ZingTruyen.Asia

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 31: Một ngày ngọt ngào (1)

iabb2131


Dù đêm qua hắn không ngủ được nhiều, vì thấp thỏm quan sát cậu, còn bị cái lưng nhức mỏi làm càn thế nhưng sáng nay lại dậy rất sớm.

6 giờ sáng hắn đã hoàn toàn tỉnh táo. Cẩn thận kiểm tra tình trạng của người nhỏ, sờ trán, sờ chân tay, sờ môi nhỏ nữa,...đã ổn, nhóc lần này ốm lại rất ngoan, hắn thở phào nhẹ nhõm, thật sự dọa sợ hắn rồi.

Hắn lại một lần nữa kiểm tra xem cậu đã hết nghẹt mũi chưa, thấy ngủ ngoan như vậy thì hắn mới mò mẫm tìm cách để đặt cậu nằm xuống giường một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

- "Bé ngủ ngoan"

Hắn phải xoa xoa rồi an ủi thêm vài câu nữa cậu mới chịu buông tay hắn ra. Ôm khư khư như vậy suốt cả đêm đến giờ cũng không muốn buông.

Nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một nụ hôn ngọt ngào buổi sáng. Hắn đi vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng.

...........................

7 giờ 30 sáng.

Nếu là ngày bình thường thì JungKook sẽ ngủ nướng, dậy khá muộn. Nhưng hôm nay sau khi ốm dậy, cơ thể vẫn rất khó chịu, cổ họng thì khô khan, mắt sưng sưng lên vì lúc hắn phát hiện cậu sốt, nhóc mê man mà khóc rất nhiều, phải đến lúc được chuyền nước, thoải mái hơn cậu mới thút thít ngừng khóc.

Vì 'ngọc thể bất an', khó ngủ cực kì nên JungKook mới buộc phải thức giấc. Dụi mắt đến đỏ lên, nhìn xung quanh như muốn tìm thứ gì đó.

...................

- "JungKook dậy rồi hả?"

Hắn đang cặm cụi trong bếp, thấy chị Lee gọi tên cậu, hắn mới giật mình nhìn theo hướng chị gọi.

Gì kia, cứ bù xù hết cả lên rồi lật đật, khó khăn vì vết thương ở bàn chân, bám tay vịn cầu thang đi xuống, bộ quần áo hơi rộng che lấp đi bàn tay của cậu khiến bộ dạng trông càng đáng yêu.

- "Áo khoác của em đâu? Mặc như thế mà ra khỏi phòng à?"

Hắn bỏ ngang việc đang làm, lấy chiếc áo khoác đen của hắn đang để ở ghế bàn ăn chạy lại mặc cho cậu.

- "Vừa ốm xong đấy, không biết sợ hả?"

- "Em tưởng anh đi rồi, nên xuống tìm" -lí nhí giọng, để anh mặc áo cho mình.

- "Ngốc ạ! Ngồi xuống đây"

Hắn để cậu ngồi lên đùi mình. Lại thủ thỉ bên tai nhỏ.

- "JungKook dậy sớm vậy? Huh, em làm sao? Còn mệt không?"

Tay nhỏ đang mân mê tay lớn, cả thân hình thì thả lỏng dựa hết vào người hắn.

- "Em khó chịu, không ngủ được nữa"

- "Anh gọi bác sĩ cho em"

- "A không cần đâu, em ổn rồi, nghỉ xíu nữa là khỏe ngay"

- "Mắt sưng này, môi khô này, tóc rối hết này, chân đau nữa này...còn mũi, đã thoải mái chưa?" -lòng hắn xót xa không thôi, qua một ngày mà bảo bối phải chịu khổ nhiều rồi.

- "Rồi ạ!"

- "Ngoan, đi đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng, anh nấu cháo cho em kìa"

- "Nae"

Cậu từ từ xuống khỏi người hắn rồi lững thững lên lại phòng. Hắn muốn bế cậu lên sợ chân đau, nhưng JungKook một mực đòi tự đi, thôi thì chịu thua, cậu bướng 2 thì không ai nhận bướng 1 rồi.

......................

Chính là cuộc sống bình thường, đơn giản như vậy đây, cả hai người đều rất rất hạnh phúc. Buổi sáng tỉnh dậy, có thể thấy được người mình thương, được hỏi han, chăm sóc, được lo lắng, được ôm hôn, rồi cùng nhau ăn sáng, cùng nhau bắt đầu một ngày mới! Không có điều gì quý giá hơn đối phương và những giây phút như vậy.

.............................

- "Đi từ từ thôi ngã bây giờ"

Nhóc đang tăng tốc mà đi ra bếp, một chân đau còn đi bằng gót chân, như vậy sẽ không đau.

- "YAA..Cẩn thân cái chân!" -hắn đến phát hoảng với con người kia mất.

- "hì hì em không sao mà, không đau đâu"

- "Mua nạng về để nhà cậu trưng bày à?" -hắn đỡ cậu ngồi xuống rồi vừa lải nhải trách móc vừa bưng ra một tô cháo thơm lừng, nóng hổi.

- "Em sáng tạo, hiểu không? Không cần nạng vẫn thừa sức đi được" -cậu hếch mặt tỏ vẻ với hắn.

- "Rồi ngã ra đến lúc đấy đừng có mà ăn vạ"

Cậu nheo nheo mắt lườm lườm hắn một cái rồi mới quay sang bát cháo to đùng của mình.

- "Anh cho heo ăn hả?"

- "Ừmm, mời heo ăn. Thìa đây, thổi cẩn thận, nóng lắm đấy" -còn cố nựng cằm một cái mới chịu.

- "Làm sao em ăn hết được, ăn chung đi"

- "Em ăn đi. Ăn cho no, không ăn hết thì để đấy anh ăn, bây giờ anh phải lên phòng làm việc một chút"

- "Yaaa lại còn một cốc sữa nữa. Anh muốn bụng này nổ tung mới vừa lòng à!!"

Thấy hắn mang tới một cốc sữa ấm đặt lên bàn cậu càng phát hỏa.

- "Cháo không ăn hết cũng được, nhưng sữa thì phải uống cho hết"

- "Nhưng mà-" -bị ngắt lời.

- "Không cãi, ăn mới khỏe được"

Dứt lời hắn tháo bỏ tạp dề ra, rồi đi lên phòng mặc cho ai đó đang còn choáng vì lượng đồ ăn của mình.

.................

- "Chị! Lấy cho em cái bát nữa đi" -cậu nhờ chị Lee.

- "Để làm gì thế?"

- "Để em múc bớt cháo ra"

- "Để chị lấy cho"

Cậu đang nhâm nhi cốc sữa của mình trong khi chị Lee giúp cậu múc cháo. Cậu nói để cậu tự làm được nhưng khổ nỗi cô bây giờ cực kì thấy có lỗi vì việc chân JungKook bị thương, nên bát cháo nóng hổi thế này không muốn JungKook đụng vào làm gì cả.

- "Xong rồi đấy"

- "Ơ chị...chị san ra như không thế, bát em vẫn còn rõ nhiều"

- "Em ăn mau đi, lại bị TaeHyung mắng bây giờ, ăn nhiều mới mau khỏe"

- "Chị là gián điệp của TaeHyung đúng không? Chị không bênh em như mọi lần nữa rồi, buồn xỉu" -cậu trề môi giả vờ giận dỗi.

- "Nhóc này, chị sẽ không mủi lòng đâu, còn nhiều việc chị đi làm đây"

Cô đi rồi thì cậu mới bắt đầu tập trung ăn sáng. Ngồi ăn mà cái chân cứ đung đưa đung đưa dưới bàn, vui đời ghê á.

.......................

- "Lại đây"

- "Em ăn xong rồi"

Ăn uống no nê xong cậu liền lên phòng hắn ngay. Tối nay là hắn lại đi rồi, phải bám người không sót giây phút nào mới được.

- "Giỏi vậy, ăn có hết không?"

- "Nửa bát ạ"

- "Huh?"

- "Nhưng em no rồi, no căng bụng luôn rồi đây này" -cậu lấy tay hắn xoa xoa vào bụng mình để chứng minh.

- "Được rồi! Bây giờ anh có chút việc, ra ghế kia ngồi chờ anh nhé"

- "Không thích!"

Vẻ mặt đanh đá ấy đã xìu ngay xuống vì bị anh nhéo mũi.

- "Vậy ngồi yên, anh làm nhanh rồi chơi với em"

- "Nhất trí!"

Không chịu được sự đáng yêu của cậu, hắn hôn lên môi đỏ chụt một cái. Thấy cậu cau mày lườm mình, hắn lại được đà lè lưỡi liếm lên môi cậu một đường nhẹ nhàng.

- "Lưu manh!"

- "Với mỗi em!"

Hắn chỉnh lại tư thế cho cậu nằm gọn trong lòng mình rồi mới bắt đầu đánh máy.

Ngồi trong cơ thể vững trãi, ấm áp kia cậu không chịu yên tay yên chân lúc nào. Hết nghịch tóc hắn, nghịch tai, nựng cằm, rồi lại ôm eo, thỉnh thoảng ngứa miệng còn cắn vài phát vào má, vào ngực hắn nữa.

- "Sao đánh mông em?" -ủy khuất tra hỏi.

- "Em nghịch, còn nữa anh cho ra ngồi một mình đừng trách"

- "Hứ!"

Cậu cứ làm thế hắn không thể tập trung làm việc được, bao sự bận tâm đặt hết lên con người trong lòng rồi.

- "Sao không chơi game, xem phim, bình thường em xem nhiều lắm cơ mà"

- "Em để quên điện thoại ở phòng ngủ rồi, lười đi lấy lắm"

Hắn thở dài đành phải cống nạp điện thoại của mình cho cậu. Như vậy may ra mới ngồi yên được.

- "Ngồi ngoan, mở loa nhỏ một chút"

- "Nae~"

______________________

Kim Tae mặc tạp dề nấu cháo cho bé KooKoo đây:


@iabb

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia