ZingTruyen.Com

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 26: TaeHyung về nhà

iabb2131


Về đến nhà mọi người một mực bắt cậu nằm trên phòng mà nghỉ ngơi. Cậu năn nỉ mãi mới được xuống phòng khách ngồi, ít ra dưới đó còn có người làm cậu sẽ không cảm thấy quá nhàm chán.

- "Chị với anh đi làm đi, em ổn rồi, không cần ở đây suốt đâu"

- "Cũng gần giờ nghỉ trưa rồi, ở nhà ăn cơm chiều đến cũng được" -cô trả lời.

- "Còn anh?"

- "Anh thì tùy ý Minie"

- "Mình và anh YoonGi sẽ ăn trưa ở đây" -nó nhanh chóng quyết định.

- "Mọi người thật là!"

Nói vậy thôi chứ cậu thấy rất hạnh phúc, vì xung quanh mình có nhiều người quan tâm, yêu thương mình như vậy. Cậu là rất may mắn!

JunHee ra báo với chị Lee là làm đồ ăn trưa cho cả anh và JiMin nữa.

- "Chị làm đồ ăn cho tất cả mọi người nhé"

- "Chị biết rồi, em muốn lưu ý đồ ăn gì không?"

- "Chị nhớ tránh những nguyên liệu nào làm vết thương của JungKook bị sưng và để lại sẹo lồi đó" -cái này lúc vừa về cô đã dặn chị Lee một lần rồi.

- "Chị nhớ rồi"

- "Mà chị này!"

- "Sao vậy?"

- "Lần này may không có TaeHyung ở nhà không thì chị cũng biết tính nó rồi. Em mong sẽ không có lần sau nữa, JungKook muốn giúp chị cũng đừng để thằng bé làm"

- "Thật sự xin lỗi, chị sẽ không để có lần sau đâu"

- "Được rồi, chị cùng mọi người nấu đồ ăn đi"

.......................

Sau khi ăn trưa và nghỉ ngơi xong thì JunHee đến tập đoàn, còn JiMin được anh đưa về nhà rồi anh mới đi làm tiếp. Còn mỗi cậu ở trong nhà thôi, vết thương vẫn rất đau nhức, bất chợt làm cậu thấy nhớ anh, muốn được anh an ủi. Định gọi lại thôi.

Thế mà một vài phút sau điện thoại lại kêu lên. Thần giao cách cảm sao, người này lại có thể linh đến như vậy. Vừa nhắc tới liền gọi cho cậu.

Cậu nhấc máy.

- "Alo, tôi nghe!"

- "Em đang làm gì?"

- "Đang ngồi xem TV, sao vậy?""

- "Đến sân bay đón anh nhé"

- "Anh về thật à? Đợi tôi chút tôi tới ngay" -giọng cậu hào hứng không thôi, hắn có thể cảm nhận được điều này qua màn hình điện thoại.

- "Không gấp, anh chờ em, đi cẩn thận"

- "Tắt máy nha, tôi đi đây"

Hắn chẳng kịp nói thêm cái gì đã bị ngắt máy rồi, nhưng không sao, thấy phản ứng của cậu như vậy là quá tuyệt đối với hắn rồi.

JungKook.

- "Chị Lee ơiiii"

- "Chị đây, em cần gì?"

- "Báo tài xế em cần ra sân bay ngay bây giờ"

- "Em ra đó làm gì, chân đau như thế, em mà đi JunHee biết được là cả hai chúng ta đều bị mắng đấy"

- "Em đi đón TaeHyung mà, không ai mắng đâu chị yên tâm"

- "Cậu chủ về sao?"

- "Anh ấy vừa gọi cho em, chị mau đi chuẩn bị xe đi"

- "Được được"

Nhờ được sự giúp đỡ từ chị Lee cậu đã lên được xe an toàn, chiếc nạng sắt được để sau cốp. Dường như bây giờ chân JungKook chẳng còn thấy đau nữa rồi.

.......................

Lái xe chừng hơn nửa tiếng thì cũng đã tới sân bay.

Cậu muốn đi vào đó nhưng chân cậu như vậy thật sự không đi được. Trong kia còn rất đông, không thể chen được dòng người đó, ngã ra cái thì lại khổ cái thân. Liền lấy điện thoại ra gọi cho TaeHyung.

- "Anh nghe"

- "Ra ngoài đi, tôi ở trong xe chờ anh, ở đó đông lắm tôi không vào được"

- "Được, chờ một chút"

Cậu ừ một tiếng rồi mở cửa sổ ngó đầu ra quan sát.

A thấy rồi, Kim TaeHyung kìa, hắn chỉ xách theo một chiếc túi không lớn cũng không nhỏ bên người. Không cần cậu vẫy tay, hắn thấy chiếc xe quen thuộc cùng cái đầu tròn vo lấp ló ở kia là nhanh chân đi tới.

Chưa kịp lên xe, hắn để túi đồ xuống rồi áp hai tay lên đôi ká bầu bĩnh của cậu mà xoa xoa. Nụ cười thì cứ mãi không chịu tắt đi.

- "JungKook à, nhớ em chết mất"

- "Ui da...má tôi"

- "Có lạnh không, không ở trong xe ngó ra ngoài làm gì hả?" -hắn thấy cậu nhăn mặt nên cười cười tha cho đôi má ửng hồng kia.

- "Lạnh, nhưng phải ngó ra mới thấy người chứ. Còn không lên xe"

Hắn mở cửa xe ngồi vào trong, ngồi sát vào cậu. Với tay kéo chiếc mũ bị trễ xuống chùm kín đầu cậu rồi mới ngồi yên.

- "Cảm ơn em đã ra đây đón anh"

- "Không có gì. Tôi ở nhà không cũng chán"

- "Mình về thôi" -hắn vỗ vỗ ghế lái của bác tài ra hiệu.

Đến lúc này dù cùng cậu luyên thuyên vài chuyện nhưng cậu vẫn chưa nhắc gì tới vết thương, và hắn cũng chưa phát hiện có điều gì bất thường. Là vì JungKook đang đi tất, và xỏ vào một chiếc dép rất to so với chân của cạu -là dép của hắn ta đấy- miếng băng vết thương không dày nên không dễ nhìn ra.

Chỉ khi về đến cửa nhà, chuẩn bị xuống xe thì mới lộ ra vấn đề.

- "Sao em không xuống xe"

- "TaeHyung...."

- "Anh đây, em làm sao?"

- "Mở cốp ra đi"

Hắn nhìn cậu khó hiểu nhưng cũng nghe theo mà ra mở cốp xe sau.

Cái gì vậy, nạng sao, ai cần thứ này mà lại nhé vào trong đây, còn JungKook sao lại bảo anh mở cốp.

- "Cái nạng này của ai?"

- "Của tôi. Lấy ra đây mới vào nhà được"

- "Em nói gì cơ!!" -hắn hơi lớn tiếng đi ra chỗ cậu.

- "...." -chưa để cậu nói gì hắn đã lại tiếp lời.

- "Em bị cái gì, mau cho anh xem, tại sao không ai nói cho anh biết?"

- "Anh bình tĩnh xem nào, ở bàn chân trái"

Hắn nghe được liền quỳ xuống gấp gáp nhưng lại nhẹ nhàng nâng chân cậu lên sợ làm cậu đau.

- "Ở đâu chân trái?" -hai đầu lông mày hắn sắp chạm vào nhau đến nơi rồi.

- "Bàn chân"

Hắn cởi tất của cậu ra xem xét. Cũng không nhìn thấy gì ngoài miếng bông được cố định ở đó. Lặng lẽ đi lại tất cho cậu rồi đứng dậy bế cậu lên đi vào nhà.

- "Tôi tự đi được"

- "Em yên lặng đi"

Hắn giận cậu sao, giọng nói sao lại như vậy. Cậu có làm gì đâu chứ.

Hắn bế thẳng cậu lên phòng, để cậu ngồi giường, đắp chăn vào chân cho cậu rồi quay ra xếp đồ, thay quần áo.

Cứ im lặng như thế. Cậu bực bội mà lên tiếng trước.

- "Anh giận gì chứ, tôi có làm gì anh sao?"

- "Không giận"

- "Còn bảo không giận, có gì phải nói thì tôi mới biết được chứ"

Hắn im lặng cặm cụi xếp đồ thềm vài phút rồi mới lên tiếng.

- "Có đau không?" -ôn nhu hỏi cậu, đầy xót xa, đau lòng lại có chút giận dỗi.

- "Đau, chảy rất nhiều máu" -cậu tự dưng lại muốn kể nể với anh thật nhiều. Đã nói rồi JungKook rất ưa được an ủi, quan tâm.

- "Bị từ bao giờ, tại sao lại bị đau?"

- "Từ sáng nay. Tôi làm vỡ bát canh lỡ dẫm lên mảnh sành, mọi người đưa tới viện khâu 16 mũi đấy"

- "Em đúng là, lúc nào cũng bất cẩn như thế. Mà tại sao em lại bưng bát canh, anh đã bảo không được làm việc gì trong nhà rồi cơ mà"

- "Anh có biết ngồi không chán tới mức nào không!"

- "Dù thế nào cũng không được để bị thương như vậy, anh xót"

- "...."

Hắn không để ý JungKook đang bị khớp trước câu nói của mình mà nhẹ nhàng xoa xoa bàn chân của cậu. Hắn thương lắm, xót lắm, bị đau như vậy, chẳng yên tâm mà bỏ cậu lại nữa.

Không biết là vì điều gì mà JungKook lại cảm thấy căn phòng này hôm nay ấm áp lạ thường, bàn chân cậu cũng dịu đi cơn đau nhức, cậu cảm thấy rất an toàn.

Người nào đó khiến cậu có cảm giác an tâm mà dựa vào!

___________________

👻 @iabb

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com