ZingTruyen.Asia

NHẬT KÝ NÔ LỆ - [ TỰ VIẾT ]

Phần 8

lelan2802

Sau khi làm hoà với Cẩn Niên trong buổi hẹn, tâm trạng cô rất tốt, không những vậy mà cô còn chả quan tâm tới hành động đang tấn công của Cẩn Niên. Cô gần như không để ý gì tới anh chàng được mệnh danh là thiên sứ này.

Nhưng phút chốc, cậu ta lại đứng cạnh người phụ nữ khác, họ trò chuyện thân mật. Cô chỉ đứng xa nhìn thấy họ vui mà im lặng.

- " Tại sao cậu lại gần hắn ta?".

Cô giật mình khi nghe giọng nói đó từ sau lưng.

" Tư Thuần, lại là cậu à? Giật cả mình, cậu không thể bắt chuyện bằng cách khác ư? Sao lúc nào cũng vậy".

- " Cậu nói gì?".

Ánh mắt ngờ nghệch đó khiến anh tức giận vô cùng. Rõ ràng cô biết nhưng lại giả vờ như không nghe không thấy thật khiến cậu ta điên lên.

" Cậu ta tức rồi kìa, con ngươi đỏ như máu. Mà sao cậu ta xuống đây, không phải đã nói chờ mình về rồi ư?".

- " Cậu không được phép gần bất cứ người đàn ông nào ngoại trừ mình như trong bản hợp đồng. Hiểu chưa?".

Cô gật đầu rồi quay ngay hướng khác, đôi mắt đó đã dần trở lại bình thường.

" Thì ra Cẩn Niên và người phụ nữ đó là hai chị em, họ khá yêu quý nhau nhỉ. Vậy cứ để mình dùng trí tưởng tượng để ép Cẩn Niên ở lại đó, phiền phức sẽ không còn nữa. Còn tên này đành phải mời một bữa tạ tội cái đã".

Anh chàng Cẩn Niên đó bị Du Lan điều khiển đến nỗi cứ bắt chuyện với người kia không ngừng.

Còn Du Lan, cô nắm lấy cổ tay Tư Thuần kéo cậu ta về phòng thật nhanh không để Cẩn Niên trông thấy. Về đến căn hộ hai người vẫn không nói chuyện với nhau nửa lời, không khí nặng nề.

Và cuối cùng, người mở lời làm hoà đã lên tiếng.

- " Du Lan, ban nãy cho mình xin lỗi nhé, tại mình không nhịn nổi".

" Tại sao cậu ấy nói là không nhịn nổi? Là không thể nhịn xa mình vì máu hay là lý do khác? Rốt cuộc trong đầu cậu ta đang nghĩ gì chứ?".

Cô vào phòng tắm mang theo một bộ quần áo bình thường, bên ngoài chỉ còn lại Tư Thuần ngồi trên ghế sofa đang tĩnh tâm suy nghĩ. Chừng mười phút, cô bước ra khỏi nhà tắm với bộ đầm mới, chiếc khăn tắm đang xoa xoa tóc.

Cậu ta vẫn muốn Du Lan chấp nhận lời xin lỗi.

- " Du Lan, ban nãy mình xin lỗi, thật đấy".

Nhìn cậu ấy có vẻ như rất hối hận về những gì đã làm nên cô cũng không trách. Với lại, cô coi Tư Thuần như bạn thân, làm sao có thể ghét bỏ được chứ.

- " Được rồi, không phải vừa nãy cậu nói không nhịn nổi sao? Đây, ăn đi!".

Cô ngồi xuống ghế, nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy. Đôi mắt buồn rầu kia, hai bàn tay đan vào nhau.

- " Cậu nhầm rồi, lúc đó mình không đói, thực ra lúc đó mình... mình nhớ cậu".

" Thật sao? Cậu ấy nhớ mình đến vậy sao? Không thể nào, cậu ấy lạnh cảm lại chỉ coi mình là thức ăn. Và tụi mình cũng có hợp đồng đối với bạn cùng phòng thì không được phép xảy ra bất cứ mối quan hệ nào ngoài bạn bè ra. Bây giờ mình phải giữ vững nếu để cậu ta hay Cẩn Niên tấn công thì mình sẽ bị mắt thần biết".

- " Vậy à, mình nghĩ là chúng ta nên có một buổi đi chơi chung với nhau để hiểu nhau hơn và cũng là để tạ lỗi luôn, thấy thế nào?".

Nụ cười của cô luôn khiến cậu ấy đơ không biết nói gì cả. Cô vẫn cố tỏ vẻ ngây thơ để không bị lộ cảm xúc từ ánh mắt. Tất cả chỉ là diễn thôi, vai diễn này chỉ cần giả bộ một chút thì cả bộ phim sẽ không có sai sót gì.

Du Lan cùng Tư Thuần ở chung một căn hộ nên hơi bất tiện. Nhưng họ đã coi nhau là bạn thân nên dù có lộ tật xấu cũng chẳng sao.

- " Để mình lau tóc cho cậu nhá?".

Giọng nói rất ấm áp, cô đã đồng ý ngay. Cậu ta cầm chiếc khăn lau mái tóc ngắn của cô cho đến khi khô.

Cậu ta còn massage cho Du Lan, tay nghề cũng khá ổn.

- " Đấm bóp như vậy máu huyết mới lưu thông tránh bị bệnh tật".

Cô cười nhẹ, một tay cầm cuốn tạp chí tay kia xoa đầu cậu.

- " Điều đó tốt cho cả hai bởi vì nếu tớ không bị bệnh thì máu sẽ tươi hơn, cậu biết mà!".

Vẻ mặt rạng rỡ đó khiến cậu như người mất hồn. Một mùi hương thơm nhẹ nhàng từ mái tóc mỏng của cô thu hút sự chú ý của Tư Thuần.

- " Nè! Cậu chưa có bạn gái hả?".

Đột nhiên cậu dừng lại, cô quay người lại vô tình thấy được vẻ mặt cười ngây ngô của cậu ấy. Cậu đưa tay ôm lấy Du Lan vào lòng, cô ngạc nhiên lắm cái ôm đó rất lạ nhưng cô không hề kháng cự lại.

" Tại sao chứ? Tôi chỉ muốn gần gũi cậu ấy một chút thôi, đâu cần phải mãnh liệt như thế chứ. Khoan đã, lồng ngực cậu ấy như đang bị thiêu cháy vậy, tim đập nhanh quá đó. Không lẽ cậu ấy có chuyện buồn".

- " Đúng, mình vẫn chưa, vậy nên.... hãy để mình theo đuổi cậu nhé. nếu cậu chưa chấp nhận thì mình sẽ khiến cậu phải thừa nhận mình. Cậu... cậu hãy để hình ảnh mình luôn xuất hiện trong tim cậu được không?".

Cái ôm đó thật chặt, nó khiến cô thật sựu có cảm giác ấm áp. Có chút dịu dàng nhưng lại thấy cậu ấy khác hoàn toàn so với trước đó.

Sau hôm đó, cả hai đều im lặng không nhắc tới chuyện đó nữa và cô luôn tìm cách lẩn tránh ánh mắt của cậu ta. Nhưng điều đó làm tăng sứ hấp dẫn và thú vị đối với cậu. Tối thì cô nằm trên giường còn cậu thì ngủ trên ghế sofa được đặt ở phòng khách. Tuy có vẻ hơi chật nhưng đối với vampire thì còn sướng hơn là nằm trong quan tài nhiều.

Sáng hôm sau, khi cô mới thức dậy, thấy có người đang nằm cạnh.

" Thì ra là Tư Thuần! Giật cả mình, vậy ra cậu ta ngủ ở đây cả đêm ư? Thật bất lịch sự".

Cô cố gượng dậy xuống giường nhưng bị Tu Thuần kéo lại mạnh. Cuối cùng là nằm gọn trong lòng cậu ta.

- " Cậu thấy nó thế nào?".

" Khoan đã, ý cậu là sao? Cái gì thế nào cơ?".

- " Hả?".

- " Ý mình là cậu nghe thấy nhịp tim của mình không thôi? Cậu nghĩ đến đâu rồi, đầu óc đen tối nhà cậu".

Cậu ta hơi cáu gắt nhưng lại có chút đáng yêu. Cô áp tai vào lồng ngực cậu và cố nghe cho rõ từng nhịp một.

- " Mình thấy nó vẫn ổn, nhịp tim rất đều và bình thương. Sao cậu lại hỏi thế?".

Cậu ta siết chặt cô vào lòng đến nỗi cô phải kháng cự lại.

- " Đau lắm đó, mình không đùa đâu cậu mau bỏ ra".

- " Cậu đã chuẩn đoán sai hết rồi".

" Sao cậu ta nói thế? Sai gì cơ chứ mình đã làm gì đâu?".

- " Sai ở đâu?".

- " Rõ ràng là không bình thường chút nào. Nhịp tim của tôi cũng như cái ôm này, cậu đau bao nhiêu thì tôi lại càng thấy đau bấy nhiêu. Cậu chắc cũng muốn biết vì sao tôi đau như vậy phải không?".

Cô đã biết nhưng không nói ra mà chỉ chọn cách im lặng. Cái ôm vẫn siết chặt, cô vòng tay ra sau lưng cậu và đáp lại cái ôm đó. Quá bất ngờ, cậu ngạc nhiên khi cô đã có phản ứng với sự bày tỏ thô kịch của mình.

- " Rõ ràng là cậu biết mà không nói, có phải cậu sợ vampire?".

" Mình có nên nói ra không? Rằng giờ đây tim mình cũng rất nhói đau không?".

- " Cậu đang đau đúng không?".

" Cậu ta biết? Lại còn rất rõ những chuyện về nình nữa".

- " Tôi... rất sợ vampire nhưng cậu thì...".

" Từ khi gặp cậu thì tôi đã không coi cậu là một vampire rồi. Nhưng tôi đã hứa với bản thân rằng sẽ không yêu ai bởi nếu tổn thương thì tôi sẽ không khỏi. Đâu là lần đầu tôi rung động và tôi cảm thấy sợ hãi".

- " Nhưng xin lỗi cậu, tôi không thể đón nhận tình cảm của cậu. Tôi có thể sẽ làm người tình thay thế " cô ấy" nếu cậu không phiền".

- " Cô ấy chính là cậu. Cậu có hiểu không? Đừng cố đánh mất bản thân như vậy, cậu nên biết rằng tôi luôn cần cậu lấp đầy khoảng trống trong trái tim này. Luôn đợi cậu, luôn nhớ tới cậu... vì vậy mình luôn theo đuổi cậu".

" Đó gọi là tỏ tình sao? Mình cảm thấy hồi hộp quá dù mình không muốn nghe. Mình là đang bị sao vậy chứ?".

Hết cái tuần mệt mỏi đó, cô trở về nhà trên chiếc xe đưa đón riêng và cùng ngồi với anh bạn Cẩn Niên kia. Cậu ấy vẫn tươi cười như ngày đầu và không hề có chút biểu hiện khác.

Cô nhớ lại những giây phút còn ở trường, toàn là những ký ức về một Tư Thuần đáng yêu lại ngây thơ.

" Thực ra cậu ấy không hề đáng ghét chút nào. Cậu vẫn luôn đáng yêu và tinh nghịch lại ngây thơ nữa. Nếu mình được phép yêu thì người đầu tiên mình thực hiện điều đó là cậu đấy, Mạc Tư Thuần!".

Cô cứ cười mỉm mãi đến khi về tới nhà. Mẹ là người ra đón cô đầu tiên và hỏi về tỉnh hình ở trường lớp rồi bạn bè...

Khi cô tâm sự với mẹ về chuyện Tư Thuần đã ngỏ lời và mẹ không hề cáu gắt mà còn ủng hộ.

- " Con cũng lớn rồi, cũng cần có một bạn đời để sánh bước, mẹ sẽ không cản lối nữa. Nếu con cảm thấy cậu ta là người tốt lluôn thật lòng với con thì đừng để mất".

Cô về phòng và đã suy nghĩ rất nhiều, trằn trọc không ngủ nổi suốt cả đêm thứ bảy.

Sáng hôm sau, cô vẫn như bình thường không quan tâm về chuyện kia nữa. Cô luôn cố gắng biểu hiện như một người bình thường và không chút gì lo lắng hay nghĩ ngợi cả.

Đến chiều, cô quyết định đi dạo quanh khu phố ngắm nhìn mọi người đang làm việc. Chủ Nhật ở đây có vẻ yên tĩnh, ngoài đường gần như chẳng có bóng người nào.

Từng cơn gió thu nhẹ thổi ngang qua mái tóc ngắn của cô đưa chút hương thơm nhẹ từ cây hoa sữa cách xa đằng kia lại. Lấy một hơi hít hết những cái khí nhẹ dịu khiến con người mê đắm, tinh thần cô thêm phần nào dễ chịu.

Đột nhiên cô thèm một cốc chè mặc dù không đói lắm. Đi hết dọc phố mà không thấy có quán nào, cô cứ đi mãi, đi mãi tìm kiếm.

Cuối cùng thì chẳng có chè mà cô đã nhừ hai chân không thể đi nổi nữa. Đưa tay xuống, cô nắn xoa làm tan cơn mỏi đi nhưng chỉ đỡ phần nào. Khuôn mặt với lấm tấm những giọt mồ hôi, đôi mày nhăn lại tỏ vẻ khó chịu rõ rệt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia