ZingTruyen.Com

[Nguyên Thiên] Ngày và đêm

Chương 3

jacksonyeeda

Dương Dương bị ai đó vỗ vào má, khi mở mắt ra cả người liền không ổn.

Vương Tuấn Khải cũng nhịn không được đưa tay vào túi quần chuẩn bị điện thoại di động.

"Thiên Tỉ, em cảm thấy thế nào? Đừng làm anh sợ, Thiên Tỉ, Em ổn không? Thiên Tỉ, Dịch Dương Thiên Tỉ!!"

Cậu ngồi trên hàng ghế trong công viên, hai tay bao lấy đầu gối, cả thân mình không ngừng lắc lư về phía trước, mắt không có tiêu cự để một chỗ. Mặc kệ Vương Tuấn Khải có nói như thế nào có gọi như thế nào, cậu đều không có phản ứng.

Vương Tuấn Khải không do dự lập tức dùng điện thoại ấn số của Vương Nguyên, ngực trái tưởng như như bị ghim vào một con dao, mỗi lần co bóp đều mang đến đau đớn, bàn tay cũng run rẩy dùng sức giữ chặt điện thoại. Anh có cảm giác cả người mình sắp hỏng rồi, thế mà hình ảnh trước mắt luôn thực rõ ràng.....

[Anh đang ở đâu?] Vương Nguyên gần như ngay tức khắc tiếp điện thoại, giọng điệu có chút mất kiên nhẫn, hẳn là hắn ở nhà đã lo lắng đến đứng ngồi không yên.

Vương Tuấn Khải nói chuyện, cổ họng cũng rất kì lạ nghẹn cứng, phải cố hết sức để thanh âm phát ra "Em mau đến đây đi, Thiên Tỉ thực xa lạ, rất khó nhìn, bọn anh đang ở công viên gần nhà."

Vương Tuấn Khải nói xong, sau đó là mấy hồi tiếng "Típ" nối liền nhau.

Vương Nguyên cắt điện thoại rồi!

Vương Tuấn Khải lần đầu tiên có loại cảm giác bất lực không làm được gì như thế này, anh đi đến thử ôm lấy Thiên Tỉ như những gì Vương Nguyên vẫn làm, muốn để cho em ấy dừng lắc lư. Nhưng mà cách này rõ ràng chẳng có một chút tác dụng nào, Dịch Dương Thiên Tỉ ở trong vòng tay của Vương Tuấn Khải vẫn tiếp tục lắc tới lắc lui.

"Thiên Tỉ, lần sau anh sẽ không tự tiện như thế nữa, em ngoan đi được không?"

"Thiên Tỉ, anh sai rồi, anh sai rồi, anh không ý thức được em ở tình trạng....."

"Thiên Tỉ, Thiên Tỉ, anh phải làm cái gì bây giờ? Em có phản ứng gì đi chứ?!"

"Thiên Tỉ, em đừng như vậy mà, Vương Nguyên rất nhanh sẽ đến, em đợi một chút có được không?!"

Người trong lòng nghe được cái tên quen thuộc, lặng im một hồi mới ngẩn mặt lên quan sát Vương Tuấn Khải. Dường như cái tên vừa nghe thì vô cùng quen thuộc, nhưng gương mặt này lại chẳng có điểm nào giống người đó, Dịch Dương Thiên Tỉ rất mau quay trở lại tình trạng ban đầu.

Vừa rồi Vương Tuấn Khải nhìn thấy người trong lòng có chút bình ổn, còn định mừng một chút, nào ngờ chỉ một thoáng liền không phải. Anh chẳng biết mình hiện tại nên nói gì, nên làm gì, cứ đứng đó im lặng ôm lấy cậu, trong lòng không khỏi tự trách mình.

Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp chạy đến, Vương Nguyên sau khi nhìn thấy bọn họ liền bán nữa cái mạng để chạy. Hắn vừa tới liền lôi Vương Tuấn Khải tránh xa khỏi Dịch Dương Thiên Tỉ, hơi thở dù có đứt quãng thì vẫn thật rõ ràng gọi một cái tên, cái tên mà từ đầu đến giờ Vương Tuấn Khải cũng chưa hề gọi "Dương Dương?"

Dịch Dương Thiên Tỉ nghe có người gọi cái tên này, ánh mắt có chút linh hoạt, ngẩn mặt lên đáp lại "Nguyên Nguyên?"

Vương Nguyên siết chặt Dương Dương vào lòng, hắn vẫn cố hết sức để lấy lại hơi thở, cho đến khi cảm thấy bản thân nói chuyện đủ lưu loát rồi mới buông cậu ra, chỉnh lại tóc mái cho cậu "Dương Dương ngoan, cậu hôm nay phải ở bên ngoài tỉnh dậy, có ở nơi này nháo cái gì không?"

Dương Dương mím môi không trả lời, ánh mắt phiếm hồng nhìn xuống đất, chân cũng theo đó bỏ ra.

Vương Nguyên chỉnh vị trí đứng, chắn đi tầm nhìn của Dương Dương với người lạ duy nhất là vương Tuấn Khải, đối với Dương Dương vẫn là giọng điệu ôn nhu vô hạn "Không sao đâu, tin tớ, nhé!"

Cậu gật đầu.

Hắn không quay lại mà cứ thế nói với người phía sau "Anh về nhà trước đi! Em và Dương Dương chắc phải trễ một chút mới về được."

Vương Tuấn Khải đã sớm không nhìn nổi nữa, anh không lên tiếng đáp lại Vương Nguyên, cũng cố gắng không phát ra tiếng động, đem theo balo của Thiên Tỉ trở về nhà trước.

----------

Mẹ Vương đang gọt trái cây, nghe tiếng mở cửa thì vội vàng rửa tay đi ra xem "Ấy, tiểu Khải, Thiên Tỉ đâu?"

Vương Tuấn Khải không có khí lực, ngồi phịch xuống sofa phòng khách "Em ấy ở cùng Vương Nguyên, chắc phải đợi đến lúc vắng người mới trở về được."

Mẹ Vương vào bếp đem nữa chỗ trái cây mình vừa gọt xong chia lấy một phần cho Vương Tuấn Khải "Sao rồi? Nhìn mặt con liền đoán được, bị Dương Dương dọa sợ phải không? Như thế nào?"

Mẹ Vương từ lúc Vương Nguyên dẫn Dịch Dương Thiên Tỉ về mới được gặp Dương Dương đúng một lần, sau người ra ăn cơm bên ngoài đều là Thiên Tỉ. Thế nên người làm mẹ này cũng có chút tò mò bộ dáng mà Vương Nguyên kiên trì bảo bọc mấy năm nay không cho bất kì ai được nhìn thấy.

"Thật sự là nhìn không nổi, có chút giống một đứa trẻ không có ý thức, lại thoạt nhìn như một tên sát nhân bệnh tâm thần vừa mới giết người....." Anh thở dài ngã người ra phía sau.

Mẹ Vương rùng mình, lai lịch của đứa nhỏ dù sao cũng không rõ ràng, nghe Vương Tuấn Khải mơ hồ nói như thế thật khiến người khác phát lạnh. Nếu không phải đứa nhỏ Thiên Tỉ ban ngày thật sự rất đáng yêu, mẹ Vương có lẽ đã nghĩ khác rồi. Nhìn xem, bằng khen và cúp bạc cúp vàng đặt khắp nhà đều là của cậu ấy kiếm về. Tuy lúc nào cũng lấy học hành làm trọng, nhưng chung quy vẫn là một đứa nhỏ nhu thuận, hiểu lý lẽ lại rất tài năng.

Song mẹ Vương cũng chẳng biết mình nên có thái độ như thế nào với loại chuyện này mới gọi là phải lẽ, kiên quyết đến vỗ vỗ vai Vương Tuấn Khải mấy cái xem như an ủi rồi trở về phòng.

Vương Tuấn Khải không biết khi nào thì hai người kia trở về, chỉ là anh chẳng muốn chạm mặt bọn họ, tự mình cũng đi về phòng nằm mốc trên giường.

Khá lâu sau đó, Vương Nguyên trên lưng cõng Dịch Dương Thiên Tỉ về tới nhà "Dương Dương, cậu đói không?"

"Không đói....."

"Vậy cảm thấy trong người thế nào?"

".....Vẫn ổn....."

"Cậu còn đi được không?"

Đứa nhỏ trên lưng mạnh mẽ níu chặt Vương Nguyên "Không đi!"

Vương Nguyên gấp gáp "Không sao, không sao, tớ đưa cậu về phòng!"

Nói rồi hắn thật sự đi từng bậc cầu thang cõng cậu về phòng.

Hắn không thể mở cửa phòng, nghiên người một chút để Dương Dương mở, sau đó đi đến giường để cậu ngồi xuống. Hắn lại thuần thục mở tủ quần áo của cậu tìm một bộ ngắn tay, mỗi hành động đều cố gắng che đi đôi cánh tay mất sức của mình "Dương Dương ngoan, người cậu đều là mồ hôi, mau đi tắm đi!"

Dương Dương chần chừ đứng một chỗ, sợ sau khi rời đi sẽ không nhìn thấy người này nữa. Vương Nguyên không cần suy nghĩ cũng dễ dàng đoán được cậu nghĩ những gì "Đừng lo, tớ đi gặp tiểu Khải một chút, sau khi cậu tắm xong thì tớ đã ở đây rồi."

Cậu nhận được lời nói này của Vương Nguyên mới vươn tay lấy quần áo từ tay hắn "Cậu đến mau a....."

"Biết rồi mà." Vương Nguyên lại xoa đầu cậu, động tác thoáng qua rất nhanh.

Vương Tuấn Khải ở bên cạnh chuẩn bị tâm thế đợi Vương Nguyên đến chất vấn anh, thế mà Vương Nguyên đến mở cửa phòng anh, câu đầu tiên là hỏi "Thiên Tỉ buổi chiều có ăn gì chưa?"

"Ăn rồi!" Anh trả lời xong lại thấy hối hận, hậm hực nhíu mày. Đến tột cùng không biết ai mới là bạn trai của Thiên Tỉ nữa, hỏi thế nghe thực giống anh không chiếu cố cậu tốt. "Đi mà hỏi Dương Dương của em ấy!"

Vương Nguyên chẳng cảm thấy Vương Tuấn Khải như thế thì có cái gì để nổi giận, trực tiếp đi vào chủ đề chính "Em không muốn nghe chuyện của anh với Thiên Tỉ, ngoài chuyện đó ra, anh có cái gì muốn nói không?"

Không muốn nghe chuyện của anh với Thiên Tỉ?

Không muốn nghe anh giải thích?

Dựa vào cái gì?

.....Đúng vậy, dựa vào cái gì anh phải giải thích với hắn?

"Chính là anh muốn gặp Dương Dương!"

Tối hôm trước hắn cùng Dương Dương đi dạo, ở gương chiếu đầu đường đã loáng thoáng thấy bóng Vương Tuấn Khải, sáng nay còn muốn dẫn Thiên Tỉ đi chơi, Vương Nguyên đã sớm nghi ngờ Vương Tuấn Khải muốn một mình gặp Dương Dương rồi. Hắn không muốn vạch trần Vương Tuấn Khải, cũng không muốn nghe anh biện minh về vấn đề vừa rồi, bởi vì dù sao Thiên Tỉ cũng thực tín nhiệm anh, còn Dương Dương cũng thực tín nhiệm hắn. Hắn không sợ Dương Dương của hắn bị cướp đi, tình cảm của bọn hắn thế nào cũng được mấy năm rồi, nói buông là buông được sao?

Vương Nguyên thật tự nhiên chấp thuận để Vương Tuấn Khải tiếp cận Dương Dương "Chỉ cần cậu ấy chịu gặp anh!"

Vương Tuấn Khải nghe thế thì nhíu mày "Dễ dàng thế sao?"

Hắn cười nữa miệng "Còn phải xem có dễ thế không nữa!" nói xong thì giúp Vương Tuấn Khải đóng lại cửa phòng.

Không phải Vương Nguyên hắn tính tình thoáng dễ dàng, mà là tự tin của hắn lớn đến mức thách thức Vương Tuấn Khải có thể làm được gì đó với Dương Dương.

Vương Tuấn Khải hướng cửa "Hừ!!" một tiếng, mở điện thoại tra bốn chữ lên bài du, "bệnh đa nhân cách".

----------

Dịch Dương Thiên Tỉ gấp gáp tắm táp, chưa gì đã muốn mặc quần áo đi ra ngoài, cậu chỉ vừa mới làm động tác mặc áo, Vương Nguyên đã mở cửa đi vào.

"Dương Dương, đã xong rồi sao?"

Cậu chẳng để ý mình đang ở tình trạng nào, cứ thế nhào đến ôm hắn.

Vương Nguyên nhìn đỉnh đầu cậu toàn xà phòng, không nhịn được cười thành tiếng "Như thế này đã muốn mặc quần áo rồi? Gấp đi đâu sao?"

Hắn vừa xuất hiện, cả người cậu liền thả lỏng, chỉ muốn giữ chặt lấy người ta. Ôm ôm xong rồi mới nhớ ra mình cái gì cũng chưa mặc, cả người thoáng chốc mất tự nhiên, tất cả máu đều dồn lên mặt khoa trương kéo dài đến tận ngực.

Vương Nguyên kéo cậu đến dưới vòi hoa sen "Nhắm mắt lại!"

Dương Dương rất nghe lời, đầu cuối thấp, hai mắt nhắm nghiền.

Vương Nguyên vặn van nước qua vạch đỏ một góc, trước đem vòi hoa sen quay ra bên ngoài đợi nước nóng lên.

"Một lát có muốn làm gì không?"

"Đi dạo.....?"

Hắn lập tức trầm mặt, nhìn cậu chầm chầm, biểu hiện bản thân rất không thích, tay cầm vòi hoa sen buông thõng "Lại đi? Như vậy em thấy chưa đủ phải không?"

Dương Dương sợ hắn giận, vội vàng xua xua tay "Không đi không đi, ở nhà xem phim hoạt hình!" nói xong còn lén nhìn biểu tình của hắn

Vương Nguyên đảo mắt một lượt thân thể con cừu nhỏ trước mặt, mẹ nó chứ, hắn quên mất phải dằn mặt Vương Tuấn Khải. Chính là làm gì thì làm, tuyệt đối không được động chạm lung tung khi đứa nhỏ này còn được gọi là Dương Dương!!!

"Đến phòng anh xem phim đi!"

.

.

.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com