ZingTruyen.Info

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 30: Bảo bối sốt cao

iabb2131

- "Em ngủ chưa?"

- "Chưa? Sao vậy?"

- "Anh ôm em nhé" -hắn nhẹ nhàng đưa lời đề nghị.

Cậu không nói gì. Hắn coi như là lời đồng ý vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau. Dụi dụi vào gáy cậu, tham lam hít lấy mùi hương dễ chịu, quen thuộc của JungKook.

Hắn nhắm mắt hài lòng, như vậy sẽ cực kì dễ ngủ! Còn gì bằng khi ngủ được ôm người yêu cơ chứ...

- "TaeHyung"

- "Huh?...anh nghe"

- "Anh...bao giờ lại đi tiếp?" -hỏi vậy chứ trong lòng cậu rất muốn hắn không đi đâu nữa.

Nghe được JungKook hỏi vậy, vòng tay của hắn càng xiết chặt hơn. Chỉnh đầu cho người nhỏ nằm lên tay còn lại của mình. Giữa hai người hoàn toàn không có khoảng cách.

- "Tối mai sẽ đi...Đừng buồn, được chứ?"

- "Hức..." -lại làm cậu khóc rồi.

Cậu xoay người lại ôm chặt cơ thể vững chãi, ấm áp ấy mà khóc thút thít.

Đây đúng là Jeon JungKook như ngày xưa rồi, hắn cảm thấy như vậy! Từ chiều đến giờ, nhóc tinh nghịch, bướng bỉnh, làm nũng, còn không ngại ngần bày tỏ rất nhiều cảm xúc trước mặt hắn nữa,... Từ tận sâu trong trái tim của hắn, thật sự đã cảm nhận được một Jeon JungKook của quãng thời gian hạnh phúc khi trước!

Trở lại với thực tại, Kim TaeHyung đau lòng mà bao bọc. Hôn lên trán cậu rồi mở lời an ủi, dỗ dành.

- "Anh thương...Anh sẽ về sớm, ngoan nào" -xoa xoa tấm lưng nhỏ đang run run vì khóc.

- "Lỡ anh bị....hức...bị thương như lần trước thì phải làm thế nào...huhu?" -nhắc lại chuyện đó cậu lại òa lên.

- "Sẽ không như vậy, tuyệt đối không bị thương, anh hứa!"

TaeHyung gỡ cậu ra khỏi người mình, gạt đi nước mắt trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, nhẹ nhàng hôn lên môi nhỏ.

- "Anh hứa! Tin anh"

- "..."

- "Đừng khóc nữa mà, làm đỏ hết mắt người yêu tôi rồi đây này"

- "Tối thế này, sao nhìn được mắt đỏ, đúng là!" -đang khóc mà vẫn cố cãi lại.

- "Chỉ cần là Jeon JungKook, không cần nhìn anh đều biết hết!" -thấy cậu dần nín khóc hắn mới nhẹ nhõm hơn.

JungKook cười nhìn vào mắt hắn.

- "Em rất lo, nói thật đấy, anh làm gì em không biết, đi đâu, ở đâu cũng không biết, gọi cho anh không được phải đợi anh liên lạc trước...chỉ mới vài ngày mà đã như vậy rồi, 2 tháng sẽ rất lâu"

- "Aigoo...Biết em sẽ chịu nói mấy lời này thì anh sẽ về nhà thăm em sớm hơn rồi"

Hắn vừa nói vừa đưa tay lên mặt cậu lau sạch đi những giọt nước mắt ban nãy.

- "Em đang nghiêm túc!"

..................

- "Anh cũng rất lo, để em ở nhà anh không yên tâm chút nào"

- "Tại sao?"

- "Em không tự chăm sóc tốt cho bản thân, trời lạnh mà cứ ăn mặc phong phanh, ăn uống cũng không điều độ, thức khuya, còn hay khóc thế này nữa không lo sao được huh"

- "Vậy anh ở nhà chăm em" -cậu vừa nói vừa dụi vào ngực anh.

- "Sau lần này anh không bao giờ đi xa lâu như vậy nữa"

- "...."

- "JungKook ngủ rồi hả?" -thấy cậu im lặng hắn nhỏ giọng hỏi.

- "Chưa ạ" -thật ra mi mắt cậu dính chặt vào nhau rồi.

- "JungKook!"

- "Dạ?"

- "Hôm nay anh rất bất ngờ đấy. Vì em"

- "Em?"

- "Ừ. Em rất khác so với lúc anh chưa đi công tác"

- "Vậy...anh thích em bây giờ hơn hay em lúc đó hơn?"

- "Anh thích hết~" -dứt lời hắn lại cúi xuống hôn liên tục lên mặt người nhỏ

- "Aaa...anh chỉ giỏi nói xạo thôi...nhột em"

- "Thật sự đã tha thứ cho anh rồi sao?"

- "Cũng có thể cho là như vậy. Mà anh không biết là em biết hết tất cả mọi chuyện rồi à?"

- "Huh? Chuyện gì?"

- "Ngốc!"

- "Nói anh nghe. Em biết chuyện gì"

- "Song ChaeYoung!"

Hắn có chút ngạc nhiên nhưng lại nhanh chóng quay về trạng thái ban đầu. Nếu cậu biết rồi mà sức khỏe có thể tốt như vậy thì hắn chả màng quan tâm mà nhắc lại chuyện đó. Dù gì sớm hay muộn rồi cậu cũng sẽ biết thôi.

Xoa xoa, vỗ vỗ nhẹ tấm lưng nhỏ mà thủ thỉ.

- "Vậy em thấy thế nào? Về Song ChaeYoung?"

- "Em...Mình đừng nói về chuyện này nữa được không!" -cậu lại rưng rưng nước mắt.

Bị người mình tin tưởng, yêu quý phản bội, hãm hại quả thật là rất sốc. Cậu còn có rất ít người thân yêu, nên việc mất đi một người chị đã cùng trải qua bao khó khăn, thăng trầm là điều cậu rất đau đớn. Cậu không muốn nhắc lại về chuyện đó nữa đâu.

- "Được, anh không nói nữa. Đừng khóc"

- " TaeHyung!"

- "Huh?"

- "Anh...đừng làm hại chị Song được không?" -cậu ngước lên nhìn hắn.

- "Không được!" -hắn cau mày tỏ vẻ khó chịu.

- "TaeHyung à, vì em, được chứ? Chỉ một lần này thôi"

Cậu chỉ muốn dùng một chút kính trọng, ơn nghĩa, tình cảm giữa hai chị em bao năm qua để giúp ả lần cuối cùng.

- "Haizzz...được, đều nghe em"

- "Cảm ơn anh" -cậu chủ động hôn má hắn.

- "Em muốn tim anh đập nhanh tới chết đúng không? Làm gì vậy?"

- "Bobo TaeHyung!" -cười tươi vuốt má người đối diện.

- "Aghh...Yêu em chết mất"

.........

- "Anh hứa sẽ thay đổi, sẽ không bao giờ như ngày xưa nữa, sẽ thật xứng đáng với tình cảm của em, JungKook"

- "Em tin anh mà"

Thấy cậu vừa nhắm mắt vừa trả lời lại, hắn cười cười rồi chỉnh lại chăn cho cậu, thoải mái vỗ lưng cho JungKook dễ ngủ.

.........................

Đến tầm 2 giờ sáng, hắn bị tỉnh giấc vì JungKook cứ ngọ ngoạy suốt từ nãy đến giờ.

- "Em sao vậy? Khó chịu ở đâu?"

- "Em....em nóng"

- "Huh?"

Trời thì rất lạnh, dù phòng có máy sưởi, chăn cũng dày nhưng đâu có đến nỗi nóng vậy đâu.

Hắn khó hiểu nên đứng dậy mở đèn lên, thấy được cậu đang toát mồ hôi, mặt rồi tai đỏ hết lên, môi xinh cũng bị khô nứt vì cậu thở bằng miệng, mũi có lẽ bị nghẹt rồi.

Sờ lên trán thì hắn càng thêm hốt hoảng. Nóng ran thế này, không biết từ mấy giờ. Hồi tối vẫn rất bình thường cơ mà.

- "Hức...em mệt, Tae, mũi nghẹt em không thở được...huhu" -giọng cậu thều thào cộng thêm tiếng nức nở khóc càng khiến hắn sót ruột.

- "Ngoan, cố gắng một chút anh, anh gọi bác sĩ tới"

Hắn chạy nhanh ra ngoài tới phòng của chị Lee gọi cô dậy gấp.

- "Chị gọi bác sĩ tới ngay, JungKook sốt cao quá!"

- "Được. Chị gọi ngay!"

Cô nghe được cũng hoảng không kém hắn. Vội vàng gọi cho bác sĩ riêng.

.......................

- "Em ấy sao rồi?"

- "Cậu ấy đã ổn hơn rồi, hạ sốt được một chút! Vẫn phải theo dõi thật cẩn thận vì cậu ấy cứ mê man sâu như vậy, tôi vừa tiêm thuốc và đang cho chuyền nước. Nếu có biểu hiện gì thì ngài hãy gọi cho tôi ngay!"

- "Cảm ơn ông rất nhiều"

- "Không có gì, tôi xin phép"

- "Mời bác sĩ đi theo tôi ạ" -chị Lee tiễn khách giúp hắn.

.........................

- "Em hư thật đấy! Dám bị ốm thế này"

Bàn tay hắn vẫn còn run run vén lại tóc cho cậu thật gọn gàng. Miệng trách móc nhưng trong lòng đang rất lo lắng, xót xa cho người nhỏ.

- "Khát...Tae, cho em nước"

Nghe được cậu nói, TaeHyung nhanh nhảu rót cốc nước ấm được chị Lee chuẩn bị sẵn cho cậu uống.

- "Uống từ từ thôi..."

Sau khi cậu uống xong thì lại nằm xuống ngủ tiếp nhưng mỗi tội không được thoải mái vì cái mũi cứ nghẹt lại suốt. Thấy vậy hắn mới bế cậu dậy cho cậu ngồi vào lòng, dựa vào lưng mình để ngủ.

Để bảo bối ngủ ngon hơn thì có đau lưng, mỏi lưng suốt đêm cũng không thành vấn đề với hắn.

Cứ vậy cả đêm bệnh nhân JungKook ngủ rất ngoan, không phát sốt cao thêm lần nào nữa, cũng không quấy rầy gì cả. Còn hắn đợi cho tới khi nước đã chuyền xong, rút kim ra cho cậu rồi mới nhắm mắt nghỉ ngơi. Đôi tay cứ ôm khư khư lấy nhóc không hề thay đổi.

_________________________

👻

@iabb

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info