ZingTruyen.Com

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 33: Hắn lại đi rồi!

iabb2131


Vậy mà đã gần hết một ngày dài, bây giờ đồng hồ đã điểm tròn 7 giờ tối rồi. Là thời gian JungKook và ngay cả hắn cũng không mong muốn nhất.

Cả một ngày díu dít, ở cạnh nhau, cậu còn làm nũng hắn rất nhiều, cũng chỉ muốn níu lại hắn, muốn làm nhiều việc để không nghĩ tới khoảnh khắc xa nhau này.

Cứ bảo hai người làm lớn chuyện lên. Nhưng không hề, tính chất công việc của Kim TaeHyung nguy hiểm thế nào hắn là người biết rõ nhất, ngay cả cậu cùng mường tượng được sự nguy hiểm ấy khi lần trước hắn bị bắn phải đứng trên vực tử thần.

Hơn thế nữa, lần này hắn đi cậu còn rất khó để liên lạc, mà còn không biết hắn đi đâu, đang làm gì,...chỉ biết ở một chỗ chờ hắn liên lạc trước hoặc chờ tới khi hắn về nhà thôi. Bao nhiêu nỗi lo lắng cộng dồn lại làm sao cậu có thể yên tâm khi thấy hắn đi như vậy!

.......................

- "JungKook, ăn tối thôi"

Bữa ăn cuối cùng trong lần về nhà này của hai người. Hắn sẽ ăn cùng cậu rồi mới đi.

- "Em không muốn ăn" -giọng cậu bây giờ buồn hiu, chẳng còn tí sức sống nào nằm dài trên sofa.

- "Em làm sao?"

- "Không sao"

- "Giọng như vậy mà không sao? Đừng có khóc, anh nhắc trước"

- "Huhu....hức...."

Rồi xong! Tự dưng nói đến chữ khóc làm gì để người ta không kiềm được nữa mà òa lên nức nở.

- "Ơ ơ lại khóc rồi"

TaeHuyng vội vàng chạy lại ôm cậu vào lòng.

(Sửa lỗi type: *TaeHyung)

- "Có anh ở đây khóc còn được. Anh đi rồi không được khóc nghe chưa? Huh?"

'Vì anh đi rồi sẽ không có ai ôm em, hôn em, dỗ dành em như anh nữa đâu'

- "Anh thương, anh thương...ngoan nào"

- "Anh...anh ở nhà đi! Được không? Huhu"

- "Xong việc anh sẽ về nhà ngay, sẽ ở nhà không đi đâu nữa hết. Chịu không?"

Giọng hắn hết mực ôn nhu thỏ thẻ dỗ dành người nhỏ.

- "Làm sao giờ, em sẽ nhớ anh lắm...hức"

- "Anh cũng sẽ rất nhớ em, sẽ mau về, anh hứa!"

JungKook đã bình tĩnh hơn, cậu biết nếu cứ thế này hắn sẽ rất lo lắng khi đi nên cậu chỉ khóc một chút thôi. Khóc để được hắn an ủi, và khóc để hắn biết được phải mau mau về nhà với mình.

Cậu được hắn lau nước mắt cho rồi cùng nhau ra ăn cơm tối. Khoảng gần 8 giờ thì đã có xe đợi hắn ở bên ngoài rồi. Đã đến lúc TaeHyung phải đi! Cậu không được đi theo để tiễn hắn ra sân bay, hắn một mực bắt cậu phải ở nhà để đảm bảo an toàn cho cậu vì sợ tai mắt của bọn người xấu sẽ rình rập làm hại đến người của mình.

- "Anh đi đây, ở nhà ngoan. Nhớ hết lời anh dặn chưa?"

- "Em nhớ rồi mà. Em đi ra sân bay với anh nhé, em muốn đi"

- "Không được! Ở nhà đi chị JunHee sắp về chơi với em rồi"

- "Nhưng em muốn đi tiễn anh thôi mà"

- "Không cãi lời anh"

Dứt lời hắn hôn lấy cậu. Nụ hôn tạm biệt.

- "Anh đi đây"

- "Nhớ phải cẩn thận, chăm sóc tốt sức khỏe đấy..."

- "JungKook! Không khóc!" -thấy được mắt nhóc đỏ lên đọng nước là hắn biết rồi.

Cậu dang tay ra, hắn hiểu ý mà hướng người đến ôm trọn thân ảnh nhỏ vào lòng. Cứ thế này thì Kim Tổng đây muộn chuyến bay mất, người thì muốn giữ lại, người thì không muốn đi.

Cho đến khi cận vệ của hắn lên tiếng nhắc nhở sẽ muộn giờ bay thì cậu mới chủ động buông ra trước.

...........................

Vậy là hắn đi rồi!

Không sao! JungKook sẽ đợi được, sẽ không quá lo lắng, sẽ không khóc, và cũng sẽ không nhớ hắn quá đâu! -mấy lời này cậu nghĩ trong đầu cũng chỉ để an ủi bản thân, cậu thừa biết sự thật thì hoàn toàn ngược lại.

.........................

- "JungKook à, có sao không em?"

- "Em không sao, chị làm việc đi, em lên phòng"

Ánh mắt chị Lee lo lắng nhìn theo tấm lưng của cậu đang đi lên tầng.

Hắn đi đã dặn dò chị rất nhiều, phải chăm sóc, trông nom, quan tâm JungKook thế nào. Và bây giờ chị sẽ thay hắn pha sữa ấm mang lên cho cậu uống trước khi đi ngủ.

Đúng lúc đã pha xong, thì JunHee trở về nhà.

- "Chị mang cho JungKook sao?"

- "Đúng vậy, TaeHyung dặn chị mang lên"

- "Vậy chị để em, đằng nào em cũng lên tầng"

- "Được, mà em ăn gì chưa, chị hâm nóng đồ ăn cho nhé"

- "Không cần đâu ạ, chị dọn đi, em lên nghỉ luôn"

...........................

- "JungKook à! Chị vào được không?"

Cô đang đứng gõ cửa phòng cậu.

- "Được ạ"

Cậu đang nằm xấp ỉu xìu trên giường, chả muốn quan tâm đến cái gì nữa. Không có hắn buồn thật đấy.

- "Sữa của em nè, uống rồi đi ngủ"

- "Chị để đó đi, em uống sau"

- "Phải uống cho hết đấy!"

- "Nae"

Cô đặt cốc sữa xuống rồi mới đi tới mục đích chính. Ngồi xuống giường cạnh cậu, vuốt vuốt tóc và an ủi.

- "Em yên tâm đi, nó đi có xíu thôi à, về nhanh lắm"

- "Nae"

- "Cũng không nguy hiểm, TaeHyung sẽ không để bản thân bị thương đâu"

- "Nae"

- "Chị sẽ nhắc nó gọi thật nhiều cho em"

- "Nae"

Cô biết tâm trạng của cậu bây giờ không tốt nên chỉ vu vơ trả lời cho xong như thế, cô cũng không để ý nhiều.

- "Vậy em ngủ ngon, chị về phòng đây"

- "Chị ngủ ngon!"

............................

Căn phòng chỉ còn lại mình cậu. Tình trạng này sẽ kéo dài 2 tháng trời. Cái tên tham công việc kia khi nào hắn về đây cậu sẽ chắc chắn giữ chân hắn không cho hắn đi đâu nữa hết. Cậu đảm bảo là như vậy!

Nằm trằn trọc mãi tới tận khuya, JungKook mới thấm mệt mà chìm vào giấc ngủ. Chăn còn nằm đè lên mà không đắp, nếu có hắn ở nhà thì sẽ không như vậy rồi.

...........................

- "Con nghe!"

- "Con đi chưa?"

- "Máy bay vừa hạ cánh, bây giờ con đến đấy"

- "Ừ. Cẩn thận là trên hết. Bố chờ tin"

- "Vâng. Con cúp máy đây!"

............................

Địa bàn ma của Lão Ha.

(Địa bàn ma: là địa bàn không cố định ở một nơi, chúng sẽ liên tục thay đổi vị trí để đánh lạc hướng, xóa dấu vết khỏi cảnh sát)

Ở đây lão đang giam giữ tổng cổng 26 người. Có 15 đứa con gái từ 15-21 tuổi, 10 thằng con trai 15-20 tuổi và một bé gái chỉ mới 9 tuổi. Cứ chỉ cần gái còn trinh và trai tướng tá mặt mũi sáng lạng một chút sẽ đều lọt vào tầm mắt của bọn này. Chúng buôn bán người cả nam và nữ, bán cho ổ mại dâm. Chỉ cần thêm 24 người nữa thôi là có thể lên đường trao đổi rồi.

Số lượng người không nhiều nhưng đổi lại rất chất lượng vì thế vụ này tất cả sẽ kiếm được một số tiền cực kì khủng so với thời gian 2 tháng ít ỏi.

Quá lời! Bất kể có chuyện gì xảy ra lão cũng một mực phải hoàn thành được phi vụ này.

..........................

- "Xin chào Kim Tổng! Ngài trở về rồi sao"

- "Ừ. Tôi đã xem tình hình công việc rồi, rất nhanh!"

- "Kim Tổng này!" -lão tự dưng nghiêm mặt lại, làm hắn thấy khó chịu.

- "Nói"

- "Lần này Ngài đi tôi thực sự không muốn. Vì thế từ bây giờ cho tới khi xong việc, tôi mong không ai trong chúng ta được rời khỏi đây"

- "Hahaha...Ha Tổng nghi ngờ tôi sao?"

Hắn cười lớn, nhưng tiếng cười lại lạnh ngắt không chút cảm xúc.

- "Tôi không có ý đấy, tôi chỉ không muốn có một chút sơ hở nào để mọi thứ suôn sẻ cho tới cuối cùng"

- "Được!"

- "Cảm ơn Ngài" -lão chủ động mời hắn nâng ly.

- "Ngày mai có hàng?"

- "Đúng vậy, thêm 5 đứa nữa" -lão nói với giọn đầy tự hào, hồ hởi.

- "Ừ. Mai tôi sẽ qua, còn bây giờ xin phép"

Mọi thứ diễn ra quá nhanh, lão ta gom người chưa được 2 tuần mà đã được hơn nửa số lượng yêu cầu. Hắn đã đặt dấu chấm hỏi từ lâu rồi, nhưng sẽ không công khai thắc mắc, hắn còn có kế hoạch khác. Dù sao để lão làm thật nhanh thì công việc sẽ kết thúc sớm hơn và hắn sẽ được trở về nhà.

_______________________

👻 @iabb

Cảm ơn mn với 1k view💜 Truyện vẫn còn rất nhiều thiếu sót nhưng hãy ủng hộ cho em nó nha💜

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com