hàng... À không, phải nói là có quyền phát ngôn trên cả ngang hàng nữa.

Cho dù môn chủ là người có quyền lực tuyệt đối bên trong nội bộ Đường môn, nhưng khi đối diện với bá phụ và thúc phụ thì việc sử dụng quyền lực đó sẽ phải gặp hạn chế. "Đồng minh với Hoa Sơn á. Không phải Võ Đang hay Tông Nam mà là Hoa Sơn sao! Rốt cuộc ngài đang nghĩ gì thế, môn chủ!"

Đường Quân Nhạc chau mày nhăn nhó sau khi nhìn thấy một trong số các vị trưởng lão đột ngột hét toáng lên.

Bọn họ có dùng kính ngữ với Đường Quân Nhạc đấy.

Nhưng mấy lời đó có gọi là kính trọng không?

Đường Quân Nhạc không nhịn nổi sự bực dọc bỗng ập đến, ngay lúc ông ta định nói lại một câu thì có một giọng nói khe khẽ của ai đó đã xoa dịu bớt bầu không khí ấy xuống trước khi ông ta kịp mở lời.

"Mọi người đừng kích động như vậy, chúng ta hãy nghe môn chủ nói gì trước cái đã."

"Nhưng mà, thưa viện chủ!"

"Ông không nghe thấy ta nói gì sao?"

"...Ta xin lỗi."

Viện chủ Nguyên Lão Viện Đường Nguy sau khi đè bẹp khí thế của những người khác xuống thì quay sang nhìn Đường Quân Nhạc.

"Môn chủ. Bây giờ ngài nói được rồi đấy. Ngài đang nghĩ gì trong đầu vậy?"

Giọng điệu hỏi han một cách chậm rãi của ông ta chứa đầy sự ung dung.

Đường Quân Nhạc hắng giọng một cái điều chỉnh lại giọng nói để những người khác không nhận ra sự oán giận trong giọng nói của ông ta.

"Hoa Sơn là một môn phái có đầy đủ giá trị để trở thanh đồng minh của chúng ta."

Đường Nguy nhìn Đường Quân Nhạc rồi cười. "Đúng là một chuyện kỳ quái."

Từ lúc nào mà ánh mắt ông ta đã trở nên vô cùng lạnh lùng.

"Môn chủ cũng không phải là một người kém tinh tường, ta không hiểu vì sao ngài lại có thể đưa ra nhận xét như vậy. Hoa Sơn đã tìm lại được danh tiếng ngày xưa trong khi ta không hề hay biết gì sao? Nếu không phải vậy thì..." Đường Nguy nói với một giọng đầy chế giễu.

"Đường Môn đã suy yếu một cách nghiêm trọng đến vậy trong khi ta không biết gì sao?"

Dù biết rõ đó là một giọng điệu giễu cợt nhưng Đường Quân Nhạc chỉ duy trì một giọng điệu điềm tĩnh.

"Tuy đã nói qua rồi nhưng đúng là ta nhìn thấy khả năng của Hoa Sơn."

Ánh mắt hai người bọn họ chạm nhau.

Một người là môn chủ Đường Môn - đại diện cho Đường Môn.

Người còn lại là Viện chủ Nguyên Lão Viện, nơi tập hợp các vị nguyên lão của Đường Môn.

Hai người có quyền hạn lớn nhất Đường Môn nhìn nhau một cách nặng nề.

"Cứ bỏ chuyện Hoa Sơn sang một bên đi."

"..."

"Nghe nói ngài đã phế bỏ chức tiểu gia chủ của Đường Bá."

Đường Quân Nhạc biết thế nào bọn họ cũng nhắc đến chuyện này, ông ta lặng lẽ gật đầu.

"Là do một mình môn chủ quyết định à?"

Đường Quân Nhạc không đáp lại gì mà chỉ nhìn Đường Nguy. Và bình thản gật gù. "Đúng vậy."

"Chuyện đại sự như thế mà mỗi mình ngài quyết định đấy à?"

"Vậy thì nếu ta lại đưa Đường Bá lên làm tiểu gia chủ thì ngài sẽ mãn nguyện à?"

Đường Nguy mỉm cười trước phản ứng nhạy cảm đó.

"Môn chủ. Tất cả những chuyện bọn ta nói với ngài đều xuất phát từ tấm lòng lo nghĩ cho tương lai của Đường Môn. Bọn ta không phải vì lợi ích gì cho bản thân nên mới nói ra những lời này!"

Đường Quân Nhạc khẽ cắn môi.

'Đúng là mấy lão già bị mờ mắt vì quyền lực.'

Nếu bọn họ thực sự sống vì Đường môn thì Đường Quân Nhạc cũng đã thể hiện sự tôn trọng tương xứng đối với bọn họ rồi.

Nhưng Nguyên Lão Viện đã sớm bị biến chất.

Những kẻ mất đi hy vọng muốn vượt ra khỏi Tứ Xuyên thì chỉ biết chăm chăm vào chuyện phân chia quyền lực trong gia môn. Cho dù chuyện đó có thể giới hạn cả quyền hạn của môn chủ đi chăng nữa.

"Nói cho bọn ta biết căn nguyên sự việc trước đi nào. Sao ngài lại phế Đường Bá?"

"Vì vị trí đó không phù hợp với nó."

"Không phù hợp á?"

"Đúng vậy."

Đường Quân Nhạc nói một cách dứt khoát.

"Ta cảm thấy nó không phù hợp để đảm nhận trọng trách môn chủ của Đường Môn. Vì thế, việc rời khỏi cái ghế tiểu môn chủ sớm ngày nào sẽ tốt ngày đó. Việc này hơn nữa cũng tốt cho Đường Bá."

"Vậy ngài định đưa ai lên làm tiểu môn chủ mới?"

"Đương nhiên sẽ là một trong số các đệ đệ của nó."

Đường Nguy nheo mắt lại.

'Đúng là xấc láo không xem ai ra gì.'

Trong quá khứ, ông ta cũng đã từng ngồi vào chiếc ghế tiểu môn chủ, nhưng vì phán đoán của những vị ở thế hệ trước mà ông ta phải nhường chiếc ghế đó cho đệ đệ của mình. Người đệ đệ ấy chính là phụ thân của Đường Quân Nhạc.

Không biết là vô tình hay cố ý, nhưng những lời của Đường Quân Nhạc bây giờ như đang xát muối vào vết thương lòng của Đường Nguy.

"Cỡ như Đường Bá thì chẳng phải có đầy đủ năng lực hay sao?"

Đường Quân Nhạc lắc đầu quả quyết.

"Nó còn thiếu sót nhiều lắm."

"...Đường Bá..."

"Vâng. Nếu là ngày trước, khi nói về khả năng của Đường Bá, ta cũng nghĩ rằng sẽ không có chuyện nó phải rời khỏi cái ghế tiểu môn chủ. Tuy nhiên!"

Đường Quân Nhạc nói một cách chắc nịch.

"Một khi ta tận mắt chứng kiến kẻ khiến ta không cảm thấy mãn nguyện về Đường Bá thì sẽ không có bất kỳ sự thỏa hiệp nào cả."

"Ngài đang nói Hoa Sơn Thần Long à?"

"Đúng thế."

Đường Nguy nhìn Đường Quân Nhạc với vẻ hứng thú. Mắt hắn ta ánh lên vẻ gian xảo.

"Có vẻ như ngài đặt năng lực của tiểu môn chủ lên ưu tiên hàng đầu. Đúng không?"

"Chính xác là vậy."

"Nếu thế thì..."

Đường Nguy khẽ nở nụ cười.

"Cũng có nghĩa là không nhất thiết phải là con cái của môn chủ, không phải vậy à?"

Mi mắt của Đường Quân Nhạc bỗng giật mạnh.

Đây là chuyện vô cùng nhạy cảm. Rõ ràng Đường Nguy biết nhưng vẫn động vào. Nhưng nếu phủ định câu nói đó thì chẳng khác gì tự vả vào mặt mình.

"Nếu người đó mang họ Đường và có năng lực thì bất cứ ai cũng có thể trở thành tiểu môn chủ của Đường môn." Đường Nguy chậm rãi gật đầu.

"Ta thật sự cảm thán về ý nghĩa sâu xa trong lời nói của môn chủ. Chỉ cần một lời này của môn chủ thôi đã đủ chứng minh được sự thật rằng tất cả chuyện này không bắt nguồn từ tham vọng cá nhân của ngài." Đường Nguy đã đứng về phía Đường Quân Nhạc.

Thế nhưng ông ta biết rằng điều đó tuyệt đối không có nghĩa Đường Nguy ủng hộ ông ta.

"Nói vậy thì nếu có một trong số những đứa trẻ của Đường gia có thể vượt qua được Hoa Sơn Thần Long thì đứa trẻ ấy có thể ngồi vào chiếc ghế tiểu môn chủ đúng chứ?" Đường Quân Nhạc không trả lời câu nào, chỉ nhìn Đường Nguy khi thấy ông ta bộc lộ thẳng thừng suy nghĩ của mình.

"Nghe nói người tên Thanh Minh đang ở Đường môn bây giờ được gọi là thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú đúng không?"

"...Đúng vậy."

"Vậy thì làm gì còn thước đo nào tốt hơn tiểu tử đó nữa. Cứ cho bọn trẻ nhà chúng ta tỉ võ với nó, ai thắng thì đưa người đó lên làm tiểu môn chủ không phải là được rồi hay sao? Ý ngài thế nào?"

Đường Quân Nhạc phì cười.

Thường ngày làm gì có chuyện Đường Quân Nhạc lại nở nụ cười thế này trước mặt các vị trưởng bối trong gia môn cơ chứ.

Nhưng còn bây giờ thì không thể nào không cười được.

"Môn chủ?"

"Viện chủ hình như đang có một sự nhầm lẫn rất lớn thì phải."

Đường Quân Nhạc nói với giọng giễu cợt.

"Bây giờ ở Đường Môn không có đứa trẻ nào có thể đánh bại được Hoa Sơn Thần Long cả."

Nghe Đường Quân Nhạc nói vậy, Đường Nguy nở nụ cười ma mãnh.

"Ta cũng đã nghe qua chuyện môn chủ bị tên tiểu tử đó làm cho bẽ mặt rồi nên ta biết chứ."

"..."

"Đừng nghĩ rằng những gì môn chủ biết là toàn bộ. Những đứa trẻ của Đường Môn nhất định không hề yếu." Đường Quân Nhạc mở lời một cách dứt khoát.

"Không cần phải nói vòng vo vậy đâu. Ngài cứ vào thẳng vấn đề chính đi."

Nghe thấy lời nói sắc lẹm của Đường Quân Nhạc, Đường Nguy khẽ chau mày.

"Nếu môn chủ đã nói vậy thì lão phu cũng không vòng vo làm gì. Để Thanh Minh và Đường Hạc so tài với nhau một lần đi. Ngài thấy thế nào?"

"...Ngài nói Đường Hạc ư?"

"Đúng thế. Nếu Đường Hạc thắng thì đương nhiên nó có đủ tư cách để ngồi lên chiếc ghế tiểu môn chủ, không phải vậy sao?"

Khóe miệng Đường Quân Nhạc nhẹ nhếch sang một bên.

"Có vẻ như ngài đang cố biến Đường Hạc thành tiểu môn chủ. Sao trước đây ngài nói sẽ không thiên vị Đường Hạc vì hắn là cháu của ngài?"

"Ta chỉ đang nhìn vào năng lực của nó mà thôi."

"Ngài thấy năng lực của hắn có thể vượt qua được Hoa Sơn Thần Long sao?"

"Đường đường là môn chủ Đường Môn mà không tin chính người của Đường Môn ư?"

Từng lời bọn họ nói ra cứ như đang phóng đoản đao về phía đối phương vậy.

"Được thôi. Nhưng."

Đường Quân Nhạc nói lớn một câu hàm chứa sự chế giễu.

"Chơi một canh bạc thì cần tiền cược, lao vào thử thách thì sẽ kéo theo cái giá phải trả. Ngài thấy thế nào nếu chúng ta đánh cược thêm một chuyện?"

"Đánh cược á?"

"Đúng vậy."

Đường Quân Nhạc nói một cách dứt khoát.

"Nếu Đường Hạc thắng trong trận tỉ võ với Hoa Sơn Thần Long, ta sẽ trao quyền bổ nhiệm tiểu môn chủ cho ngài."

"Hơ?"

Đường Nguy khẽ mở to mắt.

Lời đó đồng nghĩa với việc nếu Đường Hạc thắng thì không nhất thiết phải là Đường Hạc mà bất kỳ ai cũng có thể trở thành môn chủ theo ý muốn của Nguyên Lão Viện. Và tiểu môn chủ sau này sẽ thành môn chủ. Việc này chẳng có gì khác với việc trao luôn quyền bổ nhiệm môn chủ cho Nguyên Lão Viện cả.

"Ngược lại, nếu Hoa Sơn Thần Long thắng thì ta sẽ không chấp nhận bất kỳ sự can thiệp nào của Nguyên Lão Viện cho đến khi ta rời khỏi chức môn chủ."

"Ư ư ưm."

"Ngài thấy sao? Ngài có đủ tự tin để chấp nhận vụ cá cược này không?"

Những vị trưởng lão vốn lặng thinh nghe câu chuyện hệ trọng vừa rồi bỗng bắt đầu xì xào.

"Chuyện lớn thế này sao lại tự quyết định..."

"Thế này thì nguy hiểm cho cả hai bên quá."

Nhưng có vẻ như suy nghĩ của Đường Nguy có khác một chút.

"Được thôi."

"Ơ kìa! Viện chủ!"

Đường Nguy không hề dao động trước sự can ngăn của những người xung quanh. Đường Quân Nhạc lặng lẽ nhìn ông ta rồi gật đầu.

"Cứ như vậy đi. Chuyện tỉ võ hãy bắt đầu ngay vào ngày mai."

"Được thôi."

"Vậy cáo từ."

Đường Quân Nhạc khẽ cúi đầu rồi xoay người cái vèo rời khỏi đại điện. Ông ta vừa biến mất thì các vị trưởng lão Nguyên Lão Viện bắt đầu xôn xao.

"Có ổn không vậy ạ? Nhỡ đâu sơ sẩy...!"

"Nhỡ đâu sơ sẩy?"

"..."

"Ý ông là Đường Hạc có khi sẽ bại dưới tay Hoa Sơn Thần Long à?"

"...Ý ta không phải vậy."

"Đúng là một lũ ăn hại."

Đường Nguy lắc đầu nguây nguẩy tỏ vẻ không hề hài lòng.

"Cơ hội không phải tự nhiên mà có, phải biết tạo ra nó. Nếu không phải bây giờ thì còn cơ hội nào nữa để có thể tước đi quyền hạn của môn chủ đây?"

"Đúng là thế thật nhưng..." Đường Nguy khẽ nhìn xung quanh.

'Lũ ăn hại.'

Đám người này chỉ biết nghĩ đến cái lợi nhỏ trước mắt rơi vào tay mình nên không thể nào mưu đồ đại sự được. Tuy đem đám người này theo làm chuyện lớn thì đáng lo thật đấy nhưng mà...

'Biết làm sao được chứ.'

Không có cơ hội nào là trọn vẹn cả.

Chẳng phải phải đi đến tận cùng cuộc đời thì con người ta mới dần tỉnh ngộ ra hay sao?

Nếu muốn làm việc lớn thì phải biết đánh cược mọi thứ và lao vào một cơ hội nào đó dù cơ hội đó trông có vẻ không chắc chắn đi chăng nữa.

'Đây là cơ hội cuối cùng để có thể biến cháu mình thành môn chủ.'

Đường Nguy không hề có suy nghĩ sẽ để vụt mất cơ hội này. Cháu ông ta phải leo lên chức tiểu môn chủ, rồi sau cùng là kế nhiệm chức môn chủ thì ông ta mới có thể thoải mái mà nhắm mắt được.

"Nhưng mà. Đường Hạc có thể đánh bại được Hoa Sơn Thần Long không ạ? Tên tiểu tử đó cũng đâu phải tự dưng được phong cho cái danh Thiên hạ đệ nhất hậu khởi chi tú chứ."

"Không cần phải lo. Ta không xem nhẹ tên Hoa Sơn Thần Long đó. Dù môn chủ bảo đã nương tay với nó nhưng dù sao thì nó cũng là kẻ khiến môn chủ bại trận. Đương nhiên không thể nào lơ là, mất cảnh giác được rồi."

"Vậy thì tại sao...?"

"Thứ nhất, tên Hoa Sơn Thần Long đó đã bị trọng thương khi đấu với môn chủ. Không có lý nào tên tiểu tử đó mới đây đã hồi phục."

"Ư ưm. Điều này thì đúng thật."

"Thứ hai, thứ mà tên tiểu tử đó gặp phải chỉ có mỗi ám khí của Đường Môn. Tức là nó chưa từng nếm qua sức mạnh thực sự của Đường Môn." Các vị trưởng lão gật đầu.

Sức mạnh thực sự của Đường môn.

Không có ai không biết câu nói này có nghĩa là gì.

"Cuối cùng!"

Đường Nguy quay sang nhìn tất cả với ánh mắt đáng sợ.

"Nếu cần thiết thì ta sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để tạo ra được kết quả ta mong muốn. Chắc sẽ thú vị lắm đây." Không có vị trưởng lão nào không hiểu Đường Nguy đang nói đến điều gì, bọn họ chỉ biết nhìn nhau.

Một chút cảm giác tội lỗi.

Và một chút xấu hổ.

Nhưng những cảm xúc nhất thời đó lại ngay lập tức bị bao trùm bởi tham vọng của bọn họ.

"Không cần phải lo gì cả. Ta sẽ không để cho tên Hoa Sơn Thần Long đó có thể lành lặn bước ra khỏi Đường môn đâu."

Một điệu cười gian xảo thoáng lướt qua trên khóe miệng của Đường Nguy.

'Ta không có thù oán gì với ngươi cả, nhưng ai bảo ngươi lại đến Đường môn ngay tại thời điểm này chứ, hãy nghĩ rằng đó là sự bất hạnh của ngươi đi.'

***

"Đứng lại đi mà!"

"Trời đất ơi! Sao trên đời lại có cái thể loại dai như đỉa như thế này chứ?!"

Thanh Minh tiếp tục bỏ chạy bán sống bán chết.

Phía sau hắn ta, Đường Tiểu Tiểu đang đuổi theo một cách đầy khí thế.

Kỳ lạ.

Quá kì lạ.

Vẫn biết Đường Tiểu Tiểu là ái nữ của môn chủ Đường Môn. Mặc dù do thân phận nữ nhi nên không được truyền thụ bí kíp của gia môn nhưng chắc chắn cũng không phải loại không biết chút võ công nào. Vì vậy mà việc cô ta có thể sử dụng khinh công cũng chẳng có gì kỳ lạ cả.

Phải. Không có gì kỳ lạ cả.

'Nhưng mà sao có người mặc váy mà lại chạy nhanh như thế không biết?'

Việc cắm trên đầu hàng tá trâm cài lòe loẹt trông có vẻ khó di chuyển vậy mà lại chạy với cái tốc độ đó ư? Ngay cả Thanh Minh cũng chẳng dám làm vậy nữa là.

Có dám hay không dám cũng phải chạy cái đã.

"Đã bảo là đứng lại rồi kia mà!"

"..."

"Chỉ cần ta bỏ chạy khỏi đây là được chứ gì? Ta sẽ về Hoa Sơn rồi ở lì tại đó cho mà xem!"

"Aaaaaaa."

Cuối cùng Thanh Minh thở dài rồi dừng lại. Hắn xoay người đối diện với Đường Tiểu Tiểu.

"Cuối cùng thiếu hiệp cũng chịu đứng lại rồi."

Đường Tiểu Tiểu chạy đến trước mặt Thanh Minh. Cô ta hít một hơi thật sâu sau đó lấy ra một thứ gì đó bên trong 1 tay nải nhỏ quấn quanh eo.

"Hả?"

Nước ư?

Cô ta lôi ra một túi nước và một cái chén nhỏ. Sau đó Đường Tiểu Tiểu rót ra một chén trà rồi đưa cho Thanh Minh.

"Thiếu hiệp dùng đi!"

"...Cái này là gì vậy?"

"Trà mát đấy. Thiếu hiệp chạy trốn nãy giờ chắc cũng đang khát đúng chứ? Thiếu hiệp uống ngay đi cho mát."

Thanh Minh chớp chớp mắt nhìn Đường Tiểu Tiểu.

Bình thường cô ta hay chạy theo người khác lắm hay sao mà chuẩn bị sẵn cả mấy thứ này vậy? ...Tiểu muội tử này cũng đặc biệt quá nhỉ?

"Nhanh lên!"

"Ừm"

Thanh Minh nhận chén trà từ tay Đường Tiểu Tiểu rồi nốc hết trong 1 hơi.

"Ực!"

Mát thật đấy.

Nhìn thấy bộ dạng đó Đường Tiểu Tiểu nở một nụ cười vui vẻ.

"Mát lắm đúng không nào?"

"Ừm"

"Nào. Giờ chúng ta nói chuyện thẳng thắn nhé. Thiếu hiệp ghét ta ở điểm nào mà lại bỏ chạy như vậy hả?"

"..."

Thanh Minh bắt đầu cáu.

'Không phải ta sợ cô mà là ta sợ việc thành thân đấy chứ.'

Bình thường khi xảy ra các cuộc liên hôn như thế này, phía nữ nhi sẽ khóc lóc rồi làm loạn lên vì không thích kia mà. Đằng này sao cô ta lại tích cực vậy nhỉ?

Con người thật là khó hiểu mà!

"Là vì ta xấu xí ư?"

"Không... không phải vậy đâu!"

"Hay là vì tính tình ta không tốt?"

"Trông không giống vậy lắm!"

"Vậy tại sao thiếu hiệp cứ bỏ chạy như vậy chứ? Loại hôn thú này cũng thường thấy mà nhỉ? Đã vậy, ta còn có khuôn mặt xinh đẹp, tình tình nết na, gia cảnh thì khỏi bàn nữa kia mà!"

Đúng là vậy. Thậm chí gia cảnh có phần hơi quá điều kiện.

Những người khác nhìn vào sẽ cảm thấy khó chịu. Vì căn bản làm gì có nhà vợ nào tốt hơn Đường Môn nữa chứ?

Chết tiệt! Nhà vợ ư? Chết tiệt!

"Này."

"Vâng."

"Ta không có ý định thành thân đâu."

"Tất cả mọi người đều vậy mà. Nhưng rồi ai rồi cũng sẽ thay đổi suy nghĩ thôi."

"Ta là một đạo sĩ đấy?"

"Ta nghe nói rằng Hoa Sơn đã đồng ý hôn sự này rồi mà nhỉ?"

"Cho dù là vậy đi nữa thì ta thực sự không có ý định đó thật mà!"

Thanh Minh trả lời một cách dứt khoát.

"Dù sao thì hai bên vẫn chưa biết gì về nhau cả. Vì vậy, cô đừng lãng phí thời gian nữa, hãy tìm cho mình một hôn thú tốt hơn. Ta thực sự không có ý định đó với cô đâu."

Ngay sau đó, Đường Tiểu Tiểu nhìn Thanh Minh bằng một ánh mắt kỳ lạ. "Không phải vậy đó chứ?"

"Hả?"

"Thiếu hiệp có tình cảm với vị sư thúc đó đúng chứ?

"...Hả?"

Đường Tiểu Tiểu chỉ ngón trỏ về Phía Thanh Minh.

"Vì vậy mà thiếu hiệp mới ghét bỏ ta chứ gì?"

Woa.

Cô ta định tự suy diễn đến mức nào đây?

"Rõ ràng là vậy. Bởi vì cô ta đẹp chứ gì. Đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà!"

Thanh Minh thở dài thườn thượt 'Ta bao nhiêu tuổi rồi chứ? Hazz' Mỹ nhân?

A, đương nhiên là ta thích mỹ nhân rồi.

Nhưng nếu như ta thành thân thì có lẽ cháu gái của ta bằng tuổi bà ngoại của mấy người đấy.

Trong mắt ta thì mấy đứa chỉ là những đứa hài tử đáng yêu mà thôi.

Gì cơ?

Mỹ nhân á???

Thanh Minh cười một cách mệt mỏi.

Cũng phải thôi, làm gì có ai hiểu được tình trạng của hắn lúc này chứ?

Không thấy Thanh Minh trả lời, Đường Tiểu Tiểu ngẩng cằm lên một cách ương bướng. "Ta nói đúng rồi chứ gì?"

"...Khó quá thì bỏ qua thôi." Thanh Minh thở dài.

"Dù sao thì ta cũng sẽ không thành thân đâu. Cô đừng phiền phức đuổi theo ta nữa. Đi tìm mối nào ngon hơn đi!"

"Thiếu hiệp nghĩ nói vậy là ta sẽ từ bỏ sao?"

"...Hả?"

"Ta cũng là một người có ý chí lắm đấy. Bằng mọi giá ta sẽ cho thiếu hiệp thấy được sức hút của ta!"

"...À thì cái sức hút to bằng con chuột nhắt!"

"Này, ta lớn hơn thiếu hiệp đấy!"

Đôi mắt Đường Tiểu Tiểu trừng trừng giận dữ.

Thanh Minh nhìn thấy bộ dạng đó, tiếp tục thở dài thêm một lần nữa.

'Chết tiệt! Không thể đánh nó một trận được!'

Dù sao thì cũng không thể đánh một người chỉ vì người đó phiền được.

'Không, cũng có thể lắm chứ...'

- Này! Cái tên thiên hạ đệ nhất vong chủng kia!

"A, không đánh, không đánh là được chứ gì?'

"Sao cơ?"

"...Không. Không có gì đâu."

Thanh Minh đưa hai tay ra phía sau.

"...Dù sao thì ta..."

"Đừng có bỏ chạy nữa, mau lại đây đi. Hôm nay chúng ta hãy nói chuyện thật tỉ mỉ nhé. Chúng ta hãy cùng đi uống trà tại một trà lâu nổi tiếng tại Thành Đô rồi cùng nhau ngắm hoàng hôn lúc chiều về. Khi ấy thiếu hiệp rồi sẽ phát sinh thứ tình cảm luyến ái mà thiếu hiệp chưa từng có thôi."

Không, Ta không thích!

Ta không có luyến ái cũng được mà!

Ngay lúc ấy.

"Đại tỷ!"

"Hở?"

Đường Tiểu Tiểu quay đầu. Đường Trản đang tiến về phía họ với khuôn mặt thẹn thùng.

"Môn chủ đang tìm Thanh Minh thiếu hiệp đấy ạ!"

"Sao lại là lúc này chứ?"

Đường Tiểu Tiểu cau có như muốn thể hiện ý định rằng nếu như không phải chuyện gì gấp gáp thì để mai. Nhưng rồi Đường Trản đã nói một cách dứt khoát.

"Chuyện quan trọng đấy ạ!"

"Ừm."

Đường Tiểu Tiểu chép miệng rồi quay sang nhìn Thanh Minh một cách tiếc nuối.

"Thực sự là việc gấp như vậy sao?"

"Môn chủ nói rằng sẽ phải tranh luận trong một lúc."

"Vậy thì đành vậy chứ biết sao giờ, tiểu Trản!"

"Vậy, thưa đại tỷ."

"Đệ đưa Thanh Minh thiếu hiệp đến chỗ phụ thân. Nhớ trông chừng đừng để thiếu hiệp bỏ chạy rồi mang đến nơi ở của ta. Rõ chưa?"

"..."

"Rõ chưa hả?"

"Vâng."

Đường Tiểu Tiểu gật đầu rồi nhường đường cho Thanh Minh. Nhưng cô ta không quên nói với theo.

"Đừng có chạy linh tinh đấy nhé. Nhớ đến chỗ của ta đấy!"

"..."

Thanh Minh đi theo Đường Trản với khuôn mặt mất hồn. Đường Trản quay sang nhìn Thanh Minh cảm thương sâu sắc.

"Thiếu hiệp mệt mỏi lắm phải không?"

"...Người mệt là nhà ngươi ấy."

"Sao cơ?"

"...Tất cả những thứ ở Đường Môn đều không bình thường"

"..."

Đường Trản trưng ra một bộ mặt tội nghiệp vì không phản bác được lời nào.

Đường Tiểu Tiểu cắn môi nhìn theo 2 bóng người đang dần đi về phía xa.

'Mình không còn nhiều thời gian nữa.'

Thanh Minh sẽ sớm rời khỏi Đường Môn. Cô ta đã bám theo một cách ráo riết như vậy mà Thanh Minh không có chút phản ứng nào. Vậy thì giây phút Thanh Minh ra khỏi Đường Môn cũng chính là lúc mọi hy vọng sẽ chấm dứt hoàn toàn.

"Phải làm thế nào bây giờ?"

"Cô cứ như vậy thì không được đâu."

"Ơ?"

Đường Tiểu Tiểu giật nảy mình bởi một giọng nói cất lên phía sau. Cô ta lập tức vừa quay lại vừa giữ chặt mấy thứ trang trí trên đầu.

Nhưng khi phát hiện ra chủ nhân của giọng nói đó là người quen, cô ta thở dài rồi bỏ tay xuống.

"...Có chuyện gì vậy"

"Nói chuyện."

"Gì cơ?"

Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm vào Đường Tiểu Tiểu rồi nói một cách dứt khoát. "Chúng ta cần nói chuyện."

"..."

Ơ... Cô ta có vẻ như là một người kỳ lạ?

Từng viên đá được ném xuống ao sen tạo ra các làn sóng.

Đường Tiểu Tiểu đứng yên trên bờ nhìn làn sóng đang lan rộng rồi cất lời.

"Ta biết. Đúng là trông có hơi nhếch nhác!"

"..."

"Nhưng không phải là ta thích nên đeo bám như vậy đâu! Ta cũng cảm thấy có lỗi lắm khi xăm soi đến người nam nhân của đằng ấy."

"Sư điệt."

"Sao cơ?"

"Thanh Minh là sư điệt của ta."

Đường Tiểu Tiểu quay sang nhìn chằm chằm vào Lưu Lê Tuyết.

Thật khó đoán được tâm trạng của cô ta vì cô ta có một khuôn mặt hoàn toàn vô cảm. Có điều, ngay cả khi bọn họ cùng là thân phận nữ nhi giống nhau nhưng Đường Tiểu Tiểu vẫn phải cảm thán rằng Lưu Lê Tuyết quá xinh đẹp.

"Ý cô là 2 người không có quan hệ gì đúng chứ?"

"Đúng vậy."

"Ở bên cạnh có một nữ nhân xinh đẹp như cô mà thiếu hiệp không có chút quan tâm nào ư?"

"Tiểu điệt chỉ quan tâm xem võ công của ta có tiến bộ hay không mà thôi"

"...Trời đất ơi!"

Cho dù thiếu hiệp có là đạo sĩ đi chăng nữa thì chuyện này sao có thể chứ? "Haizz. Thật là vô vọng mà!"

Theo như lời Lưu Lê Tuyết nói thì Thanh Minh là một người vốn chẳng quan tâm gì đến nữ nhân cả. Không thể dễ dàng dẫn dụ người như vậy thành thân được.

"Thiếu hiệp là định mệnh đời ta."

Đường Tiểu Tiểu thở dài. Khi ấy Lưu Lê Tuyết nhìn chằm chằm vào cô ta rồi lên tiếng. "Cô chẳng có chút tình cảm nào cả."

"..."

"Không phải sao?"

Đường Tiểu Tiểu gật đầu.

"Nhưng cô cũng đừng hiểu nhầm ta. Ta không hề có ý lợi dụng thiếu hiệp. Một khi ta đã thành thân, nhất định sẽ cố gắng hết sức mình."

"Trông có vẻ đúng là như vậy."

"Cho dù bây giờ mọi thứ tan thành mây khói hết rồi."

Lưu Lê Tuyết chăm chú quan sát Đường Tiểu Tiểu.

"Tại sao cô lại ám ảnh như vậy về chuyện thành thân chứ?"

"Sao cơ?"

"Ta thấy cô cũng khá đủ đầy rồi mà. Đâu nhất thiết phải trói mình bằng một cuộc hôn nhân đâu chứ?"

Đường Tiểu Tiểu cười nhạt.

Trong mắt người ngoài thì chắc chắn là vậy rồi.

"Cô biết Đường Môn là một nơi như thế nào không?"

"..."

"Gia pháp của Đường Môn rất nghiêm khắc. Ở đây điều ta có thể làm chỉ có một mà thôi. Đó là ngoan ngoãn về nhà chồng - nơi mà Đường Môn chọn cho ta. Vì vậy mà điều mà ta làm lúc này chính là sự phản kháng tối thiểu mà ta có thể làm được. Ít nhất là ta có thể tự chọn nơi mà mình thuộc về. Và nơi ấy, Đường Môn cũng sẽ hài lòng về nó."

"Không còn cách khác sao?"

"Có lẽ là không đâu. Nơi này là Đường Môn Tứ Xuyên. Nữ nhi không được phép học các bí kíp trong gia môn và không thể sống như một võ giả tại nơi này. Đặc biệt là ái nữ của Môn Chủ." Đường Tiểu Tiểu nhún vai.

"Nhưng ta cũng chẳng cảm thấy bất mãn gì đâu. Nhờ thân phận ái nữ Môn chủ mà cho đến giờ, ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp. Nếu như nghĩ chuyện hôn sự là cái giá phải trả cho sự nhung lụa này thì sẽ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Chỉ là..."

Đường Tiểu Tiểu chuyển hướng nhìn từ ao sen lên bầu trời xa xôi.

"Chỉ là..."

Kết thúc câu nói đó chỉ là một tiếng thở dài.

Lưu Lê Tuyết nhìn khuôn mặt của Đường Tiểu Tiểu đang nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn rồi bình tĩnh cất lời.

"Vẫn có cách cho cô đấy."

"...Là sao?"

"Bao giờ cũng có con đường. Chỉ là cô có muốn đi hay không mà thôi."

Đường Tiểu Tiểu cắn nhẹ môi.

"Cô có thể thôi nói cái kiểu như cô biết tất cả mọi chuyện được không? Bây giờ ta thực sự không cần cái kiểu an ủi đó một chút nào!"

"Con đường đó. Ta sẽ mở nó cho cô."

Đường Tiểu Tiểu trợn tròn mắt nhìn Lưu Lê Tuyết.

Cô ta đang nói là sẽ mở đường cho mình ư?

Lưu Lê Tuyết á?

"..."

Bỏ qua chuyện việc đó có khả năng hay không, Đường Tiểu Tiểu lập tức đưa ra nghi vấn.

"Tại sao cô lại giúp ta vậy?"

"Bởi vì ta cũng đã từng giống như cô."

Không có lối thoát.

Cho dù đã nỗ lực và cố gắng rất nhiều.

Nhưng rồi một ngày nào đó, số phận đưa cô ấy đến với Hoa Sơn.

Có thể nói con đường đó là con đường gian khổ nhất.

Nhưng bây giờ, ít nhất cô ấy cũng không phải lang thang tìm kiếm con đường cho bản thân nữa.

Vì vậy mà...

"Sẽ không có gì khác đâu."

Lưu Lê Tuyết nhìn Đường Tiểu Tiểu bằng một khuôn mặt cương quyết.

"Ít nhất cô có thể có 1 lựa chọn khác."

Đường Tiểu Tiểu nhìn Lưu Lê Tuyết rồi vươn tay ra. Lưu Lê Tuyết đưa tay nắm lấy tay cô ấy rồi kéo lên.

"Thật không đáng tin chút nào!"

"Phải lỗ thì mới lãi được!"

"Đúng vậy!"

Đường Tiểu Tiểu cười tươi rói.

"Nhưng ta hỏi điều này có được không?"

"Hỏi đi."

"Thực sự giữa 2 người không có quan hệ gì sao?"

"..."

"Thật á? Thật luôn á?"

Lưu Lê Tuyết thở dài rồi xoay người đi về nơi ở của mình.

"Thực sự không phải thật hả?"

Có vẻ như việc dai như đỉa đã trở thành đặc tính của Đường Tiểu Tiểu bất kể đối phương là ai.

***

Cạch!

Thanh Minh đóng cửa rồi quay sang nhìn Đường Quân Nhạc.

"...Trông Môn chủ có vẻ bận rộn nhỉ?"

"Nhờ ai đó đấy."

"...Ta tuyệt đối sẽ không xin lỗi đâu."

"Hừm."

Thanh Minh thở một hơi dài sau đó đến ngồi đối diện với Đường Quân Nhạc.

"Môn chủ gọi ta đến đây có chuyện gì thế?"

Đường Quân Nhạc đắn đo rồi lâu, sau đó hắn cũng thở dài. Cuối cùng hắn bắt đầu mở lời một cách nặng nề.

"Ta muốn nhờ tiểu đạo trưởng một việc."

"Hả? Nhờ ư?"

Thanh Minh mở to mắt nhìn Đường Quân Nhạc.

"Lão định nhờ ta đi thương hành đấy à. Vậy thì phải có tỷ lệ ăn chia đấy nhé?"

"Không phải vậy đâu."

Đương Quân Nhạc dơ tay lên day day trán.

"Tiểu đạo trưởng đã có lời đương nhiên ta phải ưu tiên xử lý rồi. Ta đã tìm được thương hành rồi. Hoà Bình Thương Đoàn đang chuẩn bị 1 chuyến đi đến Vân Nam. Các đạo trưởng có thể đi cùng với bọn họ."

"Bao giờ vậy?"

"Ngày kia sẽ xuất phát."

"Nhanh hơn ta nghĩ. Cảm tạ môn chủ rất nhiều." Đường Quân Nhạc thở dài.

"Còn... chuyện ta muốn nhờ tiểu đạo trưởng."

"Vâng."

"Chuyện là..."

Đường Quân Nhạc bắt đầu giải thích cho Thanh Minh về những chuyện đã xảy ra ở Nguyên Lão Viện. Mặc dù hắn đã bớt chỗ cần bớt và thêm vài chỗ cần thêm, nhưng khi giải thích hắn không hề nói đến vấn đề xung đột giữa hắn và Nguyên Lão Viện.

'Chắc sẽ không sao đâu.'

Thanh Minh thực sự muốn trở thành bằng hữu với Đường Môn.

Và đã là bằng hữu thì ngay cả việc xấu hổ của đối phương cũng sẽ được đón nhận một cách chân thành.

"...Chuyện là như vậy đấy."

Đường Quân Nhạc lặng lẽ quan sát ánh mắt của Thanh Minh.

Thanh Minh mà hắn biết ở trong tình huống này sẽ làm loạn...

"Ơ?"

Đường Quân Nhạc hơi giật mình một chút.

Khuôn mặt của Thanh Minh lúc này đang trưng ra một biểu cảm mà hắn chưa từng thấy trước đây.

"...Vậy là."

Một câu nói không có ý nghĩa gì phát ra từ Thanh Minh.

"Lũ trưởng lão tài giỏi kia đang nắm lấy cổ chân của Môn chủ và kéo đi sao?"

"Đúng là như vậy."

"Cổ chân kia à?"

Khóe miệng Thanh Minh dần trở nên méo mó.

- Nếu như ta không vơ hết tất cả mọi chuyện mà có thể tin tưởng và thúc đẩy gia môn thì có lẽ gia môn đã mạnh hơn rất nhiều rồi. Nếu vậy... nếu vậy thì rất có thể đã có thể cứu thêm nhiều người nữa...

- Vì vậy mà sau khi chiến tranh kết thúc mà mới định giúp đỡ cho môn chủ đương nhiệm. Ta là thái thượng trưởng lão, là người lớn nhưng ta chưa bao giờ chăm sóc bọn chúng đúng cách cả...

'...Mặc dù không phải nhà ngươi lôi ta đến nơi này'

Người chết là người chết. Trên đời chẳng có cái gì là ý chí của người chết cả.

Dù vậy, Thanh Minh không thể bỏ qua ý chí của Đường Bảo bên trong ký ức của hắn.

"Môn chủ nhờ ta đúng chứ?"

"Đúng vậy!"

"Nhưng ta xin phép từ chối lời đề nghị đó."

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh bằng khuôn mặt thất vọng.

Chuyện này không thể ép buộc được...

"Thay vào đó!"

"...Hửm?"

Đôi mắt Thanh Minh ánh lên một luồng ánh sáng xanh. "Ta sẽ tặng cho Môn chủ một món quà"

"Quà ư?"

"Vâng."

Thanh Minh khẽ gật đầu.

Tuy nhiên, đây không phải món quà của Thanh Minh. Hắn chỉ chuyển lại mà thôi.

Chính xác đây là món quà mà thái thượng trưởng lão Ám Tôn Đường Bảo muốn dành tặng cho Đường Quân Nhạc.

"Hãy tiến hành tỷ võ theo đúng như kế hoạch. Và ngày hôm đấy, cho dù ta có xảy ra chuyện gì, lão cũng đừng đứng ra."

"...Tiểu đạo trưởng định làm gì vậy?" Thanh Minh cười khẩy.

"Làm gì ư? Đương nhiên làm cái việc mà ta giỏi nhất rồi."

***

"Vẫn chưa xong à?"

"Làm nhanh lên! Nhanh cái tay lênnnnn!"

"Cung Bảo Kê Đinh đâu? Ta bảo làm từ vừa nãy rồi cơ mà, sao bây giờ lại như thế này? Phụ bếp đâu rồi?"

Các đầu bếp của Đường môn đang tranh cãi một trận nảy lửa.

"Chẳng phải bảo là chỉ có năm người thôi sao? Sao bây giờ lại bắt ta nấu cho hơn mười người ăn thế này?"

"Đừng nói thế chứ. Chỗ này là một người ăn thôi đấy!"

"Ăn hết chỗ này á?"

"Đúng vậy."

"Hô hô. Chắc hắn bị ma đói nhập rồi."

Bàn tay của các đầu bếp lại bắt đầu thoăn thoắt.

Và trong lúc các đầu bếp đang bận rộn thì có một kẻ bình thản bước vào.

Nhìn thấy y phục của hắn, các đầu bếp vội vã lấy thức ăn và rượu bỏ lên khay.

"Nhanh cái tay lên! Nguội hết bây giờ!"

"Vâng!"

Hắn ngừng lúc lắc cái đầu, nhận lấy khay thức ăn rồi rời bước.

Sau khi bước ra khỏi nhà bếp, hắn len lén nhìn xung quanh rồi thò tay vào trong ngực lấy ra thứ gì đó.

Ánh mắt hắn lấp lánh sau khi lôi ra một chai lớn và một chai nhỏ.

- Nghe nói hắn rất thích uống rượu.

Hắn đổ bột ở trong chai nhỏ vào món Cung Bảo Kê Đình, rồi lại lén lút đổ chất lỏng được đựng trong chai lớn vào vò rượu.

Sau đó hắn bê khay thức ăn đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sau khi bước đến phòng của các đệ tử Hoa Sơn, hắn hắng giọng rồi không ngần ngại bước vào.

"Ô! Đến rồi kìa!"

"...Lại nữa à?"

"Không biết là do đệ ăn giỏi, hay là do những món này Đường Môn làm quá ngon mà đệ lại ăn hết sạch như vậy nữa."

Một chồng bát đĩa đã được ăn sạch bóng đang đặt trên chiếc bàn ăn nằm ở giữa phòng.

Gã nam nhân đó mang thức ăn đến đặt trước mặt Thanh Minh. Rồi hắn dọn dẹp hết đống bát đĩa trống trơn kia.

"Khừ. Chúng ta lại bắt đầu thôi chứ hả?"

Thanh Minh huýt sáo rồi nhấc đũa lên. Bạch Thiên cau có khi nhìn thấy bộ dạng đó của hắn.

"Con vẫn còn ăn được nữa cơ à? Nữa á?"

"Người ta đã làm cho rồi thì mình phải ăn chứ."

"Con là quỷ đói đấy à? Này, cái tên tiểu tử kia! Không phải chiều nay con còn phải tỉ võ nữa sao? Con định để cơ thể mình trở nên ục ịch thế kia à?"

"Không sao, không sao đâu."

"Con làm như Hoa Sơn không có đồ ăn không bằng? Tại sao con lại ăn như chết đói thế..."

"Sư thúc."

"Hửm?"

"Đó là đồ ăn."

"Vậy cái này thì sao?"

"Đây là ẩm thực."

"..."

Mặc dù lời nói của Thanh Minh rất kỳ quặc, nhưng Bạch Thiên lại hiểu ý của cái tên quỷ đói đó. Dù có đổ bao nhiêu thịt vào nồi, dùng những nguyên liệu tốt nhất để nấu, thì món ăn từ nhà bếp của Hoa Sơn cũng không thể so sánh với nơi này được.

Chẳng phải vì những món ăn này là do những đầu bếp giỏi nhất Tứ Xuyên làm ra sao?

"Khừ. Trước tiên cứ phải ăn một..." Đúng lúc Thanh Minh vừa quay đầu.

"Ơ?"

Ánh mắt của hắn dồn về một hướng.

"Phì! Cái gì đây? Cái hương vị chết người này là sao đây?"

Thanh Minh nhìn chằm chằm vào vò rượu mới được mang đến. Ngay khi vừa mở nắp ra, một mùi hương thơm ngát bắt đầu lan tỏa khắp phòng.

Rồi hắn không khách khí cầm vò rượu lên dốc vào miệng.

"Khà à à à à à à à à!"

"...Nghe như tiếng ai đó sắp chết vậy."

"Chắc vò rượu đó ngon lắm nhỉ."

Thanh Minh trợn tròn mắt nhìn vò rượu.

"Oa, sao lại có loại rượu này trên đời chứ. Đúng là mỹ tửu."

Bạch Thiên len lén bước đến bên cạnh Thanh Minh.

"Vậy thì cho ta uống thử một..."

"Ầyyy! Ở đâu ra cái kiểu sư thúc cướp rượu từ tay sư điệt thế! Đúng là vô liêm sỉ!"

"...Con bị điên à?"

Môn phái này bị đảo lộn hết cả rồi.

Đảo lộn hết cả rồi.

"Khà. Còn món Cung Bảo Kê Đình đó đúng là một kiệt tác nghệ thuật, rất nghệ thuật! Ta muốn đưa hết đầu bếp ở đây về Hoa Sơn quá."

"Con định thuê họ về nấu cho Hoa Sơn à?"

"Đâu có. Nấu cho riêng ta thôi mà."

"..."

Nguyên Thủy Thiên Tôn ơi.

Tại sao ngài lại làm vậy với Hoa Sơn chứ?

Nhìn thấy Thanh Minh vừa uống rượu vừa nhắm đồ, tên nam nhân kia lặng lẽ dọn những chiếc bát rỗng rời khỏi phòng.

Khục khục khục khục.

Thanh Minh lấy tay áo quẹt miệng, vừa nhìn vò rượu vừa phì cười.

Rồi hắn tựa lưng vào ghế như thể cái bụng của mình đã được lấp đầy.

"A, căng hết cả bụng."

"Đấy, xem đi. Ta đã bảo con ăn vừa vừa thôi mà."

"Không sao, không sao. Nhiêu đây thì nhằm nhò gì."

Chiêu Kiệt nhìn bàn ăn rồi khẽ nhăn mặt.

"Còn thừa nhiều quá. Tiếc thật đấy. Hay là mình ăn hết..."

Bộp!

Nhanh như chớp, Thanh Minh cầm đũa đập vào đũa của Chiêu Kiệt.

"..."

"Cái đó là của ta. Huynh ăn cái khác đi."

"...Hở?"

Thanh Minh phì cười.

"Đây là thức ăn mà Đường Môn đã đặc biệt chuẩn bị cho ta đấy." Chiêu Kiệt nghiêng đầu trước câu nói khó hiểu đó.

***

Tin đồn Hoa Sơn Thần Long sẽ tỉ võ với Đường Hạc nhanh chóng được lan truyền khắp Đường môn.

"Với Hoa Sơn Thần Long ư?"

"Đường Hạc công tử mạnh đến mức đó cơ à?"

"Ầyyy. Ngươi nói cái gì thế! Mặc dù Đường Hạc công tử không phải con của môn chủ nhưng lại là một trong những người trẻ tuổi có thực lực nhất Đường Môn đấy."

"Đúng là vậy... Nhưng đó là Hoa Sơn Thần Long đấy. Chẳng phải vài ngày trước môn chủ cũng đã tỉ võ thua Hoa Sơn Thần Long sao?"

"Đó là do môn chủ đã nương tay với hắn thôi. Chứ chẳng lẽ ngài ấy lại đi giết một đạo sĩ nhỏ tuổi của Hoa Sơn?"

Mặc dù có nhiều luồng ý kiến khác nhau, nhưng tất cả mọi người đều muốn tận mắt chứng kiến trận tỉ võ này. Chính vì vậy mà ngay từ sáng sớm, các thành viên trong gia tộc của Đường Môn đã kéo đến võ trường chính của Tứ Xuyên Đường Môn, nơi sẽ diễn ra cuộc tỉ võ, tạo thành một biển người.

Tim Đường Hạc bắt đầu đập nhanh hơn khi thấy dòng người đang kéo đến.

"Phù."

Đường Hạc hít một hơi thật sâu, ổn định nhịp tim, rồi siết chặt nắm đấm đang giấu trong tay áo.

Đúng lúc ấy.

"Con không cần lo lắng đâu." Đường Hạc quay đầu.

Đường Nguy, nội tổ phụ của Đường Hạc, cũng là thái thượng trưởng lão của Nguyên Lão Viện, đang bước về phía hắn.

"Xin bái kiến thái thượng trưởng lão."

"Đừng làm những việc dư thừa nữa. Con cứ gọi ta là tổ phụ được rồi."

"Vâng! Thưa tổ phụ."

Đường Nguy lặng lẽ nở một nụ cười.

"Con tự tin chứ?"

"Tôn nhi không phải là một kẻ lười biếng suốt thời gian qua... Nhưng đối phương lại là Hoa Sơn Thần Long, người được mệnh danh là Đệ Nhất Thiên Hạ Hậu Khởi Chi Tú. Thực lòng mà nói thì con không chắc mình có thể nắm được phần thắng."

"Chậc chậc chậc. Cái đồ ngốc này. Con đang sợ một tên tiểu tử kém mình cả chục tuổi sao?"

"Không phải là con không tự tin..."

"Con không cần phải lo đâu."

"Dạ?"

Đường Nguy nở một nụ cười nham hiểm.

"Con nghĩ ta sẽ để nội tôn duy nhất của ta vào chỗ chết sao? Hoa Sơn Thần Long đã ăn gà có tẩm thuốc, vậy nên con không cần kéo dài thời gian làm gì cả, cứ nghiền nát hắn đi."

"Chuyện đó..."

"Tuy nhiên!"

Ánh mắt Đường Nguy ánh lên một tia nguy hiểm.

"Con không được để cho hắn sống."

Đường Hạc hiểu ý của Đường Nguy, khẽ gật đầu. Và rồi khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười bỉ ổi.

"Con hiểu ý của người. Vậy nên người không cần lo đâu ạ. Con sẽ khiến hắn mãi mãi không thể mở miệng được nữa."

"Tốt lắm. Dù là đại trượng phu, nhưng lúc cần ác thì vẫn phải ác." Hai ông cháu nhìn nhau rồi nở một nụ cười nguy hiểm.

"Chỉ cần con làm tốt việc lần này thì vị trí tiểu môn chủ sẽ thuộc về con. Và nghiễm nhiên con sẽ trưởng thành môn chủ tương lai."

"Con không biết phải làm gì để báo đáp ân huệ này của tổ phụ nữa."

"Việc con trở thành môn chủ là đã báo đáp cho ta rồi. Khi đó, nỗi hận của ta cũng sẽ được bù đắp."

Đường Nguy quay đầu nhìn những người đang tập trung ở võ trường.

"Con nhìn thấy chứ?"

"Vâng."

"Bọn họ đều thuộc Đường Môn. Trong mối quan hệ thường ngày cũng xảy ra rất nhiều mâu thuẫn, nhưng con biết tại sao chúng ta vẫn có thể chung sống trong gia môn này không?"

"..."

"Thứ mà một môn chủ thực sự phải có không phải là tấm lòng quan tâm đến các thành viên trong gia môn. Mà môn chủ phải điềm tĩnh và lạnh lùng nhìn nhận lợi ích của Đường Môn. Con hãy ghi nhớ lời này của ta."

"Vâng! Thưa tổ phụ."

Đường Nguy liếm môi.

'Vậy là xong.'

Thuộc hạ đã xác nhận với ông ta rằng chính mắt hắn thấy Thanh Minh uống Thiên Nhật Túy.

'Dù hắn có tài giỏi đến mức nào đi nữa, thì hắn cũng không thể đánh bại Đường Hạc trong tình trạng trúng độc Thiên Nhật Túy được.'

Thiên Nhật Túy là một trong số những loại độc đặc biệt nhất của Đường môn.

Điểm đặc biệt của Thiên Nhật Túy chính là chia thành dương độc và âm độc. Nếu không sử dụng cùng lúc hai loại này với nhau thì nó sẽ không thể phát huy tác dụng như một loại độc chân chính. Nói một cách đơn giản thì nó chỉ là bột và chất lỏng.

Thế nhưng, khi hai thứ này gặp nhau trong bụng thì chúng sẽ dung hòa với nhau tạo thành chất độc chân chân chính chính.

Người trúng phải Thiên Nhật Túy sẽ mất hồn giống như người say, và hắn sẽ không thể vận công.

'Đúng là một loại độc dược rất thích hợp để dùng trong trận tỉ võ này.'

Đường Nguy nở một nụ cười mờ ám rồi quay đầu.

Ông ta nhíu mày nhìn môn chủ Đường môn đang ngồi ở phía đối diện.

'Cái tên môn chủ chết tiệt này!'

Dù ngươi có ủng hộ Thanh Minh đi chăng nữa, thì tại sao môn chủ Đường Môn lại ngồi ở bên phía của Hoa Sơn thế hả?

'Ta không thể giao tương lai của Đường Môn cho ngươi được.'

Chỉ cần hết hôm nay thôi là Đường môn sẽ được cải tổ dưới tên của ông ta và Đường Hạc.

Đúng lúc ấy, ông ta nhìn thấy các đệ tử Hoa Sơn đang từ xa tiến lại.

"Đến rồi!"

"Hoa Sơn! Hoa Sơn Thần Long!"

Các thành viên Đường Môn nín thở nhìn bọn họ.

Họ không thể hoan hô cũng không thể giễu cợt.

Họ không thể giễu cợt Đường Quân Nhạc đang ngồi ở kia, cũng không thể hoan hô Hoa Sơn đã thắng Đường Quân Nhạc được.

Họ chỉ có thể hét lên những âm thanh mơ hồ.

"Con đã sẵn sàng chưa?"

"Rồi ạ! Thưa tổ phụ!"

"Tốt lắm. Đừng đánh mất khí thế. Cứ bước ra đi!"

"Vâng!"

Đường Hạc nhảy lên võ đài, rồi đường hoàng quay đầu lại nhìn các đệ tử Hoa Sơn.

'Ta sẽ trở thành tiểu môn chủ.'

Ta phải cho bọn họ thấy bộ dạng nghiêm túc nhất của mình!

"Hoa Sơn Thần Long, ngươi bước lên đi. Hôm nay ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy võ công của Đường môn ở một đẳng cấp khác hoàn toàn với Hoa Sơn."

"Whoahhhhhhhhhhh!"

"Phải thế chứ!"

Cuối cùng mọi người đã về phe hắn.

Các thành viên Đường Môn vỗ tay hoan hô trước lời khẳng định chắc nịch đó của hắn. Có người lén lút nhìn Đường Quân Nhạc, nhưng ông ta chẳng có bất kỳ phản ứng gì trước những tiếng hoan hô ấy.

Còn các đệ tử Hoa Sơn...

Hửm?

Bọn họ đang làm gì thế?

Mọi người dồn ánh mắt về phía các đệ tử Hoa Sơn. Rõ ràng bọn họ đã nghe thấy lời của Đường Hạc, thế nhưng, họ lại chỉ đứng tụm lại thành một vòng tròn liên tục thì thầm gì đó.

"Thật ư?"

"Như vậy cũng được à?"

"...Không được đâu, chuyện đó..."

"Không sao, không sao đâu."

"...Nếu vậy thì."

Sau khi thì thầm xong, một người trong số họ bước lên phía trước.

Nhìn thấy có người vừa nhảy lên võ đài không chút ngần ngại, mọi người bật ra những tiếng cảm thán.

"Người đó là Hoa Sơn Thần Long! Là Đệ Nhất Thiên Hạ Hậu Khởi Chi Tú!"

"Quả đúng là một khí thế khủng khiếp... Ơ?"

"Hoa Sơn Thần Long là nữ nhân à?"

Tất cả mọi người đều bật ra câu hỏi đó trong sự ngỡ ngàng.

Người vừa nhảy lên võ đài là nữ đệ tử của Hoa Sơn. Mặc dù Thanh Minh chưa quá nổi danh ở Tứ Xuyên, nhưng điều đó không có nghĩa là mọi người không biết hắn là nam nhân.

"Hoa Sơn Thần Long không ra mặt sao?"

"Tại sao lại là nữ nhân?"

"Không đúng! Bọn họ cử nữ nhân ra đối đầu với Đường Hạc công tử ư? Bọn họ coi thường Đường Môn quá rồi!" Đám đông bắt đầu rì rầm.

Thế nhưng, dù bọn họ có tức giận đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể so sánh với cơn giận của Đường Hạc được.

Đường Hạc hét lên với một gương mặt tràn đầy nộ khí.

"Rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy hả!"

Hắn nhìn Lưu Lê Tuyết vừa nhảy lên võ đài rồi hét lên.

"Rõ ràng ta đã chỉ định Hoa Sơn Thần Long là đối thủ của ta rồi kia mà. Ngươi là ai mà dám bước lên võ đài hả?"

"Ta là đệ tử Hoa Sơn, Lưu Lê Tuyết."

"Ta không quan tâm chuyện đó! Hoa Sơn Thần Long đang ở đâu?"

Phải đến tận lúc ấy mới có một người trong số các đệ tử Hoa Sơn lững thững bước ra. "Ngươi nói ta à?"

"..."

Thanh Minh ngoáy ngoáy tai như thể việc này phiền phức chết đi được. Đường Hạc nhìn thấy cảnh tượng ấy thì không thể tránh khỏi bàng hoàng.

"Đáng lý ngươi phải đấu với ta chứ?"

"Dù sao mọi chuyện cũng như vậy rồi, các ngươi cứ đấu đi."

"Cái gì mà như vậy rồi chứ!"

"Chậc."

Thanh Minh vỗ bụng bồm bộp.

"Ta ăn hơi nhiều nên đang bị đầy hơi."

"...Ăn hơi nhiều? Ngươi là võ giả mà ăn hơi nhiều là sao hả?"

"Tại đồ ăn của Đường Môn ngon quá chứ bộ."

"..."

Lố bịch. À không, từ lố bịch cũng không đủ để diễn tả nữa.

Điều lố bịch hơn là Đường Quân Nhạc ở bên cạnh Hoa Sơn Thần Long vừa lẩm bẩm

'Cũng đúng.'

Vừa gật đầu.

"Hoa Sơn các ngươi không biết hổ thẹn à?"

"Ơ kìa, lời này của ngươi hơi kì lạ đấy. Làm gì có ai lại không biết hổ thẹn chứ."

"Cái gì?"

Thanh Minh bật cười.

"Ngươi đòi đấu với ta ư?"

"...Đúng vậy."

"Với tư cách gì?"

"..."

Đôi mắt của Đường Hạc run rẩy.

"Ít nhiều gì ta cũng là Hoa Sơn Thần Long đấy!" Thanh Minh ưỡn bụng.

Bộp bộp. Bộp bộp. Ăn gì mà nhiều thế không... À không, bây giờ đó đâu có quan trọng.

"Ngươi đang tự mãn về danh tiếng của mình đấy à? Tại sao là võ giả mà ngươi lại bị ám ảnh bởi tiếng tăm thế hả."

"Ngươi nói gì mà thối quá vậy. Thế ta có thể hiểu ngươi lo sợ Đường Môn sẽ đối xử với ngươi giống như năm người đang bị bỏ xó kia nên ngươi mới làm vậy đúng không?"

"..."

Không, không phải chuyện đó.

Nơi đây là Tứ Xuyên Đường Môn cơ mà.

"Ngươi biết ta đã làm những gì mới có được danh tiếng như thế này không? Đây là danh tiếng mà ta đã phải đổ mồ hôi sôi nước mắt, thậm chí bị đe dọa tính mạng mới có được. Vậy mà ngươi nói gì cơ? Tỉ võ? Một kẻ còn chưa biết mùi đời như ngươi mà đòi tỉ võ với ta á?"

Thanh Minh bày ra một biểu cảm kỳ lạ. Đó là một biểu cảm đầy sự cợt nhả, chế giễu.

"Ngươi đừng có nói vớ vẩn nữa. Muốn tỉ võ với ta thì ít ra ngươi cũng phải có tư cách chứ. Không thì hãy viết thêm câu "Hỡi các vị khách qua đường. Ở đây nhận đăng ký tỷ võ. Tứ Xuyên Đường Gia" lên tấm danh bài của các ngươi đi!"

Không thể tìm được lời nào để biện minh, Đường Hạc đành ngậm chặt miệng trừng trừng nhìn Thanh Minh.

"Bộ các ngươi tưởng ta có được cái danh hiệu này bằng việc đi đánh bạc đó à. Các ngươi không phân biệt được đâu là chó đâu là bò à. Một kẻ còn không dám giới thiệu tên tuổi đàng hoàng mà còn dám vênh váo đòi tỉ võ với ta ư."

Gương mặt Đường Hạc méo xệch.

Thanh Minh đảo lưỡi chỉ tay về phía Lưu Lê Tuyết.

"Nhưng ngươi không cần phải lo đâu. Bởi vì ta là một người rất rộng lượng. Nếu như ngươi thắng được sư thúc của ta thì ta sẽ đấu với người. Ài, nhưng mà như thế thì phiền phức chết đi được..." Thanh Minh cười khì.

"Nếu ngươi thắng sư thúc của ta thì ta sẽ nhận thua." Đường Hạc tái mặt.

"Ngươi đang bảo ta đánh với nữ nhân sao?"

"...Hờ."

Thanh Minh trợn trừng mắt. Và rồi hắn làm bộ run rẩy.

"Nếu ngươi muốn chết thì cứ úp mặt vào bát nước là được rồi mà. Cần gì phải chọn cách bị đánh tới chết chứ..."

"Ngươi nói gì?"

Đúng lúc ấy.

"Nói xong chưa?"

Đường Hạc quay đầu.

Soạt.

Lưu Lê Tuyết từ từ rút kiếm ra.

"Nếu nói xong rồi thì bắt đầu luôn đi."

Đường Hạc không thể kiềm chế được cơn giận nữa.

"Đúng... đúng là một lũ không biết hổ thẹn!"

Đúng lúc ấy.

Xoẹttttt!

"..."

Đường Hạc từ từ cúi đầu xuống.

Tay áo của hắn bị chém rơi lả tả xuống đất.

"..."

"Nhiều lời."

Đường Hạc nghiến răng ken két trước câu nói này của Lưu Lê Tuyết.

"...Ngươi. Đừng mơ có thể sống sót rời khỏi võ đài này." Trong nháy mắt, sự căng thẳng đã bao trùm toàn bộ võ trường.

Có một người lẩm bẩm những lời không liên quan trong tình cảnh ấy.

"Sư muội. Chúng ta không nên nói câu nhiều lời đó đâu..."

"Hửm? Sư thúc vừa nói gì?"

"À không... không có gì." Bạch Thiên vội quay đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com