ZingTruyen.Com

Người Tình Cũ |TaeKook|

Chương 20: Ngọt ngào

iabb2131


Hắn đang ngồi ngoan ngoãn ở dưới thảm lông trong phòng ngủ, còn JungKook ngồi trên giường. Có như vậy cậu mới có thể với được đầu hắn để sấy tóc. Không khí có chút ngượng ngùng với cậu, đã rất lâu rồi không làm những việc như thế này.

- "JungKook à"

- "Ừ tôi nghe"

- "Anh đang rất vui"

- "...." -cậu càng ngại hơn nên không trả lời lại.

Hắn xoay người đối diện cậu. Đầu hắn chỉ vừa ngang tầm ngực cậu.

- "Gì vậy?"

- "Em cứ làm việc của em đi. Anh ngắm một chút"

- "Quay lại như cũ đi"

- "Anh thích như vậy hơn"

- "Aisss"

Ngại quá hóa giận, cậu dí thẳng máy sấy vào tay anh rồi đứng dậy định ra khỏi phòng.

- "AAA...nóng"

Hắn kêu lên. Chết! Cậu còn chưa tắt máy sấy.

- "Đưa tay tôi xem nào" -sốt sắng kéo tay hắn.

- "Đau anh"

- "Tại anh hết đấy, giờ thì đau chưa?"

- "Đau rồi, bỏng rồi này"

Hắn giơ bàn tay có chút đỏ của mình ra cho người thương xem. Hmm sức của hắn mấy vết này có là gì nhưng yêu vào nó thế đấy, có người yêu lo lắng cho thì vết đau lại đau nhân lên gấp bội. Muốn làm nũng ấy mà!

- "Đau lắm hả? Tôi xin lỗi, đợi chút"

- "Đi đâu?"

- "Tìm thuốc bôi"

Cậu ra khỏi phòng, hắn mới lộ mặt thật, nằm ềnh ra giường cười khoái lên. Hắn thích được JungKook quan tâm, chăm sóc, thích được nhìn thấy cảm xúc của ẻm như ngày xưa.

- "Bỏng ở tay chứ đầu có sao đâu, Kim TaeHyung!"

Nghe tiếng gọi của JungKook, hắn thân thủ nhanh nhẹn bật mode đáng thương, đau đớn trở lại.

- "Bôi thuốc đi"

- "Đưa tay đây...có đỏ lên này, cũng may chỉ bị nhẹ" -cậu vừa bôi thuốc vừa nhận xét vết bỏng. Thỉnh thoảng còn thổi nhè nhẹ vào nó.

Kim TaeHyung lại mềm nhũn người vì say mê JungKookie.

- "Sắp tới anh sẽ rất bận, sẽ không ở nhà nhiều"

- "Xong rồi đấy" -cậu đóng lại lọ thuốc.

- "Em có nghe anh nói không?"

- "Nghe rồi. Anh bận gì?"

- "Bây giờ thì chưa nói được. Sau khi mọi việc ổn thỏa anh sẽ nói với em"

- "Ừ, sao cũng được. Anh lúc nào chẳng vậy, kể cả trước đây và bây giờ, toàn giấu diếm tôi, tôi quen rồi" -cậu rưng rưng có chút tủi thân, đứng dậy đi về phòng.

Hắn đúng là như vậy, việc gì quan trọng cũng giấu rồi tự giải quyết một mình. Nhưng cũng vì muốn tốt cho cậu thôi, không để cậu phải bận tâm hay lo lắng về những việc hắn đang làm.

Jeon JungKook rất mau nước mắt. Một khi đã khóc thì khó mà ngừng lại được. Sau khi rời khỏi phòng hắn và về phòng của mình cậu nằm úp xuống giường rồi thút thít một mình.

- "JungKooK à, anh vào được không?"

- "Không, anh đi đi"

Tất nhiên là hắn vẫn cứ vào, phải dỗ người yêu chứ.

Hắn đi lại giường, thừa sức để nâng người cậu lên. Đặt cậu ngồi ngay ngắn trên đùi mình. Cậu lại rất ưa được dỗ dành, được đối xử ngọt ngào nên lúc này cũng không phản kháng lại. Bé muốn được an ủi!

- "Nín nào, mắt em đỏ lên rồi kìa"

- "...."

- "Đừng dụi mắt" -hắn lôi từ trong túi ra một chiếc khăn tay rồi lau nước mắt cho cậu.

- "...."

- "Anh chỉ muốn tốt cho em thôi, em hiểu mà"

- "Giấu diếm nhau mà bảo là tốt à? Lúc nào cũng vậy, anh đi đâu tôi không biết, anh làm gì tôi không biết, anh có bị sao không...hức...tôi cũng không biết...rất nhiều lần anh cứ đột nhiên biến mất mà tôi chẳng có thông tin nào..." -càng nói cậu lại càng nức nở hơn. Hai năm trước cậu giữ điều này trong lòng, nhưng bây giờ sẽ bày tỏ ra cho hắn biết lỗi của mình.

Hắn xót xa ôm cậu vào lòng, xoa xoa tấm lưng nhỏ nhắn.

- "Anh xin lỗi. Để em phải lo lắng rồi"

- "chỉ xin lỗi thôi sao? Lần này anh vẫn nhất quyết không chia sẻ với tôi?"

- "Anh....JungKook à, chỉ lần này nữa thôi, rồi anh sẽ không bao giờ giấu em việc gì nữa"

- "..."

- "Anh hứa. Chỉ lần này nữa thôi, được không?"

- "Có nguy hiểm không, đừng nói dối tôi?" -lí nhí hỏi hắn. Vì hắn mới thoát chết vì bị đạn bắn đấy, nên cậu rất sợ.

- "Có. Một chút"

- "Không thể không làm sao?"

- "Anh sẽ không sao đâu, nếu em cứ như vậy anh không làm được gì mất"

- "Vậy thì đừng làm" -ra khỏi vòng tay hắn, mặt đối mặt.

- "Không được, bây giờ không dừng lại được. Sẽ xong nhanh thôi, chỉ 2 tháng"

- "Hứa đi. Chỉ 2 tháng thôi"

- "Anh hứa!" -ôn nhu nhìn người nhỏ khóe mắt vẫn còn đọng nước.

Đồng hồ chỉ đúng 11 giờ tối. Hắn đặt báo thức giờ này để hắn làm việc đêm.

- "Muộn rồi, em ngủ đi, thức khuya không tốt"

- "Còn anh thì sao?"

- "Làm việc, chiều nay trốn làm mà, phải làm bù" -hắn cười cười đỡ người cậu nằm xuống, đắp chăn cho cậu.

- "..."

- "Ngủ ngon"

...............

Hắn định ra khỏi phòng rồi, nhưng...

- "TaeHyung..."

- "Anh đây"

- "Tôi không ngủ được, anh...anh ở lại đây được không?" -hai má cậu ửng hồng lên không biết do trời lạnh hay vì cậu đang xấu hổ nữa.

Không biết phải diễn tả tâm trạng JungKook bây giờ như thế nào. Chỉ là bây giờ cậu muốn ở gần hắn, cảm giác như lần này hắn đi sẽ rất khó khăn, cậu sợ hắn sẽ gặp nguy hiểm.

- "Em nói gì cơ?" -không tin vào tai mình.

- "Anh ngủ ở đây với tôi được không?"

- "Được, anh ngủ ở đây"

Hắn biết tâm trạng hỗn loạn của cậu lúc này. Nhưng vẫn cảm thấy rất vui vì cậu chủ động muốn hắn ở lại.

Hai tấm lưng chạm vào nhau. Không gian cứ im lặng như vậy, nhưng lại thấy ấm áp không thôi.

- "Em ngủ chưa?"

- "Chưa"

- "Pha sữa ấm cho em nhé. Sẽ dễ ngủ hơn"

- "Không cần đâu. Chỉ là suy nghĩ một chút"

- "Có em thật là tốt"

- "..."

- "Anh sẽ làm tất cả để em có thể hoàn toàn chấp nhận anh"

- "Đồ ngốc" -cậu nói rất nhỏ. Chẳng phải cho hắn nằm cùng như vậy là đã dẹp bỏ đi quá khứ rồi sao, chỉ là cậu chưa bày tỏ ra bằng lời được thôi.

Hắn xoay người, ôm lấy cậu từ đằng sau. JungKook vẫn nằm im, không có ý định phản kháng lại.

- "Ngủ ngon, JungKookie"

- "Ngủ ngon!"

Hắn đã lén ngủ chung với cậu một lần rồi nhưng không dám công khai nên có lẽ đây là lần đầu tiên sau hai năm cả hai mới có cảm xúc như hiện tại. Thật hạnh phúc, thật ấm áp!

.......................

Cậu thức dậy. Mở mắt ra thì thấy Kim TaeHyung ở phía đối diện mặt cậu, có chút bất ngờ nhưng lại chẳng muốn ngừng nhìn tẹo nào. Mà cậu cũng không để ý là cả hai đều trong tư thế ôm eo đối phương. TaeHyung vẫn chưa dậy, cậu càng thoải mái ngắm nhìn lâu hơn, thật sự nhớ nhung khuôn mặt này rất nhiều!

- "Ngủ thêm đi JungKook"

Cứ tưởng hắn vẫn ngủ say, tự dưng lên tiếng làm cậu giật mình định ngồi dậy. Nhưng tay hắn lại ghi chặt eo cậu, muốn nhúc nhích cũng không được.

- "Đừng nháo"

- "Bỏ...bỏ ra, để tôi ngồi dậy"

- "Em mà còn nhúc nhích là anh không nhịn được nữa đâu"

E hèm...đùi của JungKook vừa đúng tầm với thằng em của hắn. Đã thế còn theo lực cậu nhúc nhích cứ cạ cạ vào nó. Hắn đếch chịu được nếu cậu cứ làm như vậy.

Jeon JungKook đã nhận ra được điều chẳng lành, ngoan ngoãn nằm yên, hơi thở cũng nhẹ nhàng hơn.

- "Yên tâm, anh sẽ không làm gì em nếu như không được em cho phép"

Hắn sợ cậu lại nhớ tới những hình ảnh tồi tệ của hắn trước đây.

- "Nằm thêm 20 phút nữa thôi đấy" -cậu không muốn nói thêm gì về chuyện ngại ngùng kia.

- "Được" -hắn xiết tay ôm chặt hơn, môi vừa lúc chạm tới chán cậu, hôn nhẹ.

- "Đừng làm vậy-"

- "Suỵt. Nằm ngoan nào!"

___________________

👻@iabb

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com