ZingTruyen.Info

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 29: Thay đổi xưng hô

iabb2131


Hắn sợ cậu để đầu ướt lạnh nên cố gắng tắm nhanh nhảu rồi đi ra ngoài. Trên cổ vẫn choàng theo cái khăn lau tóc, lấy chiếc máy sấy rồi đi lại cạnh giường đứng sấy tóc cho JungKook.

- "Lạnh không? Để anh lấy thêm áo cho em"

- "Không cần đâu. Mà sấy qua thôi còn xuống ăn, đói rồi"

- "Tự dưng nói trống không thế?"

- "Tôi đói rồi"

- "Ngồi yên, sắp xong rồi" -hắn lại vò vò mái tóc, di chuyển máy sấy để da đầu cậu không bị quá nóng.

Bức tranh tình cảm thật hạnh phúc a. Cứ mãi như vậy thì thật tốt!

...........................

- "Chị dọn đồ ăn đi" -hắn nói với chị Lee.

- "Có ngay đây, đợi chị chút"

Hắn vỗ vỗ vào ghế ra hiệu cho JungKook ngồi cạnh hắn. Cậu không nói gì chỉ đi lại ngồi thôi.

Vài phút sau thì tất cả đồ ăn đã được bày biện ra bàn. Cậu thật sự rất đói, chỉ muốn nhanh chóng nhét tất cả đống này vào bụng thôi.

- "JungKook, của em đây"

Mặt cậu méo mó khó coi nhìn hắn. Tại sao lại đưa cậu sữa chuối chứ? Cậu là đã quên mất chuyện hồi chiều tối rồi.

- "Bữa tối của em đấy, uống đi, còn mấy thùng kìa uống cho no"

- "Đùa tôi à? Tại sao lại uống sữa"

- "Em không nhớ chuyện vừa nãy à, ai khẳng định sẽ uống sữa thay cơm"

Cái tên này chỉ được cái nhớ dai, thù dai, vậy mà cũng không thương xót cậu, nỡ lòng nào chỉ cho bụng đói này uống sữa cơ chứ. Sao mà cậu chịu được, rồi mấy món này lại rất ngon, đặc biệt nhiều hơn mọi khi vì chị Lee cố tình làm để mừng Kim TaeHyung về nhà.

- "TaeHyung à" -bắt đầu giở giọng mè nheo.

- "Chị Lee hôm nay nấu ngon thật, cái đùi gà này chắc phải ngon lắm đây" -hắn cố tình ca ngợi đồ ăn để trêu ngươi cậu chứ bình thường có bao giờ mở miệng ra khen như vậy đâu.

- "Cho tôi" -cậu mặt dày đưa bát ra.

- "Không được, sữa đây, anh chọc ống hút cho em nhé" -còn gia bộ ga lăng, quan tâm nữa, tức chết cậu.

- "Hức...anh ăn cho hết đi...không cần" -xin không được cậu liền chuyển sang khóc ăn vạ. Bé đói lắm rồi, chỉ tìm cách để được ăn thôi!

Thấy cậu khóc hắn vừa buồn cười vừa thương, nhưng không dỗ luôn mà để cậu khóc thêm một lúc nữa cho chừa đi.

Thấy hắn như vậy cậu như mấy đứa trẻ con muốn được người lớn dỗ ngọt liền khóc to hơn. Hắn vẫn ăn bình thường, nhưng đang phải nhịn cười, nhóc này đáng yêu quá rồi đấy!

- "Nín mau!" -hắn nhanh chóng vào vai người lớn, nạt 'đứa trẻ' kia để nó nín khóc.

Cậu giật mình mở to mắt nhìn hắn rồi lại tiếp tục nức nở.

- "Hức...quá đáng"

TaHyung lúc này không nhịn được nữa phì cười, trong lòng lại xót xa nhìn đôi mắt, chiếc mũi, gò má ửng hồng của cậu, với tay lấy giấy lau nước mắt, nước mũi tèm lem trên mặt nhỏ.

- "Không khóc nữa JungKook"

- "KỆ TÔI....huhu chị ơi...Kim TaeHyung bắt nạt em" -mách gì chứ, JunHee có ở đây đâu. Chỉ khiến cho hắn thêm một tràng cười nữa.

- "Ai cho cười mà cười!"

- "Anh có cười đâu, đang khóc đấy, khóc với em mà" -có ai khóc mà vui vẻ như hắn không??

- "Còn nói nữa!!"

- "Rồi rồi không trêu em nữa, nín đi nào"

- "Tôi đói mà" -đôi mắt long lanh nhìn hắn.

- "Vậy hả?"

Cậu gật gật đầu, sụt sịt vài cái và vẫn tha thiết nhìn hắn.

- "Đổi xưng hô đi, rồi em được ăn" -hắn mong chờ cái này lâu lắm rồi. Cứ mình hắn anh anh em em còn cậu lạnh lùng xưng tôi, hắn rất rất không thích như vậy.

Vì thấy tinh thần của JungKook dạo này đối với hắn rất tốt nên hắn nghĩ bây giờ nó ra là thích hợp rồi.

- "..."

- "Sao đây? Không muốn ăn đúng không, vậy thì thôi" -hắn hơi thất vọng vì cậu cứ im lặng. Không sao, TaeHyung không ép, không vội, chỉ cần cậu thoải mái tự nguyện.

Cậu im lặng nửa ngày mới chịu mở miệng.

- "TaeHyung...em đói"

Hắn nghe được lập tức ngước lên nhìn cậu. Miệng không kìm được mà cong lên hạnh phúc. Đúng là dùng đồ ăn dụ nhóc này thì 90% là thành công, điều này đến giờ vẫn không thay đổi.

- "Anh không nghe rõ" -Kim vô liêm sỉ, Kim trêu chọc, Kim lợi dụng.....

- "EM NÓI LÀ EM ĐÓI RỒI!, muốn ăn cơm" -cậu biết hắn cố tình, cúi gầm mặt nói lớn.

Hắn hài lòng, xoa xoa đầu nhỏ, lấy cho cậu một bát cơm.

- "Ngoan, ăn nhiều vào"

Kim TaeHyung gắp vào bát cho cậu đùi gà từ canh gà hầm vừa nãy hắn dùng để trêu cậu. Còn chuyển vị trí đồ ăn trên bàn, để những món cậu thích sang gần JungKook hơn để cho dễ gắp.

Không chần chừ thêm, cậu nhanh chóng nhập cuộc. Không phải cậu ăn nhiều đâu, chẳng qua đồ ăn ngon quá cậu không thể phũ phàng lại bọn chúng được, tốt bụng để chúng nó giữ ấm trong bụng cậu thôi.

Nhìn JungKook ăn ngon miệng hắn cũng rất hài lòng. Bữa cơm ấm áp này rất quý giá trong thời gian luôn phải xa nhà của hắn.

.....................

Ăn xong thì JungKook đòi lên phòng xem phim, hắn bế cậu lên đắp chăn cẩn thận rồi mới rời khỏi, sang một phòng khác để làm việc. Về nhà vậy thôi chứ hắn vẫn phải lo lắng rất nhiều công việc ở tập đoàn cũng như cái hợp đồng phi pháp cùng lão Ha nữa.

Tầm khoảng một tiếng sau, là gần 10 giờ tối. Hắn mới tạm dừng một chút, sang kiểm tra xem cậu đã ngủ hay chưa. Trước khi sang hắn còn xuống bếp pha sữa nóng cho người nhỏ nữa. Sữa nóng sẽ giúp cậu dễ ngủ hơn!

- "Em ngủ chưa?"

Chỉ thấy một cục tròn được bao bọc bới chiếc chăn ở giữa giường, chứ hắn chẳng nghe được câu trả lời nào.

- "JungKook à! Chùm vậy khó thở đấy"

Hắn nhẹ nhàng kéo chăn ra. Là cậu đang đeo tai nghe xem phim, không nghe thấy tiếng hắn cũng đúng thôi, hắn cứ nói nhỏ nhỏ vì tưởng cậu ngủ rồi.

- "Anh xong việc rồi à?"

- "Chưa xong, mang sữa lên cho em. Uống đi, đừng như nước cam chiều nay"

- "Biết rồi mà" -Cậu định cầm cốc nhưng hắn gạt tay ra.

- "Nóng! Để anh cầm"

Hình như hắn thoáng thấy JungKook vừa mỉm cười thì phải, phòng chỉ bật đèn ngủ nên không thể thấy rõ.

Cậu ngoan ngoãn thổi thổi rồi uống sạch cốc sữa. Hắn hài lòng xoa đầu, rồi cướp lấy cái điện thoại trong tay cậu.

- "Em ngủ mau, mấy giờ rồi mà còn xem, anh không có ở nhà là hư thế này à?"

- "Còn sớm mà"

- "Gần 10 giờ là sớm của em hả? Không nói nhiều, ngủ đi"

- "Nhưng em không ngủ được" -chu môi cãi lại.

- "Cứ nhắm mắt lại khắc ngủ được"

- "Còn anh? Muộn rồi sao không ngủ? Phải làm gương chứ"

- "Đừng có chuyển sang tôi. Cậu ngủ đi, tôi còn phải làm việc" -hắn đổi xưng hô ý đùa cậu thôi.

- "Bao giờ anh ngủ thì tôi ngủ"

- "Không được! Sẽ rất muộn"

- "Vậy giờ anh cũng ngủ luôn đi"

Hắn suy nghĩ một hồi cũng đành phải đồng ý dẹp công việc sang một bên mà đi ngủ. Người thương hắn bướng lắm, chắc chắn sẽ chờ hắn thật nếu hắn làm khuya, mà hắn lại không muốn điều đó.

- "Rồi, anh ngủ với em" -hắn nói rồi nằm xuống cạnh cậu.

..................

Bỗng dưng cả căn phòng rơi vào yên lặng, làm cậu thấy hơi ngại ngùng cũng không biết vì chuyện gì? Có lẽ vì chuyện trong phòng tắm hay chuyện đồng ý thay đổi xưng hô,...Không biết nữa.

____________________

👻 @iabb








Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info