ZingTruyen.Info

Nguyen Thien Ngay Va Dem

Thiên Tỉ làm bài tập bên cạnh Vương Tuấn Khải, trễ thế này rồi mà anh vẫn không có ý định rời đi. Cậu còn đang muốn hỏi, Vương Nguyên đã mở cửa gọi Vương Tuấn Khải ra ngoài.

Bọn họ nói gì đó, cậu nghe loáng thoáng nhắc đến cái tên Dương Dương. Nhưng cửa phòng cách âm thực sự rất tốt, ngoài cái tên ra cậu không thể nghe thêm bất cứ thứ gì nữa.

Lát sau Vương Tuấn Khải trở lại, dọn dẹp sách vỡ mà anh vất bừa bãi trên bàn "Vương Nguyên nói sắp đến giờ của Dương Dương rồi, anh về phòng đây, ngày mai gặp lại."

"Ngày mai gặp!" với loạt hành động mờ áp của hai người vừa rồi, Thiên Tỉ một bụng nghi vấn, nhưng nếu đã không để cậu nghe thì cậu cũng không muốn hỏi.

Hơn nữa tiếng sau, Vương Nguyên vào phòng Dịch Dương Thiên Tỉ, hắn đến cạnh giường mở lên công tắc đèn.

Tập sách trên bàn vẫn mở ra để bừa bộn, Thiên Tỉ mặc nguyên quần áo học sinh nằm trên một đống sách khác dưới sàn nhà.

Vương Nguyên đến ôm cậu lên giường, hôm nay Thiên Tỉ rất bận, đến tận giờ này còn chưa ăn uống thay quần áo, cậu như thế khiến hắn cũng không nỡ đánh thức Dương Dương. Hắn đóng lại cửa sổ, dọn dẹp qua loa căn phòng một chút mới tắt đèn đi ra ngoài.

Một nhà ba người bọn hắn ăn cơm tối khá trễ, chỉ có Thiên Tỉ là được mẹ Vương nấu cho bữa chiều, nhưng hôm nay cậu còn chưa ăn miếng nào trời đã tối.

Vương Tuấn Khải nóng ruột muốn gặp Dương Dương, chân tay cứ động liên tục, đụng cái gì đổ cái đó, gắp thức ăn gắp mãi không xong. Vương Nguyên ung dung nhìn anh, động tác của hắn vẫn thực chậm chạp, gắp mấy miếng rau bỏ vào bát "Đợi sau khi em bồi Dương Dương ăn xong anh hẳn vào!"

Vương Tuấn Khải hứng chí bừng bừng, nghe xong liền có chút mất hứng. Anh dùng đũa lùa cơm trong bát từ bên này qua bên kia, cái gì cũng không muốn nói.

Dịch Dương Thiên Tỉ khi còn gọi Dương Dương cũng không tới lượt anh lên tiếng, Vương Nguyên nói như thế nào thì là thế đó đi!

----------

Dương Dương bị cái bụng đói gọi tỉnh, vừa mở mắt nhìn xung quanh không được bao lâu đã có người mở cửa.

"Nguyên Nguyên?"

"Ân, mau giúp tớ bật đèn lên." Vương Nguyên cầm cái thực hạp đi đến bàn, đợi cậu mở đèn mới bày thức ăn ra "Mau đến đây ăn tối nào!"

Dương Dương rời giường, mùi thức ăn khiến bụng cậu cồn cào, hít vào một hơi, khuôn mặt cậu trông rất vui vẻ "Thật thơm a."

Cậu cầm đũa định dùng cơm.

"Đợi đã!" Vương Nguyên cầm bộ quần áo ngày hôm qua lên "Tớ ngưởi thử rồi, không có mùi hôi, cậu thay tạm một lát rồi tắm sau, quần áo đi học thật sự rất khó chịu."

Dương Dương "Ân" một tiếng, cầm quần áo muốn đi vào nhà tắm, Vương Nguyên liền giữ cậu lại "Ở đây vốn không có người ngoài, em còn rườm rà như vậy làm gì?"

"A....."

Thấy cậu đứng đơ ra đó, hắn chủ động đến gỡ từng cái cúc áo cho cậu "Em không đói sao, còn ngơ ra đó, nhanh lên còn ăn cơm!"

Cậu cũng không biết vì sao đến bây giờ đối với Nguyên Nguyên còn không thể tự nhiên được, nhưng mà cậu muốn tự nhiên cũng không được a, hắn rõ ràng đang cố tình chạm vào người cậu.

Cái kiểu ve vãn như có như không này, cậu bình tĩnh được mới lạ!!

Vương Nguyên phá lên cười, thoáng chốc phá hỏng không khí ái muội vừa rồi "Chọc cậu thôi, biết cậu hay ngại ngùng rồi, mau đi vào nhà tắm thay quần áo!!"

Dương Dương bị Vương Nguyên xoay như chong chóng, thế mà một chút tức giận cũng không có, chỉ nhìn hắn một lần, "Ân" một tiếng, rồi đem khuôn mặt hồng nhuận đi vào nhà tắm.

Thật ra Vương Nguyên định nói, hắn sẽ quay mặt đi, cậu có thể thoải mái một chút. Nhưng hắn lại thích nhìn cậu mất tự nhiên như vừa rồi, trông đáng yêu đến không nhịn được trêu chọc. Cũng may Dương Dương không tiếp xúc với người khác ngoài hắn, nếu không hắn nhất định mỗi ngày đều uống dấm chua như uống nước lã mất!

Không đúng, hắn vừa cho phép Vương Tuấn Khải tiếp cận bảo bối của mình, như thế có phải sai rồi không?

Mẹ nó chứ, bây giờ từ chối thì sẽ không bị Vương Tuấn Khải tẩn cho một trận đi?

----------

Vương Nguyên nói với Vương Tuấn Khải là đợi đến khi Dương Dương ăn cơm xong, nhưng thực tế khi anh được đứng trước cửa phòng cậu thì đã mất hơn nữa buổi tối. Khi vào đến rồi, Dương Dương còn đang nép sau lưng hắn không chịu đi ra.

Vương Nguyên phải năng nỉ rất lâu cậu mới đồng ý nói chuyện với anh.

Vương Tuấn Khải lần đầu nói chuyện với Dương Dương, vừa lạ lẫm vừa không biết nói gì mới phải.

"Chào em.....anh.....anh là Vương Tuấn Khải....."

"....."

"Anh muốn gặp em lâu lắm rồi.....em.....em cảm thấy.....không....không sao chứ?"

"....."

"Dương Dương.....?"

Dương Dương không quen nói chuyện với người khác ngoài Vương Nguyên, mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, một tiếng cũng không muốn nói ra.

Vương Nguyên tựa tiếu phi tiếu nhìn Vương Tuấn Khải không biết làm sao. Hắn cho phép anh đến gặp Dương Dương đó là đặc cách lớn nhất rồi, còn lại anh phải làm sao thì cũng không tới lượt hắn quản.

Vương Tuấn Khải không dễ gì được gặp Dương Dương, chút này không làm anh nản lòng, anh cố gắng tìm một chủ đề có thể khơi lên hứng thú nói chuyện của cậu "Dương Dương, chúng ta từng gặp nhau rồi.....em.....em không nhớ sao?"

"....."

"Thật ra cả nhà đều muốn gặp em....."

"....."

"Em phải mau khỏi bệnh.....mẹ.....mẹ cũng muốn em ra ngoài vào buổi tối."

"....."

"Anh rất thân với Thiên Tỉ, nếu em muốn biết gì về cậu ấy.....anh có thể.....có thể giúp em....."

Dương Dương nghe nhắc đến Thiên Tỉ, lúc này mới rụt rè hỏi lại ".....Có.....có thể sao?"

Cậu chưa từng nghe Nguyên Nguyên kể về Thiên Tỉ, hắn chỉ nói đại khái rằng cậu ấy rất tài hoa, bình thường ở trường rất được hoan nghênh. Có thể là sợ cậu sẽ tự trách mình là cái đồ vô dụng đi, bởi vì càng nghe kể về người kia cậu càng không vui, thế nên hắn mới bồi thêm một câu xem như an ủi. Hắn nói, cậu không cần biết người kia trông như thế nào, bởi vì chỉ cần là cậu, hắn tất cả đều thích.

Vương Nguyên không nghĩ Vương Tuấn Khải sẽ lấy Thiên Tỉ làm đề tài, hắn bất ngờ nhìn Dương Dương ngẩng đầu đáp lại anh, trong lòng liền mất mát khó chịu. Hắn biết cậu muốn biết nhiều hơn về người tài hoa trong lời hắn từng kể, nhưng hắn ngoài "rất tài hoa" thì không muốn kể thêm gì, rốt cuộc đây lại trở thành tử nguyệt của hắn.

Hắn còn nhớ trước đây, để đợi Dương Dương nói chuyện với hắn, hắn đã mất hơn một tuần và đổi bằng một vết cắn cực lớn dưới bắp chân.

Sau đó câu đầu tiên cậu nói với hắn chính là bốn chữ "Cậu không sao chứ?"

Thế mà Vương Tuấn Khải tốn không quá 5 phút đồng hồ.

Dường như chỉ cần là Vương Tuấn Khải, mọi chuyện đều thật dễ dàng.....

Hắn muốn cười vì sự tiến bộ này, nhưng cười không nổi.

Phát hiện mình không biết từ khi nào lại giống một oán phụ chuyên đi ganh tỵ với người khác, hắn cảm thấy mình sắp hỏng rồi, cũng không phải chỉ có như thế thì Vương Tuấn khải sẽ dễ dàng cướp mất Dương Dương của hắn!!!

"Chi bằng để cả hai tự giao tiếp với nhau?" Hắn đề nghị.

Dương Dương chịu nói chuyện, Vương Tuấn Khải rất mừng, vừa sợ không đúng ý đối phương vừa muốn nói thật nhiều "Đúng đúng, đều giúp em truyền đi!"

"Vậy.....vậy.....làm phiền anh....."

"Không phiền, tuyệt đối không phiền, em chịu nói chuyện với anh, anh.....anh vui lắm!"

".....Ân.....em không tốt.....anh không cần.....cái kia.....cái kia.....để ý em....."

Dương Dương vô cùng không muốn thực hiện cuộc nói chuyện như thế này, nhưng cậu càng không muốn Nguyên Nguyên thất vọng.

Hắn lúc nào cũng nói....."Tin tớ, có tớ ở đây, không sao cả, tớ sẽ bảo vệ cậu!"

Đủ rồi!

Dịch Dương Thiên Tỉ cũng muốn bảo vệ Vương Nguyên!

Dương Dương nhất định phải trở thành một người như Thiên Tỉ!

"Anh rất thân.....với.....Thiên Tỉ sao?"

Vương Tuấn Khải kín đáo nhìn sắc mặt Vương Nguyên, hắn chẳng những không kể cho Dương Dương nghe về Thiên Tỉ, cũng chẳng nói về việc anh mới là bạn trai của cậu. Cũng phải thôi, không có thằng đàn ông nào tình nguyện nói người mình yêu kì thật không phải là người yêu của mình. Cả anh cũng thế thôi, khi Thiên Tỉ hỏi về Dương Dương thì đẩy hết cho hắn, song cũng không có nhắc đến chuyện Dương Dương buổi tối với Vương Nguyên thật ra là một đôi.

"Đúng vậy, Bọn anh với nhau rất thân, anh hay chiếu cố đến em ấy. Em có muốn nói gì với em ấy không?"

"A.....Thì là....."

"Hay viết ra đi!" Vương Nguyên đề nghị.

Dương Dương nhìn Vương Nguyên, khóe môi cong cong "Ân"

Người này thật sự hiểu cậu như lòng bàn tay.

Hắn giải thích với Vương Tuấn Khải "Chẳng phải nói thì rất ngại sao? Viết sẽ đỡ hơn chút!"

Vương Tuấn Khải gật gù "Đúng đúng đúng, để anh lấy một quyển sổ!"

Trên bàn của Thiên Tỉ có mấy quyển sổ chưa dùng tới, Vương Tuấn Khải rất thuận tay đến lấy một quyển, tự nhủ hôm sau sẽ mua lại cho em ấy.

"Đây!"

Vương Nguyên nhận, đưa lại cho Dương Dương "Em một mình viết đi, bọn anh sẽ không xem, đều ra phía sau đợi em!"

Dương Dương gật đầu.

Sau khi cậu bắt đầu cầm bút thì hai người bọn hắn đều tản ra.

Vương Nguyên ngồi trên giường, chéo chân nhìn Dương Dương. Thật ra hắn cũng không muốn giấu cậu chuyện của Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải, chỉ là hắn không biết phải nói như thế nào mới thật tốt. Chuyện này bị Dương Dương biết, hắn nghĩ cũng không sao cả, đó là sự thật, mà sự thật thì chẳng bao giờ có thể dấu mãi được! Cho nên hắn mới không ngần ngại gợi ý để cậu giao tiếp với Thiên Tỉ. Để Thiên Tỉ nói ra sẽ tốt hơn chăng?

Đôi khi hắn cũng không biết mình muốn làm gì nữa.....

Dồn Dương Dương vào con đường chết tức là tự tay giết tình cảm của mình.

Hắn muốn Dương Dương có thể đi ra khỏi phòng, có thể gặp người ngoài, mục đích chỉ là để cậu tiếp nhận trị liệu bằng thôi miên thuật.

Chỉ cần Thiên Tỉ khỏi bệnh.....

Hắn sẽ không sao phải không?

Thời gian còn lại này, hắn sẽ cùng Dương Dương thật vui vẻ trải qua, hắn hiện tại thật mệt, cái gì cũng không muốn nghĩ nữa!

Buông mình trong cơn say sớm muộn sẽ phải tỉnh, hắn chỉ mong người ở bên cạnh hắn, cho hắn một hồi chân thành, để sau đó khi người đi rồi, hắn còn có chút gì để hồi tưởng.....
.

.

.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info