ZingTruyen.Info

[NongKun | Nông Khôn] Địch ý

1.

oubashuonuli

Khi Trương PD công bố hạng nhất hạng nhì của lần công bố thứ hạng đầu tiên, Thái Từ Khôn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, anh quay qua Trần Lập Nông, thân thiện đưa tay ra, đối phương cũng nhanh chóng bắt tay với anh. Khoảnh khắc bàn tay của hai người chạm nhau, anh cảm nhận được hơi ẩm vì mồ hôi từ lòng bàn tay cậu.

Nhưng cũng không biết từ giây thứ mấy của cái bắt tay hữu nghị, Thái Từ Khôn đột nhiên cảm thấy một cơn đau nhói truyền đến từ cánh tay. Không rõ người đối diện đã dùng sức lớn đến đâu, có điều Thái Từ Khôn nghĩ tay mình đã sắp bị bóp nát luôn rồi.

Anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Trần Lập Nông, cậu vẫn giữ khuôn mặt tươi cười như cũ, cười đến ngây thơ, cứ như thể người đang ra sức siết chặt tay anh lúc này là ai khác không hề liên quan đến cậu ta.

Chính vào khoảnh khắc ấy, Trần Lập Nông lại buông tay anh ra. Thái Từ Khôn thậm chí nghi ngờ chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của mình, anh ngơ ngác khởi động lại cánh tay phải đã bị bóp đến tê cứng, lòng bàn tay cũng dần dần ấm lại, hơn nữa còn bắt đầu ngứa ngáy.

Bệnh dị ứng của anh vốn dĩ đã sắp khỏi hẳn rồi.

.

Cho đến tận giờ cơm trưa của ngày hôm sau Thái Từ Khôn vẫn còn lấn cấn chuyện trên sân khấu, trong lòng rất không thoải mái, chỉ mải nhìn tay mình đến ngây ngẩn cả người.

"Làm gì cứ nhìn tay mãi thế? Dị ứng vẫn chưa khỏi à?" Vương Tử Dị nhìn cảnh này không nhịn được bèn hỏi thẳng.

"À không, không phải, chỉ là..."

Vương Tử Dị kéo bàn tay Thái Từ Khôn giấu dưới gầm bàn ra nhìn, khẽ nhíu mày.

"Không phải là đã sắp khỏi rồi sao? Sao tự nhiên lại bắt đầu đỏ lên thế này?"

"Không biết nữa..." Thái Từ Khôn nói, rồi trộm liếc nhìn Trần Lập Nông đang ngồi ăn trưa một mình bên cửa sổ, bỗng dưng cảm thấy hơi chột dạ.

.

Lần chạm mặt ở nhà ăn khiến Thái Từ Khôn thấy mình nhất định phải nói chuyện riêng với Trần Lập Nông, dù sao bản thân cũng là đàn anh, nếu như cậu em vì chuyện không được hạng nhất mà tự tạo ra khoảng cách giữa hai người thì anh cũng nên có trách nhiệm giảng giải khuyên nhủ cậu một chút.

"Trần Lập Nông có ở đây không?"

Thái Từ Khôn đẩy cửa phòng tập, thò đầu vào hỏi.

"Siêu cấp Nông Nông! Có người tìm!"

Trần Lập Nông từ trong một góc phòng đứng dậy, phát hiện ra người tới là Thái Từ Khôn liền nở nụ cười tươi sáng đặc trưng.

Nụ cười này khiến Thái Từ Khôn liên tưởng tới chuyện xảy ra trên sân khấu ngày hôm đó, lòng bàn tay không nhịn được mà phát ngứa.

Anh kéo Trần Lập Nông ra hành lang, đột nhiên lại cảm thấy không biết nên bắt đầu từ đâu.

"Lập Nông, thực ra anh đến tìm em là vì", anh đã khẩn trương đến nỗi vô thức cắn môi, "anh biết có thể em sẽ vì vấn đề thứ hạng mà..."

Điệu bộ tươi cười xán lạn đã sớm biến mất trên mặt Trần Lập Nông. Cậu khoanh tay dựa lưng vào tường, cười như không cười, chăm chú nhìn xuống Thái Từ Khôn.

Chẳng lẽ người này mắc chứng đa nhân cách sao?! Thái Từ Khôn bị nhìn chằm chằm đến nỗi toàn thân đều hoảng sợ, không biết nên tiếp tục câu chuyện như thế nào.

"Ờm... Thật ra thành tích cũng không quan trọng đến thế, sau này chúng ta có thể cùng nhau tập luyện cùng nhau tiến bộ, cạnh tranh lành mạnh mà"

Đối phương vẫn không chịu mở miệng nói lời nào.

"Tóm lại, tóm lại em không ghét anh đâu nhỉ!"

Thái Từ Khôn bật ra câu mà mình muốn hỏi nhất từ đáy lòng, bản thân khá tự tin trong khoản giao tiếp xã hội, còn được mệnh danh là 'nhà ngoại giao' của đám anh em cùng tham gia Idol Producer, anh cũng không muốn bị người khác ghét.

Trần Lập Nông cứ như thể vừa hoàn hồn trong tích tắc, sắc mặt dần trở nên u ám. Địch ý cỡ này cũng quá rõ ràng rồi, rõ ràng đến nỗi Thái Từ Khôn dù chỉ một giây cũng không muốn nán lại thêm nữa.

Anh lẳng lặng quay người, bả vai đột nhiên trĩu xuống. Là tay của Trần Lập Nông. Giữa hành lang vừa dài vừa rộng vừa vắng vẻ, anh nghe thấy bên tai mình vọng lại giọng nói đều đều lạnh nhạt tuyệt nhiên không hề giống với Trần Lập Nông thường ngày.

"Sai rồi. Tôi rất ghét anh, ghét đến nỗi muốn bóp chết anh"

Trong một khắc đó thôi, Thái Từ Khôn cảm thấy thời gian dường như đã bị đóng băng.

"Đồ điên" Thái Từ Khôn hoảng loạn hất tay cậu xuống, không quay đầu lại lấy một lần chỉ cắm cúi chạy như bỏ trốn khỏi hành lang dài, thậm chí cả khi đã về đến ký túc tim anh vẫn đập thình thịch nặng nề trong lồng ngực .

Trần Lập Nông ghét mình đến thế sao? Chẳng phải ban đầu cũng rất vui vẻ gọi mình là anh sao, chẳng phải cũng từng cùng nhau luyện tập sao, cho dù không thân thiết đến mức cả ngày dính lấy nhau như hình với bóng giống Vương Tử Dị, nhưng cũng là anh em tốt gặp mặt có thể vui vẻ chào hỏi không phải sao? Từ lúc nào mà Trần Lập Nông lại căm ghét mình đến vậy? Lẽ nào thật sự là vì mình được hạng nhất sao?


Không có được thì đành hủy diệt đi vậy.

Anh ấy bị dị ứng rồi. Là Châu Duệ nói với tôi. Anh che giấu rất giỏi, nếu không phải là Châu Duệ nhiều chuyện dễ dụ, có lẽ cả đời này tôi cũng sẽ không biết được. Thấy anh cứ rụt tay vào trong tay áo, tôi còn tưởng là anh lạnh, còn muốn nhường áo khoác cho anh, mấy lần như thế đều bị anh ấy lịch sự từ chối.

Lúc nào cũng vậy, anh luôn dùng thái độ lịch sự mà xa cách để từ chối tôi.

Buổi tối đi ngang qua phòng ký túc của anh thấy Vương Tử Dị đang giúp anh bôi thuốc vào lòng bàn tay. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng màu vàng cam ấm cúng tỏa ra từ ngọn đèn bàn. Anh ngồi trên giá sách, đôi chân dài lắc lư theo một nhịp điệu riêng chỉ anh biết, cái đầu nhỏ cũng buồn chán gật gù, mái tóc màu bạch kim trông có vẻ rất mềm mại. Vương Tử Dị chu môi thổi mấy cái vào lòng bàn tay anh để thuốc nhanh khô, chọc cho anh cười rộ lên.

Cảnh tượng trước mắt thật hài hòa ấm áp biết bao nhiêu, nhưng tôi lại không cười nổi.

Tôi nhận ra rằng, ở đây không có ai là không thích Thái Từ Khôn, nhưng Thái Từ Khôn chỉ thích một mình Vương Tử Dị.

Hai người bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau tập luyện, mỗi lần chọn đồng đội đều rất ăn ý mà lựa chọn lẫn nhau. Lần đầu tiên ăn cơm cùng họ, hai người cười cười nói nói vui vẻ hoàn toàn không có chỗ cho tôi xen vào, tôi chỉ có thể ngây ngốc cười hùa theo. Tôi gắp thức ăn cho Thái Từ Khôn, anh lại đặt lại vào bát tôi, "Lập Nông em phải ăn nhiều thịt vào, nghe thầy Lý Vinh Hạo nói mấy hôm trước em bị ốm, phải chịu khó ăn nhiều một chút bồi bổ cho mau khỏe", nhưng ngay sau đó lại rất tự nhiên ăn hết miếng thịt Vương Tử Dị gắp cho. Tôi thật sự cảm thấy mình không chỉ giống như người thừa, mà còn rất ngốc nữa.

"Bạn nghĩ ai là người thích hợp phụ trách mảng visual nhất?"

"Thái Từ Khôn"

"Vương Tử Dị"

"Anh ấy/em ấy những lúc riêng tư rất dễ thương"

Ồ, tôi còn chưa đủ nực cười hay sao, nhìn lại thẻ hình Thái Từ Khôn trong tay, tôi đã điên tiết đến nỗi muốn giết người.

Không tìm ra được lý do để thu hẹp khoảng cách giữa anh với tôi, tôi chỉ có thể hăng hái chăm chỉ luyện tập, hy vọng anh sẽ vì vậy mà để ý đến tôi nhiều hơn một chút. Nhưng tôi đã nỗ lực đến như thế vẫn chỉ đạt được hạng nhì, tôi thua anh rồi, bất kể xét ở phương diện nào, tôi vẫn thua anh ấy. Cho dù tôi luyện tập nhiều đến nỗi phải vịn vào tường mới có thể đứng thẳng người, tôi vẫn là kẻ bại dưới tay anh. Trên sân khấu tôi giống như kẻ điên dại cứ ra sức siết chặt tay anh, cũng không biết nên xót xa hay biết ơn bàn tay lạnh ngắt của anh, bởi chính nhờ nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay người ấy mà tôi mới nhanh chóng tỉnh táo bình tĩnh lại.

Không ngờ sau này anh lại chủ động tìm tôi, rõ ràng không dám nhìn thẳng tôi nhưng vẫn kéo tay áo một mạch lôi tôi ra ngoài hành lang, để lộ ra cổ tay vừa mảnh khảnh vừa trắng trẻo trước mắt tôi như trêu ngươi.

Thành thực mà nói thì lúc đó anh đã nói những gì tôi gần như không nghe lọt lấy một chữ, bởi tôi đã hoàn toàn bị dáng vẻ của anh ấy mê hoặc. Cái miệng nhỏ cứ khép mở liên tục, ánh mắt anh nhìn tôi xen lẫn một tia rụt rè, gương mặt mộc sau khi gỡ bỏ lớp trang điểm dày cộp trên sân khấu còn lộ rõ nốt ruồi nơi gò má vậy mà lại mang nét đẹp thanh thuần trong trẻo. Nhưng chỉ một câu hỏi tôi có ghét anh hay không của anh ấy đã lập tức đưa tôi trở về với thực tại.

Ghét chứ. Tôi đương nhiên là rất ghét anh. Ghét anh vì anh khiến cho mọi người đều yêu thích. Ghét anh mạnh mẽ hơn tôi. Ghét anh ngọt ngọt ngào ngào với Vương Tử Dị. Ghét anh lúc nào cũng ngó lơ tôi.

Rất ghét nữa là đằng khác.

Ghét đến nỗi muốn bóp chết anh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info