ZingTruyen.Info

Nhi tử dị năng của mẫu thân hỏa thần

Chương 52: Hàn Chỉ xuất hiện

antrangle

“Long Châu xuất thế!”

Một tiếng quát này truyền ra, đám người bên kia lại lâm vào hỗn loạn. Những tia sáng màu xanh da trời cùng tím không ngừng xen kẽ nhau, nhưng sáng chói nhất chính là viên Long Châu bảy màu kia.

Nó như một nữ vương kiêu ngạo, lơ lửng ở giữa không trung, xung quanh là một vòng tròn sáng bảy màu như một chiếc vương miện tượng trưng cho quyền lực, bễ nghễ liếc nhìn đám người đang không ngừng tranh đoạt lấy mình với ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Một lão nhân tóc bạc đầu nhìn thấy cơ hội đã về tay lại bị một người phụ nữ trung niên ngăn cản liền quát lên: “Xú lão nương, đồ của ta mà cũng dám đoạt, ngươi chán sống rồi phải không?”

“Xú lão đầu, đồ hái hoa tặc như ngươi thì muốn thứ này làm gì?”

Lão nhân tóc bạc hiển nhiên là rất giận, ngăn chặn ám khí của người phụ nữ trung niên kia cũng rất khó khăn. Khuôn mặt già nua của ông ta không khỏi đỏ lên, chiêu thức càng ngày càng nặng tay. Mà hai người đang bất phân thắng bại bên này, ngược lại tạo cơ hộ cho người khác, có vài người chỉ Lam cấp nhưng cũng đã bắt đầu len lỏi đến gần.

Vân Phụng Khải đang đấu tay đôi với một cao thủ Tử cấp. Tuy hắn cũng đã đạt đến Tử cấp nhưng vẫn không có cách nào đấu lại Vân Liệt Diễm.

“Lăng Tiêu, ngươi mau đến lấy Long Châu!” Vân Phụng Khải hô lên một tiếng, lại khiến cho Phượng Lăng Tiêu lại dừng tay với những người kia. Có hai cao thủ Tử cấp đang quấn lấy Phượng Lăng Tiêu, một đã bị hạ đo ván, người còn lại cũng chỉ mới đột phá, đương nhiên không phải là đối thủ của hắn ta.

Lúc này đúng là cơ hội!

Phượng Lăng Tiêu gật gật đầu, chạy nhanh về phía Long Châu. Không ngờ vừa mới đến gần thì toàn bộ cao thủ lại bay về phía hắn.

Phượng Lăng Tiêu thầm mắng một tiếng, chỉ đành phải quần đấu với những người này.

Vân Liệt Diễm nhíu mày, nhìn tình huống bên kia cũng biết là không ổn. Chết tiệt! Lần đầu tiên gặp phải chuyện khó giải quyết như thế này. Bên này nàng vẫn không thể buông tay, nhưng nếu như Long Châu bị người khác cướp đi trong khi vẫn không thể giải quyết được đám người này, vậy cũng coi như “mất cả chì lẫn chài” rồi!

“Thiểm Thiểm, con đến đoạt Long Châu. Nhớ kỹ, chỉ có ba mươi giây, lập tức trở về đây cho ta!” Vân Liệt Diễm ra lệnh một cách quyết đoán. Đúng lúc này, Vân Thiểm Thiểm đến đó chính là hành động đánh bất ngờ nhất. Vân Thiểm Thiểm chỉ có Lam cấp, trên trận thì cao thủ Lam cấp quá nhiều, không có ai lại để ý đến một đứa bé.

Có thể một khiVân Thiểm Thiểm bỏ chạy, năng lượng ngăn cản đám quái vật kia sẽ bị giảm bớt, bọn chúng sẽ nhân cơ hội lập tức tập trung toàn lực phản công. Đến lúc đó, nàng nhất định sẽ không chống cự nổi trong một phút.

Cho nên, thời gian tối đa cho Vân Thiểm Thiểm chỉ là ba mươi giây, chiếm lấy Long Châu liền lập tức trở về đây, như vậy thì nàng còn có thể lại chống cự thêm một chút cho đến lúc đám người Vân Phụng Khải đến viện trợ. Bây giờ chỉ cần thêm một chút năng lượng, nàng sẽcó lòng tin là có thể đánh ngã cả đám quái vật này.

“Dạ!” Vân Thiểm Thiểm không chút do dự. Ba mươi giây, vậy là đủ rồi!

Nếu một chút chuyện như vậy mà nó vẫn không làm được, nó cũng không phải là thiên tài Vân Thiểm Thiểm!

Đem toàn bộ năng lượng được tích trữ trong Thiên Ngân trước đó rót vào bức tường lửa trước mặt, Vân Thiểm Thiểm quyết đoán vung toàn bộ nội lực.

“Vân tiểu thư, như vậy sẽ ổn sao?” Sở Từ nhìn đứa nhỏ đáng yêu kia, không khỏi có chút lo lắng “Nó tuy là Lam cấp, nhưng cao thủ hơn Lam cấp trên trận còn rất nhiều, nó có thể làm được sao?”

“Đúng vậy, Vân tiểu thư, điều này sợ rằng không ổn đâu!” Lâm Bằng Hiên cũng nhíu mày. Đứa nhỏ kia có lẽ chỉ mớiLam cấp sơ cấp, nói khó nghechính là tiến lên để làm vật hi sinh mà thôi!

Ngay cả nếu nhưđoạt được Long Châu rồi, có thể còn sống sót hay không đã là kỳ tích. Trước mắt đã có không ít cao thủ Lam cấp đã bị giết chết.

“Hừ, nếu trong ba mươi giây mà nó không về được thì không phải là con trai ta!” Một chút Vân Liệt Diễm cũng không lo lắng. Nàng biết rõ, thằng nhóc này vậy mà thậtsự thu bảobốiThiên Ngân của ông ngoại vào tay, nói cách khác thì trong một khoảng thời gian dài như vậy, nó vẫn không hao tổn một chút nội lực nào.

Như vậy mà nó còn không lo nổi đám nhân vật nhỏ bé kia thì quả thật đã rất uổng công khi lăn lộn trong cái thế giới thiên tài dị năng song hệ rồi!

Quả thật lãng phí nguồn tài nguyên!

Vân Liệt Diễm vừa nói như vậy, hai người kia cũng biết không còn gì để nói nữa, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa bé, xem ra thì cao lắm cũng chỉ sáu bảy tuổi.

Bộ dạng của Vân Liệt Diễm lại không một chút lo lắng, dùng toàn lực để đối phó với đám quái vật! Quả nhiên không thoát khỏi dự đoán của nàng, Vân Thiểm Thiểm rút hết nội lực ra thì đám quái ngay lập tức phát uy. Công kích không chỉ mãnh liệt hơn một lần so với lúc nãy. Vân Liệt Diễm nhíu mày, choáng, cũng không phải đánh quái thăng cấp, mạnh như vậy để làm gì?

“Ta nói, lão đại, có muốn ra giúp cái tên nhóc quỷ kia không?” Diệp Khuyết cùng nam tử áo tím tối hôm qua đứng ở một nơi bí mật gần đó, quan sát trận chiến hỗn loạn cùng Vân Thiểm Thiểm đang định ra tay.

Chỉ có điều, bọn họ nhìn thấy chỉ là bóng lưng của Vân Thiểm Thiểm cùng Vân Liệt Diễm, không nhìn rõ mặt.

“Khỏi, không quá ba mươi giây, nó nhất định có thể cướp được Long Châu!” Nam tử kia tựa lưng vào thân cây, tiếp tục quan sát tình cảnh bên kia. Chỉ là ánh mắt của hắn lại rơi trên bóng lưng màu đỏ phía xa xa.

Sao lại cảm thấy quen thuộc như thế?

Đáng tiếc là không nhìn thấy mặt, hắn nhíu mày.

“Mẹ nó, lại là một đứa nhỏ biến thái!” Diệp Khuyết bất mãn nhếch miệng. Thằng nhóc kia, tương lai rộng mở nha!

Vân Thiểm Thiểm đương nhiên không biết có người đang nhìn mình từ sau lưng, chỉ biết bây giờ nó có ba mươi giây, nếu không sẽ bị mẹ cười vào mặt!

“Lôi Đình Nộ!” Vân Thiểm Thiểm phi thân giữa không trung, hai tay vung lên, chỉ thấy mặt hồ vốn vẫn còn trong sáng lại ngay lập tức bị một đám mây đen vây kín, những người kia còn chưa hiểu là chuyện gì xảy ra, trước mắt đã đen kịt.

Ngay sau đó, một tiếng sấm sét vang dội!

Vân Thiểm Thiểm nhếch môi, bay về phía Long Châu, dường như không cần tốn nhiều sức đã cầm lấy Long Châu trong tay.

Cất kỹ Long Châu, Vân Thiểm Thiểm phóng khoáng quay người lại. Toàn bộ quá trình cộng lại còn chưa đủ hai mươi giây.

Vân Thiểm Thiểm toàn thắng!

Vân Thiểm Thiểm giơ ngón tay thành thư thế thắng lợi với Vân Liệt Diễm ở phía xa. Lúc này, mây đen đã tán đi, trên trận hoàn toàn sáng rõ, bộ dáng tươi cười của Vân Thiểm Thiểm cũng đặc biệt sáng lạn.

“Là thằng nhóc kia, mọi người nhanh lên!” Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, bọn họ hăng say đánh nhau lại để bảo bối bị một đứa bé cướp mất chỉ trong nháy mắt.

“Mọi người nhanh lên!” Lập tức liền có người tấn công về phía Vân Thiểm Thiểm.

Vân Phụng Khải cùng Phượng Lăng Tiêu định tiến lên ngăn cản, nhưng khoảng cách lại đến hơn mười thước, vốn dĩ không kịp.

“Bùm” một tiếng, hai cao thủ Tử cấp vốn dĩ đã đến gần Vân Thiểm Thiểm lại ngay lập tức tự bạo tử vong, một chút tro cốt cũng không để lại.

Mọi người không khỏi kinh hãi. Là ai? Ra tay không ngờ lại nhanh như vậy, haicao thủ Tử cấp vậy mà không một chút phản ứng đã bị đập chết trong một phát. Hơn nữa, một khoảng cách gần như vậy mà đứa bé kia vẫn bình an vô sự.

Vân Thiểm Thiểm cũng ngây người. Nó đương nhiên biết có cao thủ muốn tấn công mình, chỉ có điều với thân pháp của nó, muốn tránh thoát cũng không có khó khăn gì. Đánh thì đánh không lại, nhưng chạy lại không có vấn đề, nếu không nó cũng không dám trắng trợn đi giật đồ như thế.

Thế nhưng hai tiếng nổ đó lại trấn trụ nó, khiến cho nó lảo đảo, thiếu chút nữa là đã ngã vào trong hồ.

Sau đó, nó lại rơi vào một vòng tay mạnh mẽ.

Nam tử đặt Vân Thiểm Thiểm lên trên mặt đất, nháy mắt lại nhìn chằm chằm vào nó.

Trên trận địa không ai có thể cảm nhận ra khí tức của người đột nhiên xuất hiện này, cả một tình huống oanh loạn lại trở nên an tĩnh.

Có vài người cảm thấy không ổn đã lặng lẽ lẻn đi.

Lúc Vân Phụng Khải nhìn thấy người vừa đến, sắc mặt lập tức vui vẻ.

Hắn, quả nhiên đã đến rồi!

“Hì hì, nhóc quỷ, lại gặp mặt rồi này!” Diệp Khuyết phe phẩy chiếc quạt giấy, tự nhận phong lưu ném một ánh mắt câu hồn cho Vân Thiểm Thiểm.

“Thúc thúc lẳng lơ, đại thúc này nhìn chằm chằm ta làm gì?” Vân Thiểm Thiểm cảm thấy có chút kỳ quái, đại thúc này nhìn chằm chằm vào nó làm gì, chẳng lẽ là còn giận chuyện tối hôm qua sao? Không đến nỗi thù vặt như vậy chứ?

“Chắc là đại thúc đây đã xem trọng ngươi rồi, ai bảo ngươi lớn lên lại mang dáng vẻ của kẻ gây hoạ như vậy chứ?” Diệp Khuyết đắc ý, lão đại từ khi nhìn thấy thằng nhóc này xoay người lại liền ra tay một cách nhanh chóng.

Nhìn thấy lão đại xúc động như vậy, đây là lần đầu tiên!

“Chết tiệt, Vân Thiểm Thiểm, còn đang ngây ngốc ở đó làm gì hả? Còn ba giây, con mà không đến đây thì chờ đó cho lão nương!” Vân Liệt Diễm nổi giận, lúc này mà thắng nhóc chết tiệt kia còn có tâm tư làm quen với người khác, không thấy mẹ của nó sắp chết rồi sao?

Nam tử kia lại phất tay một cái.

“Bùm!” Một tiếng, mọi người ở đây hít sâu một hơi, đám quái vật kia vậy mà thoáng cái đã bị đông cứng trở thành một tảng băng, mà hỏa cầu Vân Liệt Diễm đánh ra cũng hóa thành một luồng khói.

Vân Liệt Diễm thu nội lực, mắng một câu: “Mẹ nó, chỉ đơn giản như vậy?”

Một tiếng mắng này làm cho nam tử vốn đang nhìn chằm chằm vào Vân Thiểm Thiểm lại lập tức nhảy đến đứng trước mặt Vân Liệt Diễm, ngón tay thon dài nắm lấy chiếc cằm của nàng.

“Ngươi… Ngươi là ai?” Vân Liệt Diễm nhìn nam tử như muốn giết người trước mắt, nàng đâu có thù oán gì với hắn đâu.

“Chạy bảy năm, nàng chạy đủ chưa?” Thanh âm của hắn như tuôn ra từ địa ngục, lạnh lẽo đến nỗi khiến người khác run rẫy.

Vân Liệt Diễm kinh hoảng, ngẩng đầu nhìn đôi mắt của người nọ, đôi mắt phượng tà nghễ, con ngươi mờ mịt như sương mù.

Tim, phảng phất như bị thứ gì đó đâm phải!

“Hàn… Hàn Chỉ?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc, chỉ tay vào hắn: “Ngươi… ngươi không phải là đã chết rồi sao?”

Đôi mắt Hàn Chỉ lạnh lẽo, cúi đầu liền ngậm lấy đôi môi mềm mại của Vân Liệt Diễm, giống như dã thú tàn nhẫn cắn xé, dường như muốn nuốt nàng vào bụng.

“A…” Môi Vân Liệt Diễm đau xót, cảm thấy có thứ gì đótrơn trượt thừa cơ len lỏi vào trong miệng của nàng, ngây ngốc gặm cắn nàng.

Mẹ nó! Hôn môi cũng đau như vậy sao? Vân Liệt Diễm bị đau, muốn đẩy Hàn Chỉ ra. Thế nhưng hắn vẫn điên cuồng gặm cắn nàng, chẳng khác gì một dã thú đang nổi điên.

Dường như có một thứ gì đó chợt lóe lên trong đầu Vân Liệt Diễm, nhưng không cách nào bắt được.

“A…!” Diệp Khuyết đứng không vững, té ngã trên mặt đất, chiếc quạt xếp vẫn còn run run chỉ vào Hàn Chỉ cùng Vân Liệt Diễm.

“Này, thúc thúc lẳng lơ, đại thúc cùng mẹ của ta chỉ là hôn môi mà thôi, thúc kích động như vậy làm gì?” Vân Thiểm Thiểm nghiêng đầu, nhìn tròng mắt sắp rơi xuống còn miệng có thể nhét cảmột quả trứng gà của Diệp Khuyết.

“Ta… ta… Đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên ta nhìn thấy lão đại hôn môi một nữ nhân!” Diệp Khuyết cũng không quan tâm đến chuyện mình còn đang ngồi dưới đất, thò tay giật giật ống tay áo của Vân Thiểm Thiểm: “Mau, mau tát ta một cái để ta biết đây không phải là giấc mơ, cũng không phải do ta hoa mắt!”

“Được!” Vân Thiểm Thiểm rất nghe lời, dùng hết sức tát vào mặt Diệp Khuyết một cái, lưu lại một bàn tay ứ đọng.

“Mưu sát! Nhóc quỷ, sao ngươi lại ra tay nặng như vậy chứ? Mặt ta bị hủy thì ngươi có đền được không?” Diệp Khuyết che mặt, nhe răng nhếch miệng nhảy dựng lên “Thế nhưng đây thật sự không phải là đang nằm mơ! Nhân lúc còn sống mà có thể nhìn thấy lão đại đứng gần với một nữ nhân như vậy, có chết ta cũng mãn nguyện rồi. Phu nhân, lão nhân gia ngài ở trên trời có linh thiêng, rốt cuộc cũng có thể nhắm mắt!”

Diệp Khuyết chắp tay nhìn lên trời bái bái, lập tức một đạo băng tiễn bay về phía hắn, cắt đứt một lọn tóc của hắn.

Diệp Khuyết đen mặt “Ô ô, không công bằng! Sao ai cũng có thể phụ ta như vậy chứ?”

Vân Thiểm Thiểm liếc nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu của Diệp Khuyết, dường như nghĩ ra được điều gì đó liền nói: “Trước kia đại thúc từng có những nữ nhân khác sao?”

“Không có, tuyệt đối không có. Lão đại vẫn còn tân đó!” Diệp Khuyết sợ bị ai kia giết chết, nên dùng thanh âm chỉ hắn cùng Vân Thiểm Thiểm có thể nghe được để nói.

Thế nhưng, ngay sau đó lại có một đạo băng tiễn hiện lên, đập nát cây quạt trong tay hắn.

Vẻ mặt Diệp Khuyết mang đầy cầu xin. Làm sao đang hôn mà cũng có thể nghe thấy hắn đang nói cái gì chứ?

Vân Thiểm Thiểm rất bình tĩnh, nhẹ gật đầu: “Tám mươi điểm”

Chưa từng qua lại với những nữ nhân khác, miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Tình huống tối hôm qua, thà rằng chính mình bị thương cũng không để cho nó bị thương, thêm mười điểm. Hôm nay cứu mình, hôn mẹ mà mẹ cũng không có phản đối, lại thêm mười điểm. Nếu là có tiền, lại đối với mẹ tốt một chút, vậy thì đủ điểm rồi.

Tuy nhiên, còn cần phải nghiên cứu xem xét nữa.

Bên này, Vân Liệt Diễm tốn hết sức của chín trâu hai hổ mới đẩy được Hàn Chỉ ra “Ngươi là chó sao?”

Trong miệng đều là mùi máu tươi, Vân Liệt Diễm không cần nghĩ cũng biết môi của mình đã bị cắn sưng lên.

Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong không khí xuất hiện âm thanh nổ đùng đùng không dứt.

Không ít người đã rời khỏi. Hàn Chỉ chỉ dùng một chiêu mà giết hết cả đám quái vật kia, cũng đã trấn trụ toàn thể những người ở đây. Làm gì còn kẻ nào không sợ chết, đúng lúc này còn dám đi chém giết cướp Long Châu?

Vân Phụng Khải tiến lên, lại bị Diệp Khuyết ôm lấy bả vai: “Lão ca, huynh lừa gạt lão đại nhiều năm như vậy, cần phải chuẩn bị tinh thần tốt một chút. Tình tình của lão đại cũng càng ngày càng không tốt rồi!”

Nói xong, Diệp Khuyết còn trương vẻ mặt cảm thông, vỗ vỗ bả vai Vân Phụng Khải.

“Ông cậu, người quen biết thúc thúc lẳng lơ này sao? Còn có đại thúc tóc trắng kia là ai?” Vân Thiểm Thiểm tò mò hỏi.

“Đại thúc tóc trắng kia là người ta từng nói với con rồi đấy, Hàn Chỉ” Vân Phụng Khải nhìn thấy, lúc Thiểm Thiểm gặp nguy hiểm, Hàn Chỉ ngay lập tức đã ra tay hỗ trợ.

Như vậy, ít nhất cũng chứng minh hắn ta không ngại sự tồn tại của Thiểm Thiểm.

Hi vọng hắn ta trở về, có thể mang đến hạnh phúc cho Diễm nhi. Nếu không, cho dù có là huynh đệ nhiều năm đi nữa, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta!

“Hàn Chỉ?” Vân Thiểm Thiểm nhớ rõ cái tên này. Thì ra đây là nam nhân mẹ từng yêu thích, khó trách pháo hoa lại đùng đùng nổ giữa hai người bọn họ.

Vân Liệt Diễm bị Hàn Chỉ nhìn chằm chằm khiến cho sợ hãi, không khỏi lui về phía sau vài bước “Năm đó vốn dĩ ta cũng không đồng ý với ngươi là sẽ đợi ngươi, cho nên, ta rời đi cũng là chuyện đương nhiên”

Lời này thật ra thì Vân Liệt Diễm nói có chút chột dạ, bởi vì nàng cũng có ý định chờ hắn, chỉ là sau này xuất hiện truy binh của Vân gia, nàng lại lo lắng cho đứa nhỏ trong bụng nên mới ném hắn ra sau đầu.

“Vậy sao?” Hàn Chỉ nhếch khóe miệng, tiến lên vài bước, ngón tay thon dài đưa lên vuốt ve đôi môi đầy máu tươi của Vân Liệt Diễm: “Vậy bây giờ đồng ý cũng không muộn”

“Ngươi nói cái gì?” Vân Liệt Diễm kinh ngạc: “Đồng ý cái gì? Có cái gì để mà đồng ý? Chuyện cũng đã qua nhiều năm như vậy, tất cả mọi người đều trưởng thành rồi, cũng đừng có so đo chứ!”

“Trở về thành thân, ngay lập tức!” Biểu hiện của Hàn Chỉ rất bình tĩnh, nhưng lại hù cho Vân Liệt Diễm sợ không nhẹ.

Ặc, đã qua bảy năm rồi, nàng vẫn còn không phải là đối thủ của hắn!

“Cái kia… Ta đã thành thân rồi, có tướng công, còn cócả con trairồi” Vân LiệtDiễm thầm mắng Hàn Chỉ bá đạo, thế nhưng nàng lại đánh không lại người ta, chỉ cần kéo dài thời gian chờ chạy trốn đã.

Vân Thiểm Thiểm chết tiệt, làm sao còn không qua đây cứu mẹ nó chứ?

“Con trai mang theo, tướng công thì cho ít tiền rồi đuổi đi là được” Hàn Chỉ nói một cách nghiêm túc.

Vân Liệt Diễm hoa hoa lệ lệ co rút khóe miệng. Mẹ nó, đây mới thật sự là khắc tinh của nàng! Lời như vậy mà có thể nói ra.

Bên này, những người liên quan cũng đen mặt. Có kiểu cầu hôn như vậy sao?

“Bình tĩnh, bình tĩnh” Vân Liệt Diễm đẩy tay Hàn Chỉ ra, hắng giọng: “Cái kia… chúng ta quen biết cũng đâu có lâu!”

“Bảy năm!” Hàn Chỉ trả lời cực kỳ đương nhiên.

Khóe mắt Vân Liệt Diễm co rút, cố đè nén cảm xúc muốn đánh Hàn Chỉ xuống, tiếp tục nói: “Ngươi xem, tình cảm của chúng ta còn không có sâu đậm như vậy. Cho dù muốn thành thân thì cũng phải bồi dưỡng tình cảm trước, sau đó rồi hãy tính tiếp. Ít nhất, trước tiên hãy hẹn hò đã, lỡ như ngươi gặp được một nữ tử tốt khác, muốn cùng người đó thành thân thì sao?”

“Thành thân rồi sau này chậm rãi bồi dưỡng cũng không muộn. Còn có, trừ nàng ra, ta sẽ không thành thân với những nữ nhân khác” Hàn Chỉ nói rất lưu loát.

Vân Liệt Diễm lại co rút mí mắt, khóe miệng không tự chủ được run rẩy. Mẹ nó! Tư tưởng này có phải là quá vượt mức quy định một chút hay không? Sau khi kết hôn mới bắt đầu yêu đương! Cũng không phải viết tiểu thuyết ngôn tình, ở đâu ra tình huống cá tính như thế chứ?

“Ta… Con trai ta lỡ như không thích ngươi thì làm sao bây giờ?” Vân Liệt Diễm thật sự nghĩ không ra cái cớ nào khác. Nam nhân chết tiệt! Ỷ thế hiếp người!

Vân Liệt Diễm cảm thấy ẩn nhẫn của mình đã đến cực hạn rồi, tùy thời đều có thể bộc phát.

“Nàng nói là nó?” Hàn Chỉ xách Vân Thiểm Thiểm lên đến trước mặt Vân Liệt Diễm như xách một con gà, nói: “Đây là con của ta!”

Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm cùng co rút một chỗ.

Vân Thiểm Thiểm đen mặt. Đại thúc, muốn đuổi theo mẹ của ta cũng không cần nói ta là con của thúc chứ, hai ta lớn lên giống nhau chỗ nào?

“Này này này, con trai cũng không thể nhận loạn đâu!” Vân Liệt Diễm triệt để bó tay “Con của ta từ đầu đến chân cũng không có một chút giống với ngươi nha!”

Vân Thiểm Thiểm gật gật đầu như con gà mổ thóc.

“Ta đương nhiên sẽ chứng minh cho nàng xem, nhưng trước hết nàng phải gả cho ta!” Hàn Chỉ buông Vân Thiểm Thiểm ra, quyết tâm giữ nguyên ý định.

“Không đùa nữa! Ngươi muốn bức lão nương phát uy phải không?” Vân Liệt Diễm tức đến giơ chân “Con trai, cùng tiến lên!”

Mẹ nó! Không tin mẹ con nàng cùng liên thủ còn không đánh lại hắn!

Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm một trước một sau, lôi quang hỏa diễm đánh về phía Hàn Chỉ, không một chút lưu tình.

Lúc nãy Hàn Chỉ không cần chào hỏi với Vân Liệt Diễm đã tiêu diệt đám quái vật kia, vừa lúc nàng tức giận không có chỗ phát uy. Cho nên, toàn bộ công kích đều ném đến trên người Hàn Chỉ.

Vân Phụng Khải định tiến lên ngăn cản, hắn biết rõ hai người Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm hợp sức có thể mạnh cỡ nào.

Diệp Khuyết ngăn hắn: “Yên tâm đi, lão đại đã đột phá!”

Vân Phụng Khải bị câu này của Diệp Khuyết hù cho sợ ngây người. Không thể tưởng tượng nổi, hắn nhìn Hàn Chỉ một chút, lại nhìn Diệp Khuyết một chút. Diệp Khuyết chỉ nhẹ gật đầu.

“Này, các ngươi bí bí hiểm hiểm cái gì vậy? Người kia rốt cuộc là ai? Tại sao trong chốc lát thân mật cùng Diễm tỷ tỷ, lại trong chốc lát trở thành cừu nhân vậy?” Phượng Lạc Vi tiến lại gần, đây rốt cuộc là chuyện gì?

“Wow, sao ta lại không phát hiện ở đây còn có một tiểu mỹ nữ vậy?” Đôi mắt Diệp Khuyết đã trở thành hình trái tim, một phát bắt lấy cánh tay Phượng Lạc Vi: “Tiểu mỹ nữ, ta gọi Diệp Khuyết, nàng có thể gọi ta là Khuyết, hoặc là Khuyết ca ca. Ta là huynh đệ tốt của tướng công của Diễm tỷ tỷ nàng. Tiểu mỹ nữ, nàng tên là gì?”

Phượng Lạc Vi chỉ cảm thấy một thân đầy da gà, ngay lập tức đẩy Diệp Khuyết ra: “Phượng Lạc Vi”

“Tiểu Vi, nàng có tướng công chưa? Hay là chọn ta đi! Nàng xem, ta muốn tiền có tiền, lại ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu soái!” Diệp Khuyết chớp chớp mị nhãn nhìn Phượng Lạc Vi, ánh mắt kia muốn bao nhiêu nịnh nọt liền có bấy nhiêu nịnh nọt.

“Ta không cần ngươi, ta thích Khải!” Phượng Lạc Vi nhìn về phía Vân Phụng Khải, vẻ mặt ngượng ngùng.

“Ai da, Tiểu Vi, cái người này chẳng khác gì đầu gỗ, một chút cũng không có cảm giác, nói không chừng còn rất háo sắc đó. Nàng vẫn nên ném hắn đi, đến với ta này” Diệp Khuyết thoáng cái đã gạt bỏ Vân Phụng Khải.

Vân Phụng Khải đen mặt. Phượng Lạc Vi nhìn nhìn Vân Phụng Khải, nhìn nhìn lại tam thúc của mình, chẳng lẽ thật sự giống nhưnghi ngờ của Diễm tỷ tỷ sao? Khải cùng tam thúc, hai người bọn họ… Nàng không khỏi nghĩ quẩn, trước đó vài ngày Diễm tỷ tỷ đã uy hiếp Thiểm Thiểm hạ dược với Khải, nhưng vẫn thất bại. Sắc mặt Phượng Lạc Vi ngay lập tức thay đổi.

Diệp Khuyết khó hiểu, nhìn động tác của Phượng Lạc Vicùng sắc mặt Vân Phụng Khải. Chẳng lẽthật sự có gian tình gì sao?

Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm lại không chút lưu tình, lôi điện, bạo tạc, hỏa diễm đều thi nhau nện vào người Hàn Chỉ. Hàn Chỉ cũng không đánh trả, chỉ bày một bức tường băng ngăn chặn công kích của Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm.

Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm liếc nhìn nhau. Còn không tin ma quỷ sao? Thật sự lợi hại như vậy sao? Vì vậy hai người lại tăng lực công kích một lần nữa. Hỏa cầu, hỏa quang, còn có các loại lôi cầu của Vân Thiểm Thiểm.

Bộ dạng Hàn Chỉ uể oải nhìn Vân Liệt Diễm một cái, vẫn không công kích. Nàng đã muốn đùa, vẫn nên để nàng đùa một trận thoải mái.

Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm nhìn Hàn Chỉ vẫn một mực không công kích liền không khỏi nổi giận.

“Được rồi, tức giận thì cũng đã tức giận rồi. Ta còn có lễ vật muốn tặng cho Thiểm Thiểm!” Hàn Chỉ khoát tay, đem toàn bộ công kích của Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm thu vào lòng bàn tay, ngưng tụ thành một quả cầu cực lớn, sau đó hắn dùng một chút lực, quả cầu lớn kia hóa thành một luồng khói lạnh, biến mất.

Vân Liệt Diễm cùng Vân Thiểm Thiểm lúc này mới triệt để ngây dại. Mẹ nó, đây mới là cao thủ!

Vân Liệt Diễm cảm thấy khó thở, tiến lên nắm chặt cổ áo Hàn Chỉ. Thế nhưng nàng chỉ mới cao đến vai hắn, cho nên phải dùng nhiều sức một chút, chân cũng phải kiễng lên.

“Tại sao ngươi lại không đánh trả?” Vân Liệt Diễm rất phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ.

“Ta sẽ không ra tay với nữ nhân của mình!” Hàn Chỉ đưa tay cầm lấy bàn tay mềm mại nhỏ bé của Vân Liệt Diễm, trong lòng không hiểu sao lại run lên.

Đã tìm được! Rốt cuộc đã tìm được!

Lúc trước, hắn đã đi rồi, lại bởi vì không yên tâm về nàng cho nên mới vội vàng trở về. Một khắc này, hắn cũng đã quyết tâm muốn thành thân với nàng, chỉ là chuyện của Lâm Nhi cần phải giải quyết. Từ trước đến nay hắn là loại người không thích dây dưa dài dòng, nếu như đã quyết định muốn thành thân với nàng, vậy thì hắn sẽ nói rõ ràng với Lâm Nhi, tuyệt đối sẽ không để lại bất kỳ hiểu lầm nào cả.

Hắn tuyên cáo quyền sở hữu nàng của hắn, nói cho tất cả mọi người Vân Liệt Diễm chính là nữ nhân của hắn. Hắn cho rằng, nàng sẽ chờ mình trở về, cũng chỉ trong khoảng thời gian ba tháng mà thôi. Hắn đương nhiên biết rõ đám lão già Vân gia kia sẽ gây phiền phức cho nàng, cho nên đặc biệt để Mạt Nhật lại cho nàng điều động. Có sự tồn tại của Mạt Nhật, cho dù nàng công khai ở lại Vân gia cũng tuyệt đối không ai dám động vào nửa đầu ngón tay của nàng.

Thế nhưng không ngờ, đến khi hắn vội vàng giải quyết chuyện bên kia trở về, nàng đã ra đi mấy tháng rồi.

Tuy lúc ấy hắn rất tức giận nhưng vẫn xuôi về phía nam, đến Phượng thành tìm nàng, không ngờ vậy mà nàng lại không đến Phượng gia. Hắn phát động tất cả thếlực trên toàn bộ đại lục, tìm suốt hai năm cũng không có kết quả, cuối cùng bất đắc dĩ đành phải vượt biển tìm kiếm. Nghĩ rằng có lẽ nàng ham chơi, hoặc là gặp nguy hiểm gì đó trên biển. Thếnhưng biển cả mênh mông, hắn tìm thật lâu cũng không thấy một chút tin tức của nàng.

Cuối cùng, bởi vì công lực của hắn đã đến một cực hạn phải đột phá, cho nên hắn một đường đi về phía bắc, tiến vào Tử Vong Sơn Mạch, băng qua Mạt Nhật Sâm Lâm.

Lần bế quan này lại chính là vài năm. Vừa rời khỏi nơi đó hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ thứ gì, chuyện đầu tiên chính là tìm hiểu tin tức về nàng, biết được nàng đang ở Phượng gia, lại nghe nói Long Châu sắp xuất thế, cho nên hắn không chút do dự chút chạy thẳng đến đảo Trân Châu.

Rốt cuộc cũng tìm được nàng.

Nữ nhân này, thậtsự là giày vò hắn đủ rồi. Thế nhưng hắn lại như sắp bị điên rồi, không cách nào tự kiềm chế.

Có lẽ vì nàng là người duy nhất khiến cho hắn có cảm giác, là nữ tử duy nhất có thể khiến hắn cảm thấy thân mật, cũng có lẽ vì cá tính đặc biệt của nàng. Nàng có thể đứng bên cạnh hắn, sẽ không cảm thấy hắn tàn nhẫn, sẽ không cảm thấy tội lỗi.

Lâm Nhi quá lương thiện, vĩnh viễn cũng không thể hiểu rõ thế giới của hắn. Từ lúc bắt đầu, bọn họ cho dù có ràng buộc cũng sẽ không hợp nhau. Cảm giác không đúng, dường như tất cả đều không đúng.

Lúc này đây, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay. Huống hồ, con trai của nàng nhất định là con của hắn. Tuy hắn không biết nguyên nhân vì sao nhưng tuyệt đối sẽ không sai.

“Không thể nói lý!” Vân Liệt Diễm triệt để bị đánh bại, ngoan ngoãn đứng một bên, phát huy trình độ ‘im lặng là vàng’.

Hàn Chỉ cũng không ép buộc nàng, mà chỉ xoay người đi đến đám quái vật bị hắn đông thành tượng băng, dùng ngón tay điểm nhẹ lên bước tượng.

Vỡ!

Một quả trứng màu vàng lóng lánh nhảy ra, hào quang bắn ra bốn phía, tỏa ra một khí thế siêu cường, phàm là người từ Tử cấp trở xuống đều lùi về phía sau mấy bước.

“Mẹ, là vàng!” Vân Thiểm Thiểm nhìn thấy một quả trứng vàng óng, phản ứng đầu tiên chính là túm lấy Vân Liệt Diễm, nói cho nàng biết.

Đôi mắt Vân Liệt Diễm quả thật đã biến thành hình thỏi vàng. Không phải là vàng ròng thật chứ? Một quả trứng vàng lớn như vậy sẽ nặng bao nhiêu nha? Vân Liệt Diễm nhịn không được mà thầm tính toán trong lòng.

“Ta nói này đại tẩu, đây cũng không phải là vàng đâu” Khóe miệng Diệp Khuyết co rút, thật sự nhịn không được nên mới tới nhắc nhở.

“Không phải vàng chứ là cái gì?” Vân Thiểm Thiểm cũng hỏi.

“Cháu nhỏ mau đến đây, đây chính là lễ gặp mặt mà lão đại muốn đưa cho ngươi. Vốn dĩ chúng ta cũng nghĩ rằng nơi đây chẳng qua chỉ có Long Châu mà thôi, không ngờ hòn đảo Trân Châu nho nhỏ này còn cất giấu bảo bối như vậy! Vẫn là cháu nhỏ nhà ngươi có vận khí tốt, tối hôm qua cứu lão đại một mạng, lão đại nói thứ này sẽ tặng cho ngươi. Cộng thêm ngươi bây giờ biến thành con trai của lão đại, thứ này không phải ngươi thì không còn ai có thể lấy!” Diệp Khuyết thúc giục, đẩy Vân Thiểm Thiểm đến trước mặtquả trứng màu vàng đó.

“Nhỏ một giọt máu lên nó” Hàn Chỉ cầm tay Vân Thiểm Thiểm, nhẹ nhàng đâm một nhát lên lòng bàn tay nó, nhỏ máu nó vào trên quả trứng. Sau đó, hắn vận công, một vòng ánh sáng màu cam nhu hòa bao vây lấy quả trứng màu vàng kia.

Trong chốc lát, chỉ nghe thấy một thanh âm vỡ ra, quả trứng màu vàng đã nứt ra mộtkhehở.

Lại một lát sau, hai tiếng “rắc” “rắc” thanh thúy vang lên, quả trứng màu vàng hoàn toàn vỡ ra. Một thứ mập mạp núc ních nhảy ra khỏi quả trứng, cái đầu nhỏ màu vàng óng ánh kim sắc, toàn thân trơn bóng, còn đong đưa một chiếc đuôi nhỏ màu vàng.

“Mẹ nó! Đạo văn ‘siêu khuyển thần thông CJ7’ (1)!” Vân Liệt Diễm hoàn toàn ngây ngốc, đó là một thế giới đầy tâm linh.

(1) Siêu khuyển thần thông CJ7: Siêu khuyển thần thônghay Trường Giang số bảy là một bộ phim Hồng Kông ra mắt năm 2008. Phim thuộc thể loại khoa học viễn tưởng hài hước, do Chu Tinh Trì làm đạo diễn, viết kịch bản kiêm nhà sản xuất. Phim có tên tiếng Anh là CJ7. Trong phim có liên quan đến một quả trứng chưa nở của một sinh vật ngoài hành tinh. Khi quả trứng nở, cậu bé nhân vật chính đã đặt cho nó cái tên là “Trường Giang thất hiệu”. Đây là hình của sinh vật đó:

“Ca ca, ca ca” Người đầu tiên mà vật nhỏ kia nhìn thấy chính là Vân Thiểm Thiểm, nó liền dồn sức lực bổ nhào vào trong ngực Vân Thiểm Thiểm.

Vân Thiểm Thiểm ôm lấy nó, vẻ mặt rất hiếu kỳ. Nghĩ nghĩ, lại nhìn một chút, sau đó mới hỏi Vân Liệt Diễm: “Mẹ, nó là giống chó gì vậy?”

“Chó ngoài hành tinh” Vân Liệt Diễm trả lời rất bình tĩnh.

“Phốc ~~” Diệp Khuyết sắp bị đôi mẫu tử này làm cho thổ huyết.

“Được rồi, vật đã nằm trong tay chúng ta vậy thì cũng nên đi thôi” Vân Liệt Diễm mặc kệ chuyện này cuối cùng có phải đạo văn ‘siêu khuyển thần thông CJ7’ hay không, dù sao mục đích hôm nay đã đạt được.

“Tuân lệnh!” Vân Thiểm Thiểm giơ tay chào theo nghi thức quân đội tiêu chuẩn, đi theo sau lưng Vân Liệt Diễm, nghênh ngang tiến ra bên ngoài đảo.

Do Long Châu xuất thế, trận vây cũng đã không còn tồn tại, cho nên dọc theo con đường này lại không có ai công kích bọn họ.

Không ít người muốn cướp Long Châu đều bị ánh mắt của Hàn Chỉ trừng cho phải rút lui.

Vân Liệt Diễm trở lại Liệt Diễm sơn trang, trên đường chưa nói một câu nào với bất kỳ ai. Choáng, hôm nay thật sự là nghẹn chết nàng! Cái tên Hàn Chỉ chết tiệt kia, võ công của hắn cuối cùng là đã cao tới trình độ nào?

Hàn Chỉ cũng đi theo Vân Liệt Diễm trở về Liệt Diễm sơn trang, không để ý sự ngăn cản của Vân Liệt Diễm, chết sống gì cũng đi vào tiểu viện của nàng. Vân Liệt Diễm không đánh lại hắn, đành phải mặc kệ.

Trong viện, Vân Thiểm Thiểm đang nghiên cứu ‘chó ngoài hành tinh’ mà Hàn Chỉ tặng.

“Vàng. Sau này ta gọi ngươi là Vàng được không? Mẹ thích nhất chính là Thiểm Thiểm, sau đó là vàng. Cho nên, ngươi nên gọi là Vàng đi!” Vân Thiểm Thiểm nghĩ nửa ngày, cũng không quan tâm đến chuyện Vàng có phản đối hay không, vẫn cứ nói: “Dù sao ngươi cũng nhảy ra từ một quả trứng vàng, còn có một bộ lông cùng chiếc đuôi màu vàng, không còn cái tên nào thích hợp hơn cái tên này đâu”

“Vàng, Vàng” Con vật kia duỗi ra hai cái chân trước chưa có móng, lay lay y phục của Vân Thiểm Thiểm.

“Được rồi, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì vậy?” Vân Thiểm Thiểm xách Vàng từ trên y phục của mình xuống, đặt lên bàn.

“Ta là Vàng” Vàng hiển nhiên rất vui vẻ, đứng vững bằng hai chân sau, hai chân trước vỗ vào nhau.

“Ta biết ngươi là Vàng, ý ta là ngươi thuộc loại quái vật gì?” Vân Thiểm Thiểm rối rắm, con vật đơn bào này, quả thật khó khai thông.

“Nó là thần thú” Hàn Chỉ ngồi xuống chiếc bàn đá bên kia.

“Đại thúc, sao thúc lại tới đây?” Vân Thiểm Thiểm nhìn nhìn bốn phía một chút, không thấy mẹ nha!

“Con trai, ta là phụ thân của con, mau gọi phụ thân đi” Hàn Chỉ nhìn chằm chằm đứa nhỏ trước mặt. Hắn thậtsự rất khó hiểu, đứa nhỏ này vậy mà giống hắn như đúc.

Cho nên, hắn mới có thể xác định đây là con của hắn.Thế nhưng đứa nhỏ này làm sao có thể tồn tại chứ?

“Được rồi, mẹ từng nói, gọi một tiếng phụ thân thì một trăm vạn lượng hoàng kim, không biết thúc muốn bao nhiêu tiếng?” Vân Thiểm Thiểm giả vờ giả vịt lấy ra một cái bàn tính màu vàng, trong lòng lại cố ý trêu đùa Hàn Chỉ. Nó rất thích vị đại thúc này.

“Đương nhiên là gọi cả đời. Tiền thì cứ tìm mẹ con, nàng còn thiếu tiền của ta!” Hàn Chỉ trả lời cực kỳ đương nhiên.

“Cái gì? Mẹ thiếu tiền thúc?” Vân Thiểm Thiểm co rút khóe miệng. Cái này, vốn dĩ chính là chuyện không thể nào! Mẹ chính là gian thương lòng dạ hiểm độc, chuyên môn cho vay nặng lãi, đều là người khác thiếu nợ nàng chứ lúc nào nàng thiếu nợ bất kỳ ai?

“Nhìn cái này xem” Hàn Chỉ lấy một tờ lấy ra, đặt trước mặt Vân Thiểm Thiểm. Sau khi Vân Thiểm Thiểm xem, đến lượt mí mắt nó co rút.

Hình như nó không có hoa mắt, đúng không?

Bên trên viết: Tất cả của Vân Liệt Diễm đều thuộc quyền sở hữu của Hàn Chỉ.

Hàn Chỉ cất kỹ trang giấy, rất hài lòng khi nhìn thấy biểu cảm của Vân Thiểm Thiểm, khóe môi hắn cũng khẽ nhếch lên. Lúc trước, muốn nàng lấy thân báo đáp thì nàng không chịu, hắn liền rút ra một trang giấy, lấy dấu vân tay của nàng. Đương nhiên, nội dung trên tờ giấy chính là sau đó hắn tự thêm vào.

“Cái kia… ta đây tại sao phải gọi thúc là phụ thân?” Vân Thiểm Thiểm quyết định, vẫn không thể khinh địch như vậy.

“Bởi vì con chính là con trai của ta” Hàn Chỉ khẳng định, ngay cả chính Vân Thiểm Thiểm cũng cảm thấy hắn không giống như đang nói dối.

“Chứng cớ đâu?” Vân Thiểm Thiểm thật sự rất tò mò. Không phải là nó chưa từng nghe ông cậu nhắc tới chuyện của Hàn Chỉ cùng mẹ, nhưng theo như lời nói của ông cậu thì hai người chỉ gặp nhau tổng cộng hai ba lần, người này cũng chỉ hôn mẹ một lần mà thôi, làm sao có thể sinh ra được một đứa con trai chứ?

Quan trọng nhất là, hắn và nó một chút cũng không giống.

“Đợi đến khi mẹ con gả cho ta, con sẽ hiểu” Hàn Chỉ do dự một chút, mở miệng nói.

“Đại thúc, người không lừa ta chứ?” Vân Thiểm Thiểm có chút khinh bỉ. Đợi mẹ gả cho hắn, vậy hắn không phải là danh chính ngôn thuận trở thành phụ thân nó rồisao? Còn cần chứng cớ để làm gì?

“Ta không có lừa con” Hàn Chỉ nhếch bờ môi mỏng, lại không giải thích bất kỳ điều gì.

“Nó rốt cuộc là giống gì?” Vân Thiểm Thiểm nhìn sắc mặt ngưng trọng của hắn, hẳn là có lý do khó nói gì đó, cho nên đành chuyển chủ đề.

Sắc mặt Hàn Chỉ hòa hoãn chút ít, nhìn Vân Thiểm Thiểm rồi nói: “Đây là một loại thần thú, là thần thú Kim Sư, trời sinh đã là cảnh giới Thiên Nhân nhưng cũng chỉ thuộc cấp Thiên Xích. Mỗi thần thú đều có một loại năng lực riêng, thông thường thì nắm giữ một loại trong ngũ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Tuy nhiên thần thú Kim Sư lại nắm giữ hai chủng loại thuộc tính cùng một lúc, chính là kim cùng hỏa. Trước khi sinh ra nó được hấp thụ máu tươi của con, do đó sẽ có một sự liên kết kinh hồn với con, sau này cũng chỉ có thể nhận con làm chủ nhân. Chỉ cần con đạt đến cảnh giới Thiên Nhân là có thể ký khế ước với nó, khi đó liên hệ giữa hai đứa chính là không chết không thôi”

“Vậy bây giờ nó có ích lợi gì?” Vân Thiểm Thiểm hơi kích động.

“Nó sẽ là đồng bạn chiến đấu tốt nhất, sinh tử không rời. À mà nó là… giống cái đấy!” Hàn Chỉ nghĩ nửa ngày cũng không ra từ thích hợp để miêu tả.

“Phốc ~~” Vân Thiểm Thiểm lập tức ném Vàng trong lòng nó qua một bên, trong miệng còn lẩm bẩm: “Nam nữ thụ thụ bất thân, nam nữ thụ thụ bất thân…”

“Có ý gì?” Hàn Chỉ hỏi.

“Cái gì là có ý gì?” Vân Thiểm Thiểm ngẩng đầu, nghi hoặc.

“Nam nữ thụ thụ bất thân, là có ý gì?” Hàn Chỉ hỏi một cách nghiêm túc.

Lúc này, Vân Thiểm Thiểm mới trực tiếp ngã xuống đất.

Đại sảnh trên lầu, Vân Liệt Diễm nhìn Hàn Chỉ cùng Vân Thiểm Thiểm đang vui cười trong nội viện cách một tấm kính thủy tinh, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại một chỗ. Vân Liệt Diễm biết rõ, tuy Vân Thiểm Thiểm là một thiên tài, tâm trí thành thục hơn rất nhiều so với những đứa trẻ cùng tuổi, nhưng dù sao nó cũng chỉ là đứa bé. Nhìn thấy người khác có phụ thân nó cũng sẽ ngưỡng mộ, nghe thấy người khác nói nó là con hoang nó cũng sẽ đau lòng.

Tuy nó chỉ hay đùa giỡn rằng muốn có phụ thân, nhưng trong lòng nó thật sự rất muốn. Giống như nàng lúc còn nhỏ, nhìn thấy người khác đều có cha mẹ cũng sẽ ngưỡng mộ, cũng sẽ khổ sở thút thít nỉ non.

“Đại tẩu, có lẽ tẩu nên cho lão đại một cơ hội” Diệp Khuyết đột nhiên xuất hiện sau lưng Vân Liệt Diễm.

“Tại sao?” Vân Liệt Diễm hỏi ngược lại.

“Tẩu biết vì sao lão đại lại kiên định muốn tẩu gả cho hắn như vậy không?” Diệp Khuyết đột nhiên nhìn thoáng qua Hàn Chỉ một cách gian ác. Lão đại, vì hạnh phúc chung thân của ngươi, ngươi đừng trách ta nha.

“Đó là do hắn quá bá đạo” Vân Liệt Diễm đã sớm rút kếtra rồi. Người này, vốn dĩ hoàn toàn sẽ không lắng nghe ý kiến của người khác, hắn luôn muốn làm cái gì thì sẽ làm cái đó.

“Tẩu sai rồi, đó là bởi vì ngoại trừ thành thân ra thì lão đại không biết giữa nam nữ còn có những mối quan hệ khác” Diệp Khuyết nhếch khóe miệng, không để ý đến sự kinh ngạc của Vân Liệt Diễm, tiếp tục nói: “Tẩu là nữ nhân thứ ba mà lão đại tiếp xúc trong đời này. Người thứ nhất là mẫu thân của hắn, thứ hai là người đã từng cứu một mạng của lão đại – Thượng Quan tiểu thư, Thượng Quan Lâm Nhi. Khoảng chừng mười mấy năm trước, thời gian cụ thể ta cũng không còn nhớ rõ, lúc ấy lão đại vẫn chỉ Lam cấp, bởi vì một khối Tử Tinh Thạch mà bị mấy cao thủ Tử cấp đuổi giết, thiếu chút nữa đã chết. Lúc đó hắn được Thượng Quan tiểu thư sai nô bộc cứu lúc vô tình đi ngang qua. Lão đại cảm niệm ân cứu mạng của Thượng Quan tiểu thư, từng có ý muốn thành thân với nàng ấy”

“Vậy tại sao bọn họ không thành thân?” Vân Liệt Diễm bĩu môi, nếu đã thành thân từ sớm rồi thì sẽ không đến quấy rối nàng.

“Ngoại trừ mẫu thân của hắn, lão đại từ nhỏ đến lớn đều chưa từng tiếp xúc với bất kỳ nữ nhân nào khác. Nơi nào có nữ nhân thì hắn chủ động né tránh khi có thể, bởi vì mẫu thân hắn từng nói, ngoại trừ thành thân, nếu không thì không thể để cho bất kỳ một nữ nhân nào nhìn thấy dung mạo thật của hắn, cũng không thể thân mật với bất kỳ nữ nhân nào không phải thê tử của hắn”

“Cũng không phải đầu óc của lão đại không dùng được, hắn thật sự chưa từng chạm qua bất kỳ một nữ nhân nào, mà ngay cả Thượng Quan tiểu thư cứu hắn một mạng, một ngón tay hắn cũng chưa từng chạm vào người ta. Lão đại là người sống trong bóng tối, Thượng Quan tiểu thư là một tiểu thư khuê các đơn thuần thiện lương, bọn họ vốn dĩ không phải là người cùng thế giới”

“Thượng Quan tiểu thư quả thật rất yêu lão đại, cũng hi vọng một ngày kia có thể trở thành thê tử của hắn. Thế nhưng lão đại vốn dĩ chính là một tên đầu gỗ. Tuy Thượng Quan tiểu thư là người rụt rè nhưng lão đại quen biết với nàng vài năm, một câu nói ngon ngọt cũng chưa từng có, ngay cả một cái góc áo của người ta cũng không có chạm qua, Thượng Quan tiểu thư đương nhiên sẽ nghĩ rằng lão đại cũng không thích nàng. Đương nhiên, lão đại quả thật là không có hứng thú với nàng. Sau đó, Thượng Quan tiểu thư vô tình bắt gặp cảnh lão đại giết người, cho nên cũng đã khuyên bảo lão đại rất nhiều, hi vọng hắn đừng giết người nữa, đừng làm chuyện kinh khủng như thế này nữa. Lão đại là một tướng quân, không giết người chính là chuyện không thể nào”

“Cho nên, hai người bọn họ tách ra?” Vân Liệt Diễm thật sự là bó tay, vậy mà vẫn còn có loại nữ nhân thiện lương như vậy.

Tướng quân mà không giết người, muốn đem hắn làm vật trang trí sao?

“Thượng Quan tiểu thư tự mình tuyệt vọng, quyết định gả cho thái tử Tây Sở quốc – Sở Ngọc. Trước khi thành thân, nàng sai thân tín gửi thư cho lão đại, muốn gặp lão đại một lần cuối. Lão đại vốn đã lên đường rồi, lại bởi vì tẩu cho nên phảiquay trở về”

“Lúc đó hắn đã quyết định thành thân với tẩu rồi. Hắn nói, tẩu là người đầu tiên khiến cho hắn có cảm giác đặc biệt như vậy, cũng là người đầu tiên hắn ôm, hôn, đồng thời cũng là người đầu tiên muốn thành thân. Sau khi tẩu bỏ đi, hắn điên cuồng tìm kiếm tẩu, dường như tìm khắp cả đại lục Tranh Vanh, chỉ là do duyên phận mà không tìm được tẩu. Tẩu đừng thấy lão đại bá đạo như vậy mà chán ghét, thật ra hắn rất thuần khiết, cái gì cũng đều không hiểu. Hơn nữa, bây giờ hắn đã nghĩ rằng tẩu chính là thê tử của hắn, ngoại trừ thành thân ra thì hai người không còn khả năng nào khác. Lão đại là người cực kỳ cố chấp, ngoại trừ tẩu có thế khiến cho hắn hiểu nhiều thêm một chút, hắn chưa từng thấu hiểu nhiều chuyện trên đời này. Thế nhưng sự thật chứng minh, điều này cũng rất khó!” Nói đến đây, Diệp Khuyết lại hưng phấn. Lão đại không gì không làm được, đối với nữ nhân thì lại chính là một tờ giấy trắng!

Hơn nữa, lão đại luôn một mực làm theo những điều mẫu thân hắn để lại, tất cả đều là của thê tử hắn, thật sự là bội phục hắn đến muốn dập đầu rồi. Lão đại thật đúng là, những nữ nhân khác ngay cả liếc cũng không muốn liếc.

Vân Liệt Diễm đã đen mặt từ lâu. Đây là một quái thai gì vậy? Nếu nàng là mẫu thân của hắn thì nhất định sẽ kiêu ngạo muốn chết, tại sao còn có thể có người kiên nhẫn nghe lời như vậy chứ? Chỉ có thê tử của mình mớicó thể nhìn thấy dung mạothật của mình, đây là loại mẫu thân gì vậy? Vân Liệt Diễm triệt để bái phục!

Thế nhưng, quả nhiên nàng có nằm mơ cũng không ngờ thế giới này còn có một nam nhân thuần khiết như thế. Nhìn từ đầu đến chân, nhìn từ chân lên đầu, cũng đều không nhìn ra. Hơn nữa, lần đầu tiên hắn hôn nàng trên xe ngựa, rõ ràng là một chuyện dễ làm như vậy, một chút cũng không giống như người không có kinh nghiệm.

Vân Liệt Diễm nghi ngờ nhìn Diệp Khuyết.

Diệp Khuyết bị nàng nhìn chằm chằm có chút run lên: “Nghe nói, đêm tẩu đấu giá Thất vương gia, lão đại ngồi trong gian phòng của hắn quan sát sân khấu, còn thỉnh giáo Nhược Lan, mục đích chính là muốn nếm thử… nếm thử mùi vị nữ nhân. Đó là lần đầu tiên hắn gặp tẩu, lần đầu tiên đã nhìn trúng tẩu rồi!”

Vân Liệt Diễm “bùm” một tiếng, ném hỏa cầu qua.

“Hắc hắc, đại tẩu, tẩu đừng hiểu lầm. Thật ra lão đại vốn dĩ không hiểu chuyện kia đâu! Nếu những chiêu thức hắn dùng trên người tẩu thì chính là học hỏi từ những người khác đó! Không tin thì tẩu xem thử sẽ biết, lão đại nhất định không biết tiếp theo phải làm cái gì!” Diệp Khuyết khoát khoát tay, sau đó chuồn mất.

“Cái rắm! Có quỷ mới tin!” Vân Liệt Diễm rống lên một tiếng.

Chỉ là Vân Liệt Diễm không ngờ nàng lại được nghiệm chứng nhanh như vậy…

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info