ZingTruyen.Com

[Nguyên Thiên] Ngày và đêm

Chương 10

jacksonyeeda

Vương Nguyên vốn định gọi Vương Tuấn Khải xuống ăn cơm, lúc đi đến cửa phòng Dịch Dương Thiên Tỉ, thật kì lạ lại nhìn thấy cửa không đóng kín, còn chừa hẳn một khoảng nhỏ để hắn nhìn vào trong.

Hắn nhìn xong bất giác trốn đi, cảnh bên trong chẳng khác gì Thiên Tỉ và Vương Tuấn Khải cùng nhau vào buổi sáng, hắn mỗi lần nhìn thấy đều không bao giờ chen chân vào sinh hoạt của bọn họ.

Vương Nguyên nhìn đồng hồ đeo tay, hiện tại gần 7 giờ tối, có nghĩa bên trong chính là Dương Dương của hắn.

Hắn không đi vào, cũng không gọi Vương Tuấn Khải đi ra, hắn đờ đẫn đi xuống nhà.

Mẹ Vương lần đầu tiên thấy hắn như vậy, đến sờ chán hắn, không có nóng sốt, bà lo lắng hỏi "Con làm sao vậy?"

Hắn không nói gì, cũng không biết nói như thế nào.

----------

Sau khi một nhà bốn người ăn xong bữa tối, Vương Nguyên xuống bếp lấy một ít quả vải đem lên cho Dương Dương.

Hắn nhắm mắt lơ đi Vương Tuấn Khải chạy lên tìm Dương Dương trước cả hắn.

Không cần đợi đến lúc cậu khỏi bệnh, hắn cứ như vậy mất đi cậu.....

Thực mệt.

Hắn không muốn nhìn thấy mấy người đó nữa!

Ai muốn làm gì thì cứ làm đi, hắn không muốn quan tâm.

Vừa rồi trên bàn ăn mẹ Vương nói muốn đi về quê tham dự đám tang của một người họ hàng. Vị họ hàng kia với nhà hắn cũng không quá thân thiết, hắn nghĩ nghĩ rồi tự đề cử với mẹ Vương, muốn thay mẹ đi một chuyến này, kêu mẹ cứ ở nhà lo cơm nước, với lại ba Vương sắp tới lại đi công tác rồi, bảo mẹ ở nhà với ông nhiều một chút.

Dù sao cả ba đứa nhỏ lớn lên đều tự chăm lo mình vô cùng tốt, không cần người làm mẹ này bận tâm quá nhiều. Mẹ Vương vừa rồi còn thấy hắn tâm trạng khó khăn, bà không do dự nhiều, đồng ý cho hắn rời đi ít hôm để khoay khỏa đầu óc.

Hắn bóc vỏ quả vải, tách lấy phần thịt đặt ra đĩa, sau đó đem theo hai cây nĩa đi lên phòng Dịch Dương Thiên Tỉ.

Hai người họ ngồi dưới cái bàn trà nhỏ giữa phòng, mặt đối mặt nói nói cười cười.

Vương Nguyên nặng nề đi từng bước đến giữa bàn trà, thực nhẹ nhàng đặt xuống chiếc đĩa sứ màu trắng ngà đầy thịt vải ngọt liệm.

Dù thế nào đây cũng là kết quả sau quá trình cân nhắc của hắn.....

Loại bỏ Dương Dương.....

Để Thiên Tỉ có được thời gian an nhàn hơn.....

Bởi vì yêu người kia, cho nên chỉ cần cậu vui vẻ, hắn nguyện ý!

Thế mà chưa đợi được tới thời điểm đó hắn đã sắp không đứng nổi nữa rồi.....

Hắn mỗi đêm đưa đứa nhỏ ra đường, để cậu làm quen với việc không gian bị xâm phạm, cho phép cậu gặp Vương Tuấn Khải.

Từng chút một đưa cậu đi vào tử lộ.

Đây là báo ứng của hắn!

Đến hôm nay Dương Dương cũng không cần chờ hắn gọi tỉnh dậy nữa!

Không còn là của mình hắn!

Hắn mới không có tư cách ghen tuông trách móc, hắn mới không có.....

Là hắn chọn trừ bỏ cậu, đều là hắn!

"Dương Dương ngoan, cậu ăn đi tớ không có khẩu vị!"

Cậu thu tay về, vì Vương Nguyên từ chối tùy ý của mình mà mím môi.

Hắn rõ ràng trông thực bình thường, chỉ có Dương Dương mới biết hắn tâm trạng phi thường không tốt.

Cậu cuối đầu, cầm cái nĩa xoay xoay trong tay.  

Vương Tuấn Khải tất nhiên không hiểu, anh thấy Dương Dương không vui nên mới định trách Vương Nguyên mấy câu, nhưng mà anh chưa mở miệng Vương Nguyên đã lên tiếng "Được rồi, mau ghim cho tớ một cái, đừng xị mặt như vậy, trông rất xấu!"

Dương Dương vui vẻ, dùng cây nĩa trong tay ghim thịt vải to nhất trong đĩa cho hắn "Rất ngọt, ăn rồi sẽ không buồn nữa!"

Cái gì gọi là?

Cậu đang an ủi hắn sao?

Hắn đã cố tình tỏ ra mình không khác thường ngày, thế mà chút này đã bị cậu nhận ra rồi?

Đôi tay hắn run run, cố sức bấu chặt vào đùi, cổ họng đắng chát.

Hắn cười, vẫn là nụ cười sủng nịnh thường ngày "Đúng vậy, ăn đồ ngọt sẽ giúp tâm trạng vui vẻ."

Người này chưa bao giờ kể cho cậu nghe về những phiền não!

Vì sao vậy? Không tin tưởng cậu sao?

Dương Dương muốn tìm chủ đề để Vương Nguyên nói chuyện, nhưng cậu tạm thời lại không nghĩ ra phải nói cái gì, suy nghĩ một hồi không hiểu sao lại hỏi chuyện của Thiên Tỉ, cậu hỏi "Thiên Tỉ có kén ăn không, khẩu vị của cậu ấy như thế nào?"

Vương Nguyên không cần suy nghĩ, đáp án đã ra tới miệng "Giống cậu, cũng không kén ăn....."

Dù sao hắn cũng không nên tỏ ra hiểu biết một người trước mặt người yêu của người đó nhỉ?

Vương Tuấn Khải cuối đầu, căn bản không nhìn ra biểu tình.

----------

[Đúng vậy, tiểu Khải rất chiếu cố tớ, anh ấy và tớ thực ra cũng giống cậu và Vương Nguyên.

buồn không? sao chúng ta cũng không phải một người, tất nhiên lựa chọn cuộc sống cũng không giống nhau rồi!

này, phải năm xưa cậu ngủ trong ống tông mỗi tối không?

phải Vương Nguyên đánh lạc hướng một con chó già rất to, nên bị nó cắn vào bắp chân rồi kéo dưới đất?

Mong cậu trả lời tớ chuyện này!]

----------

[Chuyện năm xưa.....cậu nhớ được sao?

Đúng vậy chính như những cậu kể, cậu ấy mỗi ngày đều đem thức ăn đến, sau đó nhìn thấy tình cảnh nọ thì không do dự đến cứu tớ, nếu không hôm đó người bị cắn đã là tớ rồi. Con chó đó căn bản không phải chỉ cần cho nó ăn là nó sẽ đi, nó trước đã cắn tớ mấy vết!

Cậu hỏi tớ buồn không?

Buồn!

Tất nhiên buồn!

Cậu ấy buổi sáng không người chiếu cố, nghĩ đến lúc nào bóng lưng cũng một mình, tớ rất đau lòng.

Mỗi suy tư của tớ cậu ấy đều lắng nghe, cậu ấy thì cái gì cũng tự mình chịu đựng, tớ rất không can tâm!

Nhưng tớ cũng hiểu hai chúng ta vốn dĩ khác nhau!

không trách cậu!

Cậu cũng hứa sẽ chiếu cố cậu ấy, tớ rất vui, như vậy đủ rồi!]

----------

Vương Nguyên buổi sáng không cùng hai người kia đến trường, sau khi xong ăn sáng, hắn vác theo một cái balo đầy ụ quần áo, trèo lên xe ba Vương ra bến tàu.

Hắn rời đi, một lời cũng chưa nói với Dương Dương, đến khi xe chạy được một đoạn rồi hắn mới cảm thấy hối hận, quay đầu nhìn về phía nhà mình.

Không biết sau khi đứa nhỏ đó nghe tin hắn rời đi thì có ổn không?

Cái gì hắn cũng không nói với Vương Tuấn Khải, không biết anh ấy có khả năng chăm nom cho đứa nhỏ đó tốt không?!

Vương Nguyên mở nguồn điện thoại di động, nhắn một tin nhắn cho Vương Tuấn Khải.

[Tiểu Khải, nhờ anh nói với Dương Dương giúp em, em đi mấy ngày rồi về. Sau đó.....cậu ấy đều nhờ anh!]

Cảnh vật bên cửa sổ trôi đi thực nhanh, hắn còn chưa nhìn được gì nhân sinh đã lướt qua hắn rồi.

Lần này hắn phải thực cẩn thận xem xét lại bản thân.

Xem rốt cuộc cái hắn muốn là gì!?

Vương Tuấn Khải xem tin nhắn, nhắn lại cho hắn hai từ [Biết rồi!] sau đó cát điện thoại vào túi quần.

"Không biết hắn muốn làm gì nữa!?"

Thiên Tỉ hôm nay đọc sách về triết học, nghe Vương Tuấn Khải nói chuyện bên tai thì ngẩng đầu hỏi "Ai a?"

"Vương Nguyên đó, hắn tự muốn đi đến cái nơi kỉ ho cò gáy ấy, còn không biết đến chừng nào mới về, quần áo xếp theo chất đầy cái balo kia kìa."

"Là tự cậu ấy muốn đi?"

"Đúng vậy! Còn không buồn nghĩ đến Dương Dương nữa!!"

"Có anh mà?! Chẳng phải anh nói Dương Dương đã thân với anh hơn sao?"

"Anh không được đâu, nếu cậu ấy phát bệnh, anh chỉ có thể đứng nhìn thôi!"

"Nghiêm trọng vậy sao?"

"Ân! Vương Nguyên chẳng biết suy nghĩ cái gì, chỉ có mình hắn thân cận Dương Dương, nếu hắn thực lòng muốn tốt cho em thì đã sớm cho hai người liên lạc với nhau rồi!"

"Không cần gấp, người ta cũng là người yêu mà, tất nhiên quyến luyến tay chân rồi!"

".....Ừ, nghĩ lại thì so với em, hắn càng muốn Dương Dương hiện hữu trên đời này nhỉ?"

"....."

Năm đó Dương Dương chỉ có thể ngồi một chỗ nhìn ra ngoài, còn cậu phải lặn hụp giữa biển người để xin chút gì có thể bỏ bụng.....

Vì sao Vương Nguyên lại thích một người vô dụng như vậy chứ?

Cậu thực.....ganh tị.....

----------

Thiên Tỉ đến tủ giầy, vừa đọc sách vừa tháo buộc dây dưới chân, một lát thì đứng ôm sách nhìn lên trần nhà.

Vương Tuấn Khải đổi giầy xong đến tìm Thiên Tỉ, cậu chỉ mới tháo được một bên chân đã đứng im không làm gì.

"Em sao vậy, giầy còn chưa mang xong đã ngẩn ngơ nữa rồi?!"

"A....." cậu nhìn xuống chân mình cười gượng "Em xin lỗi." sau đó cuối đầu gỡ đi chiếc giầy còn lại.

Vương Tuấn Khải đứng lại chờ.

----------

Thiên Tỉ dời mắt từ ghế trống bên cạnh trở lại mặt bàn của mình, cậu phát hiện tần suất mình làm hành động này hôm nay đặc biệt nhiều.

Ngày thường khi cần suy nghĩ, cậu sẽ tìm một nơi để ánh mắt mình dừng lại, đôi khi là cửa sổ, đôi khi là người bên cạnh. Phía trước là bạn học nữ, cậu mới không cần nhìn, lũ con gái trí tưởng tượng rất phong phú, sẽ nghĩ linh tinh!

Bên phải đột nhiên không có ai ngồi rất không quen chút nào!

----------

Giờ nghĩ trưa, Vương Tuấn Khải có lẽ (lại) bị kéo tiết, mãi vẫn chưa thấy xuống tìm Thiên Tỉ, cậu quyết định đi ra nhà ăn đợi anh.

Ân? Bình thường lấy cơm như thế nào nhỉ "Chị gái xinh đẹp, thìa ăn cơm ở đâu vậy ạ?"

Hình như chuyện này đều có người giúp cậu làm thì phải "Chẳng phải mỗi ngày đều có nước canh sao? Hôm nay hình như không có?"

"Em trai, nước canh ở bên kia, em ăn cái gì đến chọn giùm chị, cảm ơn!"

Vị trí bọn họ ngồi thường ngày ở gần cửa sổ lại ít bị làm phiền, mỗi ngày đều chọn chỗ này hẹn nhau. Thiên Tỉ lấy cơm cũng phải chạy mấy vòng mới lấy được, lấy về rồi không có hứng tiếp tục đọc sách nữa, ngồi ở vị trí bình thường của Vương Nguyên nhìn ra cửa sổ.

----------

[Chuyện năm xưa tớ không nhớ được, ngẫu nhiên mơ thấy!

Hôm nay Vương Nguyên đi rồi, cậu có ổn không?]

----------

Đêm đầu tiên Dương Dương không ở cùng Vương Nguyên, Vương Tuấn khải cũng rất lo lắng cậu sẽ chịu đựng không được, cho nên thực trễ mới đến gọi cậu thức dậy.

Do dự mãi anh mới dám nói với Dương Dương rằng Vương nguyên phải đi mấy ngày.

Cũng may Dương Dương cuối đầu trong phút chốc, ngẩng lên còn cười với anh "Không sao mà, em cũng không thể giữ cậu ấy bên mình mãi được! Cậu ấy có việc thì nên đi thôi, phải không?"

Vương Tuấn Khải không biết vì sao nhìn đứa nhỏ hiểu chuyện này lại rất đau lòng.

Hẳn là vì anh đã luôn nghĩ đứa nhỏ này thật thừa thải.....

.

.

.

------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com