ZingTruyen.Asia

[Novel] Hoa Sơn tái khởi

Chapter 100: Sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ?

yaneyy_

Tứ Xuyên Đường Môn.

Là một danh môn giữ một chân trong ngũ đại thế gia trong thiên hạ, đồng thời là bá chủ của Tứ Xuyên trong suốt hàng trăm năm lịch sử. Một giọng nói lạnh lùng không gì sánh bằng chợt vang lên từ điện môn chủ của danh môn ấy.

"Cho nên."

Môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn.

Đường Quân Nhạc nói khẽ bằng một giọng nói không chứa bất kỳ thứ cảm xúc nào.

"Con bị mấy tên khốn Hoa Sơn đó đánh cho, không làm được gì rồi quay về đây đấy à?"

"...Vâng ạ."

"Cũng không phải bị Hoa Sơn Thần Long - cái tên lừng lẫy khắp thiên hạ dạo gần đây, cũng không phải là bị Hoa Chính Kiếm đánh... mà bị nhi tử thứ hai của Tứ Hải Thương Hội đánh á?"

"Vâng."

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc có hiển hiện chút sát khí.

"Con có biết việc này có nghĩa là gì không?"

"Biết ạ."

Thế rồi, tiểu môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn – Đường Bá đang đứng phò tá bên cạnh Đường Quân Nhạc lên tiếng với kiểu nói chuyện không hề hài lòng chút nào.

"Gây ra chuyện thế kia mà trông đệ vẫn còn ngang nhiên quá đấy."

Đường Trản nhìn Đường Bá rồi lại cố định ánh mắt vào Đường Quân Nhạc.

Nhưng Đường Bá lại cắn chặt không buông, nói với giọng lạnh lùng như không muốn dễ dàng cho qua chuyện này một cách đơn giản.

"Đệ là huyết thống trực hệ của gia môn, cũng là con trai của môn chủ."

"..."

"Vậy mà đệ lại để bại dưới tay cái tên Chiêu Kiệt thấp kém ấy rồi mò về. Người Thành Đô mà biết được sự thật này thì sẽ xảy ra chuyện gì đệ có biết không?"

"Ta biết chứ."

"Tất cả mọi người sẽ cười nhạo chúng ta. Và sẽ xuất hiện những kẻ nghĩ trong đầu rằng Tứ Xuyên Đường Môn bây giờ không có gì là ghê gớm cả. Chắc chắn xuất hiện những kẻ chống đối lại gia môn chúng ta và đi cấu kết, thông đồng với môn phái lớn khác ở bên ngoài."

Đường Trản khẽ cúi mặt xuống.

"Chỉ cần một việc nhỏ bé thế này thôi cũng có thể gây nên cớ sự thế kia đấy. Đệ chắc không phải là một tên đần độn đến mức không đoán ra được việc này đâu nhỉ?"

"...Đương nhiên không phải rồi, thưa đại ca."

"Ở đây không phải tư gia."

"Vâng, thưa tiểu môn chủ."

Đường Bá quát lên.

"Đệ định chịu trách nhiệm cho cớ sự này thế nào đây? Chỉ vì sơ suất nhất thời của đệ mà Tứ Xuyên Đường Môn nhẹ thì bị mất hết danh tiếng, nặng thì sự chi phối của Đường Môn lên Tứ Xuyên sẽ bị lung lay. Dù đệ có đem cái mạng mình ra thì cũng không thể nào giải quyết được chuyện này đâu."

"Ta đã chuẩn bị tinh thần để chịu sự trừng phạt rồi."

"Nếu vậy thì...!"

Vừa đúng lúc Đường Bá định trả lời một cách lạnh lùng thì Đường Quân Nhạc mở lời.

"Đường Trản."

"Vâng, thưa môn chủ."

Đường Quân Nhạc nhìn Đường Trản bằng con mắt vô cảm rồi chậm rãi hỏi.

"Con bảo đã chuẩn bị tinh thần chịu phạt rồi đúng chứ?"

"Vâng ạ."

"Nói vậy nghĩa là con biết rõ tội mình gây ra lớn đến mức nào đúng không?"

"Đúng vậy ạ."

"Thế sao nhìn mặt con lại thoải mái thế kia."

Đây mới thực sự là câu mà Đường Quân Nhạc muốn hỏi.

Đường Trản mà ông ta biết chẳng khác gì với hiện thân của tham vọng chiến thắng. Trong số những người con trai của ông ta, không ai có tham vọng chiến thắng vượt qua được Đường Trản.

Việc tập luyện của Đường Môn khắc nghiệt đến mức khiến ai cũng phải vài lần khóc lóc muốn bỏ trốn, ấy thế mà Đương Trản chỉ với một tâm niệm muốn bản thân mạnh lên, không kêu ca than vãn nửa lời mà chịu đựng hết tất cả.

Nếu tính đến chuyện ngay cả Đường Quân Nhạc lừng danh thiên hạ trước khi trưởng thành cũng đã tránh né việc tập luyện đó và đào tẩu khỏi Đường Môn đến tận 3 lần thì có thể nói tham vọng chiến thắng của Đường Trản có thể ở mức độ vô cùng khủng khiếp.

Cũng chính vì thế mà Đường Quân Nhạc lại yêu quý Đường Trản nhất trong số các người con của mình.

Một Đường Trản như vậy đấy, nhưng khi bại trận trở về lại nhìn quá đỗi thoải mái.

Đường Quân Nhạc nghĩ rằng, so với chuyện xảy ra ở Tứ Hải Thương Hội thì có khi chuyện này còn quan trọng hơn gấp mấy lần.

Đường Trản mở lời.

"Vì con đã đạt được một thứ rồi ạ."

"...Đạt được?"

"Con đã biết được con đường mình cần phải đi, cũng biết rằng thế giới này rộng lớn biết chừng nào. Biết được rằng trong thiên hạ này còn vô số kẻ mạnh hơn mình nên ý chí nỗ lực của con giờ đã mạnh mẽ lên rất nhiều, con sẽ không sợ mấy cái hình phạt đó đâu!"

Đường Quân Nhạc nhíu mày.

"Có rất nhiều kẻ mạnh hơn con á? Ý con đang nói đến nhi tử thứ hai của Tứ Hải Thương Hội sao?"

"Sự thật đúng là con đã bại dưới tay hắn ta. Nhưng nếu đấu lại lần nữa thì kết quả có thể sẽ khác. Tuy nhiên... nếu đối thủ là những kẻ khác thì không hẳn con có thể thắng."

"Thì ra là Hoa Chính Kiếm và Hoa Sơn Thần Long."

"Hoa Chính Kiếm chắc chắn sẽ mạnh hơn Chiêu Kiệt. Còn Hoa Sơn Thần Long thì..." Đường Trản đang nói thật trôi chảy bỗng dưng im bặt.

Đường Quân Nhạc không hối thúc gì, chỉ đang chờ đợi con trai mình suy nghĩ.

"Con cũng không biết nữa."

Câu trả lời xuất hiện đằng sau sự tĩnh lại kéo dài đó đã vượt ra rất xa khỏi dự đoán của Đường Quân Nhạc.

"Không biết?"

"Vâng. Con không biết tên đó thế nào nữa. Không biết tên tiểu tử đó mạnh hay yếu. Mà không, so với chuyện đó thì ngược lại..." Đường Trản thở dài.

"Đúng là con không rõ tên đó thế nào nữa. Con không thể nắm bắt được thực lực của hắn ta."

Đường Bá đang lắng nghe thì nở nụ cười hời hợt rồi nói chen vào.

"Chắc tại đệ yếu nên mới không thể nắm bắt được đấy."

"...Có thể là vậy."

"Môn chủ không cần phải nghe thêm gì nữa đâu ạ. Hãy xử phạt ngũ đệ rồi phái con đến Tứ Hải Thương Hội đi ạ. Con sẽ giải quyết êm xuôi rồi quay trở về."

Đường Quân Nhạc khẽ xoay đầu lại nhìn Đường Bá.

Đường Bá giật mình khi nhìn thấy ánh mắt đó, hắn ta ngay lập tức cúi gằm xuống.

Đường Quân Nhạc sau khi dùng ánh mắt để đè bẹp khí thế của Đường Bá thì thay đổi ngay sắc mặt, ông ta nhìn Đường Trản với khuôn mặt vô cùng hứng thú.

Đây là lần đầu tiên Đường Trản đánh giá một người khác như thế này.

"Nghe lời con nói thì có vẻ sức mạnh của tên đó không đến nỗi kiệt xuất nhỉ, đúng chứ?"

"...Theo như con thấy thì đúng là vậy ạ."

"Nhưng trong số bọn họ, Hoa Sơn Thần Long lại là người gây ấn tượng với con nhiều nhất."

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc như phát sáng.

"Lý do là gì vậy. Con là một đứa không quan tâm đến những thứ không có giá trị chẳng hạn như danh tiếng trên giang hồ. Vậy thì có điều gì đặc biệt ở tên tiểu tử đó chứ?"

"Hắn ta..."

Đường Trản trả lời sau một hồi đắn đo suy nghĩ.

"Đã nói rằng phi đao thuật của con phải cần thêm một thanh phi đao nữa."

"Gì cơ?"

Đường Quân Nhạc đứng bật dậy ngay tại chỗ.

Dáng vẻ của ông ta không còn ung dung như từ nãy đến giờ. Một khí tức khủng khiếp toát ra từ toàn thân của Đường Quân Nhạc.

Khí thế đáng kinh sợ ấy khiến cơ thể của Đường Bá và Đường Trản run cầm cập.

Chỉ riêng việc tỏa ra khí thế khủng khiếp thế này khi đứng trước mặt con cái không thôi thì cũng đủ đoán được rằng Đường Quân Nhạc đã kinh ngạc đến nhường nào.

"Con vừa nói gì?"

"...Tên tiểu tử đó đã đề cập đến thanh phi đao thứ 12 ạ."

"Lời con nói là thật?"

"Vâng ạ."

Đường Trản nheo mắt lại.

'Tên tiểu tử đó biết Thập nhị phi đao sao?'

Phi đao thuật của Tứ Xuyên Đường Môn được người trong thiên hạ biết đến với Thập nhất phi đao. Nhưng kẻ dùng được Thập nhất phi đao hoàn chỉnh thì sẽ có thể dùng thêm được một thanh phi đao nữa.

Đây chính là Thập nhị phi đao.

Là một trong số tuyệt thế đao pháp bí truyền mang tên Chân Phi Đao Thuật của Đường Môn.

Người đời khi nhắc đến Đường môn sẽ nghĩ ngay đến Mãn Thiên Hoa Vũ và nhắc đến Vô Hình Độc, nhưng Thập Nhị Phi Đao cũng là một đao pháp bí truyền khác không thua kém gì hai loại kia.

Vì Thập Nhị Phi Đao quá nan giải và khó khăn nên bây giờ hầu như đã không còn hiện thế.

"Xác suất việc tên tiểu tử đó đã biết được sự thật này là bao nhiêu?"

"...Con..."

"Mà không, chắc không có chuyện đấy đâu. Đây là chuyện không thể nào xảy ra. Bởi vì hiện tại trên giang hồ không có ai biết được sự tồn tại của thanh phi đao thứ 12 cả." Đây cũng là một trong những cơ mật quan trọng của Đường môn.

Người ngoài mà biết thì sao?

Đương nhiên thì điều đó có thể xảy ra. Vì không có bí mật nào trên thế gian này là tuyệt đối cả. Nhưng làm gì có chuyện kẻ biết được sự thật đó lại là một tên oắt con cơ chứ. Hơn nữa, chẳng phải nó là đệ tử của một Hoa Sơn đã từng lụi bại hay sao?

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc trở nên lạnh lùng.

"Hãy kể cho ta nghe đầu đuôi cuộc tỉ võ đi."

"Vâng."

Sau khi nghe lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện từ Đường Trản, Đường Quân Nhạc trầm ngâm.

"Con đã dùng Ám Bộc Chuỷ sao?"

"Đúng vậy ạ."

"Thế mà vẫn bại trận à..."

Đương nhiên sự thật đó cũng đáng kinh ngạc nhưng thứ quan trọng bây giờ không phải là kết quả thắng hay thua.

"Ám Bộc Chuỷ chẳng qua chỉ là là mảnh ghép hướng đến Thập Nhị Phi Đao. Một Ám bộc chủy hoàn chỉnh phải được sử dụng cùng với thanh phi đao thứ mười hai được bắn ra một cách kín kẽ. Ám bộc chủy đi trước đánh lạc hướng, sau đó Hồi toàn chủy sẽ được bắn ra nhắm vào lưng đối thủ mà không để bất kỳ ai có thể nhận ra được."

"Vâng ạ."

"Nói vậy là tên tiểu tử đó chỉ nhìn mỗi Ám bộc chủy và nhận ra sự không hoàn chỉnh của chiêu thức, nên nó mới nói cần thêm một thanh phi đao nữa ư?"

"..."

"Đây là một chuyện không thể xảy ra. Một chuyện vô lý."

Đường Quân Nhạc lẩm bẩm một mình như quên mất rằng con cái đang đứng trước mặt mình.

"Nếu điều đó là sự thật thì có nghĩa độ am hiểu về võ công của tên tiểu tử đó còn vượt qua cả ta. Không, không phải. Có khi tên đó không tính toán bằng đầu óc. Có thể chỉ là linh cảm. Nhưng nếu dùng linh cảm mà có thể nhận ra được điều này thì..." Quỷ Tài.

Dùng từ này để diễn tả hắn ta vẫn chưa đủ.

"Ở Hoa Sơn xuất hiện quỷ tài sao?"

Khuôn mặt Đường Quân Nhạc đông cứng.

Sau cùng, ông ta như đã hạ quyết tâm, tiến đến gần Đường Trản.

"Hãy chuẩn bị đi."

"Dạ?"

"Ta sẽ đích thân đến Tứ Hải Thương Hội một chuyến."

"...Môn, môn chủ đích thân đi ạ?" Đường Bá ngỡ ngàng hét lên.

"Thưa môn chủ! Làm vậy không được đâu ạ! Làm vậy thì thể diện của môn chủ..." Đường Quân Nhạc lườm Đường Bá bằng khuôn mặt ngập tràn sự tức giận.

"...Đường Môn làm thế nào lại có thể xưng bá Tứ Xuyên trong suốt mấy trăm năm qua vậy?"

"Chuyện đó..."

"Trả lời ta đi."

Đường Bá nuốt nước bọt rồi mở miệng nói.

"Đó là nhờ các vị tổ tiên của gia môn đã đánh cược cả mạng sống của mình để gây dựng gia môn ạ."

"Sai rồi!"

Đường Quân Nhạc nói bằng một giọng ầm ầm.

"Không phải chỉ có mỗi họ Đường chúng ta là đánh cược cả mạng sống của mình để gây dựng gia môn. Bây giờ, chính giây phút này đây cũng có vô số các gia môn và thế gia đang đánh cược tất cả mọi thứ để nâng tầm vị thế gia môn của họ. Thế nhưng, chỉ có một lý do duy nhất khiến Đường Môn có được địa vị mà những gia môn khác không thể so sánh được!"

Đường Quân Nhạc nhìn vào mắt những người con trai của mình và thì thầm. Giống như đang nói ra một bí mật động trời nào đó vậy.

"Đó là nhờ sự cố chấp."

"..."

"Nhìn theo cách nào đấy thì nó chẳng khác gì là mấy trò của phường tiểu nhân. Nhưng sự cố chấp đấy đã tạo ra Đường Môn. Một sự cố chấp không bỏ qua bất cứ điều vặt vãnh nào! Nếu là chuyện gây hại cho gia môn thì dù có phải đuổi theo cả vạn lý cũng phải trừ khử cho bằng được! Nếu là chuyện có lợi cho gia môn thì có thể bất chấp mọi thứ để đạt được!"

Đường Quân Nhạc vừa nhìn chằm chằm Đường Bá vừa nói.

"Con muốn trở thành quân tử sao?"

"...Không ạ."

"Nhớ cho kỹ. Đường Môn không cần quân tử. Kẻ nào muốn giữ thể diện thì đừng nghĩ đến chuyện dẫn dắt Đường môn. Dù cả thiên hạ có dè bỉu đi nữa nhưng chỉ cần việc đó có lợi cho Đường môn thì việc gì cũng có thể làm được. Kẻ nào làm được vậy mới có thể ngồi lên chiếc ghế môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn! Ta nói gì con có hiểu không?"

"Co, con xin khắc ghi lời dạy của môn chủ ạ!"

"Đúng là phế vật."

Đường Quân Nhạc bắt đầu bước đi với tâm trạng đầy gắt gỏng.

"Ta sẽ đến Tứ Hải Thương Hội. Chính mắt ta phải kiểm tra xem tên oắt con đó là quỷ tài thật hay chỉ là tên ba hoa lẻo mép." Đường Trản nhắm nghiền mắt lại.

Mọi chuyện đang rắc rối thêm lên đến mức không thể khống chế được nữa rồi.

* * *

"Ơ! Sao lại không thích đi chứ!"

"A, ta chỉ không thích vậy thôi."

"Tên tiểu tử này sao tự nhiên giở chứng vậy chứ!" Nhuận Tông bức bối đập vào ngực mình ầm ầm.

Nói gì đi nữa thì tên tiểu tử này quả nhiên không thể nào đoán trước được.

"Thật á? Đệ không đi thật sao?"

"Ờ."

Rốt cuộc, trên gương mặt của Nhuận Tông đã nhuốm đầy sự tức giận.

"Vậy đệ cứ ở lại đây đi! Bọn ta sẽ đi Vân Nam! Đệ ở đây mà sống tiếp đi!"

"Ừ sao cũng được."

"Ư ư ư ư."

Nhuận Tông vò đầu bứt tóc.

Vừa đúng lúc hắn ta định nói thêm một câu thì..

"Sư huynh."

Lưu Lê Tuyết khẽ gọi Bạch Thiên.

"Sao?"

"Liệu Đường Môn có để yên không nhỉ?"

Bạch Thiên thở một hơi dài thườn thượt.

"Đời nào bọn họ lại để yên chứ. Đương nhiên bọn họ sẽ đi tìm chúng ta thôi. Cho nên chẳng phải chúng ta nên đến Vân Nam càng sớm càng tốt hay sao? Cứ ở lại đây thì không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra."

"Vậy Tứ Hải Thương Hội thì sao?"

"...Hửm?"

"Đương nhiên Đường Môn sẽ nổi giận. Nhưng chúng ta lại không có ở đây. Vậy thì? Còn Tứ Hải Thương Hội?"

Cơn phẫn nộ của Đường Môn có thể sẽ trút xuống đầu Tứ Hải Thương Hội.

Bạch Thiên khẽ quay lại nhìn Chiêu Bình.

Chiêu Bình cười to rồi lắc đầu nguây nguẩy.

"Mọi người không cần lo về chuyện đó đâu. Tứ Hải Thương Hội và Đường Môn vẫn luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp từ xưa đến nay. Xảy ra có tí chuyện đó thì làm sao có vấn đề gì được..."

"Tứ Xuyên Đường Môn á? Là Tứ Xuyên Đường Môn đó sao?"

Chiêu Bình ngậm chặt mồm.

Không cần phải nói gì thêm nữa. Chỉ cần bốn chữ Tứ Xuyên Đường môn thôi đã đủ nói lên được sự cố chấp và tàn độc của bọn họ rồi.

"Tại hạ cũng có chút lo lắng ạ."

Nhuận Tông mở lời bằng một giọng nặng nề.

"Chuyện bọn chúng xông vào đây lúc tối muộn đêm hôm qua chứng tỏ bọn chúng cảm thấy việc hạ thấp vị thế của Chiêu Kiệt vô cùng quan trọng. Nhưng bọn chúng không những không đạt được mục đích mà còn bị một phen bẽ mặt, vì vậy mà cơn thịnh nộ của bọn chúng sẽ không nhỏ đâu." Bạch Thiên chau mày.

'Nói vậy là việc rời khỏi nơi này thật nhanh không thể giải quyết được điều gì sao?' Bạch Thiên lại quay sang nhìn Chiêu Bình.

Khuôn mặt chứa nụ cười hiền hậu của ông ta chợt hiện lên chút khốn đốn.

Phải đến lúc này Bạch Thiên mới nhận ra.

'Thì ra ông ấy không muốn liên lụy đến đệ tử Hoa Sơn.'

Chiêu Bình có lẽ đã lường trước được toàn bộ sự việc. Vì thế mà ông ta mới muốn các đệ tử Hoa Sơn nhanh chóng rời khỏi Thành Đô đến Vân Nam trước khi đám người của Đường môn xông đến đây.

Bởi vì dù có là Đường môn đi nữa cũng không thể nào đuổi đến Vân Nam được.

Còn Tứ Hải Thương Hội sẽ gánh vác toàn bộ cơn thịnh nộ của Đường môn.

'Mình lại không nhận ra được điều này.'

Mặt Bạch Thiên đỏ ửng. Vì phấn khích trước việc Chiêu Kiệt hạ gục được Đường Trản và việc tìm ra được cách đến Vân Nam mà hắn ta đã bỏ qua một chuyện đơn giản thế này.

Vậy giờ tính sao?

Bạch Thiên quay ngoắt lại.

Hắn bắt đầu hiểu ra hành động khó hiểu khi nãy của Thanh Minh. Chắc Thanh Minh cũng đã biết trước điều này rồi. Chẳng qua Thanh Minh không thể mở miệng nói ra câu lo lắng cho Tứ Hải Thương Hội trước mặt Chiêu Bình mà thôi.

"Nhưng mà dù có vậy đi nữa, tự nhiên giở chứng lên là sao, tên tiểu tử kia?"

"Hả?"

"...Thôi bỏ đi."

Bạch Thiên thở dài.

"Thương Hội chủ."

"Vâng. Bạch Thiên thiếu hiệp."

"Việc đi đến Vân Nam trì hoãn lại một chút cũng không có vấn đề gì đâu ạ."

"...Thiếu hiệp."

Bạch Thiên lắc đầu.

"Chuyện này đều do bọn ta mà ra. Bọn ta phải giải quyết hậu quả chứ."

"Sao lại tại vì chúng ta chứ. Là tại sư thúc kia mà."

"...Nói tóm lại là."

Bạch Thiên cố kìm nén biểu cảm trên gương mặt mình rồi nói một cách dứt khoát.

"Bọn ta sẽ không rời khỏi đây. Nếu có rời khỏi thì cũng phải giải quyết cho xong chuyện với Đường Môn rồi mới rời khỏi."

Khuôn mặt giả vờ tỏ ra bình thản của Chiêu Bình từ nãy đến giờ bỗng dần dần méo mó.

"Thiếu hiệp có biết Đường Môn là những kẻ nguy hiểm đến mức nào không mà nói vậy? Tuy Kiệt nhi đã đánh thắng Đường Trản thật, nhưng khi so với sức mạnh thực sự của Đường Môn thì Đường Trản chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử! Bây giờ các vị hãy mau rời khỏi đây đi! Nếu không thì..."

"À. Không cần nói vế sau đâu."

"Hả?"

Nghe lời chen ngang đột ngột của Thanh Minh, Chiêu Bình nghiêng đầu.

Thanh Minh tươi cười nói.

"Bọn chúng đến nhanh hơn so với ta nghĩ đấy. Hình như đã đến cả rồi."

"..."

Thanh Minh vừa dứt lời, bên ngoài bỗng nhiên bắt đầu náo loạn.

"Ơ, chưa gì mà đã!"

Chiêu Bình đứng bật dậy. Bây giờ trốn chạy khỏi đây vẫn còn...

"Thưa, thưa đại nhân!"

Lúc đó, một giọng nói vô cùng cấp bách vang vọng vào.

"Môn chủ của Tứ Xuyên Đường Môn đích thân tìm đến đây rồi ạ!" Mặt Chiêu Bình trắng bệch.

'Phen này tiêu rồi.'

Hai chân của Chiêu Bình không còn chút sức lực nào nữa, ông ta ngồi phịch xuống ghế.

"Thương hội chủ?"

Một người không bao giờ đánh mất sự bình tĩnh như Bạch Thiên ngay lúc này cũng đã hoảng loạn đến mức mặt cắt không còn một giọt máu.

Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn.

Làm gì có nhân sĩ võ lâm nào trên thế gian này lại không bối rối trước cái tên đó chứ?

"Woa, sao đột nhiên có nhiều nhân vật tầm cỡ xuất hiện thế nhỉ?"

A, đằng kia có một tên.

Đằng kia kìa.

Cái tên tiểu tử thối đó thì làm gì biết hoang mang bối rối là gì! Cái tên chết tiệt đó!

"Môn Chủ Đường Môn ư?"

Nhuận Tông không giấu nổi sự hoảng loạn.

"Chỉ là việc mấy đứa tiểu tử đánh nhau thôi mà Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn đến tận đây ư?"

Bạch Thiên cắn chặt môi.

Hắn nghĩ sớm muộn Đường Môn cũng xen vào chuyện này nhưng không thể ngờ được, Môn Chủ Đường Môn lại đích thân xuất hiện.

Không chỉ Bạch Thiên, tất cả mọi người đều không biết phải làm gì trong cái tình huống bất ngờ này.

Chiêu Bình đang ngồi bệt dưới sàn vội vàng lấy lại tinh thần rồi đứng dậy. Sau đó hắn gọi vọng ra ngoài.

"Đường Môn Chủ đích thân đến đây ư?"

"Vâng! Đúng vậy ạ!"

"Đường Môn Chủ bây giờ đang ở đâu?"

"Ngài ấy đang đợi người ở đại môn ạ."

Chiêu Bình nghiến răng,

Môn Chủ Đường Môn vẫn đợi cho đến khi thương hội chủ ra nghênh tiếp. Việc đó có nghĩa là hắn vẫn muốn giữ phép lịch sự tối thiểu đối với Tứ Hải Thương Hội.

Nếu như hắn đến đây vì muốn huyết tẩy nơi này, có lẽ sẽ chẳng có ai có thể sống sót.

"Kiệt nhi!"

"Vâng, thưa phụ thân!"

Chiêu Kiệt vội vàng chạy về phía phụ thân mình với gương mặt tái nhợt.

"Kể từ giờ phút này, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra con cũng không được ra ngoài đó."

"Dạ?"

"Hứa với ta đi!"

"..."

"Nhanh lên!"

"...Vâng, con biết rồi ạ!"

Chiêu Bình quay lại nhìn phía sau với ánh mắt đáng sợ.

"Mọi người cũng vậy. Không được phép ra ngoài. Các đạo trưởng không biết hậu quả của việc chống đối lại Đường Môn tại Tứ Xuyên này sẽ như thế nào đâu. Tuyệt đối không được phép ra ngoài! Tuyệt đối!!!"

Trước thái độ khẩn thiết và dứt khoát đó, Bạch Thiên gật đầu đáp lại trong vô thức.

"Phù."

Chiêu Bình thở sâu lấy lại bình tĩnh. Sau đó hắn bước ra khỏi phòng với một khuôn mặt cứng rắn và lạnh lùng.

Thậm chí hắn đã từng có suy nghĩ muốn kêu tất cả lập tức bỏ trốn khỏi nơi này.

Nhưng dù sao Môn Chủ Đường Môn cũng đã tìm đến tận nơi này rồi. Vì vậy mà việc chạy trốn là điều không thể.

Môn Chủ Đường Môn Tứ Xuyên không lý nào lại đến đây một mình. Có lẽ bây giờ, toàn bộ Tứ Hải Thương Hội đã bị bao vây rồi.

'Hắn ta là một con hổ.'

Người đời có câu: con người thậm chí có thể sống sót khi bị hổ cắn nếu giữ được bình tĩnh. Đương nhiên, câu nói đó không sai.

Trong hàng ngàn người, rồi sẽ có một vài người may mắn có thể tẩu thoát. Bởi vì người đó có một tinh thần sắt đá và bình tĩnh trong mọi tình huống.

Vấn đề là đa số những người bị hổ cắn đều sẽ chết cho dù có bình tĩnh hay không.

Chiêu Bình cắn chặt môi đứng trước cửa chính của Tứ Hải Thương Hội. Sau cánh cửa này có một con hổ.

Không.

Môn Chủ Đường Môn là một người còn hơn cả hổ nữa. Một kẻ đáng sợ như vậy đang đến đây để cắn ông ta.

Nhìn những hạ nhân đang run lên vì sợ hãi, Chiêu Bình cảm thấy biết ơn rằng Môn Chủ Đường Môn vẫn đang chờ đợi bên ngoài. Bởi vì nếu như hắn cứ thế đẩy cửa vào, rất có thể sẽ có vài tên trong đám hạ nhân của Chiêu Bình sẽ ngất ngay tại chỗ.

Môn Chủ Đường Môn Tứ Xuyên có một vị thế như vậy đấy.

"Mở cửa ra đi."

"Vâng!"

Cùng với mệnh lệnh của Chiêu Bình, cánh cửa cuối cùng cũng được mở sang hai bên. Qua khe cửa, một người nam nhân trung niên oai vệ, mắt hổ mày kiếm không nộ tự uy, mặc bộ y phục màu lục dần xuất hiện.

Chiêu Bình cúi đầu cố hít một hơi thật sâu trước khi cánh cửa đại môn được mở ra hoàn toàn.

"Thật vinh hạnh cho tại hạ khi được diện kiến Môn Chủ Tứ Xuyên Đường Môn."

Đường Quân Nhạc đứng yên nhìn Chiêu Bình trong giây lát sau đó gật đầu chào hỏi.

"Lâu rồi chúng ta mới gặp lại nhau."

"Vâng, thưa môn chủ đại nhân. Lẽ ra tại hạ phải đến tìm môn chủ đại nhân trước mới phải phép. Xin hãy trừng phạt tại hạ vì đã khiến một người cao quý như môn chủ đây phải tìm đến tận nơi này."

"Không cần phải khách khí vậy đâu. Ta đến đây vì có chút việc cần giải quyết."

Chiêu Bình nuốt nước bọt nhưng miệng hắn khô khốc.

"Trước tiên chúng ta cứ vào trong đã chứ ạ?"

"Cũng không tồi!"

"Mời môn chủ đi lối này!"

Chiêu Bình dẫn Đường Quân Nhạc vào bên trong điện các bằng một khuôn mặt cứng đờ vì căng thẳng.

Theo sự chỉ dẫn của Chiêu Bình, Đường Quân Nhạc bắt đầu đi vào trong. Theo sau hắn ta là Đường Bá và Đường Trản.

Đường Trản tìm đến tối hôm qua đã khiến cho tất cả mọi người một phen hoảng loạn. Nhưng giờ đây, Chiêu Bình dường như chẳng nhìn thấy Đường Trản đâu nữa. Không ai lại nhìn thấy con ốc sên khi bên cạnh nó là một con hổ cả.

Bằng một ánh mắt khiêm nhường và một tư thế vô cùng khiêm tốn, Chiêu Bình bước chậm rãi dẫn đường cho Đường Quân Nhạc. Nhưng lưng hắn đã ướt đẫm mồ hôi từ bao giờ.

'Phải làm thế nào bây giờ?'

Thực ra Chiêu Bình đã biết tất cả từ trước.

Trên thực tế, hắn chẳng làm được gì trong tình huống này cả. Điều quan trọng lúc này không phải là phải đối phó như thế nào mà rốt cuộc Đường Quân Nhạc nghĩ gì mà lại đích thân đến tận đây. 'Trước mắt mình cứ...'

"Thương hội chủ"

Ngay khi ấy, một giọng nói trầm thấp cất lên phía sau lưng Chiêu Bình. Hắn lập tức dừng lại rồi đứng thẳng lưng.

"Vâng, thưa môn chủ đại nhân."

"Đứa trẻ đó có ở bên trong không?"

"...Ý của đại nhân là những đứa trẻ đó ạ?"

"Những đứa trẻ đến từ Hoa Sơn ấy." Chiêu Bình hơi nhắm mắt lại một chút.

Chuyện gì đến cuối cùng cũng đã đến.

"Vâng, có ạ."

Trước mặt người đàn ông này, mọi lời nói dối đều vô nghĩa.

"Hừm."

Một tiếng hừm nhỏ phát ra từ miệng Đường Quân Nhạc.

Chiêu Bình thở hổn hển như sắp chết đến nơi. Hắn đang cố đoán xem ý nghĩa của âm thanh nhỏ bé đó là gì. Nhưng rồi Đường Quân Nhạc lắc đầu rồi tiếp tục nói.

"Ta muốn gặp những đứa trẻ đó một lần."

Trên trán Chiêu Bình, mồ hôi bắt đầu tuôn ra như xối.

Hắn đã dự đoán từ trước, Môn Chủ Đường Môn thể nào cũng nói ra câu nói này.

Nhưng không ngờ nó lại đến sớm như vậy.

Mục tiêu của Đường Quân Nhạc chính là viện cớ các đệ tử Hoa Sơn để uy hiếp Tứ Hải Thương Hội. Hắn sẽ không đi thẳng vào vấn đề mà sẽ đe dọa Chiêu Bình một cách từ từ.

Việc hắn nói ra câu nói này chứng tỏ rằng, mục đích hắn đến nơi này lần này chính là nhắm đến các môn đồ của Hoa Sơn Phái.

"Thương hội chủ."

"Dạ? À! Dạ!"

Chiêu Bình cuối cùng cũng lấy lại tỉnh táo ngay lập tức cúi đầu xuống.

"Chuyện đó cũng đâu có khó khăn gì đâu nhỉ?"

"Đương, đương nhiên là vậy rồi ạ. Chỉ là..." Đôi môi của Chiêu Bình run lẩy bẩy.

Dù có vắt óc suy nghĩ đi chẳng nữa hắn cũng không biết nói gì tại thời điểm này cả. Làm gì có lý do gì để cố giấu những đứa trẻ ở bên trong kia chứ? "Đường Môn Chủ, chuyện hôm qua..."

"Ừm. Đúng vậy..."

Đường Quân Nhạc nhìn Chiêu Bình rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

"Chúc mừng ông."

"...Dạ?"

"Ta nghe nói rằng nhị công tử thương hội tài giỏi hơn người. Hôm qua, thằng bé đã khiến Trản Nhi bẽ mặt một phen."

Lông mày của Chiêu Bình co giật liên tục.

"Chuyện đó chỉ là may mắn mà thôi. Khuyển tử của tại hạ sao có thể là đối thủ của ngũ công tử được chứ?"

"Khiêm tốn là một đức tính tốt."

Đường Quân Nhạc tiếp tục cười.

"Nhưng khiêm tốn quá có thể khiến đối phương cảm thấy không thoải mái đấy. Chuyện đáng mừng thì ông cứ vui vẻ đi."

"Môn Chủ đại nhân."

Chiêu Bình bối rối không nói nên lời. Đường Quân Nhạc nhẹ nhàng quay đầu sang nhi tử của mình.

"Đường Trản."

"Vâng, thưa môn chủ!"

"Con thử nói xem. Con có lời biện minh nào cho thất bại hôm qua không?"

"Không ạ! Chiêu Kiệt rất mạnh!"

"Được rồi."

Nhìn thấy Chiêu Bình hoang mang không biết chuyện gì đang xảy ra.  Đường Quân Nhạc lên tiếng.

"Nếu như tài năng của thằng bé được tỏa sáng dưới danh nghĩa của Đường Môn thì thật tốt. Nhưng việc tìm đến nơi có thể phát huy được tài năng của bản thân cũng là một việc rất đáng mừng."

"Xin, xin cảm tạ môn chủ đại nhân."

"Nhưng."

Giọng nói trầm thấp của Đường Quân Nhạc cất lên. Đó không phải là tiếng la hét chứa đựng sự tức giận nhưng sức nặng của nó là không thể chối cãi. Cổ của Chiêu Bình cúi càng ngày càng thấp như thể có thứ gì đó đang dí đầu hắn xuống vậy.

"Con người lại rất ngốc nghếch. Họ nhìn vào những việc mà chỉ một số ít những kẻ có tài năng mới làm được rồi cho rằng bản thân cũng có thể làm được. Thương hội chủ, ông nghĩ sao về điều này?" Chiêu Bình giật nảy mình.

Câu trả lời mà Chiêu Bình có thể nói chỉ có một mà thôi.

"Con người đúng là rất ngốc nghếch. Nhưng họ cũng hiểu rõ bản thân mình như thế nào. Và trên thế gian này cũng chẳng có mấy kẻ ôm dã tâm vô độ cả."

"Vậy thương hội chủ thì sao?"

Chiêu Bình ngẩng đầu lên. Hình ảnh Đường Quân Nhạc đang mỉm cười hiện lên trong mắt hắn ta.

Miệng hắn thì cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. Đối diện với biểu cảm kỳ lạ đó, Chiêu Bình chỉ biết run lẩy bẩy mà thôi.

"Thương hội chủ có ước mơ không?"

"Ước mơ của tại hạ chính là được gặp môn chủ đại nhân đấy ạ."

"Đó là một câu trả lời rất hay đấy."

Đường Quân Nhạc gật đầu một cách mãn nguyện.

"Đưa lũ trẻ Hoa Sơn đó đến đây đi."

"...Môn Chủ. Bọn trẻ..."

"Ông không nghe thấy ta nói gì sao?"

"..."

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc trở nên sắc lạnh.

"Việc nhi tử của ông giỏi giang là một việc tốt. Nhưng có vẻ như chuyện đó đang khiến ông đánh mất khả năng phán đoán của bản thân thì phải. Ta đã yêu cầu ông tận hai lần rồi đấy."

Chiêu Bình không thể nói thêm bất cứ điều gì. Hắn chỉ có thể gật đầu.

"Lần này là lần thứ ba. Đưa các đệ tử Hoa Sơn đến trước mặt ta. Ngay bây giờ. Đừng để ta phải nói thêm bất kì một lần nào nữa."

Chân của Chiêu Bình run rẩy. Dường như hắn không thể đứng vững thêm được nữa.

Toàn thân kiệt quệ, đầu óc thì choáng váng. Một người bình thường đương nhiên sẽ có những phản ứng như vậy khi đứng trước cơn thịnh nộ của Đường Quân Nhạc. Nhưng đến cuối cùng, Chiêu Bình vẫn chưa ngã quỵ.

Hắn cố gắng dồn sức vào đôi chân rồi cố ép khóe miệng cong lên. Chiêu Bình với một khuôn mặt kỳ lạ méo mó dở khóc dở cười, run rẩy mở lời.

"Đường Môn Chủ đại nhân, môn đồ Hoa Sơn là khách của Tứ Hải Thương Hội. Và trong số họ còn có cả khuyển tử của tại hạ nữa."

"Vậy thì sao?"

Chiêu Bình lắc đầu. Khuôn mặt của hắn lúc này đã đổ mồ hôi lạnh toát. Nhưng động tác lắc đầu của hắn lại vô cùng cứng rắn.

"Trên cương vị là chủ nhân của Tứ Hải Thương Hội, tại hạ không thể gọi khách ra mà không có lý do gì cả. Không những vậy, trên tư cách là một người cha, tại hạ lại càng không thể gọi khuyển tử của mình ra đây được."

Đường Quân Nhạc nhìn chằm chằm vào Chiêu Bình bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Ông vẫn sẽ làm vậy cho dù Tứ Hải Thương Hội bị diệt vong ư?"

"Trên thế gian này làm gì có người cha nào vì sợ điều đó mà đẩy con cái của mình vào chỗ nguy hiểm kia chứ?"

"Có vẻ như ông chưa hiểu được ý nghĩa của từ diệt vong rồi. Nếu như ta ra tay, không một ai trong cái Chiêu phủ này có thể sống sót cho dù là một con chuột. Ông hiểu ta nói gì mà đúng chứ?"

"Nếu như Đường Môn Chủ muốn trừng phạt!"

Chiêu Bình tiếp tục nói bằng đôi mắt vững vàng ý chí.

"Xin hãy giết tại hạ đi. Tất cả những việc xảy ra trong Tứ Hải Thương Hội này đều thuộc trách nhiệm của tại hạ."

"..."

"Tại hạ vẫn luôn tin rằng Đường Môn là một thế gia không bao giờ làm hại đến người vô tội."

Đường Quân Nhạc sau khi nghe những lời đó chỉ cười nhếch mép.

"Có vẻ như thương hội chủ vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ thì phải. Đến mức quên cả cách thức làm việc của Đường Môn ta. Vậy thì ta lại phải chỉ cho ông thấy. Đường Môn ta có cách thức hoạt động như thế nào? Và ta đảm bảo rằng ông sẽ không bao giờ quên nữa!" Ngón tay của Đường Quân Nhạc bắt đầu động đậy.

Chiêu Bình nghiến răng khi nhìn thấy dáng vẻ đó. Và rồi ngay lúc ấy, một giọng nói truyền đến khiến tất cả sững sờ.

"Đại thúc kia kỳ cục thật đấy!" Cạch!

Cánh cửa điện các mở rộng sang hai bên. Một người từ bên trong đó chầm chậm bước ra.

"Thanh, Thanh Minh thiếu hiệp!"

Chiêu Bình mặt cắt không còn một giọt máu hét lên.

"Ta đã bảo là đừng có can dự vào rồi kia mà...!"

"Ầy, Thương đoàn chủ nhìn tình hình mà không hiểu sao? Đại thúc này rõ ràng là cố tình đến đây gây sự! Ta đã nghe thấy hết rồi!"

"...Hả?"

Chiêu Bình quay sang nhìn Đường Quân Nhạc bằng một khuôn mặt vô cùng hoảng hốt.

Nhưng khi ấy, Đường Quân Nhạc dường như đã hết hứng thú với Chiêu Bình. Hắn đã chuyển hướng nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

"Nhà ngươi là Hoa Sơn Thần Long?"

"Không biết hay sao mà còn hỏi?"

"Hơ?"

Đường Quân Nhạc cười lớn.

Không ngờ lại có kẻ dám ăn nói hỗn xược như vậy trước mặt hắn?

À, cũng không hẳn. Trước kia cũng đã từng có rồi.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn phải nghe những lời này sau khi trở thành môn chủ của Đường Môn.

Đường Quân Nhạc mỉm cười.

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu nụ cười đó chẳng vui vẻ gì. Một nụ cười mà khiến cho người khác chỉ nhìn thôi cũng đã đủ rùng mình rồi.

Khuôn mặt Đường Trản đứng bên cạnh theo dõi tình hình nãy giờ từ khi nào đã trở nên cứng đờ.

Bởi vì hắn biết, khi phụ thân trưng ra cái vẻ mặt đó cũng có nghĩa là ông ấy đang chuẩn bị cho một màn đại khai sát giới.

"Hoa Sơn Thần Long ơi Hoa Sơn Thần Long. Nhà ngươi có khác một chút so với kỳ vọng của ta đấy. Dù sao thì cũng tốt thôi."

Đường Quân Nhạc mỉm cười bước từng bước về phía Thanh Minh.

"Để ta xem nhà ngươi có thể làm được những gì."

Bàn tay của Đường Quân Nhạc chầm chậm đưa vào bên trong ống tay áo.

Đường Quân Nhạc đi về phía Thanh Minh, cơ thể hắn ta bắt đầu tỏa ra khí tức kinh người. Không chỉ những người đứng quan sát từ nãy đến giờ, mà ngay cả nhi tử của Đường Quân Nhạc là Đường Bá và Đường Trản cũng áp lực đến mức tái xanh mặt mũi.

Thế nhưng, đối mặt với khí thế của Đường Quân Nhạc, Thanh Minh lại không hề có một chút phản ứng gì, chỉ lơ đãng đứng đó trưng ra bộ mặt thờ ơ.

Ngược lại, cũng có người đang hoang mang đến tột độ.

"Đợi đãaaaa!"

Từ trong điện các, có bốn thân ảnh đột nhiên lao ra như tia chớp.

Bạch Thiên trong bộ y phục trắng toát nhanh chóng đến đứng chắn phía trước Thanh Minh rồi lại hướng về phía Đường Quân Nhạc cúi chào thật sâu.

"Hân hạnh diện kiến môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn. Tại hạ là đệ tử đời thứ hai của Hoa Sơn, Bạch Thiên." Đường Quân Nhạc dừng bước.

Thế nhưng hắn ta vẫn giữ nguyên bàn tay bên trong tay áo.

"Ra là Hoa Chính Kiếm."

"Đúng là vinh dự cho tại hạ khi được Đường Môn chủ biết tới. Đã đến Thành Đô, lẽ ra tại hạ phải tới chào hỏi Đường Môn chủ trước mới phải, tại hạ đúng là thiếu suy nghĩ và thật thất lễ. Xin tạ lỗi với ngài."

"Ừm."

Đường Quân Nhạc hài lòng gật đầu, một kẻ có lễ nghĩa, khác hẳn với tên Thanh Minh xấc xược kia.

'Cái thằng điên này, không biết phân biệt đâu là người mà mình nên hay không nên trả treo hả?'

'Trời đất ơi, sao lại đụng đến môn chủ Đường Môn chứ.'

'Tuy hay gọi là đồ điên nhưng không ngờ nó lại điên tới mức đó đấy.' Vì một thằng nhóc lất cất mà cả đám sắp chuẩn bị bị lôi vào chỗ chết rồi.

Đường Quân Nhạc là ai chứ?

Chẳng phải là thiên hạ đệ nhất Độc Vương sao?

Tuy Độc Vương vốn dĩ là biệt hiệu gắn liền với môn chủ Tứ Xuyên Đường Môn, nhưng Đường Quân Nhạc, môn chủ hiện tại của Đường Môn lại hoàn toàn chẳng hề xem trọng cái danh Độc Vương đó chút nào.

Không hề khoa trương khi nói thiên hạ có vô số cao thủ nhưng chẳng có ai là dám xem thường môn chủ Đường Môn. Chưởng môn nhân của Hoa Sơn, Huyền Tông mà có mặt ở đây thì chắc cũng phải giữ lễ nghi với hắn.

Ấy thế mà cái tên gan to bằng trời kia!

Bạch Thiên nuốt khan một cái.

Khác biệt quá lớn rồi.

Bạch Thiên đã từng gặp các trưởng lão của Võ Đang và đã dự qua cảnh giới của họ, nhưng khí tức tỏa ra từ Đường Quân Nhạc đã hoàn toàn làm lu mờ cảnh giới của những trưởng lão đó.

'Đây là, tuyệt thế cao thủ!'

Chỉ đứng đối diện thôi cũng đã hít thở không thông rồi.

Lời này tuy không thể nói bừa bãi được, nhưng Bạch Thiên cũng chưa từng cảm nhận được khí tức như thế này từ những bậc trưởng lão của Hoa Sơn. Rõ ràng Đường Quân Nhạc đã đạt tới một cảnh giới mà bọn họ chưa từng nhìn thấy trong đời.

"Tại hạ xin tạ lỗi thay cho sư điệt của mình vì đã vô lễ với Đường môn chủ. Nếu muốn, xin ngài cứ trách phạt."

"Ngươi sao?"

"Vâng!"

Bạch Thiên trả lời dứt khoát.

"Tại hạ chính là người chịu trách nhiệm về mấy đứa trẻ này. Vậy nên..."

"Ầy, Tránh ra đi!"

Đúng lúc ấy, Thanh Minh kéo Bạch Thiên ra phía sau.

Trong lúc bối rối đột nhiên bị kéo ra phía sau, Bạch Thiên nhìn Thanh Minh với vẻ mặt hoang mang.

"Này... Tên tiểu tử này! Tình cảnh bây giờ..."

"Ềii! Đã bảo không phải vậy rồi mà!"

"Hả?"

Thanh Minh vừa cười nhạt vừa nói.

"Ngay từ đầu đại thúc đó đã chẳng thèm để tâm đến sư thúc rồi. Lão ta đến chỉ để gặp ta thôi."

"...Nói vậy là sao?"

"Nói tóm lại là vậy đấy."

Thanh Minh thở ra một hơi nhìn Đường Quân Nhạc.

Kể từ khi vào nội viện, Đường Quân Nhạc đã tỏa ra một luồng sát khí rất mạnh mẽ rồi. Dù đã cố gắng nhẫn nhịn nhưng luồng sát khí đó cứ ùn ùn kéo đến, lại còn dọa cho Chiêu Bình sợ run thế kia, không lý nào Thanh Minh lại chịu đứng yên không ra mặt.

"Trông có vẻ mạnh đấy. Tên khốn đó đúng là cao thủ rồi."

Bạch Thiên trợn tròn đôi mắt.

Trước giờ hắn chưa từng nghe những lời như thế này phát ra từ miệng của Thanh Minh. Nói tóm lại thì ngay cả một đứa ruột để ngoài da như Thanh Minh đây cũng công nhận Đường Quân Nhạc chính là một cao thủ.

"Ây chà!"

Thanh Minh vùng ra khỏi bàn tay của Bạch Thiên đang nắm chặt lấy mình rồi thong thả đứng ra phía trước.

"Ông có việc gì vậy?"

"...Việc gì?"

"Phải. Đến tìm người thì chắc là phải có việc gì muốn nói chứ." Nụ cười của Đường Quân Nhạc dần dần vụt tắt.

"Ta hỏi ngươi một câu."

"Bao nhiêu cũng được."

"Ngươi nghĩ có kẻ ra vẻ xấc láo như thế trước mặt ta mà còn sống hả?"

Câu hỏi khiến cho tâm trí của tất cả mọi người ở đó đều đóng băng. Nhưng Thanh Minh lại vô cùng bình thản.

"Phải."

"...Gì cơ?"

"Có chứ. Chẳng lẽ lại không có đến một người còn sống hả?"

"..."

"Nếu không có thì ta sẽ là người đầu tiên vậy."

Nét mặt của Đường Quân Nhạc vốn luôn lãnh đạm giờ lại dần dần trở nên ngơ ngác.

"Tên tiểu tử ngươi rốt cuộc là thứ gì hả?"

Từ nãy đến giờ hắn ta vẫn cố đè ép Thanh Minh bằng sát khí của mình. Nếu bình thường thì lẽ ra giờ này hắn phải tái xanh mặt mũi và run rẩy như cầy sấy rồi mới đúng.

Nếu cứ liên tục đối mặt với sát khí như thế này, thì thậm chí cả Đường Bá, kẻ vừa là nhi tử của hắn ta, vừa là tiểu môn chủ của Đường Môn cũng đã hồn bay phách lạc rồi.

Thế nhưng Thanh Minh vẫn đang đối mặt một cách thản nhiên như thể hắn đã quá quen với luồng sát khí này rồi vậy. Mà không, nói là đối mặt thì cũng không đúng. Trông hắn bình thản như không vậy.

'Từ đâu xuất hiện một tuấn nhân anh kiệt như thế này vậy?'

Chuyện hoang đường hơn nữa là, nhìn từ ngoài Thanh Minh hoàn toàn không phải là một kẻ mạnh.

Dĩ nhiên là trong giang hồ không thể phán đoán một người chỉ bằng vẻ ngoài hoặc khí tức mà người đó tỏa ra. Tuy nhiên, người trẻ tuổi như hắn nếu không thuần thục cách thu liễm sao cho tự nhiên, thì chắc chắn sẽ bị nắm thóp một phần nào đó, Thanh Minh cũng thuộc dạng mơ hồ khó đoán như vậy đấy.

Nói tóm lại...

"Một là không có gì."

Nếu không thì...

"Hai là sâu không đáy."

Tất cả mọi người nhìn Đường Quân Nhạc lầm bầm những lời dường như vô nghĩa rồi lại trở nên nghi hoặc.

Duy chỉ có Thanh Minh là hiểu được những lời đó.

"Ông muốn xác minh thử sao?"

"Đúng vậy. Nhưng trước đó, ta muốn hỏi ngươi một câu nữa."

"Được, ông cứ hỏi."

"Ngươi cho rằng ta sẽ không giết ngươi sao?"

"Phải."

"...Tại sao vậy? Ngươi cho rằng Hoa Sơn có thể làm hậu thuẫn cho ngươi trước mặt Đường Môn sao?

Thế nhưng đột nhiên gương mặt của Thanh Minh tối sầm lại, hắn thở ra một tiếng.

"Môn phái của ta... Môn phái của ta á?! Hậu thuẫn gì mà sợ mất mật." Ta mới là hậu thuẫn của Hoa Sơn đó lão già. Là ta này!

Hoa Sơn nào làm hậu thuẫn cho ta hộ với! Chứ ta gánh còng lưng rồi đây này!

Thanh Minh nhẹ lau khóe mắt đang cay cay, cố nhẫn nhịn mà mở miệng.

"Ta không muốn nói câu này đâu, nhưng mà vì trên đời này chẳng có ai đáng tin hết nên ta đành tin Hoa Sơn... Ầy! Không phải vậy." Thanh Minh xua xua tay.

"Nói tóm lại là không phải như thế."

"Mà là?"

"Ta không tin Hoa Sơn, mà ta tin Đường Môn cơ."

"...Ý ngươi là sao?"

Thanh Minh nhìn thẳng vào Đường Quân Nhạc mà nói.

"Ta nghe nói để mang lại lợi ích cho gia môn, Tứ Xuyên Đường Môn luôn sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Có phải không?"

"Cũng có thể nói là vậy."

Quả đúng như thế.

Chính tai ta đã nghe, từ tên tiểu tử đó.

- Chỉ cần là việc có lợi cho gia môn, thì dù có phải bán nước họ cũng không hề do dự. Mặc dù tại hạ cũng mang họ Đường, nhưng tại hạ lại chẳng hề có chút cảm tình với gia môn này. Nói không phải đùa chứ nếu như tại hạ gây cản trở cho gia môn, thì họ mặc định rằng việc giết tại hạ là lẽ đương nhiên. Gì cơ? Họ có thể giết tại hạ không á? Mấy tên chẳng ra gì đó sẽ giết tại hạ bằng cách nào chứ? Tại hạ là Ám Tôn cơ mà!

"Vậy không lý nào ông lại giết ta." Đường Quân Nhạc chau mày.

"Lý do?"

"Ta vừa là người sẽ trở thành Thiên hạ đệ nhất trong tương lai, vừa là người sẽ khiến Hoa Sơn trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái."

Đến cả Đường Quân Nhạc cũng bối rối trước lời tuyên bố không hề có chút nao núng kia.

"Cái đó mà là lý do hả?"

"Đương nhiên rồi. Nếu giết ta ở đây, thì cùng lắm ta sẽ trở thành kẻ thù mà ông phải trừ khử trong tương lai, nhưng nếu kết giao bằng hữu với ta, thì ông có thể trở thành bằng hữu của thiên hạ đệ nhất trong tương lai rồi. Chuyện nào có lợi hơn không phải đã rõ rành rành rồi sao? Không có ta thì Đường Môn cũng đâu thể trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái được.

"..."

Đường Quân Nhạc yên lặng nhìn chằm chằm vào Thanh Minh.

'Đúng là ma xui quỷ khiến.'

Lời của Thanh Minh vừa rồi đã đâm trực diện vào ý đồ của Đường Quân Nhạc.

Thậm chí đến các nhi tử của hắn cũng không thể hiểu được tại sao hắn ta lại tự mình đến tận nơi này, rồi để cho một tên tiểu tử xa lạ nhanh trí nắm bắt tâm kế của mình.

"Có vẻ ngươi nói đúng. À không, ngươi nói đúng rồi đấy. Cũng thông minh sáng dạ gớm nhỉ."

"Haha. Được ông khen ngợi như vậy ta có hơi ngại đấy." Thanh Minh vừa gãi đầu vừa làm bộ cười cười.

"Như lời ngươi nói, nếu ngươi chính là Thiên hạ đệ nhất nhân trong tương lai, thì Đường Môn sẽ kết giao bằng hữu với ngươi. Bằng hữu vốn dĩ là phải chăm sóc nhau. Đường Môn sẽ không tiếc bất cứ thứ gì để tặng cho ngươi."

"Khà. Ta xin vui lòng nhận lấy vậy."

"Tuy nhiên."

Khóe mắt của Đường Quân Nhạc đọng lại nét lạnh lùng.

"Đó là chuyện khi ngươi chứng minh được ngươi chính là thiên hạ đệ nhất trong tương lai. Còn không thì cái giá ngươi phải trả vì đã bỡn cợt với Đường Môn đó chính là cái chết." Nét mặt của Bạch Thiên tái nhợt đi.

Lời của người với tư cách là môn chủ Đường Môn đương nhiên không thể xem nhẹ. Mà nếu đó không phải là lời thật lòng của môn chủ Đường Môn đi chăng nữa, thì lời đã nói ra tuyệt đối không thể thu lại được.

Nếu Thanh Minh không thể chứng minh được bản thân với Đường Quân Nhạc, thì Đường Môn cũng sẽ dùng mọi cách để giết Thanh Minh ngay tại đây. "Sao ông lại nói mấy chuyện hiển nhiên thế." Thanh Minh nhún vai.

"Ngươi đủ tự tin sao?"

"Chuyện đó là không cần bàn cãi rồi."

Thanh Minh ngoái đầu lại nhìn các sư huynh và sư thúc của mình.

"Kể từ bây giờ đừng có nháy mắt mà hãy nhìn cho kỹ này."

"Thanh Minh!"

"Đệ sẽ ổn chứ hả?"

"Gì chứ? Nhất định phải giết sao?"

"Ông ta bảo giết còn gì."

"...Ê... Êii. Ta mà phải chết á?"

Hoàn toàn chẳng tin tưởng nhau gì cả. Một chút cũng không luôn!

Để các sư huynh sư thúc lại đằng sau, Thanh Minh chầm chậm bước ra phía trước.

"Sư thúc..."

"Chẳng phải chúng ta nên ngăn nó lại sao?" Bạch Thiên quả nhiên cũng vô cùng sầu não.

Hắn không tin Thanh Minh sao?

'Tin chứ.'

Dù không hiểu rõ tính tình của đứa trẻ đó, nhưng có thể nào không thừa nhận thực lực của nó sao? Bạch Thiên trông cậy và tin tưởng Thanh Minh hơn bất kỳ ai trên thế gian này.

Thế nhưng đối thủ lại là môn chủ Đường Môn lẫy lừng thiên hạ.

Độc Vương Đường Quân Nhạc.

Cả từ trước khi Thanh Minh ra đời, cái tên đó đã vang danh khắp thiên hạ, tuyệt thế cao thủ, cũng là môn chủ của Đường Môn.

Thực lực của Thanh Minh liệu có thể thắng được một đối thủ như thế không?

Không, quả nhiên là không thể.

"Chờ..."

Ngay lúc Bạch Thiên định ra mặt thì ai đó đã kéo áo của hắn lại.

Quay lại thì thấy Lưu Lê Tuyết đang yên lặng lắc đầu.

"Sư muội?"

"Nếu không có tự tin thì nó đã dùng đủ mọi cách để chạy trốn rồi."

"..."

À.

Bạch Thiên cũng tự động gật gù.

Nghe cũng rất hợp lý.

Mục tiêu lớn nhất của tiểu tử đó không phải là trở thành thiên hạ đệ nhất. Mà chính là biến Hoa Sơn trở thành thiên hạ đệ nhất môn phái. Vì mục đích đó, nó không ngại lao vào bùn lầy, và cũng sẵn sàng cam chịu mọi sự sỉ nhục.

Nếu đánh nhau mà không nắm chắc phần thắng, thì nó thà là vứt hết danh dự phẩm giá gì đó rồi bỏ chạy đi còn hơn.

Một đứa như thế đích thân đứng ra, thì chắc là tin được chứ nhỉ?

Bạch Thiên nhìn vào bóng lưng của Thanh Minh bằng ánh mắt bất an.

Bóng lưng vốn dĩ không quá rộng giờ trông không thể nào to lớn hơn được nữa. Thế nhưng kể cả bóng lưng đó hiện tại cũng không thể khiến cho Bạch Thiên an tâm được.

'Làm ơn.'

Bạch Thiên vừa cầu nguyện trong lòng, vừa nhẹ nhàng đưa tay lên nắm lấy chuôi kiếm.

Nếu Thanh Minh thật sự gặp nguy hiểm?

'Thì ta sẽ không do dự.'

Dù đối phương có là môn chủ Đường Môn thì cũng như nhau cả thôi. Hoa Sơn tuyệt đối không bao giờ vứt bỏ môn đồ của mình.

Thanh Minh bước về phía trước, vừa nhìn Đường Quân Nhạc vừa mở miệng.

"Nhưng mà, ta hỏi ông một câu cũng được chứ?"

"Chừng đó thì ta cho phép."

"Sao ông lại đến đây tìm ta cho bằng được vậy? Hình như ta đâu có làm gì đâu. Người gây chuyện là Chiêu Kiệt sư huynh, nhưng sao lại tìm ta?"

Đường Quân Nhạc cười nhạt.

Rồi hắn ta trả lời với âm lượng rất nhỏ, đến mức những người xung quanh không nghe thấy được. "Nghe nói ngươi đang cần thanh phi đao thứ mười hai đúng không?"

"...Hả?"

"Ta cũng có hứng thú với thứ đó đấy."

Oái, chuyện này nằm ngoài dự tính đây...?

Cuối cùng thì vẻ mặt của Thanh Minh cũng trở nên méo mó rồi.

'Gì chứ, tên khốn này?'

- Sư huynh! Hừ, chuyện này chỉ có một mình huynh biết thôi đấy. Những tên khác đều cho rằng ta chỉ đang sử dụng mười một thanh phi đao, nhưng thật ra có một thanh phi đao thứ mười hai vẫn đang được cất giấu. Khư khư, đây là bí mật kinh thiên động địa đấy... Sao cơ? Thanh phi đao lần trước ta dùng với huynh rồi bị vỡ tan tành ấy hả? Ầy, sao huynh lại nói vậy chứ. Lòng tự trọng của ta bị tổn thương đấy!

"Lòng tự trọng bị chó gặm hết rồi!" Có thật là bí mật không?

Không phải chứ, cái tên điên này, sao lại đem chuyện bí mật gia môn tiền giấu trong gối ra mà nói như thế hả?

Sư huynh! Chưởng môn sư huynh!

Nếu như tên khốn đó có ở đấy thì nhờ huynh nện cho hắn một trận nhé!

Thanh Minh có hơi bàng hoàng trong phút chốc, sau đó lại bật cười, dùng vẻ mặt thiếu tự nhiên cố gắng khống chế tình hình.

"Ta chỉ suy đoán đại khái rồi nói vậy thôi."

"Suy đoán đó mới là quan trọng đấy."

Lồng ngực của Thanh Minh đập thình thịch.

'Nếu tên vô lại này đã biết rồi thì không phải hắn đến đây để giết người diệt khẩu sao?' Vì Thanh Minh đã biết về bí mật của gia môn nên mới có ý diệt khẩu ư?

Ầy...

Không phải đâu nhỉ?

Nội tâm an tĩnh của Thanh Minh giờ đây cũng bắt đầu dâng lên những sự bất an.

"Muốn chứng minh thì dễ thôi."

Đường Quân Nhạc dập tắt nụ cười.

"10 chiêu. Nếu ngươi chịu đựng được trong vòng 10 chiêu thì ta sẽ công nhận ngươi là thiên hạ đệ nhất của thế hệ sau." À.

10 chiêu?

Ý là chỉ cần né đòn tấn công của Độc Vương 10 lần là được chứ gì?

Hahahahaha.

'Thật là! Tên vô lại này tính giết người thật đấy à! Đòi 10 tức với một đứa hậu bối xanh tươi mơn mởn như ta á?' Thanh Minh nổi giận đùng đùng.

Thì vốn dĩ cũng không phải hậu bối gì, đành vậy.

"Ít nhất cũng phải được chừng đó chứ."

Thanh Minh đành nghiến chặt răng trước câu trả lời hết sức thản nhiên của Đường Quân Nhạc.

'Thôi được. Cứ thử xem sao!'

Nếu chịu đựng qua được 10 chiêu của Đường Quân Nhạc thì chắc chắn sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất của thế hệ sau rồi. Người nào làm được việc đó cũng sẽ không bị gắn với cái tên Hậu khởi chi tú nữa.

Không phải Đệ nhất thiên hạ Hậu khởi chi tú, mà cũng không thể là Cổ kim đệ nhất Hậu khởi chi tú được! Nghe như lão già sắp xuống lỗ vậy.

"Hựựựựự."

Thanh Minh phát ra tiếng kêu đau đớn, ánh mắt ngùn ngụt lửa giận nhìn Đường Quân Nhạc.

"Được lắm. Thay vào đó ông đừng quên lời đã hứa đấy."

"Lời hứa?"

"Lời hứa bằng hữu thì phải chăm sóc lẫn nhau. Ông bảo sẽ làm bất cứ chuyện gì có thể mà?"

"Dĩ nhiên rồi."

"Ông cứ sẵn sàng đi là vừa."

Thanh Minh vừa nghiến răng vừa đáp.

"Ta sẽ diệt trừ tận gốc rễ của Đường Môn."

"Nếu ngươi có bản lĩnh!" Ôi chao?

Tên khốn đó tưởng ta đang nói đùa kìa?

Haha.

Rồi ngươi sẽ phải hối hận đấy?

Thanh Minh và Đường Quân Nhạc giữ khoảng cách đứng đối diện nhau.

Những người đứng nhìn bọn họ ai nấy cũng đều khẽ nuốt khan.

Những người ủng hộ Thanh Minh tất nhiên là không biết phải làm sao với sự căng thẳng này rồi.

"Sư thúc..."

Nhuận Tông hỏi với giọng run rẩy.

"Môn chủ Đường môn rất mạnh đúng không?"

"...Chắc vậy."

"Mạnh đến cỡ nào nhỉ?"

Bạch Thiên bất giác khẽ nhíu mày.

Mạnh đến cỡ nào á?

Câu hỏi này thật khó.

"So với toàn thiên hạ thì ta không biết, nhưng ở Tứ Xuyên, chắc hẳn ông ta cũng nằm trong số ba người mạnh nhất."

"...Mạnh đến vậy sao?"

Khuôn mặt của Nhuận Tông bỗng trắng bệch 1 trong 3 người mạnh nhất sao?

Tứ Xuyên rộng lớn bao nhiêu! Hơn nữa ở nơi này còn có các đại môn phái như Nga My và Thanh Thành. Nhưng môn chủ Đường môn lại là một trong 3 người mạnh nhất sao?

"Vậy thì Thanh Minh có thể đánh thắng người như vậy không chứ?"

"..."

Bạch Thiên im lặng.

Thật sự câu trả lời mà hắn ta có thể nói ra là "Ta cũng không biết nữa".

Khi đánh giá thứ mang tính tương đối thì cần có tiêu chuẩn và thước đo. Ví dụ, khi Bạch Thiên muốn bàn luận về sức mạnh của Nhuận Tông thì trước tiên phải bắt đầu từ mức độ chênh lệch giữa bản thân hắn ta với Nhuận Tông. Thông qua việc so sánh với bản thân có thể biết được sức mạnh của Nhuận Tông, và cũng có thể dựa vào đó mà bàn luận sức mạnh của những người cùng cấp độ với Nhuận Tông.

Nhưng mà Đường Quân Nhạc ?

'Thực lực của lão ta thật mơ hồ.'

Với một thước đo ngắn như Bạch Thiên thì không thể nào đo được sức mạnh của Đường Quân Nhạc cao vời vợi đó. Điều đó chỉ có thể kết luận rằng lão ta mạnh đến mức không thể đo đếm được.

Đường Quân Nhạc mạnh đến cỡ đó đấy.

Nghe mà nổi da gà.

'Nhưng Thanh Minh chẳng phải cũng mạnh như vậy sao?'

Thanh Minh cũng không thể đo bằng thước đo mang tên Bạch Thiên. Hai con người không thể biết được sức mạnh lại đi đối đầu nhau thì kết cục sẽ được dự đoán như thế nào đây?

Việc đó.

"Thắng là điều vô lý."

"Quả nhiên..."

"Nhưng nếu chống đỡ được mười chiêu thì câu chuyện sẽ khác."

"..."

Bạch Thiên nói một cách chắc chắn.

"Nếu là một hậu khởi chi tú bình thường thì không thể chịu được một chiêu chứ nói gì đến mười chiêu. Nhưng tên tiểu tử Thanh Minh không phải là một hậu khởi chi tú bình thường."

Mắt Bạch Thiên nhìn thẳng vào lưng Thanh Minh 'Muốn bảo tất cả đừng chớp mắt mà theo dõi nó sao?' Bạch Thiên đã biết từ lâu rằng.

Nếu Thanh Minh quyết tâm thì có thể tránh được trận tỉ võ với Đường Quân Nhạc. Đánh nhau không phải là cách duy nhất để chứng minh sức mạnh.

Nhưng điều trái lại là Thanh Minh đã gây sự với Đường Quân Nhạc và tạo ra tình cảnh như thế này.

Rồi bảo bọn họ chống mắt lên mà theo dõi.

Tại sao ư?

'Vì tên tiểu tử này là một đứa hư hỏng!'

Bạch Thiên nghiến răng.

Thứ thiếu sót nhất ở Hoa Sơn.

Một là lịch sử.

Còn thêm một cái nữa?

Quá rõ ràng rồi.

'Một cao thủ tuyệt đỉnh.'

Không phải là không có người mạnh có thể lấp đầy võ lực của Hoa Sơn. Mà ý ở đây là không tồn tại ai có chí hướng cao đến mức có thể khiến các môn đồ Hoa Sơn có thể học hỏi theo.

Dĩ nhiên là có Vân Kiếm và Huyền Thương nhưng họ không thể cho các đệ tử biết cao thủ tuyệt đỉnh là một tồn tại như thế nào. Bọn họ không có cách nào để giúp các đệ tử hiểu được rằng một người vượt qua cảnh giới của con người và đạt đến hóa cảnh sẽ mạnh đến mức nào. Đó là lý do các môn đồ Hoa Sơn chỉ có thể đoán. Từ trước đến nay bọn họ chỉ có thể lần mò rồi phỏng đoán, xong lấy cái sức mạnh mà mắt không thể nhìn thấy và không thể cảm nhận bằng cơ thể để làm mục tiêu.

Cuối cùng thì cao thủ tuyệt đỉnh cũng đã xuất hiện trước mặt các môn đồ Hoa Sơn. Bạch Thiên nhẹ nhàng cắn môi

'Này. Đừng có bỏ lỡ một điều gì hết đấy.'

Cho dù có mô phỏng chính xác đến đâu nó cũng khác hoàn toàn với việc tận mắt chứng kiến.

Việc theo dõi trận chiến này sẽ giúp cho Bạch Thiên và các môn đồ Hoa Sơn leo lên được vị trí cao hơn. Bạch Thiên tin chắc như vậy rồi nắm chặt nắm đấm. Đường Quân Nhạc nhăn mặt khi nhìn Thanh Minh đang đứng trước mặt rồi khẽ chau mày.

'Không biết sao nữa.'

Thông thường, khi đứng đối diện với đối phương thế này thì hắn ta có thể đoán biết được. Rằng kẻ đó mạnh hay yếu so với bản thân.

Nhưng bây giờ khi nhìn Thanh Minh đang đứng trước mắt mình, hắn lại thấy mơ hồ theo đúng nghĩa đen.

Thanh Minh trông có vẻ trống rỗng nhưng cũng có vẻ sâu thẳm như thể có cái gì đó bị hút vào. Có lúc trông Thanh Minh như một kẻ liều mạng không suy nghĩ nhưng có lúc tiểu tử này toát lên cảm giác như bản thân hắn là lão quái hàng trăm năm tuổi khiến chính Đường Quân Nhạc cũng phải giật mình.

'Có nên nói là kỳ quái không nhỉ?'

Tại sao một người lại có nhiều mặt khác nhau như vậy chứ?

Đó không phải là lòng hiếu thắng. Nó gần với lòng hiếu kỳ hơn.

Đường Quân Nhạc đang trong tình cảnh không thể chịu được vì tò mò không biết rốt cuộc có cái quái gì bên trong hắn ta.

Cảm giác này giống hệt lúc lão còn nhỏ, khi phụ thân hắn đem về một hộp quà được gói kỹ càng. Hắn không thể ngủ được nếu không mở gói quà ra xem bên trong có cái gì .

'Hử?'

Đường Quân Nhạc với vẻ mặt khó hiểu sau khi nhận ra được cảm xúc mới lạ này của bản thân.

'Gần đây ta có từng phấn khích như vậy chưa nhỉ?'

Chuyện kỳ lạ.

Chuyện này thật kỳ lạ.

Đường Quân Nhạc hít sâu và nhìn thẳng vào nguồn hưng phấn mà hắn đang cảm nhận được.

"Mười chiêu."

Hắn ra hiệu không phải là để xác nhận với Thanh Minh. Mà Đường Quân Nhạc nói ra để tự mình xác định mục đích của cuộc chiến này một cách chính xác hơn. Nếu không ra hiệu như vậy chắc hắn sẽ tụt hứng mất.

"Nếu ngươi chịu được mười chiêu thì ta... À không, Đường môn sẽ công nhận ngươi."

"Gì mà lắm lời vậy."

Thanh Minh ngúc ngoắc cổ tay.

"Bắt đầu đi. Ta nhường lão xuất chiêu trước đấy."

Nụ cười nở trên môi của Đường Quân Nhạc.

"Liều lĩnh lắm."

Nếu như kẻ khác dám cư xử như vậy trước mặt mình thì Đường Quân Nhạc tuyệt đối không tha cho kẻ đó. Nhưng lạ thay khi kẻ đó là Thanh Minh thì lão không thấy khó chịu đến vậy.

"Không phải ngạo mạn. Đó là sự tự tin ư?"

Nếu vậy không có lí do gì để ghét. Bởi vì sự tự tin đến từ năng lực và năng lực xuất phát từ sự nỗ lực.

Một kẻ vô danh nỗ lực không ngừng nghỉ để hoàn thiện bản thân sẽ luôn tràn đầy sự tự tin, đó là điều đương nhiên. So với những nhi tử của hắn - những đứa luôn lo sợ và thậm chí không thể giao tiếp bằng mắt thì Thanh Minh chẳng phải tốt hơn cả trăm lần hay sao?

"Ta nghe nói ngươi đã phá được phi đao thuật của nhi tử ta?"

"Cái đó là sư huynh Chiêu Kiệt làm mà."

"...Cũng như nhau thôi"

"Gì? Hoàn toàn khác nhau nha?"

"...Chẳng có gì khác nhau cả."

Thanh Minh nhìn Đường Quân Nhạc với ánh mắt khác thường.

'Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh.' Người của Đường gia mà hắn ta từng biết với vẻ ngoài giả vờ nghiêm nghị nếu nhìn thấy thì thật khó tin. Ngay cả Đường Quân Nhạc cũng giống như vậy không biết chừng.

"Vậy ta lại phải đối mặt với phi đao thuật rồi."

"Hở? Là thứ mà ngươi đã được xem một lần rồi đó hả? Chẳng lẽ ngươi nghĩ cái gọi là phi đao thì đều giống nhau sao?"

Thanh Minh phì cười.

"Làm gì có chuyện đó?"

"Ngươi cũng biết rõ quá nhỉ."

Mặc dù cùng gọi là phi đao thuật nhưng phi đao thuật của mỗi người lại không giống nhau.

Cũng giống như cùng một thanh kiếm nhưng cách vung kiếm của Chiêu Kiệt, Bạch Thiên và Thanh Minh đều khác nhau.

Điều đó cũng giống như việc không thể so sánh cách thi triển phi đao thuật của Đường Quân Nhạc với Đường Trản.

Bởi vì điều đó phụ thuộc vào thực lực của mỗi người. Đường Quân Nhạc khẽ rút tay vào trong tay áo. Hắn lôi ra một thanh phi đao trông có vẻ hơi cũ kỹ rồi phóng ra.

"..."

Thanh Minh nhìn thanh phi đao trên tay của Đường Quân Nhạc đang nhắm thẳng vào mình.

Và rồi hắn khẽ nhắm mắt với biểu cảm cứng đờ trên gương mặt.

'Lâu lắm rồi mới thấy nhỉ.'

Thanh Lưu Diệp Phi Đao đó.

"Ngươi nên cảm thấy vinh hạnh khi ta dùng phi đao này để đấu với ngươi đi. Bởi vì đây là ái binh của người sử dụng phi đao thuật hoàn hảo nhất trong lịch sử lâu đời của Đường Môn ta."

Thanh Minh cười nhẹ.

Ầy. Có lẽ ta còn biết rõ về thanh phi đao này hơn lão đấy.

Làm gì có chuyện hắn không biết được chứ.

Bởi vì thanh phi đao quen thuộc và cũ kỹ đó. Chính là ái binh của Đường Bảo.

Truy Hồn Chuỷ.

'Nó đã quay trở về Đường Môn rồi.'

Một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng Thanh Minh khi nhìn thấy ái binh của Đường Bảo trên tay của Đường Quân Nhạc.

Thanh Minh khẽ thở dài rồi bình tâm lại. "Thật vinh dự quá."

"Vinh dự ư?"

Vụtttttt!

Đúng lúc đó, một âm thanh xé tan không khí vang lên cùng lúc với Truy Hồn Chuỷ được phóng ra từ tay Đường Quân Nhạc sượt qua mặt của Thanh Minh bằng tốc độ chớp nhoáng. Tỏng tỏng.

Phi đao chỉ sượt nhẹ qua, nhưng trên má Thanh Minh đã xuất hiện một vết cắt dài. Những giọt máu tươi bắt đầu chảy xuống.

Đường Quân Nhạc nở nụ cười quỷ dị khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

"Từ vinh dự này không phù hợp với ngươi chút nào. Dù sao đây cũng có phải là một cái chết vinh dự đâu."

Thanh Minh chỉ khẽ đưa tay nhẹ lau đi vệt máu đang chảy trên má trước lời nói đó của Đường Quân Nhạc. Và rồi, hắn liếm chút máu còn dính trên đầu ngón tay.

"Ầy."

Hắn phủi tay với vẻ mặt chán ghét.

"Phì, phì! Ầyyy, hỏng hết cả khẩu vị."

Bởi vì dù sao thì hắn cũng chưa quen với vị máu tanh này. Thanh Minh chà tay vào áo để lau phần máu còn dính ở đầu ngón tay rồi nhìn Đường Quân Nhạc phì cười.

"Một chiêu."

"...Cái gì?"

"Lão đã xuất chiêu thứ nhất. Bây giờ còn 9 lần nữa."

"Hơ?"

Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh bằng gương mặt ngơ ngác.

Phi đao hắn ta phóng ra đã sượt qua mặt Thanh Minh. Hắn cũng thấy rõ tốc độ và uy lực của nó nên nếu bây hắn hét lên và bỏ chạy khỏi cuộc tỉ võ này thì cũng chẳng có gì lạ.

Vậy mà bây giờ hắn lại nói còn 9 chiêu nữa ư? 'Đúng là cái tên không biết điều.'

Xoẹt xoẹt.

Hai thanh Truy Hồn Chuỷ trong tay Đường Quân Nhạc ma sát với nhau tạo nên một âm thanh chói tai.

"9 chiêu ư."

Đoàn Quân Nhạc nhìn thẳng Thanh Minh bằng ánh mắt lạnh lẽo.

"Có vẻ như nhiêu đó vẫn chưa đủ để lấy mạng ngươi rồi nhỉ?"

"Ầy. Lão hối hận rồi à? Đó là vì lão đã quá khinh suất khi lãng phí một thanh phi đao đấy."

"Ngươi..."

"Ta sẽ cho lão thấy."

Xoẹt.

Thanh Minh rút kiếm ra.

"Tại sao đó lại là sai lầm của lão. Bằng thanh kiếm này." Cùng lúc đó, nét bỡn cợt trên gương mặt của Thanh Minh cũng biến mất.

Hắn từ từ giơ kiếm lên chĩa vào Đường Quân Nhạc. Khoảnh khắc nhìn thấy lưỡi kiếm của Thanh Minh hướng vào mình, Đường Quân Nhạc cũng vô thức dồn chân khí vào phi đao đang nắm chặt trong tay.

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc toát ra sự lạnh lẽo. Một cảm xúc lạ thường cũng dấy lên trong lồng ngực hắn ta. 'Cảm giác này là gì đây?' ...Phải rồi.

Đó là sự kinh hoàng.

Đường Quân Nhạc cắn chặt môi.

Hắn ta đang cảm nhận được sự kinh hoàng từ thanh kiếm của một tên tiểu tử còn nhỏ tuổi hơn cả nhi tử của mình.

'Không thể có chuyện đó được.'

Gương mặt Đường Quân Nhạc dần trở nên vô cảm.

'Ta chính là Độc Vương Đường Quân Nhạc.'

Đường Quân Nhạc bắt đầu toả ra sát khí ngút trời sau khi lòng tự trọng bị tổn thương.

Ngay từ đầu hắn ta đã không hề có ý nghĩ sẽ tha cho Thanh Minh.

Nếu như Thanh Minh chết vì không thể ngăn chặn được phi đao của hắn thì năng lực của Thanh Minh cũng chỉ tới đó mà thôi. Giết một kẻ như vậy thì có gì thay đổi đâu chứ? Còn nếu như Thanh Minh chặn hết được phi đao của Đường Quân Nhạc thì sao?

'Nếu vậy thì phải vài thập kỷ rồi Đường môn mới phải chân thành tiếp đón một vị khách như vậy.'

Bởi vì khi đó, hắn chính là một vị khách đã được công nhận và tiếp đãi.

Thế nhưng...

Soạtttttttttttt!

Đường Quân Nhạc phát ra một ánh mắt khủng khiếp.

'Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu.'

Cùng lúc đó, một thanh Truy Hồn Chuỷ vận đầy chân khí của Đường Quân Nhạc lại một lần nữa xuất kích.

Lần này không còn là sự uy hiếp đơn giản nữa. Truy Hồn Chuỷ bay ra từ bàn tay của Đường Quân Nhạc lao thẳng về phía Thanh Minh với một tốc độ khủng khiếp đến mức không thể nhìn bằng mắt thường.

Kenggggg!

Đúng lúc đó, Thanh Minh uyển chuyển vung kiếm đánh thẳng vào Truy Hồn Chuỷ đang bay đến.

Truy Hồn Chuỷ lệch hướng suợt qua người Thanh Minh bay tới đâm thủng trụ đỡ của điện các ở phía sau. Đường Quân Nhạc trợn ngược mắt như sắp rách ra tới nơi. 'Hắn đánh bay Truy Hồn Chuỷ của ta sao?' Truy Hồn Chuỷ của ta ư?

'Bằng cách nào chứ?'

Thanh phi đao Đường Quân Nhạc vừa phóng ra không những nhanh. Mà còn chứa rất nhiều chân khí của hắn được dồn vào đó.

Nếu tiểu tử đó vụng về chặn hoặc đánh bay nó thì kiếm của hắn sẽ bị gãy và Truy Hồn Chuỷ có thể ghim thẳng vào cổ hắn ngay.

Ấy thế mà Thanh Minh chẳng cần dùng quá nhiều sức mà đã có thể làm lệch hướng Truy Hồn Chuỷ chỉ bằng một lần vung kiếm.

Liệu có kẻ nào ở đây biết được chiêu thức đó khó đến mức nào không?  

"Dù sao thì..."

Đường Quân Nhạc nở một nụ cười nham hiểm.

"Có vẻ ta đã quá coi thường ngươi rồi."

"Ta đã nói rồi mà. Lão chắc chắn sẽ phải hối hận."

"Cũng có thể. Nhưng..."

Hai ống tay áo của Đường Quân Nhạc phồng lên như thể sắp rách toạc. Cùng lúc đó một dòng khí bắt đầu xoay quay quanh cơ thể hắn ta. Chân khí dâng trào khuấy đảo cả nguyên khí xung quanh.

Các môn đồ Hoa bất giác lùi về sau khi nhìn thấy khí tức khủng khiếp đó.

Đến cả Thanh Minh cũng phải giật mình lùi về sau.

Đường Quân Nhạc vừa vung tay vừa hét.

"Từ bây giờ..."

Nộ khí của Độc Vương cứ thế nhắm thẳng vào Thanh Minh.

"Ta sẽ dùng toàn lực để đánh với ngươi."

"...Không phải như vậy là hơi quá rồi sao?!"

Lão không biết đùa là gì à, hả cái lão già kia?

Đường Môn ngày xưa đâu có như vậy!

Thanh Minh nhìn trừng trừng như muốn nổ mắt vào tay áo đang phồng lên của Đường Quân Nhạc.

Truy Hồn Chuỷ.

Và Thập Nhị Phi Đao.

Thanh Minh là người biết rõ nhất một khi hai thứ này kết hợp với nhau thì sẽ tạo ra uy lực khủng khiếp đến mức nào.

Đã có biết bao nhiêu ma giáo đồ chết mất mạng bởi Truy Hồn Chuỷ cơ chứ?

Truy Hồn Chuỷ vô kiên bất tối khi được dắt phía sau lưng ấy bây giờ ngược lại đang nhắm vào cổ của Thanh Minh.

'Mặc dù cảnh giới của hắn ta không thể nào bì được với Ám Tôn.' Đường Bảo.

Tức là Ám Tôn, người đã lấy phi đao thuật làm võ công độc môn của riêng mình. Cảnh giới của phi đao thuật mà hắn ta đạt được đấy, có lật lại hết lịch sử của Đường môn cũng không kiếm ra được người nào có thể bì kịp.

Bởi vậy mà hắn ta mới được gọi là Ám Tôn.

Còn người bây giờ đứng trước mặt Thanh Minh là Độc Vương.

Tuy Đường Quân Nhạc có thể dùng tất cả các loại võ công, nhưng sở trường của hắn tuyệt đối không phải là phi đao thuật. Vì thế mà phi đao của hắn không thể nào so được với phi đao của Ám Tôn.

Vấn đề ở đây là Thanh Minh của hiện tại cũng không thể nào so được với Thanh Minh trong quá khứ.

So với sự cách biệt khủng khiếp giữa Mai Hoa Kiếm Tôn Thanh Minh và Hoa Sơn Thần Long Thanh Minh thì sự cách biệt về phi đao thuật giữa Ám Tôn và Độc Vương chẳng qua chỉ như cục gỉ mắt.

'Sơ sẩy một chút là chết thật chứ chả đùa.'

Một giọt mồ hôi chảy từ trán của Thanh Minh lăn xuống gò má. Ngay cả một Thanh Minh lừng danh thiên hạ cũng không thể nào không căng thẳng trước giây phút này được.

Nhược điểm lớn nhất của phi đao thuật nằm ở chỗ một khi đã xuất đao thì khó có thể thu về được.

Hay nói cách khác, dù Đường Quân Nhạc không có ý định giết chết Thanh Minh đi nữa thì ngay giây phút hắn ta thốt lên 'Thôi chết' vì lỡ tay thì cũng không thể nào ngăn được việc đầu Thanh Minh lìa khỏi cổ.

"Phù ù ù."

Thanh Minh thở hắt ra một hơi thật dài rồi dồn sức vào tay đang cầm kiếm.

Và giây phút đó!

Vúttttttt!

Ba thanh Truy Hồn Chuỷ bay đến cùng với âm thanh sắc lẹm xé toạc cả không khí.

Một thanh phi đao bay về hướng chính diện, hai thanh còn lại xoay vòng bay về hai bên trái phải.

Tốc độ của hai thanh phi đao xoay vòng đấy nhanh hơn rất nhiều so với tốc độ của thanh phi đao bay về hướng chính diện. Cuối cùng, cả ba thanh phi đao đều đồng thời đến chỗ Thanh Minh.

"Haaa!"

Thanh Minh hô to một tiếng lấy khí thế rồi duỗi thẳng kiếm ra phía trước.

Rung rung.

Mũi kiếm của Thanh Minh rung cực nhẹ.

Rồi ngay lập tức bắt đầu rung lên mạnh với biên độ rộng dần, phân tách ra thành hàng chục lưỡi kiếm bao phủ lấy không trung.

"Kiếm Mạc ư?"

Keng! Keng! Keng!

Ba thanh Truy Hồn Chuỷ bay đến nhưng không thể nào xuyên qua được màn kiếm mạc do Thanh Minh tạo ra, cuối cùng bị văng ra ngoài.

Lần này là 5 thanh phi đao!

Xoẹtttttt!

Năm thanh phi đao bay với tốc độ khác nhau lao vào Thanh Minh. So với 3 thanh phi đao khi nãy thì chậm hơn rõ rệt nhưng sức mạnh ẩn chứa bên trong thì không thể nào bì được.

Keng!

"Khực!"

Thanh phi đao đầu tiên va chạm với màn kiếm mạc do Thanh Minh tạo ra.

Lực phản chấn do va chạm quá lớn tạo cảm giác như cổ tay muốn gãy ra.

Keng!

Thanh phi đao thứ hai đẩy cả màn kiếm mạc lùi về phía sau.

Lần này thì các bộ phận bên trong cơ thể như bị chấn động.

Keng!

Thanh phi đao thứ ba đã tạo ra một lỗ hổng khổng lồ trên màn kiếm do Thanh Minh tạo ra.

Kenggg!

Thanh phi đao thứ tư hoàn toàn phá vỡ cả màn kiếm mạc đó.

Xoẹtttttt!

Thanh phi đao thứ năm bay vút tưởng chừng như sắp xuyên thủng qua bụng của Thanh Minh ngay lập tức.

"Khự!"

Thanh Minh rút kiếm về rồi lại duỗi thẳng kiếm ra.

Phía mũi kiếm của Thanh Minh xuất hiện một nụ hoa nhỏ.

Hoa mai.

Hàng chục đóa hoa mai nở ra trong chốc lát đã bao quanh lấy thanh Truy Hồn Chuỷ một cách mềm mại.

"Dĩ nhu chế cương sao?"

Ánh mắt của Đường Quân Nhạc đầy vẻ ngạc nhiên.

Nhưng hắn không bị cảm xúc chi phối, đôi bàn tay của hắn đã chuyển động sau khi tìm ra được đòn tấn công hiệu quả nhất.

Xoẹtttttt!

Thanh Minh chưa kịp chế ngự được thanh Truy Hồn Chuỷ thứ năm thì một thanh phi đao khác lại được phóng ra thì tay Đường Quân Nhạc.

Thanh phi đao được phóng ra lần này không ẩn chứa bất kỳ uy lực nào cả.

Chỉ nhanh ở một mức phải nói là khủng khiếp.

Thanh phi đao ấy biến mất một cách mơ hồ trong tích tắc rồi lại xuất hiện ngay trước mặt Thanh Minh.

Một Thanh Minh lừng danh thiên hạ cũng không khỏi hoảng hốt trước giây phút này.

"Ư a a a a a a!"

Thanh Minh vặn người một cách suýt soát.

Soạt.

Truy Hồn Chuỷ cắt một đường dài trên ngực của Thanh Minh. Và thanh Truy Hồn Chuỷ thứ năm mà Thanh Minh chưa kịp chế ngự đấy đã đâm sâu vào bắp đùi của hắn.

Vụt!

Thanh Minh xoay một vòng trên không trung rồi đáp xuống đất, hắn ta nhanh chóng điểm huyệt để cầm máu.

Đương nhiên cứ để máu chảy như vậy thì không chết được. Nhưng nếu mất máu quá nhiều thì thể lực sẽ bị suy giảm, thể lực mà bị suy giảm thì sức tập trung sẽ mất đi.

Một người đã lăn lộn rất lâu trên chiến trường như Thanh Minh biết rõ rằng việc tối thiểu hóa vết thương là con đường nhanh nhất có thể giữ lại mạng sống.

"...Tránh à?"

Mặt khác, Đường Quân Nhạc nhìn Thanh Minh chằm chằm với khuôn mặt không thể nào hiểu được những gì đang diễn ra.

Việc ngăn cản được Ngũ Lôi Liên Hoàn thì cứ cho là vậy đi.

Thế nhưng Thiểm Điện Đoạt Mệnh – chiêu thức hắn ta thi triển tiếp theo đó là một chiêu thức mà chỉ với một Hậu khởi chi tú thì không thể nào né tránh được.

Tên môn đồ Hoa Sơn kia đã tránh được Thiểm Điện Đoạt Mệnh được thi triển một cách hoàn hảo của hắn ta.

'Thậm chí kiếm pháp của tên tiểu tử này còn mềm mại nữa? Môn đồ Hoa Sơn mà làm được vậy sao?' Có nghĩa rằng kiếm pháp của hắn ta không được ràng buộc bởi sự dạy dỗ của Hoa Sơn.

Hắn ta đã mạnh lên rồi.

Mà không...

Tên tiểu tử đó vốn đã mạnh sẵn rồi.

"4 chiêu."

Trong khi Đường Quân Nhạc vẫn chưa hết sốc thì Thanh Minh lại ưỡn ngực nhìn chằm chằm hắn ta. "Còn 6 chiêu nữa."

"..."

Đường Quân Nhạc khẽ duỗi tay ra phía trước.

Thế rồi hắn nắm tay lại và thu về như chộp lấy thứ gì trong không trung vậy, những thanh Truy Hồn Chuỷ bị rơi xuống đất khi nãy đều quay trở về trong ống tay áo của Đường Quân Nhạc.

"Ưm."

Đường Quân Nhạc lặng lẽ sờ vào 11 cây phi đao được thu về trong túi áo rồi rên rỉ một cách nặng nề.

Một điều khiến hắn phải đắn đo đã xuất hiện.

'6 chiêu ư.'

Hắn không phải lo nghĩ về chuyện không thể hạ gục được Thanh Minh trong vòng 6 chiêu.

'Nếu mục đích của trận tỉ võ này nhằm chứng minh bản thân là Thiên hạ đệ nhất nhân của thế hệ sau thì tên tiểu tử đó sớm đã đạt được mục đích đó rồi.'

Đây là tài năng không thể nào đoán hết được.

Hắn không thể nào tưởng tượng ra được dáng vẻ của những kẻ đồng trang lứa khác có thể chiến thắng được Thanh Minh. Chắc có lẽ tên tiểu tử này không lâu nữa sẽ vượt qua cái danh Hoa Sơn Đệ Nhất Kiếm mà trở thành Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm.

Nhưng...

Sự tò mò của hắn ta vẫn chưa biến mất.

'Ta muốn biết.'

Rằng tài năng của tên tiểu tử này đến đâu.

Rốt cuộc tên tiểu tử không thể đoán biết được hết tài năng đó đang còn che giấu điều gì nữa.

Cho dù Thiên Hạ Đệ Nhất Nhân của thế hệ sau có phải chết dưới tay hắn đi nữa thì hắn ta vẫn muốn biết.

Lạch cạch!

Truy Hồn Chuỷ lại phát ra một âm thanh thảng thốt.

'Không sao cả!'

Dục vọng của một cường giả bên trong Đường Quân Nhạc đã đè bẹp cả lợi ích trong mắt của một môn chủ Đường môn.

Vúttttttt!

Ba thanh phi đao được phóng ra.

Khuôn mặt Thanh Minh đông cứng lại khi nhìn thấy những thanh phi đao đang lao đến. 'Ta đến đây!' Bịch!

Chân hắn ta đạp mạnh xuống đất.

Thanh Minh lại lao vào những thanh Truy Hồn Chuỷ đang bay về phía mình.

Khoảng cách càng thu hẹp, uy lực của phi đao thuật càng tăng lên. Bởi vì những thứ được phóng ra đương nhiên bay càng xa uy lực của nó sẽ càng mất đi dần!

Nhưng nếu rút lui sẽ không có chiến thắng nào cả!

Nơi này thuộc về Đường Quân Nhạc.

Thanh kiếm của Thanh Minh không chạm được đến Đường Quân Nhạc.

Tuy đây là trận tỉ võ với mục đích kiểm tra, nhưng nếu không theo đuổi chiến thắng trong một trận đấu đánh cược cả mạng sống thì người đó đâu còn là Thanh Minh nữa!

Phải tiến về phía trước bất chấp nguy hiểm.

Thứ mà Thanh Minh cần phải tóm lấy không nằm ở đằng sau mà nằm ở đằng trước!

Keng! Keng! Kengg!

Ba thanh phi đao bị kiếm của Thanh Minh đánh bay vút lên.

Cứ mỗi khi đập vào một thanh phi đao thì sự đau đớn tưởng chừng như cổ tay sắp gãy ra lại ùa tới. Nội công của Thanh Minh chưa đạt đến mức có thể chịu đựng được nội công hùng hậu của Độc Vương.

Dù có vậy đi nữa!

'Hãy cố chịu đựng nào!'

Chỉ cần cổ tay không bị gãy cho đến khi kết thúc trận tỉ võ này là được.

Còn chuyện khác sau này hẵng tính!

'5 chiêu!'

Bịch bịch bịch!

Thanh Minh đạp mạnh xuống đất, khoảng cách giữa hắn ta và Đường Quân Nhạc đã ngắn lại.

"Haa!"

Đường Quân Nhạc hô một hơi ngắn lấy khí thế, tỏ vẻ hứng thú rồi vung tay áo thật rộng.

Xoẹt!

Đồng thời, 7 thanh phi đao được phóng ra.

Mắt Thanh Minh trợn trừng khi nhìn thấy những thanh phi đao bay theo hướng của Thất Tinh.

'Đoạt Hồn Thất Tinh!'

Là tuyệt chiêu của Đường Bảo!

Nếu đem dồn hết những tên ma giáo bị mất mạng bởi phi đao thuật quái ác và tàn nhẫn này thì cũng có thể đắp được cả một ngọn núi nhỏ.

"Hấppppp!"

Lần này Thanh Minh cũng hô lên một tiếng rồi lao mình về phía 7 thanh phi đao đang bay đến.

Bởi vì nếu rút lui thì coi như xong.

Đoạt Hồn Thất Tinh là chiêu thức dùng 7 thanh phi đao để cướp đi linh hồn đối thủ.

Nếu lùi về sau thì dần dần sẽ bị khống chế bởi những biến hóa tiếp theo của Đoạt Hồn Thất Tinh, và cuối cùng sẽ bị đâm xuyên cổ!

Thanh Minh lao mình lên cao 3 tấc rồi đạp liên tục vào không trung, khéo léo đi xuyên qua giữa những thanh phi đao.

"Ớ?"

Lần đầu tiên Đường Quân Nhạc không giấu được sự bàng hoàng, một âm thanh ngỡ ngàng thốt ra từ miệng hắn ta.

'Ta đã thấy chiêu này đến phát ngấy rồi!'

Nếu Thanh Minh không biết Đường Bảo thì đương nhiên hắn ta đã không thể phá được chiêu thức này rồi. Đối với Thanh Minh thì phi đao thuật này chẳng khác gì là một chiêu thức võ công quen thuộc xếp sau võ công của Hoa Sơn.

Bảy thanh phi đao sượt qua người Thanh Minh.

Xoẹt!

Xoẹttttt!

Tay trái, một bên hông, và cổ chân phải!

Ba nơi trên cơ thể bị chém đồng thời, máu bắn tung tóe trên không trung. Nhưng Thanh Minh không hề có ý định quay đầu lại nhìn vết thương của mình mà cứ thế lao về phía Đường Quân Nhạc.

'6 chiêu!'

Khuôn mặt của Đường Quân Nhạc trong phút chốc đã tìm lại được sự điềm tĩnh.

Hắn ta dùng bàn tay phải thu hồi lại Truy Hồn Chủy, đồng thời dùng bàn tay trái phóng ra 5 thanh Truy Hồn Chủy khác.

Vụtttttt!

Những thanh Truy Hồn Chủy xoay với tốc độ khủng khiếp tạo ra những luồng sóng chấn động trong không trung.

Những thanh Truy Hồn Chủy lúc trước đó không thể nào so với những thanh Truy Hồn Chủy lúc này được.

Đây chính là minh chứng cho việc dù có cùng thi triển một chiêu thức võ công nhưng tùy vào người thi triển mà chiêu thức đó có thể trở thành một chiêu thức hoàn toàn khác, Truy Hồn Chủy trước đó của Đường Trản không thể nào so sánh được với Truy Hồn Chủy của Đường Quân Nhạc lúc này.

'Không thể tránh cái này được rồi!' Thanh Minh nghiến chặt răng.

Nội công ẩn chứa bên trong 5 thanh phi đao đang bay đến đó chưa gì tưởng như đã nghiền nát cơ thể của Thanh Minh.

Nếu tránh né một cách vụng về rồi bị cuốn vào luồng sóng dư chấn kia thì cơ thể của hắn ta trong tích tắc sẽ bị bằm nát chẳng khác gì một cục thịt.

Chát!

Mai Hoa Kiếm của Thanh Minh đập vào không trung hệt như một chiếc roi da.

Đồng thời hoa mai bắt đầu nở.

Một đóa.

Hai đóa.

Những đóa hoa mai được nhân lên trong tích tắc nở rộ ngay tức khắc và bắt đầu bao phủ lấy không gian.

'Cái này là?'

Ánh mắt Đường Quân Nhạc chứa đầy sự kinh hãi.

Hoa mai.

Khắp nơi như đang được hoa mai bao phủ.

Giống như một biển hoa mai rộng mênh mông không nhìn thấy điểm dừng.

Vụttttt!

Những thanh Truy Hồn Chủy xoay tròn rồi chui vào giữa biển hoa mai.

Một uy lực khủng khiếp.

Một nguồn công lực đáng sợ.

Nhưng biển cả thì lúc nào cũng bao dung với vạn vật.

Truy Hồn Chuỷ của Đường Quân Nhạc không thể nào xuyên qua được biển hoa mai dập dờn, nó dần mất hết uy lực rồi rơi xuống đất.

Thế rồi Thanh Minh xuyên qua biển hoa mai ấy bay vút lên lao đến Đường Quân Nhạc.

Máu cứ liên tục tuôn ra giữa khoé miệng của Thanh Minh.

Đây là cái giá phải trả cho việc vừa phải chịu đựng chân khí của Đường Quân Nhạc vừa vội vàng thi triển kiếm pháp.

'7 chiêu!'

Thanh Minh nuốt hết máu đang trào lên từ cuống họng xuống, hai mắt hắn ta tỏa ra một tia sáng lạnh lẽo.

Phặccccc!

Đường Quân Nhạc đã không bỏ lỡ sơ hở trong phút chốc này của Thanh Minh.

Thanh phi đao bay với tốc độ khủng khiếp về hướng hắn ta.

'Mình đã trải qua chuyện này một lần rồi!'

Thanh Minh dồn hết khí thế còn lại của bản thân, cứ thế vung kiếm chém vào thanh phi đao.

Keng!

Và ngay lúc đó.

Hai mắt của Thanh Minh trợn to lên như sắp rách toạt.

Thanh phi đao lại xuất hiện ngay trước mặt hắn ta. Thanh phi đao ấy đang bay đến như chưa từng có chuyện Thanh Minh đánh văng nó ra vậy.

'Muộn rồi...'

Không còn thời gian để phản ứng nữa.

"A a a a a a a!"

"Thanh Minhhhhhhhhhhhh!"

Có vẻ như các sư huynh sư thúc của hắn ta cũng đã đoán biết được tình hình lúc này, bọn họ hét lên thất thanh.

Xoạtttt!

Thanh phi đao cứ thế chọc thẳng vào mặt Thanh Minh.

Thanh Minh bị đẩy lùi lại về phía sau trên không trung rồi bắt đầu rơi xuống đất như con diều đứt dây.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia