ZingTruyen.Com

[Nguyên Thiên] Ngày và đêm

Chương 6

jacksonyeeda

Hôm nay là cuối tuần, Thiên Tỉ có buổi học vũ đạo, Vương Tuấn Khải cùng cậu ngồi xe mất hơn nữa tiếng đồng hồ mới tới được Z CLB.

Hôm qua trên trường lan truyền đoạn clip ngắn bài tập vũ đạo của Thiên Tỉ, đáng lẽ anh không nên để em ấy đến vị trí nhiều người như vậy tập luyện mới phải, giờ thì hay rồi, đứa nhỏ này càng ngày càng nổi tiếng.

Chẳng biết có phải vì thế mới khiến anh có ảo giác hay không, nhưng suốt thời gian đứng ở trạm chờ người nhìn cậu chỉ có nhiều hơn.

Hoặc do hôm nay Thiên Tỉ đặc biệt nổi bật?

Kiểu gì cũng phải tế nhị một chút chứ?

Cứ như chưa từng thấy đẹp trai bao giờ vậy!

Lúc đầu bọn họ định ngồi xe bus, nhưng đứng một hồi Vương Tuấn Khải nhịn không nổi liền đổi ý. Anh đưa cho cậu khẩu trang y tế với kính đen, kết hợp với cái nón màu trắng trên đầu cậu, hoàn hảo kín như bưng, như thế mới hài lòng cùng cậu đi bộ một đoạn khá xa để bắt taxi.

Tinh thần Thiên Tỉ hôm nay rất thoải mái, có lẽ do Dương Dương buổi tối tâm trạng tốt đến khiến hắn cũng tốt theo.

Cũng thực may, hôm nay phải kiểm tra mà thắt lưng của hắn hôm trước ẩn ẩn đau cũng không tái phát.

Nhắc lại mới thấy, bệnh đau thắt lưng này có chút kì quái, mỗi lần xuất hiện tâm trạng cứ như ở trên mây, thực vui vẻ, còn muốn viết mấy chữ "vô cùng thoải mái" lên mặt, hình như đau nhức mình rất vui thì phải?

Còn nữa, kì quái hơn là nó luôn xuất hiện kèm theo cảm giác như bị táo bón, vị trí kia.....chỗ kia.....bên dưới.....nơi đó vừa đau vừa ngứa.....

Mẹ nó, không nói chủ đề nữa, cái này nhận thức được rồi!

Vấn đề chính là tổ hợp cảm giác này nọ hôm nay không xuất hiện, nhưng tâm trạng cậu cũng háo hức phấn khởi, năng lượng trong người muốn ngay lập tức được bùng nổ, muốn thách thức tất cả thế giới đến thi vũ đạo với cậu.

Thiên Tỉ vui vẻ, bài tập tập luyện trước là một đoạn nhạc chậm cũng không muốn đem ra làm kiểm tra, dọc đường đi có nghe một cửa hiệu đang phát nhạc, phát bài 《Một tớ khác trên thế giới》, cậu cứ lẩm nhẩm hát theo. Sau khi đi xa rồi còn mở điện thoại, phát《Một tớ khác trên thế giới》 vào tai nghe, đắm chìm trong giai điệu của bài hát, cậu nghĩ đến Dương Dương, trong đầu có một vài ý tưởng động tác.

Một giây trước tớ ở Đài Bắc xem pháo hoa

Một giây sau cậu ở thượng hải uống Mojito

Cậu cảm nhận được tớ giống như tớ cảm nhận được cậu

Một tớ khác trên thế giới này

Một giây trước tớ ở Berlin dính mưa lớn

Một giây sau cậu ở Bangkok thời tiết đẹp

Cậu cảm nhận được tớ giống như tớ cảm nhận được cậu

Một tớ khác trên thế giới này

Đời người đâu đâu cũng thật giả lẫn lộn

Biến đổi thất thường vô căn cứ, có mấy người cùng tớ đợi mưa ngừng?

Khó có được tính cách chân thực

Trời cao biển rộng, sự hiểu biết của tớ, ai nguyện lắng nghe?

Năm tháng vì tớ mà chắc lọc tinh hoa

Mà cậu được giữ lại

Thế giới của tớ biến hóa không ngừng

Cậu lại không chịu ảnh hưởng của sự chênh lệch thời gian

la la la la.....Cậu là người thân thiết của tớ

Những năm tháng đang đợi tớ, mưa gió lẫn lộn

Cậu được ấp mà nở ra

Tâm sự của tớ hỗn loạn mà phức tạp

Cậu lại có thể giải mã

la la la la.....Cậu là người thân thiết của tớ

Một tớ khác trên thế giới-Quách Thái Khiết & A Tứ

(Bản dịch của Song lục)

Thiên Tỉ ngẫu hứng giữa căn phòng, tự mình biến hóa, lúc là Thiên Tỉ lúc là Dương Dương.

Chỉ bằng một câu "Dương Dương chính là một con cừu nhỏ đáng yêu" cậu vẽ ra Dương Dương e thẹn nhỏ nhắn khiến người muốn đến bảo vệ.

Chỉ bằng biết buổi tối Dương Dương ở lì trong phòng không gặp ai ngoài Vương Nguyên, cậu vẽ nên một Dương Dương nhút nhát luôn nấp sau lưng một người, không chịu nói chuyện với bất cứ ai.

Dương Dương cùng cậu nhận thức nhau, sinh hoạt song song nhau, đến cuối cùng gặp nhau, một ngày nọ hợp tại một chỗ.

Bản gốc nói về tình bạn, thế mà đến tay Thiên Tỉ biến thành khắc họa đa nhân cách. Bài nhảy lại không mang sắc thái u ám vốn có của căn bệnh mà vừa đáng yêu vừa hài hài hước, mọi người xem rất thích thú, còn ngồi phía dưới vừa la hét vừa chỉ trỏ bắt trước cậu, khiến không khí vui vẻ đọng lại phòng tập đến một hồi lâu.

----------

Sau khi hai người Vương Tuấn Khải và Dịch Dương Thiên Tỉ rời khỏi lớp vũ đạo đã là giữa trưa, mặt trời đứng bóng, nắng muốn đổ lửa. Thiên Tỉ vừa mới thay quần áo đã bắt đầu thắm ướt một lớp mồ hôi, Vương Tuấn Khải cũng chẳng khấp khá hơn, áo thun trắng cứ dính cả vào lưng. Bọn họ phải về nhà thay quần áo, đợi trễ một chút mới lại ra ngoài.

Hôm trước còn thất hẹn một buổi xem phim, Thiên Tỉ nói Tuấn Khải không tập luyện sẽ không tốt, nên hai người phải đợi để đến cuối tuần mới đi cùng nhau.

Bọn họ vừa vào rạp phim liền thấy bóng dáng Vương Nguyên ở phía xa, hắn đi cùng bạn, ngồi ở ghế chờ chắc cũng được một lúc rồi.

Thiên Tỉ nhận ra người kia, đó là bạn học nữ ngồi cạnh hắn trong lớp.

Lần trước bọn họ thảo luận về bóng đá, cao hứng đến độ cá cược với nhau, nếu ai thua sẽ phải dẫn người kia đi xem bộ "Chiến binh X" đang nổi ngoài rạp. Nữ sinh như thế cũng rất có cá tính, đã vậy lớn lên không tồi, môi mỏng mắt to, trang điểm vừa phải, quần áo mặc ra đường lại rất biết chọn, thuộc loại không quá nữ tính nhưng rất đáng yêu.

Vương Tuấn Khải lầm bầm trong miệng "Bình thường đều thể hiện rất ngoan ngoãn, thế mà lại....."

Thiên Tỉ thay Vương Nguyên giải thích "Kia là bạn học ngồi cạnh Vương Nguyên, lần trước em nghe bọn họ cá cược với nhau, nếu ai thua sẽ phải trả tiền đi xem phim."

"Chỉ bằng như thế?"

"Ân!"

"Nếu người ta không có hứng thú với hắn thì đã không ra cái cá cược như vậy rồi, dù là ai thua đi nữa thì hắn đều phải đi xem phim không phải sao?"

Thiên Tỉ đột nhiên thông suốt "A? Là vậy sao?"

"Vương Nguyên không phải là một đứa ngu ngốc, nếu hắn không đồng ý thì có muốn cũng không hẹn hắn đến đây được đâu!" Vương Tuấn Khải kéo Thiên Tỉ đi một hướng khác "Mặc kệ hắn, chúng ta đi mua đồ uống đi!"

Thiên Tỉ quay đầu nhìn Vương Nguyên cười thật tươi với người bên cạnh, trông bọn họ thật đẹp đôi!

Vậy Dương Dương buổi tối đối tính là cái gì?

Cậu còn tưởng bọn họ là một đôi chứ?

Hắn không phải bảo vệ Dương Dương rất tốt sao?

Chẳng lẽ hắn chỉ đơn thuần ở cạnh Dương Dương mỗi đêm như vậy tận mấy năm trời?

Hay là cậu vốn đã hiểu lầm rồi?

----------

Đến tận chiều, khi bọn họ về nhà Vương Tuấn Khải mới đưa cậu quyển sổ lời nhắn từ Dương Dương.

[Chào cậu Thiên Tỉ, tớ Dương Dương

Tớ không ức về quá khứ, cậu thì sao? Nếu thì kể cho tớ nghe được không?

Nghe nói cậu rất giỏi, tớ lại không được như vậy, thực xin lỗi.....

Tớ.....tớ thật dụng, đã vậy còn chiếm thời gian của cậu, đôi khi tớ cũng chẳng hiểu sao mình lại tồn tại nữa.....

Nhưng Nguyên Nguyên vẫn đối với tớ rất tốt. Cho nên.....cậu.....buổi sáng.....hãy chiếu cố đến cậu ấy!]

Vương Tuấn Khải sau khi giao ra quyển sổ, rất tự giác đứng ra một góc, chuyện này đúng là nên để Thiên Tỉ và Dương Dương tự mình thì hơn, có người ngoài cả hai đều sẽ mất tự nhiên.

Thiên Tỉ đánh giá chữ viết của Dương Dương, chỉ thấy đường nét có chút quen mắt, còn hoàn toàn không có điểm nào giống loại chữ cậu vẫn thường dùng.

Thiên Tỉ nhìn ra phía sau, thấy Vương Tuấn Khải ngồi bấm điện thoại, như thế mới cầm bút bắt đầu viết hồi âm.

[Tớ, Thiên Tỉ đây!

Tớ cũng không nhớ được gì chuyện lúc nhỏ.

Cả cậu lẫn tớ đều không ức, vậy ai ?

sao cậu không thể gặp người khác ngoài Vương Nguyên vậy?

Vương Nguyên đối với cậu tốt như thế nào?

Tớ sẽ chiếu cố cậu ấy!]

Thiên Tỉ đặt quyển sổ kèm cây bút lên bàn, nói với người phía sau "Em để nó ở đây, anh giúp em nói với Dương Dương cũng để nó ở đây là được."

"Anh biết rồi!" Vương Tuấn Khải buôn điện thoại, đến kéo Thiên Tỉ ngã lên giường "Bảo bối, em có biết em đang rất nổi tiếng trên trường không?"

Thiên Tỉ nằm trong vòng tay của anh, mặc kệ anh sờ loạn trên người "Thế sao?"

"Đứa nhỏ này đúng là, em còn không nhận thức được mình có sức hút như thế nào sao? Anh đúng là bị em làm cho tức chết mà, trên đường người ta nhìn em đến hỏng cả cổ, thế mà em vẫn cứ ở trong thế giới của mình!! Em giỏi như thế rồi, có thể đừng học thêm cái này cái nọ nữa được không?"

"Không được!"

"Tại sao vậy?"

"Nếu không học em có cảm giác mình sắp chết rồi!"

"Sao lại thế?"

"Chính là giống như anh phải ăn cơm mỗi ngày ấy, nếu bài tập trong ngày em không làm xong, còn khó chịu hơn bị bỏ đói cả tuần nữa!"

"Nghiêm trọng thế sao?"

"Đúng vậy, với lại anh đừng.....xuống phía dưới.....rất nhột a~"

Đừng hỏi vì sao cho đến giờ Vương Tuấn Khải vẫn là cái xử nam, Thiên Tỉ làm gì có thời gian để cùng anh làm mấy chuyện "ba xàm" này chứ?

"Da của em thật mịn.....trời nóng thế này mà sờ vào còn thực mát.....bảo sao anh thấy Vương Nguyên cứ chùm Dương Dương từ đầu đến chân....."

"Vương Nguyên đối với Dương Dương vì sao lại tốt đến thế?"

Vương Tuấn Khải có chút mất hứng "Không phải em đang có một quyển sổ sao, cứ hỏi cậu ta là được!"

----------

Tối đó Vương Tuấn Khải cũng phải thật lâu mới được gặp Dương Dương. Vương Nguyên nhìn thấy quyển sổ đặt riêng một góc kèm một cây bút để ngay ngắn bên cạnh, hắn liền hiểu, bảo Dương Dương đến đọc hồi âm của Thiên Tỉ và viết tiếp những gì muốn nói. Lúc Vương Tuấn Khải nhận được tin nhắn của Vương Nguyên mà đi vào, Dương Dương đang hỏi Vương Nguyên một vài chữ mà cậu đã lâu không dùng nên quên mất.

Cái gì thế này, Vương Nguyên đến phá anh sao? Lí do duy nhất Dương Dương muốn nói chuyện với anh là Thiên Tỉ, thế mà giờ hắn ở đây tự ra quyết định? Rõ ràng hắn vẫn thật ít kỉ, muốn giấu Dương Dương dành riêng cho mình, vốn dĩ không muốn để cậu ấy khỏi bệnh có phải không?

.

.

.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com