ZingTruyen.Info

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 9: Kim JunHee

iabb2131

Hắn bị lôi ra ngoài, theo lẽ bình thường thì bây giờ cái tên gan dạ kia đã bị dọa nạt, chửi bới đến inh ỏi lên rồi. Thế mà KimTaeHyung hắn vẫn đang  lặng.

- "Bác sĩ bảo tinh thần của em ấy đang có dấu hiệu xấu hơn, do bị sốc"

- "Lần sau tao có say như hôm qua, tao cho phép mày đánh tao tới khi tao tỉnh rồi thì thôi"

- "Thích vậy, thế bây giờ đi uống luôn không?"

- "Không đùa!"

- "Ok, không đùa, thế bây giờ mày định thế nào?"

- "Chả nghĩ được cái đếch gì"

- "Đúng là yêu đương, mệt cái thân!"

- "Hừ!"

- "Tạm thời đừng vào trong kia"

- "Biết rồi, có điên mà vào"

- "Tao chặn mọi thông tin rồi, hai người kia sẽ không biết được JungKook nhập viện đâu" -để hắn yên tâm, gã lại một lần nữa khẳng định.

- "Ừ. Về đi"

- "Gì, đuổi à? Có lòng tới thăm nom mà lại đuổi"

- "Mày nói nhiều. Nhức đầu" -xua tay, ý muốn gã đi nhanh.

- "Bạn với bè"

- "Nhanh!" -hắn đạp gã một cái rõ mạnh giống như đang trả thù lại chuyện gã vừa đạp hắn trong phòng bệnh. Coi vậy mà cũng dù dai lắm.

.............................

Vài tiếng trôi qua.

2h chiều.

*cộc...cộc...

- "Tôi vào nhé?"

- "...."

Không có tiếng đáp lại, hắn nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa lẻn vào trong.

Không trả lời lại là do cậu nhóc kia đang ngủ. Tiến gần giường bệnh, xót xa ngắm nhìn khuôn mặt trắng mịn, khóe mắt còn ướt, lại khóc nhè rồi.

- "Ngoan. Ngủ ngon!"

Hôn nhẹ lên trán cậu, chúc ngủ ngon rồi lại nhẹ nhàng đi ra ngoài, không để bất cứ âm thanh nào đánh thức cậu. Để JungKook ngủ một giấc thật ngon có lẽ khi tỉnh dậy sẽ cảm thấy dễ chịu, thư giãn hơn.

...................

- "Cậu Kim"

- "À chào bác sĩ"

- "Mới vài hôm trước tôi đã dặn dò rồi cơ mà, bây giờ lại nhập viện"

- "Tôi cần phải làm gì để em ấy tốt lên"

- "Hoàn toàn không làm kích động đến tinh thần bệnh nhân, vì đây là tâm bệnh nên chẳng có cách nào hay loại thuốc nào có thể đảm bảo chữa được hết bệnh, cần phải ở bên cạnh và chữa lành dần dần cho cậu ấy"

- "Tôi nhớ rồi. Cảm ơn"

- "Được, tôi đi trước"

.......................

Cái đầu tròn xoe kia ngọ ngoạy tỉnh dậy. Mắt nhắm mắt mở nhìn người con gái đang gọt hoa quả.

- "Huh? Kim JunHee?"

- "A, JungKookie của chị dậy rồi sao, nhớ em chết mấttt~~"

Bật cười vì cái con người lớn hơn 5 tuổi đang nhào vào ôm chặt cứng lấy mình. Có chút ko tin tưởng lên tiếng.

- "Chị làm em nhột đó! Sao chị lại ở đây?"

- "Nhớ em quá nên chị về đó"

- "Em có nên tin lời chị ko đây?" -tay nhận lấy miếng táo từ JunHee.

- "Chị về chơi với em, vui ko?"

- "Có ạ! Ở nhà với....với gì đó em buồn lắm"

- "Từ giờ chị sẽ về nhà ở cùng JungKookie, không buồn nữa nha, phải mau khỏe lại mới ngoan chứ!"

- "Em biết rồi ạ" -khoe răng thỏ ra cười với chị.

Đâu có ai biết được từ nãy đến giờ ở ngoài cửa đang có một tên vô cùng khả khi, lén lén lút lút hé cửa nhìn trộm vào trong. Thấy được nụ cười hồn nhiên của cậu, lòng hắn nhẹ hẳn đi, quyết định gọi Kim JunHee về quả là chính xác. Ít nhất cậu cũng có người nói chuyện, đùa nghịch, ko còn quá căng thẳng khi về nhà. Điều này rất tốt cho tình trạng bệnh của JungKook.

Kim JunHee là chị gái ruột của Kim TaeHyung. Hơn hắn 3 tuổi, hơn cậu 5 tuổi, tức là bây giờ chị JunHee đã 27 tuổi rồi. Cũng do tính cách của chị rất vui vẻ, dễ gần nên vẻ ngoài cũng rất trẻ. Đi cùng với hắn, ai không biết thì luôn nghĩ TaeHyung hơn tuổi chị của mình.

JunHee cùng ba mẹ định cư bên Mĩ, sở hữu cho mình một thương hiệu thời trang đình đám thế giới. Tuy ko đi theo công việc kinh doanh của gia đình giống như TaeHyung, nhưng lại vô cùng thành công trong lĩnh vực thời trang với tài năng và trí thông minh sắc bén của mình. Quả là người nhà họ Kim! Xuất chúng!

Cả gia đình Kim đều rất yêu quý JungKook, đều đã coi JungKook là người nhà ngay từ lần đầu TaeHyung dẫn về nhà ra mắt. Trong đó phải kể đến Kim JunHee, cô thực sự khoái Cậu, sao mà đáng yêu, xinh đẹp được như vậy cơ chứ? Thằng em mình trông vậy mà cũng được ra phết!

Hai năm trước biết được chuyện JungKook đã bỏ đi, cả gia định hắn cùng nhau từ mặt hắn.

- "Không đưa được JungKook về đây cho ba thì con đừng có trách!!!".

- "Phải đó. Haizz thật tội nghiệp khi thằng bé đáng yêu lại đi thích con tôi, cái tính xấu của con bao giờ mới sửa được hả?" -Mẹ TaeHyung lên tiếng.

Còn về phía JunHee, khi nghe được cuộc điện thoại từ em trai, nói JungKook đang ở đây, còn nói về tình trạng sức khỏe hiện tại của ẻm, vừa cúp máy cô ngay lập tức mua vé bay về Hàn.

......................

- "Em ăn gì nào? Tối rồi đấy"

- "Chị mua cho em gà rán nhé"

- "Được thôi, chiều em hết!"

Một giọng nam chen ngang.

- "Không được. Đồ ăn nhanh không tốt đâu"

- "Đồ khó tính kia, đừng xen vào chuyện của chị với Kookie"

- "Em nói rồi. Không được ăn gà" -tay cần hộp gì đó đưa cho cô.

JungKook đã đánh hơi được cái mùi thơm yêu thích đó rồi, cơ mà vẫn phải giữ thái độ lạnh lùng trước cám dỗ.

- "Ầy...nói một đằng làm một nẻo, còn mua hẳn về đây rồi!" -JunHee trêu chọc hắn.

- "Thế có cầm không? Mỏi tay là vứt đi đấy"

- "Có chứ. Em gà này đâu có tội tình gì đâu mà chối từ hihi"

Cậu nãy giờ còn chẳng nhìn hắn lấy một cái, không nói với hắn một lời nào. Đưa xong hộp gà, Kim TaeHyung tủi thân ra ngồi sofa lướt điện thoại.

- "Ể? Không định ăn sao mà ngồi đấy"

- "Ăn đi. Em không đói"

- "Đừng hối hận nha, ngon lắm đấy!"

- "Chị nói nhiều thật!" -nằm phịch ra sau.

..................

23h.

Kim JunHee đã ngủ say trên giường bệnh của JungKook. Giường lớn của phòng vip nên rất thoải mái để nằm chung. Hắn thì co ro ở sofa, ngoài trời đang đầu đông, nhưng vẫn rất lạnh, máy sưởi tong phòng cũng ko thể át lại hết được.

- "Chị ngủ rồi à?" -Nói thầm vào tai cô.

Không thấy tiếng trả lời, biết chị đẹp đã say giấc nồng rồi liền nhẹ nhàng hết mức để đứng dậy. Mở tủ quần áo, trong đó có một chiếc chăn chưa được sử dụng. Ôm lấy nó đi tới sofa.

- "Tại sao mình phải đắp chăn cho hắn?" -Chợt ngừng lại hành động, định quay chân trở về giường ngủ.

- "Ưm...lạnh~" -Hắn co người, trông thật tội nghiệp.

- "Đúng là mắc nợ anh mà!"

Cậu đành dở chăn ra đắp kín người cho anh, chỉ trách do cậu quá tốt bụng mà thôi. Nhìn đôi chân mày dần dãn ra rồi ngủ ngon lành làm cậu cảm thấy rất bình yên.

- "Giá anh cứ mãi như vậy, thì chúng ta sẽ không đi tới bước đường này rồi!" -cười chua chát.

Ngắm anh thêm một chút. Đôi mắt này, mái tóc này, sống mũi cao này,...chưa giây phút nào cậu ngừng nhung nhớ. Nhưng chúng đã từng rất đáng sợ, vì thế như có một bức tường vô hình ngăn cách cậu tới gần chúng một lần nữa.

Khi cậu quay trở lại giường, cũng là lúc đôi mắt nhắm nghiền kia dần mở ra. Đôi mắt rất đẹp, nhưng lại đang chất chứa nỗi buồn phiền, đau đớn.

'JungKook, xin lỗi em!
Chỉ cần em còn dù chỉ 1 chút tình cảm anh vẫn sẽ cố gắng hết mình mà bù đắp!'

Nãy giờ hắn chưa ngủ, mắt hé nhìn từng cử động, tai nghe rất rõ từng câu chữ từ Jeon JungKook. Trong lòng hắn lại rộn ràng lên tia hi vọng!

__________________________

👻Thí chủ bên kia màn hình đang nằm đọc truyện đúng hơm?
Một tối ra 2 chương liên tiếp cho mọi người đâyyyy, bù cho sáng nay mạng nhà tui chập chờn ko đăng nổi.

Buổi tối vv nha💕
@iabb



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info