ZingTruyen.Com

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 25: Bị thương

iabb2131


Tắt máy cậu vẫn ngồi yên ở đó cũng chẳng rõ cậu đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Thời gian trôi qua cũng được 20 phút. Cậu mới nhớ ra còn JiMin đang đợi cậu sang gọi về phòng ngủ liền lật đật chạy sang phòng chị JunHee.

- "Park JiMin về ngủ thôi!"

Cậu mở cửa, vừa đi vào vừa nói.

Xem kìa đã ngủ một đống trên giường rồi, thật là...cũng mới trôi qua khoảng 30 phút chư bao mà đã không chờ nổi, chắc tại trưa nay không ngủ, giường thì ấm nên ngủ gật mất.

Còn chị JunHee thì đang ngồi cạnh nó, dựa lưng vào đầu giường đặt chiếc laptop trên đùi để làm việc. Thấy cậu vào liền ra hiệu ý bảo cậu im lặng.

- "Sao chị làm việc giờ này?"

JungKook đi lại giường ngồi xuống.

- "Cửa hàng bên Mỹ của chị có chút vấn đề nhỏ nên chị giải quyết cho xong thôi"

- "Xin lỗi chị nha, em lỡ vất cái đứa nói nhiều này sang đây làm phiền chị làm việc rồi"

- "Nay sang đây nó nằm ngủ luôn đấy nên không sao dù gì việc cũng không quá quan trọng"

- "Vậy ạ, để em gọi cậu ấy dậy rồi về phòng"

- "Ơ đừng!"

- "Sao ạ?"

- "Nó đang ngủ ngon thế chị không nỡ gọi, cứ để nó ngủ ở đây đi, mà em ngủ bên này luôn càng tốt"

- "Em ạ?"

- "Ừ, ngủ ở đây luôn đi, giường rộng mà, nhaaa"

- "Vâng, vậy cũng được, đợi em chút em sang lấy gối ôm"

- "Chị cũng có mà!" -cô chỉ tay vào cái gối ôm màu xám nhạt.

- "Em lấy của em cơ, có em mới ngủ được"

- "Giống TaeHyung quá ta, từ bao giờ bị nhiễm 'bệnh' của nó vậy?"

Hắn khi ngủ luôn luôn phải ôm thứ gì đó mới ngon giấc được, từ nhỏ đã vậy rồi đến tận bây giờ hơn 20 tuổi đầu mà vẫn không hề thay đổi.

Đặc biệt hơn là chiếc gối cậu nói. Không phải của cậu mà mà của TaeHyung, chiếc gối cậu nhón được từ phòng của hắn, là chiếc gối hắn vẫn ôm hằng đêm để ngủ. Vì thế hình như nó vẫn còn vương lại mùi hương dễ chịu, quen thuộc của hắn giúp JungKook cảm thấy thoải mái, an toàn hơn khi ngủ. Nhắm mắt lại có thể tưởng tượng được TaeHyung vẫn đang nằm cạnh cậu.

Bởi vậy mới nói, gần thì không sao, chứ xa một cái là cảm xúc loạn hết cả lên.

- "Được rồi, lấy đi nhanh còn ngủ, muộn rồi" -cô giục cậu khi thấy cậu cứ đứng đờ ra đấy nghĩ ngợi gì đó.

- "Nae"

Thế là đêm nay trong căn phòng ấy, trên chiếc giường ấm áp ấy có ba người nằm cạnh nhau ngủ rất ngon.

..........................

Sáng hôm sau khi cậu thức dậy thì đã không thấy JunHee đâu nữa, chỉ còn JiMin đang gáy khò khò bên cạnh thôi, ngủ quá tốt đi. Cậu cũng không đánh thức nó dậy luôn mà đi vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà tìm chị gái.

- "Chị Lee, có thấy chị JunHee ở đâu không ạ?"

Chị Lee là người giúp việc, đang nấu bữa sáng thì JungKook đi lại hỏi.

- "À JunHee đi làm từ sớm rồi. Bảo cứ để mấy đứa ngủ không cần chị lên gọi"

- "Vậy ạ, chị cần em giúp gì không?"

Cậu sắn sắn tay áo lên định vào giúp việc bếp núc.

- "Không cần đâu, chị cũng xong rồi đây. À, xếp bát đũa ra bàn giúp chị nhé"

- "Vâng ạ"

- "Chị lên gọi JiMin, 9 giờ rồi ăn sáng không là muộn"

- "Vậy chị gọi cậu ấy hộ em, ở phòng chị JunHee á"

- "Chị biết rồi, làm cẩn thận đó"

- "Nae"

Sở dĩ bất cứ ai tiếp xúc với cậu đều yêu quý là vì thế. Cậu không có hoạt bát như JiMin mà lại khá nhút nhát để bắt chuyện với người lạ nhưng đổi lại cậu đối xử với mọi người rất tốt. Rất dễ để tạo ấn tượng tốt trong lòng mọi người.

Chị Lee là vào làm thay dì Kang từ hồi dì bị hắn ta đuổi về quê. Trong nhà còn vài người làm nữa nhưng hắn vẫn phải tuyển thêm người để quán xuyến tất cả một cách chu toàn hơn, không để cậu hay chị JunHee phải động tay động chân vào việc gì cả. Thật may là tìm được người tốt, rất có trách nhiệm với công việc và còn rất thích JungKook Kim TaeHyung cũng yên tâm phần nào khi để JungKook ở nhà.

- "JiMin à, em dậy đi, xuống ăn sáng với JungKook" -cô đi vào phòng kém rèm cửa ra cho ánh sáng mặt trời rọi vào.

- "...Em buồn ngủ" -cậu ngọ ngoạy mấy cái rồi lại rúc vào chăn ngủ tiếp.

- "9 giờ rồi đấy, ăn rồi lại ngủ tiếp, không thể bỏ bữa sáng được"

- "Vậy đợi em chút, chị cứ xuống trước đi ạ" -vẫn nhắm mắt nói.

- "Nhanh nha, JungKook cũng đói rồi đấy"

Ngay lúc cô vừa dứt lời thì có tiếng đổ vỡ kèm tiến hét của JungKook vang lên.

Cô chạy ngay xuống dưới, theo sau đó là JiMin. Nó cũng vì tiếng động mà tỉnh cả ngủ mắt mở to chạy theo chị Lee.

- "JungKook à, cậu làm sao vậy?"

JungKook làm vỡ bát canh. Chắc do lúc bưng ra bàn nóng quá nên bị rơi xuống đất.

- "Chết rồi, JungKook à em có bị thương ở đâu không, có vị bỏng không hả?" -cô đi tới kéo cậu ra khỏi chỗ đổ vỡ đó.

- "Em...không sao đâu hai người đừng lo, em tránh được, không bị bỏng"

- "Máu kìa JungKook...chân cậu có máu"

Chỉ khi JungKook bước đi mới thấy được vết máu theo dấu chân cậu hằn lên sàn nhà trắng tinh. Cậu bị dẵm vào một mảnh sành lớn, nhưng chưa thấy có cảm giác gì. Chỉ khi bị JiMin phát hiện mới biết mình bị thương, dần dần cảm nhận được bàn chân rất đau.

- "Để chị gọi tài xế đưa em đến bệnh viện" -nói rồi chị Lee chạy đi luôn. Thật sự có lỗi, nếu để cậu lên gọi JiMin còn cô dọn đồ ăn thì đâu ra nông nỗi như vậy.

Còn JiMin nó thì hốt hoảng quỳ xuống cạnh cậu, ngó ngó xem vết thương rồi hỏi han cậu có đau nhiều không.

- "Đừng lo, vết thương nhỏ thôi"

- "Nhỏ gì mà nhỏ, chảy nhiều máu như vậy, mảnh sành cũng to đùng kìa...hicc" -nó sụt sùi nức nở.

Cậu đau mà vẫn phải cười khổ con người này. Cậu mới nên khóc chứ, nhóc này cư nhiên lại khóc báo hại cậu phải dỗ dành.

- "Nín đi mà. Mình không sao, có chết được đâu mà"

- "Nói gì đó, nói xui không. Đợi chút tớ gọi anh YoonGi với chị tới viện luôn"

- "Không cần đâu, cả hai đều bận, đừng làm phiền họ"

- "Phiền gì mà phiền, để hai người đó biết cậu nói thế này thể nào cũng đem cậu ra đánh đòn"

- "Rồi, theo ý cậu hết" -cậu không nói lại được JiMin đâu, để nó làm gì thì làm, vết thương đau nhiều hơn cậu chẳng muốn mở miệng nữa, nắm chặt tay chịu đựng.

...............

Bệnh viện.

- "Khâu 16 mũi. Vì ở bàn chân nên khó đi đứng, còn lại thì ổn rồi, có thể về nhà"

- "Thật sự về nhà, tôi muốn đăng kí nhập viện" -JunHee lên tiếng lo lắng.

- "Không cần thiết đâu, cứ đến rửa vết thương rồi thay băng định kì đến khi cắt chỉ là được"

- "Nhưng mà...."-bị cậu ngắt lời.

- "Chị à, không cần phải ở lại viện, vết thương nhỏ mà"

Đúng vậy, JunHee là đang làm quá lên nhưng cùng vì lo cho cậu quá thôi. Nếu có hắn ở đây chắc còn hơn cả cô, chắc chắn sẽ đòi bằng được bệnh viện phải cho cậu nhập viện cho tới khi khỏi thì thôi.

- "Nhỏ cái gì mà nhỏ, em nhìn em kìa, không cẩn thận gì hết, bực chết chị rồi" -cô mắng cậu.

- "Em xin lỗi, em vô ý mà"

YoonGi đứng cạnh đó lên tiếng.

- "Được rồi, về nhà thôi, tôi đưa mọi người về"

Anh nhận được điện thoại từ nó là ngay lập tức lái xe đến đây ngay. Không thể hiện ra bên ngoài chứ anh rất lo lắng cho cậu em trai này.

- "Làm phiền anh rồi!"

JunHee nói với anh rồi cầm chiếc nạng cho JungKook. Còn YoonGi cõng cậu đưa ra xe. Như vậy sẽ di chuyển nhanh hơn.

___________________
👻 @iabb


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com