ZingTruyen.Com

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 22: III

iabb2131


- "JungKook aaa. Chị có mua bánh xèo với makgeolli đây, trời mưa mà ăn thế này thì cứ phải gọi là daebak!"

Cô vui vẻ đi vào trong nhà.

- "Chị. Sao nay chị về sớm thế, mọi khi toàn tăng ca tối mới về"

Cậu chạy ra cầm giúp cô túi đồ.

- "Thì...sợ em sợ sấm nên về sớm thôi"

- "Gì cơ? Em sợ sấm hồi nào vậy?" -cậu cười cười.

- "Chị về sớm cưng không thích hả?"

- "Đâu có. Em ở nhà một mình chán muốn chết!"

Cô nựng má cậu một cái rồi kéo cậu vào bếp.

- "Vào nhậu thôi, bánh xèo sắp nguội rồi kia kìa"

- "Dạ!"

.......................

- "Ngon không?"

- "Tất nhiên rồi, chị ăn nhiều vào, nãy giờ toàn ngồi nhìn em thế"

- "JungKook à!" -cô chợt ngừng lại.

- "Nae?"

- "Đừng có lo quá nhé!"

Cậu im lặng nhìn cô, đúng là cậu đang rất lo từ lúc cúp máy của hắn đến bây giờ. Chắc trên mặt lộ rõ tâm tình lắm nên JunHee mới nhìn ra được rồi an ủi cậu.

- "Em ổn mà!" -cười gượng.

- "Nào! Cạn ly"

*keng

............................

Sau khi đã ăn uống, dọn dẹp xong xuôi thì cũng đã là 9 giờ tối.

Cậu và cô đã về phòng của mình để nghỉ ngơi, Kim JunHee uống hơi nhiều căn bản tửu lượng của cô cũng kém hơn cậu nên có sút say sẩm, vào tới phòng là ngủ li bì. Còn cậu lại có chút tâm trạng, thêm tí men say lại càng tâm trạng hơn.

Trong lòng cậu rất rạo rực, đứng ngồi không yên cứ suy nghĩ mãi về cái tên đó. Không biết giờ này hắn đang ở đâu? Đang làm gì? Gặp ai? Ăn uống gì chưa? Có bị ướt mưa không? ..... Thôi, thay vì cứ đoán già đoán non, cậu cứ mạnh dạn mà chủ động gọi cho hắn một cuộc thì tốt hơn.

*tút...tút....tút....

- "Thuê bao?"

*tút....tút

- "Aisss làm cái gì không biết, dám không nghe máy"

.....................

00:49

Thử gọi đi gọi lại cũng không được, ngủ cũng không xong, cậu càng lo lắng hơn, chuyển sang tin nhắn.

Cậu bực mình vất điện thoại sang một bên, rồi từ lúc nào cũng đã ngủ thiếp đi. Trời lạnh vậy mà không thèm đắp chăn, đúng là không có hắn ở cạnh con người này sẽ chẳng thể chăm sóc tốt cho bản thân mình. Vì thế hắn sẽ chẳng biến mất luôn đâu, còn phải lo cho của nợ này nữa.

.........................

7 giờ sáng.

*cốc...cốc...

Cậu nghe tiếng gõ cửa liền lập tức tỉnh giấc, chạy ra mở cửa. Bình thường để gọi cậu dậy sẽ chẳng thể đơn giản như thế đâu, nhưng có lẽ bây giờ cậu đang mong chờ điều gì đó sữ xuất hiện nên mới sốt sắng như vậy.

- "Em sao vậy? Bị giật mình hả, chị xin lỗi"

Cô cũng có chút giật mình lây vì cậu mở cửa quá nhanh.

- "Chị?"

- "Ừ chị đây, em làm sao thế?"

- "À, em không sao. Có chuyện gì vậy ạ?"

Trên khuôn mặt ngái ngủ của cậu hiện lên rõ vẻ thất vọng. Ngay lập tức lại xụi lơ về bộ dạng mới ngủ dậy như đáng lẽ của nó.

- "JiMin đến tìm em, cậu ấy ở dưới nhà"

- "JiMin ạ? Sao nó lại qua đây sớm thế?"

- "Hình như định rủ em ra ngoài chơi, chị thấy như vậy cũng tốt, ở nhà nhiều bí bách khó chịu lắm"

- "Em không có tâm trạng ra ngoài, để em xuống nói nó ở nhà chơi vậy"

- "JungKook à, đi đi, thay đổi không khí sẽ giúp em thoải mái hơn đó, trời hôm nay cũng nắng đẹp rồi không mưa như hôm qua nữa"

Nhắc đến hôm nay cậu lại nhớ lại cái gì đó.

- "Chị! TaeHyung đâu?"

- "Nó chưa về, sao tự dưng em lại hỏi vậy?"

- "Aisss anh ta lừa em!"

- "Chuyện gì?"

- "Kim TaeHyung bảo sáng nay sẽ về nhà"

- "Mới sáng sớm mà, chắc một lát nữa sẽ về, đừng nghĩ nhiều" -cô biết là không về được rồi nhưng vẫn an ủi cậu như vậy.

- "Vậy thì em sẽ ở nhà, không đi đâu hết!"

- "Thằng bé này. Để JiMin lặn lội sang đây rủ em đi chơi từ sớm hả?"

- "Đúng rồi đó cậu để mình chờ rồi phũ phàng vậy hả?" -Nó từ dưới tầng đi lên nói xen vào.

- "Không có, chỉ là ở nhà chơi thay vì ra ngoài thôi, được không? Mình thật sự không có tâm trạng đâu"

Nó và cô nhìn nhau. Hai người đều được Kim TaeHyung nhờ vả phải bên cạnh cậu, tránh để cậu ở một mình nhiều, sẽ không tốt. Chính vì thế nó mới đặt cách dậy sớm hơn mọi hôm để xách mông sang đây một chuyến với cậu. Còn chu đáo chuẩn bị cả một kế hoạch rong chơi bên ngoài nữa cơ.

- "Thôi được, chiều Kookie đó"

- "Vậy đợi chút, mình vệ sinh cá nhân rồi nấu đồ ăn sáng"

- "Oke đói chết mình rồi"

Nó nhìn cô gật đầu ra hiệu, ý nó là có nó ở đây rồi cô cứ đi làm đi. Giống như đang thay ca canh gác JungKook vậy.

- "Chị đi làm nha JungKook, hai đứa chơi vui vẻ"

- "Chị đi cẩn thận!" -JungKook ngó đầu ra.

- "Chị biết rồi, bai bai"

........................

Đang ngồi bàn ăn mà cứ vài phút cậu lại nhìn ra hướng cửa một lần, không thì lại nhìn vào điện thoại. Thỉnh thoảng còn có thông báo tới, vội vội vàng vàng mở máy kiểm tra nhưng cũng chỉ là tin nhắn rác, tin nhắn Min YoonGi hỏi thăm JiMin,...

- "Cậu làm sao thế? Đồ ăn nguội hết rồi kìa"

- "Không sao, cậu ăn đi" -cậu xua tay.

- "Để mình rửa bát cho, lên phòng chuẩn bị phim đi rồi cùng xem nha"

- "Được, thích xem gì nào?"

- "Gì cũng được"

- "Mình cũng ăn xong rồi đây, lên trước nha"

.........................

Cậu đang tìm phim và chuẩn bị máy chiếu trên phòng mình thì điện thoại rung lên.

Thông báo có tin nhắn tới.

'Anh đây, em nghe máy đi'

Ngay lúc cậu vừa đọc xong chưa kịp trả lời lại thì màn hình lại hiện lên cuộc gọi đến.

*Kim TaeHyung

- "Alo! JungKook à" -giọng hắn trầm ổn gọi tên cậu.

Nghe được giọng hắn lòng cậu như trút được cả tấn sắt ra khỏi vậy, ít nhất cũng biết được hiện tại hắn không sao hết. Tuy vậy cậu vẫn giữ lạnh lùng nói chuyện với hắn.

- "Anh còn gọi tôi làm gì?"

- "Anh xin lỗi, có việc đột xuất, không thể về được trong hôm nay"

- "Ừ. Tôi cũng không hỏi bao giờ anh về nữa đâu. Có hứa cũng đâu có làm được. Vậy nên mặc kệ anh"

- "Đừng vậy mà. Em đã ăn sáng chưa?" -hắn đổi sang quan tâm cậu cho cậu không quá căng thẳng khi nghĩ ngợi chuyện hắn đang làm.

- "Chưa ăn thì sao?"

- "Thì anh lo cho em"

- "Lo cũng có làm được gì đâu, nói suông thì đừng có nói"

- "Em muốn anh làm gì với em à? Muốn gì nào?"

Hắn cười mà cậu có thể nghe rõ qua điện thoại luôn, ngại chết đi được.

- "Không muốn gì hết"

- "Ngoan, ăn uống đầy đủ, ngủ sớm, đi đâu chơi đi đừng có ở nhà suốt, giữ sức khỏe cho tốt đấy!" -hắn trầm giọng dặn dò, thực sự lo cho cậu.

- "Tôi cứ không thích như vậy đấy. Tôi ăn mì tôm, uống rượu, thức khuya, mặc áo mỏng, không đi tất cho chết lạnh đấy, làm sao!!?" -sống mũi đã cay cay lên rồi. Hắn có giỏi thì về đây đi, cậu đâu cần hắn ở xa rồi quan tâm cậu như thế đâu.

- "Điên với em mất. Anh không có ở nhà em đừng bướng" -hắn cười khổ.

- "Tôi cứ như vậy đấy. Anh đi luôn đi, đừng có về nữa" -giọng cậu nghẹn đi, nước mắt trực trào ra.

- "Không khóc!" -hắn dễ dàng nhận ra được điều này.

- "Ai nói với anh là tôi khóc"

- "JungKook ngoan, anh đang rất tốt, không sao hết, sẽ về sớm, đừng lo"

Hắn tự 'báo cáo' lại tình hình của mình cho cậu yên tâm, biết rằng cậu muốn hỏi những thứ đó nhưng lại không mờ lời trước đâu.

- "..."

- "Anh phải đi rồi, gọi lại em sau" -giọng hắn có vẻ vội vã.

- "TaeHyung!"

- "Anh nghe!"

- "Đừng để bị thương!"

- "Tất nhiên rồi, sẽ không bị thương. Anh đi nhé, em cúp máy đi!" -cười hạnh phúc.

Hắn không lỡ cúp máy trước nên chờ cho cậu tắt máy mới thật sự rời đi.

.......................

- "Sao rồi?"

- "Lão ta đang di chuyển 5 người từ JeJu tới đây"

- "Khá nhanh, tên chó chết này đúng là đang có âm mưu gì rồi!" -hắn mở bật lửa châm một điếu thuốc mới đã được ngậm sẵn trên môi.

___________________________

👻Quá lu bu nên không thể đảm bảo lịch đăng truyện, mọi người thông cảm cho mình nhé😥

🇰🇷Combo rượu MakgeolliJeon (bánh xèo, rau củ tẩm bột chiên,...) rất được người Hàn ưa chuộng nhất là vào những ngày trời mưa.





@iabb

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com