ZingTruyen.Info

[Nhập Nhập Nha] [Hết Chính Truyện]Ánh Trăng Từng Hôn Hoa Hồng Đỏ

Chương 24: Tắm chung.

AnLam0208

Mười hai giờ đêm, Chu Vĩ Xuyên chạy đến bệnh viện.

Đêm đã khuya, trong phòng bệnh tắt đèn, cả hành lang vắng lặng, hắn mượn ánh đèn trên hành lang nhìn trộm vào trong.

Thích Nguyên Hàm quay lưng ra cửa, giả bộ đã ngủ say, không muốn đối mặt với tình cảnh rối loạn này.

Chu Vĩ Xuyên muốn đẩy cửa đi vào, bị y tá ngăn lại, y tá nói bệnh nhân cần được nghỉ ngơi thật tốt, lại giục hắn đến phòng thanh toán thanh toán hết tiền viện phí.

Bọn họ đến đảo để bàn dự án, những thứ như bảo hiểm y tế không đem theo, chỉ đem giấy tờ thông hành cần dùng.

Chu Vĩ Xuyên đưa chứng minh thư lấy từ trong phòng của Thích Nguyên Hàm, một cái là của vợ hắn, một cái là của tình nhân hắn.

Hai cái thẻ này được đặt ở trong balo của Thích Nguyên Hàm, hắn tìm thấy cùng lúc.

Vẻ mặt của Chu Vĩ Xuyên cực kỳ phức tạp, cả y tá cũng nhìn ra, hỏi: "Anh sao vậy, trong người không khỏe hả? Hay là gọi khám khẩn cấp xem sao."

Chu Vĩ Xuyên lắc đầu, nhỏ giọng hỏi: "Có thể hỏi một câu không? Sao hai người họ lại rơi xuống biển vậy?"

Y tá cũng không rõ, cô ta cũng chỉ nghe người khác nói, tin đồn nhảm, nói cái gì mà hai cô gái bị gia đình cấm cản, nhất thời xúc động, tự tử vì tình, người này nhảy xong đến người kia, lúc đầu cô ta còn tin, sau đó nghe nói là em họ cùng chị dâu, cũng chẳng còn chuyện gì để buôn nữa.

Cô ta nói: "Ngày mai anh hỏi vợ với em họ anh thì biết."

"Vợ tôi cùng với em họ tôi..." Vẻ mặt Chu Vĩ Xuyên càng phức tạp, hỏi bằng giọng điệu khác: "Thế... đến bệnh viện họ có đánh nhau không, nhìn họ bị thương nặng như vậy, nhất là em họ kia của tôi, không nguy hiểm đến tính mạng đâu nhỉ."

Hắn có hơi sợ Thích Nguyên Hàm đánh chết người.

Hắn có mấy người bạn ngoại tình bị phát hiện, mấy bà vợ kia đều rất dữ dằn, tát thẳng lên mặt đối phương, ghê gớm hơn là còn chụp ảnh khỏa thân tung ra ngoài, làm cho đối phương thân bại danh liệt mới chịu ngừng.

Mặc dù Thích Nguyên Hàm không giống với người sẽ làm ra những chuyện đó, nhưng gánh không được tình yêu của Thích Nguyên Hàm dành cho hắn, Thích Nguyên Hàm yêu hắn như vậy, nếu như phát hiện ra hắn ngoại tình, chắc sẽ tuyệt vọng mất.

Chu Vĩ Xuyên khá sợ.

"Đánh nhau?" Y tá khó hiểu nhìn hắn, sau đó lắc đầu, "Không có đâu, tôi thấy vợ anh chăm sóc em họ anh rất tốt, yên tâm đi, hai người họ rất hòa thuận."

"Thế sao..."

Chu Vĩ Xuyên vẫn không tin, lúc nhận được tin tức, hoang mang thì vẫn có, đồng thời cũng trấn tĩnh, lập tức phái người đi kiểm tra xem có chuyện gì, tốc độ của đàn em rất nhanh, ở trên mạng tìm được mấy video đưa cho hắn xem.

Trong video, Thích Nguyên Hàm cực kỳ hung dữ, ác ý véo miệng của Diệp Thanh Hà, véo thôi còn chưa bõ tức, còn vặn mạnh một cái trên mặt Diệp Thanh Hà.

Xem kiểu gì cũng thấy Thích Nguyên Hàm đang dạy bảo Diệp Thanh Hà.

Y tá trả chứng minh thư cho hắn, hắn vân vê hai cái thẻ, để cạnh nhau, hai khuôn mặt lúc đối diện ống kính, khóe miệng đều nhấc lên, dáng vẻ như cười như không, cứ cảm thấy, cứ cảm thấy...

Hắn không nói ra được cảm xúc gì, cứ cảm thấy chỗ nào sai sai.

Phòng bệnh thường dân của Diệp Thanh Hà và Thích Nguyên Hàm không có chỗ cho hắn, y tá cũng không cho hắn thêm giường, hắn tìm được một khách sạn lân cận để ở, cả đêm không cách nào ngủ được, trằn trọc đợi trời sáng, hắn lập tức bò dậy đến bệnh viện tìm người.

Hai người bị thương rất nghiêm trọng, đêm qua ngủ cũng khá muộn, bây giờ vẫn chưa tỉnh, hắn đứng ở ngoài hai tiếng đồng hồ.

Thích Nguyên Hàm dậy trước, đau đầu nên tỉnh.

Tối qua không thấy đau, lúc tỉnh dậy đầu bắt đầu choáng váng, sưng to như muốn nổ, dù có như vậy, giấc mộng đêm qua của cô lại rất yên bình.

Cô mơ thấy bản thân rơi xuống biển, thế giới dưới đáy biển rất khác lạ, nguy hiểm mà mê người, có lúc thì cô mặc bộ đồ lặn, bơi tự do quanh làn san hô, có lúc lại trần truồng chìm xuống, bồng bềnh, lại giống như thoát khỏi gông xiềng.

Lần đầu tiên Thích Nguyên Hàm mơ như vậy.

Những năm tháng trước đây, chỉ cần trong giấc mơ của cô xuất hiện biển, cô sẽ rơi xuống không kiểm soát, bị rong biển, các loài cá xé vụn, cô không thoát khỏi giấc mộng này, chỉ có thể bị vực sâu biển cả nuốt trọn.

Cho nên mỗi đêm cô đều phải uống thuốc, nỗ lực để bản thân khỏe lại, trốn tránh giấc mộng này.

Chu Vĩ Xuyên lặng lẽ đẩy cửa đi vào, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Thích Nguyên Hàm, hắn để hai cái thẻ chứng minh lên tủ, thăm dò hỏi: "Sao em lại cùng Diệp Thanh Hà rớt xuống biển?"

Mới sớm ra đã phải trả lời câu hỏi này, Thích Nguyên Hàm khá khó chịu, cô liếc mắt, vẫn chưa nghĩ ra nên đối phó với sự nghi ngờ của hắn như thế nào, chỉ ấn huyệt thái dương, nói: "Không phải là anh nên quan tâm đến sức khỏe của em như thế nào trước hả?"

Chu Vĩ Xuyên càng muốn biết lý do Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà rơi xuống biển hơn, nói: "Anh đã hỏi bác sĩ về tình trạng của hai người rồi, phải nằm viện nửa tháng, nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho tốt."

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng.

Chu Vĩ Xuyên bắt đầu sầm mặt xuống, giọng điệu nặng nề, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, lễ thất tịch đang yên đang lành, em lại cùng em ấy rớt xuống biển."

"Rót cho em ly nước trước đã." Miệng của Thích Nguyên Hàm khô khốc, khóe miệng tróc da chết, đợi hắn đưa cốc nước đến, uống một ngụm, nói: "Em ấy lắm miệng, hai bọn em liền cãi nhau, sau đó thuyền gặp sóng, bị lật chìm xuống biển."

"Đơn giản vậy thôi à?" Chu Vĩ Xuyên không tin cho lắm, hắn có rất nhiều câu hỏi, thậm chí không biết nên hỏi từ đâu, không thể nghĩ ra cái gì hỏi cái đó được, nói: "Vậy, tối qua là thất tịch, sao hai người lại đi ra bãi biển, không phải em ấy đang ở thành phố Hoa sao, đừng nói là em ấy ở đây suốt, rồi cùng em..."

Thích Nguyên Hàm ngước mắt, đầu dựa vào giường, bình tĩnh đáp lời hắn, nói: "Không phải anh là anh họ của em ấy à, anh không biết thì làm sao em biết được? Em ấy rủ em đi chơi, thì em đi, không phải lần trước anh nói em ấy ở cùng với bạn trai sao."

Chu Vĩ Xuyên bị hỏi cho cứng họng.

Hắn tương đối chột dạ, lần trước Diệp Thanh Hà gọi điện cho hắn có gọi một tiếng "Người yêu ơi", Thích Nguyên Hàm ngồi ngay bên cạnh hắn, chuyện này đã qua lâu rồi, hắn đã quên sạch, không ngờ Thích Nguyên Hàm vẫn còn nhớ.

Chu Vĩ Xuyên không dám hỏi tiếp, sợ làm lộ thân phận của Diệp Thanh Hà, nếu như Thích Nguyên Hàm không biết mối quan hệ kia của hắn và Diệp Thanh Hà, thì hắn cũng không định nói cho Thích Nguyên Hàm biết.

Cụ thể tại sao Diệp Thanh Hà lại đến tìm Thích Nguyên Hàm, hắn có suy nghĩ riêng của hắn, chắc chắn là hắn đi công tác mãi không về, Diệp Thanh Hà nhớ hắn, sợ hắn vứt bỏ nàng, nên lén lút đến gặp mình, lại đi đến trước mặt vợ hắn để khoe khoang sự tồn tại của mình.

Đúng thật là một tình nhân không an phận.

Hắn nhìn sang giường bệnh khác, bất mãn với cách làm của Diệp Thanh Hà, trong lòng thầm đắc ý, hai người phụ nữ rớt xuống biển vì hắn, còn ra tay đánh nhau, ai nghe cũng phải ngưỡng mộ.

Chu Vĩ Xuyên hạ quyết tâm, cho dù hắn chưa định đá Diệp Thanh Hà, vẫn còn khá hứng thú với Diệp Thanh Hà, nhưng hắn vẫn phải cảnh cáo Diệp Thanh Hà mấy câu, không thể để Diệp Thanh Hà coi trời bằng vung như vậy được.

Thích Nguyên Hàm liếc Chu Vĩ Xuyên một cái, là biết hắn đang nghĩ gì.

Cái sức tưởng tượng này, không đi phá giới showbiz thì tiếc thật.

Chu Vĩ Xuyên ngồi lì trong phòng bệnh nửa tiếng đồng hồ, không chịu đi, mười rưỡi rồi cũng không nghĩ đến việc đi mua bữa sáng, chỉ muốn đợi Diệp Thanh Hà dậy, dọa nạt nàng xíu.

Nhưng Diệp Thanh Hà mãi vẫn chưa dậy.

Thích Nguyên Hàm nói: "Anh đi mua cái gì ăn đi, lúc dậy là ăn được luôn, tụi em đỡ đói bụng."

"Để anh gọi người đem đến." Chu Vĩ Xuyên lấy điện thoại gọi giao hàng.

"Tùy anh." Thích Nguyên Hàm không ngồi dậy được, đầu nặng nề, cô cũng nằm xuống ngủ một lúc.

Đợi đến khi y tá đến kiểm tra, đo nhiệt độ xong mới biết, Diệp Thanh Hà sốt rồi, Thích Nguyên Hàm thì sốt nhẹ, y tá lạnh nhạt nhìn Chu Vĩ Xuyên, nhắc nhở: "Đàn ông các anh sao thế, ngồi ở đây cả buổi sáng, cũng không biết đường gọi bác sĩ đến xem sao, tối qua không phải đã dặn anh rồi sao, bệnh nhân mà khó chịu thì gọi bác sĩ, còn kéo bệnh nhân nói chuyện cả ngày trời."

"Cái này...ừm, thật sự xin lỗi." Chu Vĩ Xuyên vội xin lỗi, còn nhanh chóng nhỏ giọng nói: "Cô bé tiếng thôi, đừng để vợ tôi nghe thấy."

"Anh ra ngoài đi, đừng làm phiền bệnh nhân nghỉ ngơi."

Chu Vĩ Xuyên nào dám ở đây nữa, hắn chưa từng cẩn thận chăm sóc một người, gọi giao đồ ăn còn quên, hắn chạy nhanh ra ngoài mua đồ dùng hàng ngày.

Hai ngày này, Thích Nguyên Hàm với Diệp Thanh Hà chẳng để tâm gì đến Chu Vĩ Xuyên, không chỉ vì mệt, mà còn chê Chu Vĩ Xuyên phiền.

Nghỉ ngơi ba ngày, người dễ chịu hơn chút, mới có thể nói chuyện với hắn.

Thích Nguyên Hàm hồi phục nhanh chóng, đã có thể xuống giường, Diệp Thanh Hà tạm thời vẫn chưa được, còn phải đợi vết thương lành lại, tay phải nàng đau, nẹp trên tay còn chưa tháo, lúc ăn cơm phải có người đút.

Lần nào, nàng cũng không cầm chắc đũa, vài lần gắp thức ăn, đâm chọc rơi vãi lung tung, không được miếng nào vào bụng.

Chu Vĩ Xuyên liếc qua, trong lòng rục rịch, muốn lại đút nàng ăn, cố ý nói: "Em như thế này thì ăn sao được, người gầy cả rồi, phải có người đút ăn chứ."

Diệp Thanh Hà gật đầu, cười với Chu Vĩ Xuyên, nói: "Nhưng mà, em để vợ anh đút em ăn cơm, chắc anh để ý lắm nhỉ?"

"Hả?" Chu Vĩ Xuyên ngây ngốc.

Hắn không nói được chỗ nào quái lạ, quay đầu nhìn Thích Nguyên Hàm, Diệp Thanh Hà lại nói: "Nếu anh để ý thì bỏ đi." Nàng lại cầm đũa đâm chọc lung tung, đồ ăn suýt bay đến mặt Chu Vĩ Xuyên.

"Anh.. anh không để tâm đâu." Chu Vĩ Xuyên sao có thể chịu đựng được giọng nói mềm yếu này của Diệp Thanh Hà, cảm thấy Diệp Thanh Hà tán tỉnh hắn trắng trợn như vậy, vừa kích thích vừa thấp thỏm không yên, sợ Thích Nguyên Hàm phát hiện ra điều gì.

Hắn giả bộ hào phóng cười haha nói: "Sao thế được, ăn cơm thôi mà, để chị dâu đút cho em."

Nhưng, khi hắn đỡ Thích Nguyên Hàm đến bên giường Diệp Thanh Hà, thấy rất vô vị, Diệp Thanh Hà cười rất ngọt ngào, một bát cháo mặn kia như rắc đường, Thích Nguyên Hàm ngồi ở chiếc ghế bên giường, hắn không còn chỗ ngồi chỉ có thể đứng, ánh mắt hai người đều không đặt ở trên người hắn.

Chu Vĩ Xuyên bám vào tay vịn cuối giường, cố gắng thu hút sự chú ý, nói: "Thanh Hà, sao em lại chạy đến đây làm gì?"

Thật ra hắn đã nhân lúc Thích Nguyên Hàm đi vệ sinh, lén lút hỏi Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà trả lời hắn là vì chán, sợ cô đơn, nhớ vợ hắn.

Giọng điệu nàng nói rất không đáng tin, Chu Vĩ Xuyên không tin, cho rằng nàng đang giận dỗi hắn, cố ý nói ngược lại.

Con người đa nghi luôn như thế, không bao giờ tin sự thành thực của người khác, nhưng khi người khác nói thật, hắn lại cho rằng nói dối.

Chu Vĩ Xuyên là tiêu biểu, hắn cố ý hỏi Diệp Thanh Hà trước mặt Thích Nguyên Hàm, để tăng độ tin tưởng của Thích Nguyên Hàm dành cho hắn.

Diệp Thanh Hà nói: "Tất nhiên là vì muốn ở bên chị đó."

Chu Vĩ Xuyên thỏa mãn gật đầu, rồi nhìn vẻ mặt của Thích Nguyên Hàm, Thích Nguyên Hàm không cười, chỉ cầm lấy bát, múc cháo đưa đến bên môi Diệp Thanh Hà, "Há miệng."

Diệp Thanh Hà nếm một miếng, cau mày nói: "Chị, nóng."

Nóng cái gì mà nóng.

Tay Thích Nguyên Hàm đang cầm bát, sao chẳng thấy nóng tý nào?

Thích Nguyên Hàm múc tiếp một thìa cháo, cô cúi đầu thổi, rồi đưa đến bên miệng nàng, "Không nóng nữa." Lạnh ngắt luôn rồi.

Diệp Thanh Hà ăn, "Chị đút ăn ngon hơn hẳn."

Hết miếng này đến miếng khác, một bát cháo nhỏ, như thể không đút hết nổi, Diệp Thanh Hà chỉ viên thịt nhỏ trong bát cháo, nói: "Cái này khá ngon, đút em thêm một miếng."

Thích Nguyên Hàm ừ một tiếng, thản nhiên hỏi: "Rất ngon hả?"

"Không phải chị nếm thử cái là biết luôn sao?" Nàng ngầm ám chỉ Thích Nguyên Hàm ăn một miếng.

Thích Nguyên Hàm đổi thìa, ăn một miếng, mùi vị thực sự không tệ, mềm mềm, Chu Vĩ Xuyên rất muốn chen vào cuộc trò chuyện giữa hai người, sáp đến, hỏi: "Vị như thế nào, nghe hai người nói ngon như vậy, anh thèm rồi."

"Hơi giống món tôm viên." Thích Nguyên Hàm nói, "Còn thêm những gia vị khác, nếm không ra, ngon hơn những quán trước." Nói xong, múc cháo đưa đến bên miệng Diệp Thanh Hà.

Chu Vũ Xuyên cười nói hắn cũng muốn ăn một miếng, Diệp Thanh Hà hé môi nói: "Chúng ta đều muốn ăn như vậy, anh đi mua thêm đi."

"Anh đi mua sao?" Chu Vĩ Xuyên khó hiểu nhìn nàng, nhưng trong phòng đều là bệnh nhân, chỉ có hắn là có thể hoạt động.

Thích Nguyên Hàm đưa bát cho hắn, "Thế em đi?"

Diệp Thanh Hà nói: "Chị đang bị thương, sao có thể để chị đi được."

Mỗi người một câu, rất giống người xướng người tùy, giọng điệu cũng không gắt gỏng, Chu Vĩ Xuyên lại cảm thấy mình bị chơi rồi, hắn tự nhiên không thể để Thích Nguyên Hàm đi.

Chu Vĩ Xuyên lấy lòng họ, nói: "Anh đi anh đi, nhưng cháo này mua ở đâu nhỉ, anh không biết chỗ mua, xem xem có thể gọi giao hàng được không."

Diệp Thanh Hà nói: "Không giao hàng vào đây được đâu."

Nàng rất có năng lực mở mắt nói linh tinh, rõ ràng chỉ cần gọi giao hàng đem đồ đến.

Thích Nguyên Hàm múc một thìa cháo, "Ăn đi."

Sau đó, cô nhẹ nhàng nhấc chân, giẫm lên tờ đơn đặt hàng.

Chu Vĩ Xuyên đành phải đứng dậy, nói: "Anh ra ngoài xem sao, mua được thì anh mua, không mua được thì anh đem cái khác về vậy."

Thích Nguyên Hàm đưa túi ở trên tủ cho hắn, bảo hắn bỏ rác vào, lần đầu tiên mở miệng ăn nói linh tinh, "Chắc là ở đường phía Đông, anh lượn thêm hai vòng là đến."

"Được thôi." Chu Vĩ Xuyên xách túi rác, đi đến cửa lại quay đầu nhìn họ.

Vợ hắn đút cháo cho tình nhân hắn, thân mật như vậy, tình nhân của hắn cười rất ngọt ngào, tuy hắn làm mất dự án hải đảo, nhưng hắn có hai người phụ nữ yêu hắn.

Chu Vĩ Xuyên xách túi rác đi thang máy, không biết có phải vì trọng trách bớt đi, hắn lại cảm thấy có chút quái lạ.

Lúc đi ra hắn nhận cuộc gọi của bạn mình, người bạn giả như quan tâm thương tích của Thích Nguyên Hàm, thật ra là đang trêu chọc hắn, "Hahahaha, Vĩ Xuyên, vợ cậu có hỏi cậu, cô ấy và Diệp Thanh Hà rớt xuống biển, cậu cứu ai trước không?"

Chu Vĩ Xuyên đau đầu, "Không hỏi, cứ cảm thấy là lạ."

"Lạ thế nào, hiện tại ai cũng ngưỡng mộ cậu, vợ với tiểu tam động tay động chân vì cậu, lật cả thuyền, lão đàn ông nào làm được như cậu, đúng là đỉnh cao cuộc đời."

Nói thì như vậy, Chu Vĩ Xuyên vẫn cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn không tiện nhắc đến, nói vợ với tiểu tam ở bên nhau, bản thân như background, nói thêm hai lời, là cảm thấy bản thân như người thứ ba chen chân vào.

Nhưng nghe những lời ngưỡng mộ của bạn bè, lòng tự tôn của người đàn ông trỗi dậy, Chu Vĩ Xuyên cười to haha, đến nỗi những người bệnh đi qua hắn, đều nghĩ hắn mới chuyển đến từ viện tâm thần.

Đợi đến khi Thích Nguyên Hàm và Diệp Thanh Hà có thể xuống giường đi được, thì sắp xếp chuyển phòng bệnh khác, điều kiện phòng bệnh thường dân rất tệ, tầng này toàn là bệnh nhân, cô gì chú bác ở một chỗ, buổi tối ngủ còn có người ngáy, cách tường vẫn nghe thấy, Thích Nguyên Hàm ngủ không sâu, nằm ở đây thật sự khó chịu.

Chu Vĩ Xuyên đến chỗ ngồi ở đây còn không có, bản thân hắn cũng không chịu nổi, vội chuyển phòng Vip cho họ, nhưng hắn không biết nên để hai người họ ở cùng phòng hay không, lén lút hỏi ý kiến Thích Nguyên Hàm trước.

Thích Nguyên Hàm nói: "Tách phòng cũng được, em ấy ở cùng với em không tiện ."

Chủ yếu là Thích Nguyên Hàm không muốn ở cùng với Diệp Thanh Hà, cô thường nhớ đến cảnh rơi xuống biển, những lời Diệp Thanh Hà nói với cô cứ vang vọng trong đầu, thậm chí, trong mơ Diệp Thanh Hà còn ôm lấy cô...

Tách ra cũng tốt, Thích Nguyên Hàm cực kỳ đồng ý.

Nhưng mà, Thích Nguyên Hàm lại không ngờ đến, Chu Vĩ Xuyên lại quay đầu cũng nói chuyện này với Diệp thanh Hà, Chu Vĩ Xuyên và Diệp Thanh Hà liền bàn bạc ngay trước mặt cô, "Thế này, anh định để em với chị dâu ở khác phòng, anh cố gắng sắp xếp cùng một dãy, em xem..."

Còn chưa dứt lời, Diệp Thanh Hà khẽ nhướng mày, liếc hắn nói: "Em với vợ anh ở cùng nhau, anh rất để ý nhỉ?"

Nàng vừa mở lời, bầu không khí liền thay đổi.

Nồng nặc mùi trà xanh, trong chốc lát Chu Vĩ Xuyên bị cuốn lấy, hắn vốn rất thích kiểu này, nói: "Sao có thể như vậy được, anh đương nhiên không để bụng đâu."

Diệp Thanh Hà thật sự biết cách mê hoặc người ta, luôn thích thử thách cực hạn, nhiều tình nhân như vậy, không có ai biết tán tỉnh bằng nàng.

Diệp Thanh Hà nói: "Anh thấy đó, em với vợ anh đã bị thương, đều ở tay và chân, sinh hoạt cũng không thuận tiện, nếu ở cùng nhau, có thể tắm chung, em đưa khăn tắm giúp chị ấy, chị ấy chà lưng cho em, giúp đỡ lẫn nhau, tụi em ở cùng nhau không phải tốt hơn sao."

Nàng mê hoặc nói, Chu Vĩ Xuyên nghe răm rắp như chó, xương lưng mắt mũi thẳng tắp, đàn ông mà, rơi vào cạm bẫy dịu dàng là say khướt, trong chốc lát không còn lí trí, cho rằng hắn sẽ được trái ôm phải ấp nhanh thôi, một tay vợ mình một tay tiểu tam.

Hắn giả vờ đắn đo lưỡng lự một lúc rồi nói với Thích Nguyên Hàm: "Vợ à, Thanh Hà nói rất có lý, các em ở cùng nhau, cũng tiện chăm sóc cho nhau, anh cũng yên tâm hơn."

Như thể sợ Thích Nguyên Hàm không đồng ý, hắn còn ra vẻ nghiêm túc, dặn dò Diệp Thanh Hà: "Thanh Hà, dù em bị thương nặng hơn, nhưng chị dâu em là bảo bối của anh, em nhất định phải thay anh chăm sóc cho cô ấy thật tốt, biết chưa?"

Diệp Thanh Hà cười dịu dàng, "Em nhất định sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt."

Nói xong, nàng liền nắm lấy tay Thích Nguyên Hàm.

Chu Vĩ Xuyên làm sao biết được, tiểu tam dịu dàng mà dụ hoặc của hắn, đang áp lòng bàn tay vào mu bàn tay vợ hắn, đầu ngón tay vuốt ve khe hở giữa ngón tay của vợ hắn, nhẹ nhàng nói bên tai vợ hắn: "Chị, ở cùng đi, em không muốn rời xa chị."

Người nàng sắp dán lên người Thích Nguyên Hàm rồi, cằm đặt lên vai Thích Nguyên Hàm, dính người mà lấy lòng cười khẽ, Thích Nguyên Hàm đẩy nàng ra, nhìn cánh tay đang nẹp của nàng, nghiến răng nói: "Em đúng là thân tàn chí mạnh."

Thích Nguyên Hàm thật sự không muốn ở cùng phòng với Diệp Thanh Hà, Diệp Thanh Hà biết cách tán tỉnh quá, rất không đứng đắn, lần trước bị nàng ghẹo mấy cái, hai người liền rơi xuống biển, ghẹo nữa chỉ sợ rơi nát thân thể luôn.

Chu Vĩ Xuyên đã vô tác dụng, bị mê hoặc đến choáng váng đầu óc, hiện giờ hắn chính là một người não tàn, tự mình Thích Nguyên Hàm cãi lý với Diệp Thanh Hà, "Tay em còn đang nẹp, động đậy chút cũng không xong, em chăm sóc chị?"

Diệp Thanh Hà nói: "Em còn cái tay khác nha."

Nàng vuốt ve ngón tay Thích Nguyên Hàm, "Rất linh hoạt."

Tuy Thích Nguyên Hàm không hiểu rõ ý nghĩ sâu xa, cũng không biết ngón tay linh hoạt thì như thế nào, nhưng mà cô cảm thấy, Diệp Thanh Hà đang rủ rê cô làm chuyện kia.

Thích Nguyên Hàm nói: "Một tay em chăm sóc em còn mệt."

Diệp Thanh Hà đáp trả: "Em chăm sóc người khác lại không mệt."

Nghe kỹ thì, dường như vẫn cái ý kia.

Hai người đấu võ mồm gay gắt, Chu Vĩ Xuyên cho rằng họ đang cãi nhau, cố gắng giải hòa: "Vợ à, em đừng tức giận, như thế này đi, tạm thời, tạm thời hai người ở cùng nhau, đợi anh tìm được người chăm sóc, hai người lại tách phòng, được không? Em xem, chuyện hòn đảo anh còn chưa xử lý xong, chạy qua chạy lại bận không thở nổi."

Hắn cố gắng thăng bằng hai bên, vừa thỏa lòng Diệp Thanh Hà, vừa chú ý đến cảm xúc của Thích Nguyên Hàm.

Thích Nguyên Hàm vốn không cãi lại Diệp Thanh Hà, trong lòng nuốt một cục tức, bây giờ lại càng tức hơn, nói: "Anh chắc chắn, sẽ không hối hận hả?"

Tim Chu Vĩ Xuyên đập thình thịch, không dám chọc giận Thích Nguyên Hàm, nói: "Thế, thế anh nghe theo em, em đừng giận."

Thích Nguyên Hàm nói: "Muộn rồi."

"Haizz, vợ à, lần đầu tiên anh chăm sóc người khác..."

Hắn muốn dỗ Thích Nguyên Hàm, nhưng thật sự đã chậm một bước, y tá đến nhắc nhở thu xếp đồ đạc, nói là đã chuẩn bị phòng rồi, hiện tại có thể chuyển qua.

Cả hai đều trẹo chân, nhờ y tá đẩy mình lên phòng, Chu Vĩ Xuyên xách đồ dùng sinh hoạt, nói là phòng bệnh Vip, điều kiện hoàn cảnh kiểu mỗi gian một phòng vệ sinh, cách bày bố trang trí còn kém xa khách sạn bên biển trước đó.

Ở bệnh viện cũng không thể yêu cầu quá cao, họ cũng không kén chọn.

Chu Vĩ Xuyên đặt đồ xuống, tiếp tục làm công tác tư tưởng cho Thích Nguyên Hàm, "Vợ à, em xem, phòng bệnh không đủ, nếu đặt phòng riêng, một người ở tòa A, một người ở tòa B, anh chạy đi chạy lại cũng không chăm sóc cho em được."

Thích Nguyên Hàm phớt lờ hắn.

Hắn lại hỏi: "Đầu em còn đau không?"

Thích Nguyên Hàm nói: "Tôi nhìn anh là thấy đau đầu."

Chu Vĩ Xuyên cười nói: "Vậy anh đi nghe điện thoại, hai người nghỉ ngơi cho tốt." Hắn nhỏ giọng nói, chỉ để Thích Nguyên Hàm nghe thấy: "Tiền vốn chu chuyển anh còn chưa lo liệu xong, hiện tại anh đang rất bận, tối lại đến thăm em."

Hắn ngồi một buổi chiều, điện thoại cứ reo suốt, thực sự rất phiền.

Bình thường Thích Nguyên Hàm nhìn thấy hắn đã buồn nôn, bây giờ còn bị chấn động não. Nếu như không nhịn được nôn ra thì không được đẹp cho lắm.

Thích Nguyên Hàm rất để tâm đến việc tự tu dưỡng của mình.

Chu Vĩ Xuyên nói là phải đi, lại ở lì trong phòng một lúc lâu, lúc thì muốn nói chuyện với Thích Nguyên Hàm, lúc thì chạy lại chuyện trò với Diệp Thanh Hà.

Cho đến khi điện thoại hắn reo lần nữa, mới nói: "Hai em xem tivi đi, có thời gian, anh lập tức đến thăm, đem đồ ăn ngon cho."

Hai người chẳng ai để ý đến hắn, hắn tận tâm cống hiến sức lực, đi bật tivi, mở một bộ phim tình cảm không biết có tự bao giờ, để họ xem, ý muốn cho họ bồi dưỡng tình cảm chút.

Thích Nguyên Hàm nhìn hắn rời đi, cười khỉnh.

Thằng ngu, chỉ được cái tác dụng này.

Một ngày trôi qua rất nhanh, chưa gì đã đến tối, họ vốn đặt cơm hộp của bệnh viện, nhưng cách trang trí không ra làm sao, lại thêm cái đang bị bệnh, mồm miệng đắng nghét, nhìn thôi đã không muốn ăn, chỉ có thể gọi điện thoại lần nữa, để nhà hàng giao đồ ăn đến.

Thích Nguyên Hàm không ăn được dầu mỡ, chỉ uống ít canh trứng thanh đạm, Diệp Thanh Hà lại hoàn toàn ngược lại, sức ăn mạnh mẽ, luôn nhắc nhở Thích Nguyên Hàm, "Chị, có thể lấy xương cá ra hộ em không, em muốn ăn cái kia."

"Không phải em làm được hết sao? Còn nói chăm sóc tôi." Thích Nguyên Hàm hỏi cô.

Nàng nói: "Ăn no rồi mới có sức chứ."

"..."

Thích Nguyên Hàm đẩy cá qua, "Mau ăn đi, rồi ngậm miệng lại."

Diệp Thanh Hà cười khẽ.

Thích Nguyên Hàm thật sự không biết nàng lấy sức lực ở đâu, bị thương mà vẫn dồi dào sức sống, cái miệng nhỏ cứ hỏi suốt, "Chị ơi, có tắm không?"

Thích Nguyên Hàm phớt lờ nàng, nàng liền vân vê quần áo của mình, nhỏ giọng nói: "Chị có cảm thấy, hình như hôm nay rất nóng không."

"Không nóng." Thích Nguyên Hàm làm sao có thể không hiểu được ý của nàng, chính là đang ám chỉ trời nóng như vậy, tắm cùng, rửa cùng đi.

Đúng là mộng tưởng.

Nhưng mà, Diệp Thanh Hà nói không sai, hôm nay thực sự rất nóng, hai người lại cứ ở yên trong phòng bệnh, mở điều hòa, có chút khô khốc, dễ toát mồ hôi.

Bệnh sạch sẽ tái phát, Thích Nguyên Hàm liền thấy khó chịu.

Lúc này, Diệp Thanh Hà bỗng nhiên im lặng, có lẽ cố ý giả bộ như vậy, lúc Thích Nguyên Hàm không chú ý đến, nàng mở hai cúc áo trên người mình, lộ ra làn da trắng muốt, như thể đang tỏa ra hơi nóng.

Một cái áo bệnh nhân nghiêm chỉnh như vậy, bị nàng mặc thành tình thú, bên trong nàng không mặc áo lót, gỡ thêm một cúc áo nữa, là lộ rõ hết.

"Nóng không, chị ơi." Nàng quay đầu hỏi Thích Nguyên Hàm

Thích Nguyên Hàm nắm tay vịn, chân của cô đã đỡ hơn nhiều, có thể đi được, một chân nhảy vài bước, rồi cô bám vào tường chậm rãi đi vào phòng tắm.

Diệp Thanh Hà từ xa nhìn, nhỏ giọng nói với cô: "Chị ơi, em không khỏe."

Mặc dù Thích Nguyên Hàm biết rõ có khả năng nàng đang giả bộ, nhưng giọng nói của nàng yếu ớt như thế, lòng thương hại trỗi dậy... Thích Nguyên Hàm nhắm mắt, thở dài một hơi, vẫn quay đầu nhìn nàng, "Em lại sao nữa?"

Tự mình Diệp Thanh Hà chuyển động chậm chạp, đến bên cạnh Thích Nguyên Hàm, thuận lợi dựa vào người cô, Thích Nguyên Hàm vốn đã thấy nóng, lúc này dính lấy nhau nóng như lửa đốt, cổ, mũi, trán sắp đổ đầy mồ hôi rồi.

Cơ thể người phụ nữ mềm mại, không thể mạnh tay đẩy ra, sờ lên rồi thì khó mà rút tay lại, Thích Nguyên Hàm đụng nàng một cái, liền thấy tê dại cả ngón tay.

Cô muốn giúp Diệp Thanh Hà đứng vững, một tay Diệp Thanh Hà víu lấy cô, đại diện đúng nghĩa cụm từ "thân tàn chí mạnh" , không làm ra vẻ thảm hại, cũng cảm thấy nàng yếu ớt.

Quần áo hai người mỏng manh, không mặc áo lót, dính vào nhau, đụng chạm cái là thấy mềm mại, Diệp Thanh Hà nói: "Phát bệnh rồi, muốn hôn."

Lúc này nàng tựa như bệnh nhân đang hấp hối, ánh mắt như muốn nói "Đang đói khát, cứu tôi với", nàng đối mặt với Thích Nguyên Hàm, không giữ kẽ chút nào, biểu hiện dục vọng của bản thân một cách rõ ràng.

Thêm dầu vào lửa, vang lên tiếng nổ lách tách.

Diệp Thanh Hà nhỏ giọng nói: "Lát nữa Chu Vĩ Xuyên quay lại, anh ta mà biết mình tắm chung, chắc chắn lại hoang tưởng, chị nghĩ xem có thấy buồn nôn không, chúng ta tranh thủ thời gian đi."

Câu nói này của nàng rất có vấn đề về logic, vợ và tình nhân của chồng tắm chung sau lưng người chồng, tiểu tam thì, thế mà còn sợ kim chủ thèm muốn hai người họ.

Thích Nguyên Hàm nhìn Diệp Thanh Hà, cúi đầu, nghiêm túc nói với nàng: "Em đứng vững vào."

Cô muốn làm rõ mối quan hệ với Diệp Thanh Hà, để Diệp Thanh Hà nhận ra được thân phận của mình, nhưng Diệp Thanh Hà đứng không vững, chân nàng đau, cố gắng đứng được lúc, là thở hổn hển không ra hơi, Thích Nguyên Hàm liền đặt tay lên eo nàng, thật sự hết cách với nàng.

Thích Nguyên Hàm đi vào phòng tắm, nàng khập khiễng đi theo, nắm lấy nắm cửa đóng cửa vào, nhỏ nhẹ cót két một tiếng, cái phòng tắm chật hẹp này chỉ còn Thích Nguyên Hàm và nàng.

Một vòi hoa sen, một bồn tắm sứ trắng.

Với vết thương hiện tại của họ, không ai đứng tắm được, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về bồn tắm. Diệp Thanh Hà gọi cô một tiếng chị, nói: "Chị tắm trước đi, em giúp chị."

Nàng cố ý bày ra tư thế thật thấp.

Thích Nguyên Hàm đi đến, nhìn nàng.

Diệp Thanh Hà sờ đến cúc áo của cô, Thích Nguyên Hàm nắm lấy tay nàng, ngăn lại động tác của nàng, nói: "Tôi có thể giúp em, nhưng, đây chỉ là tôi đang trả ơn em."

Họ cùng nhau rớt xuống biển, Diệp Thanh Hà đã bảo vệ cho cô.

Diệp Thanh Hà hiểu Thích Nguyên Hàm muốn nói gì, nàng lại không chút ngại ngần, thậm chí còn được voi đòi tiên, nắm chặt tay của Thích Nguyên Hàm, đặt trên ngực nàng, nói: "Vậy phiền chị rồi, chị, giúp em cởi quần áo đi."

Thích Nguyên Hàm cụp mắt, giúp nàng cởi hai cúc áo cuối cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info