ZingTruyen.Info

Những câu chuyện Creepypasta sẽ làm bạn sởn tóc gáy

Part 10: Inside the wall (2)

mi-aesthetic

UvU đọc đi nào :))

Thật kỳ lạ, những âm thanh đó lớn và rõ mồn một. Tôi đến phía bên trái bức tường và dùng khuỷu tay gõ nhẹ lên đó. Lầu đầu tiên tôi nhận ra tường nhà mình bị rỗng. Như một bọng cây khô vậy. Nhưng khi sang phần tường bên phải và cũng gõ y như vậy, tôi nghe một tiếng cốc rất đặc. Bức tường này hoàn toàn đặc cứng. Tôi chả hiểu vì sao những thợ xây tòa nhà lại làm ra một bên tường đặc còn một bên thì rỗng nữa. Nhưng điều khiến tôi thắc mắc hơn là chẳng biết ông Peters đang làm cái quái gì mà lại gây ra nhiều tiếng ồn như vậy. "Chắc là kê đồ đạc hay gì đó." Tôi tự nhủ. Cơ mà không đúng... Lúc ông ta đi lên cầu thang tôi chẳng thấy ông ta mang vác thứ gì cả. Mà thôi, nghĩ nhiều làm gì, tôi liền khóa cửa rồi đi mua đĩa game.

Khoảng 5:00 tôi về đến nhà và hồ hởi thấy rằng những tiếng ồn đó không còn nữa. Ông ta làm gì tôi không muốn tò mò, chỉ cần làm trong yên bình là được. Tôi chạy game và chụp tai nghe lên đầu. Một bộ tai nghe khá tốt đấy nhé, nó gần như bít hết mọi âm thanh bên ngoài này, nó đẹp và vừa khít tai tôi nữa này. Ôi, tôi yêu nó quá.
Tyler và tôi vừa chơi vừa tán gẫu suốt gần 3 giờ đồng hồ. Đáng lẽ còn lâu hơn nữa nếu Sandra không về đến nhà khoảng 8 giờ tối. Tôi bảo Tyler rằng mình bận rồi, và tối mai hai thằng sẽ tiếp tục công cuộc phá đảo sau khi tôi đi làm về. Tyler thì có làm việc gì đâu. Bố cậu ta giàu sụ thế kia mà, chỉ sở hữu một tập đoàn dầu khí nho nhỏ hay cái gì đấy tương tự. Và ông ấy theo như tôi biết thì đang làm cho Tyler sa đà vào ăn chơi vì cho cậu ta nhiều tiền đến nỗi chẳng biết dùng làm gì cả. Dù sao thì, tôi cũng tắt cái máy điện tử và hất ngã kềnh cái ghế để đứng dậy trao cho Sandra một cái ôm thật chặt. Chúng tôi nói chuyện về một ngày của hai đứa và những thứ linh tinh khác. Tôi sực nhớ đến lão Peters. "Em có biết về một người đàn ông vừa chuyển đến căn hộ trống sát nhà mình không?" Tôi hỏi. Cô ấy nói rằng không quan tâm lắm nên cũng chả biết. Thật là lạ. Tôi định sẽ đến thăm ông bà White vào sáng mai. Họ vốn biết rõ từng người trong tòa chung cư này, và biết đâu họ đã nướng sẵn một cái bánh táo để đem biếu người láng giềng mới kia.Đêm đó chẳng hiểu sao tôi lại gặp ác mộng. Một giấc chiêm bao điên khùng. Trong mơ tôi thấy ông ta –lão Peters đang đứng ở cuối giường.
Lão nhìn tôi và Sandra, miệng nở cái nụ cười khủng khiếp ấy. Tôi hoảng loạn thật sự, định gọi cô ấy dậy, hoặc bỏ chạy trong kinh hãi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì. Nhưng ông ta ngăn tôi lại bằng cách đặt lên môi tôi một ngón tay và thì thầm "Suỵttt" bằng một giọng từ tốn nhẹ nhàng.
Và đó không giống một giấc mơ.
Mọi thứ đều hết sức rõ ràng... Tôi còn nhớ như in ấy chứ. "Nhưng điều đó không thể nào xảy ra được," là lời của bác sĩ trị liệu nói với tôi. Sau một đêm dài khó ngủ, tôi tắm phát rồi đi tìm thức ăn cho bữa sáng. Và... Cái gì thế này, tôi lại nghe thấy tiếng đập tường từ bên căn hộ của lão Peters. Nhưng tiếng động hoàn toàn khác trước... Nhỏ hơn, thanh hơn và... rùng rợn hơn. Thôi bỏ qua đi, tôi nghĩ thế nên đi tắm rồi vào nhà bếp. Ơ, có gì đó không ổn...
¼ lít sữa, vài thanh bơ, thịt nghiền để ăn Hamburger nhưng không còn hộp ngũ cốc đâu cả. Tôi tìm kiếm khắp mọi nơi trong nhà, lòng tự nhủ chắc mình đã để nhầm ở đâu đó. Sandra thức giấc vì tiếng động sột soạt tôi gây ra. "Sandra, em có làm gì với hộp ngũ cốc không?" Tôi hỏi trong khi vẫn đang lùng sục những kệ tủ trên tường nhà bếp. "Chứ không phải anh đã để đây à?" Cô ấy vừa đáp vừa chỉ vào ngay cái chỗ mà tôi nhớ chắc rằng tôi đã đặt vào. "Anh thề là anh đã để nó ở đó, nhưng chẳng biết nó biến đi đâu nữa. Hãy nói với anh là em đã mang nó đi đâu đi chứ," Tôi nói. Cô ấy một mực khẳng định rằng mình không biết. Nhưng tôi chắc rằng Sandra đã để nó ở đâu đó. Chứ còn ai vào đây? Trộm ư? Không. Loại trộm gì mà đi ăn trộm chỉ lấy một hộp ngũ cốc? Thế rồi tôi cũng quên nó đi. Tôi chỉ bảo, "Vậy thì chắc chắn nó đã mọc ra một đôi chân và chạy đi chơi rồi." rồi bước đi sang nhà ông bà White.

Tôi gõ cửa. Ông White ra mở và tôi chào ông ấy. "Này con trai, hôm nay trời đẹp thật đấy. Cậu khỏe chứ hả?"Ông già hỏi bằng giọng vô tư lự thường ngày. "Chào bác White. Cháu khỏe, cảm ơn bác. Cháu muốn hỏi về một người. Ông có biết lão Peters không?"
Ông White cau mày. "Ồ, không. Ta xin lỗi, con trai, nhưng ta chưa từng gặp. Ông ta là ai thế?" Bác hỏi. "Ông ta vừa chuyển đến ở ngay sát nhà chúng cháu. Bác làm cháu ngạc nhiên đấy. Hai bác luôn biết rõ về những người mới trong chung cư này cơ mà." Ông lão cười và nói phúc hậu, "Chà, thế sao bác cháu ta không đến chào ông ấy một tiếng." Tôi suy nghĩ rồi đồng ý với ông bác. Hai chúng tôi đi đến trước cửa căn hộ bên phải phòng tôi, và bác White gõ cửa. Hoàn toàn im lặng. Chúng tôi đứng đợi một lúc mà chẳng ai ra mở cửa. Tôi nghĩ bụng, thật lạ thường khi không có tiếng hồi đáp. Không có một âm thanh nào từ bên kia cánh cửa. "Ừm... Chắc là ông ta còn ngủ rồi." Bác White thì thầm. Tôi cũng nghĩ đó là một nguyên do hợp lý và bảo "Bác ạ, hay là chúng ta trở lại thăm ông ấy sau?" Ông bác đồng ý và bảo rằng hai ông bà sẽ có bánh táo nóng hổi khi tôi đi làm về.

TO BE CONTINUED 

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info