ZingTruyen.Info

[Nguyên Thiên] Ngày và đêm

Chương 18

jacksonyeeda

Lời tác giả: Nhắc nhở một chút, phía dưới có một ít cảnh nóng và bạo lực

------------------------------  

Dịch Dương Thiên Tỉ lúc năm tuổi sống chung với một lũ trẻ, không biết đó là nơi nào, nhưng nơi đó vô cùng vắng vẻ, xung quanh chẳng có căn nhà nào cả, thỉnh thoảng mới có người đến nhà bọn họ chọn người. Lũ trẻ thực ra là một món hàng đợi người đến mua "Nếu người ta không mua, thì chúng mày chính là cái đồ vô dụng!"

Lão phụ nhân cùng chồng của bà ta thực chất là tên buôn người, chuyên đi bắt cóc trẻ em. Chồng bà ta ít khi ở nhà, mỗi lần trở về thì nhà bọn họ lại có thêm một đứa trẻ. Bà ta mỗi ngày đều nói với lũ trẻ rằng, "Chúng mày thật phiền phức! Nếu chúng mày còn không được mua đi thì tao sẽ đánh chết từng đứa!"

Dịch Dương Thiên Tỉ khi đó là một đứa nhỏ trắng trắng mềm mềm, khuôn mặt lúc nào cũng ngơ ngác, mỗi lần nhìn đến sẽ thấy một bộ dáng vô cùng đáng yêu. Lão phụ nhân rất thích một đứa trẻ như vậy, nhưng bà ta lại càng thích nhìn cậu ta bị đánh đập hành hạ hơn. Mỗi ngày nhìn đứa nhỏ đáng yêu đó trật vật, bà ta cảm thấy thật thích mắt, thật hả dạ.

"Mập chết tiệt, mày vào đây cho tao!"

Dịch Dương Thiên Tỉ bị lôi vào phòng của phụ nhân, đám trẻ bên ngoài vay thành vòng xem kịch vui. Lão phụ nhân ngày nào cũng mắng nó là cái đồ bỏ đi không ai cần, một đứa trẻ hư chẳng nên cái tích sự gì. Đám trẻ luôn cho những gì phụ nhân nói là đúng, cho nên bọn nó cũng không thích một đứa trẻ hư.

Trong căn phòng phát ra hàng loạt tiếng roi da đánh vào thịt, đứa trẻ chỉ dám cắn răng chịu đựng, nếu nó khóc lớn hơn lão phụ nhân sẽ càng tăng lực roi da, tiếng thúc thít của nó thật nhỏ, phát ra đều bị tiếng roi da lấp đi mất. Đám trẻ ở ngoài cười đùa, vô cùng vui vẻ khi thấy người khác gặp họa.

Bà ta có rất nhiều chiêu trò để thỏa mãn mình, thường thì sẽ thượng thẳng tay hạ thẳng chân, rồi nhốt nó vào chung với đám gà. Bà ta cao hứng sẽ treo đứa nhỏ ở sân sau, chó nó tắm sương cả buổi tối, rồi bắt nó quỳ gối dùng dẻ lau nhà lau sạch cả căn nhà không hề nhỏ của bọn họ. Bà ta cố tình cho nó ăn thật ngon, để nhìn lũ trẻ ngoài kia ganh ghét nó, lôi nó ra dần cho một trận, buổi tối tụi nó thà để ổ chó mới đẻ lên giường cũng không để nó lên.

Chẳng ai quan tâm rằng, đứa nhỏ khi đó chỉ mới năm tuổi.

Hai năm sau đó, có một lão trung niên lắm tiền đến xem lũ trẻ, chọn đi chọn lại đều không ưng ý đứa nào. Dịch Dương Thiên Tỉ thì đang bị phụ nhân trói gô trong phòng, trên người nó toàn là vết thương, nhìn đến là đáng sợ. Bà ta thấy cục tiền của mình không thu vào được, đành hẹn lão trung niên nửa tháng sau quay lại, khi đó chắc chắn có món hàng ông ta đủ hài lòng.

Nửa tháng đó, lão phụ nhân nhốt đứa nhỏ trong phòng bà ta, bỏ ít tiền mua mấy loại thuốc trị vết thương đắt tiền để chăm cho nó. Nuôi nó lại từ gầy trơ xương thành trắng trẻo mập mạp. Đến khi thời hạn hẹn trước đến, trên mình đứa nhỏ chỉ còn lại vài vết chày xước chẳng đáng nhìn, cả người nó lại toát ra vẻ đáng yêu vốn có.

Lão phụ nhân ôm một cục tiền không hề nhỏ, đếm đếm đếm, còn trung niên lắm tiền thì hài lòng ôm đứa nhỏ lên xe rời đi.

Ngày tháng bị hành hạ nói đến đây là kết thúc sao?

Không hề!

Chuyện vui còn ở phía sau.....

Năm nay đứa nhỏ tám tuổi, mặc dù nó biết nó tên Dịch Dương Thiên Tỉ, nhưng nó chưa bao giờ nói cái tên này cho bất kì một ai. Nó cảm thấy bọn họ chẳng ai có thể thật lòng gọi nó bằng một cái tên chân chính. Nó không muốn cái tên của mình bị bọn họ làm cho dơ bẩn, nên từ đầu đều nói nó không biết mình tên gì.

Tên trung niên nọ cũng chẳng quan tâm tới việc đứa nhỏ có tên hay không, từ đầu đều gọi đứa nhỏ là A Cẩu.

Ông ta làm cho đứa nhỏ một cái bảng tên, trên đó khắc mỗi chữ "Cẩu" rồi đeo vào cổ cậu.

Ông ta muốn mua một đứa nhỏ, chỉ để thỏa mãn sở thích biến thái của mình, cho nên mới cố tình chọn một nam hài tử, bởi vì ông ta vốn là đồng tính luyến.

Xã hội này sẽ chẳng có ai chấp nhận loại người như ông ta cả, ông ta cũng không muốn chính mình bị chỉ trích vì mình là một tên biến thái. Vì thế như bao người, ông ta cưới vợ sinh con, có hai đứa con gái trạc tuổi đứa nhỏ này. Hiện tại ông ta vừa mới ly dị vợ, hào phóng chia cho cô ta nữa phần tài sản để cô ta đem hai đứa nhỏ cùng ông cắt đứt quan hệ.

Mỗi ngày 6 giờ 30 ông ta sẽ đến căn nhà nhỏ gần bìa rừng để gặp A Cẩu.

A Cẩu chẳng có nổi một bộ quần áo nào để mặc, trên cổ thì bị một sợi xích sắt dài thật dài cho phép cậu tự do đi lại khắp căn nhà.

"A Cẩu, mau gọi chủ nhân!" Ông ta cầm sợi xích sắc kéo thật mạnh về phía mình.

Đứa nhỏ run rẩy mím môi, kiên quyết không lên tiếng.

Ông ta không vui, dùng chân đá vào bộ vị phía dưới của đứa nhỏ, rồi quăng nó xuống đất, chỉ tay về phía nó nạt nộ "Tao cho mày ăn, nuôi mày cả năm rồi, thế mà kêu mày gọi một tiếng cũng không được sao?"

Đứa nhỏ đau đớn co người, một tiếng rên rỉ cũng không phát ra, quật cường nhịn xuống đau đớn.

Ông ta đến gần kéo hai chân cậu dạng ra hai bên, nhìn chằm chằm vào cửa động phía sau, hôm qua ông ta mạnh mẽ đi vào vị trí bên dưới, đến giờ nó vẫn còn rướm máu "Mày còn có tác dụng gì chứ? Cũng chỉ để tao phát tiết thôi. Nếu mà cả chỗ này cũng không dùng được nữa thì mày đúng là nên chết đi!" Ông ta đứng lên, kéo khóa quần, vừa đem vật đã hứng chí bừng bừng ra ngoài vừa quát "Đứng lên!"

Cơn đau vừa rồi tuyệt đối không nhẹ, cậu vì chịu đựng mà khắp người cũng ra một tầng mồ hôi, tạm thời không muốn cứng đầu để rồi nhận thêm một cước giống vậy, đành chống tay khó khăn ngồi dậy.

"Ngậm lấy!" Ông ta đưa thứ đen ngổm bốc mùi của ông ta đến gần miệng cậu. Thấy cậu chẳng động đậy, ông ta bóp mạnh vào cằm cậu, kéo nó lại gần vật của mình "Còn không chịu động? Nếu mày để răng của mày khiến tao bị thương thì mày chết với tao!"

.....

Xuyên suốt một năm trời vừa qua, không hẳn mỗi ngày ông ta đều đến, mà những ngày đó, cậu nhóc chẳng được cho chút nước uống hay thức ăn nào cả.

Thường thì 6 giờ 30 tối ông ta đến, 6 giờ sáng thì chuẩn bị rời đi. Trước khi đi còn ở trên mình đứa nhỏ làm thêm mấy lần. Loại người như vậy, sống được đến tận bây giờ quả kì diệu, còn chưa bị tinh tẫn nhân vong, đúng là được ông trời ưu ái!

Cậu nhóc ngồi dậy, cả khớp hàm đều đơ cứng, tinh dịch nhóp dính có trên khắp cơ thể cậu, vị trí phía dưới chẳng bao giờ ngừng đau đớn, theo loạt động tác của cậu trào ra chất dịch nọ hòa cùng với máu tươi.

Cậu không còn biết thế nào là đau đớn nữa, từ lúc bị bắt đến căn nhà kia, chưa bao giờ cậu được sống là một con người đúng nghĩa, cho nên chút này thương tích kì thật cũng không hề gì!

Căn nhà ở bìa rừng không đến nỗi hiu quạnh như ở đồi núi, mở cửa sổ còn có thể nhìn thấy thật rõ phía bên cạnh có một căn nhà. Căn nhà trông thật đáng mơ ước làm sao, tuy nhỏ nhưng có ba có mẹ có hai đứa trẻ ngày ngày chỉ biết nô đùa.

Hôm nay người đàn ông vác theo hai đứa nhỏ lên đường quốc lộ, người phụ nữ ở nhà lo cơm nước cho gia đình. Bà ấy ra phía sau vườn bắt một con gà, rồi cầm con dao sắc nhọn khứa vào cổ họng của nó.

Nó dẫy dụa, nó đau đớn, nó hét lên mấy tiếng, sau đó nó không động đậy nữa.

Dịch Dương Thiên Tỉ nhìn con dao, ánh mắt sáng lên.

"Thứ đó thật giỏi! Còn có thể khiến con gà ngủ yên!.....Phải chi.....mình cũng có nó nhỉ?.....Mình sẽ ngủ yên.....sau đó.....không chịu đau đớn nữa!....."

Dịch Dương Thiên Tỉ kéo theo xích sắc trên cổ đi đến cái tủ duy nhất trong nhà, cái tủ này dùng để lão trung niên để đồ chơi tình thú cùng với một vài bộ quần áo của ông ta.

Cậu dùng sức nhất chân tủ lên, bên dưới lộ ra một chiếc chìa khóa. Cậu mới đánh cắp nó hai ngày trước, nhưng lấy rồi cũng không biết để làm gì, đi ra ngoài cho người ta tiếp tục đánh chết sao?

Cậu mở khóa trên cổ, rồi đến căn nhà bên cạnh.

Người phụ nữ vặt lông con gà, sau đó đem nó vào bếp, con dao vừa rồi vẫn còn để lại sau vườn.

Cậu đến gần, thật tự nhiên lấy nó trở về.

"Để ở bên mình vậy! Khi nào không chịu đựng được nữa thì mình sẽ ngủ một chút!"

----------

Sáng hôm sau, cả người đứa nhỏ không chịu đựng được thương tổn, mệt mỏi nằm oạch ra đất. Lão trung niên đến kéo cậu dậy, ông ta còn chưa phát tiết đã đâu.

Cậu phản kháng.....Thực mệt, cái gì cũng không muốn nữa.

Ông ta dùng sức đạp lên chân cậu, lên tay cậu, lên bụng cậu, lên cả trên đầu. Miệng thì không ngừng mắng chửi những câu chẳng khác gì thường ngày, nghe đến đinh tai nhức óc.

Cậu đứng lên, muốn chạy đến nơi cất con dao. Lão ta đuổi theo, đạp một cái, đứa nhỏ ngã nhào vào cái tủ chứa toàn những thứ đồi trụy của lão. Thật vừa khéo, phía dưới chính là nơi cậu cất dấu vật bén nhọn nọ.....

Lão ta túm tóc cậu, ép cậu ngửa mặt lên, thứ thô to của lão không vì trận đuổi đánh vừa rồi mà mềm đi chút nào.

Cậu nhóc nhớ lại động tác giết gà của người phụ nữ nhà bên, ánh mắt chợt lóe, dùng tay nắm lấy thứ đó của lão, một nhát cắt lìa ra ngoài.

Máu của lão bắn vào mặt cậu, thứ mùi thật tanh, thật kinh tởm.....Những gì liên quan đến lão đều vậy, đều khiến cậu buồn nôn!!

Lão ta ngã người xuống đất, đau đớn nhìn máu chảy không ngừng từ chỗ kia của mình.

Đứa nhỏ chưa dừng lại tại đó, nó đi đến phía sau, nhân lúc lão ta chỉ đang chăm chú nhìn vị trí bên dưới mà rên la, nó đưa tay siết lấy cổ lão, lực đạo trên tay vì hưng phấn mà biến thành vô cùng lớn, một nhát khứa lên, có thể thấy cả đoạn xương cổ màu trắng đưa ra ngoài. Lão ta cũng có bộ dáng chật vật như vậy, nhưng mà cậu không phải người xấu, sẽ giúp lão bớt đau một chút! Giống con gà đó, lát sau sẽ không có chuyện gì nữa!

Máu từ động mạch cổ tuôn ra xối xả, trông thật giống vòi phun nước trong công viên, thứ mà trong kí ức cậu được một lần nhìn thấy.

Cậu thích thú vỗ tay "Hay quá, trông thật đẹp!"

Cậu ngắm nhìn nó cho đến khi chẳng còn gì có thể phun ra nữa, mới đi đến vỗ đầu lão trung niên "Mày thấy không? Tao không phải cái đồ vô dụng, mày mới phải!.....Thôi! Đừng buồn! Mày ở đây ngủ đi! Sẽ chẳng có ai nói mày là cái đồ vô dụng đâu! Ngủ ngon!"

.

.

.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info