ZingTruyen.Info

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 24: Video call

iabb2131


Hắn ra xe trở về khách sạn nơi hắn đang ở. Mệt mỏi ngồi xuống chiếc bàn làm việc, dựa lưng vào ghế thở dài một hơi rồi lên tiếng với thư kí Song.

- "Được rồi. Về nghỉ ngơi đi, sắp tới còn rất nhiều thứ phải giải quyết"

- "Vậy tôi xin phép! Tôi đã đặt đồ ăn lát nữa sẽ có phục vụ mang lên phòng cho Ngài"

- "Ừ"

Hắn rất nhớ cậu, nhất là vào những lúc như thế này. Những lúc hắn mệt mỏi, căng thẳng, áp lực thì nỗi nhớ ấy lại dâng trào lên không thể kiểm soát. Nếu là trong khoảng thời gian chưa gặp lại được Jeon JungKook thì có lẽ bây giờ hắn đã lại nốc rượu vào người, còn kèm theo cả những điếu thuốc độc hại rồi.

Nhưng bây giờ đã gặp lại, chỉ là xa một chút, hắn cư nhiên lại không muốn làm dụng vào mấy thứ đó, nếu có cũng chỉ dùng một ít, vì thói quen không thể nói bỏ là bỏ được, phải có thời gian. Hắn đang cố gắng tránh xa mấy thứ đó vì cậu, không muốn cậu nhìn thấy bộ dạng đó của bản thân. Hắn muốn kiểm soát được mình để có thể ở cạnh bên cậu, để được cậu hoàn toàn chấp nhận.

- "Anh nhớ em....JungKook à"

- "Làm sao bây giờ?"

- "Thật sự muốn nhanh về với em"

Cả căn phòng im ắng, hắn cứ ngồi đó độc thoại một mình, đem tất cả tâm sự ra cùng chất giọng trầm trầm mà giải tỏa. Có những câu hỏi, có những sự bày tỏ nhưng đều không có ai bên cạnh hắn để trả lời lại. Kim TaeHyung đột nhiên lại thấy rất cô đơn, có chút đáng sợ...rất giống với những gì hắn phải chịu đựng trong suốt hai năm qua!

Cứ nghĩ lại những chuyện đó, cũng phải hết nửa tiếng đồng hồ, chỉ một tư thế ngả lưng ra sau ghế của bàn làm việc.

Hắn định gọi cho cậu, dù biết cậu sẽ kiệm lời chẳng chịu nói gì nhiều đâu nhưng phải nghe cho lòng hắn dịu xuống một chút rồi muốn làm gì thì làm.

*cốc...cốc

Tiếng gõ cửa vang lên. Chắc là phục vụ mang đồ ăn lên cho hắn.

- "Chào Ngài. Tôi mang đồ ăn tối lên cho Ngài!"

- "Để ở đó đi" -hắn chỉ tay vào bàn ăn.

- "Chúc ngài buổi tối vui vẻ!" -cậu phục vụ đặt đồ ăn xuống bàn rồi mỉm cười cúi chào hắn.

Hắn lại chẳng đáp lại một lời nào. Xoay người vào phòng tắm. Bây giờ thật sự rất không có tâm trạng để khách sáo đâu.

Cậu phục vụ thấy vậy cũng không ý kiến thêm lặng lẽ đóng cửa ra ngoài. Cũng chằng lấy làm lạ, làm công việc này phải gặp biết bao nhiêu loại người cơ chứ.

Kim TaeHyung cởi bỏ quần áo, xả vòi sen trực tiếp đứng dưới dòng nước ấm áp tắm gội. Có cảm giác mình đã quên cái gì đó nhưng nhất thời bây giờ lại không nhớ ra nên hắn cũng bỏ qua. Hôm nay hắn đặc hiệt tắm lâu hơn, kĩ hơn mọi khi vì khi nãy ở quán Bar xảy ra chuyện gì thì ai cũng đều đã rõ. Thân thể này chỉ thuộc về riêng Jeon JungKook....

Ơ...đúng rồi, Jeon JungKook, hắn nhớ rồi, hắn quên gọi cho người thương. Vội vã xả đi bọt xà phòng còn dính trên người, khoác nhanh cái áo choàng tắm màu trắng của khách sạn rồi bước ra ngoài. Đầu tóc ướt sũng chỉ được lau qua một lần hắn cũng chẳng để ý.

Tìm điện thoại rồi gọi cho số máy quen thuộc.

Mà không, hắn lại tắt đi.

Gọi Video Call. Hắn muốn nhìn thấy cậu.

Không hiểu nhóc con này làm cái gì mà mãi không nghe máy, hắn phải đợi hơn 1 phút mới thấy có tín hiệu.

- "Alooo"

- "Park JiMin? JungKook đâu?"

Hắn khó hiểu có chút không vui khi thấy bên kia mà hình không phải cậu mà là bảo bối của Min YoonGi.

- "Đoán xem?" -nó cười cười hếch lông mày lên với hắn.

- "Nghiêm túc đi, tôi hỏi JungKook đâu rồi?"

- "Kookie đi tắm rồi, mới đi thì anh gọi đấy" -nó không trêu anh nữa, vừa nói vừa nhét miếng bimbim to tướng vào miệng.

- "Vậy tôi tắt máy, lát gọi lại sau"

- "JungKook vừa khóc á!"

Hắn chau mày lại nhìn JiMin.

- "Tại sao khóc? Đã nín chưa? Chuyển máy cho tôi luôn đi"

- "Cậu ấy đang tắm mà, sao chuyển được!"

- "Cứ đưa"

Chỉ định trêu hắn chút thôi ai ngờ hắn lại sốt sắng thấy rõ như vậy, coi như hắn được thêm một điểm cộng từ JiMin. Bao giờ đủ điểm giỏi nó sẽ cho hắn 'tốt nghiệp' -là hoàn toàn giao JungKookie cho hắn nuôi.

- "hì hì tôi giỡn á. Kookie không khóc, đừng lo. Mà tối nay tôi cũng ngủ lại đây trông ẻm rồi"

- "Hết cái đùa à!"

- "Rồi sao? Định lúc nào mới về đây? Hại bạn yêu của tôi cứ buồn tủi mãi như thế"

- "Chưa biết được. Tạm thời cậu cùng mọi người giúp tôi chăm sóc em ấy cho tốt"

- "Về mà tự chăm đi, tụi này không rảnh đâu!" -cậu nói vậy ý muốn hắn nhanh về chứ không có ý gì cả.

- "Ừ! Cúp máy!"

Hắn vừa nói xong thì đồng thời cuộc gọi cũng bị ngắt. JiMin còn chưa nói thêm được gì, cái tên này ngoài Jeon JungKook ra thật sự không thể đối đãi nhẹ nhàng được với ai sao?

Xui cho hắn nha. Lại vừa đúng lúc Jeon JungKook bước ra khỏi phòng tắm. Phải chi nghe nó lải nhải thêm một chút nữa có phải gặp được nhau luôn rồi không.

- "Cậu nói chuyện với ai đấy?"

- "Với chồng cậu"

- "Gì...chồng nào của mình"

- "Kim TaeHyung!"

Nghe được tên hắn trong lòng cậu vui vẻ bất ngờ. Cũng còn nhớ đến cậu mà biết đường gọi điện đấy.

- "Vậy à? Cậu với anh ấy nói chuyện gì?"

- "Thì mình bảo cậu đi tắm. Anh ta bảo lát gọi lại cho cậu sau. Có thèm nói chuyện với mình đâu, chỉ biết có cậu"

JungKook cười cười.

- "Mình sang phòng chị JunHee một lát đây, cho babe thoải mái nói chuyện ha"

- "Không cần đâu, có gì để nói chứ"

- "Đi nha. Nhớ xong thì sang gọi mình, không là ngủ quên ở bên đó đấy"

Nó nhanh chân chạy sang phòng cô. Cậu cũng chẳng vội gọi lại, sấy khô tóc rồi bôi kem dưỡng ẩm cho da. Trời vừa lanh vừa khô thế này không thể không bôi được!

Xong tất cả công việc, cậu lên giường ngồi đắp chăn ngang hông, cầm điện thoại lướt lướt, bấm bấm. Nhưng mục đích cũng là để đợi hắn gọi tới.

Có tiếng chuông. Không nhanh không chậm cậu nghe máy, hắn còn yêu cầu cả video nữa, cậu cũng thoải mái mà mở lên.

- "Em vừa tắm xong à, lạnh không?" -nhìn thấy cậu tâm trạng hắn lại dịu hẳn đi.

- "Ừ. Tóc anh còn ướt kìa!"

Không chỉ ướt mà là ướt sũng, hắn có chịu đi sấy tóc đâu, trời thì lạnh.

- "Nói chuyện xong thì anh sấy ngay"

- "Chưa ăn tối sao?"

Thấy cậu hỏi hắn mới nhìn lên bàn ăn, hắn đang ngồi ở đó, cậu thấy được đồ vẫn nguyên nên hỏi là phải.

- "Chuẩn bị. Em với JiMin ngủ sớm đi, đừng có thức khuya nói mấy chuyện linh tinh"

- "Ăn cho đúng giờ giấc đi, sức khỏe không có thì làm việc sao được"

- "Em lo cho anh à?" -hắn chẳng mong đợi gì cậu trả lời theo đúng ý hắn đâu, nhưng vẫn buột miệng hỏi.

- "Ừ. Rất lo!"

Hắn đang đưa cơm lên miệng cũng phải dừng lại, vài giây sau mới hoàn hồn nhìn cậu cười một cái rồi tiếp tục ăn.

- "Thật sự bao nhiêu căng thẳng bay đi hết rồi"

Cậu không nhắc lại chuyện đó. Quay sang hỏi về đồ ăn.

- "Đồ ăn có hợp khẩu vị của anh không?"

- "Không, nhưng ăn được. Có em nói chuyện thế này lại càng dễ nuốt"

- "Về mau đi, tôi nấu cho anh ăn tốt hơn ở đó nghìn lần"

Chà, Jeon JungKook hôm nay bị sao vậy, cứ hết lần này đến lần khác thoải mái nói lên nỗi lòng của mình cho hắn nghe. Làm hắn lại rạo rực cả lên.

- "Điên mất! Muốn ngay lập tức phi về nhà với em"

- "Thì về thôi, sáng mai về"

Cậu dửng dưng nói vậy thôi chứ biết thừa hắn không về được rồi. Mắt lại phủ một tầng sương mỏng.

- "Đừng nói như vậy mà. Anh sẽ cố gắng về sớm".

- "Không lẽ định đi một mạch 2 tháng sau mới về sao?"

- "Không. Sẽ về thăm em chứ...rồi lại đi tiếp"

- "Ừ"

- "JungKook à!" -hắn hạ tông giọng.

- "Tôi nghe"

- "....."

- "Anh nhớ em, rất nhớ em!"

Đột nhiên lại vậy, muốn làm cậu òa khóc ra đây mới vừa lòng sao? Nói mấy lời đó JungKook chịu sao nổi.

- "Được rồi. Anh ăn đi rồi nghỉ ngơi sớm"

- "Em cũng vậy, nhớ phải ngủ sớm, anh sẽ gọi lại sau"

- "Tôi biết rồi"

- "Ngủ ngon!"

- "...."

- "Ngủ ngon!" -cậu đáp lại hắn.

Vẫn như lần trước, hắn để cho cậu cúp máy trước. Nhờ có cuộc gọi điện này mà cả hai đã yên tâm hơn về đối phương, tâm trạng cũng vì thế mà đã được thư giãn.

Nhưng lại càng nhớ nhung nhiều hơn....

___________________
👻 @iabb

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info